Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 90: Chương 90



Hôm nay là ngày bầu lại cán bộ hẻm ở ngõ Ngô Đồng.

Để tránh mặt vợ chồng Chu Phục Hưng, cách đây mấy này bà Lư đã chạy đến sống ở xưởng mới của con trai, bà ấy cho rằng sở dĩ Kim Xảo Chi muốn chia một nửa sân thượng hoàn toàn là vì thấy bà ấy sắp từ nhiệm cán bộ ngõ, con dâu út nhà Chu gia đang tranh cử, còn có cơ hội được chọn nên cô ta mới dám làm như vậy.

Cho nên bà ấy đã rời đi, không ở trong nhà, chờ đến ngày bỏ phiếu cuối cùng mới trở về.

Các cô các bà trong ngõ đều bị bà ấy xúi giục, tất cả đều quay sang nói sẽ bỏ phiếu cho bà ấy.

Khi bà ấy tiếp tục làm việc trong ngõ, Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi chắc chắn sẽ không nhắc đến chuyện chia sân phơi nữa, cô con dâu út nhà Chu gia ở tầng trệt chắc chắn cũng sẽ không dám không ở chi sân vườn cho hai vợ chồng Chu Phục Hưng.

Bà Lư sửa soạn lại, đặc biệt mặc một cái áo khoác mới được may đo, mang đôi giày da mới mua, quàng quanh cổ khăn lụa thời thượng nhất, màu hồng phấn, thắt nút theo phong cách tây, nghiêng sang một bên, giấu đi một góc khăn lụa vào trong áo khoác, không quá phô trương.

Nhưng lại thanh lịch!

Đâu cũng là khi gặp cán bộ cấp cao trong xưởng, nhìn thấy có người buộc như vậy, bà ấy mới dám làm theo.

Khi đi đến bên cổng ngõ Ngô Đồng, bà ấy được chào đón nhiệt tình bằng những câu “Cán bộ Lư đến rồi”, “Quần áo của cán bộ Lư mới may à?”, “Bà Lư vẫn thời trang như ba mươi năm trước”, và “Hôm nay chúng tôi sẽ chọn bà, Cán bộ Lư”, bà ấy tinh thần phấn chấn, trẻ ra mấy tuổi!

“Xin chào mọi người, tôi đến muộn.”

“Nếu không phải vì mọi người, tôi vẫn đang ở chỗ con trai hưởng phúc.”

“Nhưng góp sức cho mọi người là trách nhiệm đời này của tôi, chuyện nên làm, tôi sẽ không từ chối.”

Sau khi Ủy viên Ủy ban Khu phố hoàn thành công tác cán bộ ở các ngõ khác, khi đi tới đã thấy cán bộ Lư trước khi bị vây quanh ở giữa, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, bước tới, tổ chức họp mọi người lại.

“Hôm nay là lúc ngõ Ngô Đồng chúng ta bầu lại cán bộ ngõ. Danh sách ứng cử đã được thông báo cho mọi người ngay từ tuần trước. Hôm nay chúng ta sẽ bỏ phiếu cuối cùng để bầu ra cán bộ ngõ mới."

“Đương nhiên, hôm nay cũng phái cảm ơn nguyên cán bộ ngõ, đồng chí Lư Lan Hương.”

Thực ra, để cảm ơn đồng chí Lư Lan Hương, mọi người đã tổ chức một cuộc họp để cảm ơn trước khi Thủy Lang đến, chủ nhiệm ủy ban khu phố thậm chí còn đặc biệt mời Lư Lan Hương đi Tô Châu du ngoạn, ăn cua nước.

"Chúng ta không vừa ý người nào, chúng ta chỉ thích cán bộ Lư."

“Cán bộ Lư nguyện ý vì mọi người làm việc thêm hai năm nữa, không cần phải bỏ phiếu làm gì, cứ để cán bộ Lư tiếp tục làm đi.”

“Đúng vậy, mọi người nhìn cán bộ Lư nhiệt tình như vậy, chính bà ấy cũng nói còn có thể cầm cự được hai năm nữa, bà ấy làm được, rất có năng lực.”

Các cán bộ ủy ban khu phố không ngờ rằng hôm nay sẽ xảy ra tình huống như vậy, bọn họ đã thông báo rõ ràng danh sách ứng cử viên, cũng đã thăm dò ngay trong ngày, không có ai đề cử cán bộ Lư, nhưng có rất nhiều người vừa ý Thủy Lang.

Chủ nhiệm ủy ban khu phố hỏi thẳng: “Tại sao mọi người lại muốn chọn cán bộ Lư? Tất nhiên cán bộ Lư rất tốt, nhưng đất nước sắp có chính sách mới, dù sao bà Lư cũng đã bảy mươi tuổi rồi, nhất định sẽ không thể chịu đựng được. Tốt nhất là vẫn là thay một người trẻ tuổi, không phải mọi người đều nói rằng vợ của Chu Quang Hách rất tốt, tại sao hôm nay không ai nhắc đến?:

Nghe được đất nước sắp có chính sách mới, hai mắt bà Lư sáng rực lên, bà ấy đã đoán đúng, đây cũng là nguyên nhân bà ấy muốn tiếp tục làm việc.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 91: Chương 91



Bà ấy đã tham gia vào tất cả các thăng trầm ở Thượng Hải trong suốt ba mươi năm qua, chỉ cần còn sống và còn sức lực thì không thể ngồi không ở nh, nhất định phải một lần nữa tìm được chỗ đứng cho riêng mình trong chính sách mới, tiếp tục tỏa sáng.

Bà ấy đưa mắt ra hiệu cho mấy bác gái lớn tuổi.

“Vợ của Chu Quang Hách rất lợi hại nhưng chúng ta biết người biết mặt không biết lòng, không thể đối phó nổi.”

“Đúng vậy, ngoài mặt thì sửa soạn một khuôn mặt, sau lưng lại đổi một khuôn mặt khác, không thể đối phó nổi.”

“Chúng tôi muốn người mà mình hiểu rõ, không muốn kẻ hai mặt.”

“Ai là người hai mặt?”

Bà Tống đứng dậy từ cái ghế đẩu phía sau, đi đến nói chuyện với mấy người trước mặt: “Cô bé nhà chúng tôi rất tốt, tại sao các người lại nói xấu người khác sau lưng?”

“Tĩnh Chi, bà là người yêu thương mấy cháu ngoại nhất, cuộc sống của Tiểu Huỷ như thế nào, trong lòng bà cũng hiểu rõ nhất.” Bà Lư nhìn người chị em lớn tuổi: “Bà đem Tiểu Huỷ trở về đi, chính là vì không muốn con bé chịu khổ. Hiện tại con bé sống như thế này, sao bà có thể giả vờ như không nhìn thấy được?”

“Cái gì mà giả vờ không nhìn thấy, cái gì mà phải chịu khổ?” Bà Tống tức giận nói: “Cô bé nhà chúng tôi quá tử tế. Các người không được nói bậy sau lưng người khác, hủy hoại danh tiếng của người ta.”

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy cô ấy là một người rất tốt." Chủ nhiệm uỷ ban tò mò nhìn mọi người: “Các người nói lời chắc chắn như vậy, các người đã phát hiện ra Thủy Lang làm gì?”

“Chúng ta sẽ không nói gì, để tránh làm khó bà Tống.”

“Cán bộ Lư biết rõ nhất, hỏi cán bộ Lư có muốn nói hay không?”

“Tôi cũng không nói.” Bà Lư đứng lên: “Đã như vậy, các người có thể tự mình đến nhà Chu gia nhìn tận mắt, nhìn xem phòng của Chu Huỷ đã biến thành dạng nào, những đồ tốt mà Phục Hưng Xảo Chi để lại ở đâu, các người sẽ hiểu tại sao mọi người không chọn cô ấy.” Trước khi trở về, bà ấy đã đặc biệt nhờ ông lão nhà mình kiểm tra vào sáng sớm.

Ông lão nói, nệm lò xo vẫn được trong phòng Chu Quang Hách, trong phòng khách ba cái ghế được kê lại thành giường, phía trên có chăn bông, đến một cái đệm cũng không có, bé gái nói căn phòng phía đông đã bị mợ nhỏ khóa, không cho ai đi vào.

Thật là thê thảm!

Chỉ cần cán bộ khu phố đi xem xét, bà ấy tiếp tục làm cán bộ ngõ hẻm là hoàn toàn chắc chắn!

Lại một đám người trong ngõ Ngô Đồng nhao nhao đi đến nhà Chu gia

Gia đình bốn người Chu Phục Hưng vừa từ nhà mẹ đẻ Kim Xảo Chi chạy về bỏ phiếu, không hiểu nổi nhìn bóng lưng mọi người, mặc dù bối rối nhưng vẫn đi theo bọn họ tham gia cuộc vui.

Thủy Lang dẫn ba bé gái vừa mới dọn dẹp sạch sẽ, từng ngóc ngách trong căn phòng đã thấy ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, sau đó một đám người nhao nhao đi vào trong sân.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 92: Chương 92



Chủ nhiệm uỷ ban khu phố dẫn đầu: “Đồng chí Thủy Lang, đồng chí đang bận việc gì vậy? Hôm nay là ngày cuối cùng bỏ phiếu rồi, sao các người không đến đó?”

Không phải chứ.

Chỉ vì bọn họ quên không đi tới đó.

Bỏ phiếu liền kéo tới trong nhà bọn họ sao?

Thủy Lang và Chu Huỷ ngơ ngác nhìn hàng xóm trong ngõ Ngô Đồng, hôm nay người đến còn nhiều hơn ngày đó Chu Phúc Hưng gọi tới, lần này có lẽ tất cả người trong ngõ đều đến.

“Bỏ phiếu xong rồi sao?”

“Vẫn chưa, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Chủ nhiệm ủy ban khu phố nhìn những mùn cưa gỗ sắp tràn ra khắp sân vườn: “Cô đang làm gì vậy?”

Bà Lư ghét bỏ thái độ của chủ nhiệm khu phố, trực tiếp vòng qua người ông ta, đi vào phòng khách: “Này, gỗ bị dỡ ra bao nhiêu, mùn cưa nhiều như vậy, khiến chúng tôi phải mở to mắt ra xem căn phòng mới bố trí thành hình dạng gì?”

Bọn họ đi đến phòng khách, ngó đầu sang phòng phía Tây xem, quả nhiên, nệm lò xo vẫn còn ở trên sàn, Lư Lan Hương thở phào nhẹ nhõm, trên đường đi bà ấy còn lo lắng có người mật báo, bọn họ sẽ giấu cái đệm này đi.

“Đây, quả nhiên là ở trong phòng của cô ấy.”

“Quả nhiên, cán bộ Lư không hề nói lung tung, cũng không nói oan cho cô ấy.”

“Nếu cán bộ Lư không nói ra, sẽ không có ai biết, sao có thể bắt nạt một người như vậy chứ?”

Thủy Lang không hiểu gì cả, nhìn đám người đang thì thầm bĩu môi trong phòng phía tây, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của bà Lư, lại nghĩ đến hôm nay là ngày bỏ phiếu cuối cùng bầu cán bộ ngõ, chị cả đã từng nói, bà Lư vốn là cán bộ ngõ, đột nhiên cô hiểu ra điều gì đó.

Chẳng trách mấy ngày nay luôn có người kéo lấy chị cả hỏi lung tung này kia, thấy cô cũng dùng ánh mắt dò xét, thì thầm, vốn còn tưởng lại là bà mợ hay là Kim Xảo Chi ở sau lưng kích động gì đó sau lưng chị, hóa ra căn nguyên là ở chỗ và Lư..

“Xem xong chưa?”

Tiếng thì thào ngừng lại, cả đám người im lặng.

Phía sau lưng bọn họ đều là những chiến sĩ chính nghĩa, một người càng biết nói chuyện hơn một người, nhưng chờ đến khi thật sự đối mặt với Thủy Lang thì không ai dám làm chim đầu đàn chỉ trích, bọn họ đều là người sáng suốt, đều biết năng lực của Thủy Lang, không ai dám đắc tội cô.

“Căn phòng này không mở cửa sao?” Trên đường đi có rất nhiều người nói với chủ nhiệm khu phố về việc Thủy Lang lén lút chiếm đoạt gian phòng, dành hết đồ đạc tốt trong nhà: “Là để không sao? Để tôi xem một chút... Ối!”

Một tiếng hét vang lên khiến lũ chim trên cây ngô đồng bên ngoài hoảng sợ bay mất, không biết rốt cuộc ông ấy đã nhìn thấy gì, khơi dậy sự tò mò của tất cả những người trong ngõ.

“Sao vậy? Sao vậy? Đã phá thành dạng gì? Sao lại dọa ông sợ đến như vậy?”

“Để tôi xem, chẳng lẽ sàn nhà đã bị tháo dỡ lắp vào phòng cô ta rồi à?”

“Sẽ không phải không cho mấy mẹ con Chu Huỷ ở, phá đi làm thành phòng cưới đó chứ?”

Đột nhiên, những người đứng phía trước, gạt ra tầm mắt, tất cả đều tiếp phía sau chủ nhiệm ủy ban khu phố, phát ra một tiếng “Ôi!”, đứng ngây ngốc, không phát ra âm thanh nào.

Điều này khiến những người phía sau càng sốt ruột hơn, bọn họ đẩy những người phía trước vào phòng, lại chen chúc thêm vài người nữa, những người không thể chen vào thì kéo ghế đứng trên ghế, chạy đến cửa sổ trong sân vườn.

“Ối!”

“Ôi!!”

“Ôi...!!!”

Từng tiếng kêu sợ hãi thán phục phát ra từ nội tâm vang lên trong sân vườn nhà Chu gia.

Những người phản ứng nhanh, vừa lên tiếng khen ngợi vừa chen lấn về phía phòng khách và căn phòng phía đông, muốn đi vào nhìn rõ hơn.

“Sao căn phòng này có thể trang trí đẹp hơn cả căn phòng của Xảo Chi trước đây?”

“Đây là đẹp hơn sao? Đây là khác biệt như ngày với đêm!”

“Sao có thể thiết kế cái giường này được? Sao có thể gắn liền với tủ ngăn tường, còn có trần nhà nữa.”

“Bên dưới có giường nữa sao? Tôi đã làm ở cửa hàng nội thất nhiều năm như vậy, từ trước tới nay chưa từng thấy cái giường nào như thế này, có thể di chuyển được không?”

“Đây là ai làm ra vậy? Phía trên là dùng gỗ đóng một tầng nữa sao? Có thể lên xem một chút được không?”

“Gắn trên mặt đất! Phía dưới là ngăn kéo, bậc thang này cũng là ngăn kéo, ôi, sao có thể chỗ nào cũng tận dụng được như vậy, thiết kế này đẹp quá!”

“Này, các người xem xong rồi, có thể đi ra được không, để chúng tôi cùng vào xem!”

Không ra được, thật sự không ra được.

Không thể rời đi, thực sự không thể rời đi.

Nhìn không đủ, thực sự nhìn không đủ.

“Chu Huỷ, ai làm ra cái này? Tốn rất nhiều tiền phải không?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 93: Chương 93



Chu Huỷ sáng sớm đã bị kinh hãi, vừa bước vào phòng, cô ấy và ba bé gái đều há to miệng đến mức có thể nhét cả một quả trứng, rất lâu không nói nên lời, cảm thấy như lạc một thế giới khác, một lâu đài được dựng bằng gỗ, đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy thị giác rung lên, có thể hiểu rõ cảm giác chấn kinh mà những người hàng xóm này cảm thấy khi lần đầu tiên nhìn thấy thứ này: “Không phải tìm người làm, là em dâu tôi tự tay thiết kế, tự mình làm.”

Tiếng hít vào hơi lạnh đồng loạt vang lên trong căn phòng nhà Chu gia.

Sau đó, một phút, hai phút... không có âm thanh nào cả.

Vừa rồi còn ồn ào như phiên chợ buổi sáng, giờ phút này có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

Chủ nhiệm ủy ban khu phố vốn đã quen nhìn thấy, cũng bị làm cho sửng sốt, thấp giọng hỏi: “Là Thủy Lang à? Thủy Lang tự mình làm à?”

“Mợ nhỏ tô tô vẽ vẽ, liền vẽ ra một gian phòng.”

“Mợ nhỏ tự cưa gỗ, tự bào gỗ, xoẹt xoẹt xoẹt, mùn cưa chất đầy trong sân, tất cả thanh gỗ đều được làm xong.”

“Mợ nhỏ tự lắp đặt trong phòng, bang bang bang, bận rộn suốt một ngày, căn phòng đã biến thành lâu đài!”

Chu Huỷ không cần trả lời, ba bé gái đã tranh nhau trả lời, trong lòng bọn họ còn cảm thấy hạnh phúc gấp trăm lần so với đêm qua không ngủ được.

Nhìn vẻ mặt sửng sốt của mọi người, niềm vui của bọn họ lại được nhân lên, gấp nghìn lần,

Nhất là khi nhìn thấy mấy người Tiểu Bá Vương c*̃ng cùng đi theo, khi nhìn thấy gian phòng, đôi mắt bọn họ mở to như quả chuông, miệng còn há to hơn cả bọn họ buổi sáng nay, trên khuôn mặt không còn vẻ ghét bỏ nữa mà là ghen tị.

Là ghen tị đó!

Vậy mà cũng có ngày bọn trẻ còn trong ngõ Ngô Đồng ghen tị với ba chị em!

Mà lại là vô cùng ghen tị!

Điều này khiến ba bé gái vui vẻ, trực tiếp nhân lên gấp một vạn lần!

Âm thanh nuốt nước bọt lần lượt vang vọng khắp tầng dưới và sân vườn.

Vừa rồi chấn kinh rất lâu, dùng nước bọt làm trơn, chưa kịp nhuận giọng đã nghe thấy lời nói của ba bé gái, tất cả mọi người lập tức bàng hoàng như bị sét đánh, trực tiếp đánh cho bọn họ cháy ẽm, bốc khói, còn không có kịp phản ứng, phản ứng vô thức của cơ thể là nuốt nước bọt cứu mạng.

“Vợ Chu Quang Hách... tự mình làm?”

“Tự mình thiết kế, tự mình làm mộc, tự mình lắp đặt?”

“Thật hay giả! Làm sao có thể làm tất cả như vậy được?”

“Thật.” Chu Tuệ không biết đã bao nhiêu năm rồi, chưa từng có cảm giác được mọi người ghen tị với mình như thế này, dù sao cũng đã ít nhất mười năm rồi, mười năm qua cô ấy chưa từng vui vẻ thoải mái như ngày hôm nay “Tất cả đều là Thuỷ Lang làm giúp chúng tôi, vô cùng vất vả, không tốn một xu nào, chỉ là tháo dỡ và cải tạo đồ đạc cũ trong nhà, còn dùng bản lĩnh của cô ấy đề người ta đưa gỗ tới, đầu óc linh hoạt, kỹ năng trên tay cũng khéo léo, tất cả vẽ tranh nghề mộc đều làm tốt, vô cùng tốt.”

“Cô ấy còn có thể chịu khổ, vì để cho tôi được thuận tiện như thế này, hầu như không bao giờ dừng tay, không lãng phí một phút nào, luôn bận rộn, làm việc chăm chỉ.”

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cô bé tài giỏi như vậy. Em trai nhà Chu gia chúng ta có thể tìm được một người vợ như vậy là mộ tổ tiên bốc lên khói xanh.”

Một loạt ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thủy Lang đang ăn hạt dưa, trong sự phức tạp có vẻ kinh ngạc, có ghen tị, có sợ hãi thán phục, có thương xót, có hữu hảo, có ngưỡng mộ...

“Chu gia các người nhất định là xây mộ tổ rất tốt, tìm được một cô bé như thế này, lời này không nói sai một chút nào.”

“Sao cô gái này có năng lực lớn như vậy? Lại có thể tự làm được, dù có đi đến các cửa hàng nội thất khắp Thượng Hải cũng không tìm được đồ nội thất như thế này.”

“Chỗ chúng ta có nhiều tô giới, trước kia bên trong biệt thự của tô giới, mặc dù nội thất rất hoa lệ, nhưng không phải như thế này, cảm giác tiện lợi hơn nhiều so với bên kia.”

“Đúng vậy, tôi thấy kiểu dáng cô bé thiết kế rất tốt, đặc biệt thích hợp cho ngôi nhà của chúng ta trong ngõ Ngô Đồng, tận dụng được hết sàn nhà vách tường và trần nhà. Bằng cách này, bốn mẹ con có thể sống cùng nhau, mỗi người đều có không gian riêng, không chen chúc chút nào, ở giữa còn có thể chừa lại một không gian rộng lớn như vậy. Ôi , thật tuyệt!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 94: Chương 94



Lời nói của người phụ nữ đã được chỉ ra một cách chính xác tại sao mọi người lại ngạc nhiên như vậy, trên đường Phục Mậu, trước sau trái phải, đường Hoài Hải, đường Phục Nam, đường Tư Nam, đường Võ Khang... mọi người đều đã từng nhìn thấy những khu tô giới, nhà gỗ, biệt thự, các kiểu dáng nhà ở, tầm nhìn không phải bình thường.

Sở dĩ nhìn thấy nhà của Thủy Lang, còn có ngạc nhiên như vậy, hoàn toàn là do thiết kế này có thể được sử dụng hoàn hảo cho nội thất ngôi nhà của chính bọn họ, có thể cứu bọn họ khỏi tình thế khó khăn người nhiều mà nhà thì quá nhỏ..

Nhìn căn phòng do Thủy Lang thiết kế, bọn họ đều cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng hơn, vừa một trăm điểm hợp lý, lại còn một trăm điểm thẩm mỹ,

Cho nên, người đứng ở chỗ này, không ai không động tâm, động đến nỗi trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Đôi mắt phức tạp dần dần biến thành một loại... lấy lòng

Ánh mắt nịnh nọt, khuôn mặt tươi cười thân thiện đều hướng về Thủy Lang, đã sớm quên mất mục đích mình đến Chu gia.

Bọn họ đã quên, nhưng bà Lư lại không quên, mặc dù bà ấy không thể rời mắt khỏi căn phòng này, mặc dù bà ấy cũng động tâm nhưng điều khiến bà ấy động tâm hơn vẫn là cán bộ ngõ, nếu có thể trở thành cán bộ ngõ, vợ Chu Quang Hách sẽ chắc chắn sẽ thiết kế giúp bà ấy.

Nhưng... Bà Lư nhìn vẻ mặt bối rối của đám chị em chị em lớn tuổi kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn, nóng lòng muốn tìm cách, vắt óc cũng không nghĩ ra được cách nào.

Tại sao?

Đầu tiên là vừa rồi Chu Huỷ và ba bé gái khen ngợi như vậy, chỉ thiếu chút quỳ xuống cảm kích Thủy Lang.

Thứ hai, căn phòng trước mắt này thật sự rất có thể làm người ta rung động, cho dù bà ấy có dựng chuyện, đều không thể dựng ra chuyện gì để mọi người tin rằng Thủy Lang đối xử không tốt với mấy mẹ con Chu Huỷ.

Bà Lư vừa tức giận vừa lo lắng tới đau khổ, muốn trở về trút giận lên đầu ông lão nhà mình.

Sáng nay đã đặc biệt đến đây xem, rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì? Là mắt hoàn toàn mù rồi, hay là mắt bị quần che mất.

“Nhà Chu gia có thể lấy được một cô con dâu như vậy, là mộ tổ tiên nhà Chu gia bốc lên khói xanh, cũng là may mắn của người trong ngõ Ngô Đồng chúng ta, cũng có thể hưởng chút ánh sáng của cô bé này.” Chủ nhiệm uỷ ban khu phố tinh thần hưng phấn: “Có một cán bộ ngõ tốt về mọi mặt như vậy, sau này cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn.”

Chủ nhiệm ủy ban khu phố cũng không đề cập đến sự phản đối trước đó của mọi người đối với việc Thủy Lang làm cán bộ ngõ. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, biết lời cán bộ Lư nói là trước đó đều là giả, bây giờ còn chưa bỏ phiếu, mọi người càng nhẹ nhõm.

Cũng may vẫn còn cơ hội bỏ phiếu.

Nếu không, bỏ qua cán bộ ngõ ngõ tốt như vậy, sau này ban đêm bọn họ đi ngủ cũng có thể hối hận đến nhảy dựng lên.

Nếu đột nhiên nhờ người ta giúp đỡ thiết kế phòng ở sẽ không dễ mở miệng, nhưng nếu cô gái trở thành cán bộ ngõ, cái miệng này của bọn họ sẽ dễ mở ra hơn nhiều!

“Chúng tôi bầu Thủy Lang!”

“Chúng tôi đều bầu Thủy Lang!”

“Vốn dĩ chúng tôi rất coi trọng Thủy Lang. Nếu không phải cán bộ Lư hiểu lầm người ta, thì chúng tôi đã sớm bỏ phiếu rồi!”

“Đúng vậy, từ bây giờ về sau chúng tôi chỉ xem Thuỷ Lang là cán bộ ngõ thôi.”

Thủy Lang vẫn đang ăn hạt dưa, nghe mọi người nói như vậy, không có chút phản ứng nào, đừng nói là vui sướng hay kinh ngạc.

“Các người đồng ý bầu, cô nương nhà người ta còn chưa chắc đồng ý làm cán bộ, danh sách đều là tôi cưỡng ép viết.” Chủ nhiệm ủy ban khu phố nhìn bà Lư đang giật mình, mặt mũi viết đầy “Thế mà còn có người không nguyện ý làm cán bộ.”

“Từ nay về sau đừng nghe gió thành mưa, người trong ngõ Ngô Đồng, ai chưa từng thấy qua việc đời, sao có thể để người khác tùy tiện nói chuyện, bản thân không có một chút chính kiến nào?”

Ánh mắt mọi người né tránh, không nói nên lời.

Chủ tịch ủy ban khu phố tuy không nói rõ nhưng đám người từng “Thấy qua việc đời” này nghe một chút đã có thể hiểu được, hóa ra Thủy Lang vốn không muốn làm cán bộ ngõ, đã đoán ra lý do hôm nay bọn họ đến nhà Chu gia, bây giờ càng không muốn làm cán bộ trong ngõ nữa,

Chẳng trách bọn họ tỏ ra thái độ kiên quyết như vậy, người ta lại không có chút phản ứng nào.

Điều này có thể giải quyết như thế nào?

Để cô bé trở thành cán bộ ngõ là quan trọng, có mối quan hệ tốt với cô bé càng quan trọng hơn!

Tuyệt đối không thể có khoảng cách với cô bé này!

“Vợ Chu Quang Hách, trong nhà tôi đang chuẩn bị nấu cá tuyết cho bữa trưa, đợi lát nữa sẽ đưa qua cho cô nếm thử.”

“Tôi có làm hoành thánh, hoành thánh bột mì trắng, cô muốn ăn mấy cái? Tôi sẽ lấy cho cô.”

“Rạp chiếu phim Quốc Thái đang chiếu phim mới, có tiền cũng khó mua được, đúng lúc tôi có dư một vé. Cô bé, cô có muốn đi xem phim với tôi không?”

“Các người mới cưới, lại chuyển vào nhà mới, lẽ ra nên tặng quà cho các người mới đúng. Các người còn thiếu gì nữa không? Tôi đi ra phố mua tặng các người.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 95: Chương 95



Thủy Lang ngừng ăn hạt dưa, nhổ vỏ trong miệng ra, phủi tay: “Tôi không cần gì cả, không có cũng không cần, làm việc cũng không phải chỉ vì thích. Cán bộ chính là phục vụ nhân dân, cán bộ ngõ cũng phải làm việc vì lợi ích của mọi người.”

Một câu nói này khiến khuôn mặt của cán bộ Lư đỏ bừng, hoàn toàn không nói nên lời.

Một câu nói cũng làm cho mọi người đều choáng váng, nhất thời lặng phắc như tờ.

“Tốt, cán bộ ngõ này nếu không phải là Thủy Lang thì không thể là ai khác.” Chủ nhiệm uỷ ban khu phố nhìn Thủy Lang đầy vẻ tán thưởng: “Các người cũng đừng nghĩ đến chuyện đưa cái này cái kia nữa, những thứ này đều vô ích thôi. Các người nên sớm cam đoan, sau này sẽ không nghe gió thành mưa, không thể vừa có chút không biết là thật hay giả, đã hiểu lầm người ta, phải tuyệt đối phối hợp, sẽ không gây khó dễ khi người ta làm việc, vậy mới được, vừa rồi cô gái cũng đã nói, công việc này chính là làm việc vì lợi ích của mọi người, người ta lại là người có bản lĩnh, sớm muộn gì cũng có thể đi làm, không cần mấy đồng tiền phụ cấp này, vì người ta có tấm lòng nhân hậu, mới sẵn lòng làm cán bộ ngõ.”

“Chúng tôi nhất định sẽ hợp tác. Cóc cán bộ ngõ tốt như vậy sao có thể không hợp tác được?” “Đúng vậy, cán bộ Thu, cô yên tâm. Sau bài học ngày hôm nay, chúng tôi nhất định sẽ tin tưởng cô.”

“Cán bộ Thuỷ, cô cứ làm đi, tôi chưa bao giờ không tin tưởng cô, sau này nếu có người nói xấu cô, tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn.”

Thủy Lang còn chưa kịp nói đồng ý, các đồng chí đã bắt đầu mở miệng gọi một tiếng cán bộ Thuỷ.

Đã đứng lâu như vậy, người dân hết lần này đến lần khác bày tỏ ý kiến, Thủy Lang cảm thấy việc này gần như đã quyết định rồi: “Mọi người đã nói như vậy thì tôi sẽ nghiêm túc xem xét, lời mọi người nói ra, mọi người tự mình nhớ kỹ là được rồi, tôi sẽ không để ở trong lòng, tôi cũng cam đoan, khu phố có chỗ nào cần đến tôi, hàng xóm có việc gì cần đến tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng làm hết sững, không từ chối, đối xử bình đẳng với mọi người.”

“Tốt!”

Nhà Chu gia lập tức vang lên tiếng hoan hô, ngoại trừ một mình bà Lư, tất cả mọi người đều vui vẻ từ tận đáy lòng.

Đương nhiên rồi, tại sao lại vui vẻ từ tận đáy lòng, là nghĩ đến cảnh chen chúc trong nhà, mong muốn có thể cải thiện.

Cán bộ khu phố cũng vui mừng, tìm được người có năng lực trong ngõ, công việc của bọn họ cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều lần.

Chủ nhiệm uỷ ban khu phố mỉm cười nói với Thủy Lang: “Cán bộ Thuỷ, không lấy một cái kim sợi chỉ của quần chúng là đúng đắn. Nhưng mặc dù cô đã trở thành cán bộ, vẫn là người dân ở ngõ Ngô Đồng. mọi người cho nhau chút đồ ăn, có qua có lại, cũng là có thể, làm như vậy có thể tăng thêm tình làng nghĩa xóm.”

Thủy Lang cuối cùng cũng mỉm cười: “Tôi biết rồi.”

Trải qua vòng bỏ phiếu cuối cùng, Thủy Lang gấn như đã lấy được số phiếu tuyệt đối, trở thành cán bộ của Ngõ Ngô Đồng.

Rất nhanh, Thủy Lang đã nhận được huy hiệu, từ nay trở đi khi có hoạt động tập thể trong ngõ, cô sẽ đeo trước ngực, mang theo một lá cờ đỏ nhỏ, vừa bước ra ngoài sẽ biết cô là cán bộ ngõ, nếu ai có chuyện gì sẽ tới tìm cô.

Chu Quang Hách buổi trưa cũng không trở về ăn cơm, Thuỷ Lang còn chưa nhóm lửa, trên bàn đã bày đầy đồ ăn.

Nhà ở căn phòng hướng Nam trên tầng hai tòa nhà phía trước đưa hoành thánh bột mì trắng, căn phòng phía tây ở tầng trệt toà nhà phía sau đưa cá tuyết vàng, nhà ở tầng ba toà nhà bên trái tặng món bào ngư, gác xép toà nhà bên phải đưa tới bánh thịt băm...

Tóm lại những thứ đưa tới đều là bọn họ cảm thấy là đồ tốt trong nhà mình, mới có thể đưa tới được.

Chủ nhiệm uỷ ban khu phố đã lên tiếng, mọi người đều cảm thấy hổ thẹn, vì để bù đắp mối quan hệ tốt đẹp, thắt chặt tình cảm, tất cả đều mong có thể tặng gì đó, nhưng người buổi trưa chưa kịp mua đồ ăn về nấu đều chuẩn bị buổi chiều đi mua, buổi tối nấu đem sang.

Thủy Lang không phải là người không biết linh hoạt, sau khi mọi người mang tới, cô nói vào câu khách sáo rồi nhận lấy, để người ta yên tâm, vui vẻ đi về.

“Nhiều đồ ăn như vậy, có lẽ buổi trưa ăn không hết đâu.” Thủy Lang rửa tay rồi ngồi xuống, nhìn từng đĩa món ăn khác nhau, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, cho tới bây giờ chưa từng trải qua trải nghiệm ăn đồ ăn do hàng xóm mang đến: “Mau ăn đi, hôm nay không cần chia phần ăn đâu.”

"Những điều này đều là nhờ nhân phẩm của em, năng lực và sự quyến rũ em mang lại.” Chu Huỷ cười chia đũa, đặt đôi đũa thứ nhất trước mặt Thủy Lang: “Có rượu không?”

“Chị muốn uống rượu?” Thủy Lang kinh ngạc nhìn Chu Huỷ, sau đó lập tức nói: “Em không muốn uống.”

Cảm giác uống rượu quá đau khổ.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 96: Chương 96



“Em uống trà.” Chu Huỷ nhìn tủ bát bên cạnh: “Tôi nhớ dưới đó có rượu, lúc các người kết hôn còn chưa uống hết.”

Thủy Lang xoay người mở tủ, lấy ra một chai Mao Đài lắc lắc, quả nhiên có tiếng ọc ạch, lấy ra đặt trước mặt chị cả: “Chị chắc chắn có thể uống được không?”

“Chị cả muốn uống rượu à?!”

Giọng nói của Chu Quang Hách đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, mấy người từ phòng khách đi ra, nhìn thấy Chu Quang Hách đi vào, vừa đi vừa cởi mũ công an xuống, mở nút cổ áo, phía sau còn đi theo hai người công an.

Thủy Lang: “?”

Không phải nói buổi trưa hôm nay không thể về kịp sao, tại sao không những về mà còn dẫn theo hai người nữa”

“Chị cả, sao chị lại muốn uống rượu?”

Chu Quang Hách treo mũ và áo khoác lên mắc áo sau cửa, xắn tay áo sơ mi trắng đi đến trước bàn, đột nhiên dừng lại, lùi lại vài bước, nhìn về phía căn phòng phía tây, cơ thể anh lập tức nghiêng một góc, trở nên cứng đờ

Hai người công an trẻ ở phía sau nhe răng, lộ ra nụ cười thân thiện với người trong nhà, chờ người lãnh đạo giới thiệu, nhưng lãnh đạo mãi vẫn không có động tĩnh.

Cả hai quay lại lãnh đạo, thấy lãnh đạo giống chạm vào điện, nghiêng đầu không nhúc nhích.

“Đội trưởng Chu, anh sao vậy? Chu...!!!”

Ba bé gái đã không còn cảm thấy kinh ngạc với phản ứng kêu gào sợ hãi khi người khác vừa nhìn thấy căn phòng của mình, bọn họ bưng chén nhỏ quay đầu, ăn mì hoành thánh, chiêm ngưỡng pho tượng điêu khắc.

Chu Quang Hách chậm rãi quay người lại nhìn Thủy Lang: “Em làm à?”

“Còn không phải sao?” Thủy Lang cầm đũa lên, gắp một miếng bánh bỏ vào miệng: “Còn có người nào khác tới nhà làm sao, lão Du Điểu à?”

“Ông ấy không thể làm được.” Chu Quang Hách bước vào phòng, cẩn thận nhìn xung quanh, thiết kế kín kẽ khiến cho người khác có cảm giác chấn động mạnh mẽ, giường tầng, ngăn tủ, ngăn kéo, không một chỗ nào không cân nhắc cho chị cả, đây là xuất phát từ nội tâm thực sự tiếp nhận gia đình chị cả, mới có thể thiết kế ra được sự cải tạo chu đáo như vậy.

Chu Quang Hách từ tận đáy lòng cảm thấy mình thật may mắn.

Mới có thể cưới được một người vợ như vậy.

“Chị dâu làm đấy à?” Công an Lý Hoa lại kêu lên: “Quá lợi hại Tôi nằm mơ cũng không thấy một cái giường như thế này. Thật sự muốn nằm thử một chút.”

“Chị dâu quả thực là người dám nghĩ dám làm.” Một người công an khác, Chu Tường lên tiếng tán thưởng, anh ấy chính là người lớn lên trong con hẻm chen chúc nhất, mặc dù đã có gia đình, đi làm nhưng vẫn cảm thấy thích thú khi nhìn thấy giường, ngăn tủ, thang lầu như vậy.

“Anh ăn cơm chưa?”

Thủy Lang nghe những lời khen như vậy lỗ tai đã muốn mọc kén, buổi trưa một đám người tới đưa đồ ăn, đã nán lại trong phòng lề mề, tìm đủ loại đề tài nói chuyện, chính là không muốn đi, muốn nhìn thêm vài lần, nhìn thêm lại không nhịn được khen ngợi thêm vài lần.

“Anh chưa ăn gì cả.” Chu Quang Hách cuối cùng cũng bước ra ngoài: “Bọn anh vừa từ ngoại thành về đây gấp, căng tin nơi làm việc đã quá giờ ăn, không còn gì cả, nên anh mời hai đồng nghiệp về nhà chuẩn bị một ít mì sợi, không ngờ mọi người vừa mới ăn cơm, lại có nhiều món như vậy.”

“Vậy mau ngồi xuống cùng nhau ăn đi." Chu Huỷ chào hai người khách: “Thủy Lang đã trở thành cán bộ ngõ, ai cũng thích căn phòng do cô ấy thiết kế. Buổi trưa đều xếp hàng tặng đồ, nên chúng ta không nấu ăn.”

“Hai người ngồi xuống đi” Chu Quang Hạch kéo ghế bên tường tới, mời hai người kia ngồi, anh nhìn đồ ăn trên bàn rồi lại nhìn Thủy Lang: “Lợi hại.”

“Tính cách em có sức quyến rũ, không có cách nào.” Lời nói của Thủy Lang khiến Chu Quang Hách bật cười: “Bởi vì có hoành thánh và bánh, chúng ta liền không nấu cơm, anh đi nấu thêm mấy bát mì, những thức ăn thêm này đều đã nấu sẵn rồi.”

“Tôi nấu.”

“Để tôi đi nấu.”

Hai người công an vừa mới ngồi xuống lại đứng dậy muốn giúp đỡ, không ngờ trong nhà đội trưởng lại có nhiều đồ ăn như vậy, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa dù là mì sợi cũng là bột mì trắng, ăn một tô mì sợi ở cửa hàng ẩm thực cũng phải mất mười hai xu.

“Đừng khách sáo, ngồi xuống ăn đi.” Chu Quang Hách xắn tay áo sơ mi trắng, để lộ ra cánh tay rắn chắc: “Buổi chiều còn có việc phải làm nên không thể uống rượu được.”

“Không uống. chắc chắn sẽ không uống.”'

Mì sợi đã được nấu chín, lấy ra từ trong nồi thép, bưng lên, đặt trên tấm đệm cách nhiệt. Chu Quang Hách lấy ba cái chén sứ, cho vào muối, nước tương, hạt tiêu, hành lá thái nhỏ, thêm dầu mè vào, vớt sợi mì ra cho vào nước sốt, sau đó rưới nước súp lên trên: “Em có muốn ăn không?”

Thủy Lang nhìn nước canh có dầu mè nổi lên đầy hấp dẫn nói: “Ăn!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 97: Chương 97



Hai bát đầu tiên được đưa cho khách trước, sau đó mới đưa cho Thủy Lang, anh hỏi chị cả và Tam Nha, nhưng cả hai đều nói không muốn ăn.

“Chị cả, sao lại nghĩ đến uống rượu?” Chu Quang Hách múc mì sợi, ngồi xuống, lại hỏi tới vấn đề đã hỏi lúc vào cửa.

Chu Huỷ cũng trì hoãn rót rượu đến tận bây giờ, sau khi rót đầy ly, cô ấy hướng Thủy Lãng nói: “Thủy Lang, cảm ơn em, chị thật sự rất cảm ơn em.”

Mọi người trong bàn đều sửng sốt, dừng lại động tác ăn cơm.

Thủy Lang cầm bình men lên nói: “Chị cả, chị có tâm ý là được rồi, uống một ngụm thôi, đừng uống hết.”

Chu Huỷ ngửa đầu đổ hết ly rượu trắng vào trong miệng, nhăn mặt nuốt xuống, khuôn mặt theo đó mà đỏ lên, nét mặt lại thả lỏng ra, tinh thần phấn chấn: “Hôm nay chị vui lắm, vui lắm, Thủy Lang, cảm ơn em, thật sự cảm ơn em.”

Nhìn thấy chị cả không ngừng lặp lại mấy chữ này, mọi người có mặt đều cảm giác được, cô ấy thật sự vui mừng.

“Ngày tháng còn rất dài.” Thủy Lang nhấp một ngụm nước, “Sau này những chuyện vui vẻ còn đang xếp hàng đợi chị.”

“Bây giờ chị đã vui đến mức không biết Đông Nam Tây Bắc rồi.” Vẻ mặt Chu Huỷ hài lòng nhìn về phía cửa phòng, lại nhìn ba bé gái, cuối cùng nhìn em trai và cô dâu của mình, trong mắt tràn ngập niềm vui, lây nhiễm cho tất cả những người có mặt.

“Chị cả, Thủy Lang nói đúng.” Chu Quang Hách cất rượu Mao Đài đi: “Sau này ngày tháng còn dài, bây giờ chị chỉ cần từ từ chăm sóc cơ thể thật tốt, đợi đến khi ba cháu gái trưởng thành, sẽ hưởng phúc không hết.”

“Đúng vậy.”

Thủy Lang gắp một miếng hoành thánh vào bát của chị cả, bảo cô ấy mau đè xuống vị cay trong miệng, sau đó chào hỏi khách khứa một tiếng: “Mọi người muốn ăn gì thì cứ gắp nhé.”

Lời mời giản dị không giả dối khiến hai người công an trẻ cười ra tiếng, không thể không nói, loại lời nói này khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều so với những lời khách sáo khác.

Hai người c*̃ng không làm bộ khách sáo, bắt đầu ăn.

“Thật đáng tiếc, sáng nay lại để những người đó bỏ chạy mất.” Có thứ bỏ vào bụng, lúc đã ăn được lửng dạ, Lý Hoa tức giận nói: “Những tên khốn đó thế mà tới xe ô tô cùng có. Bây giờ chúng ta còn không bằng mấy con buôn phiếu nữa, đi xe hai bánh, người ta đã đi xe ba bốn bánh rồi, có mấy nửa cái mạng cũng không thể nhanh bằng, không đuổi kịp là chuyện bình thường.”

“Những con buôn mới làm không mua nổi xe, kẻ đứng phía sau là những người ở chợ ma, hang ổ chính là ở ngoài thành.” Chu Tường tức giận cắn một miếng bánh, nói: “Xe ở trong sở đều không được phép sử dụng, không đổ xăng nổi. Tôi nghĩ nếu là thật thì sẽ bị tịch thu. Sau này việc phá án sẽ khó khăn hơn. Những người đó hàng ngày lái xe nhỏ, làm sao chúng ta có thể đuổi kịp.”

“Anh vẫn nghĩ đó là nói đùa à?” Lý Hoa lắc đầu không nói nên lời: “Người ở Phổ Giang bên kia còn lợi hại hơn chúng ta, không những xe bị tịch thu, không được phép sử dụng mà những người sử dụng xe công vào mục đích cá nhân nhiều nhất còn trực tiếp bị trừng phạt, nếu không, những người này làm sao dám công khai chạy tới hướng bên đó, chính là vì biết chúng ta không đuổi kịp, bên phía Phổ Giang cũng sẽ không ngăn cản được.”

“A?” Chu Tường bị dọa sợ đến mức đánh rơi đũa, mì sợi đều trượt hết: “Bị phạt? Bị phạt thế nào?Trước đây vợ tôi sinh con, đúng lúc đến phiên tôi trực, tôi lấy xe máy chở cô ấy đến bệnh viện, có phải tôi cũng sẽ bị phạt không?”

“Ai biết được, xe trong sở, tất cả mọi người đều đã từng dùng vào mục đích cá nhân, ngay cả đại sư phó trong căng tin cũng từng lấy đi chở thịt heo, nếu muốn nói liên luỵ, ai cũng chạy không thoát, nếu không sao người nào người nấy đều lo lắng như vậy, chạy khắp nơi tìm phiếu xăng.” Lý Hoa thở dài, đột nhiên nhìn thấy Chu Quang Hách: “A không đúng, đội trưởng Chu không dùng, đội trưởng Chu không cần bị trừng phạt thèo.”

Bầu không khí phiền muộn biến mất với một tràng cười.

“Phiếu xăng?” Thủy Lang nhai đậu nành, cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện giữa tiểu tam và người đàn ông trung niên kia, cái gì phó đội trưởng, có thể lấy được phiếu liên quan đến việc anh ta có thể được thăng chức hay không, chẳng lẽ người đang được nhắc đến chính là đội phó của đội an ninh? Con rể của tiểu tam đang làm việc ở đồn công an sao?

Chu Quang Hách chỉ “Ừ” một tiếng: “Tôi mới đến đơn vị được vài ngày, đã nghe nói Sở Công an Thượng Hải, bởi vì việc sử dụng xe công vào mục đích cá nhân quá phổ biến nên đã gây ra gánh nặng cho nền kinh tế quốc gia, tạo ấn tượng xấu cho người dân nên đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng, xác thực có hai ba cơ sở vượt tiêu chuẩn nghiêm trọng.”

“Hai ba chỗ.” Thuỷ Lang nhíu mày, đáng tiếc lúc tiểu tam nhắc đến con rể tương lai,cả hai người nói chuyện quá nhỏ tiếng nên không nghe rõ đội phó là ai, cũng không rõ là ở đồn công an Phục Mậu hay đồn công an nào khác.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 98: Chương 98



“Chúng tôi ở trung tâm thành phố, ngay cạnh khu miếu cổ và chợ hoa chim cũ. Mọi người đều sống ở gần đó, cách nhà gần, qua thực có lái xe về nhà ăn cơm trưa, hàng xóm có việc gì cần cũng có tiện tay giúp một chút.”

Mấy ngày nay Chu Tường mỗi khi nghĩ đến chuyện xăng đều phát sầu, từ trước tới nay chưa bao giờ nghe đến từ dùng xe công vào mục đích riêng.

Bọn họ ngày ngày đi làm, tới một ngày nghỉ ngơi cũng không có, mỗi ngày đều bận rộn bên ngoài, không bao giờ nghĩ đến là công hay tư.

Trước đây trong quân đội tất cả mọi người đều cũng như vậy, cũng chưa từng nghe đến thuật ngữ này.

Tin xấu bất ngờ ập đến, đánh cho mọi người không kịp phản ứng.

Không những không được sử dụng xe nữa mà trong sở còn phải tự gánh chịu hao tổn, nếu đến cuối tháng mà làm được, tới tháng tư có đợt điều chuyển lớn, không biết có phải bọn họ sẽ xong đời hay không?

Chu Quang Hách không có phản ứng, trên bàn cũng không có người nào đáp lại.

Ban đêm.

Bốn mẹ con Chu Huỷ chuyển đến phòng mới.

“Mợ nhỏ ơi ơi, mợ có nhìn thấy cháu không?”

Tam Nha ở trong phòng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, lập tức gọi lớn.

Thủy Lang cầm bộ quần áo đã thay, đối mặt với Chu Quang Hách từ trong sân đi vào, hai người đều quay người nhìn về phía phòng chị cả.

Mấy bé gái đã sớm tắm rửa, nói buồn ngủ chạy đến trên giường, mấy tiếng sau vẫn không ai ngủ được, thậm chí không cảm thấy buồn ngủ một chút nào.

Tam Nha chạy lên giường trên, chớp đôi mắt to qua cửa sổ lan can lâu đài, khi nhìn thấy cậu mợ ở cửa, cô bé phát ra tiếng cười như chuông bạc: “Mợ nhỏ, cháu rất thích lâu đài công chúa mà mợ làm cho bọn cháu.”

“Phía trên là chỗ ngủ của hai chị.” Thủy Lang cười chỉ vào phía dưới: “Chính cháu nói muốn ngủ với mẹ, phía dưới là lâu đài công chúa của cháu.”

“Đi xuống, đi xuống.” Nhị Nha Leo lên cầu thang, kẹp nách Tam Nha, cố gắng bế cô bé xuống, Tam Nha vặn vẹo thân thể: “Cứu mạng, mợ nhỏ, cứu mạng.”

Thủy Lang cười khẽ một tiếng, nhìn Đại Nha đang ngồi ở bàn đọc sách, tay cầm một cuốn sách sờn rách, chỉ cả nằm ở giường tầng dưới, say rượu còn chưa tỉnh, ngay cả khi đã ngủ say vẫn mỉm cười, cô nói: “Mau ngủ đi, ngày mai lại chơi. Đừng làm phiền mẹ.”

Trở lại phòng, Chu Quang Hách nhìn quần áo trong chậu, cầm lên muốn đi ra ngoài để giặt.

“Anh đang làm gì vậy? Đặt nó xuống đi.”

Chu Quang Hách chậm rãi đặt cái chậu xuống, sau đó anh nhớ lại chuyện lần trước anh muốn giặt giúp cô, lại bị nói: “Em tự giặt được.”

“Anh làm việc của mình đi, cám ơn anh.” Thủy Lang lau tóc, mắt nhìn tủ đầu giường, dừng một chút: “Hiện tại các anh phá án rất khó khăn sao?"

Chu Quang Hách đóng cửa phòng lại, vòng qua cuối giường đi tới bên cửa sổ, tháo dép lê lên giường: “Vẫn còn trong tầm kiểm soát, chuyện bên trong rất phức tạp. Hệ thống công an mới được khôi phục chưa đầy năm năm. Một số chính sách quốc gia đều nói trong tương lai bộ công an sẽ được coi trọng, Ủy ban Cách mạng, Hồng binh và dân binh đều có thể bị bãi bỏ…”

Những lời phía sau, Chu Quang Hách không tiếp tục nói nữa.

Thủy Lang hiểu rõ ý nghĩa phức tạp trong lời nói này, hai năm qua quả thực phức tạp đến mức trong lịch sử cũng không tìm được quá nhiều ghi chép chi tiết, nguyên nhân không phải đến từ thế giới bên ngoài, mà là từ mâu thuẫn nội bộ.

Trong một năm nữa, thậm chí chưa đầy một năm nữa, sẽ bước vào giai đoạn phức tạp hơn, thay đổi suốt mấy năm, vài chục năm...

Quả thực sẽ cần lực lượng công an khổng lồ, mới có thể duy trì ổn định.

“Chỗ của các anh thế nào?”

Chu Quang Hách kinh ngạc nhìn cô, từ khi anh đi làm đến giờ chưa từng nghe thấy cô hỏi chuyện này, nhưng khi nghĩ đến chuyện buổi trưa đồng nghiệp đến nhà ăn cơm nhắc đến, anh lại cảm thấy bình thường: “Đều là làm việc vì nhân dân, ngoại trừ những người tốt nghiệp trường công an, phần lớn đều là bộ đội chuyển ngành.”

Lời nói này không được rõ ràng.

Nhìn giống như đang trả lời, thực ra không trả lời gì cả.

Nhưng lại tiết lộ, đồn công an đường Phục Mậu có ít nhất hai phe phái.

Một là phe của người học trường công an, bên kia là phe của quân đội chuyển ngành.

Lúc này Trường Công an không giống như chương trình đại học chính quy bốn năm của thế hệ sau, lại gần giống như trường Đại học Công Nông Binh, đa số không phải thi đậu vào mà dựa vào quan hệ có được thư giới thiệu và vị trí nhập học..

“Lý Hoa và Chu Tường trước kia cũng là quân nhân à?”

Chu Quang Hách gật đầu, Thủy Lang xác nhận suy đoán của mình.

Một lúc sau, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, Chu Quang Hách một mực chịu đựng không nhìn qua cô, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu lại: “Sao vậy?”

“Tùy tiện hỏi một chút thôi.” Thủy Lang suy nghĩ hồi lâu: “Chị cả nói, cầm hai, ba nghìn ra mua cho em một công việc, anh thấy thế nào?”

Chu Quang Hách hoàn toàn quay người về phía Thủy Lang: “Chị cả thăm dò được công việc ở chỗ nào?”

“Thế nào, anh có nỡ bỏ ra không?”Thủy Lang nhìn sống mũi dốc đứng như đỉnh núi hiểm trở của anh: “Em có thể hiểu được.”

Dù sao cũng là quan hệ hợp tác vì lợi ích.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 99: Chương 99



“Không phải.” Chu Quang Hách vội vàng ngồi dậy: “Anh chỉ tò mò thôi. Anh cũng đã nhờ người hỏi thăm công việc. Hôm qua còn đến xưởng kéo sợi bông nhìn qua, là công nhân dệt, quá cực khổ, phải làm việc từ sáng đến tối, nên anh mới không nói với em.”

Thủy Lang ngạc nhiên hỏi: “Xưởng kéo sợi bông?”

Chu Quang Hách gật đầu: “Anh cũng đã đến ủy ban khu phố xin giúp đỡ.”

“A?” Thủy Lang càng ngạc nhiên hơn: “Vậy em làm cán bộ ngõ, không phải là vì anh qua uỷ ban khu phố xin, ông ấy mới đề nghị em làm đấy chứ?”

Chu Quang Hách im lặng vài giây: “Không phải, là bởi vì tính cách của em quyến rũ.”

Thủy Lang: “?”

Anh cũng có thể dùng boomerang?

Cô đã lây nhiễm cho cả gia đình rồi sao?

Chu Quang Hách cười nhẹ: “Thật sự là em rất có năng lực, anh chỉ là đi nắm bắt công việc được sắp xếp cho em, không phải ai cũng có thể làm cán bộ ngõ, thật sự là bởi vì tính cách của em quyến rũ.”

Thủy Lang liếc nhìn anh một cái: “Anh vừa mới trở về, đã có thể tìm được người giao quản lý công việc rồi sao?”

Thời đại này, giai cấp công nhân đứng đầu, cho dù là người thành phố cũng có rất nhiều người đang chờ việc làm. Chu Quang Hách cảm thấy công việc trong xưởng kéo sợi bông quá mệt mỏi, nhưng lại có rất nhiều người cam tình nguyện đứng xếp hàng đi vào.

“Anh tìm mấy người bạn cũ, còn có lãnh đạo đã chuyển anh về.” Tất cả những mối quan hệ có thể dùng đều đã dùng rồi, Chu Quang Hách không tiếp tục nói chuyện này nữa: “Ngoài công nhân dệt ở xưởng kéo sợi bông, còn có công việc làm ở nhà máy giấy, nhưng nhà máy giấy lớn hơn xưởng kéo sợi bông, bên trong mùi hôi thối nồng nặc, người dân xung quanh quanh năm đều phải đóng chặt cửa sổ ở lâu không tốt cho sức khỏe.”

Trong lòng Thủy Lang đã có chút nóng lên, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, chỉ gật đầu.

“Còn có...”

“Còn có gì?”

Thủy Lang ngạc nhiên, lại mong đợi nhìn anh.

“Còn có xưởng sản xuất khăn tay.”

Cái này nghe cũng không tệ lắm, cảm giác làm rất dễ dàng, cũng không quá mệt mỏi, môi trường cũng không đến nỗi tệ.

“Công việc ở xưởng sản xuất khăn tay cũng không tốt.”

“Điều gì khiến anh không hài lòng?”

“Xa quá, đối diện Bến Thượng Hải.” Chu Quang Hách cau mày: “Đạp xe quá mệt mỏi, xe buýt lại quá đông đúc, anh sợ em ngày ngày vừa đi vừa về như vậy sẽ không chịu đựng nổi.”

Thủy Lang cười ra tiếng, là tiếng cười phát ra từ tận đáy lòng, khi cười, đôi mắt lóe lên những hạt kim cương, khi ánh đèn điện chiếu vào vô cùng chói mắt nhưng cô lại không biết.

“Em cười cái gì?"”

“Chu Quang Hách, vậy để em làm công việc như thế nào, anh mới có thể hài lòng”

“Nhân viên mậu dịch cửa hàng, nhân viên đăng ký công ty lương thực than đá.” Chu Quang Hách cau mày nhìn cô: "Những công việc anh vừa nói, em có muốn là công việc nào không?”

“Không phải vậy.”

Thủy Lang dựa lưng vào giường, trong mắt vẫn mang theo ý cười:“Đã có nhiều công việc như vậy, sao anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sắp xếp cho chị cả một công việc, để chị ấy chuyển hộ khẩu về?”

“Chị cả không tiện, không dễ tìm như vậy” Trừ khi là người bị thương trong đơn vị, đơn vị mới luôn giữ chỗ lại cho người đó, người giống như chị cả, không có đơn vị nào cần, Chu Quang Hách lại một lần nữa vì Thủy Lang không nghĩ đến việc hộ khẩu của chính mình, chỉ nghĩ đến hộ khẩu của chị cả mà cảm thấy may mắn: “Từ từ sẽ đến lượt chị cả, phải sắp xếp công việc ổn định cho em trước, trong lúc đó nếu tìm được công việc phù hợp với chị cả thì còn gì tốt hơn.”

Thủy Lang gật đầu, chỉ là nghĩ đến ba bé gái, lại khuyên nhiều một câu: “Chị cả có thể sớm có công việc thì tốt.”

Tốt nhất là cô ấy nên có việc làm, nếu không có việc làm thì vài tháng nữa, đất nước sẽ bắt đầu trả lại tài sản, mặc dù tài sản có thể trả đến tay phải đợi đến khoảng năm 1979, nhưng việc liên lạc chủ nhân và những người thân còn sống trong gia đình có lẽ sẽ bắt đầu từ năm 1977.

Cô là người thân trực hệ, là người thừa kế đầu tiên, chỉ cần cô đăng ký, không bị người bố cặn bã và tiểu tam vượt lên trước, cho dù gặp phải hàng triệu thanh niên trí thức trở về thành phố, sớm muộn gì hộ khẩu của cô cũng sẽ được chuyển về.

Nhưng chị cả thì khác, hiện tại chính sách vẫn không có động tĩnh gì, mặc dù có tin đồn về kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng loại tin đồn này đã lan truyền không biết bao nhiêu năm, tạm thời không có nhiều người tin vào điều đó.

Cho nên trong khoảng thời gian này khả năng chị cả tìm được công việc và chuyển hộ khẩu về là rất cao, nếu chậm thêm một năm nữa, có lẽ sẽ phải đợi đến sau cải cách, mở cửa, năm năm, mười năm, cũng chưa chắc đã làm được, cũng có thể phải đến những năm 1990, mua nhà sẽ có hộ khẩu xanh, lúc đó mới có thể chuyển về được.
 
Back
Top Bottom