Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 330



Nàng ấy thuở nhỏ lớn lên ở trấn Lý Bắc, địa phương xa nhất từng đi chính là chợ ở trấn trên. Sau này lớn mật theo Diệp Gia đến trấn Đông Hương, nhưng mà chỉ quanh quẩn trong trấn. Đây là lần đầu nàng ấy rời khỏi trấn, đi đến nơi xa hơn: "Tỷ, tỷ nói xem thành trấn bên ngoài có phải tốt hơn rất nhiều so với bên chúng ta hay không? Có phải người cũng sẽ nhiều rất nhiều hay không? Nghe Tứ tỷ nói bên Luân Đài có rất nhiều quan lớn rất nhiều quý nhân ở, cũng không biết quý nhân nhìn ra sao..."

"Có thể nhìn ra sao nữa?" Mặc dù Diệp Gia cảm thấy lạnh, nhưng vẫn không yêu cầu Ngũ muội thả mành cửa sổ xe xuống,"Cũng là một cái mũi hai con mắt thôi. Mọi người đều nhìn khá giống nhau, không chừng còn không đẹp bằng muội ngày thường."

Ngũ muội được Diệp Gia khen mà đỏ mặt, vừa vui vẻ vừa rụt rè nói: "Tỷ tỷ đã từng thấy họ chưa làm sao mà tỷ biết?"

"Tỷ cứ biết đấy." Diệp Gia hắt hơi một cái, chà xát tay.

Diệp ngũ muội vừa nghe nàng hắt hơi, vội vã thả mành cửa sổ xe xuống, không nhìn nữa.

Cùng lúc đó, những người cưỡi la cưỡi ngựa theo cùng bên ngoài phát giác có chút không phù hợp, súc vật dưới háng nôn nóng khác thường. Tuy nói không có gió tuyết, nhưng nơi này trắng xóa một mảnh cũng nhìn không ra cái gì. Trong lòng bọn họ luôn thấy có chút bất an, một người trong đó thúc ngựa đến trước mặt A Cửu, hỏi một câu: "Đầu nhi, cứ cảm thấy có chút không thích hợp."

Tất nhiên A Cửu cũng phát hiện dị thường. Súc vật nôn nóng khác thường chỉ có thể nói rõ một chuyện, trong tuyết có dã thú.

Chuyện này nghĩ cũng bình thường, mùa gió tuyết rơi nhiều này, nhiêu dã thú ở sâu trong núi không săn được thức ăn sẽ liều hơn. Xuống núi đi xa hơn, đến nơi rộng lớn hơn đi săn. Dã thú đói bụng trong khoảng thời gian này rất nguy hiểm, A Cửu ngẩng đầu nhìn trời.

Sắc trời còn sớm, cách thành trấn có thể dừng chân tiếp theo không tính quá xa, nhân tiện nói: "Chớ hoảng sợ, vây xe la ở trung ương, an tâm đi là được."

Người thường xuyên vào núi săn b.ắ.n đương nhiên sẽ lớn gan, còn Lâm Trạch Vũ ngồi trên nóc xe đã sợ đến sắc mặt trắng bệch. Cậu ta run run rẩy rẩy thu cái chân thả xuống dưới lên, ánh mắt càng không ngừng ngắm cửa xe đóng chặt, muốn đi vào.

"Ngồi cho vững!" A Cửu cũng sẽ không thương xót một người ngoài, lúc hắn ta lớn bằng Lâm Trạch Vũ đã cầm đao g.i.ế.c người,"Chỗ đó là nơi ngươi có thể vào sao?"

Tính tình của Lâm Trạch Vũ là loại ăn mềm không ăn cứng điển hình, hiền lành với cậu ta một chút là cậu ta sẽ thuận thế lên mặt. Diệp Gia và mấy người Diệp ngũ muội Diệp tứ muội không có thói quen sai bảo nô bộc, Lâm Trạch Vũ liền giả điếc giả câm ham ăn biếng làm. A Cửu không chút lưu tình, cậu ta liền không dám giả điếc giả câm giả đáng thương nữa. Khóe miệng lẩm bẩm vài lần muốn nói cái gì, đối diện với đôi mắt xanh biếc sắc bén như mèo của A Cửu, lại thành thật thật thật nuốt lời về.

A Cửu vung roi ngựa, xe la đi càng nhanh.

Diệp Gia và Diệp ngũ muội trong thùng xe đều bị xóc một chút, cũng không để ý. Dù sao trời lạnh, đường đều đọng tuyết hành động không quá thuận tiện. Để có thể đến điểm dừng chân tiếp theo trước khi trời tối đen, A Cửu có phán đoán của riêng hắn ta.

Súc vật càng lúc càng nôn nóng, con la phía sau đã nhịn không được đạp đạp chân, ngửa mặt lên trời hí. Cuối cùng hai người bảo vệ xe la rút ra bội đao trong thắt lưng, vừa giữ ngựa vừa dùng ánh mắt nhanh chóng trinh sát phụ cận. Nhưng số tuyết đọng này thật sự rất cản tâm mắt. Nếu là đám dã thú thể hình hơi nhỏ một ít kia, ví dụ như sói, báo hoa.

Nếu là báo hoa thì còn may, báo hoa đi một mình. Nhưng nếu là sói thì không xong, mỗi lần gặp sói là cả một đám.

"Đầu nhi." Người phía sau không dám thả lỏng, người hai bên xe la thúc thúc tọa ky dưới háng, đi đến phía trên,"Có phải đến gân rồi hay không?"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 331



A Cửu mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, miệng tiện thể nói với hạ nhân, ánh mắt đã sớm quét qua tuyết trắng mờ mịt bốn phía. Trên tuyết vẫn chưa có vết tích rõ ràng, tuyết đọng dày như thế, hành động của dã thú cũng sẽ bị hạn chế. Chỉ là nếu không ở phụ cận, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng đi kinh động đối phương. Nếu là gặp báo hoa còn may, một bầy sói đói đến điên, có muốn cũng không thể cắt đuôi được.

"Đi nhanh lên." Chuyện gặp dã thú bọn A Cửu đều có kinh nghiệm, cũng không hoảng sợ.

Lần này mấy người dẫn theo đều có võ nghệ rất không tệ. Mà mỗi người đều chuẩn bị tốt vũ khí trước khi ra cửa, cung thì treo trên lưng, vác bao đựng tên sau lưng, b.ắ.n g.i.ế.c cũng thuận tiện: "Không có chuyện gì, không tới gần thì đừng trêu chọc bọn nó, trấn Lạc Tang ở ngay phía trước, đỡ dọa phải người."

Người nọ nghe vậy gật đầu, im lặng không ra tiếng vòng về chỗ cũ.

Diệp Gia còn chưa biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy tốc độ xe chạy càng lúc càng mau. Nàng không bị say xe, nhưng Diệp ngũ muội là lần đầu tiên ngồi xe đi xa. Lúc tốc độ xe chậm thì sinh long hoạt hổ, đến lúc sau sắc mặt đã không tốt, một bộ sắp nôn ra.

Cái xe này phải ngồi tận mấy ngày, nếu thật sự nôn ra xe, sợ là phải chịu tội. Diệp Gia gấp gáp muốn đi đâu đó tìm mấy thứ như chén hay bát vân vân, để dưới miệng cho nàng ấy. Diệp Gia lo lắng nói: "Ngàn vạn lần đừng nôn ra xe đó. Thật sự không được thì muội, muội nôn vào bát, sau đó lại đổ ra ngoài. Nếu muội nôn ra xe, tỷ cũng sẽ nôn theo......"

Diệp ngũ muội nào đã thấy ai dùng bát đựng bãi nôn, vậy từ nay ve sau bảo nàng ấy làm sao lấy bát này ăn cơm nữa?

Lập tức xua tay, nàng ấy vén mành cửa sổ xe lên ló đầu ra ngoài cửa sổ. Gió lạnh thổi đầy mặt nàng ấy, thiếu chút nữa đã thổi nàng ấy rơi nước mắt. Kết quả nàng ấy nôn nửa ngày cũng không nôn ra cái gì, nhưng lại phát hiện một vết tích lõm xuống trên nền tuyết trắng. Tuy Diệp ngũ muội không có kinh nghiệm qua đêm dã ngoại, nhưng nàng ấy trời sinh nhạy cảm với nguy hiểm. Lập tức dùng tay không võ võ thùng xe.

"Tỷ phu, Tứ tỷ phu." Diệp ngũ muội không ngừng đập thùng xe,"Huynh xem xem chỗ kia, có phải có thứ gì đang đi theo hay không?”

A Cửu ở ngoài ngồi trên nóc xe, gật gật đầu: "U đã biết."

Xe la đi nhanh, bánh xe la áp xuống tuyết đọng phát ra tiếng keo kẹt keo kẹt, còn có tiếng trục bánh xe ma sát. Diệp ngũ muội gõ nửa ngày, A Cửu cũng chỉ là duỗi đầu nhìn thoáng qua. Rồi mới hung hăng vung voi ngựa, đánh xe la chạy thật nhanh.

Diệp Gia nghe vậy trong lòng hơi hồi hộp. Trong tuyết có thứ gì sao?

Ngũ muội cảm thấy có chút hoảng, nhãn lực của nàng ấy rất tốt. Thứ kia chạy rất nhanh, đi theo xe ngựa. Diệp Gia thầm nghĩ nơi này có thể có thứ gì chạy theo? Suy tư một lát, tâm đột nhiên giật nảy. Trong lúc nhất thời đã quên. Bây giờ cũng không phải là hậu thế lúc hoàn cảnh sinh thái bị phá hoại, khu biên cảnh thời cổ, sẽ không có dã thú chứ?

Diệp Gia nuốt nước miếng một cái. Bảo Ngũ muội ngồi vững, nàng chậm rãi dịch đến bên cạnh cửa xe mở cửa.

Lúc định chế thùng xe này, Diệp Gia tính đến khả năng chứa người nhiều mới cố ý làm tương đối lớn. Thùng xe rộng mở có thể chứa số người đếm được bằng hai bàn tay, lúc này trong lòng nàng có hơi hối hận, thùng xe vốn dĩ đã nặng. Mà nặng thì sẽ ảnh hưởng tốc độ.

Cửa kêu kẽo kẹt một tiếng mở ra, A Cửu quay đầu: "Sao vậy tỷ?"

"A Cửu, Ngũ muội nhìn thấy trong tuyết có một chỗ tuyết bị áp xuống, hoài nghi có thứ đi theo chúng ta." Tim Diệp Gia đập vô cùng mau, tuy nói biết võ nghệ của A Cửu rất không tệ. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp chuyện này,"Ngươi xem chuyện này phải ứng đối thế nào?”

"Không có gì, ngày xưa cũng có, không xảy ra chuyện."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 332



Trên mặt A Cửu không lộ ra nửa điểm hoảng loạn, nói: "Lại nói, còn một giờ nữa là đến Lạc Tang trấn rồi."

Thấy Diệp Gia nhíu mày, hắn ta lại giải thích: "Tỷ đừng để tâm, lần này ra cửa người ta dẫn theo đều là tay săn b.ắ.n cừ khôi. Võ nghệ thì không cần phải bàn, trên người cũng mang cung tiễn. Tỷ và Ngũ muội an tâm ở trong thùng xe, không cần làm ra tiếng động lớn cũng đừng dò đầu ra, đóng kỹ cửa xe. Mặc kệ gặp thứ gì, ta không gọi các ngươi thì các ngươi đừng mở cửa. Yên tâm, sẽ không để tỷ và Ngũ muội có việc."

A Cửu có định liệu trước, lúc này Diệp Gia mới an tâm hơn một chút. Nàng cũng không làm kiêu, nghe lời khóa kỹ cửa xe.

A Cửu nghe thấy một tiếng lạch cạch khoá cửa xe, quay đầu liếc Lâm Trạch Vũ.

Nhìn cậu ta nuốt nước miếng một cái, mới cười nhạo một câu: "Hèn nhát!"

Mặt Lâm Trạch Vũ chợt đỏ bừng, nhưng cũng không dám phản bác. Ở đây cũng không phải là An Khánh phủ ở Huy Châu, cũng không phải Xà gia trang do cha cậu ta làm chủ. Trên thực tế, lúc đó cậu ta có thể ra vẻ thiếu gia nhà giàu một phen ở An Khánh phủ, cũng do may mắn nương cậu ta làm v.ú nuôi bên cạnh trưởng ngoại tôn nữ Cố Minh Hy ở Xà phủ. Từ lúc chuyện nương cậu ta làm bị lão phu nhân Xà gia biết, cậu ta không còn là nãi huynh đệ của Cố gia đại cô nương nữa.

Nhớ tới đây, đôi mắt Lâm Trạch Vũ lại đỏ.

A Cửu không biết cậu ta nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy chính mình chỉ mới mắng một câu "Hen nhát" lại có thể mắng một người đã mười hai tuổi đỏ mắt, thực sự khiến kẻ khác không biết nên khóc hay cười.

Trong lòng khinh thường, A Cửu đánh xe la chạy càng nhanh.

Hắn ta không có tâm tư đi cân nhắc ý tưởng của một tiểu quỷ, nâng mắt nhìn sắc trời dần dần âm trầm, hắn ta thu liễm nụ cười mỉm trên mặt. Hôm nay mặc kệ là thứ gì đuổi theo phía sau, tình huống hiện tại có thể tránh thì tận lực tránh.

Trong thùng xe bị xóc nảy đến nỗi đuôi cột sống cũng sắp nát, Diệp Gia và Diệp ngũ muội lại nửa câu oán hận cũng không có, Diệp Gia s* s**ng dưới chỗ ngồi trên xe một phen, liên lấy thanh trường đao kia ra. Diệp ngũ muội không nghĩ đến Diệp Gia thân kỳ như thế, cư nhiên còn có thể lấy ra một cây đao vào lúc này.

Diệp Gia liếc nàng ấy một cái: "Phải có thứ gì để phòng thân."

Diệp ngũ Muội chịu chấn động lớn, cảm thấy lại học được một chiêu. Lập tức ảo não nói: "Tỷ, sớm biết vậy muội cũng đem theo thanh liêm đao kia của chúng ta. Nếu là có một thanh đao, trong lòng cũng tự tin hơn."

"Ừ, suyt, an tĩnh một chút." Diệp Gia vỗ vỗ nàng ay vén một góc nhỏ mành cửa sổ xe, chú ý tình huống bên ngoài.

Ngay lúc bọn họ đã đi nhanh hơn nửa giờ, trong tuyết địa truyền ra một tiếng sói tru dài. Tuy nói không thấy rõ có bao nhiêu con, nhưng tiếng kêu này trong nháy mắt khiến thần kinh của mọi người căng thẳng đến cực điểm. Tình huống không tốt xuất hiện, thứ đi theo không phải báo hoa mà là bầy sói. Cũng không biết trong tuyết địa này ẩn dấu bao nhiêu con, bọn họ chỉ có năm người có vũ lực, trong lòng cũng có chút lo sợ.

Không thể không nói, trong việc này A Cửu vẫn rất có kinh nghiệm. Hạ mệnh lệnh không do dự chút nào, làm ra phán đoán cũng chỉ trong phút chốc. Hắn ta trực tiếp lưu lại hai người vọt về hướng Diệp ngũ muội chỉ, chính mình thì cùng hai người còn lại bao vây xe la đi nhanh.

Diệp Gia ở trong thùng xe, căn bản không có nhìn thấy động tĩnh trong tuyết địa.

Đôi mắt rách này của nàng thật sự rất mẫn cảm. Trong tuyết địa bị ánh sáng chiếu đến liên ch** n**c mắt, nhìn thêm chút nữa thậm chí sẽ xuất hiện bóng chồng. Diệp Gia không dám dò đầu ra, sợ thứ kia động tác nhanh nhẹn, vọt đến lôi nàng ra khỏi xe. Ánh mắt nàng không tốt nhưng lỗ tai lại vô cùng linh mẫn, nhắm mắt, nghe kỹ, rất nhanh nghe thấy trên tuyết có tiếng động vật có tứ chi đang chạy cực nhanh.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 333



"A Cửu." Diệp Gia không mở cửa xe ra/"Còn có thể nhanh thêm chút nữa không!"

Kỳ thật A Cửu đã đánh xe la chạy với tốc độ nhanh nhất, chỉ là tuyết đọng dày, bánh xe không quay linh hoạt được. Hắn ta đã tận lực đi con đường nhanh và tiện nhất, nhưng tốc độ cực hạn của trục bánh xe chỉ là như vậy.

Diệp Gia dựng tai nghe, cùng Diệp ngũ muội một người một bên túm chặt mành cửa sổ xe.

Ngay tại lúc Diệp Gia nghe rõ ràng động tĩnh kia đã tới trong vòng mười bước, không chỉ có một con, rất nhiều con cùng loại. Tình huống tệ nhất xuất hiện, bầy sói tựa hồ từ ba phương hướng phía sau và trái phải bao vây nhóm người bọn họ. Tiếng sói tru kèm theo tiếng dã thú th* d*c ồ ồ khi chạy, cùng với tiếng móng vuốt cào mặt đất và tiếng b.ắ.n tên, giống như có thứ gì sẽ tuỳ thời nhảy ra xé rách mặt nàng.

Trái tim Diệp Gia sắp treo lên tới cuống họng, siết chặt trường đao tứ chi phát lạnh.

Bỗng nhiên, một trận móng ngựa chạy loạn, sau đó là một tiếng kêu thảm sắc nhọn. Diệp Gia nghe thật nhiều tiếng mũi tên vun vút phá không khí, còn có tiếng vật cùn đ.â.m vào da thịt.

Lại là một tiếng kêu thảm, nghe như là Lâm Trạch Vũ.

Tiếng kêu thảm chói tai trong tình cảnh bị bao vây vô cùng kinh khủng, toàn bộ tóc gáy của Diệp Gia dựng đứng trong nháy mắt. Nàng vụt một tiếng kéo mành cửa sổ xe ra, vô thức nín thở. Tình huống của Diệp ngũ muội phía sau không tốt hơn nàng là bao, trắng bệch như giấy.

Hai người đều che kín miệng, không dám phát ra tiếng.

Xe la không biết là đụng vào đâu hay là cọ vào đá làm hỏng ổ trục. Chiếc xe âm vang một tiếng, rồi cứ thế dừng lại. Bên ngoài tiếng A Cửu vung voi và tiếng la mắng súc vật xen lẫn vào nhau. Tiếng sau vội vàng hơn tiếng trước, Diệp Gia đổ mồ hôi lạnh, trong lòng mong đợi xe la nhanh chóng di chuyển. Nhưng mà bất luận A Cửu đánh thế nào, chiếc xe vẫn bất động không nhúc nhích.

Bỗng nhiên, âm thanh ngừng lại, bốn phía an tĩnh trở lại.

Tim Diệp Gia đập như nổi trống, nàng cùng Diệp ngũ Muội nhìn nhau liếc mắt một cái, yên lặng rúc vào góc. Bên ngoài là tình huống gì, vì sao lại đột nhiên an tĩnh. Dường như đã qua cả nửa đời, Diệp Gia thật sự cảm thấy dài như nửa đời người, nàng cuối cùng cũng nghe thấy tiếng người.

Bỗng nhiên, A Cửu kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Tỷ phu! Sao huynh lại ở đây!"

Diệp Gia không dám cử động, nàng cầm con d.a.o và nép sát vào người Ngũ muội đang che chắn ở cửa. A Cửu chưa gọi nàng mở cửa, nàng sẽ không dễ dàng mở cửa. Nhưng mà không biết qua bao lâu, cánh cửa đột nhiên bị một bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra. Tiếng nói của Chu Cảnh Sâm vang lên ngoài cửa: "Gia Nương, mở cửa cho ta."

Bên trong yên lặng một lát, Diệp Gia mới nhỏ giọng nói: “Ai đó?" Người bên ngoài khẽ cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như gió, rõ ràng là nghiêm túc nhưng người nghe lại cảm thấy buồn cười: "Là ta, Doãn An, tướng công của nàng đây."... Giọng nói này... chắc chắn là Chu Cảnh Sâm, Diệp Gia mới mở cửa lạch cạch một tiếng.

Cử khoang xe chỉ mở ra một bên, Chu Cảnh Sâm mặc một bộ áo giáp dày, ngồi xổm trên xà bên ngoài xe. Sắc mặt trắng bệnh hơn tuyết vì bị gió thổi, gương mặt bị bong tróc, có chút trây xước, kết vảy. Có vài sợi tóc rơi xuống mặt, hắn đội chiếc mũ cối mềm mại. Ánh mắt hắn sáng lên khi nhìn thấy Diệp Gia, khóe miệng nhếch lên. Người này vẫn luôn nhã nhặn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy dáng vẻ thoải mái này của hắn.

Hai người nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm bỗng đưa tay ôm lấy Diệp Gia vào lòng: "Ngoan, sao lại chạy đến đây trong trời tuyết lớn thế này?"

Diệp Gia bị mê mẩn trước động tác đột ngột này của hắn.

Vốn dĩ trong lòng có chút sợ nhưng động tác đột này của hắn khiến nàng cảm thấy ổn hơn rất nhiêu. Đáy lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 334



Chu Cảnh Sâm ôm Diệp Gia vào xe rất tự nhiên, hắn ôm nàng đặt trên đùi mình, giống như hắn không gặp phải chuyện gì và ôm trọn người kia vào lòng mình.

Đầu óc Diệp Gia như bị che phủ, nàng khàn giọng nói nhưng cũng không từ chối hành động của hắn: "Chàng, khụ khụ khu khụ... Sao chàng lại ở đây?"

Vì vội vàng nói nên có một luồng khí lạnh sặc trong cổ họng nàng.

"Có chút việc nhỏ, ta đi lục soát bọn người thanh niên một chút."

Trên người Chu Cảnh Sâm còn lưu lại mùi tuyết, rất ấm áp lại nóng hừng hực. Đợi đến khi hết cơn nóng thì mùi nam nhân đặc trưng trên người hắn cũng tỏa ra. Diệp Gia vốn đang hít thở bằng hơi thở nơi bả vai và sau gáy hắn thì bất chợt nghe được mùi hương đó, cũng không phải là khó ngửi nhưng nói như thế nào Diệp Gia cũng đã đỏ mặt khi ngửi được mùi hương đó.

Nàng đẩy Chu Cảnh Sâm ra một cái, ý là nàng đã ổn rồi.

Chu Cảnh Sâm bị nàng đẩy ra mấy lân nên chỉ có thể ngoan ngoãn buông nàng ra.

Thật ra, Chu Cảnh Sâm biết rõ chuyện buôn bán xà bông thơm. Từ khi Từ Hữu Tài cắt đứt nguồn cung cấp tảo đậu, Diệp Gia vẫn chưa tìm được nguồn cung cấp nào khác thích hợp để bù vào đó. Không cần Diệp Gia lên tiếng, Chu Cảnh Sâm cũng đón được lý do vì sao nàng lại đội tuyết lớn để chạy đến đây. Hắn vừa tức giận vừa oan ức liếc nhìn nàng một lúc lâu, sau đó hắn đưa tay véo mạnh gò má lạnh lẽo của nàng: "Trở mặt nhanh thật đấy."

Diệp ngũ muội ngồi ở một góc không dám lên tiếng quấy ray Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm xuống xe ngựa.

Cả thùng xe nghiêng vẹo nên khiến Diệp ngũ muội kẹt ở một chỗ không nhúc nhích được. Lúc này Diệp ngũ muội cũng không tiện núp trong buồng xe nữa, nàng ấy lấy một tảng đá trên nóc xe rồi xuống xe theo hai người họ. Diệp Gia vừa quay đầu, thấy nàng ấy cầm một cái bánh màn thầu to bằng miệng chén trên tay thì hơi sững sờ, tình thế lúc nấy có chút hỗn loạn nên nàng không chú ý. Bây giờ mới nhớ lúc nay có một người siết chặt màn che cửa sổ xe, bánh màn thầu cũng bị ném vào từ bên ngoài.

Ai ném thì nàng không biết.

Diệp Gia thoáng nhìn dưới bánh xe thì phát hiện lý do xe ngựa không di chuyển là do bánh xe đạp vào một hố tuyết. Bời vì hố tuyết rất sâu, trong tuyết lại trơn trượt nên con la đạp ve phía trước một lúc lâu mà không di chuyển được.

Sau khi những người trong buồng xe bước xuống thì thùng xe nhẹ hơn rất nhiều, nhờ sức đẩy của vài người ở phía sau nên con la nhanh chóng kéo thùng xe ra ngoài.

Phía sau xe ngựa là một đống xác sói, dòng m.á.u tràn mênh mang trên tuyết trắng, đỏ tươi rực rỡ.

Chu Cảnh Sâm không đến một mình, hắn còn mang theo một đội ngũ. Lúc này binh lính của hắn đang đợi cách đó không xa, hai người dẫn đầu là Tôn Ngọc Sơn và Liễu Nguyên. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà trên mặt của các người đó đều có vết thương. Lúc này chính là bọn họ g.i.ế.c c.h.ế.t bây sói phía sau, nếu A Cữu dẫn đầu nhóm người này thì chắc là mất một lúc mới có thể giải quyết đám sói đó.

Liễu Nguyên không biết Tôn Ngọc Sơn nói cái gì, Tôn Ngọc Sơn chỉ quay đầu lại liếc nhìn bên này rồi chậm rãi chạy tới. Đầu tiên hắn ta lên tiếng chào hỏi Diệp Gia, đôi mắt vẫn quét qua đám người kia, lúc không nhìn thấy ông Tôn thì hắn ta hơi sửng sốt.

"Tôn thúc đã lớn tuổi nên vẫn ở nhà họ Chu, trời tuyết lớn nên ta không gọi ông ấy đi theo." Diệp Gia như đoán được suy nghĩ của hắn ta nên lên tiếng.

Tôn Ngọc Sơn gãi đầu rồi nở nụ cười thẹn thùng.

"Thật ra cha ta vẫn rất cường tráng, có thể xử lý tốt mọi việc cỏn con này hơn thanh niên bình thường." Tôn Ngọc Sơn mỉm cười.

Hắn ta cười, Diệp Gia cũng cười.

Chu Cảnh Sâm liếc nhìn Tôn Ngọc Sơn một cái rồi thản nhiên huýt sáo. Bên trong tuyết trắng mịt mùng bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen mạnh mẽ lao đến như một cơn gió thổi trong tuyết.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 335



Con ngựa của nhóm cũng vội vàng nhảy lên, trong lòng Diệp Gia căng thẳng, chỉ thấy một bóng người quen thuộc nhanh chóng lao đến bên cạnh Diệp Gia.

Diệp Gia chớp mắt một cái rồi cẩn thận quan sát, một lát sau nàng trợn tròn mắt: "Điểm Điểm!"

"Ừm”" Chu Cảnh Sâm yên lặng nghiêng người, chặn những ánh mắt đang nhìn Diệp Gia từ xung quanh: "Ta mới phát hiện nó bám theo sau xe ngựa của nàng."

Diệp Gia ngẩn người nhìn đám xác sói cách đó không xa lại cúi đầu nhìn chú sói Điểm Điểm lớn hơn sói bình thường một vòng. Lập tức, Diệp Gia bỗng nhiên có một ý nghĩ: "Chàng nói xem, thứ khiến mọi con vật dọc đường cảm thấy sợ hãi không phải là nó chứ?”

Chu Cảnh Sâm khẽ cười một tiếng: "Tám mươi, chín mươi phần trăm là vậy."

"Vậy đàn sói kia thì sao?”

"Bọn chúng đến từ thảo nguyên phía Bắc." Ánh mắt Chu Cảnh Sâm cảnh cáo Liễu Nguyên đang dõng lỗ tai lên nghe trộm, quay đầu lại mỉm cười nhẹ nhàng với Diệp Gia: "Chắc là ở nơi sâu xa nhất của thảo nguyên có tuyết động và không có con mồi nên bọn sói này mới xuôi về thảo nguyên phía nam."

Lần này, Diệp Gia được dạy cho một bài học, bây giờ nàng không thể so sánh với thế hệ sau nữa. Nàng thay đổi suy nghĩ vê mùa đông giá rét ở phương Bắc để có kinh nghiệm cho lần sau. Diệp Gia cảm thông trong lòng, nàng vừa định nói cái gì đó thì cách đó không xa có một người cưỡi ngựa chạy đến thật nhanh, trên lưng ngựa cắm một lá cờ nhỏ. Tốc độ của người đó rất nhanh, dường như không bị núi tuyết ảnh hưởng gì, vừa chạy qua Chu Cảnh Sâm mười bước đã ghìm chặt ngựa.

Nhanh chóng bước xuống ngựa, người kia quỳ một chân xuống trước mặt Chu Cảnh Sâm: "Báo cáo! Tư Mã, phương Bắc có phát hiện."

Diệp Gia nuốt xuống lời vừa ra khỏi miệng, nàng thấy Chu Cảnh Sâm cau mày nên không khỏi hỏi một câu: "Có chuyện gì?"

"Một đám người bắt cóc đã chạy thoát khỏi nơi đóng quân." Chu Cảnh Sâm cũng không gạt Diệp Gia, hắn nhắc nhở nàng: "Bọn chúng chuyên dụ dỗ những thiếu nữ có gương mặt xinh đẹp đưa đến thảo nguyên xa xôi hoặc đưa sang Đột Quyết để làm kỷ nữ. Có tin bọn chúng đã chạy trốn về phía đông bắc."

"Về phía Đông Bắc? Là vê hướng thảo nguyên kia sao?"

"Ừm"

Trước đó Diệp Gia đã nghe hắn nhắc đến nên gật đầu: "Neu chàng có việc thì đi làm đi."

Thật ra Chu Cảnh Sâm cũng có không ít chuyện, hắn sâu sắc nhìn Diệp Gia một chút rồi đưa tay vào lòng n.g.ự.c lấy ra một con d.a.o găm dài bằng cánh tay của Diệp Gia và đưa cho nàng. Diệp Gia nhìn thấy thì sửng sốt, nàng nhận lấy và chợt nhận ra nó rất nhẹ.

"Mang theo bên người, con d.a.o này rất bén." Chu Cảnh Sâm bỗng đưa tay chọc vào đầu nàng rồi nghiêm túc nói: "Nếu gặp phải người nào gây bất lợi cho mình thì nàng đ.â.m thẳng vào, lớn gan lớn mật một chút, đừng không dám g.i.ế.c giống như gà cá ở cùng nhà."

Diệp Gia: ”..."

Nói xong, hắn và binh lính chạy đi rất xa.

Diệp Gia liếc nhìn bóng lưng hắn, nàng cất chiếc d.a.o trong n.g.ự.c rồi vòng ra phía sau xe ngựa cùng với Ngũ muội. Tổng cộng có mười mấy con sói đi xuống đây từ thảo nguyên bên kia, đầu bọn chúng không lớn, ước chừng chỉ bằng một con ch.ó nhà, không biết đã chưa được ăn bao lâu rồi mà lại vô cùng gầy như vậy. A Cửu dẫn đến một đám người trông giống như là thợ săn đi săn thú, ai ai cũng xé da sói một tiếng "xoẹt" vừa trơn tru lại tàn nhẫn.

Trông Lâm Trạch Vũ giống như đang sợ vỡ mật, hắn ngồi thụp xuống đất, không đứng lên nổi, bên cạnh hắn là mấy cái bánh bao đã đông cứng.

Vừa nhìn thấy bánh màn thầu, ánh mắt Diệp Gia lập tức trâm xuống. Lúc nãy nàng cũng thắc mắc tại sao bên trong buồng xe lại có bánh bao, bây giờ xem ra chắc là tên quỷ nhỏ này vứt vào rồi. Tên quỷ nhỏ này bị dọa là do bánh bao cứng như đá đập vào, Diệp Gia có chút không vui. Nàng không quan tâm có phải cậu ta không cẩn thận hay không, nhưng chuyện bánh bao bị ném vào buồng xe như thế này lại khiến Diệp Gia không vui.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 336



A Cửu chạy đến từ đằng xa: "Tỷ, Ngũ muội, hai người vào trong xe đi. Bên ngoài để bọn ta thu dọn là được rồi."

"Không được, bọn ta đợi ở trong xe thì buông xe sẽ nặng, các ngươi sẽ kéo không được. Bây giờ người sai người đến kéo xe rồi nhìn xem đã kéo được bánh xe ra khỏi hố tuyết đó chưa." Đứng bên cạnh Diệp Gia là một con sói xám lớn cao bằng nửa người, đừng nói là Lâm Trạch Vũ, đám thuộc hạ của A Cửu cũng đang sợ hãi trong lòng.

Lâm Trạch Vũ thoạt nhìn con sói với thân hình to lớn lạ thường và hàm răng dính đầy m.á.u thì suýt chút nữa trợn mắt và ngất đi.

Thật ra, A Cửu biết chuyện Diệp Gia nuôi dưỡng sói. Thời gian Lâm Trạch Vũ đến nhà họ Chu không dài, lại thường xuyên trốn trong phòng của mình để thanh tịnh nên không gặp được Điểm Điểm.

"Hóa ra là nó vẫn đi theo phía sau à?" A Cửu liếc nhìn con sói thân hình to lớn, rốt cuộc nhịn không được mà bật cười: "Hèn gì ta nói tại sao súc vật của chúng ta trừ thị trân Đông Hương lại lạnh run và co rúm lại."

Diệp Gia cũng bật cười: "Điểm Điểm lo lắng cho ta."

Lâm Trạch Vũ sợ đến mức run cầm cập, cậu ta run rẩy không ngừng. A Cửu thấy quá phiền nên không nhịn được mà đánh vào gáy cậu ta một cái: "Này, ngươi lập tức đứng dậy cho ông đây nhanh! Hét hét hét, ngươi là đàn bà thiếu nữ à? Khiến ông đây đau hết cả đầu!"

Lâm Trạch Vũ bị đánh một cái nên mềm nhũn tay chân mà bò dậy.

Kết quả là cậu ta bị trượt chân và ngã sấp người. Nghe thấy tiếng động mọi người đều nhìn sang và bật cười ha ha. Lâm Trạch Vũ xấu hổ mặt đỏ tía tai, lúc này Diệp Gia cũng không hề khoan dung để cậu ta bảo vệ con mình nữa. Nói thật, một người mới mười hai tuổi chưa trưởng thành là rất bình thường. Nhưng thằng nhóc Lâm Trạch Vũ này lại khiến người ta cảm thấy rất quái lạ, tròng mắt quá linh hoạt, cả thân người đều cảm thấy không thành thật.

Mặc dù Diệp Gia nói nàng dùng tiền để mua Lâm Trạch Vũ, nhưng thật sự không thích gọi người đến trước mặt nàng.

Nàng chỉ nhìn lướt qua Lâm Trạch Vũ và không tiếp tục quan tâm tới cậu ta.

Cách đó không xa, có vài thanh niên vẫn còn lột da sói. Ngay lập tức, tất cả nhận được hơn mười tấm da sói miễn phí nên khiến cho mấy thanh niên này sướng đến phát điên lên. Mặc dù Điểm Điểm không nhúc nhích, nhưng nhìn một đám người đang lột da sói thì giống như đang bị uy h.i.ế.p mà nhe răng nanh ra.

A Cửu vừa thấy, lập tức hối thúc bọn họ nhanh lên một chút, sau đó hắn ta lấy một bình nhỏ từ trong túi ra rồi đi về phía da sói và đổ lên xác sói trên đất, mùi m.á.u tanh nồng lập tức nhạt đi rất nhiều. Trời mùa đông tối nhanh, nàng sợ ban đêm không an toàn nên bảo tất cả mọi người trở về vị trí ban đầu.

Diệp Gia nhìn thoáng qua Chu Cảnh Sâm đang còn nói chuyện với thuộc hạ ở bên kia, Chu Cảnh Sâm cũng lập tức phát hiện ánh mắt của Diệp Gia. Hắn nghiêng người nói gì đó với Liễu Nguyên rồi nhanh chóng đi đến bên Diệp Gia.

"Gia Nương, ta cho vài người hộ tống các nàng một đoạn. Dù có đi xa hơn một chút cũng đừng đặt chân đến trấn Lạc Tang."

Thật ra lần này Chu Cảnh Sâm nhận lệnh ra ngoài lục soát người Đột Quyết, chỉ tiện thể đuổi theo bọn buôn người. Người ta nói ở phương Bắc có động tĩnh, lại có báo cáo rằng người Đột Quyết phái một đoàn người vào các làng xung quanh huyện Khách Thập. Bên phía Tây Bắc thì hoang vắng, các thôn làng thật sự cách nhau rất xa. Hắn nghĩ trong thời tiết tuyết lớn không ngớt rất khắc nghiệt như thế này đám người kia sẽ không thể đạp tuyết đến đây, rất có khả năng còn trốn ở Đại Yên.

Chu Cảnh Sâm có chút lo lắng cho Diệp Gia. Nơi đây hoang tàn vắng vẻ, A Cửu chỉ mang theo ít người như thế luôn khiến hắn cảm thấy không bảo đảm.

"Gia Nương, nàng muốn đi hướng nào?"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 337



"Đến Luân Đài." Diệp Gia không biết vị trí cụ thể của Luân Đài nhưng chắc là ở phía Đông: "Nếu không ta gọi A Cửu đến rồi chàng hỏi hắn ta?"

Chu Cảnh Sâm cau mày suy tư một lát, hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể rời đi được. Khoảng nửa năm nữa, chiến tranh sẽ nổ ra ở biên giới. Chuyện này đã đè nén trong lòng Chu Cảnh Sâm từ lúc hắn mở mắt, khắp cả ngõ nhỏ này, hắn phát hiện ra rằng một nơi nhỏ bé như thế này lại có thể dung nạp mấy trăm khách hành hương như vậy.

Vào ban ngày, nơi này chính là một thôn làng bình thường, ở đây rất ít nam nhân, hầu hết là người già và trẻ nhỏ. Ở Tây Bắc, những ngôi làng có nữ nhiều hơn nam như vậy không phải là hiếm. Bởi vì đánh trận quanh năm nên những nam nhân to con đều bị tòng quân đánh giặc. Thôn làng này vào ban ngày sẽ làm nghề dệt may, mọi người trong làng đều kín tiếng. Nếu không hiểu cách làm sẽ không vào được.

Quanh đi quan lại cũng không có ai phát hiện bất thường.

Người của Chu Cảnh Sâm đến thôn này lục soát thì vô cùng kinh ngạc bởi vì ở đây có rất nhiêu nữ nhân ở nơi khác, ngoài ra cũng không có gì bất thường. Chỉ là khi đến trần điều tra mới phát hiện điêu đáng ngờ. Các cửa hàng son phấn và bột màu của trấn Lạc Tang còn nhiều hơn ở trấn Đông Hương, bởi vì chuyện buôn bán xà phòng thơm của Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm mới giả vờ làm một hàng khách bình thường đến mua hàng.

Không hỏi cũng biết, vừa hỏi lông mày của hắn vừa nhướng lên.

Trấn Lạc Tang nhỏ hơn trấn Đông Hương một chút, trong đó có tâm bảy, tám thôn làng. Thật sự phải nói thì còn ít thôn làng hơn cả trấn

Đông Hương, nhưng nhu cầu son phấn rất kinh người. Hắn lại đến hỏi những cửa hàng khác thì số lượng cũng tương tự. Cứ cho là trấn Lạc Tang phồn hoa hơn trấn Đông Hương nhưng cũng không tốt hơn là bao nhiêu, dù sao trấn Lạc Tang và trấn Đông Hương chỉ cách nhau tâm trăm dặm đường.

Hắn dâng lên nỗi nghi ngờ trong lòng nên bọn họ cải trang đến hỏi vài lời khách sáo, vậy mà cũng lừa gạt được vài thôn làng nói ra.

Chu Cảnh Sâm không đánh rắn động cỏ mà cho người ở bên ngoài thôn quan sát mấy ngày. Kết quả lại xuất hiện một đám người theo dự liệu của hắn, cho nên hắn cho người vây quanh thôn làng suốt đêm. Tất cả khách hành hương nữ đều bị giải đi, hắn cũng g.i.ế.c không ít người bởi vì vài nguyên nhân đặc biệt.

Bên này mới giữ người chưa được ba ngày, bên phía biên giới cũng xảy ra chuyện.

Có một đoàn binh Đột Quyết không sợ c.h.ế.t mà chạy đến đột kích.

Bên này Chu Cảnh Sâm nhanh chóng bắt được người khiến đám người Đột Quyết trở tay không kịp. Người Đột Quyết mới có thể tức nước vỡ bờ mà tập kích biên giới Đại Yên. Bọn chúng giương đông kích tây, ý đồ dùng binh để cố gắng giảm thiểu áp lực ở đây.

Tình hình mấy đêm này càng ngày càng mạo hiểm, binh lính tại trụ sở đều bị bắt đi. Chu Cảnh Sâm hết cách rồi, hắn chỉ có thể trở về doanh trại trước. Nhưng mà trước khi trở ve hắn phải tiến hành điều tra nghiêm ngặt để xem hắn không thể g.i.ế.c hay không thể thả người đến khu đóng quân được. Có rất nhiều dân chúng không biết sự tình, chiến tranh nổ ra ở biên giới khiến bọn họ bắt đầu hỗn loạn. Bọn họ luôn có xu hướng bỏ chạy khi có hỗn loạn.

Chưa kể bên Chu Cảnh Sâm bận rộn loay hoay không làm được gì, mà bên thôn làng Diệp Gia ở, vào lúc chạng vạng có một nhóm người xông đến. Nghe nói bọn họ là người ở thôn phía trước chạy trốn đến đây, bây giờ đang đi gõ cửa từng nhà để xin ngủ nhờ.

Trời tuyết lớn, bên ngoài trời đông giá rét, những nam nhân của gia đình đi lên núi vẫn chưa trở lại, lúc này có người gõ cửa thì những nữ nhân ở nhà không dám mở cửa. Tổ Hợp Nhiệt cao giọng nói với người bên ngoài, cho đến lúc người bên ngoài nói mình họ Thương, tự Trung Nguyên, là một thương nhân.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 338



Trong lòng Tổ Hợp Nhiệt khẽ động, người cũng di chuyển đến sát cửa: "Họ Thượng? Là người Hán sao?”

"Đúng vậy, ta đến từ trấn Lạc Tang, vốn dĩ muốn đến Tây Vực để mua hàng, nhưng lại trúng lúc trấn Lạc Tang gặp rắc rối. Ta sợ bị ảnh hưởng nên dẫn theo người hầu đi từ bên đó sang đây." Nếu cẩn thận nghe thì sẽ thấy giọng của hắn ta có chút êm tai: "Ngày xưa ta đã đến thôn này biết rõ tính tình dân chúng trong thôn hiền lành chất phác mới đến đây thử vận may. Chủ nhà có thể mở cửa để chúng ta nói chuyện hay không?"

Nói xong, người bên ngoài hắt xì mấy cái, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

Tổ Hợp Nhiệt cũng không quan tâm mẹ không cho phép mà tự mình mở hé cửa. Từ khe hở nó nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy có một người trẻ tuổi dáng người cao gầy đứng ở ngoài sân. Phía sau người trẻ tuổi kia có bốn người, nam có nữ cũng có, trông rất giống người hầu.

"Ông chủ Thượng!" Đôi mắt Tổ Hợp Nhiệt lập tức sáng lên, vội vàng chạy ra ngoài sân.

Diệp Gia co người lại ở trong phòng, lắng tai nghe động tĩnh ở bên ngoài. Nàng và Diệp ngũ muội liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cau mày. Nàng cũng không nhiều lời mà yên lặng đi về phía giường rồi cầm con d.a.o mà Chu Cảnh Sâm đưa cho mình mà mình đang để dưới gối trong tay. Ngũ muội thấy hành động của tỷ tỷ thì lập tức lo lắng. Điểm Điểm trốn ở góc phòng, đôi mắt màu xanh lục phát ra ánh sáng trong bóng tối, Diệp Gia hé mở cửa sổ.

Nàng thấy cô gái tên Tổ Hợp Nhiệt nói vài câu với người bên ngoài rồi dẫn bọn họ vào nhà với vẻ mặt đỏ bừng.

"Tỷ?" Diệp ngũ muội kê sát tới bên cạnh Diệp Gia: "Có người ngoài tới à?"

"Ừm"

Diệp Gia liếc nhìn sắc trời, tuyết vẫn còn rơi nhiều, cũng không biết bọn A Cửu bao giờ mới về. Ở bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng nói chuyện của mẹ con Tổ Hợp Nhiệt và người kia. Cái người được cho là ông chủ Thượng kia nói chuyện thật sự nho nhã, đúng là một người có học.

Chắc là do bình thường Chu Cảnh Sâm nói chuyện với người khác rất ít khi tỉa tót lại câu chữ, hoặc là có thể Diệp Gia là ngoại lệ của Chu Cảnh Sâm. Không hiểu sao chỉ có một mình ông chủ Thượng ở bên ngoài, vậy mà nàng lại có cảm giác có rất nhiều người biết đến. Nàng cũng không đi ra ngoài xem xét mà ngoan ngoãn đợi ở trong phòng.

Nhưng lát sau, Nhiệt Y Trát cũng gọi hai chị em Diệp Gia ra ngoài sưởi ấm.

Diệp Gia không tình nguyện nghe theo nên ở trong phòng và nói vọng ra ngoài: "Ta xin lỗi thím, bây giờ ta có chút không thoải mái nên muốn nghỉ ngơi ở trong phòng."

Nhiệt Y Trát vừa nghe thấy Diệp Gia không thoải mái thì lập tức đứng dậy. Nhưng bà ấy đã cầm hai lượng bạc tiền ăn ngủ của Diệp Gia nên cũng mặc kệ cô. Nhưng bà ta cũng không tiện để con gái lại nói chuyện với một đám người lại nên cũng dặn dò Tổ Hợp Nhiệt vào nhà xem xét tình hình của Diệp Gia, còn bản thân mình thì chào hỏi khách khứa. Tổ Hợp Nhiệt có chút không vui, đôi mắt vẫn quấn quýt trên người ông chủ Thượng, đến lúc bị Nhiệt Y Trát liếc mắt mới bất đắc dĩ đi vào nhà.

Vừa vào nhà, nàng ấy cũng thấy Diệp Gia không có vẻ không thoải mái, nên đã bĩu môi.

Diệp Gia nhìn thấy vẻ mặt này của nàng ta nên nhẹ giọng giải thích: "Xin lỗi, ngoài trời quá lạnh. Ở bên ngoài đều là người lạ, tỷ muội chúng ta là người Hán, mà con gái người Hán có nhiều quy tắc nên không thể ra ngoài. Mong mẹ ngươi thứ lỗi."

Diệp ngũ muội cũng gật đầu, dáng vẻ như thể nhà bọn họ có khác cũng không liên quan gì đến người ngoài như hai chị em họ.

Tổ Hợp Nhiệt nghe bọn họ nói như vậy thì mặt mày lập tức hớn hở: "Đúng vậy, các ngươi là người Hán, mà người Hán thì có nhiều quy tắc. Được rồi, ta có mang một chậu than đến cho các ngươi, các ngươi sưởi ấm ở trong phòng một chút."

Nói xong, nàng ta vui vẻ đi ra ngoài.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 339



Nàng vừa mới đi, Diệp Gia mới nghe thấy ở bên ngoài có người nói: "Ở nhà mình có con rể sao?"

Vẫn là ông chủ kia.

Chắc là đây là lân đầu tiên Nhiệt Y Trát gặp được một người trẻ tuổi nho nhã như vậy, bị dụ dỗ đến mức không thấy điểm bất thường gì. Tính tình bà ta đơn giản nên có chuyện gì đều nói ra hết: "Đúng vậy a, trong nhà có hai cô nương người Hán xin ở nhờ."

Cũng may người kia thuận miệng hỏi một câu như thế là vì tò mò.

Một lát sau, Tổ Hợp Nhiệt bưng củi tới cho hai tỷ muội Diệp Gia, roi cho vào chậu than của Diệp Gia thêm chút củi.

Ngọn lửa kêu lách tách trong chậu than, bóng dáng những nam nhân bọn họ đang trông mong vẫn chưa trở về, Nhiệt Y Trát cũng đến gọi Diệp ngũ muội: "Đệ nương này, tay nghề của ngươi rất tốt, có thể làm cho người bên ngoài một bữa cơm được hay không?”

Hóa ra đám người kia đưa cho Nhiệt Y Trát một lượng bạc tiền cơm, bọn họ muốn ăn đồ ăn của người Hán. Nhiệt Y Trát không biết làm nhưng đã nhận tiền roi nên cũng phải nghĩ ra cách. Bà ta nhớ lần trước Diệp ngũ muội có làm thịt thỏ, bà ta ăn cảm thấy rất ngon.

Diệp ngũ muội có chút do dự, nhưng Nhiệt Y Trát rất tha thiết, nàng ấy không thể từ chối nên chỉ có thể đi cùng,

Một mình Diệp Gia ở trong phòng nên có chút lo lắng. Điểm Điểm vẫn trốn ở sau ngăn tủ, không hét lớn cũng không cử động. Nàng liếc mắt nhìn một bên màn cửa, trong lòng lo lắng không biết khi nào A Cửu mới trở về. Nàng lại nghe thấy tiếng có người bên ngoài đang nói chuyện, giọng nói của hai người xa lạ, nghe giống như đang ở trong sân. Hai người bọn họ thì thâm nói Diệp ngũ muội rất đẹp, bọn họ sống lâu trong thế kỷ này rồi nhưng vẫn chưa thấy ai xinh đẹp như vậy.

Trong lòng Diệp Gia hồi hộp, nàng đột nhiên có cảm giác không lành.

"Cô nương ấy đi nấu cơm, vậy vẫn còn một người trong phòng." Giọng nói khô khốc, khàn khàn giống như một ông lão: "Nếu như là hai chị em thì chắc cũng xinh đẹp không kém đâu nhỉ..."

Diệp Gia lập tức nhận ra có chuyện không ổn, nàng vừa muốn trốn đi thì bên ngoài phòng có tiếng "ram" lớn, giống như có gì đó rơi xuống đất. Sau đó Tổ Hợp Nhiệt kinh ngạc hét lên, Diệp Gia lập tức rút d.a.o găm ra, vừa ngẩng đầu lên thì thấy tấm rèm cửa hơi lay động. Một nữ nhân vén màn đi đến, phía sau còn có một ông lão. Hai người vừa nhìn thấy Diệp Gia thì đôi mắt lập tức sáng ngời.

"Ta, ui chao, cô nương này thật sự xinh đẹp đấy!" Nói xong, hai người lập tức nhào về phía Diệp Gia. Diệp Gia hét lên một tiếng: "Điểm Điểm!"

Có một bóng đen lập tức lao ra từ trong vách tường. Động tác của cái bóng kia rất nhanh, vèo một cái đã lao ra cắn một nhát vào cổ của ông lão kia. Bình thường Điểm Điểm rất an tĩnh, nhưng có một lan Chu Cảnh Sâm nói ra một câu có ý tứ sâu xa, chó săn càng an tĩnh, tính tình của nó càng hung ác điên cuồng. Đây là lần đầu tiên Diệp Gia tận mắt nhìn thấy nó cắn người.

Với ưu thế về vẻ bê ngoài khiến nó có sức lực lớn hơn con sói bình thường rất nhiều, miệng vừa cắn m.á.u đã lập tức trào ra.

"Xoạt" một tiếng, cổ của bà lão kia cũng bị cắn đứt, ông lão ở phía sau bà ta thấy có chuyện không ổn. Điểm Điểm gặm đầu bà lão rồi quăng vào một góc, sau đó vồ tới cắn vào vai của ông lão.

Ông lão hét lên một tiếng rồi, mở miệng hét to.

Mấy người bên trong nhà chính nhận ra có tiếng động không đúng nên xông vào thì thấy một con sói to lớn đang ngậm người trong miệng, nó đứng ở cửa ra với với ánh mắt hung tợn. Có vài người dẫn đầu biết công phu nên đã chạy ra ngoài, nhưng khi ánh mắt vừa nhìn thoáng qua đã thấy có một cô nương đang đứng sau con sói. Tướng mạo của cô nương này đã lay động đến tim hắn ta.

Dường như chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đã xông đến: "Thủ lĩnh, cô nương này thật xinh đẹp! Có thể bán được giá cao!"
 
Back
Top Bottom