Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 130



Tần Du nghe mà bội phục. Cô tới từ tương lai, biết nước Mỹ trải qua thập niên hai mươi điên cuồng sắp nghênh đón đại suy thoái kinh tế. Phó lão gia thân tại thời đại này lại có cái nhìn như vậy, làm cho Tần Du xấu hổ.

Trước kia Tần Du tách khủng hoảng kinh tế của Mỹ và Trung Quốc ra, cho rằng sẽ có mười năm ổn định. Hiện tại có vẻ sẽ không như vậy, phỏng chừng bọn họ cũng bị đại suy thoái ảnh hưởng. Vậy nên gửi tiền vào cơ quan tài chính tương đối an toàn, vượt qua một, hai năm đầu đại suy thoái kinh tế, chờ giá cả tài sản hạ thấp lại thu mua thì tương đối có lời.

Xe tới cửa ngân hàng, David Kaufman đã đứng ngay trước cửa chờ cô: "Yolanda."

Sau đó, ông ấy thấy Phó lão gia mặc áo dài và ông chủ Khương cũng xuống khỏi xe thì ngẩn ra.

"David, tôi nghĩ chắc ông biết Phó tiên sinh đấy." Tần Du hỏi David.

David Kaufman nói: "Đương nhiên biết chứ, chỉ là bất ngờ thôi."

Phó lão gia bắt tay với Kaufman, Kaufman đích thân mời bọn họ vào ngân hàng.

Tần Du nhìn xung quanh: "Hôm nay không có nhiều người tới rút tiền gửi à?"

"Vài người bạn điều một chút tài chính cho tôi, tạm thời hòa hoãn một chút." David dẫn đoàn người vào văn phòng, hỏi Tần Du: "Phó tiên sinh và vị tiên sinh này uống trà hay cà phê?"

"Bác trai, Kaufman tiên sinh hỏi bác và ông chủ Khương uống trà hay cà phê."

Ông chủ Khương xua tay: "Cà phê của quỷ dương cứ như thuốc đông y, tôi không uống được."

"Bác cũng uống trà."

Tần Du nói với David: "Cứ pha hồng trà đi?"

Văn phòng của ông chủ ngân hàng vẫn phải có khí phái, ba người ngồi đối diện David, thư ký xinh đẹp của David pha trà mang tới.

"Yolanda, hôm đó nghe cô nói xong, tôi về nhà đã ngủ ngon một giấc. Cô nói rất đúng, mọi chuyện đều đã được bố trí tốt nhất. Chúa sẽ phù hộ tôi."

"Tôi cũng không nói Chúa sẽ phù hộ ông. Tôi không tin Chúa. Ông tìm người đến làm thủ tục gửi tiền cho tôi trước đi." Tần Du sửa đúng cách nói của đối phương, cúi đầu mở túi xách.

"Tôi nói lòng tin còn quý hơn vàng, hy vọng ông nhớ kỹ những lời này. Sau này phải coi lòng tin của mỗi người với ông còn quý trọng hơn cả vàng."

Tần Du lấy một xấp biên lai gửi tiền trong ngân hàng Anh khác của mình, đặt lên bàn, giao cho David.

David nhìn ra những biên lai gửi tiền này, đây đều là biên lai gửi tiền của khách VIP. Phải gửi đủ một ngàn ounce vàng mới có những biên lai này, mà chỗ này có bao nhiêu tờ đây? David thật sự không thể tin nổi, cô gái Trung Quốc này, người bạn ông ta vừa quen biết lại có thẻ lấy ra số biên lai tiền gửi tương đương với hai mươi nghìn ounce vàng. Chuyển tiền tới gửi vào ngân hàng Delta trong thời điểm ông ta khó khăn nhất.

Tần Du nhìn David trợn mắt há hốc miệng, cô rất thích thấy dáng vẻ không kiến thức của người nước ngoài: "Đây gần như là toàn bộ tài sản của tôi, giao cho ông đấy. Làm thế nào chuyển từ ngân hàng H tới bên này thì làm. Đừng nói là hai mươi nghìn ounce, một nghìn ounce tôi cũng không khiêng nổi."

Đối với người ở thời đại này mà nói, hai mươi ngàn ounce là một khoản tiền lớn, nhưng đổ vào một ngân hàng chỉ như muối bỏ biển thôi. Chẳng qua nữ sĩ trước mặt dốc lòng duy trì khiến Kaufman rất cảm động.

Tạm thời chưa nói Tần Du kéo vị thương gia người Hoa này tới cho ông ta, chỉ riêng khoản tiền khổng lồ này của Tần Du đã đủ khiến ông ta cảm động. Tuy rằng hơn mười năm trước các quốc gia đã cấm nguồn vàng, hủy bỏ quy ước bản vị vàng. Nhưng theo kinh tế khôi phục, mấy năm này các quốc gia lại bắt đầu lục tục khôi phục bản vị vàng, từ năm 1925. nước Anh đã khôi phục bản vị vàng.

"Cảm ơn Yolanda! Lâu như vậy rồi, đây là khoản gửi ngân hàng có ý nghĩa nhất mà tôi thu được. Nhưng sao cô lại tin tưởng tôi đến vậy?"

"Chắc là tôi biết coi bói, tôi thấy được Delta sẽ thọ hơn cả tôi lẫn ông." Tần Du nói như đùa giỡn.

"Nếu được như vậy thật thì tôi sẽ vui điên mất."

"Tôi nghĩ là thật đấy. Tôi nghe nói ông đi tìm Ray Hu bàn chuyện hợp tác, đối phương lại từ chối. Ông biết ngân hàng tư nhân của Phó tiên sinh cũng kinh doanh tiền gửi và nghiệp vụ cho vay chứ. Bọn họ có thực lực hùng hậu, mọi người có thể đàm phán xem nên hợp tác thế nào?"

"Cảm ơn cô!"

Hai vị bàn xem nên giải quyết nguy cơ thế nào, Tần Du đứng lên: "Mười giờ hôm nay tôi còn một buổi họp quản lý công ty. Ông bố trí người làm thủ tục gửi ngân hàng giúp tôi. Còn hợp tác giữa ông và Phó tiên sinh thì hai người tự đàm phán nhé?"

David Kaufman đích thân đưa Tần Du tìm một phó tổng giám đốc ngân hàng của bọn họ, giúp cô làm thủ tục đổi ngân hàng. Theo lý mà nói, thời đại này không có thủ tục chuyển giao tiền gửi trong cùng ngành thế này, nhưng số lượng vàng thỏi của Tần Du lớn như vậy thì cũng có khả năng. Tần Du ký giấy ủy nhiệm, để Delta đi ngân hàng H lấy vàng, chuyển vào Delta.

Tần Du rời khỏi Delta, tới Minh Thái chuẩn bị một chút, sau đó cầm bút máy và notebook đi phòng họp tham dự hội nghị.

Vừa bắt đầu hội nghị, phu nhân Smith đã nói: "Chúng ta cùng nhau chúc mừng Yolanda, ký thêm cho chúng ta hợp đồng với Cohen, một thương hiệu hoàn toàn mới."

DTV

"Bộ phận đại lý máy dệt có phải đã hoàn thành hạn ngạch tiêu thụ năm trước thời hạn rồi không?" Một người đàn ông lớn tuổi hỏi.

"Đã hoàn thành vượt chỉ tiêu." Bob cúi đầu nhìn thoáng qua số liệu: "Vượt mức gần 10%."

Tần Du đứng lên: "Cảm ơn Madam và Bob mạnh mẽ duy trì, một là máy của Cohen thật sự có năng lực cạnh tranh, hai là đồng nghiệp của chúng ta, đặc biệt là Đinh Trường Thắng gần như đóng quân tại Hải Đông toàn bộ hành trình nên mới có thể nắm được đơn lớn này. Không phải công lao của mình tôi."

"Yolanda, cô sắp xếp liên hoan với đồng nghiệp, cảm ơn sự nỗ lực của mọi người." Bob nhắc nhở Tần Du.

"Vâng."

Henry mở hộp xì gà, lấy ra một điếu, Charles Hà châm lửa cho anh ta. Henry rít một hơi: "Tiểu thư thiên nga trắng, cô có một bí quyết thành công mà không chịu chia sẻ."

Tần Du biết miệng chó của Henry chắc chắn phun không ra ngà voi, lại vẫn hỏi: "Bí quyết gì?"

"Tôi kiến nghị mọi bộ phận thông báo tuyển dụng nữ sĩ trẻ trung xinh đẹp làm nhân viên bán hàng. Nam sĩ làm nhân viên bán hàng ấy à, muốn bán cái gì phải mời khách ăn cơm, mỗi ngày ngồi xổm trước công ty nhà người ta chờ người cũng chưa chắc bán được hàng. Nữ sĩ làm nhân viên bán hàng, chẳng những không cần cầu đến cửa, mỗi hộ khách còn phải tới cửa công ty chúng ta ngồi xổm chờ người, tự động dâng lên ấy chứ."

Henry nói xong, Charles Hà phụ họa: "Napoleon nói: đàn ông chinh phục thế giới để chinh phục phụ nữ, mà phụ nữ dựa vào chinh phục đàn ông để chinh phục thế giới. Sự thành công của Yolanda chứng minh triệt để quan điểm này."

Henry búng tàn thuốc: "Hoàn toàn nhất trí."

"Henry, câu đầu tiên anh nói rất có lý, tôi cũng cảm thấy nên tăng lên tỷ lệ nhân viên nữ. Thúc đẩy việc làm cho nữ tính và bình đẳng nam nữ. Câu tiếp theo, nếu nhân viên chạy chân của anh đều vất vả như thế mà còn không kiếm được công trạng tốt thì chỉ có thể chứng minh khả năng quản lý nhân viên của các anh rất có vấn đề. Nói như thế này đi, trạm đầu tiên để anh chinh phục thế giới là một thành phố cách anh năm trăm dặm Anh, nhưng anh lại đi ngược đường. Tuy rằng trái đất hình tròn, chỉ cần nỗ lực, dù cho đi ngược đường thì quân đội của anh vẫn sẽ tới được thành phố kia thôi. Nhưng anh có biết làm vậy bọn họ sẽ chạy nhiều thêm hai vạn bốn nghìn dặm Anh không? Trung Quốc có một câu châm ngôn, nói hiện tượng này chính là 'một tướng vô năng mệt c.h.ế.t tam quân'."

"Tiểu thư thiên nga trắng, cô vô cùng cuồng vọng."

"Nếu anh cảm thấy trình bày sự thật là cuồng vọng, vậy tôi thừa nhận mình cuồng vọng. Chúng ta vẫn nên mở họp đi thì hơn, đề tài này có thể tìm lúc nào thích hợp lại tham khảo lẫn nhau sau." Tần Du không tranh luận vô nghĩa với Henry nữa.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 131



Henry rõ ràng nghẹn khuất, nhưng cũng đâu thể tiến hành một hồi tranh cãi vô nghĩa ngay tại trận?

Buổi họp chính thức bắt đầu, các bộ phận báo cáo tình huống, Tần Du bày ra mấy hạng mục trong tay bộ phận mình, trong đó đơn của Hải Đông là lớn nhất, cũng là bất ngờ ngoài ý muốn. Những hạng mục khác đều đang trong quá trình theo dõi.

Bên bộ phận hải vận lại nói tới tình huống hàng hóa sắp nhập cảng, đặt nặng trên phương diện địa sản. Minh Thái chiếm được mảnh đất giữa Pháp tô giới và khu tô giới công cộng mới mở rộng, hiện tại đang xây dựng hai khách sạn. Vốn đã xây được một nửa, Delta lại gặp phải nguy cơ. Ban đầu bọn họ vay vốn bên Delta, nhưng lúc này đến cả tiền gửi ngân hàng mà Delta còn khó lòng trả nổi chứ đừng nói là khoản vay. Nếu không trả tiền, bên công ty xây dựng sẽ đình công.

Charles Hà nói với phu nhân Smith: "Madam, bên công ty xây dựng sẽ không tiếp tục hỗ trợ vật tư. Niên tiên sinh của công ty xây dựng Hoa Ức nói, nếu mùng năm tháng sau mà còn chưa chi trả tài chính thì bọn họ sẽ đình công."

Sự tình có vẻ rất khó giải quyết, chẳng qua Henry vẫn ung dung hút xì gà: "Madam, nếu không đầu nhập tiền thì thật sự phải đình công, đến lúc ấy, bà cũng biết tổn thất thế nào rồi."

Quản lý cấp cao của ngân hàng H có chút quan hệ tư nhân với Henry. Hiện tại Henry muốn nhân cơ hội ép phu nhân Smith thoái nhượng, đương nhiên sẽ không dùng quan hệ tư nhân của mình đi tiến hành vay vốn. Đây chính là cuộc đọ sức của anh ta và phu nhân Smith.

Phu nhân Smith đanh mặt nhìn Henry nhàn nhã hút thuốc, hai người đang giằng co.

DTV

Đúng lúc này, một tiếng cười châm chọc vang lên, khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía âm thanh...

"Tiểu thư thiên nga trắng, chuyện này có gì buồn cười à?" Henry hỏi Tần Du.

Tần Du vẫn cười mỉa: "Tướng quân chỉ huy ngược đường, cuối cùng tôi cũng biết vì sao nhân viên bán hàng của các anh vất vả như thế rồi."

"Yolanda, mời cô chú ý cách dùng từ của mình." Bob nhắc nhở Tần Du, muốn cô nhịn một chút.

"Bob, xin anh cho tôi nói hết." Tần Du đứng lên nhìn Henry: "Henry, tôi muốn hỏi anh, hộ khách cuối cùng của những căn nhà kia là ai?"

Đời trước Tần Du từng nghe, Lỗ Tấn tiên sinh dùng ba, bốn ngàn đại dương mua một tứ hợp viện ba mươi gian phòng ở Bắc Kinh. Chờ Tần Du xuyên tới mới phát hiện, nhà cửa khu vực tô giới Thượng Hải đa phần là để cho thuê, dù là nhà ở hay cửa hàng.

Cho dù là giáo sư đại học thu nhập cao cũng khó lòng gánh được mấy chục nghìn đại dương, thậm chí mấy trăm nghìn đại dương. Bọn họ thà rằng thuê một căn nhà lớn, mỗi tháng trả một trăm đến hai trăm đại dương tiền thuê, treo cái danh X công quán, dùng hai người hầu là được.

Sau khi cửa hàng tây Minh Thái khai phá nhà cửa thì lưu một bộ phận cho thuê, một bộ phận bán ra, nguyên lý như nhau.

Đa số thương nhân nhà đất khác cũng tương đương như vậy, dù cho thời cuộc bất ổn cũng không ảnh hưởng giá nhà ở tô giới hai năm nay tăng mạnh. Vậy nên các thương nhân nhà đất càng thêm luyến tiếc, không nỡ bán, thế nên dân quốc mới không có khái niệm đặt cọc nhà.

"Khách thuê, thương gia chuyên kinh doanh cho thuê nhà cửa." Henry nói.

"Vậy tiền trong tay ai?"

"Hiện tại ngân hàng Delta không có tiền, chỉ có thể hỏi vay ngân hàng H." Henry cười lạnh: "Quan hệ giữa chúng ta với ngân hàng H cũng không quá thân cận."

Tần Du cười đến bất đắc dĩ: "Thế mới nói phương hướng của anh sai rồi, anh càng cố càng mệt chết, hiệu quả lại chẳng ra sao. Tiền không phải nằm trong tay ngân hàng, mà là nằm trong tay thương gia chuyên kinh doanh cho thuê nhà cửa."

"Còn chưa xây xong, sao tiền của thương gia lại tới tay cô được?"

"Lối suy nghĩ ấy quá mức cứng nhắc." Tần Du đứng lên: "Henry, anh biết hợp đồng tương lai không?"

Henry khó hiểu, tự nhiên nhắc kỳ hạn giao hàng làm gì?

"Nhà cửa tại khu vực tô giới trước đó đã trở thành sản phẩm tài chính, một trong những giá trị của nó chính là được ở khu vực đó. Chúng ta có thể bán nhà tương lai, như hợp đồng tương lai vậy. Giá nhà ngày càng tăng, thương gia chuyên kinh doanh cho thuê nhà đất đương nhiên sẽ hiểu mối làm ăn này có lời nhường nào, sẽ ôm tâm lý mong đợi. Giá nhà có thể càng tăng, lúc này anh bán nhà sớm nửa năm, dùng giá hiện tại để bán, anh nói xem có bán được không?"

"Cho dù hiện tại bán đi thì thế nào? Cô bán sớm nửa năm, giá rẻ hơn nhiều."

"Nhưng năng suất lợi dụng tài chính cao hơn. Anh nhận số tiền đó là có thể tiếp tục mua đất xây nhà." Tần Du thật sự ghét bỏ Henry, quá ngu ngốc, không thể so được với Phó Gia Thụ. Cô nói chuyện này với Phó Gia Thụ, Phó Gia Thụ lập tức bừng bừng phấn chấn hỏi cô làm thế nào bán hàng trước thời kỳ, Henry thì hay rồi, còn bắt cô bẻ vụn ra nhét vào mồm cho.

Phu nhân Smith càng nghe thì hai mắt càng sáng. Còn không phải như vậy à?

Đời trước, chỉ cần đã từng mua nhà cửa thì có ai chưa nghiên cứu chế độ presale đâu. Nếu không có chế độ bán trước, xí nghiệp địa ốc đời trước có thể điên cuồng phát triển đến dã man sau những năm hai nghìn hay sao?

Tần Du nói xong lại nhìn sang Charles Hà: "Charlie, sau này trước khi trích dẫn danh ngôn của danh nhân thì phải nghĩ xem bản thân dùng lời này có thích hợp không nhé? Đa số đàn ông không có năng lực chinh phục thế giới, bao gồm anh đấy. Thân là phụ nữ, tôi cũng không hứng thú dùng cách chinh phục đàn ông để chinh phục thế giới. Tôi chỉ muốn dùng đầu óc để làm tốt công việc của mình, kiếm khoản tiền mình nên kiếm. Tôi đề nghị anh và Henry đừng giới hạn lối suy nghĩ của mình tại vị trí g*** h** ch*n làm gì, chịu khó sử dụng cái đầu giữa hai tay ấy. Như thế thì làm việc cũng thoải mái hơn, còn tăng hiệu suất nữa."

Nữ sĩ trẻ tuổi như Yolanda, tại trường hợp này mà nói như vậy... chắc không phải ý tứ mà bọn họ tưởng tượng đâu nhỉ? Vài nhân sĩ nước ngoài đều không quá xác định có phải cô ám chỉ như vậy hay không.

Giờ phút này, Tần Du chống hai tay xuống bàn, nhìn thẳng vào Henry: "Henry, giờ anh đã hiểu vì sao tôi có thể lấy được đơn đặt hàng của Hải Đông thành công chưa? Chúng tôi thành công, là vì chúng tôi biết khách hàng của mình là ai? Khách hàng của mình cần gì? Tôi có thể giải quyết điểm mấu chốt cho khách hàng! Tôi đưa ra phương án tối ưu hóa quản lý cho nhà máy của Hải Đông. Nguyên tắc của tôi là: Minh Thái không chỉ là một nhà đại lý, còn là chuyên gia giải quyết lưu trình máy dệt."

Bán máy móc tặng kèm lưu trình giải quyết, phục vụ toàn phương vị, đây đều là quy trình của đời trước, phải nói là rất trúng lòng người!

Những người đang ngồi nghe mà trợn mắt há hốc mồm, vì sao bọn họ chưa từng nghe qua nguyên tắc hợp lý như vậy?

Phu nhân Smith dẫn đầu vỗ tay: "Yolanda, rất phấn khích. Đúng vậy, chúng ta phải coi khách hàng làm trung tâm, phải dùng đầu óc phục vụ khách hàng."

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị người gõ vang, thư ký của phu nhân Smith tiến vào thì thầm bên tai bà ấy vài câu, nụ cười trên mặt phu nhân Smith càng rạng rỡ: "Henry, vấn đề tài chính của Delta đã hòa hoãn, chiều nay cậu có thể đi lấy khoản vay. Tôi nghĩ cậu cũng nghe hiểu lời của Yolanda ban nãy rồi, cậu và bộ phận bất động sản mau chóng lập kế hoạch đi. Không cần biết vấn đề tài chính có được giải quyết hay không, tôi hy vọng bộ phận bất động sản đừng ỷ lại vào thị trường tốt mà chỉ biết nằm kiếm tiền, vừa gặp tình cảnh khó khăn đã bó tay hết cách. Tôi cảm thấy biện pháp bán trước là ý tưởng rất hay."

"Madam, bộ phận bất động sản do tôi quản lý. Tôi cảm thấy sau khi giải quyết vấn đề tài chính mà còn định bán trước thì đúng là cách làm ngu xuẩn."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 132



Phu nhân Smith nhìn Henry: "Henry, chồng tôi dạy tôi một câu, chỉ có mua sai, không có bán sai. Bán hàng là phiêu lưu. Việc chúng ta vì một ngân hàng mà không thể hoàn thành xây dựng, không kiếm được tài chính đã nhắc nhở tôi, chúng ta nên nắm chút tiền trong tay mới được. Những ngày tiếp đó, chúng ta sẽ bán ra một bộ phận vật nghiệp trong tay, bảo tồn nhiều tiền mặt hơn."

Hội nghị chấm dứt, trước khi ra ngoài cửa, phu nhân Smith nói: "Bob, Yolanda, Justin đi theo tôi!"

Justin là giám đốc nhân sự của Minh Thái. Ba người theo phu nhân Smith vào văn phòng, phu nhân Smith ngồi xuống: "Yolanda, xét thấy biểu hiện xuất sắc của cô, chúng tôi quyết định tăng chức cho cô làm giám đốc bộ phận đại lý máy dệt, đãi ngộ của cô tương đương với công nhân quốc tịch Anh. Tôi biết với tài sản của cô, cô cũng chẳng để ý chút tiền lương này đâu, nhưng đây là sự khẳng định của tôi với năng lực công tác của cô."

"Đúng vậy, chưa đầy một tháng đã được thăng chức tăng lương. Đây là sự ủng hộ lớn nhất bà dành cho tôi, tôi rất vui."

"Thuê cô chắc là một trong những quyết định đúng đắn nhất đời tôi đấy." Phu nhân Smith chân thành nói, sau đó lại quay sang nói với Justin" "Justin, cậu đi chuẩn bị thông báo Yolanda thăng chức đi. Yolanda, bộ phận của các cô đã hoàn thành chỉ tiêu năm nay. Cô nên đi chia sẻ niềm vui với cấp dưới đi."

"Vâng, Madam."

Tần Du ra khỏi văn phòng của phu nhân Smith, Justin đứng ngoài cửa văn phòng phu nhân Smith nói với Tần Du: "Chúc mừng Yolanda, cô là người thứ ba đạt được đãi ngộ ngang hàng với công nhân Anh quốc trong công ty chúng ta. Hai vị người Hoa trước đó phải tốn mười năm mới lấy được đãi ngộ này."

"Tuy rằng tôi cảm thấy cùng làm cùng hưởng mới là hợp lý nhất. Lý tưởng thì phong phú, hiện thực thì nghèo nàn. Tôi rất biết ơn Madam cho tôi vinh quang. Cảm ơn!"

Trong văn phòng của phu nhân Smith, Bob khó hiểu hỏi: "Madam, sao phải cho Yolanda đãi ngộ ngang hàng với công nhân quốc tịch Anh? Cô ấy mới vào làm chưa đầy một tháng."

"Cậu biết ai là người giải quyết nguy cơ cho Delta không?" Phu nhân Smith hỏi Bob.

Bob không biết ai sẽ đối nghịch với ngân hàng H để chống đỡ cho Delta.

"Yolanda tìm cha của John." Phu nhân Smith cười.

"Tôi hiểu. Nhưng bản thân Yolanda cũng rất ưu tú."

"Đương nhiên."

Lúc này, Tần Du đứng trong bộ phận của mình hỏi: "Các anh em, hiện tại có hai lựa chọn, một là trưa nay chúng ta đi liên hoan một bữa. Hai là chọn một tối trong khoảng thứ tư đến thứ sáu, mọi người chọn địa điểm. Chúc mừng chúng ta chưa hết tháng năm đã hoàn thành chỉ tiêu năm nay."

Bộ phận đại lý máy dệt vui nhảy cẫng lên. Charles Hà bộ phận bất động sản xanh mặt, nhân viên cấp dưới bị bao phủ bởi áp suất thấp.

Vừa rồi lúc ra khỏi phòng họp, có đồng nghiệp khác tham gia hội nghị hỏi: "Tần Du này nói đừng giới hạn lối suy nghĩ của mình tại vị trí g*** h** ch*n là có ý gì? Là không cần chỉ dùng chân chạy, hay là cái ý mà tôi đang nghĩ tới? Ý là đừng cả ngày dùng cái kia để tự hỏi hả?"

"Cô ấy là con gái mà? Chắc là ý trước." Vị này nhìn về phía Charles Hà."Nhưng tôi cảm thấy cô ấy nói cũng có lý lắm, ngày đầu tiên cô ấy nhậm chức đã có thể đưa ra chiến lược tiêu thụ khiến mọi người choáng ngợp. Charles, anh dựa vào đâu vẫn cảm thấy cô ấy bán đứng sắc đẹp để đạt được đơn đặt hàng?"

"Nguy cơ của ngân hàng Delta được giải quyết rồi ư? Giải quyết thế nào vậy?"

"Cần gì biết giải quyết thế nào, giờ hai tòa nhà trọ có thể được xây tiếp, Henry muốn chèn ép phu nhân Smith cũng thất bại rồi."

Không cần vị này giải thích, Charles Hà cũng biết ý tứ đối phương muốn biểu đạt. Trong chuyện này, không cần biết Delta đã ổn hay chưa, chỉ cần Minh Thái bán nhà trước là không còn vấn đề gì nữa. Henry đứng trước mặt phu nhân Smith đã bị hạ thấp khí thế.

Charles Hà đóng cửa văn phòng hút xì gà. Chuông điện thoại vang lên, bên kia là ông chủ thầu, giục Charles Hà lấy tiền.

"Có rồi, chiều nay sẽ cho người đi lấy, sáng mai ông qua đây nhận!" Charles Hà cúp máy, búng tàn thuốc, đứng lên ra ngoài đi nhà vệ sinh.

Ra khỏi cửa, chỉ nghe công nhân bên trong đang nói: "Không phải đâu? Chưa đầy một tháng đã thăng cấp thành giám đốc là khủng khiếp lắm rồi. Lại còn cho đãi ngộ ngang hàng với công nhân quốc tịch Anh à?"

"Thôi xin đi, một hãng mới toanh mà cô ấy ký được đơn hàng lớn như thế còn chưa đủ giỏi hay sao? Với cả, tôi nghe nói hôm nay cô ấy giúp phu nhân Smith, nói cho mặt mũi Henry và Charles xám ngoét."

"Suỵt!" Có người nhắc nhở.

Người này ngẩng đầu thấy gương mặt như bị người khác nợ tiền của Charles Hà thì lập tức ngậm miệng.

Charles Hà ôm một bụng tức đi ra ngoài, lúc ngang qua bộ phận máy dệt thì nghe Tần Du nói: "Quyết định vậy đi, tối thứ sáu ở nhà hàng cơm tây của khách sạn Vân Hải, ăn xong đi khiêu vũ."

Từ lúc cô ả này tới công ty, anh ta không thuận chút nào.

*

Khoảng bốn giờ chiều, Tần Du từ cửa hàng tây về nhà. Vừa vào cửa, Tiểu Hoàng lông xù mềm mại đã chạy ra vòng vo quanh chân cô, sau đó là Tiểu Cường cũng tới: "Chào tiểu thư ạ!"

"Chào Tiểu Cường!"

Cô bước lên cầu thang, thấy Ni Nhi cầm một đôi dép bông màu lam ngồi xổm xuống: "Tiểu thư, đổi giày!"

"Đứng lên đi Ni Nhi. Nhà này không làm như thế." Tần Du đến từ trăm năm sau, thật sự không thích ứng phục vụ như vậy.

"Vâng!" Ni Nhi đứng lên.

Tần Du đổi dép lê, đúng là thoải mái hẳn. Thời đại này không có dép nhựa hoặc dép xốp, cô nâng chân lên xem thử, vẫn là đế giày. Cô mới thu lưu một nhà bốn người mấy ngày chứ? Vậy mà đã làm xong giày mới rồi?

"Gọi mẹ em ra đây." Tần Du nói với Ni Nhi.

Ni Nhi thấy Tần Du không có vẻ vui mừng thì hơi thấp thỏm, bước nhanh xuống dưới gọi: "Mẹ, mẹ ơi! Tiểu thư gọi mẹ."

Hoa Tố Phân nghe Tần Du gọi mình thì bước nhanh lên lầu: "Tiểu thư, cô tìm tôi?"

"Đôi dép này là sao vậy?" Tần Du hỏi Hoa Tố Phân: "Cô mới đến hai ngày, đủ thời gian khâu đế làm giày ư? Thức đêm làm à?"

Hoa Tố Phân lắc đầu, hai mắt Ni Nhi tràn đầy khát vọng, Hoa Tố Phân nói: "Không phải tôi làm, là Ni Nhi làm."

"Tiểu thư mua đồ mới cho bọn em, quần áo cũ cũng không cần dùng đến nữa. Em nghĩ là dùng làm đế giày thì không lãng phí. Tiểu thư cảm thấy dép lê không dễ chịu à?" Ni Nhi nhìn Tần Du.

Tần Du cúi đầu nhìn dép lê dưới chân: "Ni Nhi làm rất tốt, rất đẹp! Chị thích lắm, vô cùng thích!"

"Mẹ, tiểu thư thích đấy!" Ni Nhi nhận được lời khen thì vui sướng khoe với Hoa Tố Phân, vô cùng kiêu ngạo.

"Đúng rồi, giúp việc chải tóc đã tới chưa?"

"Đúng đúng!" Hoa Tố Phân vội vàng gọi: "Ni Nhi, sang nhà bên nói với má Trương là tiểu thư nhà mình về rồi."

"Vâng!" Ni Nhi tung tăng chạy xuống lâu.

Tần Du vào phòng thay quần áo trước. Nếu muốn đeo món trang sức kia thì đương nhiên không thể mặc sườn xám cao cổ được rồi, lựa chọn tốt nhất là chiếc váy đen ngắn mới làm ở công ty bách hóa kia. Phối với nó làm một chiếc áo choàng vân cẩm dài mét hai màu xanh ngọc thẫm, thêu hoa văn Bồng Lai tiên cảnh.

Giúp việc chải đầu này đã không còn trẻ nữa, là một bà cụ lớn tuổi. Đối phương xách thùng đi vào: "Chào Tần tiểu thư!"

Tần Du thấy bà lớn tuổi: "Không biết phải xưng hô thế nào ạ?"

"Phó thái thái gọi tôi là bà v.ú Chu, Tần tiểu thư cũng gọi như thế là được." Bà v.ú này đã rụng mất một răng cửa, nói chuyện lọt gió.

"Cháu ít tuổi, cháu gọi bà là bà nhé?"

"Tiểu thư tùy ý."

Tần Du nói với Ni Nhi ngoài cửa: "Ni Nhi, rót cho bà v.ú chén nước."

"Không cần, không cần." Bà v.ú Chu nói.

Ni Nhi xuống rót nước bưng lên, đặt trên bàn trang điểm: "Mời bà uống trà."

Bà v.ú Chu chải đầu rất nhẹ nhàng, bàn tay nhăn nheo của bà cụ thong thả ung dung chải tóc, đẩy ra từng làn sóng rẽ.

"Bé con, xem chải đầu đẹp lắm à?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 133



Bà v.ú Chu nói vậy, Tần Du mới phát hiện Ni Nhi vẫn không rời đi.

Ni Nhi gật đầu: "Đẹp ạ."

Bà v.ú Chu thấy cô nhóc nhìn chằm chằm tay mình không chớp mắt thì vừa chải tóc cho Tần Du vừa nhìn Ni Nhi: "Bé con, muốn học chải đầu à?"

Ni Nhi gật đầu thật mạnh.

"Tại sao?"

"Chải tóc cho tiểu thư." Giọng Ni Nhi lanh lảnh.

"Bà thu cháu làm học trò được không? Dạy cháu chải đầu? Sau này cháu cũng đi vấn tóc cho các thái thái, tiểu thư?"

"Không, cháu chỉ chải cho tiểu thư thôi. Tiểu thư đưa cháu đi học, cháu muốn học để chải tóc cho tiểu thư." Ni Nhi nói với bà v.ú Chu như thế.

"Ồ, tiểu thư còn đưa cháu đi học cơ à? Bà đi làm cho nhiều gia đình giàu có vậy rồi cũng chưa nghe qua trường hợp này. Cháu là người đầu tiên đấy." Bà v.ú Chu nói: "Tiểu thư nhà cháu thật thiện tâm, mọi người phải biết trong lòng."

"Cô bé biết mà, còn làm giày cho cháu." Tần Du nói.

"Vậy à!" Bà v.ú Chu nhìn Ni Nhi: "Bé con, bà dạy cho cháu. Chỉ cần tấm lòng này thôi, bà cũng dạy cháu."

Ni Nhi lập tức quỳ xuống trước mặt bà v.ú Chu: "Cảm ơn bà, cháu kính bà."

Bà v.ú Chu dùng âm thanh lọt gió dạy Ni Nhi nên vấn tóc thế nào, mái tóc của Tần Du nhanh chóng được vấn thành một kiểu tóc nhã nhặn lại khá đặc biệt.

"Tần tiểu thư, có thích không?"

"Rất đẹp, cháu thích lắm."

DTV

Tần Du lấy tiền định trả, bà v.ú Chu xua tay: "Phó thái thái bên kia đã trả rồi."

Tần Du đưa cho bà năm mươi văn: "Vậy cháu cho bà tiền trà."

Bà v.ú Chu ngàn ân vạn tạ xuống lầu, Tần Du tự mình trang điểm, lại lấy vòng cổ từ tủ sắt ra tới. Bản thân Tần Du còn có một bộ trang sức ngọc lục bảo, đầy đủ từ hoa tai, vòng cổ, cài áo đến vòng tay. Chẳng qua là mặt đá của vòng cổ không được lớn bằng vòng Phó Gia Thụ đưa, cả kim cương vụn đính kèm cũng không to đến thế. Cô đặt vòng cổ theo bộ ở nhà, đeo vòng của Phó thái thái, phối với mấy món trang sức khác cũng rất hài hòa.

Cô đi giày cao gót, cầm túi xách tay, khoác chiếc áo choàng lên vai trái, sau đó ra khỏi phòng. Khi cô xuống lầu thì thấy Phó Gia Thụ đã mặc tây trang đen giày da phối với cà vạt màu xanh lục ngồi trên sô pha.

Phó Gia Thụ nghe thấy tiếng bước chân, ngửa đầu nhìn lại.

Lần đầu anh gặp Tần Du đã cảm thấy cô gái này có khí độ không tương xứng với tuổi, sau đó phát hiện cô có học thức không tương đồng với tuổi. Cuối cùng đến bây giờ, dù cho cô làm gì cũng không khiến anh cảm thấy ngạc nhiên nữa.

Nhưng lúc này, Tần Du trang điểm, ăn vận một phen lại khiến anh choáng ngợp, thậm chí cẩn thận nhìn lại mình, miễn cho bản thân trông như người hầu nam dưới váy cô.

Tần Du xuống lầu: "Sắp đến giờ rồi chứ?"

Phó Gia Thụ hoàn hồn: "Nên xuất phát rồi, đi thôi!"

Hai người ra cửa, Tần Du không nhìn thấy xe, Phó Gia Thụ chỉ tay: "Anh không lái xe qua bên này, sang nhà anh đi."

Tần Du nhìn theo ngón tay Phó Gia Thụ, thấy nơi đó mở một cái cửa, xi măng còn chưa khô hẳn, Phó thái thái thật thần tốc.

Tần Du theo anh ra cửa hông, Phó Gia Thụ quay đầu nhìn cô mấy lần. Tần Du bị anh nhìn thì khó hiểu: "Trên mặt tôi dính gì à?"

"Không." Phó Gia Thụ cười ngượng, nhìn về phía trước: "Tại em đẹp quá, anh sợ người khác không tin em nhìn trúng anh."

"Đồng chí Gia Thụ, anh là người nổi bật trong số phú nhị đại Thượng Hải này, là khối thịt béo khiến người thèm nhỏ dãi ba thước, anh nói thế không khỏi quá mức khiêm tốn, thành ra dối trá." Tần Du không chịu nổi người này.

Bị Tần Du hình dung như vậy, trong đầu Phó Gia Thụ chợt hình dung ra một miếng thịt ba chỉ gầy nạc đan xen: "Em có thể dùng hình ảnh khác để hình dung không? Nói anh là thịt béo thì anh càng tự ti, phải tự xem lại mình đấy!"

Tần Du không ngờ lại đả kích tới lòng tự tin của người trẻ tuổi, quay sang an ủi anh: "Tôi nói bậy thôi, anh là người trong mộng khuê phòng của hàng vạn, hàng nghìn cô gái."

Phó Gia Thụ khá hài lòng với câu trả lời này, anh mỉm cười, đang mừng thầm thì nghe Tần Du nói: "Người anh em, vừa rồi anh đi đường nào vào?"

Phó Gia Thụ thấy Tần Du chỉ về phía một tấm bảng gỗ, ghi: "Riêng Phó Gia Thụ không được đi bằng đường này".

Chỉ có mẹ ruột của anh, nữ sĩ Mục Di Liên mới có thể làm ra hành vi khiến người câm nín đến thế.

Phó Gia Thụ tức giận lên xe, Tần Du ngồi bên cạnh, thấy Phó Gia Thụ phụng phịu thì không thể nhịn cười nổi, chỉ nghe anh nói: "Cười đi! Cười đi! Cười dính cả son lên răng rồi."

Tần Du nghe anh nói vậy thì mở túi xách, lấy gương nhỏ ra soi, một hàng răng trắng tinh. Nhãi ranh này lừa cô à? Cô nghiêng đầu, trịnh trọng tuyên bố: "Phó Gia Thụ, tôi cùng lập trường với bác gái, sau này không cho phép anh đi cửa nhỏ. Hoặc là trèo tường, hoặc là đi cửa chính. Anh dám đi cửa nhỏ thì tôi thả Tiểu Hoàng cắn anh!"

Phó Gia Thụ: "?" Nói cho cùng thì nuôi Tiểu Hoàng vẫn là vì đề phòng anh!

Phó Gia Thụ và Tần Du đã bắt đầu lên đường, mà vũ hội của Niên gia còn chưa bắt đầu. Phó thái thái dẫn Phó Gia Ninh đi trước, độ tuổi này của Phó Gia Ninh cũng nên để ý mối rồi, mọi người biết của cải của nhà họ Phó, rất nhiều người muốn kết thân với bọn họ.

Xét thấy mỗi lần Phó thái thái đều có thể bới móc ra một đống vấn đề từ mấy thanh niên, sáng sớm hôm nay, trước khi ra cửa, Phó lão gia có dặn dò: "Em đừng chỉ chăm chăm nhìn con nhà mình tốt, đừng so ưu điểm của con mình với khuyết điểm con nhà người ta. Cứ thế thì em chẳng bao giờ tìm được con rể ưng ý đâu. Gia Ninh cũng còn nhỏ, chờ con bé học xong đại học lại nói cũng không muộn."

"Không muộn? Sao lại không muộn chứ? Chờ tốt nghiệp đại học đã hơn hai mươi tuổi rồi. Người tốt đều bị mọi người chọn hết."

Nói thì nói như vậy, nhưng bà nhìn đám cậu ấm lòe loẹt này thế nào cũng chướng mắt. Thôi thôi, con gái nhà mình còn nhỏ, chờ học đại học xong lại nói. Phó thái thái không ngừng băn khoăn qua lại giữa nhà ta có nữ sắp lớn với nhóc con nhà ta còn nhỏ.

Thế cho bà xem nhẹ mấy lời mà vài vị thái thái muốn nói cho bà nghe.

"Hồ thái thái, Nhị công tử ưu tú như vậy, Tứ tiểu thư cũng trổ mã tươi đẹp như hoa. Quan trọng nhất là có tài học. Cũng chỉ có dòng dõi thư hương như nhà các vị mới có thể nuôi ra con gái như thế." Niên thái thái hỏi Phó thái thái: "Phó thái thái, bà nói có phải hay không?"

Phó thái thái bị Niên thái thái nhắc nhở thì mới khôi phục tinh thần, mục đích của buổi vũ hội hôm nay chính là bọn họ muốn tác hợp hôn sự của con trai với tiểu thư Hồ Tứ trước mắt.

Trông ánh mắt của Niên thái thái ý tứ chính là bà ta khen ngợi Tứ tiểu thư nhà họ Hồ lâu như vậy không đủ, còn đợi Phó thái thái cùng khen mới chịu. Phó thái thái nhìn Tứ tiểu thư trước mắt, hôm nay Tứ tiểu thư đúng là dịu dàng thanh thoát, trông như đóa hoa lạc thạch trắng trên giàn hoa trong vườn vậy. Thật khó mà tưởng tượng một cô gái như thế lại có thể dùng ngòi bút làm vũ khí, dưới tình huống không có chứng cứ thực tế gì, nói Tiểu Du đến không ra gì như vậy. Bảo bà khen? Thôi cho xin đi!

Đại thiếu phu nhân nhà họ Niên thấy Phó thái thái không thuận theo, sợ mẹ con nhà họ Hồ sượng mặt, đành phải phụ họa: "Đúng vậy! Tứ tiểu thư ngồi ở chỗ kia là có thể tản ra loại hương vị mà người xưa hình dung... chính là tiểu thư xuất thân thanh quý, kiểu người son phấn tục tằng chỉ biết điểm phấn tô son, dựa vào châu báu đầy người làm nổi bật sao có thể so sánh được?"

Phó Gia Ninh nghe vậy thì nhìn lại bản thân, trên tóc kẹp chiếc kẹp tóc kim cương trân châu, cổ đeo một chuỗi trân châu ba xuyến, tay cũng đeo vòng trân châu nạm kim cương, quan trọng nhất là tai đeo hoa tai trân châu Nam Dương, viên châu to bằng ngón tay cái, vừa to vừa sáng.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 134



Đây còn chẳng phải hoàn toàn ăn khớp với lời của Đại thiếu phu nhân nhà họ Niên đấy sao.

Đại thiếu phu nhân Niên gia nói xong mới phát hiện Phó Gia Ninh ăn mặc tỉ mỉ đang nhìn mình, mà Phó thái thái càng thêm đẹp đẽ cũng chỉ cười nhạt không nói.

Đại thiếu phu nhân nhà họ Niên thấy vậy mới nhận ra mình chỉ lo nịnh nọt nhà họ Hồ, lại quên mất nhà họ Phó giàu có, chỉ cần Châu Âu lưu hành cái gì là mẹ con nhà họ Phó đeo c** **.

Đại thiếu phu nhân nhà họ Niên ý thức được bản thân nói sai, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Hồ thái thái cũng không phát biểu ý kiến. Hồ thái thái nhìn ra được, nơi này vẫn là nhà họ Niên tràn đầy nhiệt tình, vị thái thái nhà họ Phó từ lúc tới đây cũng không chủ động khen ngợi con gái mình, càng không tỏ vẻ hai nhà muốn kết thân. Đương nhiên, Hồ thái thái không cho rằng nhà họ Phó không muốn kết thân với nhà mình, dù sao kết thân có lợi cho cả hai gia đình rất nhiều.

Lúc ở nhà, con trai có nói, nhà họ Phó chắc chắn sẽ làm bộ làm tịch. Nhà họ Hồ bọn họ đã không còn là dáng vẻ trước kia, Phó Gia Thụ có thể lấy Tiểu Tứ là nhà họ Phó trèo cao, cần khiến nhà họ Phó hiểu được điều này. Còn một vấn đề nữa, Phó Gia Thụ lằng nhằng mờ ám với cái cô quản lý cửa hàng tây kia, nếu nhà bọn họ không chiếm thế mạnh hơn, sau này sao có thể làm cho Phó Gia Thụ nghe lời, cắt đứt sạch sẽ với loại gái không đứng đắn bên ngoài này được? Chưa kể, nếu không mạnh mẽ hơn, sau này sao có thể khiến nhà họ Phó cam tâm tình nguyện ủng hộ con đường làm quan của con trai, dù sao mưa cầu được cũng không lớn.

Nhà họ Phó làm bộ làm tịch, vậy nhà họ phải càng làm giá hơn, đây là luật sắt.

Vậy nên dù đại thiếu phu nhân nhà họ Niên nói sai rồi, Hồ thái thái vẫn ngó lơ không màng, muốn xem mẹ con nhà họ Phó xử lý thế nào.

Không ai giải vây cho đại thiếu phu nhân nhà họ Niên, thậm chí ngay cả Niên thái thái cũng ghét bỏ dâu cả nói chuyện không qua đầu óc. Đừng nói vị tiểu thư này của nhà họ Phó, Phó thái thái còn trang điểm đẹp đẽ hơn cả con gái. Huống chi cha của Phó thái thái chính là tiến sĩ chân chính, người ta cũng là dòng dõi thư hương, nói thế còn không phải đắc tội người ta à?

Ngay lúc đại thiếu phu nhân nhà họ Niên gượng gạo không thôi, Phó Gia Ninh cười khúc khích ra tiếng: "Con phải đi nói cho anh trai, anh ấy là son phấn tục tằng!"

"Cái con bé này, nổi điên gì thế?" Phó thái thái trách khẽ.

"Lúc con ra cửa bị anh gọi lại, anh mở ngăn kéo ra, một ngăn kéo cà vạt mà không biết chọn cái nào. Còn một hộp cúc tay áo nữa, bảo cứ để con chọn cho. Lúc ấy con còn hỏi anh, con gái trang điểm vì người thương, anh điệu thế làm gì?" Phó Gia Ninh trưng ra vẻ mặt ngây thơ: "Mẹ biết anh bảo sao không?"

Phó thái thái niết mũi con gái: "Nghịch ngợm, anh con nói chắc chắn không phải lời hay, đừng nói linh tinh."

DTV

Tống Thư Ngạn đứng sau lưng bọn họ cúi đầu: "Anh của em nói như thế nào?"

Phó Gia Ninh ngửa đầu, thấy Tống Thư Ngạn, cũng thấy Tống Thư Ngạn không mặc chính thức như tham dự tiệc tối mọi khi: "Anh Thư Ngạn, hôm nay anh tùy tiện thật đấy."

"Hôm nay anh không phải vai chính, đương nhiên là sao cũng được. Em mau nói nốt đi, anh trai em nói thế nào?"

Tống Thư Ngạn đứng chỗ này đương nhiên hấp dẫn những người khác lại đây, ai nấy đều muốn muốn nghe.

Kim Hiểu Vũ của nhà họ Kim còn e sợ thiên hạ không loạn: "Em ba mau nói đi, anh hai em nói sao?"

"Gia Ninh." Phó thái thái xụ mặt, ngăn cản con gái nói linh tinh.

Phó thái thái càng như vậy, những người khác càng tò mò, thậm chí Hồ thái thái cũng hỏi: "Trẻ con đùa với nhau thôi mà, cứ để Gia Ninh nói đi?"

Phó Gia Ninh học điệu bộ của Phó Gia Thụ: "Trong thiên nhiên, vốn là con đực khoe khoang cho con cái xem, hoặc là biểu diễn cơ thể cường tráng, hoặc là khoe ra lông chim xinh đẹp, chỉ có xã hội loài người mới làm ngược lại, để phái nữ ăn mặc, trang điểm cho phái nam xem. Nếu anh muốn lấy được một cô gái tài mạo song toàn, anh đương nhiên phải tỉ mỉ trang điểm, hấp dẫn sự chú ý của cô ấy."

Phó Gia Ninh nói xong, mọi người cười phá lên, Tống Thư Ngạn càng là cười đến suýt đau sốc hông. Anh ấy nhất định phải tìm cơ hội nói cho Tần Du nghe mấy lời này.

Vẻ mặt người nhà họ Niên đều dịu hẳn, Phó Gia Thụ ăn mặc tỉ mỉ như thế là vì ai? Không cần nói cũng biết.

"Thế nên em nghe chị dâu Niên nói vậy mới giật mình. Chờ anh em đến đây, em phải chê anh ấy son phấn tục tằng mới được."

Kim Hiếu Vũ lại cười ha hả: "Em ba, không cần em đội, để bọn anh đội cho!"

Nhà họ Hồ cực kỳ hài lòng, Phó Gia Ninh nói vậy hóa giải xấu hổ cho đại thiếu phu nhân nhà họ Niên, còn đương trường nói cho mọi người biết Phó Gia Thụ coi trọng lần xem mắt này đến mức nào. Tứ tiểu thư nhà họ Hồ cười đến rụt rè, mặt ửng hồng.

Phó thái thái sần mặt, nói với Phó Gia Ninh: "Càn quấy!"

Phó Gia Ninh nhăn mặt với Phó thái thái.

Lúc này Hồ thái thái đang thoải mái quyết định giữ chút thể diện cho thông gia tương lai, xoa dịu bầu không khí, nói: "Phó thái thái, cô bé ngây thơ hồn nhiên, cũng đủ thấy được tình anh em của chúng rất sâu nặng."

Nhìn trông Phó thái thái có vẻ rất đau đầu: "Hai đứa trẻ đều bị chúng ta chiều hư, vẫn là cháu trai và cháu gái điềm tĩnh cao quý."

Trong lòng Niên thái thái đã xác định, xem ra hôn sự của hai người chắc chắn sẽ thành công: "Cái này không phải đơn giản quá sao, sau này cứ để Gia Ninh tiếp xúc nhiều với Tứ tiểu thư, học hỏi nhiều thêm là được."

Hiển nhiên Hồ Tứ tiểu thư cũng muốn gây dựng quan hệ tốt với Phó Gia Ninh, bèn nói: "Em ba đi lấy chút trà bánh tới đây với chị nhé?"

Thấy Phó Gia Ninh vẫn ngồi đó bất động, Niên đại thiếu phu nhân giục cô ấy: "Gia Ninh, mau đi đi!"

"Thôi, con có bạn tới rồi!" Phó Gia Ninh chỉ ra ngoài cửa, có Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư của Bách hóa Hoa Mỹ, còn có một tiểu thư mặc sườn xám, vị tiểu thư kia gật đầu với Hồ Tứ tiểu thư, Hồ Tứ tiểu thư lại lộ vẻ khinh thường, quay sang nói với Phó Gia Ninh: "Em ba, đi thôi!"

Phó Gia Ninh lại nhìn sang mẹ mình: "Mẹ, chị Uyển nhi và Dao nhi tới rồi, con đi chơi với họ đây."

"Đi đi!" Phó thái thái cũng chẳng thèm để ý tới tâm trạng của Hồ Tứ tiểu thư, để con gái thích làm gì thì làm cái đó.

Phó Gia Ninh rời đi, Hồ Tứ tiểu thư cũng không nhắc tới chuyện muốn đi lấy trà bánh nữa, ngồi bên cạnh mẹ mình, Hồ thái thái vươn tay ra giữ tay cô ta.

Phó Gia Ninh từ chối Hồ Tứ tiểu thư vốn là chuyện bình thường, một người là thiên kim nhà giàu, một người là tài nữ ngâm gió ngợi trăng, vốn dĩ hai người đã không giao tiếp với nhau quá nhiều.

Nhưng bây giờ Hồ thái thái không nghĩ như vậy, con gái nhà mình chủ động làm thân với thiên kim nhà họ Phó này, vậy mà lại bị từ chối.

Hồ thái thái mỉm cười: "Trong thời đại như bây giờ, đã không còn là thời chúng ta nói đến phép tắc, nói đến tam tòng tứ đức nữa. Con gái phải sống hòa thuận với chồng, còn phải có tài, theo kịp được bước chân của chồng. Nếu không cứ đi theo tư tưởng hiện đại, từ bỏ những trói buộc truyền thống, nhưng lại không nâng cao được tu dưỡng của bản thân, lấy ngổ ngáo tùy hứng làm lý do, thành ra lại hại chúng."

Nghe thấy mẹ nói như vậy, Hồ Tứ tiểu thư hoàn hồn lại, kéo tay áo Hồ thái thái ra vẻ hơi bất mãn: "Mẹ."

Niên thái thái muốn nói theo Hồ thái thái, lại nhận ra Hồ thái thái nói lời này cũng không có lý cho lắm, đây không phải ra hiệu, mà rõ rành rành đang nói nhà họ Phó không biết dạy con gái sao? Đây là thái độ để kết thông gia à?
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 135



Quả nhiên sắc mặt Phó thái thái hơi thay đổi: "Hồ thái thái, không phải nhà nào cũng có truyền thống học sâu hiểu rộng như nhà bà, có thể nuôi được một cô con gái giỏi giang, đăng bài văn lên trang báo như Tứ tiểu thư. Hai đứa con nhà tôi, chẳng qua chỉ là người bình thường, không thể so sánh với công tử tiểu thư quý phủ được."

Hồ thái thái nhìn sang Phó lão gia đang trò chuyện vui vẻ với con trai nhà mình, huống hồ vì lần gặp mặt này Phó Gia Thụ còn cố ý ăn diện, hôn nhân của gia đình thượng tầng nào chỉ dựa vào yêu thích chứ? Cho dù Phó thái thái thích con gái bà ta, thì bà ta cũng không thể quyết định mối nhân duyên này được? Với tầng lớp như bọn họ càng nhiều sẽ là suy tính tới lợi ích.

"Cuối cùng xe của Phó nhị cũng tới rồi." Một chàng trai đứng ở cửa thét to một tiếng: "Đi thôi, chúng ta cùng chửi anh ta một tiếng 'son phấn dung tục' thay em ba."

Người trẻ tuổi đồng loại tụ tập ở cửa, đợi Phó Gia Thụ đi vào.

DTV

Mọi người thấy xe của Phó Gia Thụ đang lái về phía bãi đỗ xe.

"Nếu cậu ta đã chân thành như vậy, lát nữa cứ bảo cậu ta không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, quỳ xuống cầu hôn Tứ tiểu thư, có được không?"

Không biết ai nghĩ ra ý xấu này, được những người khác nhất trí đồng ý: "Được! Hôm nay cầu hôn, tháng sau kết hôn!"

"Cứ vậy đi!" Tống Thư Ngạn là bạn thân của Phó Gia Thụ, cũng hô hào theo.

Hồ Tứ tiểu thư ở bên trong nghe thấy lời này, đỏ mặt tới tận cổ, chỉ có Phó thái thái không nóng không lạnh nói chuyện với một vị thái thái khác, coi vẻ không hề muốn hùa theo kết thân với người ta.

Hồ thái thái thấy Phó thái thái không nhiệt tình, trong lòng thấy bất mãn, kéo tay Niên thái thái nói: "Niên thái thái, bây giờ các con đều ủng hộ yêu đương tự do, ba mẹ sẽ không cưỡng ép suy nghĩ của con cái, hy vọng chúng có tình cảm với nhau, bản thân thích thì sau này mới lâu dài được."

Niên thái thái cũng cảm thấy Phó thái thái vô lý quá, chuyện như thế này, Phó lão gia thích, Phó Gia Thụ thích, bà ấy không thích thì có tác dụng gì? Bà ta nói: "Đúng thế thật, phải hiểu rằng bây giờ đám thanh niên có tư tưởng mới, người làm phụ huynh như chúng ta phải thoáng một chút, chúng thích ai thì cứ kệ chúng nó."

"Đúng vậy! Nhà bọn tôi từng có bài học về việc này đấy, năm đó quyết định chuyện kết hôn cho thằng hai từ sớm, ầm ĩ tới cuối cùng vẫn là kết thúc bằng ly hôn. Cho nên các bậc phụ huynh đừng nhúng tay vào chuyện của con trẻ. Đây là bài học mà chúng tôi có được."

Phó thái thái nghe thấy câu này, vô cùng tán đồng: "Điều này lại giống với những gì chúng tôi nghĩ, hai vợ chồng chúng tôi đã nói rồi, chỉ cần con dắt về nhà, cho dù có xuất thân như thế nào, chúng nó đã thích thì bọn tôi sẽ cho chúng kết hôn. nhất định không can dự vào chuyện kết hôn của chúng."

Các thái thái ở bên trong đang nói về quan điểm kết hôn kiểu mới bằng giọng mỉa mai, xe của Phó Gia Thụ ở bên ngoài đã đỗ xong, bước từ ghế lái xuống, sau khi xuống còn soi gương phản quang, chỉnh lại quần áo một chút, xem lại kiểu tóc. Thấy anh cẩn thận chỉnh chu như vậy, người ngoài cửa đều cười muốn chết, quả nhiên vô cùng coi trọng.

Không đúng! Sao anh còn chưa đi tới đây? Mà lại đi sang chỗ ghế phụ?

Chỉ thấy Phó Gia Thụ mở cửa ghế phụ ra, một đôi chân đi giày cao gót màu đen bước ra khỏi xe. Tình huống gì thế này?

Một bàn tay trắng như tuyết đặt lên tay Phó Gia Thụ, trên bàn tay này còn đeo một chiếc vòng màu xanh lục nạm kim cương sáng chói, chỉ một bàn tay, một chiếc chân này đã khiến người khác tưởng tượng vô hạn.

Lúc này người đã bước xuống xe, nhưng lại quay lưng lại với bọn họ, chỉ nhìn bóng lưng này, dưới chiếc váy dài màu đen, vòng eo mảnh một tay có thể ôm hết, cho dù là âu phục hay sườn xám đã nhìn quen đều rộng thùng thình, lúc này nhìn thấy đường cong yểu điệu như vậy, ai mà không nín thở? Muốn cô ngoái đầu nhìn một cái.

Đương nhiên trong đó có người đã biết đây là ai!

Trái tim Tống Thư Ngạn bỗng thắt lại, rõ ràng anh ấy đã mời cô cùng tham gia vũ hội, tại sao cô lại từ chối mà tới cùng với Phó Gia Thụ?

Phải rồi, cô đã nói, có sắp xếp cả rồi, hóa ra là sắp xếp này. Phó Gia Thụ có ý gì? Anh không muốn kết thân với nhà họ Hồ, cũng không cần phải sỉ nhục nhà họ Hồ như vậy chứ?

Cho nên Tần Du đã biết Phó Gia Thụ không muốn kết thân với nhà họ Hồ từ lâu, mình nhắc tới việc Phó Gia Thụ muốn xem mắt với Hồ Tứ tiểu thư trước mặt cô, trong mắt cô là mình đang nói xấu sau lưng bạn thân ư? Trong mắt cô anh ấy có phải là tiểu nhân vô liêm sỉ không?

Anh ấy không quan tâm Phó Gia Thụ cảm thấy mình như thế nào, nhưng anh ấy rất để ý cái nhìn của Tần Du.

Mọi người đợi người con gái quay người lại, nhưng cái đồ c.h.ế.t tiệt Phó Gia Thụ này vẫn lề mà lề mà vươn tay chỉnh lại áo choàng cho cô gái, đúng là nôn nóng muốn chết.

Phó Gia Thụ chỉnh lại áo choàng cho Tần Du xong, mới quay người chào hỏi đám anh em ngoài cửa, làm tư thế để Tần Du có thể khoác cánh tay anh.

Đám anh em chỉ ước gì cắn anh một cái, vẫy tay làm gì? Cái đồ dung tục quê mùa như anh có gì đẹp chứ?

Ôi! Cô gái quay người thật rồi! Có người có văn hoa tu dưỡng cao, trong đầu nhảy ra mấy chữ mắt ngọc mày ngài, môi đỏ như son, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, quần là áo lượt, toàn thân phú quý...

Thiếu thốn vốn từ, cái tên nhà giàu mới nổi hô lên: "Ôi mẹ ơi, đây là Vương Mẫu nương nương hạ phàm à?"

"Nói cái gì đấy? Rõ ràng là tiên nữ hạ phàm!" Có người chỉnh lại kịp thời.

"Ông anh giúp cái, tiên nữ có khí chất như cô ấy sao? Điệu bộ cô ấy bước đi kia, có cái từ gì mà bia nghễ thiên hạ?" Người này ra vẻ rất có lý.

"Bễ nghễ thiên hạ! Không biết dùng từ, thì đừng có dùng lung tung, có được không?"

"Ai cũng biết văn thơ tôi không tốt mà."

"Không tốt, thì có thể đừng dùng từ lung tung không? Thầy dạy văn của cậu mà nghe thấy thì đ.â.m đầu vào tường mất."

"Nhưng tôi nói có sai đâu, cô ấy giống Vương Mẫu nương nương mà."

Đường Dao Nhi đứng cùng với Phó Gia Ninh nói: "Bây giờ coi như tớ tin lời cậu và Dư Tú Thanh nói rồi, trông đằm thắm quá. Đừng nói là anh cậu, kể cả tớ cũng muốn quỳ rạp dưới vạt váy của cô ấy."

"Chẳng trách Phó Gia Thụ lại ăn diện cẩn thận như vậy, nhưng bên cạnh một người đẹp như thế, nếu không ăn diện kỹ càng, e là sẽ thấy tự thẹn kém cỏi mất?"

"Tự thẹn kém cỏi, c.h.ế.t mất thôi, đúng là tạo nghiệt mà, sao tôi lại đứng bên cạnh cậu chứ?"

Phó Gia Ninh quay đầu nhìn đám anh trai cuồng ngôn ban nãy: "Các anh ơi, cùng hô lên với em đi, son phấn dung tục!"

Tiếng "son phấn dung tục" này của Phó Gia Ninh không nhỏ, nhưng không ai hô theo, không những không ai hô theo, còn cảm thấy hô lên như vậy thực sự xúc phạm người đẹp. Thậm chí người đứng đằng sau cô ấy còn lùi lại một bước nhỏ, xấu hổ khi đứng chung với cô ấy.

Vậy mà không có ai phụ họa theo mình, Phó Gia Ninh hận sắt không thành thép dậm dậm chân: "Mấy người các anh ai cũng vô dụng, đã bảo cùng hô với nhau rồi."

Tần Du và Phó Gia Thụ đã tới cửa, Phó Gia Thụ nhướng mày: "Hét gì đấy?"

"Hô lên Phó Gia Thụ là cái đồ son phấn tục tằng đó!" Phó Gia Ninh nói vô cùng có lý.

Phó Gia Thụ nghe mà chẳng hiểu gì: "Anh son phấn tục tằng?"

Phó Gia Ninh nói với giọng tố cáo: "Ban nãy chị dâu cả nhà họ Niên khen con gái nhà người ta một bụng thơ ca tài hoa, nói rằng tô son điểm phấn, châu báu đầu người đều là son phấn dung tục ngay trước mặt em. Em bị bà ta nói như vậy, tức lắm ấy, đâu thể tự nhận mình son phấn tục tằng được? Chỉ đành kể chuyện anh chọn cà vạt cúc áo ở nhà ra. Nhắc đến son phấn tục tằng, anh em chúng ta gộp lại, đây gọi là có nạn cùng chịu đó!"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 136



Bị Phó Gia Ninh nói ra với giọng điệu ngây thơ như vậy, Đại thiếu gia nhà họ Niên nhíu mày nhìn vợ đang ngồi trên sô pha nói chuyện với mẹ con nhà họ Hồ ở bên trong.

Sao có thể nói như vậy được chứ? Thế chẳng phải đắc tội khách quen nhà họ Phó này à? Bọn họ giật dây bắc cầu hai nhà, đâu phải để gây thù.

Phó Gia Thụ cũng thật là, tới xem mắt thì xem mắt, không thích thì thôi, tại sao còn dẫn cô gái khác tới.

Bây giờ Phó Gia Ninh bị nói ngay tại chỗ như vậy, rõ ràng không nể mặt nhà họ Niên chứ còn gì?

Tần Du nhìn Phó Gia Ninh đeo đầy trân châu đá kim cương trên người, vươn ngón tay mảnh khảnh ra chọc đầu Phó Gia Ninh: "Ngốc à? Em không biết biện bạch với chị dâu cả ngay lúc đó sao, có cái gọi là giàu thì cứu giúp khắp thiên hạ, nghèo thì giữ mình trong sạch. Không thích trang sức có thể khen là thanh lịch tao nhã, thích trang sức cũng có thể nói một tiếng ung dung hào hoa, đó mới là đạo đãi khác. Lời nâng một bên dìm một bên không thông minh chút nào. Em thì hay rồi còn rơi vào bẫy của người ta, cố ý nói ra chuyện xấu mặt của anh em, hại anh em đấy hử?"

DTV

Phó Gia Thụ nghe thấy cô ấy bảo vệ mình, trong lòng ngọt ngào, không kìm được nở nụ cười đầy mặt.

Phó Gia Ninh bị Tần Du nói như vậy, dẩu miệng lên: "Em đâu có nghĩ tới?"

Tần Du buông tay ra khỏi cánh tay Phó Gia Thụ, quay đầu nhìn Phó Gia Thụ thật kỹ: "Tự em xem trên mặt anh em có son phấn hay không?"

Phó Gia Thụ đắc ý: "Đúng đấy, anh son phấn bao giờ? Anh không ẻo lả đâu đấy nhé!"

Phó Gia Ninh nhìn anh mình, trợn trắng mắt với anh: "Ngốc thật sự, chị ấy nói son phấn tục tằng không có son phấn thì chỉ còn lại tục tằng thôi, đến cái này mà cũng không hiểu à?"

Phó Gia Thụ: "???"

Mọi người bật cười thành tiếng, ông anh có tố chất văn học không cao kia đi tới bên cạnh Phó Gia Thụ: "Sau này, hai chúng ta là cá mè một lứa rồi."

Phó Gia Thụ lập tức trở mặt: "Phó Gia Ninh, em cứ đợi đó!"

Tống Thư Ngạn nhìn Tần Du, trong lòng đúng là ngổn ngang trăm mối tơ vò, hôm qua anh ấy mời cô tới vũ hội là muốn chính mắt cô nhìn thấy Phó Gia Thụ và Hồ Tứ tiểu thư xem mắt, không ngờ rằng Phó Gia Thụ lại dẫn cô tới, cà vạt và áo choàng của cô cùng một màu, cúc tay áo cũng là ngọc lục bảo.

Chọn cà vạt vì ai, chọn cúc tay áo vì ai? Không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Lúc nào cũng nói mình không có ý định theo đuổi cô, nhưng chỗ nào cũng săn sóc tiếp cận cô?

Phó Gia Ninh còn ngại chuyện chưa đủ lớn: "Anh à, ban nãy các anh nói rằng: Muốn anh quỳ xuống cầu hôn ngay tại chỗ đó."

"Cầu hôn?" Mặt Phó Gia Thụ lộ vẻ xấu hổ: "Đừng có nói lung tung, còn sớm, còn sớm!"

"Anh hỏi anh Thư Ngạn đi, ban nãy anh ấy cùng hô lên theo đấy!" Phó Gia Ninh quay đầu nhìn Tống Thư Ngạn, một bộ ngây thơ hồn nhiên: "Anh Thư Ngạn, anh nói xem có đúng không?"

Tống Thư Ngạn bị cô ấy hỏi mà suýt chút phun ra một ngụm máu, rõ ràng ban nãy nói là Hồ Tứ tiểu thư, Phó Gia Ninh lại càn quấy đảo lộn, biến thành Tần Du.

Mọi người đều biết giai nhân trước mắt chính là cái người cùng lên báo với Tống Thư Ngạn và Phó Gia Thụ, lúc này vừa khéo có có trò hay để xem.

Tống Thư Ngạn đột nhiên cảm thấy Phó Gia Ninh luôn kiêu kiều động lòng người sao lại khiến người khác chán ghét như vậy?

Phó Gia Thụ trừng Phó Gia Ninh, trên mặt nở nụ cười: "Chỉ biết nói nhăng nói cuội."

"Hừ!" Phó Gia Ninh làm mặt xấu với anh trai, đi tới khoác tay Tần Du, nhìn cô gái bên cạnh: "Chị Tần, đây là bạn thân của em, cũng là Đường Dao Nhi con nhà nhà họ Đường có Bách hóa Hoa Mỹ mà chị thường đến."

Tần Du gật đầu: "Chào em."

Đường Dao Nhi nhiệt tình mời: "Chào chị Tần, chị cả của em đang nói chuyện với chị lục nhà họ Trần, chị ấy rất muốn làm quen chị, chúng ta cùng vào tìm bọn họ có được không?"

"Đợi đã! Tớ dẫn chị ấy đi tìm mẹ tớ trước! Đợi chị ấy qua đó chào hỏi xong, tớ sẽ dẫn chị ấy tới làm quen chị Lục và Đường Đại tiểu thư." Phó Gia Ninh dẫn Tần Du đi vào.

Bạn nữ bị em gái lôi đi, Phó Gia Thụ bị anh em bên cạnh kéo lại hỏi: "Đang làm gì vậy? Không phải hôm nay cậu xem mắt Hồ Tứ tiểu thư sao?"

Phó Gia Thụ liếc xéo người anh em này, khóe môi hơi cong lên, mang theo vẻ bất cần đời hoàn toàn khác với tính cách tươi sáng thường ngày của anh: "Sao tôi không biết thế? Tôi chỉ biết hôm nay có vũ hội, cho nên mời bạn nhảy tới thôi."

Người này bị anh hỏi cho nghẹn họng, vấn đề là có ai không biết chứ? Chẳng qua không nói rõ ra thôi?

"Chị dâu cả nhà họ Niên còn biết cả nhà bọn tôi dung tục." Phó Gia Thụ dơ tay lên, trên cổ tay áo sơ mi là một viên ngọc lục bảo hình vuông to bằng móng tay ngón cái, giá trị xa xỉ: "Sao có thể giới thiệu một người không thích những tục vật mà lại làm bạn với thơ ca cho tôi được. Gả vào nhà tôi, suốt ngày nghe cha tôi nói về tiền đồng, mẹ và em gái tôi nói tới gần đây cửa hàng bạc nào đó mới có trang sức nào mới, công ty bách hóa nào lại có hàng Châu Âu mới, thế chẳng phải ép người ta phát điên sao?"

Đúng vậy! Đã nói thẳng mặt người ta dung tục rồi, còn kết thông gia thế nào được nữa? Có cái kiểu kết thân nào như vậy sao?

Cụ thể ngoài cửa xảy ra chuyện gì, những vị thái thái và các tiểu thư phải giữ sự thận trọng ở bên trong đều không biết, cho dù Hồ Tứ tiểu thư muốn đi gặp Phó Gia Thụ ngay, không không thể mất sự rụt rè của mình được.

Ban nãy tiếng đám người ngoài cửa hét lên quá vang, bảo Phó Gia Thụ vào cầu hôn đi, bọn họ đều đang đợi Phó Gia Thụ bước vào, trở thành một giai thoại.

Cho nên các vị tái thái tiểu thư ngồi đây đều nhìn ra cửa, nhưng ngoài cửa lại là Phó Gia Ninh khoác tay một người đẹp diễm lệ đi vào.

Hai cô gái, một người cao ráo, một người nhỏ nhắn, một người mặc váy đen phối cùng áo choàng xanh sẫm lộng lẫy, đoan trang tao nhã, một người mặc váy liền kiểu tẩy màu xanh dương nhạt, đầy vẻ tiên khí, một người đeo toàn trang sức ngọc lục bảo, một người đeo trân châu kim cương, một người khoan thai, một người yêu kiều.

Không ai ngờ tới cảnh tượng này, đây là ai? Cô ấy tới làm gì? Tại sao Phó Gia Ninh lại khoác tay cô ấy? Một loạt câu hỏi xoay vòng trong đầu các vị thái thái và tiểu thư.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, màu m.á.u trên mặt Hồ Tứ tiểu thư nhanh chóng rút sạch, đến cả mặt Hồ thái thái cũng tái mét, mà Niên thái thái vốn đang chắc nịch trong lòng, lúc này nghẹn một hơi trong lồng ngực, không biết hôm nay nhà họ Phó có ý gì? Có phải đang muốn đắc tội nhà họ Hồ rõ rành rành hay không?

Rõ ràng bầu không khí đã không tốt lắm, còn có người hóng chuyện ngại chuyện chưa đủ lớn, hỏi với vẻ mặt kinh ngạc tò mò: "Phó thái thái, là chiếc vòng trên cổ vị tiểu thư này, có đúng không?"

"Chính là nó." Phó thái thái dịu dàng nhìn Tần Du đi về phía bà: "Bảo kiếm tặng anh hùng, châu báu xứng với... tục nhân, tôi là kẻ lạc loài trong nhà họ Mục, tục nhân vô cùng dung tục. Nếu không phải năm đó tôi ham phú quý, sao lại gả cho lão gia nhà bọn tôi chứ?"

Lời này đang nhắc nhở mọi người rằng, nhà mẹ đẻ Phó thái thái chính là dòng dõi thư hương thực sự. Ai mà không biết chuyện khuê tú danh môn là Phó thái thái bỏ nhà theo tên lái buôn chứ?

Lời này nói ra, Niên Đại thiếu phu nhân không giữ nổi mặt mũi nữa, vốn dĩ Phó Gia Ninh nói như vậy, còn có thể nói là Phó Gia Ninh hiểu chuyện giải vây cho cô ta, bây giờ cô ta hiểu rồi, khi đó người ta đang châm chọc.

Người càng không thể ở lại thêm đó là mẹ con nhà họ Hồ, ban nãy trong lòng vui mừng tới mức nào, lúc này mất mặt cỡ đó.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 137



Phó Gia Ninh đi tới bên cạnh Phó thái thái: "Mẹ, anh dẫn chị Tần tới đây nè!"

"Bác gái ạ!"

"Tiểu Du, ngồi đi!" Phó thái thái đứng dậy kéo Tần Du ngồi xuống bên cạnh bà ấy.

Ba người đeo đầy ngọc ngà châu báu đối đầu với hai mẹ con được xưng là "một bụng thơ ca tài hoa".

Mọi người phát hiện có thể trên đời này thực sự có "một bụng thơ ca tài hoa", nhưng chắc không phải mẹ con nhà họ Hồ. Dù sao so với ba người này, nhất là sự nổi bật của vị tiểu thư kia, vẻ bề ngoài vẫn kém hơn, đó là kiểu thoải mái trên khuôn mặt, là bình tĩnh và thong dong.

Lại nhìn sang Tứ tiểu thư nhà họ Hồ, ban nãy trên mặt vẫn còn đầy vẻ dịu dàng, có lẽ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng, lúc này cái mũi ưng và gò má nhô cao lộ hết ra, để lộ tướng khắc nghiệt.

Thế này còn so sánh như nào được nữa? Xách túi cho người ta, có khi người ta còn chê Hồ Tứ này phá cảnh đẹp ấy chứ.

Lúc này Phó Gia Thụ cũng thoát khỏi đám anh em đi tới, đứng bên cạnh Phó thái thái: "Mẹ ạ."

DTV

Hồ Tứ tiểu thư nhìn Phó Gia Thụ đứng đối diện cô ta, vẫn đẹp trai sáng láng như lần đầu bắt gặp trên đường. Ban nãy cô ta vui mừng, vì anh ăn diện cẩn thận cho buổi xem mắt ngày hôm nay, bây giờ thấy cà vạt màu xanh sẫm, cúc tay áo bằng ngọc lục bảo giống với trang sức trên người người phụ nữ kia.

Anh ăn diện cẩn thận là vì ai! Còn phải nói sao? Nếu không muốn tới xem mắt thì đừng có tới, cần gì phải sỉ nhục người khác như vậy?

Không biết có ý định gì, Phó Gia Thụ như đang khoe khoang, đứng một phút rồi nói: "Mẹ, con tới chỗ cha đây."

Anh vừa định cất bước, đoạn quay lại cúi đầu nói với Tần Du: "Đợi lát nữa nhảy điệu đầu tiên với anh, không được nhận lời mời của người khác đâu đấy."

"Biết rồi. Anh đi làm việc của mình đi!" Tần Du vừa lấy làm lạ, vừa không nhịn được cười nói.

Tống Thư Ngạn ở đằng xa nhìn hai người mắt đi mày lại, trong lòng chua xót, mà những người gần đó cũng nghi hoặc trong lòng.

"Phó thái thái, vị tiểu thư này là?" Có một vị thái thái hỏi.

"Tôi là Tần Du, quản lý bộ phận đại lý máy dệt của cửa hàng tây Minh Thái."

Phó Gia Ninh đã nói nhỏ với cô từ trước, nói người nào là Hồ Tứ tiểu thư. Ánh mắt sắc bén của Tần Du dừng trên khuôn mặt Hồ Tứ tiểu thư, chậm rãi nói một câu: "Cũng là một trong những nhân vật chính mà cô Hồ chỉ trích."

Hồ Tứ tiểu thư cố nén chua xót, ngồi ở đây đã là cực hạn lớn nhất của cô ta rồi, bây giờ người phụ nữ này còn khiêu khích cô ta ngay tại đây, cực hạn này bị phá vỡ, giọng nói cô ta bén nhọn: "Tần tiểu thư cần gì phải tự mình đa tình nhập tâm như vậy?"

"Tự mình đa tình?" Tần Du như nghe được một chuyện rất buồn cười, bật cười thành tiếng: "Tôi muốn hỏi một chút, bây giờ cả cái bến Thượng Hải này có bao nhiêu cô gái hiểu tiếng Anh và tiếng Đức thân cận với hai vị công tử chứ? Chỉ thiếu mỗi không chỉ mặt gọi tên thôi. Còn nói tôi tự mình đa tình? Cô Hồ dám làm mà không dám nhận à?"

Tần Du nói chuyện thong thả ung dung, biểu cảm điềm tĩnh, so sánh lại, từ lúc Hồ Tứ tiểu thư thấy Tần Du đi vào, đã bắt đầu đứng ngồi không yên, lúc này vẻ mặt cũng căng thẳng khó coi.

Cô ta luôn được khen là người đẹp tài giỏi, điềm đạm như hoa cúc, lúc này so với người đẹp diễm lệ kia, sắc mặt càng thêm khó coi, đúng là một trời một vực.

Phó Gia Ninh đang ngồi ôm lấy cánh tay mẹ, lẳng lặng xem trò hay, mẹ chồng con dâu nhà họ Niên đã bắt đầu hoang mang từ lúc Phó Gia Ninh dẫn Tần Du vào tới bây giờ. Còn Hồ thái thái đã không thể nhịn nổi nữa, chỉ đành dùng cái vỏ bọc dòng dõi thư hương này của mình để chèn ép.

Hồ Tứ tiểu thư cố chống đỡ: "Cô qua lại giữa hai vị công tử, lẽ nào tôi là người đầu tiên nói sao? Lẽ nào không phải trước đó đã có trên báo từ lâu rồi sao?"

Cho dù thế nào Niên thái thái cũng không ngờ rằng cục diện lại như vậy, không phải đang nói chuyện bình thường sao? Ngân hàng tư nhân nhà họ Phó là cửa hàng lâu đời trăm năm rồi, Nhị thiếu gia nhà họ Hồ là người mới trong giới ngân hàng, hai nhà kết thông gia là theo nhu cầu, trời đất tạo nên, sao chẳng mấy chốc đã giương cung bạt kiếm rồi? Cho dù nhà họ Phó này không muốn, cũng không cần phải đưa người phụ nữ này tới phá hỏng chuyện chứ?

Lúc này Đại thiếu phu nhân nhà họ Niên khuyên can: "Hồ tiểu thư, Tần tiểu thư, cần gì phải ầm ĩ mất vui vì chút chuyện nhỏ này chứ, hôm nay tới đây để khiêu vũ, mọi người đừng làm mất hòa khí."

Tần Du hỏi Phó thái thái: "Vị này là?"

"Đây là Niên Đại thiếu phu nhân."

Tần Du khẽ mỉm cười nhìn Niên Đại thiếu phu nhân: "Niên Đại thiếu phu nhân cứ yên tâm, hôm nay không làm mất hòa khí gì đâu, không tranh cãi thì không làm rõ đạo lý được. Tôi tới đây để nói lý với Hồ tiểu thư. Chuyện này phải nhìn từ hai mặt, một mặt, tôi khâm phục tài văn chương của Hồ Tứ tiểu thư, cũng hoan nghênh cô ấy lên tiếng vì quyền lợi của phụ nữ. Một mặt khác, phóng viên báo chí bất lương, không phân biệt thị phi phải trái, không quan tâm tới sự thật, chỉ muốn thu hút cái nhìn, hắt nước bẩn lên đầu tôi. Mà Hồ tiểu thư, một người phụ nữ thời đại mới lên tiếng cho phái nữ, bảo sao hay vậy không hiểu rõ sự thật, tự mình phán đoán, thậm chí còn nói tôi không có tự trọng, hạ thấp vũ nhục nhân cách của tôi."

"Lẽ nào cô không qua lại thân mật với anh Tống và anh Phó sao?" Hồ Tứ tiểu thư nghẹn đỏ mặt hỏi ngược lại.

Phản ứng tại chỗ của cô gái này hoàn toàn không sắc bén như ngòi bút của cô ta, thực sự khiến Tần Du thấy hơi nhạt nhẽo, nhưng vẫn phải nói ra lời kịch đã chuẩn bị sẵn: "Hồ tiểu thư, cô luôn nói phụ nữ phải giải phóng. Phụ nữ phải bình đẳng. đầu tiên chúng ta phải có quyền làm việc bình đẳng chứ? Cũng chính là phụ nữ bước ra ngoài, nếu đã làm việc, không tránh khỏi phải tiếp xúc với người khác giới, đa số đồng nghiệp, khách hàng, bên cung cấp hàng hóa trước mặt chúng ta đều là người khác giới. Nếu vì giao tiếp công việc, mà phải gánh cái danh không biết tự trọng hay sao? Cho hỏi, nữ giới phải ra ngoài thế nào đây? Bảo nam giới xây nhà máy cho nữ, trung tâm thương mại cho nữ, công ty cho nữ cho chúng ta à? Sau đó chúng ta soi xét thật kĩ xung quanh xem có nam giới ở bên cạnh hay không à? Không có thì chúng ta mới nhấc chân bước ra ngoài sao? Cho hỏi, đây gọi là tiến bộ ư? Chắc chỉ là đổi sang một cái lồng khác thôi nhỉ?"

Đối mặt với những lời nói của Tần Du, cô Hồ đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt lập lòe, cô ta chỉ muốn trút bỏ sự khó chịu trong lòng ra nên viết một bài văn trên báo như thế, không ngờ Tần Du sẽ đọc được, cũng không ngờ Phó Gia Thụ sẽ dẫn cô tới đây.

Hơn nữa gặp được người thật, bị ánh mắt này của cô kìm kẹp ban nãy còn nói được vài câu. Bây giờ trong đầu cô ta hỗn loạn, không biết phải trả lời cô như thế nào, Hồ Tứ tiểu thư bị dồn cho nôn nóng, nước mắt tràn mi ứa ra.

Trên giấy có thể nói thoải mái, ra ngoài đời thực, Tần Du mới nói được vài câu, còn chưa nhằm vào cô ta đã bật khóc trước rồi? Tần Du vô cùng chán ghét kiểu phụ nữ thắng bằng việc khóc, điển hình cho kiểu tôi yếu đuối tôi có lý.

Hồ thái thái ôm lấy con gái, quay đầu tìm con trai bà ta: "Hồ Thụy, con mau tới đây!"

Tần Du: Đây là tới khúc gọi phụ huynh à? Cô không có phụ huynh để gọi.

Lập tức có người chỉnh lại suy nghĩ này của cô, Phó thái thái nói với con gái: "Gia Ninh, đi gọi cha và anh con tới đây, đừng để người mất cha mẹ như chị con không có người chống lưng."

"Ồ!" Phó Gia Ninh quay đầu chạy tới chỗ Phó lão gia đang nói chuyện.

Thế này? Mọi người đều không hiểu, nhà họ Phó là trưởng bối gì của Tần tiểu thư này chứ?
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 138



Hồ Nhị thiếu thấy Tần Du và Phó Gia Thụ đi vào thì đã biết mối hôn sự này sẽ không thành. Tuy trong lòng hận nhà họ Phó không thể mặt như vậy, nhưng cũng hết cách, vốn dĩ là mình muốn lợi dụng tiền bạc của nhà họ Phó, bây giờ người ta không muốn cho bạn lợi dụng, thế thì cũng bó tay.

Anh ta còn đang nói chuyện vài câu với Phó Gia Thụ, giả vờ như không để ý, đương nhiên trong lòng anh ta cũng hy vọng mẹ và em gái nhà mình có thể cầm lên được thì buông xuống được, đừng có không kết thân được lại kết thù.

Lúc này bị mẹ gọi tới như vậy, lại thấy Phó Gia Ninh tới gọi Phó lão gia và Phó Gia Thụ, thầm nói: "Không ổn!"

Thấy thái thái tiểu thư ầm ĩ ở đó, những người khác cũng tới theo.

Nhìn thấy con trai đi tới đây, Hồ thái thái kiên định trong lòng, con trai có bản lĩnh, bèn mách lẻo ngay với con trai đang đi tới: "Em gái con chỉ biết một bài văn thực tế. Là lấy ví dụ mà thôi, chưa từng chỉ mặt gọi tên nói tới ai cả. Tần tiểu thư này tới đây là cậy mồm miệng nhanh nhảy, cứ nói em gái con bôi nhọ cô ta, đúng là..."

Nghe thấy mẹ nói như vậy, Hồ Nhị thiếu cảm thấy Tần tiểu thư này quá vô lý, hôm nay bọn họ tới vũ hội của nhà họ Niên như thế này đã vô cùng quá đáng rồi, anh ta không so đo là anh ta rộng lượng, không có nghĩa anh ta hoàn toàn không biết giận: "Tần tiểu thư, em gái tôi chỉ lấy ví dụ thôi, có sai thì sửa, không sai thì tự răn đe mình, cô cần gì phải so đo tính toán với một cô gái nhỏ chứ."

Tần Du còn chưa lên tiếng, Phó thái thái đã cất lời: "Nhị thiếu gia nhà họ Hồ, cậu nói như vậy, sao nghe nó cứ là lạ vậy nhỉ? Em gái cậu là cô gái nhỏ ư? Tiểu Du nhà bọn tôi thì không phải à? Nó cũng chỉ lớn hơn em gái cậu có một hai tuổi thôi? Cậu tự hỏi em nhà cậu đi, Tiểu Du nói sai câu nào? Em gái cậu nói không căn cứ, Tiểu Du nên bị cô ta chửi là không biết tự trọng ở trên báo sao? Bao che cũng không thể bao che vậy được. Chỉ cần khả năng chịu đựng của Tiểu Du kém một chút thôi, có khi lúc này đã nhảy xuống sông Hoàng Phố rồi. Lại còn có sai thì sửa, không sai thì tự răn đe mình? Muốn đổ oan cho Tiểu Du đấy à?"

Phó thái thái xổ ra một tràng như vậy còn chưa thấy thoải mái, lại nhìn sang Hồ thái thái: "Hồ thái thái, quy củ nhà các bà lớn thật đấy, Tứ tiểu thư thấy một cô gái nói chuyện với con trai vài câu, ngòi bút đã sắc như dao, l*t s*ch da trên người người ta rồi. Nhưng nếu đã có quy củ lớn như vậy, đã coi thường cô gái nhà người ta nói chuyện với đàn ông, tại sao còn tới tham gia vũ hội hôm nay? Khiêu vũ à? Nam nữ rồi cũng phải ôm ôm ấp ấp, như vậy chẳng phải càng không biết tự trọng hơn sao?"

Phó thái thái vừa trợn trắng mắt, cười với vẻ châm chọc, Hồ thái thái thực sự nhìn không nổi nữa: "Phó thái thái, bà cũng không chú ý tới thân phận của mình, con gái tôi cũng coi như tiểu bối của bà, có ai nói tiểu bối như bà sao?"

Phó lão gia đứng đằng sau vợ mình, nhìn sang Hồ Nhị thiếu gia: "Cậu Hồ là công nhân viên chức, mời kiềm chế người nhà cho, miệng đời cay nghiệt, tan xương nát thịt. Rõ ràng Tần Du tiểu thư đang bôn ba vì máy dệt của nhà máy Hưng Hoa, Gia Thụ dốc lòng chế tạo máy dệt trong nước. Tần Du tiểu thư vạch ra kế hoạch cho nó, cả nhà tôi đều cảm kích, cũng vô cùng thích con bé. Không ngờ khi em cậu viết văn thương xót cho nữ giới sống trong nhà, lại đánh đồng con bé với Dư Mỹ Nhan, lấy con bé ra làm ví dụ nói rằng rõ ràng con bé được giáo dục tốt, nhưng lại chọn qua lại giữa hai công tử hào môn, chấp nhận mất tự trọng. Chớ nói tới con bé, đến cả nhà bọn tôi cũng vô cùng oán giận. Trong mắt vợ chồng chúng tôi, Tiểu Du chính là tiểu bối mà chúng tôi thương yêu, chúng tôi không cho phép kẻ khác bịa đặt vô cớ như vậy."

Lúc này Tống Thư Ngạn đã hiểu rồi, Hồ Tứ tiểu thư này viết một bài bình luận nói Tần Du không có tự trọng?

Vợ chồng nhà họ Phó đều bảo vệ Tần Du, mà người luôn nói muốn theo đuổi cô như mình lại rúc ở một bên?

Tống Thư Ngạn đi lên: "Hồ nhị ca, ngày ấy ở trại nuôi ngựa chị dâu đã nói một vài lời không khách sáo. Khi đó bọn tôi đã giải thích rõ ràng rồi, Tần Du là quản lý trợ lý của bộ phận đại lý máy dệt của Minh Thái, cô ấy đang giới thiệu máy in hoa của Khoa Ân nước Đức cho tôi. Bởi vì ông chủ của Khoa Ân là Kiều Hi hiểu về máy dệt vải, Gia Thị đang sứt đầu mẻ trán với máy dệt vải, cho nên tôi giới thiệu Kiều Hi với Gia Thụ. Tần tiểu thư thông thạo tiếng Đức, hiểu kiến thức về máy móc, giúp đỡ Gia Thụ rất nhiều. Tại sao Tứ tiểu thư còn viết bài văn vô căn cứ như vậy chứ? Đây chẳng phải là sỉ nhục người khác sao?"

Hồ Nhị công tử nhìn sang em gái mình: "Em viết cái gì?"

Hồ thái thái bảo vệ con gái mình: "Chẳng qua em gái con chỉ viết vài câu mà thôi, có chỉ mặt gọi tên ai đâu."

"Trong ngăn chứa đồ trong xe tôi có báo. Tôi đi lấy cho anh." Phó Gia Thụ nói một câu này xong, nhanh chân chạy ra ngoài.

Phó Gia Thụ cầm báo đi vào, là hai tờ báo: "Tờ này là sau ngày đầu tiên các anh xem đua ngựa, những phóng viên báo nhỏ kia viết. Hôm sau em gái anh đã đăng bài bình luận này lên. Anh xem thử có phải rất quá đáng không?"

Hồ Nhị thiếu cúi đầu đọc báo, nhìn thấy những câu chữ mà em gái mình viết, hôm đua ngựa anh ta về đã biết Tần Du này không dễ chọc, dù sao chỉ cần sau khi kết hôn trói chặt lấy Phó Gia Thụ là được. Nói cho cùng cũng là liên hôn giữa hai gia tộc, đàn ông ở bên ngoài như thế nào, có lúc mở một con mắt nhắm một con mắt là được, huống hồ bọn họ đều nhìn ra được, Tống Thư Ngạn đang theo đuổi cô.

Có Tống Thư Ngạn ở đây, người vợ kia của Tống Thư Ngạn hoàn toàn có thể coi như không có. So sánh hai bên, cô không chọn Tống Thư Ngạn, mà chọn Phó Gia Thụ có vợ môn đăng hộ đối?

Anh ta bảo em gái nén giận, không ngờ cô ta lại viết ra thứ này?

Đừng nói tới việc đến xem mắt còn chưa xem, cho dù đã kết hôn, có phu nhân nhà nào chịu uất ức là lên báo chửi rủa đàn ông ngoại tình chứ?

Hồ Nhị thiếu liếc mắt nhìn Hồ Tứ tiểu thư, nhưng anh ta vẫn biết ý, không thể hiện vui giận bên ngoài: "Tần tiểu thư, là tôi l* m*ng! Chuyện này là em gái nhà tôi quá đáng, tôi xin lỗi cô thay nó."

Nghe thấy anh trai xin lỗi thay mình, lúc đầu Phó Gia Ninh nói rằng Phó Gia Thụ ăn diện, khiến tất cả mọi người hiểu lầm. Cuối cùng lại là Phó Gia Thụ dẫn người phụ nữ này tới, Hồ Tứ tiểu thư đã mất sạch thể diện rồi, lại bị cô làm mất mặt ngay tại đây, bây giờ anh trai còn xin lỗi người phụ nữ này thay cô ta, đi giúp người ngoài, Hồ Tứ tiểu thư bật khóc quay người bỏ chạy.

Hồ thái thái là một người phụ nữ cổ hủ, tuy sốt ruột trong lòng, ngoài mặt lại tỏ ra thong dong. Hồ Nhị thiếu thấy em gái không quan tâm giờ là lúc nào, chẳng nói một lời quay người là chạy, trong lòng rất bất mãn, nhưng cũng sợ xảy ra chuyện bèn đuổi theo.

Đã hẹn đúng sáu giờ bắt đầu vũ hội, đội nhạc không nhận được tin tạm dừng của chủ nhà, đương nhiên sẽ diễn tấu nhạc hương tôn đúng giờ, âm nhạc nổi lên, nữ chính của vũ hội ngày hôm nay đã chạy mất, bị cô gái mà nam chính dẫn tới đuổi đi, mọi người ở đây nhìn nhau, thế còn khiêu vũ nữa không?

Khi mọi người đang do dự, Tống Thư Ngạn vươn tay ra mời Tần Du trước: "Tần tiểu thư!"

"Xin lỗi! Tôi đã đồng ý với anh Gia Thụ, nhảy điệu đầu tiên với anh ấy rồi." Tần Du uyển chuyển từ tối Tống Thư Ngạn.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 139



Nghẹn lòng! Điều càng khiến anh ấy nghẹn lòng hơn đó là Phó Gia Thụ vươn tay ra mời Tần Du ngay trước mặt anh ấy. Phó Gia Thụ ôm eo cô, hai người nhẹ nhàng bắt đầu khiêu vũ ở giữa sân nhảy.

Ở thời đại này, những tiên sinh, thiếu gia, thái thái, tiểu thư trong xã hội thượng lưu, còn nhiệt tình với khiêu vũ hơn cả những bác gái nhảy quảng trường ở đời trước.

Có người mở màn, những người khác đồng loạt mời bạn nhảy, Tống Thư Ngạn mời Phó Gia Ninh. Phó Gia Ninh thấy anh ấy mời Tần Du, tuy cô ấy không đố kị với chị Tần của mình, nhưng cũng không muốn là người được mời thứ hai, cô ấy kiêu ngạo từ chối: "Em nhìn anh trai với chị Tần nhảy."

Tống Thư Ngạn nghe thấy cô ấy nói vậy, bèn ngồi xuống bên cạnh cô ấy: "Vậy tôi cũng không nhảy nữa, xem cùng em."

Tống Thư Ngạn gọi một tách cà phê, còn ân cần gọi một miếng bánh kem cho Phó Gia Ninh: "Em ba."

"Vâng?" Phó Gia Ninh chuyển ánh mắt từ trên người anh chị sang anh Thư Ngạn, anh Thư Ngạn đẹp thật đấy, nhưng không biết tại sao? Trước đây cảm thấy vô cùng thích, bây giờ không còn cảm giác gì nữa. Giống như bánh kem trước mắt vậy, ăn nhiều sẽ ngán, có lẽ cũng là nhìn nhiều rồi nhỉ?

"Cha mẹ em rất thích Tần Du à?"

"Đúng vậy! Nếu không sao mẹ em lại cho chị ấy mượn vòng cổ ngọc lục bảo của bà ấy được?" Phó Gia Ninh nhìn Tần Du: "Đẹp nhỉ? Rất xứng với chị ấy! Bộ váy đen này của chỉ ấy phối với vòng cổ này có phải vô cùng cao quý tao nhã không? Anh trai còn nói, chị ấy đẹp như vậy, anh ấy sợ mình không ăn diện tử tế, đi cùng với chị ấy sẽ giống tài xế của chị ấy luôn. Em mới hỏi, có lúc nào anh ấy không phải tài xế của chị ấy đâu?"

Đúng vậy! Tần Du hôm nay lại đẹp theo một kiểu khác, khác với vẻ đẹp lần đầu tiên gặp. Hình như cô luôn có thể kết hợp Trung Tây, hơn nữa còn rất tôn bộ đồ cực kỳ có khí thế.

Nói thật, tất nhiên trang sức trên người cô rất lộng lẫy, nhưng chiếc khăn choàng trên người cô trông càng đẹp đẽ quý giá dưới ánh đèn hơn. Mà Tần Du được bao bọc trong trang sức lóng lánh và tơ lụa quý giá như vậy, không hề giống bộ đồ làm tôn cô lên, bản thân cô vốn đã tôn lên được những món đồ xa xỉ này rồi. Tống Thư Ngạn đố kỵ với Phó Gia Thụ có thể ôm eo Tần Du lúc này, không biết hai bọn họ đang nói gì nữa? Tần Du ngẩng đầu nhìn Phó Gia Thụ với gương mặt tràn ngập ý cười.

Lúc này Tần Du thấy rất có lỗi, cô vừa dẫm vào chân Phó Gia Thụ, cô học khiêu vũ rồi nhưng rốt cuộc vẫn chưa thành thạo, cho nên thi thoảng lại mắc lỗi.

"Trước đây em không biết khiêu vũ à?" Phó Gia Thụ cảm nhận được sự lạ lẫm của cô.

"Không giấu gì anh, trên thuyền tới Vũ Hán, lần đầu tiên tôi học khiêu vũ, vẫn là anh Thư Ngạn dạy tôi học nhảy đấy! Nhưng anh biết mấy ngày trên thuyền đó, học rất nhanh, quên cũng nhanh. Khó tránh khỏi tay chân không phối hợp." Tần Du hoàn toàn coi Phó Gia Thụ thành anh em của mình, coi là bạn thân khác giới, muốn nói gì đương nhiên sẽ nói cái đó.

Phó Gia Thụ nghe vậy nhưng lại không cảm thấy thế, vậy mà cô lại biết khiêu vũ nhờ sự chỉ dẫn của Tống Thư Ngạn sao?

Thấy anh có vẻ không vui, Tần Du ngẩng đầu lên rất nghi hoặc: "Anh không vui à?"

DTV

"Đâu có!"

"Đắc tội nhà họ Hồ như vậy, thực sự không sao chứ?"

"Nghe theo cha anh, ông ấy nói không sao thì là không sao."

Tần Du quay đầu nhìn vợ chồng Nhà họ Phó trong sàn nhảy, trong lòng trong mắt Phó thái thái đều là Phó lão gia. Cho dù đã tới tuổi này rồi, khóe mắt đã có nếp nhăn, Phó lão gia vẫn nhìn vợ của mình chăm chú như vậy.

"Tình cảm của cha mẹ anh tốt thật đấy." Tần Du cảm thán từ tận đáy lòng.

"Không tốt được sao? Thời Đại Thanh một anh chàng buôn bán như cha anh dẫn tiểu thư nhà quan lớn bỏ trốn với nhau.

Năm đó ông ấy suýt nữa đã bị ông ngoại anh đánh gãy chân, cũng bị vị hôn phu của mẹ anh đuổi giết.

Theo như ông ấy nói thì chính là nhân duyên đổi bằng nửa cái mạng, đương nhiên ông ấy sẽ trân trọng."

"Quả nhiên là vậy! Thứ có được quá dễ dàng sẽ không biết trân trọng."

"Cho nên anh không sợ gian nan, chỉ cần có người tình đầu ý hợp với anh, bạc đầu tới già, cho dù có khó hơn nữa anh cũng sẽ theo đuổi cưới về. Giống cha mẹ anh vậy, ân ân ái ái, bạc đầu tới già, là anh đã thỏa mãn rồi."

Tần Du ngẩng đầu lên nhìn anh thật kĩ, Phó Gia Thụ bị cô nhìn đến độ mặt ửng hồng: "Nhìn anh như vậy làm gì?"

"Một anh chàng đẹp trai như anh, chắc cũng không khó khăn lắm đâu nhỉ? Ai lại nhẫn tâm từ chối anh thế chứ?"

Trong lòng Phó Gia Thụ như nở hoa: "Mượn lời may mắn của em, mong rằng anh có thể tìm được người tâm đầu ý hợp một cách thuận lợi."

"Chắc chắn là vậy."

Tống Thư Ngạn nhìn hai người nói nói cười cười, ôm ôm ấp ấp, cả người như ăn một quả thanh mai chưa chín vậy, mà Phó Gia Ninh bên cạnh anh ấy lại chống cằm nhìn anh trai và chị gái khiêu vũ: "Anh trai ngốc thật đấy, còn nói mình chưa chuẩn bị sẵn sàng theo đuổi chị ấy. Còn không theo đuổi chị ấy, chị gái xinh đẹp thế này sẽ bị người khác cướp mất."

Nghe thấy lời này, Tống Thư Ngạn như được tiêm một liều thuốc trợ tim, tâm tư cũng trở nên linh hoạt: "Anh trai em nói còn chưa chuẩn bị sẵn sàng à?"

"Vâng ạ! Em không biết anh ấy muốn chuẩn bị gì nữa. Rõ ràng gần quan được ban lộc, ở ngay bên cạnh như vậy. Còn chuẩn bị cái... gì?"

Một khúc nhạc cuối cùng cũng kết thúc, Tần Du đi tới chỗ Phó Gia Ninh ngồi xuống: "Sao em không đi khiêu vũ vậy?"

"Không muốn nhảy ạ, em đã không còn hứng thú với khiêu vũ rồi."

"Chị em thích vận động, chi bằng em vận động cùng với chị Tần đi? Nhảy nhịp điệu, còn cả đánh tennis nữa?" Phó Gia Thụ nhắc nhở em gái mình.

"Sao anh biết chị ấy biết nhảy nhịp điệu?"

Tần Du cười thành tiếng: "Chị nhảy nhịp điệu trong sân, sáng sớm ngày nào anh ấy cũng dựa trên ban công chào hỏi chị. Chị đã nói với anh ấy rồi, bảo anh ấy xuống nhảy với chị, anh ấy nói trông ẻo lả muốn chết, không nhảy nổi?"

"Một tên đàn ông như anh nhảy nhót cùng với em, không bị người khác cười c.h.ế.t à?"

"Đợi bụng to như có quả dưa hấu bên trong, không sợ bị cô vợ khó khăn lắm mới theo đuổi được chê bai à?"

"Không phải chứ? Lẽ nào cô ấy lại nông cạn như vậy sao?"

"Đây là quy luật của thiên nhiên, chỉ có giống đực cường tráng, mới được lựa chọn thừa kế. Đàn ông thích gái đẹp, phụ nữ thích trai đẹp, đại khái tâm lý cũng không khác là bao. Đương nhiên đây là lời tôi nói thôi, bản thân tôi khá chú trọng việc giữ dáng người, cho nên không thích mấy người trung niên phát tướng buồn nôn."

Phó Gia Thụ: "Được được được, mai anh bắt đầu nhảy với em."

"Anh nhảy hết cả bài với tôi, tôi bảo đảm anh sẽ chảy mồ hôi ướt đẫm." Tần Du nhớ ra: "Anh dựng hai cái giá trong nhà tôi, treo hai cái vòng lên cây long não nữa."

"Làm gì?"

"Tập cơ tay đó?" Tần Du trừng anh một cái: "Trèo tường sẽ càng nhanh nhẹn hơn."

Nghe thấy trèo tường, Tống Thư Ngạn chỉ cảm thấy không thở nổi.

Khúc nhạc thứ hai bắt đầu, Tống Thư Ngạn vẫn còn đang buồn bực, không có tâm trạng mời Tần Du khiêu vũ tiếp. Nhưng cái tên Kim Hiếu Vũ kia lại đi tới: "Tần tiểu thư?"

Thấy tên nhị thế tổ từng quấy rối mình này, Tần Du giữ lịch sự: "Kỹ năng khiêu vũ của tôi không tốt, nhảy một điệu chơi chơi với anh Gia Thụ là được rồi. Cũng coi như là hợp với tình hình, không nhảy nữa."

"Xin lỗi, anh trai Kim Gia, cô sáu nhà họ Trần Lục với chị cả nhà họ Đường gọi bọn em qua đó kìa!" Phó Gia Ninh vừa nói vừa vẫy tay với phía đối diện.

"Chị ơi, nãy đã nói với chị rồi đó, Đường Đại tiểu thư với Trần Lục tiểu thư rất muốn làm quen với chị đó!"
 
Back
Top Bottom