Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 200



Người đàn ông đuổi đến gần, khóc lóc kêu lên,"Nương tử, chuyện với Vương Nhị nhà hàng xóm ta sẽ không truy cứu, chỉ cần nàng trả lại con cho ta. Nàng muốn làm gì với Vương Nhị cũng được, nhưng đừng bán con ta."

Những người xung quanh nghe xong liền nhìn Chân Nguyệt với ánh mắt không đồng tình, như thể nàng là một nữ tử lừa trượng phu thông dâm, lại còn định bán con.

Chân Nguyệt bình tĩnh đáp,"Ta không quen biết hắn. Hắn đang định lừa bán nữ tử và trẻ con."

Nghe vậy, một vài người bắt đầu nhìn về phía nam tử với sự nghi ngờ. Hắn liền quỳ xuống đất, khóc lóc van xin,"Nương tử, xin nàng đừng bán con chúng ta, ta làm gì cũng được."

Chân Nguyệt nói thẳng,"Được thôi, báo quan đã, ta sẽ về cùng ngươi."

Nghe vậy, người nam tử liền gào lên,"Ngươi là đồ đàn bà lăng loàn! Trả lại cháu đích tôn cho ta!" Ngay sau đó, một bà lão cùng vài nam nhân trong đám đông lao về phía Chân Nguyệt, định đánh nàng.

Ánh mắt Chân Nguyệt lạnh lùng, một tay ôm Tiểu A Sơ, tay kia cầm d.a.o tiến tới gần nam tử đang quỳ dưới đất. Với một đường d.a.o sắc bén, nàng đ.â.m thẳng vào đùi hắn.

"A!" Tiếng hét thảm thiết vang lên, người nam tử gục xuống vì đau đớn, đùi hắn chảy m.á.u dữ dội. Chân Nguyệt rút d.a.o ra và đặt thẳng lên cổ hắn, giọng lạnh lẽo,"Đừng lại gần, nếu các ngươi đến thêm một bước, ta sẽ g.i.ế.c hắn!"

Ánh mắt nàng sắc như dao, một giọt m.á.u từ đòn vừa rồi b.ắ.n lên trán, khiến nàng trông như một vị thần báo oán đầy uy nghi. Nhóm người còn lại, gồm mấy người nam nhân và bà lão, đều sững sờ, không ngờ người phụ nữ ôm con yếu ớt này lại ra tay tàn nhẫn đến vậy. Họ không thể tin vào tốc độ và sự quyết đoán trong động tác của nàng.

Màn kịch mà đám người kia cố gắng dựng lên không thể tiếp tục. Những người xung quanh bắt đầu sợ hãi, có người hét lên,"A! Có người g.i.ế.c người!" Đám đông hoảng loạn, mọi người bắt đầu chạy toán loạn.

Tiền thị và Kiều Trần thị bị đẩy ra xa cùng đám đông, nhưng may mắn Kiều Trần thị vẫn giữ chặt Tiểu Hoa và Tiểu Thảo, còn Tiểu Niên được Kiều Nhị ôm chặt trong lòng, họ cố gắng đi theo dòng người.

Lúc này, Kiều Triều nghe thấy tiếng hét liền lập tức chạy tới, lo sợ rằng Chân Nguyệt gặp chuyện không hay. Đồng thời, các quan binh tuần tra cũng nghe tiếng náo loạn và lao về phía quán hoành thánh.

Bà lão nhìn Chân Nguyệt, cố giữ bình tĩnh, tiến lại gần,"Con dâu, chỉ cần ngươi trả đứa trẻ cho ta, ta sẽ để ngươi đi cùng Vương Nhị." Bà ta cố vươn tay định giành lấy Tiểu A Sơ, đồng thời trao đổi ánh mắt với những nam nhân xung quanh, nghĩ rằng Chân Nguyệt chắc chắn sẽ không dám làm gì.

Nhưng Chân Nguyệt cười lạnh, tay nàng lại động, lần này đ.â.m thẳng vào chân kia của gã nam tử đang quỳ."A!" Gã hét lên đau đớn, m.á.u chảy không ngừng.

"Ngươi bước thêm một bước nữa, ta sẽ đ.â.m hắn thêm mấy nhát nữa," Chân Nguyệt lạnh lùng nói.

Người nam tử đau đến mức không thể nói được, m.á.u chảy xối xả. Bà lão lúc này hiểu rằng nàng không phải là người dễ đối phó, hơn nữa, có thể quan binh sẽ đến ngay, nên bà ta cắn răng, chuẩn bị bỏ chạy.

Ngay lúc đó, Kiều Triều xuất hiện, Chân Nguyệt lập tức hô lớn,"Kiều Đại! Đánh c.h.ế.t bọn chúng cho ta!"

Chân Nguyệt lui lại, nhường chỗ cho Kiều Triều. Đám nam nhân thấy nàng rời xa tên bị thương, liền lao tới định giành lấy Tiểu A Sơ. Nhưng Kiều Triều nhanh như cắt, một cú đá thẳng khiến một tên bay ra xa.

Chân Nguyệt nhanh chóng né sang bên, những tên còn lại thấy Kiều Triều đến liền quay đầu bỏ chạy. Kiều Triều không để yên, một cú đ.ấ.m khiến một kẻ ngã xuống, rồi hắn tiếp tục đuổi theo tên khác. Gã nam tử bị Chân Nguyệt đ.â.m hai lần đang loạng choạng chạy trốn, nhưng Chân Nguyệt không để hắn ta thoát. Nàng tiến tới và đá thẳng vào miệng vết thương, khiến hắn gục xuống đau đớn thêm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 201



Lúc này, quan binh cuối cùng cũng đến,"Bắt lại toàn bộ cho ta!"

Kiều Triều lập tức tiến lên che chắn cho Chân Nguyệt, nàng kéo hắn lùi lại vài bước, định rời đi, nhưng bị quan binh chặn lại."Các ngươi cũng phải ở lại, có người báo có án mạng, chuyện này là thế nào?" Một viên quan nhìn về phía Chân Nguyệt, thấy tay nàng vẫn cầm dao, trên đó còn dính máu, liền nghi ngờ đây có phải là kẻ g.i.ế.c người không.

Chân Nguyệt bỗng nhiên ngồi bệt xuống đất, tay che mặt, bật khóc nức nở,"Ô ô ô, đại nhân cứu mạng! Bọn họ muốn cướp con ta, ta không còn cách nào khác, ô ô ô, bọn họ là bọn buôn người, đêm nay chắc chắn đã bắt không biết bao nhiêu đứa trẻ rồi!"

Nàng tiếp tục khóc lớn,"Đại nhân, ta không quen biết bọn họ, ô ô ô!" Tiểu A Sơ nghe tiếng nương khóc cũng hòa theo, oa oa khóc lớn. Chân Nguyệt nhanh chóng dỗ dành con,"Không khóc, không khóc, nương đây rồi."

Kiều Triều đứng đó, nhìn cảnh tượng này, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, Chân thị thật sự là người có khả năng thay đổi sắc mặt nhanh nhất mà hắn từng gặp.

Chân Nguyệt bỗng kéo lấy ống quần Kiều Triều. Hắn nhanh chóng ngồi xuống ôm nàng,"Đại nhân, ta và phu nhân đang đi dạo thì thấy bọn họ lôi kéo nàng. Chắc chắn là định bắt cóc con chúng ta."

Đúng lúc này, từ xa một phụ nữ chật vật chạy đến, hét lớn,"Đại nhân, con thảo dân bị cướp rồi, xin cứu con của thảo dân, đại nhân!" Phụ nữ đó nhìn thấy khuôn mặt lão phụ nhân bị bắt, liền chỉ vào,"Chính là bà ta! Bà ta bắt con ta! Đại nhân!" Người phụ nữ khóc lóc, quỳ xuống cầu xin quan binh.

Nghe xong, mấy quan binh lập tức hiểu ra sự việc,"Nhanh! Báo cáo lên đại nhân, bắt hết những kẻ này về!"

Quan binh quay lại nhìn Kiều Triều và Chân Nguyệt,"Các ngươi cũng phải theo chúng ta về."

Chân Nguyệt nói,"Ta còn có người nhà ở gần đây, có thể cho ta báo một tiếng được không?"

Quan binh suy nghĩ một lúc rồi đồng ý,"Các ngươi có thể cử một người đi."

Cuối cùng, Kiều Triều đi tìm Kiều Nhị và gia đình. Chân Nguyệt ở lại với quan binh, chắc không có vấn đề gì.

Khi Kiều Triều tìm thấy Kiều Nhị và báo tin, Kiều Trần thị chân như muốn khuỵu xuống,"Chân thị và tôn tử của ta không sao chứ?"

Kiều Triều vội đỡ lấy bà,"Không sao, nhưng chúng ta phải đi đến nha môn."

"Được, được, chúng ta mau đi," cả nhà đều hoảng hốt. Rõ ràng vừa rồi còn đang vui vẻ dạo phố, bỗng nhiên lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Tiền thị ôm chặt Tiểu Niên, run rẩy sợ hãi, giọng nghẹn ngào,"Tất cả là do ta nói về việc đi xem hoa đăng..."

Kiều Nhị ôm lấy nàng, trấn an,"Không phải lỗi của nàng, là do bọn buôn người khốn kiếp kia."

"Đúng vậy, bọn buôn người đáng c.h.ế.t đó nên bị c.h.é.m đầu," Tiền thị vừa nói vừa lau nước mắt.

Chân Nguyệt cùng quan binh tiến vào huyện nha, nơi Huyện thái gia đã ngồi sẵn trên ghế cao. Nàng ôm Tiểu A Sơ, cùng một phụ nữ khác đứng cúi đầu trước mặt quan lớn.

Huyện thái gia nhanh chóng hỏi tình hình,"Các ngươi đứng dậy đi."

Chân Nguyệt và người phụ nữ kia đứng lên, trong khi nhóm buôn người cũng bị dẫn lên, bao gồm cả tên nam nhân đã bị Chân Nguyệt c.h.é.m hai nhát. Tên này được đại phu băng bó vết thương.

"Đại nhân, oan uổng quá! Thảo dân không quen biết nàng, nàng xông tới rồi c.h.é.m thảo dân!" Tên nam nhân khóc lóc quỳ trên mặt đất.

Lão phụ nhân cũng không kém, nước mắt giàn giụa,"Thảo dân chỉ thấy nàng giống tức phụ hư hỏng của thảo dân nên tiến đến hỏi, không ngờ nàng lại c.h.é.m nhi tử thảo dân, còn muốn g.i.ế.c nó nữa, đại nhân cứu nhi tử thảo dân!"

Chân Nguyệt lạnh lùng đáp lại,"Hắn trông còn già hơn cả bà, đây là nhi tử của bà sao?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 202



Câu nói vừa dứt, không khí trong phòng lặng đi. Nữ nhân bên cạnh Chân Nguyệt cũng sững sờ, đưa tay che miệng. Huyện thái gia cùng các quan binh không khỏi liếc nhau, rồi quay sang nhìn tên nam nhân kia.

Hắn lí nhí,"Ta chỉ là trông già thôi..."

Huyện thái gia khẽ ho một tiếng, rồi ra lệnh,"Khụ khụ, được rồi, im lặng! Vị kia..." Nhìn về phía Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt tiến lên hành lễ,"Phụ nhân Chân thị."

"Này... Chân thị, ngươi kể về tình hình sự việc trước đi."

Chân Nguyệt bắt đầu kể: "Lúc đó, thảo dân cùng người nhà đang đi xem hoa đăng. Vì đông người nên thảo dân và phu quân lạc nhau. Thảo dân đứng đợi ở góc phố thì tên nam nhân này đến, nhận thảo dân là thê tử, rồi hỏi thảo dân đem hài tử đi đâu. Thảo dân lập tức hiểu đây là bọn buôn người nên đã bỏ chạy, nhưng hắn liền đuổi theo. Khi vào tiệm hoành thánh, thảo dân cầm d.a.o để tự vệ. Họ muốn cướp con thảo dân, thảo dân sợ quá không cẩn thận mà đ.â.m hắn, thật sự thảo dân rất sợ, đại nhân."

Huyện thái gia trấn an,"Được rồi, đừng khóc nữa. Còn ngươi, ngươi có chuyện gì?" Ông quay sang hỏi người phụ nữ kia.

Người phụ nữ cũng kể lại chuyện của mình, và tình huống của nàng ấy gần như giống hệt với Chân Nguyệt. Nghe xong, ai nấy đều hiểu rõ bọn buôn người đã lập kế hoạch từ trước.

Lúc này, một quan binh bước vào, ghé tai Huyện thái gia nói nhỏ. Ngay sau đó, ông đập mạnh vào kinh đường mộc,"Lũ buôn người to gan! Mau tống hết chúng vào đại lao!"

Chưa cần thẩm vấn thêm, Huyện thái gia lập tức ra lệnh bắt giam tất cả bọn buôn người. Quan binh liền kéo chúng đi ngay lập tức.

Chân Nguyệt cùng người phụ nữ kia nhìn nhau, không rõ chuyện gì vừa xảy ra.

Không lâu sau, quan binh quay lại bảo họ có thể rời đi.

Phụ nhân kia lập tức hỏi,"Nhưng con ta đâu rồi? Con ta ở đâu?"

Quan binh đáp,"Ngươi hãy đăng ký thông tin, khi tìm thấy chúng ta sẽ báo."

"Được, được." Phụ nhân kia vội vàng làm theo.

Lúc này, Kiều Triều và gia đình cũng vừa tới. Thấy Chân Nguyệt bước ra, Kiều Triều nắm tay nàng,"Không sao chứ?"

Chân Nguyệt trấn an,"Không sao, để về rồi nói. Chúng ta đi về trước thôi."

"Được, về trước đã." Kiều Trần thị đứng bên cạnh, nhìn kỹ đại tôn tử nhà mình thấy không có vấn đề gì, liền nhẹ nhõm thở phào.

Lúc này đã khuya, cả Kiều gia trở về nhà trên chiếc xe lừa địa phương, trên đường về còn gặp một cỗ xe ngựa xa hoa đi ngang qua, phía trước có hai người hầu cưỡi ngựa mở đường.

Tuy nhiên, Kiều gia không còn tâm trí để thưởng thức cảnh tượng đó, vì họ vừa trải qua một cơn kinh hoàng. Kiều Trần thị đón lấy Tiểu A Sơ từ tay Chân Nguyệt,"May mà không có chuyện gì, nếu không thì chẳng biết phải làm sao nữa?" Chân Nguyệt đáp: "Có một phụ nhân gặp phải chuyện tương tự như con, nhưng con của nàng ấy đã bị bắt đi mất."

"Thật đau lòng biết bao?" Kiều Trần thị thở dài.

Chân Nguyệt tiếp lời: "Về sau nếu gặp phải tình huống như thế này, mọi người nhớ trước tiên làm hỏng sạp đồ của người ta, như vậy họ sẽ bắt mình đền bù mà không để mình bị kẻ buôn người mang đi. Quan trọng nhất là phải chạy ngay, chạy thẳng đến nha môn."

Tiền thị ôm chặt Tiểu Niên trong tay,"Sau này tốt nhất là không nên dẫn hài tử ra ngoài nữa."

Chân Nguyệt: "Không sao đâu, mọi người cùng nhau ra ngoài thì không có vấn đề gì, trẻ con cũng không thể suốt ngày ở trong nhà mãi được. Còn có bọn chuyên lừa bán phụ nữ, người lớn cũng cần phải cảnh giác."

Kiều Trần thị đồng tình: "Đúng đúng, ta nhớ trước kia ở gần nhà mình cũng có một nữ tử bị bắt cóc, mới 14 tuổi thôi, nhà đang chuẩn bị cưới hỏi. Thật sự đáng tiếc."

Chân Nguyệt thêm vào: "Nam nhân cũng không an toàn đâu, có khi còn bị bắt đi làm việc ở mỏ quặng?"

Kiều Nhị ngạc nhiên: "A? Nam nhân cũng không an toàn sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Cẩn thận một chút thì vẫn hơn."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 203



Kiều Đại Sơn gật đầu: "Đúng vậy."

Kiều Triều đứng bên cạnh, có chút áy náy: "Lúc đó lẽ ra ta nên luôn đi theo bên cạnh nàng."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không phải lỗi của huynh. Sau đó huynh cũng đã đến rồi. Thôi được rồi, những kẻ đó đã bị bắt, chúng sẽ nhận quả báo."

"Ừ." Kiều Triều vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Về đến nhà đã rất khuya, nên mọi người đều đi ngủ. Đêm nay, Kiều Trần thị vẫn ôm Tiểu A Sơ chặt trong lòng: "Đêm nay để nó ngủ với ta, lòng ta vẫn chưa yên sau chuyện vừa rồi."

Khoảnh khắc đó bà suýt nữa thì ngất xỉu.

Chân Nguyệt đáp: "Được."

Chân Nguyệt cùng Kiều Triều nằm trên giường, Chân Nguyệt thức đến bây giờ cũng đã mệt mỏi, trước đó còn chiến đấu một lúc khiến nàng càng kiệt sức hơn. Vừa mới nằm xuống đã định ngủ ngay, bỗng nhiên tay nàng bị Kiều Triều nắm chặt: "Thật may mắn."

May mắn là Chân thị đủ mạnh mẽ, may mắn nàng không phải là một nữ nhân yếu đuối.

Kiều Triều lần đầu gặp phải tình huống như vậy, không ngờ còn có kiểu lừa bán người tàn nhẫn đến thế. Nghĩ đến lời Chân Nguyệt kể về phụ nhân kia, hài tử của nàng ấy bị bắt đi như vậy, trong lòng hắn bốc lên cơn giận."Những kẻ buôn người thế này phải bị tru diệt cả tộc!" Hắn nghiến răng nói, cảm thấy mình đã nương tay quá mức khi đối phó với bọn chúng.

Nếu nhà hắn có hộ vệ thì tốt biết bao, Kiều Triều chợt nghĩ. Nhưng để nuôi hộ vệ cần rất nhiều tiền, mà hiện tại... Họ vừa mới thoát khỏi cảnh nghèo khó, dã tâm kiếm tiền của hắn lại càng thêm mãnh liệt.

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn, hiểu ý, vỗ nhẹ lên tay Kiều Triều."Bọn chúng làm gì có đủ chín tộc mà tru diệt. Ngủ đi, dù sao cũng cảm ơn huynh đã tới kịp."

Kiều Triều đáp gọn,"Ừ."

Sáng hôm sau, cả nhà đều dậy muộn. Khi trưởng thôn Kiều Phong đến, mọi người vẫn chưa ra khỏi giường, bởi vì đêm qua về nhà trễ và còn bị chấn động bởi sự việc xảy ra.

Kiều Trần thị giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy Tiểu A Sơ nằm bên cạnh, liền thở phào,"Làm ta sợ muốn chết, vừa mơ thấy Tiểu A Sơ bị bọn buôn người bắt đi."

Kiều Đại Sơn vỗ vai an ủi,"Chỉ là giấc mơ thôi. Hình như có người gõ cửa, để ta ra xem."

"Ừ."

Khi Kiều Đại Sơn mở cửa, trưởng thôn Kiều Phong đứng đó với vẻ mặt khó hiểu,"Đại Sơn, các ngươi làm gì mà ta gõ cửa mãi không ai mở?"

Kiều Đại Sơn ngượng ngùng,"Mới vừa dậy thôi a."

Kiều Phong ngạc nhiên,"Trời ơi! Mặt trời sắp đứng bóng mà giờ mới dậy sao?"

Kiều Đại Sơn đáp,"Tối qua bọn ta đi xem hoa đăng ở huyện thành, về muộn chút."

Kiều Phong gật đầu,"Ra là vậy. Ta đến để bàn chuyện mua đất."

Kiều Đại Sơn nói nhanh,"Vâng, mời thôn trưởng vào trước, để ta gọi mọi người."

Kiều Phong bước vào nhà, nhận ra không gian vẫn im ắng, các phòng còn chưa có ai dậy.

Kiều Đại Sơn đi gõ cửa phòng Kiều Triều,"Lão đại, tức phụ lão đại, thôn trưởng đến rồi, nói về chuyện mua đất. Mau dậy đi."

Kiều Triều và Chân Nguyệt lập tức tỉnh giấc. Thực ra, Kiều Triều vẫn đang ôm Chân Nguyệt trong lòng, nếu là ngày thường, có lẽ cả hai sẽ thấy ngượng ngùng, nhưng giờ không còn thời gian cho điều đó, họ nhanh chóng rời giường, chuẩn bị ra tiếp trưởng thôn.

Cả gia đình nhanh chóng chuẩn bị xong, rồi cùng ngồi trong phòng khách. Tiền thị pha ấm trà nóng mang ra,"Trưởng thôn, uống trà cho ấm."

Kiều Phong nhìn thấy, thầm ngạc nhiên: nhà Kiều Đại Sơn giờ còn dùng trà sao? Dù trà có vẻ đơn giản, nhưng trà là thứ quý. Ông nhấp một ngụm, thấy vị cũng không tệ.

"Lần trước các ngươi nói về chuyện mua đất, ta đã hỏi thăm kỹ rồi, giờ đến để thông báo đây".
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 204



"Nơi này có tổng cộng mười hai mẫu đất. Trong đó, có hai mẫu đất trung đẳng liền kề nhau, còn hai mẫu trung đẳng khác thì phân tán. Có bốn mẫu đất hạ đẳng ở cùng một chỗ, và bốn mẫu đất thượng đẳng cũng nằm chung."

Trưởng thôn nói tiếp,"Vị trí các khu đất là..." Kiều Phong giải thích rõ ràng từng vị trí. Hai mẫu trung đẳng liền kề là gần nhà Kiều gia nhất, còn những mảnh khác thì xa hơn một chút.

Ông ấy quay sang Kiều Triều,"Các ngươi trước đó nói muốn bốn mẫu đất trung đẳng và hai mẫu đất hạ đẳng. Vậy giờ quyết định xem chọn mảnh nào?"

Kiều Triều suy nghĩ về các mảnh đất mà trưởng thôn vừa nói, sau đó ghé tai Chân Nguyệt nói nhỏ,"Có nên mua luôn cả bốn mẫu đất thượng đẳng không? Tốt nhất là chúng ta lấy hết: bốn mẫu thượng đẳng, hai mẫu trung đẳng, và bốn mẫu hạ đẳng."

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn,"Nếu khai khẩn tất cả thì nhà mình không đủ người để làm."

Kiều Triều cân nhắc rồi đáp,"Nhưng chúng ta có thể thuê người trong thôn giúp mà. Sau này ta vẽ thêm vài bức tranh, có tiền thì việc gì cũng được."

Chân Nguyệt suy nghĩ một lát, rồi gật đầu,"Cũng được."

Kiều Triều cười,"Vậy thì quyết vậy."

Trong khi hai người thì thầm trao đổi, Tiền thị cũng đang bàn với Kiều Nhị,"Theo ta, mua hai mẫu trung đẳng và bốn mẫu hạ đẳng là đủ. Mấy mẫu đất phân tán kia lại xa, không thuận tiện."

Kiều Đại Sơn thì hỏi ý kiến trưởng thôn,"Trưởng thôn, ông nghĩ sao?"

Kiều Phong cũng đề nghị mua hai mẫu trung đẳng và bốn mẫu hạ đẳng, như vậy tiết kiệm được chút tiền.

Tuy nhiên, khi Kiều Triều nói rằng muốn mua luôn cả bốn mẫu thượng đẳng, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên.

Kiều Trần thị vội nói,"Lão đại, tiền không đủ đâu. Bốn mẫu đất thượng đẳng tốn đến 12 lượng bạc đấy."

Chân Nguyệt không nói gì, chỉ từ trong áo lấy ra mười lượng bạc, đưa cho Kiều Trần thị,"Đủ rồi."

Khi thấy Chân Nguyệt thoải mái lấy ra mười lượng bạc, mọi người đều sửng sốt. Tiền thị thầm nghĩ: Làm sao mà đại tẩu có thể tích lũy được nhiều tiền như vậy?

Kiều Trần thị ngạc nhiên: Tức phụ lão đại kiếm tiền từ đâu ra mà nhiều thế?

Trưởng thôn Kiều Phong cũng không khỏi thầm suy nghĩ: Gia đình Kiều Đại Sơn thật sự giàu có rồi, Chân thị tùy tiện móc ra mười lượng bạc như không có gì!

Chân Nguyệt bình tĩnh nói,"Chúng ta mua như Kiều Đại đã nói, tổng cộng là hai mươi lượng bạc!" Trước đó, bọn họ dự định chỉ mua đất với mười lượng bạc, nhưng bây giờ mua thêm, Chân Nguyệt rút thêm mười lượng nữa, vừa đủ hai mươi lượng.

Sau khi giao tiền cho Kiều Phong, Kiều Đại Sơn cảm ơn trưởng thôn và chuẩn bị cho ông ấy một ít rau dưa và bánh điểm tâm mà Kiều Triều đã mua trước đó."Đã làm phiền trưởng thôn giúp chúng ta."

Kiều Phong nhận lấy những món quà nặng trĩu,"Không phiền đâu. Sau này ta sẽ mang khế đất cho các ngươi."

"Được, cảm ơn trưởng thôn."

Việc mua đất đã xong, nhưng tiếp theo gia đình họ phải chuẩn bị cho việc trồng trọt. Hạt giống, heo con, gà con đều cần được lo liệu. Tuy họ đã tích trữ hạt giống từ trước, nhưng với diện tích đất mới mua, số lượng hiện tại không đủ.

Kiều Trần thị đề xuất,"Ngày mai ta sẽ ra chợ mua thêm hạt giống, coi xem có ai bán heo con không."

Tiền thị nhanh nhảu,"Để con đi cùng nương."

"Được."

Kiều Triều nói,"Hai ngày tới, ta cùng cha và lão Nhị sẽ lo chuẩn bị chuồng heo."

Còn Chân Nguyệt đương nhiên sẽ ở nhà chăm con và coi sóc mảnh vườn phía sau.

Mọi người trong nhà lại bắt tay vào công việc. Trong khi đó, Huyện thái gia đang bận rộn điều tra bọn buôn người. Sau nhiều cuộc truy tìm, cuối cùng ông ấy đã phá được đường dây buôn người, giải cứu mười mấy đứa trẻ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 205



Vào đêm xảy ra vụ việc, Huyện thái gia đã rời đi khẩn cấp vì tôn tử của phủ châu thứ sử bị bắt cóc. Sau khi truy vết, họ phát hiện bọn buôn người đang lẩn trốn ở huyện này. Phủ thứ sử lập tức phái người đến, cùng đi còn có tức phụ của thứ sử đại nhân cũng đến.

"Lúc ấy bọn buôn người định bắt cóc một phụ nhân và con của nàng, nhưng bị người phụ nhân ấy phản kháng, làm bị thương một kẻ trong bọn họ. Trượng phu của nàng cũng kịp đến ứng cứu, khiến bọn quan binh chú ý." Huyện thái gia giải thích tình hình với Vệ phu nhân, cũng chính là tức phụ nhà thứ sử đại nhân.

"Nhờ vậy mà chúng ta đã bắt được bọn buôn người và cứu tiểu công tử trở về an toàn."

Vệ phu nhân ôm chặt nhi tử trong lòng,"Nghe nói còn có một đứa trẻ khác bị bắt. Đứa trẻ đó đã được tìm thấy chưa?"

"Đã tìm thấy rồi, thưa phu nhân."

Vệ phu nhân nhẹ nhàng thở ra, rồi nói,"Người phụ nhân đã dũng cảm chống lại bọn buôn người cũng xứng đáng được khen thưởng."

Huyện thái gia đáp,"Vâng, đúng vậy."

Vệ phu nhân dặn dò,"Nhờ Huyện thái gia giúp ta ban thưởng cho gia đình đó, thay mặt ta cảm ơn hành động anh dũng của phụ nhân." Nàng ấy nói rồi đưa ra một chiếc hộp nhỏ.

Huyện thái gia vui mừng nhận lấy,"Tốt, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa."

Phu nhân Vệ gia tiếp tục lấy ra một chiếc hộp lớn hơn,"Đại nhân cũng đã vất vả nhiều. Đây là chút tấm lòng của ta, cảm ơn ngài đã giúp đỡ tìm lại con ta." Lúc đứa con bị bắt cóc, Vệ phu nhân đau khổ đến hôn mê nhiều lần, nhưng khi nghe tin con mình có thể ở đây, nàng ấy đã lập tức đến ngay.

"Đây là trách nhiệm của bản quan, phu nhân không cần làm thế." Huyện thái gia từ chối khiêm nhường.

Vệ phu nhân cười nhẹ,"Đại nhân cứ nhận đi, để thành toàn cho tấm lòng cảm tạ của ta."

Huyện thái gia nghe vậy, không chối từ nữa,"Nếu phu nhân đã nói vậy, bản quan xin nhận."

Trong khi đó, tại Tống phủ, Kiều gia từng đưa rau củ đến từ lâu, nhưng giờ thì số rau đó đã hết sạch. Người nhà Tống phủ phải ăn đồ từ thôn trang của mình, nhưng Tống lão gia và Tống thiếu gia cảm thấy không ngon miệng như trước.

Trong bữa cơm gia đình, Tống lão gia bâng quơ hỏi,"Rau dưa trước đây rất ngon, dạo này sao không có nữa?"

Tống phu nhân nghe vậy cũng ngừng lại một lúc,"Mùa đông lạnh giá thế này, làm gì còn chỗ nào trồng được rau tươi chứ?" Nàng ấy phải thừa nhận rau dưa từ thôn trang không ngon bằng loại rau trước kia Kiều gia gửi đến. Nàng ấy không biết Kiều gia trồng thế nào mà rau lại ngon đến thế.

Tống Ngôn Đình lên tiếng,"Con nhớ lần trước ăn cơm ở tửu lầu Chu gia, rau dưa cũng có hương vị tương tự rau nhà mình, mà đó là vào cuối năm trước."

Tống phu nhân hơi ngạc nhiên,"Ở tửu lầu Chu gia? Con chắc chắn chứ?"

"Đúng vậy, nhưng con không thân với Chu thiếu gia nên không tiện hỏi nhiều." Tống Ngôn Đình đáp.

Tống phu nhân gật đầu,"Nương sẽ tìm người hỏi thêm."

Ở Kiều gia, họ không biết rằng có hai sự việc đang âm thầm chờ họ. Lúc này, ở sân sau, Kiều Đại Sơn đang dựng chuồng heo. Vì sợ mùa đông có thể gặp phải mưa lớn hoặc tuyết dày, nên mái chuồng cũng được lợp ngói để bảo vệ.

Trưởng thôn Kiều Phong sau đó đã mang khế đất đến trao cho gia đình Kiều. Kiều gia dự định mời ông ấy ở lại ăn cơm, nhưng ông ấy từ chối,"Mấy món quà các người tặng trước đây đã đủ rồi. Ta chỉ mong, sau này nếu các ngươi cần thuê người giúp đỡ, hãy ưu tiên tìm người trong thôn trước."

Kiều Đại Sơn gật đầu,"Chuyện đó là đương nhiên rồi."

Kiều Phong cười hài lòng,"Vậy tốt. Giờ ta có việc phải đi trước."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 206



Trước khi ông ấy rời đi, Kiều Trần thị vẫn kiên quyết đưa thêm cho ông ấy hai củ cải lớn,"Cầm đi, Quế Chi hai hôm trước còn khen củ cải nhà ta trồng ngon, coi như đại nương tặng nàng một ít để nếm thử."

Kiều Phong lúc đầu từ chối, nhưng cuối cùng cũng nhận về, vì thật sự củ cải của Kiều gia rất ngon.

Kiều gia đang bận rộn thì vào ngày hôm sau, trưởng thôn Kiều Phong dẫn theo quan binh đến. Người trong thôn nhìn thấy cũng kéo đến theo, ai nấy đều tò mò và nghĩ rằng Kiều gia có thể đã phạm phải chuyện gì.

Kiều gia cũng không khỏi ngạc nhiên, họ gần đây chỉ ở nhà lo việc đồng áng, có gây ra chuyện gì đâu?

Trưởng thôn Kiều Phong nói: "Đây là Kiều gia, các vị tìm Chân thị, đại tức phụ của nhà này."

Nghe vậy, mọi người xôn xao: "Hoắc! Tới tìm Chân thị à?"

"Không phải là Chân thị gây ra chuyện gì xấu đấy chứ? Ta đã đoán được người này không đáng tin rồi!"

"Cái nàng Chân thị này ghê gớm, lần này chắc gặp quả báo rồi!"

Tuy nhiên, cũng có người thắc mắc: "Nhưng dạo này Chân thị có ra khỏi nhà đâu? Sao lại phạm tội được?"

Khi quan binh vào trong sân, cánh cửa lập tức được đóng lại, ngăn không cho người ngoài dòm ngó.

Trưởng thôn Kiều Phong cũng theo vào, trong lòng không khỏi lo lắng, không biết liệu Kiều gia có gây ra chuyện gì. Tuy ông ấy tin tưởng vào nhân cách của Kiều gia, nhưng khi quan binh đã đến tận nhà thì không thể không suy nghĩ.

Khi quan binh bước vào sân, họ nhận ra đây là gia đình đã từng cứu được dân làng khỏi con hổ. Vì thế, việc được quý nhân để mắt đến cũng không có gì lạ.

Biết rằng người họ muốn tìm là Chân Nguyệt, Kiều Đại Sơn lập tức gọi nàng ra. Kiều Triều cũng đi cùng nàng.

Chân Nguyệt cung kính chào: "Các vị đại nhân, ta chính là Chân thị."

Một trong số quan binh lên tiếng: "Lần trước chính ngươi đã nhận ra bọn buôn người và dũng cảm đấu tranh với chúng đúng không? Thật không ngờ một thôn phụ như ngươi lại dám đứng lên đối mặt với bọn buôn người!"

Chân Nguyệt tỏ vẻ khiêm tốn: "Ách... Lúc đó ta chỉ hoảng loạn, vô tình làm bị thương bọn chúng thôi. Ta thật sự chỉ vì quá sợ hãi."

Kiều Triều cũng nói đỡ: "Phu nhân của ta khi đó chỉ vì sợ mất con, lo lắng cho đứa trẻ nên mới liều mạng như vậy."

Quan binh dẫn đầu tên là Trương Dũng Thắng vẫy tay, cười nói: "Không cần sợ. Chính nhờ ngươi dũng cảm chiến đấu mà chúng ta mới có thể kịp thời bắt được bọn buôn người, sau đó còn phá được cả hang

ổ của chúng. Vì hành động dũng cảm của ngươi, đại nhân đã đặc biệt gửi thưởng cho ngươi."

Nói rồi, Trương Dũng Thắng lấy từ túi ra một hộp nhỏ tinh xảo, đưa cho Chân Nguyệt."Đây là món quà từ quý nhân tặng cho ngươi."

Chân Nguyệt nhận lấy hộp tinh xảo, hành lễ: "Xin thay ta cảm tạ quý nhân, cũng cảm tạ Huyện thái gia." Sau đó nàng liếc mắt ra hiệu cho Kiều Triều. Ban đầu Kiều Triều không hiểu, nhưng khi Chân Nguyệt ra hiệu bằng tay, hắn liền hiểu ngay ý nàng.

Kiều Triều lập tức vào nhà lấy tiền, trước đó vào dịp Tết, gia đình hắn đã nhận được vài phong bao đỏ, hắn cho tiền vào đó. Khi bước ra, đúng lúc các quan binh đang từ chối khéo lời mời ở lại ăn cơm và uống trà, chuẩn bị rời đi.

Kiều Triều nhanh chóng tiến lên, đưa mỗi người một phong bao,"Cảm ơn các vị đại nhân đã vất vả, đây là chút lòng thành, mong các ngài nhận cho."

Bốn quan binh sờ thấy phong bao dày dặn, liền cười hòa nhã,"Đây là việc chúng ta phải làm thôi. Chúng ta xin cáo từ."

Kiều Triều đáp,"Tốt tốt, cảm ơn các ngài."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 207



Khi cửa nhà Kiều gia mở ra, những người ngoài đứng chờ liền thấy cảnh Kiều Triều và các quan binh vui vẻ trò chuyện, ai nấy đều bối rối.

"Không phải nói Chân thị phạm tội sao? Sao chẳng thấy giống?"

"Trông như là chuyện tốt chứ không phải tội lỗi gì mà?"

"Không biết ai đồn bậy, rõ ràng Chân thị vẫn bình thường, đâu có ra ngoài làm gì."

Khi quan binh rời đi, người ta vây lại hỏi thăm,"Đại Sơn à, quan binh đến nhà các ngươi làm gì vậy?"

Trước khi Kiều Đại Sơn kịp trả lời, trưởng thôn Kiều Phong đã gắt lên,"Các ngươi hỏi làm gì? Chuyện của Kiều gia thì mặc họ, về nhà lo việc của mình đi."

Một số người còn cố hỏi thêm,"Trưởng thôn, chúng tôi chỉ tò mò chút thôi mà."

Kiều Triều đáp lời,"Chuyện là thế này, trước đây chúng ta gặp bọn buôn người trong huyện, suýt nữa Tiểu A Sơ bị bắt đi. Các vị đại nhân chỉ đến để hỏi rõ tình hình thôi."

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt,"Cái gì? Buôn người à!"

"Trời ơi, may mắn là hài tử không bị bắt đi, trẻ con bây giờ thật nguy hiểm, chẳng thể để đi lung tung ngoài đường nữa. Ta nhớ trước đây cũng có nhà mất con vì bọn buôn người rồi."

"Phải đó, cách thôn bên cạnh cũng có một trường hợp như vậy."

Một bà cụ kéo tay Kiều Trần thị nói,"Tiểu A Sơ nhà ngươi thật may mắn quá."

Kiều Trần thị vẫn còn bàng hoàng, nghĩ lại tình huống hôm đó, lòng bà vẫn chưa yên,"Lúc đó tim ta đập mạnh lắm, may là không có chuyện gì."

Bên kia, bà Trương không có được câu trả lời như mong muốn, lẩm bẩm,"Sao mà đứa trẻ không bị bắt đi nhỉ?"

Chân Nguyệt lập tức quay lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng quét qua, khiến bà Trương giật mình thối lui vài bước,"Ta chỉ nói đùa thôi mà, ta đi trước đây." Bà ta lắc lư rời đi.

Khi không còn gì để xem, mọi người dần tản đi, Kiều gia cũng đóng cửa lại.

Tiền thị lập tức tiến đến gần Chân Nguyệt,"Đại tẩu, mở cái hộp ra xem bên trong có gì đi."

Những người khác cũng tò mò không kém. Chân Nguyệt không chần chừ, mang hộp vào phòng rồi mở ra."Oa! Trời ơi!" Tiền thị vừa nhìn thấy vàng bên trong đã suýt hét lên, nhưng rất nhanh bị Kiều Nhị bịt miệng,"Nhỏ giọng thôi."

Chờ Tiền thị gật đầu, Kiều Nhị mới buông tay. Mọi người đều kinh ngạc nhìn vào hộp, bên trong vậy mà lại có vài lá vàng lấp lánh và mấy thỏi bạc.

Chân Nguyệt đếm qua, có tổng cộng ba mươi lượng bạc, còn mấy miếng lá vàng kia chắc cũng đáng giá vài chục lượng nữa. Số tiền thưởng này vốn là dành riêng cho Chân Nguyệt, nhưng nàng vẫn lấy ra mười lượng đưa cho Kiều Trần thị: "Nương, hôm nay mua chút đồ ngon về ăn mừng đi."

Kiều Trần thị cầm lấy số bạc nặng trĩu, vui mừng đáp: "Được, được, phải chúc mừng thật tốt." Bà không ngờ rằng con dâu cả không chỉ bảo vệ được đại tôn tử mà còn nhận được tiền thưởng từ quý nhân.

Cả nhà ai nấy đều phấn khởi, nhưng Chân Nguyệt vẫn dặn dò kỹ lưỡng, rằng không ai được tiết lộ chuyện này ra ngoài. Tiền thị liền che miệng thề sẽ không hé nửa lời.

Lần này khi đi chợ, ngoài việc mua thức ăn ngon, Kiều Trần thị còn mua thêm một con heo con và vài con gà, vì lần trước ra chợ không tìm được con nào ưng ý nên bà không mua.

Gần đây, thời tiết tốt hơn nhiều, vườn rau sau nhà cũng phát triển xanh tốt, nhiều đến mức gia đình ăn không hết. Chân Nguyệt bèn bảo Kiều Nhị và Tiền thị mang một ít rau đến Tống gia tặng, nhân tiện đến thăm, bởi vì sau Tết cũng nên ghé qua một chút.

"Đúng rồi, gã sai vặt ở Tống phủ có vẻ khá thân với các đệ, phải không? Lần này đi nhớ mang chút đồ ăn hoặc biếu cho hắn vài văn tiền." Chân Nguyệt căn dặn Kiều Nhị và Tiền thị.

Kiều Nhị có chút lo lắng,"Hay là để đại ca đi cùng?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 208



Chân Nguyệt nhìn sang Tiền thị,"Không sao đâu, chẳng phải còn có thê tử của đệ sao? Lần này nếu thành công, các đệ sẽ kiếm được thêm nhiều tiền."

Tiền thị liền tự tin đáp,"Đại tẩu, cứ giao cho muội, muội sẽ đảm bảo Kiều Nhị làm tốt việc này."

Chân Nguyệt mỉm cười khích lệ,"Ta tin ngươi, nhị đệ muội."

Nghe vậy, Tiền thị càng thêm tự tin,"Yên tâm đi đại tẩu, mọi việc cứ để ta lo."

Khuya hôm đó, cả nhà, trừ Chân Nguyệt và mấy đứa nhỏ, thì đều đã thức dậy. Họ thu hoạch và rửa sạch toàn bộ rau từ vườn sau, rồi đóng gói cẩn thận vào giỏ. Dù trời rất lạnh nhưng sau khi làm việc một hồi, chẳng ai cảm thấy rét mướt nữa.

Vì kiếm tiền, chút vất vả này, cả nhà đều chịu đựng được.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, họ chất rau lên xe lừa, Kiều Nhị cùng Tiền thị lên đường. Kiều Nhị đánh xe, nói với thê tử: "Nàng nghỉ ngơi chút đi, đến nơi ta sẽ gọi nàng dậy."

"Được."

Sau khi Kiều Nhị và Tiền thị rời đi, những người còn lại cũng về phòng nghỉ ngơi. Vì sáng sớm họ còn phải dậy làm việc nên bữa sáng được giao cho Chân Nguyệt lo liệu, để mọi người có thể tranh thủ nghỉ ngơi thêm.

Khi Kiều Nhị và Tiền thị đến Tống phủ và gõ cửa, Tống Thiết Sinh ra mở, vừa thấy liền nói: "Huynh đệ Kiều gia, cuối cùng các ngươi cũng tới! Mấy ngày trước chủ nhân nhà ta còn hỏi thăm các ngươi."

Kiều Nhị ngạc nhiên hỏi: "A? Không biết chủ nhân quý phủ có việc gì chăng?"

Tống Thiết Sinh đáp: "Không phải do nhà các ngươi đưa đồ ăn lần trước đã hết rồi sao. Mà này, đại ca ngươi đâu? Sao hôm nay không thấy hắn? Ta còn có việc muốn hỏi hắn đấy." Tống Thiết Sinh vẫn cảm thấy Kiều Triều là người nắm quyền trong nhà.

Kiều Nhị gãi đầu,"Hôm nay ca ta không đến, sau này khả năng cũng là ta tới thôi."

Tiền thị lập tức tiến lên hành lễ: "Tiểu ca, từ giờ phu quân ta và ta sẽ thường xuyên qua lại. Không biết ngài có việc gì, chúng ta có thể về báo lại cho đại ca."

Tống Thiết Sinh nhìn họ và hỏi: "Trước đây, các ngươi có phải đã đưa đồ ăn cho tửu lầu Chu gia?"

Kiều Nhị gật đầu: "Đúng vậy, lần đó khi chúng ta mang đồ ăn đến, gặp Chu thiếu gia, nên hắn mua luôn số đồ ăn đó."

Tống Thiết Sinh hỏi: "Sao không đưa tới Tống phủ chúng ta?"

Kiều Nhị lúng túng, mồ hôi đổ đầy trán, không biết trả lời sao, chẳng lẽ nói là vì muốn giữ mối làm ăn lâu dài?

Tiền thị nhanh nhẹn kéo Kiều Nhị và đáp: "Lúc đó Chu thiếu gia chủ động muốn mua, chúng ta không dám từ chối, nên mới bán cho họ."

Kiều Nhị vội vàng phụ họa: "Đúng đúng, là như vậy."

Tống Thiết Sinh suy nghĩ một lát rồi hiểu ra rằng họ chỉ là nông phu bình thường, không thể tự quyết định khi gặp quý nhân."Sau này các ngươi hãy ưu tiên đưa đồ ăn tới Tống phủ trước nhé."

Tiền thị liền đáp: "Chắc chắn rồi, lần tới khi rau quả tốt lên, chúng ta sẽ tới đây ngay."

Tống Thiết Sinh hài lòng gật đầu, nhìn số đồ ăn Kiều Nhị và Tiền thị mang đến, rồi nói: "Tống phủ sẽ lấy hết, các ngươi vào trong tính tiền đi."

"Được, lập tức." Kiều Nhị và Tiền thị vui vẻ dọn đồ xuống, nhanh chóng hoàn thành việc giao hàng.

Tống Thiết Sinh nhắc nhở: "Nhớ là lần sau có đồ ăn gì thì đưa tới đây trước."

"Biết rồi, biết rồi."

Sau khi kiếm được hơn 600 văn tiền, Kiều Nhị và Tiền thị mua lương thực xong thì quay về. Số lương thực mua hết 100 văn, vậy sau khi trừ đi chỉ còn lại 500 văn. Chân Nguyệt chia tiền: cho Kiều Nhị và Tiền thị 100 văn, Kiều Đại và nàng mỗi người 80 văn, Kiều Tam 10 văn, còn lại giao cho Kiều Trần thị giữ.

Tiền thị cầm 100 văn, vui mừng khôn xiết, trong khi Kiều Nhị kể lại chuyện Tống Thiết Sinh nói cho Kiều Triều nghe.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 209



Chân Nguyệt lắng nghe xong rồi nói: "Về sau, có đồ ăn thì trước tiên đưa cho Tống phủ, nhưng không phải tất cả đều giao cho họ. Như đã bàn, chúng ta sẽ chia thành nhiều phần. Một phần chắc chắn sẽ dành cho Tống gia, nhưng khi rau nhiều lên, tửu lầu Chu gia cũng cần phải có phần."

Kiều Nhị đáp: "Được, đại tẩu."

Kiều Đại Sơn tiếp lời: "Sắp tới, cũng gần đến lúc bắt đầu cày bừa rồi. Tức phụ lão đại, con xem muốn gieo hạt giống gì thì chuẩn bị trước, phần còn lại chúng ta lo liệu."

Chân Nguyệt suy nghĩ một lát: "Vậy thì, bốn mẫu đất thượng đẳng và hai mẫu đất trung đẳng sẽ gieo lúa nước và lúa mạch. Còn lại bốn mẫu đất hạ đẳng đều trồng rau, giống như những thửa đất thuê trước đây."

Tổng cộng, họ có khoảng chín mẫu rưỡi đất để trồng rau. Nếu tính thêm cả miếng đất phía sau nhà, tổng cộng sẽ là mười mẫu trồng rau.

Kiều Trần thị hơi lo lắng: "Có phải là quá nhiều không? Nhà mình làm nông dựa vào thiên thời, nếu thời tiết không tốt hoặc rau không bán được thì phí công quá."

Chân Nguyệt bình tĩnh đáp: "Không sao đâu, nhà ta dự định sẽ mở rộng việc bán rau. Có khi sau này còn có thêm các tửu lầu khác muốn mua đồ ăn của nhà mình nữa."

Tiền thị nghe vậy rất đồng tình: "Ta cũng thấy nhà mình trồng rau còn ít đấy, Tống phủ chắc chắn sẽ muốn nhà mình giao đều đặn."

Kiều Trần thị thở dài: "Vậy thì làm thôi, thời gian không chờ đợi ai, tốt nhất nên cày bừa sớm một chút."

Nghe đến chuyện cày bừa, Chân Nguyệt nghĩ đến một việc khác: "Một con trâu cày giá bao nhiêu? Nếu mua được một con thì việc cày bừa sẽ nhanh hơn nhiều."

Kiều Đại Sơn nghĩ một lát rồi đáp: "Có lẽ khoảng mười mấy lượng bạc."

Chân Nguyệt quả quyết: "Vậy thì mua!" Nàng quay sang hỏi Kiều Trần thị: "Nương, còn bao nhiêu tiền?"

Kiều Trần thị tính toán: "Lần trước con đưa mười lượng, sau khi mua đồ này nọ, giờ còn khoảng mười mấy lượng thôi."

Chân Nguyệt gật đầu: "Vậy thì xem giá trâu, nếu mua được thì cứ mua. Tiết kiệm sức người, mọi người cũng đỡ mệt."

Kiều Triều đề xuất: "Không bằng dùng tiền này để thuê người giúp việc cày cấy?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Hiện tại không mua, sau này cũng vẫn phải mua. Huynh và cha hãy đi chợ xem thử, nếu có trâu cày thì mua về."

Kiều Triều đáp: "Được, để ta lo."

Khi Kiều Triều và Kiều Đại Sơn tiêu 12 lượng bạc mua về một con trâu cày từ huyện thành, cả thôn Đại Nam xôn xao.

"Này, nhà Kiều Đại Sơn mua trâu cày rồi, chắc chắn là kiếm được nhiều tiền."

"Chuyện nhà Kiều gia kiếm nhiều tiền cũng có nghe từ lâu rồi mà? Nhưng họ cũng đâu cho vay tiền đâu."

"Sắp đến mùa vụ rồi, có lẽ chúng ta có thể mượn trâu của họ để cày bừa."

"Nhà Kiều gia đã mua xe lừa, giờ lại mua trâu cày, thật là khó tin!"

"Rốt cuộc, họ kiếm tiền bằng cách nào?"

"Nghe nói họ đi huyện thành bán rau."

"Bán rau à? Vậy năm nay ta cũng trồng thêm chút rau, thử đi bán xem sao."

"Ngươi muốn trồng rau bán à? Mấy cây rau này trồng ra không tốt tí nào? Ta từng thấy qua rau nhà họ Kiều trồng, phải như thế này." Nói xong người này vươn một ngón tay cái,"Không biết họ trồng như thế nào."

"Ai, đúng là số mệnh. Có người sinh ra đã có duyên với việc kiếm tiền."

Lúc này, tại nhà Kiều gia, cả gia đình ai nấy đều vui mừng nhìn con trâu cày mới mua. Mỗi người đều tiến lại gần, tay sờ nắn, cảm giác hân hoan hiện rõ.

Kiều Đại Sơn cười lớn: "Phải chuẩn bị ngay một chuồng bò mới cho trâu rồi."

Kiều Nhị hăng hái: "Con sẽ đi ngay, cắt cỏ về làm chuồng cho trâu."
 
Back
Top