Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 240: Chương 240



Mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều.

Việc mua sắm ở Tây Thị đã chiếm hết nửa ngày, lúc mọi người trở về đơn vị, trời đã chạng vạng tối.

Hơn nữa, hầu hết mọi người đều đã nghỉ phép về quê ăn Tết, nên trong quân khu không còn nhiều người ở lại.

Lúc về đến nhà, Tô Ý còn đang mừng thầm vì cả đoạn đường không gặp người quen, thì vừa đến cổng, xe còn chưa kịp dừng hẳn, cô đã nghe thấy tiếng chị Diêu đang chào hỏi Chu Cận Xuyên.

"Đoàn trưởng Chu, mọi người về rồi à? À đúng rồi, tối qua Tiểu Tô có gọi điện thoại cho chú đấy, lúc đó chú không có nhà..."

Nghe vậy, Tô Ý vội vàng xuống xe, vẫy tay với chị Diêu.

Chị Diêu ngẩn người, sau đó vội vàng cười nói: "Hai người...

về cùng nhau à?"

Tô Ý gật đầu cười, chúc Tết chị Diệp.

Sau đó, cô vội vàng xách đồ chạy vào sân.

Số đồ còn lại, cô đưa hết cho Chu Cận Xuyên.

Cô thật sự không còn mặt mũi nào ra ngoài nữa.

Chu Cận Xuyên xách đồ vào nhà, nhìn thấy cô thì không nhịn được trêu chọc: "Trốn cái gì? Sớm muộn gì mọi người cũng biết."

"À đúng rồi, tối qua em gọi điện thoại cho anh sao?"

Tô Ý gật đầu: "Ừ, tối qua sau khi em rời khỏi nhà đã gọi điện thoại cho anh, nhưng ở nhà anh không có ai, nên em đã gọi cho chị Diêu, chị ấy nói anh đã ra ngoài mấy hôm rồi, em nghĩ có lẽ anh vẫn chưa đi, nên mới đến nhà khách tìm anh."

Chu Cận Xuyên mỉm cười: "Thì ra là em cố ý đến tìm anh."

Vậy là lời tỏ tình tối qua của cô không phải là nhất thời bốc đồng rồi.

Tô Ý không biết anh đang cười ngốc ngếch vì điều gì, dù sao thì nụ cười trên môi anh hôm nay cũng chưa từng tắt.

"Đoàn trưởng Chu, em đi nấu cơm đây, anh dọn dẹp nhà cửa nhé!"

"Sao lại gọi xưng hô này nữa rồi?”

“Cứ hễ về đến đơn vị là em lại vô thức gọi như vậy, quen rồi, cứ gọi như vậy trước đi đã."

Nói xong, Tô Ý vội vàng xách thịt và rau vào bếp.

Tối qua là đêm giao thừa, bọn họ không được ăn sủi cảo, nên trên đường về đã bàn bạc, tối nay sẽ về nhà gói sủi cảo ăn.

DTV

Ngoài sủi cảo ra, còn có món gân bò mới mua, cô định hầm nhừ.

Tô Ý cho gân bò vào ngâm nước, sau đó cho thêm gia vị vào hầm.

Xong xuôi, cô mới bắt đầu nhào bột làm vỏ bánh.

Mấy hôm nay, cô lén cho Chu Cận Xuyên uống nước linh tuyền, thấy anh không phát hiện ra điều gì khác thường, nên cô yên tâm cho thêm vài giọt vào bột mì, để bọn trẻ cũng được bồi bổ.

Cô đang nhào bột, bỗng nhiên cảm nhận được vòng tay ấm áp của ai đó ôm lấy mình từ phía sau, mùi hương nam tính quen thuộc lập tức bao trùm lấy cô.

Không cần đoán cũng biết là ai.

Cơ thể Tô Ý theo bản năng cứng đờ, ngượng ngùng đẩy anh: "Đừng làm loạn, trên tay em toàn bột, dính vào người anh bây giờ."

Chu Cận Xuyên khẽ cười bên tai cô: "Không sao."

Ở bên ngoài cả ngày, anh không có cơ hội ở riêng với cô.

Thật ra, vừa về đến nhà, anh đã muốn tìm cô rồi, nhưng thấy cô ngại ngùng, nên anh đành phải nhịn.

Tim Tô Ý đập thình thịch, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn: "Anh làm việc xong rồi sao?"

Chu Cận Xuyên đáp: "Gần xong rồi, nghỉ giải lao một chút."

"Anh không sợ bọn trẻ nhìn thấy à?"

"Bọn nó đoán ra từ lâu rồi, lúc nãy anh cũng đã chính thức nói cho bọn nó biết."

Thấy anh ôm mãi không buông, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc đến tối cũng không gói được sủi cảo mất.

Cô bèn chủ động bảo anh đi băm thịt làm nhân.

Chu Cận Xuyên lập tức đồng ý.

Bầu không khí mập mờ mập mờ trong bếp bỗng chốc được thay thế bằng âm thanh lạch cạch quen thuộc.

Tô Ý vừa cán vỏ bánh, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc tạp dề, không khỏi nhìn thêm vài lần.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 241: Chương 241



Khi sủi cảo chín, hai đứa trẻ làm xong việc nhà cũng đã rửa tay sạch sẽ ngồi vào bàn đợi.

Vừa thấy Tô Ý ngồi xuống, Diệp Tiểu Vũ đã lên tiếng hỏi: "Chị Tô, có phải sau này hai bọn em nên gọi chị là thím không?"

Gương mặt Tô Ý vốn đã ửng hồng vì hơi nóng từ nồi sủi cáo, nghe Diệp Tiểu Vũ nói vậy, cô càng đỏ mặt hơn.

Cô trừng mắt nhìn Chu Cận Xuyên, sau đó cười nói với hai đứa trẻ: "Gọi thế nào cũng được, gọi thế nào thuận miệng thì gọi."

"Biết rồi ạ, thím."

Bọn họ ăn cơm xong, trời cũng đã tối hẳn.

Còn không đợi Tô Ý nói muốn trở về, Chu Cận Xuyên đã đi khóa cửa lại.

"Hôm nay muộn quá rồi, ký túc xá cũng chưa nhóm lửa dọn dẹp, hay là hôm nay ngủ ở đây nhé?”

“Em và Noãn Noãn ngủ phòng anh, anh sang ngủ cùng Tiểu Vũ.”

Tô Ý đứng trong sân là có thể nhìn thấy, dãy nhà ký túc xá tối om, mọi người vẫn chưa ai về, nếu để cô một mình quay về đó, thật sự có hơi đáng sợ.

Thế là cô đồng ý.

Hôm nay vừa đi mua sắm, vừa ngồi xe, Tiểu Vũ và Noãn Noãn đã lên giường đi ngủ từ sớm.

Tô Ý vừa rửa mặt thay quần áo xong, đã thấy Chu Cận Xuyên đứng ở cửa phòng sách vẫy tay với cô.

Cô ngẩn người, sau đó vẫn đi theo anh.

"Sao anh còn chưa ngủ? Không mệt à?"

Chu Cận Xuyên mỉm cười: "Không buồn ngủ."

Nói xong, lần đầu tiên nắm tay cô một cách trịnh trọng, kéo cô vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.

Tô Ý không khỏi vô thức siết chặt áo khoác len, ngoài mặt bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã căng thẳng mà gào thét.

[A aa aa a!]

Thấy cô căng thẳng đến mức tay đổ mồ hôi, ngay cả tiếng lòng cũng không được mạch lạc, Chu Cận Xuyên khẽ cười, kéo cô đến bên ghế sô pha, để cô ngồi xuống.

"Em căng thẳng lắm sao?"

Tô Ý ho khan một tiếng: "Cũng tạm."

Chu Cận Xuyên khẽ cười: "Thật ra anh cũng hơi căng thẳng, trước đây...

trước đây anh chưa từng yêu ai, ít nhất em cũng đã từng đính hôn, theo lý mà nói, em phải khá hơn anh chứ, sao lại còn căng thẳng hơn cả anh?"

Tô Ý chớp chớp mắt.

[Chu Cận Xuyên đang định bắt đầu lôi chuyện cũ ra để ghen sao?]

Chu Cận Xuyên vội vàng giải thích: "Anh không có ý đó, anh chỉ...

anh chỉ thuận miệng nói ra thôi.

Chuyện của em và anh ta đã qua lâu rồi, anh cũng sẽ không hỏi han về những chi tiết trong quá khứ của hai người."

Tô Ý thấy mặc dù ngoài miệng anh nói không quan tâm, nhưng mùi chua đó đã lan ra khắp phòng.

Cô không nhịn được phì cười: "Mặc dù rằng em và Tần Vân Phong lớn lên cùng nhau, nhưng trước khi em trưởng thành, anh ta đã rời khỏi nhà, chưa từng quay về, cho nên, giữa em và anh ta...

không có những chuyện như trong tưởng tượng của anh đâu, anh không cần phải ghen với anh ta."

Thấy cô giải thích nghiêm túc như vậy, Chu Cận Xuyên không nhịn được nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, siết nhẹ hai cái, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Được, anh biết rồi."

Tô Ý thấy anh nắm lấy tay mình, đặt trong lòng bàn tay anh x** n*n mãi, nhưng lại không có động tác của bước tiếp theo, trong lòng cô không khỏi buồn cười.

Chu Cận Xuyên bên ngoài trông có vẻ huyết khí phương cương, không ngờ trong nội tâm lại ngây thơ như vậy.

Cô bèn kéo anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện mình: “Anh ngồi xuống, em có chuyện muốn bàn bạc với anh, anh cao quá, em ngẩng đầu nhìn anh mỏi cổ lắm.”

Sau khi Chu Cận Xuyên nghe vậy thì vội vàng ngồi xuống.

DTV

Tô Ý định rút tay về, nhưng thử một lúc mà không được, nên đành bỏ cuộc.

Cô chỉ hơi nhích người ra xa một chút, hắng giọng rồi mới nói: “Chuyện đó, chuyện chúng ta ở bên nhau, có thể khoan hẵng công khai được không?”

Động tác trên tay Tay Chu Cận Xuyên dừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn cô với vẻ mặt khó tin: “Tại Sao?”

Tô Ý mím môi, thành thật nói: “Thân phận của hai chúng ta khác biệt, ở nhà ăn nhiều người phức tạp, em sợ người khác dị nghị.”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 242: Chương 242



Chu Cận Xuyên trầm ngâm một lúc: “Vậy thì ngày mai anh sẽ đi nộp giấy đăng ký kết hôn, như vậy sẽ không ai dám nói gì nữa.”

Lần này đến lượt Tô Ý kinh ngạc: “Ngày mai đã nộp giấy đăng ký kết hôn rồi?”

Chu Cận Xuyên chọt nhận ra: “Ồ, không được, bây giờ đang nghỉ lễ, đợi hết lễ anh sẽ lập tức nộp đơn.”

Tô Ý: “!!!”

“Anh không cảm thấy nhanh quá rồi sao?”

Chu Cận Xuyên mím môi: “Nhanh gì chứ, anh còn thấy chậm quá ấy chứ, đơn của chúng ta còn phải trình lên trên, một tháng có duyệt hay không còn chưa biết được.”

Tô Ý từ bỏ việc tiếp tục thảo luận về chuyện kết hôn.

Cô chủ động nói ra suy nghĩ của mình: “Ban đầu em định năm nay sẽ ra thị trấn mở tiệm, đợi em nghỉ việc ở nhà ăn, không còn làm việc trong đơn vị nữa, đến lúc đó chúng ta công khai cũng chưa muộn, anh thấy sao?”

Nghe xong, Chu Cận Xuyên lại trầm tư suy nghĩ.

Một lúc sau, anh mới nắm lấy tay cô, nói: “Cũng được, anh biết em sẽ không làm việc ở nhà ăn quá lâu, em muốn làm gì thì cứ làm, nếu em không muốn làm ở nhà ăn nữa, thì lúc nào cũng có thể nghỉ việc.”

Tô Ý cười gượng hai tiếng: “Em cũng muốn nghỉ sớm, nhưng mà vừa mới được chuyển hộ khẩu nhờ phúc của đơn vị, giờ mà nghỉ việc ngay thì có vẻ không được hay lắm.”

Chu Cận Xuyên cong môi cười: “Sau này em là vợ của quân nhân trong khu tập thể này rồi, đó là quyền lợi cơ bản của em, không có gì phải ngại ngùng cả.”

Tô Ý suy nghĩ một chút cũng đúng: “Vậy cũng được! Đợi qua Tết, em sẽ đến gặp đầu bếp Mã bàn bạc trước rồi tính sau.”

Nói xong, cô lại chủ động bổ sung: “Trước lúc đó, thì tạm thời đừng công khai được không?”

Chu Cận Xuyên không muốn đồng ý, anh hận không thể lập tức nói chuyện hai người ở bên nhau cho những người mà anh quen biết.

DTV

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt van nài của cô, lại là lần đầu tiên thấy cô nũng nịu như vậy, anh đành miễn cưỡng đồng ý: “Được, nghe em.”

Thấy anh đồng ý, Tô Ý rất vui.

Cô cũng biết chuyện này hơi làm khó anh, nên đã chủ động hôn lên má anh một cái: “Cảm ơn anh.”

Đầu tiên, Chu Cận Xuyên sững người, sau đó cảm thấy chỗ má vừa bị cô hôn nóng ran.

Yết hầu anh trượt lên xuống, anh nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.

Anh nhìn chằm chằm đôi môi cô, sau đó cúi đầu hôn xuống.

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều sững sờ, chỉ cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó nổ tung.

Nụ hôn thứ hai bắt đầu, mãnh liệt hơn hẳn so với ban nãy.

Tô Ý cũng mạnh dạn vòng tay qua cổ anh, lúc hôn say đắm, cô không nhịn được đưa tay v**t v* cổ anh.

Kết thúc nụ hôn, Tô Ý cảm thấy hơi khó thở, cô ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên, chỉ vùi mặt n.g.ự.c anh, thở hổn hển.

Trên đỉnh đầu, hơi thở của Chu Cận Xuyên cũng trở nên dồn dập.

Một lúc sau, hai người mới dần dần bình tĩnh lại.

Tô Ý lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, cô vội vàng đứng dậy, lấy cớ buồn ngủ rồi chuồn mất.

Chu Cận Xuyên trơ mắt nhìn cô rời đi, lại một mình ngồi thêm một lúc trong phòng sách, cho đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại mới đứng dậy về phòng ngủ.

Bên kia, Tô Ý trở về phòng, tim vẫn đập thình thịch không ngừng.

Cô vội vàng c** q**n áo chui vào chăn, nhắm mắt lại là hình ảnh vừa rồi lại hiện lên.

Cô trằn trọc mãi không ngủ được, bèn lấy chiếc đồng hồ đôi mới mua trên tủ đầu giường, áp vào tai nghe.

Nghe tiếng tích tắc đều đều, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Hôm sau, Tô Ý thức dậy, uể oải mặc quần áo.

Cô vừa bước ra ngoài đánh răng rửa mặt, đã thấy Chu Cận Xuyên đang tất bật chuẩn bị bữa sáng, trên người anh mặc chính là chiếc áo khoác len màu xám mà cô tặng.

“Em dậy rồi à, anh thấy hôm qua còn thừa khá nhiều sủi cảo, nên định rán lên, sáng nay chúng ta ăn sủi cảo rán được không?”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 243: Chương 243



Tô Ý ậm ừ một tiếng, sau đó vội vàng đi chải lại mái tóc rối bù của mình.

Ăn sáng xong, Chu Cận Xuyên gọi Tô Ý vào phòng sách.

Vừa nhắc đến phòng sách, Tô Ý lại không khỏi nhớ đến chuyện tối qua.

Cô nhìn hai đứa trẻ vẫn còn đang ngồi ăn sáng, trừng mắt nhìn anh một cái.

[Ban ngày ban mặt, trước mặt trẻ con...]

Chu Cận Xuyên đang định đứng dậy, vội vàng quay người lại, ho khan hai tiếng: “Anh muốn bàn bạc với em một chút về chuyện mở tiệm.”

Tô Ý bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy, ngượng ngùng đi theo anh vào phòng sách.

Đóng cửa lại, Chu Cận Xuyên lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho Tô Ý: “Tiền mặt trên người anh không còn nhiều, em cầm lấy cuốn sổ này trước đi.”

“Trước đây anh cũng không có chỗ nào để tiêu tiền, đây là tiền trợ cấp và tiền thưởng anh tích góp được trong những năm qua, không nhiều lắm...”

Tô Ý vừa nghe anh giới thiệu, vừa tò mò mở cuốn sổ tiết kiệm ra xem.

Sau đó, cô sững sờ!

Lần này về quê, nhờ có không gian, cô đã tích góp được hơn hai nghìn tệ, vốn dĩ đã tự cho mình là một “tiểu phú bà” rồi.

Không ngờ trong sổ tiết kiệm của Chu Cận Xuyên, số tiền tiết kiệm lại lên đến hơn một vạn tệ!!!

Thế này mà gọi là không nhiều?

Tô Ý kinh ngạc há hốc mồm, vội vàng trả lại cuốn sổ cho anh: “Tiền mở tiệm em đã tiết kiệm đủ rồi, hơn nữa em định bắt đầu kinh doanh nhỏ thôi, không cần dùng đến nhiều tiền như vậy.”

Thấy cô còn chưa nghe mình giải thích đã vội vàng trả lại cuốn sổ như thể nó là thứ gì đó nóng bỏng tay, Chu Cận Xuyên không khỏi bật cười: “Anh biết là không cần dùng đến nhiều tiền như vậy, hay là...

coi như em giữ hộ anh, được không?”

Tô Ý hoảng hốt xua tay: “Đây đâu phải là chuyện nhỏ, nhỡ đâu em cầm tiền bỏ trốn thì sao?”

Chu Cận Xuyên mỉm cười: “Bỏ trốn? Em định trốn đi đâu?”

“Anh rất yên tâm, em không chạy thoát được đâu.”

Tô Ý mím môi cười: “Vậy thì chưa chắc, nói không chừng em cố tình lừa tiền anh thì sao?”

Chu Cận Xuyên suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Anh còn một khoản tiền gửi ở nhà trên thủ đô, bây giờ mà bỏ trốn, chẳng phải là tiếc lắm sao?”

Tô Ý: “...”

Cuối cùng, dù Tô Ý có từ chối thế nào cũng không lay chuyển được anh.

Thấy anh kiên quyết muốn đưa cuốn sổ tiết kiệm này cho mình, cô đành phải đồng ý tạm thời giữ hộ anh.

Ban đầu Tô Ý chỉ định ở lại một ngày, kết quả là ngày hôm sau lại bị Chu Cận Xuyên viện cớ giữ lại.

Tiếp đó là ngày thứ ba, ngày thứ tư...

May mà trong đơn vị những ngày Tết rất yên tĩnh, hơn nữa Tô Ý cũng không ra ngoài nhiều, nên hầu như không ai nhìn thấy.

Ngoại trừ chị Diêu nhà bên cạnh.

Tô Ý biết không thể giấu cô ấy được, hơn nữa quan hệ của hai người cũng rất thân thiết, Tô Ý vẫn luôn coi cô ấy như chị gái của mình, nên cô đã chủ động sang nhà chị Diêu chơi, nhân tiện kể cho cô ấy nghe chuyện mình và Chu Cận Xuyên đang tìm hiểu nhau.

Nghe xong, chị Diêu vui mừng vỗ tay: “Thật ra, hôm đó khi hai người về, chị đã đoán ra rồi, ánh mắt của đoàn trưởng Chu khác hẳn so với trước đây.”

“Nhưng mà chị cũng không ngờ, đoàn trưởng Chu lại lặn lội đường xa đến tìm em, còn ở đó đợi em nữa chứ, bình thường trông cậu ấy nghiêm túc vậy mà, không ngờ khi yêu đương lại còn cuồng nhiệt hơn cả chồng chị.”

DTV

Tô Ý không nhịn được bật cười, sau đó dặn dò: “Chị Diêu, chuyện này chị đừng nói với chồng chị, tránh để...”

Lời còn chưa dứt, chị Diêu đã vỗ vỗ tay cô: “Chị biết rồi, đàn ông đều sĩ diện cả mà, yên tâm đi!”

Những ngày Tết trôi qua rất thư thái.

Thời tiết cũng rất đẹp.

Mấy hôm nay, Tô Ý lúc thì dẫn hai đứa trẻ sang nhà kế bên chơi, lúc thì ở nhà phơi nắng, làm đồ ăn ngon, hoặc là chỉ huy Chu Cận Xuyên cuốc đất trồng rau, chuẩn bị cho vụ mùa sau Tết.

Ngày tháng trôi qua thật yên bình.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 244: Chương 244



Có điều, trước khi kỳ nghỉ kết thúc, Tô Ý cũng đã tranh thủ dọn dẹp phòng ốc, giặt giũ chăn màn, chỉ chờ ngày dọn về ở.

Hôm nay, Chu Cận Xuyên phải đến văn phòng xử lý công việc.

Tô Ý ở nhà rảnh rỗi, bèn định ra thị trấn dạo chơi, nhân tiện tìm xem có cửa hàng nào phù hợp để thuê hay không.

Mấy hôm nay ở nhà, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cũng hơi bức bối, nên đều nhao nhao đòi đi cùng.

Gió Tây Bắc thổi mạnh, Tô Ý bèn bảo hai đứa đội mũ cẩn thận, sau đó ba người cùng nhau ra thị trấn.

Vừa ra khỏi cổng khu tập thể, Tô Ý đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đi về phía bên này.

Tô Ý nheo mắt nhìn kỹ, đó không phải là Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm sao? Sao hai người này lại về sớm như vậy?

Hơn nữa, nhìn hai người đi cách nhau một khoảng khá xa, chẳng lẽ là đang cãi nhau?

Tô Ý không có ý định chào hỏi, cũng không muốn tránh mặt, nên vẫn ung dung bước ra cổng.

Nào ngờ lúc đi ngang qua hai người, Tần Vân Phong đặc biệt đi đến trước mặt Tô Ý chào hỏi.

Tô Ý thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh ta.

Tần Vân Phong thấy vậy bèn lập tức lên tiếng: “Chẳng lẽ em không muốn biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tô Ý cười khẩy: “Không muốn biết lắm.”

DTV

Tần Vân Phong mím môi, nói thẳng: “Tối hôm giao thừa, anh tìm em khắp nơi không thấy, sau đó mới biết là em đã trở về.”

“Sau khi em đi, không lâu sau anh cả em cũng trở về, ba mẹ em muốn anh cả em bỏ tiền ra mua sắm lại đồ đạc trong nhà, sau khi cả nhà chị dâu em biết chuyện, sáng mùng một đã đến nhà làm ầm ĩ, bây giờ ba mẹ em đang muốn anh cả em ly hôn với chị dâu em.”

“Trong nhà náo loạn hết cả lên, chuyện kết hôn của anh hai em cũng tan thành mây khói, anh ta muốn đến nhà họ Tôn giải thích, không ngờ bị đối phương đánh cho một trận, nhập viện luôn.”

Tô Ý nghe xong, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cô còn cho rằng hai vợ chồng nhà họ Tô không còn sức đâu mà làm ầm ĩ nữa chứ.

Không ngờ vây mà lại có thể ép hai vợ chồng anh cả ly hôn!

Có điều, dù sao bây giờ cũng không liên quan gì đến cô nữa, dù cho có ồn ào đến đâu, cô cũng chỉ nghe cho vui tai mà thôi.

Tô Ý đang dẫn hai đứa trẻ tiếp tục đi về phía trước, Tần Vân Phong đột nhiên quay đầu đuổi theo: “Tiểu Ý, mấy hôm nay nhà bọn anh cũng không yên ổn, mẹ anh với Nhược Lâm suốt ngày cãi nhau, anh không có một ngày nào được yên ổn, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, lần này về, anh sẽ ly hôn với Bạch Nhược Lâm.”

“Chuyện trước đây là do anh sai, sai hoàn toàn, anh hy vọng có thể có một cơ hội bù đắp, lần này, anh nhất định sẽ đưa mọi chuyện trở lại quỹ đạo.”

Nói xong, anh ta nhìn Tô Ý với ánh mắt cầu xin: “Xin em đấy!”

Tô Ý lại muốn mắng chửi người, nhưng lại cảm thấy mắng chửi người trước mặt hai đứa trẻ là không tốt.

Cô đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, sau đó nghe thấy Diệp Tiểu Vũ chống nạnh nói: “Phó đội trưởng Tần, chú vẫn chưa biết đúng không? Bây giờ chị Tô đã là bạn gái của chú Chu nhà cháu rồi, sau này chính là thím của bọn cháu đấy!”

Sau khi Tần Vân Phong nghe xong, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ý với vẻ mặt khó tin: “Sao có thể như vậy được? Đoàn trưởng Chu, sao anh ta có thể...”

Lời còn chưa dứt, phía sau đã vang lên giọng nói của Chu Cận Xuyên: “Tôi đâu phải là anh! Sao lại không thể chứ?”

Nói xong, anh đi đến bên cạnh Tô Ý, tự nhiên nắm lấy tay cô, có chút tủi thân nói: “Ba người các em, ra ngoài mà không gọi anh, không phải đã nói là cùng nhau đi dạo sao?”

Tô Ý nhếch miệng cười: “Em thấy anh đang bận.”

“Bây giờ anh rảnh rồi, chúng ta cùng đi dạo nhé?”

Tô Ý thản nhiên gật đầu, để anh dắt tay đi ra ngoài..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 245: Chương 245



Bóng lưng của bốn người càng lúc càng xa, từ đầu đến cuối Tần Vân Phong vẫn đứng im một chỗ nhìn, dù thế nào cũng không dám tin những chuyện trước mắt.

Vậy mà tất cả đều là thật.

Sau khi đến thị trấn, Tô Ý và Chu Cận Xuyên cùng nhau đi dọc theo con phố chính, vừa đi vừa ngắm, vừa đề ý những cửa hàng hai bên đường.

Lúc này, chợ của thị trấn đã mở cửa buôn bán, hai bên đường cũng có rất nhiều người bày bán hàng rong, nhưng những cửa hàng cho thuê lại rất ít.

Có lẽ là do mới bắt đầu, mọi người chưa nắm bắt được tình hình kinh doanh sau này, nên cũng không dám đầu tư quá nhiều.

Hơn nữa, thời buổi này cũng không có trung gian môi giới, muốn thuê nhà, thuê cửa hàng chỉ có thể tự mình tìm hiểu.

Chu Cận Xuyên đưa mọi người đi dạo một lúc, sau đó dừng lại trước một quầy hàng bán kẹo hồ lô, mua cho mỗi đứa trẻ một xiên.

Vừa trả tiền, anh vừa hỏi người bán hàng xem có biết chỗ nào cho thuê cửa hàng không.

Vừa nói chuyện, anh vừa nhìn những xiên kẹo trên giá, sau đó cẩn thận chọn một xiên đưa cho Tô Ý.

Tô Ý chưa kịp phản ứng, đã bị anh nhét vào tay.

Thấy anh vẫn đang hỏi han, cô ngoan ngoãn đứng cạnh hai đứa trẻ ăn kẹo.

Một lúc sau, mặc dù đã hỏi được một chỗ, nhưng đến nơi xem thì lại không ưng ý lắm.

Đúng lúc Tô Ý đang lo lắng, thì bỗng nghe thấy bên đường có người gọi tên mình.

Cô ngạc nhiên nhìn sang, thấy tiếng gọi đó vậy mà phát ra từ bên ngoài phòng bảo vệ của bến xe.

Cô lập tức nhớ đến bác bảo vệ mà mình quen biết khi bán trứng trà ở cổng bến xe lúc trước, thế là vội vàng chạy tới, cười chúc mừng năm mới ông ấy.

Đối phương có ấn tượng rất sâu sắc về Tô Ý: “Cô bé, cuối cùng cháu cũng đến, bác đang định tìm cơ hội nói với cháu đây, dạo này ở cổng bến xe bọn bác có rất nhiều người bày bán đồ ăn lắm, cháu mau quay lại bán trứng trà đi, bác giữ chỗ cho cháu.”

“Mấy người trước đây từng ăn trứng trà của cháu, mỗi lần đến đây đều hỏi bác, sao không thấy cháu đến bán trứng trà nữa.”

Nghe vậy, Tô Ý không khỏi mỉm cười ngọt ngào, không ngờ đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn người nhớ đến chuyện cô bán trứng trà.

“Bác, sau này cháu không bán trứng nữa trà, cháu định kinh doanh thứ khác.”

Bác bảo vệ đang định hỏi cô kinh doanh gì, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Tô Ý, thế là lập tức bỏ qua việc hỏi.

“Đây là chồng cháu à? Trông tuấn tú thật đấy!”

Tô Ý quay đầu nhìn người đàn ông vừa được ông lão khen tuấn tú, cô ngượng ngùng gật đầu: “Là bạn trai cháu.”

Nghe vậy, ông lão không nhịn được liên tục khen ngợi vài câu.

“Chàng trai trẻ được lắm, trông rất có tinh thần.”

Chu Cận Xuyên được khen cũng ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng, đưa tay ra bắt tay chào hỏi ông lão.

Mặc dù ngoài mặt anh chỉ cười nhẹ, nhưng thật ra trong lòng đã vui như mở hoa.

Lúc trước, khi Tô Ý nói với anh là tạm thời không công khai, anh còn cảm thấy hơi hụt hẫng, tủi thân.

DTV

Nhưng mấy ngày nay, anh nhận ra, đối với những người thân thiết, Tô Ý không hề có ý định giấu diếm.

Đặc biệt là hôm nay, trước mặt người ngoài, cô lại thản nhiên thừa nhận như vậy, anh càng vui mừng hơn.

Anh cũng tiện thể trò chuyện với ông lão.

Trong lúc nói chuyện, ông lão bỗng nhiên cung cấp cho anh một thông tin hữu ích.

“Ngay đối diện bến xe của chúng ta có một căn nhà hai tầng có sân, nhà đó mới xây được vài năm, nghe nói con trai nhà đó làm ăn phát đạt trên tỉnh, giờ muốn đón cả gia đình lên tỉnh cùng kinh doanh, nên căn nhà này bỏ trống.”

Tô Ý nhìn theo hướng tay ông lão chỉ, trong lòng vô cùng hài lòng: “Thật sự muốn cho thuê lâu dài sao?”

“Còn giả được nữa sao, sáng nay con trai nhà đó vừa lái xe tải về, đang dọn đồ đạc đấy, nghe nói chiếc xe đó là do cậu ta buôn bán ở miền Nam kiếm được, bọn bác đều chạy ra xem đấy.”

Nghe vậy, Tô Ý cảm thấy khá tin tưởng, cô muốn đến đó xem thử.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 246: Chương 246



Bốn người băng qua đường, quả nhiên nhìn thấy trước cửa căn nhà kia đang đậu một chiếc xe tải, trên xe đã chất đầy đồ đạc.

Thấy có người đi ra, Tô Ý vội vàng tiến lên hỏi han.

Kết quả, sau khi đối phương nghe thấy tiếng động, ló đầu ra từ trong túi đồ to, giật hết cả mình.

“Sao lại là cô?”

Nói xong, túi đồ trên tay cũng rơi xuống đấy.

Tô Ý nhìn thấy vậy, không nhịn được bật cười, có chút ngại ngùng: “Trùng hợp thật.”

Ngay sau đó, người đi ra từ trong nhà còn đang khó hiểu: “Lão Giang, sao có chút đồ này anh cũng cầm không chắc vậy?”

Nói xong, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Cận Xuyên ở trước mặt, anh ta cũng giật mình lùi lại mấy bước.

“Chỉ là chút hiểu lầm thôi, không đến mức phải tìm đến tận nhà bắt nạt người chứ?”

Lần trước ở trong thành phố, bị Chu Cận Xuyên nhấc lên ngay trước mặt bao nhiêu người, hai người bọn họ đã bị ám ảnh tâm lý, từ đó về sau không còn dám bén mảng đến tìm Tô Ý nữa.

Không ngờ hôm nay vậy mà lại có thể gặp được bọn họ ngay trước cửa nhà mình.

Giang Viễn cũng vội vàng nhặt túi đồ dưới đất lên, chỉ tay về phía Chu Cận Xuyên: “Sao hai người lại tới đây?”

Chu Cận Xuyên mím môi, thản nhiên nói: “Chúng tôi ở ngay đây.”

Giang Viễn liếc nhìn bộ quân phục trên người anh, sau đó lại nhìn sang khu tập thể của quân đội cách đó không xa phía trước, lúc này mới ngộ ra: “Thì ra hai người sống ở đây!”

DTV

Nói xong, anh ta lại vội vàng giải thích: “Bọn tôi không phải cố ý đến tìm cô ấy đâu, bọn tôi đến đây để dọn nhà, nhà chúng tôi ở ngay đây.”

Chu Cận Xuyên gật đầu: “Tôi biết, nghe nói nhà các anh muốn cho thuê nhà này?”

Giang Viễn thành thật trả lời: “Đúng vậy, đang định cho thuê.”

Chu Cận Xuyên quay sang nhìn Tô Ý: “Đi, vào trong xem thử?”

Vốn dĩ Tô Ý còn tưởng gặp lại Giang Viễn và Lục Tử, thì hôm nay nhà này e là không thuê được nữa.

Dù sao lần trước ở Tây Thị, Chu Cận Xuyên và bọn họ cũng không vui vẻ gì.

Không ngờ Chu Cận Xuyên lại thản nhiên như vậy.

Có lẽ là anh nhận ra Giang Viễn và Lục Tử thật sự không còn ý đồ gì nữa.

Có điều, nghĩ đến việc sau này sẽ có liên quan đến hai người bọn họ, Tô Ý vẫn có chút do dự: “Thật sự muốn xem sao?”

Chu Cận Xuyên trực tiếp kéo tay cô vào sân: “Vào xem rồi tính.”

Giang Viễn thấy hai người thật sự đến xem nhà, không phải đến gây chuyện, anh ta cũng lập tức tiến lên giới thiệu.

“Hai người thuê nhà là...

dự định vào ở sau khi kết hôn à? Đơn vị không phân nhà cho sao?”

Tô Ý mỉm cười: “Không phải, thuê để mở cửa hàng.”

Chu Cận Xuyên lập tức bổ sung: “Kết hôn thì vẫn ở trong khu tập thể, đã được phân nhà rồi.”

Giang Viễn: “...”

Mặc dù nghe nói bọn họ sắp kết hôn, trong lòng cũng không vui mấy, nhưng ít ra không phải thuê nhà của anh ta để kết hôn.

Thế là anh ta tiếp tục giới thiệu căn nhà.

Ban đầu, Tô Ý cứ tưởng căn nhà này chỉ có hai tầng mặt tiền, không ngờ đi qua sảnh chính, phía sau còn có một cái sân sau, phía sau sân sau còn có ba gian nhà cấp bốn, dùng để chứa đồ hoặc ở đều được.

Tô Ý xem mà ưng ý vô cùng, trong mắt không giấu nổi vẻ mong chờ.

Mặc dù căn nhà này hơi lớn hơn so với kế hoạch ban đầu của cô, nhưng làm một lần thì làm cho xong cũng không tệ.

Cô hỏi Giang Viễn: “Đồng chí Giang, căn nhà này của anh cho thuê thế nào?”

Giang Viễn khựng lại, vốn dĩ anh ta định giơ mười ngón tay, nhưng sau khi nhìn hai người, anh ta lặng lẽ đổi thành tám ngón.

“Một tháng tám tệ, có thể đóng theo tháng, cũng có thể đóng theo quý!”

“Tám tệ?” Tô Ý tròn mắt, mặc dù giá nhà ở thị trấn không cao, nhưng căn nhà này rộng như vậy, tám tệ thì thật sự là quá rẻ.

Cô vui vẻ đồng ý: “Tiền thuê không thành vấn đề, chỉ là có thể đóng theo năm được không? Nếu không anh đi đi về về thu tiền thuê nhà khá phiền phức.”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 247: Chương 247



Giang Viễn cười gượng: “Cũng được, bình thường bọn tôi thường xuyên lái xe sẽ đi ngang qua đây, không phiền phức.”

Sau khi nghe xong, Chu Cận Xuyên nheo mắt lại: “Căn nhà này anh có bán không?”

Giang Viễn ngẩn người, lập tức cười giải thích: “Đây là căn nhà tôi ở từ nhỏ đến lớn, có tình cảm với nó rồi, không nỡ bán!”

Vừa dứt lời, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi lập tức bước nhanh ra, nói: “Bán! Bán! Căn nhà này có bán.”

Nói xong, bà ta lại trừng mắt nhìn Giang Viễn một cái: “Tình cảm cái gì mà tình cảm, chẳng phải mấy hôm trước mày còn kêu ca là đang thiếu vốn xoay sở hay sao? Bán căn nhà này đi là vừa!”

Nói xong, bà ta lại nhìn về phía Chu Cận Xuyên: “Lãnh đạo, mặc dù căn nhà này của chúng tôi ở thị trấn, nhưng mà diện tích cũng rộng rãi lắm, ít nhất cũng phải một nghìn tệ mới bán, hơn nữa không mặc cả đâu.”

Nghe vậy, Chu Cận Xuyên gật đầu: “Được, một nghìn tệ, không mặc cả.”

Vừa dứt lời, Tô Ý kéo anh sang một bên: “Nhiều tiền như vậy, thật sự muốn mua luôn sao? Em cảm thấy thật ra thuê cũng có lợi mà.”

Trong tay Tô Ý chỉ có hơn hai nghìn tệ, nếu dùng một nửa số tiền đó để mua nhà, cô thật sự không nỡ.

Mặc dù mua nhà sẽ không bị lỗ, nhưng căn nhà này ở nơi hẻo lánh như vậy, cô cũng không dám chắc về tiềm năng phát triển của nó trong tương lai.

Chi bằng để dành tiền mua nhà trên thủ đô còn hơn.

Biết cô không nỡ tiêu tiền, Chu Cận Xuyên khuyên nhủ: “Anh thấy chỗ này không tệ, em cũng rất thích, đã muốn kinh doanh rồi, chi bằng mua luôn cho tiện.”

“Hơn nữa, em nghĩ mà xem, lỡ như sau này việc kinh doanh của em thuận lợi, người ta thấy ham quá, không cho em thuê nữa thì sao?”

Nói rồi, anh nhướng mày nhìn Giang Viễn một cái.

Tô Ý nghĩ đến đầu óc kinh doanh của Giang Viễn, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Cô gật đầu: “Em cảm thấy nói cũng có lý, vậy thì mua đi!”

Giang Viễn đứng bên cạnh nghe thấy hai người bàn bạc, còn chưa thuê đã bắt đầu đề phòng mình, không nhịn được giải thích cho bản thân: “Nếu như hai người không yên tâm, chúng ta có thể ký hợp đồng dài hạn, ở miền Nam thuê nhà cũng đều là...”

DTV

Lời còn chưa nói xong, anh ta đã bị mẹ mình ngắt lời: “Tao thấy là mày cố tình đấy, đi dọn đồ của mày đi.”

Sau khi đuổi Giang Viễn đi, mẹ Giang nhanh chóng thỏa thuận xong các chi tiết với Chu Cận Xuyên và Tô Ý.

Ba người lập tức cùng nhau đến văn phòng địa chính thị trấn để làm thủ tục sang tên.

Khi đối phương hỏi muốn ghi tên ai, Chu Cận Xuyên không cần suy nghĩ đã nói tên Tô Ý.

Tô Ý nghĩ với thân phận của anh, mua cửa hàng thật sự không thích hợp, nên cũng không nói gì.

Chờ làm xong thủ tục, cô mới trêu chọc anh: "Em thấy anh đúng là bị lừa rồi đấy, hơn nữa anh tin tưởng em có thể kiếm lại vốn như vậy sao?"

Chu Cận Xuyên cũng mỉm cười: "Ừ, trực giác mách bảo anh là được, cho dù không kiếm lại vốn cũng không sao, cùng lắm thì về nhà anh nuôi em."

Tô Ý ngại ngùng liếc anh một cái, ra hiệu cho anh chú ý lời nói khi ở bên ngoài.

Tuy nhiên, có thể trong một ngày mà tìm được căn nhà ưng ý, lại còn làm xong thủ tục sang tên, điều này nằm ngoài dự tính của Tô Ý, tâm trạng cô tất nhiên là vô cùng vui vẻ.

Khi bọn họ cùng nhau quay về, đồ đạc trong nhà đã được dọn sạch.

Giang Viễn nhìn căn nhà với ánh mắt tiếc nuối, khóa cửa cẩn thận, sau đó mới đưa chìa khóa cho Tô Ý với vẻ mặt không nỡ.

“Sau này khi tôi nhớ nhà, còn có thể quay lại xem một chút không?"

Tô Ý ngượng ngùng nhếch khóe miệng: "Được thì được, nhưng mà phải trả tiền, vì tôi mở nhà hàng ở đây."

Lục Tử thấy hai người nói chuyện hoàn toàn lệch tông, không nhịn được phì cười: "Đồng chí Tô, cô yên tâm đi, sau này chúng tôi đi qua đây sẽ ghé ủng hộ cô."

Nói xong, anh ta kéo Giang Viễn lên xe rời đi..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 248: Chương 248



Nhận lấy chìa khóa, Tô Ý định vào nhà xem thêm một chút, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô mua nhà.

Chu Cận Xuyên nhìn đồng hồ, giục cô: "Đi ăn cơm trước đã, lát nữa qua giờ cơm là không còn gì để ăn đâu."

Ở thị trấn chỉ có duy nhất một nhà hàng quốc doanh, nên bốn người cũng không có lựa chọn nào khác.

Vừa ngồi xuống chờ đồ ăn, Chu Cận Xuyên đã hỏi: "Em đã nghĩ ra sẽ bán món gì ở nhà hàng chưa?"

Tô Ý ngập ngừng một lát, thành thật nói: "Bán món Tứ Xuyên!"

DTV

Làm việc ở nhà ăn một thời gian, cô nhận thấy người ở đây ăn cay khá tốt.

Mỗi lần bán bún gạo, mọi người thường gọi cay vừa hoặc cay nhiều.

Hơn nữa, ở đây số lượng nam giới đông hơn nữ giới rất nhiều, khẩu vị vốn dĩ cũng đậm đà hơn.

Thêm nữa, đồ ăn cay rất đưa cơm, lại có hương vị độc đáo, thu hút hơn so với các món ăn gia đình, khiến người ta ăn xong vẫn nhớ mãi.

Còn lẩu hay đồ nướng phổ biến ở thời hiện đại thì không phù hợp với những năm 80.

Lúc này, bình thường mọi người đến nhà hàng thường là để tụ tập bạn bè, người thân, hoặc là vào những dịp đặc biệt, nên mọi người vẫn thích gọi nhiều món hơn, như vậy cũng sang trọng hơn.

Nghe xong lời giải thích của cô, Chu Cận Xuyên cũng đồng tình, nhưng anh vẫn dặn dò: "Mở nhà hàng rất bận rộn, em đừng cái gì cũng ôm đồm làm một mình, phải thuê thêm người, ở đây anh cũng quen biết vài người, anh sẽ giúp em để ý xem."

Tô Ý mỉm cười gật đầu: “Được! Mấy hôm nay rảnh rỗi, em sẽ đến dọn dẹp sơ qua, sau này khi đã đủ nhân viên, em sẽ sửa sang lại."

Nhìn thấy dáng vẻ của cô như thể muốn ăn cơm xong là đến dọn dẹp ngay, Chu Cận Xuyên vội vàng đề nghị: "Em làm sao mà làm được những việc nặng nhọc đó, đợi thêm hai ngày nữa đi! Đợi mọi người về hết, anh sẽ tìm người giúp em."

Tô Ý chớp chớp mắt: "Như vậy không ổn lắn đâu? Người ta sẽ nói anh lấy việc công làm việc riêng thì sao?"

Nghe vậy, Chu Cận Xuyên khẽ cười: "Không phải người ngoài, đến lúc đó bảo Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân tranh thủ lúc nghỉ ngơi đến giúp em một chút cũng không quá đáng chứ? Dù sao trước đây bọn họ cũng hay đến nhà mình ăn chực, giúp đỡ một chút cũng không là gì."

Tô Ý cười: "Vậy được, đến lúc đó trước khi bọn họ đến giúp, em sẽ mời hai người bọn họ ăn cơm."

.....

Hai ngày sau, những người nghi phép trong đơn vị cũng lần lượt trở về.

Tô Ý cũng đã dọn về ký túc xá ở.

Hôm nay, nghe nói đã có thể đi làm thủ tục chuyển hộ khẩu, Tô Ý vui mừng đến tìm Chu Cận Xuyên để bàn bạc.

Cô muốn chuyển hộ khẩu của hai đứa trẻ sang tên mình.

Như vậy, sau này mẹ ruột của hai đứa trẻ sẽ không thể lấy cớ đó để đưa Noãn Noãn đi nữa.

Ban đầu, Chu Cận Xuyên định tự mình đứng ra nhận nuôi hai đứa trẻ.

Anh sợ Tô Ý còn trẻ, lại là con gái, nhận nuôi hai đứa trẻ sẽ bị người ta dị nghị.

Nhưng bây giờ thì khác, Tô Ý đã đồng ý làm bạn gái anh, sau này hai người sẽ cùng chung một hộ khẩu.

Nghĩ vậy, xét về thủ tục đơn giản, đúng là nên chuyển sang tên Tô Ý trước.

Bởi vì anh nghe nói sắp tới sẽ có luật nhận con nuôi, đến lúc đó, điều kiện nhận con nuôi chắc chắn sẽ rất nghiêm ngặt, thủ tục phê duyệt cũng sẽ phức tạp hơn.

Nghĩ đến những điều đó, Chu Cận Xuyên lập tức đồng ý.

Đồng thời, anh cũng âm thầm nộp đơn xin kết hôn.

Chỉ chờ giấy đăng ký kết hôn được phê duyệt, anh sẽ chính thức cầu hôn Tô Ý.

Thấy anh đồng ý, Tô Ý vui mừng khôn xiết, đi làm thủ tục ngay.

Mặc dù Chu Cận Xuyên không đi cùng, nhưng anh đã nói trước với đồng chí phụ trách hộ khẩu.

Ba người nộp giấy tờ chứng minh, rất nhanh đã nhận được sổ hộ khẩu mới.

Làm xong thủ tục, Tô Ý mới kích động lấy sổ hộ khẩu ra xem kỹ.

Từ nay về sau, cô đã là một cá thể độc lập, không còn bị gia đình đó ràng buộc nữa..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 249: Chương 249



Sổ hộ khẩu thời này vẫn còn được viết tay, mục quan hệ của hai đứa trẻ với cô được ghi là mẹ - con trai/mẹ - con gái.

Nghĩ đến việc trước đây hai đứa trẻ còn gọi cô là chị, sau đó đổi sang gọi là thím, cô vẫn chưa quen, vậy mà mấy chữ này lại có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với cô.

Nó có nghĩa là, sau khi đến thế giới này, cô đã có người thân thật sự.

Nhìn thấy dòng chữ đó, Diệp Tiểu Vũ cũng không kìm được xúc động.

Mặc dù cậu bé không thể gọi ra miệng, nhưng trong lòng cậu, Tô Ý đã sớm thay thế vị trí của mẹ ruột.

Nếu không có cô, cậu và Noãn Noãn cũng sẽ thật sự trở thành những đứa trẻ không có mẹ trong miệng những đứa trẻ khác trong khu tập thể.

Nhưng bây giờ thì khác, từ ngày có Tô Ý, cậu và Noãn Noãn đã trở thành đối tượng được các bạn nhỏ khác ngưỡng mộ.

Tô Ý cẩn thận xem lại một lần nữa, sau đó cất kỹ cuốn sổ, đôi mắt cô hơi ươn ướt.

Cô cười nói với Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn: "Hôm nay là ngày vui, đáng để ăn mừng, tối nay chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà, hai đứa muốn ăn gì?"

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn vui mừng quá, không biết nên ăn gì.

"Thím ơi, bây giờ bọn cháu cũng rảnh, hay là thím dẫn bọn cháu đi chợ cùng đi."

"Đúng vậy, bọn cháu có thể giúp thím xách đồ."

Tô Ý mỉm cười gật đầu: "Được, vậy thì cùng đi, lát nữa chúng ta ghé vào thị trấn mua chút đồ ăn vặt cho hai đứa."

Ba người vừa nói vừa cười đi về phía thị trấn.

Nào ngờ, Diệp Tiểu Vũ đang chạy phía trước bỗng nhiên dừng lại, còn lùi về sau mấy bước.

Tô Ý ngẩng đầu nhìn, thấy có mấy người đang tụ tập ở cổng giống như đang gây sự.

Nhìn bọn họ có vẻ không phải người trong khu tập thể, nhìn kỹ lại, cuối cùng cô cũng nhận ra một "người quen”.

DTV

Tô Ý ngước mắt nhìn vào trong đám người, thấy Trần Phương Linh, mẹ ruột của Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cũng ở trong đó.

Cùng lúc đó, Trần Phương Linh cũng nhìn thấy hai đứa trẻ, cô ta lập tức nhân lúc mọi người không chú ý, chạy về phía bên này.

"Tiểu Vũ! Noãn Noãn!"

Vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, Diệp Tiểu Vũ vô thức che chắn cho Noãn Noãn ở phía sau mình.

Tô Ý cũng bước đến chắn trước hai đứa trẻ: "Cô lại đến đây làm gì?"

Trần Phương Linh nhìn về phía Tô Ý với ánh mắt căm hận: "Tôi muốn làm gì? Tôi đến gặp con của tôi, các người dựa vào đâu mà không cho tôi gặp?"

Tô Ý cười lạnh: "Trước mặt trẻ con, tôi không muốn nói gì, trong lòng cô tự biết rõ tại sao mình không được gặp chúng, tôi khuyên cô mau chóng rời khỏi đây."

Nói xong, Tô Ý vội vàng nháy mắt ra hiệu với đồng chí canh gác, bảo anh ta nhanh chóng gọi điện thoại kêu người đến.

Đối phương cũng lập tức quay vào gọi điện thoại.

Nhân lúc anh ta gọi điện thoại, mấy người đàn ông do Trần Phương Linh dẫn theo cũng tiến đến vây quanh Tô Ý.

"Em gái, người mà cô nói là người phụ nữ này sao? Trông cũng được đấy chứ!"

Nghe vậy, Diệp Tiểu Vũ lập tức nổi giận siết chặt nắm đấm, chắn trước Tô Ý: "Không cho các người nói thím của tôi như vậy, mau cút ra ngoài!"

Trong lúc hai bên đang giằng co, một đồng chí khác trong phòng gác cũng chạy ra, chắn trước mặt bọn họ.

Đối phương thấy vậy, lúc này mới không dám tiến lên nữa.

Tô Ý biết đối phương đông người, nếu như thật sự xảy ra ẩu đả, cô sợ hai đứa trẻ sẽ bị thương, nên cô định kéo dài thời gian, đợi Chu Cận Xuyên đến.

Cô đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Trần Phương Linh: "Rốt cuộc các người lại muốn giở trò gì?"

Trần Phương Linh biết đây là trước cổng đơn vị, nếu gây chuyện thật thì sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Nhưng hôm nay cô ta quyết tâm phải đưa hai đứa trẻ đi, nên cố ý dịu giọng giải thích với Tô Ý: "Tôi đến đón Tiểu Vũ và Noãn Noãn về nhà.".
 
Back
Top