Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,344
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOfWbRRh2ivworfhlOG-ETIfhO5uzA6rbSrLyzZrjPgEXIJPqMm4Nt9AxW44hK9-rEAjwq472_yrY60y9RGj1IsOvwESfXkBiqErpC84BFkNH7CJc6AeYNUMEHoZCz6WQ_M5Crcrg9ktS7B749xNHGu=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Tác giả: Triệu Linh Nhi
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Ngược, Khác, Nữ Phụ
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Xuyên sách trở thành nữ phụ pháo hôi, bị vị hôn phu và bạch liên hoa sỉ nhục trước mặt mọi người. Với phương châm "người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, ta diệt cỏ tận gốc", Tô Ý quyết tâm vung nắm đấm, cho cả hai một trận no đòn rồi hủy hôn ngay tại chỗ.​
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 1: Chương 1



"Đoàn trưởng, cô gái này chắc là không xong rồi, chỉ còn nửa hơi thở!"

"Chuẩn bị hô hấp nhân tạo."

"Tôi vừa căng thẳng quá nên quên hết những gì đã học rồi, hay là đoàn trưởng làm đi, tôi chạy lên phía trước tìm đường để lát nữa đưa cô ấy đến bệnh viện!"

Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng chạy biến mất hút, rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên đất.

Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh như sợi tơ, quả thực sắp không qua khỏi.

Cứu người là quan trọng nhất.

Chu Cận Xuyên quỳ hai gối xuống, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của người phụ nữ, đồng thời cúi người xuống chuẩn bị hà hơi vào miệng cô.

...

Đầu Tô Ý đau như búa bổ! Bên tai còn văng vẳng hai giọng nói xa lạ, đang bàn tán xem cô đã c.h.ế.t hẳn hay chưa.

DTV

Mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đến mức kinh động lòng người đang dần phóng đại trước mắt cô.

Thấy khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình, Tô Ý bừng tỉnh, giơ tay tát một cái: "Lưu manh!"

Sự việc diễn biến quá nhanh, Chu Cận Xuyên cũng không hề phòng bị, đến khi kịp phản ứng thì trên mặt đã ăn trọn một cái tát.

Người phụ nữ vừa rồi còn thoi thóp, bỗng dưng như sống lại, bật dậy như cá chép lật mình.

Trong mắt Chu Cận Xuyên thoáng qua vẻ kinh ngạc, mím môi nhìn cô: "Cô hiểu lầm rồi, vừa rồi..."

Tô Ý nhanh chóng quan sát xung quanh, cảnh vật xa lạ khiến trong lòng cô dâng lên muôn vàn cảm xúc, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh chất vấn: "Hiểu lầm? Anh đưa tôi đến nơi hoang vu này muốn làm gì?"

Vừa dứt lời, Tô Ý đã nhận ra điều bất thường, giọng nói của mình sao lại trở nên trong trẻo như vậy?

Hơn nữa, tướng mạo người đàn ông trước mắt này tuấn tú, khí chất mạnh mẽ, ánh mắt tràn đầy ung dung và tự tin.

Tóc ngắn còn đọng nước, theo đường nét rắn rỏi trên gương mặt nhỏ giọt xuống, sống mũi cao, môi mỏng, đôi mắt sáng và sâu thẳm.

Nhìn không giống kẻ buôn người.

Chu Cận Xuyên nhìn cô vài giây rồi rời mắt đi.

Anh không định đôi co với một người vừa thoát chết, đầu óc còn chưa tỉnh táo.

Đang định đứng dậy rời đi, bỗng nhiên khóe mắt anh liếc thấy áo sơ mi màu sáng của cô ướt sũng, dính chặt vào người, để lộ cảnh xuân như ẩn như hiện.

Anh vội vàng quay người, đưa tay cởi cúc áo của mình.

Thấy anh đột nhiên c** q**n áo, Tô Ý càng hoảng sợ, vội vàng đứng dậy bỏ chạy, nhưng phát hiện chân mình không còn chút sức lực nào.

"Anh đừng làm bậy, cởi nữa là tôi kêu cứu đấy!"

Vừa dứt lời, người đàn ông đã cởi áo khoác, ném lên người cô, xoay người bỏ đi.

Tô Ý há hốc miệng, cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện tình trạng của mình..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 2: Chương 2



Thấy người đàn ông đi về phía chiếc xe bên đường, Tô Ý mới có thời gian quan sát xung quanh.

Phía trước là ruộng ngô bạt ngàn, phía sau là một con sông nhỏ, ven bờ còn in dấu chân ướt sũng.

Cúi đầu nhìn, chiếc quần ống đứng màu xanh đậm của mình toát lên vẻ cổ xưa, chân đi giày vải đen cài khuy.

DTV

Chiếc áo khoác đang choàng trên người là quân phục.

Ngẩng đầu nhìn, người đàn ông kia mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc, quần màu xanh quân đội và chiếc áo khoác trên người cô là một bộ.

Tô Ý nín thở, phát hiện trong đầu bắt đầu ùa về rất nhiều ký ức không thuộc về mình, nhưng ký ức đó quá nhiều và hỗn loạn, khiến cô nhất thời khó tiêu hóa.

Tuy nhiên, cô vẫn nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt, coo đã xuyên vào cơ thể một cô gái trùng tên trùng họ với cô.

Nguyên chủ sống ở vùng quê cách đây hơn một trăm cây số, đến đây là để tìm vị hôn phu.

Vì chưa từng đi xa, lại ngây thơ, nên trên đường bị một người đàn ông và một người phụ nữ dùng lý do là cùng đường lừa đến đây, cướp mất túi đồ, còn đẩy cô xuống sông.

Nghĩ đến đây, Tô Ý rất khó hiểu, hai kẻ kia tốn công tốn sức đưa nguyên chủ đến đây, không cướp sắc cũng không buôn người, lẽ nào chỉ vì mấy bộ quần áo cũ trong túi đồ mà hại c.h.ế.t một mạng người? Thật là khó hiểu!

Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ về chuyện này.

Có ký ức, Tô Ý mới hiểu là người đàn ông kia đã cứu cô từ dưới sông lên.

Cảnh tượng cô nhìn thấy khi tỉnh lại, chắc là anh đang định hô hấp nhân tạo cho cô.

Nghĩ đến việc mình đã hiểu lầm anh là lưu manh rồi đánh anh, Tô Ý cảm thấy xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.

Đang định đứng dậy xin lỗi anh, nào ngờ một bóng người mặc quân phục màu xanh chạy từ đầu đường bên kia đến.

Người đó nhìn thấy cô, trên mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ: "Nữ đồng chí này sống lại rồi sao? Quá tốt rồi, tôi còn tưởng chắc chắn cô ấy không qua khỏi nữa!"

"May mà cô gặp được đoàn trưởng chúng tôi! Đồng chí, cô không biết đâu, lúc nãy cô đã tắt thở, làm tôi sợ muốn chết!"

"Trùng hợp là hôm nay hai chúng tôi đi nhầm đường đến đây, nếu không thì giờ này nắng như đổ lửa, làm gì có ai đi qua đây.

Đoàn trưởng, anh nói xem đây có phải là duyên phận trời định không?"

Chu Cận Xuyên đứng dựa vào xe, liếc nhìn hai người, nhíu mày: “Cậu lắm mồm thật đấy! Tìm được đường chưa?"

Tạ Tiểu Quân lúc này mới ngừng nói, đi về phía xe: "Báo cáo đoàn trưởng, phía trước hai dặm có một thị trấn nhỏ, chúng ta đi qua thị trấn là có thể lên đường lớn quay về!"

"Vậy còn chờ gì nữa? Xuất phát thôi."

Nói xong, Chu Cận Xuyên sải bước dài ngồi vào ghế phụ.

Tạ Tiểu Quân nhìn cô gái kia, lại nhìn sắc mặt đoàn trưởng.

Lúc anh ta không có ở đây, hai người đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao sắc mặt đoàn trưởng có vẻ không tốt?

"Đoàn trưởng, chúng ta không đưa cô ấy đi cùng sao?"

"Ơ, mặt đoàn trưởng sao lại đỏ một mảng thế kia?".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 3: Chương 3



Chu Cận Xuyên đưa tay sờ má: "Muỗi đốt! Có hai dặm thôi, để cô ấy tự đi về."

Lúc nãy có sức đánh người mạnh như vậy, chắc chắn đi đoạn đường này không thành vấn đề.

Tạ Tiểu Quân lập tức hiểu ra, đoàn trưởng sợ người khác biết chuyện rồi đồn thổi nhảm nhí về cô gái này, chỉ đành làm theo: "Đồng chí, cô nhất định đừng nghĩ quẩn nữa! Mau về nhà đi!"

Thấy xe sắp nổ máy, Tô Ý vội vàng chạy đến.

"Đồng chí Giải phóng quân, vừa rồi tôi hiểu lầm, xin lỗi anh!"

"Còn nữa, cảm ơn các anh đã cứu tôi!"

DTV

Nói xong, Tô Ý cúi đầu thật sâu trước hai người.

Sau đó giải thích: "Tôi không có nghĩ quẩn, nhà tôi cũng không ở đây.

Tôi từ nơi khác đến tìm nơi nương tựa họ hàng, trên đường bị người ta lừa đến đây, cướp đồ rồi đẩy xuống sông."

Thấy cô xin lỗi thành khẩn, sắc mặt Chu Cận Xuyên dịu lại.

Lại nghe cô nói mình bị người ta đẩy xuống sông, anh nói với Tạ Tiểu Quân: "Tiểu Tạ, cho cô ấy ít tiền, để cô ấy đến thị trấn phía trước báo án."

Tạ Tiểu Quân vội vàng đáp lời, lấy tiền đưa cho cô: "Đồng chí, chúng tôi đang vội về, không thể đi báo án cùng cô được.

Cô tự đi cẩn thận nhé!"

Tô Ý nhìn số tiền đưa đến trước mặt, do dự một chút rồi không nhận.

Cô mới đến đây, lạ nước lạ cái, lại sợ gặp phải hai kẻ xấu kia.

Chỉ có đi cùng hai đồng chí Giải phóng quân này, cô mới yên tâm.

Nghĩ đến đây, Tô Ý đột nhiên nhớ ra, vị hôn phu của nguyên chủ cũng là quân nhân, chắc là không xa đây.

Trong lòng lập tức nảy ra ý định: "Đồng chí Giải phóng quân, hai kẻ xấu kia chắc đã chạy xa rồi.

Tôi phải đến đoàn 29, quân khu Tây Bắc, không biết có thuận đường với các anh không?"

"Đoàn 29? Trùng hợp vậy! Chẳng phải là đơn vị của chúng tôi sao?" Tạ Tiểu Quân lập tức kích động hô lên.

Trong mắt Chu Cận Xuyên lóe lên vẻ cảnh giác, liếc nhìn chiếc áo khoác trên người cô, hình như đã hiểu ra.

"Áo khoác có thể cho cô, nhưng xin hãy trả lại giấy tờ trong túi cho tôi."

Tô Ý đang định cho tay vào túi khựng lại.

[Chuyện quái quỷ gì thế này! Thật sự có sao? Tôi nói là trùng hợp, anh tin không?]

Chu Cận Xuyên còn tưởng mình nghe nhầm, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, nhưng thấy hai người đều không có gì khác lạ.

Tô Ý vội vàng đưa giấy tờ cho anh: "Trùng hợp thật, vị hôn phu của tôi cũng là quân nhân, hiện đang ở đoàn 29, tôi đến đó là để tìm anh ấy."

Tay Chu Cận Xuyên nhận giấy tờ khựng lại, cảnh giác nhìn cô: "Vị hôn phu cô tên gì?"

Từ "vị hôn phu" đối với Tô Ý hiện tại mà nói vẫn còn hơi xa lạ.

Cô nhanh chóng lục lọi trong đầu, sau đó mới trả lời: "Tần Vân Phong."

Hai người trên xe nghe thấy cái tên này đều sửng sốt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Đoàn trưởng, Tần Vân Phong chẳng phải là...".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 4: Chương 4



Được sự đồng ý của người đàn ông, Tô Ý nhanh chóng cảm ơn và vội vàng mở cửa xe phía sau ngồi vào trong.

Sắp vào hè, lại đúng giữa trưa, quần trên người Tô Ý đã khô một nửa.

Nhưng hai b.í.m tóc dài và dày vẫn còn nhỏ nước, Tô Ý sợ làm bẩn xe người ta nên mở cửa sổ ra vắt nước, rồi tháo b.í.m tóc ra dựa vào cửa sổ hong khô.

Chu Cận Xuyên còn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi, theo bản năng liếc nhìn kính chiếu hậu.

Chỉ thấy cô gái có mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, bị gió thổi bay che lấp gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thật đáng thương.

Chu Cận Xuyên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trong lòng không khỏi cười thầm, vừa rồi lúc đánh người chẳng phải rất dữ dội sao?

Tô Ý căn bản không để ý đến ánh mắt của người đàn ông phía trước, hong tóc một lúc thấy tóc đã khô một nửa thì quay cửa sổ lên.

Thời tiết Tây Bắc khô hanh ít mưa, bên ngoài lại là đường đất, xe vừa chạy qua là bụi bay mù mịt.

Vừa nãy bụi làm mắt cô đau rát, phải dụi mãi mới đỡ.

Lúc này cô nửa nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi, tiện thể sắp xếp lại những người mà nguyên chủ quen biết.

Sau đó phát hiện ra một cách bi thương rằng bây giờ người duy nhất cô có thể dựa vào, người đối xử với nguyên chủ không tệ lắm, chỉ có người chồng sắp cưới của nguyên chủ - Tần Vân Phong.

Có lẽ đây cũng là lý do nguyên chủ cãi nhau với gia đình, một mình chạy đến tìm anh ta.

Nhưng người chồng sắp cưới này đã hai năm không gặp, không biết bây giờ còn có thể tin cậy được không?

Nhưng mà hiện tại cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gặp rồi tính sau.

Khi ba người đến nơi đóng quân thì đã gần hoàng hôn.

Chu Cận Xuyên bảo Tạ Tiểu Quân dừng xe cách đó xa xa.

DTV

Tô Ý hiểu ý, vui vẻ xuống xe: “Cảm ơn hai đồng chí giải phóng quân! Sau này tôi nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp!"

Trong giọng nói của Chu Cận Xuyên mang theo một chút cảnh cáo: “Báo đáp thì miễn đi, chuyện hôm nay không cần nhắc với bất kỳ ai."

Tô Ý kinh ngạc nhìn anh một cái, lập tức hiểu ra.

Cô chắp tay cúi người thật sâu: “Hiểu rồi, tôi nhất định giữ kín miệng, xin lãnh đạo yên tâm."

Chu Cận Xuyên khẽ gật đầu, ánh mắt hướng về phía trước: “Đi thôi!".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 5: Chương 5



[Đúng là, một người đàn ông lớn mà bụng dạ lại nhỏ nhen như vậy, muốn mình giả vờ không quen biết sao?]

[Haiz, cũng tại mình lắm chuyện, một người đàn ông đẹp trai như vậy lại bị mình đánh cho đầy dấu tay, bảo sao anh ấy lại tức giận như vậy.]

[Không biết anh ấy có phải là lãnh đạo lớn nhất ở đây không? Nếu sau này mình ở lại, anh ấy có gây khó dễ cho mình không nhỉ?]

m thanh kỳ lạ lại xuất hiện, Chu Cận Xuyên vốn bình tĩnh cũng không khỏi liên tục kinh ngạc quay đầu lại.

Nhưng thấy cô gái kia vẫn mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt, khóe miệng không động đậy.

"Đoàn trưởng, anh nhìn gì vậy? Không yên tâm về cô gái đó à?"

"Tiểu Tạ, vừa rồi cậu không nghe thấy cô ấy nói gì sao?"

"Nghe thấy chứ, cô ấy đã đảm bảo sẽ không nói ra, đoàn trưởng cứ yên tâm, tôi nghĩ cô ấy là con gái, càng không muốn nói chuyện anh hô hấp nhân tạo cho cô ấy ra, dù sao đó cũng là vì cứu người, có nguyên do."

"Không phải câu đó, còn nghe thấy gì nữa không?"

"À? Không có gì nữa mà."

"......"

Chu Cận Xuyên sống hai mươi sáu năm nay lần đầu tiên rơi vào m.ô.n.g lung.

Tạ Tiểu Quân lại hoàn toàn không nhận ra, miệng vẫn không ngừng nói chuyện phiếm.

"Đoàn trưởng, sao anh lại không cho tôi nói về chuyện của Tần Vân Phong, dạo này anh ta và cô gái chơi violin trong đoàn văn công qua lại thân thiết quá, lần trước anh cũng tận mắt thấy, không ngờ thằng đó lại có vợ sắp cưới! Đáng giận thật!"

"Hơn nữa, đoàn trưởng có thấy thằng đó may mắn quá không, cô gái chơi violin trong đoàn văn công vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp thanh tú!"

"Nhưng mà nói thật, trước đây ở quân đội chúng ta ít nữ binh nên cô ấy mới nổi bật, bây giờ vợ sắp cưới của Tần Vân Phong vừa đến, vừa so sánh thì đã ngay lập tức thấy không bằng được, tôi chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, như hoa ấy."

Trong đầu Chu Cận Xuyên rất loạn, nhưng môi vẫn không khỏi nhấp nháy: “Rất xinh đẹp à?"

Tạ Tiểu Quân nghe xong, lập tức kêu lên: “Như này mà không gọi là xinh đẹp á? Mẹ ơi, cô ấy như tiên nữ trên trời, còn đẹp hơn gấp mười lần cô gái trong phim lần trước chiếu ở đơn vị!"

DTV

Chu Cận Xuyên cúi đầu hồi tưởng một chút.

Khuôn mặt nhỏ như quả trứng ngỗng, lông mày mảnh, đôi mắt hạnh, ánh mắt trong trẻo sáng ngời, sống mũi nhỏ nhắn cao cao, môi đỏ răng trắng, ngũ quan rực rỡ và sắc sảo..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 6: Chương 6



Khi nói xin lỗi, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ nhấp nháy.

Khi cười, mắt cũng cong lên, còn có một đôi lúm đồng tiền nhỏ lấp lánh.

Hình như đúng là rất xinh đẹp.

Đợi đến khi Chu Cận Xuyên phản ứng lại, trong đầu đã không tự chủ nhớ lại một lần hình ảnh của cô, lập tức phiền muộn.

Người ta đến tìm chồng sắp cưới, anh hồi tưởng cái gì chứ!

Tất cả là tại Tạ Tiểu Quân.

"Tạ Tiểu Quân, từ ngày mai, học lại kiến thức cấp cứu cho tốt! Sau này còn xảy ra tình trạng bỏ chạy như hôm nay, sẽ quyết không tha cho cậu!"

Tạ Tiểu Quân lập tức ngồi ngay ngắn: “Rõ!"

"Đoàn trưởng, có đưa anh về nhà không?"

"Đưa tôi đến phòng y tế trước."

"Hả? Đoàn trưởng không khỏe à?"

"Không có gì, vừa rồi xuống nước hơi lạnh, tôi tự qua đó, cậu thả tôi xuống ven đường là được."

DTV

Tạ Tiểu Quân nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài, hôm nay cũng không lạnh mà.

Đoàn trưởng Chu đến mùa đông còn tắm nước lạnh, hôm nay bị làm sao vậy?

Anh ta luôn cảm thấy hôm nay đoàn trưởng có chút kỳ lạ.

Tuy nghi ngờ nhưng Tạ Tiểu Quân cũng không dám nói nhiều.

......

Ở bên kia, Tô Ý vừa xuống xe mới phát hiện ra áo khoác trên người quên trả lại cho người đàn ông đó.

Dù nguyên chủ cao 1m67, trong giới tính nữ đã được coi là cao, nhưng người đàn ông đó ước chừng cao hơn cô ít nhất 20 cm.

Quần áo mặc trên người cô vừa rộng vừa dài, trống trải không hợp.

Tô Ý vội vàng cởi ra, gấp ngược lại ôm trong lòng.

Nghĩ đến sắp gặp được người chồng sắp cưới mà nguyên chủ mất mạng cũng không gặp được, tâm trạng Tô Ý rất phức tạp, nhưng vẫn bước chân đi về phía cổng.

Đến phòng trực, Tô Ý vội vàng lễ phép giải thích lý do.

Hai đồng chí trong phòng trực thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, mặt có chút ngượng ngùng, một người nhiệt tình ghi danh cho cô, người còn lại nhấc điện thoại lên gọi.

Chỉ nói vài câu đã cúp máy: “Phó đội trưởng Tần không có ở đây, tôi nhớ ra rồi, hôm nay anh ấy hình như ra ngoài nghỉ ngơi."

Vừa dứt lời, người đồng chí còn lại chỉ ra ngoài đường.

"Kìa, kia chẳng phải Phó đội trưởng Tần sao?"

Tô Ý theo hướng tay anh ta chỉ nhìn ra ngoài——

Dưới ánh hoàng hôn, người đàn ông mặc quân phục đang đạp xe từ từ lại gần, gương mặt của anh ta cũng dần khớp với người trong ký ức của nguyên chủ..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 7: Chương 7



Tô Ý đang định vẫy tay, nhưng bất chợt thấy một góc váy trắng ló ra từ phía sau người đàn ông.

Nhìn kỹ hơn, trên yên sau xe hóa ra còn có một cô gái.

Hai người vừa nói vừa cười rất vui vẻ.

Cô gái đó còn nhân lúc xung quanh không có ai, nhanh chóng đưa tay ôm eo Tần Vân Phong, Tần Vân Phong cũng cưng chiều quay đầu nhìn cô ta, trong mắt hai người tràn đầy tình yêu nồng nàn, cách xa cũng có thể cảm nhận được.

Hai đồng chí trong phòng trực nhìn nhau.

Tô Ý chậc lưỡi, người chồng sắp cưới của cô, hình như đang yêu đương rồi?

Đối với sự thân mật của hai người, bản thân Tô Ý thì không cảm thấy gì, nhưng cơ thể này vẫn phản ứng theo bản năng.

Tô Ý hít một hơi sâu, cố gắng làm dịu đi cơn tức giận trong lòng ngực.

Xe càng lúc càng gần, Bạch Nhược Lâm ngồi ở phía sau nhìn thấy có người đứng ở cửa, liền vội vàng buông tay.

Tần Vân Phong cũng ngẩng đầu nhìn qua, khi nhìn rõ người đứng ở cửa là ai, anh ta hoảng sợ đến mức loạng choạng không giữ được tay lái.

Xe đổ kềnh xuống, hai người lập tức ngã lăn ra.

Tần Vân Phong không kịp đỡ Bạch Nhược Lâm, vội vàng chạy đến cửa: “Tô Ý, sao em lại đến đây?"

Tô Ý nhướn mày: “Anh có vẻ rất bất ngờ nhỉ? Trước khi đến em đã nói với anh rồi."

Ánh mắt Tần Vân Phong thoáng qua một tia chột dạ: “Nhưng anh đã bảo em đừng đến cơ mà? Bây giờ em còn không nghe lời anh nữa!"

Nói xong, anh ta vội vàng kéo cô đi: “Đây không phải là nơi em nên đến, để người khác thấy thì không tốt đâu, em mau về đi, anh hứa Tết này sẽ về nhà thăm em, thế đã được chưa?"

Trong mắt Tô Ý hiện lên một nụ cười lạnh, lập tức hất tay anh ta ra.

Trong lòng cô cảm thấy không đáng cho nguyên chủ đã mất mạng vì đến gặp một người đàn ông như thế này.

Còn Bạch Nhược Lâm đứng sau lưng Tần Vân Phong, mắt đang lén lút quan sát Tô Ý.

DTV

Trước đó cũng đã nghe anh Tần nhắc qua về cô, chỉ nói cô trông cũng được nhưng ngốc nghếch và tầm thường.

Là do người lớn trong gia đình ép buộc hai người đính hôn, nhưng anh Tần vẫn luôn không đồng ý.

Hơn nữa, anh Tần còn hứa với cô ta rằng Tết này sẽ về nhà nói rõ với cô, nhưng không ngờ cô lại đến trước..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 8: Chương 8



Nghĩ đến việc nếu người phụ nữ này làm ầm lên, mình và anh Tần sẽ bị bôi nhọ danh tiếng, thậm chí còn có thể bị xử phạt, cô ta không khỏi căng thẳng.

Nhưng nghĩ lại, dù sao anh Tần cũng nói cô nhút nhát, không dám làm ầm lên ở đây.

Nhưng cô ta không ngờ cô gái này lại có gương mặt quyến rũ như vậy, điều này làm cô ta hơi bất an.

Liền quyết định phải khiến Tần Vân Phong lập tức đuổi cô đi.

DTV

"Anh Tần, vị đồng chí này là họ hàng của anh đúng không? Vậy thì đừng đứng đây nữa, mau dẫn cô ấy ra ngoài ăn cơm đi."

Tần Vân Phong nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Là em gái nhà hàng xóm ở quê, tiện đường ghé qua thăm anh, anh sẽ dẫn cô ấy đi ngay."

Tô Ý thấy hai người phối hợp ăn ý, không khỏi chế giễu: “Em gái? Hóa ra người thành phố các anh gọi vợ sắp cưới là em gái à?"

"Còn cô là ai? Không phải là em gái ở thành phố của anh ta đấy chứ?"

Bạch Nhược Lâm thấy cô trực tiếp vạch trần, lại nhìn thấy nhiều người qua đường dừng lại xem, mặt lập tức biến sắc.

"Cô, sao cô lại nói chuyện khó nghe như vậy? Tôi và đồng chí Tần chỉ là tình hữu nghị cách mạng đơn thuần, xin cô đừng bôi nhọ."

Tô Ý thấy cô ta đột nhiên muốn tách rời quan hệ, nhìn quanh bốn phía, cũng hiểu ra.

Cơn tức giận này, cô phải thay nguyên chủ phải xả ra.

Chỉ là đóng vai vô tội và dẫm đạp người khác, ai mà không biết chứ.

Chị đây còn uống nhiều trà xanh hơn cô tưởng nhiều.

"Đồng chí này, rốt cuộc cô và chồng sắp cưới của tôi có quan hệ gì? Vừa rồi cô còn thân thiết gọi anh Tần, tại sao mọi người đến, cô lại đổi giọng gọi là đồng chí Tần rồi?"

"Hơn nữa hai người vừa rồi còn ôm ấp ngoài kia, tôi và hai đồng chí ở phòng trực đều thấy, chẳng lẽ một cô gái vừa từ quê lên như tôi có thể kéo họ cùng bôi nhọ cô sao?"

Mọi người nghe xong, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Hóa ra cô gái này là vợ sắp cưới của Tần Vân Phong ở quê, đi xa đến đây tìm người, không ngờ lại bắt gặp hai người này cùng về, còn ôm ấp nhau ở cửa.

Hai người này thật đáng đời, ngày ngày dưới mắt mọi người lén lút tình tứ, lại tưởng mọi người đều mù, lần này bị chính chủ bắt quả tang rồi!

Ban đầu tưởng nam chưa vợ nữ chưa chồng thì thôi, giờ biết Tần Vân Phong đã có vợ sắp cưới, ánh mắt mọi người đều thay đổi..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 9: Chương 9



Tần Vân Phong thấy vậy, lại lườm Tô Ý một cái.

Không ngờ người mà ngày thường nói năng không trọn câu, giờ lại trở nên sắc sảo thế này.

"Cô đừng làm mất mặt ở đây nữa, ra ngoài rồi nói!"

Tô Ý vội vàng tránh khỏi tay anh ta, ấm ức nói: “Anh có thể đừng đuổi em đi được không? Em vì để đến gặp anh, nửa đường bị kẻ xấu cướp hết hành lý, hành lý và tiền trên người đều mất, ngay cả thư giới thiệu cũng không còn, anh xem em thê thảm như vậy, không hỏi han gì mà đã đuổi em về, có phải em không nên đến đây không? Có phải em đã làm anh mất mặt không?"

DTV

"Vừa rồi em thật sự không cố ý, chỉ là khó khăn lắm mới thoát c.h.ế.t đến đây, vừa đến đã thấy người phụ nữ khác ôm anh, em thấy khó chịu, mắt mọi người đều sáng suốt, em tin mọi người đều thấy cô ấy có ý với anh, em không hề bôi nhọ cô ấy."

Mọi người ban đầu đều đang hào hứng xem.

Thấy cô gái này nói chân thành, trên người thật sự không có hành lý, phong trần mệt mỏi nhưng vẫn không che giấu được nhan sắc.

Khiến người ta nhìn mà thương cảm.

Không khỏi cùng lên tiếng giúp đỡ: “Phó đội trưởng Tần, cô gái người ta đã đi xa đến đây, sao anh không nói gì mà đuổi đi? Thật không tử tế."

"Đúng đấy, người ta bị cướp để đến tìm anh, không còn đồng nào, anh ít nhất cũng nên cho cô ấy ở lại đã."

"Thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, ngày thường nhìn anh ta cũng tốt, không ngờ lại là Trần Thế Mỹ(*), ở mỗi nơi có một người vợ, phúc không nhỏ à nha."

(*) Trần Thế Mỹ: là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công.

Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã.

Trần Thế Mỹ xuất thân vốn là một thư sinh nghèo khó tại vùng Hồ Nam, anh ta kết hôn với Tần Hương Liên và có hai đứa con.

Tần Hương Liên hết lòng dốc sức làm lụng cho Trần Thế Mỹ ăn học.

Sau đó Trần Thế Mỹ lên kinh thi cử và đỗ trạng nguyên.

Công chúa thấy Thế Mỹ sáng sủa và muốn kết hôn.

Trần Thế Mỹ vì đỗ trạng nguyên mà được tung hô, tâng bốc, đã chán cảnh nghèo khổ nên muốn ruồng bỏ quá khứ, chối bỏ vợ con.

Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo hai đứa con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng.

Vốn là phò mã nên Trần Thế Mỹ đã không nhận vợ con và sai người đuổi họ đi vì sợ tội "Trùng hôn" (đã kết hôn rồi lại kết hôn lần nữa khi chưa hủy hôn ước nhất là dám lừa dối công chúa là chưa có vợ)..
 
Back
Top Bottom