Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 230



Ăn trưa xong, buổi chiều lại xem phim ngoài trời, lại biểu diễn văn nghệ, đến tối lại bắt đầu nướng thịt, lúc này không phải kiểu nướng bằng giá sắt nữa mà dùng que tre xiên vào, chất củi đốt lửa ngoài trời, vừa có thể sưởi ấm vừa có thể nướng đồ ăn.

Bên này Dung Thành khoai lang khoai tây sản lượng cao, trong đống lửa mọi người vùi rất nhiều khoai lang và khoai tây.

Tuy nói là nướng thịt, nhưng thời buổi này làm gì có chuyện để nhiều người tùy tiện ăn thịt, cơ bản đều có định lượng, nhưng khoai lang nướng và khoai tây thì ăn thoải mái.

Ớt Dung Thành là nhất tuyệt, ớt khô phơi nắng rồi nướng nhẹ trên lửa cho vào cối đá giã nhỏ, bên trong lại cho thêm chút bột hoa tiêu, muối rang chín, còn có thể cho thêm đậu phộng hoặc vừng, trộn đều những thứ này lên thì chấm đâu cũng thấy thơm.

Ớt bột là do mẹ Trần tự tay làm, hôm nay chị dâu mang đến, vừa hay dùng để chấm thịt nướng và khoai tây nướng, phải nói là thơm ngon hết sẩy.

Cho dù sau đó không còn thịt nữa, chỉ riêng khoai tây mọi người cũng ăn no căng bụng.

Chờ đến khi trăng l*n đ*nh cây thì các hoạt động ngày hôm trước chính thức kết thúc, đây là lần đầu tiên Thẩm Ngưng Sơ đến đây đã cảm thấy vô cùng hài lòng, trên đường về nhà tinh thần rất tốt, kéo tay Cố Khiếu Hành tíu tít nói không ngừng.

Cố Khiếu Hành nghe vợ nói, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn, dịu dàng cưng chiều nói: "Nếu em thích, sau này năm nào anh cũng dẫn em đến chơi."

————

Hôm sau là đêm giao thừa, tuy đã kết hôn nhưng người lớn hai bên đều ở gần, tự nhiên là phải cùng nhau đón năm mới.

Hơn nữa Thái Hạc Chương và Trần Quý Uyên cũng lo lắng hai đứa nhỏ khó xử, nên hai nhà cùng nhau đón Tết, vì vậy năm nay nhà họ Trần đặc biệt náo nhiệt.

Buổi sáng Cố Khiếu Hành còn phải đến đơn vị một chuyến, tuy là nhưng đơn vị cũng có hoạt động, anh là đoàn trưởng cũng phải quan tâm đến đời sống của chiến sĩ.

Thẩm Ngưng Sơ ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, thậm chí còn chưa kịp ăn sáng ở nhà đã chạy về nhà ngoại.

Lúc cô đến thì Hồ Đức Dung và Tống Cúc Phân đang ở trong bếp chiên thịt viên, Thẩm Ngưng Sơ ngửi thấy mùi thơm liền đi tới, ăn hai viên thịt rồi lại uống một bát chè tuyết yến mà mẹ nấu, coi như xong bữa sáng.

Hôm nay nhà đông người, Thẩm Ngưng Sơ muốn giúp cũng không có chỗ, nên ăn xong đã bị bà ngoại và mẹ đuổi đi.

Vừa hay con trai anh họ cũng đến, cô dẫn mấy đứa nhóc đi mua đồ.

Trẻ con thích nhất là, bởi vì thời điểm này vật chất còn thiếu thốn, rất nhiều thứ ngày thường không được thấy, chỉ có mới có, ví dụ như kẹo đường chẳng hạn, ngày thường rất hiếm khi thấy, hôm nay ở cổng công viên bên cạnh có người dựng sạp vẽ kẹo đường.

Thẩm Ngưng Sơ đã qua cái tuổi tò mò với những thứ này rồi, nhưng mấy đứa cháu thích, cô là cô thì đương nhiên phải chiều theo, hơn nữa mấy đứa nhóc này còn không cho cô trả tiền, đứa nào đứa nấy đều tự móc tiền túi ra, thậm chí Trần Gia Duật là anh cả trong đám nên chắc chắn là có nhiều tiền hơn, còn mua cho cô một củ khoai lang nướng.

Cậu nhóc đưa khoai lang nướng cho Thẩm Ngưng Sơ còn ra vẻ bá đạo nói: "Cô ơi, cầm cái này sưởi ấm tay ạ." Một củ khoai lang nướng mà thằng bé có thể tạo ra khí thế tổng tài bá đạo được.

Thẩm Ngưng Sơ bật cười, mãi cho đến khi Cố Khiếu Hành đến nụ cười vẫn chưa tắt.

"Cười gì thế?" Cố Khiếu Hành đi tới đứng chắn gió cho vợ, rồi mới hỏi.

Thẩm Ngưng Sơ vừa nhìn thấy anh liền kể ngay chuyện của Trần Gia Duật lúc nãy, Cố Khiếu Hành nghe xong khẽ cười một tiếng: "Tuổi còn nhỏ mà, mấy cái trò này chắc chắn là học từ anh ba của em rồi."
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 231



Nhắc đến Trần Luật, Thẩm Ngưng Sơ lắc đầu: "Em thấy không phải đâu, anh ba mà lợi hại thật thì đã chẳng đến nỗi vẫn còn độc thân..." Cô còn chưa nói xong bỗng nhiên nhớ ra đã mấy ngày rồi mình chưa gặp anh ba.

"Đúng rồi, anh ba em đi làm nhiệm vụ à?"

Cố Khiếu Hành cười đầy ẩn ý: "Là đi làm nhiệm vụ, nhưng là nhiệm vụ cưa gái."

“Cái gì cơ ạ?” Thẩm Ngưng Sơ kinh ngạc: “Anh ba có người thương rồi? Ai vậy, theo đuổi ở đâu thế? Từ bao giờ vậy ạ…”

Người Trần Luật theo đuổi là một nữ bác sĩ ở bệnh viện quân đội, tháng trước anh ấy bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, lúc đến băng bó vết thương đã trúng tiếng sét ái tình với cô gái đó.

Chẳng phải cô gái đó đi theo đội ngũ y tế xuống nông thôn sao, chắc là phải ăn Tết ở trên núi, Trần Luật vừa nghe tin thì vội vàng chạy đi tặng quà.

Năm nay là năm đầu tiên cô và em gái ở nhà, Trần Luật cũng không nán lại trên núi quá lâu, tặng quà xong liền vội vàng trở về, vừa kịp lúc bữa cơm tất niên.

Anh ấy vừa về đến nhà, Thẩm Ngưng Sơ đã vội vàng chặn lại, sốt ruột hỏi: “Anh ba, sao không dẫn chị dâu về ăn Tết cùng? Chẳng lẽ chưa theo đuổi được sao?”

Nghe vậy, Trần Luật lập tức liếc mắt nhìn Cố Khiếu Hành đang đứng bên cạnh, thầm nghĩ chắc chắn là tên này nói bậy bạ, nhưng nghĩ đến việc lúc mình sắp đi Phùng Hi đã cố ý đến tiễn mình, khóe mắt anh không khỏi đắc ý nhếch lên: “Anh ba của em mà có ai là không theo đuổi được?”

Nói xong, không đợi Thẩm Ngưng Sơ lên tiếng, anh ấy lại bổ sung một câu: “Hi Hi, cô ấy muốn cùng đội ngũ y tế ăn Tết ở quê.”

Ôi chao, đã gọi là Hi Hi rồi, xem ra là sắp thành rồi.

Năm nay có thể coi là ngày đoàn viên nhất của nhà họ Trần, cho nên trên mặt ai nấy đều tràn đầy ý cười.

Bữa cơm tất niên cũng thịnh soạn chưa từng có, ngoài những món ăn được chế biến từ nguyên liệu tại chỗ, Cố Khiếu Hành còn liên lạc với bạn học ở tận Dương Thành, cố ý mua từ đó không ít hải sản khô về.

Cho nên bữa cơm tất niên không chỉ có gà vịt cá thịt, mà hải sản cũng không ít, bởi vì bà ngoại là người phương Bắc, dì Tống còn gói thêm cả bánh chẻo nhân thịt dê.

Cả bữa cơm tất niên đúng là sự giao thoa giữa ẩm thực Nam - Bắc.

Ông ngoại còn mang ra chai rượu ngon cất giữ bấy lâu của mình, phái nữ thì uống rượu nếp do dì Tống tự ủ, vị ngọt lịm, không nồng.

Ngay cả Thẩm Ngưng Sơ vốn không ham rượu cũng không nhịn được uống liền hai chén lớn, thời buổi này đêm giao thừa nhà nhà đều thức khuya, tuy không có chương trình gala chào xuân, nhưng người trong nhà đông nên tiết mục cũng không ít, trẻ con thì đốt pháo ở ngoài sân, người lớn thì ngồi nói chuyện phiếm, hai ông ngoại thì chơi cờ.

Mấy anh trai trẻ tuổi còn lại thì lấy hai bộ bài tây ra.

Thời buổi này tuyệt đối không được chơi mạt chược, bài tây thì có thể chơi ở nhà, nhất là vào những ngày Tết như thế này.

Tuy nhiên, chơi bài vào lúc này cũng phải chơi bằng tiền, chính là dán giấy note lên mặt.

Thẩm Ngưng Sơ khá quen thuộc với bài tây, chơi cũng không tệ, tự nhiên là tràn đầy tự tin.

Kết quả là sau vài ván, cô bị các anh trai đánh cho không có sức hoàn thủ, nhìn thấy trên mặt sắp bị dán đầy giấy note, cô vội vàng sốt ruột tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài.

Trần Luật nghe thấy cô gọi Cố Khiếu Hành, nên vui vẻ lên tiếng: “Em gái, em tìm lão Cố thì đúng là tìm nhầm chỗ rồi, cậu ấy còn chơi kém hơn cả anh đấy.”

Trước kia ở Tây Thành điều kiện khó khăn, ngày Tết ở đơn vị cũng cho phép chơi những thứ này, mười lần thì hết tám chín lần Cố Khiếu Hành là người thua.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 232



Cố Khiếu Hành nghe vậy cũng không biện giải, ngược lại rất nghiêm túc giúp đỡ vợ mình.

Bởi vì có lời nói của Trần Luật, hai người anh họ còn lại cũng không để kỹ thuật của em gái và em rể vào mắt.

Kết quả là từ sau khi Cố Khiếu Hành làm quân sư cho Thẩm Ngưng Sơ, dù bài có tệ đến đâu, chỉ cần cầm trong tay Thẩm Ngưng Sơ thì cô đều không thua.

Đến khi kết thúc, trên mặt mấy người anh họ bao gồm cả Trần Luật đều bị dán đầy giấy note, Cố Khiếu Hành còn hào phóng nói một câu: “Cảm ơn anh ba!”

Hai người anh họ còn lại thì theo đúng kiểu anh em ruột thịt mà cho Trần Luật một trận đòn nhừ tử, bọn họ tưởng Trần Luật cùng phe với em rể gài bẫy bọn họ.

Trần Luật uất ức: Không phải, sao tên này lại âm hiểm như vậy chứ?

Đợi đến khi năm mới chính thức đến, bên ngoài vang lên tiếng pháo tí tách, Trần Luật cũng kéo các cháu trai ra sân đốt một tràng pháo, các bậc trưởng bối trong nhà thì lấy bao lì xì cho con cháu, mãi đến khi mùi thuốc s.ú.n.g trong sân dần tan đi, coi như đã chính thức đón năm mới.

Lúc bấy giờ tuy chưa có khái niệm nghỉ lễ dài ngày, nhưng không khí Tết vẫn rất đậm đà, mùng Hai Tết mọi người đã bắt đầu xách đồ đi chúc Tết hàng xóm láng giềng, còn mùng Ba thì đi thăm hỏi họ hàng bạn bè.

Tuy nhiên, thời điểm đó mọi người trở lại làm việc khá sớm, khoảng mùng Bốn, mùng Năm là những ai cần đi làm đã phải đi làm rồi.

Cố Khiếu Hành làm việc trong quân đội nên thời gian trở lại làm việc còn sớm hơn, mùng Ba đã phải về đơn vị, nhưng không khí Tết vẫn chưa tan.

Đi đến đâu cũng nghe thấy mọi người chúc nhau một năm mới vui vẻ.

Phải đến tận rằm tháng Giêng, sau khi ăn Tết Nguyên tiêu thì mới coi như là hết Tết, người miền Nam thường ăn bánh trôi vào ngày Tết Nguyên tiêu.

Thẩm Ngưng Sơ không thích ăn bánh trôi lắm, nhưng cô vẫn ăn tượng trưng một chút, hơn nữa dì Tống còn vì muốn lấy may nên đã rửa sạch mấy đồng xu rồi bọc vào trong bánh trôi.

Ban đầu Thẩm Ngưng Sơ nghĩ chắc mình ăn hai cái cũng chẳng thể nào ăn trúng đồng xu, không ngờ hai cái bánh trôi đều được bọc đồng xu, vận may tốt như vậy đương nhiên phải khoe khoang một chút, cô rửa sạch đồng xu rồi cất đi, nói là cất giữ vận may.

Một cái Tết náo nhiệt cứ thế trôi qua.

Qua Tết được hai hôm thì cô cũng chính thức khai giảng, lúc khai giảng thời tiết vẫn chưa ấm lên, mọi người đều mặc áo ấm dày cộp.

Bởi vì cô đã kết hôn trong kỳ nghỉ đông nên cô còn đặc biệt mang kẹo cưới đến cho mọi người trong ký túc xá.

Mọi người trong ký túc xá biết tin cô kết hôn đương nhiên rất vui, còn vội vàng chuẩn bị quà.

Cố Khiếu Hành và Thẩm Ngưng Sơ quyết định mời mọi người trong ký túc xá đi ăn một bữa, nhân lúc trời còn lạnh nên cả nhóm chọn ăn lẩu, nhưng lúc bấy giờ không gọi là lẩu mà gọi là "nhiệt bồn cảnh".

Cố Hiểu Hành và Thẩm Ngưng Sơ quyết định mời mọi người trong ký túc xá đi ăn một bữa, nhân lúc trời còn lạnh, cả đám chọn lẩu, nhưng lúc này người ta chưa gọi là lẩu mà gọi là "nhiệt bồn cảnh".

Lúc bấy giờ nguyên liệu nhúng lẩu không được phong phú như vậy, nhưng hương vị đặc biệt thơm ngon, hơn nữa nước lẩu là do đầu bếp lâu năm chế biến, đi mấy con phố cũng có thể ngửi thấy mùi thơm, về sau này không còn được ăn hương vị như vậy nữa.

Ăn xong, Cố Khiếu Hành đi thanh toán tiền và phiếu, những người còn lại xoa xoa bụng bắt đầu buôn chuyện rôm rả.

Đồng Gia Vân Tết vừa rồi cũng được sắp xếp đi xem mắt, chỉ là chưa tìm được đối tượng phù hợp, nhưng thông qua người đàn ông kia cô lại biết được một số chuyện khác.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 233



"À đúng rồi, mọi người còn nhớ Tống Kiều không?"

Nếu là người khác thì có thể mọi người không nhớ, nhưng Tống Kiều thì cho dù người khác không nhớ thì Thẩm Ngưng Sơ vẫn nhớ.

"Tống Kiều làm sao vậy?" Vạn Xuân Vân là người thích nghe mấy chuyện tầm phào nhất, tuy Đồng Gia Vân còn chưa nói gì, nhưng chỉ cần nghe đến cái tên này thôi, cô đã cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó rồi.

Vạn Xuân Vân vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn vào Đồng Gia Vân, yên lặng chờ cô chia sẻ.

Đồng Gia Vân lớn tuổi hơn mọi người nên nói năng, làm việc chững chạc hơn, thấy mọi người tò mò như vậy, cô không vòng vo tam quốc mà nói thẳng: "Cô ta bị công an bắt rồi."

"Hả? Tại sao? Có chuyện gì vậy?"

Thì ra, người đàn ông đi xem mắt với Đồng Gia Vân là họ hàng bên chồng của Tống Kiều, Tống Kiều vì bị nhà ngoại bòn rút nên đã bàn bạc với bác cả rồi bỏ học lấy chồng.

Người đàn ông kia là do bác gái cả của Tống Kiều mai mối, là công nhân đường sắt, điều kiện rất tốt.

Chỉ là người đàn ông kia có một đứa con riêng, lúc đầu nói là con cái sẽ do bố mẹ chồng nuôi, kết quả sau khi hai người kết hôn thì bố mẹ chồng lại đưa đứa bé đến.

Tuy nhiên, đứa bé kia cũng ngoan ngoãn, mới bảy, tám tuổi đầu đã giành làm hết mọi việc trong nhà, ban đầu Tống Kiều còn giả vờ đối xử tốt với đứa bé, nhưng sau khi mang thai thì cô ta rất ghét bỏ đứa bé, đánh mắng là chuyện thường ngày, tháng trước cô ta định đưa đứa bé về nhà ông bà nội, lúc đi qua sông Thông Giang thì lại đẩy đứa bé xuống sông.

Trùng hợp lúc đó có chiến sĩ giải phóng quân đang đi tuần tra sửa cầu trên sông Thông Giang nên đã kịp thời cứu đứa bé lên, nếu không có ai đi qua thì đứa bé đã mất mạng rồi.

Đương nhiên Tống Kiều cũng bị công an bắt, ban đầu cô ta còn chối cãi là đứa bé tự ngã xuống sông, nhưng hành vi đẩy người của cô ta đã bị chiến sĩ giải phóng quân đang đi tuần tra ở bờ bên kia nhìn thấy, có người làm chứng, nhà chồng cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.

Nghe xong, Thẩm Ngưng Sơ liền nhớ đến chuyện ở thôn Đại Hà, chẳng phải Vương Đại Hoa và Trần Tú Quyên cũng có ý đồ như vậy sao? Chỉ là cô đã sớm đề phòng, người rơi xuống nước không phải là cô.

Cho nên đối với chuyện Tống Kiều hại người, cô ấy dường như cũng không quá ngạc nhiên, có lẽ là do di truyền trong gia đình.

Nhưng hiện tại cũng coi như là tội có ứng báo, có bằng chứng rồi cô ta cũng không trốn thoát được.

Vạn Xuân Vân tò mò hỏi: "Nhưng cô ta không phải đang mang thai sao? Vậy đứa bé thì sao?". Mẹ ơi, sinh ra đã có một người mẹ như vậy cũng thật là bất hạnh.

Đồng Gia Vân mỉm cười, xua tay: "Chuyện này còn éo le hơn.".

"Sao vậy?".

"Tống Kiều căn bản không hề mang thai, cô ta giả vờ mang thai chẳng qua là muốn đuổi con riêng của chồng đi, nào ngờ cho dù cô ta có mang thai thì chồng cô ta cũng không có ý định không nhận đứa bé kia, cô ta mới nảy sinh ý định hại người.".

Chuyện này thật là... khó nói nên lời.

Tuy nhiên, dù sao cũng là người không liên quan, mọi người nói xong chuyện này cũng không hỏi thêm nữa. Lúc trở về, Thẩm Ngưng Sơ mới hỏi Cố Khiếu Hành một câu, anh ấy thì đã biết từ sớm, nhưng đối với Tống Kiều chỉ cảm thấy là tự làm tự chịu, nên cũng không nói với vợ mình.

Về đến nhà, Thẩm Ngưng Sơ vội vàng nói với mẹ tin tức này, nói đến chuyện Trần Tố và Tống Kiều làm chuyện ác thì mẹ cô mới là người chịu tổn thương trực tiếp nhất.

Bây giờ những người đó đều đã nhận được hình phạt thích đáng, coi như cũng hả giận.

Trần Uyển Trân nghe con gái nói xong thì ngẩn người hồi lâu, bất giác lại nghĩ đến nội dung trong sách, hình như vào khoảng thời gian này cũng từng xảy ra một vụ tai nạn, nhưng lần đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, bởi vì có người làm chứng, Tống Kiều còn nhảy xuống nước cứu người, thậm chí còn được khen thưởng, lúc đó còn được lên báo.

Từ đầu đến cuối Trần Uyển Trân đều không tin Tống Kiều là người tốt, nhưng lúc đó bản thân bà cũng đang ốm liệt giường, chỉ biết than thở số phận bất công.

Bây giờ nghe được những lời này mới cảm thấy đây mới đúng là chuyện mà Tống Kiều có thể làm.

"Mẹ, mẹ sao vậy?". Thẩm Ngưng Sơ thấy mẹ ngẩn người liền nhỏ giọng gọi một tiếng hỏi.

Trần Uyển Trân nghe vậy thì dịu dàng cười với con gái: "Không sao, chỉ là mẹ cảm thấy cô ta là tội có ứng báo.". Khoảnh khắc này, Trần Uyển Trân dường như cũng hoàn toàn yên tâm, trong ký ức, những tình tiết trong sách đã bị đảo ngược hoàn toàn.

Bà cảm thấy đây mới là quỹ đạo phát triển bình thường, rốt cuộc thì phải là người như thế nào mới có thể viết ra được những tình tiết khó tin như vậy?

Chuyện của Tống Kiều cũng không gây ra sóng gió gì ở nhà họ Trần hay ở Thẩm Ngưng Sơ, dù sao cũng chỉ là một người không quan trọng, hơn nữa vừa mới qua năm, nhà họ Trần lại đón thêm một tin vui lớn, mọi người đều bận rộn đến phát điên, ai còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện của người khác.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 234



Gần đây, nhà họ Trần đúng là liên tiếp có chuyện vui, ngoài việc Trần Luật theo đuổi được người mình thích, chuyện của Trần Uyển Trân và Tống Chiêu Huy cũng được ấn định.

Tống Chiêu Huy là người thật thà, năm đó vì nhận lời nhờ vả của Thẩm Bách Bình nên đã coi việc chăm sóc Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ là trách nhiệm của mình.

Kết quả là Trần Uyển Trân vì lo lắng cho con gái nên đã từ chối, tuy nhiên, trong những năm qua, Tống Chiêu Huy đã từ chối tất cả các cuộc gặp gỡ mai mối, kéo dài từ năm ba mươi tuổi đến bốn mươi tuổi.

Bản thân ông cũng không hề oán trách, dù sao đây cũng là lựa chọn của ông, vì vậy ông chưa bao giờ lấy chuyện này ra để lấy lòng Trần Uyển Trân.

Đây đều là những điều Trần Uyển Trân nghe được từ miệng người khác, sau đó mới biết được số tiền bà nhận được trong những năm qua gần như đều là trợ cấp của Tống Chiêu Huy.

Tình cảm ở cái thời đại này cộng với độ tuổi này không còn mãnh liệt như thuở trẻ, nhưng cũng không thể nào có thể làm ngơ, vì vậy họ đã đến với nhau một cách tự nhiên như vậy.

Ban đầu, Trần Uyển Trân nghĩ rằng bản thân tái hôn, tuổi cũng không còn nhỏ, chỉ cần mời gia đình đến dùng bữa là xong, dù sao con gái cũng mới đi lấy chồng, bà mà tổ chức linh đình sợ người ta nói ra nói vào.

Nhưng yêu cầu này đã bị tất cả mọi người trong nhà họ Trần từ chối, Trần Quý Uyên và Chu Vân Thanh cho rằng con gái mình đường đường chính chính đi lấy chồng, sợ ai nói ra nói vào?

Hai người anh trai thì cho rằng vì nhiều lý do nên không thể tự mình tiễn em gái đi lấy chồng, vì vậy muốn bù đắp lại.

Tống Chiêu Huy tất nhiên muốn rước người về nhà một cách long trọng, nhưng khi biết Trần Uyển Trân muốn kín đáo một chút thì cũng chiều theo ý bà, bây giờ nhà họ Trần không đồng ý, đương nhiên là mọi việc đều theo ý nhà vợ.

Cuối cùng, Trần Uyển Trân cũng bị thuyết phục, dự định tổ chức một buổi lễ long trọng, nói ra thì cũng tiếc nuối, tuy Thẩm Bách Bình đối xử tốt với bà, nhưng lúc đó ông cũng chỉ là một người lính mới vào quân ngũ chưa lâu, vốn dĩ không có tiền, mẹ ở nhà lại bị ốm.

Thế nhưng, vì muốn đưa Trần Uyển Trân thoát khỏi bể khổ, ông đã liều lĩnh vay tiền đồng đội, lại vay thêm nhà bí thư một ít để đưa cho vợ chồng Trần Đại Dũng làm tiền dưỡng lão, sau đó mới rước được Trần Uyển Trân về nhà.

Vì không có tiền nên hôn lễ của hai người rất đơn giản, ngoài bộ quần áo mới mà Thẩm Bách Bình dùng số vải ít ỏi của mình để may cho Trần Uyển Trân thì không còn gì nữa.

Trong nhà thậm chí còn không sắm sửa được đồ đạc mới, đây cũng là điều mà năm đó Thẩm Bách Bình cảm thấy có lỗi với vợ nhất, vì vậy sau này đã liều mình lập công.

Lúc đó, những gì có thể bán trong nhà đều đã bán hết, chỉ còn lại ba quả trứng gà và một cân thịt lợn, buổi tối cả nhà băm thịt lợn gói bánh chưng, ba quả trứng gà thì được Thẩm Bách Bình luộc thành trứng gà ngâm đường đỏ.

Trần Uyển Trân muốn cả nhà cùng ăn, nhưng Thẩm Bách Bình lấy cớ không ăn ngọt nên đã không ăn một miếng nào, ba quả trứng gà đều dành cho Trần Uyển Trân.

Có lẽ là lớn tuổi nên hay hồi tưởng lại quá khứ, Trần Uyển Trân thỉnh thoảng lại nhớ về chuyện cũ, cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, cũng may mắn vì mình đã gặp được Thẩm Bách Bình.

Hôn lễ của hai người được ấn định vào tháng sau, Thẩm Ngưng Sơ ở nhà cùng mẹ, nhìn cả căn nhà tràn ngập sắc đỏ hỷ sự, còn có đủ thứ đồ đạc mà cha mẹ và Tống Chiêu Huy chuẩn bị, Trần Uyển Trân bèn kể lại chuyện kết hôn trước đây.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 235



"Ngưng Sơ, con còn nhớ cha con trông như thế nào không?" Trần Uyển Trân lải nhải nói một hồi lâu rồi quay sang hỏi con gái một cách dịu dàng.

Thẩm Ngưng Sơ đều đặt ảnh của cha trong nhà, thường xuyên nhìn nên đương nhiên sẽ không quên, tuy cô và cha không ở bên nhau lâu, nhưng trong ký ức sâu thẳm luôn nhớ có một người đàn ông mặc quân phục cao to đẹp trai, mỗi lần về nhà đều gọi tên cô và mẹ từ xa, khi nhìn thấy cô thì sẽ lập tức ngồi xổm xuống để cô cưỡi lên cổ, ông cứ như vậy chở cô trên lưng, một tay dắt mẹ đi về nhà.

Tuy cha không ở nhà nhiều, nhưng tình yêu thương của cha dành cho cô chưa bao giờ thiếu vắng.

"Con nhớ, cha con rất đẹp trai." Lại còn hay cười, hàm răng trắng bóng, nhìn thấy hai mẹ con từ xa đã cười toe toét, hàm răng trắng đến chói mắt.

Chuyện của Thẩm Bách Bình, Trần Uyển Trân cả đời này bà cũng không thể nào quên, điều này dĩ nhiên Tống Chiêu Huy cũng biết, bất quá sống đến cái tuổi này rồi chú ấy cũng đã sớm thản nhiên lắm rồi, vì chuyện này mà trước khi kết hôn hai người còn cùng nhau đi tế Thẩm Bách Bình một chuyến.

Bởi vì chuyện Tống Chiêu Huy năm ngoái bị thương, nên lần này chú ấy cũng đã xin giải ngũ, vừa hay là sau khi kết hôn với Trần Uyển Trân thì sẽ đến đơn vị mới nhậm chức.

Căn nhà được phân cho chú ấy ở phía Tây thành phố, nhưng chú ấy không lấy, mà chuyển về ở căn nhà cũ của mình, tuy là nhà cũ nhưng năm ngoái mới sửa sang lại, xây thêm thành căn nhà hai tầng gạch đỏ, cách đại viện không xa, chỉ cách một con đường lớn.

Cả nhà như vậy vẫn giống như chưa từng bị chia cắt.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ hè, mùa hè năm nay nóng kinh khủng, nhưng mấy hôm trước Tống Chiêu Huy có gửi cho Thẩm Ngưng Sơ một cái quạt điện, đây là do nhà máy quốc doanh mà chú ấy đến nhậm chức sản xuất.

Lại còn nhờ người ta từ nhà máy ở Hải Thành chuyển đến một cái tủ lạnh, điều này khiến Thẩm Ngưng Sơ vui mừng khôn xiết, rảnh rỗi là lại ở nhà tự làm một ít kem que trái cây gì đó.

Ngày nào Cố Khiếu Hành về nhà cũng được nếm thử kem que vị mới, đây có thể coi là những ngày tháng tươi đẹp nhất của mùa hè.

Buổi tối ăn cơm xong, Thẩm Ngưng Sơ lại lấy một que kem trái cây ra làm thành đá bào, ăn kèm với trái cây theo mùa, hai người ngồi trong phòng khách vừa nghe radio vừa trò chuyện.

Cái quạt điện kia thì vẫn chưa dùng đến, bởi vì bình thường Cố Khiếu Hành thích quạt cho Thẩm Ngưng Sơ hơn.

Nói tới nói lui khẳng định là không thể nào không nhắc đến chuyện của mẹ, từ sau khi Trần Uyển Trân và Tống Chiêu Huy kết hôn, Thẩm Ngưng Sơ có thể nhìn thấy rõ ràng mẹ đã tròn trịa hơn, thật ra thì ở nhà ông bà ngoại cũng đã có chút rồi, bây giờ trải qua nửa năm, càng rõ ràng hơn.

Bởi vì mẹ chỉ cần hơi có hứng thú với thứ gì đó là Tống Chiêu Huy sẽ mua cho bằng được, ví dụ như hồi mùa xuân, trong nhà đều mua mấy túi mấy túi một lần.

Mẹ căn bản là ăn không hết, chú ấy còn mua thêm cho mẹ mấy túi nữa, ăn đến nỗi bây giờ Thẩm Ngưng Sơ không dám nghĩ đến thứ đó nữa.

Tống Chiêu Huy bây giờ quản lý nhà máy quốc doanh có đến mấy vạn người, tiền lương còn nhiều hơn trước kia, chú ấy và Trần Uyển Trân lại không định sinh con nữa, trước khi kết hôn còn đặc biệt đi triệt sản, cho nên tiền kiếm được đều dùng để nuôi vợ, có thể tưởng tượng được là nuôi đến mức nào rồi.

Cũng chỉ là nộp sổ tiết kiệm thôi, nếu mà không nộp thì chắc chắn là còn tiêu nhiều tiền hơn nữa.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 236



Thấy mẹ sống tốt như vậy Thẩm Ngưng Sơ cũng yên tâm rồi, trước kia Thẩm Ngưng Sơ còn lo lắng mình kết hôn rồi mẹ sẽ buồn, dù sao thì hai mẹ con nương tựa vào nhau lâu như vậy.

Bây giờ xem ra cũng không cần lo lắng nữa, hơn nữa nhìn thấy mẹ ngày nào cũng vui vẻ, Thẩm Ngưng Sơ cũng có thể nhìn ra Tống Chiêu Huy là thật lòng yêu thương mẹ.

Mặc dù theo lời mẹ nói thì toàn bộ mạch truyện đều đã thay đổi, nhưng mà tình cảm của chú Tống dành cho mẹ vẫn không hề thay đổi.

Cố Khiếu Hành nghe vợ nói hài lòng về chú Tống như vậy, lại khẽ nói một câu: "Thật ra đội trưởng Tống còn làm rất nhiều việc."

"Còn gì nữa ạ?" Thẩm Ngưng Sơ một tay chống cằm nhìn Cố Khiếu Hành hỏi.

Cố Khiếu Hành cũng không giấu giếm, đem chuyện của Tống Chiêu Huy nói hết ra, bao gồm cả việc chú ấy giải ngũ cũng là vì mẹ.

Bởi vì chuyện của ba vợ, mẹ vợ thật ra vẫn luôn không yên tâm lắm về việc làm trong quân đội, kể cả lúc đó anh muốn theo đuổi Thẩm Ngưng Sơ, thật ra mẹ cũng không hài lòng lắm.

Cho nên để cho bà yên tâm, Tống Chiêu Huy mới xin giải ngũ.

Thẩm Ngưng Sơ nghe xong lời này càng thêm yên tâm, Cố Khiếu Hành thấy vậy cũng đưa tay xoa đầu vợ: "Cho nên, em cứ yên tâm đi."

Anh biết chuyện mẹ vợ tái giá Thẩm Ngưng Sơ vẫn còn có chút lo lắng, dù sao cũng sợ người ta nói ra nói vào làm đội trưởng Tống d.a.o động.

Dù sao đội trưởng Tống cũng chưa kết hôn, hai người lại không sinh con, điều kiện nhà họ Tống lại tốt, cho dù mẹ và chú Tống kết hôn rồi, vẫn có những người lắm chuyện muốn giới thiệu đối tượng cho chú ấy.

Thậm chí còn nói những lời chia rẽ đến tận tai bố mẹ chú Tống.

Cố Khiếu Hành vừa về đến nhà đã nghe vợ cằn nhằn mấy lần, lần này anh biết chuyện nên vội vàng về chia sẻ với vợ.

Ba Tống vì mẹ như vậy, sao có thể vì mấy lời đàm tiếu mà lung lay?

Biết được chuyện này, Thẩm Ngưng Sơ làm sao giấu nổi, hôm sau liền “chạy vội” đến chỗ mẹ kể hết mọi chuyện.

“Mẹ, chú Tống thật sự rất tốt.”

Trần Uyển Trân nghe xong, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc, thuận theo lời con gái gật đầu: “Lão Tống, ông ấy thật sự rất tốt.” Nho nhã khiêm tốn, một vị giám đốc nhà máy lớn như vậy mà về đến nhà không hề có chút khí thế nào, thậm chí còn chủ động giúp bà rửa chân.

Nói đến những chuyện này, Trần Uyển Trân có chút ngượng ngùng trước mặt con gái, nhưng sợ con gái lo lắng nên cũng không giấu diếm gì.

Nghe vậy, Thẩm Ngưng Sơ vui cười không ngớt, một người phụ nữ có hạnh phúc hay không đều có thể nhìn ra từ nét mặt và lời nói cử chỉ của họ.

Thẩm Ngưng Sơ thấy mẹ hiện tại sống rất tốt, nên đối với Tống Chiêu Huy cũng giống như cha ruột.

Điều này khiến Tống Chiêu Huy thụ sủng nhược kinh, buổi tối cả nhà cùng nhau ăn cơm, Tống Chiêu Huy liền lấy ra một bản di chúc, nói rõ sau trăm năm của mình, tất cả mọi thứ đều để lại cho Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ.

Tuy chuyện này nói ra còn sớm, nhưng ông vẫn cảm thấy nói trước cũng không sao, dù sao nhà ông còn có cháu trai cháu gái.

Tuy quan hệ cả nhà coi như cũng không tệ, nhưng ai có thể nói trước được chuyện tương lai, bởi vì lần này ông kết hôn không sinh con, có một người cháu trai còn nói có thể nhận nuôi một đứa con trong nhà.

Lúc đó tuy ông trực tiếp từ chối, nhưng ông và Trần Uyển Trân nói là vợ chồng nửa đường, một khi ông không còn, một mình bà phải đối mặt chính là cả nhà họ Tống.

Trần Uyển Trân thấy vậy, hốc mắt có chút đỏ lên: “Lão Tống, ông làm vậy là có ý gì?” Chẳng lẽ bà vì tham lam tiền tài của ông mới ở bên ông sao?
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 237



Tống Chiêu Huy đưa tay lau nước mắt cho Trần Uyển Trân, cười nói: “A Trân, em và Tiểu Sơ đừng suy nghĩ nhiều, là chồng của em, anh đương nhiên phải suy nghĩ kỹ càng mọi đường lui.” Nếu vợ mất trước ông, ông còn có thể làm chủ, chỉ sợ mình ra đi trước bà, ông không muốn vợ tuổi lớn rồi còn bị chuyện phiền lòng làm khổ.

Phải nói là tình yêu chân thành và thẳng thắn như vậy, khiến Thẩm Ngưng Sơ cũng cảm động, trên đường về nhà còn có chút nghẹn ngào.

Từ đó về sau, tuy Thẩm Ngưng Sơ không đổi cách gọi là ba, nhưng đối với Tống Chiêu Huy cũng như cha ruột.

Mới khai giảng không lâu, Trần Luật cũng kết hôn, anh ấy chọn căn nhà ngay phía sau nhà Thẩm Ngưng Sơ, sau này hai anh em lại có thể làm hàng xóm.

Chị dâu là bác sĩ, trông có vẻ nhu mì yếu đuối nhưng lại là người tính cách nhanh gọn, Thẩm Ngưng Sơ vô cùng thích, quan hệ của hai người cũng tiến triển rất nhanh, thân thiết như bạn thân.

Năm nay trường có thông báo mới, sinh viên công nông binh khóa của bọn họ rút ngắn thời gian học từ ba năm xuống còn hai năm rưỡi, sang năm thứ hai sẽ lần lượt trở về đơn vị cũ hoặc phân công đơn vị mới.

Vì vậy, việc học tập tiếp theo sẽ phải rút ngắn lại, Thẩm Ngưng Sơ bỗng chốc bận rộn, các khóa học tăng thêm, những khóa học như huấn luyện quân sự bị hủy bỏ.

Cố Khiếu Hành sợ vợ quá vất vả, nên cơ bản có thời gian rảnh là lái xe đưa đón, nhưng Thẩm Ngưng Sơ lại không cảm thấy gì, dù sao có kiến thức cơ bản, học lên cũng không khó khăn, một chút cũng không cảm thấy mệt.

Thậm chí đến mùa đông lại bắt đầu tự tìm việc cho mình, năm nay cô không làm quần áo bình thường nữa, mà bắt đầu mày mò làm áo khoác phao.

Nguyên nhân là do nhà ăn quân khu mua một lượng lớn ngỗng, vùng Dung Thành này sông nước phát triển, vì vậy trang trại nuôi ngỗng nuôi vịt rất nhiều.

Năm nay điều kiện tốt hơn năm ngoái, nên phòng hậu cần không chỉ chuẩn bị thịt heo như năm ngoái mà còn chuẩn bị rất nhiều ngỗng, tất cả đều làm thành ngỗng muối, số lông ngỗng còn lại vốn định vứt bỏ hết, bị Thẩm Ngưng Sơ biết được, liền xin mấy túi về, bắt đầu đem số lông ngỗng mịn màng đó giặt sạch sẽ, dự định tự mình làm áo khoác phao.

Mấy ngày nay, cô và mẹ cô chen chúc ở nhà ông bà ngoại, mọi người đều bận rộn vì sở thích nhỏ của cô, thậm chí cả vợ của Trần Luật cũng đến giúp đỡ, hôm nay Trần Luật và Cố Khiếu Hành tan sở cùng nhau, trên đường về còn cố ý ghé qua căn tin mua canh thịt dê.

Đây là món chỉ có vào mùa đông, đặc biệt là vào ngày Đông chí, nhà nào cũng phải nấu canh thịt dê để uống, xua tan giá lạnh của cả mùa đông.

Đó cũng là một cách nói, nhưng uống canh thịt dê vào mùa đông quả thực có tác dụng xua tan cái lạnh, vì vậy hai người nghĩ rằng mấy ngày nay dì Tống giúp Thẩm Ngưng Sơ xử lý lông ngỗng sẽ bận rộn không có thời gian hầm canh nên đã mua sẵn ở căn tin mang về.

Về đến nhà, nhìn thấy phòng khách đều là người đang bận rộn, vội vàng gọi mọi người uống chút canh nóng, Thẩm Ngưng Sơ rất thích canh thịt dê ở đây, là loại canh có màu trắng sữa, không hề có mùi tanh.

Nghe nói có đồ ăn ngon, cô bỏ việc chạy tới, Cố Khiếu Hành biết vợ mình thích uống, nên đã sớm múc riêng cho cô một bát, còn lấy ớt bột cay do mẹ vợ làm ra để chấm thịt dê.

Chỉ là Thẩm Ngưng Sơ mới uống một ngụm đã cau mày, còn chưa kịp nuốt xuống đã quay người chạy vào nhà vệ sinh.

"Tiểu Sơ... em sao vậy?" Cố Khiếu Hành vẫn đang cho ớt bột vào, thấy vợ chạy vào nhà vệ sinh thì ném ớt bột xuống rồi đuổi theo.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 238



Trần Uyển Trân và Chu Vân Thanh thấy vậy cũng đi theo, Trần Uyển Trân vội vàng bưng một cốc nước nóng tới, nhìn Cố Khiếu Hành vỗ lưng cho con gái rồi đưa cốc nước nóng lên: "Súc miệng đi con."

Lúc này, Chu Vân Thanh ở bên cạnh lo lắng hỏi: "Có phải mùi canh thịt dê nồng quá không?"

Tống Cúc Phân ở bên cạnh bưng bát canh thịt dê lên uống một ngụm, không phát hiện ra mùi vị gì lạ, vẫn giống như trước.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Ngưng Sơ, bà vội vàng bê hết canh thịt dê vào bếp.

Thẩm Ngưng Sơ nôn một trận, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn cảm thấy n.g.ự.c hơi tức.

Trần Uyển Trân thấy con gái vẫn luôn che ngực, ánh mắt bà chợt lóe lên, bà bước tới đỡ con gái nói: "Khó chịu thì vào phòng nghỉ ngơi một lát đi con."

Là một người mẹ, Trần Uyển Trân nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Ngưng Sơ thì nghĩ đến lúc mình mang thai, vì vậy sau khi vào phòng, bà đã hỏi tình hình của con gái.

Thẩm Ngưng Sơ hoàn toàn không ngờ rằng mình có thai, mặc dù có kế hoạch mang thai, nhưng không thể nào nhanh như vậy được.

Chỉ là khi mẹ hỏi, cô mới giật mình nhận ra kinh nguyệt của mình hình như đã chậm mất nửa tháng rồi, cơ thể cô khá tốt, kinh nguyệt cũng khá đều, chỉ d.a.o động trước sau vài ngày.

Lần này vì lịch học tăng thêm, bận rộn thi cuối kỳ nên cô hoàn toàn quên mất.

Trần Uyển Trân nhìn dáng vẻ của con gái thì biết mình đoán đúng, nhìn con gái ngây người, bà không nhịn được đưa tay ra điểm điểm lên trán con gái: "Con bé này..."

Nghĩ đến mấy ngày hôm trước con gái còn cùng A Luật và A Hành đi leo núi, bà lo lắng đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài, vội vàng hỏi: "Mấy ngày nay cơ thể con không có chỗ nào khó chịu sao?"

Mùa đông ở Dung Thành có tuyết rơi nhưng chỉ là tuyết nhẹ, còn Bảo Tây cách tỉnh lỵ mấy trăm cây số, mùa đông tuyết dày, Trần Luật đi công tác ở đó đã miêu tả nơi đó đẹp như tranh vẽ, làm sao Thẩm Ngưng Sơ có thể cưỡng lại được sự cám dỗ như vậy.

Trước đây cô vốn là người thích leo núi, trượt tuyết, cái gì cũng không bỏ qua, đến đây gần như không có những hoạt động này, nghe nói chồng và anh trai muốn đến Bảo Tây, cô đã chạy theo chơi mấy ngày.

Nơi đó đường núi hiểm trở, muốn leo lên núi rất vất vả, nghe nói là bị ngã mấy lần mới lên đến đỉnh núi.

Thẩm Ngưng Sơ lắc đầu: "Không ạ."

Mặc dù cô trả lời là không, nhưng Trần Uyển Trân cảm thấy con gái đang cố gắng chịu đựng, hơn nữa theo bà, mang thai là một việc rất nguy hiểm, đặc biệt là trong giai đoạn đầu thai kỳ.

Thẩm Ngưng Sơ thấy sắc mặt mẹ không tốt, biết bà đang lo lắng cho mình, nhưng bản thân cô thực sự không có cảm giác gì khó chịu, cô ôm lấy cánh tay mẹ nũng nịu: "Mẹ, chưa chắc đã có thai đâu, lần trước con đến Bảo Tây trượt chân ngã xuống nước đá, biết đâu..." là do bị cảm lạnh nên kinh nguyệt mới chậm trễ.

Cô nàng lỡ miệng nói hớ ra chuyện này, thấy ánh mắt mẹ thay đổi, sợ hãi đến mức nhảy dựng lên.

"Con còn bị ngã xuống nước à?" Trần Uyển Trân trừng mắt nhìn con gái, tức giận là thật sự tức giận, đừng nói là đang mang thai, ngày thường mà ngã xuống nước lạnh như vậy cũng đủ rét cóng rồi.

"Thực ra cũng không phải ngã hẳn xuống, chỉ là trượt chân vào một chút, anh ba đã kéo con lại ngay."

Trần Uyển Trân thật muốn đánh người, đứng dậy đang tìm xem có đồ gì thuận tay hay không thì bị con gái ôm chặt lấy: "Mẹ, cũng chưa chắc đã là có thai mà!"

Nói đến chuyện này, Trần Uyển Trân cũng không còn tâm trí nào để so đo với con gái nữa, lập tức muốn đưa con gái đến bệnh viện.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 239



Biết vợ có thể đã mang thai, Cố Khiếu Hành đương nhiên sẽ không thể không đi cùng, nhưng mà trên đường đi lại bị mẹ vợ lải nhải suốt dọc đường.

Cố Khiếu Hành không biện giải, mặc dù lúc này vẫn chưa chắc chắn vợ có thai hay không, nhưng mẹ vợ nói không sai, nếu như vì sự bất cẩn của mình mà khi leo núi xảy ra chuyện gì, đó là điều cả đời cũng không thể bù đắp được.

Cả đời này có nên sinh con hay không, Cố Khiếu Hành kỳ thực cũng không có suy nghĩ gì mãnh liệt, nhưng vì chuyện này mà để vợ phải chịu khổ thì đó là điều căn bản không thể bù đắp được.

Ba người vội vàng đến bệnh viện, lúc này làm kiểm tra thì kết quả cũng không thể có ngay được, nhưng Cố Khiếu Hành đã tìm người quen trong bệnh viện mời một vị lão trung y đến bắt mạch, nghe nói là rất chính xác.

Đương nhiên cũng đã làm các xét nghiệm thông thường, chỉ là kết quả phải đến ngày mai mới có thể lấy được.

Vị lão trung y này đã ở bệnh viện quân khu mấy chục năm, tổ tiên vốn là người học y, tay nghề tự nhiên không cần phải bàn, nhưng trong vài phút bắt mạch đó, Cố Khiếu Hành vẫn vô cùng căng thẳng.

Ngược lại, Thẩm Ngưng Sơ lại vô cùng bình tĩnh, khi vị bác sĩ khẳng định cô đã mang thai, trên mặt Thẩm Ngưng Sơ thoáng qua một tia vui mừng.

A, thật sự có thai rồi, cô sắp được làm mẹ rồi, vậy mà lại có chút không thể tin được.

Cố Khiếu Hành không thể nào bình tĩnh như vợ mình được, lúc cúi người đỡ cô, tay đều run rẩy, trong đầu không còn suy nghĩ gì khác, chỉ có một ý nghĩ duy nhất, anh sắp được làm bố rồi?

Niềm vui sướng khổng lồ bao trùm lấy trái tim, như dòng nước lũ hạnh phúc nhấn chìm con người ta, chỉ trong vài giây ngắn Cố Khiếu Hành dường như đã tưởng tượng ra hình dáng đứa con của mình.

Nghĩ đến việc sau này sẽ có một cô con gái trắng trẻo, thơm tho, mềm mại gọi mình là bố, khóe miệng Cố Khiếu Hành thế nào cũng không thể kìm nén được, trong lòng vừa hồi hộp, vừa kích động, lại hỏi bác sĩ: "Bác sĩ cho hỏi, vợ tôi có cần phải điều dưỡng gì không..." Rồi lải nhải kể lại chuyện trượt chân xuống nước hôm đó.

Thực ra lúc đó Thẩm Ngưng Sơ cũng chỉ bị trượt chân một chút, đối với cô mà nói thật sự không phải chuyện gì to tát, nhưng vì người nào đó lo lắng nên cô cũng mặc kệ anh hỏi.

Bác sĩ là một ông lão hiền từ, sau khi hỏi rõ tình hình thì lắc đầu nói Thẩm Ngưng Sơ được nuôi dưỡng tốt, cơ thể cũng rất khỏe mạnh.

Cố Khiếu Hành vẫn không yên tâm, cứ nằng nặc bắt bác sĩ viết ra một tờ giấy những điều cần lưu ý, còn có cả những lời khuyên về chế độ ăn uống, định bụng sẽ mang về nhà làm theo từng điều một.

Vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận như vậy khiến những người đến khám bệnh bên cạnh không khỏi phì cười.

Cố Khiếu Hành không hề lúng túng, chỉ chăm chú hỏi bác sĩ, vẻ mặt căng thẳng và thận trọng đến mức Thẩm Ngưng Sơ cũng không nhịn được cười, nhưng cô cũng phát hiện ra, Cố Khiếu Hành người này chẳng phải rất điềm tĩnh sao? Bây giờ sao lại có chút chuyện là đã thể hiện rõ trên mặt thế này?

Cô còn chưa kịp hỏi Cố Khiếu Hành về sự thay đổi này, thì Cố Khiếu Hành đã lên tiếng trước: "Vợ, em có thấy khó chịu ở đâu không? Còn muốn nôn nữa không?"

"Không còn nữa."

"Nếu muốn nôn thì phải nói với anh."

"Nói với anh thì có tác dụng gì?" Thẩm Ngưng Sơ nhịn không được liếc xéo người này một cái, vừa rồi bác sĩ đã nói rồi, ốm nghén là chuyện bình thường, chỉ cần không quá nghiêm trọng thì đến thời điểm sẽ tự khỏi thôi.

"Anh..." Quả thật, chuyện này Cố Khiếu Hành nhất thời có chút bất lực, nhưng vừa rồi anh đã cố ý hỏi bác sĩ, cho dù không thể trị tận gốc nhưng vẫn có thể cải thiện từ chế độ ăn uống.
 
Back
Top Bottom