Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 250: Chương 250



Nói đúng hơn là từ khi bị bắt, bà ta chưa từng chợp mắt, tối qua mắt như bị đóng băng, càng khó chợp mắt hơn.

Bà bà ta vốn tưởng rằng cảnh chờ đợi trước khi diễu phố đã đủ giày vò, nào ngờ khi Thân Tú Vân bị áp giải lên xe, bị một đám tử tù bao vây, bà ta mới cảm nhận được thế nào là lạnh lẽo thấu xương.

Xe còn chưa chuyển bánh, bà ta đã ngất xỉu một lần, sau khi bị tạt nước tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy một đám tử tù mắt lộ hung quang và sát khí, bà ta lập tức sợ đến nỗi tóc tai dựng ngược, liên tục hét lên!

Muốn chạy trốn nhưng không thoát được, bị công an áp giải, cùng với đám tử tù diễu phố thị chúng, chịu sự chỉ trích và nước bọt của đồng chí nhân dân.

"Đáng chết! Đáng bị xử bắn!"

"Hút m.á.u nhân dân, đổi lấy sự hưởng thụ cho bản thân! Không biết xấu hổ!"

"Xử b.ắ.n nó đi!"

Trong tiếng chửi bới hỗn loạn và kích động của đám đông, Thân Tú Vân run rẩy ngẩng đầu lên, muốn xem chồng và con gái có đến không, nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Thủy Lang, vừa nhìn thấy Thủy Lang nở một nụ cười chế giễu, bà ta tức đến nỗi mắt đỏ ngầu, vùng vẫy, chỉ hận không thể nhảy khỏi xe, hút m.á.u và gặm xương cô.

"Yên nào!"

Một báng s.ú.n.g đập vào lưng Thân Tú Vân.

Thân Tú Vân rên lên một tiếng, nhịn đau, phát hiện Thủy Lang đang nói "Chưa hết đâu", trong lòng bỗng hoảng hốt, theo bản năng nhìn về phía cửa tiệm cắt tóc quốc doanh.

Đến khi nhìn thấy Vũ Thiện Bình đứng ở đó, nước mắt lưng tròng, rồi đột nhiên vừa khóc vừa cười, gật đầu với bà ta, trái tim hoảng loạn của Thân Tú Vân mới được an ủi đôi chút.

Bbà ta biết chồng đang nói với bà ta rằng, Lâm Lâm ổn rồi.

Lâm Lâm có thể ở lại thành phố, không phải đi nông thôn nữa!

Thực ra trong lòng bà ta tin tưởng con gái hơn là tin tưởng chồng.

Bây giờ con gái có thể ở lại thành phố, thì có hy vọng gả vào nhà họ Chu.

Chỉ cần Lâm Lâm gả cho nhà họ Chu, bà ta sẽ được cứu!

Thân Tú Vân khóc nức nở.

Tiếng khóc ngoài sự tuyệt vọng, còn có thêm một tia hy vọng.

"Mợ nhỏ, người đàn ông vừa cười với mợ là người thân của mợ sao?"

"Không quen."

Thủy Lang lờ đi nụ cười nịnh nọt của người cha tệ bạc, vẫy tay với Chu Quang Hách đang ngồi trên ghế lái xe tải: "Được rồi, xem xong rồi, đưa mọi người về nhà, tôi phải đi làm đây."

"Cô đi làm đi." Uông Tú dẫn theo hai đứa con trai đi tới: “Tôi đưa mọi người về là được rồi."

Ba đứa trẻ cười với Thạch Dao Quang, gào lên gọi là anh cả.

"Tôi vẫn tự đưa các em về mới yên tâm, vừa hay bến xe buýt cũng ở bên kia Ngô Đồng." Hôm nay Chu Quang Hách đi sớm, cô muốn đi xem diễu phố, đành phải đi xe buýt đi làm.

Thủy Lang vỗ đầu ba đứa trẻ: "Đi thôi."

Đứa nào đứa nấy đều rất gan dạ, không ít trẻ con bị bầu không khí khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng ấy dọa khóc.

Ba đứa trẻ này, chẳng có phản ứng gì cả.

Sau khi đưa mọi người về nhà an toàn, Thủy Lang đi đến bến xe buýt chờ xe.

Một chiếc xe buýt màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt cô.

Cửa sổ xe từ từ mở ra, ghế sau lộ ra một khuôn mặt vừa quen vừa lạ, tuổi khoảng ba mươi, ngũ quan anh tuấn, nhưng điều thu hút người ta không phải là sự anh tuấn của anh ta, mà là khí thế đã rất khắc chế nhưng vẫn có thể áp đảo người khác.

Người đàn ông nhìn Thủy Lang qua cửa sổ xe: "Cô bé lớn thật rồi."

Thủy Lang cau mày.

Tài xế trẻ tuổi xuống xe đi tới: "Cô Thủy Lang, bà Chu có mời cô."
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 251: Chương 251



Thủy Lang liếc nhìn tài xế, dời mắt, nhìn chiếc xe buýt đang chậm rãi tiến đến.

Tài xế trẻ tuổi: "?"

Quay đầu nhìn lại người lãnh đạo trong xe, rồi lại nhìn Thủy Lang.

"Cô... không phải cô Thủy Lang?"

Trước đó, sau khi nói xong, Thủy Lang còn liếc anh ta một cái, còn câu hỏi này, cô thậm chí chẳng buồn liếc lấy một cái.

Tài xế trẻ tuổi: "..."

"Thưa anh Trâu, anh có nhầm không ạ?"

Trâu Luật khẽ vẫy tay với tài xế trẻ tuổi đang đầy vẻ thắc mắc, tài xế vội vàng lùi ra.

"Cô bé, không nhận ra anh trai nữa rồi à?"

Thủy Lang ngáp một cái, xếp hàng sau những người đồng chí, chờ xe buýt đến.

Sắc mặt Trâu Luật biến đổi, vội mở cửa xe bước xuống, sải bước chặn Thủy Lang lại, người sắp bước lên xe. "Cũng không nhớ dì Quỳnh nữa à?"

Thủy Lang nghiêng người. "Nhớ."

Sống mũi căng thẳng của Trâu Luật thả lỏng đôi chút, nở nụ cười. "Nhớ là tốt, bà ấy nhớ cô lắm, muốn gặp cô."

Thủy Lang gật đầu, định bước lên xe buýt.

"Cô..." Trâu Luật trực tiếp đứng chặn trước cửa xe, nhìn trái nhìn phải để xem ánh mắt của những người đồng chí, cau mày nói: "Cô không nghe tôi nói gì sao?"

"Nghe rồi, nhớ tôi, muốn gặp tôi." Thủy Lang lặp lại một lần: “Tôi cũng nhớ bà ấy, cũng muốn gặp bà ấy."

Ánh mắt của Trâu Luật hiện lên sự nghi hoặc giống như tài xế: “Vậy sao cô còn lên xe?"

Thủy Lang nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc: “Tôi đi làm chứ sao."

Trâu Luật: "..."

"Tôi sẽ giúp cô xin phép nghỉ nửa ngày ở cục quản lý bất động sản, sáng nay đến vườn Hương Chương."

"Xin phép nghỉ?" Thủy Lang nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"

Trán Trâu Luật giật giật: “Vừa nãy không phải đã nói rồi sao, dì Quỳnh nhớ cô, muốn gặp cô, cô cũng nhớ bà ấy, cũng muốn gặp bà ấy? Vậy thì cô..."

"Thì tôi phải đi gặp bà ấy?" Thủy Lang nhìn Trâu Luật đang khựng lại: “Nhớ một người, muốn gặp một người, chẳng phải chỉ cần nghĩ đến là được rồi sao?"

Trâu Luật: "?"

Đây là cái lý lẽ gì thế, chẳng lẽ thật sự là thế hệ cách nhau ba tuổi, sáu tuổi cách nhau hai thế hệ, khoảng cách lớn đến vậy sao??

Anh ta hít thở sâu, mỉm cười: "Nhớ một người, muốn gặp một người, tất nhiên là phải gặp được mới được, sao có thể chỉ nghĩ đến là được?"

Vẻ mặt Thủy Lang nghiêm túc: "Ở Bắc Đại Hoang của tôi đều như vậy mà."

Trâu Luật cạn lời, im bặt.

Cuối cùng cũng hiểu được cô bé này đang nghĩ gì rồi.

Cô ấy đang ám chỉ, mười năm ở Bắc Đại Hoang, không ai đến gặp cô, cũng không ai liên lạc với cô.

Đây là đang oán hận đây mà.

Trâu Luật đánh giá Thủy Lang, nhất thời không rõ, rốt cuộc là thông minh hay ngốc nghếch.

Nhưng không thể phủ nhận một điều, nhất định là có tình cảm với nhà họ Trâu.

Nghĩ đến đây, Trâu Luật giãn mày: “Được, vậy hôm nay không gặp, cô đi xe của tôi, tôi đưa cô đi làm."

Thủy Lang quay đầu nhìn chiếc xe con màu đen, rồi lại nhìn chiếc xe buýt chật ních người, và người bán vé đang sốt ruột trừng mắt nhìn mình nhưng lại sợ Trâu Luật, quay đầu đi đến.

Trâu Luật cong môi, đi theo sau.

Đợi đến khi đi đến trước xe, nhìn Thủy Lang ngây người, trong lòng anh ta cười một tiếng, rốt cuộc cũng là lớn lên ở Bắc Đại Hoang, bây giờ nhìn thấy một chiếc ô tô, thế mà lại ngây người ra thế này, tầm mắt, kiến thức, không những không thể so sánh với con em cán bộ cao cấp ở Thượng Hải, thậm chí có lẽ còn không bằng con em cán bộ bình thường: “Cửa xe cũng không biết mở à? Mở thế này."

Thủy Lang nhìn anh ta mở cửa xe màu đen, đi vòng qua anh ta, ngồi vào trong.

"Trong vòng mười lăm phút, đưa tôi đến trước cửa cục quản lý bất động sản."

Nhìn Thủy Lang ngồi ở vị trí anh ta vừa ngồi, tư thế thoải mái như thể bẩm sinh, ra lệnh tự nhiên như vậy, phong thái của một người chủ...

Trâu Luật vịn cửa xe, đột nhiên cảm thấy mình thành người hầu rồi!

Cái kiểu hầu hạ tiểu thư nhà giàu lên xuống xe, mở cửa che đầu như vậy!

Thủy Lang cau mày: “Có thể đóng cửa rồi."

"Rầm."

Trâu Luật nhìn bàn tay của mình, rồi lại nhìn cửa sổ xe đang từ từ đóng lại, khuôn mặt tinh xảo bên trong biến mất, bàn tay đóng cửa vẫn còn lơ lửng, cả người anh ta ngây người.

"Thưa anh Trâu?"

Tài xế sợ đến mức không dám thở, bình thường lái xe đã không dám thở mạnh rồi, không ngờ trên thế giới này còn có người có khí thế hơn cả anh Trâu.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 252: Chương 252



Lại còn là một cô bé gái!

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía anh ta, Trâu Luật từ từ rút tay ra, đút vào túi quần, đứng tại chỗ suy nghĩ, có nên mở cửa lại, bảo Thủy Lang dịch vào trong, để lấy lại thể diện và địa vị trước mặt tài xế không, nhưng lại trực tiếp mở cửa ghế phụ, ngồi vào.

"Hít--"

Tài xế hít vào một hơi.

Trâu Luật nghe thấy, sắc mặt càng khó coi hơn: “Còn không đi?"

Xe khởi động, tài xế nín thở, không dám phát ra tiếng thở, không kìm được liếc nhìn qua gương chiếu hậu, cô bé gái đang nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau, ánh mắt liếc sang người lãnh đạo ngồi ở ghế phụ, thiếu chút nữa lại hít vào một hơi.

Kể từ khi lái xe đến giờ, đây là lần đầu tiên thấy anh Trâu ngồi ghế phụ!

Ngay cả khi bí thư Trâu có mặt, anh ấy cũng ngồi ở ghế sau, tuyệt đối không thể ngồi ở phía trước.

Anh Trâu từng nói, ngồi ở ghế sau mới là chủ xe, ngồi ở ghế trước đều là người lái xe.

Người lái xe Trâu Luật, mặt đen như than, nhìn vào gương chiếu hậu ngoài cửa sổ, kìm nén sự thôi thúc mắng tài xế đang không ngừng liếc nhìn.

Không còn cách nào khác, lần đầu tiên anh ta gặp phải một cô bé gái có khoảng cách thế hệ, con đường chính trị gian nan, người khác nói anh ta lanh lợi, ăn nói lưu loát, nhiều năm như vậy gặp phải tình huống câm như hến cũng không nhiều bằng mấy phút sáng nay.

Anh ta thực sự sợ, một khi mở cửa xe yêu cầu Thủy Lang ngồi vào trong, sẽ khiến anh ta mất mặt hơn trước mặt tài xế.

Vì vậy trực tiếp ngồi vào ghế phụ, chắc chắn là quyết định có thể bảo toàn thể diện và địa vị nhất rồi.

Trong lòng Trâu Luật không ngừng tự an ủi mình như vậy.

Xe chạy đến trước cửa cục quản lý bất động sản, dừng lại, mấy giây sau người ngồi ở ghế sau vẫn không phản ứng.

Tài xế tháo dây an toàn, mở cửa, xuống xe, đi vòng sang ghế sau bên phải, mở cửa, giơ tay, chuẩn bị động tác che đầu.

Thủy Lang bước xuống xe, chỉnh lại vạt áo khoác đen, gật đầu với tài xế: “Cảm ơn."

Tài xế sửng sốt, lập tức lắc đầu như trống bỏi, rồi nhìn Thủy Lang bước vào cục quản lý bất động sản.

Trâu Luật ngồi ở ghế phụ, sắc mặt vô cùng khó coi, còn anh ta thì sao?!

Không thấy còn có một người sống sờ sờ ngồi đây sao?

Cảm ơn tài xế, còn không chào anh ta một câu?

Không biết ai mới là chủ xe sao?

Trâu Luật mở cửa xuống xe, đóng sầm cửa lại, ngồi vào ghế sau, không còn che giấu khí thế áp bức mạnh mẽ, liếc nhìn tài xế.

Tài xế lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng đóng cửa, trở lại ghế lái, lái xe đi.

Trâu Luật nhìn cục quản lý bất động sản qua cửa sổ xe, từ từ thở ra một hơi.

Chắc chắn là vì hôm nay đến vội vàng nên mới bị lép vế.

...

“Lão Chu! Mặc dù biết các anh sẽ không tham gia, nhưng chúng tôi vẫn phải truyền đạt, không thể bỏ qua các anh như trước được.”

Giám đốc cục quản lý bất động sản quận Phố Loan cục trưởng Cẩu, mặc bộ quần áo bằng vải kaki màu xanh lam của người dân, tóc bạc trắng, khuôn mặt hồng hào ngồi trong phòng làm việc của Cục trưởng Chu.

"cục trưởng Cẩu, chuyện này mà ông còn đích thân mang đến đây?" Phó cục trưởng Hứa cười nói: "Ngài vất vả quá rồi, ngài cử một bí thư hay cán sự đi chạy việc là được mà."

"Ôi~" cục trưởng Cẩu vẫy tay, chỉ vào túi tài liệu trên bàn: "Những chuyện như thế này, mấy năm trước ấy, đừng nói là cử bí thư hay cán sự đi chạy việc, mà ngay cả tiếng cũng không thèm truyền đến đây đâu, tại sao thế, Phúc Mậu các anh là Thượng Chỉ Giác(*), trung tâm thành phố, chúng tôi là Hạ Chỉ Giác, sao có thể so sánh được."

(*) Thượng Chỉ Giác (上只角) là một thuật ngữ trong cờ vây, đề cập đến một điểm nằm ở góc trên bên phải của bàn cờ, được đánh số là 19-19 trong hệ thống tọa độ tiêu chuẩn. Nhưng ở đây mang ý nghĩa khịa.

Thủy Lang ôm văn kiện đứng ở cửa rất muốn trợn mắt.

Chuỗi khinh thường Thượng Chỉ Giác, Hạ Chỉ Giác ở Thượng Hải, mấy chục năm trôi qua, sức mạnh vẫn chẳng hề giảm đi, ngay cả khi người Thượng Hải đã di cư ra nước ngoài, gặp được người đồng hương Thượng Hải, họ cũng phải hỏi trước đây ở quận nào, hễ một người là Thượng Chỉ Giác, một người là Hạ Chỉ Giác, bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng, mặc dù điều này sẽ không thực sự ảnh hưởng đến việc chung sống hằng ngày, nhưng khi đóng cửa lại, vào trong nhà mình, chuỗi khinh thường sẽ lập tức xuất hiện.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 253: Chương 253



Thượng Chỉ Giác, chỉ một số quận trung tâm thành phố mở rộng từ điểm trung tâm là đường Nam Kinh Đông, đường Hoài Hải Trung, Hạ Chỉ Giác, chính là những quận xung quanh các quận trung tâm thành phố này.

Không chỉ có chuỗi khinh thường Thượng Chỉ Giác, Hạ Chỉ Giác, mà giữa các quận Thượng Chỉ Giác cũng có sự tranh chấp công khai và ngầm, giữa các quận Hạ Chỉ Giác, một khi có người châm ngòi trên diễn đàn phương tiện truyền thông tự do, thì cuộc cãi vã cũng trở nên không thể dứt ra được.

Nghe thấy tiếng động bên trong, Thủy Lang nghĩ, hóa ra đây đều là những thứ được truyền lại.

"Giải thưởng Ngọc Lan." Cục trưởng Chu nhận lấy tài liệu: "Ông Cẩu, làm phiền ông một chuyến rồi, nếu Phúc Mậu tham gia thì chúng ta sẽ liên lạc sau."

Cục trưởng Cẩu nghe ra đây là đang đuổi khách, nhưng không hề tức giận: "Trước đây các ông không thể tham gia, Phúc Mậu có kém thế nào thì nhà cửa cũng không thể so sánh với chúng tôi được, bây giờ thì khác, các ông có một khu phố Bình An, Giải thưởng Ngọc Lan lần đầu tiên này, biết đâu chúng ta thực sự có thể cùng nhau tranh tài, ôi thật hiếm có, chúng tôi lại có thể cùng Phúc Mậu trở thành đối thủ."

"Không chỉ Phúc Mậu đâu." Phó cục trưởng Hứa không nhịn được nữa: "Cải cách và phát triển nhà ở toàn thành phố, mỗi quận đều phải tham gia, khắp nơi đều phải cải tạo cũ, mấy quận bên cạnh cũng vậy."

Cục trưởng Cẩu sửng sốt, ngồi bật dậy khỏi ghế: "Tất cả đều phải tham gia sao? Không phải chỉ có Phúc Mậu thôi sao? Sao mấy quận bên cạnh cũng tham gia? Vậy thì chúng tôi làm sao có thể so sánh được, Cục trưởng Chu, tin tức có chính xác không?"

Cục trưởng Chu khịt mũi: "Tài liệu còn chưa xem kỹ đã chạy đến đây, sắp đến giờ ăn trưa rồi, ông mau về xem kỹ đi."

"Thật sao?" Cục trưởng Cẩu cầm tài liệu lên xem kỹ: "Trên này không ghi là toàn thành phố phải tham gia mà."

"Quy định Giải thưởng Ngọc Lan đã được cập nhật và hoàn thiện tối qua." Phó cục trưởng Hứa mở cửa, mời người ra ngoài: "Chắc chắn đã được gửi đến văn phòng của ông rồi, Phúc Mậu có tham gia hay không không quan trọng, tất cả các quận Thượng Chỉ Giác đều phải tham gia, cuối cùng cúp sẽ thuộc về ai thì không biết."

Dù sao cũng sẽ không thuộc về Phố Loan các ong!

Cục trưởng Cẩu hiểu rồi, vội vàng cầm cặp công văn: "Tôi đi đây, Cục trưởng Chu, hẹn gặp lại!"

Chờ người đi rồi, Thủy Lang bước vào phòng làm việc của cục trưởng.

"Giải thưởng Ngọc Lan là gì?"

"Không liên quan gì đến chúng ta." Cục trưởng Chu nhìn Thủy Lang ôm một xấp tài liệu viết đầy chữ viết tay: "Đây là cái gì?"

"Dự án quy hoạch mà tôi đã làm, kế hoạch tư tưởng cho phố Bình An.” Thủy Lang sắp xếp lại toàn bộ suy nghĩ trong những ngày này: "Một xấp này là tình hình chi tiết của từng hộ dân ở phố Bình An, cùng với các vấn đề hiện tại cần giải quyết."

Cục trưởng Chu và Phó cục trưởng Hứa đồng thời kinh ngạc nhìn Thủy Lang, rồi lại kinh ngạc nhìn một xấp giấy viết tay khác ở bên cạnh.

"Do bọn họ tự viết sao? Họ dễ dàng hợp tác như vậy sao?!"

"Mới có hai ba ngày mà đã có tiến triển rồi sao?!"

Thủy Lang gật đầu: "Tính xác thực vẫn còn phải xem xét, nhưng mỗi hộ đều đã viết."

Cục trưởng Chu lập tức cầm lấy vài tờ, Phó cục trưởng Hứa cũng chạy đến cầm vài tờ xem.

"Viết rất chi tiết, rất nghiêm túc." Phó cục trưởng Hứa kinh ngạc nhìn Thủy Lang: "Cô quả thực có thể, không, là rất giỏi! Quá tuyệt vời! Mới có hai ngày, cũng không phải, mới có hai ngày đã thu được rồi, chứng tỏ khi cô đến đó, họ đã sẵn sàng hợp tác với cô rồi sao?"

Thủy Lang mỉm cười: "Họ vẫn muốn giải quyết khó khăn hiện tại, vì vậy họ mới sẵn sàng hợp tác."

Cục trưởng Chu nghe xong ngẩng đầu nhìn Thủy Lang, rồi cầm một tờ giấy viết đầy chữ viết tay khác lên xem, từng chữ từng câu đều như mây trôi nước chảy, câu nào cũng là tâm huyết, ông thở dài: "Cô thực sự rất tận tâm."

"Là quá tận tâm!" Phó cục trưởng Hứa khen ngợi xong cũng thở dài: "Đáng tiếc, cấp trên đã bác bỏ đơn xin cấp vốn của chúng ta, phố Bình An sẽ khó khăn hơn."
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 254: Chương 254



"Ngoài tình trạng xây dựng trái phép, mâu thuẫn gia đình, mâu thuẫn phát sinh do đổi nhà ở phố Bình An, còn có một điểm rất quan trọng." Thủy Lang hỏi những điều cô thắc mắc: "Trước đây, tất cả nhà ở ở Thượng Hải đều thuộc sở hữu nhà nước, sổ đỏ nhà ở trong tay người dân, về mặt ý nghĩa thực sự chỉ là thẻ nhà, tại sao phố Bình An lại có hai loại sổ đỏ? Hơn nữa dường như cả hai loại đều được chính quyền công nhận?"

"Mớ hỗn độn, nên mới gọi là mớ hỗn độn, vấn đề này rất nhiều, vẫn luôn giải quyết, nhưng vẫn không giải quyết được dứt điểm, vấn đề liên tục phát sinh, chuyển sang quận khác thì càng hỗn loạn hơn." Phó cục trưởng Hứa lắc đầu: "Phố Bình An mấy chục năm trước, giai đoạn đầu xây dựng đã thỏa thuận thế nào, rất thiếu bằng chứng, không biết tình hình thực tế ra sao, trong mấy chục năm, họ đã tự ý đổi nhà không biết bao nhiêu lần, những người đổi nhà đều là những người muốn chiếm tiện nghi, kết quả là rơi vào tình cảnh ve sầu thoát xác, mấy trăm hộ, càng kéo dài càng rối."

"Nói cho cùng, những người trong đó, lòng dạ quá hiểm độc, nên cố tình gây nhiễu loạn, thủ đoạn không có giới hạn, chúng ta đều là người phục vụ nhân dân, không thể đứng đối lập với nhân dân, mới gây ra kết quả như thế này." Cục trưởng Chu cau mày, nhìn thấy Thủy Lang, ông thả lỏng, nở nụ cười: "Cô nhanh hơn chúng tôi mấy năm nay, xem ra, không chỉ chúng tôi cảm thấy có hy vọng, phố Bình An cũng cảm thấy nhìn thấy hy vọng."

Thủy Lang nhướng mày, còn chưa kịp nói gì, đã thấy Phó cục trưởng Hứa gật đầu điên cuồng, trong mắt chứa đầy sự tự hào: "Đúng vậy, họ có thể hợp tác như vậy, chính là vì cảm thấy nhìn thấy hy vọng, tin rằng cô là người có thể giúp họ giải quyết những khó khăn, theo tiến độ hiện tại, biết đâu mọi chuyện thực sự có thể giải quyết suôn sẻ."

"Mọi sự khởi đầu đều khó, huống hồ lại khó khăn trong nhiều năm như vậy rồi." Trưởng phòng Châu cười nói: "Cô cũng đừng vội, từ từ mà làm, còn nữa, nhất định phải chú ý an toàn, không thể để xảy ra chuyện như lần trước được nữa."

Hỏi cũng như không.

Xem ra còn phức tạp hơn so với tưởng tượng.

Thủy Lang ôm một chồng tài liệu mới, tiện thể mang theo cả tài liệu chi tiết về giải thưởng Ngọc Lan, rời khỏi phòng trưởng phòng.

"Lang ơi~"

Một bà lão từ bên kia lao tới, cảnh tượng quen thuộc, Thủy Lang nghiêng người né tránh.

Lần này bà lão cũng có kinh nghiệm rồi, bà đỡ cửa trước, dù không có ai đỡ thì bà cũng không ngã xuống đất.

Thủy Lang nhìn người cha tồi tệ đã trở lại làm việc nhưng đang trong tình trạng bị vô hiệu hoá: “Người lớn như vậy rồi, đi làm còn phải để mẹ đi cùng sao?"

Ô Thiện Bình vẫn cười tươi như hoa, nhưng khoé miệng giật giật, chưa kịp mở miệng đã bị tấn công.

Cô con gái này, rốt cuộc cũng đã lớn, có bản lĩnh rồi.

Ô Thiện Bình nhìn Thủy Lang, vừa mừng vừa phức tạp.

Nếu đứa con gái này không dùng bản lĩnh đó để đối phó với ông ta thì tốt rồi.

Lúc đó chắc chắn ông sẽ mừng rỡ vô cùng!

"Lang ơi, bà không phải đến vì bà Trâu, bà đến vì con đấy." Bà lão vòng trở lại trước mặt Thủy Lang, nhìn vào văn phòng thấy đông đủ mọi người, trong lòng mừng thầm, những người đi làm, đặc biệt là những người làm ở cơ quan đàng hoàng, đều rất coi trọng sĩ diện, dù Thủy Lang có tức giận với bà nội của mình đến mấy, không muốn để ý đến bà nội của mình đến mấy, thì trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy, cô cũng sẽ không vì danh tiếng mà không tôn trọng người lớn tuổi.

Đặc biệt là hôm nay bà ta đến vì một lý do chính đáng, một lòng thương yêu, Thủy Lang sẽ càng không giống như trước nữa, nếu không thì sau này ở đơn vị chắc chắn sẽ bị mọi người chỉ trỏ, không ngẩng đầu lên được!

Chính vì nắm chắc điểm này, bà lão mới theo đến đơn vị: “Lang Nhi, hôm nay là sinh nhật cháu rồi, không biết nhà cháu ở đâu, cháu cũng không mời bà đến chơi, bà đành phải đến đơn vị thăm cháu thôi."
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 255: Chương 255



"Đúng vậy, ba và bà đến vì sinh nhật con đó." Ô Thiện Bình nở nụ cười: “Lang Lang, ba chúc con sinh nhật vui vẻ."

"Ồ." Thủy Lang đặt tài liệu lên bàn: “Quà thì để xuống, mọi người có thể đi rồi."

Bà lão cứng người lại.

Nụ cười trên mặt Ô Thiện Bình cũng cứng đờ.

Những người trong văn phòng, vốn đã nhìn thấy Ô Thiện Bình thì lén chú ý, vừa nghe không có tiếng động gì nữa, tất cả đều quay lại nhìn ông ta.

Khuôn mặt Ô Thiện Bình càng cứng hơn.

Quà gì chứ!

Ông ta chẳng có một xu nào!

Thủy Lang ngẩng đầu lên, nhìn hai người, đột nhiên thở dài: “Được rồi."

Tiếng "Được rồi" này đã rất quen thuộc, nằm trong dự đoán...

Ô Thiện Bình và bà lão đột nhiên cảm thấy ánh mắt mọi người trong văn phòng nhìn họ thay đổi, trở nên như có gai đ.â.m vào lưng, như xương cá mắc trong họng.

"Sinh nhật thì sinh nhật, chẳng mua một thứ gì, tay không mà đến, thật là buồn cười."

"Lần sinh nhật của Ô Lâm Lâm trước đây, tôi nhớ đã mua một bộ quần áo mới, giày da cũng mua hai đôi."

"Không chỉ vậy, tôi nghe cô ta khoe rằng, ba cô ta tặng cho cô ta một chiếc xe đạp, để cô ta đi làm, xe đạp đấy!"

"Đâu phải ba cô ta cơ chứ, buồn cười c.h.ế.t đi được, con gái ruột thì đuổi đi nông thôn, cháu gái thì để lại thành phố hưởng phúc, bây giờ sinh nhật mà ngay cả một chiếc khăn tay cũng không mua."

"Vừa rồi còn nói, ngay cả nhà của trợ lý Thuỷ cũng không biết ở đâu, đây là người thân kiểu gì, người lớn tuổi chẳng ra gì!"

Bà lão ngây người.

Rõ ràng bà ta nói vậy là muốn mọi người nói Thủy Lang bất hiếu, không thân thiết với bà ta, sao đột nhiên lại mắng bà ta, thành lỗi của bà ta rồi??

Đây không phải là kết quả bà muốn!

"Không phải, bà muốn mua quà, nhưng không biết con mặc quần áo cỡ nào, đi giày cỡ nào..."

"Còn có mặt mũi mà nói!"

"Bình thường không muốn mua, giả vờ giả vịt, tình cảm giả tạo, thì sẽ gặp phải kết quả như vậy."

"Hôm nay có phải đến để xin xỏ không?"

Không phải thế!!!

Bà lão đỏ mặt tía tai, một là tức, tức những người trong văn phòng, nghĩ không giống như bà ta muốn, hai là bị nói trúng tim đen.

"Các người đừng nói bậy! Tôi thương Lang nhất, tôi là bà nội ruột của nó!"

"Cỡ giày 23 cm."

Thủy Lang đột nhiên lên tiếng, bà lão sửng sốt: “Cái gì?"

"Vòng eo 1 thước 8." Thủy Lang nhìn bà lão: “Màu quần áo thì mua màu nhạt một chút, thời tiết này mua áo len lông cừu thì vừa ấm vừa làm áo khoác, đồng phục công sở cũng có thể làm cho tôi một bộ, giày da thì càng nhiều càng tốt, bánh kem thì một chiếc, tôi ở Bắc Đại Hoang mười năm không được ăn bánh kem bơ, nghe nói ở thành phố các người, một năm ít nhất phải ăn bốn chiếc bánh kem trái cây bơ mười inch, tôi không cần to như vậy, sáu inch là đủ rồi."

Khuôn mặt trước đó của bà lão đỏ vì xấu hổ, bây giờ lại đỏ vì tức giận.

Tức mình vì sao lại phải nhắc đến cỡ giày.

Còn phải bánh kem nữa!

Bà ta lấy tiền đâu ra!

"Tiền không phải cháu đã lấy hết rồi sao? Sao cháu không tự mua?"

Thủy Lang cúi đầu, lại thở dài.

Thở dài như đã quen, nằm trong dự đoán.

"Thật là người lớn tuổi chẳng ra gì! Không phải do chính bà nhắc đến trước sao!"

“Đúng đó, tự mình chạy đến đơn vị nói là vì sinh nhật, tự mình đề nghị không mua là vì cỡ áo, bây giờ lại đổ lỗi cho cô gái nhỏ kia.”

“Bà lão khôn ngoan lắm, tôi đã nói bà ta giả vờ rồi.”

“Vừa nãy không nhận ra, bây giờ thì chắc chắn rồi, giả vờ giả vịt!”

“Các người!”

Bà lão tức muốn chết, những người trong phòng làm việc này chẳng giúp ích được gì, ngược lại còn kéo chân bà ta.

Danh tiếng của Thủy Lang vẫn chưa bị hủy hoại, còn danh tiếng của bà ta thì sắp tanh bành rồi!

Đây hoàn toàn không phải là kết quả bà ta mong muốn!!

Ô Thiện Bình cau mày nói: “Mẹ, mẹ đưa hai mươi đồng cho Lâm Lâm, để nó tự đi mua bánh kem hay quần áo gì đó.”

Bà lão trợn tròn mắt: “Hai mươi!”

Thủy Lang cũng nói: “Hai mươi?”

Ô Thiện Bình nhìn ánh mắt chế giễu của Thủy Lang: “Năm mươi!”

Bà lão cao giọng: “Năm mươi?!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 256: Chương 256



Thủy Lang nhướng mày: “Năm mươi?”

Ô Thiện Bình nghiến răng: “Năm mươi lăm!”

Thủy Lang: “… Cảm ơn.”

Bà lão ôm chặt túi: “Làm gì có nhiều thế!”

Bà ta chỉ cướp được sáu mươi đồng, đứa con trai cả lấy mất mười đồng, đồ khốn nạn kia về quê cướp mất hai mươi đồng, tổng lương là chín mươi đồng, mấy ngày nay ăn cơm, mua đồ đã tiêu mất mấy đồng, trên người chỉ còn năm mươi lăm đồng!

Thật hào phóng!

Không chừa cho bà ta một đồng nào!

Ô Thiện Bình quay lưng lại, nhỏ giọng nói: “Là mẹ bảo con đến, nói đây là một cơ hội, hơn nữa, những năm qua, mẹ không phải đã để dành được nhiều tiền riêng sao.”

“Tiền riêng nào chứ.”

Biệt danh của bà lão ở làng là Tỳ Hưu, xưa nay chỉ có vào không có ra, lần đầu tiên bắt bà ta móc tiền ra, gan ruột bà ta đau như cắt, nhưng nghĩ đến số tài sản khổng lồ trong tay Thủy Lang trong tương lai, bà ta lại phải móc ra: “Lang Nhi, cháu xem, bà thương cháu nhất, cháu cầm lấy mà mua thứ gì đó, lúc nào vui vẻ thì nhớ đến Nguyên Diệp, nó vẫn đang phải chịu khổ trong tù.”

Thủy Lang nhận lấy tiền, nhét vào túi, không thèm nhìn họ nữa.

Không nhận được câu trả lời, bà lão tức đến nghiến răng, khuôn mặt liên tục giật giật.

Tỳ Hưu nhỏ!

Đợi mọi người đi hết, Thủy Lang mới dựa vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn tờ lịch treo tường, ngày 10 tháng 4 năm 1977.

Ngoài năm sinh ra thì sinh nhật của cô và Thủy Lang giống nhau.

Đã không biết bao nhiêu năm rồi cô không được đón sinh nhật.

Nhớ lại trước kia, thường là đang họp, lúc hạ bút ký ngày tháng, nhìn những con số trên giấy mới nhớ ra hôm qua, hoặc ngày mai, ngày kia là sinh nhật.

Rồi sau đó, ngày mai, ngày kia lại bận rộn quên mất, cho dù có nhớ ra thì lúc bận xong cũng có thể đã quá 0 giờ sáng.

Đến đây, mặc dù cuộc sống chậm rãi hơn, nhưng những chuyện xảy ra liên tục khiến cô phải sống trong nhịp độ nhanh.

Thủy Lang nhìn vào những tài liệu trên bàn, nghĩ đến Trâu Luật vào buổi sáng, gia tộc Trâu đứng sau Trâu Luật, cả những ông chủ của một số nhà máy, những bí ẩn năm xưa.

Những thách thức mới đã không thể kiềm chế được, chủ động tìm đến cửa.

Nghĩ vậy Thủy Lang theo thói quen gác lại chuyện sinh nhật, vùi đầu vào những tài liệu liên quan đến phố Bình An.



Năm giờ tan làm, Thủy Lang tưởng vẫn phải đi xe buýt về nhà, nhưng nhìn qua cửa sổ thì thấy Chu Quang Hách đã ở dưới rồi.

Áo sơ mi trắng, không mặc cảnh phục, quần tây xanh đậm ống thẳng, nhìn từ trên xuống dưới, dáng người cao ráo không thua gì cây ngô đồng bên cạnh, anh đẩy xe đạp, đang cười nói chuyện với một nữ đồng chí.

Rất ít khi thấy anh cười như vậy, lúm đồng tiền ẩn hiện, chắc hẳn là vui lắm.

Thủy Lang cau mày, quay người định xuống, rồi lại dừng bước.

Cũng hợp lý thôi.

Dù sao thì cũng không phải là vợ chồng thật.

Thủy Lang nhìn nụ cười của Chu Quang Hách, theo ánh mắt của anh ta nhìn về phía nữ đồng chí đối diện, trắng trẻo, cởi mở, dịu dàng.

Rất xứng đôi.

“Sao thế?”

Thủy Lang quay đầu lại, nhìn Lâm Hậu Bân: “Sao thế là sao?”

Lâm Hậu Bân chống tay lên bàn, ánh mắt nghi hoặc: “Sao chị lại tức giận?”

Thủy Lang: “...”

Cô cầm túi đeo chéo lên người rồi đi.

Lâm Hậu Bân đẩy mắt kính.

Anh ta có chọc giận cô đâu!

“Đồng chí Thủy, tan làm rồi!”

Thủy Lang gật đầu qua loa, đột nhiên cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn lại.

—— Trắng trẻo, tươi tắn, dịu dàng.

Cô gái chỉ vào Chu Quang Hách bên ngoài: “Đồng chí Thủy, hóa ra anh ấy chính là chồng của cô à!”

Thủy Lang: “?”

“Tôi còn tưởng anh ấy là đối tượng xem mắt của tôi, vui mừng đến nỗi không nói nên lời, đẹp trai như vậy, dáng người lại cao lớn!” Cô gái che miệng cười trộm: “Kết quả đi đến hỏi, anh ấy nói, tôi đến đón vợ tôi tan làm, mới biết tôi đã hiểu lầm to rồi!”

Thủy Lang chạy nhỏ ra khỏi cục quản lý bất động sản, chiếc túi đeo chéo trên hông lắc lư.

Chu Quang Hách nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại: “Sao thế? Hôm nay có chuyện gì vui à?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 257: Chương 257



Thủy Lang: “…????”

Cô có phải là người không kiềm chế được cảm xúc như vậy không?!

“Không có gì, tan làm rồi, vui thôi.”

Chu Quang Hách cũng cười theo, nhấc xe đạp lên quay đầu: “Lên nào...”

“Lang Lang.”

Đột nhiên, một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên.

Thủy Lang quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt vừa quen vừa lạ, già đi rất nhiều.

Tóc ngắn ngang vai, tóc đen không còn mấy sợi, đầu đầy tóc bạc, áo sơ mi vải xanh, quần dài vải đen, tất trắng, giày vải.

Tuổi thật chắc phải trẻ hơn mái tóc bạc kia hai mươi tuổi.

Thoạt nhìn, giống như một phụ nữ lao động trong đội sản xuất, nhưng phụ nữ lao động không thể nào toàn thân thơm phức, cũng không thể có một chiếc xe ô tô màu đen đang chờ ở bên cạnh.

Thủy Lang nhìn Chu Quang Hách: “Anh về trước đi.”

Chu Quang Hách định nói gì đó, rồi gật đầu: “Cô đến chỗ nào, lát nữa anh đến đón cô?”

“Không biết khi nào mới kết thúc được.” Thủy Lang lắc đầu: “Anh cứ ở nhà đợi tôi, tôi tự đi xe buýt về.”

Chu Quang Hách liếc mắt đánh giá người phụ nữ kia, đối phương cũng đang nhìn anh.

Sau khi Thủy Lang đi đến, người phụ nữ kia nhoẻn miệng cười với anh, khẽ gật đầu.

Hương Tràm viên, biệt thự nhà vườn liên kế, nằm ở phố thứ ba sau phố Bình An, cũng nằm ở ranh giới giữa Phúc Mậu và Bằng Bắc, được đặt tên theo một cây hương tràm trăm năm tuổi ở đầu phố.

Những người sống trên con phố này đều là cán bộ cấp cao.

Biệt thự nhà họ Trâu, vừa khéo là một khoảng sân có cây long não vươn cành lá xanh biếc.

Ngói đỏ, tường ngoài màu vàng nhạt, bãi cỏ rộng và bằng phẳng, được cắt làm đôi, trồng rau và quả, trông giống như ruộng đất tự cung tự cấp của đội sản xuất.

Nhưng nơi này, mỗi sáng đều cung cấp thịt, rau, trứng, sữa, không giống như nhà nào ở Ngô Đồng cũng tìm đủ mọi cách để trồng chút rau trong bồn hoa.

Khu đất tự cung tự cấp này, nghe thì hay là không quên cội nguồn, nhưng thực ra hoàn toàn là vì sở thích.

"Đây đều là do tôi trồng."

Lý Lan Quỳnh mấy lần muốn nắm tay Thủy Lang đều bị từ chối, bà ta dẫn người vào phòng khách: “Lâm Lâm, hạt dưa kem, sáng mới rang đấy, vừa thơm vừa giòn, đây là kẹo, kẹo hồ đào ba màu, kẹo hạt thông quế hoa, socola nhân rượu, còn cả cái này nữa, kẹo cà phê kem... là loại kẹo mà mẹ cháu thích nhất."

Thủy Lang tùy tiện lấy một viên kẹo dừa bóc vỏ cho vào miệng, ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da bóng loáng, ngắm cảnh bên trong biệt thự.

Phòng khách hình lục giác, cửa sổ sát đất màu đen cổ điển, tấm ốp tường đều được làm bằng gỗ cứng cao cấp, đèn chùm lớn hình sừng hươu, với đường phố bên ngoài, toàn bộ bầu không khí của khu vườn long não đều hài hòa, cổ kính và yên tĩnh.

Phía trên lò sưởi có tạo hình tinh xảo, có hai chiếc đèn treo tường bằng đồng quấn dây leo tương ứng với đèn chính, lò sưởi chỉ là đồ trang trí, không đốt, bên trên hiện đặt cờ đỏ sao vàng.

Mặc dù lò sưởi đã bỏ đi, nhưng trong ngôi nhà này có thứ hữu dụng và cao cấp hơn lò sưởi, đó là lò sưởi nước nóng.

Ở Thượng Hải, những gia đình lắp được lò sưởi nước nóng vốn không nhiều, cũng có không ít người lắp rồi không dùng được nên để đó, loại lò sưởi này dùng than để đun nóng, một khi đã sử dụng thì phải bỏ ra một khoản tiền rất lớn.

Có cả lò sưởi nước nóng rồi thì bình nóng lạnh bằng gas cũng không có gì lạ.

Bồn cầu tự hoại, bồn tắm lớn, đều là những tiện nghi cơ bản nhất.

Tivi nhãn hiệu Thượng Hải, máy thu thanh, tủ lạnh Hương Tuyết Hải, càng là đầy đủ cả.

"Lang, Lang, dì nhớ hồi nhỏ cháu thích ăn khoai lang nướng nhất." Lý Lan Quỳnh đứng ở nhà hàng mở, lấy từ lò nướng gas ra những củ khoai lang nướng chín: “Nhanh đến ăn nào."

Thủy Lang bật cười khịt mũi: “Có mình bà ở nhà sao?"

"Bác Trâu và Trâu Khải của cháu tan làm không về, anh cả cháu kết hôn rồi, ở tòa nhà Ngoại Than, không thường về." Lý Lan Quỳnh bận rộn bưng đồ ăn từ bếp ra, lần lượt bày lên bàn.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 258: Chương 258



Đầu cá chép hoa vỡ ra, cho hai miếng đậu phụ vào om cùng, hấp một con gà tam hoàng, hộp ốc bùn vàng, một đĩa khoai lang nướng, còn có một chai rượu vàng.

Thủy Lang ngồi trên ghế: “Bà vẫn chỉ om đồ mặn, quên om đồ chay rồi."

Lý Lan Quỳnh khựng lại, đôi mắt ướt nhòe, đặt một bát mì Dương Xuân bạch tuyết trước mặt Thủy Lang: “Bây giờ đến một tiếng dì Quỳnh cũng không chịu gọi sao?"

Thủy Lang ngẩng đầu: “Bà xứng sao?"

Lý Lan Quỳnh cố nén nước mắt: “Cháu oán hận dì."

Thủy Lang cầm một nắm hạt dưa kem, vừa gõ vừa ăn.

"Nên, nên như vậy." Lý Lan Quỳnh vịn bàn, ngồi xuống bên cạnh Thủy Lang, nhìn chằm chằm cô: “Lâm Lâm cũng lớn rồi, giống hệt mẹ con."

Động tác gõ hạt dưa của Thủy Lang khựng lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhai hạt dưa: “Tôi không bằng bà ấy."

Lý Lan Quỳnh thấy vậy, vừa cười vừa khóc: “Cháu còn nhỏ, quần áo bây giờ cũng không thời trang như hồi đó, mẹ cháu lại là người thời trang nhất, bộ mà dì nhớ nhất là bộ bà ấy mặc áo choàng lông chồn tím, độ dài của sườn xám nhung đen, sườn xám của bà ấy luôn kéo lê trên mu giày cao gót, đi lại không biết thu hút bao nhiêu ánh nhìn, thật sự là yêu kiều, bà ấy cũng thích mặc váy đầm, áo len thỏ, áo khoác cashmere, mỗi lần xuất hiện đều đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn, chiếc nhỏ nhất cũng phải ba cara, người khác mặc sườn xám đeo ngọc trai, bà ấy mặc sườn xám đều đeo một viên kim cương tám cara, mười cara, độc nhất vô..."

"Kim cương đâu?"

Thủy Lang ngắt lời Lý Lan Quỳnh đang hồi tưởng ngày càng phấn khích.

"Những thứ đó, không biết là trôi dạt đến cửa hàng tín thác hay đáy sông nào rồi." Lý Lan Quỳnh thở dài: “Trước kia dùng như tiền, bây giờ những loại kim cương, vàng, đá quý, tranh chữ cổ này đều là thứ đòi mạng, bày ở bãi rác cũng chẳng ai thèm."

Nhà hàng tĩnh lặng khoảng năm giây.

Bầu không khí mơ hồ rơi vào bế tắc.

"Đúng vậy."

Thủy Lang cắn vỡ hạt dưa: “Bây giờ thứ có ích là tiền mặt và các loại phiếu."

"Đúng vậy." Lý Lan Quỳnh đưa đũa cho Thủy Lang: “Ngày mai là sinh nhật cháu, trước kia sinh nhật cháu, đều tổ chức tiệc trong vườn biệt thự, bây giờ chỉ có dì Quỳnh ở đây cùng cháu thôi, cháu muốn quà gì?"

"Không cần quà đâu."

"Cần chứ! Sao lại không cần, mẹ cháu không còn nữa, còn có dì Quỳnh, cháu nói xem, cháu muốn gì."

"Cũng không thiếu gì, để tôi nghĩ xem." Thủy Lang nhíu mày: “Thực ra cũng có một điều ước, là do vừa nãy bà nhắc đến mẹ tôi nên tôi mới nghĩ ra."

Lý Lan Quỳnh vừa cười vừa khóc: “Cháu nói đi, dì Quỳnh không sợ cháu không nói, cháu nói ra chứng tỏ cháu vẫn coi dì là người thân. Cô điều ước gì, chỉ cần dì làm được, dì đều giúp cháu."

"Dạo trước vừa đăng ký biệt thự, vừa nãy bà có nhắc đến cửa hàng tín thác." Thủy Lang ném vỏ hạt dưa vào đĩa đựng xương: “Trước kia những đồ nội thất bày biện trong biệt thự, hình như đều do mẹ tôi đích thân lựa chọn, vận chuyển từ nước ngoài về, năm đó chắc là đều ném hết vào cửa hàng đồ cũ, cửa hàng tín thác rồi, tôi định mua lại mấy thứ đó trước, đến lúc đó sẽ lần lượt đặt lại vào những căn phòng cũ."

"Được chứ, có gì khó đâu." Lý Lan Quỳnh nhìn Thủy Lang bằng ánh mắt trìu mến: “Có phải tiền không đủ không? Dì Quỳnh giúp cháu, cháu nói xem, thiếu bao nhiêu."

"Mười tám vạn không biết có đủ không."

Lý Lan Quỳnh: "..."

Thủy Lang lại bóc một viên socola giấy bạc nhai, có vẻ như đang chìm vào hồi ức của chính mình: “Không nhớ rõ lắm giá cả trước kia, bà vẫn ở Thượng Hải, có biết giá cả đại khái không?"

Lý Lan Quỳnh hiểu ý, chính là bảo bà tự xem mà cho.

Mười tám vạn đã nói ra rồi.

Đây là một ranh giới ư?

Lý Lan Quỳnh đột nhiên bật cười: “Con bé, lương tháng của cháu ở Bắc Đại Hoang là bao nhiêu?"

"Mười tệ, hay mười lăm tệ, cụ thể thì không biết, mỗi tháng đều nộp cho đội trưởng." Thủy Lang nuốt socola xuống: “Tôi chưa từng cầm tiền, chỉ biết rằng, sau khi nộp tiền cho đội trưởng, có gì ăn cùng nhau, không có thì cùng nhau đói bụng."

Thảo nào.

Núi hoang rừng rậm, ước chừng đến cả một cửa hàng cung ứng cũng phải vượt núi mới thấy được.

Lý Lan Quỳnh cười nói: "Con bé này, cháu có biết mười tám vạn bây giờ có thể mua được bao nhiêu thứ không? Để con đi từ đường Nam Kinh Đông đến đường Hoài Hải Trung, đi mười năm cũng không tiêu hết."
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 259: Chương 259



Thủy Lang "ồ" một tiếng: “Hóa ra là như vậy, cháu cũng tự hỏi, đi một chuyến đến cửa hàng tín thác, thấy giá niêm yết bên trên, còn tưởng là số lượng."

Lý Lan Quỳnh vừa buồn cười vừa bất lực: “Đồ ngốc, đó chính là giá."

"Để tôi tính thử." Thủy Lang đếm từng ngón tay: “Năm vạn tệ chắc là đủ rồi nhỉ? Có đủ để mua sắm đồ đạc trong nhà không?"

"Hai vạn tệ là đủ rồi, cần gì năm vạn, cháu không biết giá cả ở Thượng Hải thế nào đâu..."

"Vậy bà đưa tôi hai vạn tệ là được."

Lý Lan Quỳnh: "..."

Suýt chút nữa thì nghẹn thở.

Thủy Lang thở dài: “May mà có bà, tôi mới có thể mua đủ đồ đạc mà mẹ tôi để lại, như vậy linh hồn bà ấy mới được siêu thoát."

Nghe vậy, Lý Lan Quỳnh từ từ thở hắt ra, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Cháu à, trước tiên dì đưa cháu một vạn tệ, sáng mai chú Trâu về, dì sẽ bảo chú ấy đến ngân hàng rút một vạn nữa, cháu theo dì vào đây."

Thủy Lang đứng dậy, đi theo bà ta qua hành lang, vào một phòng ngủ chính.

Chiếc giường trong phòng ngủ không trải chăn, chỉ có chiếu trúc, một chiếc khăn tắm màu đỏ nước được gấp vuông vắn, đặt trên chiếu trúc, trông rất lạnh, không giống giường ngủ của mùa này.

Lý Lan Quỳnh mở cửa phòng vệ sinh chính, bên trong còn rộng hơn cả phòng hướng Nam ở tầng trệt của phố Ngô Đồng, nhưng không phải phòng vệ sinh, không có bồn tắm, không có bồn cầu, bên tường kê một dãy hòm gỗ long não, bên phải đặt ba chiếc két sắt lớn.

"Tiền để đâu nhỉ, giờ dì có hơi lú lẫn rồi, Lâm Lâm, cháu xem giúp dì xem trong mấy cái hòm kia có không."

"Sao cơ? Không ổn đâu."

"Đồ ngốc, cháu là người nhà, không phải người ngoài."

Thủy Lang đi đến trước chiếc hòm gỗ long não không chạm trổ, chốt khóa bằng đồng mở, không khóa, lùi lại một bước: “Trông có vẻ quý lắm, hay là dì tự tìm đi."

Lý Lan Quỳnh cười đi tới: “Có gì quý giá đâu, bên trong không có tiền, toàn là đồ bỏ không ai thèm lấy."

Mở hòm ra, một màu vàng óng ánh.

Từng thỏi vàng xếp ngay ngắn, là vàng miếng một lượng nhỏ, một lượng nặng 31 gram.

Gây ra một cú sốc mạnh mẽ về mặt tinh thần.

"Ồ, không có ở đây."

Mở chiếc hòm thứ hai, lại là một màu vàng óng ánh, từng thỏi vàng lớn nhỏ được xếp ngay ngắn, từng thỏi trông đều nặng trịch, không phải mười lượng, hai mươi lượng, mà là thỏi vàng lớn nhất năm mươi lượng.

Cửa sổ phòng vệ sinh đóng chặt, tấm ga trải giường hoa văn cắt sẵn che khuất ánh sáng, trong phòng vệ sinh mờ tối, dù không bật đèn, hai hòm vàng vẫn tỏa sáng rực rỡ, tỏa ra ánh vàng khiến người ta chóng mặt, hơi thở của sự giàu có khiến người ta hít thở khó khăn, ngây ngất.

Thủy Lang che mắt: “Chói quá."

Tiếng cười lại vang lên, vì không gian nhỏ nên giọng nói nghe càng lớn, chui thẳng vào lỗ tai, khiến da đầu người ta lạnh toát.

"Đứa trẻ này, có gì mà khoa trương thế." Lý Lan Quỳnh dời ánh mắt khỏi Thủy Lang, đi đến bên két sắt: “Nó hẳn là được cất ở đây."

"Khải bị bắt gặp có thứ này là sẽ không xong sao?" Thủy Lang tò mò nhìn vàng: “Sao còn dám cất ở nhà?"

Lý Lan Quỳnh mở két sắt, lấy ra từng xấp một vạn tệ, bên trong cũng không còn nhiều, cầm một chiếc gương, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Thủy Lang phản chiếu trong gương: “Nơi này an toàn, người bình thường sẽ không biết, không lo."

"Tiếc thật." Thủy Lang cầm một thỏi vàng lớn lên cân nhắc: “Không dùng làm tiền được nữa rồi, vàng đã bị tiền giấy và tiền xu thay thế hoàn toàn, những thứ này đều bị loại bỏ rồi."

Phòng vệ sinh lại vang lên tiếng cười, két sắt bị đóng lại, Lý Lan Quỳnh lấy hai chiếc túi giấy bên cạnh, nhét từng xấp tiền lớn vào, nhét đầy hai túi, đưa cho Thủy Lang: “Chúng ta đều là những người bị loại bỏ, mấy đứa trẻ các người nói chuyện, chúng ta nghe không hiểu gì cả, nhưng mà, cũng có lý của chúng, bây giờ những tờ giấy này mới là báu vật, cầm lấy, đi ăn cơm."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back