Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 40: Chương 40



Chu Quang Hách nghe nói đến cơ bắp, liền nhớ tới chuyện tối hôm qua, cũng may buổi chiều nhờ được mấy bác bảo mẫu may được chăn bông.

Thủy Lang nhìn xấp tiền giấy dày cộp trên bàn đầu giường: “Ý của anh vừa rồi là sau này lúc anh đi làm, em phải chịu trách nhiệm vấn đề ăn uống của chị cả và ba cháu gái phải không?”

Nhận thấy vẻ mặt của cô có chút kỳ quái, Chu Quang Hách nói: “Chuyện ăn uống, nếu em không biết nấu thì cứ ra ngoài mua. Buổi trưa trong cửa hàng có bán đủ loại thức ăn mì sợi, còn có bánh bao áp chảo. Muốn ăn đồ ăn mặn thì cứ đi tới tiệm cơm quốc doanh ở đường Hoài Hải, bên đó bán đủ loại đồ ăn, có tiền là có thể mua được.”

Qua một hồi lâu, Thủy Lang gật đầu.

Anh có tiền có tem phiếu, vậy cô còn lo lắng vớ vẩn gì nữa?

Chu Quang Hách lại lấy từ trong túi ra một tờ phiếu khác, một xấp mười tệ: “Anh còn muốn làm phiền em một việc.”

“Có chuyện gì vậy?"”

Thủy Lang cầm lấy tấm phiếu xem xét, trong đó ghi [Phiếu thiết bị y tế].

“Đi mua xe lăn cho chị cả à?”

Trong mắt Chu Quang Hách đầy vẻ kinh ngạc, sau đó chuyển thành cảm kích nói: “Đúng vậy, cửa hàng vật tư y tế ở đường Hoài Hải, lúc chúng ta đi mua kẹo cưới có đi ngang qua đó, em còn nhớ không?"

“Còn nhớ.” Ban đêm quả thực nhiệt độ đã thấp xuống, Thủy Lang mặc một cái áo sơ mi mỏng, một hồi bả vai lại cảm thấy lạnh lẽo, kéo chăn đắp lên người, “Ngày mai em qua đó xem một chút. giá bao nhiêu thì anh cảm thấy có thể trực tiếp mua được?”

“Người bạn thuở của anh, chính là người ngày hôm qua đến ăn cơm, có tặng chúng ta một cặp bình giữ nhiệt Song Hỷ, để kiểu tóc rẽ ngôi hai tám, cậu ta tên là Tống Khởi Ba. Em còn nhớ không?”

Thủy Lang không nói nên lời: “Em không bị bệnh mất trí nhớ, mới có một ngày mà anh cứ hỏi em có nhớ hay không là sao?”

Chu Quang Hách không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Thủy Lang, Thủy Lang có chút khó hiểu, sau đó anh cụp hàng mi dài xuống, không giải thích: “Anh ấy hiện đang làm việc tại một cửa hàng vật tư y tế trên đường Hoài Hải, là nhân viên bán hàng tạm thời ở đó. Sau khi tới đó, em thích cái nào cứ tìm cậu ta hỏi giá là được.”

“Được, em nhất định sẽ làm tốt việc này cho anh.”

Trong lòng Thủy Lang hiểu rõ, mặc dù cô được ở lại trong thành phố nhưng nếu không có việc làm, hộ khẩu vẫn không thể chuyển về được.

Nếu vậy chỉ có thể sống trong nhà của anh, ăn uống của anh, dựa vào anh để sống.

Anh dường như cũng nhận ra điều này, nhưng lại không có bất kỳ ý tứ ghét bỏ nào, ngược lại còn rất cẩn thận và hào phóng.

Khi anh đi làm, nhiệm vụ của cô là chăm sóc bốn người này thật tốt.

Đây mới là điều kiện kết hôn của anh.

Thân là đối tác đôi bên cùng có lợi, Thủy Lang nhất định sẽ hoàn thành bổn phận chức trách của mình, sẽ không để đối phương có bất kỳ ý kiến nào.

Sau khi tắt đèn, Thủy Lang ngủ say tiếng hít thở trở nên đều đặn hơn, không hề có chút cảnh giác hay bất an nào với người đàn ông nằm bên cạnh mình.

Nhưng Chu Quang Hách nằm bên cạnh cô lại rất lo lắng, vểnh tai chú ý đến hơi thở của cô, nếu hơi có chút động tĩnh nào, anh sẽ lập tức quay đầu lại nhìn.

Có lẽ vì thời tiết đã hạ nhiệt, cô gái biết trời lạnh, quấn kĩ trong chăn ngủ rất ngoan ngoãn, tay chân không có dấu hiệu hành động làm loạn.

Chu Quang Hách dần dần cảm thấy yên lòng.

Lại qua hồi lâu, Chu Quang Hách vẫn không thấy buồn ngủ, trong lòng đã buông xuống, nhưng vẫn luôn không thành thật, mùi thơm vừa lạ vừa quen cứ từ bên phải thổi qua, vương vấn quanh chóp mũi, xông thẳng vào trái tim, khiến lòng anh trở nên xao động.

Sau khi nhận ra mình đang có chút chờ mong loại hành vi tương tự như ngày hôm qua, Chu Quang Hách thầm chửi rủa bản thân, kéo chăn lên che nửa mũi, ra sức nhắm mắt lại.

Một đêm mùa xuân, trong ngõ lũ mèo đ*ng d*c kêu gào liên tục, ầm ĩ không ngừng.

Một bàn tay nhỏ bé đột nhiên thọc vào trong cái chăn bông mới may, mò mẫm xung quanh, không tới hai giây đã bị hung hăng nắm lại, giống như đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng đã chờ được.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 41: Chương 41



Thủy Lang cau mày, trong giấc mơ, cô đang thi leo núi với người khác, chính là lúc cạnh tranh thắng bại gay cấn.

Chu Quang Hách rất nhanh cảm nhận được mùi hương không còn mơ hồ nữa mà đã tràn ngập cả chóp mũi, thân thể mềm mại ấm áp nhúc nhích chui vào trong chăn của anh, anh còn chưa kịp phản ứng thì một chân cô đã giẫm lên đùi anh, ngón chân mượt mà cố gắng bấu vào xương hông của anh, một chân còn lại không ngừng cố gắng cũng muốn đạp lên.

“Đừng nhúc nhích.”

Bàn chân nhỏ không nghe lời, cứ tiến vào bên trong.

Bàn tay to đột nhiên nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh, kịp thời ngăn lại.

Trong đầu lóe lên hình ảnh nhảy ra khỏi cửa sổ tàu hoả, cái quần đen hơi mỏng bị gió thổi lên, mắt cá chân trắng ngần thanh tú lộ ra bên ngoài, lúc này trong bóng tối, cảm thấy sự tương phản đen trắng rõ ràng, chẳng những khiến người ta loá, còn khiến lòng người xao động

Đang leo núi lại bị người cản lại, một người đang có khát vọng chiến thắng mãnh liệt làm sao có thể cam lòng dừng lại?

Cô ra sức vùng vẫy, cả người xoay ngang trên giường, cô gái gầy gò sức lực còn mạnh hơn Chu Quang Hách tưởng tượng, nhận ra nguồn sức mạnh kiên cường từ trong xương cốt cô, anh than nhẹ một tiếng, đưa tay ôm lấy cô, bế cô nằm lên người mình, ra sức ép vào phía sau lưng cô.

Cô rất nhanh đã ngoan ngoãn trở lại, nằm trên người anh như một con gấu nhỏ, lần này tiếng thở đều đặn vang lên không hề nhanh, ngược lại, khuôn mặt vùi vào cổ không ngừng dụi dụi, giống như cách cô ôm chăn buổi tối hôm qua, cứ hai giây là lại cọ cọ mặt vào gáy anh.

Lòng bàn tay Chu Quang Hách đã ướt đẫm mồ hôi, anh ôm cô cũng không dám dùng sức, chịu đựng sự tra tấn này.

Thực sự nhịn không được nữa, cũng không thể quay đầu tránh né, cố gắng chịu đựng dùng đôi tay nhẫn nại nhẹ nhàng v**t v* lưng cô gái.

Muốn dỗ cô ngủ say sớm một chút.

Đột nhiên, trên mu bàn tay to lớn phía sau nổi lên gân xanh, các đốt ngón tay nhô lên, móng tay bị véo đến trắng bệch.

Chu Quang Hách mở to hai mắt, hơi thở đột nhiên ngừng lại, trên môi vẫn còn có một chút cảm giác mềm mại.

Anh không ngờ rằng có một sự tiếp xúc nào đó có thể gây ra những thay đổi mãnh liệt hơn cả việc cô dán chặt vào người mình.

Khoảnh khắc đó nhẹ như một chiếc lông vũ bay qua nhưng lại giống như bị sấm sét đánh xuống.

Anh không thể biết đó là hình phạt hay là phần thưởng.

Trong mấy giây, mấy chục giây, mấy trăm giây, anh mất hết ý thức, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần, sức nóng trên cơ thể dần dần tăng lên, anh cảm thấy m.á.u nóng lên giống như bị lửa đốt, còn đang bốc lên nhanh chóng, sắp sửa nổ tung.

“Soạt.”

Trong đêm khuya yên tĩnh, Đại Nha nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, mơ hồ tự hỏi, là cậu hay mợ vậy, nấu nước nóng nhanh như vậy sao?

Chỉ trong vòng vài phút, tiếng dội nước dường như đã vang lên bảy tám lần.

-

“Đồng chí Quang Hách, tôi đang đợi đồng chí đây!”

“Cục trưởng Ngụy, Cục phó Lưu.”

Nguỵ Triệu Quang, Cục trưởng Cục Công an Đường Phục Mậu, thân mật nắm tay Chu Quang Hách: “Trong mười năm qua, khu vực biên giới đã nhiều lần truyền chiến công về thành phố. Những năm đầu ngành công an được khôi phục, tôi đã suy nghĩ, nếu một ngày ngành công an của chúng ta có thể có được người như anh thì việc trị an ở Thượng Hải sẽ không cần phải lo lắng nữa. Không ngờ lại có ngày ước mơ của tôi có thể thành sự thật.”

Chu Quang Hách: “Biên giới phía Bắc có thể thắng lợi là công lao của các đồng đội ở biên giới phía Bắc.”

“Không nên xem nhẹ mình như vậy!” Nguỵ Triệu Quang vẫn nắm tay Chu Quang Hách: “Trung đoàn của anh cho đến bây giờ vẫn không cho tôi sắc mặt tốt, chỉ vì tôi cướp mất phần sắp xếp công việc cho anh. Lấy mất một nhân tài trinh sát kỹ thuật hai chiều đồng thời còn là trinh sát quân sự như anh không kém gì khoét mất thịt của bọn họ, nếu không phải chính anh kiên định thì chúng tôi đã không có chút hy vọng nào.”

Nhắc đến sở chỉ huy trung đoàn, Chu Quang Hách hơi cụp mắt xuống, đối với bất kỳ quân nhân nào, chuyện không muốn làm nhất chính là rời khỏi quân đội, nhưng sau khi lỗ tai của anh bị thương, anh không còn khả năng chiến đấu ở tiền tuyến lạnh giá của biên giới phía Bắc được nữa, càng không thể lại đảm đương làm một chỉ huy.

“Đồng chí Quang Hách gia nhập ngành công an của chúng ta cùng là cố gắng làm việc vì đất nước vì nhân dân.”

Phó cục trưởng Lưu bên cạnh lên tiếng cắt ngang lời cục trưởng đang hưng phấn lấy được nhân tài mà thao bất tuyệt, cục trưởng Ngụy vỗ nhẹ vào bả vai Chu Quang Hách, mời anh ngồi xuống ghế sa lon trong văn phòng.

“Mặc dù anh ở vùng biên giới phía Bắc xa xôi, nhưng những thay đổi trong nước, có lẽ anh cũng đã biết không ít, những lời vô nghĩa tôi cũng không nói nhiều nữa. Căn cứ kết luận của mấy lần hội nghị năm nay, một số nhà tù sẽ sớm được ân xá, thậm chí có thể có một đợt đại ân xá để chính thức thay đổi thời đại từ cũ sang mới.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 42: Chương 42



Chu Quang Hách nghiêm sắc mặt, ngồi thẳng dậy lắng nghe.

"Từ xưa đến nay, thời thế đại đổi nhất định sẽ gây ra những rung chuyển không tầm thường. Hiện tại chính sách vừa mới được nới lỏng, tần suất xảy ra các loại vụ án cao gần mười lần so với năm ngoái. Dựa theo tình hình hiện tại, sau này sẽ tăng lên theo từng năm từng tháng. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ tạm thời đảm nhận chức vụ đội trưởng an ninh của Đồn cảnh sát đường Phục Mậu. Anh phải nhanh chóng làm quen với các đường phố nhà máy trong đường này, đặc biệt chú trọng đến chợ quỷ chợ đen trong vùng chợ hoa và khu miếu cũ, trấn áp nghiêm khắc các phần tử ngoài vòng pháp luật phá hoại việc mua bán thống nhất, tiêu thụ thống nhất, nhất định phải giữ gìn tốt công tác trị an, tăng cường kiểm soát, đảm bảo sự ổn định chung của Thượng Hải.”

Cục trưởng Ngụy thở dài một tiếng: “Muốn nhìn thấy ánh bình minh, phải trải qua đêm đen tăm tối nhất, chỉ là đêm đen đường không dễ đi, anh...”

Chu Quang Hách đứng dậy, giơ tay phải làm động tác chào, trịnh trọng nói: “Bổn phận của chúng ta là phải tiến về phía trước bất chấp khó khăn.”

Giám đốc Ngụy mỉm cười tán thưởng.

Phó cục trưởng Lưu khách sáo nói: “Đồng chí Quang Hách, mục đích cục sắp xếp cho đồng chí tạm thời làm đội trưởng đội an ninh là để đồng chí khiêm tốn nhận chức. Đầu tiên là để các đồng chí khác thừa nhận năng lực của anh, tránh cho anh gặp phải phiền toái không cần thiết, anh là bộ đội chuyển ngành, đãi ngộ vẫn giống như lúc anh còn ở trong quân đội, anh là nhân tài hiếm có trong ngành công an, cũng là người có tương lai hứa hẹn nhất.”

Chu Quang Hách lại làm động tác kính lễ chào phó cục trưởng, không nói gì.

Nhưng trong lòng rất có niềm tin.

Anh vốn là cấp tiểu đoàn trưởng, nếu chuyển ngành cũng được hưởng đãi ngộ như vậy, trừ đi tiền ăn, bình thường anh vẫn có thể nhận được mức lương bằng ba người công nhân, mặc dù khẩu phần lương thực chi có một phần nhưng những năm qua anh đã tiết kiệm được không ít tiền cộng thêm số tiền của anh cả chia cho, gánh nặng nuôi gia đình tạm thời sẽ không nặng nề lắm.

Hai người trưởng phó cục trước sau vỗ vỗ vai anh, không nói thêm gì nữa.

Đồn cảnh sát đường Phục Mậu.

Vốn dĩ Cục trưởng Ngụy muốn tự mình đưa Chu Quang Hách tới nơi làm việc nhưng Chu Quang Hách từ chối, Cục trưởng Ngụy lại để Phó cục trưởng Lưu đưa anh đi, nhưng Chu Quang Hách đã thuyết phục mình chỉ cần cầm thư giới thiệu tới nhận chức là được.

"Lam Sở, đồng chí này chính là vị quyền đội trưởng mới được điều tới phải không?"

Một giọng nói khá nam tính vang lên.

Chu Quang Hách quay lại thì thấy ba nam đồng chí cầm hộp cơm bằng nhôm trên tay, mặc đồng phục cảnh sát xanh trắng đang đi tới, người cầm đầu cũng chính là người vừa mới lên tiếng, vừa đưa mắt nhìn anh một lúc đã run lên, lập tức lộ ra nụ cười kinh ngạc: “Ôi! Tôi có nhìn nhầm không?”

“Anh không nhìn nhầm đâu.” Sở trưởng Lam mỉm cười giới thiệu: “Vị này chính là quyền đội trưởng đội an ninh mới được thuyên chuyển của chúng ta, đồng chí Chu Quang Hách. Ba người này đều là thành viên của đội an ninh. Anh ấy là đội phó của đội an ninh Trâu...”

“Là thật rồi!” Trâu Khải đặt hộp cơm vào trong ổ ọp ẹp của mình rồi nhanh chóng bước tới, nụ cười kinh ngạc của anh ta chuyển thành sự vui mừng:”Thật là không ngờ! Đội trưởng mới lại là anh, đợi một chút, anh không nhận ra tôi là ai sao?”

Chu Quang Hách nhìn chằm chằm đối phương một hồi, lục lại trí nhớ của mình, sau khi tìm được một khuôn mặt tương tự, trẻ con hơn, trong mắt hiện lên ý cười: “Trâu Khải?”

Một đ.ấ.m nện vào vai trái của Chu Quang Hách, Trâu Khải càng cười thân mật hơn: “Bạn học cũ, bạn cùng bàn cũ, tôi còn tưởng anh không nhớ ra tôi, nhưng tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra anh rồi.”

“Bạn học cũ?” Lam Sở cười: “Vậy thì tốt quá rồi Có đội phó Trâu, đội trưởng Chu sẽ sớm làm quen với tình hình các đồng chí trong đội."

“Cứ giao cho tôi.” Trâu Khải vẫn nhìn Chu Quang Hách: “Lúc đó vào năm nhất trung học cơ sở anh được trường quân sự chọn, toàn trường chỉ chọn một mình anh. Mấy năm đầu tôi còn luôn nghe ngóng anh đi đâu, kết quả một chút tin tức cũng không có, tìm cũng không thấy, mấy năm nay nhìn thấy huân chương quân đội được gửi đến nhà anh, anh hẳn là rất được coi trọng trong quân đội, tại sao lại quay về?”

“Bị thương phải chuyển ngành.” Chu Quang Hách đưa tay chào hai người công an ở phía sau.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 43: Chương 43



“Đội trưởng Chu là một nhân tài mà Cục trưởng Ngụy của chúng ta dùng trăm phương nghìn kế trải qua năm năm mới mang về được.” Khuôn mặt sở trưởng Lam cười tươi như một cái bánh nướng nói: “Đồng chí Quang Hách, sau này thời gian bạn học cũ các anh ôn lại chuyện xưa còn rất nhiều, bây giờ anh phải theo tôi đến văn phòng làm những việc còn lại. ”

Trâu Khải là người đầu tiên nói: “Các anh cứ làm việc trước đi.”

Chu Quang Hách gật đầu với anh ta rồi đi theo sở trưởng vào văn phòng làm việc.

“Cô đang nhìn ai vậy?”

“Tại sao cô lại ở đây?”

Khi hai người công an nhìn thấy cô gái bước vào, biết điều nên rời đi trước.

Ô Lâm Lâm nhìn chằm chằm vào hành lang, phát hiện bóng dáng cao lớn thẳng tắp đã bước đi xa, cô ta nhẹ nhàng thở ra, muốn dời tầm mắt đi, nhưng lại không thể rời khỏi bóng dáng đó, cô ta lại liếc nhìn thêm vài lần bờ vai rộng và đôi chân dài rồi mới quay sang vị hôn phu có dáng người tương tự trước mặt, bị ám ảnh bởi khuôn mặt đẹp trai khác thường của anh ta: “Không phải anh nói muốn ăn bánh bao sao? Em đã cố ý xếp hàng để mua tới cho anh.”

Trâu Khải không thèm liếc nhìn hộp cơm được đưa tới trước mặt mình, anh ta nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu trước cửa phòng làm việc của sở trưởng, nụ cười trên mặt đã biến mất: “Người đó chính là đội trưởng mới của đội an ninh.”

“Cái gì?” Ô Lâm Lâm lại quay đầu lại lần nữa, thấy trong hành lang không có người nào: “Đội trưởng không phải nên do anh...”

Những lời sau đó của Ô Lâm Lâm bị cắt ngang bởi đôi mắt nặng trĩu của Trâu Khải. Ô Lâm Lâm im lặng, đi theo người đàn ông đến góc rẽ ngoài cửa, nhìn anh ta lấy điếu thuốc ra châm lửa, thổi ra một vòng khói, nhận thấy vẻ mặt anh ta vẫn chưa nguôi ngoai, cô ta thận trọng nói: “Không phải đợi đến tháng 4 mới thay đổi vị trí sao?”

“Hiện tại là quyền đội trưởng.” Trâu Khải dựa vào tường, gạt tàn trên điếu thuốc, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Vẻ mặt lười biếng và thờ ơ này lại khiến trái tim của Ô Lâm Lâm đập thình thịch, cô ta thì thầm: “Mẹ em đã nhờ người đi lấy phiếu rồi. Hôm qua sỏ trưởng Lam đi mượn phiếu xăng mà không mượn được.”

“Anh không cần các người làm những việc này sau lưng anh.” Trâu Khải cắn đầu tẩu thuốc nhà khói ra, cuối cùng đưa tay cầm lấy một cái bánh bao. “Xếp hàng vất vả lắm.”

Ô Lâm Lâm lập tức lắc đầu, hai mắt si mê nhìn anh ta: “Không vất vả, là chuyện em muốn làm, muốn giúp anh.”

“Chủ nhật anh định qua nhà thăm dì.” Trâu Khải vứt tàn thuốc xuống đất, giơ chân dẫm lên, tiến lại gần hai bước, đưa bánh bao đút vào miệng người phụ nữ bên cạnh: “Anh đã ăn rồi, em ăn đi.”

Ô Lâm Lâm há miệng cắn bánh bao, trái tim đập loạn xạ vì hành động của anh ta, mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt nhìn anh ta càng thêm si mê: “Bên chỗ mẹ em tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, bà còn chuẩn bị giúp em một chiếc đồng hồ La Mã tặng cho cục phó Hứa, chờ anh thăng chức, em vào làm ở Cục Bất động sản, chúng ta có thể kết hôn được rồi phải không?”

“Chuyện này chờ anh đi gặp chú dì bàn bạc lại đã.”

Trâu Khải chỉnh lại bộ đồng phục công an: “Đến giờ đi làm rồi.”

Ô Lâm Lâm v**t v* khóe miệng, nhìn người đàn ông đi vào, nhớ lại giây phút ngọt ngào vừa rồi.

...

Mặc dù Thủy Lang có sự tự tin không phải bình thường, nhưng mấy mẹ con Chu Huỷ vẫn lo lắng suốt một đêm, sợ Chu Phúc Hưng và Kim Xảo Chi sẽ mang nhà mẹ đẻ của mình tới gây sự.

Sáng hôm sau, người tới thật
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 44: Chương 44



Hôm nay cũng là ngày giao tiền, không biết bọn họ tới đây rốt cuộc là để đưa tiền hay để gây phiền phức.

Thủy Lang đang ở trong phòng ngủ bù.

Chu Huỷ giữ vững tinh thần, quyết định sẽ tự mình gánh hết trách nhiệm, chuẩn bị sẵn sàng nói là mình yêu cầu Thủy Lang làm như vậy.

Hai bên gặp nhau, bên này đã sẵn sàng chiến đấu.

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi lại đột nhiên nở nụ cười, trong tay đưa ra một hộp sủi cảo nhân trứng cua và một hộp chè trôi nước: “Chị cả, hôm qua thật sự xin lỗi, Tiểu Mẫn ở nhà bà ngoại suốt hai ngày nay, bọn em chưa kịp kể cho con bé nghe chuyện trong nhà,cho nên vừa về đã thấy phòng ở thay đổi, đồ đạc bị thiếu đi, mới làm ầm ĩ như vậy.”

“Đúng vậy, chị cả, chị cũng biết tính tình của Tiểu Mẫn rồi, từ nhỏ đến lớn đều được bọn em chiều chuộng.” Kim Xảo Chi mở hộp ra, cầm một miếng đưa cho Tam Nha: “Tam Nha, cháu ăn rồi bớt giận nhé, đừng tức giận chị Tiểu Mẫn, chị Tiểu Mẫn đã đồng ý đem áo len lông dê và búp bê cho cháu rồi.”

Tam Nha vốn luôn thích ăn lại quay mặt đi nói: “Cháu không muốn ăn.”

Chu Huỷ dù có ngốc đến đâu, cũng biết em trai lớn và em dâu của mình không bình thường.

Tiểu Mẫn chính là mạng sống của hai người bọn họ, nếu ai đụng vào, bọn họ đều phải cầm d.a.o liều mạng với người đó, nếu Tiểu Mẫn đụng vào ai, bọn họ cũng chỉ có thể quan tâm xem Tiểu Mẫn có bị thương hay không, đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác, bảo vệ Tiểu Mẫn, tuyệt đối không thể cho rằng là Tiểu Mẫn làm sai, sao có thể chủ động xin lỗi như vậy được?

Mặt trời mọc ở hướng tây cũng không thể.

Trong lòng Chu Huỷ hiểu rõ, nhưng lại không thể chuyện dù mặt trời mọc ở hướng tây cũng không thể xảy ra, tại sao bây giờ hai người này lại làm ra được?

Chu Phục Hưng mở chè trôi nước ra nói: “Chị cả, chị ăn viên chè trôi nước lớn? Hay là ăn viên chè trôi nước nhỏ?”

“Chị cứ nấu lên hết đi.” Kim Xảo Chi cười nói: “Chị cả và ba cháu vẫn chưa ăn sáng, nấu chín tất cả, thêm rượu nếp, luộc vài quả trứng, lại thêm chút đường trắng.”

Chu Huỷ không có gì cả, còn lại duy nhất chính là kiên nhẫn.

Nếu là bình thường cô ấy có thể nhịn được chậm chạp dây dưa với hai người này, không cần phải tìm hiểu gì, nhưng bây giờ bọn họ lại đưa đồ ăn cho cô ấy, ai biết sau khi ăn xong sẽ xảy ra chuyện gì, cô ấy tuyệt đối không dám mở miệng ăn, nói: “Em trai, em dâu, hai người có chuyện gì thì cứ nói ra, không cần phải làm như thế này đâu.”

“Không có chuyện gì đâu, bọn em có thể có chuyện gì được.” Kim Xảo Chi ngồi ở bên cạnh Chu Huỷ: “Chỉ là nghĩ tới trước đây, bọn em giống như bị mỡ lợn làm mù mắt, đối xử với chị cả thật sự không tốt. Bây giờ bọn em đã tỉnh ngộ rồi, muốn xin lỗi chị cả, còn muốn bù đắp cho chị một chút, quan tâm chăm sóc chị và ba cháu gái nhiều hơn.”

Chu Phục Hưng ở bên cạnh gật đầu: “Chị cả, chị đã phải chịu khổ rồi.”

Chu Huỷ hốc mắt ươn ướt, sự quan tâm của người nhà khiến cô ấy không cầm được nước mắt, dù biết đó chỉ là giả tạo nhưng khi nghe được, cô ấy vẫn không nhịn được: “Em trai, có phải hai người không thể bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy? Muốn thương lượng với chị một chút không?”

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đều không nói gì.

Nếu là trước kia, Chu Huỷ chắc chắn sẽ nói không sao, mình là chị cả, có thể nhường cho hai đứa em trai của

Nhưng sau khi nghe được lời khuyên của Thủy Lang ngày hôm đó, cô ấy đã hiểu ra, không thể cứ nói chuyện làm việc theo suy nghĩ của mình, nếu không sẽ lãng phí thiện ý của những người đã giúp đỡ mình, khiến những người thực sự quan tâm đến mình phải đau khổ thất vọng.

Cho nên, lần này cô ấy không nói thêm gì nữa.

Chu Phục Hưng đột nhiên nói: “Không phải đâu, chị cả, chị đừng suy nghĩ nhiều.”

“Đúng vậy.” Kim Xảo Chi nói: “Tiền nên cho em trai, một xu bọn em cũng không thiếu, sáng nay bọn em đã góp đủ tiền rồi, còn tìm nhà mẹ đẻ em mượn thêm, chị nhìn này, tất cả đều ở trong ví.”

Chu Huỷ nhìn vào trong ví mà Kim Xảo Chi đã mở ra một túi tiền giấy, đều là những tờ tiền mười tệ nhét vào một túi lớn, lúc này cô ấy rất bối rối, thật sự không hiểu bọn họ muốn làm gì: “Vậy hai người...”

Kim Xảo Chi nghiêm mặt nói: “Bọn em thực sự đã tỉnh ngộ rồi.”

Chu Huỷ không dám tin, nhưng tiền ở trước mặt, lại khiến cô ấy không thể không tin.

Đang lúc cô ấy có chút d.a.o động, ngoài cửa vang lên một tiếng nói: “Tiền chỉ đủ cho một mình Tiểu Hách thôi phải không?”

Khuôn mặt Kim Xảo Chi và Chu Phục Hưng trở nên cứng đờ, nhìn người mợ bước vào, tự trách tại sao vừa rồi bọn họ không đóng cửa lại!

Chu Huy càng thêm bối rối: “Cho một mình Tiểu Hách?”

“Đúng vậy.” Cậu mợ cùng nhau bước vào: “Mợ đã sớm nghĩ tới, bọn họ chỉ cảm thấy cháu là người dễ nói chuyện, muốn đưa tiền cho Tiểu Hách. Bằng cách này, sau này thằng bé đó cầm tiền, sẽ không còn lý để nói chuyện nữa, bọn họ lại biết nếu cháu dễ nói chuyện, diễn vai đáng thương, khiến cháu mềm lòng, sẽ có thể bớt đi mấy nghìn tệ.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 45: Chương 45



Chu Huỷ nghe xong phản ứng vô cùng bình tĩnh, vừa rồi cô ấy đã nghĩ tới chuyện này rồi.

“Cậu tuyệt đối không thể nhìn các người bắt nạt Tiểu Huỷ như vậy.” Người cậu bước vào cửa, chỉ vào ví của Kim Xảo Chi nói: “Số tiền này đưa cho Tiểu Huỷ trước đi, nếu không cậu sẽ đến đơn vị báo cáo các người.”

Lúc trước nhắc đến đơn vị công tác, hai người có cảm giác giống như bị giẫm lên đuôi, người cậu biết bọn họ sợ điều này nên mới nắm lấy điểm yếu này để ép buộc bọn họ.

Nhưng không ngờ hôm nay hai người nghe xong, lại không hề có chút phản ứng nào, vẻ mặt cũng không hề thay đổi.

“Cậu đi đi.” Kim Xảo Chi thậm chí còn chỉ ra cửa nói: “Cậu ơi, nếu cậu không cảm thấy có một áy náy nào thì đi ngay bây giờ đi.”

Trái tim Lưu Khúc đập thình thịch: “Cậu có gì mà phải áy náy? Cậu giúp đỡ cháu gái mình, không để các người bắt nạt nó. Cậu có lỗi gì chứ?”

“Đúng vậy, chúng tôi là trưởng bối, không nhìn nổi các người tham lam ích kỷ.” Người mợ ưỡn n.g.ự.c nói: “Chúng tôi không gì phải áy náy, cậu các người nói đúng, số tiền chuẩn bị cho Tiểu Hách phải đưa cho Tiểu Huỷ trước, nếu không chúng tôi đến đơn vị tố cáo các người.”

Chu Phục Hưng cười lạnh một tiếng: “Nếu chúng ta đưa số tiền này cho chị cả trước, ngày mai chị cả sẽ bị các người cõng về nhà.”

“Các cháu đang nói vớ vẩn gì vậy!”

Cậu mợ lập tức hét lên như thể bị dẫm lên đuôi.

“Tôi đã nói trước rồi mà, đừng tưởng chỉ có mình các người thông minh, những người khác đều là đồ ngu.” Kim Xảo Chi kéo khóa túi “Soạt” một cái: “Khi nghe em trai nói chúng tôi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy ở bên ngoài, các người thay đổi như thế nào, chúng tôi đều nhìn ra được, hai ngay trước còn giống như chó lông xù đi vòng quanh chị cả, làm như người khác không nhìn ra tâm tư của các người.”

Cậu mợ bị nói tới mặt mũi đỏ bừng.

Người cậu dứt khoát không diễn nữa, đi tới trước mặt Chu Hủy: “Tiểu Hủy, đúng là chúng ta có suy nghĩ này, cũng đúng là sau khi thấy cháu có thể được chia nhiều tiền như vậy mới suy nghĩ nhiều, vì sao chứ, tất cả đều là vì bà ngoại cháu nhớ mẹ con cháu, không yên lòng mẹ con cháu, cháu cũng thấy rối, Chu Quang Hách kết hôn với một cô gái không biết từ đâu tới, vô cùng lợi hại, cậu mợ, còn có hai người này nữa, nhìn xem đã lợi hại như thế nào rồi? Nhưng tất cả đều không phải là đối thủ của cô ta, nếu một ngày nào đó cô ta đối xử tệ với cháu, cậu mợ không thể làm gì cô ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn cháu bị ức h**p.”

“Đúng vậy.” Người mợ đi tới: “Cô gái đó mở miệng, chúng ta đã không thể nói được lời nào. Côta đầu óc miệng mồm đều lợi hại. Hôm qua cô ta cũng đã nói, cô ta cưới Quang Hách là vì tiền vì nhà. Bây giờ, đã kết hôn rồi, cô ta đã đạt được mục đích, không qua được mấy ngày nữa, cô ta sẽ không còn kiên nhẫn với mấy người vướng víu các cháu, nói thật một câu, lúc đó những người thân chúng ta đối xử với mẹ con cháu như vậy, cháu còn có thể mong đợi một người mới vào nhà đối xử tốt với cháu sao?”

Chu Huỷ vốn nên có sự lo lắng như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, dù có tìm kiếm thế nào, bất kỳ ngóc ngách nào từ trong lòng cũng không tìm ra một chút lo lắng nào.

“Nếu nói trên thế giới ai là người đối xử với cháu tốt nhất thì không phải chính là bà ngoại sao?” Người mợ nhìn vẻ mặt Chu Huỷ không thể cười nổi, tiếp tục khuyên nhủ: “Bây giờ cháu đã được chia tiền rồi, mấy cháu gái sẽ không thiếu ăn. Bây giờ cháu đưa chúng về nhà bà ngoại sống với bà, sẽ vô cùng hoà thuận, thoải mái, tốt biết bao. Đừng đợi đến khi người ta tiêu hết tiền lại đuổi cháu ra ngoài đường, chịu đựng mọi đau khổ, khó khăn.”

Mỗi câu mỗi chữ trong lời nói đều vô cùng có đạo lý.

Chu Huỷ có vẻ như đã bị thuyết phục.

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi sốt ruột, vội vàng chen lên

Chu Phục Hưng: “Chị cả, đừng nghe lời mợ, bà ta là ai chứ? Trong bụng toàn là suy nghĩ xấu xa, ngày nào cũng suy nghĩ âm mưu quỷ kế, bề ngoài giả vờ là người tốt với chị, chị đừng để bị bà ấy lừa.”

“Đúng vậy, chị cả, chị hẳn là cảm nhận điều đó sâu sắc hơn em." Kim Xảo Chi chỉ vào ba cô bé: “Nếu thật sự qua đó, chị là người đã đẩy ba cháu gái vào hố lửa. Tiểu A Mao ra tay không biết nặng nhẹ, chị ngồi trên ghế, sao có thể can thiệp được, dù bà ngoài có che chở, nhưng chị đừng quên bà ngoại đã hơn bảy mươi tuổi, bà còn có thể sống được mấy năm nữa? Sau này chị bị nhốt trong nhà, đều là cậu mợ định đoạt, chỉ cần suy nghĩ một chút đã biết cuộc sống của chị sẽ khốn khổ thế nào rồi.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 46: Chương 46



Chu Huỷ nghi hoặc quay đầu nhìn hai người đang lo lắng kia, không rõ ràng lắm: “Vậy ý của hai người là để chị ở chỗ này sao?”

Cậu mợ cũng bị hai người này làm cho không hiểu ra sao, chuyện bọn họ có chuyển đi hay không liên quan gì tới hai người này?

Chu Phục Hưng gật đầu: “Đương nhiên là chị sống ở đây, nhưng không sống cùng em trai, mà sống cùng gia đình em.”

Chu Huỷ kinh ngạc ngước mắt lên, người mợ đột nhiên cười lớn: “Tôi còn tưởng các người không muốn trả lại tiền cho Tiểu Huỷ. Hóa ra không những không muốn trả tiền cho Tiểu Huỷ mà còn đang nghĩ đến việc lấy lại căn phòng đã chia cho Tiểu Huỷ. Làm như vậy các người vừa có thể tiết kiệm tiền, giấy chứng nhận bất động sản có thể thêm một nửa diện tích ở tầng trệt, các người còn tính toán nhiều hơn tôi nghĩ! Dơ bẩn!”

"Sao có thể bẩn thỉu bằng cậu mợ? Ai mà không biết, ngoài tiền của chúng ta, các người còn nghĩ đến nhà của chúng ta, còn giả vờ giả vờ là một trưởng bối tốt bụng!” Tâm tư bị vạch trần Kim Xảo Chi không khách sáo vạch trần tính toán của đối phương, nói hết tất cả ra, quay sang Chu Huỷ nói:

“Chị cả, cậu mợ không phải là người tốt, nhưng vừa rồi bọn họ có nói mấy câu rất đúng. Người vợ em trai mời cưới về, hiện tại đối xử với chị đều là dối trá, không phải lúc nào cô ta cũng có thể đối xử tốt với chị, không qua được vài ngày nữa sẽ bộc lộ bản chất thật của mình. Chị đừng nghĩ chỉ cần cho chị một ít đồ ăn hay may mấy bộ quần áo mới thì sẽ là người tốt. Người đó bản chất bên trong là người không có giáo dưỡng, độc ác. Hôm qua bộ dạng cô ta thế nào chị cũng nhìn thấy rồi, đối với Tiểu Mẫn lại có thể nặng tay như vậy, khuôn mặt đó thật đáng sợ, dọa cho Tiểu Mẫn sợ hãi đến mức nửa đêm đã phát sốt, lên cầu thang thậm chí còn không dám đi giày da phải đi giày vải vì sợ làm phiền thím, chị nói, người như vậy có đáng sợ không?”

Tam Nha lắc đầu: “Không đáng sợ.”

Kim Xảo Chi dừng lại, nhìn về phía hai bé gái lớn tuổi hơn, nhìn chằm chằm vào cái áo sơ mi đỏ trên người bọn họ một lúc: “Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha không hiểu chuyện. Hai người các cháu nên hiểu chuyện, tuyệt đối không nên bị người khác nhất thời giả vờ tỏ ra lương thiện lừa gạt, càng đừng chỉ vì một chút đồ ăn và quần áo, mà bị mê hoặc đến thất điên bát đảo. Khi nhìn người, phải nhìn vào tấm lòng của họ chứ không phải khuôn mặt giả tạo của họ, các cháu biết không?”

Đại Nha Nhị Nha không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm vào mợ cả của mình.

Kim Xảo Chi bị hai người nhìn như vậy thì run rẩy: “Sao các cháu cứ nhìn mợ chằm chằm như vậy?”

Đại Nha và Nhị Nha đồng thanh nói: “Cháu biết.”

Kim Xảo Chi nở nụ cười hài lòng, tiếp tục dỗ dành: “Ngoài việc lấy lòng các cháu, bình thường cô ta còn có có chỗ nào không tốt với các cháu không? Có làm gì lộ đuôi cáo ra không?”

Nhị Nha: “Mợ nhỏ chỉ ăn kẹo một mình.”

Kim Xảo Chi sửng sốt một lúc rồi lập tức mỉm cười, những người khác trong phòng cũng nở nụ cười tương tự.

Có vẻ như con bé nhà quê kia không những không giỏi giả vờ như bọn họ nghĩ mà hóa ra thậm chí còn không biết giả vờ, hơn nữa còn đối xử tệ bạc với mấy cháu gái trong nhà.

Đã nói mà, có người nào lại đối xử tử tế với bốn người vướng víu này, có người nào mà không ghét bỏ họ?

“Tam Nha đâu? Mợ nhỏ có bắt nạt cháu không?” Kim Xảo Chi kéo Tam Nha qua, Tam Nha nhìn chị hai mình, chậm rãi nói: “Mợ nhỏ ăn cá, chỉ gắp cho một mình mợ ăn.”

Cảm thấy hai bên có cùng mục đích, người mợ chạy đến chỗ Đại Nha, bà ta biết cô bé này cũng giống như Chu Huỷ, sống nội tâm và nhạy cảm, cái gì cũng nhìn vào trong mắt, nhưng lại không nói ra, chỉ giữ ở trong lòng: “Đại Nha, mợ nhỏ không phải là người tốt phải không? Ở sau lưng mợ nhỏ có làm gì các cháu không?”

Đại Nha không gật đầu cũng không lắc đầu: “Mợ nhỏ đã ném một đống đồ vào người cháu.”

Đôi mắt của những người lớn trong phòng đồng thời sáng lên.

Đây là ra tay với Đại Nha!

Đây là bạo lực gia đình!

Kim Xảo Chi kích động ôm lấy Đại Nha hỏi: “Cô ta đánh cháu sao? Dùng cái gì đánh cháu? Sào phơi đồ? Chổi lông gà? Hay là cầm chén ném vào người cháu giống như ngày hôm qua?”

Không đợi Đại Nha trả lời, Chu Phục Hưng đã chạy ra ngoài, hét lên: “Chờ một chút, đợi tôi gọi mọi người trong ngõ tới nói chuyện!”

Thủy Lang ngáp một cái, duỗi người, xuống giường đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy một đám người nhốn nháo đi theo Chu Phục Hưng vào sân vườn cửa trước, ngoài hàng xóm cũ, ủy ban khu phố và cán bộ đường phố, còn có một nhóm người trông giống như lãnh đạo.

Chu Phục Hưng đi theo mấy người mặc trang phục người dân, vừa đi vừa nói điều gì đó đầy vẻ phẫn nộ với người đứng đầu.

Kim Xảo Chi nhận ra đó là đội ngũ lãnh đạo đơn vị của chồng cô ta, người dẫn đầu là trưởng phòng Dư, trong lòng sung sướng muốn phát điên, đây đúng là cơ hội tuyệt vời từ trên trời rơi xuống để chồng cô ta thăng chức và tăng lương!

Khi những người đó đi đến gần, cô ta lập tức lộ ra vẻ mặt buồn bã quan tâm, ôm lấy mấy đứa cháu gái nói: “Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, mợ nhỏ lén đánh các cháu thế nào? Cứ mạnh dạn nói ra, cậu mợ nhất định không bỏ qua cho cô ta!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 47: Chương 47



“Đánh ai? Đánh người nào?

Chu Phúc Hưng vội vã cuống cuồng chạy vào nhà kiểm tra ba cô bé: “Mợ nhỏ đánh các cháu ở đâu?”

Ba cô bé nhìn thấy nhiều người như vậy, lộ ra có chút hoảng sợ, rụt cổ lại không dám nói một lời.

Trưởng phòng Dư dẫn đầu vào nhà, nhìn thấy Chu Hủy ngồi bên cạnh bàn vuông, lập tức bước tới, nhìn chằm chằm vào chân cô ấy một lúc, trong mắt rưng rưng: “Chịu khổ rồi.”

Chu Huỷ nhếch miệng cười nói: “Dì Dư, đã nhiều năm không gặp, mọi chuyện của dì vẫn tốt chứ?"

“Tốt, dì rất tốt. Hôm nay đúng lúc dì đang đi làm việc ở gần đây, nghe Phục Hưng nói cháu đã trở về rồi.” Trưởng phòng Dư đánh giá hai căn phòng ở tầng trệt: “Chu Quang Hách đã kết hôn rồi sao? Phục Hưng nói cô gái đó không đối xử tốt với cháu và mấy đứa trẻ có đúng không?”

“Đại Nha!” Chu Huỷ còn chưa kịp trả lời, đã bị Kim Xảo Chi đột nhiên lên tiếng, kéo bà ấy trở lại chủ đề: “Có phải mợ nhỏ ra tay với cháu không? Cô ta cầm cái gì đánh cháu? Cô ấy đánh cháu bằng cái gì? Cháu nói ra đi, đây đều là trưởng bối, không phải sợ.”

Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn về phía Đại Nha, bắt đầu bàn tán ầm ĩ về chuyện này:

“Lúc này mới có mấy ngày mà vợ Chu Quang Hách đã bắt đầu đánh cô bé rồi?”

"Không thể nào, cô gái đó nhìn rất xinh đẹp, không giống người sẽ ra tay đánh người.”

“Trước khi kết hôn phải diễn kịch một chút. Mấy người kết hôn xong mà không đổi sắc mặt. Mấy cô bé này đúng là số khổ.”

“Uổng công tôi còn cảm thấy cô gái đó đó đầu óc thông minh lại còn trượng nghĩa, không ngờ cô ta còn tệ hơn nhà Phục Hưng và Lưu Khúc. Bọn họ còn chưa từng ra tay làm gì nhà Tiểu Huỷ.”

"Một người có thể từ vùng hoang dã phương Bắc đến ngõ Ngô Đồng, có thể là người đơn giản sao? Từ lâu tôi đã biết cô gái kia không được rồi, tất cả đều là vì muốn trở về thành phố thôi.”

“Lúc trước người kia cũng đã nói vì tiền vì nhà mới gả cho Chu Quang Hách, ra tay với mấy cô bé đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nằm trong dự đoán.”

“Ô! Thế này thì nguy quá!” Người mợ Tôn Thái Hà vội vàng đi tới, nói với Chu Huỷ: “Cháu nhìn xem, bây giờ mới có mấy ngày mà cô ta đã không nhịn được phải ra tay, tiếp tục như thế này không được đâu! Đại Nha, cháu nói đi, không cần phải sợ, ông cậu bà mợ đều ở đây, cô ta đánh cháu như thế nào, cháu nói cho chúng ta biết, chúng ta nhất định sẽ dùng thủ đoạn tương tự để trút giận giúp cháu!”

“Thật quá đáng!” Lưu Khúc vỗ bàn một cái: “Ngày chia nhà, uổng công tôi còn nói chuyện giúp vợ chồng Chu Quang Hách, thật sự là biết người biết mặt không biết lòng!”

“Đại Nha, câu hai ở đây, cháu đừng sợ.” Trong mắt Chu Phục Hưng hiện lên vẻ hưng phấn, nóng lòng muốn thể hiện trước mặt lãnh đạo của mình, lúc này ánh mắt nhìn ba cô cháu gái đầy vẻ yêu thương có thể so với nhìn Tiểu Mẫn nhà mình: “Cậu hai tuyệt đối sẽ không để các cháu bị bắt nạt vô ích, cô ta đối xử với các cháu thể nào, cậu nhất định sẽ trả lại cho cô ta gấp đôi!”

“Mợ nhỏ cầm một đống vải đỏ dày như vậy ném vào người cháu.” Đại Nha đưa tay ra so sánh độ dày: “Đó vốn là tấm vải mà mợ nhỏ dùng để may quần áo cưới. Mợ nhỏ nói mình không thích, bảo bọn cháu cầm đi may quần áo, c** nh* lại lấy đo may ba bộ, chính là quần áo bọn cháu đang mặc trên người.”

Chu Phục Hưng: “...”

Kim Xảo Chi: “...”

Tôn Thái Hà: “...”

Lưu Khúc: “...”

Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, không ai nói lời nào.

Trưởng phòng Dư nhìn bộ quần áo màu đỏ mới tinh trên người ba cô bé, đột nhiên mỉm cười: “Thì ra là vậy, xem ra cô vợ mà Chu Quang Hách tìm về là một cô gái mạnh miệng mềm lòng rồi.”

Có đánh c.h.ế.t Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi cũng không bao giờ nghĩ tới Đại Nha sẽ nói những lời như vậy, Kim Xảo Chi ôm lấy Đại Nha, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Còn gì nữa không? Vừa rồi cháu tỏ ra uất ức như vậy, xem ra chuyện không hề đơn giản. Có phải cháu sợ mợ nhỏ đuổi cháu đi không? Cháu đừng sợ. Sau này có các cậu mợ ở đây, không ai có thể đuổi cháu đi. Cháu cứ nói ra đi, mạnh dạn mà nói ra!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 48: Chương 48



Đại Nha chớp mắt nhìn về phía cậu hai mình ở bên cạnh: “Cậu hai, mợ nhỏ đối với cháu thế nào, cậu sẽ trả gấp đôi, nhưng cậu nhớ đừng mua màu đỏ nhé, mợ nhỏ không thích đâu.”

Chu Phục Hưng đột nhiên cảm giác như mình vừa nuốt phải một con rùa già, nghẹn họng đến không nói được lời nào, sắc mặt tái nhợt.

“Còn có bà mợ nữa.” Đại Nha lại nhìn về phía Tôn Thái Hà: “Bà mợ sẽ trút giận thay bọn cháu theo cách tương tự, bà cũng phải nhớ kỹ không được mua màu đỏ, mợ nhỏ thích áo sơ mi trắng, cháu cảm thấy mua vải màu sáng, mợ sẽ thích.”

“Cháu...”

Tôn Thái Hà tức giận, trong miệng có lời muốn nói, nhưng một chữ cũng nói không nên lời, bà ta cảm thấy loại chuyện này có chút quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ lại, đây chẳng phải là boomerang ngày đó Thuỷ Lang dẫn lại lời nói của Kim Xảo Chi để đáp lại cô ta, bà ta cũng học theo sao?

Lúc đó bà ta học được, cắn lại khiến sắc mặt của Kim Xảo Chi mỗi lúc một xanh hơn, bà ta còn cảm thấy cực kỳ thống khoái.

Không ngờ hôm nay bà ta lại bị Đại Nha đ.â.m lại, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn khả năng lượn vòng của bà ta ngày hôm đó, còn chưa kịp lợi dụng được thứ gì, đã bị Đại Nha giúp Thủy Lang g.i.ế.c người không đền mạng kia lợi dụng một khoản lớn!

Chu Phục Hưng dùng hết sức lực toàn thân đè xuống hơi thở bị tắc nghẽn, anh ta vẫn chưa quên giờ phút này, ngoài việc để chị cả sống cùng gia đình bọn họ, điều quan trọng nhất là thể hiện phong độ của mình trước mặt lãnh đạo, anh ta vội vàng ôm lấy Tam Nha bên cạnh: “Tam Nha, vừa rồi cháu nói mợ nhỏ chỉ ăn một mình, không cho cháu ăn, cho nên bữa nào cháu cũng phải chịu đói bụng phải không? Mợ nhỏ rất xấu xa đúng không?”

“Không phải đâu.” Tam Nha lắc đầu: “Mợ nhỏ tự gắp ăn xong, quay đầu lại cho bọn cháu ăn.”

Nụ cười của Chu Phục Hưng lập tức cứng đờ: “Cho các cháu ăn à?”

“Cháu ăn xong thấy ngon lại ăn nhiều, rất nhiều.” Tam Nha bẻ ngón tay: “Con ăn, chị hai ăn, chị cả còn chưa ăn, mợ nhỏ lại bảo chị cả ăn, ngồi vào bàn, lại tiếp tục ăn, cá đù vàng ăn rất ngon, giòn giòn, thơm thơm, béo ngậy, mợ nhỏ...”

“Được rồi!” Chu Phục Hưng thở hổn hển, anh ta nói những lời vừa rồi là cố ý dẫn đường cho Tam Nha, cho rằng Tam Nha sẽ khác với Đại Nha. Cho dù cô bé không nghĩ ra gì, cũng sẽ gật đầu thuận theo lời nói của mình. Kết quả là Tam Nha rất có chủ kiến, nói ra những lời mà anh ta hoàn toàn không muốn nghe chút nào, nhất là hoàn toàn không muốn để cho lãnh đạo đơn vị nghe được.

Nếu biết trước thì anh ta đã không hỏi!

Nếu không hỏi, anh ta vẫn còn có thể giả vờ như không biết rõ ràng, không đến mức không thể đối mặt với những người lãnh đạo đang đứng sau lưng mình.

Kim Xảo Chi và Chu Phục Hưng tâm linh tương thông, cô ta rất muốn giúp Chu Phục Hưng thay đổi ấn tượng trước mặt các lãnh đạo, vội vàng kéo Nhị Nha lại gần, lấy một cái kẹo sữa trong túi ra: “Nhị Nha, cháu chưa bao giờ được nếm thử kẹo sữa phải không? Đây là kẹo sữa, vừa thơm vừa ngọt, cháu nói cho mợ biết, mợ nhỏ ích kỷ như thế nào, nói rồi mợ sẽ cho cháu ăn.”

Đôi mắt của Chu Phục Hưng sáng lên, nhìn về phía Nhị Nha.

Vợ chồng Lưu Khúc cũng ôm hy vọng, nhìn về phía Nhị Nha.

Nhị Nha lấy trong túi ra một nắm kẹo sữa Thỏ Trắng: “Sau khi mợ nhỏ nếm thử hương vị của kẹo sữa, nhất quyết bắt bọn cháu phải ăn. Mợ nhỏ còn nói nếu ăn ít có nghĩa là bọn cháu không ủng hộ mợ nhỏ kết hôn với c** nh*, mợ nhỏ đã chuẩn bị một túi lớn kẹo sữa Thỏ Trắng đặt lên bàn, bọn cháu và mẹ đành phải ăn liên tục cho đến khi no căng bụng, thực sự không thể ăn được nữa, đành phải chia ra nhét hết vào túi mới khiến mợ nhỏ hài lòng.”

Kim Xảo Chi: “...”

Chu Phục Hưng tức giận đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng.

Hai vợ chồng Lưu Khúc hoàn toàn ngậm miệng.

“Tôi đã nói rồi, cô gái đó vào thời điểm mấu chốt đã xông ra cứu gia đình Tiểu Huỷ thoát khỏi cơn nước lửa. Làm sao chỉ không đến hai ngày đã ra tay với mấy đứa bé gái này được?”

“Ôi, vừa rồi tôi còn thật sự tin tưởng, hai vợ chồng Phục Hưng này cũng thật là, sáo cứ muốn tạt nước bẩn vào người cô gái đó chứ?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 49: Chương 49



“Anh quên rồi à? Cô gái đó vừa mở miệng đã yêu cầu vợ chồng Phục Hưng móc ra nhiều tiền như vậy. Làm sao bọn họ có thể cam tâm tình nguyện chứ?”

“Tiền chia một nửa, nhà cũng phải chia một nửa, bọn họ muốn ghi thù nên muốn quỵt nợ.”

“Có gì mà phải ghi thù? Nhà là nên chia, tiền cũng không phải bọn họ lấy một nửa, không phải chỉ chia năm nghìn tệ thôi sao? Nhà có ba anh chị em, Phục Hưng đã lấy một nửa, còn ý kiến gì nữa?”

Sắc mặt Chu Phúc Hưng lúc xanh lúc đỏ, vốn đã không thể ngóc đầu lên được trước mặt lạnh đạo, không ngờ vấn đề chính lại đổ lên đầu anh ta, toàn bộ ánh mắt trong phòng đều đang nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta hận không thể lập tức đào một cái hố mà chui xuống.

Kim Xảo Chi vội vàng nói: “Không phải, chúng tôi không có ý đó.”

Chủ nhiệm ủy ban khu phố hỏi: “Vậy các người đang làm gì? Tại sao lại tạt nước bẩn vào người khác? Các người đã tung tin khắp ngõ là vợ Chu Quang Hách đánh người.”

“Tôi cũng muốn biết.”

Trong phòng phía tây đột nhiên vang lên một giọng nói, Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đều bị dọa cho giật mình, trợn mắt nhìn cánh cửa mở ra, Thủy Lang từ bên trong đi ra.

Không phải cô đã ra ngoài từ sáng sớm rồi sao?

Rõ ràng bọn họ từ trên lầu đã nhìn thấy cô đi ra, chắc chắn rằng cô không có ở nhà nên mới có vội vàng tới đây!

là anh đang nhìn cô đi lên lầu nên mới đến vào lúc này để!

“Không phải chúng tôi!”

Vợ chồng Lưu Khúc vô thức đồng thanh nói, người mợ liên tục xua tay: “Chúng tôi không ra ngoài, chúng tôi luôn đợi ở đây, không hề ra ngoài bôi nhọ thanh danh của cô!”

Kim Xảo Chi oán hận liếc nhìn người mợ, vội vàng thoát khỏi liên quan thì cũng thôi đi, cuối cùng vẫn không quên bồi thêm một câu khiến cho em dâu càng tức giận hơn.

Tại sao có thể có loại người thân này chứ?

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi!” Chu Phục Hưng sắc mặt trắng bệch giải thích với Thủy Lang, thật ra trong lòng anh ta đang bồn chồn, không biết trong phòng cô đã nghe được bao nhiêu, lỡ như nghe thấy hết những lời xấu xa bọn họ nói trước đó...

Sắc mặt Chu Phục Hưng càng thêm tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Cũng không biết là cảm thấy tội lỗi khi nói xấu sau lưng người khác, hay từ tận đáy lòng cảm thấy sợ hãi cô em dâu này.

“Em dâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.” Kim Xảo Chi cố gắng nặn ra một nụ cười: “Chúng tôi chỉ nghe được một nửa lời nói của Đại Nha nên mới hiểu lầm, quá lo lắng đến mức mất kiềm chế. Chúng ta tuyệt đối không cố ý làm tổn hại danh tiếng của em.”

“Đúng vậy.” Chu Phục Hưng giống như tìm được xương sống: “Không phải cố ý, tuyệt đối không phải cố ý.”

Thủy Lang đi đến trước bàn rót một ly nước: “Sáng sớm các người đến đây làm gì?”

Nhìn vẻ mặt bình thường của Thủy Lang, Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đều lo lắng, không biết cô có nghe được lời nói trước đó của mình muốn thuyết phục chị cả hay không, trong lúc nhất thời không dám nói chuyện.

Thủy Lang đặt ly nước xuống, liếc nhìn hai người một cái.

Da đầu Kim Xảo Chi căng cứng, cả người gai ốc dựng ngược, còn chưa kịp hiểu tại sao cô em dâu này lại có khí chất mạnh mẽ như vậy, đã buột miệng nói: “Tới đây đưa tiền.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Kim Xảo Chi đã hối hận đến mức ruột gan quặn lại.

Thủy Lang nhìn cái ví da đang ôm trong tay chị dâu, nhàn nhạt"A"Một tiếng rồi hất cằm một cái: “Để lên bàn đi.”

Ánh mắt cả phòng đều đang nhìn chằm chằm vào Kim Xảo Chi, lời vừa rồi là do chính mình nói ra, dù ruột có đau đớn đến đâu, cô ta cũng đành bất đắc dĩ bước tới, dù không nỡ bỏ ra đến đâu cũng phải đặt cái ví chứa ba nghìn tệ lên bàn.

Thủy Lang mở khóa kéo nhìn một chút, chậm rãi lôi ra một túi toàn tờ tiền mười ệ: “Chỗ này là sáu nghìn tệ à?”

“Ba nghìn.” Kim Xảo Chi đau lòng muốn khóc, cố kìm nước mắt nói: “Chúng tôi chỉ có một nghìn năm trăm tệ tiền tiết kiệm, đã rút hết. Tối hôm qua chúng tôi phải tìm nhà mẹ đẻ, vất vả lắm mới gom được một nghìn năm trăm tệ, hiện tại chỉ có ba nghìn tệ, đưa cho em trai trước, về phần chị cả thì chúng tôi sẽ nghĩ cách.”

Trong những người có mặt, có hai người còn đau lòng hơn về Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi, buổi sáng khi cậu mợ nhìn thấy số tiền này, còn tưởng sẽ giao vào tay Chu Huỷ, chờ bọn họ đưa Chu Huỷ về nhà, ba nghìn tệ này chính là của nhà bọn họ, không ngờ Kim Xảo Chi vừa nhìn thấy Thủy Lang đã chột dạ sửa lời, nói tiền này là để cho Chu Quang Hách.

Chỉ có ngần ấy can đảm!

Thật là không có tiền đồ!

Người mợ khinh bỉ thầm mắng trong lòng nhưng bản thân lại cùng người cậu không ngừng lui về phía sau, hận không thể giấu đến trong đám người, để Thủy Lang không nhìn thấy bọn họ.

Thủy Lang lấy từng xấp tiền ra đặt lên bàn, trả cái túi da trống rỗng cho chị dâu: “Chỉ mới bắt đầu sáng sớm, chị vẫn còn có một ngày để gom ba nghìn tệ còn lại.”

Khuôn mặt vợ chồng Chu Phúc Hưng lập tức giống như cha mẹ chết, xấu hổ không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, Chu Phục Hưng mới nói: “Em dâu, chúng tôi thật sự không nói dối. Trưởng phòng Dư của đơn vị anh đang ở đây, còn có rất nhiều đồng nghiệp cũng ở đây, anh có bao nhiêu tiền, bọn họ kiểm tra sổ tiết kiệm một cái là biết thôi, thật sự là chúng tôi đã móc ra sạch rồi, đến một phần hai xu số lẻ cũng đã lấy ra, trong túi chúng tôi một xu cũng không còn, thậm chí bữa ăn tiếp theo chúng tôi cũng không thể trả nổi.”

Thủy Lang thản nhiên nói: “Ý của anh là,các người mười năm tiêu xài hoang phí vung tay quá trán đều là lỗi của Chua Quang Hách và chị dâu sao?”
 
Back
Top Bottom