Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 80: Chương 80



Sắc mặt của Chu Phục Hưng vốn đã khó coi, nhìn thấy cô con gái nhỏ của mình ngay cả canh gà cũng không ăn được, mà chẳng những hôm nay không ăn được mà sau này không biết khi nào mới có thể ăn được, sắc mặt anh ta càng trở nên khó coi, nhìn chằm chằm vào vợ mình.

Kim Xảo Chi né tránh ánh mắt của chồng, đẩy cô con gái nhỏ đang la hét: “La cái gì? Lên lầu”

Cú đẩy này khiến Chu Mẫn lập tức tủi thân, bật khóc nức nở.

“Khóc đi, con cứ khóc đi!” Kim Xảo Chi chỉ vào phòng khách: “Tốt nhất là gọi thím của con ra đây luôn.”

Chu Mẫn lập tức ngừng khóc, giơ bàn tay nhỏ bé lên che miệng, cẩn thận nhìn vào phòng khách, đúng lúc nhìn thấy thím nhìn sang, sợ hãi đến mức nấc lên một cái, nhấc đôi chân ngắn ngủn leo lên cầu thang.

Kim Xảo Chi thở dài một hơi, đột nhiên phát hiện da đầu mình có chút lạnh, phát hiện chồng mình đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, lúc anh ta đi lên lầu dẫm mạnh vang lên tiếng “Bang bang.”

Đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian này thực sự giống như đang bước đi trên lớp băng mỏng.

Cô ta thế nào không ngờ rằng mình từng có lười thề sắc son khi trở về nhà bố mẹ đẻ, bọn họ sẽ nồng nhiệt chào đón, kết quả là bữa ăn đầu tiên còn được chào đón nồng nhiệt, bữa cơm tiếp sau đó chỉ có thể nhìn thấy lá bắp cải. Nếu không phải hai ngày nay ăn trưa ở đơn vị, đến cái vụn thị cũng không thể nhìn thấy được.

Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không ngờ gia đình mẹ đẻ mình lại như vậy

Bây giờ cô ta cũng nghi ngờ bữa ăn chào đón nồng nhiệt ngày đầu tiên là làm cho gia đình chị gái hay thực sự là chào đón gia đình bọn họ trở về.

Nhận ra mình thực sự có suy nghĩ như vậy, Kim Xảo Chi lập tức lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ khủng khiếp vừa rồi.

Đương nhiên là vì cô ta ròi, làm sao có thể là vì chị gái được.

Cô ta mới là đứa trẻ được quan tâm nhất trong gia đình, được bố mẹ yêu thương nhất!

Chắc chị gái đến ở trong nhà đã lâu nên bố mẹ mới cố tình nấu đồ ăn không ngon rồi đuổi gia đình chị gái đi.

“Canh gà ngon quá.”

Thủy Lang bụng no tròn đến nỗi không muốn đi lại, chỉ muốn ngồi phịch ở trên ghế, nếu như không phải cả ngày làm việc mộc còn chưa tắm rứa thì cô đã muốn nằm lên giường rồi.

“Thịt gà ngon quá.” Tam Nha tiếp tục nhai xương đùi gà đã sớm gặm sạch: “Món mợ nhỏ nấu là ngon nhất.”

Thủy Lang rất đồng ý với câu nói này, nồi canh gà hầm tối hôm nay có màu vàng đậm đà, thịt gà mềm, khi chia phần ăn, cô không chút khách sáo chia cho mình một cái đùi gà, cái còn lại để bọn họ đẩy tới đẩy lui.

Cuối cùng quyết định đùi gà hôm nay sẽ cho Tam Nha nhỏ tuổi nhất, sau này lại ăn canh gà, Đại Nha Nhị Nha chơi oẳn tù tì, ai thắng sẽ ăn đùi gà trước, cứ như vậy mà suy ra.

Cả nhà đều thống nhất Thủy Lang sẽ luôn có một cái đùi gà.

Thủy Lang rất thích nấu ăn, nhưng không thích rửa bát nên giao cho Chu Quang Hách công việc rửa bát cho bữa tối, còn Đại Nha Nhị Nha có thể làm việc đó sẽ rửa bát vào bữa trưa, Tam Nha với không tới bồn rửa, tạm thời được đi chơi.

Chu Quang Hách nhìn tấm ván gỗ ngoài hiên đã được dỡ bỏ, sau đó đi vòng qua phòng khách, rồi đi vào phòng, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Buổi tối anh ngủ ở đâu?”

“Khung giường ở bên ngoài, lát nữa chuyển vào trong nhà trải chiếu lên.”

Thủy Lang đi vào phòng, lục lọi bộ quần áo mới may của mình, cô định vào nhà tắm tắm rửa, sau một ngày bận rộn, trên người cô phủ đầy mùn cưa và bụi bẩn, dội nước tắm không sạch, phải nấu từng ấm nước nóng đổ vào trong bồn tắm lớn, tắm rửa xong còn phải cọ sạch bồn tắm, không bằng đi đến nhà tắm công cộng đứng dưới vòi sen tắm gọi sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Chu Quang Hách đi theo Thủy Lang: “Vậy em...”

Ngủ ở đâu?

“Cái gì?” Thủy Lang bỏ tất cả quần áo, xà phòng và dầu gội vào giỏ đan rồi nhìn người đàn ông đang muốn nói lại thôi: “Anh có chuyện gì vậy?” “…

“Không có gì.”

“Vậy thì đừng chặn cửa, em muốn đi ra ngoài.”

Chu Quang Hách chậm rãi xích ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thủy Lang. Khi nhìn thấy người đi ra ngoài: “Chờ đã, anh cũng muốn đi nhà tắm.”

Thủy Lang quay lại: “Vậy anh mau sửa soạn đi.”

“Được!” Chu Quang Hách bước nhanh vào phòng, mở tủ lấy ra hai bộ quần áo, sau đó bước nhanh ra ngoài, bỏ vào giỏ Thủy Lang đang cầm.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 81: Chương 81



“Này, anh đang làm gì vậy?” Thủy Lang ôm cái giỏ tránh né: “Chúng ta không vào cùng một chỗ, anh bỏ chung với em là định tắm rửa xong sẽ khỏa thân đi ra à?”

Anh ngơ ngác.

Chu Quang Hách gần như không thể tin được mình lại mắc phải sai lầm ngu ngốc như vậy, ho khan một tiếng nói: “Trên đường đi cứ để ở chỗ em, trước khi vào nhà tắm em sẽ lấy ra.”

Thuỷ Lang “A” một tiếng, để anh bỏ quần áo vào, để quần áo của cô lên trên: “Anh tắm không à? Không lấy xà phòng thơm dầu gội đầu sao?”

Chu Quang Hách quay lại phòng, lấy xà phòng từ trong chậu rửa mặt của mình ra: “Đợi lát nữa trước khi đi vào, em cho anh một ít dầu gội, anh bôi trực tiếp lên đầu là được.”

“...”

Thủy Lang không nói nên lời: “Vậy thì đi thôi.”

“Mợ nhỏ...”

Phòng khách vừa truyền đến tiếng của Nhị Nha, còn không nghe được phía sau nói gì, Thủy Lang đã bị Chu Quang Hách kéo ra ngoài cửa.

“Sao anh đi nhanh thế?” Thủy Lang vùng ra khỏi tay anh: “Em suýt chút nữa trật chân vì anh.”

Chu Quang Hách quay lại nhìn cánh cửa cách đó vài mét, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn Thủy Lang “Em không sao chứ? Có muốn anh cõng không?”

“Em cũng nghĩ vậy.” Thủy Lang đưa giỏ cho anh: “Anh không sợ bị bắt làm tấm gương điển hình à?”

“Sợ...” Bản thân Chu Quang Hách cũng không sợ hãi: “Anh chỉ sợ em xấu hổ.”

Thủy Lang cười quay đầu lại: “Hình như vừa rồi em nghe thấy ba cháu gái gọi em.”

“Không có.” Chu Quang Hách ôm giỏ đi về phía trước: “Chúng ta đi nhanh đi, chậm chút nữa nhà tắm sẽ đóng cửa.”

“Không phải trước đây anh nói nhà tắm mở cửa 24/24 sao?”

“...”

“Mợ nhỏ! Đợi bọn cháu với!”

Ngay khi Chu Quang Hách không nói nên lời, điều khiến anh càng không nói nên lời đã xảy ra.

Ba bé gái cầm theo giỏ đuổi theo.

“Bọn cháu cũng muốn đi tắm.”

“Mợ đã nói vừa rồi nghe thấy người gọi mợ mà, đồ đều đem theo rồi phải không?"

“Bọn cháu mang theo quần áo và xà phòng, nhưng không có dầu gội.”

“Chỗ mợ có, đi thôi.”

Ba bé gái vui vẻ vây quanh mợ nhỏ, Đại Nha Nhị Nha mỗi người ôm một cánh tay của cô, Tn Nha đi vòng tròn xung quanh, cố nắm lấy góc quần áo của cô, nhưng đi lại rất bất tiện nên cô bé muốn mợ nhỏ bế mình, mợ nhỏ lại không rảnh tay nên đành phải lùi lại tìm người khác giúp, quay đầu nhìn cậu, giơ hai cánh tay ra.

Chu Quang Hách một tay bế Tam Nha, để cô bé ngồi trong khuỷu tay, một tay cầm giỏ nhìn người vợ không thể chạm tới trước mặt, thở dài một tiếng không ai có thể nghe thấy.

-

“Tiểu Khải, đây là lần đầu tiên cháu đến nhà chúng tôi phải không?”

Thân Tú Vân đi xuống lầu chào đón con rể tương lai. Ngoài việc thực sự vui mừng từ tận đáy lòng, bà ta còn có cảm giác cắn rứt lương tâm, muốn sớm dùng thái độ không tìm ra sai lầm đi chào đón anh ta, sau đó nhìn anh ta xem có chỗ nào không hài lòng không: “Nhanh vào nhà đi.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 82: Chương 82



Cách bố trí căn phòng lớn trong ngôi nhà gỗ này là một trong những tác phẩm khiến Thân Tú Vân hài lòng nhất.

Nó giữ nguyên các vật liệu trang trí nguyên bản được nhập khẩu từ nước ngoài, bao gồm đèn chùm pha lê sáng lấp lánh , khung cửa sổ bằng đồng sáng bóng, cửa sổ kính màu, có phòng chính, phòng khách, phòng học, phòng trẻ em, phòng sinh hoạt, tất cả những nơi có tường đều được trang trí gạch ốp tường màu trắng với những đường cong trang nhã, không phô trương, mỗi phòng đều có ban công hình bán nguyệt, lấy ánh sáng vào bên trong.

Tiêu chuẩn của bà ta rất cao, màu sắc của rèm cửa, màu của ghế sofa và vỏ chăn trên giường đều rất phù hợp.

Chẳng những không lo lắng sẽ bị Trâu Khải coi thường mà bà ta còn đặc biệt mong chờ được nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của con rể tương lai.

“Làm sao là là lần đầu tiên được? Sinh nhật sáu tuổi và sinh nhật mười tuổi của cháu đều được tổ chức ở đây.”

Trâu Khải đánh giá chậu rửa tráng men hoa mẫu đơn đã bong tróc trên bệ chậu hình vòm cong duyên dáng, xá phòng đã dùng một nửa còn dính cọng tóc, cái bình thủy bị hỏng dưới bệ chậu, bước đến bên cửa sổ, nhìn khu vườn bừa bộn không chịu nổi ở tầng dưới, lẽ ra phải là cỏ xanh như tấm đệm, với những tác phẩm điêu khắc Ý nằm yên bình trên cỏ, những tiểu thiên sứ trong đài phun nước nhìn nhau từ xa.

“Chính là ở đây.”

Sắc mặt Thân Tú Vân lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hồi lâu không có phản ứng.

“Ngồi đi.” Ô Thiện Bình giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, khách sáo nói: “Tiểu Khải, chú còn nhớ rõ cháu thích ăn bánh ngọt. Hôm qua Lâm Lâm đã đặc biệt đến cửa hàng đặt bánh, buổi sáng đã đi lấy về, đáng tiếc trong nhà không có cà phê, cháu uống trà được không?”

“Con đã qua nhà dì Vương bên cạnh mượn một ít cà phê về pha." Ô Lâm Lâm bưng một cái khay đi tới, trên khay bình cà phê đang bốc khói: “Trâu Khải, đến đây ngồi đi, trong nhà mình anh cứ yên tâm uống, không có ai nhìn thấy đâu.”

Trâu Khải bước đến ghế sofa, ngồi xuống: “Chú dì, cháu xin lỗi, buổi tối hôm qua cháu trực ca đêm, bận rộn cho đến khi buổi sáng. Khi thấy đã muộn, cháu vội vàng chạy tới, không kịp ghé cửa hàng mua quà cho mọi người.”

“Hai ngày nay anh đều trực ca đêm à?” Ô Lâm Lâm ngạc nhiên hỏi, nhìn thấy Trâu Khải gật đầu, cuối cùng cô ta cũng buông bỏ những suy nghĩ căng thẳng suốt hai ngày nay, đắc ý nhìn bố mẹ mình.

Cô ta đã nói Trâu Khải không thể mặc kệ mình, hoàn toàn không thể nào là loại người mà bố mẹ nói được, chắc chắn là anh ta không hề rõ tình hình, mới có thể từ đầu đến cuối đều không hề xuất hiện.

Chắc chắn là hai ngày nay anh ta rất bận nên mới không đến gặp cô ta, hoàn toàn không phải đang trốn tránh cô ta.

“Đúng vậy, gần đây trong sở rất bận rộn.” Trâu Khải xoa xoa lông mày: “Suốt đêm hôm qua anh không ngủ được chút nào.”

Ô Lâm Lâm lập tức cảm thấy đau lòng, muốn xoa bóp cho anh ta, nhưng Trâu Khải lại giơ tay ngăn cản: “Có trưởng bối ở đây.”

Một câu trưởng bối này khiến Thân Tú Vân cảm thấy được kính trọng, sắc mặt lập tức chuyển thành tốt đẹp: “Trong nhà mình, sợ cái gì?”

“Đúng vậy.” Ô Lâm Lâm ngoài miệng nói như vậy, lại không dám tiếp tục. Cô ta rót cà phê, cắt bánh kem đưa đến trước mặt Trâu Khải: “Anh bận như vậy chắc vẫn chưa ăn sáng, mau ăn đi.”

Trâu Khải không ăn, ngẩng đầu những trưởng bối trong phòng, nói: “Nghe nói hôm kia trong nhà xảy ra chút chuyện, ồn ào đến đồn cảnh sát. Cháu đã hỏi qua, nói là mọi người bắt kẻ trộm, trong nhà bị mất thứ gì sao?”

Không khí vui vẻ trong phòng đông cứng lại.

Ô Thiện Bình bình tĩnh nói: “Không phải trộm, là dì Thân của cháu nhìn thấy gần đây có người lén lút theo dõi liền đuổi theo chạy ra ngoài. Cháu làm việc ở đồn cảnh sát, là đội trưởng an ninh, cũng biết gần đây đơn vị đang nghiêm khắc điều tra, trấn áp phần tử ngoài vòng pháp luật. Tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm.”

“Là đội phó của đội an ninh.” Trâu Khải cười nói: “Chính phó không thể nhầm lẫn được.”

Đôi mắt của Ô Lâm Lâm biến thành si mê nhìn vị hôn phu của mình: “Kiểu gì anh cũng sẽ trở thành đội trưởng!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 83: Chương 83



Trâu Khải không nói gì, chỉ mỉm cười với cô ta.

Ô Lâm Lâm sửng sốt một lát, sau khi tỉnh táo lại, cô ta cắn môi liếc nhìn mẹ mình: “Gần đây kiếm được phiếu xăng khó quá…”

Cơ mặt Trâu Khải rõ ràng đã trầm xuống, Ô Lâm Lâm lo lắng nói: “Nhưng bố mẹ em nhất định có thể lấy được!”

Sắc mặt Thân Tú Vân vừa mới khá lên một chút, lại đột nhiên lại chìm đến đáy cốc, trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, mấy giây sau, bà ta cố hết sức nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy, dì sẽ cố hết sức đi kiếm, trước thánh tư nhất định có thể lấy được.”

“Dì Thân, Lâm Lâm không hiểu chuyện, dì không nên chiều theo cô ấy làm bậy nữa.” Trâu Khải từ đầu tới cuối không động tới bánh ngọt và cà phê trên bàn: “Gần đây tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt, trấn áp nạn buôn bán phá giá, hoạt động phá hoại thu mua thống nhất tiêu thụ thống nhất, mọi người đã vào đồn cảnh sát một lần, không nên gây ra hiểu lầm lần thứ hai.”

Trong lòng Thân Tú Vân thầm mắng, tiểu hồ ly.

“Chúng tôi đều làm việc trong đơn vị ghét nhất những phần tử phá hoại hoạt động thu mua thống nhất tiêu thụ thống nhất. Nếu gặp lại những người khả nghi, dù có lại gây ra hiểu lầm phải đến đồn công an, chúng tôi vẫn sẽ không ngần ngại. Tiểu Khải, cháu là người biết rõ nhất chúng tôi là người chính nghĩa lương thiện như thế nào, phải không?”

“Đáng tiếc, năng lực của cháu có hạn.” Trâu Khải thở dài: “Hiện tại trong đội an ninh có một vị quyền đội trưởng, trực tiếp ngồi trên đầu cháu, mặc dù chỉ là tạm quyền, nhưng có một số việc, một phó đội trưởng như cháu vẫn phải nghe theo người ta, sau này nếu là chính thức, đội an ninh chính là do người ta định đoạt.”

Thân Tú Vân nghe xong đột nhiên trở nên căng thẳng. Mặc dù có một số lời không nói thẳng ra, nhưng bà ta có tiếng nói ở ở khu miếu cũ, ngoại trừ việc bà ta là người ở văn phòng công thương, có thể báo trước nếu có chuyện xảy ra, quan trọng hơn là đội trưởng an ninh là con rể tương lai của bà ta.

Hầu hết những người ra quân bắt người đều là công an.

Nếu là đổi người, khi nào ra quân, có thể tới bao nhiêu chỗ, cũng không phải là Trâu Khải là người quyền quyết định cuối cùng. Nếu người bị bắt đi, bị buộc tội gì, bị giam bao nhiêu ngày, cũng không phải Trâu Khải có quyền quyết định.

Chỉ là một văn phòng công thương còn lâu mới có thể khiến cho những người ở chợ đen ngoan ngoãn nghe theo sự khống chế của bà ta.

“Người mới tới nhất định không thể so sánh với cháu. Cháu mười lăm tuổi đã gia nhập đội an ninh, đã ở đó hơn mười năm, người trên đường Phù Mao vẫn nghe theo cháu.”

“Cháu mười lăm tuổi vào đội an ninh, còn vị quyền đội trưởng này, mười hai tuổi đã được học viện quân sự tuyển chọn, năng lực của anh ấy không kém gì cháu, hơn nữa, quan mới đến đốt ba đống lửa. Vị quyền đội trưởng này bận rộn ngày đêm bắt người ở chợ đen và chợ ma, nếu thật sự bắt được một đám người, lập được công, mà bên chỗ cháu lại không có tiến triển gì, danh tiếng đều bị người ta dành hết, vậy vị trí đội trưởng này khó mà nói chắc được là của ai.”

Thân Tú Vân và Ô Thiện Bình nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cháu cũng không thể thua kém cậu ta được, gần đây không phải trong sở các cháu gặp phải một vấn đề khó giải quyết sao? Đến bây giờ căng cũng không thể bổ sung được, nếu cháu giải quyết được việc này cho sở, được lòng người, vị trí đội trưởng nhất định sẽ là của cháu.”

Trâu Khải thở dài: “Nào có dễ giải quyết như vậy, phiếu xăng là loại phiếu khó lấy nhất. Đối với tài xế ô tô, phiếu đều là từ nhà máy, cầm tiền trực tiếp đi mua, có thể dùng cho bản thân càng rất ít.”

“Đúng là không dễ làm, nhưng vì cháu…” Thân Tú Vân dừng lại: “Nhưng cũng không phải là không thể tìm được. Bỏ ra nhiều tiền hơn, tốn nhiều thời gian hơn, luôn có thể có được.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 84: Chương 84



Trâu Khải đánh giá căn phòng tốt nhất trong căn nhà gỗ, chậm rãi đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhớ tới ngôi nhà gỗ kiểu phương Tây đã từng rất tinh tế lộng lẫy, lúc này mới tựa lưng vào ghế sofa, cuối cùng cũng cầm ly cà phê đã hơi nguội lên, nhấm nháp như một vị chủ nhân rồi đặt trở lại bàn...

...

Đại Nha dẫn theo hai em gái,mang nửa bát cá hun khói c** nh* nấu sang cho bà cố.

Trên đường về, cô bé nhìn cái bát khong trong tay, trong bát vẫn còn nước tương hun khói, khi gió thổi qua, mùi cá thơm ngào ngạt xộc vào mũi Tam Nha, cô bé gần như cạn kiệt nước bọt, cuối cùng không nhịn được, cầm bát trong tay chị cả lên, vùi cả mặt vào đó l**m, nước sốt ngọt vừa vào miệng, lập tức nở nụ cười thật tươi, “Oa” một tiếng: “Thật ngọt thật thơm.”

Khi Đại Nha Nhị Nha đang định mắng em gái mình, một tiếng khịt mũi khinh thường đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.

“Quả nhiên là từ nông thôn tới, cái gì cũng chưa từng ăn.”

“Dáng dập thật là thô thiển, đen sì chẳng khác nào bánh quẩy, gầy giống sào phơi đồ.”

"Này, các người có biết đây là cái gì không?”

Một đám trẻ con nam có nữ có tụ tập lại với nhau, trên tay cầm đủ loại đồ ăn ngon, bọn họ khinh thường nhìn ba bé gái, người lên tiếng cuối cùng là một cậu bé mập mạp đi giày da to, bàn chân to gần bằng đầu Nhị Nha, cậu ta nắm chặt nắm tay bước đến, khi đến chỗ Tam Nha, cậu ta hỏi: “Chưa từng thấy cái này bao giờ phải không?”

Cậu ta mở nắm đ.ấ.m ra, trong lòng bàn tay là những hạt màu vàng nhạt, giống như gạo, nhưng lại không thon gọn như hạt gạo, chúng ngắn ngủi, tròn tròn, hơi giống hạt kê dùng để nấu cháo kê ở nhà bà cố, ba bé gái chưa từng thấy thứ gì như thế này. Đại Nha và Nhị Nha vẫn im lặng không đáp lại, Tam Nha lại không phục: “Là hạt gạo!”

“Ha ha ha ha ha ha!”

Tam Nha tự tin trả lời, từng đợt tiếng cười trẻ con vang lên trong ngõ, tiếng cười đó vô cùng chân thật, đồng thời cũng mang tính giễu cợt và mỉa mai.

"Tôi đã biết những kẻ nhà quê này không biết, sao mấy đứa này có thể từng nhìn thấy váng sữa bột chứ? Đừng nói là không cầm ra được, dù có mang bình qua, mấy con bé này cũng không thể nhận ra.” Một cậu bé có thân hình cao lớn hơn một chút, mái tóc dày hơn rẽ hai tám, cũng là người nhìn có vẻ lớn tuổi nhất trong số bọn họ, nhìn thấy vẻ không phục của Tam Nha, cậu ta nói: “Tới đây mấy ngày đã có chút khác biệt, khi mới đến ngõ Ngô Đồng, đầu còn không dám ngẩng lên, bây giờ thế mà còn dám không phục bọn tao, đồ nhà quê, cho rằng sau khi vào thành phố sẽ giống bọn tao sao?”

Nhị Nha vội vàng đi tới, bảo vệ Tam Nha ở phía sau, mặc dù cô bé thấp hơn cậu bé kia một cái đầu, trong lòng cũng rất sợ hãi, nhưng nhớ đến mợ nhỏ, học theo khí thế của mợ nhỏ, cô bé nghiêm mặt nhìn thẳng vào đối phương.

Cậu bé kia bị khí thể của Nhị Nha doạ cho sững sờ, khi kịp phản ứng lại thì phát hiện ra mình thế mà lại bị Nhị Nha làm cho sợ hãi, cậu ta cảm thấy xấu hổ trước mặt những đứa trẻ khác, lập tức đẩy Nhị Nha một cái, đẩy đến cả hai cô bé khác lảo đảo, lập tức cảm thấy đã lấy lại mặt mũi, tiến về phía trước hai bước nói: “Đồ nhà quê, mày còn dám hung hăng!”

Nhị Nha lao tới đẩy cậu bé kia một cái, khiến đối phương cũng loạng choạng.

Một đám trẻ con bị phản ứng của Nhị Nha làm cho ngây ngẩn cả người.

Đại Nha đỡ hai em gái, nhìn số người của đối phương một chút, sau đó lại nghĩ tới trong nhà còn đang chờ ăn cơm nên kéo hai em gái định rời đi.

Vừa mới di chuyển đã bị mấy đứa trẻ kia chặn lại.

“Muốn đi à? Không thể nào!”

“Mày thế mà còn dám đẩy tao? Nếu hôm nay tao không dạy bọn mày một bài học, thật sự không biết Tiểu Bá Vương trong ngõ Ngô Đồng là ai!"

Cậu bé kia thẹn quá hóa giận, đuổi theo liền giơ chân hướng về phía Nhị Nha, muốn đạp ngã cô bé.

Kết quả là chân cậu ta bị túm lại.

Ba bé gái nhìn về phía một cậu bé cao lớn đột nhiên xuất hiện, tóc ngắn, áo sơ mi trắng, đeo cặp sách trên vai trái, tay phải nắm lấy cậu bé đang muốn đạp người kia.

Trước mặt cậu bé cao lớn, Tiểu Bá Vương kia bị doạ sợ đến kêu to: “Anh Tiểu Quang, đau quá, đau quá, em đứng không vững, em sắp ngã rồi.”

Chân Tiểu Bá Vương bị giơ lên cao, giống như con gà trống vàng một chân nhảy lên trên mặt đất, mỗi khi cậu bé cao lớn kua giơ tay lên cao hơn một chút, tiếng kêu của Tiểu Bá Vương lại càng lớn hơn.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 85: Chương 85



“Lần sau còn dám bắt nạt người khác nữa không?”

“Đau quá, đau quá, a…”

“Còn dám bắt nạt nữa không?”

“Em không bắt nạt nữa, em không dám bắt nạt nữa, đau quá!”

Cậu bé ôm lấy cái chân vừa được thả ra, ngồi bệt xuống đất, oa oa khóc lớn lên, người cậu không hề đau đớn nhưng trước mặt mấy bạn nhỏ, tất cả mắt mũi đã bị mất sạch, sau này có lẽ sẽ không có ai nghe theo lời cậu ta nữa, đây mới là nguyên nhân khiến cậu bé khóc lóc thảm thiết như vậy.

“Anh Tiểu Quang, anh hướng về người ngoài, anh giúp đỡ người ngoài!"

“Bọn họ cũng giống như em, đều sống trong ngõ Ngô Đồng, sao lại là người ngoài?” Thạch Dao Quang quay lại nhìn ba bé gái: “Người ta đều nhỏ hơn em, còn là con gái, em ngang nhiên ra tay với người ta, nếu đi ra ngoài, em còn làm bậy tới đâu hả?”

Tiểu Bá Vương ngừng gào thét, nức nở nhìn ba bé gái một cái: “Bọn họ là đồ nhà quê, không phải người trong ngõ Ngô Đồng.”

“Bọn họ cái gì cũng chưa từng thấy qua, không giống như người trong ngõ Ngô Đồng.”

“Bọn em không chơi với họ, không chú ý đến vệ sinh, tới cái khăn tay cũng không có.”

“Bọn họ đã lòn như vậy hậm chí còn chưa học mẫu giáo.”

“Trước kia còn chân trần cởi truồng chạy khắp nơi, bọn em không muốn chơi với họ.”

Nhị Nha mới vừa rồi còn bừng bừng khí thế, bị nói tới chuyện này, không thể ngẩng đầu lên được, khi bọn họ mới được bà cố đưa về trong gõ Ngô Đồng, quả thực là chân trần cởi truồng đến, không ngừng bị trẻ con ở Ngô Đồng cười nhạo, lại nhìn người anh lớn bên cạnh, cô bé càng cảm thấy xấu hổ, đỏ mặt cúi đầu, mất hết vẻ khí thế cố gắng chống đỡ lúc trước.

“Các em ai chưa từng chân trần cởi truồng?” Thạch Dao Quang mỉm cười nói với mấy đứa trẻ đang đầy vẻ chán ghét kia: “Trên đời ai sinh ra cũng đều là chân trần cởi truồng. Có phải các em đang khinh thường chính mình, cười nhạo bố mẹ mình không? Anh đã thấy dáng vẻ các em chân trần cởi truồng chạy khắp nơi, có phải anh cũng nên xem thường các em không?”

Mấy đứa trẻ kia ngừng nói, nghĩ đến rất nhiều đứa trẻ mà chúng nhìn thấy đúng là không mặc quần áo.

“Bọn họ muốn chơi búp bê của bọn em, máy bay nhỏ, xe hơi nhỏ của bọn em, còn muốn ăn bánh quy bơ và bánh mì của bọn m, nhưng bọn họ cái gì cũng không có.”

“Dù sao bọn em cũng không chơi với họ.”

“Đúng vậy, chúng ta không cần để ý đến bọn họ.”

“Bọn em không chơi. Tam Nha ngước nhìn anh trai lớn: “Bọn em cũng không ăn.”

“Mày sờ vào! Bẩn c.h.ế.t đi được, con búp bê của tao bị mày sờ vào làm bẩn, giặt cũng giặt không sạch.”

Cô bé đối diện tỏ vẻ chán ghét, nói xong lập tức lùi về sau một bước. Thạch Dao Quang mỉm cười nói: “Các em muốn chơi với ai, không muốn chơi với ai đều có thể, nhưng không được bắt nạt người khác. Nếu lại để anh nhìn thấy các em lại cùng nhau bắt nạt người khác…”

Những lời cuối cùng hướng về phía Tiểu Bá Vương trên mặt đất, Tiểu Bá Vương rùng mình một cái, lập tức nói: “Em không bắt nạt bọn họ nữa.”

Nói xong, lại thấp giọng thì thầm: “Bọn em cũng sẽ không bao giờ chơi với bọn họ.”

Thạch Dao Quang hài lòng mỉm cười, quay đầu nhìn ba bé gái: “Nhanh về nhà ăn cơm đi.”

“Cảm ơn anh trai.”

Tam Nha ngẩng đầu nói lời cám ơn.

Đại Nha và Nhị Nha cũng thì thầm cảm ơn, cầm bát đi về nhà.

Nhị Nha vừa chạy vừa nhìn lại, thấy anh trai kia vẫn đang dạy dỗ đám người Tiểu Bá Vương.

Trong thành phố ngoài bà cố, c** nh*, mợ nhỏ, hóa ra vẫn có những người tốt.

...

Hai trăm cân gỗ rất nhanh đã được chuyển đến tòa nhà số 6 ngõ Ngô Đồng, cùng với một bộ dụng cụ nghề mộc hoàn chỉnh.

Công nhân dỡ các tấm ván gỗ xuống, giúp đỡ lắp đặt sàn gỗ.

Thủy Lang không nói hai lời, xắn tay áo lên, nhặt một khúc gỗ đặt lên bệ rồi đẩy máy bào.

“Xoẹt xoẹt…”

Theo tiếng bào gỗ đều đặn khiến cho người ta an tâm, mùn cưa phủ kín chân Thủy Lang, phủ kín nửa sân vườn, vừa rồi ba bé gái không nhịn được nằm trên đó, thơm quá, mềm quá nhưng mợ nhỏ lại bảo không an toàn, bây giờ đã nghe lời mợ nhỏ, tránh xa, đứng ở cửa phòng khách nhìn mợ với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Mợ nhỏ cái gì cũng biết làm”

“Mùn cưa mợ nhỏ bào ra thơm quá.”

“Lớn lên em muốn làm mợ nhỏ.”

Sau khi bào tốt từng cái một, Thủy Lang cầm con d.a.o điêu khắc, đẽo đục ra cạnh và đầu, đây là công việc từng bước của kỹ thuật điêu khắc.

Thật ra cô muốn chọn phương pháp nhanh nhất là vặn đinh, tuy nhiên mấy cái đinh vít chỉ mấy xu đã mua được ở mấy chục năm sau, ở thời đại này lại hiếm như thịt lợn, dù là người bình thường hay thợ mộc đều không thể mua nổi, hơn nữa còn rất khó mua.

Buổi sáng cô đã bào được một nửa số gỗ, ngay cả một người đàn ông trưởng thành thường xuyên làm công việc nặng nhọc như vậy cũng sẽ mệt đến mức không thể đứng thẳng được, nếu một người học nghề không thường xuyên làm việc, ngày đầu tiên đã bào gỗ sẽ đau đớn mệt mỏi không cầm đũa nổi.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 86: Chương 86



Thủy Lang cũng mệt mỏi, nhưng mặc dù cơ thể dinh dưỡng không đầy đủ, cô lại luôn làm việc cực khổ ở vùng hoang dã phương Bắc, hơn nữa, cô cũng không phải là người mới vào nghề, biết sử dụng kỹ thuật thành thạo thay vì dùng sức lực một cách mù quáng, cũng sẽ không mắc phải sai sót do trục trặc kỹ thuật mà lãng phí thời gian, tốn công sức hơn.

Cho nên sau nửa ngày dài, mặc dù mệt mỏi nhưng không đến mức không thể cầm đũa nổi.

Chỉ là không còn sức để nấu nướng nữa.

“Mợ nhỏ, mẹ bảo con nấu mì.” Thấy mợ nhỏ đã làm xong, Đại Nha nhanh chóng lấy một chậu nước đưa tới: “Mợ muốn ăn loại mì nào?”

Mì sắp chín rồi, nấu chín là phải ăn ngay, nếu không sẽ bị nát nên Đại Nha đợi mợ nhỏ làm xong rồi mới bật lửa.

“Lại ăn mì.” Bởi vì mì rất tiện lợi, Thủy Lãng đã ăn liên tiếp mấy ngày rồi, lúc mua đồ ăn ở cửa hàng cũng mua mì sợi, coi như mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, nhưng cô đột nhiên nhớ tới mì ống trong túi dệt, hai mắt lập tức sáng lên, cả người tràn trề sức lực: “Cháu đừng nấu nữa, chờ mợ.”

Thủy Lang đi vào phòng, đóng cửa lại, đi vòng qua tấm nệm trên sàn, lấy ra chìa khóa mở tủ đầu giường, lấy mì ống và thịt muối sốt cà chua từ trong túi dệt ra, sau đó lại lấy cà phê và bột ca cao ra.

Cô đi vào bếp sau, cho nước vào nồi hấp thép, bật lửa, đun sôi nước, lấy một cái chảo khác, chiên trứng.

Khi mì ống đã nấu trong nước đun sôi đã chuyển sang màu vàng, mềm, cô vớt ra đặt lên đĩa tráng men, rưới một thìa thịt muối sốt cà chua lên, sau đó đặt trứng luộc đã chiên lên: “Đại Nha Nhị Nha, mang đồ ăn lên đi.”

Đại Nha và Nhị Nha đã đợi bên cạnh từ lâu lập tức tiến tới bưng đĩa, Tam Nha đi lấy đũa.

Thủy Lang rửa mấy cái chén sứ, mỗi tay cầm hai cái, đi đến phòng khách, mở cà phê, múc hai thìa bột cà phê vào cốc, nhấc ấm đổ nước nóng vào, mùi thơm cà phê bay vào. Sau khi đi vào lỗ mũi, Thủy Lang hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy mọi lỗ chân lông trong cơ thể đều mở ra, mọi mệt mỏi trong cơ thể đều theo lỗ chân lông tuôn ra, cô nhấp một ngụm, vị đắng mà êm dịu, cả cơ thể tới trái tim đều trở nên nhẹ nhàng.

“Đây là... Mùi cà phê?”

Chu Huỷ ngồi trong phòng cũng có thể ngửi thấy, kinh ngạc nhìn Thủy Lang.

“Là cà phê, chị cả, chị có muốn uống không?” Thủy Lang nhìn ba bé gái: “Trẻ con không uống được, mợ pha bột ca cao cho các cháu, nhưng Tam Nha chỉ có thể uống một ngụm thôi.”

“Tại sao?” Tam Nha nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, vô cùng đáng thương nhìn mợ nhỏ.

“Cháu không nên uống nhiều.” Thủy Lang cũng không chắc đứa trẻ ba bốn tuổi có nên uống nhiều hay không: “Chờ cháu lớn thêm hai tuổi, có thể uống nhiều giống như các chị.”

Cô lại pha thêm một tách cà phê và hai tách ca cao nóng, bữa ăn đã sẵn sàng.

Sàn gỗ đã được lắp đặt xong, chị cả cũng không người cõng trên lưng đi nữa, cô ấy ngồi dưới đất, chống sàn bằng hai tay rồi từ từ di chuyển tới, khi ngồi lên ghế, hai tay cô ấy không còn đủ sức nữa, Đại Nha và Nhị Nha muốn giúp bế mẹ lên như trước kia, đã nghe thấy mợ nhỏ nói: “Đừng giúp.”

“Lần này bế, lần sau cũng phải bế.” Thủy Lang nhìn Chu Huỷ:“Chị, chị cần giúp đỡ sao?”

Chu Huỷ khó khăn ấn vào ghế, cố gắng thử hai lần, vẫn không chống lên nổi, ngã xuống sàn, cau mày, do dự hai giây, vẫn lắc đầu: “Mọi người ăn trước đi, tôi tự làm.”

Không có ai ăn trước, ai cũng nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Hai tay của Chu Huy dùng sức đến run lên, tay áo của cô ấy run rẩy như một cái sàng, cô ấy cố gắng hết lần này đến lần khác.

Bảy lần, tám lần, mười lần, cánh ta không còn run dữ dội nữa.

Nhưng thể lực của cô ấy không còn như vừa rồi, thể lực cũng gần như không còn nữa.

Khi thử lại lần nữa, hai tay như nhũn ra,chống lên nửa người trên chỉ cách mặt đất một chút xíu, không bằng trước đó.

Mồ hôi rơi như mưa, vô cùng đau đớn.

Nhưng em dâu và ba đứa con vẫn đợi đang đợi cô ấy dùng bữa.

Hôm nay ăn mì sợi, nếu chờ đợi thêm nữa, mì sợi sẽ nát mất.

Chu Huỷ thở hổn hển, muốn mở miệng xin giúp đỡ, nhưng trong lòng lại không cam tâm.

Tiếp tục thử hết lần này tới lần khác.

Đột nhiên, hình ảnh lúc mười tuổi hiện ra trước mắt cô ấy, đứng trên sân khấu, múa ba lê... Hai mắt mờ đi vì mồ hôi, lại lần nữa chống hai tay lên, lần này không dùng hết sức lực toàn thân lên cánh tay nữa, mà dồn vào nơi không hoàn thiện dưới bụng dưới luôn bị xem thường, đó là cốt lõi.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 87: Chương 87



Dựa vào trí nhớ của mình, cô siết chặt cơ thể, nhảy lên một cái, ngồi vững vàng trên ghế.

Từng giọt mồ hôi trượt xuống lông mi Chu Huệ, làm ướt những chỗ khô nứt, cô ấy thở hổn hển, điều chỉnh trái tim đang đập loạn xạ, đưa tay vịn bàn, xoay người ngồi xuống đối diện với bàn, nở nụ cười. “Mì vẫn chưa bị nát phải không?”

Thủy Lang chớp chớp mắt, đưa đĩa tráng men đựng mì Ý ra: “Không phải loại mì nào nấu chín cũng bị nát. Đây là mì Ý, đợi thêm một lát nữa cũng sẽ không nát.”

Chu Huỷ cầm đũa nói: “Mì Ý, hôm nay được mở rộng tầm mắt."”

“Nếm thử xem.”

Chu Huỷ gắp mì Ý cuộn trên đũa cho vào miệng, nhai rồi cười nói: “Quả nhiên không nhão chút nào.”

Đột nhiên, tiếng vỗ tay vang lên.

Nước mắt Chu Huỷ lập tức chảy xuống, trộn lẫn với mồ hôi.

Ba bé gái cùng vỗ tay theo mợ nhỏ, Tam Nha không biết tại sao lại vỗ tay, Đại Nha Nhị Nha đã ứa nước mắt.

“Chị cả, nếu chị có quyết tâm không nhận thua như vậy, nhất định sẽ làm một tấm gương tốt cho bọn trẻ.” Thủy Lang đưa cà phê tới, ngồi xuống, cầm đũa trộn đều thịt muối sốt cà chua.

Chu Huỷ dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhìn ba đứa con gái, cười đến hai mắt tỏa sáng, nhai mì không nói gì.

“Ăn thôi.”

Thủy Lang vừa nói xong, ba bé gái lập tức ngồi vào ghế, Đại Nha Nhị Nha học theo mợ nhỏ, trộn đều nước sốt thịt.

Tam Nha cầm ca cao nóng lên trước, mợ nhỏ đã nói cô bẻ chỉ có thể uống một ngụm, phải nhanh chóng nếm thử mùi vị của nó như thế nào.

“Oa~ ngon quá!”

Người trong bàn đều bị cái miệng nhỏ nhóp nhép của Tam Nha thu hút.

Nhìn thấy biểu cảm thỏa mãn của cô bé, Đại Nha Nhị Nha nhịn không được đặt đũa xuống, cầm ca cao nóng lên nhấp một ngụm, mùi thơm nồng nàn lạ lẫm k*ch th*ch vị giác.

Hai bé gái chợt nhớ đến lời mẹ vừa nói, mở rộng tầm mắt!

Tam Nha ôm khuôn mặt không chênh lệch nhiều với một bình trà tráng men hỏi: “Mợ nhỏ, ca cao nóng hay váng sữa bột ngon hơn?"

“Mợ chưa bao giờ uống váng sữa bột” Thủy Lang ăn mì Ý, trên mặt cũng xuất hiện vẻ thỏa mãn giống như Tam Nha. Vốn dĩ cô cho rằng thịt muối sốt cà chua là đồ hộp, hương vị cũng chỉ bình thường, không ngờ lại có vị ngon hơn cô tưởng tượng gấp vô số lần, nhất là khi đói bụng, gặp được đồ ăn hợp khẩu vị, lập tức vùi đầu vào trong đĩa, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.

Hạnh phúc, thỏa mãn.

“Mợ nhỏ cũng chưa từng uống váng sữa bột à?" Nhị Nha ngạc nhiên nhìn lên.

“Chưa bao giờ uống.” Váng sữa bột là một sản phẩm bổ dưỡng, thơm ngon trong thời đại khan hiếm vật tư. Sau cải cách mở cửa, ngành công nghiệp thực phẩm cất cánh, khi cô ra đời, váng sữa bột đã bị người ta lãng quên dưới sự tấn công của các loại đồ uống: “Các cháu muốn uống à? Ngày mai để cậu của các cháu đi mua.”

Đại Nha và Nhị Nha vội vàng lắc đầu: “Cháu không muốn uống.”

Tam Nha muốn uống, nhưng hai chị đã nói không uống, cô bé cũng lắc đầu theo: “Cháu không muốn uống.”

Thủy Lang liếc nhìn ba người một cái, không nói gì, tiếp tục vùi đầu ăn mì.

Trong vòng hai ngày, Thủy Lang đã xử lý xong toàn bộ gỗ, sơn toàn bộ mặt ngoài tủ bằng một lớp dầu hạt cải.

Sau khi phơi khô, bắt đầu quá trình cài đặt.

Hai ngày nay, Lão Du Điều đã đi lui đi tới mấy lần, mặc dù không thể làm được nhưng thị lực vẫn rất tốt.

“Kỹ thuật bào rất giỏi!”

“Điêu khắc rất giỏi!”

“Thiết kế còn giỏi hơn!”

Thật ra lão Du Điều nói gì cũng vô cùng chính xác, trong nghề mộc, kỹ thuật chạm khắc của Thuỷ Lang chính là thâm sâu, thiết kế có thể xếp vào hàng đỉnh cao, so với hai cái này, kỹ năng bào cũng không tệ, nhưng cái này chỉ có thể nói tốt đối với cô, đặt ra bên ngoài không thể so với thợ mộc.

Sở dĩ cô giỏi chạm khắc là vì cô thích chạm khắc và lắp ráp, thích hoàn thiện mô hình thành phẩm trước khi bước vào thi công theo bản thiết kế, mà thứ giao đến tay cô đều là gỗ đã qua xử lý nên phần bào ít khi thực hiện, dẫn đến kém đi một bậc.

Tuy nhiên, việc trang trí căn phòng, làm một bộ giường, tủ sách đơn giản đã là dùng d.a.o mổ trâu đi g.i.ế.c gà, dùng tài lớn làm việc nhỏ.

Lão Du Điều giúp đỡ chuyển gỗ vào trong phòng, nhìn Thủy Lang lắp đặt.

“Cần giúp một tay không?”

“Không cần.”

Chỉ có Thủy Lang mới biết rõ cái nào đi vào mắt nào, lấy búa đóng đinh gỗ vào lỗ, cố định các góc đối diện, lặp đi lặp lại mấy lần, dàn khung của giường tầng đã ra lò.

Bởi vì có đủ gỗ nên Thủy Lang trực tiếp đóng khung xương phía dưới giường, thiết kế thành một tấm sạp giường từ một mét tám thành hai mét dày tới hai mươi lăm centimet, mặt ngoài phía dưới để rỗng, làm thành ngăn kéo, giúp chị gái di chuyển và lấy đồ dễ dàng hơn.

Bên trên sạp giường gỗ lắp ráp tủ quần áo, cửa tủ được thiết kế theo dạng cửa trượt cũng là để tạo sự thuận tiện cho chị gái.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 88: Chương 88



Khung giường tầng ra lò, đặt sạp giường vào, tầng hai cố định, lắp đặt lên một lớp hàng rào đặc biệt hình bầu dục cổng vòm, thêm mái trên, mở cửa sổ, phía trên trở thành lâu đài, trên mái còn đặc biệt điêu khắc một cửa sổ nhỏ, vì người đang chờ chuyển vào ở nên cô không sơn màu chỉ chọn gỗ thô.

Tủ trong lâu đài trên tầng hai đã được lắp đặt, bắt đầu lắp ráp cầu thang, thiết kế của Thủy Lang không phải là một dãy cầu thang thẳng tắp của giường tầng như ngày nay mà là một hộp vuông có độ dốc, phía dưới một một bậc cầu thang có ngăn kéo hình vuông, có thể dùng để đựng đồ, cũng có thể ngồi lên đó, dùng làm ghế đẩu.

Mặc dù khi bước vào trông giống như một lâu đài nhưng phía trên không bị che lại, như vậy không ảnh hưởng đến việc lấy ánh sáng.

Thủy Lang nói không cần giúp đỡ, sau khi lão Du Điều hiểu ra, cũng không quấy rầy cô lắp ráp giường tầng, lại lấy một mẻ gỗ khác định giúp đỡ lắp đặt bàn làm việc, nhớ kỹ trong bản thiết kế là thiết kế như thế nào.

Nhưng khi bắt đầu lắp đặt, Lão Du Điều lại không rõ ràng được đầu mối, không biết làm thế nào để lắp cái bàn treo, dưới mặt bàn không có chân cũng không có ngăn tủ.

Còn có giá sách hai bên, không chỉ là tìm ra tấm làm vách hai bên, vách sau rồi lắp vách ngăn từng tầng lên là được, vách bên này dài bằng cả hai người, dựng thẳng lên có thể chạm tới trần nhà, hoàn toàn xem không hiểu, không biết là thực sự dài như vậy, hay là vẫn cần phải cưa lại một chút..

Có lẽ cần phải cưa lại.

Lão Du Điều tìm thấy cái cưa ở ngoài sân vườn, mang vào phòng, lấy vạch mực đánh dấu trên gỗ, khi chuẩn bị ra tay thì cái cưa đã bị lấy đi.

“Ông đang làm gì vậy?”

“Tôi cưa giúp cô, cái này không cưa sao có thể lắp thành giá sách được?”

“Cám ơn ông.”

Thủy Làng ném cái cưa ra ngoài cửa. "Nếu ông thật sự muốn giúp, thì đỡ giúp tôi là được rồi.”

Lão Du Điều rất tình nguyện đỡ, Thủy Lang ní ông ta làm gì ông ta đều sẽ làm, ông ta luôn có con mắt tinh tường, có thể thấy đồ của Thủy Lang khác với những thứ khác, rất mới lạ, rất thời thượng.

Có Lão Du Điều giúp đỡ, giá sách đã được đặt lên tường rất nhanh, điều thuận tiện hơn nữa là vợ chồng Chu Phục Hưng vừa sơn lại tường căn phòng này, đánh bóng lại cách đây không lâu, trần nhà và sàn xi măng đều có đã được mài phẳng, bây giờ bọn họ chỉ cần xếp đồ đạc vào thôi, không cần phải làm phẳng, thậm chí phải làm phẳng tới ba lần.

Việc lắp đặt rất tốn thời gian, từ khi ăn xong bữa sáng đến tận trời tối, Chu Quang Hách bưng bữa tối trở về, tất cả đồ dùng trong nhà mới được lắp đặt xong.

Căn phòng không chướng ngại của chị cả và không gian học tập riêng của ba bé gái cũng đã được cải tạo hoàn tất.

“Tại sao không cho xem?”

“Vẫn chưa được quét dọn, ngay mai quét dọn sạch sẽ rồi mới nhìn được.”

Giai đoạn bàn giao là phải quét dọn sạch sẽ, không ảnh hưởng đến hiệu quả thiết kế và thi công, trình bày một cách hoàn hảo cho chủ sở hữu.

Chu Quang Hách nhìn cô mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, hai bé gái đang xoa bóp vai, Tam Nha giúp đ.ấ.m bóp hai chân cho Thủy Lang: “Có tác dụng không?”

“Cái gì?”

“Các cháu đ.ấ.m bóp có tác dụng không?”

“Có chút ít còn hơn là không có gì.” Thủy Lang Lang nhận tâm ý của ba bé gái, ngồi dậy, cử động chân tay đau nhức: “Sao lão Du Điểu lại đi rồi, không bảo ông ấy ở lại đây ăn tối sao?" “Ông ấy cầm đi nguyên một con gà luộc anh mua về. ” Chu Quang Hách đứng dậy nhường chỗ ngồi: “Em ngồi đây, anh xoa bóp cho em.”

“Không xoa bóp nữa, em đói rồi.” Thủy Lang nhấp một ngụm nước, nói: “Chờ ăn no rồi, sẽ không mệt mỏi nữa.”

Trong mắt Chu Quang Hách hiện lên vẻ thất vọng, lập tức bận rộn: “Vậy thì nhanh tới ăn đi. Anh đặc biệt đạp xe đến cửa hàng thực phẩm để mua cá hun khói và vịt quay.”

“Mợ nhỏ.” Nhị Nha mở đồ ăn được gói kĩ ra, lấy một đùi vịt quay từ trong đĩa sứ đưa cho Thủy Lang: “Mợ nhanh ăn đi, thơm lắm.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 89: Chương 89



Cô bé đã chuẩn bị từ lâu, nhưng vừa rồi mợ nhỏ quá mệt mỏi, muốn uống nước, nghỉ ngơi một chút, nên cô bé mới không đưa tới

“Thật là thơm.”

Thủy Lang cầm đùi vịt quay lên cắn một miếng lớn, da giòn béo ngậy, thịt bốc khói mềm mịn, cắn một miếng, tất cả nước thịt đều “xèo xèo” trong miệng, không dầu mỡ chút nào, thịt ăn rất ngon, muốn nhai tới tận xương: “Như được sống lại.”

Sau khi ăn một cái đùi vịt, toàn bộ sức lực của cô đã trở lại, đôi mắt cũng đã sáng trở lại.

“Thủy Lang, em vất vả quá.” Những ngày này người có thể thấy rõ nhất đương nhiên là Chu Huỷ, ba bé gái chỉ biết mợ nhỏ suốt ngày bận rộn, lại không biết công việc của mợ vất vả đến thế nào. Chỉ có Chu Huỷ mới có thể hiểu được: “Đã mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, hơn nữa hoạt động đầu óc còn mệt mỏi hơn cả lao động chân tay. Chẳng trách em lại đói như vậy”

Thật đáng tiếc khi cô ấy không thể ra ngoài, bò vào bếp, hoặc dạy Đại Nha nấu ăn, cũng chỉ có thể nấu một ít cháo trắng, cơm và mì sợi đơn giản, không có thịt, hoàn toàn không no bụng chút nào, cũng không thể bổ sung bao nhiêu sức lực và dinh dưỡng.

Một bát canh cá được đặt trước mặt Thủy Lang, nước súp được hầm có màu trắng sữa, thịt cá tươi mềm, trên đó nổi lên màu xanh rau củ ưa thích của Thủy Lang, mặc dù là hành lá.

“Cái này từ đâu ra vậy?” Thủy Lang kinh ngạc nhìn cái bát nhỏ, sau đó lại kinh ngạc nhìn Chu Quang Hách: “Buổi tối có người bán cá sao?”

“Anh đến nhà đồng nghiệp mượn.” Chu Quang Hách phân phát bánh bao cho mấy cô bé: “Vợ anh ấy làm trong ngành thuỷ sản, trong bể nuôi một con cá đen và vài con cá diếc.”

“Hả?”

Ánh mắt Thủy Lang run rẩy nhìn anh: “Người ta mang cá đen mình nuôi cho chúng ta ăn sao?”

Chu Quang Hách sửng sốt, vành tai dần dần đỏ lên: “Người ta nói cá đen là thức ăn bổ dưỡng nhất cho cơ thể.”

Thủy Lang nhìn anh, lại nhìn những miếng cá căng mọng trong bát, cười lớn, cười đến khuôn mặt Chu Quang Hách đỏ bừng như quả cà chua, sau đó mới cầm thìa lên, uống một thìa canh rồi nói: “Thật là tươi, chỉ có một bát thôi, mọi người cũng uống đi.”

“Chúng ta không uống, em uống hết đi, uống không hết, ngày mai lại tiếp tục uống.” Chu Huỷ lại đem một cái đùi vịt bình thường phải chia cho ba bé gái đưa cho Thủy Lang rồi nói: “Ăn thêm một cái đi, làm xong việc rồi, phải bồi bổ cẩn thận mới được.”

Thủy Lang nhìn đùi vịt trong tay Chu Huỷ, không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình, bên tai vang lên những lời nói của cấp dưới cũ, bọn họ từng nói rằng khi làm việc với cô, không bao giờ có cảm giác thành tựu, cho dù mệt mỏi tới kiệt sức, cũng sẽ không có được một lời an ủi, ngay cả một cái máy tính, cũng sẽ hiện lên thông báo: “Bạn đã làm việc chăm chỉ, bạn thật tuyệt vời”, nhưng cô lại chưa bao giờ có một câu an ủi..

Cô đối với những lời như vậy luôn khịt mũi coi thường.

Mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn tiền thưởng còn chưa đủ để an ủi tinh thần sao?

Còn muốn cô an ủi?

Có thời gian nói chuyện không bằng dùng vào làm việc.

Nhưng vào giờ phút này, trong căn phòng này cũng là những người hợp tác vì lợi ích, có sự quan tâm xuất phát từ tận đáy lòng, điều này khiến cô cảm thấy, một chút an ủi có thể vẹn toàn đôi bên, sẽ mang lại cảm giác thành tựu lớn hơn, tạo ra thêm nhiều động lực.

Buổi tối hôm nay Thủy Lang ăn hai cái đùi vịt, nửa nồi canh cá, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, phát hiện mệt mỏi mấy ngày qua thật sự đã biến mất, không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, ngược lại còn luôn cảm thấy vui vẻ.

Ba bư gái cũng vui vẻ giống như mợ, buổi chiều nhìn thấy cái giường tầng, thậm chí còn đẹp hơn cả khách sạn tráng lệ trên đường Hoài Hải, đây là lâu đài thuộc về bọn họ, là nơi bọn họ có thể sống mãi mãi sau này!

Nghĩ đến đây, ba bé gái hưng phấn đến mức muốn quay vòng tròn.

Chu Huỷ cũng vui vẻ không kém, cô ấy cũng nhìn thấy căn phòng, em chồng đã cân nhắc mọi mặt cho cô ấy, từ nay cô ấy lên xuống giường chẳng những không cần người khác giúp đỡ, cũng không cần phải gắng sức, cả phòng đều có thể để cô ấy di chuyển như giẫm trên đất bằng, sau này cô ấy sẽ không cần phải là người khuyết tật chỉ biết nằm rồi ngồi, có thể thoải mái dọn dẹp phòng ở, sàn nhà, giường, tủ... chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô ấy không thể ngủ được.

Chu Quang Hách cũng không ngủ được, nhưng không phải vì anh vui, cũng không phải là không muốn ngủ, mà là không thể ngủ.

Ngày đầu tiên bị dồn từ trên giường xuống, không nói nên lời.

Ngày thứ hai, phát hiện ra mình thậm chí không thể vào phòng, phải ngủ trên giường bên ngoài, chỉ biết thở dài.

Đến ngày thứ ba, ngay cả cái giường cũng bị tháo dỡ, anh chỉ có thể ngủ trên khung giường, có chút không nói nên lời, cũng không thở dài nổi, nhận ra mình nên bằng lòng, thế là anh ngủ rất trân trọng.

Quả nhiên, trực giác của anh không sai, đêm nay ngay cả khung giường cũng không có, tất cả đều đã cầm đi lắp đặt.

Chu Quang Hách cuộn tròn trên cái “giường” được ba cái ghế ghép lại tạo thành.

Không thể ngủ được.

Không dám cử động.

Cử động nhẹ cũng sẽ bị ngã.

Không ngờ sau khi trở về nhà, lấy vợ, còn phải trải qua thời gian huấn luyện dã ngoại.
 
Back
Top Bottom