Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 210



Nghe vậy, Thẩm Ngưng Sơ liếc nhìn về phía nhà bếp: “Nhưng đây là do bà ngoại vất vả làm mà.” Hơn nữa lãng phí là điều đáng xấu hổ.

Là một quân nhân, Cố Khiếu Hành càng thực hiện theo tiêu chuẩn tiết kiệm là một đức tính tốt đẹp, anh không nghĩ nhiều, trực tiếp đổ nửa bát mì còn lại của Thẩm Ngưng Sơ vào bát của mình: “Vậy để anh ăn giúp em.”

Hàng ngày bọn họ phải tập luyện rất nhiều, lại vất vả nên ăn khá nhiều, nhưng nghĩ đến bát mì này thực sự rất nhiều, Thẩm Ngưng Sơ vẫn có chút lo lắng: “Anh ăn hết được không đấy?”

“Chuyện nhỏ.” Cố Khiếu Hành cười nói.

Cố Khiếu Hành thực sự đã ăn hết, chỉ là hơi no một chút.

Đến nhà ăn vẫn còn một đoạn đường, vốn định bảo Trần Luật lái xe về đón, nhưng Thẩm Ngưng Sơ quyết định đi bộ cùng Cố Khiếu Hành, như vậy cũng có thể giúp anh tiêu bớt thức ăn.

Thẩm Ngưng Sơ không nói rõ mà chỉ nũng nịu muốn anh đi bộ cùng mình.

Nhưng Cố Khiếu Hành làm sao có thể không nhận ra suy nghĩ của vợ mình, anh gật đầu đồng ý, khóe miệng không ngừng cong lên, thật sự rất muốn ôm cô vợ nhỏ đáng yêu của mình vào lòng.

Đương nhiên anh cũng không khỏi cảm thán, kết hôn thật tốt, cảm giác được vợ yêu thương thật tuyệt vời.

Cố Khiếu Hành đưa tay nắm lấy tay Thẩm Ngưng Sơ, nói: “Được, chúng ta đi thôi.” Đi được hai bước lại nói: “Lát nữa em mà đi không nổi, anh sẽ cõng em, hôm nay em là cô dâu, muốn thế nào cũng được.”

“Vậy em cưỡi lên đầu anh cũng được à?”

“Được chứ, thử xem?”

Nói rồi Cố Khiếu Hành còn giả vờ muốn ngồi xổm xuống, Thẩm Ngưng Sơ bất mãn đánh anh một cái, anh mới cười cười, thuận tay nắm lấy tay vợ mình: “Tiểu Sơ, những lời anh nói đều là thật lòng.”

Thẩm Ngưng Sơ không nói gì chỉ im lặng đi theo Cố Khiếu Hành, kết hôn hình như cũng rất tốt.

Lúc hai người đến nhà ăn thì khách khứa đã đến đông đủ, các bậc trưởng bối hai bên đang tiếp khách, tuy người đến đông nhưng đều là họ hàng thân thích và bạn bè thân thiết, cho dù người đông nhưng cũng không hề lộn xộn, mọi người cũng không làm ầm ĩ, chỉ tụ tập lại nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy cô dâu chú rể đến, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào, tuy không ít lời trêu chọc nhưng lời chúc phúc còn nhiều hơn.

Tiệc hôm nay là do Thái Hạc Chương và Cố Minh Đức cùng nhau bàn bạc chuẩn bị, vì là cháu trai út kết hôn, có thể tưởng tượng được quy mô của bữa tiệc sẽ không tồi.

Gà vịt cá thịt gần như đều có đủ, món mặn món chay món nguội cộng lại hơn mười lăm món, phần lượng cũng không ít, bày biện đầy cả bàn.

Vì là mùa đông, sợ mọi người ăn không được nóng nên còn chuẩn bị thêm nồi thịt kho tàu.

Thịt kho tàu Dung Thành cũng là một món đặc sản, thịt nạc thái miếng tẩm bột mì cho vào chảo dầu chiên giòn, đảm bảo ăn vào ngoài giòn trong mềm.

Bột mì còn cho thêm bột hoa tiêu, chỉ cần ăn như vậy cũng đã thấy vị cay tê tê, mặn mà thơm ngon.

Mà lúc này cũng là lúc đậu Hà Lan ở địa phương đang vào mùa, ngọn đậu Hà Lan là loại rau cực kỳ tươi ngon, cho than vào giữa nồi đồng, thịt kho tàu được nấu bên trong, sôi sùng sục bốc lên mùi thơm phức, ăn xong thịt kho tàu thì cho ngọn đậu Hà Lan vào nhúng, ăn vào người nào người nấy đều cảm thấy mãn nguyện.

Tiệc được chuẩn bị chu đáo, khách khứa ăn uống thoải mái, đến khâu kính rượu cũng nương tay hơn.

Cố Khiếu Hành dẫn Thẩm Ngưng Sơ đến bàn chính của các bậc trưởng bối trong nhà trước.

Trần Uyển Trân nhìn hai đứa con trai dắt tay nhau đi tới, nụ cười trên mặt không khỏi rạng rỡ lên tiếng trước: “A Hành, mẹ chính thức giao Tiểu Sơ cho con, sau này hai đứa phải sống thật tốt với nhau đấy.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 211



Cố Khiếu Hành khóe mắt lông mày đều là ý cười: “Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ dùng tính mạng để yêu thương chăm sóc Sơ Sơ.”

Trần Uyển Trân hài lòng gật đầu.

Tiếp theo, hai người đến chào hỏi các bậc trưởng bối nhà họ Trần, rồi lại đến chào hỏi các bậc trưởng bối nhà họ Thái và nhà họ Cố, nhận lời chúc phúc của các bậc trưởng bối, đương nhiên không thể thiếu được nhận lì xì.

Thẩm Ngưng Sơ mân mê những chiếc phong bao lì xì dày cộm, ngay cả mệt mỏi vì dậy sớm cũng tan biến hết, cả người trông vui vẻ vô cùng.

Tiếp theo là đến từng bàn để kính rượu, không khí vui mừng đạt đến đỉnh điểm, đương nhiên chú rể không thể tránh khỏi việc phải uống nhiều rượu, tuy có mấy vị lão thủ trưởng ngồi đó, không ai dám trắng trợn ép rượu, nhưng hơn mười bàn kính rượu xuống, Cố Khiếu Hành cũng đã uống gần hết một chai rượu trắng.

Tửu lượng của anh không tính là quá tốt, nhưng tửu phẩm tốt, uống đến mức bước chân có chút loạng choạng, cũng không có hành vi gì quá khích.

Cuối cùng vào lúc hơn ba giờ chiều, bữa tiệc vui vẻ náo nhiệt cũng kết thúc.

Dưới sự che chở của Cố Khiếu Hành, tuy ở bàn bạn bè đồng nghiệp của anh, Thẩm Ngưng Sơ không phải uống một giọt rượu nào, nhưng Cố Khiếu Hành lại uống không ít, các bậc trưởng bối hai bên thấy tiệc rượu đã tàn, vội vàng bảo Trần Luật đưa hai người về nhà nghỉ ngơi trước.

Lần đầu tiên Cố Khiếu Hành không khách sáo, anh thật sự có chút hơi men, ngay cả lên xe cũng là do Trần Luật dìu lên.

Hôm nay tuy trước mặt mọi người, Cố Khiếu Hành gọi anh ba một cách dõng dạc, nhưng dù sao thì tên này cũng đã cướp mất em gái mình, lúc này Trần Luật vẫn không nhịn được mà oán trách hai câu: “Cậu cướp em gái tôi, vậy mà trong đám cưới của cậu, tôi còn phải hầu hạ cậu như trâu như ngựa.”

Nghe vậy, Cố Khiếu Hành mơ hồ cười nhẹ một tiếng: “Cảm ơn anh ba.”

Trần Luật: "Tao cũng không muốn làm trâu làm ngựa, nhưng làm đàn em bao nhiêu năm rồi, giờ làm anh thì cũng phải ra dáng anh chứ?"

Sau đó, anh ấy lại giúp em gái đưa Cố Khiếu Hành về nhà, không những thế còn không quên thêm than vào lò sưởi trong phòng hai người, lại còn đun nước nóng cho họ.

Haizz, đúng là người anh quốc dân.

————

Cố Khiếu Hành nhìn Trần Luật rời đi, tiếng đóng cửa vang lên cũng là lúc trong phòng chỉ còn lại đôi vợ chồng son, anh quay người nhìn người trong lòng, không nhịn được mà bế bổng cô lên.

" Sơ Sơ, vợ yêu..."

Anh vốn đã uống không ít rượu, lúc này hoàn toàn thả lỏng, ôm Thẩm Ngưng Sơ xoay một vòng, suýt chút nữa thì không đứng vững, loạng choạng một bước, khiến Thẩm Ngưng Sơ sợ hãi kêu lên.

"Cố Khiếu Hành, anh mà dám làm rơi em thì tối nay em ra phòng khách ngủ." Vất vả lắm mới đứng vững, Thẩm Ngưng Sơ giãy giụa muốn xuống, kết quả tên kia say rồi sức lại càng lớn, cô càng giãy dụa, anh càng ôm chặt.

Nghe vậy, Cố Khiếu Hành khịt mũi cười, nhấc chân lên nhún nhảy, tung Thẩm Ngưng Sơ lên cao hơn một chút rồi ôm chặt hơn: "Anh đã có vợ rồi, sao có thể ngủ phòng khách được."

Giọng nói say rượu có chút trầm thấp, khàn khàn, nhưng thần thái lại bá đạo vô cùng.

Thẩm Ngưng Sơ cũng hừ một tiếng với anh: "Có vợ rồi mới có cơ hội trải nghiệm cảm giác ngủ phòng khách, không tin anh thử xem?"

Đừng nhìn Cố Khiếu Hành say rượu mà tưởng bở, chuyện này không thể thương lượng: "Không cần, em muốn ngủ với vợ." Vừa nói, anh đã ôm cô vào phòng ngủ.

Sau đó đặt Thẩm Ngưng Sơ lên giường, cả người liền nhào tới.

Thẩm Ngưng Sơ giật mình, nhưng sau khi nhận ra anh không đụng trúng mình thì lại không nhịn được mà cằn nhằn một câu: "Anh làm gì vậy?"
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 212



Cố Khiếu Hành nhìn người trong lòng, giọng nói mềm mại, má phúng phính, không nhịn được hôn lên đó một cái, cũng không đợi đến tối, cười nói: "Quên mất lời anh nói lúc sáng rồi à?"

Thẩm Ngưng Sơ chưa kịp phản ứng, Cố Khiếu Hành vừa cười vừa sờ mặt cô hỏi: "Có khóc không?"

Chỉ là lời còn chưa dứt, Thẩm Ngưng Sơ còn chưa kịp lên tiếng thì đã cảm thấy n.g.ự.c nặng trĩu, Cố Khiếu Hành cứ như vậy đè lên người cô ngủ thiếp đi.

Thẩm Ngưng Sơ:...??? Ai khóc?

Cố Khiếu Hành: Toang rồi, cả đời này không thoát khỏi trò cười này rồi o(╥﹏╥)o Chắc chỉ có vợ yêu biết thôi nhỉ?

Bảy giờ tối mùa đông, trời đã tối đen.

Cố Khiếu Hành mở mắt ra, xung quanh là một màu đen kịt, ngồi dậy tỉnh táo một lúc mới nhớ ra hôm nay mình cưới vợ, chỉ là theo bản năng sờ sang bên cạnh, không sờ thấy ai thì trong lòng lóe lên một tia hoảng sợ.

May mà lúc này bên ngoài truyền đến tiếng cười trong trẻo, là giọng của Thẩm Ngưng Sơ.

Cố Khiếu Hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp hoàn toàn yên tâm thì lại càng thêm căng thẳng, tỉnh táo lại thì không khỏi nhớ tới chuyện trước khi ngất đi.

Bình thường anh không thích uống rượu, cũng hiếm khi say, nhưng ở nhà cũng từng say một hai lần, người khác là trực tiếp mất phim, còn anh thì hoàn toàn không, càng say thì trí nhớ càng rõ ràng.

"Chậc..." Cố Khiếu Hành bực bội vỗ vỗ đầu, chuyện này chắc chỉ có vợ yêu biết thôi nhỉ?

Thật sự là quá mất mặt.

Cố Khiếu Hành ôm tâm lý may mắn, thu dọn bản thân, đứng trước gương soi một lượt rồi mới len lén đi ra ngoài.

Kết quả vừa ra ngoài đã thấy cả nhà đều ở đó, trừ mẹ vợ ra, tất cả người lớn hai bên đều có mặt.

Trần Uyển Trân là người đầu tiên nhìn thấy anh, chàng rể này trước mặt bà luôn rất lễ phép, cho nên đối với chuyện say rượu, bà vẫn rất quan tâm, dù sao người luôn giữ hình tượng như vậy mà say đến mức không có phản ứng thì chắc là say rất nặng.

“A Hành tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không con?”

Đối mặt với sự quan tâm của mẹ vợ, Cố Khiếu Hành lễ phép gật đầu: “Mẹ, con không thấy khó chịu ở đâu ạ.”

Lúc này, dì Tống từ trong bếp đi ra, bưng một bát canh giải rượu, nói: “Tỉnh rồi thì uống bát canh này trước đi, kẻo hại dạ dày.” Nói rồi lại tự mình quan tâm: “Nói ra thì bao nhiêu năm nay cũng chưa thấy A Hành say như vậy bao giờ, chiều nay say đến mức không phản ứng gì cả... Cũng may là chỉ có một lần này.”

“Khụ khụ...” Cố Khiếu Hành đang uống canh nghe vậy thì bị sặc, lập tức nhìn về phía vợ mình.

‘Chuyện mình say chiều nay cả nhà đều biết rồi sao?’

Thẩm Ngưng Sơ thấy dáng vẻ kinh hoàng của Cố Khiếu Hành thì không nhịn được muốn cười, sau đó nghiêng đầu nhướn mày: ‘Chứ sao nữa? Anh đè lên người em, em không động đậy được gì cả, may mà có mẹ và mọi người đến, không thì em bị anh đè c.h.ế.t rồi.’ Ánh mắt còn không nhịn được oán trách hai câu.

Lúc đầu, giọng điệu của Cố Khiếu Hành vô cùng tỉnh táo, cô còn tưởng người này căn bản không hề say, nào ngờ có người say rượu cũng có thể che giấu như vậy.

Xong đời rồi, Cố Khiếu Hành uống bát canh vào mà chẳng còn chút mùi vị gì nữa, chuyện say rượu cả nhà đều biết thì anh không sao, vấn đề là còn đè lên người vợ mình nữa chứ...

Anh vốn đã ngại ngùng, kết quả Trần Luật lại thản nhiên lên tiếng: “Lão Cố, tôi nhớ tửu lượng của cậu tốt lắm mà?”

Nghe vậy, Cố Khiếu Hành có dự cảm chẳng lành, quả nhiên câu tiếp theo Trần Luật nói: “Hôm nay sao lại khóc nữa? Là vì kết hôn quá vui mừng sao?”

Nụ cười trên mặt Cố Khiếu Hành trong nháy mắt cứng đờ, anh khóc sao?
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 213



Lúc này Cố Khiếu Hành không muốn tin Trần Luật, bởi vì mình đã nhân lúc cậu ta không có nhà mà đuổi em gái cậu ta đi, tuy ngoài mặt không thể hiện nhưng trong lòng chắc chắn muốn kiếm chuyện với mình, nhất định là nói bậy.

Vì vậy, anh dời mắt sang Thẩm Ngưng Sơ, nhưng không ngờ vợ mình không nói gì, trên mặt toàn là ý cười.

Tiếp theo, trên mặt mọi người đều không nhịn được mà nở nụ cười.

Đương nhiên, vào thời khắc quan trọng, Hồ Đức Dung - bà ngoại đã giải thích cho cháu ngoại của mình, cười nói: “A Hành chắc chắn là vui mừng quá, nếu không sao lại ôm chặt lấy Tiểu Sơ mà khóc, không cho con bé đi.”

Bà ngoại đã nói như vậy, Cố Khiếu Hành cũng không dám ôm bất kỳ hy vọng nào nữa, chỉ cảm thấy như tro tàn.

Buổi chiều, sau khi anh say, Thẩm Ngưng Sơ đã thử đẩy anh ra hai lần nhưng không được, thậm chí anh còn bắt đầu đưa tay ôm chặt lấy cô, ôm quá chặt khiến Thẩm Ngưng Sơ khó thở.

May mà vì người lớn trong nhà muốn mang một số thứ đến, lúc này mới giúp giải cứu cô, chỉ là không ngờ người say rượu lại trẻ con như vậy, nhất quyết không chịu buông Thẩm Ngưng Sơ ra, Trần Luật hơi dùng sức một chút thì anh lại khóc, trong miệng gọi ‘Vợ à, em đừng bỏ anh.’

Hành động này lập tức khiến mọi người bật cười, cuối cùng vẫn là Thẩm Ngưng Sơ dỗ dành hồi lâu mới dỗ được anh, sau đó mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ.

Chuyện này Cố Khiếu Hành một chút cũng không nhớ, chỉ là nghe bà ngoại kể lại một lần nữa chẳng khác nào hành hình tại chỗ.

Cố Khiếu Hành cũng không nhớ nổi mình đã vượt qua như thế nào, dù sao thì anh cũng biết từ lúc trong phòng yên tĩnh trở lại, d** tai và mặt anh không biết đã nóng ran bao lâu rồi.

————

“Vợ à, chuyện chiều nay anh xin lỗi.” Đợi tất cả mọi người rời đi, Cố Khiếu Hành mới nắm lấy Thẩm Ngưng Sơ, trịnh trọng xin lỗi.

Thẩm Ngưng Sơ nghe vậy có chút kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại xin lỗi em?”

“Chiều nay anh... có phải là rất kém cỏi không?” Sao anh có thể ôm người ta mà khóc chứ? Người ta thường nói nam nhi có nước mắt là rơi xuống kim, anh như vậy thì khiến người ta không có cảm giác an toàn chút nào, quá yếu đuối!

“Phụt” Thẩm Ngưng Sơ không ngờ người này lại để bụng như vậy, dù sao kết hôn say rượu là chuyện thường gặp, phản ứng của Cố Khiếu Hành thật sự đã được coi là tốt rồi, nhưng nhìn dáng vẻ này của anh, cô lại có chút đau lòng.

Kỳ thực Cố Khiếu Hành cũng không phải là quá để ý hình tượng, chỉ là để ý tất cả mọi thứ trước mặt cô, vì vậy thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ nịnh nọt đáng thương đó, giống như chú chó to xác mỗi ngày đều phải dò xét tâm trạng của chủ nhân.

Thẩm Ngưng Sơ đưa tay nâng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, dịu dàng nói: “Không tệ lắm đâu, hơn nữa anh uống nhiều rượu như vậy, có thể về đến nhà mới say đã là rất giỏi rồi.”

Chưa kể trước đây cô đã từng thấy không ít người say rượu, tửu lượng của Cố Khiếu Hành thật sự rất tốt.

Không gì bằng lời nói dịu dàng của vợ, Cố Khiếu Hành nhìn đôi bàn tay thon dài đang nâng mặt mình, nhịn không được áp mặt vào cọ cọ, xúc cảm mềm mại khiến lòng người ấm áp.

“Thật sao?” Trái tim cứng rắn của người đàn ông lúc này cũng mềm nhũn.

“Đương nhiên rồi, trong lòng em, anh Hành là lợi hại nhất!” Thẩm Ngưng Sơ rất biết cách dỗ dành người khác, chỉ cần cô làm nũng một chút, Cố Khiếu Hành căn bản không thể chống đỡ nổi.

Yết hầu anh chuyển động kịch liệt, ánh mắt nhìn Thẩm Ngưng Sơ trở nên nóng bỏng, ôm cô vào lòng cúi đầu hôn xuống.

Hôn đến khi nào thỏa mãn mới lưu luyến buông người con gái chiếm trọn trái tim mình ra, khàn giọng nói: “Vợ à, để anh đi chuẩn bị nước tắm cho em.”
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 214



Thẩm Ngưng Sơ gật đầu.

Thời này tắm rửa không được tiện lợi như thời hiện đại, đương nhiên có nhà cũng có vòi sen, chỉ là từ sau năm 66 những thứ này đều bị xem là hưởng thụ chủ nghĩa, những căn nhà trong đại viện tự nhiên không có những thứ này.

Tuy nhiên những căn nhà nhỏ kiểu Tây này trước đây đều được trang bị phòng tắm, Cố Khiếu Hành sau khi xin được nhà đã cố ý mời người đến sửa sang lại phòng tắm, bên trong đặt bồn tắm.

Bởi vì thông với phòng ngủ, đốt lò than nên kiểu gì cũng không lạnh.

Cố Khiếu Hành xả nước nóng cho vợ xong, anh bưng nước nóng xuống phòng vệ sinh ở dưới lầu tắm, ở trong quân đội rèn luyện nên bản lĩnh, chút lạnh này anh không hề sợ.

Vì vậy, khi Thẩm Ngưng Sơ tắm rửa xong đi ra thì phát hiện Cố Khiếu Hành đã thay quần áo, ngồi bên mép giường đợi cô.

“Anh tắm xong rồi à?” Thẩm Ngưng Sơ hỏi.

Cố Khiếu Hành gật đầu, cầm lấy chiếc khăn khô bên cạnh nói: “Ừ, lau khô tóc trước đã.” Nói xong đứng dậy lau tóc cho vợ.Tóc Thẩm Ngưng Sơ rất dài, mỗi lần cô ghét nhất là phải hong khô tóc, thời này tuy đã có máy sấy tóc, nhưng loại máy sấy tóc bằng vỏ sắt rất nặng, đôi khi sử dụng còn phát ra tia lửa, cô rất sợ bị điện giật.

Bình thường cô đều cố gắng dùng khăn lau khô, mùa đông trong nhà đốt lò than, ngồi bên cạnh lò than một lát là khô ngay.

Tối nay có người hầu hạ, cô đương nhiên sẽ không từ chối, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh lò than, hai tay vòng qua eo Cố Khiếu Hành.

Còn Cố Khiếu Hành thì từng chút từng chút lau tóc cho cô, công việc này không mệt, nhưng cần phải có đủ kiên nhẫn, vừa hay Cố Khiếu Hành đối với Thẩm Ngưng Sơ có vô vàn kiên nhẫn, làm việc này ngược lại rất thuận buồm xuôi gió.

Thẩm Ngưng Sơ rảnh rỗi không có việc gì làm, ban đầu chỉ đơn thuần ôm eo Cố Khiếu Hành, dần dần bắt đầu tìm thấy trò vui mới, cô vẫn luôn biết Cố Khiếu Hành có thân hình đẹp, nhưng đến khi được sờ tận tay cô mới phát hiện thân hình người này còn đẹp hơn so với tưởng tượng.

Cơ bắp rắn chắc, không chút mỡ thừa, cơ bụng săn chắc rõ ràng, cũng không phải loại cơ bắp tập bằng bột protein, điển hình là cởi áo ra thì có thịt, mặc quần áo vào thì trông thon gọn.

Thẩm Ngưng Sơ có chút mê mẩn, trời ạ, trước đây cô không thể hiểu được tại sao lại nghiện sờ cơ bụng, bây giờ cô thật sự rất nghiện, cô thì chơi vui vẻ, nhưng Cố Khiếu Hành lại bị hành hạ, vất vả lắm mới lau khô tóc, ném khăn mặt xuống liền giữ chặt lấy bàn tay hư hỏng của ai kia.

Anh cúi đầu nhìn người đang ôm eo mình, bởi vì ở gần lò than nên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, kiều diễm ướt át như đóa hoa có thể hái xuống, đôi mắt hạnh long lanh nhìn mình, Cố Khiếu Hành trong nháy mắt cảm thấy trong lòng nóng lên, cúi người bế cô lên sải bước đi về phía giường.

Đặt cô xuống chiếc giường mềm mại, Cố Khiếu Hành mới phát hiện trái tim mình đang đập thình thịch, hai người đã hôn nhau vô số lần, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ hôn, tiếp xúc sâu hơn đối với người mới bắt đầu đều dựa vào bản năng.

Dĩ nhiên, Thẩm Ngưng Sơ có rất nhiều kiến thức lý thuyết phong phú, chỉ là cô sẽ không chủ động nói cho ai đó biết.

Cố Khiếu Hành không chút phân tâm ôm người trong lòng hôn, từ trán đến cằm, thậm chí từng sợi tóc cũng được anh nhẹ nhàng v**t v*.

Trong mắt anh, người trong lòng không có gì là không thu hút anh, trân trọng khiến anh càng thêm dịu dàng, nụ hôn thoảng qua như lông vũ khiến trái tim người ta run rẩy.

Một lúc lâu sau, Thẩm Ngưng Sơ nghe thấy một tiếng động nhẹ, cô theo bản năng mở mắt ra, đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ nhỏ trên đầu giường, lúc này chao đèn ngủ có màu xanh lục nhạt, ánh sáng không tính là sáng, nhưng chắc chắn là sáng hơn nến, chiếu vào căn phòng mờ mịt khiến cả căn phòng trở nên ấm áp.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 215



Nhờ ánh sáng dịu nhẹ, Thẩm Ngưng Sơ mới phát hiện thứ mà Cố Khiếu Hành đang cầm trên tay, lại là đồ kế hoạch hóa gia đình của thời đại này.

Trong nháy mắt, Thẩm Ngưng Sơ có chút xấu hổ, hơn nữa Cố Khiếu Hành lại còn đang cầm cái bao bì bằng giấy kraft nghiên cứu.

Thẩm Ngưng Sơ chợt nghĩ đến người thời đại này tuyệt đối sẽ không công khai học hỏi những việc này, hơn nữa đồ kế hoạch hóa gia đình không phải muốn mua là mua được, phải đến bệnh viện mới mua được, rất nhiều người chưa từng thấy qua, người này chắc chắn cũng chưa từng thấy qua.

Vì vậy, cô nhẹ giọng hỏi: "Cố Khiếu Hành, anh không biết dùng sao?"

Cố Khiếu Hành nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại, tự nhiên sẽ không thừa nhận mình thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, im lặng xem hết chữ trên túi mới cúi người xuống: "Thử thì biết!"

Cố Khiếu Hành nói xong, liếc nhìn người vợ đang tò mò, trực tiếp đưa tay cởi bỏ chiếc áo sơ mi đang mặc, cơ bắp trên cánh tay theo động tác kéo ra kéo vào của anh càng thêm khỏe khoắn.

Cơ bắp trên người càng thêm rõ ràng, tám múi bụng phân bố đều đặn khiến vòng eo thon gọn khỏe khoắn, đường nhân ngư ẩn hiện dưới eo bụng càng thêm kéo dài vô tận.

Căn phòng ấm áp, Thẩm Ngưng Sơ bỗng nhiên cảm thấy căn phòng vốn không nhỏ này trở nên ngột ngạt vô cùng, cô theo bản năng đưa tay che mắt.

Cố Khiếu Hành chú ý đến động tác nhỏ của vợ, kéo chăn cúi người đè lên, hai người bị trùm trong chăn, ngăn cách ánh đèn yếu ớt bên ngoài, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

"Hơi nóng, hay là đừng đắp chăn nữa?" Chăn bông đắp trong phòng là do mẹ mới phơi cách đây hai tháng, nặng đến sáu cân, ngày thường đắp vào ấm đến mức muốn lăn lộn, nhưng lúc này lại khiến người ta khó thở.

"Được." Cố Khiếu Hành không nói hai lời liền đá chăn ra.

"..."

"Ây da, Cố Khiếu Hành, anh đè tóc em rồi..."

"Cố Khiếu Hành..."

"..."

Lâu sau, ngay cả sức lực để Thẩm Ngưng Sơ đưa tay lên cũng yếu ớt, cũng chẳng muốn gọi anh nữa, ngược lại Cố Khiếu Hành càng ngày càng hăng hái.

Sau đó, trong cơn mê man, Thẩm Ngưng Sơ cảm thấy có người ôm mình, vốn định mở mắt ra nhưng cố gắng mấy lần đều thất bại, đành mặc kệ.

Ngày hôm sau, Thẩm Ngưng Sơ phá vỡ đồng hồ sinh học đã hình thành từ khi trở về, ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh, lò than trong phòng không còn nóng như tối qua, nhưng vẫn còn ấm.

Trên cửa sổ kính đọng đầy sương trắng xóa, chữ Hỷ màu đỏ chói mắt vô cùng.

Cô ngồi dậy một lúc lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu, toàn thân đau nhức nhắc nhở cô về đêm tân hôn tối qua.

Nằm trong chăn giơ chân lên, cảm giác như vừa chạy marathon mấy chục cây số, trong lòng không khỏi mắng Cố Khiếu Hành mấy câu.

Tối qua cả hai đều là lính mới, nên lần đầu tiên của Cố Khiếu Hành thời gian hơi ngắn, cô nhìn thấy dáng vẻ khó tin của anh, trong lòng còn có chút mừng thầm, dù sao thì trải nghiệm lần đầu tiên thật sự không phải là tốt đẹp gì.

Thẩm Ngưng Sơ là người sợ đau nhất, đương nhiên cô biết lần đầu tiên thời gian sẽ không dài, nhưng cô nhất định sẽ không nói, nghĩ đến việc người nào đó thất bại nhất định sẽ phải nghi ngờ nhân sinh hai ngày, ai ngờ Cố Khiếu Hành lại muốn chứng minh bản thân.

V về sau, tuy trải nghiệm dần tốt đẹp hơn, nhưng thật sự rất mệt.

Thẩm Ngưng Sơ xoa xoa cái bụng đang réo ầm ĩ, nhịn một lúc lâu mới chịu khó nhọc bò dậy.

Nhìn thấy Cố Khiếu Hành đã sớm để sẵn quần áo cô muốn mặc ở nơi đưa tay là lấy được, câu chửi rủa trong miệng cô đã giảm đi hai câu.

Đợi cô thay quần áo, rửa mặt xong xuôi thì đã nửa tiếng sau, lúc này so với lúc mới tỉnh đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng hai chân vẫn còn bã, giẫm lên đất cũng có chút bồng bềnh.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 216



Cô vừa định ra ngoài thì Cố Khiếu Hành từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, vừa vào cửa nhìn thấy Thẩm Ngưng Sơ, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng ân cần hỏi: "Vợ, em tỉnh rồi à?" Nói xong thì nhìn người đang di chuyển từng bước nhỏ, lập tức tiến lên đỡ lấy.

Người đàn ông tối qua được ăn no nê, sáng sớm tinh thần đã phấn chấn, lúc này đáy mắt càng thêm phần ý cười, lúc ôm người tuy bị vợ yêu tặng cho một cái lườm nguýt, nhưng anh vẫn bật cười thành tiếng: "Có phải vẫn còn đau không? Hay là anh bế em xuống?"

Thẩm Ngưng Sơ vừa nghe lời này thì nhịn không được véo người đàn ông bên cạnh một cái, oán trách nói: "Bây giờ mới biết quan tâm em, tối qua sao anh không nghe lời hả?" Cô đã nói rất mệt, vậy mà người nào đó vẫn tràn đầy tinh lực.

Cố Khiếu Hành nghe vậy liền biết vợ yêu giận rồi, tối qua quá mức kích động thật sự không kiềm chế được, anh thành khẩn nghe lời giáo huấn của vợ, cúi đầu nhận lỗi với thái độ tốt: "Lần sau không dám nữa, lần sau vợ nói dừng là dừng."

Thẩm Ngưng Sơ chắc chắn sẽ không tin lời này, trừng mắt nhìn người đàn ông: "Lời này chính anh có tin không?"

Cố Khiếu Hành đương nhiên cũng không tin, vợ yêu trong lòng, anh có thể dừng lại được sao?

Biết rõ sau chuyện tối qua, mức độ tín nhiệm của bản thân trong lòng vợ yêu đang bị lung lay, lập tức cười nịnh nọt: "Ai da, Sơ Sơ của chúng ta thật thông minh, lời đàn ông nói quả nhiên không thể tin."

Lời thừa nhận trắng trợn như vậy, ngược lại khiến Thẩm Ngưng Sơ đ.ấ.m một cú vào bông, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

Thẩm Ngưng Sơ vốn xinh đẹp, mỹ nhân trừng mắt cũng mang theo vài phần kiều mị, nào có giống như đang tức giận, ngược lại giống như đang làm nũng, nhìn Cố Khiếu Hành nóng mắt vô cùng, đương nhiên cũng chỉ dám ôm ôm, nếu thật sự để lộ chút d*c v*ng ẩn giấu trong lòng, sợ là sẽ phải nhận lấy một trận lườm nguýt, thậm chí thật sự có khả năng bị đuổi xuống lầu ngủ sofa.

Vợ yêu của anh ngay từ lần đầu gặp mặt đã dám nhìn chằm chằm anh một cách tùy ý, thậm chí bị bắt gặp còn ra vẻ ung dung, lễ độ, tuy rằng những người từng gặp đều cảm thấy cô ngọt ngào lại dịu dàng, nhưng chỉ có Cố Khiếu Hành biết, vợ anh một khi đã tức giận thì rất đáng sợ.

Anh đưa tay xoa xoa eo cho vợ: "Ngoại trừ chuyện này ra, chuyện gì anh cũng nghe em."

Thẩm Ngưng Sơ: "..."

Cuối cùng, để nhận lỗi, Cố Khiếu Hành thật sự bế Thẩm Ngưng Sơ xuống lầu, một bước cũng không để cô phải đi.

Trong nhà chỉ có hai vợ chồng, Thẩm Ngưng Sơ đương nhiên không chút áp lực mà hưởng thụ sự chăm sóc của chồng, đây đều là những gì cô đáng được nhận.

Bởi vì bỏ lỡ bữa sáng, hai người dự định ăn luôn bữa trưa, vốn dĩ mẹ chồng bảo hai người ngày thường về nhà ăn cơm, nhưng hôm nay không yêu cầu, dù sao cũng là vợ chồng son.

Đương nhiên, cho dù không về nhà, Cố Khiếu Hành cũng sẽ không để vợ mình bị đói, kết hôn anh được nghỉ phép mấy ngày, hôm nay không cần phải đến đơn vị báo cáo, nhưng vẫn tỉnh dậy từ lúc hơn năm giờ, sau khi tỉnh dậy thì ôm người đang ngủ ngon lành làm nũng một hồi, biết được bị vợ ghét bỏ trong lúc ngủ mơ đẩy ra, anh mới chịu dậy.

Sáu giờ sáng mùa đông vẫn còn rất sớm, trong đại viện cũng chưa có mấy người dậy, nhìn thời gian còn sớm, Cố Khiếu Hành liền ra chợ mua cá và thịt, định bụng bồi bổ cho vợ yêu tối qua vất vả.

Bữa trưa hôm nay đều do một tay anh làm, có món cá kho mà Thẩm Ngưng Sơ thích ăn, sườn hầm, còn xào thêm hai món rau.

Hai người ăn như vậy xem như là khá nhiều, nhưng hôm qua mọi người đều tiêu hao rất nhiều thể lực, lượng thức ăn cũng tăng gấp đôi.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 217



“Vợ à, em uống thêm bát canh nữa nhé?” Từ ngày cưới, câu cửa miệng của Cố Khiếu Hành chính là “vợ à”.

Thẩm Ngưng Sơ lắc đầu: “Không uống nữa, em ăn thêm cá.”

Nghe vậy, Cố Khiếu Hành lập tức cầm lấy bát của Thẩm Ngưng Sơ, cẩn thận gỡ xương cá. Lúc này cá chép và cá mè hoa là chủ yếu, cá chép thì nấu canh chua là ngon nhất nhưng lại nhiều xương.

Thẩm Ngưng Sơ thích ăn cá nhưng lại ngại gỡ xương, Cố Khiếu Hành liền nhận việc này. Đừng nhìn anh là đàn ông mà tưởng làm không đâu vào đâu, ngay cả những cái xương nhỏ li ti trên lưng cá anh cũng gỡ rất sạch sẽ.

Có anh giúp đỡ, Thẩm Ngưng Sơ đương nhiên sẽ không tỏ ra mình làm được, với chồng mình thì không cần khách sáo.

Ăn cơm xong, Cố Khiếu Hành lại nhanh nhẹn đi rửa bát, Thẩm Ngưng Sơ cũng giúp một tay, đi theo vào bếp rồi giả vờ hỏi: “Em giúp anh nhé?”

Vợ chồng sống với nhau cả đời, nếu chuyện gì cũng đè lên một người thì cũng không được, đương nhiên Thẩm Ngưng Sơ cũng sẽ không chiều chồng hư, phải có qua có lại thì mới lâu bền được.

Nhưng Cố Khiếu Hành sao nỡ để vợ mình phải vất vả, anh cưới vợ chưa bao giờ giống như người khác, muốn vợ chăm sóc mình, chăm sóc gia đình, trong mắt anh, anh cưới Thẩm Ngưng Sơ là vì yêu cô, yêu cô thật lòng thì sao nỡ để cô phải chịu khổ, chỉ muốn tự mình sắp xếp ổn thỏa mọi việc.

Nên nghe vậy anh cười nói: “Không cần đâu.”

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Ngưng Sơ rất vui, nhưng nhìn Cố Khiếu Hành từ sáng đến giờ đã làm hết mọi việc, cô lại cảm thấy mình không thể không bày tỏ gì, bèn nói: “Nhưng mà anh đã nấu cơm rồi, không thể để anh làm hết được, chúng ta là vợ chồng, việc nhà vẫn nên chia sẻ.”

Nghe vậy, trái tim Cố Khiếu Hành như muốn tan chảy, bị vợ nắm thóp rồi, vội vàng nói: “Không sao đâu.” Nhưng lại sợ vợ không có cảm giác được tham gia, bèn nói tiếp: “Nếu em thật sự muốn giúp thì đứng cạnh anh là được.”

Thôi được rồi, đã vậy thì Thẩm Ngưng Sơ không nói gì nữa, thật sự đứng bên cạnh anh. Cố Khiếu Hành đã vui muốn c.h.ế.t rồi, được ở bên người mình thích thì làm gì cũng được, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy mãn nguyện rồi.

————

Ngày thứ ba sau khi cưới, Cố Minh Đức và Lý Trúc Quân cũng phải quay về Bắc Kinh, hôm tiễn hai người, đôi vợ chồng son cũng đi. Lý Trúc Quân biết cháu dâu cũng đi tiễn thì vui lắm.

Thật ra ban đầu Cố Khiếu Hành không định cho vợ đi cùng, mấy hôm nay trời lạnh quá, chiều hôm qua trời bắt đầu mưa, tối thì chuyển sang mưa tuyết.

Tuyết miền Nam không giống miền Bắc, là lẫn trong mưa mà rơi xuống, ngoại trừ trên đỉnh núi ngoại ô có tuyết đọng thì trong thành phố hầu như không thể tích tụ được tuyết, nhưng thời tiết như vậy thì lạnh thấu xương, cái lạnh ẩm ướt khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Anh muốn để vợ ở nhà, trong nhà dù sao cũng có lò than.

Đương nhiên Thẩm Ngưng Sơ không đồng ý, ông bà nội là trưởng bối, hơn nữa hai người đến đây đối xử với cô rất tốt, lần này ông bà nội đến cô mới biết hai người còn chuẩn bị cho cô một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh, hơn nữa là riêng cho cô.

Chưa kể đến những thứ được chuẩn bị riêng.

Người với người sống với nhau đều là có qua có lại, ông bà nội có dáng vẻ của bậc trưởng bối thì cô đương nhiên cũng phải có dáng vẻ của con cháu, tuy chưa ở chung mấy ngày nhưng cô rất thích ông bà nội.

Lý Trúc Quân và Cố Minh Đức biết cháu dâu cũng đi tiễn thì vui lắm, lúc đến đón đã rất vui rồi, còn tiễn nữa, đủ để thấy hai người rất coi trọng cháu dâu, hơn nữa hai người thật sự rất thích Thẩm Ngưng Sơ.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 218



Nên trước khi lên tàu, Lý Trúc Quân nắm lấy tay Thẩm Ngưng Sơ không nỡ buông, hẹn một tuần sẽ gọi điện một lần, còn bảo hai đứa khi nào rảnh thì về Bắc Kinh, bà sẽ dẫn Thẩm Ngưng Sơ đi dạo trung tâm thương mại Hoa kiều, ăn vịt quay Bắc Kinh, leo Vạn Lý Trường Thành.

Nghe vậy, Thẩm Ngưng Sơ rất hào hứng, chỉ muốn lập tức cùng Lý Trúc Quân về Bắc Kinh.

Chính vì câu nói pha trò của cô mà không khí chia ly bớt đi phần nào, mãi đến khi lên xe, Lý Trúc Quân vẫn đứng bên cửa sổ dặn dò cháu trai phải chăm sóc Thẩm Ngưng Sơ cho tốt.

“Tiểu Sơ, nếu A Hành có chỗ nào không tốt con cứ gọi điện cho bà, bà sẽ lập tức đến dạy dỗ nó.”

“Dạ!”

Thẩm Ngưng Sơ đáp lại dứt khoát, sau khi đồng ý còn đắc ý nhướng mày với Cố Khiếu Hành.

Cố Khiếu Hành cười bất đắc dĩ, anh biết tính bà mình nói được làm được, nhưng anh yêu thương cô còn không hết sao có thể bắt nạt cô chứ?

Tiễn ông bà nội xong, Cố Khiếu Hành còn chưa thấy mất mát gì mấy, Thẩm Ngưng Sơ lại bày ra vẻ mặt ủ rũ, cứ ba bước ngoảnh đầu lại một lần như thể người thân của mình vừa rời đi vậy.

Nhìn cô như vậy Cố Khiếu Hành phải tự xem xét lại bản thân, sau đó để dỗ dành cô, anh nói: “Chờ em được nghỉ hè anh sẽ đưa em về thăm ông bà.”

“Vâng, vậy đến lúc đó chúng ta ở nhà chơi với ông bà nhiều một chút.”

Cố Khiếu Hành cưng chiều gật đầu: “Được.”

Nghĩ đến kỳ nghỉ hè cũng không còn bao lâu nữa, tâm trạng Thẩm Ngưng Sơ lại tốt lên, vì vui vẻ nên cô quyết định đến nhà ông bà ngoại ăn cơm.

Hai người vừa đi đến sân đã thấy một người đàn ông xách đồ đi tới, Cố Khiếu Hành nhìn thấy người tới thì ngạc nhiên trong giây lát, sau đó giơ tay chào theo kiểu quân đội: “Thủ trưởng Tống.”

Tống Chiêu Huy chào lại, ánh mắt rơi vào người Thẩm Ngưng Sơ.

Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Ngưng Sơ lại cảm thấy ánh mắt ông nhìn mình có trìu mến.

Thẩm Ngưng Sơ không quen biết Tống Chiêu Huy, chỉ nghe thấy Cố Khiếu Hành gọi là Thủ trưởng Tống nên nhất thời không phản ứng kịp, đối mặt với ánh mắt hiền từ của Tống Chiêu Huy, cô có chút bất ngờ.

Thấy vậy, Cố Khiếu Hành mới giới thiệu hai người với nhau.

Thì ra người đàn ông trước mặt chính là ông chủ nhà trọ mà cô từng ở, đẹp trai như vậy sao?

Mặc dù trông ông ta đã ngoài bốn mươi, nhưng khí chất oai phong lẫm liệt lại khiến người ta không nhìn ra tuổi thật, tuy không còn là một chàng trai trẻ nhưng cũng không giống người đàn ông bốn mươi tuổi.

Cố Khiếu Hành thấy cô vợ nhỏ của mình đang dùng đôi mắt long lanh đánh giá Tống Chiêu Huy, dường như còn có vẻ hứng thú, anh thản nhiên đứng chắn ở giữa, chặn tầm mắt của cô, sau đó mới hỏi: “Thủ trưởng Tống, anh được điều về đây rồi sao?”

Đều ở trong quân đội, nên cũng biết một số thông tin điều động, lệnh điều động của Tống Chiêu Huy đã đến đây từ tháng trước, bây giờ đến đây chắc là đã trở về rồi.

Tống Chiêu Huy gật đầu: “Ừ, tiện thể đến thăm lão thủ trưởng.”

Khách đến nhà, hiện tại Cố Khiếu Hành cũng coi như là chủ nhà họ Trần, nghe vậy thì nắm tay vợ với tư thế chủ nhà mời Tống Chiêu Huy vào nhà.

Vào nhà, Thẩm Ngưng Sơ đã chạy vào bếp: “Dì Tống, con về rồi đây ạ.”

Tống Cúc Phân nghe thấy giọng nói thì mỉm cười thò đầu ra khỏi bếp: “Tiểu Sơ về rồi à? Nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị ăn cơm trưa nhé.”

“Thủ trưởng Tống, sao anh lại đến đây?” Trần Uyển Trân nghe thấy giọng con gái thì đi từ trên lầu xuống, kết quả nhìn thấy Tống Chiêu Huy đang xách đồ.

Tống Chiêu Huy nhìn người phụ nữ đang bước xuống cầu thang, nhớ lại dáng vẻ lần đầu gặp mặt cách đây mười mấy năm, mười mấy năm trôi qua bà ấy dường như chẳng thay đổi gì, bây giờ trở về nhà họ Trần, sắc mặt còn hồng hào hơn trước, Tống Chiêu Huy nghĩ đến gia đình mà trước đây bà ấy từng sống, thật lòng cảm thấy vui mừng cho bà.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 219



“Đến thăm lão thủ trưởng, tiện thể thăm hai mẹ con.”

Trần Uyển Trân nghe vậy thì bước nhanh xuống lầu mời ông ngồi xuống, sau đó pha cho anh một ly trà nóng.

Nhờ Tống Chiêu Huy quan tâm giúp đỡ mười mấy năm nay, Trần Uyển Trân thật sự coi ông như ân nhân, bây giờ đã trở về nhà họ Trần, bà vẫn không quên những lúc hai mẹ con khó khăn nhất là ông đã giúp đỡ.

Trần Quý Uyên và Chu Vân Thanh đang làm chuồng thỏ ở sân sau, nghe thấy tiếng khách đến cũng vội vàng rửa tay vào phòng khách.

Khi nhìn thấy là Tống Chiêu Huy, hai người đều rất nhiệt tình, mặc dù Trần Quý Uyên đã nghe con trai kể một số chuyện, nhưng dù sao con gái ông có thể bình an trở về phần lớn là nhờ có Tống Chiêu Huy, nếu không có ông ấy thì không biết A Trân và Tiểu Sơ sẽ sống những ngày tháng như thế nào.

Vì vậy thái độ của hai người đều vô cùng niềm nở.

Tống Chiêu Huy không phải lần đầu đến nhà họ Trần, đối mặt với thái độ nhiệt tình của lão thủ trưởng vẫn có chút không quen, nhưng bởi vì có Thẩm Ngưng Sơ ở đây, cô với ai cũng tự nhiên như quen biết đã lâu, ngược lại khiến Tống Chiêu Huy rất nhanh thích ứng.

Tống Chiêu Huy càng thêm yêu thích cô gái nhỏ này, nhớ năm đó lần đầu tiên ông đến thôn Đại Hà, cô bé còn rụt rè, mười mấy năm trồi qua thay đổi thật lớn, trách sao lúc đó Bách Bình cứ thích lấy ảnh vợ con ra xem.

Lúc đầu ở Tây Bắc điều kiện khó khăn, rất nhiều người đều khổ sở không nói nên lời, Thẩm Bách Bình lại một chút cũng không cảm thấy, thậm chí nhiệm vụ gì khó khăn cũng chủ động xin đi.

Tống Chiêu Huy lúc đó rất thích người lính do chính mình dẫn dắt này, sau này mới biết anh ta cố gắng như vậy là vì muốn cho vợ con cuộc sống tốt hơn.

Lúc đó Tống Chiêu Huy một mình, một mình ăn no cả nhà không đói, ngược lại rất ngưỡng mộ Thẩm Bách Bình.

Chỉ là bảo ông lập gia đình thì hình như ông lại không có ý định gì, sau này gia đình giục gấp gáp ông cũng cảm thấy nên kết hôn, đồng ý với gia đình xin nghỉ phép về nhà xem mắt kết hôn, kết quả lần làm nhiệm vụ đó bọn họ gặp phải bất ngờ, nếu không phải Thẩm Bách Bình cứu ông, người hy sinh chính là ông.

Chờ đến khi đưa người đến trạm xá thì Thẩm Bách Bình đã không còn thở nữa, lúc đó anh ta cố gắng lấy hơi tàn đưa ra tấm ảnh mình yêu quý nhất cầu xin mình thay mình chăm sóc vợ con.

Tống Chiêu Huy lúc này mới lần đầu tiên nhìn thấy cô bé và mẹ của cô bé, người trong ảnh dung mạo xinh đẹp, cô bé có đôi mắt hạnh long lanh.

Lúc đó ông đã đáp ứng Thẩm Bách Bình nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con bọn họ, chỉ là chờ đến khi đến thôn Đại Hà ông mới phát hiện Trần Uyển Trân kiên cường hơn ông tưởng tượng rất nhiều, không ngoài ý muốn ông bị từ chối.

Nhưng điều này càng khiến Tống Chiêu Huy muốn chăm sóc cho hai mẹ con bọn họ, chỉ là ông cũng không phải loại người cứng rắn, đã là cô ấy có nỗi lo của riêng mình, Tống Chiêu Huy liền đổi một cách khác để chăm sóc hai mẹ con.

Bây giờ biết được cô ấy là con gái của nhà họ Trần, cô bé đó cũng đã có người cùng nắm tay đi hết cuộc đời, Tống Chiêu Huy vẫn muốn thay mình tranh thủ một phen.

Không ngờ lần đầu mình đến nhà, cô bé đã có vẻ đặc biệt nhiệt tình với mình, trong lòng ông có chút vui mừng.

Đối với Tống Chiêu Huy, nhà họ Trần nhất định phải mời người ta ở lại ăn một bữa cơm, Tống Chiêu Huy cũng không từ chối, ăn cơm xong còn ở lại nhà họ Trần rất lâu, mãi đến khi Cố Khiếu Hành và Thẩm Ngưng Sơ muốn rời đi ông mới đứng dậy định cùng nhau rời đi.
 
Back
Top Bottom