Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 60: Chương 60



Ô Lâm Lâm lo lắng đến mức hai tay vò đâu, làm cho đầu tóc rối bù, ánh mắt tức giận đến mức muốn phun ra lửa: “Mẹ là người của phòng Công Thương, mới càng có thể quang minh chính đại tra hỏi đối phương! Mẹ ơi, có phải mẹ sợ đến choáng váng rồi không?”

Thân Tú Vân sửng sốt trong giây lát, cẩn thận nghĩ lại, nhận ra quả thực, dù cho người đối diện vừa rồi có là cảnh sát, bà ta vẫn có thể tự tin ưỡn thẳng sống lưng đi tra hỏi đối phương.

Dù sao bà ta cũng là người của văn phòng Công Thương, là những người hy vọng có thể chấm dứt thị trường chợ đen nhất, cũng là người căm ghét nhất những phần tử ngoài vòng luật pháp phá hoại mua bán thống nhất tiêu thụ thống nhất.

Nhưng vừa rồi bà ta lại sợ tới choáng váng.

Rốt cuộc trong lòng bà ta cũng đã tan nát, lần này đồ đạc rất nhiều, cũng đặc biệt quan tâm đến công việc của mình, đối phương hung hãn hơn, bà ta chân đứng không vững, sợ hãi bỏ chạy.

“Người đó ở đâu? Rời đi khi nào?”

“Mới vừa rồi, lúc mẹ chạy lên lầu, người đó còn chiếu đèn pin vào người mẹ, không biết bây giờ đã đi chưa?”

“Mau xuống dưới đuổi theo!”

Ô Lâm Lâm lập tức mở cửa đi xuống lầu.

Khi bọn họ chạy xuống lầu, đang lúc nửa đêm, tất cả đèn trong sân đều tắt, Ô Lâm Lâm lao tới giữa chừng thì không nhìn thấy đường, cũng may bố mẹ cô ta đã cầm đèn pin đuổi kịp.

Mấy người chạy ra ngoài cửa lớn, đi vào con hẻm thì phát hiện không có ai ở đó.

Ô Lâm Lâm dậm chân một cái, chạy về phía đường cái, vừa đến ngã tư đã nhìn thấy một người khom lưng chạy về phía trước: “Bên kia! Đuổi theo!”

Cả gia đình đang băng qua đường cái thì phát hiện người kia chạy rất nhanh, vừa rẽ vào một góc cua thì biến mất, lập tức lo lắng đến mức cố gắng hết sức tăng tốc độ để đuổi kịp anh ta.

“Các người làm cái gì vậy?”

Đột nhiên, mấy chiếc xe đạp ngăn Ô Lâm Lâm lại, những chùm đèn pin lần lượt chiếu vào người cô ta, vô cụng chói mắt, cô ta không thể không dừng bước lại.

“Chúng tôi đang truy đuổi kẻ trộm!”

Ô Lâm Lâm lấy mu bàn tay che mắt, nhìn không rõ đối diện là người nào.

Nhưng khi Ô Thiện Bình nhìn rõ thì đó là một viên công ăn mặc đồng phục công an màu xanh trắng, lập tức đổi lời nói: “Tôi cũng không biết có phải là kẻ trộm hay không, hắn cứ lảng vảng trước cửa nhà chúng tôi.”

“Hắn đã trộm đồ của nhà ông à?”

Mấy người đều không nói một lời nào.

“Hỏi các người đó, có trộm đồ của các người không?”

Ô Lâm Lâm nhìn về phía mẹ mình, Thân Tú Vân cẩn thận đánh giá đối phương: “Các người có phải là công an ở đồn công an đường Phục Mậu không? Đội trưởng đội an ninh của các người là con rể của chúng tôi.”

Ba người công an nghe thấy điều này đều sửng sốt, nhìn về phía đội trưởng.

Chu Quang Hách cau mày, quay đèn pin chỉ thẳng vào mặt mình: “Tôi là con rể của các người à?”

Mấy người Thân Tú Vân sửng sốt, nhìn chằm chằm vào chùm sáng bao phủ khuôn mặt tựa như được vẽ bằng những nét vẽ thuỷ mặc tinh xảo phủ một lớp sắc vàng, rất lâu không có phản ứng.

“Đây là đội trưởng của chúng tôi.” Viên công an Lý Hoa hỏi: “Không phải nói đội trưởng là con rể của các người sao? Bây giờ đội trưởng của chúng tôi đang đứng trước mặt các người đó, tại sao lại không nói gì? Kiểm tra xem xem đây có phải là con rể của các người không.”

Mấy người chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt này trước đây, trong lòng còn đang nghi hoặc.

“Chẳng lẽ các người không phải người ở đồn cảnh sát đường Phục Mậu sao?”

“Đúng là chúng tôi làm việc ở đó, có chuyện gì vậy, nhận xằng nhận bậy muốn bám víu quan hệ đụng phải chính chủ, không còn chiêu nào nữa sao?” Lý Hoa tắt đèn pin, nghiêm túc nói: “Vừa rồi tôi thấy các người rất khả nghi. Đi, cùng chúng tôi về đồn một chuyến, đêm hôm khuya khoắt ra ngoài rốt cuộc là để làm gì?”

“Ai nhận bậy muốn bám víu quan hệ? Con rể của tôi là đội trưởng đồn cảnh sát đường Phục Mậu của các người!”

Khi Thân Tú Vân nghe được mình sắp bị đưa về đồn công an, bà ta vô cùng căng thẳng, vô thức hét lên.

“Thành thật một chút đi!” Lý Hoa mắng càng thêm hung ác: “Về đồn, từ từ la hét.”

“Đối tượng của tôi…”

Ô Lâm Lâm đang định nói tên ra, đã bị Ô Thiện Bình ngăn lại: “Đồng chí, chúng tôi thật sự đang truy lùng kẻ khả nghi. Chúng tôi không phải ra ngoài không thể lộ ra ngoài, người kia vừa chạy đến chỗ đó đã biến mất.”

“Chúng tôi vừa đến từ hướng đó, không có ai cả.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 61: Chương 61



Chu Quang Hách xuống xe, rút còng tay ra: “Các người là kẻ khả nghi nhất trên phố này, đi về đồn!”

Đồ đạc bị lấy đi, người không đuổi kịp, cả gia đình bốn người lại bị xem là đối tượng khả nghi đưa về đồn công an.

Trên đường đi Ô Lâm Lâm lo lắng đến mức bật khóc, khi đến đồn công an, cô ta càng khóc to hơn, ai khuyên cũng không được.

Những thứ đánh mất đêm nay chính là nửa đời sau của cô ta, cái đồng hồ bên trong sẽ cho phép cô ta trở thành nhân viên chính thức của Cục Bất động sản, phiếu xăng bên trong sẽ quyết định xem Trâu Khải có cưới cô ta hay không, những thứ này đã mất hết rồi, cô ta cũng không biết mình phải sống như thế nào.

Nghĩ tới đây, cô ta thương tâm không cầm được nước mắt, lại nghĩ tới không biết giải thích thế nào việc bị đưa đến đồn công an đường Phục Mậu, lát nữa không thể không chạm mặt Trâu Khải, cô ta càng lo lắng đến mức ngoài khóc lóc ra, hoàn toàn không biết phải làm sao.

“Các người mất thứ gì thế?”

Chu Quang Hách ngồi ở sau bàn, mở cuốn sổ ra ngay trước mặt, tay cầm bút, trong lúc đang ghi chép, bị tiếng khóc làm cho ồn ào mà cau mày, quay đầu liếc nhìn: “Đưa cô ấy qua phòng khác thâm vấn một mình đi.”

Ô Lâm Lâm lập tức sợ hãi đến ngừng khóc: “Đồng chí Công an, tôi sẽ hợp tác. Không cần phải tiến hành thẩm vấn riêng.”

Cô ta đã từng nghe nói không ít người bị thẩm vấn riêng đều sẽ bị dùng tư hình.

Hiện tại cô ta không dám nói ta mình là đối tượng của Trâu Khải, mấy người trực ban đêm cũng không biết cô ta, lỡ như không phân tốt xấu dùng tư hình với cô ta thì phải làm sao.

Ô Thiện Bình nói: “Đồng chí, chúng tôi không phải đuổi theo kẻ trộm, chỉ là người kia lén lút theo dõi chúng tôi, cho nên chúng tôi mới ra ngoài nhìn xem.”

Lý Hoa chất vấn: “Vậy thì các người nhiệt tình thật đấy. Cả nhà cùng ra ngoài đuổi theo người ta suốt hai con đường, còn mặc đồ ngủ đi dép lê.”

Ô Thiện Bình nhìn quần áo trên người mình và con trai, không nói nên lời.

“Đồng chí, tôi làm việc tại Văn phòng Công thương, trước đây tôi thường phối hợp với đội an ninh của văn phòng đồng chí để trấn áp và truy tìm những phần tử ngoài vòng pháp luật phá hoại mua bán thống nhất tiêu thụ thống nhất.”

Thân Tú Vân khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lên tiếng giải thích, trước mắt những thứ đó không còn quan trọng nữa, người đã xui xẻo bị đưa đến đồn công an, quan trọng nhất là phải thoát sạch liên quan, quyết không thể thừa nhận mình đã làm mất đồ. Nếu không, lỡ như công an thực sự đã tìm ra người kia, nhìn thấy đồ vật bên trong thì chắc chắn công việc của bà ta sẽ không thể nào giữ được.

Chu Quang Hách hơi cúi đầu, cầm bút nhanh chóng ghi chép lên giấy: “Cho nên các người nghi ngờ người kia là phần tử ngoài vòng pháp luật?”

Thân Tú Vân gật đầu: “Đúng vậy.”

Chu Quang Hách: “Gần đây có ai thực hiện giao dịch trái phép gần nhà số 2 đường Phục Nam không?”

Thân Tú Vân dừng lại, bình tĩnh nói: “Chuyện này thì không có...”

Nói được nửa chừng, Chu Quang Hách đang cúi đầu viết đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm bà ta, chỉ một cái liếc nhìn này, Thân Tú Vân liền cảm giác được trong bụng mình cất giữ điều gì, đều bị ánh mắt người này điều tra ra được. Nếu không phải tuổi tác bày ra trước mặt, sự bình tĩnh trên khuôn mặt bà ta khó có thể duy trì được.

Trái tim Thân Tú Vân đập thình thịch, đây là lần đầu tiên bà ta gặp một người lợi hại như vậy, nhớ lại lời con gái mình từng nói về đội an ninh mới có một đội trưởng tạm quyền, lúc đó bà ta còn không coi trọng, nghĩ rằng không ai có thể hơn được con rể tương lai của mình. Nhưng vào lúc này, đứng trước cái nhìn này, từ tận đáy lòng bà ta cảm thấy con rể tương lai của mình cạnh tranh giành chức vụ đội trưởng sợ là không xong rồi.

Hơn hai mươi năm thăng trầm, nhìn thoáng qua có thể thấy được vị quyền đội trưởng an ninh này chắc chắn không phải là sinh vật trong ao.

“Chỉ là ở đơn vị, tôi nghe nói gần đây chợ đen bị điều tra nghiêm ngặt, rất nhiều người không đi chợ đen mà mạnh dạn ngầm ngầm buôn bán tư nhân. Vì vậy, với tư cách là người trong cơ quan công thương, tôi không thể không chú ý hơn đến những người khả nghi xung quanh mình.”

Chu Quang Hách: “Đã như vậy, tại sao lần đầu tiên nhìn thấy chúng tôi, các người đã nói đội trưởng an ninh là con rể?”

Thân Tú Vân nghẹn ngào.

Ô Lâm Lâm cũng không nói nên lời, bây giờ nghĩ lại, phần nào hiểu được tại sao mẹ mình bị người ta chiếu đèn pin vào ban đêm lại bỏ chạy.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 62: Chương 62



Chính là cảm giác chột dạ!

Cảm giác chột dạ phát ra từ đáy lòng, không cách nào điều khiển được!

“Không nói à?”

Chu Quang Hách đóng bút máy lại nói: “Đồ ngủ cũng mặc rồi, các người ngủ ở đồn công an một đêm, suy nghĩ kỹ, ngày mai lại nói chuyện.”

Cả nhà tỏ ra lo lắng nhưng không thể bàn bạc với nhau trước mặt công an được, cho dù lo lắng, lại không muốn ở lại đồn công an qua đêm, bọn họ cũng chỉ có thể im lặng tập thể, ăn ý ngầm lựa chọn bị nhốt một đêm.

Đợi công an vừa rời đi.

Ô Lâm Lâm không thể kìm được cơn tức giận nãy giờ, nghiến răng nghiến lợi nói với mẹ: “Mẹ, mẹ thật sự hại chúng ta thê thảm rồi!”

“Mẹ hại các người thê thảm sao? Mẹ làm như vậy là vì ai? Con thật là không có lương tâm!” Thân Tú Vân cũng thấp giọng mắng: “Con thì thông minh, nếu không phải con nói sẽ bắt được kẻ trộm, chúng ta có thể bị xem là phần tử khả nghi mà nhốt ở đây không?”

“Nếu không phải con chạy trước thì chuyện này có xảy ra không?”

….

Thủy Lang ôm túi dệt trong tay, trái tim đập thình thịch, chạy vào trong ngõ Ngô Đồng, cô quay đầu nhìn chung quanh một chút, thấy những người đó không đuổi kịp mình, để đảm bảo không bị ai phát hiện, cô quay người lại, bước vào cánh cửa chạm khắc rỗng màu đen.

Mãi đến khi đi bộ đến căn nhà số 6, mới chính thức an toàn trở về nhà.

Cô đóng cửa trước dẫn ra sân vườn lại, dựa vào cửa thở hổn hển.

Thật sự không ngờ tiểu tam bị dọa sợ đến mức chạy lên lầu lại đột nhiên đuổi theo, nếu không phải mấy ngày nay được ăn uống đầy đủ, bồi bổ đủ dinh dưỡng có sức lực thì chưa chắc cô đã có thể thoát được những người đó.

Thủy Lang vuốt ngực điều hòa hơi thở, cảm thấy khát nước, chậm rãi di chuyển thân thể xụi lơ đi vào phòng khách.

Biết rằng xụi lơ thành ra như vậy không đơn giản chỉ là linh hồn bị hù dọa mà còn là phản ứng bản năng của cơ thể.

Bây giờ chính sách vẫn chưa được chính thức ban hành, tầng lớp trí thức khắp nơi vẫn chưa được sửa lại án xử sai, càng đừng nói đến những người có gốc gác tư bản.

Nếu hôm nay cô bị đuổi kịp, bị lấy lại đồ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị người bố cặn bã và tiểu tam phát hiện cô đã trở về thành phố thì mới là chuyện lớn, hơn nữa, có thể nói những thứ này vừa nhìn đã biết đều là từ chợ đen, nói không chừng cô sẽ bị cắn ngược lại một cái, bị đưa đến đồn công an.

Giả mạo chứng cứ phạm tội, là việc bọn họ đã từng làm hơn mười năm trước.

Nếu thực sự đi đến bước đó, người bố cặn bã và tiêu tại la có thể một lần nữa được mang danh là “chính nghĩa”.

Thủy Lang vào nhà rót một ly nước, uống ùng ục một hơi nhưng vẫn còn hơi khát, lại s* s**ng rót thêm nửa ly nữa trong bóng tối, uống hai ngụm rồi ngồi xuống để trấn tĩnh trái tim đang đập loạn xạ.

Ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía cái túi dệt trên bàn, cô đã xách suốt một đường, nó nặng muốn chết, lúc chạy còn nghe thấy tiếng “cạch, cạch, cạch” bên trong, trong đó chắc chắn phải chứa nhiều hơn một hai món đồ.

Cô vừa cầm lên, đang định quay về phòng xem xét thì đột nhiên nghe thấy có động tĩnh nhẹ, ông tơ lập tức dựng thẳng lên, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa lớn.

Không phải là bọn họ đuổi theo tới đây chứ?

Thủy Lang lập tức muốn giấu đồ trong tay đi, bước nhanh về phía bếp sau, kết quả càng chạy dường như càng gần với âm thanh đó, bước chân dừng lại, cô lấy cái đèn pin luôn đeo bên hông ra, bật lên, chiếu vào phía dưới cầu thang.

Cô bé mặc váy đỏ, ôm chân co ro trong góc cầu thang, rõ ràng là bị ánh sáng chiếu vào làm cho sợ hãi, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã đẫm nước mắt, đôi mắt hoảng sợ vô cùng đáng thương. .

Nhị Nha?”

Đôi vai căng thẳng của Thủy Lang hơi buông lỏng, thở ra một hơi nhẹ nhõm, trái tim cũng thả lỏng theo, sau đó lại cau mày nói: “Cháu sao vậy? Tại sao lại trốn ở đây khóc?”

“Mợ nhỏ.”

Thủy Lang nghe không rõ lời nói ngập ngừng phía sau, nhìn lên lầu một cái rồi hỏi: “Lại có người bắt nạt cháu à?”

Nhị Nha lắc đầu, vẫn ngập ngừng, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó khiến người ta không nghe rõ được, nước mắt vẫn rơi.

"Ra đây, đi theo mợ.”

Thủy Lang đợi đến khi cô bé có động đậy, mới quay người đi về phía phòng.

“Chuyện gì vậy?”

Thủy Lang tạm thời đặt túi dệt lên đầu giường, xử lý chuyện của đứa trẻ trước: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Cháu... Tiểu Long Bao…”

“Nói to lên một chút.”

“Tiểu Long Bao… năm tệ…” Nhị Nha khóc đến nghẹn ngào, “Cháu đã ăn... cả lồng... năm tệ...”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 63: Chương 63



Thủy Lang nghe xong một hồi lâu không kịp phản ứng: “Tiểu Long Bao?”

Nhị Nha vừa khóc vừa gật đầu, nước mắt rơi xuống cái cằm nhỏ thon thon giống như những hạt châu, cô bé không dám khóc lớn, khàn giọng nói: “Cháu ăn hết năm tệ, một mình... ăn hết năm tệ Tiểu Long Bao...”

“Đây không phải là chuyện xảy ra hai ngày trước rồi sao?”

Thủy Lang nhìn ra được, đứa trẻ là khổ sở vì chuyện ăn Tiểu Long Bao hôm đi mua xe lăn, nhưng lúc ấy ăn xong mãi đến ngày hôm sau vẫn không thấy có phản ứng gì, không biết vì sao hôm nay hơn nửa đêm đột nhiên lại khóc thành ra như vậy: “Ăn thì ăn thôi, sao lại khóc vì chuyện này?”

Câu nói này như chọc vào tuyến nước mắt của Nhị Nha, nước mắt càng chảy ra dữ dội hơn, cô bé dùng hai bàn tay nhỏ bé xoắn bốn góc quần áo thành bánh quai chèo: “Năm tệ, cháu không biết Tiểu Long Bao giá tệ, bà Lư nói năm tệ có thể... mua được năm cân gạo và mì trắng, đủ... đủ ăn trong nửa tháng... ô... ô, cháu không biết Tiểu Long Bao lại đắt như vậy... cháu lại ăn hết một mình…”

Thủy Lang im lặng.

Hồi lâu cũng không nói được lời nào.

Thấy Nhị Nha càng nói càng buồn thương tâm, khóc tới nức nở, cô mới nói: “Cháu khóc vì cảm thấy quá đắt, hay là khóc bởi vì cảm thấy có lỗi vì giấu mẹ và chị em ăn hết phải không?

Nhị Nha ngẩng đầu lên, hai mắt khóc đến sưng đỏ lên giống như mắt thỏ con: “Vì cả hai.”

Thủy Lang khẽ thở dài một tiếng, không biết nên nói gì cho phải, cô có thể hiểu nhưng không thể đồng cảm.

Bởi vì cô là trẻ mồ côi nên từ nhỏ đến lớn, cô sẽ chỉ giành giật đồ ăn, chậm chạp sẽ phải chịu đói, một người ăn no cả nhà cũng không đói, cô không có kinh nghiệm suy nghĩ cho bất cứ ai.

Khi trưởng thành, đối với cô, công việc là tất cả, cô không có bạn bè, người lui tới bên cạnh đều là đồng nghiệp, nhưng trong mắt cô, nói khó nghe một chút, đồng nghiệp cũng chỉ là công cụ, bởi vì lựa chọn đầu tiên của cô luôn là đồng nghiệp hợp tác có năng lực, không bao giờ đặt tình cảm lên hàng đầu.

Tất cả mọi người ở sau lưng gọi cô là cỗ máy kiếm tiền.

Cũng chính là đến đây, bởi vì hợp tác bất đắc dĩ, cô mới không thể không tiếp xúc với mấy đứa trẻ này.

Cô rất muốn nó, ăn cũng đã ăn rồi, có gì mà phải cảm thấy tội lỗi, chỉ là một bữa ăn thôi, tại sao phải hy sinh bản thân vì người khác, nhưng cô luôn biết mình mới là kẻ khác biệt, thời đại trước đây đều là như vậy, vào những năm 1970, kiểu suy nghĩ của cô càng là khác biệt.

Suy nghĩ hồi lâu, cô mới nói: “Nếu cháu thực sự thấy buồn thì hãy nhớ ký cảm giác đêm nay. Sau này có năng lực phải chăm sóc tốt cho mẹ và chị em, cho bọn họ ăn thật nhiều đồ ăn ngon.”

Tiếng khoc Nhị Nha nhẹ nhàng hơn một chút, bộ dạng thút tha thút thít thật đáng thương.

Thủy Lang đưa tay vuốt tóc cô bé: "Đừng chỉ vì ăn nhiều một chút mà cảm thấy tội lỗi nặng nề như vậy. Lần sau cảm thấy như thế này, cháu nên biến cảm giác tội lỗi thành sức mạnh, phát huy năng lực của mình, tiền có thể tiết kiệm được, nhưng quan trọng hơn là có thể kiếm ra được.”

“Kiếm tiền?” Một ánh sao xuất hiện trong đôi mắt đẫm lệ của Nhị Nha: “Cháu có thể kiếm công điểm và kiếm tiền trong thành phố sao?”

“Trong thành phố không thể kiếm công điểm, nhưng trong thành phố còn có rất nhiều công việc khác.” Thủy Lang lấy khăn tay lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ của Nhị Nha: “Hoàn cảnh thời đại sẽ thay đổi, nếu cháu muốn kiếm tiền nhiều hơn nữa, trước tiên cần phải đi học, đi học là để cho mình có năng lực bước những bước đầu tiên.”

Đôi mắt Nhị Nha càng sáng lên, cũng không nói bản thân không muốn đi học nữa: “Mợ ơi, cháu cũng có thể đi học được sao?”

“Đương nhiên, không phải cháu chỉ mới bảy tuổi rưỡi thôi sao? Hàng ngày không đi học thì làm gì?"

Thủy Lang cười nói: “Nhưng bây giờ các cháu vào thành phố đi học chắc cũng không dễ dàng gì, đợi c** nh* của cháu về mợ sẽ hỏi về hộ khẩu của các cháu, sau khi giải quyết hộ khẩu xong thì cháu có thể đi học.”

“Nhưng mà đi học thì phải đóng tiền.” Nhị Nha cúi đầu xuống: “Bọn cháu không có tiền đi học.”

“Cậu mợ hai vẫn còn nợ tiền các cháu, cháu quên rồi à? Tiền lương của hai người bọn họ trong ba năm tới sẽ đưa cho mẹ con cháu. Không những cháu có thể đi học, mà cả ba đứa đều có thể đi học.”

Thủy Lang ngã lưng xuống giường, ngáp một cái, thả lỏng cơ bắp căng cứng.

Cô không thấy được đôi mắt của Nhị Nha đột nhiên sáng lên, nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

Đúng rồi, mợ nhỏ đã đòi tiền giúp bọn họ

Mẹ nói nhờ có sự giúp đỡ của mợ nhỏ mà sau này bọn họ sẽ không bị đói nữa!

Mợ nhỏ đã cho bọn họ đồ ăn, may quần áo cho bọn họ, còn phải đưa bọn họ đi học, bọn họ thực sự rất thích người mợ nhỏ này.

“Mợ nhỏ, cháu ngủ cùng mợ được không?”

Thủy Lang quay đầu nhìn cô bé đột nhiên nằm xuống cạnh giường, cô có chút bối rối trước câu hỏi bất ngờ này: “Ngủ cùng mợ sao?”

“Cháu muốn ngủ chung với mợ.” Nhị Nha ôm lấy cánh tay Thủy Lang: “Cháu đã tắm bằng xà phòng rồi, cũng đã gội đầu rồi, mùi rất thơm. Hơn nữa, mẹ và chị em đều đã đi ngủ, cháu đi vào sẽ đánh thức bọn họ, mợ nhỏ, mợ cho cháu ngủ chung với, có được không?”

“Được thôi.”

Thủy Lang tướng quân lắc khối đậu phụ nhiều màu ra, nói: “Vào ngủ đi.”

Nhị Nha lập tức chui vào chăn, vui vẻ nhìn cô nhỏ bằng đôi mắt hơi ươn ướt, cô bé đã biết mợ nhỏ nhất định sẽ cho mình ngủ chung.

Thủy Lang đưa mắt liếc nhìn chiếc túi dệt dưới gầm giường, cơ thể vốn đã mệt mỏi lại trở nên tràn đầy sinh lực, quay lại nhìn Nhị Nha nói: “Nhắm mắt lại không được mở ra.”

Mặc dù Nhị Nha không biết tại sao nhưng cô bé vội vàng nhắm mắt lại, thực sự không dám mở ra.

Thủy Lang mở túi dệt ra, nhìn vào bên trong, ôi!
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 64: Chương 64



Bột cà phê, bột cacao, đồ ăn đóng hộp, thịt muối sốt cà chua đóng hộp, mỡ lợn đóng hộp, bơ đóng hộp, mì ống... tất cả đều là hàng ngoại quốc!

Những thực phẩm này đều là thực phẩm cao cấp trong cửa hàng hữu nghị nổi tiếng, dù có phiếu và tiền cũng khó mà mua được, nhất định phải có tiền nước ngoài chuyển về mới có thể giành được.

Không ngờ ở cái thời đại có rất nhiều người ăn trấu nhai cỏ này, gia đình tiểu tam và người bố cặn bã vẫn có thể kiếm được những thứ này để ăn, rồi lại nghĩ đến Thủy Lang trước đây sống ở vùng hoang dã phương Bắc, quanh năm đến một cọng cỏ cũng không ăn được, mỗi ngày chỉ có thể ăn cháo vỏ trấu, thỉnh thoảng mới có được một bát đậu phụ trắng đã vui như Tết, cô lập tức giận dữ, mở ngay một hộp bột ca cao, đổ một nắm lớn vào trong miệng.

“Khụ khụ…”

Thủy Lang nuốt khan bột cacao, cái này ăn như vậy không ngon chút nào, nhất định phải hoà tan uống mới ngon.

“Mợ nhỏ, mợ bị sao vậy?”

“Không sao, ngủ đi, không được mở mắt."

Thủy Lang tiếp tục lục lọi, mì ống và thịt muối sốt cà chua nên dùng để làm món mỳ Ý, sau khi đưa ra kết luận này, cô cười khinh thường, trong ký ức, người bố cặn bã và tiểu tam sau lưng thích nhất là bắt chước mẹ cô, học theo mẹ uống trà chiều, học theo mẹ ăn đồ Tây, học theo cách ăn mặc quần áo của mẹ, mặc dù để những thứ này ra trước mắt, cả hai người đều sẽ đầy vẻ khinh bỉ, xem thường.

Một hộp sô cô la phía dưới, có hình vuông bọc giấy sáp xếp chồng lên nhau, mở ra xem thì thấy một đống phiếu xăng được buộc bằng dây thun, loại phiếu xăng này dày nhất, tiếp đến là phiếu thịt, phiếu dầu vừng, phiếu dầu hạt cải, phiếu bột mì Phú Cường, phiếu giày da, phiếu len, v.v.

Sau đó có hai tấm phiếu, trong đó giá trị nhất là một tấm phiếu xem truyền hình được cô lấy ra.

Nếu cô nhớ không lầm thì chỉ riêng giá phiếu xem truyền hình này thôi đã gần bằng giá một cái tivi, là loại phiếu hiếm có nhất.

Thủy Lang cười thành tiếng, nhét tấm phiếu này vào túi, những cái này lúc đó tiểu tam đều đã trả tiền, cô cầm là chuyện đương nhiên.

Bên góc móc ra được một cái hộp vuông, cô mở hộp ra thì thấy là một cái đồng hồ mới tinh, chính là thứ mà tiểu tam nhấn mạnh, liên quan đến việc con gái bà ta có thể làm việc ở văn phòng bất động sản được không.

Muốn có được đống đồ này ít nhất cũng phải tốn một hai nghìn tệ.

Cô có thể tiêu xài thoải mái, cuộc sống trước mắt sẽ tốt hơn cô tưởng tượng.

Thủy Lang bóc một thỏi socola, bỏ vào trong miệng cắn một cái rồi nhét từng món đồ trong hộp vào tủ đầu giường, sau đó nhét những tờ phiếu vào túi áo khoác bông mà cô đã mặc ngày đầu tiên tới thành phố.

Lúc cầm lại xấp phiếu xăng, cô nhớ lại lời ngày đó tiểu tam nói, phiếu xăng này càng phải lấy được, cái này sẽ ảnh hưởng đến việc con rể tương lai của tiểu tam có thể thăng chức hay không mà nhìn dáng vẻ nịnh nọt của người đàn ông trung niên kia, con rể của tiểu tam có lẽ là một người rất có năng lực. .

Vậy thì phiếu này...

Nếu cô nhớ không nhầm thì người mà tiểu tam nói chính là vị hôn phu, xấp phiếu này hình như rất khó lấy được.

Thủy Lang cắn thêm một miếng sôcôla rồi mỉm cười.

Khi Chu Quang Hách đạp xe về nhà, trong đầu anh vẫn đang suy nghĩ về tướng ngủ ngày càng quá phận của cô gái, đêm nay không biết sẽ tra tấn anh như thế nào.

Nghĩ tới đây, đôi chân anh vô thức đạp nhanh hơn.

Anh đã tắm rửa ở nơi làm việc, đi tất mới, về nhà là có thể trực tiếp đi ngủ.

Đến lúc s* s**ng nằm xuống xuống giường, Chu Quang Hách nằm nghiêm chỉnh, lặng lẽ chờ đợi.

Đêm nay con mèo trong ngõ không kêu nữa.

Nằm đó hồi lâu vẫn không có động tĩnh, Chu Quang Hách chủ động xoay người, xích lại gần, sợ nằm xa không nhìn thấy.

Đột nhiên anh cảm thấy có điều gì đó không đúng, trong phòng có hai tiếng hít thở.

Chu Quang Hách vội vàng đứng dậy bật đèn, quả nhiên trên giường có hai người, một lớn một nhỏ ôm nhau, mặt đối mặt ôm nhau rất chặt, mặc dù người lớn nằm ngủ ở giữa, nhưng lại quay lưng về phía anh, có người ôm ồi, bóng lưng rất vô tình, không tiếc nuối chút nào.

“...”

“Nhị Nha, sao lại ngủ ở đây!”

...

Ô Lâm Lâm đã đợi suốt một đêm, mặc dù không biết phải đối mặt với Trâu Khải thế nào, nhưng trong lòng cô ta vẫn đang chờ đợi buổi sáng Trâu Khải tới làm việc, sẽ thả bọn họ ra ngoài khi.

Cô ta đã suy nghĩ cả một đêm nên nói gì khi nhìn thấy Trâu Khải, có nên giải thích chuyện bị mất trộm đồ hay là không nên nói với anh ấy, chỉ nói tối hôm qua là hiểu lầm.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 65: Chương 65



Kết quả chờ đến trưa, vẫn không thấy Trâu Khải đâu cả.

Ngược lại, chờ được lãnh đạo đơn vị của bố mẹ cô ta đến bảo lãnh bọn họ ra ngoài.

Ô Lâm Lâm lập tức hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch sau một đêm không ngủ: “Mẹ, chẳng lẽ Trâu Khải...”

“Đừng nhắc đến cậu ta với mẹ nữa!” Sắc mặt Thân Tú Vân hoàn toàn trái ngược với con gái, từ trong ra ngoài đều chuyển thành màu đen: “Cái gì mà đối tượng? Cái gì làm con rể? Chúng ta ngồi trên ghế lạnh trong đơn vị cậu ta suốt một đêm, cậu ta không giúp đỡ thì cũng thôi đi, ngay cả cái đuôi cũng không lộ ra, chúng ta thành ra như vậy, là bởi vì ai, còn không phải là vì cậu ta sao?”

“Không phải anh ấy nói mẹ đi lấy phiếu!” Ô Lâm Lâm vô thức phản bác lại, cũng là để củng cố lòng tin cho chính mình: “Hôm nay hình như anh ấy không trực ca sáng, có lẽ là trực ca đêm.”

“Cậu ta làm ca nào? Có lẽ chính cậu ta cũng không nhớ rõ bằng con, còn có thể nói cậu ta không làm sai?" Thân Tú Vân một ngày một đêm không ngủ, trong bụng tức giận đến nghẹn.

“Cậu ta chính là chê chúng ta mất mặt, sợ ảnh hưởng đến công việc của cậu ta, cho nên đến hỏi cũng không hỏi một tiếng, mẹ cũng không biết con nhìn trúng cậu ta ở điểm nào, cho dù kết hôn, sớm muộn có một ngày cậu ta cũng sẽ bỏ rơi con.”

“Mẹ có còn là mẹ của con không vậy?” Những lời này đâm mạnh vào trái tim Ô Lâm Lâm, là những lời cô ta không muốn nghe nhất cũng là sợ phái nghe nhất, lập tức mắng trả lại: “Bố còn không bỏ rơi mẹ, tại sao Trâu Khải lại bỏ rơi con?”

“Bốp!”

Một bàn tay tát vào mặt Ô Lâm Lâm, Thân Tú Vân tức giận đến cả người run rẩy: “Mày đúng là thứ không có lương tâm!”

“Gây gổ cái gì? Náo loạn một đêm còn chưa đủ ầm ĩ à?”

Sắc mặt Ô Thiện Bình c*̃ng rất khó coi, lời nói của Ô Lâm Lâm rõ ràng không chỉ k*ch th*ch mẹ cô ta, mà còn k*ch th*ch cả bố cô ta.

“Bây giờ các người còn không thừa nhận, ban đầu là ai vì muốn thăng chức, mặt dày mày dạn đến Trâu gia để đề nghị kết hôn? Tất cả đều không phải do các người sao?” Ô Lâm Lâm phẫn hận nói xong, dậm chân đi lên phía trước: “Nếu các người không giúp con giải quyết chuyện công việc, không góp đủ phiếu xang cho Trâu Khải, con sẽ đến nhà Trâu gia bàn bạc chuyện từ hôn, dù sao các người c*̃ng không hài lòng với Trâu Khải.”

“Mày dám!”

Thân Tú Vân và Ô Thiện Bình đồng thanh nói.

Bà ta nói xong, nhìn vẻ mặt “Con nhất định sẽ làm được” của con gái, Thân Tú Vân mềm giọng nói: “Mẹ là vì ai? Không phải tất cả đều là vì con sao? Không giúp con thì giúp ai? Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ làm được việc của con, ngày mai Trâu Khải sẽ đến nhà, chuyện tối hôm qua đừng nhắc đến nữa, coi như chưa từng xảy ra, mẹ sẽ đi tìm người giải quyết.”

Ô Lâm Lâm cười đắc ý, cô đã sớm đoán ra được tâm tư của bố mẹ mình, cũng biết bọn họ đều nóng lòng muốn bám lấy Trâu gia, cho nên không thể nào để cho cô ta đi hủy bỏ hôn ước được.

...

Chu Phục Hưng mua thêm gỗ lát sàn nhà, hai ngày sau sàn nhà và công nhân lắp đặt đều được đưa tới cửa.

Thủy Lang vốn tưởng rằng hai vợ chồng này sẽ giả ngu, không trả thêm tiền mười mét vuông sàn nhà mua thêm, không ngờ sau khi nghe tiếng ồn ào đã có người chạy xuống, không những trả tiền mà còn giúp chuyển toàn bộ đồ đạc trong phòng chị cả đem đến phòng khách và ra ngoài sân, một ngụm nước cũng không uống, hai người đều “làm việc tốt không cần ghi công” rút lui.

Nhưng trước khi rời đi, bọn họ còn ném cho Thủy Lang anh mắt “Mong được khen ngợi”.

“Thật sự không ngờ.” Chu Huỷ ngồi ở trên giường trong sân, mỉm cười nhìn lên cửa sổ tầng hai: “Thủy Lang, em quả thực là người có bản lĩnh nhất mà chị từng gặp. Nếu đơn vị nào tìm được em tới làm việc, đơn vị đó thật là quá may mắn.”

Thủy Lang đang nhai táo xanh, buổi sáng Chu Quang Hách đi chợ dẫn cô đi theo mua thức ăn, cô mua một túi táo về, cô nhìn chị cả đang định nói chuyện thì phát hiện ra cái giường này cùng với một tấm nệm lò xo thật sự là cao quá mức bình thường. Chẳng trách chị cả cần làm gì đều cần cả Đại Nha và Nhị Nha cùng nhau giúp đỡ khiêng xuống.”

“Chị, chị có muốn cho ba cháu gái đi học không?”

Không phải là cô xen vào việc của người khác, mà thật sự là bốn mẹ con này mỗi khi có thời gian rảnh rỗi đều học thuộc lòng, luyện chữ trên mặt đất trong sân vườn.

Chu Huỷ sửng sốt: “Muốn chứ, đương nhiên là muốn, nhưng cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút, không có hộ khẩu ở thành phố, trẻ con không thể đi học được.”

Thủy Lang gật đầu: “Đúng vậy, Chỉ số tiền bây giờ của chị, ý em nói là ba nghìn tệ kia, không phải là tạm thời đều giao cho Chu Quang Hách sao? Công việc tốt thì một hai nghìn, công việc bình thường chỉ mấy trăm tệ thôi, phải không?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 66: Chương 66



Chu Huỷ hoàn toàn sửng sốt: “Chị đã thành ra như vậy, ai còn muốn thuê chị đi làm việc chứ?”

“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Thủy Lang không nói thêm nữa, cô phát hiện gần đây mình thực sự rảnh rỗi, quá rảnh rỗi, trước đây không thể nào nói chuyện với người khác về những chuyện gia đình này.

Chu Huỷ đột nhiên nói: “Chị cảm thấy có thể để em trai lấy tiền tìm một công việc cho em.”

Thủy Lang kinh ngạc quay đầu lại: “Chị đừng hiểu lầm, vừa rồi em thật sự chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, không có ý ám chỉ gì cả.”

“Chị biết.” Chu Huỷ mỉm cười: “Chị biết em chưa từng có ý nghĩ này, nhưng chị nói thật đấy, bỏ tiền ở đó cũng không sinh ra tiền, nhưng nếu có thể giúp em tìm được việc làm, vậy không phải sẽ không ngừng sinh ra tiền sao, khi em có việc làm thì có thể chuyển hộ khẩu về đây. Sau khi hộ khẩu chuyển về, mỗi tháng chúng ta sẽ có thêm một phần lương thực hàng hoá, vẹn cả đôi đường.”

Thủy Lang nhai quả táo, ý tưởng này nghe rất hay, điều kiện tiên quyết là cô thực sự là vợ của Chu Quang Hách thì sự sắp xếp này là rất tốt.

Nhưng cô không phải.

Hai người bọn họ kết hôn theo thỏa thuận, là hợp tác hai bên cùng có lợi

Chỉ lả…

Thủy Lang nghĩ đến một rương vàng thỏi, coi như là mua công việc cho cô thì thế nào.

Cho dù mua một công việc khó tìm có giá một hai nghìn, thì đã làm sao!

Biết một rương vàng thỏi trị giá bao nhiêu, có thể mua được bao nhiêu việc làm không?

Thủy Lang liếc nhìn Chu Hồi, thở dài: “Thôi bỏ đi.”

“Em không cần phải lo lắng cho chị.” Chu Huỷ nhìn thấy vừa rồi Thủy Lang đã động lòng, cũng biết vì sao cô lại nói bỏ đi: “Chị đã nhốt Đại Nha, Nhị Nha bên người rồi, sao có thể nhốt luôn em, hơn nữa trước đây không về thành phố, mẹ con chị vẫn có thể sống được, em thực sự không cần phải lo lắng cho chị.”

“Mợ nhỏ ơi, cháu sẽ nấu ăn.” Đại Nha đột nhiên lên tiếng: “Mẹ dạy cháu nấu cháo. Cháu đã từng thấy người trong thôn làm bánh cao lương, làm bánh rau rừng, cháu biết cách làm, cháu sẽ ở nhà nấu cơm cho mẹ và các em gái ăn.”

Thủy Lang không được tự nhiên quay mặt đi.

Trong lòng ô dâng trào những cảm xúc xa lạ.

Đột nhiên, cô hiểu được cảm giác của Nhị Nha buổi tối hôm qua, biết tại sao Nhị Nha lại buồn đến vậy vì đã một mình ăn hết lồng bánh bao mà không mang về cho mẹ và chị em ăn.

“Thật đấy, chị cảm thấy em đặc biệt thích hợp đi ra ngoài làm việc, vừa rồi chị cũng không nói lời khách sáo đâu.” Chu Huỷ nhìn Thủy Lang tán thưởng: “Đơn vị nào có được em, chính là vinh dự của bọn họ.”

Thủy Lang bị chọc cho bật cười nói: “Chị ơi, chị đánh giá em cao quá.”

“Tôi đặc biệt đồng ý với những gì Chu Hủy nói."

Trước cửa đột nhiên vang lên âm thanh, chủ nhiệm ủy ban khu phố mỉm cười đi vào: “Thủy Lang, uỷ ban khu phố chúng tôi có công việc, đặc biệt nhìn trúng cô, cô có sẵn lòng tới tham gia không?”

Thủy Lang kinh ngạc nhướng mày: “Công việc gì?”

“Công việc này không phải là công việc chính thức, nhưng cũng không phải là công việc tạm thời, không thể giúp cô chuyển hộ khẩu, nhận lương thực hàng hoá, nhưng có phụ cấp, mỗi tháng mười nhân dân tệ.” Chủ nhiệm ủy ban khu phố ngồi trên cái ghế sô pha đã được dời ra ngoài: “Là như thế này, mỗi ngõ của tiểu khu có hai cán bộ, bình thường trong ngõ có chuyện gì, với tư cách là cán bộ ngõ, phải đứng trên góc độ công bằng giúp giải quyết. Nếu trên đường phố có vấn đề thì phải đi họp rồi thông báo cho mọi người trong tổ chức.”

“Ông cảm thấy tôi phù hợp với công việc như vậy sao?” Ngoài cảm giác hoài nghi khi Thủy Lang lần đầu xuyên không, đây là lần thứ hai cô có cảm giác như vậy: “Tôi có làm gì khiến ông hiểu lầm như vậy không?”

Chủ nhiệm ủy ban khu phố nghe thấy vậy thì cười lớn: “Khiêm tốn rồi, tôi lại phát hiện cô có một phẩm chất quý giá như vậy, quả nhiên người có năng lực đều rất khiêm tốn.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 67: Chương 67



Thủy Lang một lời khó nói hết nhìn đối phương.

"Rất nhiều cán bộ của ủy ban khu phố của chúng tôi đều rất tán thưởng cô, cảm thấy cô rất phù hợp làm việc trong ngõ Ngô Đồng.” Chủ nhiệm ủy ban khu phố nói: “Cô nhìn cô đi, có lòng chính nghĩa, một trái tim nhân hậu, có tài hùng biện tốt, hơn nữa đầu óc linh hoạt, hiện trong ngõ hẻm bây giờ nghe chỉ cần nghe tới vợ Chu Quang Hách, ai chẳng hết lời khen ngợi, tất cả đều tán thành, cô chính là người thích hợp nhất để làm công việc này.”

“Tôi cũng cảm thấy Thủy Lang rất thích hợp.” Chu Huệ từ nhỏ đã lớn lên ở đây, biết rõ công chức đường phố là làm những công việc gì: "Mà cho dù em có làm, c*̃ng không ảnh hưởng công tác chính thức, vị trí này thật sự là mọi mặt để phải làm cho người tán thành, mới có thể làm tốt được.”

Thủy Lang chỉ vào mình: “Chị cảm thấy em giống những người đi giải quyết những chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi trong nhà sao?”

“Giống!”

Trong sân vườn chủ tịch ủy ban khu phố, Chu Hủy và ba cô bé cùng đồng thanh trả lời.

Thủy Lang: “...”

“Cô cũng không cần gấp gáp, cứ nhìn thử xem sao trước đã.” Chủ nhiệm ủy ban khu phố giải thích: “Lại nói mặc dù chúng tôi tán thành cô, nhưng điều quan trọng hơn là thái độ của người trong ngõ, chỉ khi bọn họ tán thành cô, cô mới có thể làm làm tốt công việc này, chúng tôi mới có thể yên tâm được. Hai ngày nữa danh sách sẽ được công bố, ngoài ngõ còn có một vòng bỏ phiếu cuối cùng nữa, không cần vội.”

“Không cần...”

“Vậy cứ quyết định vậy đi!”

Chủ nhiệm ủy ban khu phố đứng dậy bước nhanh ra ngoài: “Tôi còn phải đi thông báo cho những người khác.”

Thủy Lang: “...:

Tam Nha xoay ngón tay: “Ông ấy đi nhanh quá.”

Chu Huỷ và hai cô bé cười lớn: “Thủy Lang, xem ra chủ nhiệm thật sự rất tán thành em.”

“Ông ấy có hiểu lầm về em.” Thủy Lang thực sự không có hứng thú, đồng thời cô cũng cảm thấy không hiểu nổi, nhận xét và thái độ của người ngoài dành cho cô vẫn luôn dừng lại ở “máy kiếm tiền”, mày móc chính là có ý nghĩa là không có tình người, cũng có nghĩa là lạnh lùng như băng.

Tại sao lại có thể có người để một thư máy móc lạnh lùng đi làm công việc có tính nhân đạo nhất chứ?

Hơn nữa, đối với một người cô độc như cô, nếu thực sự làm công việc này, không tới hai ngày sẽ đắc tội với hết tất cả người trong ngõ.

“Cán bộ ngõ dù là trước đây hay bây giờ đều là chỗ làm người ta trang giành nhau tới bể đầu.” Chu Huỷ giải thích: “Ngõ Ngô Đồng không lớn, nhưng cũng không nhỏ, là một con hẻm kiểu mới, có rất nhiều người làm ở những đơn vị tốt, bình thường đều sẽ rất nể mặt cán bộ ngõ. Rất nhiều người muốn làm cán bộ, ngoài tấm lòng nhân ái, nhiệt tình, sẽ có rất nhiều quan hệ, còn có thể mở rộng các mối quan hệ.”

Thủy Lang khẽ giật mình, vừa rồi cô không hề nghĩ tới những chuyện này.

Cũng phải, có nhiều tòa nhà như vậy, nhiều hộ gia đình sống ở đây như vậy, chỉ riêng trong tòa nhà của bọn họ, anh trai và chị dâu ở tầng trên, một người làm ở bưu điện, một người làm ở khu hội nghị hiệp thương chính trị, bọn họ đã không phải là công nhân bình thường.

Nếu trở thành cán bộ, theo thời gian, nói không chừng còn có thể có các mối quan hệ ở tất cả các ngành nghề.

Ở thời đại này, không phải cứ lợi hại là nhất định sẽ tỏa sáng hay vượt lên phía trước, đây là thời đại chú trọng nhất đến các mối quan hệ cá nhân.

“Vậy em sẽ thử xem thế nào, nói không chừng đến lượt em làm việc nửa ngày, tập thể đã la hét đi khiếu nại em rồi

Chu Huy cười lớn: “Sẽ không đâu.”

Thủy Lang nhìn giường của chị cả, rồi lại nhìn tủ quần áo bên cạnh, đột nhiên nói: “Chị cả, để em sửa lại phòng cho chị nhé.”

“Cái gì?”

“Thiết kế lại một căn phòng sao cho thuận tiện hơn cho chị, để ba cháu gái có không gian riêng tư.”

Nói xong, Thủy Lang đi vào phòng, lấy ra cuốn sổ và cây bút chì viết công thức nấu ăn, đi đến căn phòng phía tây, nhìn xung quanh một chút, hỏi sư phó đang trải sàn về kích thước căn phòng.

Sư phó chỉ biết diện tích mặt đất , chiều cao cụ thể, chiều dài cửa sổ, chiều dài và chiều rộng của khung cửa thì không biết rõ.

“Cho tôi mượn thước đo của ông một chút.”

Thủy Lang đưa cuốn sổ và bút chi cho Đại Nha rồi đưa tay nhận lấy thước dây được đưa cho, Đại Nha nhận thấy khí chất cả người mợ nhỏ đã thay đổi trong nháy mắt, cô bé không biết phải diễn tả thế nào, nhớ đến Sa gia banh mà cô bé từng được nghe trên radio trong ngõ, mợ giống như đang ra chiến trường, còn là tướng quân!
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 68: Chương 68



Hôm qua Nhị Nha ngủ chung với mợ nhỏ, cô bé và Tam Nha đều vô cùng ghen tị, bây giờ cô bé có thể giúp đỡ mợ làm việc, tâm tình Đại Nha không cần phải nói hạnh phúc như thế nào.

Thủy Lang lần đầu tiên đo kích thước cửa sổ, đi tới cầm bút viết lên giấy, lần sau không cần cô phải quay lại nữa, vừa đóng thước lại, Đại Nha đã cầm cuốn sổ tới, đưa cây bút chì lên.

Sau khi đo kích thước căn phòng, Thủy Lang đi đến bàn làm việc trong sân vườn, bắt đầu viết, ba cô bé kích động đến mức không kịp phản ứng, căn phòng bọn họ ở mấy ngày nay hiện ra trên tờ giấy, cho dù là vẽ bằng bút chì, chì đen không thể vẽ được màu xanh lá cây dưới bức tường trắng, cũng không thể vẽ được màu khung cửa sổ, nhưng vẫn khiến cho người ta đắm chìm trong ảo giác.

Sau đó, một cái giường xuất hiện dựa vào tường.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt.”

Trên giường xuất hiện một dãy tủ quần áo, kê sát tường, tủ quần áo thấp hơn so với tủ quần áo trong sân vườn, sau đó bên cạnh tủ quần áo xuất hiện cầu thang, đi từng bậc một thì lại xuất hiện một cái giường khác gần giống, một dãy tủ quần áo khác lại xuất hiện, khi đầu bút di chuyển, tay cầm không phải hình tròn bên dưới mà là một trái tim nhỏ và một con bướm nhỏ.

Phía dưới cửa sổ không còn ghế sofa nữa, không gian hình vuông lần lượt được vẽ ở góc trong cùng, giống như những lớp tủ thấp xếp chồng lên nhau, nối trực tiếp với mặt trên, dưới cửa sổ có một cái bàn đọc sách dài, là ở trên không trung, không có chân bàn, dưới bàn xuất hiện các ngăn kéo, sau đó ba cái ghế được vẽ ra, sau đó từng tầng từng tầng ngăn chứa ngăn tủ xuất hiện ở phía bên phải, cũng được kết nối với trần nhà.

Hơi thở của Đại Nha chậm lại, nhận ra mợ nhỏ đang vẽ gì.

Đây là bàn đọc sách!

Hai bên chính là giá sách!

Đó là cái bàn dành riêng cho ba người bọn họ!

“Hơi thay đổi một chút.” Thủy Lang đưa cuốn sổ cho Chu Huỷ: “Chị cả, thiết kế cơ bản của căn phòng này là để thuận tiện cho chị. Tốt nhất là phòng không có chướng ngại, nhưng còn có ba cháu gái, cái giường một mét rưỡi của mẹ con chị bây giờ đã phải chen chúc rồi, sau này sẽ càng ngày càng chật, hơn nữa, giường này quá cao, trước đây em từng nhìn thấy chị dùng hai tay đi đường, lúc đó anh cả chị dâu trải sàn phòng khách để thuận tiện cho việc sinh hoạt ở nhà của chị, cho nên em đã đặc biệt thiết kế một cái giường để chị lên xuống thuận tiện mà không cần dựa vào người khác.”

Trong mắt Chu Huỷ tràn đầy kinh ngạc, cô ấy cầm cuốn sổ lên xem: "Thủy Lang, em, em, em vậy mà lại có thể vẽ tranh không không không, đây không phải chỉ là vẽ tranh đơn giản thôi dâu, em đây là thiết kế đồ gia dụng, đồ dùng trong nhà, không, không, cũng không đúng, cái này, đây thực sự là em...”

Lời nói Chu Huỷ không mạch lạc, cô ấy không biết phải diễn tả sự ngạc nhiên mình như thế nào, Thủy Lang biết cô ấy muốn nói gì, nhưng ở thời đại này, nhà ở đều được sơn một lớp tường trắng xanh, làm thêm khung cửa sổ, là coi như đã hoàn thành phần cứng, nếu có điều kiện tốt, lắp đặt thêm sàn nhà thì đã khiến người ta vô cùng ghen tị.

Không hề có một chút nhận thức nào về thiết kế nội thất, càng không có người làm ngành nghề thiết kế nội thất.

Cho nên Chu Huỷ nói không nên lời, chỉ cho rằng cô có năng lực liên quan đến thiết kế nội thất trong xưởng đồ gia dụng, đồ dùng trong nhà.

“Cũng không phức tạp lắm.” Thủy Lang đứng lên, nhìn cái giường gỗ và tủ quần áo bên cạnh: “Phá bỏ cái giường và bộ tủ quần áo này đi, em sẽ mài giũa đánh bóng lại một chút, lại quét lên một lớp dầu hạt cải, có lẽ là đủ, nếu như không đủ, có thể đến cửa hàng uy tín nhờ mua giúp hai đồ dùng cũ trong nhà rời dỡ ra, hoặc là đi cửa hàng vật liệu gỗ mua một ít gỗ, cũng không tốn bao nhiêu tiền.”

“Cái này của em vốn đã rất phức tạp rồi!" Chu Huỷ trân trọng v**t v* tủ quần áo trên tờ giấy: “Vừa nhìn thấy đã biết là em đã bỏ công suy nghĩ kỹ càng. Ngoại trừ biết chị xuống giường không tiện, còn nghĩ tới chị mở cửa tủ quần áo không tiện nên mới đặc biệt thiết kế loại tủ mà chị ngồi trên giường cũng có thể mở được ngăn tủ, đặc biệt nhất chính là loại giường cao thấp này, cho tới bây giờ chị chưa từng thấy đồ nội thất như thế này, Thủy Lang, đầu óc của em thực sự thông minh.”

“Mợ nhỏ vẽ tranh rất giỏi.” Đôi mắt Nhị Nha lấp lánh vẻ ngưỡng mộ, cô bé nghĩ đến ngày đi mua xe lăn, ngay khi mợ nhỏ cầm bút lên, đã khiến người kia bội phục đầu rạp xuống đất.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 69: Chương 69



“Đúng vậy, những nét vẽ này thật điêu luyện.” Chu Huỷ trước đây đã từng tiếp xúc với hội họa, biết tay nghề của Thủy Lang thâm sâu đến mức đáng sợ, ngẩng đầu lên nói: “Hoá ra em trai đã cưới được một bảo bối.”

Thủy Lang xoa xoa tay: “Chị thích là được, chỉ là cái bàn treo này em cần phải đến cửa hàng thép và cửa hàng nội thất một chuyến, không biết có lấy được hay không, những thay đổi này sẽ mất một khoảng thời gian, ban đêm mọi người đem cái nệm này tới gian phòng của bọn em ở tạm thời đã.”

Chu Huỷ sửng sốt: “Như vậy sao được? Hai người là vợ chồng mới cưới!”

“Chỉ ở tạm thời thôi. Chuẩn bị sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

Thủy Lang không giải thích nhiều, cũng không thể giải thích rõ ràng.

“Không được, không được.” Chu Huỷ xua tay: “Mẹ con chị ở phòng khách cũng được, rộng một mét rưỡi cũng vẫn đủ mà.”

“Con muốn ngủ với mợ nhỏ.”

“Con cũng muốn ngủ với mợ nhỏ!”

“Con muốn ngủ cùng phòng với mợ nhỏ mãi mãi!”

Ba cô bé vội vàng giơ tay lên, một người lại giơ cao hơn một người.

Đêm qua Nhị Nha ngủ với mợ nhỏ, mợ nhỏ thơm thơm, cơ thể mềm mại, lúc ngủ còn ôm cô bé trong lòng: “Con không ngủ ở phòng khách, con muốn tiếp tục ngủ cùng một cái chăn bông với dì nhỏ!”

“Vớ vẩn.” Chu Huỷ kiên nhẫn giải thích: “Mợ nhỏ phải ngủ chung với cậu, các con đã quên lời mẹ dặn rồi à? Không được vào phòng của mợ nhỏ, không được làm phiền mợ nhỏ, quên rồi sao?”

“Chỉ mấy ngày thôi, nếu bọn trẻ muốn đến ngủ thì cứ đến.”

Thủy Lang đói bụng, đứng dậy chuẩn bị đi làm cơm.

Chu Huỷ vẫn cố chấp, lắc đầu nói: “Làm sao có thể làm như vậy được? Không tiện.”

Thủy Lang khẽ giật mình, nhưng ngẫm lại cũng đúng, bọn họ dù sao cũng là ba cô bé, Đại Nha Nhị Nha đều không lớn lắm, nhưng cũng không còn nhỏ, làm sao có thể ngủ chung phòng với cậu mình?

“Vậy thì để Chu Quang Hách ngủ ở phòng khách, phụ nữ chúng ta cùng nhau ở trong phòng.”

A?

Chu Huỷ mở miệng, nhìn theo bóng lưng Thủy Lang bước nhanh rời đi, hoàn toàn không ngờ tới sự tình lại thành ra thế này.

Ba cô bé nhìn nhau, rất vui mừng.

Bọn họ đều có thể ngủ chung với mợ nhỏ, hơn nữa còn không cần phải tách mẹ ra nữa!

Buổi sáng Chu Quang Hách dẫn Thủy Lang đi chợ mua cà chua, cá viên và rau muống.

Anh nói rằng cô là lần đầu tiên nấu ăn, nên bắt đầu từ những món đơn giản nhất để tránh làm không tốt, đả kích lòng tự tin và sự nhiệt tình.

Thủy Lang lấy ra bốn quả cà chua, rửa sạch dưới vòi nước, theo công thức mà đầu bếp Chu viết, đầu tiên cắt thành từng miếng nhỏ giống như múi cam, sau khi cắt xong bốn quả cà chua, cô nhìn những lát cà chua màu đỏ đỏ, trong veo như nước trên thớt gỗ, từ trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu.

Đột nhiên cô nhớ ra mình quên làm gì đó, đứng đó suy nghĩ một lúc, là quên nấu cơm.

Ngày hôm qua Chu Quang Hách đã làm mẫu cho cô nhìn.

Múc một bát rưỡi gạo, vo sạch hai lần trong chậu tráng men, loại bỏ bùn và trấu, vo sạch sẽ, đổ vào nồi cơm bằng thép, thêm nước vào, mực nước cao dưới vạch giữa ngón trỏ rồi đặt và bếp hơi ga bật lửa lên.

Trong ngõ, vào sáng sớm thường thấy nhất là bếp than, chính là bếp than tổ ong, Thủy Lang vốn cũng định học hỏi người khác để tiết kiệm một chút khí ga, kết quả trong nhà căn bản không có than tổ ong, bình thường hai vợ chồng Chu Phục Hưng đều ăn ở nơi làm việc, rất ít khi nấu ăn ở nhà, đều là trực tiếp sử dụng bếp ga.

Chu Quang Hách nói, sau khi chia nhà, sổ mua than vẫn chưa được xử lý, anh phải đợi sổ mua than làm xong, mới có tư cách đi mua bánh than.

Ở thời đại vật tư khan hiếm này, cuộc sống như vậy đối với Thủy Lang vốn đã quen với nhịp sống nhanh không thể nghi ngờ là rất phiền phức.

Tuy nhiên, cũng rất mới lạ và đầy thử thách.

Cô là người thích chinh phục thử thách nhất.

Bật lửa, làm nóng chảo, đổ dầu vào, đổ trứng gà đã đánh tan vào, dùng thìa đẩy nhẹ phần nước trứng sắp đông lại, ấn vài lần, chảo sẽ tràn ngập những giọt trứng thơm, có mùi hơi cháy, ba cô bé đều bị thu hút chạy tới, thèm ăn nước bọt chảy ròng.

Thủy Lang cuxng liên tục nuốt nước bọt, nhưng trứng chín quá nhanh, cô không dám phân tâm, khi trứng gà đã sắp cháy, cô vội vàng bưng nồi đặt lên đĩa tráng men bên cạnh.

“Thế nào?”

Thủy Lang bưng đĩa trứng chiên khoe với ba cô bé: “Đây là lần đầu tiên mợ nấu một bữa ăn nghiêm túc đấy!”

“Oa!”

“Mợ nhỏ quá lợi hại!”

“Trứng gà đẹp quá!”

“Trứng gà thơm quá, đây là mùi thơm nhất mà cháu từng ngửi được!”

“Mợ nhỏ, cháu rất muốn ăn.”
 
Back
Top Bottom