Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 10: Chương 10



Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đồng thời nhìn về phía người mợ đầy vẻ chán ghét.

“Ồ~ Đáng sợ quá!” Mợ ôm n.g.ự.c lùi về phía sau:”Các người không diễn nữa à? Không giả vờ nữa à? Còn nói chúng ta, các người chiếm lấy công việc của chị gái anh rể, hai người một tháng cộng lại có thể kiếm tới một trăm năm mươi tệ, sống trong căn nhà lầu trên lầu dưới bốn gian phòng, có sân vườn có bếp sau, cả cái ngõ này, không, cả thành phố Thượng Hải này có người nào sống thoải mái hơn các người. Đừng tưởng rằng tôi không biết các người đang suy nghĩ gì, càng đừng tưởng chỉ có các người thông minh, tất cả mọi người đều là kẻ ngốc.”

Người mợ đem tất cả những lời Kim Xảo Chi nói ban nãy trả lại hết, Kim Xảo Chi tức giận đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng, răng nghiến muốn gãy, cái miệng thường ngày luôn biết ăn nói lúc này không thể mở ra được, nhưng Thủy Lang ở bên cạnh không ngừng phát ra tiếng thúc giục mất kiên nhẫn.

“Có kết hôn hay không? Có chia nhà hay không? Không chia nhà thì em không thể nào kết hôn với anh được!”

Chu Quang Hách ở bên cạnh vừa tốt tính xoa dịu Thủy Lang không ngừng cáu kỉnh, vừa hướng ánh mắt “Chỉ tại các người.” về phía vợ chồng Chu Phục Hưng.

Lưu Khúc: “Phục Hưng, Xảo Chi, nếu các cháu vẫn không nói gì, cậu sẽ phải đi tìm nhà mẹ đẻ Xảo chi để nói chuyện thôi.”

Một cái boomerang khác đ.â.m vào người Kim Xảo Chi, Kim Xảo Chi tức giận đến ngoài cười nhưng trong không cười: “Cậu ơi, bây giờ cậu được coi là trưởng bối rồi.”

“Đó là đương nhiên.” Lưu Khu tỏ vẻ chính trực nói: “Lúc chị cậu qua đời, cậu đã hứa sẽ trông non mấy đứa bọn cháu thật tốt. Bây giờ Chu Quang Hách muốn kết hôn, cậu không thể để hai đứa chiếm hết phòng ở, không chia cho Chu Quang Hách được.”

“Phục Hưng, cháu cũng không thể làm chuyện như vậy.”

“Đúng vậy, ngôi nhà đó không chỉ thuộc về một mình nhà các người. Ít nhất một nửa thuộc về Chu Quang Hách.”

“Xảo Chi, nếu không phải có chính sách chỉ có một người có thể ở lại thành phố, công việc của cháu phải là của Tiểu Hủy.”

“Nếu như không phải Chu Quang Hách sớm được học viện quân sự tuyển đi tham gia quân ngũ thì đó phải là của Chu Quang Hách.”

“Làm người không thể tham lam như vậy, không ai yêu cầu cô nhường công việc cho Tiểu Huy, chỉ là chia nhà thôi.”

“Chúng ta đều là hàng xóm cũ, chúng tôi không thể nhìn các người làm những chuyện như vậy. Nếu các người thực sự không chia nhà, Chu Quang Hách, anh tới đơn vị của bọn họ, tìm lãnh đạo đơn vị của bọn họ nói chuyện đi.

Sắc mặt của Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi bị nói tới biến thành màu đen, vừa nghe tới đơn vị đã lập tức thay đổi.

Kim Xảo Chi vội vàng nói: “Các cô chú đang nói cái gì vậy? Chúng tôi chỉ là vừa nghe nói Chu Quang Hách sắp kết hôn, không kịp phản ứng. Sao có thể bị chụp mũ không chịu chia nhà được.”

“Bố mẹ để lại căn nhà, ngoại trừ để cho tôi kết hôn, vốn chính là có một nửa để lại cho Chu Quang Hách.” Chu Phục Hưng liếc nhìn người mợ một cái: “Chúng tôi không giống một số người.”

“Chúng ta đi thôi.”

Chu Phúc Hưng vừa nói xong, Thủy Lang lập tức khoác cái túi lớn màu xanh lên vai, nói với Chu Quang Hách: “Anh cõng chị cả lên lưng đi chia nhà.”

Cơ mặt của vợ chồng Kim Xảo Chi không ngừng co giật, bọn họ lén nhìn Thủy Lang với ánh mắt đầy căm hận.

Cô gái hoang dã nóng nảy này rốt cuộc là từ đâu đến vậy?

Thủy Lang sải bước đi ra ngoài, Chu Quang Hách cõng chị cả trên lưng, theo sau là ba cô bé chạy chân trần.

“Tôi cũng đi!” Người mợ chổng m.ô.n.g lên đuổi theo, còn kêu gọi mọi người: “Mọi người đều là hàng xóm cũ, đều qua đó xem một chút, không thể để Chu Quang Hách phải chịu thiệt thòi.”

Bà ấy nhớ bản thân vừa rồi bị Kim Xảo Chi chặn họng không nói nên lời, nếu không phải Chu Quang Hách lên tiếng, đám người vướng víu này sẽ tiếp tục ăn chực ở trong nhà bà ta.

Giải quyết xong vấn đề bốn mẹ con Chu Huỷ, bây giờ người mợ đối với Chu Quang Hách tất cả đều xuất phát từ sự thành tâm trong lòng, muốn thể hiện thân phận của trưởng bối không thể để chia nhà không công bằng.

Vợ chồng Chu Phúc Hưng chưa kịp động đậy, cả đám người đã đi về hướng nhà bọn họ, hai người không còn cách nào khác đành phải kìm nén sự bực bội và tức giận của mình, đi theo mấy người đó về nhà.

Nhà Chu gia sống ở tòa nhà số 6.

Đẩy cánh cổng màu đen ra, trong sân vườn có một cây sào tre, bên trên đang phơi mấy bộ quần áo, bên tường có một dãy bồn hoa, nhưng không trồng hoa mà trồng rau xanh hành lá. hai gian phòng hướng Nam có cửa sổ mở ra sân vườn.

Cửa sổ gỗ vừa mới được sơn màu xanh lá cây, khi bước vào cửa chính mới phát hiện đây không phải là đại sảnh mà chỉ là một hành lang nhỏ, vừa đủ chỗ đặt một bàn bốn người ngồi, lúc này trên bàn chẳng có gì cả, có một lồng bàn đậy đồ ăn màu đỏ treo trên tường, bên cạnh có một cái tủ kính, trong đó có bát đũa, cửa tủ bên dưới đóng chặt.

Cửa phòng hướng nam hai bên trái phải đều đóng kín, Thủy Lang không chút khách sáo đẩy ra, dáng vẻ chủ nhân hỏi: “Hai phòng còn lại trên lầu như thế nào?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 11: Chương 11



“Phòng lớn hướng Nam cũng giống như phòng này, thực ra tầng hai tốt hơn tầng một, không ẩm ướt, không có côn trùng, kiến hay chuột.” Người mợ nhiệt tình trả lời, đi theo Thủy Lang vào trong, nhìn thấy đồ đạc bài trí trong phòng, trong mắt bà ta lóe lên vẻ ghen tị: “Ôi, hai người này sống thoải mái quá.”

Một cái giường lớn một mét rưỡi, phía trên được phủ ga giường kẻ sọc màu hồng, bên cạnh có một cái ghế sofa lò xo, phía trên được phủ vải nhung, bên cạnh ghế sofa đặt một cái bàn tròn nhỏ, trên cái bàn tròn này được phủ vải ren trắng, bên trên có một hộp pha lê tròn có kích thước vừa phải, bên trong hộp để đồ cắt móng tay, đồ may vá thêu thùa, trong phòng còn một tủ quần áo bằng gỗ hoàng dương, nhìn giống như mới được đổi, người mợ đưa tay ấn xuống giường: “Ôi! Đây là giường lò xo dây thép!”

“Cái này là màn cửa làm băng lông nhung thiên nga sao? Đúng là phong cách tây.”

“Bình thường nhìn cách ăn mặc của hai người cũng đã khiến người ta phải ghen tị, không ngờ trong nhà cũng bày biện xa hoa như vậy.”

“Đây đã xem là xoa hoa gì chứ, các người chưa từng lên lầu đò, gian phòng của Chu Mẫn trên lầu mới gọi là xa hoa.”

“Đúng vậy, đây đã coi là gì chứ, tôi đoán quần áo trong tủ còn khiến người ta ghen tị hơn.”

“Thật sao?” Người mợ bước nhanh đến bên tủ quần áo, vội vàng mở bốn cánh cửa tủ ra, tuy nhiên, ngoại trừ hai cái áo khoác bằng vải bông treo trên đó, cũng chẳng có quần áo mà hàng xóm nói là khiến người ta phải ghen tị.

Kim Xảo Chi vừa bước vào đã thấy cửa tủ của mình bị mở ra, khuôn mặt cô ta vốn đã hoà hoãn hơn một chút lại trở nên tái xanh, cũng may từ khi có người dọn vào nhà, cô ta đã thu dọn tủ đồ trước, đem hết đồ đạc gửi về nhà bố mẹ đẻ, trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm: “Không có quần áo gì khiến người ta phải ghen tị đâu, chúng tôi chỉ có hai bộ quần áo giữ thể diện trên người này thôi.”

Đã không thể ngăn cản chuyện chia nhà, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là than nghèo kể khổ.

Chu Phục Hưng ngầm hiểu ý của vợ, liền nói với em trai: “Em đã về nhà được mấy ngày, trong nhà có gì em cũng biết rõ. Em đã muốn kết hôn chia nhà, mặc dù anh không nỡ cũng không có lý do gì để ngăn cản em, phòng trên lầu hướng nam là nơi có góc nhìn đẹp nhất trong nhà, em kết hồn rồi ở gian phòng bên cạnh Tiểu Mẫn đi.”

Chu Quang Hách còn chưa kịp nói gì thì người mợ đã vội vàng hỏi: "Còn Tiểu Huỷ ở đây? Ở trên gác xép à?”

Chu Phúc Hưng nghiến răng nghiến lợi, không trả lời người mợ mà tiếp tục nói với em trai: “Em đã muốn kết hôn chia nhà, anh rất hoan nghênh nhưng anh không cho phép em đưa chị cả về ở cùng. Bố mẹ không còn , anh nhất định phải quản em.”

“Cầu thang này dốc quá, em không muốn leo đâu.” Thủy Lang đi dạo quanh một vòng rồi quay lại: “Không phải nhà có bốn phòng sao? Tầng trên đã tốt như vậy, anh chị có thể giữ lại, chúng ta sẽ ở hai phòng không tốt ở tầng dưới.”

Chu Phục Hưng cùng Kim Xảo Chi vội vàng nói: “Không được!”

Thủy Lang nhướng mày: “Vậy em sẽ không kết hôn!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 12: Chương 12



Sắc mặt vợ chồng Chu Phúc Hưng bỗng nhiên tái xanh, Kim Xảo Chi nói: “Cô có bằng lòng kết hôn hay không…”

“Ôi, các người là anh cả chị dâu sao có thể làm như vậy chứ?” Người mợ chống nạnh chỉ trỏ: “Không phải mợ ỷ mình là trưởng bối mà nói các cháu, Chu Quang Hách mang theo Tiểu Hủy, sau này nhà nào dám gả con gái cho nó, ai cam tâm tình nguyện lấy nó, khó khăn lắm mới có cô gái tốt này sẵn lòng kết hôn với nó, các người làm anh cả chị dâu sao có thể kéo chân hắn?”

“Đúng vậy, tìm đâu ra một cô gái tốt như vậy?”

“Cho các người ở gian phòng lớn hướng Nam trên tầng hai. Chuyện này còn không tốt sao? Sao các người lại không muốn?”

“Bốn gian phòng này, trước khi Phục Hưng kết hôn, vốn chính là bố mẹ bọn họ một gian, Phục Hưng và Quang Hách một gian, Tiểu Huỷ một gian, còn có bà nội Phục Hưng một gian, bây giờ nên chia ra hai gian phòng cho Quang Hách và Tiểu Huỷ.”

“Phục Hưng, cậu không thể ích kỷ không chia, cậu làm như vậy không đáng mặt làm anh cả.”

“Tôi không nói không chia.”Chu Phục Hưng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng tôi không thể cứ trơ mắt nhìn em trai mình bị kéo xuống như vậy được.”

“Chuyện này anh không cần lo lắng.” Thủy Lang xua tay nói: “Bình thường hai phòng hướng Nam tầng trệt đều có sân vườn phải không?”

“Đúng vậy.” Chu Quang Hách gật đầu, ánh mắt nhìn Thủy Lang thân thiện hơn trước đó rất nhiều: “Nhà ở ngõ Ngô Đồng đều có nhà vệ sinh, bếp sau, nhà vệ sinh thì mỗi tầng đều có, chỉ dùng chung bếp sau. Hai gian phòng hướng Nam ở tầng trệt có sân vườn, bếp sau thì ba bốn hộ đến năm hộ trên dưới đều có thể dùng được, tòa nhà của chúng ta chỉ có hai hộ gia đình, tầng một tầng hai là một hộ, tầng ba là nhà của bà Lư, bởi vì nhân khẩu rõ ràng, cho nên lúc bố mẹ anh còn sống, đã bàn bạc với nhà bà Lữ, nhà chúng ta dùng bếp sau tầng dưới, sân phơi trên tầng cao nhất là nhà bà Lữ dùng, cho nên trước mắt nhà vệ sinh và bếp sau đều không dùng chung, đều là độc lập.”

“Chậc, chậc, chậc.” Người mợ lại lên tiếng: “Cả cái ngõ này có ai sống thoải mái như anh cả cháu, đã thoải mái nhiều năm như vậy, nếu còn có suy nghĩ ích kỷ, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ.”

“Ở những gia đình khác, một nhà bốn người chen chúc nhau một phòng, thậm chí nhà năm sáu người chen chúc một phòng cũng có. Nhà các cháu chỉ có hai đứa con gái lại có thể mỗi người chiếm một gian.” Người mợ lại hát đệm: “Chỗ nào có cuộc sống như vậy chứ?”

Kim Xảo Chi xụ mặt, nếu không phải có điều kiện như vậy, năm đó con gái một chính uỷ thôn như cố tại sao lại chịu gả vào Chu gia, cô ta không thể nói gì được, đưa mắt ra hiệu cho chồng,

Chu Phục Hưng thấy em trai mình không có bất kỳ chút hy vọng nào, liền quay đầu nhìn Chu Hồi: “Chị cả, em trai rất có tình có nghĩa với mẹ con chị, chị sẽ không thực sự đồng ý để em trai chia nhà cùng sống với chị chứ?”

Áp lực lại đè lên Chu Huỷ, Chu Huỷ vội vàng lắc đầu: “Không, chị sẽ không đồng ý, chị, ngày mai chị sẽ rời đi.”

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi thở phào nhẹ nhõm, sau đó giọng nói của Thủy Lang lại khiến trái tim của bọn họ lại nhảy lên:

“Công việc có phải cũng nên nhường lại không?”

“Công việc của tôi?” Kim Xảo Chi vô thức hét lên, hét xong mới phát hiện được có gì đó không đúng, giấu đầu lòi đuôi, lập tức không chịu lùi bước, dứt khoát nói rõ: “Lúc đó là tôi gánh vác công việc thay mẹ, không phải tôi cướp đi công việc của ai cả, chính sách là như vậy, dù tôi không thay thế, cũng không thể rơi vào tay chị cả và em trai được, không thể nói chuyện nhường lại.”

“A.” Thủy Lang gật đầu, nhìn về phía Chu Quang Hách: “Vậy tiền kia phải lấy ra.”

Chu Quang Hách “Ừ” một tiếng, nói: “Lúc nãy chị dâu cũng đã nói, bố mẹ đã để lại tiền tiết kiệm của bọn họ cho em, là giành lại cho em kết hôn.”

Kim Xảo Chi tức giận như muốn nổ tung, mấy lời cô ta nói lúc trước, câu nào câu nấy giống như cái boomerang, bay thẳng tới đ.â.m xuyên qua trái tim cô ta, đôi môi cắn chặt như sáp bật máu, nhưng chỉ có thể nuốt m.á.u ngược xuống, lời đã nói ra trước mặt nhiều người như vậy, cho dù là không công nhận cũng không thể không công nhận trước mặt những người này được.

Chu Phục Hưng thở hổn hển, không khách sáo nói: “Em trai, em tìm đối tượng kiểu gì vậy? Đến đây chỉ nhắm tới nhà và tiền thôi!”

“Không phải vì tiền vì nhà thì ai mà gả con gái cho anh?” Thủy Lang thản nhiên nói.

“Cô!” Kim Xảo Chi suýt chút nữa không thở được, lúc này hận không thể tự tát vào miệng mình một cái!

“Anh cả, chị dâu, em nhất định sẽ chăm sóc chị cả, kết hôn cũng chắc chắn phải kết hôn, bọn em chọn hai phòng ở tầng trệt có sân vườn, phòng hướng nam ở tầng hai có nhà vệ sinh. Bọn em sẽ dùng nhà vệ sinh ở tầng trệt, bếp sau dùng chung, sân vườn nối liền phòng ở tầng trệt, trên giấy tờ cũng viết như vậy.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 13: Chương 13



Chu Quảng Hà nói một hơi không ngủ sắp xếp nhà cửa, không đợi hai người kia phản đối, anh đã nói tiếp: “Lúc đó trước khi mẹ mất, mẹ có để lại hai nghìn ba trăm tệ, chị cả luôn quay về, anh cũng không gửi cho bọn họ, lúc đó em đang ở trong quân đội, cũng không mang theo, tiền đều là anh cả giữ lại cho em, tiền này nên chia làm ba phần, một phần cho anh cả, một phần cho chị cả. một phần cho em, mỗi người chúng ta nhận bảy trăm sáu mươi sáu tệ.”

Những người xung quanh âm thầm hít sâu một hơi, từ lâu họ đã biết ông bà Chu là người có cấp bậc cao, chức vụ cao, nhưng không ngờ rằng mười năm trước bọn họ đã có thể để lại một khoản tiền lớn hơn hai nghìn tệ!

Hiện tại trong ngõ Ngô Đồng, có lẽ không tìm ra được mấy nhà có thể có hơn hai nghìn tệ tiền tiết kiệm.

Kim Xảo Chi cũng há hốc mồm không kém gì những người xung quanh, từ sau khi kết hôn vào nhà này, chưa bao giờ nói số tiền này sẽ phải chia cho hai người kia.

Sau khi kết hôn, hai người bọn họ đều muốn ăn mặc đàng hoàng, sau khi có con, chi tiêu của một gia đình bốn người tăng gấp đôi, dù mức lương cao hơn nhiều so với người khác nhưng bọn họ vẫn không thể tiết kiệm được một đồng nào, trong ,một lúc rút ra một nghìn năm trăm tệ, chẳng khác gì vét sạch số tiền tiết kiệm của hai người bọn họ!

Sắc mặt Chu Phục Hưng trở nên tái nhợt: “Nào có nhiều tiền như vậy?”

“Anh ơi, lúc đó mẹ đã viết thư cho em.” Chu Quang Hách bình tĩnh nói: "Là trưởng phòng Dư của Tổng cục Bưu điện thay mặt mẹ viết thư cho em. Bây giờ trưởng phòng Dư là trưởng phòng tiết kiệm của anh. Nếu anh không thừa nhận, có thể mời bà ấy tới.”

Trưởng phòng Dư? Đó không phải là người lãnh đạo trực tiếp của anh ta sao?

Sắc mặt Chu Phục Hưng lúc trắng lúc xanh giống như bức tường mới sơn, không dám nói tiếp.

“Không cần tìm lãnh đạo.” Kim Xảo Chi biết chồng mình đang ở thời điểm quan trọng đánh giá đề bạt chức vụ, năng lực là điểm đánh giá mấu chốt, nhân cách cũng rất quan trọng, không thể để cho đơn vị biết bọn họ đã có những suy nghĩ ích kỷ như vậy: “Anh cả của em không nhớ là do lúc đó anh ấy không nhìn thấy, mẹ trực tiếp đưa tiền cho chị, để chị giữ, đúng là nhiều như vậy.”

“Vậy bây giờ đưa cho chúng tôi đi.” Thủy Lang tiếp tục nói: “Bố mẹ để lại nhiều như vậy, cho nên anh chị đảm nhận công việc của bố mẹ thì tiền lương cũng sẽ không ít, số tiền để dành cho bọn em kết hôn chắc cũng không ít hơn con số đó chứ?”

Kim Xảo Chi siết chặt áo khoác, bớp tới móng tay đỏ ngầu: “Lúc chúng tôi thay thế công việc của bố mẹ, năng lực của chúng tôi không tương xứng với chức vụ nên bị giáng bốn cấp, cho tới bây giờ tiền lương cũng chỉ hơn sáu mươi tệ, vừa rồi mợ cũng đã nói rồi, hai người chúng ta đã bảy mươi tám mươi tệ cộng lại được một trăm năm mươi tệ, lại nuôi thêm hai đứa con, rất tốn kém.”

“Đã nhiều năm như vậy, tiền lương vẫn như lúc ấy à?”

“Đúng vậy!”

“Vậy hai người thật là vô dụng.” Lời nói của Thủy Lang khiến hai người đỏ mặt: “Một trăm năm mươi tệ một tháng, trừ đi chi tiêu, mười năm hai người có thể tiết kiệm được bao nhiêu?”

Người mợ vỗ đùi: “Phải được một vạn!”

“Ôi!!”

Trong sân vườn nhà Chu gia nhất thời giống như bị điều hòa không khí thổi ra một hơi lạnh, vô cùng lạnh lẽo, một vạn tệ! Tất cả mọi người chưa từng thấy nhiều tiền như vậy trong đời!

“Làm sao có thể có được từng đó.” Kim Xảo Chi kinh hãi: “Chúng ta cũng chỉ có tổng cộng một nghìn tệ tiền tiết kiệm thôi!”

Người choáng váng nhất là Chu Phúc Hưng, cô bé này không nói anh ta còn không biết, nói chuyện tính toán đơn giản, xem ra mười năm bọn họ đáng lẽ phải có nhiều tiền như vậy, vậy tại sao tiền tiết kiệm của bọn họ chỉ có hơn một nghìn tệ?

Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của chồng, Kim Xảo Chi vội vàng tính toán: “Trong thành phố đến cái rễ hành cũng phải dùng tiền mua, gạo củi dầu muối, học phí của bọn trẻ, ăn mặc ngủ nghỉ, nhất là Tiểu Mẫn của chúng tôi, các phương diện đều phải dùng tiền bồi dưỡng, mỗi tháng căn bản dư lại không được bao nhiêu tiền.”

Thủy Lang không nói gì, nhìn hai ánh mắt nhìn về phía bốn mẹ con ngồi bên cạnh.

Ánh mắt mọi người đều theo Thủy Lang nhìn sang chỗ khác.

Người phụ nữ ở đó không có đôi chân, áo vải trên người không thể nhìn ra lúc đầu rốt cuộc là vải màu gì, đầy những miếng vá, hơn nữa hoàn toàn không phải là vải mà dùng lá khô để vá lại, sắc mặt vàng như nến dơ bẩn tới không thể nhìn rõ. Có mấy người lớn tuổi một chút ở đó bỗng nhiên nhớ lại một cô bé làn da trắng mịn như pha lê, mặc một bộ áo liền váy trắng tinh, giày da bò màu đen, tóc thắt b.í.m hai bên mềm mại, ngồi trên yên sau xe đạp của bố vui vẻ đung đưa hai chân.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 14: Chương 14



Có mấy người phụ nữ đột nhiên trào nước mắt: “Vừa rồi tôi bị điên rồi, vậy mà lại trách móc bà Tống.”

“Các người có nhiều tiền như vậy, tiêu cái này tiêu cái kia, thế mà chưa bao giờ nghĩ đến việc giúp đỡ Chu Huỷ!”

“Cho dù các người không đưa tiền lương ra, bố mẹ để lại nhiều tiền như vậy, Tiểu Huỷ trở về thành phố, lại thành ra như vậy, vậy mà các người vẫn không chịu đưa ra!”

“Nhìn ba cô bé này đi, chúng vẫn còn đi chân đất!”

“Giao số tiền đó ra ngay lập tức! Nếu các người không giao, chúng tôi sẽ đến đơn vị tìm lãnh đạo của các người.”

“Tiền của bố mẹ để lại phải giao ra, tiền lương mười năm của hai người cũng phải giao ra một chút.” Thủy Lang thấy vừa rồi anh cả và chị dâu không nói rõ bọn họ rốt cuộc đã dành dụm bao nhiêu tiền cho em trai kết hôn, bọn họ chỉ than nghèo kể khổ, cô không thèm để ý đến sắc mặt của bọn họ, nói thẳng: “Một nửa tiền lương, rất hợp lý phải không?”

Đôi mắt của Kim Xảo Chi trợn muốn lồi ra ngoài, áo khoác trong tay cô bị xoắn lại như bánh quẩy: “Sao có thể nhiều tiền như vậy?”

“Cô nói đùa cái gì vậy?” Trái tim của Chu Phục Hưng đập loạn xạ. Mặc dù anh ta làm việc ở văn phòng tiết kiệm của Bưu điện, nhưng cho tới bây giờ anh ta chưa bao giờ có nhiều tiền như vậy: “Thật là vô lý!”

“Không hợp lý cái gì?” Ông cậu hừ lạnh một tiếng: “Một gia đình hai vợ chồng công nhân viên có thể sống thoải mái ở thành phố, tiền lương một người một tháng là ba mươi tệ, hai người cộng lại sáu mươi tệ đã tiêu không hết, người ta còn nuôi năm sáu đứa con, hai người các cháu chỉ nuôi hai đứa con giá, chế độ của bưu điện và đơn vị phúc lợi của khu hội nghị hiệp thương chính trị lại tốt như vậy, tiêu pha thế nào, lãng phí đến đâu, mỗi tháng cùng lắm cũng chỉ có thể tiêu năm mươi sáu mươi tệ một, tiền tiết kiệm ít ra cũng phải được một nghìn tệ, đă ra một nửa tiền lương của mười năm là rất hợp lý.”

“Đúng vậy, vừa rồi chúng ta xem qua phòng ốc, các cháu cũng đã nói, bình thường không xa hoa như vậy.” Người mợ nói giúp vào: “Đã không xa hoa như vậy, nhất định phải có rất nhiều tiền tiết kiệm, bồi dưỡng con cái có thể tốn bao nhiêu tiền, hiện tại đi học cũng chỉ là tới trường tiểu học, có thể học cái gì nữa? Tiểu Mẫn nhà các cháu đúng là được ăn ngon mặc đẹp, nhưng Tiểu Linh vẫn còn kém xa, tính toán đâu ra đấy, hai người các cháu tiền lương cao như vậy, mỗi tháng cũng chỉ chi tiêu bao nhiêu đó, công việc đều là bố mẹ cho, chia một nửa cho nhà em trai là rất hợp lý, mọi người nói đúng không?”

“Rất hợp lý!”

“Không quá đáng. Chắc chắn là không quá đáng. Tiền lương và tiền thưởng của các người cộng lại mỗi tháng có thể kiếm được một trăm năm mươi tệ, một vạn tệ vừa nói còn là ít.”

“Tôi tính toán cẩn thận một chút. Một trăm năm mươi tệ nhân với mười hai, một ngàn tám trăm tệ, mười năm là một vạn tám nghìn tệ!!”

Tiếng hít thở nặng nề lại vang lên.

Lúc này, ngay cả bản thân Chu Phục Hưng cũng không nhịn được nữa, hung hăng hít một hơi thật sâu.

“Nền tảng của chị gái và anh rể cậu là dành cho con cái, không phải cho một mình Phục Hưng cháu.” Người cậu lại trịnh trọng nói: “Tôi thấy cô gái này rất phúc hậu, cô ấy chỉ nói một nửa chứ không nói hai phần ba.”

Phúc hậu?

Kim Xảo Chi nhìn Thủy Lang, cô gái này chính là lòng dạ hiểm độc có lá gan sư tử! Há miệng một cái đã muốn mạng của cả nhà bọn họ, có chỗ nào dính dáng tới hai chữ phúc hậu sao?
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 15: Chương 15



“Anh cả chị dâu chi tiêu nhiều, em biết.”

Chu Quang Hách lên tiếng, cứu vớt hai vợ chồng Chu Phục Hưng sắp ngạt thở, sau đó lại bị anh nói tới m.á.u huyết dâng lên suýt chút nữa hôn mê.

“Ngoài khoản tiền bố mẹ để lại, tiền lương của anh chị không cần bỏ ra một nửa đâu, đưa năm nghìn tệ là được rồi.”

“Hai người này thật sự rất xứng đôi, tốt bụng, đều là người phúc hậu!”

“Chu Quang Hách không hổ là chiến sĩ nhân dân, tấm lòng nhân hậu, không lợi dụng người trong nhà.”

“Cô bé này cũng rất tốt, không quá đáng. Cô ấy không phải là người quá đáng.”

“Năm nghìn tệ thật sự là quá thiệt thòi rồi, nếu đổi lại là tôi, ít nhiều cũng phải lấy một nửa.”

...

Những người hàng xóm cũ rất xúc động, nói hết câu này đến câu khác, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của người trong cuộc.

Chu Phúc Hưng thực sự không nhịn được nữa, đưa tay bóp trán, bóp một lúc lâu, cuối cùng lấy lại hơi thở nói: “Sáu ngàn năm trăm tệ, cái đó tuyệt đối không có, chúng ta chỉ có hơn một nghìn tệ tiền tiết kiệm, không tin em để chị dậu đưa sổ tiết kiệm cho em xem.”

“Tôi đi lấy!” Kim Xảo Chi nói, đang định chạy lên lầu thì bị Chu Quang Hách ngăn lại, nói: “Không cần, anh ơi, tiền lương mỗi tháng của hai người đều có ghi chép, tại sao lại chỉ có hơn một nghìn tệ tiền tiết kiệm được?”

Chu Phục Hưng sửng sốt không nói nên lời, chậm rãi cúi đầu, cau mày suy nghĩ.

“Đương nhiên, em chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, anh chị tiêu tiền thế nào là chuyện của hai người, hiện tại chúng ta chia nhà.” Chu Quang Hách nhắc tới chuyện mình đã xác định trước đó: “Năm nghìn tệ chắc chắn là không quá đáng. Nếu anh cả chị dâu không bỏ ra nổi, đúng lúc bây giờ em đã trở về, chị cả cũng trở về, còn vợ... sắp cưới của em, đều có thể thay thế công việc của hai người.”

Chu Phục Hưng đột nhiên ngẩng đầu: “Em có ý gì?”

“Em trai, em đừng nghĩ tới chuyện đó.”Kim Xảo Chi kinh ngạc đến mức giọng điệu cũng thay đổi: “Đơn vị làm việc không phải là nơi em nói thay thế là thay thế được!”

So với sự hoảng loạn của anh cả và chị dâu, Chu Quang Hách lại có vẻ vô cùng bình tĩnh: “Trong lòng anh anh chị biết rõ rốt cuộc có thể thay thế hay không mà.”

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi nghẹn họng, nỗi hoảng sợ trong lòng lan truyền đến từng tế bào trong cơ thể, trái tim đập thình thịch như trống.

Đúng, không có gì sai, bọn họ biết rất rõ, nếu như bây giờ em trai muốn thay thế bọn họ, lãnh đạo nhất định sẽ đồng ý.

Em trai từ nhỏ đã được chọn vào học viện quân sự, mặc dù bọn họ không biết anh giữ chức vụ gì trong quân đội nhưng mười năm nay đã bao nhiêu lần người ta khua chiêng gõ trống trao huân chương và phần thưởng có công cho gia đình bọn họ, anh đã chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc, là một anh hùng chiến đấu thực sự,

Năm đó bố mẹ dốc hết tâm huyết ở nơi làm việc, cả hai người đều là những nhân vật rất được tôn trọng ở trong đơn vị, bọn họ dựa vào hào quang của bố mẹ, nếu đơn vị biết được tình hình hôm nay, biết bọn họ không thay thế bố mẹ, không chăm sóc tốt cho các anh chị em khác, lại thêm tình trạng hiện tại của chị cả, chắc chắn sẽ bắt bọn họ nhường lại vị trí.

Nếu như hai người bọn họ đều mất việc thì phải sống thế nào?

Điều quan trọng hơn là khi vị trí bị thay thế, đến lúc đó không phải bọn họ giao nhà cho em trai, chị cả mà là em trai và chị cả nhường phòng cho bọn họ.

Thời buổi này, mặc dù công việc có thể có thể tự mình quà cáp mua bán được, nhưng trong một đơn vị như của bọn họ, dù có tặng bao nhiêu quà cáo hay bỏ ra bao nhiêu tiền cũng khó mua được, người ta sẽ chỉ để lại cho người thân và con cái của họ.

Hơn nữa với chức danh, cấp bậc của bọn họ, càng chưa từng thấy ai mua bán được.

Trước đây, có một người chị họ của cô ta đã bỏ ra hơn hai nghìn tệ, chưa kể quà cáp tặng khắp nơi, mới xin được công việc làm nhân viên sắp xếp hồ sơ bình thường ở khu hội nghị hiệp thương chính trị cấp huyện của bọn họ, mức lương chỉ được ba mươi lăm tệ một tháng, cô ta cảm thấy coi thường, chị họ của cô ta lại vô cùng vui mừng.

Nghĩ kỹ hơn, nếu sau này bọn họ không còn công việc này nữa, chi tiêu túng thiếu, bọn họ làm thế nào đối mặt với những người họ hàng mà bọn họ từng coi thường, không để vào mắt kia? Chẳng phải mấy người kia sẽ dẫm đạp bọn họ gấp bội sao?

Nghĩ đến đây, Kim Xảo Chi và Chu Phục Hưng đưa mắt nhìn nhau, cô ta hiểu được ý tứ trong mắt chồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em trai, số tiền đó cũng không quá đáng đâu.”

“Đã như vậy thì lấy tiền ra đi.” Thủy Lang lập tức trả lời.

“Nhiều tiền như vậy có ai lại để trong nhà chứ?" Kim Xảo Chi vô cùng tức giận, cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay tám mươi phần trăm có liên quan đến cô gái: “Em trai, chị thấy em tìm đối tượng này là người vô cùng hợm hĩnh, em muốn chia nhà chia tiền, sau khi chia xong, cũng không phải lo không có cô gái nào chịu cưới em, cho dù là người có công việc trong thành phố, cũng sẽ có người đứng xếp hàng gả cho em, em nói có đúng không?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 16: Chương 16



Đám người đều sửng sốt, quay lại nhìn Chu Quang Hách.

Sau vài cái nhìn, bọn họ không thể không thừa nhận rằng những gì Kim Xảo Chi nói rất có lý, rất nhiều phụ nữ trong số bọn họ bắt đầu động lòng, muốn gả con gái mình cho Chu Quang Hách.

Chỉ với ngôi nhà này, diện mạo này, gian phòng này, và quan trọng nhất chính là số tiền nhiều như vậy!

Năm sáu nghìn tệ! Ai có thể có nhiều tiền như vậy!

Cho dù phải mang theo một người chị cả cụt chân và ba cô con gái nhỏ, cho dù bọn họ đều không có hộ khẩu thành phố, không có khẩu phần lương thực, nhưng có nhiều tiền như vậy, cuộc sống cũng sẽ không khó khăn!

“Chu Quang Hách, cậu xem...”

“Tôi chỉ muốn cô ấy.”

Ngay khi một người phụ nữ ngo ngoe muốn lên tiếng, Chu Quang Hách đã tỏ rõ thái độ kiên quyết c.h.é.m đinh chặt sắt.

Thủy Lang thầm thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn chưa quên người trong nhà này, vị hôn phu này là người giỏi nhất trong việc đánh giá tình hình, mặc dù cô biết anh bởi vì muốn lấy lại tài sản mới đồng ý kết hôn với cô, nhưng vừa rồi trong một cái chớp mắt kia, cô thật sự sợ anh nhất thời thay đổi ý định, sẽ đi cưới người khác.

Suy cho cùng, năm sáu nghìn tệ thực sự là một số tiền khổng lồ trong thời đại này.

Kim Xảo Chi chỉ biết oán hận liếc nhìn Thủy Lang, thầm chửi rủa, tiểu hồ ly này từ đâu đến.

Một giây tiếp theo, Thủy Lang đã làm cho cô ta không còn lòng dạ chửi rủa nữa: “Được rồi, chúng ta chia nhùa làm việc đi, anh chị đi lấy tiền, chúng tôi chia nhà.”

Chu Phục Hưng vừa rồi còn đắm chìm trong nỗi lo sợ bị mất việc nên vội vàng hợp tác: “Cứ làm như em trai nói, các người ở tầng dưới, chúng ta ở tầng trên.”

Nói xong, anh ta còn nở một nụ cười lấy lòng với Chu Quang Hách, mọi người đều hiểu ý nghĩa của nụ cười đó, chính là hy vọng Chu Quang Hách đừng nhắc tới việc thay thế công việc của bọn họ.

Kim Xảo Chi rất không tình nguyện, nhưng dù có miễn cưỡng đến đâu, cô ta cũng không thể làm gì được, công việc là bộ mặt của bọn họ, là vốn liếng để bọn họ có thể tự hào với người thân và bạn bè, là nguồn tài nguyên liên tục không ngừng trong cuộc sống của bọn họ. Thà rằng trước mắt bị móc sạch, cũng không thể bị mất hết mặt mũi, để em trai phải tới tận đơn vị làm ầm ý, nhưng mà...

Hiện tại bọn họ thực sự không có sáu nghìn năm trăm tệ.

“Em trai, chị đưa toàn bộ số tiền trong sổ tiết kiệm cho em và chị cả trước, khoảng một nghìn năm trăm tệ, còn năm nghìn tệ, có thể cho anh chị trả dần hàng tháng được không?”

trước tiên ta lấy hết tiền trong sổ ngân hàng đưa cho ngươi. Chính xác là 1.500 tệ. Ta có thể cho ngươi 5.000 tệ còn lại hàng tháng được không?"

Chu Quang Hách không trả lời mà lại nhìn về phía Chu Phục Hưng: “Anh cả, anh nghĩ thế nào?”

Chu Phúc Hưng siết chặt hai bàn tay thành nắm đ.ấ.m nói: “Ba ngày, trong vòng ba ngày anh sẽ giao toàn bộ cho em!”

“Anh điên rồi!” Kim Xảo Chi trợn mắt hét lên: “Anh có bán cả nhà chúng ta cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy!”

“Cô câm miệng lại!” Chu Phục Hưng mắng: “Với tính tình của em trai tôi, cô cho rằng nó nói đi tới đơn vị là nói đùa với cô sao?”

Kim Xảo Chi im lặng, cô đương nhiên biết người em trai này không nói đùa, cho nên cô ta mới đưa hết tiền tiết kiệm ra, còn lại từ từ sẽ trả, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới việc bàn bạc lại hay là trực tiếp không đưa.

Bọn họ thực sự không có nhiều tiền như vậy.

Bọn họ lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?

Bọn họ đi đâu làm gì, Thủy Lang không quan tâm cô lại đi xem một căn phòng khác, căn phòng này rất đơn giản, có một cái giường một mét rưỡi, một tủ quần áo lớn có gương, một tủ ngăn kéo, một bàn viết, không bày trí đồ đạc dư thừa nào, ở bên giường có một túi đồ màu xanh quân đội cho thấy đây là chỗ ở của Chu Quang Hách.

Nhưng từ dấu vết kéo lê trên nền xi măng, có thể thấy được, căn phòng này có lẽ là không phải lúc nào cũng dành cho Chu Quang Hách, bình thường có lẽ là có người khác sử dụng.

“Đồ dùng trong nhà đã khá đầy đủ, không cần phải di chuyển nữa. Chị cả và ba cháu ở gian phòng đối diện, căn phòng này sẽ giữ lại làm phòng tân hôn của chúng ta.”

Kim Xảo Chi cắm móng tay vào da thịt, kìm lại tiếng hét phát ra từ miệng, không cần di chuyển?

Đồ dùng trong nhà các người đầy đủ hết, vậy chúng tôi thì sao?

Tầng dưới tường mới được quét vôi, cửa sổ cũng vừa mới sơn, sàn nhà đã trả tiền đang được sửa sang, tủ trong phòng ngủ chính của bọn họ cũng được thay thế bằng những kiểu dáng thời thượng nhất, chỉ một cái ghế sofa làm bằng lông nhung thiên nga đã mua hết ba trăm tệ.

Trong phòng khách còn có bàn ghế, tủ kính, bộ đồ dùng bằng pha lê, còn cả nệm lò xo của cô ta nữa!

Sao có thể tặng cho chị cả và ba cô bé quê mùa đó ngủ được?
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 17: Chương 17



Kim Xảo Chi sắp nổ tung nhưng vẫn còn thiếu tiền, còn bị người ta nắm lấy công việc quan trọng hơn cả mạng sống của mình, cô t không những không dám nói nửa lời phản đối mà còn phải chưng ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Em trai, có chỗ nào không hài lòng không?”

“Ôi!” Người mợ nhịn không được cười ra tiếng, vui vẻ nói: “Mợ thấy vẫn còn thiếu giường tầng, giường trong phòng ban đầu của cháu, bốn mẹ con bọn họ không chen vào được, Tiểu Hủy lại không có chân, chắc chắn không chen được.”

Kim Xảo Chi cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết cho cái miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng vậy, cháu cũng cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ bọn cháu vẫn còn thiếu tiền, hai ngày nay bọn cháu phải bận rộn đi vay tiền khắp nơi. Lúc nãy mợ cũng đã nói, các người là trưởng bối, không thể trơ mắt nhìn chị cả chịu thiệt thòi được, có lẽ tối nay các người nhất định sẽ gửi một cái giường tầng mới cho chị cả và ba cháu gái ngủ chứ.”

Nụ cười trên mặt người mợ trở nên cứng đờ, rồi từ từ biến mất, dù sao nỗi lo lớn nhất trong lòng bà ta cũng đã được giải quyết, tâm tình rất tốt, lúc này cũng không keo kiệt: “Chắc chắn rồi, mợ đưa tới, chúng tôi cũng không giống như một số người, trong bụng ẩn giấu nhiều suy nghĩ như vậy, bên ngoài còn giả vờ làm người tốt.”

Kim Xảo Chi tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn qua quả thực vô cùng đáng sợ.

Việc chia nhà rất đơn giản, ngoại trừ quần áo và vật dụng cá nhân, tất cả đồ đạc ở tầng dưới đều thuộc về Chu Quang Hách, chủ nhiệm uỷ ban cũng đi theo xem náo nhiệt, lên lầu nhìn gian phòng hướng Nam và gác xép, ghi nhớ kỹ từng loại vật dụng, ghi chép lại hết tất cả đồ dùng ở hai phòng tầng dưới, hành lang, bếp sau và phòng tắm, còn dán con dấu.

Hai anh em Chu gia chính thức chia nhà.

Sau khi mọi người rời đi, Chu Huỷ vẫn còn sững sờ, nước mắt lưng tròng, run run nhìn Thủy Lang.

Cô ấy đã từng này, chưa từng thấy một cô bé nào có năng lực như vậy.

Từ đầu đến cuối, cô chỉ mở miệng mấy lần, nói dăm ba câu đã khiến em trai lớn và em dâu co rúm người lại, không những lấy được hai phòng hướng Nam tầng dưới đẹp nhất, có sân vườn cửa trước từ trong tay hai con gà trống sắt này, lợi hại hơn là, còn lấy được hơn sáu nghìn tệ!

Không ai biết rõ hơn cô ấy, em trai lớn và em dâu là người như thế nào, cô ấy đã hơn một lần viết thư cho gia đình vào lúc tuyệt vọng nhất, thậm chí còn đi bộ từ quê lên thành phố mà không một xu dính túi, bởi vì em trai lớn và em dâu tránh mặt cô ấy, không còn lựa chọn nào khác, cô ấy chỉ có thể ôm đói bụng quay trở lại nơi địa ngục đó.

Bất giác, Chu Huỷ nhìn Thủy Lang với ánh mắt vô cùng kính nề.

Thủy Lang đương nhiên ra được ánh mắt này, ngoài chỉ cả ra, phía sau còn có ba đôi mắt rụt rè sợ hãi nhưng vẫn sáng long lanh nhìn cô đầy ngưỡng mộ.

Mấy ánh mắt này quá chói mắt, nhưng cô không hề kinh ngạc cũng không quá quan tâm đến những người này.

Suy cho cùng, lên tiếng giúp đỡ là điều kiện kết hôn của vị hôn phu, cô không phải là người thân thực sự của bọn họ, sau này cũng không thể là người thân thực sự, bọn họ chỉ cần thân thiện với nhau, không cần những tương tác trao đổi không cần thiết, sinh ra những tình cảm dư thừa.

“Cô gái, cô yên tâm, sau khi cô và em trai tôi kết hôn, tôi sẽ trở về nông thôn, sẽ không trở thành gánh nặng trong cuộc sống của hai người.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 18: Chương 18



Thủy Lang vô thức mím môi lại, nghĩ tới điều gì đó, cô quay đầu nhìn về phía bốn mẹ con đáng thương, vô thức hạ giọng: “Nếu là em, em sẽ không nói những lời như vậy.”

Chu Huỷ vội vàng nói: “Tôi nói là thật lòng, không phải giả vờ đâu.”

Sự kiên nhẫn của Thủy Lang dường như đều dùng vào lúc này, cô thở dài: “Những người trong thành phố này, phần lớn đều khiến chị thất vọng phải không?”

Chu Huỷ giật mình, hai mắt đột nhiên đỏ hoe, không nói gì mà lắc đầu: “Tôi không trách bọn họ, là tôi... tôi không ra gì.”

“Quả nhiên."”

Lời nói của Thủy Lang trực tiếp khiến Chu Huỷ vô cùng xấu hổ, cô ấy cho rằng Thủy Lang không thích mình, người thân đều coi thường cô ấy, xa lánh cô ấy, ai mà không ghét bỏ cô ấy đã mất đi đôi chân, lại còn mang theo ba đứa con vướng víu.

Trong lòng Chu Huỷ tràn đầy khổ sở, đang định mở miệng trấn an người em dâu sắp vào nhà, đã lại nghe thấy.

“Người bà ngoại đó, gánh chịu nhiều áp lực như vậy, vẫn không từ bỏ chị, ngoại trừ người em trai kia của chị, tất cả mọi người đều trách móc bà ấy, làm bà ấy thất vọng, không có ai quan tâm tới tâm tình của bà ấy.”

“Kể cả chị.”

Chu Huỷ ngơ ngác nhìn Thủy Lang, vô thức giải thích: “Tôi... tôi không để bà ngoại đưa tôi về, tôi biết tôi sẽ liên lụy bà ngoại, tôi biết bọn họ sẽ trách móc bà... nhưng tôi, tôi không có chân... tôi không thể ngăn cản được cũng không đi được.”

Thủy Lang rất tin tưởng người chị cả trước mặt thật sự muốn trở về, không muốn ở lại trong thành phố liên luỵ em trai mình, cô nói chuyện rất thẳng thắn: “Chị đã vào trong thành phố rồi, vừa rồi bà ngoại bị nhiều người chỉ trích như vậy, em cũng nhìn thấy, chắc chắn mấy ngày nay không thiếu những lời lẽ khó nghe, bà ngoại có để ý không? Nếu bà ngoại để ý thì đã không đưa chị trở về, bà đã sớm chuẩn bị tinh thần nhận lấy thái độ gay gắt của người thân, những người đó làm gì, bà đều có thể không quan tâm, chỉ cần chị có thể sống tốt, nhưng chị thì sao? So với những người đó, chị còn khó chịu hơn,càng khiến người ta phải thất vọng, khổ sở.”

Câu hỏi này khiến Chu Huỷ giống như bị đánh, nước mắt rơi như mưa: “Là tôi ích kỷ... tôi không ngờ...”

“Cho nên, sau này chị đừng nói những lời như thế này nữa. Mỗi lần chị nói những lời đó sẽ như xát muối vào lòng bà ngoại.” Thủy Lang không hỏi chị cả rốt cuộc ở nông thôn đã xảy ra chuyện gì, cô nói như vậy là vì không muốn có thêm rắc rối, một khi tình hình ổn định, mới có thể thực sự nhận giấy chứng nhận ở lại thành phố sớm một chút.

Nhưng nếu chỉ cần hơi động não suy nghĩ một chút, cũng biết đại khái chuyện gì đã xảy ra.

“Mẹ ơi, đừng khóc.”

Ba cô bé đưa đôi bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của mình ra lau nước mắt cho mẹ.

Thủy Lang ngoảnh mặt, nhìn về phía ngoài cửa.

Chu Quang Hách tay trái xách một cái giỏ tre, tay phải xách một túi lưới đi vào.

Hai mắt Thủy Lang sáng lên, co chân lao tới: “Anh mua thức ăn à?”

Chu Quang Hách cười nhẹ nói “Ừ” một tiếng: “Anh vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy xe cá đù vàng và cá hố giao đến tận cổng chợ nhỏ, anh mua mỗi loại hai cân, em có thích ăn cá không?”

“Ăn.” Hiện tại không có thứ gì mà cô không thích ăn, lại nhìn thấy một bó giá đỗ xanh được xếp ngay ngắn trong giỏ trẻ bên cạnh: “Đây là giá đỗ à? Giá đỗ tươi như vậy!”

“Giá đố xào, đợi lát nữa ăn nhiều một chút.” Cũng đừng nhớ thương cỏ dại và dưa mầm mọc trong ngõ nữa, Chu Quang Hách không nói ra câu sau này, trong lòng suy nghĩ, mỗi lần mua thật nhiều rau xanh, cô ăn no rồi, biết ngày nào cũng không thiếu rau củ quả, tự nhiên sẽ không nghĩ tới nữa.

Thủy Lang không có tiền đồ nuốt nước bọt một cái, bụng cũng đồng thời phát ra tiếng kêu “Ục ục”, ầm ĩ đánh nhau lâu như vậy, buổi sáng món bánh xèo sữa đậu nành và bột quẩy chiên đã tiêu hóa hết, đang cần bổ sung đồ ăn gấp.

Dạo này dầu rất đắt, ngoài ra phiếu dầu cũng rất khan hiếm, cô tưởng nhiều lắm anh chỉ đổ một ít dầu chiên cá, sau đó sẽ thêm nước vào nấu, không ngờ anh đổ thẳng hơn nửa nồi dầu, bỏ cá vàng nhỏ đã được ướp gia vị bọc bột mì vào chiên.

Nhìn cách tính toán này, cá hố cũng sẽ chiên trong dầu.

Những con cá nhỏ nhào lộn bơi lội trong chảo dầu phát ra âm thanh “xèo xèo”, mùi thơm tràn ngập khắp căn bếp phía sau, Thủy Lang cảm thấy một cảm giác hạnh phúc đã lâu không gặp bao trùm, cô hít một hơi thật sâu mùi thơm đó, chưa cần ăn đã cảm thấy tuyệt vời không thể tả.

“Ăn một con trước đi.”

Chu Quang Hách gắp một miếng cá vàng tẩm bột đã chiên vàng, nóng hôi hổi, vô thức muốn thổi nguội, cảnh tượng buổi sáng ăn bánh nướng hiện lên ở trước mắt, anh mím môi rồi nói: “Để nguội rồi ăn, cần thận bị bỏng.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 19: Chương 19



Thủy Lang cầm lấy cái đuôi con cá vàng nhỏ, không ngừng phồng má thổi hơi về phía con cá đù nhỏ màu vàng, thổi đến khi nguội bớt, khóe mắt cô liếc về mấy người đang phát tín hiệu Wifi… cô dừng lại một chút, không xoay qua chỗ khác, thay vào đó, quay mặt ra cửa bếp sau, cắn “rụm” một miếng, miếng thịt cá giòn bên ngoài, mềm bên trong lấp đầy toàn bộ vị giác.

Thịt cá béo, mềm, thơm ngon, thoang thoảng vị ngọt dịu dàng, vỏ ngoài lại giòn giòn, ngon đến mức khiến người ta phải rụng lông mày!

Tiếng nước bọt “Ùng ục ùng ục” không ngừng truyền ra từ phía sau, Thủy Lang ăn mấy miếng cá đù nhỏ màu vàng, đền đầu cá cũng không chừa lại, cuối cùng, cô cắn một miếng xương cá, đúng lúc cô đang định nhai “Cót ca cót két” cả xương cá, Chu Quang Hách đã ngăn lại: “Còn nhiều lắm, đợi lát nữa còn có cả hố chiên nữa.”

Thủy Lang mới dừng lại.

Xương cá vừa ném ra bên ngoài, một tín hiệu wifi thấp nhất từ phía sau xông ra, nhanh như chớp chặn lấy khúc xương cá sắp rơi vào thùng rác, lập tức cho vào miệng nhai rôm rốp.

“Tam Nha!” Hai đứa lớn hơn ở phía sau mặt đỏ bừng vội vàng đuổi theo, cô bé “chẹp chẹp” mấy tiếng ngon lành, trốn chỗ này trốn chỗ kia, nhất quyết không để hai chị gái giật lấy xương cá trong miệng.

Cuối cùng, một bàn tay to lớn giữ lấy đầu cô bé, dùng một con cá đù vàng nguyên vẹn thay thế cho xương cá.

Đôi bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của Tam Nha cầm lấy con cá vàng tẩm bột chiên vừa mới ra khỏi nồi, đôi mắt to như quả nho của cô bé dường như được phủ một lớp sương, vui vẻ đưa cho hai chị gái nhìn: “Thơm quá!”

Đại Nha và Nhị Nha cùng liếc nhìn Thủy Lang, sau đó lại cùng cúi đầu mắng em gái: “Mợ còn chưa được ăn!”

“Mợ ăn rồi!” Tam Nha đưa ra một cái tay nhỏ, dựng thẳng ngón trỏ đầy dầu mỡ và bẩn thỉu lên, chỉ vào xương cá trong thùng rác: Mợ vừa mới ăn xong.”

“Dù sao thì em cũng không được ăn!” Nhị Nha lấy con cá vàng nhỏ tẩm bột chiên khỏi tay em gái, sau đó mở lòng bàn tay đưa cho Thủy Lang, cẩn thận nói: “Mợ, mợ út... “

Thủy Lang nhìn Tam Nha chu cái miệng nhỏ lên, những giọt sương lăn ra từ trái nho: “Con cá này bị bàn tay đầy bùn của các cháu cầm rồi, ngoài cháu ra, không ai dám ăn đâu.”

Nhị Nha lén liếc nhìn con cá tẩm bột chiên nhỏ trong tay mà cô bé chưa từng ăn bao giờ, con cá chiên vàng óng, giòn tan, tỏa ra mùi thơm quyến rũ, cô bé không nhịn được nuốt nước bọt một cái.

Cô bé muốn nói, mình dám ăn, còn là rất muốn ăn.

Chị cả cũng dám ăn.

Mẹ cũng dám ăn.

Nhưng...

“Mợ ơi, mợ không muốn ăn sao?”

“Mợ không muốn ăn, cháu ăn đi.” Chu Quang Hách lại gắp một con khác đưa cho Tam Nha, “Đừng khóc nữa, lấy xà phòng rửa tay rồi ăn đi.”

Nhị Nha không dám tin, vui như bay lên trời nhìn con cá tẩm bột chiên nhỏ trong tay, ngẩng đầu liếc nhìn Thủy Lang một chút, thấy cô quay đầu nhìn chằm chằm vào giá đỗ trong chậu, cô bé lập tức hiểu ra mợ có ý gì, trên mặt cô bé nở một nụ cười rạng rỡ, nhanh chân chạy vào phòng sau, đưa con cá tới trước mặt mẹ, mời mẹ ăn.

Khoé mắt Thủy Lang để ý đến động tĩnh bên kia, quay đầu lại nhìn thấy Đại Nha đang dựa vào tường, khuôn mặt gầy đến xương cốt đều lồi ra: “Mọi người đều có, cháu cũng đến lấy một con đi.”

Đại Nha lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin giống như Nhị Nha vừa rồi, sau đó lập tức lắc đầu: “Cháu... cháu không đói…”

“Cầm lấy đi.” Chu Quang Hách gắp một con cá đưa cho Đại Nha: “Cậu hai không giống cậu cả.”

Ánh mắt Đại Nha vẫn dừng lại trên khuôn mặt Thủy Lang, sau khi quan sát kỹ, phát hiện thực sự cô không có chút miễn cưỡng nào, hay có “âm mưu” chờ mình ăn xong sẽ lại kiếm cớ gây chuyện, trong lòng hiểu ra mợ hai thực sự khác, kinh ngạc nhận lấy con cá tẩm bột chiên nhỏ mà cậu hai đưa cho.

Cá tẩm bột chiên vàng giòn, có chút hơi nóng bốc ra, mùi thơm từng đợt xộc vào mũi.

Đại Nha đã lớn như vậy cũng chưa bao giờ ăn cá thế này.

Vừa rồi cô bé bị mùi hương hấp dẫn, không tự chủ được mà bước tới, nhìn thấy con cá nhỏ còn được bọc trong bột lòng trắng trứng.

Ở nông thôn bọn họ cho tới bây giờ chưa từng một mì trắng trộn trứng gà, chỉ mới được nếm thử một lần ở thành phố trong nhà bà cố, mùi vị thơm ngon khiến cô bé nằm mơ cũng nghĩ tới

Vừa rồi nhìn thấy một giỏ cá sống, trong lòng thậm chí còn dâng lên cảm giác, muốn đem cá sống bọc bột mì trứng gà nuốt xuống.

Mặc dù cậu hai đã mua đồ ăn, mặc dù cô bé biết rằng cậu hai rất tốt với bọn họ nhưng trong lòng Đại Nha không chắc chắn rốt cuộc hôm nay bọn họ có thể được ăn hay không.

Cô bé vạn vạn lần không ngờ chẳng những mình được ăn, mà còn được ăn trước bữa cơm!

Đại Nha nghĩ đến lúc ở nông thôn chỉ có những đứa trẻ được cưng chiều nhất mới được ăn trước bữa cơm, cầm được bánh cao lương vẫn chưa ra khỏi nổi, đôi mắt cô bé lập tức nóng lên, trong lòng tràn đầy cảm động, lén liếc nhìn mợ hai của mình.
 
Back
Top Bottom