Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 390



Trước khi xảy ra sự việc ở Tĩnh vương phủ, với tư cách là Công chúa của Tĩnh vương, một mình Dư thị phải tiêu tốn hàng vạn lạng bạc mỗi năm cho quần áo và trang sức. Với việc bổ sung thêm gia vị và ngọc bích, chi phí chỉ có thể tăng lên. Trước đây, Dư thị chưa bao giờ cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ nhìn lại, bà nhận ra đó là một điều xa xỉ.

Ý nghĩ như vậy đã xa vời, Dư thị nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình lại.

Bà cẩn thận khóa hộp gỗ lại, quay đầu cười nhìn Diệp Gia: "Gia Nương, cả mẹ và Doãn An đều ủng hộ con. Nếu con muốn nhờ mẹ giúp đỡ ở lĩnh vực này trong tương lai, mẹ không dám nói rằng mẹ sẽ có thể làm tốt, nhưng mẹ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức."

Trong mắt Diệp Gia hiện lên tham vọng, mím môi cười: "Vẫn còn sớm, đừng vội, chúng ta đi từng bước một."

Hai người nói chuyện xong, Diệp Gia nhìn chằm chằm bộ trang phục này rồi trở về phòng. Chu Cảnh Sâm đang ngồi ở bàn, trên tay cam sách. Nhìn thấy Diệp Gia đi vào, hắn ngẩng đầu, hai mắt đột nhiên sáng lên. Diệp Gia không có sự nhút nhát của nữ nhân, nàng ngẩng mặt và bước đến trước mặt Chu Cảnh Sâm mà không hề có chút ngượng ngùng nào. Nàng còn nhướng mày nhìn hắn, mỉm cười: "Trông không đẹp sao?”

Yết hầu của Chu Cảnh Sâm di chuyển lên xuống, hắn cong khóe miệng mỉm cười: "Trông rất đẹp.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình thích loại nữ nhân đó trước đây, nhưng sau khi gặp Diệp Gia, hắn nhận ra rằng hắn có thể thích những nữ nhân trong sáng và hào phóng. Bàn tay đang cầm cuốn sách dừng lại, bề mặt cuốn sách bị ấn lõm vào vài lỗ. Ánh mắt hắn vô thức dõi theo làn môi Diệp Gia. Vốn dĩ hắn chọn màu này vì Diệp Gia muốn, nhưng không ngờ rằng màu son này khi thoa lên môi Diệp Gia lại hấp dẫn đến vậy.

Diệp Gia kiêu ngạo đi tới trước mặt hắn mấy lần, Chu Cảnh Sâm cũng đưa mắt nhìn theo nàng hồi lâu. Đột nhiên hắn đóng sách lại và đặt nó lên chiếc bàn nhỏ. Hạ mắt xuống, hắn chợt đứng dậy, vội vàng xỏ giày vào.

Diệp Gia một tay câm chiếc gương nhỏ, quay đầu nhìn hắn vài lần.

Chu Cảnh Sâm không nói một lời, mở cửa, sau đó đi đến cửa phòng Dư thị, dè dặt gõ hai lần: "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."

Diệp Gia chớp mắt, cầm lấy gương đi ra cửa. Nửa người hướng ra cửa, vươn đầu nhìn.

Chu Cảnh Sâm liếc nhìn nàng, khi ngước mắt lên, hắn nhìn thấy Dư thị đang mở cửa. Hắn không biết là cố ý hay gì đó, giọng nói không cao, nhưng Diệp Gia có thể nghe rõ: "... cuộc hôn nhân trước đó làm quá cẩu thả, lúc đó con không có ở nhà, còn Gia Nương nữa. Trong lòng bối rối. Bây giờ có chút khó tả, không thể bái Thiên Địa cùng Gia Nương là một sự hối hận lớn trong lòng. Mẹ ơi, con quyết tâm sắp xếp một lễ kết hôn mới với Gia Nương." Diệp Gia vô thức cảm thấy tê dại từ đầu đến chân, tim bắt đầu đập hồi hộp.

Giọng nói của Dư thị có chút trâm, bên ngoài không thể nghe rõ. Diệp Gia muốn ghé sát vào nghe, nhưng quay lại thì thấy Uy Nhuy nằm ở cổng, nửa thân vươn ra ngoài, đôi mắt to đen láy nhìn cô một cách kỳ lạ.

"Ừm/" Diệp Gia đứng thẳng lên, mỉm cười với cô bé: "Cháu đang nhìn gì vậy? Cháu không nhận ra sao?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Uy Nhuy lập tức nhảy dựng lên: "Di ơi!"

"Ừm"

"Dì!" Uy Nhuy lao vào, vòng qua Diệp Gia và hét lên phấn khích: "Hôm nay dì trông thật đẹp!"

Diệp Gia mỉm cười gật đầu, cố ý hỏi cô bé: "Hôm qua trông dì có đẹp không?"

Cô bé trợn tròn mắt, sau đó nắm lấy tay Diệp Gia, cười rất nịnh nọt: "Dì ngày nào cũng xinh đẹp!"

Lời nói của đứa trẻ khiến Diệp Gia bật cười. Đưa tay vuốt tóc cô bé, Diệp Gia trở vào nhà thay quần áo. Không phải nàng không thích mặc, mà là nàng sắp phải đi làm, bộ đồ đẹp như vậy không nên bị bẩn. Quay người lại, nàng thấy bộ quần áo nhỏ ngày đó nàng ném vào giỏ vẫn còn đó, Diệp Gia gãi khóe mắt, lấy bộ quần áo nhỏ đó ra giặt.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 391



Diệp ngũ muội và Diệp tứ muội đang ở trong bếp nấu ăn, Diệp Gia giặt xong quần áo, tìm không thấy chỗ nào để treo. Bên ngoài trời lạnh đến nỗi miếng vải ngâm nước sẽ đóng băng trong chốc lát nếu mang nó ra ngoài. Diệp Gia đơn giản lấy một sợi dây vào nhà, buộc vào giữa hai cái tủ rồi treo quần áo lên.

Sau khi phơi xong, ngay khi Diệp Gia bước vào phòng bếp phía sau, hai chị em đã nhìn thấy dáng vẻ của nàng.

Dù đã thay quần áo nhưng cách trang điểm trên khuôn mặt và búi tóc vẫn không thay đổi. Diệp tứ muội sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Gia. Ngày xưa họ biết chị ba rất đẹp, một mỹ nhân hiếm có ở khắp cả nước. Nhưng ngày nào nhìn vào cũng nghĩ là bình thường, bây giờ lần đầu tiên nhìn thấy nàng trang điểm, Diệp tứ muội thực sự rất sốc. Tứ muội mím môi, nhịn không được hỏi: "Chị, trên mặt chị bôi cái gì vậy?"

"Phấn hồng." Diệp Gia đặt chiếc chậu gỗ lên bàn, quay người lại thấy Diệp tứ muội đang nhặt rau đã dừng lại, liền hỏi: "Sao vậy?"

"Trước đây muội đã từng nhìn thấy phấn hồng. Trương Xuân Phân bôi nó mỗi ngày và trông giống như một con ma..."

Diệp ngũ muội cả đời chưa từng nhìn thấy phấn hồng, nàng chỉ biết Trương Xuân Phân mỗi ngày đều bôi, nàng thầm cảm thấy phấn son lúc bôi lên rất xấu xí: "Sao khi bôi lên mặt lại như thế này?"

Diệp tứ muội đã bôi nó một lần, vào ngày cưới của cô, chị gái của gia đình chú ba trong làng đã lấy nó cho cô. Nói thật, lúc vẽ lên cũng giống như vậy, Diệp tứ muội chưa bao giờ nghĩ tới khi vẽ lên lại đẹp như vậy: Chị, chị, chị...

"A, cái này? Là đại nương ngươi làm cho."

Diệp Gia không biết hai chị em này có thể nhìn thấy điều đó hay không, và có chút bối rối trước phản ứng kinh ngạc của họ."Son này là thứ đòi hỏi sự cẩn thận và khéo léo. Nếu áp dụng tốt, nó sẽ trông đẹp hơn. Nếu áp dụng không tốt thì nó sẽ trông chẳng khác gì bức họa quỷ vậy. Nếu hai người tò mò, hôm nào ta đến cửa hàng son môi lấy mấy hộp về, bảo đại nương ngươi trang điểm cho các ngươi một lần."

Diệp Gia vừa nói như vậy, hai người lập tức vui mừng. Diệp tứ muội nhìn chằm chằm màu môi của Diệp Gia, ánh mắt có chút điên cuồng: "Sao muội lại cảm thấy màu son này của tỷ không giống với những loại son bán trong các tiệm son trên trấn vậy?”

"Khụ khụ." Diệp Gia nghiêng mặt đi, làm bộ rất bận rộn: "Màu son này chỉ có một hộp, chỗ khác không có bán."

Buổi trưa ăn cơm với thịt dê. Thịt dê ăn vào ngày lạnh cùng với cơm đúng là vừa ngon vừa thơm. Bây giờ món này đã trở thành món sở trường của Diệp ngũ muội rồi, món ăn làm ra phải gọi là tuyệt vời. Diệp Gia vừa mới ăn hết cơm, Dư thị lập tức gọi Diệp Gia vào trong phòng. Không cần Dư thị mở miệng, Diệp Gia cũng đoán được nương muốn nói cái gì. Quả nhiên, Dư thị vừa mở miệng là đã nói về việc Chu Cảnh Sâm đề nghị thành hôn một lân nữa. Mở miệng ngậm miệng nào là lúc trước nàng vào nhà đúng lúc tài chính khó khăn, hôn sự thì làm thô sơ, khiến Diệp Gia phải chịu nhiều khổ sở. Lần này trong nhà có tiền rồi, mấy người thân của Diệp Gia cũng đều ở đây, Chu Cảnh Sâm cũng kết giao nhiều bạn tốt ở nơi đóng quân. Vừa đúng lúc có thể tụ tập bạn bè và người thân lại chuẩn bị một lần nữa.

"Doãn An nói chuyện này con đồng ý." Dư thị chưa từng nghe nói nhà nào cưới vợ mà làm hôn sự hai lần cả, nhưng trong hoàn cảnh này, rất nhiều chuyện cũng không thể dựa theo quy củ cũ được. Nếu Chu Cảnh Sâm đã có ý xác nhận thân phận của Gia Nương, đương nhiên Dư thị sẽ không ngăn cản.

Hiện giờ Dư thị một lòng một dạ muốn nhận người con dâu Diệp Gia này, người bên ngoài nói gì bà ấy cũng mặc kệ: "Gia nương, trong lòng con tính toán như thế nào?"

Diệp Gia có thể nói rằng nàng ở thế bị động hay không? Chẳng phải hai người đang nói chuyện thì mơ mơ hồ hồ bị Chu Cảnh Sâm bắt quyết định sao?
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 392



Trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, Diệp Gia cũng không phải là người nói không giữ lời. Nếu đã đáp ứng Chu Cảnh Sâm, nàng cũng sẽ không hối hận: "Cũng không cần làm lớn chuyện, lúc trước phu quân hối hận không thể đích thân bái lạy trời đất và thực hiện lời hứa. Nay có cơ hội làm lại lần nữa cũng chỉ là hoàn thành những việc còn thiếu mà thôi. Vừa lúc phu quân muốn nghỉ hưu mộc đến đầu xuân sang năm, thừa dịp rảnh rỗi thì đem lễ vật này nọ cho vào kho là được rồi."

Dư thị nghe được thì liên tục gật đầu. Lần trước đúng là con dâu ôm gà trống bái đường. Thật là khó coi quá mài

"Vậy được, ta sẽ chuẩn bị chuyện này." Dư thị sợ Diệp Gia tuổi trẻ chuẩn bị không chu đáo, vừa lúc bà ấy cũng rảnh rỗi không có việc gì, nên quyết định tự mình lo liệu chuyện này: "Con an tâm làm chuyện lớn của con, những việc này ta để quản. Đến lúc đó nếu thật sự bận quá, ta nhờ Viện Nương giúp một chút là được.

Dư thị đã tri kỷ như vậy, đương nhiên Diệp Gia sẽ không cự tuyệt: "Vậy được, chuyện này làm phiên nương phí tâm rồi."

Nói chuẩn bị là Dư thị lập tức đi làm ngay. Sau khi gọi Tôn thúc ra lái xe, bà vội vàng đi đến cửa hàng bán giấy đỏ hỏi mua. Lại đi cửa hàng bánh kẹo điểm tâm, Trương chưởng sự cũng đi cùng. Lo thời gian Chu Cảnh Sâm nghỉ hưu mộc không dài, đến mười lăm tháng giêng năm sau là phải đi nữa rồi. Thời giờ quá gấp, Dư thị cũng chỉ có thể gấp rút đi chuẩn bị. Cũng may hôn sự cũng không cần làm lớn, miễn là đủ mọi thủ tục và lễ nghi là được rồi.

Dưới sự chỉ đạo của bà ấy Chu Cảnh Sâm cũng bận rộn, mọi việc mời và mua bán đều do Chu Cảnh Sâm đảm nhiệm.

Dư thị muốn thêu một cái váy cưới thật đẹp cho Diệp Gia nên ngày đêm đều bận rộn. Ban đêm thấy bà thắp đèn thêu thì Diệp Gia không đành lòng. Mọi người đều bận đến mức chân không chạm đất, Diệp Gia bên này cũng có chuyện. Hạt cao lương sau khi ngâm một ngày một đêm thì hôm sau lập tức mang lên bếp hấp.

Hạt cao lương hấp chín, Lâm Trạch Vũ lập tức mang nồi đất lớn đã làm nóng xong vào hôm qua tới đây. Diệp Gia đổ hạt cao lương vào, sau đó đổ nước nóng vào cùng. Diệp ngũ muội rắc tửu khúc mài thành bột phấn lên trên, sau đó đặt nồi đất lớn trong căn phòng trống cạnh bếp. Bên cạnh bếp lò vốn là khoảng trống để lấy củi. Tôn thúc để củi sang một bên, sau đó đặt nồi đất lên.

Mỗi ngày đều khuấy một chút cho chúng lên men ở nhiệt độ thấp.

Bên này Diệp Gia đã chuẩn bị xong rượu, A Cửu rốt cục cũng trở về từ Luân Đài.

Hắn ta vừa trở vê là đã lập tức đi tìm Chu Cảnh Sâm một mình, hai người ở trong phòng phía đông trầm tư hồi lâu. Bên phía đông có hai phòng, một phòng là phòng ngủ của Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm. Gian phòng còn lại là phòng trống đã được dọn sạch và chỉ được sử dụng để làm thư phòng. Nơi này đã được Chu Cảnh Sâm dọn dẹp qua. Hắn đóng một kệ sách để bày sách lên, thêm một chiếc bàn được bố trí phòng khi có người muốn hỏi chuyện họ còn có thể có một chỗ để ngồi xuống và nói chuyện.

Hai người ở phòng phía đông nói chuyện gần nửa canh giờ cho đến khi A Cửu bước ra với vẻ mặt trâm tư. Hắn ngẩng đầu thì nhìn thấy Diệp Gia, nghĩ đến chuyện Chu Cảnh Sâm vừa nhắc tới, lập tức vỗ đầu mình: "Tỷ, không phải chuyện kia chúng ta đã sớm nói rõ rồi sao?"

Lúc này Diệp Gia nở nụ cười: "Đúng là đã nói rồi, nhưng cụ thể như thế lại chưa bàn rõ ràng."

"Được rồi, tỷ chờ ta ve phòng thay xiêm y nhé, lát nữa chúng ta lại lại đây nói chuyện." A Cửu mới đi Luân Đài một chuyến, trên đài cười hì hì nhìn không ra cái gì. Nhưng nhìn kỹ có thể nhìn ra sắc mặt hắn trắng bệch.

Diệp Gia cảm thấy có chút là lạ, nhưng cũng không hỏi, gật gật đầu ý bảo hắn về phòng đi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 393



Hai người vừa lướt qua thì Diệp Gia đã ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng nặc từ trên người hắn, trong lòng nhất thời đánh bộp một cái. Chu Cảnh Sâm đi ra từ phòng phía đông, thấy Diệp Gia chăm chú nhìn bóng lưng A Cửu như có điều suy nghĩ. Hắn mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Gia Nương.

Diệp Gia quay đầu lại, Chu Cảnh Sâm đi tới nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào phòng hai người.

Dù bên ngoài có sáng thế nào thì căn phòng vẫn luôn tối. Diệp Gia bị hắn kéo ngồi xuống bàn, Chu Cảnh Sâm lấy que lửa trong tay áo ra thổi hai cái, thắp lên một ngọn đèn dầu trên bàn. Ánh đèn nhấp nháy bập bùng, cả căn phòng bừng sáng cả lên. Tim đèn đung đưa, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng và có phân nghiêm túc của Chu Cảnh Sâm.

"Lần trước mới nói với nàng được một nửa, phần còn lại vẫn chưa kịp nói." Cũng không phải đột nhiên Chu Cảnh Sâm muốn nói chuyện với Diệp Gia, mấy đêm nay đều đang suy nghĩ làm thế nào để mở miệng nói với nàng. Nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về: "Chúng ta cũng sắp thành thân rồi, có một số việc ta muốn thẳng với nàng."

Diệp Gia chớp chớp mắt, trái tim chậm rãi bình tĩnh lại: "Được, chàng nói đi."

"Gia Nương, chuyện đầu tiên ta cần nói rõ với nàng là về xuất thân của ta." Chu Cảnh Sâm biết Diệp Gia có thể hiểu được những lời mình nói, có lẽ Diệp Gia không giỏi thơ ca, nhưng chắc chắn là được giáo dục rất tốt."Ta họ Chu, tên Cảnh Sâm, tự Doãn An. Là con trai thứ 3 của Cảnh Vương - con trai thứ 7 của Tiên Đế Đức Vũ. Bốn năm trước, gia phụ bị kẻ thù hãm hại, bị tịch thu nhà cửa và lưu đày."

Trái tim Diệp Gia đập một tiếng, mí mắt khẽ run rẩy trong chớp mắt, lại kiên định nhìn hắn: "Ừm.

"Ta từng có một hôn sự, là hoàng tổ phụ khâm điểm. Mặc dù chưa từng hạ chỉ tứ hôn, nhưng hoàng tổ phụ mở miệng cũng coi như là có hôn ước rồi." Chu Cảnh Sâm thời thời khắc khắc không ngừng nhìn chăm chú sắc mặt Diệp Gia, sợ nàng quay đi: "Nhưng sau này bởi vì Cảnh vương phủ bị hại, cả nhà ta bị lưu đày tới Tây Bắc, cô nương kia lập tức cắt đứt mọi quan hệ với ta. Ta nhắc tới chuyện này với nàng, cũng không phải là ta còn chút tình cảm nào với vị cô nương kia, chỉ là sợ sau này nếu có một ngày gặp lại, sợ nàng hiểu lâm, sinh lòng phiền muộn, hiểu lầm tình cảm ta dành cho nàng. Ta không muốn nhìn thấy tình cảm ta và nàng bị người khác hủy hoại."

Diệp Gia sửng sốt một chút, nghĩ đến lúc trước ngẫu nhiên nghe được cuộc trò chuyện của Dư thị và Chu Cảnh Sâm, lập tức ý thức được vị này chính là Cố cô nương Cố Minh Hy kia. Nàng rũ mi mắt xuống, mím môi, vô ý thức bốc lên một câu: "Hai người là thanh mai trúc mã?"

"Hả?" Chu Cảnh Sâm không nghe rõ, dừng một chút.

"Lang cưỡi trúc mã tới, vòng quanh giường làm thanh mai. Thanh mai trúc mã?” Vừa dứt lời, sắc mặt Chu Cảnh Sâm cứng đờ. Tay bất giác cam lấy bàn tay Diệp Gia đặt trên đầu gối, người xưa nay không muốn giải thích nhiều bây giờ tập trung giải thích từng chút một: "Mặc dù là thanh mai trúc mã, nhưng cũng không phải như nàng nghĩ đâu. Ta và người này, khụ, thông suốt chuyện nam nữ rất muộn..."

Hắn còn chưa nói hết lời thì ánh mắt Diệp Gia đã nghiêng về phía hắn, nói: "Thật sao? Ta không tin đâu."

Nhất thời Chu Cảnh Sâm có chút xấu hổ, hắn cũng không thể giải thích kiếp trước hắn không có tâm tư ở phương diện này. Đời này quả thật hắn có chút thô bạo với Gia Nương, dùng nhiều thủ đoạn nhỏ đùa gicn hơn một chút. Nhưng đây là lần đầu tiên trong hai đời hắn mới được khai thông trên phương diện tình cảm: "Tóm lại, nàng phải tin ta."

Diệp Gia hồ nghi nhìn chằm chằm hắn, nhưng nhìn bộ dáng chân thành của hắn, nàng miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, tạm thời coi như là chàng nói thật đi."

Chu Cảnh Sâm bật cười khi thấy Diệp Gia phản ứng như vậy.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 394



Hắn nói hắn có huyết mạch hoàng tộc, Diệp Gia không có phản ứng gì, ngược lại khi nói đến Cố Minh Hi nàng lại để ý nhiều như vậy. Nghĩ lại thì cũng có chút ngọt ngào trong lòng, Chu Cảnh Sâm lại tiếp tục nói: "Phu vương ta phải chịu oan uổng, treo cổ c.h.ế.t trong thiên lao. Hầu hết các bậc tiên bối huynh đệ tỉ muội trong nhà đều bị mất tích trên đường lưu đày. Hiện giờ trên dưới Cảnh phủ cũng chỉ còn lại ta, nương và Nhuy Tả Nhi."

"Ừm, ta có nghe qua ít chuyện và lời đồn về việc này." Diệp Gia gật gật đầu: "Còn gì nữa không? Chàng còn chuyện gì muốn giải thích ta nghe không?"

"Hết rồi." Chu Cảnh Sâm thấy cô ngồi yên như thế thì mặt không lộ chút cảm xúc. Hắn ngạc nhiên, đồng thời còn có chút ngơ ngác: "Sao nàng nghe nhiều vậy rôi mà không có chút ngạc nhiên hay lo lắng vậy?”

"Ngạc nhiên cái gì? Lo lắng cái gì chứ?" Diệp Gia nâng mi mắt lên: "Lo lắng chàng báo thù thì liên lụy đến ta u?"

"Ừm.

"Vậy bây giờ ta còn có thể trốn đi sao?"

"Không thể."

"Vậy không phải là kết thúc rồi sao? Ta cũng không chạy được."

"Ta sẽ không để nàng rơi vào nguy hiểm, nàng có thể tùy ý làm những gì nàng muốn." Một khi gặp phải nguy hiểm, nàng vứt bỏ ta ta cũng cam tâm tình nguyện. Lời này Chu Cảnh Sâm không nói ra, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm Diệp Gia, không bỏ qua một chút biến hóa nhỏ trên mặt nàng. Mặc cho hắn nhìn nàng nhiều như thế nào, bộ dạng Diệp Gia vẫn cứ thờ ơ, không thèm để ý.

"Ta sẽ không bỏ rơi chàng. Tuy Diệp Gia ta không phải là nhân vật lợi hại gì, nhưng cũng có một phần gan dạ." Diệp Gia ngẩng cằm lên, lúc nói chuyện có chút kiêu ngạo độc đáo của riêng nàng: "Làm sao ta có thể bỏ rơi chàng được chứ. Hai ta là phu thê một thể, một khi chàng đã quyết định điều gì, tất nhiên là ta sẽ phụng bồi đến cùng."

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn nàng, bỗng nhiên nghiêng người ôm Diệp Gia vào trong n.g.ự.c thật chặt: "Vậy nàng nhất định phải phụng bồi đến cùng."

Nói xong, dường như cảm thấy không đủ, hắn lại nói: "Quân tử một lời, ngựa khó đuổi theo. Gia Nương nàng là nữ tử, nhất định cũng phải làm quân tử."

Diệp Gia: ”..."

Diệp Gia luôn có cảm giác như bị lung lạc, chỉ là cảm giác hoàn toàn không quá tệ. Kiếp trước không gặp được người khiến nàng động tâm, đã khó gặp thì thôi thử một lần xem. Ngoại trừ thân phận và gia thế có hơi phiền phức thì tính tình của Chu Cảnh Sâm thật sự không tệ. Nếu ở đời sau thì cũng coi như là một người thân thiện hòa đồng. Quan trọng nhất là, tính tình Dư thị rất là tốt, ở chung với bà rất thoải mái.

Bọn họ nói chuyện được một lúc, A Cửu đã thay đồ xong và chạy đến. Diệp Gia nghe động tĩnh bên ngoài, liếc nhìn Chu Cảnh Sâm một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Gia đã đồng ý chuyện hôn sự, những chuyện sau đó cũng cứ thuận theo tự nhiên mà xảy ra thôi.

Diệp Gia gọi A Cửu vào ngôi trong nhà chính, bàn bạc kỹ càng vê những chuyện liên quan đến chuyến đi Tây Vực. Ví dụ như A Cửu sẽ đi ra ngoài nghỉ ngơi ít nhất ba tháng, một lần quay về thì sẽ mất ít nhất nửa năm. Phí ăn mặc ngủ nghỉ nên tính như thế nào, tiền công cân bàn bạc như thế nào. Lần này A Cửu một mình đi, vợ con ở bên này phải sắp xếp như thế nào.

"Tỷ, ta nói thật, nếu ta đi thì mong tỷ sẽ chăm sóc cho viện nương và Tiểu Thất Tiểu Bát giúp ta.

Tâm lý A Cửu minh mẫn hơn bất cứ ai, bây giờ hắn ta có thể yên tâm mà đi khắp nơi đều là nhờ vào việc Diệp Gia ở đây chăm sóc người nhà giúp hắn ta. Nói đúng hơn là cả một nhà bốn miệng ăn của hắn ta đều sống nhờ vào Diệp Gia, một chuyến đi này hắn ta cũng không dám đòi thêm thù lao gì: "Tỷ có thể bao ăn bao ở cho ta, dĩ nhiên là ta làm được rồi. Dù sao có thể đi Tây Vực một chuyến cũng là một cơ hội rèn luyện mà không phải ai muốn cũng được, chuyến này sẽ mang lại cho ta rất nhiều điều mới."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 395



"Không cần phải nói như thế, lần này đi ra ngoài không quen với cuộc sống nơi đó, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy."

Cho dù lời này của A Cửu thật sự có là vì muốn làm người tan tâm hay không, Diệp Gia nghe xong vẫn thấy rất vui. Nhà mình thu nhận cả nhà tứ muội đến ở, tuy rằng Diệp Gia chưa bao giờ cân họ phải báo đáp, nhưng không có nghĩa là A Cửu không cảm kích.

"Ăn ở là phải bao, thù lao thì cũng phải trả. Nhưng vì mới bắt đầu kinh doanh nên chắc chắn ta không có nhiều ngân lượng như vậy, chỉ có thể nói là kiếm tiền rất vất vả."

Diệp Gia xinh đẹp và cũng biết ăn nói: "Dù sao cũng là người có vợ, tất nhiên vẫn phải giữ chút tiền cho người trong nhà. Ta cũng không dám nói nhiều, cứ tính dựa theo tiền công của người áp tải Trình gia cho đệ đi. Lần quay về này không chỉ có một mình đệ qua đó, Lâm Trạch Vũ cũng sẽ đi cùng đường với đệ. Tính tình tiểu tử đó quá yếu ớt, sau khi đi đến Tây Vực với đệ ba tháng, đệ đã khiến tính cách hắn khác đi rất nhiều rồi."

A Cửu không định đòi thù lao gì vê chuyến đi này, Diệp Gia lại muốn đưa khiến hắn có hơi mừng rỡ.

Cuối cùng, hắn ta vẫn là người may mắn. Cưới được một thê tử hiền lành, có được hai đứa con song sinh, tỷ muội nhà thê tử đều là người phúc hậu. A cửu hơi cảm động, hắn ta cũng không tiện nói nhiêu, chỉ nhắn nhủ thêm với Diệp Gia một câu: "Tỷ cứ yên tâm, lần này chắc chắn ta sẽ cảnh giác, không làm tỷ thất vọng đâu."

Chuyện này đã bàn xong rồi, A Cửu cũng muốn chuẩn bị hành lý để đi Tây Vực trước.

A Cửu rất hay bôn ba bên ngoài nên việc chuẩn bị hành lý dễ như ăn cơm uống nước. Nhưng đi Tây Vực lại là lần đầu đi, nên phải chuẩn bị như thế nào cho chuyến đi này thì vẫn phải đi hỏi thăm những người có kinh nghiệm.

Diệp Gia nhớ tới con trai Vương lão ở thôn Vương Gia bên cạnh là một người áp tải. Nếu không được thì đi hỏi người Trình gia cũng được. Đúng lúc Diệp tứ muội không yên tâm tình hình Diệp Gia nên gọi A Cửu qua trấn Lý Bắc xem một chút. Diệp Gia thấy sắc trời không tệ, vẫn chưa quyết định ra giá xà bông thơm với người nhà họ Trình, nàng dứt khoát đuổi theo sau luôn.

"Ta đi chung với nàng." Chu Cảnh Sâm ở nhà rảnh rỗi mấy hôm nay, vừa thấy Diệp Gia muốn ra thì lập tức đuổi theo.

Diệp Gia đứng ở bên cạnh chiếc xe la, nghiêng đầu nhìn bộ trường bào màu xanh ngọc của hắn, chân đi giày da hươu, áo khoác làm bằng da sói. Mái tóc đen được chải mượt không một sợi lệch nếp, buộc lại một nửa bằng chiếc trâm gỗ đỏ... Trông cực kỳ nghiêm túc và phong độ, nhất thời nàng không nói nên lời.

Im lặng một chút, nàng hỏi hắn với vẻ khó hiểu: "... Đi ra ngoài một chuyến thôi, chàng mặc bộ đồ mới để đón Tết này làm gì vậy?" Chu Cảnh Sâm: "..."

A Cửu yên lặng nghiêng đầu qua bên khác, giả vờ chưa nghe thấy gì.

Chu Cảnh Sâm vẫn làm mặt đơ, đột ngột đưa tay nhéo lên má Diệp Gia một cái, vừa nhéo vừa kéo má Diệp Gia làm nàng mở to mắt nhìn. Hắn vẫn giữ hình tượng ưu nhã thanh lịch: "Nếu ra ngoài bàn chuyện làm ăn thì đương nhiên phải ăn mặc có thể diện một chút.

Hắn vừa nói vừa nhìn Diệp Gia: "Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên, người làm ăn chú trọng y phục trước rồi mới nhìn người sau."

Diệp Gia suy nghĩ lại, đúng là vậy.

Nàng hơi gật đầu, nàng đưa một tay bám vào thanh xà ngang trước xe muốn leo lên. Cuối cùng phát hiện eo mình bị ai đó ôm lấy, nhẹ nhàng nâng lên, đưa nàng lên trên xe. Chân Diệp Gia vừa chạm được sàn xe là nàng quay đầu lại nhìn hắn, Chu Cảnh Sâm vịn vào sườn xe rồi nhẹ nhàng ngồi lên. Nàng cũng không kéo dài thời gian nữa, cong lưng đứng lên đi vào trong ngồi xuống, Chu Cảnh Sâm cũng theo sau vào ngôi cạnh nàng.

A Cửu không đi vào, có A Cửu ở đây nên không cần Tôn lão hán đánh xe.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 396



Hắn ta vung roi ngựa, xe lừa bắt đầu di chuyển. Trấn Đông Hương cách trấn Lý Bắc rất gần, vì tuyết rơi khó đi nên cũng mất nửa buổi sáng. Khi bọn họ đến trấn thì đã sắp tới canh ba rồi. A Cửu đến trước cửa Trình Gia gọi cửa, rất nhanh đã có một tiểu đồng canh cửa từ từ chạy tới dắt lừa.

Mấy ngày nữa là tới giao thừa, Trình gia rất nhộn nhịp. Nhiều ngày nay biển Nam Hải bị tuyết rơi chặn không đi được nên nhiều người đã ở lại trong đại viện Trình Gia. Bọn hắn vừa tới thì sân trước đại viện vẫn còn nhiều khách đang bàn chuyện. Trương quản sự đã đợi Diệp Gia tới từ sớm bước tới. Lần trước A Cửu đưa hàng tới để bàn giá cả mà mọi chuyện vẫn dang dở chưa xong, Trương quản sự luôn cảm thấy có chuyện chưa làm xong, mắc lại trong lòng cực kỳ khó chịu.

Vừa nghe nói mấy người Diệp Gia tới thì lập tức gọi người tới đón.

Nói chung cũng là trùng hợp, Trình Phong ở nhà rảnh rỗi, đã hơn nửa tháng mà không có chuyện gì làm. Đúng lúc vừa đi săn với người khác ở ngoài về, thấy Trương quản sự nói là Diệp lão bản tới thì trong lòng nhộn nhạo: "Khỏi tìm người nữa, ta đi đón."

Nói xong, không đợi Trương quản sự đáp lại, cậu ta ném cây cung trong tay xuống đất rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Trình Phong bước đi rất nhanh, trong nháy mắt đã tới tiền viện rồi. Từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng nữ tử yểu điệu mặc váy áo màu hồng di tới. Cậu vừa định gọi to một tiếng “Gia nhỉ”, lập tức nhìn thấy một người khác đi xuống từ trên xe nàng. Người đó giống như một con bướm võ cánh bay trong gió, tiến vào trong vòng tay của ai đó. Trình Phong dừng lại cách đó ba bước chân, trái tim lập tức chìm vào trong lạnh lẽo.

Đợi đến khi người kia đỡ Diệp Gia đứng vững, lại cẩn thận vén những sợi tóc trên má nàng ra sau tai. Hai người cùng nắm tay xoay người lại, Trình Phong mới thấy rõ khuôn mặt của nam tử kia. Chỉ nhìn một cái đã giống như có một cây châm thép đ.â.m vào lòng Trình Phong.

Thật ra thì cậu ta đã từng nhìn thấy Chu Cảnh Sâm một lần ở chợ sảnh. Khi đó quần áo Chu Cảnh Sâm bẩn thỉu, bị tàn tật nên bước đi không vững. Lúc đó Trình Phong chưa từng cho người bị lưu đày là Chu Cảnh Sâm vào trong mắt. Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Chỉ thấy người kia có vẻ ngoài đẹp đẽ, dáng người vững chãi. Xiêm y không phải quá đắt nhưng từng cử chỉ hành động của hắn thì lại đẹp như tranh vẽ. Cũng may Trình gia không phải là nhà biết ít thông tin. Vì những tâm tư của cậu ta, Trình gia vẫn luôn chú ý động tĩnh bên Chu gia. Đương nhiên là hiểu rõ bây giờ Chu Cảnh Sâm thay đổi nhanh chóng, trở thành Ty mã của nơi này, sắp bước lên trên rồi.

Lúc này Trình Phong khó có thể không có suy nghĩ so sánh, cậu ta đánh giá Chu Cảnh Sâm từ trên xuống dưới.

Xét về nhan sắc, thật sự cậu ta có thể không bằng. Nhưng từ xưa giờ nam tử không cần quá đẹp trai, nam tu tuan tú phong lưu bạc bẽo. Nam tử cường tráng và tài giỏi thì phải ưu tiên năng lực bảo vệ vợ con. Ổn định tâm lý xong, hai bàn tay Trình Phong ôm cánh tay đi tới.

Hai bên chào đón gặp gỡ nhau, Trình Phong nở nụ cười với Diệp gia: "Gia Nhi, đã lâu không gặp.

Diệp Gia: "..." Nàng vẫn luôn cảm thấy Trình Phong gọi tên lúc nhỏ của mình nghe không thoải mái chút nào.

Diệp Gia không biết đáp lại như thế nào, Chu Khả Sâm tươi cười nhã nhặn bên cạnh chậm rãi thu lại nụ cười. Mí mắt hắn chậm rãi khép lại, đôi mắt như ngọc cũng chuyển động, thong thả đối diện với ánh mắt gây hấn của Trình Phong. Một ánh mắt này, vẻ mặt hắn dần trở nên lạnh lùng: "Trình nhị công tử ăn nói cẩn thận, xin nhị công tử đừng nên mạo phạm khuê danh của nương tử ta thì tốt hơn."

Trình Phong xùy một tiếng, lập tức phản bác lại: "Từ nhỏ ta và Gia Nhi đã quen biết nhau, tình cảm lớn hơn bình thường, Chu Ty mã đừng để bụng làm gì."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 397



Lời này vừa thốt ra, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

A Cửu vốn đang đứng một bên nói chuyện, lúc này lại nhìn thấy chân mày Trình Phong đang dần dần nhíu lại. Ngày xưa hắn ta từng qua lại với Trình Phong, lúc đó cảm thấy tính tình của người này hào sảng, nhưng bây giờ lại không cảm thấy như vậy.

Vẻ mặt Chu Cảnh Sâm dần trở nên không vui, ánh mắt dần trở nên sắc bén. Ở cửa lớn Trình gia có một người vội vàng chạy tới, Trương quản sự vội vàng đưa tay kéo lấy và giữ chặt Trình Phong đang gây sự, túm cậu ta qua một bên. Sau đó Trương quản sự lập tức tới trước mặt Chu Cảnh Sâm cúi chào, giọng điệu khách khí: "Có lỗi quá, không biết Chu Ty mã tới đây. Để Ty mã phu nhân đợi lâu rồi, mời hai vị đi vào bên trong. Xin mời."

"Đi thôi." Diệp Gia đưa tay cầm lấy cổ tay Chu Cảnh Sâm, khẽ nói một câu: "Việc chính quan trọng hơn."

Lúc này Chu Cảnh Sâm rất ít khi tức giận lại mang trong lòng một dòng ác khí không miêu tả được, rất hiếm khi nào hắn bị một lời nói khiêu khích khó nghe chọc giận. Nhưng hắn không dây dưa, chỉ liếc nhìn Trình Phong một cái, đi theo Diệp Gia vào Trình gia.

Giá của xà bông thơm rất dễ thương lượng, nửa tháng này, người nhà Trương quản sự đã cầm về một vài sản phẩm bên Diệp Gia đưa tới về dùng. Nữ nhi của Trương quản sự đã dùng liên tục rồi khen lấy khen để, nói là cả người trắng lên không ít. Đương nhiên Trương quản sự đã ghi nhớ chuyện này trong lòng, bây giờ càng coi trọng món hàng mà Diệp Gia đưa tới hơn. Với quan hệ vì lợi ích của nhau, khi hai bên thương lượng giá cả cũng dễ dàng hơn nhiều.

Trương quản sự không hề giấu diếm, cũng nói rõ ràng tình huống mua bán xà bông thơm với bên Tây Vực cho Diệp Gia nghe rõ ràng.

Dù sao cũng là hợp tác, giá đặt ra càng cao thì tiền lời của bọn họ đương nhiên cũng càng cao hơn. Trương quản sự cũng hy vọng sản phẩm này có thể bán tốt và phát triển dài lâu, nên lân này ông đã đưa ra ý kiến.

"Dựa theo giá cả hàng hóa của Trình gia đưa trước đó, một cục xà bông này có giá ba lạng năm đồng là tốt nhất." Trương quản sự đã cân nhắc chuyện này vài ngày, suy nghĩ trong đầu cũng đã thay đổi vài lần. Nói ra lời này xong, thi thoảng ánh mắt ông sẽ hướng qua phía Chu Cảnh Sâm: "Đương nhiên, đây chỉ là bắt đầu. Nếu sau này bán tốt thì có thể tăng giá cả lên thêm nữa.”

Diệp Gia suy nghĩ một lát, cảm thấy khả năng này có thể. Nhưng mà trước khi lên tiếng nàng vẫn nhìn thoáng qua Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm không hiểu biết về giá cả của thứ này nhiều, nhưng xét về quan hệ hợp tác hai bên, Trương quản sự thật sự không cần phải cố tình gài bẫy cản trở gì. Hơn nữa, A Cửu muốn đi cùng đến, có việc gì cũng không giấu được: "Vậy cứ đặt giá đó đi."

Mọi chuyện quyết định dễ dàng hơn, hai bên đều nhất trí hợp tác. Trương quản sự vừa nhìn thấy giá cả được quyết định xong, lập tức trở nên vui vẻ. Hiếm khi thấy Chu Cảnh Sâm tới đây, ông là chủ nên đương nhiên là phải khoản đãi người ta. Ngay lúc Trương quản sự đang muốn mời họ vào nhà thì đã nghe thấy có người bên nhà chính tới. Trình lão gia tử tự mình tới khoản đãi phu thê Chu Cảnh Sâm. A Cửu còn có chuyện muốn đến Diệp gia trang một chuyến, lập tức rời khỏi trước.

Chu Cảnh Sâm và Diệp Gia không tiện từ chối, đương nhiên là đi theo Trình lão gia tử đến nhà chính.

Bọn họ mới ngồi xuống, bỗng nhiên có một người vội vã chạy từ bên ngoài vào. Cơ thể người nọ phủ đây cơ bắp, cường tráng trông giống một tòa núi nhỏ. Diệp Gia còn chưa kịp phản ứng, Chu Cảnh Sâm ở bên cạnh vừa nhìn thấy người đó thì nụ cười đã trở nên lạnh lẽo.

Dư quang nơi khóe mắt Diệp Gia chú ý tới thay đổi trên mặt hắn, nàng tò mò nhìn qua.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 398



Chỉ một nam tử trẻ tuổi với khuôn mặt hung ác đứng ở bên cạnh Trình lão gia tử, Trình lão gia tử dẫn người đến phía trước giới thiệu với Chu Cảnh Sâm: "Chu Ty mã, đây là trưởng tử không nên thân của lão hủ, Trình Nghị."

Diệp Gia trừng mắt nhìn, nàng thấy khó hiểu: Trình Nghị, thì sao?

Trình Nghị là ai, Diệp Gia thật sự không có ấn tượng. Nàng xuyên đến thế giới này cũng đã gần một năm, rất nhiều nội dung cốt truyện cũng deu đã mơ hồ rồi. Ngoài việc ghi nhớ một chút về nhân vật mấu chốt, những việc và người khác nàng thật sự không nhớ nữa. Có điều chú ý tới sắc mặt của Chu Cảnh Sâm cũng chỉ thay đổi trong một thoáng, sau khoảnh khắc đó lại không chút dấu vết. Nhanh đến Diệp Gia còn cho rằng lúc nãy cô gặp ảo giác.

Bọn họ dùng cơm ở Trình gia, lão gia Trình gia rất biết ăn nói. Kiến thức năm vào nam ra bắc mười mấy năm nay cộng với tính tình hào sảng, lúc trò chuyện quả thực khá thú vị. Đến cuối cùng, Trình lão gia tử mới cảm khái tính tính của hai đứa con trai nhà mình đều quật cường, đều khó bảo.

Lão đại Trình Nghị vốn là được nuôi dưỡng để tương lai kế thừa gia sản của ông ấy, lão nhị thì là trợ thủ, giúp đỡ lão đại, hai anh em cùng nhau làm rạng rỡ cả gia tộc. Nhưng lão đại chỉ luyện được một thân giỏi võ nghệ, cứ muốn ra chiến trường xông pha một phen, bị ông ấy ngăn cản nhiều năm như vậy chưa đầu quân, đến bây giờ đã có chút ngăn cản không được rồi. Lão nhị lúc đó bị kéo lên, lại không vui. Gia sản Trình gia lớn như vậy, dưới trướng nuôi nhiều người đến như vậy. Hai huynh đệ trình gia một đứa hai đứa đều không bằng lòng kế thừa, Trình lão gia tử trong lòng đau khổ vô cùng.

Lúc Trình lão gia tử cảm khái những điều này, Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm đương nhiên là không đáp lời. Trình lão gia tử nói vài rồi thấy Chu Cảnh Sâm không đáp lời liền không nói nữa, nói đùa một câu, rồi lại chuyển sang chủ đề trò chuyện khác một cách tự nhiên. Tóm lại mà nói, buổi chiêu đãi nồng hậu này chủ và khách đều vui vẻ.

Bọn họ bước ra từ Trình gia, A Cửu đã đợi ở trên xe la.

Hắn ta vội vàng đến Diệp gia trang một chuyến, tình hình của Diệp gia vẫn giống như trước đây lúc Dư thị cho người nghe ngóng. Hai vợ chồng Diệp Vượng San và hai người cháu của Diệp gia đều không xảy ra chuyện gì, chỉ là mất đi hai người. Người con trai nhỏ tạm thời không nói người đang ở đâu, người con gái nhỏ A Cửu đương nhiên biết là ở đâu. Nhưng A Cửu thấy dáng vẻ đó của lão phu thê Diệp gia thì cũng không dám nói Diệp ngũ muội đang ở Chu gia.

Tính tình của Diệp Vượng San đã có thể nhìn ra từ chuyện hôn sự của Diệp tứ muội, là không xem trọng con gái lắm. A Cửu không dám chắc rằng mình nói chuyện này ra có đem tới tai họa cho Chu gia hay không, liền chỉ làm ra vẻ không biết. Để lại một ít tiền cho lão phu thê, A Cửu ngay cả cơm cũng không ăn mà di rồi. Lúc này ngồi ở trên cái rùi nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm bước ra ngoài, liền nói rõ tình hình của Diệp gia.

Diệp Gia nghe xong không nói gì, cũng không nói có ý định trở về xem xem. Gat gật đầu liền xoay người bước lên xe, Chu Cảnh Sâm lùi lại một bước đỡ lấy eo nàng, để nàng bước đi vững vàng một chút. A Cửu có chút kỳ quái mà liếc nhìn Chu Cảnh Sâm một cái, dường như thấy kỳ quái về thái độ của Diệp Gia. Chu Cảnh Sâm đương nhiên có thể hiểu tại sao Diệp Gia lại lạnh nhạt như vậy, nhưng sự tình bên trong chuyện này hắn đương nhiên sẽ không nói rõ với A Cửu.

"Thôi, trở về trước đi." Bất kể như thế nào, Gia Nương mang dòng m.á.u của Diệp thị, hắn vẫn sẽ chiếu cố Diệp thị nhiều một chút: "Đợi hỏi rõ được tung tích của tiểu đệ. Ta và Gia Nương sẽ trở lại thêm một chuyến. Đến lúc đó có chuyện gì sẽ nói sau."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 399



A Cửu nghĩ cũng phải, bây giờ bọn họ trở về cũng không giúp được gì. Ngoài việc nghe lão phu thê Diệp gia khóc lóc kể lể một trận, mất công rước thêm phiền não.

Đợi Chu Cảnh Sâm đi lên xe la, hắn ta vung roi ngựa một cái, cái xe liền cót két cót két chạy đi.

Bọn họ về đến thị trấn, có lẽ là do sắp tới giao thừa, phần lớn cửa hàng vốn dĩ đều đóng cửa mấy hôm nay đều khai trương lại rồi. Đặc biệt là những cửa hàng bán thịt bán thức ăn, bưng ra hết những món ăn ngon, tươi mới. Hỏa kế và chưởng quỹ đích thân bước ra chào hàng, hò hét gọi người qua đường đến xem. Cũng có không ít hộ dân ở dưới thôn chạy lên thị trấn để mua đồ tết, trên đường người qua tranh cãi om sòm, vậy mà lại có cảm giác náo nhiệt.

Đồ đón tết Chu gia sớm đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng Chu Cảnh Sâm lại đợi đến khi xe la chạy đến giữa đường thì bảo dừng lại.

"Đồ thành thân vẫn còn một vài thứ chưa được chuẩn bị đầy đủ, ta tìm người làm riêng một vài món, đi xuống xem có đứa tới chưa." Điều kiện bây giờ không thể so với lúc ở Yên Kinh, nhưng Chu Cảnh Sâm vẫn cố hết sức làm cho vẻ vang một chút: "A Cửu, đưa Gia Nương trở về trước đi."

Diệp Gia nằm nhoài bên cửa sổ xe nhìn sang, cũng gật gật đầu.

A Cửu sốt ruột đem tình cảnh của Diệp gia nói cho Diệp tứ muội biết, vung roi ngựa một cái liền vội vã trở vê Chu gia. Lúc bọn họ đến trước cửa sân của Chu gia, nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện. Diệp Gia kinh ngạc, lúc này rốt cuộc còn có ai đến, đẩy cửa sân ra mới nhìn thấy một đám phu nhân ăn mặc cực kỳ lộng lẫy. Một đám người vây lấy Dư thị đang đứng ở đó nói chuyện, có hơi lớn giọng, lời nói ra còn muốn điếc cả tai.

A Cửu cũng có chút giật mình, hắn ta và Diệp tứ muội đến cậy nhờ Chu gia lâu như vậy, vẫn thật sự chưa từng thấy Chu gia có lúc nào náo nhiệt đến thế này.

Lái xe la đến khoảng đất trống trước sân rồi dừng lại, Diệp Gia đỡ lấy tà váy nhảy xuống từ trên xe la.

Cổng sân chỉ lớn chừng đó, xe la tiến vào đương nhiên đều nhìn thấy rồi. Lúc này Diệp Gia vừa lộ diện liên thu hút ánh nhìn của mọi người. Mắt của đám nữ nhân này nhìn chăm chăm vào Diệp Gia, nhất thời liền kinh diễm đến há hốc mồm. Có một vài người khoa trương liền vỗ đùi kéo cao giọng lên khen tướng mạo của Diệp Gia trông thanh tú: "Du muội bà tìm ở đây được con dâu xinh thế này vậy! Mười dặm tám hương nơi nào có thể tìm thấy cô nương đẹp đẽ thế này chứ! A, đẹp đến ta sắp hoa mắt rồi!"

Một người khen, những người khác liền theo khen. Đều là những người có chất giọng không nhỏ, mồm năm miệng mười nói đến làm cho đầu óc Diệp Gia vang ong ong.

Dư thị lại hiếm khi không cảm thấy ồn, ngồi ở giữa đám nữ nhân náo nhiệt cười đến nheo mắt. Người này nói cái gì bà ấy đáp lời rồi gật gật đầu, người kia nói cái gì bà ấy cũng cảm thấy có lý. Khuôn mặt nhỏ của Diệp ngũ muội ở bên cạnh cũng xanh xao đi, hiển nhiên cũng có người kéo cô ấy lại nói một trận.

Làm gần nửa ngày, Diệp Gia mới biết rõ đám người đó là những nữ nhân có phúc khí Dư thị tìm đến từ trên thị trấn. Hơn nữa bất kể phúc khí này là thật hay giả, làng xóm xung quanh nói cảm thấy truyền thuyết kể rằng có phúc khí, trong nhà lại quả thực càng nhiều con trai càng hạnh phúc, Dư thị liền bỏ tiền mời người tới đây. Không chỉ như vậy, bà ấy còn đặc biệt tìm người toàn phúc nổi tiếng nhất trên thị trấn, nghe nói là mẹ ruột của Ngô Thiếu Đông - ông chủ cửa hàng son Linh Lung đến chải đầu cho Diệp Gia.... Làm đi làm lại một màn này, hóa ra là vì chuyện hôn sự.

May mà đám người này không có bắt đầu tới lôi kéo nàng, chỉ vây quanh Diệp Gia ca ngợi một trận.
 
Back
Top Bottom