Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 280: Chương 280



Bạch Nhược Lâm trốn tránh cả ngày trong nhà của Chính ủy Vương.

Tới tận chiều tối, cô ta mới kiếm cớ lẻn ra ngoài.

Thẩm Lệ vốn đã không ưa gì Bạch Nhược Lâm, cũng chẳng buồn quản đến cô ta, chỉ chờ Chính ủy Vương trở về để bàn bạc cách xử lý.

Rời khỏi nhà Chính ủy Vương, Bạch Nhược Lâm đi thẳng đến con đường lớn ngoài cổng đại viện, nơi Chu Cận Xuyên thường đi qua.

Cô ta nghe nói Chu Cận Xuyên mỗi tối đều đi tìm Tô Ý, nên mới phục sẵn ở đây.

Đợi một lúc, quả nhiên thấy chiếc xe của anh tiến đến.

Bạch Nhược Lâm vội vàng lao ra, giơ tay chặn lại.

Nào ngờ đối phương vừa nhìn thấy cô ta, chẳng những không có ý định dừng xe mà còn tiếp tục lao tới.

Bạch Nhược Lâm không còn cách nào khác, đành liều mình đứng chắn giữa đường.

Lúc này, Chu Cận Xuyên mới phanh gấp, hạ cửa kính xe xuống, chau mày hỏi: "Cô có chuyện gì?"

Bạch Nhược Lâm vội vàng chạy tới, nài nỉ: "Đoàn trưởng Chu, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh, có thể cho tôi lên xe rồi nói chuyện được không?"

Chu Cận Xuyên sực nhớ đến những lời Tô Ý từng nhắc đến trong lòng về việc Bạch Nhược Lâm có ý đồ với mình.

Anh bất giác dâng lên một tia chán ghét, lạnh lùng đáp: "Tránh ra, tôi không có gì để nói với cô."

Nói xong, anh định đóng cửa sổ xe rời đi.

Nhưng Bạch Nhược Lâm nhất quyết không chịu bỏ cuộc, cô ta bám chặt cửa sổ xe không buông, van nài: " Đoàn trưởng Chu, nói chuyện ở ngoài cũng được, chỉ cần năm phút thôi, tôi hứa nói xong sẽ đi ngay."

Không đợi anh trả lời, Bạch Nhược Lâm vội vàng vào thẳng vấn đề: " Đoàn trưởng Chu, nói thật với anh, tôi là người trọng sinh! Tôi biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở kiếp trước! Kể cả chuyện của anh, tôi cũng biết rõ mồn một, tôi có thể kể hết cho anh nghe mà không giấu giếm điều gì!"

Ánh mắt Chu Cận Xuyên tối sầm lại, anh cười nhạt: "Trọng sinh? Vậy cô nói xem, kiếp trước như thế nào?"

Thấy anh chịu mở lời, trong lòng Bạch Nhược Lâm mừng rỡ, vội vàng nói: "Kiếp trước, chúng ta cùng trở về Kinh Thị, sau đó...

sau đó chúng ta ở bên nhau."

Chu Cận Xuyên nhìn cô ta với ánh mắt dò xét, cười khẩy: "Cô với tôi? Chuyện đó không thể nào xảy ra, cô nghĩ mình là ai?"

"Nếu cô nói thật, vậy tại sao sau khi trọng sinh, cô lại dây dưa không rõ với Tần Vân Phong? Chẳng phải kiếp trước cô yêu hắn ta tha thiết lắm sao, nên kiếp này mới cố chấp bám lấy hắn ta? Tôi thấy hai người thật xứng đôi."

Thấy lời mình nói không có tác dụng.

Bạch Nhược Lâm hốt hoảng giải thích: "Đó là chuyện trước khi tôi trọng sinh, bây giờ tôi rất hối hận, thật đấy!"

Chu Cận Xuyên cười lạnh: "Bạch Nhược Lâm, đừng xem người khác là kẻ ngốc, đừng nói là tôi không tin, cho dù thật sự có kiếp trước, thì tôi cũng chẳng tin một chữ nào cô nói."

Nói xong, anh định lái xe rời đi.

Thấy tình thế nguy cấp, Bạch Nhược Lâm vội vàng bám lấy cửa sổ xe, chuyển sang tấn công bằng tình cảm: "Vừa rồi tôi chưa nói thật, kiếp trước là tôi yêu anh tha thiết, nhưng anh không chấp nhận tôi nên tôi mới trọng sinh trở về.

Nhưng có một điều tôi không lừa anh, tôi thật sự đã trọng sinh.

"Tôi nhớ rất rõ nhiều chuyện ở kiếp trước, bao gồm cả những sự kiện trọng đại của đất nước, chuyện nhà anh, chuyện trong quân đội, chỉ cần anh đồng ý với tôi một điều kiện, tôi đảm bảo kiếp này anh muốn gì được nấy, tiền tài, quyền lực, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

"Điều kiện của tôi là...

DTV

anh phải cưới tôi."

Ban đầu, Chu Cận Xuyên định thử xem cô ta có biết gì hay không, nhưng thấy cô ta nói vòng vo mãi chẳng đâu vào đâu, anh mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng cảnh cáo: "Cô cũng xứng đáng để ra điều kiện với tôi? Dù cô có thật sự trọng sinh hay không, cô cũng đừng hòng, tôi cũng không muốn có bất kỳ dính líu gì đến cô, tôi cảnh cáo cô, đừng có động vào tôi và người phụ nữ của tôi."

"Nếu còn lần sau, đừng trách tôi gọi điện cho bệnh viện tâm thần đến đón cô."

Nói xong, anh đóng sầm cửa sổ xe, lái xe rời đi..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 281: Chương 281



Bạch Nhược Lâm không kịp phản ứng, ngã dúi dụi xuống đất.

Nhìn theo bóng xe khuất dần, trong lòng Bạch Nhược Lâm dâng lên một nỗi hận thù ngút trời.

DTV

Cô ta đã đem con át chủ bài lớn nhất ra để mặc cả, vậy mà anh ta còn chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái?

Thấy kế hoạch thất bại, Bạch Nhược Lâm đành quay trở lại nhà Chính ủy Vương, tính toán lại từ đầu.

Nào ngờ vừa về đến nơi, cô ta đã thấy Chính ủy Vương và Thẩm Lệ đang ngồi chờ trong phòng khách.

Chính ủy Vương ném cho cô ta một tấm vé tàu, lạnh lùng nói: "Đây là vé tàu về Kinh Thị tối mai, tôi đã nói chuyện với Tần Vân Phong rồi, đơn ly hôn cũng đã được phê duyệt, sáng mai tôi sẽ bảo nó đưa cô đi làm thủ tục ly hôn, xong việc sẽ đưa cô ra ga luôn."

"Sau này, đừng bao giờ bén mảng đến đây nữa, nhà họ Vương chúng tôi không còn liên quan gì đến cô.”

Nói xong, ông ta ra hiệu cho Thẩm Lệ mang hành lý mà Bạch Nhược Lâm đã lấy từ nhà Tần Vân Phong ra đưa cho cô ta, rồi lấy ra một số tiền đã chuẩn bị từ trước, ném tới trước mặt Bạch Nhược Lâm.

"Cầm lấy số tiền này rồi cút đi!"

Nói xong, hai vợ chồng quay lưng bỏ vào phòng.

Bạch Nhược Lâm nhìn tấm vé tàu và số tiền trên bàn, cười khẩy.

Lúc trước, khi còn lợi dụng được cô ta, bọn họ đối xử với cô ta như con gái ruột.

Giờ đây, khi cô ta sa cơ lỡ vận, bọn họ liền muốn dùng một tấm vé tàu và vài đồng tiền bẩn thỉu để đuổi cô ta đi?

Bạch Nhược Lâm nhét vội tấm vé tàu và số tiền vào hành lý, sau đó, cô ta lấy một chiếc kéo trên bàn, dí mũi kéo nhọn hoắt vào chiếc ghế sofa da mới mua của Thẩm Lệ, rạch mạnh vài đường.

Cô ta không dám dùng sức, chỉ rạch nhẹ vài đường mờ mờ, không rõ ràng lắm, nhưng với một người yêu quý đồ đạc như Thẩm Lệ, chắc chắn bà ta sẽ phát hiện ra.

Nghĩ đến cảnh Thẩm Lệ phát hiện ghế sofa bị hỏng, kêu la thảm thiết, Bạch Nhược Lâm cảm thấy hả hê trong lòng.

Nhưng cô ta không hề hay biết, Thẩm Lệ đã chứng kiến toàn bộ sự việc qua khe cửa.

Bà ta tức đến sôi máu, định xông ra cho Bạch Nhược Lâm một trận, nhưng bị Chính ủy Vương kéo lại.

"Mai là đuổi được cô ta đi rồi, giờ bà ra ngoài làm lớn chuyện, nhỡ đâu cô ta giở chứng không chịu đi nữa thì sao? Thôi bỏ đi, mai tôi mua cái mới cho bà!"

Thẩm Lệ nghiến răng nghiến lợi: 'Nhưng đây là sofa mới mua! Ông không cho tôi ra ngoài nói, nhưng ông cũng thấy cô ta làm gì rồi đấy, bây giờ ông còn không biết cô ta độc ác đến mức nào sao? Đúng là đồ sao chổi!"

Chính ủy Vương liên tục dỗ dành: "Tôi biết rồi, trước kia là tôi mù quáng, sau này, chuyện gì liên quan đến cô ta và nhà họ Bạch, tôi tuyệt đối không nhúng tay vào nữa, bà yên tâm đi!"

Nghe vậy, Thẩm Lệ mới nguôi giận.

Dù sao thì, tốn chút tiền bạc để nhìn rõ bộ mặt thật của một con người vẫn hơn là bị lừa dối cả đời.

Lúc này, Chính ủy Vương cũng hối hận vô cùng.

Nghĩ đến việc đã giữ một tai họa ngầm bên cạnh bấy lâu nay, ông ta chỉ muốn Bạch Nhược Lâm biến mất ngay lập tức.

Nhớ lại những chuyện đã làm vì Bạch Nhược Lâm trước kia, ông ta hối hận đến xanh ruột.

Ngày hôm sau.

Lúc Bạch Nhược Lâm rời đi, hai người họ thậm chí còn chẳng buồn ra tiễn, chỉ dặn dò Tần Vân Phong nhất định phải đưa được người lên tàu mới được về.

Tần Vân Phong buồn bã gật đầu, sau đó mượn xe của Chính ủy Vương, chở Bạch Nhược Lâm đến huyện để làm thủ tục ly hôn.

Đến nơi, hai người nhanh chóng hoàn tất thủ tục.

Tần Vân Phong định đưa Bạch Nhược Lâm ra ga luôn, nhưng cô ta nằng nặc: "Tần Vân Phong, em đói!”

Tần Vân Phong không muốn nói chuyện với cô ta thêm một lời nào nữa, nhưng lúc này mới đầu giờ chiều, còn khá lâu nữa mới đến giờ tàu chạy.

Anh đành phải đưa cô ta đến quán cơm quốc doanh ăn trưa.

Ăn xong, không nói không rằng, anh đưa thẳng cô ta ra ga..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 282: Chương 282



Bạch Nhược Lâm bị đưa đến tận ga tàu, nhưng nhất quyết không chịu xuống xe.

"Phòng đợi đông người quá, tôi muốn ngồi trên xe đợi."

Tần Vân Phong hừ lạnh: “Chính là tôi không muốn ngồi chung với cô."

Bạch Nhược Lâm cong môi: “Vậy anh về trước đi, tôi tự ngồi xe về."

Tần Vân Phong nghi ngờ nhìn cô ta: “Tôi đã hứa với Chính ủy Vương đưa cô lên xe, đừng hòng giở trò."

DTV

Bạch Nhược Lâm thấy anh ta lạnh lùng với mình, cả ngày chỉ toàn nói lời cay nghiệt.

Chỉ có khoảnh khắc cầm được tờ đơn ly hôn, anh ta mới nở nụ cười thật lòng.

Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm tràn đầy căm hận: “Tần Vân Phong, ly hôn với tôi, sớm muộn gì anh cũng phải hối hận."

Tần Vân Phong cười khẩy: “Hối hận? Tôi hối hận nhất là cưới cô, hối hận vì đã không sớm nhận ra bộ mặt thật của cô để mà ly hôn cho xong."

Bạch Nhược Lâm trừng mắt nhìn anh ta: “Tần Vân Phong, dù sao tôi cũng đi rồi, sau này khó mà gặp lại, tôi sẽ nói cho anh biết sự thật!"

"Anh có biết, ngày hôm sau khi cưới, tôi đã đến cầu xin Chính ủy Vương cho chúng ta ly hôn không? Anh có biết vì sao không?"

"Anh có biết vì sao tôi lại ghét mẹ con nhà anh như vậy không?"

"Còn cả con tiện nhân Tô Ý nữa, chẳng lẽ anh không muốn biết vì sao tôi lại hận cô ta?"

Tần Vân Phong đang định xuống xe, nghe vậy lại ngồi xuống.

Anh ta cảnh giác nhìn cô ta: “Muốn nói gì thì nói, đừng có úp úp mở mở."

Bạch Nhược Lâm cười lạnh: “Nói cho anh biết, vì tôi là người trọng sinh, nhưng đáng tiếc là tôi lại trọng sinh sau khi đã động phòng với anh!"

"Tôi hận là đã không thể quay lại sớm hơn! Bởi vì kiếp trước tôi đã chịu đựng đủ cái loại đàn ông hèn nhát như anh, chịu đựng đủ người mẹ ích kỷ giả dối và cô em gái chỉ biết thêm đầu vào lửa nhà anh!"

"Vốn dĩ, tôi nghĩ đời này anh có thể thay đổi, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng chính anh là người không biết trân trọng!"

"Bây giờ, gia đình chúng ta đã tan vỡ, đời này anh đừng mơ tưởng đến chuyện đổi đời, đừng mơ tưởng được hưởng vinh hoa phú quý từ gia đình tôi như kiếp trước nữa!"

Tần Vân Phong càng nghe càng kinh hãi, trong lòng dậy sóng.

Anh ta nhớ lại những biểu hiện của cô ta sau khi kết hôn, càng nghĩ càng thấy rùng mình.

Thấy cô ta vẫn thao thao bất tuyệt kể lể chuyện kiếp trước, Tần Vân Phong không nhịn được quát lên: “Câm mồm, đồ điên! Tôi sẽ không tin một chữ nào từ cô nữa!"

"Cho dù ly hôn với cô rồi tôi có thành người vô dụng, tôi cũng mặc kệ! Bất kể kiếp trước thế nào, đời này tôi cũng sẽ không dính dáng gì đến cô nữa!"

Bạch Nhược Lâm sững người, nghe anh ta mắng xong thì cười lớn.

"Tần Vân Phong, anh biết là anh sẽ tin mà! Ha ha ha! Anh hối hận rồi chứ?"

"Anh có biết không? Kiếp trước anh đã tàn nhẫn với Tô Ý như thế nào, chính anh là người xúi giục cô ấy gả cho con trai của dì anh! Anh muốn biết sau đó cô ấy sống ra sao không? Thật thảm! Bị bán lên núi—"

Tần Vân Phong không thể nghe thêm nữa: “Câm miệng! Tôi không bao giờ làm chuyện như vậy."

"Sao lại không thể? Nói cũng lạ, kiếp trước Tô Ý yêu anh như vậy, anh lại lạnh nhạt với cô ấy, còn kiếp này Tô Ý xa cách với anh, anh lại cứ bám lấy cô ấy? Đúng là đàn ông thật ti tiện!"

Thấy sắc mặt Tần Vân Phong lúc xanh lúc trắng, sắp sửa nổ tung.

Bạch Nhược Lâm được thể cười hả hê.

Tần Vân Phong lập tức xuống xe, lôi cô ta xuống theo.

Sau đó, hắn đẩy cô ta vào phòng đợi, tận mắt nhìn cô ta vào trong, lúc này mới quay người rời khỏi nhà ga.

Trên đường đi, Tần Vân Phong không ngừng nghĩ về những lời Bạch Nhược Lâm vừa nói.

Anh ta nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra giữa hai người.

Cuối cùng, anh takinh hoàng nhận ra, những gì Bạch Nhược Lâm nói có thể là sự thật!

Vậy chẳng lẽ Tô Ý cũng trọng sinh?

Nếu vậy, tại sao kiếp này cô ấy lại lạnh nhạt với mình như vậy?

Nghĩ đến đây, Tần Vân Phong nhấn ga lao xe đi.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 283: Chương 283



Anh ta muốn gặp Tô Ý ngay lập tức, hỏi xem có phải cô ấy còn giận chuyện kiếp trước hay không.

Nếu thật sự là vậy, kiếp này anh ta sẽ bù đắp cho cô ấy.

DTV

Tần Vân Phong chìm đắm trong suy nghĩ làm sao để được Tô Ý tha thứ, hoàn toàn quên mất Bạch Nhược Lâm.

Anh ta đâu biết rằng, Bạch Nhược Lâm sau khi vào phòng đợi, thấy anh ta bỏ đi, liền lén lút chạy ra.

Bạch Nhược Lâm đi thẳng ra bến xe, bắt chuyến xe nhất về huyện.

Đến huyện, cô ta tìm một nhà nghỉ bình dân thuê phòng qua đêm.

Sáng sớm hôm sau.

Bạch Nhược Lâm thu dọn đồ đạc, bắt chuyến xe sớm nhất trở về thị trấn.

Lần này, cô ta không tìm Tân Vân Phong, cũng không tìm bất cứ ai.

Cô ta âm thầm đến thị trấn, thuê một căn phòng với giá cao ngất ngưởng ở khu dân cư đối diện quán Cay Tứ Xuyên Như Ý.

Bạch Nhược Lâm hiểu rõ, đây là cơ hội cuối cùng để cô ta đánh bại Tô Ý.

Cô ta không còn nhiều thời gian nữa!

Chỉ vài ngày nữa, vợ chồng Chính ủy Vương sẽ gọi điện thoại về Kinh Thị, nếu phát hiện cô ta không về, sẽ rất phiền phức.

Nhưng cũng có thể, vợ chồng họ đang bận chuyện khác, ngất thời chưa liên lạc được.

Nghĩ vậy, Bạch Nhược Lâm vội vàng đến bưu điện.

Cô ta định gọi điện về nhà thăm dò tình hình, tiện thể xin ít tiền.

Sau đó, cô ta gửi một bức điện báo cho bố mẹ Tô Ý, nói rằng Tô Ý mở quán ăn ở ngoài quân khu đã giàu có, giục họ nhanh chóng mua vé đến đây!

Để tránh việc họ nhận được điện báo không tin, Bạch Nhược Lâm còn viết một bức thư dài gửi về.

Cô ta còn cẩn thận kẹp vào trong thư hai mươi đồng.

Để họ hoàn toàn yên tâm!

Những ngày tiếp theo, cô ta kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi người nhà họ Tô đến, chờ đợi cơ hội tiếp theo ––

Còn Tần Vân Phong, sau khi từ thành phố trở về, liền muốn đến tìm Tô Ý nói chuyện rõ ràng.

Nhưng lúc đó đã muộn, không thể đợi đến lúc Tô Y tan ca.

Sáng hôm sau, Tô Ý lại đi cùng Chu Cận Xuyên ra thị trấn, cả ngày anh ta không có cơ hội gặp riêng cô.

Tần Vân Phong sợ hành động quá khích sẽ khiến Tô Ý thêm xa cách.

Nghe nói Chu Cận Xuyên hai ngày nữa sẽ phải đi công tác xa, anh ta quyết định chờ anh đi rồi sẽ nói chuyện rõ ràng với Tô Ý.

Hôm nay, Chu Cận Xuyên đến đón Tô Ý như thường lệ.

Nhưng vì ngày mai phải đi công tác xa, nên trước khi đi, anh dặn dò Tô Ý rất kỹ càng.

Tô Ý khó hiểu: “Có chuyện gì sao? Sao lần nào đi anh cũng không cẩn thận như vậy?"

Chu Cận Xuyên thấy không giấu được cô, bèn kể lại chuyện Bạch Nhược Lâm đến tìm mình mấy hôm trước.

"Anh luôn cảm thấy cô ta có gì đó không ổn, dù cô ta có nói thật hay không, em cũng phải cẩn thận."

Tô Ý cau mày: “Em nghe nói cô ta đã ly hôn với Tần Vân Phong và bị đưa về Kinh Thị rồi."

Chu Cận Xuyên gật đầu: “Đúng là như vậy, nhưng anh luôn cảm thấy cô ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.

Em vẫn nên cẩn thận một chút."

Tô Ý gật đầu đồng ý.

Trong lòng cô không khỏi thầm nghĩ, Bạch Nhược Lâm có phải thật sự điên rồi không!

Chuyện trọng sinh như vậy mà cũng nói cho Chu Cận Xuyên, nếu không phải điên rồi thì có thể làm ra chuyện như vậy sao?

Cũng giống như bản thân cô, mặc dù hiện tại cô hoàn toàn tin tưởng Chu Cận Xuyên, nhưng cũng không thể nào đem chuyện mình xuyên không đến đây nói cho anh biết được.

Ngoài việc tự bảo vệ mình, cô cảm thấy việc để lộ toàn bộ bí mật của mình cho một người khác biết là một việc cực kỳ ngu ngốc.

Cho dù đó là người đàn ông của mình cũng không được.

Hơn nữa, nói ra thì có ý nghĩa gì, ngoài việc bị coi là kẻ điên?

Đang lúc Tô Ý nghĩ như vậy, Chu Cận Xuyên đã chuyển chủ đề trước: “Em cũng đừng nghĩ nhiều, cho dù cô ta có trọng sinh thật thì cũng không thể ảnh hưởng gì đến chúng ta, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 284: Chương 284



Tô Ý gật đầu lia lịa, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Anh cảm thấy lời cô ta nói có thể tin được sao? Ý em là, anh có tin trên đời này có chuyện trọng sinh hay không?"

Chu Cận Xuyên nhìn cô mỉm cười: “Trên đời này có rất nhiều chuyện khoa học không thể giải thích được, nhưng cho dù có thật thì chúng ta cũng không cần phải ngạc nhiên."

"Nhưng em cảm thấy chuyện như vậy không nên nói cho người khác biết, dù là người thân thiết nhất cũng không được.

Bị người khác coi là kẻ điên còn là chuyện nhỏ, tự rước họa vào thân mới là chuyện lón."

Nói xong, Chu Cận Xuyên nhìn Tô Ý một cách đầy ẩn ý, hy vọng cô có thể hiểu được dụng ý của mình.

Mặc dù anh hy vọng Tô Ý không giấu giếm mình bất cứ điều gì, nhưng trong chuyện này, anh hy vọng Tô Ý sẽ giữ bí mật này mãi mãi.

Bởi vì một khi đã nói ra, sẽ có nguy cơ rất lớn bị người khác biết được.

Anh không muốn Tô Ý gặp rắc rối, cũng không muốn mạo hiểm như vậy.

Nghe xong, sắc mặt Tô Ý quả nhiên đã dịu đi không ít.

"Ngày mai anh đi lúc nào?"

"Ừm, sáng mai anh phải đến văn phòng xử lý một số việc, trưa sẽ đi."

Tô Ý gật đầu, mỉm cười nói: “Vậy mai em chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh, anh đi ngang qua thì ghé lấy nhé.”

Chu Cận Xuyên cong môi: “Sao anh lại có cảm giác em đang ám chỉ anh đi ngang qua thì phải nhớ ghé thăm em vậy?"

Tô Ý ngượng ngùng cười cười: “Làm gì có, nếu anh không rảnh thì thôi."

"Có rảnh! Cho dù không có gì chuẩn bị, anh cũng sẽ ghé thăm em trước khi đi." Nói xong, Chu Cận Xuyên khẽ thở dài, ôm cô vào lòng.

"Thở dài cái gì?"

"Anh luôn cảm thấy bất an, hay là để Tiểu Tạ ở lại trông chừng mấy mẹ con em."

Tô Ý bĩu môi: “Thôi đi, để người khác biết thì không hay đâu.

Anh yên tâm, em biết phải làm gì, có chuyện gì sẽ không tự ý hành động đâu."

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: “Lão Lục vẫn còn ở quân đội, có chuyện gì thì nhớ tìm cậu ấy, quán cơm thì anh đã chào hỏi Lý Kiến Quốc rồi."

Tô Ý ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười: “Anh như vậy mà không sợ bị bọn họ chê cười sao?"

Chu Cận Xuyên khẽ hừ một tiếng: “Ai dám chê cười, muốn cười thì cứ để bọn họ cười."

Tô Ý không nhịn được bật cười, tựa vào n.g.ự.c anh.

Hai người lại tình tứ một lúc lâu mới tách ra.

Ngày hôm sau.

Buổi sáng, trước khi đến quán cơm, Tô Ý đã tranh thủ ghé qua chợ mua một miếng thịt bò thật to.

Về đến quán cơm, cô liền bắt tay vào chuẩn bị.

Cô định kho một ít thịt bò, sau đó làm thêm một ít bánh bao nhân thịt bò, coi như là đồ ăn vặt.

Ngoài ra, cơm trưa cô cũng chuẩn bị sẵn cơm với thịt kho tàu, canh nấm hương giải nhiệt.

Cuối cùng là một hộp bánh đậu xanh.

Thấy cô chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, Từ Tiểu Cần không khỏi mỉm cười nói: “Chị Tô, chị định đổi nghề bán cơm hộp và bánh ngọt thay vì bán món cay Tử Xuyên sao?"

Nói rồi, cô ấy định đưa tay lấy một miếng bánh đậu xanh.

Tô Ý vội vàng đánh vào tay cô ấy: “Không đủ đâu, lát nữa chị làm riêng cho em một phần, đây là để dành cho người khác."

"Người khác? Ai vậy?"

Thấy cô ấy giả ngơ, Tô Ý cũng không vạch trần, chỉ cúi đầu mỉm cười tiếp tục công việc.

DTV

Vừa mới chuẩn bị xong, bên ngoài đã vang lên tiếng xe.

Tô Ý vội vàng đóng hộp cơm rồi xách ra ngoài.

"Đến rồi à?"

Chu Cận Xuyên theo thói quen nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, anh phải đi đây."

Tô Ý đặt đồ vào trong xe, dặn dò anh: "Ra ngoài nhớ chú ý an toàn, ăn cơm cho đàng hoàng."

Chu Cận Xuyên đều đồng ý.

Ngồi trên ghế lái, Tạ Tiểu Quân cười hì hì nói: “Chị dâu, còn phần em không?"

Tô Ý mỉm cười: “Tất nhiên là có rồi! Nhưng mà em nhớ nhắc nhở anh ấy ăn cơm cho đàng hoàng, nếu lần này về mà hai người lại tiều tụy như lần trước, sau này chị sẽ không chuẩn bị nữa đâu."

Tạ Tiểu Quân vội vàng vui vẻ nhận lời.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 285: Chương 285



Mặc dù trong lòng có chút không nỡ, nhưng Tô Ý biết công việc của anh không thể trì hoãn.

Cô liền thoải mái giục hai người rời đi: “Đi đi, đi sớm về sớm."

Chu Cận Xuyên nhìn cô thêm hai lần nữa: “Anh nhất định sẽ nhanh chóng trở về, mỗi ngày anh đều sẽ gọi điện cho em, em đừng bận tâm."

Tô Ý mím môi cười gật đầu, nhìn theo anh rời đi.

Chờ đến khi xe đã khuất bóng, Từ Tiểu Cần ở trong phòng mới thò đầu ra: “Chị Tô, xe đi khuất rồi kìa! Em vẫn đang đợi bánh đậu xanh của em đấy!"

Tô Ý bất đắc dĩ lắc đầu cười, đang định quay vào trong.

Bất ngờ nhìn thấy Tần Vân Phong đạp xe đến.

Tô Ý nghi hoặc nhìn anh ta, chỉ cảm thấy thời gian này có phải hơi trùng hợp quá rồi không?

Chu Cận Xuyên vừa đi, anh ta liền đến.

"Có chuyện gì sao?"

Tần Vân Phong trịnh trọng lên tiếng: “Tô Ý, anh và Bạch Nhược Lâm đã ly hôn."

Tô Ý lập tức trợn trắng mắt: “Chuyện hai người ly hôn thì có liên quan gì đến tôi?"

Tần Vân Phong suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Tô Ý, em có biết không? Bạch Nhược Lâm nói cô ấy trọng sinh trở về, cô ấy còn nói em là người thay đổi nhiều nhất."

Tô Ý nhanh chóng suy nghĩ trong đầu.

Cô chỉ biết Bạch Nhược Lâm nói chuyện trọng sinh cho Chu Cận Xuyên nghe, không ngờ cô ta còn nói cho cả Tần Vân Phong!

Cô ta muốn làm gì? Chẳng lẽ cô ta nói với Tần Vân Phong rằng cô và Tô Ý kiếp trước hoàn toàn khác nhau? Cho nên Tân Vân Phong mới đến đây thử lại?

Nghĩ vậy, Tô Ý lập tức giả vờ kinh ngạc: “Trọng sinh? Ý anh là sao?"

Tần Vân Phong nhìn cô đầy ẩn ý, thấy cô chỉ có vẻ mặt nghi hoặc.

Không hề có chút hoảng sợ hay mất bình tĩnh nào.

Anh ta liền thu hồi ánh mắt: “Không có gì, anh cảm thấy có lẽ cô ta bị điên rồi, toàn nói nhảm, em đừng để tâm."

Tô Y ồ một tiếng: “Không có gì thì tôi bận rồi."

Nói xong, cô liền xoay người bỏ đi.

Thấy vậy, Tần Vân Phong vội vàng gọi giật lại: “Tô Ý, anh biết Chu đoàn trưởng đã đi công tác, nếu...

nếu em có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ việc tìm anh, anh luôn sẵn lòng."

DTV

Tô Ý nghe xong không nhịn được cười khẩy: “Đúng là có việc cần anh giúp đỡ đấy."

Mắt Tần Vân Phong sáng lên: “Em nói đi."

"Phiền anh sau này cách xa cửa hàng của tôi một chút, tôi sợ xui xẻo."

Vừa nghe Tô Ý nói, nụ cười trên mặt Tần Vân Phong tắt ngấm.

Anh ta còn chưa kịp mở miệng giải thích thì Tô Ý đã quay người vào phòng, dặn người đóng cửa lại.

Tần Vân Phong đứng ngơ ngác trước của một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi xoay người rời đi.

Lúc này, Bạch Nhược Lâm đang nấp sau bức màn ở quán cơm đối diện tầng hai, quan sát mọi việc diễn ra trước cửa tiệm.

Vừa rồi, cô ta đã chứng kiến Chu Cận Xuyên và Tô Ý tình tứ trước cửa.

Thấy Chu Cận Xuyên rời đi, cô ta mừng thầm trong lòng vì đã tìm được cơ hội ra tay.

Nào ngờ Chu Cận Xuyên vừa đi, Tần Vân Phong đã xuất hiện.

Mặc dù không nghe thấy Tần Vân Phong nói gì, nhưng với kinh nghiệm hai đời, Bạch Nhược Lâm quá quen thuộc với từng cử chỉ của anh ta.

Cô ta lập tức nhận ra Tần Vân Phong đến tìm Tô Ý để lấy lòng.

Nghĩ đến việc hai người họ vừa mới ly hôn mà Tần Vân Phong đã vội vàng đến tìm Tô Ý, Bạch Nhược Lâm tức giận đến mức chỉ muốn xông xuống đánh ghen.

Tuy nhiên, cô ta không thể hành động thiếu suy nghĩ lúc này!

Bạch Nhược Lâm chỉ có thể trốn sau bức màn, chửi rủa hai người họ cho thỏa cơn tức giận.

......

Kể từ ngày Chu Cận Xuyên rời đi, Tô Ý được mọi người trong tiệm hết mực bảo vệ.

Mỗi khi quán cơm dọn dẹp xong, chưa kịp tiễn khách, mọi người đã giục Tô Ý về sớm.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn trước đây thường ở lại quán sau khi ăn cơm tối để về cùng nhau.

Giờ đây, hai đứa trẻ cũng ngồi lại quán làm bài tập, đợi Tô Ý về cùng.

Vì vậy, Tô Ý ngày càng về nhà sớm hơn.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 286: Chương 286



Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường trong vài ngày tiếp theo.

Hôm nay, Tô Ý đang ở trong bếp hướng dẫn Trương Thiên Hoa nấu món thịt kho tàu.

Đang lúc mọi người tất bật thì một chiếc xe tải lớn dừng trước cửa tiệm cơm.

Nhìn qua cửa sổ, Tô Ý nhận ra Giang Viễn và Lục Tử.

Cô vội chạy ra ngoài: “Hôm nay ngọn gió nào đưa hai người đến đây vậy? Rảnh rỗi thế?”

Giang Viễn chỉ vào chiếc xe tải, cười nói: “Chúng tôi đi ngang qua đây, tiện thể ghé vào ăn cơm.”

Lục Tử cũng tiếp lời: “Đúng vậy chị Tô, lâu rồi không gặp, lần này chúng tôi ghé qua đây thật đấy.

Chúng tôi có chở theo nhiều đồ tốt từ phương Nam về, chị có muốn xem không?”

Tô Ý gật đầu, gọi mọi người ra xem cùng.

Lần này, hai người họ từ Dương Thành trở về, chở theo rất nhiều quần áo và giày dép mới nhất.

Từ Tiểu Cần vốn thích làm đẹp, nhìn mà không chớp mắt.

Cuối cùng, Từ Tiểu Cần và chị Mai mỗi người mua vài bộ.

Tô Ý cũng mum cho mình một vài bộ, rồi mua thêm cho Chu Cận Xuyên và hai đứa nhỏ.

Ngay cả Lý Kiến Quốc cũng mua hai bộ cho vợ và con gái ở nhà.

Sau khi trả tiền, Tô Ý không khỏi thở dài: “Hai người đến đây không phải ăn cơm mà là moi tiền thì đúng hơn.”

Nói thì nói vậy, cô vẫn bảo Từ Tiểu Cần nhanh chóng mời hai người vào quán.

Thấy các nữ đồng nghiệp trong quán đều thích quần áo mình mang đến, Giang Viễn vừa vui mừng vừa không khỏi dặn dò: “Chị Tô à, dạo này bên ngoài không được yên ổn, mọi người đừng nên mặc những bộ quần áo sặc sỡ này, đợi khi nào tình hình ổn định hơn rồi hãy mặc, dù sao để đó cũng không sợ hỏng.”

Tô Ý nghe mà ngơ ngác, vội vàng hỏi: “Không yên ổn là sao?”

Giang Viễn và Lục Tử nhìn nhau: “Mọi người chưa biết sao? Trưa nay, chúng tôi vừa đi ngang qua huyện, nghe bạn bè ở đó nói dạo này trong huyện có vụ án lớn.”

Mọi người nghe xong đều giật mình, vội vàng vây quanh hỏi chuyện gì đã xảy ra.

“Hiện tại, vụ việc vẫn chưa được công khai, chúng tôi cũng chỉ nghe người quen kể lại, hình như đã có hai cô gái trẻ đẹp bị sát hại, hung thủ vẫn chưa bị bắt, nghe nói đã chạy trốn về vùng ngoại ô, hiện tại vẫn chưa bị bắt.”

“Buổi tối, mọi người ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài một mình, cũng đừng ở bên ngoài quá khuya, không ai biết được tên đó sẽ trốn ở đâu.”

Tô Ý và những người khác nghe xong đều tái mặt.

Sau khi Giang Viễn và Lục Tử rời đi, Lý Kiến Quốc lập tức gọi điện thoại đến đồn công an thị trấn từ điện thoại trong quán.

Anh muốn xác minh thông tin.

Không ngờ đó lại là sự thật.

Đồn công an thị trấn cũng vừa nhận được thông báo, chuẩn bị tăng cường tuần tra vào tối nay.

Tuy nhiên, để tránh gây hoang mang dư luận, họ chưa muốn thông báo rộng rãi.

Từ Tiểu Cần và chị Mai đều là những cô gái nhát gan: “Nhỡ đâu tên đó chạy trốn đến thị trấn của chúng ta thì sao?”

Tô Ý bình tĩnh lại: “Đừng sợ, chúng ta đã biết chuyện này rồi, hãy chuẩn bị trước cho chắc chắn.”

“Từ hôm nay trở đi, quán cơm sẽ đóng cửa sớm hơn hai tiếng, muộn nhất là 8 giờ tối.

Tiểu Cần và chị Mai tuy ở gần đây, nhưng cũng không nên về nhà một mình, mỗi ngày sau khi đóng cửa, Thiên Hoa sẽ đưa hai người về.”

Lý Kiến Quốc thấy Tô Ý đã sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, chỉ còn bản thân cô là chưa có ai lo lắng.

Anh sốt ruột nói: “Tiểu Tô, cô cũng phải cẩn thận đấy.”

“Tôi nghĩ thế này, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ ở lại quán, ở cùng Thiên Hoa, đỡ phải để cậu ấy ở một mình sợ hãi.”

“Mỗi tối, tôi sẽ đưa cô về đại viện.”

Nghĩ đến việc Lý Kiến Quốc đi lại bất tiện, Tô Ý định từ chối: “Anh Lý, anh không về nhà thì ai lo cho gia đình?”

DTV

Lý Kiến Quốc lắc đầu: “Yên tâm đi, mấy anh em tôi đều ở nhà, không có việc gì đâu.

Hơn nữa, trước khi đi, Chu đoàn trưởng đã dặn dò tôi phải đảm bảo an toàn cho cháu, nếu không đưa cháu về nhà an toàn, tôi không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 287: Chương 287



Tô Ý thấy vậy đành phải đồng ý: “Vậy phiền chú Lý quá.”

Mọi người vừa bàn bạc xong thì điện thoại trong quán reo lên.

Tô Ý đứng gần nhất, vội vàng nghe máy.

Vừa nhấc máy, cô đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Chu Cận Xuyên: “Tô Ý có đó không?”

Tô Ý vội vàng đáp: “Em đây, có chuyện gì vậy? Sao anh lại hốt hoảng thê?”

Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Tô Ý, Chu Cận Xuyên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kể lại thông tin mình vừa biết được.

“Em đừng sợ, tối nay nhờ chú Lý đưa về đại viện, mấy hôm nay đừng mở quán nữa, anh sẽ sắp xếp công việc rồi về ngay.”

Thấy anh nói nghiêm trọng như vậy, Tô Ý vội vàng kể lại những gì mình đã biết và cách sắp xếp của mọi người.

“Anh đừng lo lắng quá, hiện tại thị trấn vẫn bình thường, hơn nữa tên đó cũng chưa chắc đã chạy trốn đến đây.

Anh cứ yên tâm làm việc, em sẽ chăm sóc bản thân và Tiểu Vũ, Noãn Noãn cẩn thận.”

Tuy nhiên, Chu Cận Xuyên vẫn không yên tâm.

Tô Ý phải dỗ dành một lúc lâu, anh mới bình tĩnh lại.

“Thật sự không sao đâu, ở đây đông người, em hứa với anh là buổi tối sẽ không ra ngoài một mình, cũng sẽ không về nhà một mình.”

“Còn Tiểu Võ và Noãn Noãn, em sẽ nhờ chị Diêu trông nom giúp, dù sao chỉ cần ở trong đại viện là an toàn.”

Chu Cận Xuyên vừa rồi nhận được điện thoại nên hơi nóng vội.

Giờ phút này nghe Tô Ý nói vậy, lại nghĩ cô vốn là người cẩn thận, anh cũng yên tâm phần nào.

Cuối cùng, anh dặn dò cô đưa điện thoại cho Lý Kiến Quốc.

Anh không ngừng dặn dò Lý Kiến Quốc.

Lý Kiến Quốc vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Yên tâm đi, có tôi và Thiên Hoa, hai thằng đàn ông ở đây, nhất định sẽ không để Tiểu Tô ra ngoài một mình.”

Chu Cận Xuyên vừa kết thúc cuộc gọi, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi lại bấm số gọi cho đồn công an cấp trấn.

Anh đề nghị họ tăng cường tuần tra an ninh gần các quán ăn vào buổi tối.

Tiếp đó, anh gọi cho người đồng đội cũ ở trung đoàn lục quân, nhờ anh ta nếu rảnh rỗi thì dẫn người đi tuần tra quanh thị trấn.

Nếu tên tội phạm bỏ trốn kia thực sự ẩn náu ở đây, thì bộ đội cũng có trách nhiệm phối hợp hỗ trợ bắt giữ.

Xong xuôi hai việc, anh lại bấm số gọi cho đội bảo vệ của trường đại học, dặn dò họ những ngày tới cần phải cẩn trọng hơn.

Trong lúc Chu Cận Xuyên gọi điện thoại, Tạ Tiểu Quân luôn ở bên cạnh quan sát, nhìn anh nhíu mày liên tục gọi hết cuộc này đến cuộc khác.

Tuy biết anh đang lo lắng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy anh “phiền muộn” đến vậy.

Lúc trước, núi đao biển lửa anh đều xông pha không lùi bước, vậy mà giờ đây lại lo lắng cho một tên tội phạm bỏ trốn? Hơn nữa thị trấn lại nằm ngay cạnh doanh trại quân đội, tên tội phạm kia chắc chắn không dám bén mảng đến đây.

Nhưng những lời này cậu nào dám nói ra.

Chuyến công tác lần này vốn đã rất nan giải, Chu đoàn trưởng chắc chắn đang nóng lòng muốn quay về đơn vị, lúc này nói ra chỉ khiến anh thêm bực bội mà thôi.

Mặc dù thông tin chưa được công khai, nhưng không khí ở thị trấn đã có phần khác lạ.

Buổi tối, người dân hầu như không dám ra khỏi nhà.

Bạch Nhược Lâm mấy ngày nay ở nhà đối diện luôn dò la tình hình, cảm thấy có điều bất thường nên đã lén lút ra ngoài tìm hiểu.

Sau khi nghe ngóng, cô ta mới biết được tin đồn có tội phạm bỏ trốn đến thị trấn.

Không hiểu sao, vừa nghe đến chuyện tội phạm, Bạch Nhược Lâm không những không sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy có chút phấn khích.

Nếu như tên tội phạm kia có thể “xử lý” Tô Ý thì thật là tốt, như vậy cô ta sẽ không cần phải tự mình ra tay.

Nếu không cứ tiếp tục theo cách này, số tiền cô ta mang theo cũng sắp cạn rồi.

Hơn nữa, mấy ngày nay Tô Ý rất cảnh giác, dù ngày hay đêm, mỗi khi ra khỏi nhà đều có người đi cùng.

DTV

Cô ta hoàn toàn không tìm được cơ hội ra tay.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 288: Chương 288



Nhưng lỡ như tên tội phạm kia không đến thị trấn này thì sao? Chẳng lẽ cứ tiếp tục ngồi chờ sung rụng như vậy?

Bạch Nhược Lâm trằn trọc suy nghĩ suốt đêm không ngủ, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, cô ta mới bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.

Thế là cô ta vội vàng dùng khăn trùm kín đầu, che giấu dung mạo rồi chạy ra khỏi nhà.

Bạch Nhược Lâm dựa theo trí nhớ lúc trước, tìm đến một tiệm sửa xe nằm ở góc khuất nhất thị trấn.

Cô ta nhớ rất rõ, mấy gã đàn ông trong tiệm sửa xe này đều là những kẻ bất hảo, lông bông.

Bọn chúng thường xuyên tụ tập gây rối trật tự ở thị trấn, nhưng mấy năm đầu làm ăn được nên cũng không dám làm gì quá đáng.

Sau này, làm ăn sa sút, bọn chúng bắt đầu giở trò trộm cắp, v* v*n phụ nữ, cuối cùng gây ra án mạng nghiêm trọng.

Vụ việc năm đó đã gây chấn động cả thành phố.

Bạch Nhược Lâm nghĩ, nếu không đợi được tên tội phạm kia, chi bằng lợi dụng đám người này.

Dù hiện tại bọn chúng chưa chắc đã làm những chuyện xấu xa đó, nhưng chỉ cần dùng tiền bạc và sắc đẹp dụ dỗ, chắc chắn sẽ thành công.

Nghĩ vậy, Bạch Nhược Lâm liền rảo bước nhanh hơn, sau một hồi rẽ trái, rẽ phải, cuối cùng cũng tìm được tiệm sửa xe.

Lúc này, tiệm vẫn chưa mở cửa.

Bạch Nhược Lâm đánh liều gõ cửa, gõ hồi lâu, một người đàn ông đầu tóc bù xù ngái ngủ bước ra, quát lớn: “Gõ cái gì mà gõ? Sáng sớm đã kêu hồn à?”

Bạch Nhược Lâm giật mình trước thái độ hung hăng của gã, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Tôi có việc muốn bàn với các người, ai là chủ ở đây?”

DTV

Nghe giọng điệu của Bạch Nhược Lâm, gã đàn ông cười khẩy: “Bàn việc? Nhà mày có người c.h.ế.t à? Nhìn cho kỹ, đây là tiệm sửa xe, không phải tiệm bán áo quan.”

Nói rồi, gã định đóng cửa lại.

Bạch Nhược Lâm vội lấy ra toàn bộ số tiền ít ỏi còn lại, giơ ra trước mặt gã: “Đây là tiền đặt cọc.”

Vừa nhìn thấy tiền, gã đàn ông lập tức tỉnh ngủ, vội vàng mời Bạch Nhược Lâm vào trong.

Đồng thời, gã gọi đám anh em đang ngủ dậy.

Bạch Nhược Lâm bước vào trong, một mùi hôi hám xốc thẳng vào mũi khiến cô ta nhíu mày.

Dù vậy, cô ta vẫn cố gắng tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống.

“Tôi biết các người đều không phải hạng tốt lành gì, nên tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề luôn.

Các người giúp tôi xử lý một người, số tiền này sẽ là của các người, sau khi xong việc, tôi sẽ trả thêm một nửa.”

“Hơn nữa, đối tượng là một đại mỹ nhân, bảo đảm các người sẽ không thiệt thòi, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô ta cũng không dám làm gì các người đâu.”

Mấy gã đàn ông vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn mơ màng, hỏi: “Con mẹ nó, ai nói bọn tao không phải hạng tốt? Bọn tao đều là những người làm ăn chân chính.”

Một gã khác tò mò hỏi: “Người phụ nữ đó là ai? Thị trấn này còn có mỹ nhân nào mà bọn tao chưa từng gặp qua sao?”

Bạch Nhược Lâm nói thẳng: “Là Tô Ý, chủ quán Như Ý Món Cay Tứ Xuyên.”

Nghe đến cái tên Tô Ý, đám người lập tức tỉnh táo: “Tô Ý? Đó chẳng phải là vợ của Chu Cận Xuyên sao? Bọn tao không dám động vào cô ta đâu.”

“Chỉ vì mấy đồng bạc lẻ mà đắc tội với cô ta, rảnh rỗi sinh nông nổi à? Không làm, không làm.”

Nói rồi, bọn chúng định lôi Bạch Nhược Lâm ra ngoài.

Bạch Nhược Lâm cười lạnh: “Tôi cứ tưởng các người gan to hơn, không ngờ nhiều người như vậy mà không dám động đến một người phụ nữ.”

“Các người không biết sao? Chu Cận Xuyên mấy ngày nay không có ở doanh trại, hơn nữa cũng chưa chắc đã quay về đâu.”

“Hơn nữa, tôi đảm bảo chuyện này sẽ không liên lụy đến các người.

Chẳng lẽ các người không biết gần đây có một tên tội phạm bỏ trốn đến huyện mình sao? Chỉ cần các người làm giống với cách thức gây án của hắn là được, đến lúc đó...”

Nghe Bạch Nhược Lâm nói chắc nịch như vậy, đám người tò mò hỏi: “Cô là ai? Sao biết Chu Cận Xuyên không có ở doanh trại, lại còn biết chuyện tên tội phạm bỏ trốn?”

Nói rồi, một gã lao đến chỗ Bạch Nhược Lâm..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 289: Chương 289



Hắn ta giật phăng chiếc khăn trùm đầu trên mặt cô ta, để lộ làn da trắng nõn.

“Hóa ra là cô à?!”

Cả đám ồ lên cười: “Bọn tôi biết cô mà, mỗi lần đến thị trấn đều mang giày cao gót, uốn éo lượn lờ.

Chậc chậc...”

“Nghe nói cô cướp chồng sắp cưới của người khác, còn giả mang thai, lấy m.á.u heo vu oan cho chủ quán Tô! Sao cô có thể trơ mặt đến vậy?”

Bị nhận ra, Bạch Nhược Lâm không che giấu nữa.

Cô ta nhìn đám người trước mặt, cười lạnh: “Phải, là tôi đấy, tôi có thù oán với cô ta, muốn cô ta biến mất khỏi thế giới này thì có gì sai? Đó không phải là chuyện các người nên quan tâm.”

“Điều các người nên quan tâm là, người phụ nữ xinh đẹp nhất thị trấn này, không những được ngủ miễn phí mà còn được tiền, xảy ra chuyện cũng có người gánh tội thay, hỏi thử xem có làm hay không?”

Nghĩ đến dụng nhan xinh đẹp của Tô Ý, đám người bắt đầu d.a.o động.

Hơn nữa, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô ta cũng không dám báo công an, thế là bọn chúng gật đầu đồng ý.

“Làm thì làm, nhưng hôm nay cô đừng đi vội.”

Nhìn nụ cười dâm tà của gã đàn ông dẫn đầu, Bạch Nhược Lâm nổi da gà.

“Tôi đến đây là để bàn chuyện làm ăn, đừng có ý đồ gì khác, nếu không thì thôi, cùng lắm sau khi xong việc, tôi trả gấp đôi cho các người.”

Thấy Bạch Nhược Lâm không đồng ý, gã đàn ông khinh bi hừ lạnh: “Với loại người như cô, cho không bọn tao cũng chả thèm, còn bày đặt ra giá.”

“Nói đi, định khi nào động thủ?”

Tuy trong lòng ghê tởm đám người này, nhưng Bạch Nhược Lâm biết lúc này phải nín nhịn.

Thế là cô ta nói ra kế hoạch của mình: “Tối nay, tôi sẽ tìm người đến quán ăn bám theo tên họ Lý kia, sau đó bất kể là ai đưa Tô Ý về, các người cứ ra tay.”

Nghe xong, đám người gật đầu lia lịa.

Trong hai ngày qua, không khí ở thị trấn tuy có chút căng thẳng, nhưng do công an đã tiến hành lục soát kỹ lưỡng hai lần mà không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào, nên mọi người dần dần bớt cảnh giác.

Tuy nhiên, Chu Cận Xuyên vẫn đều đặn gọi điện thoại vài lần mỗi ngày, khiến mọi người không dám lơ là.

DTV

Tối hôm nay, đã hơn 8 giờ, trong quán cơm vẫn còn vài người ngồi nhâm nhi rượu.

Dù Trương Thiên Hoa đã giục giã nhiều lần, nhưng nhóm người kia vẫn chưa muốn ra về.

Thấy vậy, Tô Ý bèn bảo Trương Thiên Hoa đưa Từ Tiểu Cần và Mai tỷ về nhà trước.

Chờ anh ta quay lại, cô sẽ nhờ Lý Kiến Quốc đi cùng một đoạn đường.

Vài người kia nhất quyết không chịu, vì sợ Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn ở nhà chờ đợi sốt ruột.

Cuối cùng, họ bàn nhau để Trương Thiên Hoa lái xe đưa Tô Ý về trước.

Ở đây đã có Lý Kiến Quốc trông nom, nên đám người kia cũng không dám làm càn.

Tô Ý cũng lo lắng cho hai đứa nhỏ ở nhà, nên đồng ý và cùng Trương Thiên Hoa mỗi người một chiếc xe đạp rời đi.

Cùng lúc đó, Chu Cận Xuyên và Tạ Tiểu Quân, sau một chặng đường dài đầy vất vả, cũng đã về đến ngoại ô thị trấn.

Ban đầu, kế hoạch của họ là sớm nhất cũng phải đến ngày mai mới có thể trở về.

Nhưng vì quá nóng lòng, Chu Cận Xuyên đã thức trắng hai đêm liền để hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.

Chưa kể, hành trình trở về mất hơn mười tiếng đồng hồ, lại phải vượt qua nhiều đoạn đường núi hiểm trở.

Biết rõ Tạ Tiểu Quân không quen lái xe đường dài, Chu Cận Xuyên đã tự mình cầm lái phần lớn thời gian.

Cứ như vậy, hai người thay phiên nhau lái xe và nghỉ ngơi, cuối cùng cũng đưa được xe về đến nơi an toàn.

Khi sắp đến nơi, Chu Cận Xuyên định gọi điện báo cho Tô Ý biết.

Nhưng rồi anh lại nghĩ, đã sắp về đến nơi rồi, chi bằng cứ lái xe thẳng đến quán cơm để tạo bất ngờ cho cô, biết đâu còn có thể đón cô về nhà.

Thấy đã hơn 8 giờ tối, Chu Cận Xuyên vội giục Tạ Tiểu Quân lái xe nhanh hơn.
 
Back
Top