Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 220



Đương nhiên trước khi rời đi anh đã lấy một cái phong bao lì xì thật lớn nhét vào tay Thẩm Ngưng Sơ: "Lúc con và A Hành kết hôn chú không kịp về, đây là tiền mừng cưới bổ sung cho hai đứa."

Thẩm Ngưng Sơ khách sáo từ chối một hồi thấy Tống Chiêu Huy vô cùng kiên trì cũng vui vẻ nhận lấy.

Bởi vì mấy ngày nay trời càng lúc càng lạnh, ăn cơm tối xong về nhà thì lạnh, cho nên tối nay Cố Khiếu Hành và Thẩm Ngưng Sơ dự định ở nhà ăn cơm.

Chờ đến khi về đến nhà thì trời còn sớm, Cố Khiếu Hành trước tiên mở nắp lò than ra, định đốt lên cho căn nhà ấm áp hơn một chút.

Chờ sau khi làm xong việc ở bếp anh lại đi vào bếp, Thẩm Ngưng Sơ cũng lẽo đẽo theo sau vào bếp.

Bữa tối của hai người cũng coi như đơn giản, trời còn chưa tối hẳn hai vợ chồng đã ăn xong cơm tối.

Cố Khiếu Hành là người có thể làm việc nhà, hiện tại đang nghỉ phép ở nhà phần lớn việc nhà đều do anh lo liệu, dọn dẹp xong nhà bếp lại bắt đầu chuẩn bị nước tắm cho Thẩm Ngưng Sơ.

Anh đổ nước vào một cái nồi lớn chuyên dùng để đun nước đặt lên lò than, sau đó mới xoay người ngồi xuống cạnh vợ.

Lúc này Thẩm Ngưng Sơ đang ngồi trước bàn học nhỏ, mở phong bao lì xì nhận được từ Tống Chiêu Huy ra, lấy xấp tiền lớn bên trong ra, trải ra từng tờ từng tờ đếm.

Thấy chồng đi tới, Thẩm Ngưng Sơ cầm xấp tiền dày cộp cười tủm tỉm hỏi: "Anh đoán xem ở đây có bao nhiêu tiền?"

Cố Khiếu Hành tùy ý liếc mắt nhìn một cái nói: "Bốn năm trăm?"

Thẩm Ngưng Sơ kinh ngạc trợn to hai mắt, ra vẻ vừa rồi anh có phải là đã lén lút nghe trộm em đếm tiền rồi không.

Cố Khiếu Hành thấy thế giải thích: "Nhìn là biết đại khái rồi."

Thẩm Ngưng Sơ mân mê xấp tiền trong tay rồi lại nhìn, thời buổi này mệnh giá lớn nhất là tờ mười tệ, người ta hay gọi là "nhân dân tệ". Lúc này cũng chẳng có thanh toán điện tử gì, ngày nào cũng phải sờ đến tiền, dùng nhiều rồi thì nhìn sơ qua độ dày cũng đoán được là bao nhiêu.

Cô gật đầu vui vẻ nói: "Năm trăm tệ." Trừ hai cậu thì đây là lễ mừng lớn nhất rồi.

Theo mức lương và khả năng chi tiêu thời buổi này, năm trăm tệ tương đương với một năm tiền lương.

Cố Khiếu Hành không vui vẻ như vợ, nghe đến con số năm trăm là lông mày nhíu chặt. Không phải anh nhỏ nhen đâu, mà là năm trăm tệ nhiều quá. Tuy rằng anh lính họ Tống không tệ, nhưng tự dưng cho nhiều tiền như vậy thật khiến người ta khó hiểu.

Nếu nói là vì chuyện của bố vợ, thì mấy năm nay tiền trợ cấp liệt sĩ cũng đâu phải là ít, bây giờ kết hôn lại cho hẳn năm trăm tệ, thật là khiến người ta phải suy nghĩ.

"Vợ à, đại đội trưởng Tống kia..." Cố Khiếu Hành bỗng nhiên nhìn vợ với ánh mắt dò xét.

Thẩm Ngưng Sơ vì biết chuyện nhà trọ nên cũng đoán được suy nghĩ của Tống Chiêu Huy, giờ thấy chồng cũng đoán ra thì gật đầu.

Cố Khiếu Hành nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ đến hôm ở thôn Đại Hà, sáng ngày anh chuẩn bị rời đi, Tiểu Sơ chạy vào bếp nói với anh một tràng khó hiểu, còn có cả vẻ mặt ủ rũ lúc đó nữa...

Anh chợt nhận ra: "Em biết từ lâu rồi à?"

Thẩm Ngưng Sơ không biết anh hỏi "từ lâu" là từ bao giờ, nghiêng đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Cố Khiếu Hành bèn kể lại cuộc đối thoại hôm đó ở thôn Đại Hà, bởi vì lúc đó thân phận của anh là anh lính đến đưa tiền trợ cấp liệt sĩ của Tống Chiêu Huy.

Nên Tiểu Sơ mới nghi ngờ anh là người truyền lời cho Tống Chiêu Huy, chứ sao tự dưng cô lại nói chỉ cần mẹ cô sống tốt là được.

Lúc đó anh còn tưởng cô nói đến nhà họ Trần, bây giờ xem ra là anh đoán sai rồi.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 221



Đối diện với vẻ nghi hoặc của chồng, Thẩm Ngưng Sơ cũng không giấu giếm, bèn kể lại chuyện hôm đó. Hôm đó cô thật sự tưởng là chuyện của mẹ.

Cố Khiếu Hành lúc này mới chắc chắn mình đoán không sai. Vợ chồng hai người đều không có ý kiến gì về chuyện này, đương nhiên Thẩm Ngưng Sơ còn vui mừng hơn, cô biết mẹ vì cô mà ở vậy nhiều năm như thế. Tuy rằng cô không cho rằng kết hôn là điều bắt buộc, nhưng nếu gặp được người phù hợp thì cũng tốt.

Hơn nữa, cô cũng mong mẹ được hạnh phúc.

Cố Khiếu Hành là con rể thì càng không có ý kiến gì, hơn nữa anh cũng rất tin tưởng vào nhân phẩm của Tống Chiêu Huy.

Nói đến đây, Cố Khiếu Hành bỗng khựng lại, nhớ đến chuyện Tống Chiêu Huy mười năm trước vốn định về quê xem mắt kết hôn, kết quả chính ông ta lại hủy hôn. Mấy năm nay, Tống Chiêu Huy hoàn toàn không có ý định kết hôn, mọi người còn đang đoán già đoán non, chẳng lẽ trong lòng ông ta vẫn luôn có người?

Có phải vậy không?

Thẩm Ngưng Sơ chớp chớp mắt, như vậy có thể giải thích được tại sao lại nghe được những lời đó ở nhà trọ, bởi vì vị Tống này luôn che giấu tình cảm của mình.

Bỗng nhiên Thẩm Ngưng Sơ hỏi Cố Khiếu Hành: "Đúng rồi, tiền trợ cấp liệt sĩ là mỗi năm đều phát một lần à?"

Cố Khiếu Hành biết ngay là vợ mình sẽ hỏi đến chuyện này, dù sao thì lời đã nói đến nước này, cô vốn thông minh như vậy, sao có thể không nhận ra điều bất thường.

"Thông thường là phát một lần, cho dù có thêm thì cũng rất ít." Câu này đã quá rõ ràng, trước kia số tiền Tống Chiêu Huy đưa đều là tiền túi của anh ta.

Thẩm Ngưng Sơ lập tức hiểu ra, đương nhiên ấn tượng về Tống Chiêu Huy lại càng tốt hơn. Không phải cô tham tiền, mà một người ngay cả tiền cũng không tiếc thì càng không tiếc những thứ khác.

Đối với chuyện của mẹ, dù sao bọn họ cũng chỉ là con cháu, đương nhiên sẽ không đưa ra ý kiến gì, thuận theo tự nhiên là được. Nếu mẹ thích, chắc chắn sẽ không từ chối tình cảm nhiều năm như vậy.

Còn nếu mẹ không thích, cô đương nhiên cũng tôn trọng ý của mẹ. Dù sao mẹ cũng là người thân nhất của cô, dù thế nào cô cũng chỉ ủng hộ mẹ.

Nói xong, Thẩm Ngưng Sơ vui vẻ cất năm trăm tệ đi, két sắt nhỏ của cô lại tăng thêm một khoản. Cất tiền xong, cô bỗng nhiên nhớ đến câu hỏi lúc nãy của Cố Khiếu Hành, có phải cô đã sớm biết Tống Chiêu Huy thích mẹ hay không. Trước đó cô và bọn họ đều chưa tiếp xúc, anh không nghi ngờ việc cô biết chuyện này sao?

Nghĩ vậy, cô xoay người, nhào vào lòng Cố Khiếu Hành, vòng tay ôm eo anh hỏi: "Anh không thắc mắc là tại sao em lại biết chuyện này sớm như vậy sao?". Với một người thông minh như Cố Khiếu Hành, lẽ ra anh phải nhận ra rằng cô luôn biết trước một số chuyện chứ?

Cố Khiếu Hành cúi đầu nhìn người đang rúc vào lòng mình, đưa tay vuốt tóc cô, nói: "Khi nào em muốn nói thì sẽ nói với anh."

Anh đương nhiên cũng nhận ra vợ mình có chút khác lạ, nhưng anh sẽ không nghi ngờ gì, cũng sẽ không chủ động hỏi han, khi nào cô muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, còn nếu không nói thì là do anh làm chưa đủ tốt, chưa thể khiến cô hoàn toàn tin tưởng.

Cố Khiếu Hành luôn nói năng, làm việc quang minh, khi nói ra câu này càng không hề có ý thăm dò, điều này khiến Thẩm Ngưng Sơ càng thêm yêu quý người chồng này.

Ôm cô hôn vài cái, vui đến nỗi Cố Khiếu Hành suýt nữa lạc lối, thời buổi này không có tuần trăng mật gì cả, nhưng tân hôn Cố Khiếu Hành được nghỉ vài ngày, vẫn dẫn Thẩm Ngưng Sơ ra ngoài chơi một chuyến, chỉ là đi không xa, trong ngày sẽ quay lại.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 222



Chủ yếu là lúc này trời quá lạnh, đi đâu cũng thấy lạnh lẽo, Thẩm Ngưng Sơ ngược lại không thích ra ngoài chơi lắm.

Ở nhà, cuộc sống của hai người ngọt ngào như mật, ngày tháng vui vẻ trôi qua thật nhanh, cảm giác như mới đó mà Cố Khiếu Hành đã phải đi làm.

Là đoàn trưởng, Cố Khiếu Hành đương nhiên không thể rời khỏi quân đội quá lâu.

Sau khi đi làm lại, anh thường phải đến tối mới về, nên đã nói trước với Thẩm Ngưng Sơ, buổi sáng dậy ăn sáng xong thì về nhà ngoại, dù sao thì nhà ông bà ngoại bên nào cũng được.

Thẩm Ngưng Sơ đang trong kỳ nghỉ đông, không phải đi học cũng không có việc gì làm, ở nhà cũng chẳng có hoạt động giải trí gì, Cố Khiếu Hành đi làm thì cô tự nhiên cũng không ở nhà nữa.

Thế nên sáng hôm sau, sau khi thức dậy ăn sáng xong, cô lấy từ trong bếp một ít đồ khô mà ông bà nội ở Bắc Kinh gửi cho rồi đi sang nhà ông bà ngoại.

Lúc cô đến thì mẹ và bà ngoại đã ra ngoài mua đồ, trong nhà chỉ có dì Tống đang chuẩn bị bữa trưa, thấy Thẩm Ngưng Sơ đến \cười hỏi: "Tiểu Sơ về rồi à?".

Thẩm Ngưng Sơ đáp lại một tiếng, đặt túi đồ khô vào bếp rồi đi ra nhặt rau cùng dì Tống: "Vâng, dì Tống, bà ngoại và mẹ cháu đâu ạ?".

Dì Tống đáp: "Sắp Tết rồi, mẹ cháu với bà ngoại cháu định may cho mọi người trong nhà bộ đồ mới, nên đi mua vải rồi."

Thời buổi này còn thiếu thốn đủ thứ, điều kiện sống của mọi người cũng không phải là quá tốt, ngay cả gia đình khá giả như nhà họ Trần cũng không thể muốn mua gì là mua.

Quần áo trong nhà không thiếu là vì trong nhà hầu như ai cũng có công việc, tem phiếu vải vóc, tem phiếu công nghiệp còn dư dả.

Nhưng quần áo mới cũng không thể muốn mua là mua như thời hiện đại, người bình thường chỉ có Tết mới được mặc một bộ đồ mới.

Năm nay con gái về nhà ăn Tết, cháu ngoại cũng đã lấy chồng, tuy nói là không thiếu quần áo, nhưng bà vẫn muốn may cho mỗi người một bộ.

Nghe dì Tống nói vậy, Thẩm Ngưng Sơ liền hỏi: "Mua vải về tự may quần áo ạ?".

Thời đại này quần áo may sẵn khá ít, hơn nữa lại đắt hơn, mọi người đều thích mua vải về tự cắt may, vải vụn còn thừa có thể gom góp lại, đủ số lượng thì nấu chút nước gạo nếp hồ lên rồi phơi khô, có thể dùng vải trắng bọc lại để khâu đế giày.

Thẩm Ngưng Sơ đã từng thấy rất nhiều, nhưng cô hoàn toàn không biết làm, chủ yếu là ở thời hiện đại cái gì cũng có thể mua online, đừng nói là tự may quần áo, ngay cả đan áo len cô cũng không biết đan, cô nhớ hồi đó trong ký túc xá rộ lên mốt đan khăn quàng cổ, tuy không có ai tặng cô, nhưng cô cũng học đan thử.

Cho đến nay, cô chỉ biết đan những chiếc khăn quàng cổ đơn giản, còn may quần áo đối với cô mà nói là một việc cần kỹ thuật lắm, cô hoàn toàn không biết.

Dì Tống gật đầu: "Đúng vậy, bà ngoại cháu may vá rất đẹp."

"Vậy lát nữa cháu sẽ học hỏi bà ngoại."

"Học gì cơ?"

Đang nói chuyện thì Chu Vân Thanh và Trần Uyển Trân cũng về đến nhà, Chu Vân Thanh nghe thấy cháu ngoại nói muốn học mình cái gì, thì vừa treo túi vải lên giá ở huyền quan vừa hỏi.

Thẩm Ngưng Sơ nghe thấy tiếng thì bước nhanh về phía bà ngoại và mẹ, phụ giúp xách đồ hai người vừa mua: “Con vừa mới nói với dì Tống là muốn học bà ngoại may vá.”

Chu Vân Thanh nghe vậy liền vui vẻ nói: “Tốt đấy.”

Buổi trưa người trong nhà ít, Tống Cúc Phân cũng không nấu nướng cầu kỳ, chỉ cán một ít bột mì, xào chút thịt băm, mọi người ăn mì sợi cho bữa trưa.

Thẩm Ngưng Sơ không kén ăn, hơn nữa dì Tống nấu ăn ngon, cho dù chỉ là mì sợi xào thịt băm cũng như món mặn vậy, ăn cơm xong cô liền đi theo bà ngoại học may vá.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 223



Cô không biết sử dụng máy may, vì vậy ban đầu chỉ có thể học cách vẽ kiểu dáng, cách cắt may, vẽ kiểu dáng thì không khó, bản thân cô học chuyên ngành vốn đã vẽ từ lâu, sau này rảnh rỗi lại học vẽ rất lâu, căn bản là có, cho nên việc vẽ kiểu dáng này lại đặc biệt thuận lợi, chỉ cần học sơ qua là cô cơ bản đã biết.

Nghĩ đến việc mình có thể tự may quần áo, Thẩm Ngưng Sơ bỗng nhiên cảm thấy hoàn toàn có thể dựa theo kiểu dáng thời hiện đại để may một số bộ.

Như vậy cũng không cần ngày nào cũng phải mặc kiểu cổ bẻ đặc trưng của thời đại này.

Kiểu dáng cũng có thể đa dạng hơn một chút, hơn nữa bản thân cô cũng không phải là người thích phô trương, ở thời đại này sẽ không quá khác biệt.

Vì vậy, khi mẹ và bà ngoại đang cắt vải, Thẩm Ngưng Sơ ngồi bên cạnh cầm một cuốn sổ vẽ kiểu dáng.

Chu Vân Thanh chưa từng thấy kiểu dáng mà cháu gái vẽ, nhưng đối với một tiểu thư khuê các trước đây thì thẩm mỹ vẫn rất tốt, nhìn kiểu dáng Thẩm Ngưng Sơ vẽ rất ưng ý.

Thẩm Ngưng Sơ vừa được khen thì kiêu ngạo, đúng lúc nhìn thấy Trần Luật trở về, vội vàng giơ cuốn sổ vẽ trên tay nói: “Anh ba, anh mau đến xem em vẽ kiểu quần áo này.”

Trần Luật nghe thấy tiếng động cũng không thèm rửa tay mà đi tới trước, nhìn thấy kiểu dáng thì sáng mắt lên: “Đẹp quá, em vẽ à?”

Thẩm Ngưng Sơ đắc ý gật đầu.

“Đẹp, thật sự rất đẹp, nếu mặc ra ngoài chắc chắn sẽ có rất nhiều người bắt chước.” Trần Luật không am hiểu gì về quần áo, dù sao anh ấy ở trong quân đội quanh năm suốt tháng đều mặc quân phục, từ đầu đến chân đều là do quân đội cấp phát.

Nhưng trước đây ở Tây Thành, bên cạnh doanh trại có một trang trại rất lớn, trong trang trại năm nào cũng có rất nhiều thanh niên trí thức từ Hải Thành hoặc những nơi khác đến.

Rất nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn mặc những kiểu quần áo mà ở đó chưa từng có, lúc đó rất nhiều cô gái trẻ trong khu gia quyến nhìn thấy đều cầm kiểu dáng đi tìm thợ may cũ để may theo kiểu đó.

Thậm chí ngay cả vải cũng mua giống nhau, nhưng vải ở Tây Thành chắc chắn không hiếm bằng ở Hải Thành, vì vậy anh ấy còn giúp đồng đội mang vải về.

Lúc đó đúng lúc anh ấy theo lão Cố đến Bắc Kinh, lúc đó phó doanh trưởng trong đội còn nhờ anh ấy giúp mang vải từ Bắc Kinh về, hình như là em gái anh ta thích một kiểu quần áo nhưng không có loại vải đó.

Lúc đó Trần Luật không hiểu, còn cố ý hỏi han một phen, lúc đó anh ấy còn tiếc là mình không có đứa em gái nào để yêu thương, nếu có thì chắc chắn anh ấy sẽ chuẩn bị tất cả những thứ tốt đẹp cho cô ấy.

Bây giờ đã có em gái rồi, kết quả lại đi lấy chồng, nhưng lấy chồng cũng không thể ngăn cản tình yêu thương của anh trai này đối với em gái.

Vì vậy nhìn thấy em gái vẽ mấy kiểu dáng liền cười hỏi: “Đây đều là quần áo em muốn may sao? Vải có đủ không, không đủ chủ nhật anh đi mua cùng em nhé?”

“Chủ nhật tôi cũng được nghỉ, không cần làm phiền anh ba đâu, tôi đưa Tiểu Sơ đi.” Cố Khiếu Hành vừa bước vào cửa nghe vậy liền lên tiếng.

Cũng không phải là muốn thể hiện, chỉ là cảm thấy Thẩm Ngưng Sơ đã là vợ của mình rồi, chắc chắn không thể để anh vợ so sánh với người chồng là mình được.

Trần Luật nhìn Cố Khiếu Hành xách một con gà trống bước vào nhà, liếc mắt khinh bỉ nói: “Em gái tôi thì có gì mà phiền phức, hay là nó gả cho cậu rồi thì không thể mặc quần áo do anh trai mua nữa?”

Cố Khiếu Hành nào có ý đó, càng nhiều người yêu thương vợ mình anh càng vui mừng còn không kịp, chỉ là không muốn bị coi thường mà thôi.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 224



Thẩm Ngưng Sơ không ngờ hai người lớn như vậy rồi mà vẫn còn trẻ con như thế, vội vàng nói: “Không cần mua đâu, đây là con thiết kế cho mẹ, còn có cả bà ngoại nữa.” Bao gồm cả mợ và mọi người.

Cô và mẹ về nhà thì cả nhà đều đối xử rất tốt với hai mẹ con, nào là cho tiền cho quà, ngày thường có gì ngon bổ đều nghĩ đến hai mẹ con trước.

Tình cảm gia đình là cho đi và nhận lại, đương nhiên Thẩm Ngưng Sơ cũng muốn chuẩn bị chút gì đó cho mọi người, đúng lúc bà ngoại nói muốn may quần áo mới, cô muốn tự tay thiết kế, coi như mượu hoa cúng Phật.

Mọi người đều là người trong nhà nên Trần Luật và Cố Khiếu Hành cũng không tranh giành nữa, nhưng nói nếu vải không đủ thì cùng đi mua, dù sao thì đây là lần đầu tiên gia đình đón Tết, lại là chuẩn bị quà cho mọi người, phải chuẩn bị cho đủ.

Thẩm Ngưng Sơ đang hứng chí, ăn cơm tối xong lại hí hoáy một lúc, sau đó nghĩ đến việc Cố Khiếu Hành phải dậy sớm nên mới lưu luyến không rời mà theo anh về nhà.

Thời buổi này chẳng có gì giải trí, tuy trong nhà có ti vi, đài cát-sét nhưng ti vi chỉ xem được một kênh mà còn là đen trắng, Thẩm Ngưng Sơ chẳng có hứng thú gì.

Vì vậy, sau khi về nhà, hai vợ chồng tắm rửa xong thì chui vào phòng ngủ.

Trong nhà đốt lò than, ngoài ống khói có chỗ thông gió ra thì các cửa sổ đều đóng kín mít, hôm nay vì phải đun nước tắm nên lò than được đốt lớn hơn, trong nhà nóng không chịu nổi.

Cố Khiếu Hành tắm xong thì chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ màu đen ở trong nhà, để lộ bờ vai và cánh tay rắn chắc, dưới ánh đèn sợi đốt, cơ bắp càng thêm rõ ràng.

Thẩm Ngưng Sơ vẽ một lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cảnh tượng mãn nhãn này, hơn nữa cảnh tượng mãn nhãn này lại là chồng mình, cô không khách sáo chút nào, nhìn chằm chằm không chớp mắt, thậm chí còn gọi Cố Khiếu Hành lại gần s* s**ng cơ bắp rắn chắc của anh.

Đột nhiên cô phát hiện ra thân hình Cố Khiếu Hành chẳng phải là kiểu người mẫu điển hình sao? Thế này mà không thiết kế cho anh một bộ quần áo thì thật có lỗi với bản thân.

Thẩm Ngưng Sơ chỉ cần học được một kỹ năng nào đó là y như rằng muốn vùi đầu vào đó hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

Cố Khiếu Hành nghe vợ nói muốn may quần áo cho mình thì đương nhiên là vui rồi, nhưng nhìn đôi bàn tay trắng nõn nà của cô đặt trên cánh tay mình thì lại không nỡ để cô suốt ngày làm bạn với kim chỉ.

Phải biết rằng thứ đó không chỉ hại mắt mà còn rất hại tay.

Trước đây, anh từng thấy rất nhiều người trong sân khâu đế giày bị kim đ.â.m vào tay rất nhiều lỗ.

"Quần áo của anh thì không cần may đâu, dù sao ngày thường chúng ta đều mặc quân phục." Cố Khiếu Hành vừa nói vừa bóp nhẹ bàn tay mềm mại của vợ.

"Nhưng em muốn may." Lúc này Thẩm Ngưng Sơ đang hăng say, không gì có thể ngăn cản được cảm hứng thiết kế đang tuôn trào của cô.

Vẻ mặt này của cô toát ra khí thế ai mà ngăn cản chính là đối địch với tôi, Cố Khiếu Hành bất lực, nhưng cũng thật sự không nỡ để cô ngày đêm vất vả, may vá thật sự không nhẹ nhàng như vậy.

Đột nhiên anh nhìn thấy trong tủ quần áo đang mở có treo một chiếc quần đùi, đây là thứ duy nhất không được phát, may cũng đơn giản, anh cúi đầu nắm lấy tay Thẩm Ngưng Sơ nói: "Muốn may thì may hai cái quần đùi đi."

"Nhưng bây giờ là mùa đông..." Thẩm Ngưng Sơ còn đang nghĩ xem người này khi nào thì mặc quần đùi? Vừa định nói thì bỗng nhiên phản ứng lại, hóa ra anh đang nói đến q**n l*t.

"Cái này em không có kinh nghiệm, nếu xấu thì anh đừng trách em nhé." Thẩm Ngưng Sơ liếc nhìn chân Cố Khiếu Hành, áo khoác thì cô đã xem không ít, nhưng q**n l*t nam thì cô chưa từng xem qua, đây chẳng phải là làm khó người ta sao?
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 225



"Không sao." Cố Khiếu Hành kéo Thẩm Ngưng Sơ lại gần, ghé vào tai cô nói: "Đẹp hay xấu thì cũng chỉ có em nhìn thôi." Ý anh là chỉ cần em không chê là được.

Thẩm Ngưng Sơ:... Lần này khó rồi đây, cô là một người cực kỳ coi trọng ngoại hình, nếu quá xấu thì cô cũng sẽ chê! Nhưng mà lời này có nên nói ra không nhỉ?

Cố Khiếu Hành thấy Thẩm Ngưng Sơ đứng im tại chỗ, nên tò mò nhìn cô hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Ngưng Sơ nói: "Nếu xấu thì em vẫn sẽ chê."

Cố Khiếu Hành khựng lại một chút, sau đó nói: "Không sao, anh sẽ không chê."

Anh cứ tưởng Thẩm Ngưng Sơ nói là chê mình may xấu.

"Không phải, ý em là em sẽ chê anh khi anh mặc chiếc quần xấu xí đó..." Thẩm Ngưng Sơ cảm thấy sau khi nói xong câu này, mình như biến thành một cô gái tồi tệ, nên không dám nhìn Cố Khiếu Hành.

Cố Khiếu Hành hít sâu một hơi, ngập ngừng hồi lâu mới hỏi: “Vậy em có thích người khác không?”

“Chưa đến mức đó.” Thẩm Ngưng Sơ nhìn khuôn mặt điển trai của Cố Khiếu Hành, chưa đến mức vì anh ăn mặc không đẹp mà thích người khác, dù sao có thể đẹp trai như vậy cũng không dễ dàng, còn hợp gu thẩm mỹ của cô, điều này rất hiếm có.

Cố Khiếu Hành nghe vậy liền đưa tay sờ lên mặt Thẩm Ngưng Sơ rồi hỏi: “Vậy là thích anh, là thích mặt anh?”

“Thân hình cũng rất thích.” Thẩm Ngưng Sơ vô cùng thành thật trong chuyện này.

Cố Khiếu Hành nghe vậy trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.

Ánh đèn sợi đốt không tính là sáng, nhưng lại chiếu rõ ràng mọi tâm trạng của Cố Khiếu Hành, bởi vì lớn hơn Thẩm Ngưng Sơ vài tuổi, trước đây lại mang danh nghĩa là anh trai nên gần như có cầu tất ứng với cô.

Trước mặt anh, Thẩm Ngưng Sơ có thể vui vẻ là chính mình, thậm chí có thể nói là muốn làm gì thì làm, dù sao chỉ cần không phạm sai lầm về nguyên tắc, Cố Khiếu Hành đều có thể bao che cho cô.

Chính vì có sự nuông chiều dung túng của anh, tính cách Thẩm Ngưng Sơ càng ngày càng được nước lấn tới, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của Cố Khiếu Hành lúc này, Thẩm Ngưng Sơ có chút áy náy.

Dường như biểu hiện của cô không hề thích anh.

Thẩm Ngưng Sơ nhìn thấy dáng vẻ của Cố Khiếu Hành, biết lời nói của mình có vẻ hơi tổn thương anh, vội vàng nhào tới ôm anh làm nũng: “Em thích mọi thứ của anh.”

Cố Khiếu Hành không có nguyên tắc gì với Thẩm Ngưng Sơ, cô như thế nào anh cũng thích muốn chết, huống chi còn làm nũng với anh, hơn nữa rõ ràng cô cũng sợ anh buồn nên cố ý làm nũng dỗ dành anh.

Sự dỗ dành như vậy sao anh có thể không vui cho được? Vì vậy, những lời nói khiến anh khó chịu vừa rồi trong nháy mắt đã tan biến, nhưng vẫn ôm cô hỏi một câu: “So với mặt và thân hình thì sao?” Ý anh là so với tất cả mọi thứ khác, cô thích mặt và thân hình anh hơn sao.

Cái này…

Thẩm Ngưng Sơ nhìn người đàn ông hỏi với vẻ mặt chân thành, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nếu cô nói mặt và thân hình quan trọng hơn, chắc chắn anh sẽ lại buồn.

Nhưng sự thật là cô phải chú ý đến khuôn mặt của anh trước tiên.

Kỳ thực không cần cô nói rõ, Cố Khiếu Hành cũng biết ý cô là gì, nhưng nghĩ lại ít nhất mình vẫn có điểm thu hút cô, liền đưa tay véo tai cô gái trong lòng: “Vậy anh phải giữ gìn thật tốt thân hình và khuôn mặt mà em thích.”

Thẩm Ngưng Sơ vùi đầu vào lòng Cố Khiếu Hành cười khúc khích, thêm mắm dặm muối nói: “Vậy anh phải giữ gìn thật tốt đấy.”

Vì chuyện tối nay mà Thẩm Ngưng Sơ thật sự đã may cho Cố Khiếu Hành mấy chiếc q**n l*t, thứ này thật sự rất thích hợp để luyện tay nghề, làm ra cũng không xấu, thậm chí có chút đẹp mắt, nếu đường chỉ không bị lệch thì quả thực có thể gọi là hoàn mỹ.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 226



Không nói đến Cố Khiếu Hành có hài lòng hay không, Thẩm Ngưng Sơ rất hài lòng.

Cô đã hài lòng, Cố Khiếu Hành đương nhiên rất hài lòng.

Sắp đến Tết, Cố Khiếu Hành vẫn bận rộn như mọi năm, còn Thẩm Ngưng Sơ thì cả ngày ở nhà học may vá với bà ngoại và mẹ.

Tuy nhiên, sự nhiệt tình này không kéo dài được bao lâu, sau đó dần dần phai nhạt, rồi cô lại mê đan áo len.

Trần Uyển Trân rất giỏi đan áo len, thời buổi này hầu như không có áo phao, chỉ có thể mua ở cửa hàng Hoa kiều, nhưng thứ này quá đắt.

Trên thị trường hầu như rất hiếm khi thấy, phần lớn mọi người vẫn mặc áo bông, điều kiện tốt thì áo bông nhồi bông rất ấm áp, điều kiện kém thì không phải là bông nguyên chất, vì vậy mặc áo len ở giữa sẽ giữ ấm hơn.

Lúc này rất nhiều người cũng biết đan áo len, cả mùa đông tụ tập trong sân nhà nói chuyện phiếm, tay ai cũng không rảnh rỗi, không phải đang làm giày thì là đang đan áo len.

Mấy ngày nay Thẩm Ngưng Sơ cũng bắt đầu tham gia, nhưng cô không thích chạy ra ngoài, chỉ thích ở nhà đan.

Vì có việc để làm, thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến Tết Nguyên đán.

Người dân luôn có tình cảm đặc biệt với ngày Tết, ngay cả quân đội cũng có những ngày nghỉ hiếm hoi, chỉ là sẽ không quá lơi lỏng, mà là để chúc mừng năm mới nhiều hơn.

Bên đơn vị đóng quân, ba ngày trước khi diễn ra hoạt động văn nghệ, đoàn văn công đã bắt đầu biểu diễn, mỗi ngày đều có chiếu phim ngoài trời, các hoạt động thi đấu đa dạng.

Thắng lợi còn có nhiều phần thưởng, đương nhiên phần thưởng rất thiết thực, không phải là lương thực tinh chế thì là thịt.

Hôm nay, đoàn của Cố Khiếu Hành thắng lợi trong cuộc thi, được nửa con heo, cả đoàn định tổ chức đón Tết sớm.

Ngày mai, đoàn có hoạt động riêng, Cố Khiếu Hành là đoàn trưởng, năm nay lại kết hôn, nhiều người trong đoàn nói chưa gặp qua chị dâu, anh liền dự định dẫn Thẩm Ngưng Sơ đến đoàn, dù sao cưới được người mình thích đương nhiên cũng muốn khoe khoang một chút.

Nhưng mà chuyện này anh vẫn chưa bàn bạc với Thẩm Ngưng Sơ, mọi người cùng nhau ồn ào, anh đồng ý, lúc trở về nhìn thấy vợ thì có chút sợ hãi.

Sợ vợ trách mình tự ý quyết định, không bàn bạc đã đồng ý.

Cho nên vẫn không dám nói, lề mề ăn xong cơm tối từ chỗ ông bà ngoại trở về nhà.

Về đến nhà, Thẩm Ngưng Sơ nhìn Cố Khiếu Hành ấp a ấp úng hỏi: "Anh có chuyện muốn nói với em à?"

Cố Khiếu Hành nghe vậy gật đầu, cẩn thận đem chuyện này nói với vợ, nói xong thì ngoan ngoãn chờ ở một bên, giống như chú chó to con phạm lỗi.

Thẩm Ngưng Sơ nhịn không được mềm lòng, cười nói: "Tham gia hoạt động vui như vậy sao anh không nói với em sớm một chút?"

Thật ra cô rất thích loại hình hoạt động tập thể này, mấu chốt là đến lúc đó còn có đồ ăn ngon thì cô càng thích hơn.

Hả? Cố Khiếu Hành có chút kinh ngạc ngẩng đầu, thật ra anh lo lắng là vì biết vợ mình không thích tham gia loại tụ họp đó, hầu như không bao giờ tụ tập với người trong viện nói chuyện phiếm.

Cho nên anh đoán cô hẳn là rất không thích loại hình hoạt động này mới đúng, nhưng mà bây giờ biểu hiện của cô lại không giống.

"Em thật sự muốn đi sao?" Cố Khiếu Hành không xác định hỏi một câu.

Thẩm Ngưng Sơ gật đầu: "Đương nhiên rồi, chẳng phải anh nói buổi tối còn ăn đồ ngon sao?" Người trong quân đội không phải ai cũng có tài lẻ, nhưng mà năng lực thực hành đều không tệ, đặc biệt là tay nghề nấu nướng đều rất ổn.

Cô biết đoàn của bọn họ thắng được thịt heo, còn nói muốn chuẩn bị đồ nướng, đến đây lâu như vậy rồi Thẩm Ngưng Sơ rất thèm món đó, sao có thể không muốn đi.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 227



"Không chỉ có đồ ăn ngon, còn có hoạt động nữa."

"Có hoạt động gì? Ca hát nhảy múa?" Thẩm Ngưng Sơ tò mò hỏi.

"Đúng vậy, còn có thổi harmonica nữa." Dù sao cả ngày đều là vui vẻ là chính.

Đây cũng là cho các chiến sĩ vất vả cả năm một chút thư giãn, hơn nữa đa số chiến sĩ nhà đều không ở đây, một mình ở nơi xa ngàn dặm, không thể đoàn tụ với người thân, cho nên mỗi năm hoạt động của quân đội đều rất phong phú.

Nghe vậy, Thẩm Ngưng Sơ càng thêm mong đợi, nói ngày mai muốn đi sớm một chút.

Cố Khiếu Hành thấy vợ thật sự thích cũng yên tâm, ôm người ta thân mật một hồi chuẩn bị đi rửa mặt, mở tủ quần áo lấy quần áo thì phát hiện bên cạnh quần áo của mình có thêm một chiếc áo len màu tối, anh lấy ra so sánh một chút, hình như là cỡ của mình.

Anh cầm áo len xoay người nhìn Thẩm Ngưng Sơ, ánh mắt mong chờ hỏi: "Vợ, đây là em đan cho anh sao?"

Thẩm Ngưng Sơ nhìn thấy áo len mới nhớ ra đã chuẩn bị bất ngờ cho chồng, lúc nãy nói chuyện đã quên mất chuyện này.

Bây giờ thấy người ta đã lấy áo ra, đi tới nói: "Đúng vậy, anh mau thử xem có vừa không?" Đây là lần đầu tiên cô đan áo len, tuy mẹ và bà ngoại có hỗ trợ, nhưng phần lớn đều là tự tay cô làm, sợ đan không vừa.

"Vừa." Cố Khiếu Hành còn chưa thử đã ướm thử một chút, khóe miệng đã nhếch lên tận mang tai, cầm áo len trong tay yêu thích không buông.

Nhưng mà nhìn một hồi lại đặt áo len lên giường, nắm lấy tay Thẩm Ngưng Sơ, đặt trong lòng bàn tay cẩn thận quan sát, ngay cả móng tay cũng kiểm tra.

"Anh nhìn cái gì vậy?" Thẩm Ngưng Sơ tò mò hỏi,

"Cái que tre đó nhọn như vậy, đan một chiếc áo len rất tốn công sức, sau này đừng đan nữa." Tuy áo len của vợ khiến anh rất vui, nhưng mà vẫn không muốn vợ quá vất vả.

Bề ngoài, Thẩm Ngưng Sơ tỏ vẻ chê bai Cố Khiếu Hành làm quá chuyện, đan áo len thì mệt mỏi chỗ nào chứ? Nhưng trong lòng lại vui như mở cờ, chẳng người phụ nữ nào lại không thích chồng mình hết lòng hết dạ vì mình, hơn nữa anh tuyệt đối không phải loại người chỉ nói suông, mà là kiểu người sẽ dùng hành động để chứng minh.

“Sau này em cũng không rảnh rỗi đâu.” Sau khi khai giảng cô đâu có nhiều thời gian, hơn nữa thời đại này trường đại học công nông binh chỉ học hai đến ba năm, sau đó là được sắp xếp công việc.

Thẩm Ngưng Sơ muốn đợi đến năm cuối cùng mới sinh con, như vậy sẽ không làm chậm việc, cô không phải người cuồng công việc, nhưng cũng cần một công việc ổn định, tuy không nhất định kiếm được nhiều tiền, nhưng vẫn muốn có sự nghiệp riêng.

Cố Khiếu Hành không nói gì, chỉ dặn dò: “Có thời gian cũng đừng đan nữa, cũng đừng tự may vá quần áo, hại mắt lắm.”

Anh từng nhìn thấy bản thiết kế mà vợ vẽ, lại càng biết được thiết kế của cô được chọn làm phó bản, rõ ràng mới vào trường nửa năm mà cô đã có thành tựu lớn như vậy, trong mắt Cố Khiếu Hành, vợ anh tương lai còn có tiềm lực lớn hơn nữa.

Vẽ bản vẽ những việc này nhất định phải dùng mắt nhiều, anh cũng nhìn ra vợ rất yêu thích ngành nghề này, nghĩ đến sau này nếu như cô muốn gắn bó lâu dài với công việc này, thì nhất định phải bảo vệ đôi mắt thật tốt, tránh để tuổi còn trẻ mà mắt đã hỏng thì không tốt, cho nên ngoại trừ sự nghiệp mà cô yêu thích ra, anh không hy vọng cô phải hao tâm tổn sức vì những chuyện khác.

Thẩm Ngưng Sơ gật đầu: “Không may đồ người lớn, nhưng sau này em sẽ học bà ngoại may đồ trẻ con, làm mấy cái váy nhỏ.” Mấy thứ đó vừa đơn giản lại đẹp mắt, chủ yếu là cô muốn tự tay may cho con mình vài bộ quần áo nhỏ.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 228



Tuy còn chưa làm mẹ, nhưng dưới sự hun đúc của mẹ ruột, Thẩm Ngưng Sơ đã có ý thức của một người mẹ rồi, hơn nữa cô rất thích trẻ con, đặc biệt là những cô bé mềm mại đáng yêu, cô nằm mơ cũng muốn có một đứa con gái như vậy.

“Làm gì cho con nít?” Cố Khiếu Hành hỏi.

“Cho con của chúng ta chứ.” Thẩm Ngưng Sơ không hề có cái gọi là xấu hổ khi nhắc đến chuyện sinh con, càng không né tránh chủ đề này, huống chi đã kết hôn rồi lại đang ở trước mặt chồng, nói ra cũng bình thản như chuyện ăn cơm uống nước vậy.

Thế nhưng một câu nói của cô đã khiến Cố Khiếu Hành đứng hình mất ba giây, quả nhiên đàn ông không thể cưỡng lại việc người mình yêu muốn sinh con cho mình, một loại cảm giác hạnh phúc xen lẫn mềm lòng dâng lên, cả người như tắm gió xuân, nhưng nghĩ đến cô chưa đến hai mươi tuổi, anh lại hắng giọng nói: “Chúng ta không cần phải vội.”

Đương nhiên Thẩm Ngưng Sơ cũng không vội, ít nhất là phải sang năm sau, nhưng nghe Cố Khiếu Hành nói không vội, cô không khỏi nhìn anh một cái.

Cố Khiếu Hành chú ý tới ánh mắt dò xét của vợ mình, liền hỏi: “Sao thế?”

“Anh không sợ người ta nói ra nói vào à?”

“Nói ra nói vào cái gì?”

Nghĩ đến mấy hôm trước ở trong sân nghe thấy mấy chị dâu lớn nói chuyện nhà người khác, Thẩm Ngưng Sơ cố ý nói với giọng điệu chua ngoa: “Cố Khiếu Hành kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có con, có phải là anh ta có vấn đề gì không?”

Cố Khiếu Hành:???

“Anh có vấn đề?” Cố Khiếu Hành nhíu mày, u oán nhìn chằm chằm người vợ đang nói bậy bạ.

Cơ thể anh có vấn đề hay không, Thẩm Ngưng Sơ là vợ anh, đương nhiên là rõ ràng nhất, mặc dù người này đã kiềm chế lắm rồi, nhưng mỗi lần đều khiến cô mệt muốn chết, nhìn người đàn ông từng bước từng bước tiến lại gần, Thẩm Ngưng Sơ chỉ cảm thấy eo đau muốn xụi.

Cô là người biết tiến biết lùi, lập tức quỳ xuống, hai tay chống lên lồng n.g.ự.c Cố Khiếu Hành đang cúi người xuống, cười nói: “Đương nhiên là không phải rồi, chẳng qua là sợ người ta nói ra nói vào thôi mà.”

Cố Khiếu Hành từ khi vào trường quân đội thì rất ít khi ở trong đại viện, nhưng mà chuyện ngồi lê đôi mách thì không phân biệt nam nữ, mọi người trong đội chỉ là quá bận rộn, hễ có chút thời gian rảnh rỗi là lại thích buôn chuyện.

Năm ngoái lúc còn ở Tây Thành, có một tham mưu đoàn nửa đêm cãi nhau với vợ, vốn dĩ chuyện này ngày hôm sau hai vợ chồng im lặng không nhắc tới, cũng không ai biết, vậy mà anh ta lại bị vợ cào một đường trên cằm, chỉ một vết cào nông như vậy mà chưa đến nửa ngày đã có người dò hỏi được nguyên nhân.

Cho nên đối với chuyện ngồi lê đôi mách mà vợ nói, đương nhiên anh cũng rõ ràng, nói không chừng qua năm mới là đã có người nói rồi, nhưng mà anh căn bản không để ý người khác nói gì.

Anh lại ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: "Miệng lưỡi thế gian, anh không thể nào ngăn cấm được." Tất nhiên, anh cũng không nói mình là người đại lượng gì, nếu để anh nghe được chuyện này, chắc chắn anh cũng sẽ không giả vờ như không biết.

Nhưng mà, dựa theo cái tính cách thích buôn chuyện của đám người kia, cùng lắm là sau lưng nói bóng gió vài câu, tuyệt đối không dám đến trước mặt anh gây sự, vậy nên anh cũng chẳng thèm để tâm.

Cuộc sống của hai người, anh chỉ quan tâm đến suy nghĩ của vợ mình.

Nghe những lời của Cố Khiếu Hành, trong lòng Thẩm Ngưng Sơ không khỏi cảm thấy ngọt ngào, vui vẻ, bởi vì có người phụ nữ nào mà không thích một người chồng luôn coi mình là nhất cơ chứ?

Nhân tiện đang nói đến chuyện con cái, Thẩm Ngưng Sơ định nói với Cố Khiếu Hành về suy nghĩ của mình, tốt nhất là nên sinh con trong thời gian đi học, như vậy sau này đi làm cũng thuận tiện hơn, bây giờ tuy không đến mức 996 như trước kia, nhưng công việc cũng không hề nhẹ nhàng.
 
Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn
Chương 229



Nhìn cô gái nhỏ trước mặt thao thao bất tuyệt, tuổi còn trẻ mà làm việc đâu ra đấy, điều quan trọng nhất là còn nguyện vì mình sinh con, trong lòng Cố Khiếu Hành bỗng chốc cảm động không thôi.

"Được." Cố Khiếu Hành ôm lấy vợ, cằm đặt trên vai cô, nghe cô từng chút một lên kế hoạch cho gia đình nhỏ của hai người, nghĩ đến tương lai trong nhà sẽ có thêm một cục bột nhỏ gọi mình là ba, tâm trạng vô cùng tốt, đương nhiên trong lòng anh cũng âm thầm tính toán.

Tối qua, hai người kích động nên lại thức khuya, vốn dĩ Thẩm Ngưng Sơ muốn cùng Cố Khiếu Hành đến đoàn, nhưng cuối cùng cô thật sự không mở mắt nổi, đành phải thôi.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, Cố Khiếu Hành cũng không gọi cô dậy, làm xong bữa sáng liền đến đoàn trước, dù sao hôm nay cũng là hoạt động đầu năm mới, không có việc gì quan trọng, anh canh thời gian giữa chừng sẽ quay lại đón cô.

Mười giờ mười lăm phút, Thẩm Ngưng Sơ tỉnh giấc trong tiếng người nói chuyện rôm rả, lúc này trong phòng đương nhiên chỉ còn lại một mình cô, nhớ đến lời Cố Khiếu Hành nói lúc sáng, cô nhìn đồng hồ rồi vội vàng dậy đánh răng rửa mặt.

Cô còn đang uống cháo thì Cố Khiếu Hành đã trở về, thấy cô đã dậy, anh tiến lên hỏi: "Còn mệt không?"

Thẩm Ngưng Sơ trừng mắt nhìn anh, không nói gì, Cố Khiếu Hành sờ sờ mũi, hai người kết hôn chưa lâu, nhưng anh rất hiểu vợ mình, dáng vẻ này là còn mệt, nên không dám nói nhiều, chỉ im lặng làm việc của mình, cô uống cháo thì anh xoa bóp eo cho cô.

Ai bảo tối qua anh nhất thời không nhịn được cơ chứ?

Tuy nhiên, anh thích làm việc này, dù sao đó cũng là phúc lợi mà anh đổi được, Thẩm Ngưng Sơ cũng không từ chối, quả thật cô cũng hơi mệt.

Bởi vậy, lúc hai người thu dọn xong xuôi ra khỏi cửa thì đã gần trưa, mai là ba mươi Tết, trong đại viện vô cùng náo nhiệt, nhà nhà đều bận rộn dán câu đối Tết, trong sân còn có người treo đèn lồng.

Sau khi hai người ra ngoài, hàng xóm xung quanh nhiệt tình chào hỏi hai vợ chồng, Thẩm Ngưng Sơ là kiểu người chỉ cần bạn không chọc tôi, thì tôi rất dễ, nên đối mặt với những người hàng xóm nhiệt tình, cô cũng đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.

Cô xinh đẹp, giọng nói lại dễ nghe, mọi người cảm thấy nói chuyện với cô tâm trạng đều tốt lên một cách khó hiểu, đi một đường mà mối quan hệ với hàng xóm lại trở nên thân thiết hơn.

Lúc Thẩm Ngưng Sơ đến thì mọi người đang chuẩn bị bữa trưa, mọi người nhao nhao muốn cô và Cố Khiếu Hành cùng tham gia, cô cũng không phải người câu thúc, có lẽ trước đây đã quen với việc lên kế hoạch tổ chức sự kiện, nên trong phương diện này lại đặc biệt thuận buồm xuôi gió, rất nhanh sau đó, Cố Khiếu Hành - vị đoàn trưởng này đã phải nghe theo sự sắp xếp của cô.

Không thể không nói, Thẩm Ngưng Sơ chính là có năng lực kiểm soát toàn cục như vậy, nơi vốn còn hỗn loạn tự nhiên trở nên đâu ra đấy sau khi cô đến.

Ngay cả người trong đoàn cũng nhịn không được trêu chọc, nếu Thẩm Ngưng Sơ cũng đến quân đội nhậm chức, e rằng vị trí đoàn trưởng của Cố Khiếu Hành cũng phải nhường lại.

Lời này đương nhiên là phóng đại, Cố Khiếu Hành biết lãnh binh đánh giặc, Thẩm Ngưng Sơ chỉ là tương đối giỏi nắm bắt loại trường hợp nhiều người thế này mà thôi.

Nhưng lời hay ai cũng thích nghe, nên tuy không nói gì, nhưng nụ cười trên môi cô lại rất rõ ràng.

Nhìn thấy vợ vui vẻ mặc cho mọi người trêu chọc, Cố Khiếu Hành còn ra sức khen vợ mình giỏi giang.

Dần dần, mọi người đều phát hiện ra đoàn trưởng nhà mình đang rải cơm chó, dù sao trong đoàn cũng nhiều người độc thân, mọi người nhất quyết không thể để cho người nào đó được như ý, nên cũng không trêu chọc nữa.
 
Back
Top Bottom