Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 260: Chương 260



Tô Ý nghe vậy liền biết ông ta có ý đồ khác, bèn cười hỏi: “Đầu bếp Vương không cần phải nói vòng vo tam quốc nữa, có gì thì nói thẳng ra đi!"

Vừa nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Tô Ý, đầu bếp Vương liền tức giận đến sôi máu, vội vàng đi đến trước mặt đầu bếp Mã nói: “Đầu bếp Mã, ông xem kìa, tôi mới nói có hai câu, cô ta đã tỏ thái độ như vậy, sau này còn ra thể thống gì nữa? Làm sao uốn nắn được con người này?”

Đầu bếp Mã liếc mắt nhìn đầu bếp Vương với vẻ không vui: “Ông đề nghị điều chỉnh nhân sự nhà bếp, chẳng lẽ chỉ nhắm vào ba người bọn họ? Nếu không phải, thì nói thẳng yêu cầu của ông ra là được, đừng có vòng vo tam quốc nữa.”

Đầu bếp Vương bực bội ngồi xuống: “Dù sao thì khu đồ ăn nóng của chúng ta đang thiếu người, ít nhất phải điều hai người qua đây mới được, tôi thấy Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa là được rồi, hai người này ở bên ngoài cũng đã tôi luyện kha khá rồi, năm nay cứ điều qua bên tôi đi!”

Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa nghe vậy, lập tức nhìn nhau, vội vàng lên tiếng hỏi: “Vậy quầy lẩu thì sao?”

Đầu bếp Vương khịt mũi một tiếng: “Chẳng phải tôi vừa mới nói rồi sao? Tô Ý cô ta tài giỏi như vậy, một mình cô ta là dư sức!”

"Ông——” Từ Tiểu Cần định lên tiếng cãi lý, nhưng đã bị Tô Ý ngăn lại.

Tô Ý sắp nghỉ việc rồi, nên có gây chuyện cũng chẳng sao.

Từ Tiểu Cần sau này còn muốn tiếp tục làm việc ở nhà ăn, nên tránh rước thêm phiền phức.

Vì vậy, cô liền ra hiệu bằng mắt cho Trương Thiên Hoa ngăn Từ Tiểu Cần lại, bản thân cô đứng dậy: “Đầu bếp Vương, nếu tôi không nghe nhầm thì ông muốn điều cả hai người họ đi, để tôi một mình phụ trách cái quầy này phải không?”

Đầu bếp Vương hừ một tiếng: “Coi như cô là người sáng suốt!”

Lời vừa dứt, mọi người xung quanh liền xôn xao bàn tán.

Mọi người đều biết bếp trưởng Vương không ưa Tô Ý.

DTV

Nhưng không ngờ hôm nay ông ta lại trắng trợn như vậy, trước mặt mọi người mà đã muốn cô lập cô, đây rõ ràng là đang bắt nạt cô.

Nhưng mọi người đều kiêng dè địa vị của ông ta, nên không ai dám lên tiếng, chỉ biết thầm thương cảm cho Tô Ý.

Chỉ có đầu bếp Mã là đứng ra bênh vực: “Này này, tình hình kinh doanh của quầy lẩu năm ngoái ra sao thì mọi người đều biết rõ, sao có thể nói bỏ là bỏ được, tôi thấy không ổn.”

Đầu bếp Vương nhún vai: “Đầu bếp Mã, người ta Tô Ý còn chưa lên tiếng, cô ta tài giỏi như vậy, sao có thể trước mặt mọi người mà nói mình không làm được.”

Nói xong, liền nhìn Tô Ý với vẻ khiêu khích.

Tô Ý cũng thản nhiên nhún vai: “Đầu bếp Vương, nói thật, ông không chỉ nấu ăn dở, làm lãnh đạo kém, mà nhân phẩm cũng tồi, chẳng qua là ghen ghét tay nghề của tôi hơn ông, nên mới muốn cô lập tôi, muốn cho tôi một vố đau vào đầu năm phải không?”

“Vậy thì tôi nói thẳng luôn, ông muốn điều họ đi tôi không có ý kiến, nhưng mà bà đây —— hôm nay không làm nữa! Ông muốn điều chỉnh thế nào thì điều chỉnh đi!”

Đầu bếp Vương thấy cô dám khiêu khích quyền uy của mình trước mặt mọi người, tức giận đến mức mặt mày tái mét, run rẩy đứng bật dậy.

Dùng tay chỉ thẳng vào mặt Tô Ý nói: “Cô cô cô ——”

“Tôi cái gì?” Tô Ý trực tiếp ngắt lời: “Thế nào? Tôi được tuyển dụng vào đây đàng hoàng, tôi muốn nghỉ việc thì nghỉ, hơn nữa đây chẳng phải là mục đích của ông sao?”

Đầu bếp Vương tức giận đến mức mặt mày tím ngắt, mục đích của ông ta đúng là muốn cho Tô Ý một vố đau vào đầu năm.

Khiến cô ngoan ngoãn răm rắp làm người ở nhà bếp.

Ai ngờ cô lại đột nhiên bùng nổ như bom, vạch trần bộ mặt thật của ông ta trước mặt mọi người, còn muốn bỏ việc!

Tiểu Cần, vốn luôn bị Thiên Hoa kéo lại, chứng kiến cảnh Tô Ý một mình đối đầu với đầu bếp Vương, liền không kìm được cơn tức giận..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 261: Chương 261



Cô dùng hết sức bình sinh vùng ra, chạy tới trước mặt đầu bếp Vương, lớn tiếng nói: “Tô Ý nói không sai! Ông ta từ ngày phỏng vấn Tô Ý đã không ưa gì cô ấy rồi.

Chỉ vì đầu bếp Mã có lời khen ngợi tài nghệ của Tô Ý còn hơn cả ông ta, cộng thêm việc ông Mặc thiên vị Tô Ý, khiến ông ta ghi hận trong lòng."

“Ban đầu là ông ta cố ý đưa rau trộn cho chúng tôi ở cửa sổ, sau đó lại giả vờ thấy rau trộn sắp cháy mà chạy tới hòng cướp nước sốt của chúng tôi.

Bây giờ chúng tôi vất vả lắm mới sửa sang lại được gian bếp, ông ta lại giở trò bỉ ổi cô lập Tô Ý.

DTV

Ông ta căn bản không xứng đáng làm lãnh đạo!"

Đầu bếp Vương tức giận chỉ tay về phía Tiểu Cần: “Cô lên tiếng cái gì? Hay cô cũng muốn cút đi?!”

Tiểu Cần hừ lạnh một tiếng: “Phải! Bà đây không hầu hạ nữa! Làm việc với loại người như ông tôi thấy ghê tởm!"

Nói xong, cô chạy đến bên cạnh Tô Ý: “Tô Ý, chúng ta cùng đi!"

Thiên Hoa thấy vậy, không chút do dự, chạy đến trước mặt hai người: “Phải đi cùng đi chứ! Ba chúng ta vốn là một đội, đầu bếp Vương đã không dung nạp chúng ta, chúng ta đi là được!"

Màn kịch bất ngờ này khiến mọi người có mặt đều ngỡ ngàng, không kịp phản ứng.

Đầu bếp Mã cuống cuồng lên tiếng can ngăn: “Ba đứa trẻ này, ngàn vạn lần đừng hành động theo cảm tính!"

Mọi người cũng đồng loạt khuyên nhủ: “Đúng vậy, các cậu không thể cứ thế mà đi được! Nhà ăn chúng ta nổi tiếng là nhờ món lẩu của các cậu, nếu các cậu đi rồi, cấp trên hỏi tội thì biết ăn nói thế nào?"

“Còn ăn nói thế nào được nữa? Rõ ràng là đầu bếp Vương đuổi họ đi, muốn hỏi tội thì cứ tìm ông ta!”

“Đã sớm nên có người trị cái ông này rồi! Tự cho mình là cái rốn của vũ trụ, suốt ngày ở đây mắng chửi người khác, đến một cô gái cũng không tha!"

Đầu bếp Mã tức giận đập bàn: “Lão Vương, mau ra đây xin lỗi ba người họ ngay!"

Đầu bếp Vương luôn vênh váo tự đắc, sao có thể cúi đầu xin lỗi ba người mới đến trước mặt mọi người.

Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Tôi không xin lỗi! Tự họ muốn đi thì đi! Đi hết đi! Tôi sẽ cho đóng cửa sổ bán lẩu, xem họ làm gì được tôi!"

Lời vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi.

Ai cũng biết ông ta mặt dày, nhưng không ngờ lại trơ trẽn đến mức này.

Đầu bếp Mã tức giận đến mức đứng phắt dậy: “Nhà ăn này còn chưa đến lượt ông làm chủ! Chuyện hôm nay tôi sẽ báo cáo lại sự thật cho cấp trên, còn ông...

từ tối nay không cần đến nữa, tạm thời đình chỉ công tác, chờ đợi kết quả điều tra!"

Nghe đến chuyện bị đình chỉ công tác và điều tra, đầu bếp Vương mới có chút hoảng sợ: “Đừng mà, đầu bếp Mã! Tôi có gì đâu mà điều tra? Hôm nay rõ ràng là bọn họ tự ý bỏ đi! Hơn nữa, nhà ăn không có tôi thì lấy ai nấu nướng?"

Đầu bếp Mã cười lạnh: “Trái đất thiếu ai cũng quay! Nhà ăn không có ông thì người khác nấu!"

Vừa dứt lời, những người trước giờ đều bất mãn với đầu bếp Vương liền lên tiếng: “Đúng vậy! Bình thường ông ta chỉ thích sai vặt người khác, chỗ này quát tháo, chỗ kia mắng mỏ, không có ông ta chúng tôi còn thấy thoải mái hơn!"

“Đúng vậy, đúng vậy!"

“Đầu bếp Mã, tôi muốn tố cáo Vương đầu bếp! Tết âm lịch vừa rồi, khi nhà ăn cắt giảm khẩu phần, ông ta ép chúng tôi trộn thức ăn thừa của bữa trước vào thức ăn mới, nguyên liệu dư ra ông ta đều lấy đi hết!"

“Đúng vậy, đúng vậy! Hôm qua tôi còn thấy ông ta xách theo rất nhiều thịt về nhà, tận mắt chứng kiến! Chỉ là trước giờ không dám nói ra thôi!"

Lời vừa dứt, cả căn bếp ồ lên.

Ngay cả Tô Ý cũng phải lắc đầu ngán ngẩm.

Đầu bếp Mã tức giận, lập tức gọi mấy người đàn ông giữ Vương đầu bếp lại, đồng thời gọi điện báo cáo sự việc cho quản lý hậu cần..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 262: Chương 262



Nghe xong tình hình, quản lý hậu cần lập tức phái người đến áp giải đầu bếp Vương đi điều tra.

Lúc này, đầu bếp Vương mới biết mình không thể che giấu được nữa, liên tục cầu xin tha thứ.

Nhưng trong nhà bếp, chẳng ai có thiện cảm với ông ta, chẳng ai ra mặt cầu xin thay ông ta cả.

Thấy sắp đến giờ cơm tối mà tình hình vẫn chưa được giải quyết, đầu bếp Mã vội vàng phân công mọi người trở về vị trí làm việc.

Riêng ông ở lại tiếp tục trấn an tinh thần ba người Tô Ý.

“Tiểu Tô à, chuyện của lão Vương, cấp trên nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.

Cô ngàn vạn lần đừng nóng giận mà bỏ đi.

Tôi đảm bảo với cô, cho dù ông ta có quay lại thì cũng tuyệt đối không dám bắt nạt cô nữa."

Nghe đầu bếp Mã nói vậy, Tô Ý có chút ngại ngùng, nói: “Đầu bếp Mã, thật ra thì hôm nay dù không có chuyện gì xảy ra, chúng tôi cũng định sau khi tan ca sẽ đến gặp ông để nói chuyện nghỉ việc."

Đầu bếp Mã ngạc nhiên nhìn Tô Ý, thấy vẻ mặt điềm tĩnh của cô, không khỏi buồn bã: “Cô thật sự muốn nghỉ việc sao?"

Tô Ý gật đầu, sau đó kể cho ông nghe về dự định mở quán ăn trên thị trấn của mình.

Nói xong, cô quay sang nhìn Tiểu Cần và Thiên Hoa: “Thật ra hai người họ chỉ là nhất thời xúc động mới nói muốn nghỉ việc.

Hai người hãy suy nghĩ kỹ lại, đừng để chuyện hôm nay ảnh hưởng đến quyết định của mình."

Tiểu Cần nghe vậy lập tức lên tiếng: “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn cùng Tô Ý rời khỏi đây."

Nói xong, cô quay sang nhìn Thiên Hoa: “Còn anh?"

Thiên Hoa không chút do dự: “Em đi đâu anh đi đó!"

Câu nói khiến Tiểu Cần đỏ mặt, cô trừng mắt nhìn Thiên Hoa: “Cái gì mà em đi đâu anh đi đó, tự anh suy nghĩ cho kỹ đi!"

Thiên Hoa cười hì hì: “Anh suy nghĩ kỹ rồi, sau này sẽ theo chị Tô Ý cùng nhau phấn đấu!"

Thấy ba người đã quyết tâm, đầu bếp Mã cũng không tiện khuyên can gì thêm.

Ông chỉ biết thở dài ngao ngán: “Thời thế thay đổi rồi! Tuổi trẻ các cô nghĩ gì, người già này thật sự không hiểu nổi.

Nhưng nếu các cô đã quyết định ra ngoài, tôi ủng hộ các cô.

Sau này, nếu ở ngoài cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, nhà ăn này luôn chào đón các cô!"

Sau khi ba người hoàn tất thủ tục tại phòng hậu cần, cùng nhau rời khỏi nhà ăn, Tiểu Cần và Thiên Hoa đều cảm thấy vô cùng phấn khởi.

Mặc dù tương lai phía trước còn nhiều điều chưa biết, nhưng trong lòng họ tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.

Tô Ý dẫn hai người đến thị trấn, đưa họ đi xem mặt bằng thuê nhà.

“Phía sau có một cái sân, bên trong có mấy gian phòng, có thể ở lại.

Nhưng tôi tạm thời vẫn phải ở lại nhà ăn một thời gian nữa, còn hai người..."

Tiểu Cần liếc nhìn Thiên Hoa, mặt bất giác đỏ ửng.

“Tôi về nhà ở, nhà tôi ở ngay thị trấn bên cạnh, về cũng tiện."

DTV

Tô Ý gật đầu: “Vậy cũng được, đợi thêm một thời gian nữa, tôi sẽ chuyển đến ở cùng hai người."

Nói rồi, cô đi sang nhà bên cạnh, lấy từ trong không gian ra một chiếc xe đạp cũ: “Cậu về đi xe này."

Tiểu Cần định từ chối, nhưng bị Tô Ý ngăn lại: “Xe mua lại, không đáng bao nhiêu tiền, sau này cũng để ở đây, ai có việc ra ngoài thì dùng."

Tiểu Cần lúc này mới vui vẻ nhận lấy: “Tô Ý, có phải chị quay lại nhà ăn là vì đoàn trưởng Chu không?"

Nghe Từ Tiểu Cần hỏi vậy, Tô Ý bỗng chốc ngượng ngùng: “Không phải, hai ngày nay chị bận quá, chưa thu dọn đồ đạc chuyển nhà.”

Thực ra cô không muốn giấu giếm Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa, nhưng cô cảm thấy thời điểm gấp gáp thế này không thích hợp để giới thiệu Chu Cận Xuyên cho họ.

Chi bằng chờ lần sau gặp mặt rồi nói.

Hơn nữa, tối qua cô và Chu Cận Xuyên vừa mới có chút “tranh chấp” nho nhỏ về đề tài kết hôn..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 263: Chương 263



Nếu hôm nay cô dọn thẳng đến ký túc xá, chắc chắn sẽ rất khó xử, nên cô tính đợi khi nào giải quyết xong chuyện này rồi hãy nói.

Trong khi ba người đang mải mê tưởng tượng về tương lai ở quán cơm.

Thì ở bên kia, Bạch Nhược Lâm đang sốt ruột chờ Tần Vân Phong trở về.

Sáng nay, được Tô Ý “nhắc nhở”, cô ta mới sực nhớ ra mình vừa mới đệ đơn ly hôn với Tần Vân Phong.

Nếu cô ta thật sự ly hôn với Tần Vân Phong, cô ta sẽ không còn nơi nào để dung thân trong cái đại viện này nữa.

Vì vậy cô ta vội vàng chạy đến tìm Vương chính ủy.

May mắn thay, hôm qua Vương chính ủy chỉ mới tiếp nhận đơn ly hôn của hai người, lá đơn vẫn còn nằm im lìm trong ngăn kéo của ông.

Thấy Bạch Nhược Lâm đột nhiên quay lại khóc lóc cầu xin rút đơn.

Ông liền nắm lấy cơ hội giáo huấn cô một trận.

Sau đó mới chịu lấy lá đơn ly hôn từ trong ngăn kéo ra: “Đây là lần cuối cùng, sau này có chuyện gì, hai người tự giải quyết với nhau, đừng đến tìm tôi nữa.”

Bạch Nhược Lâm vội vàng cảm ơn rối rít.

Cô ta vui mừng khôn xiết cầm lá đơn ly hôn chạy về nhà, việc đầu tiên khi vào cửa là vội vàng đốt nó đi.

Vì muốn tạm thời không ly hôn, Bạch Nhược Lâm phá lệ chủ động làm việc nhà.

Không chỉ vậy, cô ta còn dịu dàng đi chợ mua thức ăn về, muốn tự tay nấu cho Tần Vân Phong một bữa ngon, chúng minh với anh ta rằng cô ta quyết tâm thay đổi và sống tốt hơn.

Ai ngờ đâu, suýt chút nữa cô ta đã thiêu rụi cả căn nhà.

Rõ ràng cô ta thấy mẹ chồng và Tần Vân Phong nấu ăn rất đơn giản, tại sao đến lượt mình lại vụng về đến vậy?

Cuối cùng, Bạch Nhược Lâm đành phải ra quán mua vội bốn món mặn một món canh, về nhà bày biện ra đĩa.

Cô ta bận rộn đến tận khuya mà vẫn không thấy Tần Vân Phong về.

Càng chờ đợi Bạch Nhược Lâm càng cảm thấy bất an, cô ta có linh cảm lần này Tần Vân Phong thật sự muốn ly hôn với mình.

Cô ta hối hận vì đã thiếu kiên nhẫn đồng ý ly hôn, càng nghĩ càng thấy hối tiếc.

Thấy Tần Vân Phong mãi không về, Bạch Nhược Lâm đành phải ra ngoài tìm, cô ta tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy anh ta ở một khu ký túc xá khác.

Lúc cô ta gọi anh ta xuống, trên mặt Tần Vân Phong vẫn là vẻ mặt không kiên nhẫn: “Đã khuya rồi, có chuyện gì sao?”

Nhìn thấy thái độ của Tần Vân Phong, Bạch Nhược Lâm vô cùng tức giận, nhưng cô ta cố kìm nén: “Vân Phong, khuya rồi, anh về nhà đi, em có chuyện muốn nói với anh.”

Tần Vân Phong nhếch mép: “Có gì thì nói ở đây luôn đi, tối nay anh ở lại đây với mấy người anh em, không về ngủ.”

DTV

Bạch Nhược Lâm siết chặt nắm tay: “Em thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, anh về nhà rồi sẽ biết, hơn nữa em còn tự tay nấu cơm chờ anh về.”

“Em biết nấu cơm?” Đáy mắt Tần Vân Phong hiện lên một tia kỳ quái, ngay sau đó anh ta thấy có không ít người trên lầu đang hóng chuyện, liền gật đầu: “Thôi được rồi, anh về với em.”

Hai người về đến nhà, Tần Vân Phong vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi khét lẹt.

Anh ta nhíu mày: “Sao lại có mùi khét thế này?”

Bạch Nhược Lâm thấy rõ vẻ chán ghét trong mắt Tần Vân Phong, chỉ đành cười gượng gạo: “Em chưa quen dùng bếp ở đây, sau này sẽ quen thôi, sau này em sẽ thường xuyên nấu cơm cho anh.”

Nói xong, cô ta vội vàng kéo Tần Vân Phong đến bàn ăn: “Mau ăn cơm đi.”

Tần Vân Phong vừa cúi đầu nhìn, liền cười lạnh.

Ăn ở quán cơm nhiều năm như vậy, anh ta chỉ cần nghe thôi cũng biết là đồ ăn mua ở quán nào.

Vậy mà cô dám nói là tự mình nấu?

Tần Vân Phong cũng lười vạch trần cô ta, chỉ ngồi xuống bên cạnh bàn ăn: “Em nói thẳng đi, còn chuyện gì muốn nói? Có phải về chuyện ly hôn không? Giữa chúng ta bây giờ cũng không còn gì ràng buộc nữa, có gì mà phải ngại.”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 264: Chương 264



Bạch Nhược Lâm dịu giọng: “Vân Phong, em không muốn ly hôn, hôm đó em chỉ là quá tức giận mới đồng ý anh, bây giờ em không muốn ly hôn nữa.”

“Cái gì? Em không muốn ly hôn?” Tần Vân Phong kinh ngạc đến mức đứng bật dậy: “Bạch Nhược Lâm, ly hôn là do em đồng ý, hơn nữa đơn ly hôn chúng ta cũng đã nộp rồi, em đừng có giở trò nữa.”

Bạch Nhược Lâm mím môi cười: “Nếu anh lo lắng về chuyện này, anh không cần phải lo, em sẽ đi nói chuyện với Vương chính ủy, hơn nữa chuyện này em cũng không nói với ai khác, anh không cần lo lắng người khác dị nghị.”

Tần Vân Phong hừ lạnh một tiếng đầy hoài nghi: “Đã muộn rồi, lá đơn đã nộp rồi, ly hôn là điều chắc chắn.”

Thấy không thể thương lượng được nữa, Bạch Nhược Lâm liền khóc lóc cầu xin: “Vân Phong, chẳng lẽ anh quên lúc trước anh theo đuổi em như thế nào sao? Em thật sự không nỡ ly hôn với anh.”

“Em chỉ là, chỉ là không muốn nhìn thấy Tô Ý, ả tiện nhân đó, rõ ràng chúng ta mới là người yêu của nhau, vậy mà cô ta cứ xen vào giữa chúng ta, chỉ cần sau này anh không qua lại với cô ta nuữa, em đảm bảo cả đời này sẽ sống tốt với anh.”

Nghe cô ta lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Tô Ý, Tần Vân Phong không kiên nhẫn đứng dậy bỏ đi.

Khi cô ta túm lấy tay anh ta, anh ta hất mạnh ra, Bạch Nhược Lâm ngã nhào xuống đất.

Thấy anh ta phũ phàng như vậy, Bạch Nhược Lâm biết rõ không còn cách nào khác, cô ta phải tung đòn cuối cùng.

Cô ta lập tức ôm bụng nằm trên đất r*n r*: “Vân Phong, cho dù anh không yêu em, nhưng đứa bé là vô tội ——”

Tần Vân Phong đang định bước ra khỏi cửa: “…”

Anh ta lập tức quay người lại nhìn cô ta đầy khó tin: “Em mang thai?”

Bạch Nhược Lâm cắn chặt môi gật đầu: “Vâng!”

Tần Vân Phong sững sờ một lúc, vội vàng đỡ cô ta dậy: “Vậy bây giờ đi bệnh viện kiểm tra xem sao.”

Bạch Nhược Lâm vội vàng lắc đầu: “Bây giờ muộn rồi, mai xem tình hình rồi đi, lúc nãy em ngã đã cố gắng dùng khuỷu tay che bụng, không bị va đập gì, chắc là không sao.”

Tần Vân Phong thấy cô ta khóc đến lê hoa đái vũ (chỉ người con gái khóc rất đẹp), lại cẩn thận che chở bụng cho cô ta.

Anh ta cũng dịu giọng: “Em đã đi khám chưa? Bác sĩ nói sao?”

Đáy mắt Bạch Nhược Lâm xẹt qua một tia chột dạ, cô ta cụp mắt nói: “Mấy hôm nay em luôn buồn nôn, kinh nguyệt cũng chậm mấy ngày rồi, chắc là có thai, nhưng thai nhi còn quá nhỏ, nên bác sĩ khuyên nên đến bệnh viện huyện kiểm tra lại.”

Tần Vân Phong cũng không hiểu rõ lắm, nhưng anh ta cảm thấy có chút trùng hợp, liền gật đầu: “Vậy ngày mai anh xin nghỉ đưa em lên huyện.”

Bạch Nhược Lâm vội vàng lắc đầu: “Mấy hôm nay anh bận, chờ thêm mấy hôm nữa, thai lớn một chút rồi kiểm tra cũng được.”

“À đúng rồi, Vân Phong, mấy hôm nay em ăn không ngon ngủ không yên, hay là em xin nghỉ ở đoàn văn công một thời gian được không?”

Tần Vân Phong khó hiểu: “Ăn không ngon ngủ không yên? Hôm qua ở chỗ Vương chính ủy, em làm ầm ĩ không phải rất hăng hái sao?”

Bạch Nhược Lâm: “…”

“Sách báo nói, ba tháng đầu thai phụ thường có tâm trạng bất ổn, nếu không phải vậy thì em cũng sẽ không làm ầm ĩ như vậy.”

Nghe xong, Tần Vân Phong bất đắc dĩ gật đầu: “Em không muốn đi thì thôi, anh sẽ xin nghỉ giúp em."

Bạch Nhược Lâm vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, em tự gọi điện cho đoàn trưởng Đặng là được rồi.”

“Ừ, vậy em cứ ở nhà dưỡng thai cho khỏe, mấy hôm nay anh sẽ ra phòng ngoài ngủ, để không ảnh hưởng đến em.”

DTV

......

Sau khi nhóm ba người Tô Ý rời khỏi nhà ăn chính thức, đầu bếp Vương cũng nhanh chóng bị sa thải.

Sự ra đi đột ngột của bốn người khiến nhà ăn thiếu hụt nhân sự trầm trọng, buộc họ phải tuyển dụng thêm người mới.

Mặc dù đầu bếp Vương đã làm việc ở nhà ăn nhiều năm, nhưng đúng như những lời tố cáo, khối lượng công việc thực tế của ông ta không nhiều, vì vậy việc tìm người thay thế không quá khó khăn.

Tuy nhiên, ba người Tô Ý lại khác.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 265: Chương 265



Sự ra đi của họ đồng nghĩa với việc quầy lầu cũng sẽ đóng cửa.

Nghe tin này, nhiều người bày tỏ sự tiếc nuối, thậm chí buồn bã vì từ nay không còn được thưởng thức món lẩu ấy nữa.

Sau đó, tin tức Tô Ý mở quán ăn ở trên trấn nhanh chóng lan rộng.

Tuy chưa khai trương, nhưng mọi người đều háo hức chờ đợi và mong muốn được đến thưởng thức.

Mấy ngày nay, Trương Thiên Hoa ở lại khu nhà sau, ngoài ngủ thì anh chỉ lo làm việc.

Ban ngày, Tô Ý và Từ Tiểu Cần cũng tất bật chuẩn bị trong quán.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn tuy chưa khai giảng nhưng cũng phụ giúp những việc trong khả năng.

Chu Cận Xuyên hầu như ngày nào cũng đến, mỗi lần đều rủ thêm Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân.

Nhờ có nhiều người giúp đỡ, căn nhà nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ.

Thậm chí những việc như xây bếp và quét vôi tường cũng không cần thuê người ngoài.

Sau khi trang trí xong, việc còn lại là chọn mua bàn ghế, bát đĩa, chậu rửa và các vật dụng cần thiết khác.

Ban đầu, Tô Ý dự định sẽ thuê thêm hai người.

Tuy nhiên, với sự hỗ trợ của Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa, cô cảm thấy tạm thời chưa cần vội vàng tuyển người.

Nhưng Chu Cận Xuyên kiên quyết yêu cầu phải thuê thêm ít nhất hai người nữa.

Một người phụ trách dọn dẹp vệ sinh, rửa bát và rau.

Người còn lại là một đầu bếp có kinh nghiệm.

Tô Ý biết anh lo lắng cô làm việc quá sức, đặc biệt là việc tự tay chế biến món ăn, nên nhất quyết muốn thuê thêm người.

Cô đành đồng ý và bắt đầu đăng tuyển.

Việc tìm một dì giúp việc khá dễ dàng.

Ngay khi thông tin được đăng tải, rất nhiều dì ở khu vực lân cận đã đến phỏng vấn.

Cuối cùng, họ chọn một người phụ nữ tên Mai, sống ở cuối con phố.

Dì Mai ngoài ba mươi tuổi, nhanh nhẹn, ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ và là một người tháo vát.

Tuy nhiên, việc tìm kiếm một đầu bếp có kinh nghiệm lại không hề đơn giản.

Những người như vậy thường đã có công việc ổn định ở các nhà hàng lớn.

Không ai muốn đến làm việc cho một quán ăn nhỏ, chưa có tiếng tăm như của cô.

Đúng lúc Tô Ý định từ bỏ và lấy lý do không tìm được người để thuyết phục Chu Cận Xuyên thì bất ngờ thay...

Hôm nay, anh lại dẫn theo một người đàn ông đến.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tô Ý đã cảm thấy người này không hề tầm thường.

Người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, tuy một chân đi khập khiễng nhưng trông vẫn rất hồng hào, khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng.

Vừa gặp mặt, Chu Cận Xuyên đã giới thiệu sơ lược về người đàn ông này.

Anh tên là Lý Kiến Quốc, từng là bếp trưởng trong quân đội và đã tham gia chiến đấu ở tuyến đầu.

Trong một lần rút quân, anh không may bị trúng đạn ở chân.

Sau đó, anh giải ngũ và trở về quê.

Mặc dù đã xuất ngũ, nhưng anh vẫn thường xuyên giúp đỡ nấu nướng cho các gia đình trong làng khi có tiệc.

Sau khi giới thiệu xong, Lý Kiến Quốc chủ động đề nghị được vào bếp trổ tài nấu vài món ăn để Tô Ý thử.

Tô Ý định từ chối, nhưng anh nhất quyết muốn thể hiện.

"Mặc dù được giới thiệu, nhưng chúng ta vẫn nên làm theo quy tắc." - Anh nói.

Nói xong, anh nhờ Trương Thiên Hoa dẫn vào bếp.

Tô Ý lặng lẽ kéo Chu Cận Xuyên sang một góc, nói: "Anh Lý có vẻ là người tốt, nhưng sao trước đây anh không giới thiệu anh ấy vào làm việc ở nhà ǎn?"

Chu Cận Xuyên mỉm cười: “Anh ấy không muốn.

Anh ấy nói không muốn nhìn thấy những người đồng đội cũ của mình phải chịu đựng nỗi đau mất mát."

Tô Ý gật đầu: “Nhưng quán ăn của chúng ta sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều cựu chiến binh ghé thăm."

Chu Cận Xuyên lại cười: “Không sao, anh đã nói chuyện và thuyết phục anh ấy rồi.

Bây giờ anh ấy đã thay đổi suy nghĩ."

DTV

Tô Ý nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh cố tình mời bằng được anh ấy đến đây không? Còn thuyết phục gì nữa, xem ra người này nhất định phải ở lại rồi?".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 266: Chương 266



Chu Cận Xuyên nhân lúc không có ai, đưa tay lên chạm nhẹ vào trán cô: “Anh biết em muốn tự mình làm mọi việc, nhưng công việc bếp núc quá vất vả, anh sợ em chịu không nổi."

"Hơn nữa, anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em được.

Có Kiến Quốc ở đây, anh yên tâm hơn."

Nghe vậy, Tô Ý gật đầu: “Được rồi, em nghe anh."

Hai người vừa dứt lời thì Lý Kiến Quốc đã bưng ra một đĩa khoai tây xào.

"Thiên Hoa vừa gợi ý món này, em Tô thử xem hương vị thế nào?"

Tô Ý vội vàng đáp: "Gọi em là Tiểu Tô được rồi ạ."

Nói xong, cô cầm đũa lên gắp thử.

Tuy chỉ là món khoai tây xào đơn giản, nhưng lửa và gia vị đều rất vừa vặn.

Trương Thiên Hoa đứng bên cạnh cười nói: "Lúc nãy thấy cách anh ấy luộc khoai tây, tôi đã biết ngay là tay nghề không phải dạng vừa."

Tô Ý cũng cười rạng rỡ, chìa tay về phía Lý Kiến Quốc: "Anh Lý, chào mừng anh đến với...

"

Nói đến đây, cô bỗng vỗ trán: “Ôi chao, suýt chút nữa quên mất tên quán!”

Mọi người lúc này mới sực nhớ ra, mọi thứ đã gần như sẵn sàng, sắp đến ngày khai trương, vậy mà vẫn chưa nghĩ ra tên quán.

Từ Tiểu Cần nhanh nhảu đề nghị: "Chuyện này đơn giản, cứ gọi là quán cơm Tô Ý."

Trương Thiên Hoa bĩu môi: “Nghe có vẻ hơi nhạt nhẽo, hay là gọi là quán cơm Tô Ký?"

Đến lượt Tô Ý bối rối, thật ra cô không thích dùng tên mình để đặt cho quán, đang lúc đau đầu suy nghĩ...

Thì nghe thấy Chu Cận Xuyên đề nghị: "Hay là gọi là Như Ý Món Cay Tứ Xuyên, mọi người thấy Sao?"

Tô Ý khựng lại một chút, sau đó mỉm cười: "Em thấy được đấy, cái tên này cũng dễ nhớ nữa.

Mọi người đều đồng ý: "Ý nghĩa cũng hay, vậy thì quyết định là Như Ý Món Cay Tứ Xuyên."

Tên quán đã chọn xong, Chu Cận Xuyên lập tức lái xe đi tìm người làm biển hiệu.

Những người còn lại tiếp tục ở lại dọn dẹp.

DTV

Lúc Chu Cận Xuyên quay lại, Lý Kiến Quốc và dì Mai đã ra về.

Nhìn đồng hồ đã muộn, anh rủ Tô Ý cùng về.

Nhưng Tô Ý lại nói: "Anh đưa các con về trước đi, em còn muốn ở lại dọn dẹp thêm một chút.

Mai sẽ mời mọi người đến ăn thử, chúng ta bàn bạc thêm về thực đơn."

Mặc dù gật đầu đồng ý đưa hai đứa nhỏ về nhà...

Nhưng trong lòng Chu Cận Xuyên vẫn không khỏi chạnh lòng.

Chờ Chu Cận Xuyên rời đi, Từ Tiểu Cần liền áp sát vào hỏi Tô Ý: “Chị Tô Ý, chị và anh Chu có phải đang hẹn hò rồi không?"

Tô Ý mỉm cười: “Saoem biết? Chị định mấy hôm nữa dọn dẹp xong sẽ chính thức giới thiệu với mọi người."

Từ Tiểu Cần bĩu môi: “Chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra, mấy hôm nay cứ hễ anh ấy đến là mắt cứ dán chặt vào chị."

Nói xong, cô ấy lại nhỏ giọng: "Nhưng sao em thấy chị có vẻ hơi cố tình tránh mặt anh ấy vậy?"

Nụ cười trên môi Tô Ý dần tắt, trong lòng dâng lên chút bất an: “Có chuyện gì sao?"

Nói xong, cô vội vàng tự bào chữa: “Mấy ngày nay bận tối mắt tối mũi, nào còn thời gian mà cố ý tránh mặt anh ấy?"

Từ Tiểu Cần bán tín bán nghi gật đầu: “Công việc là quan trọng, đối tác cũng rất quan trọng, hơn nữa mấy ngày nay chị làm việc mười mấy tiếng một ngày, người gầy đi trông thấy, về nhà nghỉ ngơi sớm đi, ở đây có em với Thiên Hoa là được rồi."

Trương Thiên Hoa cũng phụ họa: “Đúng vậy, chị Tô Ý, chị về trước đi, lát nữa xong việc em đưa Tiểu Cần về."

Tô Ý thấy vậy bèn trao đổi lại thực đơn ngày mai với hai người một lần nữa.

Cuối cùng cô mới rời khỏi quán cơm, một mình đi về phía khu tập thể.

Trên đường về, trời đã tối hẳn.

Những ngọn đèn đường lần lượt sáng lên.

Tô Ý vừa đi vừa không nhịn được nhớ lại lời Từ Tiểu Cần nói lúc nãy.

Hai ngày nay, cô đúng là không có cơ hội ở riêng với Chu Cận Xuyên.

Gặp mặt nhau phần lớn đều là ở quán, trước mặt mọi người, nên cũng không dám nói gì.

Giống như thật sự là vì bận rộn mà lơ là anh.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 267: Chương 267



Hai ngày nay, Chu Cận Xuyên vừa phải lo chuyện quân đội, vừa phải chăm sóc con cái, mỗi ngày còn cố gắng rút thời gian đến quán hỗ trợ.

Hôm nay anh còn đặc biệt xin nghỉ để đi thuyết phục Lý Kiến Quốc đến giúp đỡ.

Không chỉ vậy, anh còn tự mình chạy đến thị trấn làm biển hiệu.

Nghĩ đến việc anh đã làm những việc đó vì mình, Tô Ý càng thêm áy náy.

Bởi vì cô biết rõ, bận rộn có lẽ chỉ là cái cớ.

Trong sâu thẳm đáy lòng, cô muốn nhân lúc bận rộn để bản thân quên đi sự không vui lần trước với Chu Cận Xuyên.

Hình như cô đang trốn tránh hiện thực kết hôn từ tận đáy lòng.

Nghĩ đến đây, Tô Ý không khỏi thở dài.

Ban đầu cô nghĩ mình sẽ không bao giờ làm kẻ đào ngũ, nhưng vừa nhắc đến chuyện yêu đương, cô lại trở thành người nhút nhát.

Có lẽ là vì quá để tâm, cũng lo lắng tình cảm hai người vừa mới xác định chưa đủ mạnh mẽ để chống đỡ sự xem xét kỹ lưỡng từ phía nhà họ Chu.

Nhưng nếu đã chọn ở bên anh, những vấn đề này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ là vấn đề thời gian.

Cô làm vậy, chỉ sợ là khiến Chu Cận Xuyên âm thầm bị tổ thương không ít.

Nghĩ vậy, Tô Ý liền bước nhanh hơn, hy vọng có thể về nhà sớm một chút.

Nếu có thể, cô hy vọng anh vẫn chưa ngủ, ít nhất có thể gặp mặt nói chuyện một chút, dù chỉ là câu chúc ngủ ngon cũng được.

Tô Ý đi dần thành chạy chậm, vừa rẽ vào con đường nhỏ dẫn đến khu tập thể, cô bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở phía xa.

Tô Ý dừng bước nhìn kỹ, bóng người kia tuy mờ ảo nhưng nhờ ánh sáng yếu ớt, có thể nhìn ra hình dáng đại khái.

Nhưng cô vẫn nhận ra ngay lập tức - đó là Chu Cận Xuyên.

Trong lòng đang nghĩ đến anh, giây tiếp theo lại bất ngờ nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt.

Vốn dã còn chút phiền muộn trong lòng lập tức tan biến thành muôn vàn ngọt ngào, Tô Ý vội vàng chạy về phía anh.

Chu Cận Xuyên thấy cô quay lại nhanh như vậy, cũng vội vàng bước nhanh hơn.

Vừa đến trước mặt, Tô Ý đã không nhịn được mỉm cười hỏi: “Sao anh quay lại đây?"

Chu Cận Xuyên cũng cúi đầu nhìn cô cười: “Trời tối, đường này lại tối, anh sợ em một mình về nhà không an toàn, nên đưa hai đứa nhỏ về nhà xong liền quay lại đây, vốn tưởng phải đợi một lúc, không ngờ em về nhanh vậy?"

Tô Ý không giải thích nhiều, trực tiếp khoác tay anh, hôn lên má anh một cái thật tình cảm.

Chu Cận Xuyên ngây người đứng im, nhìn cô với vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Nhìn thấy Chu Cận Xuyên cử đứng im, Tô Ý có chút ngại ngùng: “Sao anh không đi nữa?"

Chu Cận Xuyên nắm tay cô: “Hôm nay anh cảm thấy em hơi khác."

Tô Ý mím môi cười: “Anh không thích sao?"

Chu Cận Xuyên giả vờ bình tĩnh nhìn xung quanh, họ nhẹ một tiếng nói: “Ở ngoài đường vẫn nên chú ý ảnh hưởng một chút."

Tô Ý nghe vậy, bĩu môi buông tay anh ra.

DTV

Ai ngờ giây tiếp theo đã bị Chu Cận Xuyên nắm lại: “Nhưng mà anh vừa quan sát rồi, xung quanh không có ai, không tính là ngoài đường."

Nói xong, anh nhẹ nhàng siết c.h.ặ.t t.a.y cô: “Sao hôm nay em vui vậy?"

Tô Ý cong môi cười: “Công việc ở quán cơm cuối cùng cũng xong rồi, đương nhiên là vui rồi, hơn nữa anh còn đến đón em, em càng vui hơn, vì nãy trên đường về em còn đang nghĩ không biết tối nay có gặp được anh không không ngờ giây tiếp theo đã nhìn thấy anh rồi."

Chu Cận Xuyên tâm hoa nộ phóng: “Em muốn gặp anh? Em không giận anh sao?"

Tô Ý ngẩn người một chút: “Em vì sao phải giận anh? Khoảng thời gian này em bận việc quán cơm nên lơ là anh, anh cũng không hề giận em."

Tô Ý đã thổ lộ hết tâm tư của mình, phát hiện ra nói ra cũng không khó như trong tưởng tượng.

Lại nghĩ đến sự quan tâm và chăm sóc của Chu Cận Xuyên dành cho mình trong khoảng thời gian này, cô không khỏi cay sống mũi, nhìn anh cười nói: “So với anh, em thấy mình không xứng làm bạn gái anh!".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 268: Chương 268



Chu Cận Xuyên thấy khóe mắt cô hơi ửng đỏ, cũng đau lòng đứng lại nhìn cô.

Anh cảm thấy trái tim mình ngứa ngáy: “Có xứng hay không phải hỏi ý kiến người trong cuộc chứ? Với anh, em là tốt nhất."

DTV

Nói xong, anh khẽ thở dài: “Mấy ngày nay thấy em bận đến mức nước cũng không kịp uống, cơm cũng không ăn ngon miệng, anh hơi hối hận vì đã để em mở quán."

Nói rồi, anh nhìn khuôn mặt gầy đi vì bận rộn của cô.

Anh không nhịn được đưa tay v**t v*, sau đó cúi đầu hôn nhanh lên môi cô.

Nụ hôn ấm áp vừa lúc xua tan đi sự khô ráp trên môi, Tô Ý cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Sau đó liền ㅡ ㅡ

[Hết rồi á?! ]

[Chỉ thế thôi sao? Nhanh vậy!!]

[Hu hu hu, còn muốn nữa!!!]

Chu Cận Xuyên ban đầu ngẩn người, sau đó cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy vẻ mặt chưa thỏa mãn của cô.

Anh liền nhìn xung quanh, xác định không có ai, vội vàng cúi đầu hôn xuống một lần nữa.

Lần này, cả hai đều có chút lưu luyến khó rời.

Có lẽ là vì ở bên ngoài, nên mới có vẻ vừa hồi hộp vừa phấn khích.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng xe từ xa vọng lại, Chu Cận Xuyên mới buông cô ra: “Phải về thôi."

Tô Ý gật đầu lia lịa, sau đó vô thức đút tay vào túi áo khoác của anh.

Chu Cận Xuyên khựng lại, sau đó cũng đút tay mình vào.

Mãi đến khi đi đến trước cổng khu tập thể, hai người mới buông tay nhau ra.

Đến dưới ký túc xá, Tô Ý chủ động hỏi: “Anh có muốn lên ngồi một lát không? Em có chuyện muốn nói với anh."

Ban đầu, cô định đợi mấy ngày nữa bớt bận rồi mới nói.

Nhưng mà, trên đường về, cô đột nhiên cảm thấy có những chuyện nên nói rõ sớm một chút thì hơn.

Hơn nữa, nói ra hình như cũng không khó khăn như vậy.

Chu Cận Xuyên thấy cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, lập tức hiểu ra cô muốn nói chuyện kết hôn.

Nghĩ đến việc vừa rồi cô vui như vậy, chắc là đồng ý rồi nhỉ?

Nhưng nghĩ lại, vị ngọt thường đi kèm với cạm bẫy.

Có phải cô đang cho anh ăn một viên kẹo bọc đường, để anh vui trước, lát nữa lại từ chối anh?

Nghĩ vậy, Chu Cận Xuyên lập tức lùi lại hai bước: “Không phải em nói ngày mai còn muốn mời mọi người đến ăn thử sao? Hay là chờ em xong việc rồi bàn sau?"

Nhìn sắc mặt Chu Cận Xuyên biến đổi, Tô Ý vừa thấy thương lại vừa buồn cười.

Cô vội vàng vẫy tay với anh: “Đây là đêm cuối cùng em ở đây, anh không đến thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu."

Nói xong, cô liền bước lên cầu thang.

Mới đi được vài bậc, cô đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc phía sau.

Tô Ý cong môi cười, vội vàng đi tới mở cửa.

Chờ Chu Cận Xuyên lặng lẽ bước vào, Tô Ý đã rót hai ly nước ấm đặt sẵn trên bàn.

Thấy anh vẫn còn ngại ngùng đứng ở cửa, cô bật cười, lại vẫy tay với anh: “Lại đây ngồi đi."

"Sao anh cứ có cảm giác như em muốn ăn thịt anh vậy nhỉ?"

Chu Cận Xuyên hít một hơi thật sâu, bước tới ngồi xuống: “Không có, anh chỉ là sợ em muốn nói chuyện lần trước thôi."

Tô Ý gật đầu: “Ừm, thật ra em cũng muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh, chỉ là dạo này bận quá, với lại em cũng chưa biết phải nói thế nào."

Chu Cận Xuyên lại hít một hơi thật sâu: “Thật ra cũng không cần vội, từ từ rồi nói."

Thấy anh thật sự căng thẳng, Tô Ý không nhịn được bật cười, sau đó đưa ngón tay ra móc lấy ngón tay anh.

"Thật ra em đã muốn nói cho anh biết suy nghĩ của mình rồi, chỉ là do từ nhỏ em đã sống trong hoàn cảnh như vậy, nên quen với việc không tin tưởng và đề phòng người khác, em không biết phải xử lý mối quan hệ quá thân mật như thế nào."

"Thật ra, em đã sớm biết gia thế của anh không bình thường, em có chút lo lắng, lo lắng người nhà anh sẽ không đồng ý chúng ta bên nhau, nên lúc trước khi anh nhắc đến chuyện kết hôn em mới do dự như vậy."

Nghe xong lời giải thích của cô, Chu Cận Xuyên vừa cảm động vừa sốt ruột.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 269: Chương 269



"Tô Ý, bất kể gia đình anh như thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện chúng ta ở bên nhau."

"Anh tin tưởng, chờ chúng ta cùng về thủ đô gặp họ, họ cũng sẽ thích em."

"Nếu em không muốn về kinh, chúng ta có thể không gặp người nhà, cứ thế kết hôn, chúng ta sẽ kết hôn ngay tại đơn vị, đến lúc đó..."

Thấy anh sốt ruột đến mức nói năng lộn xộn, Tô Ý không nhịn được bật cười ngắt lời anh: "Anh đừng vội, nghe em nói hết đã."

"Những gì em vừa nói là suy nghĩ trước đây của em, bây giờ em đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu quyết định ở bên anh, em sẽ cố gắng tìm hiểu quá khứ của anh, hòa nhập vào gia đình anh."

"Vì anh, em nguyện ý trở nên dũng cảm hơn một chút, chờ khi việc kinh doanh của quán cơm ổn định, em sẽ cùng anh về kinh gặp người nhà."

Ánh mắt Chu Cận Xuyên ánh lên vẻ kinh ngạc, nhìn trên mặt cô, không tìm thấy một tia do dự nào: "Em nói thật sao?"

"Đương nhiên, anh không tin em sao?"

"Không phải, anh chỉ là rất vui."

Chu Cận Xuyên bỗng chốc đỏ hoe mắt, vội vàng cúi đầu, đưa tay nắm lấy tay cô.

Anh siết nhẹ bàn tay cô.

Mấy ngày nay, chuyện này giống như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng hai người.

Nói ra cũng không được, mà không nói ra cũng không xong.

Khiến cả hai đều có chút bất an, lo sợ.

Bây giờ mọi chuyện đã được giải bày, cả hai đều cảm thấy như trút được gánh nặng.

Chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hai người như được kéo gần lại thêm một chút.

Chu Cận Xuyên điều chỉnh lại cảm xúc, lúc này mới ngẩng đầu lên: “Anh thấy em thu dọn cũng gần xong rồi, hay là ngày mai nhân lúc vắng người anh đến giúp em chuyển đồ."

Tô Ý chớp chớp mắt cười nói: “Chuyển đi đâu?"

Chu Cận Xuyên ngẩn người một lúc, tai bỗng chốc đỏ ửng: “Đương nhiên là chuyển về nhà ấm cúng của chúng ta rồi, anh ở ký túc xá không yên tâm khi em ở một mình trên trấn, hơn nữa trước đây em đã hứa với anh, sau khi rời khỏi nhà ăn sẽ không giấu giếm mối quan hệ của chúng ta nữa."

Tô Ý sảng khoái gật đầu: “Được."

Hai người nói chuyện xong thì trời cũng đã về khuya.

Tô Ý giục Chu Cận Xuyên mau về đi.

Chu Cận Xuyên nhớ cô, ngày mai lại muốn dậy sớm, lại còn muốn nhanh chóng đến ngày mai, nên đành ngoan ngoãn trở về.

Hôm sau.

Tô Ý quả nhiên vừa sáng sớm đã thức dậy thu dọn đồ đạc.

DTV

Nhờ có nước linh tuyền, cô cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Ngược lại, do tối qua được nạp năng lượng, nên lúc này cô cảm thấy vô cùng sảng khoái, tràn đầy năng lượng.

Rửa mặt xong, Tô Ý bắt đầu thu dọn những đồ đạc chưa được đóng gói.

Chờ Chu Cận Xuyên tranh thủ thời gian đến giúp cô chuyển nhà.

Trước khi rời đi, Tô Ý lại nhìn quanh phòng một lượt, xác định khôn gì bỏ sót gì, lúc này mới xoay người xuống lầu.

Ai ngờ vừa quay đầu lại, cô đã thấy Chu Cận Xuyên đang đứng đợi ở dưới lầu.

Trên tay anh còn cầm theo bữa sáng.

Tô Ý vội vàng chạy xuống: “Sao anh dậy sớm vậy?"

Chu Cận Xuyên mỉm cười, trông anh rất rạng rỡ: “Sáng nay dậy sớm, nên anh tiện thể mua bữa sáng cho mấy đứa nhỏ, rồi mua luôn cho em một phần, em ăn xong rồi chúng ta đi."

Tô Ý chỉ có thể nhận lấy: “Vậy em vừa đi vừa ăn."

Chu Cận Xuyên dùng cằm hất về phía chiếc xe bên đường: “Anh đưa em ra trấn, mấy phút cũng đủ để em ăn sáng rồi, không chậm trễ thời gian đâu."

Lúc này, ký túc xá đã dần trở nên náo nhiệt.

Rất nhiều người đã bước ra khỏi ký túc xá, tay cầm ca nước đi rửa mặt.

Mọi người tuy rằng biết quan hệ của Chu Cận Xuyên và Tô Ý không đơn giản.

Nhưng nhìn thấy anh sáng sớm đã chạy đến dưới lầu đưa bữa sáng, vẫn là lần đầu tiên!

Ai nấy đều không khỏi tò mò nhìn sang.

Tô Ý vội vàng chui lên xe: “Đi nhanh đi!"

Trên đường đi, để tiết kiệm thời gian, Tô Ý bắt đầu ăn ngấu ăn nghiên.

Thấy vậy, Chu Cận Xuyên liền cầm lấy bình nước ấm đưa cho cô: “Ăn từ từ thôi, anh lái chậm một chút."

Nói xong, anh liền thật sự giảm tốc độ.
 
Back
Top