Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 210



Hiếm khi được ngủ một giấc, mọi tiếng động ở trong viện cũng không làm kinh động đến bọn họ.

Hậu viên bận đến mức sục sôi ngất trời, chẳng bao lâu sau Diệp Gia và Diệp ngũ muội tới thành phố Ngõa buôn bán. Vì phải cần gấp hàng xà bông thơm, nên Dư thị cùng mấy đứa nhỏ cũng phải gấp gáp nghiên mịn. Nhìn thấy xe bò rời khỏi là lập tức bắt đầu làm việc, đợi đến lúc Diệp tứ muội vừa tỉnh giấc, thì trong viện nhỏ của Chu gia chỉ còn tiếng chuyển động của than chì thôi.

Diệp tứ muội có ngại ngùng, sau khi rửa mặt xong định là tới phụ giúp làm việc.

"Việc này cân ngươi phải làm sao? Ngươi còn đang mang thai đó, tuyệt đối đừng để bản thân bị mệt." Nữ tử nhà quý tộc thế gia mang thai là chuyện rất quý giá, Dư thị sao dám kêu nàng ấy làm công việc nặng nhọc như thế này chứ.

Nhưng mà Dư thị liếc nhìn bụng của nàng ấy mấy lần, bất giác có hơi cay mắt: "Mấy tháng rồi hả?"

Dư thị cũng biết những chuyện mà Diệp tứ muội gặp phải, lúc này hỏi vậy chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Kết quả là Diệp tứ muội cũng thật thà nói bốn tháng rồi, đột nhiên bà ấy nhận ra là mình hỏi không đúng rồi. Diệp tứ muội mới thành thân được bao lâu? Sợ là đứa trẻ này có sau khi xảy ra chuyện. Vội vàng gật đầu, Dư thị bèn nói qua chuyện khác: "Đúng là có phúc mà, trông đứa bé này rất khỏe mạnh... sau này chắc chắn là may mắn lớn lắm đây."

"Đúng vậy, lắc lư suốt chặng đường mà chẳng sao hết, đứa trẻ này quả thực là rất khỏe mạnh." Diệp tứ muội nói đến đứa bé với vẻ mặt rất dịu dàng, Tỷ tỷ và tỷ phu thành thân cũng gần nửa năm rồi, chắc là cũng sắp có tin vui roi phải không?”

Những lời nói này, từng câu đều hỏi trúng tim của bà ấy, bà ấy đau lòng đến nỗi rơi lệ. Sắp có tin vui rồi sao? Sắp có cái con khỉ! Cái thằng con trai ngu ngốc của bà ấy đến ngón tay của nàng còn chưa chạm vào, đúng là tên nghiệt chủng!

Trong lòng đau buồn, Dư thị đáp lại một cách qua loa, nhưng lúc này Chu Cảnh Sâm đang bị bà ấy thầm chửi rủa thậm tệ. Sau khi thăm dò cách đó ba mươi dặm, cuối cùng đã phát hiện ra dấu vết hoạt động của một số tên mã phỉ. Bọn họ đã kiểm tra khắp nơi, vào sâu hơn mười dặm nữa, thì nhìn thấy lều trại lớn.

Sau khi xác định được vị trí thì tạm thời án binh bất động, âm thầm lặng lẽ bố trí cạm bẫy.

Hai quân đối đầu giữa mã phỉ và quân chính quy không giống nhau, đặc biệt là ở nơi trống trải như thế này, bọn mã phỉ đâu phải đứng yên.

Người ít, có ngựa, nên hành động nhanh lẹ. Muốn đánh chỉ đành dùng chiến thuật du kích. Lần này bọn họ đi chỉ đem theo một ít lương thực, nhiều nhất cũng cầm cự được một tháng cho ba trăm người. Nếu kéo dài ra thì chắc chắn không phải là nước đi sáng suốt, chỉ đành lựa chọn giả vờ thua để dụ địch, sử dụng chiến thuật đào hố bay ngựa. Sau khi quan sát xong địa hình, Chu Cảnh Sâm lệnh cho một đội ngũ đào một chiến hào ở chỗ mà bọn mã phỉ thường hay đi, thiết kế hố bẫy ngựa, lưu lại đường thoát thân, kéo củ ấu sắt ra. Những thứ như củ ấu sắt này thường được làm chế tạo bằng sắt, ở giữa có một lỗ hổng. Dùng dây thừng xâu chuỗi lại. Đừng thấy thứ này đơn giản như vậy, nhưng lại rất có hiệu quả trong việc ngăn cản địch và tấn công bọn chúng.

Chu Cảnh Sâm cử một nhóm người tiến công nghi binh, giương cao cờ trống quấy rối, dụ cho đám mã phỉ đó đuổi theo. Sau khi một thời gian ngắn giao chiến thì giả vờ bị đánh bại, hốt hoảng chạy thoát thân. Chu Cảnh Sâm cố tình yêu câu những người tấn công nghi binh này phải giỏi diễn kịch, mới có thể làm cho bọn chúng tin được.

Có lẽ Đặng Khúc Trường hổ thẹn là bản thân lần đầu dẫn binh, không có cách nào điều binh khiển tướng, và không phát huy hết tác dụng của một chủ tướng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 211



Ngược lại chủ động đích thân dẫn một đoàn người đi quấy rối. Chuyện khác không nói, Đặng Khúc Trường rất có quy tắc trong chuyện đánh trận này. Đám thuộc hạ đó của hắn ta người này so với người kia lại càng biết diễn kịch hơn. Đầu tiên là nhân cơ hội tấn công kịch liệt bằng gõ chiêng đánh trống, dùng hết sở trường quấy rối, khiến cho bọn mã phỉ nổi cơn tam bành.

Chưa tới một ngày thì đã có người dẫn bảy tám mươi người xông ra truy bắt bọn họ. Vừa giả vờ đánh không lại, bị đánh tơi tả, chạy trốn tán loạn.

Chu Cảnh Sâm đã sớm tính toán xong vị trí và phương hướng, lệnh cho người cam cờ mai phục chờ thời cơ. Trước khi trời tối dụ cho bọn mã phỉ nổi điên truy kích, người cầm cờ âm thâm chỉ đạo cho đội quân tiến công nghi binh rút lui để dụ bọn mã phỉ vào chỗ có mai phục. Trong chiến hào đã có rất nhiều tướng sĩ mai phục từ lâu, nhìn trúng thời cơ bèn kéo củ ấu sắt ra, những con ngựa đang đồn hết sức chạy đã rơi xuống những cái hố bẫy ngựa rất sâu đó, những binh sĩ đang mai phục trong chỗ tối lập tức xông lên đi thu hoạch đầu người.

Trận này đánh phải gọi là nhanh như chớp, trong nháy mắt đã thu hoạch được bốn năm chục cái đầu người.

Cùng với tiếng hét "giết", xung quanh đều giơ đao kiếm lên. Muốn tránh cũng tránh không kịp, hố bẫy ngựa đó ít nhất cũng sâu hai trượng, rớt xuống thì không dễ gì mà trèo lên được. Mấy tên mã phỉ còn lại ở phía sau thấy tình hình bất ổn đã kịp thời kìm dây cương ngựa, chuyển hướng chạy loạn khắp nơi. Lại phát hiện ra ở bãi đất trống đó dường như đều có bẫy ở khắp nơi, sự việc xảy ra bất ngờ không kịp phòng bị chính là một cái hố bẫy ngựa. Trong tối lại có người mai phục kéo dây thừng, kéo ngã ngựa tiên phong, người từ trên ngựa rơi xuống đất, trên đất toàn là củ ấu sắt.

Đội thứ nhất thu hoạch đội thứ nhất chạy trốn, cách đó một hai dặm còn có một đội mai phục. Thật sự phòng cũng không được. Trận đánh này gọi là nhẹ nhàng, chưa tới một ngày đã g.i.ế.c hết toàn bộ. Mà mã phỉ ở trong lều trại ở đăng xa đã phát giác ra sự bất thường, nên đã bỏ chạy hết. Nhưng đội ngũ sớm bí mật vây quanh hậu phương lều trại cũng đã lấy vũ khí ra vây bọc hậu phương, phối hợp với đội thứ nhất tiền tuyến đánh từ hai phía. Một ổ mã phi lớn hơn một trăm người chiếm cứ trên con đường thương mại Tây Vực này bốn năm năm nay không giải quyết được, lại bị bọn họ dễ dàng cắt đứt như vậy.

Trong số mấy trợ thủ giữ lại bên cạnh Đặng Khúc Trường có một phó tướng mặt trắng muốn nhân cơ hội này cầm lấy quyền chỉ huy, nhưng nhìn thấy mấy tên mã phi bị thương và bị c.h.ế.t thì vẻ mặt thay đổi mấy lần, có hơi không phản ứng được. Đợi đến lúc phản ứng lại thì lập tức cả đội đã xông về phía lều trại rồi, một ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía hắn ta.

Bốn mắt giao nhau, Chu Cảnh Sâm lên tiếng trước:

"Tất cả mọi người, theo ta đi lục soát!" Không đợi bọn họ phản ứng, Chu Cảnh Sâm đã nhanh chóng chấn chỉnh đội ngũ, dẫn theo một đội binh mã xông vào vị trí toàn bộ doanh trại lục soát. Những người ở trong lều trại có thể chạy đều đã chạy hết từ lâu rôi, những người chạy không thoát thì quỳ xuống gập đầu xin tha.

Chu Cảnh Sâm ra lệnh cho quân lính bắt người lại, sau đó nhanh chóng lật tung hết cả doanh trại lên.

Chiến trường thay đổi trong chớp mắt, lúc đợi ghi chép công lao c.h.é.m đầu của mã phi thì trời mới bắt đầu âm u.

Trời vừa tối, Chu Cảnh Sâm lập tức hạ lệnh lui binh.

Lúc này, doanh trại sớm đã trở nên rất bừa bộn, các tướng sĩ lục soát doanh trại thắng lợi trở về. Sau khi Đặng Khúc Trường đuổi theo đám mã phỉ bỏ chạy được mười dặm đã bị mất dấu vết, đành phải thất vọng quay về. Nhưng đến lúc hắn ta dẫn lính quay về nơi đóng quân nhìn thấy trên đất toàn là bò dê thì rất là vui mừng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 212



Vốn dĩ là gánh vác nhiệm vụ gian khổ như vậy, hắn ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý là cuộc tiêu diệt sẽ thất bại. Kết quả là không có người nào bị thương nặng hết. Thật đúng là làm cho hắn ta nở mày nở mặt!

Đặng Khú Trường rất vui mừng, hạ lệnh cho người g.i.ế.c bò g.i.ế.c dê, uống rượu ăn mừng. Kêu gọi các anh em tướng sĩ hô hào.

Đốt lửa trại, các tướng sĩ ăn uống no say ăn mừng.

Thực tế là, nếu dựa vào cách làm lúc đầu của Đặng Khúc Trường. Đương nhiên cuộc tiêu diệt này chính là đem ba trăm người đánh vào chính diện, có thể g.i.ế.c được bao nhiêu thì g.i.ế.c bấy nhiêu. Sao có thể đánh đồng người có mưu lược đánh trận và người l* m*ng đánh trận được chứ? Dùng chiến thuật rất hay, không tốn một binh một tốt nào vẫn có thể thắng. Đặng Khúc Trường nghĩ đến công lao của lần này, không khỏi nôn nóng hét lên: "Người đâu! Kêu ky binh Chu lên đây! Hôm nay ta nhất định phải uống với hắn một ly mới được!"

Lần này có thể hầu như giành được thăng lợi mà không có chút thương vong nào đều là công lao của Chu Cảnh Sâm.

Bên phía Chu Cảnh Sâm vẫn chưa định quay về, nếu đã tiêu diệt thì cắt đứt hết mã phỉ lớn, còn có rất nhiều mã phi rải rác cũng luôn tiện giải quyết. Bên này còn đang thương lượng làm sao để xử lý, còn bên phía Diệp Gia đang rơi vào cảnh lúng túng Không phải là lúng túng trên con đường sự nghiệp mà là do tình cảm của Diệp tứ muội và A Cửu quá tố làm cho Dư thị xung kích. Vốn dĩ là bà ấy ngồi xổm ở bên giếng làm việc yên lành, đột nhiên lại kêu Diệp Gia viết thư cho Chu Cảnh Sâm.

“Ta nhớ là trên đường hành quân sẽ có một dịch phu chuyên đưa thư nha

Dư thị vừa dè dặt cẩn thận quét bột đậu vài trong cái cối, vừa xoay đầu nói chuyện với Diệp Gia đang rửa tụy lợn bẩn: "Doãn An hành quân ở bên ngoài cũng không biết sống có tốt hay không? Chớp mắt đã sắp được một tháng rồi, vậy mà lại không có một tin tức gì. Gia Nương à, trong nhà không phải có bút mực giấy nghiên sao? Chi bằng con hãy viết thư cho Doãn An, tiện thể mang theo ít đồ ăn này cho hắn luôn đi..."

Người đầu tiên mà Diệp Gia khi xuyên tới thế giới này chính là Dư thị, cộng thêm tính tình của Dư thị cũng tốt nên hại người họ chung sống cũng rất hoà hợp, đương nhiên tình cảm dành cho Dư thị cũng không bình thường. Đa số những lúc Dư thị lên tiếng, Diệp Gia đều sẽ nghe: "Không hay lắm đâu, tướng công đang đánh trận mà."

"Có gì mà không tốt chứ? Người ở ngoài lúc nào cũng nhớ đến gia quyến nhất" Dư thị nói như thể rất có kinh nghiệm/"Đôi lúc chỉ là một bức thư nhà nhỏ nhoi, cũng là niềm tin để cho người ta tiếp tục sống đó. Hơn nữa, lúc đầu khi Doãn An ở nhà, cứ thèm ăn những món ăn ngon mà Gia Nương con nấu. Nếu không phải là tay nghề của nương không tốt, nấu không ngon, cũng sẽ không làm phiền con phải nấu..."... Nói đến hai chữ làm phiền nghe có vẻ hơi khach sao.

Diệp Gia liếc bà ấy một cái: "Hôm nay trời nóng như vậy, sợ là những món ăn này không đưa được tới chỗ của tướng công thì sẽ hư mất."

"Cho dù có hư rồi thì cũng là tâm ý của con." Dư thị nói: "Chỉ cần là của Gia nương con nấu, Doãn An nhận được đều sẽ rất vui mừng."

Diệp Gia: ˆ..."

Được, cũng đâu phải là không làm được đâu.

"Vậy được." Diệp Gia cũng không phải ngượng ngùng như vậy. Bên phía nàng sau khi đã chuẩn bị xong những thứ cần dùng làm xà phòng thơm, chỉ cần kêu ông Tôn đập nữa thôi. Thịt đầu lợn đã có Diệp ngũ muội làm sạch rồi, bây giờ những việc Diệp tứ muội có thể giúp chính là thu dọn rau hẹ, nàng ấy cũng có thể bớt rảnh tay: "Nhưng làm gì đây? Với thời tiết này thức ăn nhiều nhất cũng để được ba ngày, để lâu hơn sẽ bị hư."

"Tướng công thích ăn gì?" Diệp Gia nhớ là hình như Chu Cảnh Sâm có hơn kén ăn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 213



Dư thị làm gì biết chứ? Bà ấy nhớ là con trai nhỏ vui buôn không hiện ra ngoài, từ chuyện ăn uống cũng không có yêu thích gì nhiều. Nhưng mà nếu đã dụ dỗ con dâu chủ động liên lạc với con trai rồi, đương nhiên khiến bà ấy phải nói: "Chỉ cần là của con nấu, nó đều thích ăn hết, Doãn An không kén chọn đâu."... Không kén chọn mới lạ, thử nàng chiên ngo rí cho hắn coi, người đó không ăn ngo 中

"Được rồi."

"Tốt nhất là làm mấy món ăn vặt có thể để được lâu, nương thấy đồ chiên cũng được lắm, để lâu ăn vẫn thấy thơm."

Dư thị vừa nghe thấy nàng đồng ý, bèn tum tỉm cười kiến nghị: "Chiên cho hắn một ít thức ăn gì đó là được rồi."

Diệp Gia có thể chiên gì đây? Chắc chắn là không thể chiên thịt được rồi, sẽ có mùi hôi. Chỉ có thể chiên mấy thứ làm bằng bột mì. Nghĩ tới nghĩ lui, món đầu tiên trong đầu nàng nghĩ tới chính trứng gà cuộn. Món này làm cũng rất dễ, trong nhà cũng có nhiêu nguyên liệu, dùng đồ quấn chặt chút thì có thể để mười ngày nửa tháng.

Nghĩ đến đây, Diệp gia thu dọn lập tức đi trộn bột. Nàng cũng chỉ làm trứng gà cuộn phiên bản nhà làm, ăn mới tươi ngon. Diệp Gia cũng thường hay làm, trứng gà, bột mì, đường, dầu, thích ăn mùi vị mè thì bỏ thêm ít mè. Đầu tiên cho dầu vào trộn đều với bột mì, dầu có thể phá vỡ sự hình thành của tinh bột mì, trộn đều dầu trước có thể làm cho trứng cuộn xốp giòn.

Sau đó thêm đường và muối vào bên ngoài rồi tiếp tục trộn, đập mấy quả trứng vào trộn thành bột nhão. Nàng đặc biệt lấy nồi chiên bánh ra dùng, đun lửa nhỏ, từ từ cuộn thành hình. Món này làm rất đơn giản, trộn bột cho nhão và kiểm soát lửa là làm được.

Nhớ lại hình như Chu Cảnh Sâm không thích ăn quá ngọt, Diệp Gia không bỏ đường nhiều, không lâu sau đã có thể làm ra được một đống.

Không kể là món gì chỉ cân thêm trứng vào thì nấu món gì cũng đều rất là thơm. Lúc Diệp Gia nấu ở trong viện, hương thơm đó vừa bay ra ngoài khiến người ta phải vẫy đuôi. Trừ A Cửu đang bị thương nặng nằm trên giường ra, có rất nhiều người đang làm việc ở trong viện. Lúc này hai mắt của những người đang làm việc đều nhìn qua đó. Nhuy Tả Nhi cùng với hai đứa trẻ Tôn gia ngồi cách đó không xa, tròng mắt đều xanh lè.

Diệp Gia nhìn mà buồn cười, sau khi chiên xong được một cái đầu tiên thì chia làm ba miếng, cho ba đứa trẻ ăn thử trước.

Ba đứa trẻ reo hò và rất vui mừng.

Một lát sau nàng làm được một thau nhỏ, món này giòn quá đi, đặt xuống mà bị đụng là vỡ vụn ngay. Diệp Gia đưa cho Dư thị và hai muội muội ăn thử, quả nhiên Diệp ngũ muội là người thứ hai lọt vào mắt xanh. Sau khi cắn một miếng thì phản ứng đầu tiên là thấy rất ngon, phản ứng tiếp theo là hỏi tỷ tỷ của nàng ấy: "Tỷ, tỷ nói món này có thể bày ra tiệm bán được không hả! Muội thấy còn ngon hơn cả bánh ngọt ở trong tiệm bánh ngọt nữa!"

Đi theo Diệp Gia, Diệp ngũ muội đã nhiều lần được ăn bánh ngọt rồi. Đã sớm không còn thiếu hiểu biết như trước đây nữa rồi, nàng ấy cho rằng mấy thứ bán ở trong tiệm bánh ngọt quá đắt rồi. Diệp tứ muội không nói gì, nhưng ở bên cạnh nhìn với ánh mắt lấp lánh. Cho tới bây giờ nàng ấy chưa từng đi buôn bán, nhưng nghe được không ít kinh nghiệm buôn bán, có hơi ngưỡng mộ.

"Để coi tình hình đã, cứ từ từ." Diệp Gia không biết nên dùng cái gì để gói mấy cái bánh này lại. Gói thành một đống đến khi đưa đến tay của Chu Cảnh Sâm chắc là sẽ bị vỡ vụn hết rồi, suy nghĩ một hồi lại chuẩn bị chiên một ít sợi vàng.

Soi vàng chính là một loại thức ăn vặt sợi mì nhỏ của Giang Nam, là một loại trái cây chiên bơ có vị ngọt ngọt mặn mặn. Nhào bột mì xong cắt thành từng miếng, sau đó bỏ vào nồi dầu chiên lên là được.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 214



Trước kia lúc Diệp Gia ăn tết ở nhà ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu từng ở trong viện chiên cho mấy đứa nhỏ ăn. Lúc mới chiên xong giòn tan, Diệp Gia cảm thấy thức ăn vặt ngày xưa này cũng rất ngon. Nghĩ tới lại dùng tay đập trứng gà nhồi với bột. Trong nhà vẫn còn rất nhiêu sữa dê, mỗi ngày đều xách một thùng sữa dê vê. Uống không hết đều đem đổ vào, rồi bỏ thêm ít mè đen, thêm đường, cắt thành những miếng nhỏ bằng ngón tay cái, chiên một nồi lớn.

Khi gắp đồ ra khỏi nồi, sau khi Dư thị ăn một miếng nhỏ thì không nỡ dừng miệng. Trước đây bà ấy cũng từng ăn rất nhiều loại bánh ngọt, đây là lân đầu tiên bà ấy ăn thức ăn vặt đơn giản và có hương vị sữa như thế này. Vừa ăn vừa gật đầu: "Chắc chắn Doãn An sẽ thích ăn cái này lắm."

Diệp Gia mỉm cười, trong lòng thâm nghĩ, hắn không thích cũng phải thích.

Dư thị nói gửi cái này cho Chu Cảnh Sâm là chuyện nghiêm túc, mấy ngày trước bà ấy đã nghe ngóng được, cũng tìm được dịch phu gửi thư đi rồi. Thực tế là, cho dù hôm nay không nhắc đến chuyện này, Dư thị cũng muốn gửi thư cho Chu Cảnh Sâm. Bà ấy để bức thư mình tự viết ở trong phòng. Lúc này Diệp Gia tìm một cái đệm da lông để gói kỹ đồ lại, rồi mang tới cho hắn.

Dư thị nói là đã tìm được người rồi, Diệp Gia nhìn bà ấy muốn đi đưa, nên đã để cho bà ấy đi đưa.

Còn bản thân thì lau sạch tay đi vào phòng thay bộ y phục, chuẩn bị lát nữa đi gội đầu tắm rửa. Điều tệ hại khi chiên đồ ăn dầu chính là khói dầu văng lên đây đầu. Sau này trời nóng rồi ba ngày Diệp Gia sẽ gội đầu một lần, rồi quay đầu đi lui bếp nấu nước.

Dư thị nhìn thấy nàng đi rồi, đi vào phòng lấy ra bức thư của mình đã viết từ lâu. Nghĩ coi trong nhà còn có thứ gì có thể đem theo, Dư thị đi loanh quanh trong viện một vòng, đột nhiên nhìn thấy một bộ y phục màu đỏ tươi đang phơi trên dây áo quân. Trong nảy ra ý, quay đầu nhìn vào phòng của Diệp Gia, trực tiếp lấy bộ áo quần của Diệp Gia mặc đó, gói lại hết rồi đưa đến dịch trạm.

Sau khi buổi tối lúc Diệp Gia tắm rửa phát hiện bản thân bị mất một bộ áo quần nhỏ, nàng cảm thấy rất kỳ lạ. Nghĩ là có khi nào bộ áo quần nhỏ đó đã bị gió thổi bay mất rôi không. Bên phía Chu Cảnh Sâm trằn trọc hơn mười ngày mới nhận được đồ.

Lúc này hắn mới từ bên ngoài trở vê, bận đến mức trời đất mù mịt. Nghe nói trong nhà có gửi đồ tới, khiến hắn rất vui mừng. Cầm trên tay một cái túi lớn, đang nghĩ không biết là cái gì. Kết quả khi mở ra là một bộ áo quần nhỏ màu đỏ tươi, suýt chút dọa hắn quang luôn cả cái túi.

Chu Cảnh Sâm: "..."

Một lát sau, hắn đỏ mặt tía tai cúi xuống nhặt bộ áo quần nhét vào trong lòng, thâm nghĩ:... Gia Nương làm vậy là có ý gì!

Là một ít đồ ăn, đúng như những gì mà Diệp Gia đã dự đoán ở lúc trước, món trứng cuộn đã tan nát thành từng mảnh. Nhưng có còn sót lại một hai miếng có thể nhìn thấy hình dáng ban đầu của nó ở trước mặt. Chu Cảnh Sâm gắp một mảnh vụn đưa vào trong miệng, không vàng và giòn như lúc mới làm xong, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị trứng ở trong miệng. Không quá ngọt, hương vị vừa phải. Các sợi tơ vàng để hơn mười ngày vẫn còn ăn rất giòn, hắn bất tri bất giác ăn thử một nắm nhỏ, nụ cười trên khóe môi chưa bao giờ tắt.

Có hai bức thư gửi chung với bữa ăn này: Một bức là trâm hoa tieu khải của tuyển tú. Một cái khác đương nhiên là của Gia Nương. Chu Cảnh Sâm liếc nhìn dòng chữ trên bức thư: "Tướng công hôn khởi."

Chữ viết không quá đẹp nhưng rất ngay ngắn và có lực, Chu Cảnh Sâm nhìn bốn chữ này, hắn lạnh mặt vô thức sờ mặt mình.

Hắn không vội mở lá thư của Diệp Gia ra trước mà xem thư mẫu thân gửi trước. Thực ra trước khi mở ra hắn cũng đoán được một chút rồi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 215



Quả nhiên thời gian này hắn không ở nhà thì nhà hắn đã xảy ra chút chuyện. Dư thị nói đến việc Diệp Gia định bàn chuyện làm ăn, thuận tiện kể về chuyện Diệp tứ muội và A Cửu nhờ cậy Chu gia. Trong thư năm lần bảy lượt nhắc đến chuyện ngưỡng mộ A Cửu thành gia lập thất chưa đến hai tháng mà Diệp tứ muội đã có bau rồi.

Chu Cảnh Sâm có chút bất lực, con cháu luôn là nỗi ám ảnh lớn của mẫu thân, hắn không thể không nghe theo suy nghĩ phải có con cháu thờ hương khói của mẫu thân. Hiện tại có con cũng không phải hành động sáng suốt, nói khó nghe một chút thì có con sẽ là gánh nặng đối với Gia Nương.

Truyền thừa hương hỏa quả thật rất quan trọng, nhưng Chu Cảnh Sâm từ trước đến nay không phải người trọng quy củ. Hắn rủ mi mắt, dùng ngón tay thon dài chậm rãi gấp lá thư lại rồi cam lấy một bức thư khác lên.

Ngón tay thon dài xoa xoa hai lần, so với thư của mẫu thân thì bức thư này mỏng hơn rất nhiều.

Khóe miệng của Chu Cảnh Sâm hơi cong lên, hắn lấy lá thư ra.

Bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng, viết ra một đoạn khiến người ta dở khóc dở cười: Nói dễ nghe thì là ba trăm từ dễ nghe dỗ dành, năm trăm từ phân tích chuyện bài ưu giải nạn, sáu trăm chữ đòi thức ăn, một bộ đồ mới và một lượng bạc.

Đề tên, Diệp Gia vẽ một cái hình nhỏ trông như... người que đang đưa tay vòi tiên vậy.

Rõ ràng chỉ là nét bút qua loa nhưng lại có lý chẳng sợ, trông rất sinh động buồn cười.

Đèn đuốc trong doanh trướng chập chờn, yên tĩnh không một tiếng động. Chu Cảnh Sâm không nhịn được, hắn che lấy mặt mình. Gương mặt của hắn vốn cũng không lớn nên duỗi ngón tay thon dài ra là che được hết.

Một lát sau, hắn ngồi trên giường bật cười. Các tướng sĩ đi vào lấy đồ hiếm khi thấy hắn thất thố như vậy nên còn không hiểu hắn bị làm sao. Xưa nay Chu Cảnh Sâm rất trầm ổn lãnh đạm, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy dáng vẻ đó. Người nọ nghiêng đầu qua định xem trên tay hắn cầm thứ gì, nhưng còn chưa kịp nhìn thấy thì Chu Cảnh Sâm đã nhanh tay lẹ mắt gấp gọn cất vào ngực.

"Nhìn cái gì?" Nụ cười trên mặt đã tắt nhưng trong giọng nói vẫn còn ẩn chứa niềm vui.

"Khụ khụ, không có gì, tò mò thôi. Sao vậy? Nhà có tin gì à?” Tướng sĩ cùng trướng cũng là ky binh, họ Liễu, Liễu Nguyên. Công phu cưỡi ngựa b.ắ.n cung cũng là hạng nhất nhưng vẫn còn kém hơn Chu Cảnh Sâm một ít. Nhiệm vụ lần này hắn ta sẽ phụ tá cùng Chu Cảnh Sâm. Hắn ta cũng bị lưu đày đến Yến Kinh nhưng không phải do bị hại vụ mưu phản Cảnh Vương. Mà là do phụ thân dây dưa đến vụ án tham ô nên mới bị tịch thu tài sản rồi lưu đày.

"Ừm"" Xưa nay Chu Cảnh Sâm không đề cập chuyện của Diệp Gia cho người ngoài nghe, hắn lờ mờ gật đầu: "Trong nhà gửi chút thức ăn đến, không ngại thì mang ra chia cho các huynh đệ cùng ăn một phần đi."

Chỉ là chút thức ăn thôi. Trời nóng mà để lâu sẽ bị hư. Chu Cảnh Sâm cũng không keo kiệt, hắn giữ lại cho mình một bọc nhỏ, còn lại thì gói đưa cho Liễu Nguyên mang ra ngoài phân phát. Các tướng sĩ cũng mang theo lương khô trên đường hành quân cho tiện, lâu lâu sẽ có rượu thịt thì cùng nấu ăn chung. Thực ra đồ ăn không quá ngon gì. Diệp Gia làm món này để lâu thì vị sẽ thay đổi một chút nhưng vẫn được khen ngợi rất nhiều.

Ban đêm Liễu Nguyên về doanh trướng, Chu Cảnh Sâm ngồi dưới ngọn đèn viết thư hồi âm cho nương tử của mình.

Trong miệng của Liễu Nguyên vẫn còn thoang thoảng mùi sữa trứng hòa lẫn cùng mùi thơm của mè, hắn ta nhai đi nhai lại hai lần, nhìn bóng lưng người nọ mà ánh mắt ngưỡng mộ cực kỳ. Cũng cùng bị lưu đày đến, Chu Cảnh Sâm người ta còn nhỏ hơn hắn ta hai tuổi, nhưng hắn đã cưới được vợ rồi...

Đám tàn binh còn lại rất dễ tiêu diệt, chỉ cần bắt được người là cơ bản diệt được rồi. Kéo dài hơn mười ngày bao vây sau, Chu Cảnh Sâm chờ diệt xong phỉ tướng rồi mới lui về.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 216



Trong lúc bọn họ rút lui, danh tiếng của Chu Cảnh Sâm đã vang vọng long trời lở đất. Hôm nay cả đội cùng Chu Cảnh Sâm đánh đâu trúng đó cứ như thiên lôi, ngay cả Đặng Khúc Trường bị soán quyền chỉ huy cũng không nói lời oán hận gì mà còn cực kỳ tán dương hắn.

"Chờ đến lúc trở vê, Chu lão đệ, các huynh đệ nhất định sẽ thỉnh công cho ngươi." Đặng Khúc Trường nhớ lại lần đi lãnh công trận, hắn ta vỗ vào bả vai của Chu Cảnh Sâm: "Ngươi có tài làm tướng soái thế này nhất định sẽ còn đi xa hơn nữa, tương lai thăng chức rồi đừng có quên đại ca ta đấy."

Chu Cảnh Sâm cười cười, đương nhiên là cất lời đồng ý rồi.

Cùng lúc đó, cuối cùng Diệp Gia cũng đưa được hơn hai trăm cục xà bông thơm chế tạo xong đến cửa hàng đồ trang điểm.

Diệp Gia làm việc muốn c.h.ế.t cho đến bây giờ, đây là lân nàng lấy được nhiều tiền nhất. Nàng ôm rương tiền, trái tim trong n.g.ự.c nhảy lộp bộp. Nếu không phải do Diệp Gia cố trấn tĩnh mình thì người bình thường đã cao hứng nhảy nhót rồi. Haiz, phải nói mấy thứ son phấn này lời cỡ nào chứ? Kiếm được nhiều tiên như vậy, trên đường về nhà nàng rất cẩn thận vì sợ bị cướp.

Về đến nhà, Diệp Gia ôm rương tiền ra. Khoảng thời gian này, nàng làm việc rất chăm chỉ nên số tiền trong rương đã lên hàng trăm lượng. Cộng thêm một trăm tám mươi hai tiền xà bông thơm hôm nay là hai trăm tám mươi lượng bạc.

Trước đó vài ngày Trình di đến nhà ăn cơm, Diệp Gia đã mặt dày nói chuyện làm ăn với các cô nương Lê Viên Hạng. Diệp Gia đã đưa ba cục xà bông thơm hàng mẫu cho nàng ấy dùng. Rồi kiên nhẫn chờ bên kia hồi âm. Nếu khoản làm ăn này cũng được, nguồn tiêu thụ phát triển ổn định thì tương lai sẽ càng thăng tiến nhanh hơn nữa.

Hôm nay kiếm được tiền như vậy, Diệp Gia cao hứng cầm ngân lượng di phát tiền công cho Diệp ngũ muội và Tôn lão. Ban đầu đã thống nhất tiền hàng tháng rồi, nhưng Diệp Gia lại phóng khoáng cho thêm hai lượng tiền công: "Phần dư ra là khen thưởng, tặng cho mọi người vì đã khổ cực suốt thời gian qual"

Giống như khi mở công ty ở kiếp sau vậy, công ty có lời thì nàng không ngại phát thưởng cho nhân viên có cố gắng.

Diệp ngũ muội nhận được nhiều bạc nên lập tức nhảy c6n lên, siết vạt áo lau qua lau lại. Nàng ấy còn nhỏ tuổi, mới mười bốn, từ nhỏ đến giờ trên người không có đồng bạc nào. Diệp Gia lại tặng thêm hai lượng như vậy, sao mà nàng ấy không nhảy cang lên cho được?

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Tháng sau ta sẽ làm tiếp, nhất định sẽ kiếm được nhiều hơn nữal" Diệp ngũ muội đỏ bừng cả khuôn mặt, vì được ăn ngon nên trông xinh đẹp hơn không ít.

Lúc trước Diệp Gia không thích nàng ấy, cảm thấy cô nương này không được việc, nhưng sau hai tháng mới phát hiện ra khả năng của ngũ muội. Nàng ấy biết thức thời, tay chân làm lụng chăm chỉ. Thậm chí Diệp Gia còn thấy ngũ muội còn khiến người ta thấy thích hơn cả tứ muội nữa: "Đây là lẽ đương nhiên, tháng sau tỷ kiếm được nhiều thì sẽ phát cho muội nhiều hơn! Sau hôm nay giúp tỷ xong thì ở lại nấu ăn cùng đi, tối nay tỷ đãi món ngonl"

"Được!" Diệp ngũ muội kích động, hai mắt sáng lấp lánh, sau đó vui vẻ đi gom rau hẹ.

Cuối tháng bảy, trên phố dần ít rau hẹ hơn. Bên cửa tiệm nếu không muốn ngừng lại thì phải đổi món bánh khác. Diệp Gia hôm nay rảnh tay nên định sẽ lên trấn xem cửa tiệm. Sau một tháng suy nghĩ cẩn thận, nàng quyết định bàn bạc ổn định chuyện buôn bán của cửa tiệm trước.

Thịt đầu heo bán rất chạy, vả lại không bị ảnh hưởng theo mùa quá lớn. Mùa đông thì mọi người thích ăn một miếng nóng hổi, với người giàu cũng bán cho được. Bỗng nhiên ngoài nhà vang lên tiếng ai đó. Dư thị đang nói chuyện với người ta, giọng người nọ vừa cao vừa lớn, ngồi trong phòng cũng nghe được. truyền đến người giọng nói.

Hóa ra là y phục đặt ở phường vải lúc trước đã làm xong rồi, đúng là thời điểm hoàn hảo.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 217



Diệp Gia mới được nhận tiền công thì bên ngoài lập tức có người mang y phục đến.

Một lát sau, Dư thị vui vẻ dẫn người tiến vào nhà. Lần trước có được không ít vải, trước tiên Diệp Gia may cho mọi người mỗi người một bộ y phục, sau đó xem còn dư lại bao nhiêu thì mới làm thêm bộ nữa.

Y phục chất trên bàn, Dư thị lập tức mở ra xem. Diệp ngũ muội thì hơi ngượng ngùng.

"Sao vậy?" Diệp Gia gọi ông cháu Tôn lão đến: "Tự cầm lấy y phục của mình đi."

Tôn lão nhìn Diệp Gia mấy lần roi câm y phục của mình lên xem. Xiêm y của ông ấy khá đẹp, còn lại thì là y phục nữ nhân, ba ông cháu ông ấy là nam nhân. Tôn lão ôm lấy bộ đồ mới, dùng ngón tay sần sùi v**t v* cổ áo, một lát sau đôi mắt ửng đỏ lên.

Ông ấy chỉ là một ông lão, không biết nói chuyện bằng cô nương trẻ tuổi, ông ấy chỉ thầm thê trong lòng rằng phải báo đáp người của Chu gia thật tốt mới được.

Y phục Diệp Gia đã được Dư thị câm vào nhà. Tay nghề của người trên trấn dù gì cũng không bằng bà ấy, cũng không phải vấn đề đường may mà nói đến cách làm ra bộ y phục. Nếu muốn mặc lên trông đẹp thì khi may phải chú ý nhiều thứ. Dư thị cầm vào sửa lại, chờ một khoảng thời gian nữa con trai trở lại, con dâu ăn mặc đẹp mắt một chút thì cũng có lợi cho tình cảm phu thê hơn.

Tay nghề may y phục của Dư thị rất tốt, đương nhiên Diệp Gia bằng lòng không thể không đồng ý: "Không vội đâu ạ, mẫu thân cứ từ từ."

Diệp tứ muội ở bên cạnh thấy mà nóng mắt, cực kỳ ngưỡng mộ. Nhưng mà nàng ta và A Cửu vào muộn, bởi vì còn phải dựa vào sự chiếu cố của Chu gia nữa. Ăn ở không tốn bạc rồi nên không nói được gì. Trái lại A Cửu nhìn dáng vẻ ngưỡng mộ của nàng ta, bèn buồn bực đi tìm Diệp Gia rồi lén đưa chút bạc cho Diệp Gia, nhờ Diệp Gia làm cho Diệp tứ muội bộ y phục: "Viện Nương từ lúc theo ta chịu nhiều cực khổ rồi, ta lại chẳng có bản lĩnh gì hết."

Diệp Gia thấy hắn ta như vậy cũng cười, nàng gật đầu một cái bảo: "Ngươi còn trẻ, sau này cuộc đời còn dài, có chút lòng vậy đã khá lắm rồi."

Ngày hôm đó chạng vạng tối, sau khi cơm nước xong Diệp Gia ngồi trong sân hóng mát. Nàng cầm quạt hương bồ đi lại khắp nơi, vui mừng sau khi phát hiện mấy thứ đó vẫn còn sống hơn phân nửa. Lúc trước thì không nhận ra hạt giống, nhưng sau khi lớn cuối cùng Diệp Gia cũng nhận ra được.

Nhưng mà sau khi trông ra, nàng phát hiện Tôn lão và Diệp ngũ muội cũng nhận ra được nên mới biết cà này không hiếm thấy lắm. Vì không có lên phố nên nàng mới tưởng là không có. Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến niềm vui của Diệp Gia, bởi vì túi đó có cây ớt sống.

Không biết nó đã được Tôn lão trồng một mẫu đất sau viện từ lúc nào. Hôm nay đã đến giữa tháng 8, Diệp Gia phát hiện cây ớt đã nở hoa.

"Đến cuối tháng 8 rồi, nên thu hoạch mấy củ cà rốt này thôi."

Ngày nào lúc chạng vạng tối Tôn lão cũng đến tưới nước một lần cả, lúc này ông ấy lấy cái gáo nước mang theo một thùng nhỏ để tưới nước xuống đất.

Sau khi dặn dò Tôn lão chăm sóc chúng thật tốt xong, Diệp Gia lại rảo bước về nhà.

Tiết trời ngày một nóng hơn, đến tháng bảy tháng tám là lúc nóng nhất.

Ở thời cổ đại không có quạt cũng không có điều hòa, ngày nào cũng phải mặc y phục áo dài tay, mấy món đồ đó mặc lên người đúng là nóng chết. Hôm nay Diệp Gia cũng cố gắng giảm bớt thời gian bày sạp buổi trưa, nàng không muốn ngày nào cũng phải dậy sớm nhìn ông mặt trời đâu. Diệp ngũ muội còn định nhân dịp trưa đi bán mì thì bị Diệp Gia chặn lại.

Nàng tham tài nhưng cũng không muốn một tiểu cô nương đi mua đồ dưới cái nắng bể đầu này đâu, nếu bị cảm nhiệt c.h.ế.t thì sao?

Nhưng dù không chịu cái nóng đỉnh điểm giữa trưa thì nấu ăn bên bếp lò cũng rất nóng rồi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 218



Lửa nóng, ngày nào cũng mồ hôi đầm đìa. Ngày xia Diệp Gia không biết đến cách giảm cân mùa hè này, chứ hôm nay trông nàng cứ như gầy đi mấy cân thịt vậy.

Dư thị thấy eo nàng ngày càng nhỏ dần cũng bắt đầu lo lắng, hôm nay còn bắt đầu học nấu canh nữa. Mấy thứ khác Dư thị không hiểu được nhiều cho lắm nhưng nấu canh tẩm bổ thì biết kha khá. Diệp Gia thường cho bà ấy tiên tiêu vặt, bảo bà ấy muốn ăn gì thì cứ đi mua cái đó. Bà ấy lười ăn nên chỉ toàn mua thuốc. Dư thị bèn lấy thuốc dưỡng sinh mình mua ngày xưa ra, chọn ra vài dược liệu quý giá rồi nấu canh cho Diệp Gia uống.

Mặc dù mùi vị không ngon nhưng Dư thị mua dược liệu cũng tốn tiên. Diệp Gia bèn phải bịt lỗ mũi uống hết. Uống hơn nửa tháng trời, da nàng cứ như trắng sáng lên. Làn da vốn đã trắng rồi nay càng thêm mịn màng hơn.

Không biết có phải là do ảo giác của Diệp Gia hay gì đó không, nhưng nàng cảm nhận được như thể nàng đã cao hơn trước đó.

"Huầy, Doãn An không có ở nhà..." Dư thị ngày nào cũng nhìn nàng như thế, sau lưng thì thở dài. Con dâu được bà ấy nuôi dưỡng đến xinh đẹp như vậy, mà đứa con trai ngốc nghếch của bà ấy vẫn còn đang ở bên ngoài không có trở về nhà, bực mình thật!

Diệp Gia giả vờ như không nghe thấy, công việc vẫn diễn ra như bình thường, nàng lại bận rộn với xà phòng thơm của mình.

Nếu cứ mua vật liệu rải rác như vậy, thì cũng quá tiêu tốn năng lượng cùng với không có sự ổn định. Khi Diệp Gia đi thu mua vật liệu lần thứ hai, việc đơn giản là chỉ can thương lượng khế ước mua bán dài hạn với cửa hàng bán đậu tắm bồ kết hoa khô. Diệp Gia đã giải quyết xong chuyện làm ăn này với cửa hàng son phấn Linh Lung, đồng thời ký khế ước năm năm, lúc bình thường sẽ không thể phá vỡ. Vậy thì việc thu mua nguyên liệu của bên nàng chắc chắn sẽ ổn định hơn.

Người bán đậu tằm ở trên thị trường không có nhiều, nhưng mà cũng không phải là chỉ có một cửa hàng.

Thực tế thành phẩm của đậu tằm là tương tự như nhau, cho dù có chênh lệch một chút thì cũng sẽ có chênh lệch vê giá cả để bù đắp qua lại. Diệp Gia nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định mua riêng một số mặt hàng, không còn cách nào khác, không có sự bảo vệ quyền sáng chế, thì bọn họ cũng chỉ có thể tránh những rủi ro bằng các mánh khóe này. Nếu như tất cả nguyên liệu được mua ở cùng một cửa hàng, thì chẳng phải mọi người đều đoán được các thành phần sao?

Đương nhiên Dư thị sẽ không phản đối, bà ấy luôn làm mọi việc dựa theo Diệp Gia. Sỡ dĩ bà ấy đi theo Diệp Gia làm việc đến bây giờ, cũng là vì lo trước tính sau. Khi mà Diệp Gia bận bịu cái gì đó thì bà ấy có thể kịp thời tiếp quản: "Ta đã mua hoa khô với hương liệu rồi, nhìn thoáng qua thôi là ta có thể nhận ra sự khác biệt về chất lượng của chúng." Đây cũng được coi là điểm mạnh của Dư thị, Diệp Gia gật đầu: "Còn bên lá lách heo thì gọi Tôn thúc đi."

Đông Hương trấn có hai cửa hàng bán thịt, và đây cũng là cuộc sống tốt của người dân ở Đông Hương trấn. Số lượng cửa hàng bán thịt nhiều hơn Bắc Lý trấn. Một gia đình có thể g.i.ế.c hai đến ba con heo mỗi ngày, có thể thu được tối đa năm lá lách. Lần trước nàng phải mất ba ngày liên tiếp để có thể mua đủ ba lá lách lợn. Nếu còn chưa đủ, thì phải mất bốn ngày. Lá lách lợn không cần gấp, nhưng cái khẩn cấp đây là đậu tắm xà phòng các thứ, cần phải sớm nghiền thành bột phấn.

Diệp Gia và Dư thị so sánh một số thành phẩm của một số thương gia mua đậu tắm, cuối cùng chọn ra cửa hàng có chất lượng tốt nhất.

Cửa hàng này buôn bán giống như một cửa hàng tạp hóa hơn, trong đó cái gì cũng có. Giá cả đậu tắm rất cao, người trong trấn thường mua với số lượng ít.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 219



Mà một lần Diệp Gia mua hết ba mươi cân, còn chưa đủ. Cơ thể nàng còn dùng rất nhiều cao tử, chính nàng đã tự điều chế rồi, chuyện nhỏ như vậy không phải chỉ cần ngửi một cái cũng có thể ngửi ra được sao?

Diệp Gia chớp mắt, nhìn xuống lê hoa cao và suy ngẫm.

Dư thị vẫn còn chưa nhận ra cơ hội kinh doanh này, nhưng trong mắt của Diệp gia chỉ có tiên, nàng chỉ nghĩ thoáng qua thôi là nàng đã cảm thấy ở đây có thể kiếm được tiền. Nhưng tiền đề là, những gì Dư thị nói đều đúng, và cao tử quả thực có tác dụng: "Được rồi, để ta bôi tay bôi chân một khoảng thời gian xem sao."

Mẹ chồng nàng dâu đi về nhà, xà phòng thơm cần phải điều chế. Khoảng thời gian đầu tháng này rất bận rộn, nên phải dành thời gian đi phơi khô. Nếu không thì không kịp mất. Khi ve đến nhà, Diệp ngũ muội đang thu dọn đầu heo ở trong sân, Diệp tứ muội ôm rau hẹ với cái bụng no nê của mình, nàng ấy đang đứng bên cạnh giỏ trúc để nhặt rau hẹ, khi mọi người bận rộn thì nàng ấy cũng sẽ phụ một tay.

Diệp Gia cất hết đồ đạc vào trong nhà, sau đó đi nấu ăn ở nhà bếp.

Nàng vừa mới nấu ăn xong, thì có một thanh niên trẻ tuổi mồ hôi đ.â.m đìa chạy đến ngoài sân của nhà nàng. Người đó xách một cái bao rất lớn, mặc bộ quân phục. Dư thị nhìn một cái là lập tức nhận ra hắn ta là dịch phu. Ngay lập tức niềm nở đón khách: "Có lá thư nào của Doãn An nhà ta không?”

"Có ạ." Dịch phu lấy hai lá thư từ trong bao lớn ra đưa cho Dư thị: "Có hai lá thư”

Dư thị nhận lấy đồ vật, roi nhanh chóng vào trong nhà lấy một tách nước trà đưa cho dịch phu uống vài ngụm. Hỏi hắn ta đã ăn cơm hay chưa, trời nóng đến thế này mà còn làm phiền hắn ta chạy đến đây một chuyến. Rồi lấy một ít sợi tơ vàng chiên do Diệp Gia làm đưa cho hắn ta. Tình cờ thứ mà dịch phu uống lại là món canh đậu xanh của Tỉnh Thủy trấn, loại có thêm đường. Uống một ngụm là trong lòng lạnh buốt, câm lấy một túi đồ ăn nhỏ chợt mỉm cười: "Cảm ơn, ta đi về đây."

Người vừa mới đi, Dư thị đã cầm lá thư đi vào bếp tìm Diệp Gia.

Quả nhiên, một bức thư là dành cho Dư thị, báo tin bình an. Còn một bức thư kia là dành cho Diệp Gia. Với dùng chữ "nương tử thân khải" được viết trực tiếp ở trên đó. Khi Dư thị nhìn thấy hai chữ này thì khóe miệng của bà ấy có thể kéo đến cả mang tai, xem ra cái thứ bà ấy nhét vào rất hữu dụng. Thêm một chút k*ch th*ch cho thằng nhóc ngốc nghếch đó, thì có vẻ hắn đã thực sự thông suốt. Dư thị không dám mở lá thư đó ra, vui vẻ nhét nó vào trong sự hoài nghi của Diệp Gia.

Diệp Gia nhìn bốn chữ lớn ở trên bìa thư, nàng nhướng mày, đang định mở ra. Thì nàng quay đầu lại thấy Dư thị vẫn đang đứng bên cạnh không chịu đi, cặp mắt dịu dàng nhìn qua, liếc nhìn lá thư ở trong tay nàng. Diệp Gia bất đắc dĩ đưa nó cho ba ấy: "... Hay là nương mở ra xem nhé?"

Dư thị nhanh chóng xua tay, quay người bỏ chạy.

Diệp Gia mở ra thì thấy có hai trang. Trang đầu tiên là một đoạn văn: Tướng mạo của vi phu có thể đáng giá bao nhiêu đồng tiền? Có thể công bằng và giảm giá không? Ở trang thứ hai hắn đã vẽ một bức tranh. Có thể nhìn thấy hắn đã rất cố gắng để học tập dáng người que của Diệp Gia, nhưng những người giỏi vẽ tranh lại có thói quen bắt bẻ, vẽ một người nhỏ, ngồi xổm bên cạnh người đang cầm một cái bát của Diệp Gia, ném mấy thỏi vàng vào trong bát của nàng.

Sau đó lại ký bốn chữ: Phải dỗ dành, đòi đồ ăn.

Mặt Diệp Gia nhất thời đỏ bừng, nàng mím môi, có chút kinh ngạc: "... Không ngờ người này lại học nhanh đến như vậy!" Nhưng mà, đạo văn thật đáng xấu hổ mà.

Mã phi rải rác rất dễ bị đánh bại, chỉ cần tìm được dấu vết thì đánh bọc sườn ngăn chặn là một chuyện rất dễ dàng.
 
Back
Top Bottom