Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 290: Chương 290



Bên kia, Tô Ý và Trương Thiên Hoa vẫn đang trên đường về nhà.

Khi vừa đi đến cuối phố, chưa kịp rẽ vào con đường nhỏ quen thuộc, bất ngờ từ trong một con hẻm tối om, một nhóm người lao ra.

Trên tay mỗi người đều lăm lăm gậy gộc, rõ ràng là có ý đồ xấu.

Tô Ý bản thân không sợ hãi, nhưng lo lắng cho Trương Thiên Hoa không có chỗ ẩn nấp.

Cô vừa định quay đầu lại bảo anh chạy nhanh, thì bất ngờ từ phía sau Trương Thiên Hoa, một tên xông ra, giáng một gậy mạnh vào lưng anh.

Trương Thiên Hoa ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Thấy tình hình nguy cấp, Tô Ý lập tức lao thẳng vào con hẻm tối om.

Nhìn thấy vậy, đám người kia cười hô hố: “Xem ra con nhỏ này cũng biết điều đấy chứ, tự chui đầu vào rọ rồi!”

Nói xong, chúng liền xông vào con hẻm tối để tìm kiếm.

Tuy nhiên, sau một hồi lục soát, chúng không thấy bóng dáng Tô Ý đâu cả.

Nghĩ rằng cô ta đang ẩn nấp, chúng liền dùng đèn pin rọi khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy.

Bọn chúng đâu biết rằng, ngay khi chạy vào con hẻm, Tô ý đã nhanh chóng chui vào không gian.

Sau đó, cô lấy chai xịt hơi cay và gậy sắt đã chuẩn bị sẵn, bình tĩnh chờ đợi thời cơ.

Nếu hôm nay chỉ có một mình, có lẽ cô đã bỏ chạy và tìm cơ hội báo thù sau.

Nhưng hiện tại, Trương Thiên Hoa đang nằm bất tỉnh ngoài kia, nếu không ra tay dạy cho bọn chúng một bài học, cô e rằng khi tỉnh lại, Trương Thiên Hoa sẽ gặp nguy hiểm.

Đang lúc Tô Ý chờ đợi thời cơ, đám người kia sau một hồi tìm kiếm bất thành, bắt đầu rối rít kêu la.

“Chuyện quái gì thế này? Rõ ràng lúc nãy thấy con nhỏ đó chạy vào đây mà!”

“Đúng vậy, chúng ta đã lục tung cả con hẻm rồi, con nhỏ này thật quỷ quái!”

“Đại ca, hay là hôm nay bỏ qua đi, chúng ta cứ báo với bà Bạch là đã thành công, dù sao con nhỏ đó cũng không có ở đây.”

“Ừ, cứ làm như vậy đi!”

“Đi cái gì mà đi, chỉ là một con nhỏ thôi mà, có gì phải sợ, lũ nhát gan chúng mày muốn đi thì đi đi, lúc tao tóm được nó thì đừng có mà hối hận!”

DTV

Nghe thấy chúng nhắc đến "bà Bạch", Tô Ý lập tức hiểu ra mọi chuyện, chính là Bạch Nhược Lâm!

Ngoài cô ta ra, không ai có thể ra tay tàn độc với cô như vậy.

Không ngờ, cô ta không những không về Kinh Thị, mà còn muốn nhân lúc mọi người đang tìm kiếm tung tích của cô để ra tay!

Nghĩ đến đây, Tô Ý siết chặt nắm tay.

Thấy bọn chúng đã bắt đầu lục đục nội bộ, cô liền chớp nhoáng từ trong không gian bước ra, xịt thẳng hơi cay vào mặt chúng.

Bị tấn công bất ngờ, cả đám đều trúng chiêu, lăn lộn trên đất, kêu la thảm thiết.

Tô Ý nhân cơ hội, rút gậy sắt ra, lao vào tấn công tới tấp.

Có tên định bụng nhấc gậy lên phản kháng, nhưng thấy Tô Ý lao đến như một bóng ma, liền sợ hãi chui tọt vào bóng tối.

Cứ như vậy, sau vài lần tấn công chớp nhoáng rồi biến mất, đám du côn bị thương tích đầy mình.

Trong lòng chúng lúc này chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột độ.

Con nhỏ này xuất quỷ nhập thần, quả thực không thể dây vào!

Đang lúc Tô Ý đánh đến hăng say, mồ hôi nhễ nhại, thì Chu Cận Xuyên cũng đã lái xe đến quán cơm.

Thấy trong quán vẫn còn khách, anh cho rằng Tô Ý chưa về.

Trong lòng vừa giận vừa mừng, anh vội vàng bước vào.

Từ Tiểu Cần và chị Mai đang ở quầy tính tiền, nhìn thấy Chu Cận Xuyên liền kinh ngạc thốt lên: “Chu đoàn trưởng, anh đã về rồi sao?”

Nghe thấy tiếng gọi, Lý Kiến Quốc từ trong bếp bước ra: “Tô Ý vừa mới đi hồi nãy, anh đến không đúng lúc rồi.”

Nhìn thấy Lý Kiến Quốc cũng ở đây, mà Tô Ý lại đã về rồi, tim Chu Cận Xuyên bất giác thắt lại.

“Tô Ý về một mình sao?”

“Không, Thiên Hoa đưa cô ấy về, hai người đi xe đạp.”

“Đi được bao lâu rồi?”

“Khoảng mười lăm phút.”

Vừa hỏi, Chu Cận Xuyên vừa cầm điện thoại gọi về nhà.

Biết được Tô Ý vẫn chưa về đến nhà, anh lập tức hoảng hốt.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 291: Chương 291



Lý Kiến Quốc, Từ Tiểu Cần và chị Mai cũng luống cuống: “Hay là trên đường có chuyện gì nên về muộn? Lẽ ra giờ này phải về đến rồi chứ nhỉ?”

Chu Cận Xuyên chỉ kịp nói vọng lại một câu, bảo Lý Kiến Quốc gọi điện thoại hỏi người gác cổng rồi lập tức lao ra khỏi quán.

Anh không thể tiếp tục chờ đợi thêm được nữa.

Bảo Tạ Tiểu Quân ngồi vào ghế phụ, anh lập tức lái xe quay ngược trở lại con đường vừa đi.

Vừa lái xe, anh vừa căng mắt quan sát hai bên đường.

Thấy vẻ mặt anh nghiêm trọng như sắp có chuyện chẳng lành, Tạ Tiểu Quân vội vàng hỏi: “Chu đoàn trưởng, anh đang tìm gì vậy?”

Chu Cận Xuyên cất tiếng, giọng nói có chút run rẩy: “Tô Ý thể đã gặp chuyện, cậu mau giúp tôi tìm cô ấy.”

Nghe vậy, Tạ Tiểu Quân cũng sợ hãi đến mức hồn vía lên mây.

Hai người men theo con đường vừa đi, lục soát từng ngóc ngách.

Bên kia, Lý Kiến Quốc sau khi gọi điện thoại cho người gác cổng, được biết họ không hề nhìn thấy Tô Ý và Trương Thiên Hoa, liền sợ đến mức chân tay rụng rời.

“Nếu Tô Ý có mệnh hệ gì, tôi cũng không còn mặt mũi nào mà sống nữa.”

Nói xong, ông lập tức chạy ra ngoài.

Từ Tiểu Cần và chị Mai cũng vội vàng đuổi theo.

Chu Cận Xuyên vẫn tiếp tục lái xe, đôi mắt sắc bén như chim ưng lướt nhanh trong bóng tối, tìm kiếm tung tích của Tô Ý.

Những ngón tay anh siết chặt lấy vô lăng đến nỗi trắng bệch, run lên nhè nhẹ.

Hai người lái xe đến cuối thị trấn, từ xa nhìn thấy ven đường có hai chiếc xe đạp dự ng bên vệ đường.

Chu Cận Xuyên lập tức mở cửa xe, lao như bay đến chỗ chiếc xe, chỉ thấy chiếc xe đổ nghiêng sang một bên, cách đó không xa, một người đang nằm bất động trên mặt đất.

Nhìn thấy người nằm bất tỉnh chính là Trương Thiên Hoa, Chu Cận Xuyên cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, một cỗ tanh nồng xộc lên.

Anh vừa định cùng Tạ Tiểu Quân chia nhau ra tìm kiếm, thì bất ngờ nghe thấy từ trong con hẻm tối vọng ra những tiếng la hét thất thanh.

Chu Cận Xuyên nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết vọng ra từ con hẻm nhỏ, bèn lập tức lao như bay về hướng đó.

Chạy đến nơi, anh nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang vung gậy gộc định đánh tới người nằm trên mặt đất.

Tim Chu Cận Xuyên chợt thắt lại, anh vội vàng chạy đến bên cạnh thân ảnh đang in đậm trong tâm trí mình: “Tô Ý!"

Tô Ý vừa giơ gậy chuẩn bị cho tên vừa nãy to mồm nhất một gậy cuối cùng thì nghe thấy tiếng Chu Cận Xuyên gọi.

Cô giật mình đến mức đánh rơi cả gậy: "Chu, Chu Cận Xuyên? Sao anh lại ở đây?"

Chu Cận Xuyên không kịp giải thích, anh trực tiếp kéo cô ra chỗ sáng: “Để anh xem, em có bị thương ở đâu không?"

Tô Ý xoa xoa cái mũi hơi đau, uất ức nói: “Thì không bị thương, nhưng mà suýt chút nữa thì bị dọa c.h.ế.t khiếp."

Nói rồi, cô nép vào lòng Chu Cận Xuyên: “Vừa nãy em với Thiên Hoa lái xe đi ngang qua đây, bị đám người này chặn đường, chúng còn không nói không rằng đánh ngất Thiên Hoa, không biết giờ cậu ấy có sao không?"

DTV

Chu Cận Xuyên cẩn thận kiểm tra từ trên mặt xuống dưới người cô, thấy cô thật sự không sao mới thở phào nhẹ nhõm: “Thiên Hoa không sao, chỉ là ngất đi thôi, đừng lo lắng."

"Nhưng mà anh này, em suýt chút nữa thì bị dọa bay hồn."

Lúc nãy, đám người nằm la liệt trên đất nghe thấy người đến, sợ hãi im như thóc.

Nhưng khi thấy hai người kia tình tứ quan tâm nhau, chúng nhận ra người đàn ông kia chính là Chu Cận Xuyên tiếng tăm lừng lẫy.

Vốn định im lặng chờ thoát nạn, nhưng vì quá đau đớn, chúng bèn kêu gào thảm thiết: “Đoàn trưởng Chu, anh xem này, chúng tôi sắp bị đánh c.h.ế.t rồi!"

"Đúng vậy, chúng tôi chỉ muốn hù dọa cô ta một chút thôi, ai ngờ cô ta muốn lấy mạng chúng tôi."

Lúc này, Tạ Tiểu Quân cùng Lý Kiến Quốc và những người khác cũng chạy tới.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người đều kinh ngạc..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 292: Chương 292



Nghe thấy tiếng kêu la, Chu Cận Xuyên đang ôm Tô Ý lúc này mới nhớ ra hỏi một câu: “Bọn họ là do em đánh?"

Tô Ý cười gượng gạo: “Lúc nãy em sợ quá, tiện tay vớ được cây gậy, thế là..."

Tô Ý còn chưa nói hết, Chu Cận Xuyên đã gật đầu lia lịa: “Anh hiểu rồi, gậy đâu?"

Tô Ý vội vàng nhặt cây gậy đưa cho anh.

Cô định giải thích là mình chỉ tự vệ chính đáng.

DTV

Ai ngờ Chu Cận Xuyên cầm gậy gộc quát lớn đám người kia: “Tất cả ngồi xổm xuống hết cho tôi! Khóa tay lên đầu, không được động đậy!"

Nói xong, anh bảo Tạ Tiểu Quân đi báo công an đến giải quyết.

Trong lúc chờ đợi, rất đông người hiếu kỳ đã bu lại xem náo nhiệt.

Lúc nãy, tiếng động lớn từ trong hẻm nhỏ đã thu hút sự chú ýy của không ít người.

Họ chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của mấy gã đàn ông, giờ đến hiện trường mới biết hóa ra những người bị đánh là đám lưu manh côn đồ trong trấn.

"Đáng đời! Lũ này ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, không ngờ dám cả gan đánh người cướp của, đúng là gieo gió gặt bão!"

Mấy tên lưu manh kia vẫn cảm thấy ấm ức: “Mọi người phán xét xem, rõ ràng là chúng tôi bị đánh mà, chúng tôi còn chưa kịp động đến một ngón tay của cô ta."

Bọn chúng biết chuyện lần này rất nghiêm trọng, nhất là khi Chu Cận Xuyên lại bất ngờ quay về.

Kế hoạch đổ tội cho người khác đã không thể thực hiện được nữa.

Chúng bèn nảy ra ý định lấp l.i.ế.m sự việc, lợi dụng thương tích trên người để lấy lòng thương hại của mọi người và sự thông cảm của bà chủ Tô.

Vì vậy, nhân lúc công an chưa đến, chúng vội vàng dập đầu xin lỗi Tô Ý.

"Bà chủ Tô, cô đại nhân đại lượng bỏ quá cho chúng tôi đi.

Tuy rằng hôm nay chúng tôi có đánh cô một gậy, nhưng mỗi đứa chúng tôi đều ăn của cô mười mấy gậy, coi như huề nhau đi."

"Đúng vậy, cầu xin cô tha cho chúng tôi!"

Tô Ý nghe bọn chúng diễn kịch, thổi phồng cô thành người hung dữ, một mình đánh bại nhiều người như thế nào.

Cô xấu hổ không chịu nổi.

Chắc chắn từ ngày mai, danh tiếng "bà chằn" của cô sẽ vang xa khắp thị trấn.

Đến lúc đó, không biết có ảnh hưởng đến công việc làm ăn hay không.

Giờ phút này, có Chu Cận Xuyên ở bên cạnh, cô cũng không muốn làm lớn chuyện nữa.

Tô Ý uất ức kéo tay anh: “Vừa nãy em nghe chúng nói, là do một người phụ nữ họ Bạch sai khiến chúng đến gây sự với em, còn dặn sau khi xong việc phải làm giống như vụ án kia."

Chu Cận Xuyên nghe nói có kẻ muốn hãm hại Tô Ý, còn muốn ra tay tàn độc như vậy, sắc mặt anh lập tức tối sầm lại.

Anh quát lớn: “Ả ta đâu? Giờ đang ở đâu?"

Đám lưu manh kia không dám nói dối, vội vàng khai hết những gì mình biết: “Chúng tôi cũng không biết ả ta đi đâu, vốn dĩ hẹn nhau tối nay sau khi xong việc sẽ gặp mặt ở quán chúng tôi, nhưng mà giờ chuyện thành ra thế này, chắc chắn ả ta không dám đến nữa."

"Đúng vậy, nhưng mà hôm nay chúng tôi có cho người âm thầm theo dõi, phát hiện ả ta thuê nhà ở căn nhà đối diện quán Cay Tứ Xuyên Như Ý, không biết giờ có ở đó không."

Vừa dứt lời, Tạ Tiểu Quân đã dẫn công an đến nơi.

Chu Cận Xuyên vội vàng bảo Tạ Tiểu Quân đi cùng công an đến chỗ đó bắt Bạch Nhược Lâm.

Những người còn lại bị áp giải về đồn.

Trước khi đi, người phụ trách liếc nhìn Chu Cận Xuyên: “Đồng chí Tô có lẽ cũng nên về đồn với chúng tôi để lập biên bản."

Chu Cận Xuyên nhìn Tô Ý đang đứng bên cạnh: “Cô ấy bị dọa sợ rồi, để tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ đến gặp anh."

Người kia nghe Chu Cận Xuyên nói vậy, chỉ biết cười gượng gạo: “Cũng được."

Lúc nãy khi anh ta đến, đã nhìn thấy đám lưu manh kia bị đánh cho mặt mũi sưng vù, mắt mũi tím bầm, trên người đầy vết thương.

Thậm chí có tên còn sợ hãi tè ra quần..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 293: Chương 293



Thế mà nhìn Tô Ý, ngoại trừ mái tóc hơi rối, thì không hề có vẻ gì là sợ hãi, quả thật tâm lý rất vững vàng.

Lũ côn đồ kia đúng là tự chuốc lấy phiền phức.

May mà Tô Ý không sao, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, thì bọn họ đừng hòng sống yên ổn.

Đám lưu manh vừa bị đưa đi, Tạ Tiểu Quân liền chạy tới.

"Đoàn trưởng Chu, trong phòng không có ai, xem ra ả ta đã chuồn mất rồi."

"Bảo anh em phong tỏa các tuyến đường, nhất định phải tóm được Bạch Nhược Lâm."

"Vâng!"

Tạ Tiểu Quân vừa dứt lời, thì Lý Kiến Quốc đã dẫn người chạy tới.

Hóa ra, ông vừa nhận được điện thoại báo cáo là có chuyện xảy ra ở thị trấn, bèn vội vàng dẫn người đến đây.

Trên đường đi, ông lo lắng đến mức ruột gan như lửa đốt.

Không biết phải ăn nói với Chu Cận Xuyên thế nào.

Ai ngờ vừa đến nơi, lại thấy Chu Cận Xuyên và Tô Ý đang đứng bình an vô sự.

Chỉ có đám lưu manh kia là trông thê thảm đến không nỡ nhìn.

Ông vội vàng chạy đến, vui mừng nói: “Lão Chu, may mà cậu về kịp thời! Mấy tên kia đều là do cậu xử lý sao?"

Tô Ý nghe vậy, lại cảm thấy ngại ngùng.

Chưa đợi hai người lên tiếng, Tần Vân Phong cũng vội vã chạy đến: “Tô Ý, em không sao chứ?"

Trong tình huống cấp bách, Tần Vân Phong lao thẳng đến trước mặt Tô Ý, muốn xem xét xem cô có sao không.

Thấy vậy, Chu Cận Xuyên lập tức kéo Tô Ý vào lòng mình, giọng nói đều đều: "Cô ấy không sao, chỉ là vợ cậu gây ra chuyện lớn rồi, đám người kia đều do cô ta sắp xếp.

Thay vì lo lắng cho vợ người khác, chẳng bằng tập trung phối hợp với cảnh sát tìm cô ta về đi."

Nghe thấy là Bạch Nhược Lâm làm, Tần Vân Phong ngây người như phỗng, lắp bắp: "Sao có thể? Tôi tận mắt thấy cô ta vào nhà ga rồi mà, cô ta chắc chắn đang ở Kinh Thị."

Chu Cận Xuyên khẽ hừ lạnh: "Vậy cậu tận mắt thấy cô ta lên tàu chưa? Tận mắt thấy tàu chạy rồi sao?"

Nghe vậy, chân Tần Vân Phong bủn rủn.

Đúng vậy, lúc đó anh ta quá tức giận, chỉ thấy cô ta vào nhà ga là bỏ đi luôn.

Nào ngờ người phụ nữ này lại chạy ra khỏi nhà ga, còn chạy đến tận thị trấn.

Nghĩ đến đây, Tần Vân Phong không khỏi rùng mình: "Người phụ nữ điên rồ này, chúng tôi đã ly hôn rồi, cô ta không phải vợ tôi nữa."

"Nhưng tôi sẽ giúp tìm người, nếu chuyện này thật sự là do cô ta làm, tôi tuyệt đối sẽ không bao che."

Nói rồi, anh ta quay người đi giúp mọi người tìm kiếm.

….

Trong sân, chính ủy Vương nghe nói thị trấn xảy ra chuyện, vội vàng gọi điện thoại về nhà họ Bạch ở Kinh Thị.

Điện thoại vừa kết nối, chính ủy Vương vội vàng hỏi: "Bạch Nhược Lâm về nhà chưa?"

"Về nhà? Con bé không phải đang ở trong quân đội sao? Mới hai hôm trước còn gọi điện thoại về báo bình an, tiện thể xin ít tiền cơ mà."

"Lão Vương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Chính ủy Vương toàn thân run rẩy, cũng không rảnh giải thích: "Con gái ông gây ra chuyện lớn rồi, hai người mau đến đây một chuyến đi."

DTV

Nói rồi, ông cũng không kịp mặc quần áo, vội vàng chạy ra ngoài.

Thẩm Lệ thấy vậy, vội vàng đuổi theo ra cửa, đưa áo khoác cho ông: "Tìm được người rồi hẵng nói, lần này ông đừng có bao che cho con bé nữa."

"Tôi biết rồi!"

Nói xong, chính ủy Vương chạy nhanh về phía thị trấn.

…..

Ở thị trấn, mọi người đưa Trương Thiên Hoa đến bệnh viện kiểm tra, may mắn là không có gì đáng ngại.

Tô Ý vẫn chưa yên tâm, lại lấy nước linh tuyền cho anh ta uống, sắc mặt anh ta lúc này mới dần dần hồng hào trở lại.

Từ Tiểu Cần thấy anh ta không sao, lúc này mới yên tâm mà òa khóc: "Vừa rồi làm chúng tôi sợ c.h.ế.t khiếp, may mà cậu và Tô Ý đều không sao, nếu không chúng tôi cũng không biết phải làm sao nữa?"

Trương Thiên Hoa có chút ngượng ngùng: "Chị Tô Ý, đều tại em vô dụng quá, còn chưa kịp làm gì đã bị đánh ngất, chị không sao chứ?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 294: Chương 294



Tô Ý mỉm cười gật đầu: "Chị không sao, may mà chị mang theo bình xịt hơi cay, nhân lúc bọn chúng sơ hở đã xịt vào mắt chúng, sau đó Chu đoàn trưởng đến."

Cô không kể chuyện mình đánh nhau với Trương Thiên Hoa, nếu không anh ta sẽ càng thêm tự ti.

Nói chuyện được vài câu, Chu Cận Xuyên muốn đưa Tô Ý về nghỉ ngơi.

Hai người vừa đi đến cửa, liền nghe thấy Tạ Tiểu Quân hô lớn: "Tìm thấy Bạch Nhược Lâm rồi, ở con hẻm phía sau thị trấn."

Mọi người vội vàng chạy theo xem sao.

Chu Cận Xuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Ý, không buông ra nửa bước.

Đợi mọi người đến nơi, mới phát hiện có rất nhiều người đang vây xem.

Bởi vì cảnh sát đến vội vàng, xe chưa kịp đến nên người đàn ông kia tạm thời bị bộ đội khống chế, ngồi chờ tại chỗ.

Tô Ý vừa nhấc chân định bước vào, đã bị Chu Cận Xuyên kéo lại: "Em đừng nhìn, cẩn thận tối nay gặp ác mộng."

Lời này vừa nói ra, Tô Ý càng thêm tò mò, bèn nhón chân lên muốn nhìn.

Nhìn thấy rồi, quả nhiên khiến cô hoảng sợ.

Chỉ thấy Bạch Nhược Lâm nằm sõng soài trên mặt đất như một con búp bê rách nát, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, trên người chỉ còn độc một chiếc áo sơ mi cũ rách.

Trên mặt đất còn có một vũng m.á.u đỏ sẫm chưa kịp khô.

Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đang bị hai quân nhân khống chế, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Người đàn ông này khoảng bốn, năm mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù che khuất cả trán, đôi mắt lạnh lẽo như rắn độc, khiến người ta nhìn một cái đã sởn tóc gáy.

Tô Ý theo bản năng rúc vào người Chu Cận Xuyên.

Chu Cận Xuyên đưa tay ôm lấy mặt cô, áp vào vai mình: "Đây chính là tên tội phạm trốn trại trong huyện."

Tô Ý hít một hơi lạnh, thì ra hắn ta chính là tên tội phạm thật sự?

Chẳng lẽ tối hôm đó, khi Bạch Nhược Lâm ra ngoài tìm người, đã bị hắn ta bắt gặp?

Không ngờ cô ta đi tìm người để hại người khác, kết quả lại tự hại chính mình.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Bạch Nhược Lâm từ từ mở mắt, sau đó nhìn thấy Chu Cận Xuyên và Tô Ý đang dựa vào người anh.

Một người là người đàn ông mà cô ta khao khát nhưng không bao giờ có được, một người là người phụ nữ mà cô ta hận nhất trên đời.

Ngay sau đó, cô ta nhìn thấy người chồng trước kia từng theo đuổi mình như điếu đổ, giờ đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng.

Còn có cả chú Vương trước đây luôn giúp đỡ cô ta, giờ phút này cũng đúng nhìn với vẻ thờ ơ, cùng với đó là những gương mặt quen thuộc ở đại đội...

Nghĩ đến việc bộ dạng thảm hại của mình lúc này bị bao nhiêu người quen biết nhìn thấy, Bạch Nhược Lâm chỉ muốn c.h.ế.t ngay lập tức.

Nhưng cô ta cố tình không thể nhúc nhích.

Cơ thể đau đớn tột cùng, không còn chút sức lực nào.

Chỉ có thể nhắm mắt lại, lặng lẽ rơi nước mắt hối hận.

Không lâu sau, cảnh sát lái xe đến.

Họ chuẩn bị áp giải tên tội phạm trốn trại về huyện ngay trong đêm.

Còn Bạch Nhược Lâm do vết thương quá nặng, phải đưa đến bệnh viện huyện cấp cứu.

Trước khi đi, Chu Cận Xuyên giữ người phụ trách lại, nhắc nhở: "Tuy Bạch Nhược Lâm là nạn nhân, nhưng các anh đừng quên, cô ta hiện tại vẫn là nghi phạm của một vụ án nghiêm trọng khác, cần phải giám sát chặt chẽ."

"Trên địa bàn của các anh, một đêm xảy ra hai vụ án nghiêm trọng, hơn nữa..."

DTV

Không đợi Chu Cận Xuyên nói hết, người nọ vội vàng gật đầu: "Tôi dùng nhân cách của mình để đảm bảo, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót nào nữa."

"Bây giờ tôi sẽ tự mình đi theo, dồn toàn lực của toàn huyện, thẩm vấn cho ra nhẽ trong đêm nay."

Thấy anh ta nói vậy, Chu Cận Xuyên mới gật đầu: "Sáng mai, tôi đưa Tô Ý đến huyện tìm các anh."

Nói xong, anh nắm tay Tô Ý rời đi.

Đi ngang qua chính ủy Vương, Chu Cận Xuyên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt ông: "Chính ủy Vương, ông có biết chuyện Bạch Nhược Lâm làm không?".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 295: Chương 295



“Tôi nhớ sau khi cô ta dọn ra khỏi ký túc xá, đã từng ở nhờ nhà ông."

Lúc này, chính ủy Vương đã sợ đến mức hồn vía lên mây, nào còn uy phong như ngày thường.

Thấy Chu Cận Xuuyên nghi ngờ mình, ông vội vàng thanh minh: "Chu đoàn trưởng, chuyện này tôi thật sự không hề hay biết, ngược lại, ngày cô ta ly hôn, tôi đã phái phó liên trưởng Tần lái xe đưa cô ta ra ga, tự mình tiễn cô ta lên tàu, tôi thật sự không ngờ cô ta lại lén trốn về!"

Chu Cận Xuyên biết ông ta không dám, bèn dùng giọng cảnh cáo: "Chuyện của đồng chí Bạch rất nghiêm trọng, ảnh hưởng rất xấu đến quân đội chúng ta, hy vọng ông xử lý thỏa đáng."

Chính ủy Vương vội vàng đáp ứng: "Đồng chí Bạch đã không còn là người của quân đội, cũng không còn là người nhà quân nhân, hành vi của cô ta là do cá nhân, không liên quan gì đến quân đội."

"Phạm pháp thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, tôi tin rằng tất cả đồng chí, đặc biệt là tôi, tuyệt đối sẽ không bao che cho cô ta, xin hãy yên tâm!"

Chu Cận Xuyên thấy Vương Chính ủy vẫn còn bận tâm đến cây gậy, nên cũng không nói gì thêm, kéo tay Tô Ý ra xe.

Tần Vân Phong thấy hai người sắp đi, vội vàng chạy theo vài bước.

Anh muốn hỏi han Tô Ý vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.

Hơn nữa, cô dường như chẳng buồn nhìn anh lấy một cái.

Liếc nhìn Bạch Nhược Lâm đang được đưa lên xe cấp cứu, anh thở dài não nề.

Anh thật sự không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước đường này.

Nghĩ đến việc Bạch Nhược Lâm lén lút làm ra những chuyện như vậy, anh không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Giá như biết trước sẽ có ngày hôm nay, có lẽ ngay từ đầu anh đã không nên trêu đọc Bạch Nhược Lâm.

Giờ thì đã quá muộn rồi.

Ngồi trên xe, Tô Ý nhìn Tần Vân Phong qua cửa kính, rồi lại nhìn sang Bạch Nhược Lâm đang nằm trên cáng, lòng đầy cảm xúc.

DTV

Có lẽ mạch truyện đã đi đến hồi kết rồi? Thế giới này cuối cùng cũng được yên bình.

Chu Cận Xuyên không biết Tô Ý đang nghĩ gì, chỉ cho rằng cô vẫn còn sợ hãi.

Anh vừa lái xe, vừa nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, khẽ nói: “Mọi chuyện rồi sẽ qua.”

Trải qua một phen hú vía, khi hai người về đến nhà đã là hơn 12 giờ đêm.

May mà lúc ở thị trấn, họ đã gọi điện báo bình an cho Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn.

Hai đứa nhỏ không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết chú Chu đã về, vậy thì thím nhất định sẽ ổn.

Chờ mãi không thấy bố mẹ về, chúng thiếp đi lúc nào không hay.

Chu Cận Xuyên về đến nhà, nhẹ nhàng bế hai đứa nhỏ vào giường, đắp chăn cẩn thận.

Tô Ý về đến nhà mới cảm thấy toàn thân đau nhức, chắc là do lúc nãy đánh nhau đã dùng sức quá nhiều.

Hơn nữa, sau một đêm vất vả, người cô đầy bụi bẩn, nên cô muốn đi nấu nước nóng để tắm rửa.

Chu Cận Xuyên sau khi lo cho hai đứa nhỏ xong, cũng đi theo ra hỗ trợ.

Thấy cô cứ xoa xoa vai, anh lo lắng hỏi: “Em có bị thương ở đâu không?”

Tô Ý lắc đầu: “Không có, chỉ là hơi mỏi một chút thôi.”

“Thật sự không sao chứ?”

“Không yên tâm thì anh kiểm tra giúp em đi.”

Chu Cận Xuyên khẽ “ừm” một tiếng, ánh mắt có chút mất tự nhiên, nói: “Vậy đợi lát nữa tắm rửa xong, anh bôi thuốc mỡ cho em.”

Nói rồi, anh vội vàng đi tìm thuốc ở thư phòng.

Lúc anh quay lại, Tô Ý đã cởi áo khoác ngoài, chuẩn bị vào phòng tắm.

Thấy Chu Cận Xuyên quay lại, cô quay đầu nói: “Em hơi ngại, hay là anh đi ra ngoài trước đi?”

Chu Cận Xuyên cúi đầu nhìn xuống, thấy cô chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng, vội vàng dời mắt, gật đầu: “Anh không đi đâu, em cứ yên tâm tắm đi.”

Nói xong, anh lại đi ra ngoài, tiếp tục đun nước nóng.

Tô Ý vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.

Cô còn pha thêm vào nước tắm một ít nước linh tuyền.

Tắm xong, toàn thân cô thoải mái hơn hẳn..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 296: Chương 296



Bước ra khỏi phòng tắm, thấy Chu Cận Xuyên vẫn đang đun nước, cô mỉm cười nói: “Em tắm xong rồi, anh cũng đi tắm rửa đi!”

Chu Cận Xuyên ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, dường như hiểu ra điều gì đó.

Tô Ý bật cười: “Ý em không phải vậy, em thấy anh cũng mệt mỏi rồi, chắc là mấy hôm nay không tắm rửa gì phải không?”

Chu Cận Xuyên cúi đầu nhìn bản thân, quả thật có chút ngại ngùng: “Ừm, hai ngày nay anh phải di chuyển suốt.”

Tô Ý chợt nhớ ra, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, không phải anh nói tối mai mới về sao? Sao hôm nay anh lại về sớm vậy?”

DTV

Chu Cận Xuyên khẽ nhếch môi: “Anh lo cho em, nên về sớm một chút.”

Nghe vậy, Tô Ý mới hiểu ra.

Chẳng trách lúc nãy cô thấy Chu Cận Xuyên có vẻ tiều tụy, râu ria có vẻ như hai ngày rồi chưa cạo, đáy mắt còn có tơ máu.

Cô không khỏi đau lòng: “Anh đi lấy quần áo đi, em lấy nước cho anh.”

Nói xong, không đợi Chu Cận Xuyên trả lời, cô đã bê thùng nước nóng vào phòng tắm, tự tay pha cho anh một thùng nước ấm pha thêm nước linh tuyền, sau đó mới đi ra ngoài.

Chu Cận Xuyên vẫn còn sợ hãi, không yên tâm để cô ở ngoài một mình, làm gì còn tâm trạng mà tắm rửa thong thả nữa.

Anh vội vàng tắm qua loa rồi bước ra ngoài.

Tô Ý vừa dọn dẹp phòng ngủ xong, đã thấy anh đi theo sau.

Cô không nhịn được cười: “Anh tắm nhanh vậy?”

Chu Cận Xuyên khẽ cười: “Anh sợ em ở ngoài một mình.”

Tô Ý mỉm cười: “Chuyện hôm nay không trách em được, anh không có ở đây, ngày nào anh Lý cũng đưa em về tận nhà, em nào ngờ hôm nay lại có nhiều người như vậy.”

Chu Cận Xuyên nhẹ nhàng gật đầu: “Anh biết, em làm rất tốt rồi, là anh không tốt, anh nên về sớm hơn."

Nhìn thấy anh đầy vẻ tự trách, đôi mắt đầy tơ m.á.u càng thêm phần tiều tụy, Tô Ý càng thêm đau lòng.

Cô chủ động vòng tay ôm lấy eo anh: “Mọi chuyện qua rồi, hơn nữa em cũng không sao.”

Hai người ôm chặt lấy nhau, không nói gì.

Một lúc sau, Tô Ý mới ngẩng đầu khỏi n.g.ự.c anh, mỉm cười: “Muộn rồi, anh còn định đi đâu nữa sao?”

“Em còn sợ sao?”

“Ừm, cũng hơi hơi.”

“Vậy anh không đi nữa, anh ở đây với em, em ngủ ngon nhé.”

“Thật sao?”

Chu Cận Xuyên vốn là người nghiêm túc, rất hiếm khi chủ động như vậy, Tô Ý khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.

Đang định nói gì đó, cô bỗng thấy Chu Cận Xuyên lấy hai chiếc chăn từ trong tủ ra trải xuống đất.

“Em ngủ đi, tối nay anh ngủ dưới đất.”

Tô Ý ngại ngùng cười: “Ngủ ngon.”

[Ha ha, đúng là mình nghĩ nhiều rồi.]

Chu Cận Xuyên trải chăn xong, ngẩng đầu nhìn bóng dáng ẩn hiện sau lớp chăn mỏng trên giường, không nhịn được cong môi mỉm cười.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, nhìn thấy người con gái mình nhung nhớ bấy lâu đang nằm ngay bên cạnh, anh cũng dần dần thả lỏng.

Không lâu sau, Chu Cận Xuyên nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Nghe thấy hơi thở đều đều của anh, Tô Ý mới len lén thò đầu ra khỏi chăn, rướn người sang mép giường, mượn ánh trăng dịu dàng ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của anh, khóe môi bất giác cũng cong lên.

Nhìn một lúc, cô cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ.

Đêm nay, có lẽ vì có người bên cạnh, Tô Ý ngủ ngon hơn hẳn mọi khi.

Đừng nói là gặp ác mộng ngay cả mơ cô cũng chẳng mơ thấy gì.

Ngược lại, Chu Cận Xuyên ngủ trên sàn, không biết mơ thấy gì mà choàng tỉnh giấc.

Anh vội vàng quay đầu nhìn lên giường.

Thấy Tô Ý vẫn đang ngủ say, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Ý nghe thấy động, cũng khẽ mở mắt.

Vừa mở mắt ra đã thấy Chu Cận Xuyên đang ngồi dưới đất nhìn mình, cô mơ màng vỗ vỗ lên giường: “Lên đây đi.”

Chu Cận Xuyên sợ hãi, không dám nhúc nhích.

Chỉ nghe thấy giọng nói mơ màng của cô, mang theo chút nũng nịu: “Không ai nhìn thấy đâu, nằm dưới đất làm gì.”

Chu Cận Xuyên cũng không biết cô đã tỉnh ngủ hẳn hay chưa, nhưng do dự một lúc, anh cũng leo lên giường.

Vừa nằm xuống, Tô Ý đã kéo chăn qua, rúc vào lòng anh, tiếp tục ngủ ngon lành..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 297: Chương 297



Tô Ý vẫn còn mơ màng, chẳng nhận ra điều gì bất thường.

Chu Cận Xuyên thì ngược lại, bị cô ôm chặt cứng đờ người, chẳng dám chợp mắt.

Anh đành nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, căng thẳng đến mức các ngón tay như muốn chuột rút.

Lâu sau, cảm nhận được hơi thở đều đều của người trong lòng, anh mới nhẹ nhàng rút tay định xuống giường.

Ai ngờ vừa động đậy, người trong lòng đã xoay người, ghì chặt lấy anh, lầm bầm: "Đừng nhúc nhích, ngủ thêm chút nữa.”

Chu Cận Xuyên thở dài, đành nhắm mắt vờ ngủ, đếm nhịp tim mình đang đập loạn xạ.

Không biết qua bao lâu, Tô Ý cựa mình tỉnh giấc, vừa mở mắt đã bắt gặp góc mặt quen thuộc.

"!!!"

Chuyện gì thế này?

Cô nhớ lại sự việc đêm qua.

"Ôi trời, đời mình tiêu rồi!!!"

Chu Cận Xuyên thấy cô tỉnh, mỉm cười nhìn cô.

Tô Ý ngượng ngùng chào: "Chào buổi sáng"

"Ngủ ngon không?"

"Khá tốt, còn anh?"

"Cũng tốt."

Dường như vẫn còn lưu luyến sự ấm áp trong chăn, cả hai đều quên mất chuyện phải dậy.

Họ cứ thế tựa vào nhau trò chuyện, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của Diệp Noãn Noãn: "Chú thím ơi ——"

Diệp Tiểu Vũ chạy theo sau, cố gắng giữ em gái lại nhưng vẫn chậm một bước.

Khi hai đứa trẻ xông vào phòng, Tô Ý và Chu Cận Xuyên vẫn đang ôm nhau.

Tô Ý hốt hoảng đẩy Chu Cận Xuyên ra: "Khụ, tối qua anh không phải ngủ dưới đất sao?"

Chu Cận Xuyên lăn xuống tấm nệm dưới đất, cười khổ giải thích: "Anh ngủ dưới đất, sáng nay em gặp ác mộng, anh lên xem em thế nào."

Tô Ý vội vàng phụ họa: "Đúng đúng, em nhớ rồi, vừa nãy em gặp ác mộng, sợ c.h.ế.t đi được."

Diệp Noãn Noãn còn nhỏ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nghe nói thím gặp ác mộng, cô bé vội vàng leo lên giường, vỗ về Tô Ý: "Thím đừng sợ, có Noãn Noãn ở đây."

Tô Ý mỉm cười: "Ừm, thím hết sợ rồi."

Diệp Tiểu Vũ thì không dễ bị qua mặt như em gái.

Trên mặt cậu bé là sự xấu hổ pha lẫn vui mừng.

Xấu hổ vì không ngăn được "chuyện tốt" xảy ra.

Vui mừng vì thấy chú thím ngủ chung phòng, có phải là sắp cưới nhau rồi không?

"Thím ơi, đêm qua có chuyện gì vậy? Hai người không sao chứ?"

Tô Ý vội vàng lắc đầu: "Không sao, tối qua có kẻ xấu vào quán, bọn thím cùng nhau bắt chúng."

Diệp Noãn Noãn tò mò: "Vậy bắt được kẻ xấu chưa?"

Chu Cận Xuyên cong môi: "Bắt được rồi, đã nhốt lại rồi, lát ăn cơm xong, chú phải đưa thím ra ngoài một chuyến, hai đứa ngoan ngoãn đi học nhé?"

Hai đứa trẻ đồng thanh đáp: "Vâng ạ."

Ăn sáng xong, Chu Cận Xuyên chở Tô Ý đến đồn công an huyện.

Họ phải tường thuật lại sự việc đêm qua.

DTV

Tô Ý lo lắng mình ra tay quá nặng nên rất hợp tác, tỏ ra sợ hãi.

Về chuyện đêm qua, cô chỉ giải thích đơn giản.

Cô nói do quá sợ hãi, cộng thêm dạo này trấn trên liên tục xảy ra chuyện nên mang theo bình xịt hơi cay tự vệ.

Cửa hàng của cô chuyên bán món cay Tử Xuyên, thứ không thiếu nhất chính là ớt, lại còn là loại cực cay.

Còn gậy sắt là cô nhặt được ở ven đường.

Ngoài ra, những người trong quán ăn tối qua cũng bị triệu tập, hóa ra có kẻ đã cố tình đến quán ăn.

Thêm vào đó, nhóm côn đồ đêm qua cũng khai nhận toàn bộ sự việc, mọi chuyện trở nên rõ ràng.

Bọn chúng không dám thừa nhận ý đồ xấu xa ban đầu, chỉ một mực khẳng định là muốn dọa Tô Ý.

Chu Cận Xuyên không hài lòng: "Bọn chúng đã nghiên cứu cách thức gây án của tên tội phạm kia, còn muốn đổ tội cho hắn, rõ ràng là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, sao lại chỉ là dọa?"

Trưởng đồn lộ vẻ khó xử: "Đồng chí Chu, anh yên tâm, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.”

Chu Cận Xuyên ngừng một chút: "Bọn chúng đâu? Tôi có thể gặp bọn chúng được không?"

Trưởng đồn cười gượng: "Ý anh là đám lưu manh đó sao? Đêm qua chúng nó la hét cả đêm vì đau, sáng nay đã được đưa đi bệnh viện hết rồi."

Tô Ý nghe xong cũng không nhịn được cười..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 298: Chương 298



Lũ người này thật sự quá yếu đuối, có thể đấu lại cô sao?

"Vậy còn Bạch Nhược Lâm và tên tội phạm kia thì sao? Đã hỏi rõ ràng chưa?"

"Bạch Nhược Lâm hiện đang hôn mê sâu, chưa thể lấy lời khai, nhưng chắc chắn cô ta khó qua khỏi."

"Còn tên tội phạm kia, chúng tôi đã thẩm vấn suốt đêm, hắn khai nhận ban đầu không định gây án ở trấn trên, chỉ là tình cờ đi ngang qua, định bụng vào kiếm chút thức ăn, không ngờ lại gặp Bạch Nhược Lâm lén lút đi lại phía sau trấn nên mới ra tay."

Chu Cận Xuyên gật đầu: "Mọi người vất vả rồi, không còn việc gì nữa, chúng tôi xin phép."

Trưởng đồn tiễn hai người ra cửa.

Ra khỏi đồn, Chu Cận Xuyên lái xe đưa Tô Ý về.

Vừa đến trấn, Tô Ý bảo anh đưa cô về quán: "Em không sao rồi, anh mau về bộ đội đi, mọi người không thấy em chắc chắn sẽ lo lắng."

Chu Cận Xuyên biết không thể khuyên được cô, đành dặn dò: "Anh đưa em về, hai ngày này em tranh thủ nghỉ ngơi."

Khi hai người về đến quán, trước cửa đã tụ tập rất đông người.

Có người đến ăn cơm, có người đến xem náo nhiệt.

Chuyện đêm qua đãm lan truyền khắp trấn.

Mọi người đều nói bà chủ quán cay Tứ Xuyên là cao thủ võ lâm ẩn giấu, một mình đánh bại mấy tên đàn ông.

Cũng có người nói cô có bình xịt hơi cay lợi hại.

Vì vậy, mọi người mới đến đây để tận mắt chứng kiến.

Tô Ý chỉ cười, lấy bình xịt hơi cay ra cho mọi người xem: "Thật ra tôi không có gì lợi hại, chỉ là ớt ở quán chúng tôi rất cay, chỉ cần dính một chút vào mắt cũng đủ khiến người ta đau đớn đến c.h.ế.t đi sống lại, lấy đâu ra sức mà đánh nhau."

Tuy nhiên, chuyện này chỉ là một nốt nhạc nhỏ.

So với việc bắt được tên tội phạm nguy hiểm kia, nó chẳng là gì.

DTV

Chủ đề được mọi người bàn tán nhiều nhất vẫn là khi nào tên tội phạm kia sẽ bị xử bắn.

Dù sao hắn ta cũng gây ra hai cái c.h.ế.t và một người bị thương nặng.

Nói đến người bị thương, mọi người càng thêm căm phẫn và thương xót.

Tuy nhiên, điều mọi người quan tâm nhất là người phụ nữ kia sẽ bị kết án bao nhiêu năm.

Có người nói ít nhất mười năm, cũng có người cho rằng mười năm là quá nhẹ.

Dù thế nào, mọi người đều đồng ý rằng, cuộc đời của người phụ nữ đó coi như chấm dứt.

Nếu có đứa con gái như vậy, thà bóp c.h.ế.t còn hơn.

Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, cha mẹ Bạch Nhược Lâm cũng đã đến huyện.

Họ vừa đến nơi đã muốn vào bệnh viện thăm con gái.

Nhưng họ không được phép vào.

Họ đã làm ầm ĩ ở bệnh viện cả buổi sáng, cuối cùng cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn con gái qua cửa sổ.

Hai ông bà lão nhìn con gái mình hiện tại người không ra người, ngợm không ra ngợm, tức tốc đến thẳng đồn công an huyện.

Cán bộ công an cũng nói sẽ cho Bạch Nhược Lâm đi chữa trị.

Nhưng cô ta lại gây ra thêm mấy vụ việc khác cũng đang trong quá trình điều tra, nên việc gặp mặt là điều không thể.

Hai ông bà ở đồn công an làm ầm ĩ một hồi, thấy không ăn thua, bèn tìm đến thẳng doanh trại bộ đội.

Kết quả là bị chặn ngay từ cổng.

Hai người lập tức yêu cầu gặp Vương chính ủy, nhưng đợi nửa ngày trời cũng chẳng thấy bóng dáng ông đâu.

Cuối cùng, hai ông bà lại giở trò la hét ở cổng, Vương chính ủy mới cùng Thẩm Lệ đi ra.

Vừa thấy mặt, bà Bạch đã lớn tiếng trách móc Vương chính ủy không bảo vệ tốt con gái mình.

Vương chính ủy tức giận, bèn kể hết những việc làm của Bạch Nhược Lâm trong thời gian ở đây.

"Cô gái này phá phách đến mức này, bố mẹ không dạy dỗ được, tôi là người ngoài làm sao mà quản nổi?"

"Họ Vương, ông có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ, con gái ông gây ra chuyện, ông bà không hỏi xem người bị hại thế nào, cứ lao vào trách móc người khác không bảo vệ tốt."

Vợ chồng nhà họ Bạch bị nghẹn họng.

Thấy chất vấn Vương chính ủy cũng vô ích, hai người lại định giở trò.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 299: Chương 299



Thẩm Lệ thấy thế, liền nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Việc này các người nói với lão Vương nhà tôi cũng vô dụng, nên đi tìm người bị hại, nếu cô ấy đồng ý tha thứ, biết đâu con gái các người còn được giảm án."

"Nhưng mà, con gái nhà ông không phải lần đầu gây chuyện, tôi thấy khó đấy, hai người tự quyết định có đi hay không."

Nghe vậy, hai người lập tức quyết định đi tìm Tô Ý.

Hỏi thăm một hồi, mới biết cô mở quán ăn ở trên thị trấn.

Gia đình cô cũng ở nơi khác, không có họ hàng thân thích gì ở đây.

Thế là hùng hổ kéo nhau đến quán ăn tìm Tô Ý.

Lý Kiến Quốc và Trương Thiên Hoa nghe thấy tiếng động đã cầm d.a.o chạy ra: “Ai tìm Tô Ý đấy?"

Mấy hôm nay, mọi người đều rất nhạy cảm, hễ thấy ai gây sự là lập tức cảnh giác.

Vợ chồng nhà họ Bạch giật mình khi thấy cảnh tượng này: “Chúng tôi tìm Tô Ý nói chuyện, gọi cô ấy ra đây."

Từ Tiểu Cần hừ lạnh: “Tìm người nói chuyện mà thái độ như thế à, chúng tôi còn tưởng đến gây sự chứ!"

Lúc này Tô Ý đang ở sân sau, nghe thấy tiếng động liền đi ra, thấy hai người lạ mặt, cô liền hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?"

Bà Bạch không cần giới thiệu, buông lời ngay: “Nghe nói cô tố cáo con gái tôi hãm hại cô? Vậy sao cô vẫn đứng đây ngon lành, còn con gái tôi thì nằm liệt giường?"

Mọi người nghe vậy, lúc này mới hiểu ra đây là bố mẹ của Bạch Nhược Lâm.

Chưa để Tô Ý lên tiếng, mọi người đã phẫn nộ: “Ông bà lớn mặt thật đấy, con gái gây chuyện, còn dám vênh váo đến chỗ người bị hại gây sự à?"

"Đúng đấy, ông bà có biết con gái mình gây ra chuyện gì không? Không biết thì đến đồn công an mà hỏi, đến đây làm gì?"

Bà Bạch thấy nói không lại, liền hét lên: “Đồng chí Tô, cô cứ ra giá đi? Bao nhiêu tiền thì cô mới chịu bỏ qua cho con gái tôi?"

Tô Ý nhếch mép: “Tôi không thiếu tiền, tôi cũng không phải loại người dễ dàng tha thứ cho kẻ đã hãm hại mình, ông bà không đi là tôi báo công an đấy!"

Bị đuổi thẳng mặt trước bao người, ông Bạch cũng thấy mất mặt.

DTV

"Đồng chí Tô, nể tình tha cho người ta một lần, con gái tôi cũng là người bị hại, so với nó, cô đã may mắn lắm rồi."

Vừa dứt lời, một giọng nam lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa: "Con gái ông là người bị hại không sai, nhưng không phải do Tô Ý gây ra! Nếu muốn tìm người đã hãm hại con gái mình, thì đến đồn công an, đến đây là nhầm chỗ rồi!"

Vợ chồng nhà họ Bạch nghe thấy giọng nói ấy, đều ngẩng đầu lên nhìn.

Thấy người đàn ông dáng vẻ đường hoàng, khí chất bất phàm, nhất thời câm nín.

Chu Cận Xuyên vừa nói, vừa bước đến trước mặt Tô Ý, sau đó nói tiếp: “Con gái ông bà phạm lỗi thì phải chịu trách nhiệm, ông bà lấy tư cách gì mà đến trước mặt người bị hại nói năng hàm hồ?"

Vài câu nói khiến hai người á khẩu.

Trương Thiên Hoa và những người khác cũng hùa theo: “Đúng đấy, đi đi, ở đây không chào đón ông bà, sau này đừng đến nữa!"

Bà Bạch không chịu đi, chỉ vào Chu Cận Xuyên nói: “Còn anh là ai?"

Chu Cận Xuyên cười lạnh: “Nếu đã đến đây cầu xin, sao lúc trước không điều tra cho rõ ràng? Xem ra mối quan hệ của ông bà với Vương chính ủy cũng chẳng ra gì!"

Ông Bạch sững người, vội vàng hỏi: “Anh, anh là Chu đoàn trưởng phải không?"

Nói xong, định bước tới bắt chuyện làm quen, nhưng bị bà Bạch kéo lại.

Bà ta ghé sát tai, nhỏ giọng nói: “Ông không thấy thái độ của anh ta à, rõ ràng là người yêu của con bé kia, sao có thể giúp chúng ta được."

Nói xong, bà ta cao giọng: “Thì ra là Chu đoàn trưởng, tôi biết anh là lãnh đạo lớn nhất ở đây, ngay cả Vương chính ủy cũng phải nể mặt anh ba phần."

"Nhưng mà anh nên tìm hiểu cho kỹ, nhà họ Bạch chúng tôi ở Kinh Thị cũng có m.á.u mặt, bạn bè nhiều vô số, hôm nay anh cố tình làm khó chúng tôi, tôi đảm bảo sau này anh đừng hòng sống yên ổn.".
 
Back
Top