Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 20: Chương 20



Mợ hai và mợ cả thực sự khác nhau!

Cũng không giống gia đình ông cậu bà cố!

“Rộp

Thịt cá đang bốc khói, cắn vào một cái vừa thơm vừa giòn, hai mắt Đại Nha mở to không chớp, gần như sững sờ, ngậm miệng lại để ngăn hương vị lại, sợ mình mở miệng ra, hương vị này sẽ biến mất, đến khi nóng đến mức không thể chịu đựng được nữa, mới vô thức mở miệng, một làn hơi trắng xóa từ trong miệng phun ra, xông vào lỗ mũi, tràn vào trong mắt, hai dòng nước mắt chảy ra, cô bé lập tức cúi đầu giơ tay áo lên lau đi, không muốn để người nhà nhìn thấy mình không có tiền đồ như vậy.

Nhưng món cá đù tẩm bột chiên vàng thực sự ăn quá ngon, chắc trách mợ đến xương cá cũng muốn ăn hết..

Xưa nay cô bé không bao giờ biết trên đời lại có món ăn ngon như vậy.

Trước kia mẹ luôn nhắc đến hạnh phúc, nhưng Đại Nha chưa bao giờ biết cảm giác đó là như thế nào.

Giờ phút này, cô bé đã biết rồi.

Một đĩa cá đù chiên vàng giòn, một đĩa cá hố chiên, một đĩa giá đỗ xào, mỗi người còn có một bát canh trứng và một bát cơm trắng óng ánh sáng long lanh.

Trong lòng ba cô bé đều thầm nghĩ, bọn họ vậy mà còn có thể được sống cuộc sống như thế này!

Thủy Lang chỉ chăm chú ăn, không có cách nào khác, đã ăn chay ba tháng cuối cùng cũng có thể ăn được chất tươi..

Ăn xong miếng cá hố chiên thơm ngon, gắp miếng cơm trắng dính đầy da cá cho vào miệng, cơm dẻo thơm, hạt nào hạt nấy tỏa ra mùi thơm, nhất là khi ăn kèm với da cá tẩm bột chiên giòn, khiến người ta không nhịn được lại ăn thêm mấy miếng.

Tục ngữ nói, từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa đến tiết kiệm là rất khó, đã từng sống ở thế kỷ hai mươi mốt, rất hiếm khi thiếu ăn thiếu mặc, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi đến vùng hoang dã phía Bắc vào những năm 1970, suýt chút nữa, suýt chút nữa khiến cô không thể chịu đựng nổi.

Chu Quang Hách đang định nói điều gì đó về bữa ăn đầu tiên vào nhà mới, nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng kêu “Đinh đinh đang đang” trong mâm cơm.

Anh lại do dự một lúc, số cá chiên trên đĩa đã thiếu đi một nửa.

Chỉ có thể coi như thôi.

Anh bưng bát canh trứng nhỏ lên, húp một miếng rồi gia nhập đội ngũ ăn cơm.

-

Trước khi trời tối, Thủy Lang và Chu Quang Hách đi vào nhà nghỉ trên đường Phúc Mậu.

Buổi chiều, Chu Quang Hách đã cầm thư giới thiệu của cô, điền những thông tin liên quan đến chồng cô, đề nghị cô vào ở nhà nghỉ trước.

Thủy Lang nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

Đây là muốn qua sông cất cầu sao?

Vậy chẳng phải cô sẽ không thể ở lại thành phố sao?

“Chưa lấy được chứng nhận kết hôn mà đã sống chung một nhà, sẽ không tốt cho em.”

Cô không ngờ Chu Quang Hách có thể nói như vậy, Thủy Lang cũng không để ý chuyện này, nhưng nếu có người trả tiền cho cô ở trong nhà nghỉ, cô vẫn sẽ rất vui vẻ.

Sau khi cửa phòng được mở ra, Chu Quang Hách cũng đi theo vào.

Thủy Lang lập tức cau mày, đề phòng nói: “Anh vào đây làm gì?”

Chu Quang Hách hơi giật mình, nhận ra cô đã hiểu lầm, vội vàng giơ tay nói: "Trong nhà có mấy mẹ con chị cả, không tiện nói chuyện, chúng ta có cần bàn bạc kỹ lại vấn đề liên quan tới chuyện kết hôn không?”

Thủy Lang chỉ vào cái ghế bên cạnh cửa sổ: “Anh ngồi bên kia đi.”

Chu Quang Hách nghe lời, đi tới, ngồi nghiêm chỉnh.

Nhìn thấy anh như vậy, vẻ mặt nghiêm túc của Thủy Lang cũng buông lỏng hơn một chút, chủ động nói: “Điều kiện kết hôn của anh là gì, em chẳng những đã nhìn ra mà còn giúp anh giải quyết, đúng không?"

Chu Quang Hách gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ Thủy Lang: “Cung nhờ có em thông minh nhanh nhẹn phi thường.”

Thủy Lang nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, lúm đồng tiền lộ ra nhàn nhạt.

Trong phòng nhà khách không có phòng tắm, muốn rửa tay thì phải vào nhà vệ sinh công cộng bên ngoài, cô đang định nói anh đợi mình một lúc thì người đàn ông đã đứng dậy, cầm chậu rửa mặt tráng men sau cánh cửa đi ra ngoài.

Đến lúc quay lại, anh lại bưng một cái chậu không đi vào, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thủy Lang, anh mở miệng nói: “Ở chỗ này không có xà phòng hay chất tẩy rửa, anh sợ em cảm thấy không vệ sinh, hay là em về nhà ở, anh sẽ ở chỗ này.”

“Được rồi, chúng ta nói chuyện trước đi.” Thủy Lang nói thẳng: “Khi nào chúng ta lấy được chứng nhận?”

“Sáng mai.” Chu Quang Hách đặt chậu rửa mặt lại chỗ cũ: “Anh đã đi xử lý hộ khẩu, nộp giấy xin cấp hôn thú của chúng ta, ngày mai là có thể tới cục dân chính nhận giấy chứng nhận.”

Thủy Lang thở phào nhẹ nhõm, mặc dù còn chưa nhận được chứng nhận nhưng khả năng ở lại thành phố gần như đã là tám mươi phần trăm, tối nay cô đã có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon: “Những chuyện khác, mặc dù hai chúng ta, anh cũng hiểu đấy, nhưng anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ không đối xử tệ với anh đau.”

Chu Quang Hách nghe xong ngẩn người, sau đó chỉ cười không nói gì.

“Được rồi, anh về đi.” Thủy Lang chỉ vào cửa phòng: “Sáng mai gặp lại.”

Chu Quang Hách nhìn quanh phòng nghỉ một vòng, xác định không có vấn đề gì về an toàn, lại móc ví lấy ra hai tấm phiếu tắm: “Ở chỗ này không có xà phòng, em không thể tắm rửa, hay là...”

Thủy Lang thuận theo ánh mắt anh sờ sờ lên tóc mình, sau đó cầm cổ áo lên ngửi ngửi mùi, cô đã tắm rửa rồi mới lên tàu, mặc dù đã ngồi trên tàu mấy ngày mấy đêm nhưng từ vùng hoang dã phương Bắc một đường tới đây, nhiệt độ không khí luôn ở mức âm độ, không đến mức trên người có mùi lạ chứ?

“Không phải.” Chu Quang Hách thấy cô hiểu lầm, giải thích: “Anh chỉ sợ em cảm thấy không thoải mái.”

Thủy Lang cầm lấy phiếu tắm, đúng là trên người không được thoải mái: “Được rồi, anh về đi.”

Chu Quang Hách vẫn không rời đi, lấy ra thêm hai tờ tiền giấy và hai tấm phiếu đại đoàn kết: “Đây là phiếu xà phòng, nhà vệ sinh quốc doanh bán xà phòng mới.”

Thủy Lang nhận lấy phiếu và tiền, anh đã đưa tiền thì cô sẽ không khách sáo, lúc đó mẹ cô đã gửi qua đó một rương vàng thỏi.

“Còn có cái này, là thư giới thiệu, tối nay sẽ không có người tới kiểm tra, em phải cất đi, sáng mai đừng quên mang theo.” Buổi chiều Chu Quang Hách đã điền xong thư giới thiệu, mãi cho đến khi tới quầy lễ tân nhà nghĩ thuê phòng, đều là anh cầm.

Thủy Lang cầm lấy thì thấy tên chồng là Chu Quang Hách.

Đọc đi đọc lại hai lần, thấy ba chữ này đều đúng, lập tức nhìn về phía người đàn ông đối diện với vẻ mặt đầy khó hiểu...
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 21: Chương 21



Không phải tên là Trâu Khải sao?

Hay là cô nhớ nhầm, là Chu chứ không phải Trâu?

Thủy Lang cẩn thận từng li từng tí gấp lá thư giới thiệu lại, đối với cô mà nói dù là Trâu hay Chu cũng không thành vấn đề, mười năm loạn lạc vừa qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, gia tộc này có thể đứng vững trong cơn loạn lạc, còn gây dựng cho con cái cơ sở tốt như vậy, ai biết được chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.

“Được rồi, anh về đi.”

Lần này Chu Quang Hách thật sự rời đi.

Thủy Lang nằm ở trên giường chợp mắt một lúc, rất nhanh đã tỉnh dậy, mặc dù bận rộn cả một ngày nhưng cô đã ngủ trên tàu suốt mấy ngày mấy đêm nên không hề thiếu ngủ.

Nhìn ra ngoài cửa sổ không có rèm che, vầng trăng chỉ còn một khe hở nhỏ, đường phố về đêm giống như được che bằng một tấm màn mỏng manh, đèn đường trong thành phố vẫn còn sáng, lá cây ngô đồng hai bên nhẹ nhàng đung đưa, rũ xuống nhưng bóng cây lốm đốm trên đường.

Thủy Lang khoác lên mình cái áo khoác bông đầy bụi bẩn, bước ra khỏi nhà nghỉ, đi về phía ngã tư vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đi bộ khoảng mười phút, cô rẽ vào một ngã tư rộng rãi hơn, mỗi con đường đều rất giống nhau, nhưng con đường ở ngã tư này lại khác với những con đường khác. Sự khác biệt nằm ở những ngôi nhà hai bên, tất cả nhà ở chỗ này đều là nhà gỗ, cho dù là ban đêm, ngôi nhà gỗ cũng toát lên vẻ uy nghiêm.

Tuy nhiên tráng lệ chỉ ở bề ngoài.

Thủy Lang dừng lại trước cánh cửa rỗng, từ bên ngoài nhìn vào, lẽ ra phải là một bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng, một khu vườn được chăm sóc cẩn thận, một đài phun nước có tượng thiên thần nhỏ màu trắng đang phun nước, bây giờ lại biến thành sân phơi lộn xộn gấp mấy lần sân vườn nhà Chu gia, ày ra từng dãy gậy trúc phơi quần áo tạp nham, những ngôi nhà xây trái phép được dựng lên một cách bừa bãi.

Trên mặt đất đào lung tung một đống cống rãnh tạm bợ, nói êm tai thì gọi là cống thoát nước nhưng thực ra gọi là cống ngầm, dưới ánh đèn mờ lờ mờ toả ra mùi tanh hôi.

Con đường rải đá cuội ở giữa không hề bị hư hại, diện mạo của ngôi nhà gỗ ba tầng cũng coi là duy trì nguyên dạng, tuy nhiên, những tấm rèm nhiều màu sắc khác nhau và những bộ đèn pha lê lộng lẫy nguyên bản đã được thay thế bằng những bóng đèn dây điện tạm bợ, cho thấy rằng nội thất bên trong đã bị phá hủy từ lâu.

Không cần vào cũng biết, đại sảnh, phòng ăn, bếp, các phòng ở, thậm chí cả phòng để xe, tầng hầm đều đã bị chia thành từng hộ, không còn rộng rãi, sang trọng như ngày xưa nữa.

Thủy Lang nhìn về phía ban công hình bán nguyệt ở tầng hai, nơi đó từng là phòng ngủ của mẹ Thủy Lang, hiện tại đã bị gia đình Tiểu Tam chiếm giữ.

Gia đình Tiểu Tam vẫn chiếm lấy căn phòng tốt nhất trong ngôi nhà gỗ này, bọn họ đã dọn sạch sẽ hết tất cả đồ đạc của bà chủ cũ, không biết đã ném vào đống rác rưởi ve chai nào rồi.

Thủy Lang kiềm chế lửa giận trong lòng, đột nhiên nhìn thấy có người đi tới, cô lập tức trốn sau gốc cây ngô đồng.

Khi người đó bước vào dưới ánh sáng của ngôi nhà xây trái phép, đôi mắt bà ta sáng như nước, dù đuôi mắt đã có nếp nhăn nhưng vẫn lúng liếng đưa tình, cho dù ai nhìn vào bà ta cũng sẽ để lại ấn tượng “Đây là một người tốt bụng.”

Quả nhiên oan gia ngõ hẹp, vừa rồi cô không hề nhìn lần, thật sự là Tiểu Tam kia.

Dù có muốn đi ra hung hăng đánh cho anh ta một trận, nhưng trước khi chưa chính thức nhận giấy chứng nhận, cô tuyệt đối không thể lộ mặt trước mặt tiểu tam và người cha cặn bã, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.

Tuy nhiên, trong tình hình địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, cô muốn sớm đi tìm tiểu tam gây sự cũng không phải là việc gì khó.

Nhất là bây giờ nhìn thấy bộ dáng tiểu tam này quan sát bốn phía chung quanh đầy cảnh giác, lại là đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài, xem ra không phải đang làm chuyện tốt lành gì.

Thủy Lang cảm thân may mắn vì dáng người mình đủ gầy, có thể núp kín sau gốc cây ngô đồng, dù tiểu tam có đứng trước gốc cây cũng thể không phát hiện ra phía bên kia gốc cây có người đang trốn.

“Bên này!”

Ngay khi một bóng người xuất hiện ở ngã tư, tiểu tam đã vẫy tay, người đàn ông tăng tốc chạy tới, đó là một người đàn ông trung niên.

Tiểu tam đưa cho ông ta một cuộn giấy trắng gấp lại: “Những món trong danh sách nhất định phải có được trước chủ nhật, anh hiểu không?”

Người đàn ông trung niên móc từ trong n.g.ự.c ra một cây đèn pin, mở ra soi xem tờ giấy một lúc, sau khi nhìn rõ ràng, ông ta cau mày nói: “Mấy thứ khác thì dễ nói, nhưng cái đồng hồ Thụy Sĩ này, còn là cái đồng hồ số La Mã quý giá nhất không dễ kiếm đâu.”

“Nếu như dễ kiềm, tôi cần gì phải tìm tới anh?” Tiểu tam rõ ràng có chút không kiên nhẫn, nói xong dừng lại một chút, điều chỉnh giọng điệu: "Đồng hồ này không phải cho người khác, là cho công việc của Lâm Lâm, anh cũng biết đối tượng con trai của cục phó Hứa có thứ gì tốt cũng đều đã từng nhìn qua, điều kiện kết hôn chỉ muốn một cái đồng hồ La Mã, cục phó Hứa lo lắng tới phát sầu, nhờ các mối quan hệ khắp nơi muốn tìm cho ra, đây là cơ hội tốt để Lâm Lâm có thể vào làm ở văn phòng bất động sản, anh nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế lấy được đồng hồ này, tôi biết anh có năng lực này.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 22: Chương 22



Người đàn ông trung niên vẫn cau mày.

Tiểu tam nói giọng điệu mềm nhũn, đưa số tiền trong tay ra, dỗ dành nói: “Tôi biết gần đây mọi chuyện ở bên chỗ các anh rất khó khăn. Anh yên tâm, dạo này kiểm tra trấn áp nghiêm ngặt, sau này đầu gió sẽ chỉ càng ngày càng lỏng, có tôi ở đây, những ngày tháng tốt đẹp của anh còn ở phía sau, lấy được đồ anh cứ đặt ở chỗ cũ, tôi cho anh thêm một cái hồng bao nữa.”

Người đàn ông trung niên khẽ buông lỏng lông mày, tắt đèn pin đi: “Tôi sẽ nghĩ cách, cố gắng lấy được, mấy cái phiếu dầu đó...”

“Phiếu dầu càng phải kiếm đủ.” Tiểu tam cướp lời: “Phiếu dầu là chuẩn bị cho đối tượng của Lâm Lâm, con bé có thể thăng chức hay không chỉ nhờ vào mấy phiếu dầu này, anh hiểu nặng nhẹ chứ?”

Người đàn ông trung niên vừa nghe tới mấy chữ “đối tượng của Lâm Lâm”, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi, ánh đèn điện phản chiếu trên vầng trán của ông ta có chút nịnh nọt: “Những thứ phó đội trường Trâu cần, tôi nhất định sẽ lấy đủ, cam đoan chỉ thừa không thiếu, tuyệt đối sẽ không kéo chân cậu ấy.”

“Anh nói nhỏ tiếng một chút.” Tiểu Tam nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Chuyện này đối tượng của Lâm Lâm không hề mở miệng, là tôi thăm dò được những người cấp trên bọn họ muốn làm gì đó, người ta đều là công an nhân dân, không thể nhận một cái kim sợi chỉ nào của người dân được.”

“Vâng, tôi hiểu.” Người đàn ông trung niên nhét tờ giấy vào túi, chuẩn bị rời đi.

Tiểu tam lấy từ trong túi ra một cái phong bì dày đựng tiền rồi nói: “Vậy thì cái rương cứ giấu ở chỗ cũ, vẫn là mười một giờ rưỡi đêm, ngàn vạn lần không thể thiếu thứ gì.”

Thủy Lang nhìn người đàn ông trung niên bước đi, sau đó lại nhìn tiểu tam biến mất trước cổng nhà, cau mày suy nghĩ chỗ cũ là chỗ nào, cô đi dạo một vòng, nhớ lại phương hướng người đàn ông trung niên vừa rồi đi, bước vào ngôi nhà gỗ giữa những con hẻm.

Duyên phận của cô và Thủy Lang sâu sắc đến lạ thường, thậm chí có đôi khi cô còn nghi ngờ Thủy Lang đang ở một không gian song song khác, kiếp trước cô luôn trằn trọc về ngôi nhà gỗ này, sau này lại chính là bị Thuỷ Lang mua được.

Đây là một trong những ngôi nhà được thiết kế nội thất hàng đầu thế giới, việc cải tạo ngôi nhà gỗ này đã đưa sự nghiệp của cô lên một tầm cao mới.

Vì vậy, mỗi một chỗ trong ngôi nhà này, cho dù không cần ký ức ban đầu của Thủy Lang, cô đều có thể biết rõ.

Đi đến giữa con hẻm, Thủy Lang ngồi xổm dưới chân tường gỗ lên đó, quả nhiên nghe thấy tiếng gỗ động đậy, bề ngoài nhìn giống tường gạch nhưng thực ra là một cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, xuất hiện một cái lỗ nhỏ còn hẹp hơn cả chuồng chó, đây là hang mèo.

Mẹ của Thủy Lang tốt nghiệp thạc sĩ tại Đại học Birmingham ở Anh. Khi còn ở Anh, bà ấy đã nhận nuôi hai con mèo. Cái hang ở đây được làm cho hai con mèo đó. Mặc dù sống trong một ngôi nhà gỗ nhưng mẹ cô vẫn không hạn chế sự tự do của mèo.

Hang mèo này dẫn thẳng tới cửa phụ của tiền sảnh, cửa hông đi lên tầng 2, là phòng ngủ chính của căn nhà gỗ, bây giờ chính là chỗ ở của tiểu tam, theo tiếng của gỗ bị gõ, không hề giống là lâu năm chưa mở ra, ngược lại giống như là mở ra rất nhiều lần, trục trơn tru .

Thủy Lang không biết đây có phải là chỗ cũ trong lời hai người đó nói hay không, cứ tiếp tục đi vào ngõ, phát hiện cách bài trí vẫn giống như lúc cô mua căn nhà gỗ sau này, phía sau vẫn có một con lạch lộ thiên, không được nhà nhà gỗ bao quanh, ban đêm ở đây không có đèn đường, tối đen như mực không nhìn rõ bóng người, nếu đến trốn ở đây trước, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

...

Chu Quang Hách mở thư giới thiệu, mượn điện thoại của ủy ban khu phố, bấm số phòng thường trực của chi bộ trung đoàn Quân khu biên giới phía Bắc, yêu cầu đồng chí thông tin báo cho đồng đội cũ nghe điện thoại.

“Biên giới đột ngột xảy ra quân tình, Từ Giang đi theo đội khẩn cấp đi ngăn chặn rồi.”

Chu Quang Hách nghiêm mặt nói: “Vậy nhờ anh chuyển lời giúp, chờ anh ấy trở về an toàn, nói là Chu Quang Hách có gọi điện thoại tới.”

“Hoá ra là chỉ huy Chu? Lão Từ... trước khi rời...đi để lại lời nhắn.” Lời nói của thông tin viên ngắt: “... kết hôn... có lỗi với... em gái... muốn tính sổ...”

Thời tiết biên giới phía Bắc ác liệt, tín hiệu liên lạc thường xuyên bị ảnh hưởng, Chu Quang Hách chăm Chu Linh nghe, đoán ra ý tứ đại khái, trên mặt nở nụ cười: “Anh ta nói là nếu kết hôn xong tôi làm gì có lỗi với em gái anh ta, anh ta sẽ tính sổ với tôi đúng không? Anh nói anh ta cứ yên tâm, tôi nhất định không cho anh ta có cơ hội tính sổ đâu.”

Sau khi bên kia nói “Được” mấy lần, Chu Quang Hách cúp điện thoại, nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay rồi mỉm cười.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 23: Chương 23



Sau khi bên kia nói “Được” mấy lần, Chu Quang Hách cúp điện thoại, nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay rồi mỉm cười.

Nửa đêm Thủy Lang đến nhà tắm tắm rửa, mặc dù trong nhà tắm không có người, một giọt nước rơi xuống đất cũng có thể gây nên âm thanh nặng nề, ở lâu trong đó thật đáng sợ nhưng đồng thời cũng tránh được cảm giác xấu hổ khi người trần trùng trục kỳ cọ tắm rửa trước mặt người khác.

Tắm rửa thoải mái xong, cô trở về nhà nghỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Cô vừa tết tóc xong thì ngoài cửa đã có tiếng gõ cửa.

"Mời vào, cửa không khóa."

Thủy Lang kéo khóa cái túi xách lớn màu xanh, kiểm tra lần nữa lá thư giới thiệu vẫn an toàn trong túi, đứng dậy, đang định nói chuyện thì bị người đàn ông vừa bước vào cửa làm cho suýt chút nữa hoa mắt.

Hôm nay Chu Quang Hách thay một bộ quân phục được ủi phẳng phiu, tỉ mỉ cài khuy, đội mũ quân đội chỉnh tề, hào quang chói lóa khiến cả căn phòng sáng bừng lên.

Thủy Lang lại cúi đầu xuống nhìn mình một chút, nhận ra nhiệt độ hôm nay không thấp, cô lôi ra một cái áo sơ mi vải màu xám đã được giặt đến bạc phếch, trước n.g.ự.c được vá bằng vải xanh, một hàng cúc áo thiếu mất một nửa, cũng là dùng hai miếng vải vá lại.

Quần được may bằng vải đen đã bị mài mòn tới mỏng hơn cả giấy, hai đầu gối thì thật là xấu hổ ngượng ngùng, mỏng tới mức như ẩn như hiện, khi đi ra ngoài có ánh nắng chiếu vào, có lẽ có thể nhìn thấy rõ đầu gối cô là tròn hay dẹp.

Đôi giày trên chân cô cũng không tệ, là đôi giày vải màu đen mà những thanh niên có học thức ở vùng hoang dã phương Bắc đã kiếm tiền hùn lại tặng cô khi cô rời đi.

“So với anh, em giống như nha hoàn phục vụ anh vậy.”

Chu Quang Hách sửng sốt nói: “Anh là là quân nhân phục vụ nhân dân, không cần nha hoàn.”

Trong lòng Thủy Lang hừ một tiếng, thầm nghĩ, có lẽ tổ tông của anh cũng không chỉ có ít nha hoàn đâu: “Đi thôi.”

Cuộc hành quân dài ngàn dặm chỉ còn một bước cuối cùng.

Chỉ cần cô nhận được giấy chứng nhận, được ở lại trong thành phố, xé nát tiểu tam và người cha cặn bã không thành vấn đề, lấy lại tài sản càng không thành vấn đề, cô sẽ không cần phải tiếp tục sống ở vùng hoang dã phương Bắc nữa.

Bây giờ ngay cả Thiên Vương lão tử đến, trời rung đất chuyển, sông cạn đá mòn cũng không ngăn cản được cô đi đến Cục Dân chính.

“Đi ăn sáng trước nhé?”

Thủy Lang xoay người đi đến cửa hàng ẩm thực quốc doanh đối diện Cục Dân chính: “Ăn!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 24: Chương 24



Hôm qua Thủy Lang ăn sáng sữa đậu nành mặn và bánh nướng ngọt, hôm nay Thủy Lang ăn sáng sữa đậu nành ngọt và bánh mì mặn, cô đã lửng dạ, Chu Quang Hách lại gọi cho cô thêm bốn cái bánh bao và một tô bún hai ngăn.

Hai ngăn là đậu phụ nhân thịt và thịt lợn bọc bột mỳ, cô ăn hết tất cả đã no căng bụng, chậm rãi đi bộ đến Cục dân chính.

Chu Quang Hách lo lắng nhìn cô: “Em có thể đi được không?”

“Không sao!” Thủy Lang xua ra hiệu: “Đi nhận giấy chứng nhận phải đi từ từ, không vội vàng được.”

Nếu đi gấp quá, cô sẽ nôn ra mất.

Trong lòng Chu Quang Hách cảm thấy buồn cười, anh chưa từng thấy cô gái nào thích ăn uống như vậy: “Không cần gấp, cục dân chính cách đây không xa, đến lúc đó đi ngang qua cửa hàng, chúng ta mua mấy cân kẹo cưới, mua xong đi qua bên đó vừa kịp thời gian.”

Thủy Lang nhẹ nhàng gật đầu, không dám cử động mạnh: “Anh nói là được.”

“Nhìn cô mang thai cũng đã được mấy tháng, sao chồng lại không biết đỡ vậy?”

Một bà thím ngồi dưới gốc cây ngô đồng, nhìn trạng thái đi đường của Thủy Lang rồi nhiệt tình nói.

Chu Quang Hách nhìn khuôn mặt Thủy Lang đột ngột biến sắc, anh cố gắng nhịn cười, đưa tay đỡ lấy cánh tay cô.

“Xin anh cách xa tôi một chút.” Thủy Lang hai tay ôm bụng: “Người trong thành phố các anh có phải mắt có vấn đề không?”

“Ừ, đúng vậy.” Chu Quang Hách nghiêng đầu cười, chỉ vào cửa hàng nói: “Anh đi mua kẹo, em có muốn đi cùng không?”

“Đi, tất nhiên là phải đi.” Cửa hàng quốc doanh và cửa hàng bách hóa là nơi duy nhất trong thời đại này có thể mua được đồ, nhất là cửa hàng quốc doanh, nơi bán tất cả đồ ăn thức uống, nên đương nhiên là cô muốn đi.

Hai người cùng nhau bước vào cửa hàng, nhìn thấy những mảng màu sắc rực rỡ, Thủy Lang nhìn cái gì cũng thuận mắt, lại nhìn thấy cái bánh mì gói trong giấy sáp, bánh ngọt trứng gà vừa cân xong, dầu hành và vỏ cua đỏ được khách hàng khác mua, trong bụng chẳng những không còn cảm giác đầy hơi, ngược lại còn cảm thấy rỗng đi không ít.

“Em muốn ăn loại kẹo nào?” Chu Quang Hách mua là kẹo cưới, nhưng lại hỏi cô muốn ăn vị gì.

Thủy Lang đi tới, nhìn những viên kẹo đặt trên đĩa tráng men, chọn kẹo sữa thỏ trắng: “Cái này mau cho chúng ta mua ăn, mua... hai lạng đi.”

Chu Quang Hách cân nửa cân kẹo sữa, cân thêm một cân kẹo trái cây thập cẩm dùng làm kẹo cưới.

Anh không mua thêm gì khác nữa, chỉ xách kẹo rồi bước ra ngoài.

Sau khi bước ra khỏi cửa, anh mới nói: “Các cửa hàng quanh đây em cũng quen rồi, muốn ăn gì thì cứ đến mua.”

Thủy Lang nhai kẹo sữa Thỏ Trắng, vị sữa và vị ngọt tràn ngập trong miệng, hạnh phúc dâng trào.

Quả nhiên, đồ vật gì hiếm thì sẽ quý, chỉ khi thiếu thốn người ta mới cảm thấy quý trọng, chỉ có lâu ngày không được ăn, đến lúc ăn mới cảm giác khó có được.

Điều khó khăn nhất khi kết hôn chính là giấy giới thiệu, chỉ cần được cấp giấy giới thiệu, Cục dân chính sẽ chỉ làm một thủ tục.

Hai người đi ngang qua đó chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn giống như một tờ giấy khen.

Thủy Lang tuỳ ý gấp giấy chứng nhận kết hôn cho vào cái túi lớn màu xanh, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Quang Hách đang cầm tờ giấy, nhìn đi nhìn lại, nhìn hai lần, lại nhìn, vẫn nhìn... Khóe miệng cô không khỏi giật giật.

Có cần thiết phải như vậy không? Làm vậy trông giống như anh thực sự cưới vợ vậy.

“Anh xong chưa?”

“Rồi.” Chu Quang Hách hết sức trân trọng gấp giấy chứng nhận kết hôn lại, cẩn thận nhét vào trong túi quân phục: “Chúng ta đi mua vải, đến tiệm may đặt làm một ít quần áo cưới.”

Thủy Lang cúi đầu nhìn mấy miếng vá trên người mình, không có ý kiến gì.

Lần này đi cửa hàng bách hóa trước, Chu Quang Hách dẫn cô đi đến quầy chuyên mua bán len, Thủy Lang còn chưa kịp phản ứng thì anh đã mua mấy cuộn sợi len lông dê.

Thủy Lang: “Chờ một chút, anh mua cái này à? Không phải cho em phải không?”

Chu Quang Hách nhìn cuộn len lông dê màu vàng nhạt, màu hồng phấn, màu xanh nhạt trong tay: “Là cho em, hôm nay đều sẽ ưu tiên cho em.”

“Len cần phải đan. Ai sẽ đan đây?”

“Em không biết đan len sao?”

Chu Quang Hách lớn lên trong một môi trường mà dù là phụ nữ hay là thiếu nữ, công việc thường làm nhất chính là đan len, vừa rồi nghĩ rằng mùa xuân đang đến, áo len lông dê là trang phục thời thượng và phổ biến nhất, anh liền vô thức giúp cô chọn thật nhiều màu sắc mà không hề suy nghĩ xem liệu cô có biết đan len hay không.

“Không.” Thủy Lang ở kiếp trước là một đứa trẻ mồ côi, chưa từng thấy người xung quanh đan len, hơn nữa, ở thế giới trước kia là thế giới thời trang bùng nổ, có rất nhiều trung tâm thương mại, trong đó phần lớn đều là cửa hàng quần áo, cái đó còn chưa tính là gì, còn có taobao, đó mới gọi là một nơi đầy màu sắc, ngay cả vùng hoang dã phương Bắc xa xôi nhất cũng có thể được đưa đến đó, kim đan len đã sớm rút khỏi giai đoạn lịch sử này.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 25: Chương 25



Thủy Lang ở thế giới này sinh ra là nhà tư bản, từ nhỏ không cần phải đan len, đến tuổi dậy thì, thời cuộc thay đổi chóng mặt, lại có mẹ kế, sau đó lại đi tới nông thôn ở vùng hoang dã phương Bắc, bao nhiêu năm rồi đến cái cọng len còn chưa bao giờ nhìn thấy chứ đừng nói đến việc học đan len.

“Anh đan cho em.”

“Hả???”

Thủy Lang nhìn người vừa nhận giấy chứng nhận kết hôn với mình bằng cặp mắt khác: “Anh còn biết đan len sao?”

Cô nói lời này không có chút thành kiến nào, hoàn toàn là một kiểu ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đối với người có thể làm những việc mà mình không làm được, cũng là ngưỡng mộ người đàn ông không có những tư tưởng cứng nhắc bình thường.

“Anh không biết.” Chu Quang Hách hạ quyết tâm, chọn thêm mấy cuộn len, trong đó có phần cho chị cả và ba đứa cháu gái: “Học cũng không khó lắm, từ nhỏ anh đã nhìn mọi người đan len mà lớn lên.”

Thủy Lang lần đầu tiên chân thành giơ ngón tay cái lên: “Vậy em sẽ chờ được mặc.”

So với Thủy Lang, Chu Quang Hách dường như có chứng cuồng mua sắm hơn, mua len chất đầy cái túi lớn màu xanh lam của Thủy Lang, anh lại mua cho Thủy Lang hai đôi giày, một đôi giày da và một đôi giày trắng, mua xong, anh đi thẳng đến cửa hàng quốc doanh, mua đầy đủ đồ đạc kết hôn, vỏ gối có hình uyên ương nghịch nước, ga trải giường hifnh hoa mẫu đơn đỏ chót , một cặp bình giữ nhiệt màu đỏ tươi, một chậu rửa tráng men có hình hoa mẫu đơn đỏ tươi song hỷ, xà phòng, hộp xà phòng đỏ tươi, tách trà tráng men, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt màu đỏ tươi...

“Sao anh lại mê mẩn màu đỏ như vậy?” Thủy Lang thể nhịn được nữa hỏi, đồ vật trong tay rất nhanh đã không thể cầm nổi nữa.

Chu Quang Hách tỏ vẻ khó hiểu: “Chúng ta là vợ chồng mới cưới, màu sắc của đám cưới không phải nhất thiết phải là màu đỏ tươi sao?”

“Anh đừng làm ra vẻ giống như thật vậy.” Thủy Lang thúc giục: “Chỉ cần đồ đạc đầy đủ là được rồi, mau về thôi.”

“Được rồi, gần như là đủ rồi.” Chu Quang Hách thanh toán xong, cầm hết tất cả đồ lên: “Em xem còn thiếu gì nữa không?”

“Có anh, em không thiếu cái gì nữa đâu.” Thủy Lang thực sự không nhịn được nữa, mang theo đồ đạc “Đinh đinh đang đang” sải bước đi ra ngoài.

Đi được một lúc lâu, cô mời phát hiện người đàn ông có đôi chân dài tới thắt lưng cô vẫn còn ở phía sau rất xa, cô dừng lại, quay ngược trở lại xem có phải anh xách quá nhiều đồ nên không đi được hay không, kết quả nhìn thấy anh vẫn đứng đó, hai tai đỏ bừng, đỏ đến mức gần như sắp chảy ra máu, cô nghi ngờ hỏi: “Anh nóng lắm à?”

Thủy Lang ngẩng đầu nhìn mặt trời giữa không trung: “Hôm nay trời có hơi nóng, sáng sớm em đã để ý rồi, anh nên mua ít một chút, về sớm thôi, nếu không đợi đến giữa trưa mặt trời lên tới đỉnh đầu mới về tới nhà.

Chu Quang Hách không nói một lời, vành tai vẫn đỏ bừng, chỉ đưa tay đỡ lấy cái túi lớn màu xanh chứa đầy len từ trên vai Thủy Lang.

Thủy Lang cũng không từ chối, bả vai cô sắp bị sợi dây túi xách cắt đứt tới nơi: “Đi nhanh một chút, về đến nhà sẽ mát hơn."”

Lần này Chu Quang Hách không hề dừng lại một bước nào, hai người rất nhanh đã đi vào trong ngõ Ngô Đồng.

Lúc này đã đến giờ nấu bữa trưa, người ở bếp sau đang vo gạo, rửa rau nhìn thấy hai người đi qua, đều chào hỏi.

Chu Quang Hách đi vào trong ngõ, tay phải rảnh rỗi, ai chào hỏi hay hỏi thăm anh đã lấy giấy chứng nhận chưa, anh đều sẽ lấy kẹo trong túi kẹo đưa ra cho bọn họ.

Cuối cùng, khi về đến nhà, đã thấy ba cái wifi ngồi cạnh nhau ở ngưỡng cửa, khi nghe thấy tiếng động, tất cả đều cùng nhau quay đầu lại: “Cậu, mợ về rồi!”

Tam Nha vui vẻ chạy vào, bộ dạng này hình như là để thông báo cho mẹ.

Đại Nha và Nhị Nha chạy tới, một người cầm đồ giúp cậu, một người cầm đồ giúp mợ.

Thấy một cảnh này, Thủy Lang cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc xa lạ không thể nói rõ được, chỉ biết loại cảm xúc này là tích cực, có thể khiến trái tim trở nên tràn đầy cảm giác.

“Không cần đâu, vào nhà trước đi, mợ trực tiếp bỏ xuống đất là được.”

Đằng sau Chu Quang Hách cũng nói như vậy, hai cô bé vâng lời chạy vào nhà trước. Đại Nha cầm cái chậu rửa mặt đi đến bồn rửa ngoài sân vườn lấy nước. Nhị Nha cầm ấm nước lên rót đầy hai ly nước rồi kéo ghế dưới gầm bàn ra ngoài chuẩn bị.

Thủy Lang trực tiếp ném đồ xuống đất, xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, nói với người phụ nữ đang mỉm cười ngồi một bên: “Chị cả.”

Chu Huỷ nghe xong, nụ cười càng đậm hơn: “Hai người đã nhận giấy chứng nhận chưa?”

“Bọn em đã nhận rồi.” Thủy Lang nhận lấy chậu rửa mặt trong tay Đại Nha, đặt xuống đất, ấn tay vào trong nước lạnh, trong nháy mắt cảm thấy hơi nóng trong cơ thể đã tiêu tan: “Bữa trưa ăn gì?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 26: Chương 26



“Buổi sáng lúc anh đi, đã đến chợ nhỏ mua thức ăn trước rồi.” Chu Quang Hách đặt từng thứ đồ vật xuống, đi tới nhìn thấy Thủy Lang đã rửa tay xong, liền trực tiếp dùng nước cô vừa rửa, rửa tay bằng xà phòng: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm.”

Thủy Lang không có biểu hiện gì ra bên ngoài, không phải cô không muốn làm mà là cô không thể nấu món gì khác ngoài mì gói và cháo.

Nhưng cô cũng không nhàn rỗi, uống nửa cốc nước xong, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc vừa mua về.

Cô xách từng gói đồ vào phòng rồi lấy ra từng thứ một, nhìn thấy ba cô bé đứng trước cửa phòng nhìn vào, cô đem kẹo sữa Thỏ Trắng ra ngoài cửa, đặt lên trên cái bàn vuông: “Đây là kẹo cưới dành cho gia đình chúng ta.”

Chu Huỷ nhìn thấy kẹo sữa, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm: “Thật sự là rất lâu rồi không được ăn.”

Tam Nha nhón chân lên, háo hức nhìn kẹo thỏ trắng trên bàn: “Mẹ ơi, kẹo có ngon không? "

Cho tới bây giờ Tam Nha chưa từng ăn qua bánh kẹo này, Đại Nha Nhị Nha cũng chưa từng được ăn.

“Có ngon hay không, chẳng phải ăn vào sẽ biết sao?” Thủy Lang cầm lấy một cái kẹo, bóc lớp vỏ bên ngoài, lộ ra viên kẹo màu trắng sữa, dưới ánh mắt đầy khao khát của Tam Nha, cô bỏ vào trong miệng mình, vừa nhai vừa bước vào phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Tam Nha nuốt nước bọt một cái, nhìn mẹ: “Mẹ ơi, con cũng muốn ăn.”

Chu Huỷ ngồi an vị vào một bên bàn chỉ vào túi kẹo: “Các con ăn đi, mợ cho các con nếm thử đó.”

Tam Nha chạy chậm tới, người chỉ cao ngang tầm với cái bàn vuông, đôi bàn tay nhỏ nhắn đã rửa nhưng vẫn còn đất đen ngòm, cô bé lấy một viên kẹo sữa ra, làm theo cách vừa rồi của mợ, bóc lớp giấy bọc kẹo bên ngoài ra, không nỡ nhét toàn bộ vào trong miệng, mà l.i.ế.m trước một cái, hai mắt lập tức sáng lên, "Oa"Một tiếng, không nói ra được lời nào để hình dung, chỉ có thể tiếp tục nuốt nước bọt.

Bộ dạng này của cô bé đã khiến Đại Nha Nhị Nha ch** n**c miếng theo.

Hai đứa lớn biết kẹo rất đắt tiền, mặc dù vừa rồi mợ đã nói: “Ăn rồi sẽ biết”, nhưng không phải mợ nói với chúng, có lẽ chỉ nói với Tam Nha nên bọn chúng cũng không dám động vào.

Tam Nha bỏ viên kẹo vào trong miệng, dùng hàm răng sữa nghiến nát, cắn nhẹ một cái đã có một dòng nước ngọt chảy ra liên tục không ngừng, còn có một mùi sữa, ăn ngon vô cùng, đôi mắt to như quả nho cong thành hình lưỡi liềm.

“Chị ăn đi, mẹ ăn đi.”

Thủy Lang vừa đi ra đã nhìn thấy ba mẹ con vây quanh nhìn cô con gái út, trong mắt chị cả tràn ngập sự vui mừng và hoài niệm, trong khi Đại Nha và Nhị Nha lại tràn ngập sự khao khát và ghen tị tột cùng.

“Các cháu không ăn kẹo cưới, tức là không ủng hộ mợ và cậu các cháu kết hôn phải không?”

Đại Nha và Nhị Nha vội vàng lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi.

“Vậy các cháu còn đứng ở đó làm gì?” Thủy Lang cầm lên hai cái chậu rửa mặt: “Có ủng hộ hay không còn phải xem các cháu ăn nhiều hay ít.”

Đại Nha và Nhị Nha vội vàng chạy tới, mỗi người nhặt một viên kẹo, bóc ra rồi cho vào miệng, cái miệng phình to ra, đôi mắt mở to như chuông đồng.

Đây là cái gì vậy?

Sao có thể ngon như vậy”

Trên thế giới lại có những viên kẹo ngon như vậy sao?

Thủy Lang nhìn ba chú hamster nhỏ, trong mắt mang theo ý cười, lại nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, Chu Huỷ cũng mỉm cười, cầm một viên kẹo sữa Thỏ Trắng lên, cẩn thận chậm rãi như đọc lại ký ức, bóc lớp vỏ bọc ra, cho vào miệng nhắm mắt nếm thử, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước.

Từ bếp sau vang lên giọng nói: “Chị ơi, rau xanh em mua để ở đâu vậy?”

Thủy Lang liếc nhìn bó rau đặt dưới gầm bàn, là bắp cải xanh non của Bạch Bang Tử, cô liền cầm lên mang ra bếp sau.

Người đàn ông mặc quân phục, đeo tạp dề màu trắng, đang rất bận rộn đến khí thế ngất trời.

Trên bàn bếp bày một bát thịt ba chỉ thái lát, hai con cá diếc, một bát sườn non chần và một phần gân hầm Tử Hỉ đã nấu xong

“Nhiều món như vậy sao?” Thủy Lang quên mất cảm giác khó chịu lúc sáng sớm bị người khác nhận nhầm là phụ nữ có thai, vừa nhìn thấy nhiều món thịt còn chưa ra khỏi nồi như vậy, bụng lại cảm thấy đói.

“Hôm nay chúng ta kết hôn, phải ăn ngon một chút.” Trên mặt Chu Quang Hách mang theo một nụ cười mà Thuỷ Lang nhìn không hiểu: “Bữa này trong nhà chúng ta ăn mừng trước, buổi tối sẽ có rất nhiều món, dọn một bàn, mời bà ngoại đến uống rượu mừng.”

Thủy Lang vốn không có ý kiến gì, nhưng nghe thấy “sẽ có rất nhiều món”, cô liền nói: “Em không biết nấu cơm.”

“Anh sẽ nấu, từ giờ anh sẽ là người nấu ăn.” Chu Quang Hách cũng không để ở trong lòng, sau đó nghĩ tới điều gì đó, quay lại hỏi: "Đồ anh nấu có ngon không?"

Thủy Lang nghĩ đến món cá chiên hôm qua mình được ăn, gật đầu: “Ngon, rất ngon.”

Chu Quang Hách nhận được sự khích lệ, làm việc càng trở nên nhanh nhẹn hơn: “Trong bếp có nhiều khói, em ra ngoài ngồi nghỉ ngơi đi.”

Thủy Lang trở về phòng, sau khi thu dọn đồ đạc, nhìn chăn bông trên giường được gấp lại như một miếng đậu phụ, lại chỉ có một cái chăn bông.

Cô mở tủ quần áo, nhìn quanh một vòng, không thấy chăn bông đâu, lập tức cau mày.

Người này vừa rồi mua sắm điên cuồng trong cửa hàng, sao không nghĩ đến việc mua thêm một cái chăn bông nữa?

Ban đêm làm sao mà ngủ đây?
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 27: Chương 27



Thủy Lang cũng không quá lo lắng, nếu chỉ có một cái chăn bông, vậy chắc chắn là cô sẽ đắp, anh đắp cái gì, chỗ này là địa bàn của anh, không đến lượt cô quan tâm.

Trong cái túi lớn màu xanh lam của Thủy Lang chỉ có một cái áo khoác bông, quần dài và bộ quần áo cô mặc hôm nay, vải vừa mua ở cửa hàng, còn chưa đưa đến tiệm may, bữa cơm tối nay có lẽ cô vẫn phải mặc bộ quần áo trên người.

Không biết có phải bị hành vi của Chu Quang Hách ảnh hưởng hay không, Thủy Lãng phát hiện mình vậy mà cũng quan tâm đến việc tối nay tổ chức tiệc cưới sẽ mặc quần áo gì, vừa phát hiện ra, cô lập tức ném tấm vải trong tay vào trong tủ quần áo vẫn đang mở cửa, không nhìn thêm nữa.

Thịt heo om nước tương đỏ đậm đà, sườn xào chua ngọt, cá diếc om, bắp cải xào, lại thêm một phần đồ ăn nguội, gân hầm Tứ Hỉ.

Trong món gân hầm Tử Hỷ ngoài gân ra còn có nấm mộc nhĩ đen, trước kia Thủy Lăng rất thích ăn gân bên trong da lợn, nhưng lại không thích ăn gân hầm trong món Tứ Hỉ. Nhưng bây giờ khi cô nhìn thấy món ăn này, lại có cảm giác như đang nhìn thấy mẹ ruột đã thất lạc từ lâu, yêu thích đến mức vừa cầm đũa lên đã gắp liền hai miếng nhét vào trong miệng.

Ba cô bé đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên được ăn thịt, lại là món thịt ngon được nấu với nước tương đỏ đậm đà, nhất là món sườn non chua ngọt này, nước sốt chua ngọt, thứ duy nhất có thể so sánh được là kẹo sữa Thỏ Trắng mà mợ cho.

Ăn được hương vị này, không chỉ Tam Nha mở ra cái bụng tham ăn mà ngay cả Đại Nha và Nhị Nha cũng đều quên hết tất cả, nhét hết miếng này đến miếng khác vào miệng, ăn đến mặt mày hớn hở, miệng đầy dầu.

Bọn trẻ ăn đến khi trên đĩa chỉ còn lại miếng cuối cùng, mấy cô bé và Thủy Lang cùng lúc giơ đũa lên gắp.

Thời gian bỗng nhiên dừng lại.

Lúc này Đại Nha và Nhị Nha mới nhận ra mình đã ăn quá nhiều, vội vàng thu đũa lại, Tam Nha vô thức noi gương hai chị gái, sau khi học theo, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác, sau đó lại muốn giơ đũa ra định tiếp tục gắp miếng sườn lên thì phát hiện miếng sườn đã bị mợ gắp mất.

Thủy Lang vừa nhai miếng sườn cuối cùng vừa đưa mắt nhìn bàn ăn.

Sau khi cô nuốt xuống, Đại Nha, Nhị Nha mỉm cười, đó là một loại vui vẻ như trút được gánh nặng cho..

Tam Nha không biết hai chị gái mình đang cười gì, cũng cười theo, đột nhiên trong bát có thêm một miếng thịt nạc, là cậu gắp cho, cô bé lại vội vàng vùi vào bát tiếp tục dùng hàm răng sữa nhai thịt.

“Ăn ngon quá.” Thủy Lang đặt bát đũa xuống, ăn quá nhanh quá nhiều, đến khi phản ứng lại thì hai chén cơm to đã vào trong bụng, không thể nhét thêm bất cứ vật gì nữa: “Tối nay có sườn xào chua ngọt không?”

“Em muốn ăn thì anh sẽ nấu.” Là một đầu bếp, không có gì hạnh phúc hơn việc món ăn mình nấu được người khác khen ngợi, lại còn là vợ và người nhà nữa: “Buổi chiều anh sẽ đi nhờ bạn lấy chút xương sườn về đây.”

Thủy Lang gật đầu, khóe miệng cong lên biểu hiện mình cực kỳ vui vẻ: “Buổi chiều em phải chuẩn bị những gì?”

“Em đã ngồi tàu hỏa lâu như vậy để đến đây, hôm qua lại bận rộn quá lâu, hôm nay em nên nghỉ ngơi thật tốt.” Chu Quang Hách ăn xong miếng cơm cuối cùng trong bát, đặt đũa xuống: “À đúng rồi, có một việc, lát nữa cần em phải đi lấy số đo, chúng ta mua vải, em chọn màu, anh đưa sang chỗ bà ngoại, nhờ bà may giúp một bộ quần áo mới, mấy bộ khác thì đưa qua tiệm may.”

Thủy Lang: “Đến tối là có thể may ra một bộ quần áo sao?”

“Bà ngoại là thợ may lâu năm.” Chu Huỷ cười nói: “Ngày xưa, người ta xếp hàng ở ngoài đường, ngõ hẻm để nhờ bà ngoại may quần áo. Bà ngoại có mắt nhìn tốt, đôi tay nhanh nhẹn, cẩn thận, trước kia trong nhà máy may mặc, một ngày bà có thể may ra bảy tám bộ quần áo.”

Thủy Lang đứng dậy đi về phòng, lấy vải buổi sáng đã mua ở cửa hàng ra, tổng cộng có ba xấp vải, Chu Quang Hách nhất quyết chọn màu đỏ, cô chọn màu trắng và hồng ngọc, cô lấy ra xấp vải màu trắng, ngẫm nghĩ rồi lại cầm thêm màu đỏ, rồi bước ra ngoài.

Một xấp vải đỏ mới tinh bất ngờ được ném lên người Đại Nha, cô bé vội vàng bắt lấy, chóp mũi vừa ngửi thấy mùi vải mới, bên tai đã vang lên một giọng nói: “Mợ không thích cái này."

Mọi người trong bàn đều ngây ngẩn cả người.

Chu Huỷ ngạc nhiên hỏi: “Màu sắc này không phải để làm quần áo cho cô dâu sao?”

Chu Quang Hách cũng kinh ngạc: “Đúng vậy, hôm nay em không định may áo quần sao?”

“Làm màu này đi.” Thủy Lang đặt tấm vải trắng trong tay lên cái ghế minh vừa ngồi: “Màu đỏ quá chói mắt, em không thích, mặc áo sơ mi trắng là được rồi.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 28: Chương 28



Khóe miệng Chu Quang Hách chậm rãi hạ xuống, màu đỏ này là anh đã trải qua ngàn vạn lần lựa chọn mới chọn ra được, đặc biệt dành riêng cho cô may quần áo cưới, đột nhiên, anh lại nghe thấy Thủy Lang nói: “Nó sẽ hợp hơn với áo quần trên người anh, so với màu đỏ sẽ càng giồng một đôi hơn.”

“Được rồi, máy áo sơ mi trắng đi.” Khóe miệng Chu Quang Hách cong lên, đứng dậy nhanh nhẹn thu dọn bát đĩa: "Rửa bát đĩa xong, anh sẽ đo kích thước giúp em, sau đó đưa tấm vải trắng cho bà ngoại.”

Anh đo sao?

Thủy Lang liếc nhìn Chu Quang Hách, đột nhiên cảm thấy người này hình như không hề ngầm hiểu phải giữ khoảng cách với nhau giống như cô tưởng tượng.

“Anh rửa bát xong rồi.”

Chu Quang Hách lau tay sạch sẽ đi vào, trên mặt còn mang theo ý cười: “Hôm qua anh có nhìn thấy thước dây... Người đâu rồi?”

Tam Nha chỉ ngón tay nói: “Mợ muốn đi ngủ.”

“Đi ngủ?” Chu Quang Hách đi tới cửa, đẩy hé cửa ra, nhìn thấy Thủy Lang đang nằm nghiêng trên giường ngủ thiếp đi, trên người đắp kín chăn bông của anh, anh vô thức hạ giọng: “Vẫn chưa lấy số đo mà."

“Số đo đã chuẩn bị xong.” Chu Huỷ chỉ vào tờ giấy trên bàn: “Đều ghi ở đó.”

“Vậy thì tốt rồi, bây giờ em sẽ đưa qua cho bà ngoại."” Chu Quang Hách yên tâm, đóng cửa phòng lại, cầm tờ giấy và mảnh vải trắng lên, sau đó lại cầm mảnh vải đỏ lên: “Vải này là em mua thừa, vốn định may một bộ hỷ phục, áo sơ mi đỏ và quần đỏ, có lẽ dủ may cho ba cháu gái mỗi đứa một bộ quần áo, bây giờ lấy số đo cho mấy đứa nhỏ thôi.”

“Em trai, em dâu hào phóng thì cũng thôi đi, sao em cũng làm bây theo nó vậy?” Chu Huỷ không đồng ý: “Đây là vải dùng để may đồ cưới, sao có thể để cho bọn nhỏ mặc được.”

“Đồ cưới màu trắng đẹp hơn.” Nhìn giống một đôi hơn, Chu Quang Hách vẫn nhớ kỹ câu này: “Trẻ con mặc quần áo màu đỏ rất đẹp, nhất là các bé gái, người lớn mặc thật sự có chút chói mắt. Thôi nào, Tam Nha, đến đây, cậu lấy số đo cho cháu.”

Tam Nha lập tức trượt xuống khỏi ghế, uốn éo người để thoát khỏi bàn tay ngăn cản của mẹ rồi chạy đến trước mặt cậu, cô bé đứng thẳng, trên mặt tràn đầy mong đợi và hạnh phúc.

Chu Quang Hách nhìn bộ đồ nhỏ không biết đã vá bao nhiêu mảnh của cô bé, rõ ràng là đồ cũ, có lẽ là chị gái cao lớn mặc không vừa mới để lại, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, lặng lẽ lấy số đo.

“Trong thôn đều là như vậy. Không ít đứa trẻ thậm chí còn không có lấy một bộ quần áo. Anh chị em mặc chung một bộ quần áo cũng là chuyện rất bình thường.”

Chu Huỷ có thể nhìn ra em trai mình đang suy nghĩ gì, nói lời an ủi. Nhưng những lời này khiến hai người Đại Nha và Nhị Nha đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nghĩ về quá khứ của mình, trước kia bọn họ từng mặc chung một bộ quần áo, chính là bộ đồ Tam Nha đang mặc, chỉ người nào đến nhà bà nội nhận đồ ăn mới có thể mặc quần áo che đậy, người còn lại chỉ có thể tr*n tr**ng trốn trong đống rơm của chuồng bò, không dám lộ ra ngoài.

Bộ quần áo bọn họ đang mặc bây giờ là lúc vào thành phố được bà cố tìm cho, cuối cùng hai người mới có một bộ áo quần của riêng mình, không cần phải đổi đi đổi lại.

Đây đã là một niềm vui to lớn.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ được mặc quần áo mới.

Lại còn là màu đỏ!

Trước kia trong núi, vợ trưởng thôn mặc áo khoác bông may vải đỏ ở cổ, đi khoe khoang trong thôn suốt mấy năm, cho đến bây giờ màu đỏ ấy vẫn là màu được ngưỡng mộ nhất ở trong thôn.

Vừa rồi khi mợ đưa cho mẹ tấm vải đỏ, Đại Nha đã muốn nín thở, cô bé vừa kinh ngạc vừa choáng váng trước niềm hạnh phúc to lớn từ trên trời rơi xuống.

Làm sao lại có người hào phóng như vậy?

Mặc dù mợ nói là mình không thích nó.

Nhưng sao mợ có thể không thích chứ?

Bọn họ chưa từng thấy ai không thích màu đỏ, trên thế giới này hoàn toàn không có người nào không thích màu đỏ.

Đó là bởi vì mợ là người giống như mẹ nói, mạnh miệng nhưng trái tim mềm yếu.

Mợ đối xử với bọn họ rất tốt, chỉ là ngoài miệng không chịu thừa nhận mà thôi.

Sau khi ba cô gái lấy số đo xong, nhìn bóng lưng cao lớn của cậu mình biến mất khỏi cửa, bọn họ không kiềm chế nổi sự hưng phấn, nắm chặt tay, toàn thân bắt đầu run rẩy.

“Mẹ.” Tam Nha chạy đến bên mẹ, ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải buổi tối bọn con có thể mặc quần áo màu đỏ không?”

Chu Huỷ hốc mắt ươn ướt, gật đầu nói: “Đúng vậy, buổi tối các con có thể mặc quần áo mới.”

“Quá tốt rồi!” Nhị Nha thực sự không nhịn được kêu lên thành tiếng, một giây sau đã bị Đại Nha bịt miệng lại: “Mợ còn đang ngủ đó.”

Khoảnh khắc bị chị cả bịt miệng lại, Nhị Nha nghe thấy tiếng tim mình đập “Thình thịch”, mạnh mẽ như vậy là do hưng phấn quá mức, lần đầu tiên cô bé biết trái tim mình có thể đập mãnh liệt như vậy.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 29: Chương 29



Không ai biết rằng Nhị Nha luôn có suy nghĩ “mình tuyệt đối không thể trưởng thành”.

Bởi vì bản thân quá gầy, không có ăn, ngày nào cũng phải chịu đói bụng, thường xuyên không cảm nhận được trái tim mình có còn đập ở đó hay không, ông lão trong thôn nói nếu tim ngừng đập thì con người sẽ chết, cô bé thường xuyên cho rằng mình đã c.h.ế.t rồi, đây là lần đầu tiên cô bé cảm nhận được rõ ràng là mình vẫn còn sống.

Hoặc là phải nói, là được sống lại một lần nữa, được sống như một con người.

Với cậu, có mợ, Nhị Nha nghĩ mình sẽ có thể sống cho đến khi trưởng thành.

- Khi Thủy Lang thức dậy thì mặt trời đã sắp lặn.

Trong ngõ có thể nghe thấy tiếng chuông xe đạp “leng ka leng keng” và tiếng dây xích, thỉnh thoảng lại vang lên những lời chào hỏi như “Tan làm rồi à?” hay “Cô đang nấu món gì đó?”.

Cô bước ra ngoài sân vườn bật vòi nước rửa mặt, tinh thần tỉnh táo lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy một dãy tín hiệu wifi, miệng nhỏ cười toe toét nhìn mình.

“Các cháu đang làm gì vậy?” Giọng nói của Thủy Lang mang theo vẻ uể oải còn chưa tỉnh ngủ: “Sao lại đứng ở đây?”

“Mợ ơi, quần áo mới đã làm xong rồi." Tam Nha đột nhiên chạy tới, nắm lấy tay Thủy Lang kéo cô vào nhà, kể từ khi bà cố đưa áo quần mới đến, cô bé đã chạy đi xem rất nhiều lần, mong mỏi mợ sớm thức dậy.

Mẹ nói bọn họ phải chờ mợ mặc áo quần mới xem sao rồi mới được mặc.

“Tam Nha!” Đại Nha nhìn sắc mặt Thủy Lang, sợ cô sẽ tức giận vì hành vi của Tam Nha.

Trước đây, khi Tam Nha đụng vào Tiểu Mẫn từ nhà cậu hai, mợ hai sẽ rất tức giận, mắng nhiếc bọn họ bẩn thỉu sẽ lây xui xẻo cho Tiểu Mẫn.

Nụ cười trên mặt Nhị Nha cũng biến mất, giống như đã nhớ ra những chuyện kia, cô bé thầm mắng Tam Nha không nhớ gì được lâu.

Nhưng cả hai người rất nhanh đã phát hiện mợ nhỏ không hề tức giận giống như bọn họ tưởng tượng, chỉ đang ngáp một cái rồi để cho Tam Nha kéo vào trong.

Khi Tam Nha suýt chút nữa trượt chân vấp ngã trên bậc cầu thang,còn được mợ túm lấy cổ áo, nhấc cô bé lên đi vào trong nhà.

“Quần áo đâu?”

Đại Nha Nhị Nha vội vàng chạy vào trong phòng, cầm lấy cái áo sơ mi trắng được gấp gọn gàng đi tới.

Thủy Lang nhận lấy quần áo lật qua lật lại, phát hiện ra quần áo không phải dùng máy may ra mà giống như được may tay, cách cắt may cũng rất thời trang, không phải là áo sơ mi trắng suôn thẳng thời hiện đại, mà là được thiết kế bóp eo, cúc áo ở cổ áo tay áo được thêu bằng chỉ đỏ trông như bông hoa năm cánh, nhìn vừa tinh xảo lại vừa có hỷ khí, không hề th* t*c chút nào.

Tay nghề của bà ngoại quả nhiên là không tầm thường.

Cô đi vào bên trong thay đồ.

Vừa bước ra đúng lúc gặp được Chu Quang Hách từ bếp sau đi tới.

Bước chân Chu Quang Hách đang vội vàng đột nhiên dừng lại, hai mắt sững sờ ngắm nhìn Thủy Lang.

Ấn tượng đầu tiên của anh ở ga tàu là cô gái này thật là mảnh mai, thanh tú, chỉ là tóc luôn xoăn lại, mặc một cái áo sơ mi vải màu xám chắp vá, nếu không nhìn kỹ, sẽ không thể thấy được vẻ đẹp của cô. nhưng trong tâm anh biết người em gái này của đồng đội cũ rất xinh đẹp, có vẻ ngoài hoàn toàn khác với người đồng đội cũ của mình.

Nhưng vào giờ phút này, cô gái trước mặt trông giống một đoá hoa lê, thực sự khiến anh kinh ngạc thán phục, cứ như thể Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng hiện ra trước mặt anh .

Sự liên tưởng này khiến Chu Quang Hách bừng tỉnh nói: “Không được!”

Thủy Lang bị tiếng nói của anh làm cho giật mình nói: “Cái gì không được?”

Không được giống như Lâm Đại Ngọc, phải ăn nhiều một chút, để cơ thể mũm mĩm mập mạp.

“Không có gì, em ngồi xuống nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cơm.” Chu Quang Hách vội vàng đi về phía sau bếp, quyết định đem chia sườn xào chua ngọt, thịt bò sốt dầu hào, thịt kho tàu ra một ít, đợi đến nửa đêm sẽ làm cho cô một phần ăn thêm.

Nếu có thể ăn nhiều hơn những người khác một bữa, cơ thể nhất định sẽ rất nhanh mập mạp lên!

“Mợ ơi, mợ thật là giống như Hằng Nga trên bầu trời ~”

Tam Nha ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thủy Lang.

Thủy Lang nhéo nhéo mặt cô bé, phát hiện không thể nhéo vào, hoàn toàn không có chút thịt nào: “Quần áo mới của các cháu đã may xong chưa?”

Đống vải kia đủ cho ba cô bé may mỗi người một bộ quần áo.

“Xong rồi.” Chu Huỷ chiêm ngưỡng em dâu xong, nhìn mấy đứa con gái của mình đã chờ đợi rất lâu: “Đi thay quần áo mới cho mợ xem đi.”

Ba cô bé nhanh như chớp xông vào trong phòng, Tam Nha trực tiếp c** q**n áo ngay từ đầu, thân hình nhỏ nhắn trần trùng trục, cầm lấy bộ quần áo nhỏ nhất mặc vào người mình.

Đại Nha Nhị Nha dù rất hào hứng, cũng rất muốn mặc vào ngay lập tức nhưng khi c** q**n áo trên người vẫn hết sức cẩn thận, biết vải vóc rất quý giá, không thể có mới nới cũ, quần áo như vậy được nếu thả ở trong thôn, đều có thể khiến người ta tranh giành tới bể đầu.
 
Back
Top Bottom