Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 220



"Không phải, nương. Đó là măng họ tự đào. Con ban đầu còn không biết trong núi có măng. Lần sau con sẽ đi đào về cho nương."

Bà Trương tiếp tục đay nghiến: "Lần sau mà không mang được thứ gì về, ta đánh c.h.ế.t ngươi!"

"Dạ, nương."...

Bên này, Chân Nguyệt cuối cùng cũng đến được trấn trên. Đại phu kiểm tra và phát hiện tay nàng bị trật khớp, liền chỉnh lại, băng bó cẩn thận: "Gần đây đừng dùng tay nhiều, chờ khi khỏi hẳn hãy sử dụng."

"Tốt rồi, cảm ơn đại phu."

Sau khi lấy thuốc và trả tiền, Kiều Triều đưa Chân Nguyệt về nhà. Lúc đó trời đã tối dần, Kiều Trần thị thấy họ về thì vội múc cơm cho họ,"Sao rồi? Không có chuyện gì chứ?"

Chân Nguyệt đáp: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi và không dùng tay là được."

Kiều Trần thị nhẹ nhõm: "Vậy con cứ nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối gần đây Tiểu A Sơ để ta chăm là được. Còn chỗ măng thì lão Nhị và lão Nhị gia đã chuẩn bị xong, con xem có muốn làm măng chua hay cái gì không?"

Chân Nguyệt suy nghĩ rồi nói: "Phơi khô rồi làm măng khô đi."

"Được! Măng mùa xuân năm nay trông tươi ngon lắm, cha con đã nhớ kỹ chỗ đào, lần sau chúng ta đi đào thêm ít nữa về."

"Um."

Kiều Trần thị tiếp tục hỏi Kiều Triều: "Còn chỗ con mồi thì chuẩn bị thế nào?"

Kiều Triều đáp: "Con hoẵng thì mai con đem lên huyện thành bán, còn lại thì để ở nhà ăn."

"Vậy được rồi, ta đi trước xử lý."

"Um."

Ngày hôm sau, khi Tiền thị ra ngoài, nàng nghe được lời đồn rằng Lâm thị muốn quyến rũ Kiều Triều nhưng bị Chân Nguyệt đánh. Nghe vậy, Tiền thị vội vã chạy về nhà kể lại cho Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt bình thản nói: "Lần sau muội gặp ai nói như vậy, cứ bảo với họ rằng ta nói: nếu còn nghe ai tung lời đồn này nữa, đợi ta khỏe lại, ta sẽ xé nát miệng họ. Và từ giờ nếu Kiều gia có việc cần thuê người làm, tuyệt đối sẽ không giao cho bọn họ."

Tiền thị liền lan truyền lời này ra ngoài. Nghe đến chuyện Kiều gia sẽ không thuê người nói xấu, những kẻ hay đàm tiếu lập tức im lặng, không dám bàn tán nữa.

Tay bị thương, làm Chân Nguyệt giờ đây rảnh rỗi hơn nhiều. Kiều Triều thì công việc cũng không quá bận rộn, ngoài việc thỉnh thoảng ra đồng ruộng chăm sóc cây cối, tưới nước, thì hắn còn hay vào núi săn thú, có khi để nhà ăn, có khi đem bán ở huyện thành.

Dĩ nhiên, Kiều Triều cũng không bỏ việc vẽ tranh. Thỉnh thoảng, hắn vẽ một bức tranh, nhưng không vội vàng đem bán, sợ bán nhiều quá sẽ làm tranh mất giá.

Gần đây, có người nhắc tới chuyện hôn sự của Kiều Tam, khiến Kiều Trần thị mới nhớ ra rằng nhi tử thứ ba cũng đã đến tuổi lập gia đình. Bà cảm thấy đây là lúc thích hợp để tìm hiểu các mối hôn nhân, nhưng không ngờ lại có nhiều người đến giới thiệu cháu gái và nữ nhi của mình như vậy.

Thấy Kiều gia khấm khá lên, nhiều người trong làng bắt đầu nhắm đến Kiều lão tam, tuổi cũng không còn nhỏ, đã đến tuổi cưới thê tử, nên cửa nhà Kiều gia lại tấp nập người đến làm mai.

Ngay cả Chân Dương thị, nương của Chân Nguyệt, cũng đến làm mai: "Nhà mẹ đẻ ta có một cô cháu gái, chăm chỉ làm lụng, cũng coi là dễ nhìn. Nếu thông gia thấy được, ta sẽ dẫn người đến để các ngươi gặp mặt."

Kiều Trần thị không tiện từ chối Chân Dương thị, nương của Chân Nguyệt, nên nghĩ rằng cứ gặp mặt thử xem thế nào.

Chân Nguyệt cũng không phản đối, miễn là nhân phẩm tốt và gia cảnh phù hợp, nàng sẽ không có ý kiến gì.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 221



Tuy nhiên, khi Chân Nguyệt nhìn thấy nữ tử được giới thiệu, người mập mạp đến nỗi không thể bước qua cổng Kiều gia một cách dễ dàng, nàng không khỏi trầm mặc. Đây là người mà Chân Dương thị khen ngợi là "không tồi" sao?

Không phải Chân Nguyệt ghét người béo, nhưng... chẳng lẽ phải béo đến mức này? Hơn nữa, trong thời kỳ này, việc nuôi một người béo như vậy thật sự không dễ. Nàng tự hỏi liệu có điều gì ẩn sau việc này không, nhưng vẫn giữ sự hoài nghi trong lòng.

Dù sao nàng không phải là người quyết định, nên Chân Nguyệt im lặng chờ xem Kiều Trần thị và Kiều Tam phản ứng thế nào.

Những người khác trong nhà cũng đều trầm mặc. Tiền thị trực tiếp nói ra điều mà Chân Nguyệt đang nghĩ trong lòng: "Đây là... không tồi?"

Chân Dương thị vội giải thích: "Chỉ là hơi béo thôi, nhưng Điền Điền rất đáng yêu. Điền Điền, con ngồi xuống đi."

Nữ tử được gọi là Điền Điền ngồi xuống, nở một nụ cười với mọi người, nhưng nụ cười đó khiến Chân Nguyệt cảm thấy có chút đần độn. Có lẽ nữ tử này thực sự là một người dễ thương.

Nhưng sau đó, mọi chuyện càng rõ ràng hơn khi Chân Dương thị cố gắng làm Điền Điền nói chuyện, nhưng nàng ta chỉ biết vỗ n.g.ự.c và giới thiệu: "Điền Điền."

Kiều Trần thị hỏi thêm một vài câu, nhưng phát hiện nàng ta không biết gì, chỉ liên tục nhìn Chân Dương thị để xin chỉ dẫn.

Chân Dương thị giải thích: "Điền Điền hồi nhỏ bị sốt cao, từ đó trở nên ít nói và có chút ngu ngốc, nhưng tính cách thì rất tốt."

Lúc này, Chân Nguyệt mới hiểu rõ mọi chuyện. Thì ra đây là một người khờ khạo...

Kiều Trần thị cũng nhận ra điều đó, bà tức giận đến nỗi n.g.ự.c phập phồng mạnh, nhưng vẫn cố kiềm chế vì nghĩ đến việc Chân Dương thị là thông gia. Nếu không, có lẽ bà đã đuổi họ ra khỏi nhà.

Chân Nguyệt cười nhạt, nói: "Nếu chỉ béo thì không sao, nhưng nương lại giới thiệu một người ngốc nghếch thế này đến? Nương xem thường nhà chúng ta sao?"

Chân Dương thị không hài lòng, đáp lại: "Ngươi nói gì vậy! Sao có thể nói chuyện với nương mình như thế?"

Chân Nguyệt không muốn đôi co, liền nhìn Kiều Trần thị: "Nương, để nương con dẫn người đi đi. Nếu nương và lão Tam đồng ý, con cũng sẽ không đồng ý."

Chân Dương thị bực bội: "Ngươi đâu phải người đi xem mắt, chuyện này không liên quan đến ngươi!"

Lúc này, Kiều Tam đứng dậy, nói rõ ràng: "Thím, con cũng không đồng ý"

Kiều Trần thị thêm vào: "Ta cũng không đồng ý, thông gia, ngươi mang người về đi." Nói rồi, bà kéo tay Chân Dương thị, Tiền thị cũng đứng lên dẫn nữ tử gọi là Điền Điền ra khỏi nhà Kiều gia.

Cuối cùng, Kiều Trần thị vẫn thấy không nỡ để người đi tay không, bà đưa cho Điền Điền mười văn tiền rồi đóng cửa lại!

Sau khi tiễn khách rời đi, Kiều Trần thị vẫn còn rất tức giận.

Chân Nguyệt đứng bên cạnh nói: "Lần sau nương không nên tin những lời nương con nói nữa. Con hiểu nương mình, nếu thật sự có người tốt, thì bà ấy sẽ không giới thiệu đến cho mình, trừ khi bà ấy có được lợi ích to lớn từ việc đó."

Kiều Trần thị thở dài: "Ta nghĩ chúng ta là thông gia, bà ấy sẽ giúp đỡ tìm người tử tế. Lão tam, không sao, chúng ta cứ từ từ xem thêm vài người nữa."

Kiều Tam gãi đầu, đáp: "Kỳ thật con cũng không gấp gáp."

Kiều Trần thị xoay qua nhắc nhở: "Sao lại không gấp được? Con nghĩ một lần gặp mặt là xong ngay sao? Còn phải xem xét nhiều điều, qua lục lễ, rồi mới tính chuyện thành."

Bà quay sang nhắc lại chuyện của Chân Nguyệt: "Lúc trước, khi cưới tẩu tử con"

Lúc Chân Nguyệt thành thân chẳng có gì, trong nhà nghèo muốn chết, chỉ có một tấm vải và 50 văn tiền nhưng Chân gia không hài lòng, lại đưa thêm chút lương thực. Không biết số tiền đó, Kiều gia phải tích cóp bao lâu nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 222



Chân Nguyệt nghe vậy cười nhẹ: "Đừng so với trước đây nữa. Bây giờ nhà mình khá hơn rồi, cưới được người tốt thì có tốn thêm chút cũng không sao. Cùng lắm thì nương cho chúng ta thêm ít để bù vào là được."

Tiền thị đứng bên cạnh nghe vậy cũng đồng tình: "Nương, con thấy đại tẩu nói đúng đó. Nương tiếp viện cho chúng con chút thì tốt quá rồi." Nàng ấy hớn hở, nghĩ rằng có thể nhân cơ hội này được thêm ít đồ.

Tiền thị biết rằng điều kiện nhà Kiều đã tốt hơn, chắc chắn khi tam đệ cưới tức phụ sẽ được lo lắng chu đáo hơn so với lúc nàng ấy và đại tẩu lấy phu quân. Trong lòng nàng ấy có chút tiếc nuối vì đã không được cưới vào lúc nhà khá giả hơn, nhưng nghe lời của Chân Nguyệt về việc được bổ sung thêm, nàng ấy lại cảm thấy hài lòng.

Kiều Trần thị cười đồng tình: "Được rồi, đợi khi lão tam gặp được người phù hợp, rồi ta xem sính lễ thế nào, lúc đó tính tiếp."

"Vâng ạ."

Khi Kiều Tam bận rộn xem mắt, Hướng đồ tể lại đến tìm Kiều Nhị, chủ yếu là nhờ giúp thiến heo. Kiều Nhị có chút lo lắng, sợ mình làm không tốt. Ở nhà thiến heo thì không sao, nhưng nếu làm sai với heo của người khác thì sao? Lỡ thiển hỏng thì biết ăn nói thế nào? Vì vậy, hắn có chút căng thẳng.

"Đại ca, huynh có thể đi cùng đệ không?" Kiều Nhị cầu xin Kiều Triều đi cùng mình để hỗ trợ.

Chân Nguyệt ở bên cười khích lệ: "Đi đi, chỉ cần đi một lần, sau này Kiều Nhị chắc chắn sẽ làm tốt thôi."

Kiều Triều đồng ý: "Được rồi." Hắn vốn đang làm việc nhưng liền rửa tay sạch sẽ rồi theo đệ đệ.

Hướng đồ tể không ở thôn Đại Nam mà ở thôn Đại Bắc, vì vậy Kiều Triều cùng Kiều Nhị theo hắn ta đến đó. Trên đường đi, Hướng đồ tể không ngừng kể về lần trước khi mua thịt heo của nhà họ Kiều: "Ta đã mang về một ít thịt cho cha ta ăn. Ông ăn một lần liền nhận ra hương vị thịt không giống những chỗ khác."

Cha của Hướng đồ tể cũng từng là người g.i.ế.c heo, nhưng nay đã nghỉ, công việc này giờ giao hết cho nhi tử."Ta nói với ông ấy rằng, heo của nhà các ngươi đặc biệt ngon là vì phương pháp thiến, nên ta mới bàn với ông ấy rằng, lần này chúng ta sẽ thử thiến thịt giống nhà ngươi, ông ấy liền đồng ý."

"Hướng đồ tể nói tiếp: "Nhà ta mua ba con heo, định thiến hai con để thử xem. Con còn lại để đối chiếu, xem có gì khác biệt không. Nếu thấy tốt thì về sau nhà ta sẽ thiến hết."

Kiều Nhị gật đầu: "Cẩn thận là đúng. Nhà ta cũng mua vài con heo, nhưng đều thiến cả rồi."

Hướng đồ tể cười: "Các ngươi gan lớn thật."

Chẳng mấy chốc, họ đã tới nhà Hướng đồ tể ở thôn Đại Bắc. Nhà hắn ta là một khuôn viên lớn, có bốn gian phòng trông khang trang hơn nhiều so với nhà Kiều gia. Gia đình Hướng đồ tể đời đời làm nghề g.i.ế.c heo, nên nhà cửa khá giả cũng là điều dễ hiểu.

"Cha, chúng ta về rồi!" – Hướng đồ tể cất tiếng gọi khi bước vào nhà. Hướng An, cha của hắn, từ trong bước ra, theo sau là nương, thê tử và hài tử. Đứa con lớn của hắn cũng tầm 13-14 tuổi, ngang với tuổi của Kiều Tam.

Hướng đồ tể giới thiệu: "Đây là Kiều Triều và Kiều Nhị từ nhà Kiều Đại Sơn ở thôn Đại Nam, họ đến giúp chúng ta thiến heo."

Nương Hướng đồ tể nhanh chóng đón khách: "Mau vào nhà, vào nhà đi! Tức phụ, mau pha trà!"

"Vâng."

Kiều Nhị xua tay: "Không cần phiền thế đâu, chúng ta làm luôn cho nhanh. À mà nhà các ngươi có cồn i-ốt không? Nếu không có, ta có mang theo, nhưng sẽ cộng thêm một văn tiền." Bọn họ đã thỏa thuận là mỗi lần thiến heo sẽ nhận 15 văn tiền.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 223



Hướng đồ tể đáp: "Có, để ta đi lấy ngay."

Kiều Triều và Kiều Nhị đi ra chuồng heo xem qua đàn heo, Hướng An chỉ vào hai con trong chuồng: "Hôm nay thiến hai con này."

Kiều Nhị gật đầu: "Được, nhưng cần các ngươi giữ chặt heo giúp ta."

"Không vấn đề gì."

Chẳng bao lâu, Hướng đồ tể mang cồn i-ốt ra, còn Kiều Nhị thì bắt đầu mài dao. Làm nghề này, lưỡi d.a.o phải luôn thật sắc bén.

Văn thị, thê tử của Hướng đồ tể, nhỏ giọng hỏi trượng phu: "Liệu có làm được không?"

Hướng đồ tể trấn an: "Nhà họ thiến mấy con heo rồi, chắc chắn ổn."

Văn thị ngạc nhiên: "Mấy con? Nhiều thế sao?"

"Ừ, ta đã hỏi kỹ rồi."

Kiều Nhị chuẩn bị xong d.a.o và kim chỉ, rồi nói: "Hướng đồ tể, bắt lấy hai con heo cần thiến, chúng ta sẽ làm việc ở góc này, đừng để con heo khác thấy."

"Hiểu rồi." Hướng đồ tể nhanh chóng bắt heo, trong khi Kiều Triều và cha Hướng đồ tể giúp giữ chặt. Kiều Triều còn che mắt heo để nó không thấy gì.

Văn thị không dám nhìn, cũng bảo con mình không được xem. Nương Hướng đồ tể thì can đảm hơn, lại gần xem kỹ quá trình.

Kiều Nhị đã quen tay, một nhát d.a.o dứt khoát, rồi khâu lại miệng vết thương. Dù heo kêu lên một tiếng nhưng rất nhanh sau đó nó đã ổn.

Chưa đầy mười phút, con heo đầu tiên đã được thiến xong."

Kiều Nhị bảo họ thả lại con heo vào chuồng, dặn dò: "Mấy ngày tới chăm sóc cẩn thận, thi thoảng xem miệng vết thương có rỉ m.á.u hay không. Nếu thấy heo không khỏe, có thể gọi đại phu. Nhớ sát cồn i-ốt vào miệng vết thương ba lần một ngày. Chỉ cần miệng vết thương lành thì heo cũng sẽ ổn."

Hướng đồ tể gật đầu: "Không thành vấn đề."

Kiều Nhị nói tiếp: "Vậy làm tiếp con thứ hai thôi."

Công việc diễn ra nhanh chóng, con heo thứ hai cũng được thiến xong chỉ trong vòng nửa giờ. Kiều Nhị nhận được 30 văn tiền. Hướng gia còn định mời hai người ở lại ăn cơm.

Kiều Triều từ chối: "Không cần đâu, trong nhà còn nhiều việc, lần khác chúng ta sẽ ghé."

Kiều Nhị cũng đồng tình: "Lần sau đi. Nếu heo có vấn đề gì, các ngươi cứ tìm ta."

Hướng đồ tể tiễn hai người ra cửa: "Cảm ơn các ngươi, vất vả rồi."

Trên đường về, nương Hướng đồ tể chợt nhớ ra: "Ai chà, lần trước củ cải nhà họ cho ăn ngon quá! Sớm biết vậy ta đã hỏi xem còn không. Mình có thể trả tiền mua, làm củ cải muối cũng ngon."

Hướng đồ tể đáp: "Lần sau con sẽ hỏi xem. Nghe nói nhà họ dạo này kiếm tiền nhờ trồng rau bán."

"Chả trách mà giàu lên nhanh thế. Củ cải của họ còn ngon hơn cả nhân sâm!"

Trong khi đó, Kiều Triều và Kiều Nhị về tới nhà. Kiều Nhị định đưa số tiền kiếm được cho Chân Nguyệt, bởi trước giờ tiền kiếm được đều qua tay Chân Nguyệt chia rồi đưa cho Kiều Trần thị giữ.

Nhưng Chân Nguyệt từ chối: "Đây là tiền đệ kiếm được, đệ giữ lấy. Nếu muốn, có thể đưa chút cho nương làm hiếu kính."

Kiều Nhị hơi ngượng ngùng: "Hôm nay đại ca đã giúp ta mà."

Kiều Triều mỉm cười: "Không cần đưa ta đâu, lần sau đệ có thể tự làm rồi."

Cuối cùng, Kiều Nhị vẫn đưa cho Kiều Trần thị mười văn tiền để hiếu kính cha nương, còn giữ lại hai mươi văn cho mình.

Tiền thị cầm số tiền hai mươi văn mà Kiều Nhị đưa, vui vẻ nói: "Nếu sau này ai cũng nhờ chàng thiến heo, một con heo được mười lăm văn, vậy mà thiến tới một ngàn con thì kiếm được mười mấy lượng bạc đấy!"

Kiều Nhị nghe vậy thì hơi lo lắng,"Nhiều heo thế thì ta sợ không làm nổi mất".
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 224



Tiền thị cười đáp: "Sợ gì chứ! Có tiền để kiếm thì tốt rồi!"

Tối hôm đó, Kiều Nhị nằm mơ thấy mình đứng giữa một ngàn con heo, tất cả đều đang chờ hắn thiến. Thiến con này rồi con khác, đến mức hắn cảm thấy tay mình không thể nhấc nổi nữa.

Khi tỉnh dậy, hóa ra tay hắn bị Tiền thị đè lên làm tê cứng. May thật... cứ tưởng thật sự phải Thiến một ngàn con heo, làm hắn sợ muốn chết!

Ngày hôm sau, có người đến làm mai. Tức phụ trưởng thôn Kiều Phong, Kim đại nương đến làm mai: "Trần muội tử, ta có chuyện muốn nói. Người này bà cũng biết đấy, là tiểu muội Mạn Châu của Chung gia. Nhà Chung gia ngươi biết rồi, bên đó có một người làm quan đấy."

Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Chung gia có tiền như vậy, sao lại để mắt đến nhi tử nhà ta?"

Kim đại nương đáp: "Ai bảo nhà ngươi bây giờ đâu có kém gì! Ngươi xem, nhà có lừa, có trâu, giếng nước cũng mới đào. Không giấu gì bà, bên Chung gia nhờ ta hỏi thăm ý nhà bà trước đó."

"Nếu bà thấy ổn, ta sẽ bảo người nhà Chung lại đây xem mắt. Bà thấy sao?"

Kiều Trần thị do dự: "Ta phải hỏi qua con dâu ta đã." Bà thực lòng cảm thấy đây là cơ hội tốt, nhưng Chung gia là gia đình khá giả, bà lo con mình không xứng.

Kim đại nương cũng hiểu rõ rằng mọi chuyện trong Kiều gia phần lớn do Chân Nguyệt quyết định, nên đáp: "Vậy bà cứ hỏi rồi trả lời ta sau nhé."

Kiều Trần thị nhanh chóng tìm Chân Nguyệt ở phía sau nhà, lúc này nàng đang nhổ cỏ và bắt ốc sên khỏi luống rau. Đêm qua trời vừa mưa, nên ốc sên kéo ra từng đàn, bò lên lá cây ăn.

Tiểu Hoa và mấy đứa nhỏ khác cũng đang giúp bắt ốc sên, mỗi lần bắt được một con là dẫm c.h.ế.t ngay. Chân Nguyệt còn hứa sau khi xong việc sẽ thưởng cho chúng ăn điểm tâm, làm cho bọn trẻ ai nấy đều háo hức và làm việc rất chăm chỉ.

Kiều Trần thị do dự hỏi: "Tức phụ lão đại, có một chuyện... Con nghĩ sao về việc này?"

Chân Nguyệt đáp: "Con chưa gặp qua Mạn Châu nhà Chung gia, nên không biết nàng ấy thế nào."

Kiều Trần thị tiếp lời: "Ta cũng không gặp nhiều, nhưng nghe nói nàng ấy lớn lên không tệ. Chỉ là Chung gia giàu có, ta lo nhà mình không được người ta để mắt tới. Hơn nữa, nhà mình ai cũng phải làm việc chăm chỉ, sợ Mạn Châu được cha nương cưng chiều nên không quen với việc nhà."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Chắc không đến nỗi đâu, nếu bên Chung gia chủ động tới trước, thì ít ra cũng có thể gặp nhau một lần xem sao."

Kiều Trần thị đồng tình: "Được, vậy ta sẽ bảo Kim đại nương thu xếp để gặp mặt trước. Nếu họ không ưng ý lão tam thì cũng không sao."

Cùng lúc đó, bên nhà Chung gia cũng đang lo lắng. Chung mẫu trước giờ vẫn bận tâm về hôn sự của nữ nhi. Nhà họ Chung thì đã có nhiều người đến dạm hỏi, nhưng hoặc là họ chê, hoặc là nữ nhi bà ấy chê họ. Chung mẫu cảm thấy chuyện hôn sự đúng là phiền phức.

Ban đầu, Chung gia không tính suy xét đến gia đình Kiều Đại Sơn, nhưng nghe nói Kiều gia dạo này khá lên nhiều, Chung mẫu bắt đầu nghĩ khác. Hơn nữa, hai nhà cùng làng, nếu nữ nhi có chuyện gì không ổn thì cũng dễ về nhà. Chung mẫu quyết định bàn với Chung phụ và hai nhi tử nhà mình.

"Các ngươi nghĩ sao về Kiều gia? Nhà Đại Sơn dạo gần đây nghe nói mua đất, mua trâu, tình hình có vẻ tốt lên nhiều. Hơn nữa, nhi tử thứ ba của họ còn biết đọc sách, dù không nói đến thi khoa cử nhưng ít ra cũng biết chữ." Chung mẫu hỏi ý kiến Chung phụ.

Đại nhi tử Chung gia là Chung Gia Hàng, người đã đỗ đồng sinh, lên tiếng: "Kiều gia, phải không? Đại tẩu nhà họ là Chân thị, đúng không? Tên tuổi của Chân thị nổi tiếng như vậy, đến con cũng biết. Có thể thấy Chân Nguyệt không phải người tầm thường."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 225



Chung mẫu gật đầu: "Đúng rồi, nhưng Chân thị chắc không phải người nắm quyền trong nhà. Dù sao cha nương Kiều gia vẫn còn sống mà."

Chung Gia Hàng bày tỏ lo lắng: "Con chỉ sợ nếu tiểu muội gả qua, có khi nào sẽ không hòa thuận nổi với Chân thị? Điều này cũng rất đáng lo."

Chung mẫu quay sang Chung phụ: "Vậy đương gia, ông nghĩ sao?"

Chung phụ trầm ngâm rồi nói: "Chúng ta có thể hỏi thăm thêm. Bà đi hỏi tức phụ trưởng thôn hoặc bà Nghiêm, vì cả hai nhà này đều có quan hệ tốt với Kiều gia."

"Được, ta sẽ đi hỏi."

Chung Gia Hàng cũng được giao nhiệm vụ: "Con có thể hỏi Nghiêm Túc hoặc Kiều Tùng, vì họ chơi thân với Kiều gia. Còn về Chân thị, chỉ là một nữ nhân thôi, không cần lo lắng nhiều. Quan trọng là xem phẩm hạnh của Kiều lão tam và cách cư xử của cha nương hắn, xem họ có công bằng không?"

Chung Gia Hàng đáp: "Được, con sẽ hỏi thêm."

Sau khi Chung gia đi hỏi thăm, phát hiện rằng cả Nghiêm gia lẫn gia đình trưởng thôn đều có ấn tượng tốt về Kiều gia.

Nghiêm Túc nói: "Lần trước ta với cha đến giúp việc, nhà họ Kiều còn mời chúng ta ăn cơm. Cơm rất ngon, còn có cả thịt dê nữa. Hơn nữa, nhà Đại Sơn thúc trồng rất nhiều cây, lương thực chắc chắn không thiếu."

Kiều Tùng cũng có ý kiến tương tự, còn bà Nghiêm thì nhận xét: "Chân thị à? Ta thấy mọi người hiểu lầm nàng ấy. Tuy tính tình nàng ấy có phần thẳng thắn, nhưng chỉ cần không gây chuyện với nàng ấy thì mọi thứ đều ổn thỏa. Còn về việc ai là người quản gia đình, bề ngoài thì Kiều Trần thị là người đứng đầu, nhưng thực ra cả nhà đều nghe theo Chân thị. Mà nói thật, dù Chân thị quản lí gia đình, nhưng nhà họ Kiều vẫn phát triển đấy thôi. Điều đó chứng tỏ Chân thị rất có khả năng đưa gia đình đi lên."

Bà Nghiêm tiếp tục: "Kiều Trần thị là người dễ tính, không bao giờ khắt khe với nàng dâu. Còn Chân thị, dù có mạnh mẽ, nhưng Tiền thị cũng chẳng bao giờ than phiền gì cả. Điều đó cho thấy Chân thị biết cách đối nhân xử thế."

Chung mẫu nghe xong, suy nghĩ kỹ rồi nhận thấy cũng có lý. Kim đại nương cũng đánh giá Chân thị không hề sai: "Nếu không có Chân thị, thì nhà họ Kiều đã bị người khác bắt nạt rồi. Dù nàng ấy có đanh đá, thì cũng chỉ là để bảo vệ gia đình thôi, đúng không?"

Chung mẫu còn nghe thêm về Kiều lão tam: "Kiều lão tam cũng là người tốt. Trước đây hắn từng đi học, nhưng vẫn không quên giúp đỡ gia đình. Đúng là một người biết phân biệt phải trái. Hơn nữa, nhà họ Kiều nổi tiếng là gia đình có vẻ ngoài ưa nhìn, chứ không như nhiều người khác."

Nghe đến đây, Chung mẫu cảm thấy rất hợp lý và quyết định hỏi ý kiến của Chung Mạn Châu. Mạn Châu đã gặp Kiều lão tam trước đây và cảm thấy Kiều Tam có vẻ ngoài ưa nhìn, nên nàng thẹn thùng đồng ý.

Sau đó, Chung mẫu tìm đến Kim đại nương để nhờ bà làm mai. Thế là Kim đại nương lại đến Kiều gia để thăm dò ý kiến.

Khi hai bên đồng ý gặp mặt vào ngày hôm sau, Kiều gia đã bắt đầu chuẩn bị chu đáo. Họ mua cả cá lẫn thịt về nhà. Chung mẫu và Chung Mạn Châu cùng với Kim đại nương đến thăm. Mấy đứa nhỏ trong nhà Kiều, như Tiểu Hoa, cứ thỉnh thoảng chạy ra cửa xem đã có người đến chưa. Khi thấy khách tới, chúng nhanh chóng chạy vào báo cho mọi người.

Kiều lão tam hôm nay cũng được yêu cầu ăn mặc chỉnh tề, nhưng hắn lại cảm thấy có chút khẩn trương, không ngừng nhìn ra cửa chờ đợi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 226



Khi Tiểu Hoa báo tin rằng khách đã đến, Kiều Trần thị lập tức ra cửa đón tiếp,"Mau vào trong đi!"

Kim đại nương dẫn Chung mẫu và Chung Mạn Châu tiến vào, cười nói: "Trần muội tử, đây là Lý Tú muội tử và nữ nhi của muội ấy, Mạn Châu." (Lý Tú là tên của Chung mẫu.)

"Mọi người, mời vào nhà," Kiều Trần thị đón chào Chung mẫu và Chung Mạn Châu với nụ cười thân thiện.

Chung mẫu theo Kim đại nương bước vào Kiều gia. Vừa vào sân, bà ấy đã nhìn thấy góc bên trái có chiếc xe lừa và một cối đá, còn bên phải vách tường là đống củi lớn. Phía trước, có một cái giếng với ròng rọc để kéo nước, rất tiện lợi.

Xung quanh giếng còn có một khoảng đất trơn nhẵn, có lẽ được dùng để giặt quần áo hoặc các công việc khác. Sân nhà sạch sẽ, ngăn nắp, nhưng bà ấy để ý không thấy gà hay trâu, dù nghe nói Kiều gia có nuôi trâu.

Khi vào đến phòng khách, Kiều Trần thị mời ba người ngồi xuống, Tiền thị nhanh chóng dâng trà. Tiền thị còn lén liếc nhìn Chung Mạn Châu, thấy nữ tử này trông rất ưa nhìn, nhưng vẫn chưa biết tính tình thế nào. Chung gia vốn có tiếng là gia đình trong sạch ở thôn Đại Nam, không ngờ họ lại để mắt đến tam đệ của nhà mình.

"Mời mọi người dùng trà," Kiều Trần thị vừa mời vừa kín đáo quan sát Chung Mạn Châu, thấy nàng ấy luôn cúi đầu, trông có vẻ thẹn thùng.

Kim đại nương cất lời: "Lão tam nhà các ngươi đâu?"

Kiều Trần thị đáp: "Hắn đang ở trong phòng tính sổ, trong nhà mọi chuyện liên quan đến tiền bạc đều do hắn lo. Ta sẽ gọi hắn ra ngay."

Thực ra không có chuyện tính sổ, chỉ là một cái cớ để trì hoãn chút thời gian. Kiều Tam lúc này đang rất căng thẳng trong phòng, nhưng lời của Kiều Trần thị khiến Chung mẫu có chút ấn tượng tốt hơn về Kiều Tam.

Sau khi rót trà cho khách, Tiền thị ngồi lại một chút rồi nói: "Để ta đi gọi lão tam, nương cứ ngồi đây tiếp Chung đại nương."

Chẳng bao lâu sau, Kiều Tam bước vào phòng, khẽ liếc nhìn Chung Mạn Châu đang cúi đầu, rồi cúi người chào: "Chào Kim đại nương, Chung đại nương, và Chung gia muội tử. Ta là Kiều Niên, nhi tử thứ ba của nhà Kiều."

Chung đại nương cũng kín đáo đánh giá Kiều Tam, thấy hắn lớn lên khôi ngô, dễ nhìn. Còn Chung Mạn Châu ngước lên nhìn Kiều Tam một lát rồi lập tức cúi đầu e thẹn.

Kim đại nương cười nói: "Tốt tốt, hài tử, mau tới ngồi. Dạo này có làm gì không?"

Kiều Tam hơi ngượng ngùng gãi đầu cười: "Chỉ là ở nhà hỗ trợ thôi ạ."

Kiều Trần thị tiếp lời: "Nó giúp làm việc nhà, cắt cỏ cho heo, gà. Nhà cũng nuôi mấy con heo, gà và cả trâu nữa, đang được nuôi trong chuồng ở phía sau. Còn tính sổ sách, dạy chữ cho mấy đứa nhỏ trong nhà."

Chung mẫu nghe vậy liền hỏi: "Trong nhà có trẻ con sao?"

Kiều Trần thị đáp: "Chỉ là mấy đứa cháu ngoại và chất nữ thôi."

Tiền thị xen vào: "Nữ nhi nhà ta theo tam đệ học chút chữ nghĩa. Đại tẩu nhà ta nói biết chữ sau này lớn lên sẽ không bị lừa, còn có thể tự ký tên, đọc giấy tờ."

Chung mẫu gật gù,"Đúng vậy, Mạn Châu nhà ta cũng biết đọc ít chữ."

Kiều Trần thị cười nói: "Thảo nào, trông khí chất đã thấy khác biệt."

Chung mẫu tự hào đáp: "Phải đó, ít ai dạy nữ nhi đọc sách, nhưng ông nhà ta nói nữ hài biết chữ thì vẫn tốt hơn. À, ta nghe nói nhà ngươi còn có một nàng dâu cả, nàng hôm nay không ở nhà sao?"

Ngoài chuyện xem mắt Kiều Tam, Chung mẫu còn muốn tận mắt xem thử Chân thị, người mà bà ấy đã nghe nhiều lời đồn rằng tính tình khó chịu, đanh đá.

Kiều Trần thị đáp: “Nàng dâu lớn đang làm việc ngoài vườn, để ta gọi nó vào.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 227



Thực ra Chân Nguyệt biết tiếng tăm của mình trong thôn không mấy tốt, sợ sẽ làm người khác e ngại, nên không muốn ra gặp mặt trong chuyện xem mắt này. Nhưng khi Kiều Trần thị gọi, nàng cũng không từ chối.

Chân Nguyệt từ vườn phía sau vào nhà, rửa tay rồi bế Tiểu A Sơ bước vào phòng khách. Vừa thấy Chung Mạn Châu với dáng vẻ thẹn thùng, nàng tiến lại chào hỏi: "Kim đại nương, Chung đại nương và Chung gia muội tử khỏe."

Chung mẫu đáp lại bằng nụ cười, nhận thấy Chân Nguyệt trông cũng không quá dữ dằn như lời đồn.

Kim đại nương nhìn Tiểu A Sơ rồi reo lên: "Đây là Tiểu A Sơ đúng không? Ôi, bé lớn nhanh quá! Đã biết nói chưa?"

Kiều Trần thị mỉm cười: "Nó biết nói rồi đấy."

Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ và dạy bé nói: "Nào, kêu Kim nãi nãi đi."

Tiểu A Sơ mấp máy miệng: "Tới... tới... Ha ha!" Tuy lời nói chưa rõ ràng, nhưng bé vẫn kêu được "nãi nãi" và cười hớn hở, nước miếng nhỏ cả ra.

Kim đại nương nhìn bé mà cười hiền, nói với Chung mẫu: "Bà thấy không, đứa nhỏ này được nuôi tốt quá, trắng trẻo mập mạp." Ý bà muốn nói rằng nếu Mạn Châu gả vào đây và sinh con, chắc chắn cũng sẽ được chăm sóc tốt.

Chung mẫu cũng nhìn đứa trẻ trong bộ quần áo sạch sẽ, nói: "Đúng là hài tử đáng yêu."

Cả nhóm sau đó quay sang nói chuyện về trẻ nhỏ và gia đình. Đột nhiên, Kim đại nương nói: "Chúng ta trò chuyện thế này thì người trẻ tuổi không thấy hứng thú, hay để lão tam nhà bà dẫn Mạn Châu ra sân đi dạo một chút đi."

Kiều Trần thị đồng ý ngay, Chung mẫu cũng không có ý kiến gì. Dù sao, đây là buổi xem mắt, nên cũng cần để hai người trẻ có thời gian nói chuyện riêng.

Kiều Tam và Chung Mạn Châu đều là những người thẹn thùng, nhưng Kiều Tam vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn dẫn Chung Mạn Châu ra phía sau nhà, nơi trồng rau, và giới thiệu: "Những thứ này đều do đại tẩu ta trồng, đồ ăn đại tẩu trồng rất ngon. Muội có muốn thử không?" Rồi bất chợt, Kiều Tam hái một quả dưa leo, nói: "Chờ một chút, ta sẽ rửa sạch cho muội."

Chung Mạn Châu:...

Không lâu sau, Kiều Tam mang quả dưa leo đã rửa sạch đưa cho Chung Mạn Châu. Nàng do dự một chút rồi nhận lấy, sau đó chia quả dưa thành hai nửa và đưa lại cho Kiều Tam,"Huynh cũng ăn cùng muội."

"A, được," Kiều Tam đáp, rồi cả hai cùng nhau ăn quả dưa leo.

Chung Mạn Châu ban đầu nghĩ rằng Kiều Tam chỉ nói đùa, nhưng sau khi cắn một miếng dưa leo, nàng ấy chợt ngạc nhiên. Quả dưa leo thực sự rất ngon, có vị ngọt thanh, giòn mát và không bị sáp.

"Nó thực sự rất ngon," Chung Mạn Châu nói.

Kiều Tam cười: "Đúng không?" Sau đó, hắn dẫn nàng đi xem chuồng bò, lợn con, và gà con. Hai người nói chuyện một lúc ở phía sau, rồi cùng quay lại tiền viện.

Lúc này, ở tiền viện, cả nhà đã chuẩn bị xong bữa trưa. Chủ yếu là Kiều Đại Sơn và Kiều Triều lo liệu bếp núc, Kiều Trần thị bận tiếp chuyện Kim đại nương và Chung mẫu ở phòng khách, còn Chân Nguyệt thì chăm sóc Tiểu A Sơ. Tiền thị cũng đến hỗ trợ vì sợ Kiều Nhị và mọi người không xoay sở kịp.

Không bao lâu, mùi thơm của đồ ăn đã lan tỏa khắp nơi, mà bữa cơm cũng nhanh chóng được dọn ra.

Chung mẫu nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, rất hài lòng. Có cá, có thịt, tất cả đều thơm ngon. Bà không kiềm chế được mà ăn liền hai bát cơm, nên cảm thấy hơi ngượng.

Kim đại nương cũng ăn liền hai bát, cười nói: "Đồ ăn nhà các ngươi vẫn ngon như vậy, đặc biệt là mấy món rau xanh này, không hiểu sao trồng được ngon thế, ăn ngon hơn hẳn rau nhà ta."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 228



Chung mẫu trong lòng cũng gật gù đồng ý, đồ ăn nhà Kiều gia đúng là ngon thật.

Kiều Trần thị đáp: "Phải chăm sóc tỉ mỉ chứ, không thì sao mà bán được."

Kim đại nương đồng tình: "Cũng phải."

Chung mẫu ngồi đó, nghe nói Kiều gia chủ yếu kiếm tiền từ việc bán rau, càng hiểu rõ tại sao họ có thể khá giả, bởi đồ ăn ở đây thật sự quá ngon.

Sau bữa cơm, không lâu sau, Chung mẫu nói muốn ra về. Kiều Trần thị chuẩn bị một rổ rau xanh tặng bà ấy mang về, nói: "Chỉ là chút rau thôi, không đáng giá gì đâu." Kim đại nương cũng được một phần như vậy. Ngoài ra, Kiều Trần thị còn tặng mỗi người mười văn tiền, Kim đại nương làm bà mối, đương nhiên cũng có phần.

Sau khi mọi người rời đi, Kiều Trần thị liền hỏi Kiều Tam: "Con thấy thế nào?"

Kiều Tam ngượng ngùng đáp: "Cũng được, cũng được ạ."

Kiều Trần thị nói: "Nếu con thấy được thì tốt, nhưng vẫn phải đợi xem ý bên kia thế nào nữa. Chờ tin từ Kim đại nương."

Bên kia, Kim đại nương cùng Chung mẫu và Chung Mạn Châu rời khỏi Kiều gia. Trên đường về, Kim đại nương cũng hỏi họ: "Hai người thấy thế nào?"

Chung mẫu nhìn con gái,"Mạn Châu, con cảm thấy sao? Hai đứa có nói chuyện được không?"

Chung Mạn Châu thẹn thùng đáp: "Cũng, cũng tốt ạ."

Chung mẫu gật đầu: "Ta cũng thấy được, nhưng vẫn muốn về bàn thêm với đương gia."

Kim đại nương nói: "Không sao, có gì cần cứ tìm ta. Ta nghĩ hai nhà chắc sẽ thành thôi, nhưng suy nghĩ kỹ cũng tốt."

"Hôm nay cảm ơn bà nhiều lắm," Chung mẫu nói.

"Không có gì đâu."

Về đến nhà, Chung mẫu liền kể với Chung phụ về chuyện hôm nay ở Kiều gia."Ta ngồi trong phòng khách, còn Mạn Châu đi cùng Kiều lão tam ra ngoài sân trò chuyện. Hai đứa còn đi xem phía sau nhà. Mạn Châu nói Kiều gia nuôi vài con heo, gà vịt nữa. Nhà họ nhìn chung cũng không tồi."

Chung phụ hỏi: "Còn Chân thị thì sao?"

Chung mẫu đáp: "Khi chúng ta mới đến, Chân thị không có ở phòng khách, nhưng sau khi ta hỏi, nàng mới ra. Nhìn thì không giống người đàn bà đanh đá như lời đồn, đối đãi với ta rất khách sáo. Nàng có một đứa con, đứa bé trông trắng trẻo, mập mạp lắm."

"À, Kiều gia có ba đứa nhỏ, hai đứa trong đó là con của cô em chồng nhà họ. Nghe nói cô em chồng qua đời, bên nhà chồng ghét vì nàng chỉ sinh nữ hài nên không muốn nuôi, đành ném về cho Kiều gia. Còn một đứa là con của Tiền thị và Kiều Nhị."

"Ta có nhìn thấy ba đứa bé đó, đều rất sạch sẽ. Nghe nói Kiều Tam thỉnh thoảng còn dạy chúng biết chữ nữa."

"Thật sao?" Chung phụ kinh ngạc hỏi.

Chung mẫu gật đầu: "Lúc đó ta cũng rất bất ngờ. Sau đó, Trần muội tử gọi ba đứa bé lên và hỏi chúng gần đây học được chữ gì. Ba đứa nhỏ còn có thể viết chữ trên bàn nước được."

Chung phụ gật gù: "Xem ra Kiều gia không tồi chút nào." Gả nữ nhi đi xa nhà, điều lo lắng nhất chính là con bị nhà chồng ức h**p, đặc biệt là khi chỉ sinh được nữ nhi, sẽ dễ bị đối xử tệ bạc, chuyện như vậy trong thôn không phải chưa từng xảy ra.

Chung phụ quay sang hỏi: "Mạn Châu, con cảm thấy thế nào?"

Chung Mạn Châu cúi đầu, thẹn thùng đáp: "Cha, đồ ăn nhà họ ngon lắm."

Chung phụ:...

Chung mẫu vỗ trán: "Đúng vậy, đồ ăn Kiều gia thực sự ngon, không biết họ trồng như thế nào. Họ còn tặng ta một rổ rau xanh. Tối nay ta sẽ nấu cho mọi người thử."

Chung mẫu tiếp tục: "Kiều gia nói họ kiếm tiền chủ yếu từ việc bán rau. Nghe nói gần đây họ còn mua thêm mười mẫu đất, giờ nhà họ chắc đã có khoảng hai mươi mẫu đất rồi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 229



Chung phụ gật đầu: "Nhìn qua thì thấy họ cũng khá ổn."

Chung mẫu nói: "Ta cũng cảm thấy vậy. Nếu mọi người thấy được thì ta sẽ nhờ Kim đại nương bàn chuyện này."

"Được."

Tối đó, Chung mẫu nấu rau xanh Kiều gia tặng. Cả nhà ăn xong đều nhận ra hương vị rau quả thực sự ngon hơn rất nhiều so với rau nhà họ.

Chung phụ vừa ăn vừa nhận xét: "Đúng là rau rất ngon, chẳng trách người ta bán được tiền." Đến tôn tử nhỏ trong nhà, vốn không thích ăn rau, cũng gắp vài miếng.

Chung Gia Hàng, đại nhi tử của Chung phụ có chút do dự: "Nghe nói Kiều gia có rất nhiều đất, hơn hai mươi mẫu. Nếu Mạn Châu gả qua đó, chẳng phải cả ngày phải làm việc ngoài đồng sao? Muội muội ở nhà từ trước giờ chỉ làm việc nhà thôi."

Chung Gia Hàng nghĩ thầm: Muội muội hắn vốn không quen làm việc nặng nhọc ngoài đồng.

Thê tử của Chung Gia Hàng thầm nghĩ: Trước khi cưới ta cũng đâu có quen làm việc nhà nông, vậy mà về làm dâu cũng phải làm như thường. Nàng ấy biết rằng khi làm dâu thì chẳng thể nào sống nhàn hạ như hồi còn là thiếu nữ.

Chung phụ đáp: "Kiếm tiền thì phải làm thôi, làm sao có thể nhàn nhã như bây giờ được? Nhưng ta nghe nói Kiều gia thường thuê người giúp việc đồng áng. Nếu không biết làm thì hỏi, dần dần rồi sẽ quen."

Chung mẫu tất nhiên cũng muốn tìm cho nữ ni một nhà chồng tốt, không phải làm việc vất vả, nhưng đâu dễ dàng như vậy.

Nhà họ Chung cũng không phải danh gia vọng tộc gì. Đến lúc này, tìm được Kiều gia là coi như khá ổn rồi. Hơn nữa, Kiều Trần thị trông có vẻ hiền lành, không có vẻ sẽ hành hạ con dâu. Họ lại ở gần nhà, nếu có chuyện gì xảy ra, nhà bà có thể đến giúp ngay.

Chung Mạn Châu gật đầu: "Con hiểu rồi."

Vài ngày sau, hai nhà Kiều và Chung chính thức bàn chuyện hôn nhân, nhưng lễ cưới cũng chưa thể diễn ra ngay, ít nhất phải đợi sang năm.

Khi tin tức Kiều Tam đính hôn với Chung Mạn Châu lan ra, nhiều người trong thôn bắt đầu bàn tán. Đa phần là những lời ghen ghét, nói rằng Kiều Tam không xứng với Chung gia, hai nhà không hợp nhau. Chung gia có một nhi tử đỗ đồng sinh, điều này khiến họ trở thành một gia đình danh giá trong mắt nhiều người.

"Cả nhà Kiều chỉ được cái mặt mũi thôi."

"Ta cũng nghĩ vậy."

Bà Nghiêm nghe những lời này chỉ biết lắc đầu ngao ngán: "Ít ra họ còn có cái mặt để nhìn. Còn các ngươi thì có gì? Chẳng có gì ra hồn, thế mà cứ mở miệng chê bai người khác, ta phi!"

Mọi người đang bàn tán xôn xao thì trưởng thôn Kiều Phong dẫn theo quan binh đến nhà Kiều gia. Thì ra, cái cày khúc viên mà Kiều Đại Sơn chế tạo trước đó đã được Huyện thái gia mang về. Nghe nói thứ này giúp ích rất nhiều cho nông nghiệp, khiến hoàng đế vui mừng.

Huyện thái gia cũng nhờ đó mà lập được công trạng, phần thưởng cho Kiều gia đã được triều đình gửi xuống là mười lượng bạc.

"Ôi trời!" Mọi người đều kinh ngạc.

"Kiều Đại Sơn đúng là có tương lai, đến mức được triều đình ban thưởng."

"Cái cày khúc viên đó trông ra sao nhỉ? Ta cũng muốn xem thử."

Nhà Kiều gia bỗng chốc đông kín khách khứa, ai cũng muốn xem cái cày khúc viên trông thế nào mà lại được thưởng. Sau khi Kiều Đại Sơn chế tạo lại cày khúc viên, không biết bao nhiêu người đã đến để sờ, thử nghiệm. Một số còn mượn đem về dùng thử và phát hiện nó thật sự hiệu quả hơn rất nhiều so với loại cày thẳng trước đó, giúp công việc cày ruộng nhanh chóng hơn đáng kể.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back