Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 310: Chương 310



Trâu Luật nhìn bảng hiệu trước cổng trường, ngạc nhiên:

“Trường Tiểu học Hạnh Phúc? Đây chẳng phải vẫn là ở Phúc Mậu sao? Tôi bảo cô đi đến đồn cảnh sát Bằng Bắc, sao lại kéo tôi đến trường học thế này?”

Ba cô bé đã theo Thủy Lang xuống xe, chỉ còn Trâu Luật ngồi trên xe hét lớn. Nhìn thấy bốn người một lớn ba nhỏ đi xa, chìa khóa xe lại bị rút đi, anh ta không còn cách nào khác đành phải xuống xe đi theo.

“Cán bộ Thủy, cuối cùng cô cũng đến rồi.”

“Chủ nhiệm, xin lỗi, lúc nãy bị kẹt chút việc ở khu Bình An, gần đây tình hình an ninh trong thành phố không tốt, ngay cả Chu Quang Hách cũng bị giữ lại. Thật ngại quá, để anh đợi lâu.”

Trâu Luật bước tới, sửng sốt: “?”

Những lời khách sáo thế này, từng chữ một đều lễ phép, lại có thể thốt ra từ miệng cô nhóc lúc nào cũng làm tôi nghi ngờ cuộc đời sao?

“Không sao, không sao. Các cô đều là vì phục vụ nhân dân cả.” Chủ nhiệm cư dân nghe thấy lời giải thích, lập tức xua tay.

“Vậy mau vào trong xem đi. Trường Tiểu học Hạnh Phúc gần ngay Ngô Đồng Lý, học sinh buổi trưa có thể về nhà ăn cơm, rất tiện lợi. Buổi tối tan học cũng không cần người đón. Lớp mầm non cũng có trong đây, Tam Nha có thể vào học ngay. Còn Đại Nha và Nhị Nha, tôi nghe nói hai bé biết vài chữ, dù phải vào lớp bổ túc nhưng ngày mai đến đây trước làm bài kiểm tra đầu vào, để giáo viên dễ dạy dỗ hơn.”

Thủy Lang quan sát môi trường trường học. Ngay cổng vào là sân chơi đất bùn, ở giữa có một cột cờ đỏ.

Một dãy nhà mái ngói đỏ có hành lang chính là phòng học, được dán đầy khẩu hiệu.

Trước văn phòng giáo viên có một cây cột treo chuông đồng, chỉ cần kéo dây là chuông sẽ vang lên báo giờ vào lớp và tan học.

Dù đến trễ chút nhưng cũng mới ba giờ hơn, học sinh vẫn còn đang học, tiếng đọc sách vang lên từ trong lớp học.

Nghe, nhìn, nghĩ đến việc ngày mai mình cũng có thể tới đây học, trở thành một trong những học sinh ở đây, ba cô bé không khỏi hít thở dồn dập.

“Được đấy.”

Dù sao đây cũng là những năm 70.

Thủy Lang đảo mắt quan sát một lượt, nhưng không thấy căn tin đâu, liền hỏi:

“Nhưng mà, chủ nhiệm, lúc nãy anh nói học sinh phải về nhà ăn cơm trưa. Vậy tất cả học sinh ở đây đều phải thế sao?”

“Đúng vậy, trường nhỏ mà. Học sinh, giáo viên đều ở gần đây, nấu ăn trong trường thì không ai mua, nên thôi về nhà ăn luôn.” Chủ nhiệm cư dân nhìn vẻ mặt của Thủy Lang, hỏi:

“Sao thế? Nhà cô không tiện à? Không phải Chu Huỷ đang ở nhà sao?”

Trong khu phố chỉ biết chị cả sẽ đi làm nhưng chưa biết chị cả sẽ đi học ở Đại học Công Nông Binh.

Thủy Lang tạm thời chưa nói:

“Khu Phúc Mậu nhiều nhà như vậy, không lẽ chỉ có từng này học sinh thôi sao? Không phải còn trường tiểu học khác nữa à?”

“Đương nhiên là có.” Trâu Luật đột nhiên lên tiếng:

“Trường này trước kia chỉ là nhà trẻ, học sinh giỏi đều đi học ở trường trung tâm Phúc Mậu rồi.”

“Chúng tôi ở đây cũng toàn là học sinh giỏi!” Chủ nhiệm cư dân lập tức nhấn mạnh.

“Trường trung tâm Phức Mậu sáng vào học thì không cho ra ngoài, ăn cơm phải đóng tiền ăn tập thể. Người nào bận rộn không có thời gian thì gửi con qua đó là hợp lý. Nhưng cũng có nhà khó khăn, đông người, tiện ở nhà nấu cơm thì gửi qua Tiểu học Hạnh Phúc này cũng tốt. Giáo viên ở đây đều tận tâm, dạy dỗ không khác gì đâu!”

“Tôi cũng nghĩ vậy, các thầy cô nhìn qua đều rất tận tâm.” Thủy Lang trấn an chủ nhiệm cư dân, tiếp lời:

“Nhưng mà chủ nhiệm, anh cũng thấy đó, tôi và Chu Quang Hách đều bận rộn như vậy. Chị cả, chắc anh chưa biết, chị ấy cũng phải đi học đại học rồi. Trong nhà bình thường không có ai nấu cơm cho ba đứa nhỏ. Đại Nha và Nhị Nha thì còn có thể tự nấu tạm nhưng mà mua rau, nhặt rau, rồi nấu cơm ăn, các bé đi học nửa ngày đã mệt, lại thêm chuyện này, nếu nấu không chín thì phải nhịn đói đến trường, lâu dài sao mà học tốt được?”

“Chắc chắn là không được.” Chủ nhiệm cư dân lắc đầu, rồi kinh ngạc hỏi: “Chu Huỷ không phải đi làm ở hợp tác xã sao? Sao giờ lại đi học đại học rồi?”

“Bãi rác tái chế, chị cả đi cũng không làm được việc. Đúng lúc văn phòng thanh niên trí thức có suất, nên để chị ấy đi học bồi dưỡng.” Thủy Lang trả lời xong, tiếp tục nói:

“Chủ nhiệm, trường trung tâm Phúc Mậu, tôi thấy khá hợp với ba đứa nhỏ, có thể chuyển các bé qua học ở đó được không?”

“Trường trung tâm Phúc Mậu mỗi nhà có hạn mức học sinh nhất định.” Chủ nhiệm cư dân nhìn ba cô bé:

“Tam Nha thì có thể vào học lớp mầm non nhưng Đại Nha và Nhị Nha thì khó đấy. Ngoài hạn mức, trường trung tâm còn bỏ lớp bổ túc, xếp lớp dựa trên năng lực thực tế. Dù có suất, hai bé cũng chưa chắc thi đỗ đâu.”

Đại Nha và Nhị Nha hơi căng thẳng, nghe ra ý của chủ nhiệm là có thể chỉ một trong hai được nhận, thậm chí cả hai đều không vào được.

“Hay là chúng ta qua đó xem trước đi, đứng đây nói cũng chẳng giải quyết được gì. Xem xong rồi hỏi, nếu không được thì lại tính chuyện ăn uống sau.” Thủy Lang nói xong, đã làm động tác chuẩn bị bước ra ngoài: “Anh thấy được không?”

"Được, nhưng tôi không thể đi cùng." Chủ nhiệm ủy ban giải thích: "Khu phố sắp xếp cho các cháu học ở trường Tiểu học Hạnh Phúc, còn trường Trung tâm Phúc Mậu tôi chỉ có thể thu xếp được một suất thôi. Việc có vào được hay không còn phải qua kỳ thi. Thêm nữa, tôi không thể đi cùng các anh chị, nếu không, các giáo viên ở đó lại nghĩ… cô hiểu mà, như thế không công bằng với các phụ huynh khác."

"Hiểu rồi, vậy chúng tôi sẽ tự đến hỏi trước."

Thủy Lăng dẫn ba cô bé chạy về phía ô tô.

"Này, cô làm gì thế?"

Trâu Luật không còn cách nào khác, đành chạy theo lên xe.

"Tôi nói cho cô biết, đây là chuyến cuối cùng, tôi không muốn lãng phí thời gian. Hỏi xong, dù được hay không, cô cũng phải theo tôi đi."

"Trường Trung tâm Phức Mậu tốt lắm sao?"

"Đương nhiên rồi, trường trung tâm nào chẳng tốt? Ở đó có tòa nhà trắng ba tầng, sân vận động xi măng rộng lớn, vườn hoa trung tâm, thư viện, phòng mỹ thuật, phòng âm nhạc, tất cả đều riêng biệt. Trung tâm văn hóa của khu cũng nằm ngay cạnh, có hoạt động gì, học sinh trường Phức Mậu luôn được ưu tiên. Từ tầm nhìn, không khí học tập đến đội ngũ giáo viên, tất cả đều khác biệt."

...

Ba cô bé đứng trước hai tòa nhà trắng ba tầng, sân vận động rộng lớn trải dài, vườn hoa nở rộ, tiếng đàn piano và ca hát phát ra từ phòng âm nhạc, kinh ngạc không nói nên lời.

Nhìn những học sinh mặc đồng phục trắng xanh, đeo khăn quàng đỏ, xếp hàng ra chơi, Nhị Nha chợt nhớ lại lần đầu tiên đi cùng cô út lên đường Hoài Hải, thấy đám học sinh như vậy đã ngưỡng mộ lắm, nhưng không dám thừa nhận.

Hóa ra, những học sinh đó đều học ở trường Trung tâm Phúc Mậu!

"Chủ nhiệm Trâu?"

Bất ngờ, hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo vụ đang đứng trước cổng trường tiễn học sinh ra về, vui mừng bước nhanh đến Trâu Luật: "Sao ngài lại xuống đây? Có việc gì không ạ?"

Trâu Luật vừa bắt tay hiệu trưởng, Thủy Lăng đã nhanh miệng nói: "Nhà có ba đứa trẻ mới được chuyển hộ khẩu về thành phố, chúng tôi muốn hỏi xem trường Trung tâm có còn suất nào không."

"Vị này là?" Hiệu trưởng tò mò nhìn Thủy Lăng, ai cũng biết vợ của Trâu Luật là con gái giám đốc Sở Giáo dục khu Phúc Mậu, chắc chắn không phải người trước mặt.

"Em gái." Thủy Lăng lại nhanh nhảu nói trước Trâu Luật: "Anh ấy là anh trai tôi, đây là ba đứa trẻ nhà chị cả tôi."

"Ồ." Hiệu trưởng lập tức nhiệt tình: "Còn chỗ, ba cháu nhìn đều nhỏ tuổi, các lớp dưới lớp ba vẫn còn vài suất."

Cháu ngoại của Bí thư Trâu không học ở trường Trung tâm Bằng Bắc mà đặc biệt đến trường Trung tâm Phúc Mậu, đây là sự công nhận lớn nhất dành cho họ!

Đây chính là tấm bảng hiệu sống động!

"Mời vào, chúng ta vào văn phòng tôi nói chuyện."

"Anh…"
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 311: Chương 311



"Anh cái gì?" Thủy Lăng liếc mắt nhìn Trâu Luật: "Gọi bao nhiêu tiếng anh trai và cậu rồi, chẳng lẽ là gọi không? Chưa bắt anh phải đưa lì xì gặp mặt, giờ nhờ giúp đỡ việc học, anh còn định phá hoại à?"

"Tôi… cô… là tôi bảo các cô gọi sao!"

"Khi gọi anh, anh cũng rất vui mà đúng không?"

"Cậu lớn." Nhị Nha đột nhiên nắm lấy góc áo của Trâu Luật, nói: "Cháu muốn đi học."

Trâu Luật: "……"

Anh ta tức giận chỉ vào Thủy Lăng: "Cô chơi trò cáo mượn oai hùm thật quá thành thạo rồi! Xong việc này, cô cứ ngồi đấy mà đợi vào đồn công an ngồi một tháng đi, đừng mong ra ngoài!"

"Nhị Nha!"

Bỗng một giọng nói quen thuộc và vang dội vang lên. Ba cô bé quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Bá Vương cùng vài đứa trẻ trong ngõ đang vẫy tay chào bọn họ, sau đó tiếp tục chạy theo mợ nhỏ.

"Oa, hiệu trưởng!"

"Hiệu trưởng cười với mợ út còn rực rỡ hơn cả hoa."

"Mợ út quen biết nhiều người thật, họ còn định học ở trường mình nữa?"

Bọn trẻ, bao gồm cả Tiểu Bá Vương, trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn hiệu trưởng dẫn Thủy Lăng và ba cô bé vào văn phòng hiệu trưởng, nơi mà bình thường bọn chúng chỉ dám lén lút nhìn từ xa mỗi khi đi ngang qua.

"Tớ muốn có mợ út."

"Tớ cũng muốn mợ út."

"Ước gì mợ út là mợ út của tớ."

Hiệu trưởng và trưởng phòng tuyển sinh sau khi nghe rõ tình hình cụ thể của ba cô bé, không đợi đến ngày mai, như thể sợ có biến, liền phát đề thi kiểm tra ngay tại chỗ và mời giáo viên đến đánh giá.

Giáo viên toán hỏi: "Đơn vị nhỏ nhất của số nguyên là gì? Đơn vị lớn nhất là gì?"

Đại Nha trả lời: "Đơn vị nhỏ nhất là 1, đơn vị lớn nhất là vô hạn."

Giáo viên toán nhìn Đại Nha một cái, tiếp tục hỏi: "Khi dấu phẩy thập phân dịch sang phải một chữ số, nó tăng lên bao nhiêu lần?"

Đại Nha đáp: "10 lần."

Giáo viên toán không giấu nổi sự kinh ngạc, dường như hứng thú hơn, hỏi tiếp: "Em đã học phép nhân chia rồi, vậy em có biết phân số là gì không?"

Đại Nha: "Khi chia đều số 1 thành nhiều phần, số biểu thị một phần hoặc vài phần của tổng, gọi là phân số."

Lúc này, ngay cả Trâu Luật và hiệu trưởng cũng bị thu hút.

Giáo viên toán ngồi xổm trước mặt Đại Nha: "Cô kiểm tra thêm nhé, một công nhân nhà máy cơ khí làm 20 linh kiện trong 5 giờ. Vậy trong 8 giờ, họ sẽ làm được bao nhiêu linh kiện?"

Đại Nha tính toán: "32 linh kiện."

Đôi mắt giáo viên toán sáng rực, không ngừng hỏi thêm: "4 công nhân làm 100 linh kiện trong 5 giờ. Vậy nếu có 6 công nhân làm trong 8 giờ, họ sẽ làm được bao nhiêu linh kiện?"

Thủy Lăng: "……"

Câu này có vẻ khó hơn.

Đại Nha cầm bút lên, viết trên giấy: 100 ÷ 5 ÷ 4 × 6 × 8, rồi giải từng bước: "240 linh kiện."

Tiếng hít thở nhẹ vang lên trong văn phòng hiệu trưởng.

Thủy Lăng suýt chút nữa vỗ tay, kinh ngạc nhìn Đại Nha.

Đồng thời, trong lòng cô dâng lên một niềm tự hào chưa từng có.

"Cô bé này có thể nhập học ngay lập tức!" Giáo viên ngữ văn chưa kịp hỏi, giáo viên toán đã quyết định, hưng phấn đến mức không nhịn được, lại ra thêm một câu hỏi: "Con đã biết phân số, cô hỏi thêm nhé. Một cửa hàng bách hóa dự kiến bán 600 bánh xà phòng trong tháng 4. Nhưng nửa đầu tháng đã hoàn thành hai phần ba kế hoạch cả tháng. Vậy nửa đầu tháng đã bán được bao nhiêu bánh xà phòng?"

Hiệu trưởng vẫy tay, lo rằng bé sẽ không trả lời được: "Phân số là nội dung lớp 3 mới học, con bé còn nhỏ thế này, đừng quên, các cháu còn chưa từng đi học."

"400 cái."

"!!!"

Mọi người ban đầu đều kinh ngạc nhìn Đại Nha, nhưng ngay sau đó nhận ra điều bất thường, sự kinh ngạc lập tức nhân đôi khi chuyển ánh mắt sang Nhị Nha. người còn thấp hơn cả Đại Nha.

Giáo viên toán lập tức nắm lấy tay Nhị Nha: "Vừa nãy là con nói đúng không?"

Nhị Nha gật đầu, nhìn sang mợ út cũng đang sửng sốt, nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng nhỏ như hạt gạo.

"Em mới mấy tuổi mà đã học phân số rồi? Lại còn biết áp dụng ngay lập tức?!" Giáo viên toán kinh ngạc xong, liền hỏi tiếp: "Trường Tiểu học Phúc Mậu có 40 học sinh lớp một và 50 học sinh lớp ba. Vậy số học sinh lớp một bằng mấy phần số học sinh lớp ba?"

Tất cả mọi người đều nhìn Nhị Nha, nín thở chờ đợi.

Cậu lớn Trâu Luật không nhịn được lên tiếng: "Thầy cũng dám ra câu hỏi này, con bé còn chưa cao đến đầu gối tôi nữa mà…"

"Bốn phần năm."

"!!!"

Trâu Luật trố mắt nhìn Nhị Nha, tưởng như mắt mình sắp rơi ra ngoài.

Những người khác, bao gồm cả Thủy Lăng, cũng kinh ngạc không kém, chăm chú quan sát Nhị Nha, đứa trẻ trông chỉ ngang tuổi học lớp hai.

Giáo viên toán bất ngờ cười lớn, ôm chặt Nhị Nha: "Đứa trẻ này cũng có thể nhập học ngay! Thần đồng tính toán chắc cũng chỉ đến mức này thôi! Không cần kiểm tra thêm gì nữa, cả ba đứa…"

Nói được một nửa, giáo viên toán buông Nhị Nha ra, bước đến trước Tam Nha, cười càng thân thiện hơn: "Mặc dù em sẽ vào mẫu giáo nhưng hai chị của em đều giỏi thế này, em có học trước điều gì chưa? Mười nhân mười bằng bao nhiêu?"

Tam Nha chớp đôi lông mi cong vút, đôi mắt tròn xoe nhìn giáo viên toán, gương mặt bầu bĩnh ngây thơ quay sang cô út: "Nhân là gì ạ?"

Giáo viên toán: "……"

Cả văn phòng hiệu trưởng vang lên tiếng cười lớn.

Giáo viên toán tỏ ra tiếc nuối nhưng khi nhìn lại hai chị em còn lại, niềm vui lại trỗi dậy.

Chỉ vậy thôi cũng đã quá bất ngờ và hài lòng, không thể đòi hỏi thêm.

Thủy Lăng xoa đầu từng đứa, cảm nhận niềm tự hào "như một người mẹ già mãn nguyện": "Nếu vậy thì hai đứa lớn sẽ chờ các thầy cô phân lớp, còn Tam Nha sẽ vào mẫu giáo. Khi nào bắt đầu đi học được?"

"Chúng tôi sẽ hoàn tất thủ tục nhập học hôm nay, ngày mai các em có thể đến trường. Hoặc, nếu cần chuẩn bị thêm, các em có thể bắt đầu từ thứ Hai tuần sau." Hiệu trưởng tươi cười nói, rõ ràng rất hài lòng khi bất ngờ có được hai học sinh xuất sắc.

"Vậy để thứ Hai đi." Thủy Lăng đồng ý.

Cô cầm giấy chứng nhận của khu phố và sổ hộ khẩu, nhanh chóng hoàn tất các thủ tục nhập học, đăng ký địa chỉ, thành viên gia đình. Tuy nhiên, do chưa xác định rõ các bé gái học lớp nào, nên tạm thời chưa thể nộp học phí hay nhận sách vở.

Khi tan trường, không thể tham quan nhà ăn, thẻ cơm cũng phải làm chung với thẻ học sinh, nên thứ Hai sẽ quay lại để hoàn tất.

"Mợ út ơi, thứ Hai bọn cháu thật sự có thể đến đây đi học phải không?"

Thủy Lăng nhìn giấy chứng nhận nhập học trong tay, mở cửa xe: "Đúng vậy, thứ Hai các cháu sẽ chính thức là học sinh của ngôi trường này."

Nhị Nha hào hứng hỏi: "Vậy cháu cũng sẽ có đồng phục và khăn quàng đỏ chứ?"

"Đương nhiên rồi, các cháu đều là học sinh tiểu học mà."

"Oa."

Tiếng hò reo và cười đùa của bọn trẻ vang vọng khắp xe.

Trâu Luật: "…"

"Khi nào cô đi với tôi đây?"

Thủy Lăng liếc nhìn anh ta: "Ồ, anh vẫn còn ở đây à."

Trâu Luật: "?"

Nếu không có anh ta, liệu cô có vào được văn phòng hiệu trưởng?

Nếu không có anh ta, liệu còn chỗ nào cho bọn trẻ khi năm học đã bắt đầu lâu rồi?

Cáo mượn oai hùm xong là định đá anh ta sang một bên?

"Đi tới đồn công an!"

“Không cần đi nữa.” Thủy Lăng khởi động xe: “Xe hết xăng rồi.”

Trâu Luật im lặng một lúc, rồi nghiến răng nghiến lợi thốt ra: “Thủy, Lăng!!!”

“Vẫn còn một chút, đủ để tôi đưa ba đứa nhỏ về rồi chạy tới Hương Trương Viên.” Thủy Lăng đặt hai tay lên vô-lăng: “Không phải anh muốn tôi đi xin lỗi bố anh sao? Vậy thì đi thôi.”

Trâu Luật nghi hoặc nhìn người ngồi ở ghế lái, không nói gì.

Nếu thật sự cô chịu đi xin lỗi thì cũng được thôi.

Dù sao, nếu đến đồn công an, mục đích cuối cùng cũng là để dạy dỗ cô khiến cô phải ngoan ngoãn xin lỗi.

Xem ra việc để cô mượn oai hùm cũng có tác dụng, bây giờ cô đã chịu nghe lời rồi.

“Được, để tôi nói cho cô biết. Một lát nữa, cơn giận của bố tôi chắc chắn không nhỏ đâu. Khi ông ấy nổi giận, trời long đất lở, thậm chí có khả năng ông sẽ ra tay đánh cô một cái. Có khi ngay lúc cô bước vào, ông đã cho cô một bạt tai rồi. Lần này ông ấy thật sự rất tức giận, tôi đã nhiều năm không thấy ông giận đến thế. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô.”

“Chát!”

Vừa bước vào cửa Hương Trương Viên, quả nhiên có một cái bạt tai giáng xuống.

Thủy Lăng quay sang nhìn Trâu Luật đang ôm mặt, ngơ ngác vì bị đánh.

Đây là đang diễn vở gì vậy?
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 312: Chương 312



“Bố!”

Trâu Luật không thể tin nổi nhìn Trâu Hiền Thực. Ít nhất đã mười mấy năm anh ta không bị ăn tát rồi. Nếu đánh cậu em trai thì cũng thôi đi nhưng anh ta lớn thế này rồi, thậm chí còn đã kết hôn!

Hơn nữa, anh ta là ai chứ? Ở ngoài đường, đi đến đâu chẳng được người khác niềm nở, tôn trọng. Vậy mà bây giờ lại bị đánh trước mặt bao nhiêu người!

Lại còn trước mặt cô gái nhỏ mà anh ta vừa khoe khoang sẽ bảo vệ nữa!

Trâu Hiền Thực liếc mắt ra hiệu cho con trai cả, ý bảo anh ta nhìn ra phía sau: “Con làm cái gì vậy? Sao lại đối xử với em gái như thế?”

Hai người quay đầu lại nhìn vào phòng khách.

Sắc mặt của Trâu Luật lập tức càng thêm khó coi.

Trong phòng khách, một nhóm cán bộ mặc sơ mi trắng, quần áo công chức đang ngồi quanh bàn trà. Tất cả đều kinh ngạc nhìn anh ta.

Thể diện của anh ta bị mất sạch rồi!

Hai ngày nay, đầu óc anh ta hoàn toàn rối loạn, không hiểu được rốt cuộc bố mình muốn làm gì. Mới mấy hôm trước còn nổi trận lôi đình, muốn đưa người ta đến đồn cảnh sát dạy dỗ, bây giờ thì lại làm ra vẻ cưng chiều Thủy Lang trước mặt bao nhiêu người như thế này.

“Con đã làm gì với cô ấy nào?”

Chẳng qua chỉ là định túm lấy b.í.m tóc kéo vào nhà, vẫn chưa kịp làm gì.

Trâu Hiền Thực trừng mắt nhìn con trai cả, muốn mắng anh ta hôm nay đầu óc sao lại u mê như thế. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hỏi tiếp e rằng không biết sẽ còn rắc rối tới mức nào, nên ông ta quay sang vẫy tay gọi Thủy Lang: “Lang Lang, lại đây, đi gặp khách với tôi nào.”

Thủy Lang không nhúc nhích, ánh mắt dò xét nhìn Trâu Hiền Thực.

Nhưng Trâu Hiền Thực đã nhập vai, sải bước vào phòng khách, cười rất sảng khoái: “Mọi người nhìn xem, đây là cháu gái tôi, Thủy Lang. Cô bé hơi nhút nhát, không dám gặp người lạ.”

“Trông quen quen, có phải cô bé từng xuất hiện trên báo vì dẹp loạn ở ngõ Bình An không?”

“Lão Trần, mắt ông tinh thật, trên báo chỉ có một tấm ảnh chụp nghiêng, mà ông cũng nhận ra.”

“Mắt tinh ghê, đúng là cô bé đó rồi. Tôi nghe nói cô bé làm ở Cục Quản lý Nhà đất?”

“Đúng vậy, làm ở Cục Quản lý Nhà đất, cũng chính là nữ anh hùng trên báo.” Trâu Hiền Thực tỏ vẻ tự hào như người cha: “Lang Lang, nếu cháu ngại người lạ thì vào bếp tìm dì Quỳnh đi. Dì Quỳnh đang làm món bánh hoa quế mà cháu thích nhất đấy.”

“Thật vậy sao?” Thủy Lang cười nhạt, không có chút e dè nào: “Nhưng tôi chưa bao giờ ăn món bánh đó.”

Trâu Hiền Thực: “…”

Một nhóm cán bộ nhìn nhau đầy nghi hoặc, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người họ.

Trâu Luật thấy có nhiều người như vậy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một nửa, vội đứng ra hòa giải: “Bố, con đã nói với bố bao nhiêu lần rồi, đó là bánh ngọt hình hoa quế, không phải bánh hoa quế, chỉ là làm theo hình dáng hoa quế thôi.”

Trâu Hiền Thực vội vàng gật đầu: “À đúng đúng, xem bố này, không thích đồ ngọt nên hay gọi nhầm.”

“Bí thư Trâu, tôi nhớ ông thích nhất là món bánh trôi nước mà? Mỗi lần lên thủ đô họp, họ đều chuẩn bị riêng cho ông một phần, ít nhất cũng bỏ ba, bốn thìa đường trắng vào.”

Một cán bộ nói đùa.

Sân khấu mà Trâu Luật vừa cố gắng dựng lên, thoáng chốc lại bị câu nói đó làm cho lúng túng.

Thủy Lang liếc mắt nhìn cán bộ vừa nói, định nói gì đó thì Trâu Khải đột nhiên chạy từ trên lầu xuống: “Thủy Lang, em về rồi! Mau lại đây!”

Nhớ đến những thứ mua ở quầy tín thác, Thủy Lang ngập ngừng một chút rồi đi về phía Trâu Khải.

Vừa bước ra không bao xa, đã nghe Trâu Hiền Thực nói:

“Quan hệ hai đứa từ nhỏ đã tốt, lớn lên vẫn chẳng thay đổi gì.”

Sau đó là tiếng tâng bốc vang lên.

Tâng bốc?

Không phải nói Trâu Hiền Thực đã bị đình chỉ công tác ở nhà rồi sao?

Tại sao vẫn có một nhóm người tâng bốc ông ta, mà trông ai nấy địa vị cũng chẳng phải thấp?

“Lại đây chút, đừng để họ nghe thấy.”

Trâu Khải đứng chắn trước mặt Thủy Lang như thể muốn khoe công: “Mấy thứ em mua, anh đã cất hết cho em rồi. Hôm đó, khi cửa hàng tín thác mang đến, đúng lúc bị bố anh nhìn thấy, ông ấy nổi trận lôi đình, còn bảo anh mang đi chỗ khác. Nhưng chỗ khác thì anh sao yên tâm được. Nhân lúc bố không có ở nhà, anh đã cho người mang về đây, cất gọn gàng hết rồi.”

Thủy Lang nhìn về phía căn phòng cuối hành lang.

“Dì Quỳnh không phát hiện sao?”

“Có phát hiện nhưng bà ấy không nói gì, chỉ đem đồ cũ bên trong đi thôi.”

Trâu Khải rút chìa khóa ra đưa cho cô: “Thật ra mẹ anh vừa thấy đồ em mua, cũng rất kinh ngạc nhưng bà ấy cũng có ý khác. Anh còn cố ý bảo muốn gửi chỗ khác, mẹ lại tự nói chỗ khác không an toàn, rồi đưa chìa khóa cho anh.”

Ánh mắt Thủy Lang đầy vẻ nghi hoặc nhìn anh ta.

Trâu Khải nắm chìa khóa trong tay, nhìn thẳng vào mắt cô một lúc lâu, cuối cùng cũng lộ ra chút bối rối: “Anh dùng chút kế thôi.”

“Kế gì?”

“Anh nói với mẹ rằng, những thứ này là em mua làm của hồi môn, quà cưới để gả cho anh, bảo anh giữ kỹ. Rằng đợi vài hôm nữa, chúng ta có nhà rồi sẽ chuyển đi. Nghe nói một nửa đồ là của anh, bà mới giao chìa khóa.”

Khi vào nhà, Thủy Lang đã định lấy hết đồ mang đi.

Nhưng đúng lúc bước vào, cô nghe thấy Trâu Luật nói: “Mai mới là tiệc trăng tròn.”

Vài chữ này làm cô thay đổi ý định.

“Bên trong két sắt, đã dọn trống chưa? Lỡ lẫn lộn thì sao?”

“Két sắt đã trống hết rồi, không còn gì.”

“Bên ngoài là ai vậy? Tới đây làm gì?”

“Là… Mẹ? Mẹ làm con giật mình!” Trâu Khải đặt tay lên ngực, nhìn mẹ mình bất ngờ đứng ngay cửa bếp: “Sao mẹ đi ra mà không báo tiếng nào vậy?”

Ánh mắt Lý Lan Quỳnh loé lên ý cười, đặc biệt khi thấy Trâu Khải và Thủy Lang đứng rất gần nhau, vừa rồi còn thì thầm ghé tai nhau nói chuyện.

Bà ta hiểu rõ con trai mình ưu tú thế nào, có bao nhiêu người muốn gả cho anh ta.

Ngay cả năm đó Thủy Mộ Hàm cũng muốn gả con gái duy nhất vào nhà bà ta, Thủy Lang làm sao mà dễ dàng quên được con trai bà ta như thế.Không phải sao? Lúc không có ai, hai đứa ở riêng với nhau là lộ ra ngay.

Xem ra, con trai nói không sai, Thủy Lang thật sự rất si tình với anh ta, thực sự muốn kết hôn rồi.

Nghĩ đến đây, Lý Lan Quỳnh nở nụ cười chân thành.

“Lang Lang, vừa tan làm à? Có đói bụng không? Lại đây ăn bánh đậu xanh mới ra lò đi.”

Thủy Lang: “……”

Món bánh hoa quê bây giờ lại trở thành bánh đậu xanh.Bánh đậu xanh thanh mát, ngọt mà không ngấy, Thủy Lang ăn liền hai miếng, còn muốn ăn thêm.

Lý Lan Quỳnh mỉm cười vô cùng hài lòng, ánh mắt nhìn Thủy Lang dịu dàng như con gái ruột.

“Lang Lang, con yên tâm, đợi khi chúng ta thật sự thành một nhà, con vẫn sẽ là viên ngọc quý trong lòng cả nhà. Muốn làm gì thì làm, thích ăn gì dì Quỳnh sẽ làm cho con. Nếu Tiểu Khải bắt nạt con, dì sẽ đuổi nó ra ngoài!”“Mẹ, con là con ruột của mẹ mà?”

Ánh mắt Lý Lan Quỳnh vẫn gắn chặt vào Thủy Lang.

“Mẹ đã dành nửa đời cho ba cha con các người rồi. Nửa đời sau, mẹ chỉ sống vì Lang Lang. Tấm lòng của mẹ, từ nay về sau đều đặt hết vào Lang Lang.”Thủy Lang nhìn bà một cái, cúi đầu tiếp tục cầm một miếng bánh đậu xanh ăn.

Ăn nhiều như vậy mà không ngấy, chắc chắn rất hợp khẩu vị của Chu Quang Hách. Ăn hết miếng này sẽ không ăn nữa, số còn lại mang về hết.“Mẹ, mẹ xem mẹ làm Thủy Lang cảm động sắp khóc rồi kìa.” Trâu Khải cầm ấm cà phê đã pha xong rót vào cốc: “Uống chút cà phê đi cho bớt ngấy, cảm động cũng không ăn thay cơm được đâu.”

"Được, được rồi, con gái ngoan, thích thì lần sau cô làm tiếp cho con. Đừng ăn nhiều bánh ngọt quá, để dành bụng tối ăn hoành thánh." Lý Lan Quỳnh mỉm cười định mang bánh đậu xanh đi nhưng Thủy Lang ngăn lại” "Gói lại giúp tôi, tôi mang về."

"Con bé này, thích ăn đến vậy sao?"
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 313: Chương 313



Trâu Khải nhìn mẹ mình, người đã lâu rồi không vui vẻ như thế, giơ ngón tay cái với Thủy Lang: "Em thật giỏi lấy lòng người lớn."

"Lấy lòng gì chứ, Lang Lang biết mẹ có ý tốt, không muốn lãng phí thôi." Lý Lan Quỳnh lấy từ tủ ra giấy dầu để gói bánh mì vuông, cẩn thận gói bánh đậu xanh lại: "Lang Lang, tối mai nhà dì có tiệc, cháu cũng đến chơi nhé."

Thủy Lang dừng động tác nhai lại” "Tôi bận, phải đi làm."

Thấy cô trả lời như vậy, Lý Lan Quỳnh càng yên tâm, đặt gói bánh sang một bên” "Vợ của con trai lớn dì không đủ sức gánh vác chuyện này, dì đã già rồi, sau này vẫn phải nhờ vào cháu."

Trâu Khải không giấu được nụ cười nơi khóe miệng nhưng vẫn cố nhịn, ánh mắt mong đợi nhìn Thủy Lang.

"Tôi thật sự không rảnh."

Thủy Lang liếc nhìn Trâu Khải, rồi tránh đi, nhìn về phía Lý Lan Quỳnh” "Dì Quỳnh, tôi biết dì đối xử tốt với con. Đi loanh quanh Ngân Hàng Ủy Thác mới biết hai vạn tệ dì cho tôi đáng giá như thế nào."

Lý Lan Quỳnh khựng lại, giải thích: "Lang Lang, dạo này chú Trâu của cháu ở nhà mãi, chưa ra ngân hàng rút tiền. Nhưng cháu yên tâm, đợi tiệc tối mai xong, chú sẽ ngay lập tức rút số tiền còn lại đưa cháu."

Nói xong, trong lòng Lý Lan Quỳnh cảm thấy mơ hồ.

Chuyện lái xe vài ngày trước, rốt cuộc Thủy Lang vô tình hay cố ý? Nếu là cố ý, thấy họ không truy cứu, chẳng lẽ không nên thở phào nhẹ nhõm sao? Sao cô còn dám thản nhiên nhắc tới một vạn tệ còn lại?

Lẽ nào, chuyện trước kia thật sự là vô ý? Cô bé này sống tự do quen rồi sao?

Nếu thật sự là như vậy thì tốt quá, chứng tỏ con bé này dễ bề điều khiển.

"Cảm ơn dì Quỳnh." Thủy Lang cười nói: "Sau này, khi không có ai ở nhà, tôi sẽ thường xuyên tới thăm dì."

"Cháu nói linh tinh gì thế." Lý Lan Quỳnh nhìn ra được Thủy Lang vẫn đang giận dỗi: "Là vì giận chuyện Trâu Khải đính hôn với Ô Lâm Lâm đúng không? Đó chỉ là kế sách tạm thời thôi. Là bố của cháu uy h.i.ế.p chú Trâu, nên mới tạm thời đính hôn. Ngoài cháu ra, dì tuyệt đối không cho ai bước vào cửa nhà này. Cả đời này, dì chỉ nhận một mình cháu là con dâu. Vậy nên, mấy năm nay, dì luôn cố gắng tìm cách điều cháu về đây."

Thủy Lang giả vờ ngạc nhiên, ngoài ngạc nhiên còn tỏ vẻ cảm động: "Thật sao? Nhưng cháu chưa bao giờ nhận được lệnh điều động."

"Chú Trâu của cháu cũng không dễ dàng gì, có rất nhiều người đang nhắm vào ông ấy. Như lần này, cháu lái xe ra ngoài, đã gây cho ông ấy không ít phiền toái. Chưa tới hai ngày đã có người muốn đá ông ấy xuống. Nếu không phải ông ấy nhanh trí…"

Lý Lan Quỳnh liếc nhìn ra ngoài: "Tóm lại, chú Trâu của cháu cũng không dễ dàng gì. Lang Lang, cháu là đứa trẻ thông minh, thông minh hơn cả thằng cả và Trâu Khải. Bây giờ dì chỉ hy vọng cháu sớm gả vào nhà, giúp đỡ chú Trâu của cháu."

"Tôi giúp?" Thủy Lang ánh mắt đầy nghi hoặc: "Tôi giúp được gì? Giúp thế nào?"

"Trừ cháu ra, không ai giúp được ông ấy nữa." Lý Lan Quỳnh ngồi sát lại bên Thủy Lang: "Tiệc tối mai, cháu tới là đã giúp rồi."

Thủy Lang cầm cốc cà phê lên, thổi nhẹ: "Dì chắc chắn muốn tôi tới sao?"

Lý Lan Quỳnh nắm lấy tay Thủy Lang: "Đương nhiên chắc chắn, dì Quỳnh chỉ nhận mình cháu."

Thủy Lang nhìn ra phòng khách, nơi Trâu Hiền Thực đang cười lớn không ngừng, rồi nhìn sang hai mẹ con đang tràn đầy mong đợi, miễn cưỡng nói: "Được rồi, vậy tối mai tôi sẽ tới."

Mẹ con họ lập tức vui mừng khôn xiết” "Tuyệt quá!"

Thủy Lang đóng gói bánh đậu xanh, gói cả hoành thánh nhân rau cải, trước khi đi vào căn phòng kia kiểm tra kỹ lưỡng xem trang sức cổ mua về đều còn ở đó, rồi bảo Trâu Khải chở mình về.

Hành động này khiến ánh mắt mọi người nhà họ Trâu tràn đầy sự hân hoan.

Trên đường về.

"Tiệc trăng là gì?"

"Chỉ là buổi tụ họp mỗi tháng một lần, tổ chức tại nhà anh. Đều là những người bố anh mời tới, chủ yếu để bàn về các cuộc họp liên quan trong thành phố."

"Họp mặt cán bộ, sẽ không bị người ta nói ra nói vào à?"

"Khu Hương Chương vốn dĩ toàn là cán bộ sinh sống, chỉ là tổ chức họp hành nội bộ trong khu, người ngoài không nhìn thấy, cũng không vào được, làm sao mà nói ra nói vào được."Phía sau im lặng, Trâu Khải chờ mãi không thấy tiếng trả lời, giống như người kia không còn gì để hỏi nữa. Khóe miệng anh ta đột nhiên nhếch lên đầy đắc ý.

Trước khi đi, bố anh ta còn dặn dò rằng nếu Thủy Lang hỏi chuyện vì sao ông ta lại không bị làm sao, nhất định không được tiết lộ bất cứ điều gì, đồng thời phải báo lại mọi hành động của cô.

Trong lòng Trâu Khải lúc đó cũng lo lắng, bởi bố anh ta suốt ngày nghi ngờ rằng Thủy Lang cố ý hãm hại ông ta. Nhưng giờ nhìn lại, cô chẳng hề nhắc đến một chữ, rõ ràng không có bất kỳ ý định nào.

"Đúng là không có cố ý!"

Nghĩ lại, dù cho là cô cố ý thì cũng hợp tình hợp lý. Không sợ Thủy Lang tức giận, chỉ sợ cô không tức giận, vì khi đó, nhà họ Trâu mới thực sự không còn hy vọng.



"Thủy Lang!"

Vừa đến đường Phục Mậu, đã thấy Ô Thiện Bình đứng bên đường vẫy tay.

Thủy Lang nhảy xuống khỏi xe, tùy tiện vẫy tay chào Trâu Khải: "Anh về trước đi, mai gặp."

Trâu Khải đang định xuống xe, mời cô đi xem phim, nghe thấy vậy, lại nhìn Ô Thiện Bình, liền im lặng: "Mai gặp."

"Đúng là Trâu Khải rồi."

Ô Thiện Bình nhìn bóng lưng đạp xe đi xa: "Cậu ta sao lại cứ đưa con về nhà mãi thế? Không phải con đã kết hôn rồi sao?"

"Đúng vậy, tôi đã kết hôn rồi. Còn gia đình kia, không biết sao cứ bám lấy tôi mãi."

Thủy Lang xách hộp cơm đi về hướng hẻm Ngô Đồng.

Ô Thiện Bình nhìn hộp cơm trĩu nặng, nuốt nước bọt một cái, bước theo bên cạnh: "Ngoài tiền của com, còn có thể là gì khác."

"Ông cũng biết à?"

"Bó mà không biết thì ai biết." Ô Thiện Bình chặn đường Thủy Lang: "Lang Lang, hôm nay con chịu nói chuyện với bố, chắc chắn là muốn hỏi bố điều gì chứ?"

Thủy Lang dừng bước, nhìn bố ruột của mình: "Ông định nói gì với tôi?"

Ô Thiện Bình: "..."

Bị gài bẫy một cách dễ dàng!

"Con muốn biết chuyện gì?"

"Lý Lan Quỳnh nói, họ đính hôn với Ô Lâm Lâm là do ông uy h.i.ế.p họ." Thủy Lang đi thẳng vào vấn đề: "Ông đã uy h.i.ế.p họ chuyện gì?"

"Chuyện này..." Ô Thiện Bình lục túi, giở hết cả túi ra: "Ít nhất cũng phải hai nghìn tệ."

Thủy Lang vòng qua ông ta đi tiếp.

"Sao lại đi rồi, chúng ta bàn lại giá đã nào!" Ô Thiện Bình không ngừng giơ tay ngăn nhưng làm sao cũng không cản được. Lúc này ông ta mới hiểu, việc cô dừng lại ban nãy là cố ý.

"Cái giá này cao quá, con có thể hỏi chuyện khác mà, chuyện khác rẻ hơn."

"Vậy thì ông nói vài gợi ý kèm giá cả đi, tôi xem có quyết định nghe hay không."

"Tiệc tháng của nhà họ Trâu ngày mai có liên quan đến việc con muốn dùng hẻm Bình An để tham gia giải thưởng Ngọc Lan."

Thủy Lang dừng bước, cau mày: "Ông nói gì?"

Ô Thiện Bình xoa tay: "Lang Lang, con đã lấy hết tiền của bố, còn lấy cả tiền của bà nội con. Từ giờ đến kỳ lương tiếp theo còn hơn nửa tháng, con muốn bố sống sao đây?"
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 314: Chương 314



"Thông tin này, chẳng qua sớm hay muộn mà thôi." Thủy Lang nhìn ông ta: "Bây giờ ông chỉ có một con đường, đó là nói hết mọi chuyện anh biết. Xem xem có làm tâm trạng tôi tốt hơn không. Nếu tâm trạng tôi tốt, có thể tôi sẽ thưởng cho ông vài đồng. Chứ không phải đứng đây mặc cả, ông không có tư cách, hiểu chưa?"

Ô Thiện Bình tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Quả đúng là công phu sư tử ngoạm!"

Chẳng trách ngay cả bà mẹ già của ông ta cũng bị cô vét sạch!

Ông ta muốn rời đi nhưng ngoài cô con gái trước mặt có thể cho ông ta vài đồng để ăn cơm thì không còn chỗ nào khác để xoay tiền. Không còn cách nào khác, ông ta đành nói:

"Đơn vị phát động giải Ngọc Lan là Liên hiệp Chính quyền Thành phố và Ngành Xây dựng. Hôm qua, Liên hiệp Ngành Xây dựng vừa mới thành lập Phân hội Liên kết Cải tạo Đô thị. Hội trưởng là Tào Hiền Thực, công tác bình chọn giải Ngọc Lan chủ yếu do Phân hội này phụ trách."

Trái tim Thủy Lang đập "thịch" một tiếng, lông mày càng nhíu chặt hơn:

"Dựa vào đâu mà ông ta được làm hội trưởng?"

"Ai mà biết được? Con quay lại rồi, đăng ký cũng thành công, bố đâu còn lọt được vào mắt nhà bọn họ nữa." Ô Thiện Bình nhận ra thông tin mình cung cấp rất quan trọng đối với Thủy Lang, ánh mắt đầy mong đợi nhìn cô, hy vọng được "thưởng".

Thủy Lang ngẩng đầu lên:

"Trong tay ông có thứ gì để khống chế Trâu Hiền Thực không?"

Ô Thiện Bình cầm hai cái túi trống không, lắc qua lắc lại hồi lâu, thấy Thủy Lang không có phản ứng gì, ánh mắt ông ta từ mong đợi dần chuyển thành thất vọng. Ông ta nhìn quanh đường, tiến đến gần, hạ giọng nói nhỏ:

"Năm đó, mẹ con gửi cho nhà họ trâu một thùng vàng nhỏ có đánh dấu mã số. Lúc đó không xử lý kịp thời, sau này thùng đó trở thành của nợ, đụng vào là bỏng tay. Hễ dọa một câu, bọn họ liền sợ."

"Chỉ vậy thôi à?"

Thủy Lang bình tĩnh nhìn ông ta:

"Người khác không hiểu ông, nhưng tôi thì hiểu. Nếu ông dám đi uy h.i.ế.p người ta, chắc chắn trong lòng ông vẫn còn giữ một đường lui, đó là gì?"

Tiếng bụng của Ô Thiện Bình kêu lên "ùng ục" không ngừng, ông ta nhìn Thủy Lang với ánh mắt đầy khẩn cầu.

Thủy Lang bỗng cười khẽ:

"Không nói chứ gì? Tôi chỉ cho ông cơ hội này để nói thôi, lần sau muốn nói, ông cũng chẳng tìm được tôi nữa."

"Này, đợi đã!" Ô Thiện Bình vội nắm lấy tay áo cô con gái:

"Con gấp cái gì, tính cách này không biết giống ai nữa. Bố không giúp con thì giúp ai, chẳng lẽ lại đi giúp nhà họ Trâu? Một lũ m.á.u lạnh, ngay cả một đồng cũng không thèm cho bố mượn, còn đuổi bố ra ngoài."

Nghe đến đây, Thủy Lang không còn vội nữa, cô đánh giá Ô Thiện Bình:

"Nói như vậy, ông thực sự đang nắm giữ một điểm yếu của nhà họ Trâu. Nhưng ông lại không thể tùy tiện lấy ra để uy h.i.ế.p họ, vì một khi nói ra, ông sẽ mất đi giá trị lợi dụng, sau đó ông cũng chẳng còn mạng."

Sắc mặt Ô Thiện Bình thay đổi:

"Con nói nhỏ chút."

Cô con gái này thực sự thông minh đến đáng sợ!

Ông ta chưa hề tiết lộ điều gì, sao cô lại đoán trúng như vậy!

"Ba giây, ba..."

"Năm đó người vợ khác của Trâu Hiền Thực gặp tai nạn xe nhưng không chết, hiện vẫn còn ở Hộ Thành."

"Ông ta còn có một người vợ khác sao?"

Thủy Lang tỏ vẻ rất kinh ngạc: "Lý Lan Quỳnh chẳng phải là vợ cả của ông ta sao?"

"Là vợ cả, nhưng hồi đó, tiền mới là thứ quan trọng nhất." Ô Thiện Bình giơ ngón tay cái lên, "Từ xưa đến nay, làm quan thì ai mà chẳng cần tiền để trải đường? Ô Thiện Bình cũng không ngoại lệ. Hồi đó ông ta chỉ là một cán bộ nhỏ từ vùng quê lên, muốn có thành tích chính trị, chỉ có năng lực thì làm được gì? Người có năng lực còn nhiều hơn ông ta, đâu đến lượt ông ta. Thế nên ông ta đã tìm mọi cách bám vào tiểu thư của Chủ tịch Tập đoàn Triệu Gia, Tôn Trừng."

"Kết hôn rồi sao?" Thủy Lang ngạc nhiên: "Không thể nào, đây là tội song hôn mà."

"Ông ta làm giả giấy kết hôn."

"..."

Nhắc đến đây, Ô Thiện Bình cũng cảm thấy không thoải mái, lùi lại vài bước cách xa con gái mình, rồi tiếp tục nói: "Ông ta luôn nơm nớp lo sợ nhưng nhờ có sự ủng hộ của Chủ tịch Triệu Gia, cơ hội của ông ta quá nhiều. Ông ta leo từng bậc một, càng leo cao thì càng sợ bị rơi xuống, nên ông ta bắt đầu nghĩ..."

"Nghĩ gì?"

"Nghĩ gì không quan trọng." Ô Thiện Bình lướt qua phần này, tiếp tục nói: "Giấy không bọc được lửa. Cuối cùng, Chủ tịch Triệu Gia phát hiện ra chuyện này. Nói thật, Trâu Hiền Thực, cái lão cáo già đó, đúng là có chút may mắn. Sao bố lại không có vận may như thế nhỉ? Đến giờ cơm còn ăn không nổi."

"Mấy ngày rồi chưa ăn cơm?"

"Gì? Con nói cơm hả? Kể từ khi con lấy hết tiền của bố, bố ăn được một bữa cơm ra hồn cũng chật vật, chắc phải nửa tháng rồi."

"Tôi nghĩ, ít nhất cũng phải để ông đói thêm mười năm nữa."

"..."

"Chúng ta vừa nói đến đâu nhỉ? À, bị phát hiện."

Ô Thiện Bình lập tức thay đổi thái độ, trở nên tích cực, không dám ngừng lại để dọa dẫm.

Con gái lớn nói vậy, ông ta tin.

Vụ việc đăng ký căn biệt thự đã khiến cả nhà ông ta, từ vợ đến con trai, con gái đều bị tuyên án. Nếu không phải cả nhà dồn sức để cứu ông ta, giờ này ông ta chắc cũng đã ngồi tù, hoặc bị đưa đến vùng núi hoang vu nào đó làm những công việc cực khổ nhất.

Nếu cô thực sự quyết tâm để ông ta đói mười năm, chắc chắn không có chuyện bất ngờ xảy ra.

Bây giờ ông ta phải nhanh chóng lấy công chuộc tội.

Lấy công chuộc tội rồi còn có cơ hội được thưởng nữa!

"Phát hiện rồi. Lẽ ra đây là dấu chấm hết cho Trâu Hiền Thực nhưng ai ngờ tình hình lại thay đổi. Có tin đồn rằng sẽ trừng phạt tư bản, mà Trâu Hiền Thực luôn biết cách nhìn nhận thời thế. Ông ta ngay lập tức đón con trai của vợ cả ở quê lên thành phố, tự biến mình thành hình mẫu quan chức làm giàu nhưng không bỏ rơi vợ tào khang."

Thủy Lang nhíu mày: "Lúc đó mẹ tôi đã cứu Lý Lan Quỳnh chưa?"

"Đúng, đã cứu rồi."

"Vậy Lý Lan Quỳnh vẫn đồng ý vào thành phố sao?"

"..."

Ô Thiện Bình nghi ngờ nhìn Thủy Lang: "Có phải con cũng biết chuyện gì đó không?"

"Tôi hỏi thì ông trả lời, tôi không hỏi thì ông tiếp tục kể."

"Ai mà biết bà ta có đồng ý hay không. Dù sao thì bà ta cũng vào thành phố rồi. Có lẽ cũng đồng ý đấy, nếu không sao lại sinh ra Trâu Khải."

Sau khi kể xong Ô Thiện Bình quan sát nét mặt của Thủy Lang, thấy cô không có phản ứng gì đặc biệt, liền tiếp tục:

"Tiểu thư nhà họ Tôn đối với Trâu Hiền Thực là một lòng một dạ. Sau khi phát hiện bị lừa dối, bà ấy vẫn không chịu buông bỏ ông ta. Tương lai của giới tư bản không rõ ràng, Trâu Hiền Thực liền chơi trò nước đôi."

"Không phải ông nói ông ta đã trở thành hình mẫu rồi sao? Người ngoài đều biết ông ta có vợ con, làm sao còn nước đôi được?"

"Đó là do người ngoài tự nghĩ thế. Trâu Hiền Thực chưa bao giờ chủ động giới thiệu Lý Lan Quỳnh là ai."
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 315: Chương 315



Thủy Lang cau mày: "Các người đúng là nên đi cải tạo tư tưởng phong kiến, tối ngủ nằm mơ cũng toàn là ba vợ bốn nàng hầu, đúng không?"

Ô Thiện Bình lại lùi thêm mấy bước, nói tiếp:

"Tiểu thư nhà họ Tôn chắc chắn không cam lòng. Hai người đã bên nhau mấy năm, không thể không có nhược điểm gì. Hơn nữa, lúc đó bà ấy còn đang mang thai, càng không thể từ bỏ Trâu Hiền Thực. Tình hình cụ thể thế nào thì chỉ có bọn họ mới biết. Bố chỉ biết không lâu sau, tập đoàn Triệu Gia phá sản, tiểu thư nhà họ Tôn gặp tai nạn xe, cả người lẫn xe đều nổ tung."

"Sao bà ấy lại không chết? Làm sao ông biết được?"

Những gì Ô Thiện Bình nói, Thủy Lang đã đoán ra phần lớn nhưng điều cô quan tâm là phần tiếp theo.

"Bố quen người tài xế đó. Không ai biết chuyện này." Ô Thiện Bình hạ giọng:

"Tài xế đó từng chịu ơn của Chủ tịch Triệu Gia nhưng nhất thời bị tiền bạc làm mờ mắt. Sau khi thấy tập đoàn Triệu Gia phá sản, Chủ tịch Triệu Gia c.h.ế.t trong uất ức, rồi nhìn tiểu thư nhà họ Tôn đang mang thai, sắp xảy ra tai nạn xe, ông ta đột nhiên hối hận, đẩy bà ấy xuống sông rồi tự mình bị nổ chết."

Thủy Lang nghi ngờ nhìn ông ta:

"Tài xế đã bị nổ chết, làm sao ông lại biết rõ mọi chuyện, từ hiện trường tai nạn đến việc lương tâm tài xế trỗi dậy, rành mạch như thế?"

"Đó là bố đoán."

"..."

"Đừng không tin, bố đoán chắc đến tám, chín phần là đúng." Ô Thiện Bình đã chuẩn bị tinh thần bị mắng:

"Khoảng mười mấy năm trước, khi Thượng Hải thực hiện cuộc tổng kiểm kê nhà ở, bố đã nhìn thấy Tôn Trừng ở một vùng quê ngoài thành phố. Dù mặt bà ấy bị hủy hoại nhưng bố vừa nhìn đã nhận ra ngay là bà ấy. Sau đó bố âm thầm tìm hiểu vài năm, biết bà ấy được người ta cứu từ dưới sông lên, không nhớ gì cả. Hai vợ chồng già đó mất con gái, cảm thấy ông trời thương xót nỗi đau của họ nên giữ bà ấy lại làm con gái."

"Ông lại đang bịa chuyện đúng không?"

"Không có!" Ô Thiện Bình vội phủ nhận, rồi dừng lại một chút:

"Chuyện hai vợ chồng già nghĩ ông trời thương họ là bố đoán. Nhưng đúng là con gái họ đã mất, chưa xoá hộ khẩu, nên hộ khẩu của cô ấy được gắn vào tên Tôn Trừng."

Thủy Lang trầm ngâm:

"Ngay cả ông cũng có thể phát hiện, chẳng lẽ Trâu Hiền Thực không biết?"

"Làm sao ông ta biết được? Ông ta đâu phải người của phòng quản lý nhà đất. Lúc đó trong xe có đặt thuốc nổ, tài xế c.h.ế.t cháy bên trong, t.h.i t.h.ể bị nổ tan tành. Nghe nói có xác chết, Trâu Hiền Thực chắc là cũng yên tâm rồi. Với lại, ông ta tránh những chuyện thế này còn không kịp, làm sao dám đi tìm hiểu. Ai mà nghĩ được người c.h.ế.t là đàn ông chứ không phải phụ nữ? Huống hồ Tôn Trừng chỉ là một cô gái yếu đuối, lại đang mang thai, sao có thể chống lại một gã đàn ông to lớn, lực lưỡng."

Ô Thiện Bình lắc đầu:

"Dù sao sau vụ tai nạn, mọi người đều nghĩ tiểu thư nhà họ Tôn đã chết. Suốt bao nhiêu năm không hề xuất hiện lại."

"Ồ."

Thủy Lang gật đầu:

"Ý ông là năm đó Trâu Hiền Thực đã hối lộ tài xế, muốn g.i.ế.c Tôn Trừng đang mang thai con ông ta nhưng không thành, bây giờ bà ấy vẫn còn sống."

"Bố nói thế bao giờ?" Ô Thiện Bình hoảng hốt nhìn xung quanh: "Bố nói lúc nào? Câu nào của bố bảo là Trâu Hiền Thực làm? Đừng nói bừa!"

"Được rồi, chúng ta là bố con, ông nói thì cứ nói. Tôi đâu có báo công an được." Thủy Lang bước lên vài bước: "Tôn Trừng có bằng chứng gì không?"

"Chuyện này làm sao bố biết!" Ô Thiện Bình né Thủy Lang, tựa lưng vào gốc cây: "Bố sợ đánh rắn động cỏ, mấy năm nay chỉ âm thầm điều tra, sợ dọa bà ấy bỏ chạy."

"Bà ấy đang ở đâu?"

"Lang Lang, bố đói."

Ô Thiện Bình tựa vào gốc cây, nói: "Bố thực sự rất đói. Sáng nay chỉ năn nỉ mãi mới xin được một cái quẩy từ đầu bếp trong nhà ăn."

"Ngày mai tôi phải đến nhà họ Trâu tham gia tiệc trăng tròn. Bây giờ Trâu Hiền Thực leo cao lắm, còn trở thành hội trưởng Hội Cải Tạo Đô Thị Cũ, cả nhà họ đều muốn tôi gả vào đó." Thủy Lang xoa cằm, suy nghĩ:

"Thật ra tôi cảm thấy cũng không phải là không được."

"Hồ Giao, làng Hồ Tây!"

Thủy Lang mỉm cười, nhìn cha ruột đầy tệ bạc của mình, đang định lên tiếng thì đột nhiên nhìn thấy bóng trên tường có gì đó không ổn. Quay đầu lại, cô nhìn thấy Chu Quang Hách đứng bên cạnh bức tường. Nửa khuôn mặt anh bị bóng cây che khuất, không rõ biểu cảm. Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:

"Tên?"

"Lưu A Lan."

Thủy Lang lấy ra một xu, đưa cho Ô Thiện Bình: "Đi thôi."

Ô Thiện Bình: "…"

Một xu!

Làm được gì chứ!

Thịt heo tận tám xu một cân!

Thịt kho tàu trong nhà ăn, chỉ có hai, ba miếng thôi mà cũng phải một xu sáu phân!

Ông ta nhận lấy một cách không tình nguyện, lầm bầm: "Ngay cả mì sợi xào băm nhuyễn cũng phải một xu hai phân."

Thủy Lang vẫy tay: "Vậy thì nói với họ chỉ cần nước xào và mì, không cần thịt băm."

"…"

...

Thủy Lang và Chu Quang Hách một trước một sau bước vào con hẻm ngập bóng cây ngô đồng.

Thủy Lang đi trước, Chu Quang Hách đi sau.

"Đi nhanh lên!"

Chu Quang Hách xách theo hộp cơm và túi da bưu tá, sải bước dài hơn, chỉ vài bước đã đi ngang hàng với Thủy Lang, không nói lời nào.

Thủy Lang nhìn đường viền hàm rõ ràng trên khuôn mặt nghiêng của anh: "Anh đứng đó từ khi nào?"

Chu Quang Hách: "Không lâu lắm."

"Anh có nghe thấy Hồ Giao, làng Hồ Tây, Lưu A Lan không?"

"Nghe thấy rồi."

"Các anh thường xuyên xử lý vụ án, có thể giúp em điều tra người này được không?"

Không có tiếng trả lời.

Thủy Lang dừng lại, nhìn anh: "Không tiện sao?"

Dưới ánh đèn đường, gương mặt của Chu Quang Hách dường như trong suốt. Anh quay đầu, ánh mắt ẩn giấu cảm xúc không rõ ràng: “Là điều tra giúp em, hay điều tra giúp nhà họ Trâu?”

Thủy Lang không nhịn được bật cười:

“Giúp…”

Đột nhiên dừng lại, lông mi của Chu Quang Hách khẽ run, bóng râm như cánh chim ác là trong mắt anh cũng lay động theo.

“Giúp em.”

Âm thanh nhẹ nhàng như thở phào, bị tiếng mèo kêu lấn át.

Chu Quang Hách ngước mắt lên, chạm ngay vào đôi mắt cười của Thủy Lang đang nhìn anh. Lòng bàn tay siết chặt, anh bối rối dời ánh mắt đi. Nhưng chưa đến hai giây, ánh mắt lại quay trở lại:

“Anh sẽ đến đồn điều tra ngay bây giờ.”

Đôi mắt của Thủy Lang cong lên vì nụ cười:

“Không cần vội thế đâu, ăn cơm trước đã. Em còn mang bánh đậu xanh từ nhà họ Trâu về cho anh. Em đã ăn mấy cái, không thấy ngán chút nào, nghĩ là anh sẽ thích.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 316: Chương 316



Chu Quang Hách giơ gói giấy dầu trong tay lên: “Từ nhà họ Trâu sao?”

“Đúng.” Thủy Lang lặp lại: “Đặc biệt đem về cho anh đấy.”

Gói giấy dầu nằm yên trong tay anh, không chút biến đổi nhưng tay kia cầm hộp cơm thì gần như bóp chặt quai xách đến mức biến dạng.

Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang chăm chú, khóe môi dần cong lên:

“Anh có làm sườn xào chua ngọt.”

“Thật không?” Thủy Lang reo lên vui mừng, chạy ngay về nhà.

Trong con ngõ nhỏ, nhà nhà đều thắp đèn sáng, Thủy Lang trong bộ đồ cán bộ màu đen lướt qua từng ánh đèn. Đèn đường lay động chiếu xuống cái bóng vui vẻ của cô, hai b.í.m tóc nhỏ đung đưa qua lại.

Chu Quang Hách đứng yên nhìn theo, cho đến khi bóng dáng ấy dừng trước cửa tòa nhà số 6, quay đầu lại nhìn anh.

“Về nhà đi!”

“Được, anh tới đây.”

...

Tối hôm đó, ba cô bé vô cùng hào hứng.

Ngày thường, khi lấy bát đũa, bọn trẻ vẫn đi lại bình thường nhưng hôm nay, chạy tới chạy lui không ngừng, vừa tụm lại đã phát ra tiếng cười giòn như tiếng chuông, khiến người khác cũng vui lây.

“Sao thế này?”

Bốn người nhà trên lầu trở về sau bữa cơm đầy tức tối ở nhà bà ngoại, đứng ở cầu thang tò mò hỏi.

“Hôm nay Thủy Lang đưa bọn nhỏ làm thủ tục nhập học xong rồi. Thứ hai các cháu sẽ đến trường, nên mới vui như vậy.” Chu Huỷ nói, trên khuôn mặt cũng không giấu được nụ cười.

Sắc mặt Chu Phục Hưng thì trái ngược hoàn toàn. Vốn dĩ từ lúc về nhà anh ta đã đen mặt, bây giờ lại nghe bọn nhỏ ồn ào vì chuyện đi học, lông mày càng nhíu chặt:

“Đi học có gì mà vui chứ?”

“Anh quản làm gì?”

Ba cô bé chưa kịp bị ảnh hưởng thì Thủy Lang đã lên tiếng đáp trả.

Sắc mặt Chu Phục Hưng thay đổi đôi chút nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Kim Xảo Chi, biết mình đang mang tiếng xấu, liền đứng ra giảng hòa:

“Tôi nghe nói rồi, chị cả chuyển hộ khẩu về đây rồi, em dâu thật giỏi đấy. Chị cả như vậy mà còn kiếm được một công việc trong hợp tác xã cung tiêu, giờ lại đưa cả ba đứa nhỏ về được. Anh em trong nhà, không có thù oán gì qua đêm, cũng chẳng có chuyện gì không giải quyết được. Nếu có việc tốt gì, cũng nghĩ đến nhà chúng tôi một chút nhé.”

Thủy Lang ngồi xuống, cầm đũa: “Mau lên trên soi lại gương đi.”

Kim Xảo Chi gần như nghiến nát răng, nhìn ba cô bé, rồi quay qua hai đứa con nhà mình, đặc biệt là Tiểu Mẫn, không nhịn được mà có chút tự mãn:

“Có phải ba đứa nhỏ sẽ học ở trường Tiểu Học Hạnh Phúc không? Giáo viên cũng tạm ổn, chỉ tiếc là học sinh đủ loại, tốt xấu lẫn lộn, tất cả chen chúc trong một lớp, giáo viên cũng không thể tập trung dạy được. Không như Tiểu Mẫn nhà tôi, đang học ở trường Tiểu Học Phúc Mậu, bây giờ đều chia lớp học riêng. Trường còn có nhà ăn dinh dưỡng phong phú, sân chơi rộng lớn, có cả phòng nhạc, phòng múa. Sắp tới còn xây dựng thêm một hội trường, sau này chuyên dùng để biểu diễn. Ấy, tôi nói nhiều quá rồi, chẳng phải làm chị cả buồn sao, đúng là lỗi của tôi.”

Chu Mẫn nghe xong, đắc ý nhìn ba cô bé, hất cao cái cằm nhỏ.

“Không buồn đâu.” Chu Huỷ mỉm cười: “Thủy Lang cũng sắp xếp cho ba đứa nhỏ học ở trường Tiểu Học Phúc Mậu rồi.”

Kim Xảo Chi: “…”

Chu Mẫn: “…”

“Sao có thể chứ!” Kim Xảo Chi kinh ngạc nhìn ba cô bé, rồi quay qua Thủy Lang:

“Mỗi hộ trong ba năm chỉ có một suất học ở trường Tiểu Học Phúc Mậu, làm sao cả ba đứa nhỏ đều được học cùng một chỗ? Có khi nào cô nghe nhầm trường Hạnh Phúc thành Phúc Mậu không đấy!”

Chu Phục Hưng vốn đang khó chịu định lên lầu, chân đã bước được một nửa, nghe đến đây liền sững người, giữ nguyên tư thế bước lên, ngây ra nhìn Thủy Lang.

Thủy Lang đang ăn sườn xào chua ngọt. Tối nay sườn nhiều hơn bình thường, cô gắp một miếng cho vào miệng, cắn một cái, cả phần thịt tuột ra khỏi xương, sạch sẽ không cần phải nhai kỹ, ăn vô cùng thỏa mãn.

Cô hoàn toàn không để ý đến những người đứng trước cửa.

Chu Huỷ vẫn mỉm cười nói:

“Thực ra ban đầu khu phố sắp xếp cho học ở trường Tiểu Học Hạnh Phúc nhưng Thủy Lang nghĩ nhà mình không có ai nấu cơm, nghe nói trường Tiểu Học Phúc Mậu có nhà ăn nên đã sắp xếp vào đó.”

“Cứ sắp xếp là được sao?!”

Kim Xảo Chi trợn tròn mắt:

“Chị nghĩ đó là đi mua cải thảo chắc? Lúc Tiểu Mẫn nhà em chưa có suất, bố em làm ở ủy ban quận, bận rộn cả mấy tháng trời mới xin được một suất đấy!”

Thủy Lang đột nhiên lên tiếng:

“Không phải phải chỉ là thi đầu vào sao? Phiền phức thế, chắc tại quá ngốc rồi.”

Chu Mẫn từ đắc ý chuyển sang kinh ngạc, rồi ngay lập tức bị đả kích, “Oa” lên một tiếng, khóc lớn, trốn vào lòng mẹ, nước mắt như mưa, giận dữ chỉ tay vào Thủy Lang.

“Em dâu, sao em có thể nói vậy trước mặt bọn trẻ chứ!” Kim Xảo Chi không dám chỉ trích Thủy Lang, dù trong lòng tức muốn chết, chỉ dám hậm hực nói:

“Tiểu Mẫn nhà chị thông minh thế nào chứ! Con bé hoàn toàn tự thi vào được!”

“Tại sao trong nhà lại không có ai nấu cơm?” Chu Phục Hưng nhìn chị cả: “Chị thế này rồi, còn đi làm ở hợp tác xã sao?”

Chu Huỷ lắc đầu: “Không đi làm được.”

Chu Phục Hưng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chị ở nhà, nấu cơm cũng không được à?”

“Chị phải đi học đại học.”

Không khí đột nhiên rơi vào im lặng.

Trước cửa cầu thang, bốn khuôn mặt đều ngơ ngác.

"Thủy Lang không chỉ giúp chị xin được công việc ở hợp tác xã, mà còn tranh thủ được một suất học đại học Công Nông Binh cho chị." Chu Huỷ cảm kích nhìn Thủy Lang: "Ba đứa nhỏ thứ Hai đi học, chị cũng sẽ đi học đại học vào ngày đó."

Bốn khuôn mặt càng ngây ra.

Sau đó, tất cả từ từ quay sang nhìn Thủy Lang đang gặm sườn.

Một lúc lâu không ai nói gì.

Rồi ánh mắt họ dần xuất hiện sự ngưỡng mộ thường thấy trong mắt ba đứa nhỏ.

Chu Linh cười nói: "Mợ nhỏ, mợ giỏi quá!"

"Quả thực giỏi thật." Kim Xảo Chi nói với giọng đầy chua xót: "Chị cả, không ngờ chị thế này rồi mà cuộc đời vẫn có thể xoay chuyển, sau này chắc chắn sẽ sống tốt!"

Sắc mặt Chu Phục Hưng dần trở nên phức tạp, anh ta nhìn chị cả và ba đứa nhỏ trong phòng khách, hoàn toàn là hình ảnh của người gặp may mắn nên tinh thần phấn chấn.

Không chỉ được ăn sườn xào chua ngọt, còn được ăn hoành thánh nhân rau tề thái, quần áo mặc cũng khác hẳn, toàn đồ mới, không còn cái nào có miếng vá.

So với bản thân, buổi tối phải ăn cháo loãng với dưa muối mốc, bụng coi như trống rỗng, mấy ngày nay cũng chỉ có vậy.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 317: Chương 317



Ăn không ra gì đã đành, còn phải chịu ánh mắt khinh bỉ của bố mẹ vợ, lời mỉa mai của chị dâu lớn và cả gia đình cô ta, cuộc sống khổ sở đến c.h.ế.t đi được nhưng vẫn phải chịu thêm ba năm nữa!

Cuộc sống này, đúng là hoàn toàn đảo ngược rồi!

"Tất cả đều nhờ vào Thủy Lang, nhờ Thủy Lang mà cuộc sống của mẹ con chị mới tốt như thế này."

Chu Phục Hưng nhìn Thủy Lang, trong lòng đầy hối hận.

Sớm biết em dâu này giỏi giang như vậy, thì trước kia chắc chắn anh ta đã sớm nhường phòng cho cô rồi.

Biết đâu bây giờ anh ta cũng được hưởng chút lợi, được thăng chức ở cơ quan rồi.

Đâu đến mức phải sống tủi nhục thế này!

...

"Ngủ rồi à?"

"Đừng động vào."

Thủy Lang nằm dài trên ghế sofa, kéo chăn len đang đắp trên người: "Quà sinh nhật của em, chỉ em được chạm vào."

Chu Quang Hách bật cười khẽ: "Người tặng quà sinh nhật cho em cũng không được chạm sao?"

"Đương nhiên là không." Thủy Lang dụi dụi mắt, ôm chặt tấm chăn len lông dê đỏ rực, là món quà mà Chu Quang Hách đan từng mũi kim một: "Nói xem, sao anh lại thích màu đỏ rực thế chứ?"

Chu Quang Hách cười, mở tủ, lấy ra một cái chăn mới bọc vỏ đỏ rực:

"Em không thích mặc, len lông dê là mua riêng cho em. Anh nghĩ rất lâu rồi, đan cho em một cái chăn là hợp nhất."

Thủy Lang ngả người ra sau: "Ồ, hóa ra anh sợ lãng phí len mới tặng em món quà sinh nhật này."

"Không phải." Chu Quang Hách ôm chiếc chăn, quên cả đặt xuống, vội vàng giải thích: "Anh đã suy nghĩ rất lâu, thấy món này thực dụng nhất, em có thể dùng hàng ngày, nên mới tặng."

"Một lúc thì lãng mạn, lúc khác lại thực dụng."

Thủy Lang ôm chặt tấm chăn, từ sofa bước thẳng lên giường, trước tiên quấn mình trong chăn, sau đó đắp thêm chăn bông:

"Ấm quá."

Ngay cả khi ngủ cũng phải mang theo, đủ để thấy cô thích món quà này thế nào.

Chu Quang Hách mỉm cười đặt chăn bông xuống giường phụ: "Chỉ lạnh mấy ngày này thôi, sau đó trời sẽ ấm dần lên."

Nghe câu đó, Thủy Lang khựng lại, suy nghĩ chuyển sang chuyện khác:

"Trừ Lưu A Lan, em còn muốn nhờ anh điều tra một người. Âm thầm thôi, đừng để ai biết, đặc biệt là không được để Trâu Khải cùng làm ở đồn công an hay biết."

Chu Quang Hách quay đầu: "Ai?"

"Tổng kỹ sư của nhà máy nhuộm Mậu Hoa, Trữ Húc."

"Được."

Nói xong, Thủy Lang lại quấn chăn lông dê, ngồi dậy dựa vào đầu giường, lông mày nhíu chặt:

"Trâu Hiền Thực hiện đang bị tạm đình chỉ, dựa vào đâu mà có thể làm chủ tịch Hội Liên hiệp Cải tạo Cũ, lại còn tỏ ra rộng lượng với em như thế, nhiệt tình như thế?"

Trong đầu cô chứa đầy suy nghĩ. Lúc này khi không gian tĩnh lặng, sự bất thường của Trâu Hiền Thực lại hiện lên.

Ngày mai, khu Bình An sẽ đăng ký sổ đỏ mới nhưng đúng lúc này lại xuất hiện vấn đề của Hội Liên hiệp Cải tạo Cũ, dù có đăng ký thành công, phía trước dường như đã đầy rẫy khó khăn.

Mà những khó khăn này có thông suốt hay không, quyền quyết định đều nằm trong tay Trâu Hiền Thực.

Điều này bất lợi cho cô và khu Bình An.

"Tiền?" Chu Quang Hách phân tích: "Trước đây họ đính hôn với Ô Lâm Lâm là vì muốn bố của em đăng ký tài sản mẹ em để lại... Em sao thế?"

"Anh nói tiếp đi!" Thủy Lang ngồi thẳng dậy: "Em cảm thấy có thứ gì đó rất quen thuộc đang dần rõ ràng, chắc chắn liên quan đến tiền!"

"Chính là tiền. Nếu vì em, họ đã không để em ở vùng Bắc Đại Hoang suốt mười năm. Nếu em đăng ký thành công, chắc chắn họ vẫn nhắm vào tài sản của em. Hoặc, có thể họ nhận ra các nhà tư bản đang dần được minh oan, chính sách đang thay đổi, vì vậy..."

"Em hiểu rồi."

Đôi mắt Thủy Lang vốn còn mệt mỏi, bây giờ lập tức sáng rực lên: "Trâu Hiền Thực, ba mươi năm rồi , hóa ra ông vẫn chơi lại mánh cũ!"

"Ông Chu, thật không ngờ, thật sự không ngờ, các người lại thật sự tham gia!"

Trong văn phòng của Cục trưởng Chu đầy ắp người ngồi, thư ký Lưu chạy tới chạy lui pha trà rót nước.

Cục trưởng Chu đứng sau bàn làm việc, cầm bình nước ấm, rót nước vào từng cái cốc sứ. "Mọi người từ xa đến đây, không phải chỉ để xác nhận xem chúng tôi có tham gia thật hay không đấy chứ?"

"Không phải đâu." Cục trưởng Cẩu nhìn người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha: "Chúng tôi đi dự họp ở Định An, thảo luận về cuộc thi cúp Ngọc Lan, ngoài việc cải tạo nhà ở, mấy công viên gần đây cũng đang cải tạo, chúng tôi nghĩ nếu các ông bên Phúc Mậu không có động tĩnh gì, liệu Cục Xây dựng khu các ông có thể điều động vài đội thi công đến giúp đỡ chúng tôi không?"

"Đúng vậy, ông Chu, nếu các ông mang thứ khác đi tham gia, chúng tôi cũng không nói gì nhưng mang ngõ Bình An đi tham gia, hừ." Cục trưởng Ngô nhìn người đối diện: "Ông Quách đã làm việc với ngõ Bình An bao nhiêu năm rồi, ít nhất cũng phải mười năm, cuối cùng kết quả ra sao? Không phải vẫn phải giao cho các ông bên Phúc Mậu à? Một mớ hỗn độn như thế, ông mang đi tham gia ngõ Bình An, nghĩ gì vậy?"

"Những người đó." Cục trưởng Quách lắc đầu: "Tất cả đều không phải là người ngoài, nói thật lòng, tôi ngồi ở vị trí này lâu hơn các ông, tại sao bây giờ đã sắp nghỉ hưu, mấy người cùng thời đã vào Tổng cục, tôi vẫn còn ngồi ở đây, chẳng phải vì bị trì hoãn sao?"

Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha nhận cốc trà từ Cục trưởng Chu, cười nói: "Nói đến đây, trong lòng ông Quách toàn là nước mắt."

"Đúng vậy." Cục trưởng Quách thổi bay mấy lá trà trên mặt cốc: "Ông Chu, tôi khuyên ông, đừng ôm tâm lý may mắn, mấy hôm trước tôi qua ngõ Bình An, họ vẫn còn xây nhà trái phép, ông còn mang họ đi tham gia cuộc thi, chẳng phải đang tự đưa cơ hội cho họ sao?"

Cục trưởng Chu đã pha trà xong cho mọi người, ngồi xuống ghế sau bàn làm việc: "Tôi đương nhiên biết là khó nhưng dù có khó đến đâu cũng phải thử, chúng ta chỉ là thử xem, không được thì tìm cách khác."

"Ông Chu, tôi thấy ông bị tiền thưởng của cuộc thi cúp Ngọc Lan làm cho mê mẩn rồi."

Cục trưởng Cẩu đặt cốc trà xuống: "Tiền thưởng không ít, ai nhận được một giải thôi cũng có thể giảm bớt gánh nặng tài chính cho khu nhưng cũng phải dựa vào thực tế, thay vì lãng phí thời gian vòng vo, không bằng gật đầu, để Cục Xây dựng khu của các ông điều động đội thi công cho chúng tôi, sau khi kết thúc cuộc thi ngõ Bình An, ai giành giải thưởng, ông cũng có thể được hưởng lợi, cục trưởng Ngô có thể cam đoan, ai giành giải vàng, thiết kế và mẫu cải tạo cũng sẽ miễn phí cho các ông dùng trước."

Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha gật đầu. "Được, ông Chu, không thì ông cứ nhượng bộ một chút đi, Cục Xây dựng Phúc Mậu đã nói, nếu ông không đồng ý, họ không thể điều người, ông Quách nói cũng không sai, ông thực sự không cần phải dính vào chuyện này, cuộc thi cúp Ngọc Lan chỉ còn một tháng nữa là hết hạn đăng ký, cho dù có một năm thời gian, ông cũng không giải quyết được việc xây nhà trái phép ở ngoc Bình An, sao còn phải tốn công tốn sức làm gì, chờ đợi ăn cơm nhà người khác thì tốt hơn."

Cục trưởng Chu cười nói: "Nhân viên ở Phúc Mậu đều là những người trẻ có sức chiến đấu, không cần ông già như tôi tốn sức, ăn cơm nhà mình dù sao cũng tốt hơn ăn cơm nhà người khác."

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 318: Chương 318



"Ông Chu, ý ông là sao?" Cục trưởng Cẩu ngồi thẳng dậy, biểu hiện ngạc nhiên: "Ông nói, việc ngõ Bình An tham gia không phải do ông quản lý, mà giao cho người trẻ quản lý?"

"Điên rồi." Người đàn ông trung niên trên ghế sô pha cũng đứng lên: "Có phải là ông muốn nghỉ hưu sớm không? Chính ông đi, mất một hai năm, còn có thể kìm hãm được đám người cứng đầu ở ngõ Bình An, ông giao cho người trẻ, cho họ mười năm nữa, sợ rằng nhà trái phép sẽ mọc lên ngay trên đại lộ, ông Chu, ông cố ý đúng không?"

Cục trưởng Chu không có phản ứng gì: "Tôi cố ý cái gì?"

"Ông biết là không có hy vọng giành giải, sợ chúng tôi lấy được tiền thưởng cuộc thi cúp Ngọc Lan, nên cố tình làm vậy, chỉ để Cục Xây dựng Phúc Mậu không điều động người cho chúng tôi." Cục trưởng Cẩu mặt đầy giận dữ: "Ông Chu, bao nhiêu năm qua, tôi luôn nghĩ ông là người rộng lượng, không ngờ ông lại nhỏ nhen như vậy!"

"Thôi bỏ đi." Cục trưởng Quách vỗ tay vào tay ghế, đứng dậy: "Mấy anh em chúng tôi đều là nghĩ cho Phúc Mậu, cuối cùng ông không những không cảm kích, mà còn dùng một người trẻ làm bia đỡ đạn. Tốt, chúng tôi sẽ chờ xem, liệu ông có thể vượt qua được vòng đầu của cuộc thi cúp Ngọc Lan không."

"Vượt qua được vòng đầu à, ông thật quá khen rồi." Cục trưởng Cẩu tức giận nói: "Phúc Mậu làm như vậy, cuối cùng chúng tôi lại phải đi làm con cháu cho Cục Xây dựng. Không phải muốn ăn cơm nhà mình sao? Tôi chỉ chờ xem, khi lửa cháy lên rồi, không đốt cháy lông mày của ông thì tôi viết ngược tên tôi lại!"

Cuối cùng, người lớn nhất không nói gì lâu nay, Cục trưởng Phương cũng đứng dậy, thở dài: "Ông Chu, ông thực sự quá nóng vội rồi, đám cư dân ở ngõ Bình An, đưa một người trẻ đi quản lý, nếu không mất tám năm mười năm thì tôi không mang họ họ Chu nữa."

Thư ký Lưu đột nhiên gõ cửa đi vào: "Cục trưởng Chu, cư dân ở ngõ Bình An đã đến rồi."

Văn phòng bỗng trở nên im lặng.

Cục trưởng Chu nhíu mày: "Đến rồi sao?"

"Cục trưởng!" Phó Cục trưởng Hứa vui mừng chạy vào: "Cư dân ngõ Bình An đều đã đến hết rồi, Thủy Lang thật quá lợi hại, mới chỉ một ngày thôi! Một ngày mà thôi! Mấy cư dân ngõ Bình An đều ngoan ngoãn xếp hàng nhận thẻ căn cước rồi!"

"!!!"

Văn phòng lập tức yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

Mấy người Cục trưởng Quách, Cục trưởng Ngô, Cục trưởng Cẩu, Cục trưởng Phương đều tròn mắt kinh ngạc.

Cục trưởng Cẩu lập tức ngoáy lỗ tai: "Có phải tôi nghe nhầm gì rồi không? Cư dân ngõ Bình An đến làm gì?"

"Đến để nhận thẻ căn cước mới!" Phó Cục trưởng Hứa xoa tay, kích động nói: "Thủy Lang đang tiếp đón dưới tầng, Cục trưởng, chúng ta có nên thông báo cho bên báo chí không? Chắc họ sẽ rất quan tâm đến chuyện này."

Cục trưởng Chu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, không nói một lời, vội vàng đẩy Cục trưởng Cẩu đang chắn trước bàn làm việc ra, bước nhanh ra ngoài.

Rầm rầm rầm

Đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ cầu thang.Thủy Lang quay lại, nhìn thấy một nhóm các ông lão mặc trang phục công sở, khuôn mặt đầy cảm xúc, không tin nổi, ngạc nhiên, nghi ngờ, như kiểu "đây chắc chắn là lừa tôi" hoặc "các ông đang diễn kịch", tất cả ánh mắt đổ dồn xuống cầu thang.

Thứ bọn họ nhìn thấy là các cư dân ngõ Bình An xếp hàng từ sảnh đến tận cửa chính, mỗi người đều đứng thẳng tắp, trật tự và nghiêm chỉnh!

"Thủy Lang, chuyện này là sao vậy?"

Cục trưởng Chu cũng đã đi xuống, nhìn thấy nhiều cư dân ngõ Bình An ngoan ngoãn xếp hàng như vậy, vẫn không tin rằng họ đến để nhận thẻ căn cước: "Họ đến đây làm gì?"

"Để nhận thẻ căn cước." Thủy Lang nghi hoặc trả lời: "Sao vậy?"

"Thật sự là để nhận thẻ căn cước sao?" Cục trưởng Chu nuốt nước miếng, nhìn từng người một.

Cư dân ngõ Bình An đã chuyển đến Phúc Mậu một thời gian, ông ta cũng đã không ít lần tiếp xúc với họ, tự nhiên nhận ra rất nhiều người trong số đó, là những người hay làm khó dễ, đặc biệt là những kẻ hay làm những chuyện không thể làm gì được.

Vậy mà bây giờ, họ đều xếp hàng ngay ngắn, đứng thẳng tắp!

Cục trưởng Chu càng nhìn, biểu cảm càng kinh ngạc.

Đám người sau lưng còn kinh ngạc hơn cả cục trưởng Chu.

Cục trưởng Quách suýt chút nữa trợn tròn mắt đến rớt ra ngoài, bao nhiêu năm nay, lôi kéo giằng co nhiều lần như thế, thậm chí còn từng bị những cư dân này đánh, ông ta quá rõ những người này đáng ghét đến mức nào!

Trong ấn tượng của ông ta, đám người này chính là một đám hung thần ác sát!

Kết quả bây giờ, từng người một ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học đang xếp hàng chào cờ.

Thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt!

Đồng thời cũng khiến người ta tức đến phát điên!

"Các người!"

"Ai? Người trẻ nào?" Cục trưởng Cẩu vừa buông lời, khẳng định rằng Phục Mậu sẽ sụp đổ ngay từ giai đoạn khảo sát ban đầu của dự án, kết quả giây tiếp theo đã bị vả mặt: "Ai có năng lực như vậy, tôi không tin!"

Người lớn tuổi nhất, cục trưởng Phương, cũng mang vẻ mặt khó coi không kém. Ông ấy im lặng hồi lâu, vừa nói xong lại rơi vào cảnh khó xử: "Các người thật sự đến lấy thẻ nhà đất sao? Lấy thẻ nhà đất rồi, những căn nhà xây trái phép của các người sẽ không thể ở được nữa đâu."

Vương Lão Mạo: "Ai cần ở nhà xây trái phép, chúng tôi đã phá sạch từ lâu rồi."

"Vớ vẩn!" Cục trưởng Quách chỉ vào Vương Lão Mạo: "Tôi mới thấy các người dựng một đống nhà tạm ở khu Bình An hôm kia, đúng là nói dối không chớp mắt!"

Lý Đại Đầu: "Ai nói dối, chúng tôi đã phá sạch từ tối qua rồi."

Cục trưởng Quách: "?!?!"

"Rốt cuộc là cao nhân phương nào?" Cục trưởng Ngô đánh giá Thủy Lang, dừng lại hai giây, rồi nhìn sang Lưu Đức Hoa và Lâm Hậu Bân ở phía sau: "Dùng kế sách gì mà Phục Mậu lại xuất hiện một nhân tài như thế này?"

Bỗng nhiên, một tràng cười lớn vang lên.

Cục trưởng Chu cười đến mặt mày đỏ rực, nhìn Thủy Lang với ánh mắt tràn đầy hài lòng, hơn nữa còn là hài lòng chưa từng có.

Vừa rồi đối mặt với mấy lão đồng nghiệp, trong lòng ông ấy hoàn toàn không có tự tin nhưng thua người không thể thua khí thế, nên mới gắng gượng mạnh miệng.

Không ngờ, Thủy Lang lập tức mang đến cho ông một bất ngờ lớn như vậy!

Cục trưởng Chu quay đầu, nhìn mấy vị cục trưởng khác.

"Ha ha ha ha ha."

Cục trưởng Cẩu: "…"

Cục trưởng Phương: "…"

Cục trưởng Quách: "…"

Cục trưởng Ngô: "…"

Cười như thế này có hơi lớn tiếng quá không!

Cười như thế này có hơi đắc ý quá không!

Đến, mức, này, sao!

Mấy vị cục trưởng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng.

Nhưng biết rõ nếu hỏi thêm cũng chẳng moi được gì.

Ở lại đây chỉ càng mất mặt thêm mà thôi.

Đặc biệt là cục trưởng Cẩu và anh cả, cục trưởng Phương, hận không thể đào một cái hố để chui xuống ngay tại chỗ.

Nhìn cục trưởng Chu vẫn đang cười, cục trưởng Phương nghiến răng, ép ra từng chữ: “Lão Chu, chúc mừng nhé.”

Nói xong, ông ta lập tức quay người đi ra ngoài, bước đi vừa gấp vừa nhanh.

Thủy Lang với vẻ mặt khó hiểu nhìn các lãnh đạo: “Chuyện gì vậy ạ?”

“Không sao, không sao cả!” Cục trưởng Chu cười đến đỏ cả cổ, vỗ vai Thủy Lang, liên tục nói ba lần “Tốt lắm”: "Mở đầu thuận lợi, đây là bước khởi đầu rực rỡ trong cuộc thi Cúp Ngọc Lan! Làm tốt lắm! Ở cục, không, không chỉ ở cục, mà cả quận cũng nhất định sẽ thưởng cho cô. Phó cục trưởng Hứa!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 319: Chương 319



“Có tôi đây, thưa cục trưởng!”

“Huy động toàn bộ nhân viên của phòng ông qua đây, giúp cư dân khu Bình An sớm nhận được thẻ nhà ở!”

“Tôi đi ngay!”

Thủy Lang liếc nhìn hai vị cục trưởng, rồi lại cúi đầu tiếp tục xử lý các giấy chứng nhận đăng ký đường phố.

“Tôi không tin!” Cục trưởng Quách bất ngờ tức tối bước ra ngoài, giày da giẫm xuống đất kêu “cót két”.

“Tôi phải đích thân đến khu Bình An xem thử. Tôi không tin nhiều nhà xây trái phép như vậy mà chỉ trong một đêm đã phá sạch!”

“Đi, tôi cũng không tin, đến xem thử!”

“Tôi cũng đi!”

“Không tiễn các vị nhé, ha ha ha ha ha.”

Mấy vị cục trưởng đứng trên con đường giờ đây rộng rãi, trống trải, hai mắt đờ đẫn, bên tai vẫn vang vọng tiếng cười khoa trương của cục trưởng Chu. Trong đầu họ rối bời không thể tin nổi.

Chưa từng có khu nào thực hiện cải tạo cũ với tốc độ như vậy.

Ai mà không biết cải tạo khu cũ là vấn đề khó khăn nhất. Từng hộ, từng người đều có vô vàn rắc rối, phải kiên nhẫn giải quyết từng trường hợp, nhanh nhất cũng phải mất nửa năm.

Còn khu Bình An lại được coi là khu khó khăn bậc nhất trong việc cải tạo cũ!

Kết quả, chỉ trong một đêm, đã giải quyết xong!

Cục trưởng Quách ôm ngực, trước mắt tối sầm lại, ngất đi nhưng đôi mắt vẫn chưa cam tâm mà mở hé.

...

Vườn Hương Chương

Lý Lan Quỳnh và Trâu Khải đứng trước cửa, thấy Thủy Lang bước xuống xe thì vui mừng khôn xiết, vội vàng bước tới đón.

“Lang Lang, cuối cùng cháu cũng đến rồi.”

“Dì Quỳnh, tôi không đến muộn chứ?”

“Không đâu, mọi người bên trong cũng vừa mới tới thôi.”

“Lần đầu tôi tham gia tiệc, không biết nên mua gì nên tôi chẳng mua gì cả.”

Trâu Luật vừa đỗ xe: “…”

Nửa câu đầu nghe bình thường, nửa câu sau đáng lẽ phải nói đến quà chứ?

Khoảng cách thế hệ!

Chắc chắn là khoảng cách thế hệ!

“Đều là người nhà, mua gì chứ?” Lý Lan Quỳnh thân thiết kéo tay Thủy Lang vào nhà: “Lang Lang, đừng quên những gì dì nói với cháu tối qua. Dì với chị dâu cháu đều không đối phó nổi với mấy buổi tiệc kiểu này, lát nữa phải trông cậy vào cháu giúp đỡ chú Trâu.”

Thủy Lang mỉm cười, qua lớp kính nhìn vào trong, nơi có một nhóm người đang tụ tập: “Dì ở đây bao nhiêu năm mà còn không đối phó nổi, tôi thì làm gì được?”

“Cháu thì khác. Đừng quên, cháu là con gái của Thủy Mộ Hàm.”

“Chuyện đó, tôi chắc chắn không bao giờ quên.”

“Thế là được rồi. Giữ vững khí thế trong những dịp như thế này, điều đó nằm trong m.á.u của cháu rồi.”

Lý Lan Quỳnh càng thêm thân thiết, khoác tay Thủy Lang đi vào phòng khách: “Ông xa ơi, Lang Lang đến rồi.”

Mọi người trong phòng khách đều quay đầu lại, ánh mắt mỗi người một vẻ: có người đánh giá, có người kinh ngạc, có người thân thiện, lại có người tò mò.

“Lại đây, lại đây, Lang Lang, nhanh qua đây, đợi cháu nửa ngày rồi.” Trâu Hiền Thực vẫy tay, cười giới thiệu với mọi người: “Vị này chính là con gái duy nhất của Thủy Mộ Hàm, người từng là Phó Chủ tịch Hội Liên hiệp Công Thương, Chủ tịch Hội Thương mại Hoa Kiều, Tổng Giám đốc nhà máy gỗ Hộ Hưng, Thủy Lang.”

Nghe xong lời giới thiệu này, mọi người có mặt tại đó đều thực sự nhận ra rằng thời đại đã một lần nữa thay đổi.

“Lần đầu gặp mặt, chào mọi người.” Thủy Lang nhìn một vòng, rồi dừng lại khi thấy một người quen quen: “Người này chiều nay tôi vừa gặp.”

Cục trưởng Quách với ánh mắt vẫn còn nghi hoặc, nhìn Thủy Lang: “Không ngờ. Chiều nay tôi còn tưởng nhân tài mới của Phục Mậu là hai người đứng sau cô, hóa ra là tôi nhìn nhầm, là cô.”

Trâu Hiền Thực ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”

Sau khi cục trưởng Quách ngất xỉu, ông ta được đưa vào bệnh viện. Vừa tỉnh dậy, ông ta đã vội vàng đến tham dự bữa tiệc quan trọng của vườn Hương Chương, vẫn chưa kịp kể với Trâu Hiền Thực về chuyện ở khu Bình An.

Ông ta vừa định mở miệng, lại nhìn thấy bao nhiêu người đang nhìn mình, nghĩ đến việc kể chuyện đó ra chỉ khiến mất mặt khu Bằng Bắc, lại làm tăng uy tín cho Phục Mậu, ông ta lập tức nuốt lời định nói vào trong: “Hậu sinh khả úy, cô còn vượt cả phong thái của mẹ cô năm xưa.”

“Đương nhiên rồi.” Trâu Hiền Thực nhìn ra điều gì đó, lập tức chuyển chủ đề: “Lang Lang, ngồi xuống đây, ngồi cạnh chú.”

Thủy Lang bước đến bên sofa, ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, tựa lưng vào ghế.

Trong cả phòng khách, chỉ có cô ngồi, còn lại mọi người đều đứng, nhìn chẳng khác nào cảnh mọi người đang bái kiến một nữ hoàng.

Trâu Luật vừa bước vào cửa, khóe miệng giật giật.

Đúng là không sợ bất cứ trường hợp nào thật.

Thủy Lang quét mắt một vòng: “Mọi người xuống ngồi đi.”

Trâu Hiền Thực: “...?”

Sao lại có cảm giác chủ nhân đã trở về, còn ông ta thì lại biến thành quản gia thế này?

“Khụ, đúng, đúng, ngồi, mọi người ngồi đi.”

Mọi người nhìn nhau, rồi lần lượt quay về chỗ ngồi cũ.

Thủy Lang lại lên tiếng: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Mọi người tại đó: “?”

Trâu Hiền Thực: “???”

Sao họ lại có cảm giác không phải đến để ăn uống, mà là để báo cáo công việc với lãnh đạo vậy nhỉ?

“Khụ, thôi nào, tiếp tục đi.” Trâu Hiền Thực muốn lấy lại không khí, quay sang dặn Lý Lan Quỳnh: “Món ăn chuẩn bị xong thì bày ra bàn đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Được, được.”

Lý Lan Quỳnh đã hoàn toàn sững sờ.

Đứa trẻ này quả nhiên sinh ra đã có khí chất ứng phó những tình huống như thế này.

Không khí của chủ nhà cuối cùng cũng được kéo lại một chút, Trâu Hiền Thực vỗ đầu gối, nở nụ cười, vừa định mở lời nhưng chưa kịp nói thì Thủy Lang bên cạnh đột nhiên đứng dậy.

Hành động bất ngờ của cô ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng.

“Chuyện... chuyện gì vậy, Lang Lang?”

Thủy Lang bước tới giữa bàn ăn, ngồi xuống ghế, liếc nhìn Trâu Hiền Thực, bình tĩnh nói: “Ăn cơm đi.”

Trâu Hiền Thực: “...”

Ánh mắt nhìn như nhìn kẻ ngốc của cô là sao đây?

Ai là kẻ ngốc hả?

Thủy Lang lại nhìn quanh một vòng: “Mọi người không ăn à?”

Mọi người lại nhìn nhau, ánh mắt như hỏi nhau: Ăn, hay là không ăn đây?

“Ăn chứ, tất nhiên ăn, nào nào, mọi người lên bàn hết đi.”

Trâu Hiền Thực vừa lên tiếng mời, vừa cảm thấy mình càng giống một quản gia hơn.

Mọi người ngồi quanh chiếc bàn dài, không một ai lên tiếng, không khí im lặng như tờ.

Chẳng ai biết phải nói gì, ánh mắt của tất cả lại không tự chủ được mà dồn về phía Thủy Lang.

Trâu Hiền Thực hắng giọng, ngồi ở vị trí chủ tọa: “Chuyện này... ờ...”

Vừa dứt lời, sự chú ý của mọi người liền chuyển sang ông ta.

Nhưng c.h.ế.t tiệt, tự nhiên đầu óc ông ta trống rỗng, lưỡi cũng líu lại, chẳng biết nói gì nữa!

Trâu Luật cười nói: “Bố, bố định nói về chuyện giải thưởng Ngọc Lan phải không?”

“Đúng rồi, đúng là chuyện đó.” Trâu Hiền Thực tìm lại được mạch suy nghĩ, vừa nhắc đến chuyện này, sự tự tin của ông ta cũng quay lại: “Ngọc...”

“Đặt ở đây đi.”

Ánh mắt của mọi người trên bàn một lần nữa chuyển hướng về phía Thủy Lang, nhìn thấy Lý Lan Quỳnh đặt một đĩa món táo đỏ bọc nếp trước mặt cô.

Thủy Lang cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng, liếc nhìn Trâu Hiền Thực một cái: “Ông cứ nói tiếp đi.”

Trâu Hiền Thực: “...”

Đúng thật là giống như đang báo cáo công việc với lãnh đạo!

Không phải ảo giác của ông ta đâu!
 
Back
Top