Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 10



“Mẹ Ba, con sắp đi Thượng Hải, người trong nhà sẽ đưa con đi Hàng Châu và ở lại đó một ngày, chiều hôm sau tàu lửa mới rời ga. Vừa vặn họ cũng sẽ đi đón cha và mẹ Năm. Như thế này đi, mẹ đi với con đến Hàng Châu mua sườn xám, sau đó về cùng cha và mẹ Năm.”

Lời đề nghị này của Tần Du xem như đã chạm vào tiếng lòng Tam di thái, có thể đi Hàng Châu mua quần áo mới, còn có thể gặp được lão gia sớm một ngày, bà ta hết sức vui mừng: “Cũng được, mẹ đi Hàng Châu với đại thiếu phu nhân.”

Tam di thái vui vẻ đi ra ngoài. Đại thái thái nói: “Nhã Vận, con cần gì phải như vậy.”

“Mẹ à, như thế tránh cho bà ta mách lẻo trước mặt cha, làm khó mẹ.”

Đại thái thái lập tức nghi ngờ những lời mình vừa nói với con dâu rốt cuộc là đúng hay sai. Có điều cuộc sống thường ngày giữa đại thái thái đáng kính và tiểu thϊếp được yêu thương mười mấy năm qua, đó là bà ấy trả giá bằng chính tuổi trẻ của mình.

Người ta đợi lão gia trở về, sẽ bổ nhào lên người ông ấy, đôi tay đỏ mềm đặt lên tim, than phiền rằng Đại thái thái, không may quần áo cho mình. Lão gia sẽ lập tức cảm thấy người vợ già này làm khó người mình thương.

Đại thái thái thở dài: “Vất vả cho con rồi.”

Tống lão gia đích thân đưa Ngũ di thái về quê, từ Thanh Đảo về Ninh Ba, đầu tiên đi tàu từ Thanh Đảo đến Thượng Hải, sau đó từ Thượng Hải chuyển đến Hàng Châu bằng đường sắt, rồi lại băng qua sông đi tàu lửa từ Thượng Ngu trở về Ninh Ba.

Hao tâm tổn trí, bỏ ra nhiều thời gian để hộ tống như vậy, đủ để thấy lão gia rất thương yêu người vợ lẽ này.

Vừa vặn đi ngang qua Thượng Hải, Tống lão gia dẫn Ngũ di thái ở Thượng Hải hai ngày, mua thêm một vài thứ cho người yêu. Hai người xuống tàu, xe của nhà họ Tống đã đón lão gia và Ngũ di thái về biệt thự.

Cả hai bước vào cửa chính, đúng lúc Tống Thư Ngạn từ trên lầu đi xuống.

Tống Thư Ngạn chậm rãi đi xuống lầu, nhìn thấy cha mình và một người vợ lẽ khác của ông ấy.

Tống Thư Ngạn nghĩ đến cách ăn mặc lỗi thời của mẫu thân mình, với những nếp nhăn hằn sâu và dấu vết tuổi tác trên khuôn mặt, ngược lại cha anh ấy để ria mép, mặc áo dài, đeo kính, tuổi tác chỉ càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ chứ không làm mất đi vẻ ngoài của ông ấy, quyến rũ được Ngũ di thái xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi, thật là xuân phong đắc ý.

Vì Tống Thư Ngạn bị cha mẹ ép kết hôn, quan hệ với cha mẹ không quá thân thiết, cộng thêm việc bối cảnh trong truyện vừa chuyển từ thời phong kiến sang dân quốc nên dịch sát raw để Tống Thư Ngạn gọi cha là phụ thân còn mẹ là mẫu thân.

Tống Thư Ngạn luôn chuẩn bị tâm lý cho việc cha mình cưới một người vợ lẽ còn nhỏ hơn cả mình, nhưng thật sự mở miệng vẫn không trôi chảy lắm, anh ấy ép mình phải nói “Mẹ Năm.”

Đôi mắt to tròn của Ngũ di thái dừng lại trên người Tống Thư Ngạn:“Đã nghe nói đại thiếu gia rất giống lão gia, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là như thế, thật là có khí chất.”

Tống Thư Ngạn không thoải mái với lời khen từ vợ lẽ của cha mình, đương nhiên cũng sẽ không đáp lại, Ngũ di thái tự chuốc lấy khó xử.

Tống lão gia thấy anh ấy ăn mặc chỉnh tề thì hỏi: “Muốn ra ngoài.”

“Sinh nhật con gái thứ ba nhà họ Phó tổ chức một buổi liên hoan khiêu vũ.”

Tống lão gia lấy đồng hồ bỏ túi ra:“Bây giờ còn sớm mà.”

“Phó Gia Thụ đang thử máy dệt mới, bảo con đến xem, con đến nhà máy của họ trước để xem thử.”

“Con sẽ không định sử dụng máy móc của họ trong nhà máy mới đấy chứ? Máy móc nên mua thứ tốt một chút, mặc dù Prades của Anh đắt một chút nhưng mà nó ổn định. Của Nhật Bản cũng được, của Mỹ cũng được.”
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 11



“Phụ thân, cái này còn phải xem tình hình cụ thể, nếu như trong tình hình chất lượng tương đối ổn định, thì con nghĩ rằng có thể lắp thêm một số máy móc của họ, muốn chấn hưng ngành công nghiệp dân tộc thì đương nhiên phải dùng nhiều máy móc sản xuất trong nước.”

“Bất cứ khi nào chúng ta cũng phải kiếm tiền trước, rồi sau đó mới nói đến những đạo lý này.” Tống lão gia chỉ vào sô pha: “Con xuống trước đã, cha nói chuyện với con.”

Tống Thư Ngạn ngồi xuống sô pha, Tống lão gia quay đầu lại nói với người giúp việc: “Má Lưu, đưa Ngũ di thái lên lầu.”

Mẹ Lưu giúp việc đi đến đưa Ngũ di thái lên lầu.

Tống lão gia nhìn con trai, ông ấy có năm người con trai, người xuất sắc nhất chính là người con trưởng này, trở về chỉ ngắn ngủi vài tháng đã quen thuộc với nhà máy dệt từ trong ra ngoài. Đám công tử bột ở Thượng Hải quần là áo lượt hàng đống, con trai cũng xem như là hạc đứng giữa bầy gà.

Nhưng, có một chuyện khiến ông ấy rất không hài lòng, Tống lão gia trầm giọng nói: “Mẹ con nói muốn đưa Nhã Vận lên đây, chắc con đã biết chuyện này nhỉ.”

Đương nhiên Tống Thư Ngạn biết, nguyên nhân của chuyện này chính là cha muốn đưa Ngũ di thái đang mang thai đứa con của ông ấy về nhà, theo cách này ngược lại đã nhắc nhở mẹ anh ấy phải đưa người phụ nữ đó đến đây.

“Biết rồi.”

Tống lão gia châm điếu xì gà, rít một hơi, tay kẹp điếu xì gà chỉ vào Tống Ngạn Thư: “Cha đã nói với con, vị tiểu thư của nhà họ Tần này dịu dàng, thật thà và nhanh nhẹn, rất quý phái, là một người phụ nữ tốt hiếm có. Điều khó nói duy nhất là mẹ vợ con đã qua đời, con thất lễ như vậy nhưng con bé cũng không oán giận. Làm sao con có thể bị những tình yêu bên ngoài kia làm cho hồ đồ như vậy. Con nên vui vẻ ở cùng với Nhã Vận, sinh con đẻ cái. Sau này con lại cưới thêm vài cô vợ bé, con thích chiều chuộng thế nào cũng được, ba và mẹ con nhất định sẽ không quản nhiều.”

Tống Thư Ngạn nhìn ba mình, còn người phụ nữ tốt là một người phụ nữ nhẫn nhục chịu đựng, không có bất cứ suy nghĩ gì và bị ràng buộc bởi lễ giáo phong kiến khắt khe mà thôi. Anh ấy không có cách nào tranh luận với ba mình, bởi vì họ có khoảng cách rất lớn trong quan niệm gia đình, giữa họ chỉ có thể cãi nhau, cuối cùng không thể có được kết quả, cô đã muốn đến vậy thì cứ để cô đến thôi.

“Con biết rồi.” Tống Thư Ngạn đứng dậy: “Phụ thân, cũng sắp đến giờ rồi, con đi trước đây.”

Mặc dù chỉ nói một câu biết rồi, nhưng thái độ đã tốt hơn trước đây rất nhiều, Tống lão gia cũng không có cách nào quản được trong phòng của con trai, vì vậy chỉ xua tay “Đi đi.”

Người giúp việc mở cửa chính ra, xe đã chờ sẵn ở bên ngoài, tài xế nhìn thấy Tống Thư Ngạn đi ra thì mở cửa xe cho anh ấy, Tống Thư Ngạn ngồi vào trong xe, chiếc xe lái ra khỏi biệt thự nhà họ Tống, đi qua hai con đường thì đi đến một cửa hàng bách hóa.

Tống Thư Ngạn bước xuống xe, lúc này là chạng vạng, trên đường người qua kẻ lại, xe điện chạy qua, đưa trẻ bán báo đang rao bán báo, bên đường có một cậu bé bảy tám tuổi đang đánh giày cho một người đàn ông trong bộ đồ vest lòe loẹt.

Tống Thư Ngạn còn đang buồn phiền chuyện vừa rồi, anh ấy nhíu mày không suy nghĩ nữa, anh ấy thoáng dừng lại ở cửa cửa hàng bách hoa, nghiêng đầu nhìn, bên cạnh vừa vặn có hai cô gái mặc sườn xám bằng vải bông, tóc ngắn ngang tai đi ngang qua, bị anh nhìn như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái mặt tròn kia bỗng đỏ ửng.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 12



“Vừa rồi Tống đại thiếu nhìn thấy tôi rồi nhỉ.” Cô gái đó hưng phấn hỏi.

“Chắc không nhìn thấy đâu.” Người còn lại nói.

“Anh gạt tôi một chút cũng không được sao?” Cô gái kia từ hưng phấn chuyển sang mất mát.

“Thực ra, so sánh mà nói thì tôi thật sự không thích kiểu người từ chối người khác cách xa vạn dặm như Tống Ngạn Thư lắm, nhị công tử nhà họ Phó phong lưu mới khiến người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

DTV

“Nhị thiếu gia nhà họ Phó làm sao cao quý bằng Tống đại thiếu.”

“Sao lại không quý giá, người ta không kiêu ngạo, khiến cho người khác như tắm gió xuân vậy.”

Trong khi hai cô gái đang thảo luận, thì Tống Thư Ngạn đã xách một túi quà đi ra khỏi cửa hàng bách hóa. Cửa hàng bách hóa này có tiếng là “Mua tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới”, họ đã đặc biệt cử người đến Châu Âu và Mỹ để mua hàng về bán.

Tống Thư Ngạn xách quà lên xe, chiếc xe chạy đến Dương Thụ Phố ở phía Đông Bắc.

Xưởng sản xuất máy dệt Hưng Hoa của nhà họ Phó nằm ở Dương Thụ Phổ, nơi đó là chỗ tụ tập của các nhà xưởng ở Thượng Hải.

Nhà họ Phó nhà lớn sự nghiệp lớn, tổ tiên lập nghiệp dựa vào tiền trang* và tơ lụa, sau đó lại làm vận chuyển bằng tàu thuyền, cùng với nhà họ Tống là phú thương nổi danh của Ninh Ba.

*Tiền trang: giống như ngân hàng bây giờ.

Hiện tại nhà họ Tống đi theo con đường dệt may, ba năm trước nhà họ Phó quyết định làm máy dệt, nhưng mà ngành công nghiệp nặng ở trong nước lại rất bạc nhược, muốn làm ra máy dệt tự động là một việc khó khăn biết bao nhiêu? Ba năm nay nhà họ Phó đã đầu tư không biết bao nhiêu tiền tài vào chế tạo máy dệt, cơ mà máy móc của nhà bọn họ kém quá nhiều so với máy móc của Anh Quốc và Nhật Bản, không có người nào hỏi thăm.

Công tử duy nhất của nhà họ Phó từ nước Mỹ du học trở về, tiếp nhận cái nhà máy này, nghe nói là mỗi ngày ngâm mình ở trong xưởng thề muốn làm ra một loại máy dệt của chính mình.

Tống Thư Ngạn tiếp nhận chính là nhà máy dệt Hải Đông mang lại lợi nhuận nhiều nhất cho nhà họ Tống, còn Phó Gia Thụ lại tiếp nhận xưởng máy dệt tốn tiền và tốn công nhất nhà họ Phó, thật là một cái trên trời một cái dưới đất.

Xe chạy vào trong xưởng, Phó Gia Thụ đứng ở của phân xưởng vẫy vẫy tay, Tống Thư Ngạn bước từ trên xe xuống, để cho tài xế đi về trước, chờ họp xong lại đi qua đón anh.

Nhìn thấy Phó Gia Thụ ngày thường phong thái tuấn lãng giờ phút này lại ăn mặc đồ công nhân lao động, trên tay còn bị dính dầu, Tống Thư Ngạn cười: “Có nhất thiết cần Thiếu đông gia như cậu tự thân ra trận không?”

“Đứng nhìn không nhịn được.”

Phó Gia Thụ dẫn theo Tống Thư Ngạn đi vào nhà xưởng, Tống Thư Ngạn nhìn Phó Gia Thụ đang điều chỉnh thử máy móc, nghe Phó Gia Thụ nói các vấn đề về máy móc.

Hai người nói chuyện cũng ổn rồi, Phó Gia Thụ cùng Tống Thư Ngạn đi về phía văn phòng, anh mở cửa phòng vệ sinh, vặn mở vòi nước máy cúi đầu rửa tay, Tống Thư Ngạn đứng ở bên cạnh: “Lúc ra khỏi nhà, cha tôi có nói cho tôi, ông ấy vẫn phải dùng máy móc của Anh Quốc hoặc là của Nhật Bản, tôi nghĩ bộ phận lớn máy mốc ở xưởng mới vẫn sẽ sử dụng máy móc của Anh Quốc hoặc là Nhật Bản, máy móc bên anh tôi sẽ cho vào hai bộ.”

Phó Gia Thụ rửa tay xong, dùng khăn lông lau tay: “Nếu không thể sắp xếp được, anh cho tôi mặt mũi cũng không thú vị, ngược lại cũng không cần thiết phải suy xét quan hệ giữa chúng ta, trên thương trường vẫn là chỉ nói chuyện làm ăn thì tốt hơn.”
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 13



Phó Gia Thụ cởϊ qυầи áo lao động ra, mặc áo khoác tây trang vào: “Đi thôi, lại không quay về, tiểu nha đầu kia sắp tức giận rồi.”

Tống Thư Ngạn lên xe của Phó Gia Thụ. Phó Gia Thụ lái xe ra khỏi cửa lớn củanhà máy.

Tống Thư Ngạn bất đắc dĩ mà nói: “Mẫu thân của tôi gửi thư cho tôi, bà ấy muốn đưa cô ta đến Thượng Hải, sợ tôi không thích cô ta, bảo cha tôi lại ra lệnh vào tai của tôi một lần nữa. Trước khi ra khỏi nha bị cha tôi bắt lại, cho nên bị trì hoãn.”

Tống Thư Ngạn và Phó Gia Thụ, liền giống như hai nhà của bọn họ làm hai phú thương lớn ở Ninh Ba, đã có hợp tác rất sâu, lại là cạnh tranh với nhau, là cái loại không ai nhường ai trong âm thầm. Hai người này cùng nhập học, lớn lên dưới sự so sánh lẫn nhau, chỉ là hai người đều cực kỳ xuất sắc, cũng không thể nói chắc ai tốt hơn ai, nhưng thật ra mấy năm nay đi du học cùng nhau, ở nước ngoài giúp đỡ lẫn nhau, trở thành bạn tốt không giấu diếm gì nhau.

Biết anh ấy trở về đã bị bắt bái đường thành thân, Phó Gia Thụ vô cùng đồng tình với anh ấy, hiện tại lại bị cưỡng bách viên phòng, thậm chí anh cũng có thể tưởng tượng ra, mẹ của Tống Thư Ngạn, ăn mặc quần áo tối màu, cầm Phật Châu niệm kinh với Tống Thư Ngạn: “Nối dõi tông đường, nối dõi tông đường…”

Nghĩ tới đây, anh không nhịn được muốn cười ra tiếng, Tống Thư Ngạn nghiêng đầu: “Cậu cười cái gì đó?”

“Tôi đang tưởng tượng ra cảnh mẹ của anh niệm kinh cho anh nghe.” Phó Gia Thụ hỏi anh ấy: “Vậy anh tính toán làm sao bây giờ? Cô ấy… Dù sao cũng là người vợ đã bái đường cùng anh.”

Tống Thư Ngạn nhìn Phó Gia Thụ: “Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.”

“Tôi?” Phó Gia Thụ không quá hiểu được: “Tôi có thể giúp được cái gì?”

“Điểm tiêu thụ của Hải Đông ở Vũ Hán chiếm đến ba phần tổng doanh số bán hàng của Hải Đông, từ khi tôi tiếp quản xưởng dệt cho đến nay cũng chưa đi qua đó, lần này nhất định phải đi nhìn một cái, cậu đi nhà ga đón cô ta giúp tôi, để cho cô ta ở lại khách sạn mấy ngày trước đã.”

“Ở lại Vân Hải sao? Không phải đưa đến nhà của anh à? Anh tự sắp xếp tài xế đi đón người không được sao?” Phó Gia Thụ không thể hiểu được suy nghĩ của Tống Thư Ngạn.

“Nếu tôi sắp xếp cô ta ở lại nhà của tôi, vậy cô ta sẽ ngoan ngoãn ở lại, chờ mười mấy hai mươi ngày, khi tôi trở về, vẫn không thể giải quyết được vấn đề này. Nếu tôi sắp xếp cho tài xế đi đón, cô ta là phu nhân đại thiếu, nếu cô ta ra lệnh cho tài xế đưa về nhà, chẳng phải tài xế sẽ gặp khó xử. Cậu giúp tôi đi đón, cậu lại là bạn tốt chí cốt của tôi, lại không phải người hầu ở trong nhà, cô ta cũng không dám làm khó dễ cậu.”

“Vậy vì sao lại muốn sắp xếp ở Vân Hải?”

“Chuyện đi công tác lần này có thể nói là khá nóng vội hấp tấp, tôi lại không thích người khác tự tiện xâm nhập vào cuộc sống của tôi, cho nên chờ đến lúc tôi trở về lại an bài. Lúc anh đưa người qua chào hỏi một cái, làm cho người ở khách sạn chăm sóc người ta một chút. Dù sao trên sinh hoạt không bạc đãi cô ta là được rồi,” Tống Thư Ngạn thở dài: “Đây cũng là việc bất đắc dĩ.”

“Nhưng đến lúc anh trở lại, không phải vẫn là phải đón cô ấy về nhà à?”

“Để mặt cô ta ở đó hơn mười ngày, trong lòng của cô ta tóm lại hẳn là sẽ hiểu được, lúc tôi trở về lại nói chuyện với cô ta, làm cho cô ta tự mình trở về quê đi.”
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 14



“Anh không nghĩ tới chuyện ly hôn sao?” Phó Gia Thụ hỏi anh ấy, sau khi hỏi xong lại thở dài: “Chỉ là ly hôn đối với kiểu phụ nữ truyền thống như cô ấy mà nói, có khả năng là muốn mạng của cô ấy. Không phải người phụ nữ nào cũng giống như chị Trần Lục, có thể niết bàn trọng sinh.”

Trần Lục tiểu thư bị người trong nhà sắp xếp gả cho một vị công tử phong lưu. Sau khi kết hôn hai người sinh một cái lại một cái đứa bé, cũng không giống như Tống lão gia đặt chính thất ở vị trí không thể bị d.a.o động. Nhưng sau khi vị này thích một tài nữ tâm tính phù hợp với mình, liền tìm mọi cách ép vợ chính thức ly hôn. Lúc ấy chuyện ly hôn của hai người oanh động tất cả mọi người ở xã hội thượng lưu, vị công tử kia còn tự xưng là người thứ nhất đánh vỡ gông xiềng phong kiến.

Trần Lục tiểu thư từ chuyện này liền trở nên cứng cỏi, bò lên từ trên vũng bùn, dưới sự trợ giúp của những người khác xây dựng nên sự nghiệp như ngày hôm nay.

Tống Thư Ngạn thở dài một tiếng: “Đúng vậy! Đây cũng là điều khiến tôi khó xử, cho nên tôi cũng không muốn có khúc mắc gì với cô ấy.”

Đây thật đúng là quan thanh liêm cũng khó dứt việc nhà, Phó Gia Thụ cũng không có kiến nghị nào tốt hơn.

Cổng lớn của nhà họ Phó mở ra, xe vòng qua tảng lớn bãi cỏ nhân tạo, Phó Gia Thụ dừng xe ở lều để xe phía sườn Đông của biệt thự, cùng với Tống Thư Ngạn bước ra khỏi xe.

Phía sườn Tây của biệt thự có một cây ngô đồng thật lớn, đang là ngày xuân nên cả tán cây đều nở rộ hoa ngô đồng màu tím.

Dưới tán cây để một cái đài lớn, các cô gái ăn mặc đồ tây đang ngồi ở đó uống trà nói chuyện phiếm.

Tam tiểu thư nhà họ Phó, Phó Gia Ninh nhìn thấy hai người từ trên xe bước xuống, mang theo làn váy bước nhanh lại đây: “Anh hai, anh Thư Ngạn!”

Phó Gia Ninh nhỏ nhắn xinh xắn đi đến trước mặt của Tống Thư Ngạn, trên mặt của Tống Thư Ngạn mang theo nụ cười sủng nịch, đưa quà: “Chúc mừng sinh nhật!”

Phó Gia Ninh nhận lấy quà, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp mang theo một tia hồng nhạt: “Cảm ơn anh Thư Ngạn!”

“Tôi đi thay quần áo.” Phó Gia Thụ nhìn thoáng qua Phó Gia Ninh, hỏi Tống Thư Ngạn: “Anh đến chỗ của tôi uống ly cà phê không?”

Tống Thư Ngạn nhìn thấy bên kia đều là mấy cô gái trẻ, anh ấy cũng không muốn nhập hội với họ, anh ấy đáp ứng một cách vui vẻ: “Được chứ!”

Hai người đang muốn đi vào trong nhà, Phó Gia Ninh ở phía sau bọn họ hỏi: “Chờ lát nữa anh Thư Ngạn có thể nhảy điệu đầu tiên với em không?”

Tống Thư Ngạn xoay người cười nhạt: “Được.”

Cô gái nhỏ từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tốt đẹp, lại khó có thể che giấu sự vui sướиɠ và hưng phấn trong nội tâm của mình: “Nói rồi đó nha!”

“Rồi!” Tống Thư Ngạn lại lần nữa trả lời cô ấy một cách khẳng định.

Phó Gia Ninh xoay người trở lại giữa đám bạn bè tốt, mở quà của Tống Thư Ngạn tặng cho cô ấy, trong hộp là một cái vòng cổ thuộc thương hiệu của Pháp, dùng vải nhung màu đen lót nền, chính giữa là một đóa hoa sơn trà khảm bằng kim cương và đá Ruby.

Thứ này vừa được mở ra, lập tức dẫn phát ra ánh mắt hâm mộ của hội chị em: “Tôi nhìn đến trên báo chí nói rằng cửa hàng Tây nhập vào một cái vòng cổ này, lập tức liền đi đặt trước, cũng không đặt được. Không nghĩ tới là Tống đại thiếu mua tặng cho Gia Ninh à nha!”
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 15



“Đúng vậy! Tống đại thiếu đưa cái vòng cổ này thật đúng là tốn rất nhiều tâm tư!”

Ở bên ngoài các cô gái ríu rít thảo luận sự khan hiếm của cái vòng cổ này.

DTV

Phó Gia Thụ dẫn Tống Thư Ngạn vào nhà, nói với một người hầu: “Đi lên sân ở lầu hai chuẩn bị cà phê.”

“Vâng.”

Tống Thư Ngạn lên sân ở lầu hai ngồi xuống, người hầu đã mở máy pha cà phê, bắt đầu nghiền nát hạt cà phê.

Tống Thư Ngạn đứng lên đôi tay chống lan can, thiếu nữ ở duối lầu thanh xuân dào dạt, giờ phút này khuôn mặt tươi cười xinh đẹp đang ngửa đầu nhìn anh ấy. Có sự chênh lệch như vậy, kêu anh ấy làm sao có thể ở bên một người phụ nữ giống như một khúc gỗ được đây?

Tống Thư Ngạn ở trên ban công đối diện với các thiếu nữ đang độ xuân sắc, Phó Gia Thụ đã thay một bộ lễ phục Tuxedo*, lễ phục Tuxedo được xưng là lễ phục không có đuôi én, áo sơ mi phối với nơ, là lựa chọn hàng đầu cho trang phục dạ hội lịch lãm của nam giới trong thời đại này.

*Lễ phục Tuxedo (Tuxedo suit): là trang phục bán chính thức cho nam giới hoàn toàn với tông màu đen truyền thống và được khuyến nghị sử dụng thắt nơ màu đen tại các buổi lễ. Quy tắc trang phục được mặc tại các sự kiện xã hội thường là vào buổi chiều tối (tính từ sau 6 giờ tối) theo công ước của Anh và Mỹ trong thế kỷ 19

Lúc anh đi ra liền nhìn thấy Tống Thư Ngạn đang nhìn mấy cô gái nhỏ ở dưới lầu, anh chụp lưng của Tống Thư Ngạn một cái: “Anh Thư Ngạn, đi thôi! Khách khứa đã lục tục đến.”

Phó Gia Thụ cùng Tống Thư Ngạn cùng nhau xuống lầu, Tống Thư Ngạn thanh lãnh tuấn tú, Phó Gia Thụ cao hơn Tống Thư Ngạn năm sáu cm, tuy rằng đường nét khuôn mặt hơi hiện lên vẻ sắc bén, nhưng bởi vì tính cách hiền hòa, cho nên ấm áp hơn một chút, chắc mỗi người một sở thích? Hai vị công tử mỗi người đều có người duy trì, rất khó lòng phân biệt thắng thua.

Hiện tại các gia đình giàu có vì theo đuổi thời thượng của Tây Dương, phần lớn đều trải thảm lên sàn nhà bằng gỗ ở đại sảnh, làm thành phòng khiêu vũ, tầng dưới của nhà họ Phó cũng là một cái phòng khiêu vũ lớn.

Vợ chồng nhà họ Phó sinh tổng cộng ba người con, con gái lớn c.h.ế.t yểu, đứa thứ hai cũng chính là Phó Gia Thụ, đứa út là Phó Gia Ninh, được mẹ và anh trai yêu thương vô cùng, vì có thể cho con gái một cái sinh nhật hoàn mỹ, Phó lão gia mời minh tinh đương thời ở Bến Thượng Hải tới biểu diễn ca nhạc.

Giọng hát của ngôi sao ca nhạc uyển chuyển, Tống Thư Ngạn duỗi tay mời Phó Gia Ninh, hai người dẫn đầu bước vào sân nhảy. Phó Gia Thụ thấy em gái mình nhìn lên Tống Thư Ngạn, hơi lắc đầu, duỗi tay mời chị em tốt của Phó Gia Ninh khiêu vũ.

Tống Thư Ngạn đang khiêu vũ cùng thiên kim nhà giàu của Bến Thượng Hải, Tần Du cũng từ quê nhà Ninh Ba xuất phát.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Du đi thuyền chạy bằng động cơ dầu ma m*t của nhà họ Tống xuất phát từ quê quán, ở trong ấn tượng của cô khoảng cách của Hàng Châu và Ninh Ba chính là cỡi một chuyến tàu không đến hai giờ.

Nghe người hầu ở trong nhà nói đi đường thủy là nhanh nhất, cái thuyền động cơ dầu ma dút này xuất phát từ sông Dũng tiến vào sông Tư Diêu lại đi vào Hàng Châu, lộ trình ngắn không nói, hơn nữa mặt nước còn dễ đi.

Nghe tiếng tạp âm phốc phốc của động cơ dầu ma dút, Tần Du ngồi từ buổi sáng 10 giờ cho đến chạng vạng, cũng chỉ đến Thiệu Hưng, nghỉ ngơi một đêm ở Thiệu Hưng, đi từ Thiệu Hưng đến Hàng Châu lại là từ buổi sáng sáu giờ đến hơn mười một giờ buổi trưa, lúc này mới tính đến nơi.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 16



Người hầu của nhà họ Tống đi nhà ga đón Lão gia và Ngũ di thái, Tam di thái lôi kéo Tần Du đi dạo trung tâm thương mại.

Đây là lần đầu tiên Tần Du ngồi trên xe kéo, lần đầu tiên đi dạo trung tâm thương mại của thời đại này, nếu đã đến đương nhiên cô muốn xúi giục Tam di thái mua mua mua.

Tam di thái thu hoạch lớn trở về, bộ dáng vui mừng đi vào nhà, chờ Lão gia đến.

Tần Du cũng ở trong phòng trang điểm, dựa theo phong cách của quê nhà Ninh Ba, búi tóc vấn ở sau đầu, tóc mái chải thành hình dáng cây chổi, cực kỳ giống như logo của một hãng xe ở kiếp trước, mặc vào một bộ váy màu xanh nhạt, cực kỳ truyền thống, vô cùng phong kiến, không giống với dung mạo của Đại thái thái, thần vận lại học được đến bảy tám phần.

Lúc này Lão gia cũng vừa đến, cô đi xuống lầu đứng cùng một chỗ với Tam di thái hình thành nên một cục diện đối lập rất rõ ràng.

Tam di thái đến tuổi này còn ăn mặc sườn xám bằng lụa màu hồng nhạt, bôi son môi đỏ thẫm, mà Tần Du chỉ trang điểm nhẹ nhàng phối với quần áo đơn giản nhã nhặn, tự nhiên lại hào phóng.

Đừng nói Tần Du, Ngũ di thái ăn mặc cũng không có trẻ trung bằng Tam di thái, là một bộ sườn xám thêu hoa màu xanh đen, niên đại này sườn xám còn không có thắt eo, đều là tay áo ngược đi với thân váy rộng thùng thình, bụng của Tam di thái không nhìn ra một chút nào.

Thấy Tam di thái, Tống lão gia không có mừng chỉ có kinh ngạc: “Sao bà lại tới đây?”

Thấy biểu tình này của người đàn ông, lại xem biểu tình khinh thường của Ngũ di thái, trong lòng của Tam di thái lộp bộp một tiếng, nửa năm không ở bên cạnh ông ấy?

“Đại thiếu phu nhân muốn đi ra ngoài, con bé nói trên đường rất nhàm chán, cho nên mời em đi theo làm bạn, em liền cùng nó đi tới đây.” Tam di thái lấy Tần Du là làm tấm chắn.

“Phải vậy không?’’ Giọng điệu của Tống lão gia cũng không giống như là sẽ tin tưởng lời của bà ấy.

“Ông không tin thì đi hỏi đại thiếu phu nhân xem.”

DTV

Tống lão gia nhìn về phía Tần Du, Tần Du cúi đầu thu mi: “Cha, đúng là như vậy.”

Tam di thái nghe Tần Du nói như thế, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Nhã Vận cha có nói mấy câu muốn nói với con. Con đi cùng cha ra đây!”

Tần Du cùng Tống lão gia đi phòng uống trà ở cách vách. Tống lão gia gặp lại đứa con dâu này liền cảm thấy có chút kỳ quái, cô gái này đã trầm ổn yên tĩnh như vậy, nhưng bên trong lại như có chút khác lạ, nhưng không thể nói được là khác ở chỗ nào.

Vốn dĩ vợ cả nói với ông ấy muốn đưa con dâu đi Thượng Hải, ông ấy cũng biết có chuyện này, đứa con dâu này về vẻ bề ngoài không có gì phải bắt bẻ, cách hành xử cũng không có gì phải chê. Tống lão gia cũng là lưu luyến bụi hoa, chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp và sự hiền huệ là không có cách nào khiến tâm tư của đàn ông luôn đặt ở trên người mình, cứ cho là đưa con bé đưa đến bên cạnh con trai mình, Tống lão gia cũng biết, con trai mình cũng chỉ là vui đùa thoáng qua, chờ cảm giác mới mẻ qua đi, chỉ sợ là sẽ không bao giờ muốn chạm vào con bé lần nữa. Dù sao thừa dịp mới mẻ, khiến cho con dâu mang thai, cũng coi như giải thích được với cha mẹ của con bé.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 17



Nhưng mà giờ phút này ông ấy lại không suy nghĩ như thế nữa, rõ ràng cô gái nhỏ chưa nói cái gì, nhưng trong cách đi đứng có một khí chất nào đó, làm người khác không thể nào bỏ qua được, vốn dĩ ông ấy muốn khuyên giải an ủi cô vài câu, đột nhiên liền cảm thấy không có gì để nói nữa, ông ấy liền nói bừa một câu: “Nhã Vận à cha đã gặp Thư Ngạn. Cũng đã nói qua với nó, cha tin lòng dạ của con chắc con cũng hiểu rõ, cha tin rằng nếu con chân thành, đến sắt đá cũng phải mòn.”

Những lời này Tần Du nghe vào bằng tai trái ra bằng tai phải, vẫn thành khẩn trả lời lại : “Vâng.”

DTV

“Được, vậy con đi ra ngoài đi! Nghỉ ngơi cho tốt vào, đi tàu từ Hàng Châu đến Thượng Hải cũng rất mệt mỏi.”

“Dạ!” Tần Du đáp lại một câu, hơi trầm ngâm một chút: “Cha, có một vài lời con không biết có nói được hay không.”

Tống lão gia hơi bất ngờ nhìn cô: “Lời gì?”

Tần Du một bộ dáng cẩn thận chặt chẽ: “Tam di thái đến đây là do lỗi của con. Con đi kêu thợ may Lý sửa mấy cái váy cho con, Tam di thái nói bởi vì con trì hoãn việc bà ấy may quần áo, con nghĩ rằng mấy cái váy đều là sửa chữa nho nhỏ, tại sao lại trì hoãn việc may quần áo mới của Tam di thái được? Phát hiện được chuyện này không hợp lý con đã nói với mẹ, mẹ liền cho người đi tra xét, mới biết được tên thợ may họ Lý kia dùng vải dệt ở trong nhà nhận việc ở bên ngoài, mẹ cũng nghĩ đây là đang ăn tết Thanh Minh, lại không phải là qua năm mới, mọi người cũng không phải là chờ quần áo mới để mặc, liền lập tức sa thải thợ may Lý. Tam di thái cảm thấy không vui sướиɠ, muốn mẹ tìm thợ may Lý về để may sườn xám cho bà ấy. Nếu lúc này con tìm về thợ may Lý, thể diện của mẹ biết đặt ở đâu? Lúc này mới mời Tam di thái đến Hàng Châu cùng con, mua quần áo mới, thỏa mãn tâm nguyện của bà ấy. Tất cả việc này đều là vì con mà dựng lên. Còn làm liên lụy đến mẹ phải đưa năm mươi đồng đại dương cho mẹ ba?”

“Con là đang nói đỡ cho mẹ chồng con sao?” Con bé này không chỉ có không phải là loại người nhẫn nhục chịu đựng, lại còn phải xả giận cho mẹ chồng.

“Vâng, bây giờ con nói với cha, ngược lại để lại ấn tượng tốt về con, đủ thấy được ba mẹ đều đau lòng cho con, con mới dám lớn gan nói những lời này với ba. Mẹ ở nhà cũng không dễ dàng.”

Tống lão gia nhìn đứa con dâu này, xem ra là do chính mình không quá hiểu biết nó. Với dung mạo như vậy, tính cách cỡ này, đi Thượng Hải sẽ giám sát đứa con trai kia của mình chặt chẽ, đến lúc đó tất nhiên sẽ bị con bé này ăn cho đến chết. Ông ấy lập tức nở nụ cười: “Cha biết rồi.”

“Cảm ơn cha.”

Tần Du đứng lên đi ra ngoài, nghe thấy Tam di thái đang chị em tình thâm nghĩa nặng với Ngũ di thái, cùng Ngũ di thái đếm kỹ những việc cần chú ý khi đang mang thai, Ngũ di thái lại hắt xì một cái.

Năm mươi đồng đại dương đại thái thái đưa cho Tam di thái, bị Tam di thái dùng mất mười lăm đồng mua một chai Chanel no.5, mùi hương trên người bà ta lúc này chính là mùi của lọ nước hoa này.

Mùi hương có thơm hay không không quan trọng, quan trọng là bảo bối nhỏ mới vừa mang thai này, không ngửi được loại mùi này.

Làm con dâu chuẩn mực của nhà họ Tống, Tần Du vốn là giữa trưa đi nhà ga đi xe lửa, cho nên không cần dậy sớm. Nhưng Lão gia lại muốn đi thuyền trở về nhà cùng với hai vị di thái vào sáng sớm.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 18



Cô dậy sớm, đứng hầu hạ Lão gia và hai người mẹ kế.

“Nhã Vận à đều là thời đại mới rồi, con ngồi xuống ăn cơm đi.” Tống lão gia nói với cô.

Tần Du ngồi xuống dựa theo ký ức của nguyên chủ, ăn đến quy củ, cô thấy Tam di thái ở bên cạnh, đôi mắt vẫn ửng hồng.

Ăn xong bữa sáng Tần Du cung kính tiễn bọn họ ra cửa, cô giúp Tam di thái xách rương hành lý đưa bà ta lên xe kéo, ở bên tai của Tam di thái nói một câu: “Thì ra chỉ nghe người mới cười, đâu nghe thấy người xưa khóc?”

Tam di thái bị cô chọc trúng tim đen, nước mắt lại lăn xuống, xa phu kéo xe kéo, Tam di thái quay đầu lại dùng hai con mắt đỏ hồng căm tức mà nhìn cô, Tần Du cầm khăn tay phất phất…

*

Lần sinh nhật này Phó Gia Ninh trôi qua vô cùng cùng vui vẻ, ba ngày sau, cô ấy còn mang dây chuyền hoa sơn trà của Tống Thư Ngạn tặng.

Phó Gia Thụ ngồi ở ghế lái, xem dây chuyền trên cổ của em gái: “Dây chuyền kim cương mà anh tặng cho em có phải hay không cũng nên lấy ra cho nó thấy được trời mây?”

“Dây chuyền của anh tặng quá đơn điệu, phối với quần áo không có cảm giác vẽ rồng chấm mắt.” Phó Gia Ninh duỗi tay sờ lên đóa hoa sơn trà kia.

Phó Gia Thụ cười như không cười mà nhìn cô ấy: “Dù cho đóa hoa sơn trà này phối với cái gì cũng đẹp, nhưng cũng không nên mỗi ngày đều đeo, bằng không người khác tưởng rằng tài chính của nhà họ Phó chúng ta khẩn trương, cho nên Tam tiểu thư đều chỉ có thể mang một cái vật phẩm trang sức này.”

“Không cần anh lo.”

“Phó Gia Thụ nghiêm túc lại: “Gia Ninh, Tống Thư ngạn là bạn tốt của anh cũng xem như là môn đăng hộ đối với nhà của chúng ta, nhưng cậu ấy đã kết hôn.”

Mặc dù ba mẹ sinh được ba người con, nhưng là chị cả lại c.h.ế.t yểu, cho nên trong trong nhà cũng chỉ có hai anh em bọn họ, Phó Gia Thụ cực kỳ chiều chuộng đứa em gái này.

“Anh, anh Thư Ngạn là bị ép buộc kết hôn, anh không phải là không biết, anh ấy phản kháng lại ba mẹ của anh ấy!” Phó Gia Ninh bĩu môi nói tiếp: “Hiện tại đã là thời đại mới, có thể ly hôn mà!”

Phó Gia Thụ lái xe, phân tích cho em gái: "Tống Thư Ngạn làm như vậy, anh có thể hiểu được cho anh ấy. Nhưng là phân tích từ góc độ của vợ anh ấy, mẹ của người ta bị bệnh vốn dĩ đã là một sự đả kích, lại gặp phải chuyện anh ấy vứt bỏ ở tại chỗ, nhưng cuối cùng mẹ của cô ấy cũng qua đời, vị hôn phu cũng không tham dự tang lễ. Chẳng sợ tương lai muốn ly hôn, vợ của anh ấy cũng là nạn nhân của tập tục phong tục phong kiến, cũng không chịu làm việc hòa hoãn một ít?

"Nhưng em cảm thấy, việc này ngược lại đã chứng minh anh Thư Ngạn làm việc quyết đoán và dứt khoát, nếu như anh cứ không dứt khoát, người ta còn tưởng rằng còn có cơ hội để thừa nước đυ.c mà thả câu à nha! Người phụ nữ này cũng bướng bỉnh quá đúng không? Đã biết rõ anh Thư Ngạn không tán thành thái thái là cô ta, lại lập đi lập lại dây dưa nhiều lần, điều này không phải chứng minh cô ta là sâu bệnh độc hại của tư tưởng phong kiến sao? Để cô ta trở thành một người không có tư tưởng của chính mình, chỉ sống theo những khuôn sáo cũ mà sống. Mượn một câu nói của Lỗ Tấn tiên sinh: “Thương tiếc cho người gặp bất hạnh, nhưng giận người không biết đấu tranh.”

Trong lúc nhất thời Phó Gia Thụ thế mà không có lời nào để nói, xe đã đến
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 19



Phó Gia Thụ thế nhưng trong lúc nhất thời không lời gì để nói, xe đã đến Đường Viên, Phó Gia Ninh xuống xe nghiêng đầu xem Phó Gia Thụ trước: "Anh, anh là người được tiếp thu giáo dục của phương Tây, hy vọng anh sẽ không trở thành đồng loã cho tư tưởng phong kiến.”

Chuyện này? Anh phong kiến? Chẳng lẽ để lại một con đường sống cho người khác được xem là phong kiến? Nhìn em gái mặc váy Tây Dương đi vào Đường Viên, Phó Gia Thụ thở dài một hơi, lái xe rời khỏi, chuyển tay lái đến trên đường Hà Phi, đằng trước là một chiếc xe Ford đang ngừng ở ven đường, một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc âu phục đang nôn nóng hỏi: “Có thể sửa được hay không vậy?”

“Chị Lục.” Phó Gia Thụ ló đầu ra, đây là Lục tiểu thư của nhà họ Trần bị chồng mình ghét bỏ là phụ nữ phong kiến, không nghĩ tới sau khi ly hôn ngược lại sống có phong thái như vậy.

Trần Lục nghe thấy tiếng gọi của Phó Gia Thụ, chạy chậm lại đây: “Gia Thụ.”

DTV

“Đang xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chị muốn đi ra nhà ga ngồi xe lửa, xe chạy không được bao lâu thì bị hư mất.”

“Trùng hợp vậy sao? Em cũng đang đi ra nhà ga, lên xe đi! Vừa lúc thuận đường.”

Trần Lục nhờ tài xế đem hành lý qua đây, nắm tay của một bé trai cỡ năm sáu tuổi, một bé gái tầm ba bốn tuổi lại đây lên xe, ba mẹ con bọn họ ngồi ở hàng ghế sau: “Tiểu Hạo, Tiểu Nhụy, cảm ơn chú đi!”

Hai đứa nhỏ mở miệng: “Cảm ơn chú!”

Phó Gia Thụ lái xe: “Không cần khách sáo. Chị Lục mang theo hai đứa nhỏ đi đâu đây?”

“Đi về quê, ông bà của bọn nhỏ nhớ chúng nó, chị dẫn mấy đứa trở về ở lại mấy ngày, thằng Cả còn muốn đi học, cho nên không trở về.”

Vị tiểu thư của nhà họ Trần này tuy rằng ly hôn với chồng cũ, nhưng lại duy trì mối quan hệ rất tốt với cha mẹ chồng cũ, mẹ chồng trước chỉ nhìn nhận cô ấy mà không thừa nhận người trong lòng của chồng cũ, đến nay mấy đứa nhỏ đều đi theo Trần Lục tiểu thư.

Phó Gia Thụ nhớ tới những lời vừa mới tranh luận cùng em gái mình, coi ra Tống Thư Ngạn cũng xem như là tim sói tựa sắt đá, vị nữ tử đang chờ được đón ở nhà ga kia, bi kịch dường như đã được sắp đặt trước.

Nhưng mà trước mắt liền có một người nhảy ra khỏi bi kịch, khiến người khác phải khen ngợi, anh nói: “Chị Lục, em có một chuyện muốn nhờ chị giúp đỡ.”

“Chuyện gì?”

“Có một người phụ nữ trải qua cùng một hoàn cảnh với chị, không biết chị Lục có thể sắp xếp cho cô ấy làm việc ở công ty của chị hay không?”

Trần Lục tiểu thư ngẩng đầu hỏi: “Trải qua chuyện giống như chị sao? Tương tự như thế nào, có từng được đi học hay chưa?”

“Chắc chắn là đi học qua, cơ mà hẳn là loại tư thục ở quê mà thôi, sau khi cô ấy kết hôn, chồng của cô ấy bởi vì ghét bỏ bị ba mẹ ép duyên cho nên đối xử hờ hững với cô ấy vẫn luôn để cô ấy ở lại quê quán, hiện tại cha mẹ chồng hy vọng cô ấy đến Thượng Hải ở lại cùng chồng mình để sinh con…”

Phó Gia Thụ còn chưa nói xong, đã bị Trần Lục tiểu thư cắt lời: “Nhất định không thể sinh con, sinh con sẽ có nhiều chuyện liên lụy.”

Trần Lục tiểu thư nói xong, lại thở dài: “Nhưng mà không trải qua đau khổ, làm sao có thể hiểu triệt để?”

“Hiện giờ cô ấy đi đến Thượng Hải, chồng của ấy trốn tránh không chịu gặp, em nghĩ nếu chị có thể hỗ trợ, đến chỗ của chị, được chị khuyên bảo, thấy được tấm gương đi trước là chị, cô ấy có thể đi ra khỏi hiện trạng bây giờ, chính là một công đức lớn.”
 
Back
Top Bottom