Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 200



Cho nên cả nhà chúng ta đã chuyển đến trấn Đông Hương." Diệp Gia vừa dứt lời thì người kia đã nhìn vào gương mặt của Diệp Gia.

Nói thật, cho dù người dân ở Tây Bắc hung hãn, nhưng nam tử cũng sẽ không nhìn nữ tử chăm chăm như thế.

Diệp Gia bị hắn nhìn chằm chằm một hồi, đang muốn nói chuyện.

Người kia bỗng nhiên vỗ đùi, kêu lên tiếng: "Vậy mà có thể tìm được bà chủ Diệp! Có còn nhớ ta không? Ta là là chủ cửa hàng son phấn Linh Lung, lúc trước ngươi đã đến cửa hàng chúng ta bán xà bông! Bảo sao ta lại thấy ngươi quen quen?”

Vốn là Diệp Gia bị nhìn chằm chằm thì cảm thấy mình bị mạo phạm, bây giờ thì lại cảm thấy vui mừng.

Nàng bên này vội vàng rời khỏi vị trí, gọi Diệp ngũ muội đến tiếp nhận vị trí của nàng, gọi nam tử đó sang bên cạnh nói chuyện.

Diệp ngũ muội nấu nướng rất trôi chảy, nhìn bánh còn ngon hơn của Diệp Gia.

Người kia đi theo Diệp Gia đến bên cạnh, vội vàng lưu loát nói mọi việc từ đầu đến cuối cho Diệp Gia. Hóa ra, lúc đó Diệp Gia để lại cửa hàng bên kia một ít xà bông, không đến mười ngày thì đã bán hết.

Cửa hàng bán rất tốt, sau này vẫn còn có người đến hỏi. Cửa hàng son phấn Linh Lung muốn đi tìm Diệp Gia để mua chút vê, nhưng trùng hợp là mã phi đến tập kích trấn Lý Bắc.

Vì là người làm ăn cho nên tin tức rất linh hoạt.

Chuyện mã phỉ khiến mọi người cảm thấy bàng hoàng, cho nên trì hoãn một đoạn thời gian. Kết quả chờ mãi mới thấy bên kia yên tĩnh, hắn bên này đang định phái người đi nghe ngóng, thì lại thấy mã phỉ đồ sát thôn lần nữa.

Trì hoãn đến trì hoãn đi, không phải là trì hoãn cho đến bây giờ sao?

Bây giờ đi hỏi thăm được, căn bản là chợ sảnh trong trấn Lý Bắc không có cửa hàng Tây Thị, nghe nói dọn di rồi.

"Không ngờ là các ngươi chuyển đến trấn Đông Hương! Đúng là xa tận chân trời gan ngay trước mắt, người đó lại ở ngay nơi thiếu sáng!"

Diệp Gia không ngờ người này còn biết ngâm thơ, cười hip mắt đáp lời: "Day cũng là duyên phận."

"Đúng vậy! Hôm nay gặp được, không bằng đi ra quán trà ngồi một chút?"

Đông gia kia nói một hồi, giới thiệu vê nhà mình.

Hắn ta họ Ngô, là đích trưởng tử nhà địa chủ lớn họ Ngô, trên trấn có rất nhiều cửa hàng là sản nghiệp của bọn họ. Tin đồn không sai: "Đúng lúc cũng có thể bàn chuyện hợp tác lâu dài với ngươi. Lần trước đã nói về khế thư, tại sao chúng ta lại không chọn một ngày lành?"

Diệp Gia đã sớm đợi hắn ta đến, tất nhiên là mở miệng đồng ý.

Nhưng mà bây giờ vẫn còn đang mở hàng kinh doanh, không biết một mình Diệp ngũ muội có thể làm được hay không. Nghĩ nghĩ, Diệp Gia để ông Tôn đi ve nhà một chuyến: "Gọi nương đến đây."

Ngô thiếu đông đã tìm nàng lâu như vậy, tự nhiên sẽ không thiếu chút thời gian này.

Cũng đứng cùng Diệp Gia chờ ông Tôn đưa Dư thị đến đây.

Vì thế ở cũng không xa, một đường đi lẫn vê mất khoảng hai khắc chung.

Dư thị nhanh chóng đi đến, lập tức bận rộn bán hàng cùng Diệp ngũ muội.

Diệp Gia lập tức đi cùng Ngô thiếu đông đến quán trà, đàm phán việc kinh doanh xà bông.

Thiếu đông này là người rất chân thành, cũng tốt bụng trong việc kinh doanh.

Lần trước đã đưa ra một cái giá để mua đồ của Diệp Gia dùng thử, ai biết lại bán tốt như vậy, tất nhiên là phải coi trọng.

Lần này Diệp Gia làm xà bông có vài hương vị, có hai mươi bánh xà phòng vị quế, còn có hương hoa chỉ tử, còn có loại có mùi hạnh nhân.

Ba loại hương thơm, giá cao hay thấp cũng phải dựa vào chi phí. Ngô thiếu đông chân thành, Diệp Gia cũng thành tâm làm ăn. Hai người nói qua nói lại, quyết định một hoặc hai đồng một bánh xà phòng.

Ngô thiếu đông viết khế thư tại chỗ, yêu cầu là mỗi tháng cung cấp ít nhất một trăm năm mươi bánh xà phòng. Phải có cả ba mùi hương, sẽ giao tiền vào mỗi mùng năm hàng tháng.

Có hai bản giống nhau, Diệp Gia ký tên và ấn vân tay trước.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 201



Ngô thiếu đông ký tên xong thì cũng ấn dấu vân tay, lập tức đưa ba mươi đồng tiền đặt cọc.

"Người cầm số tiền đặt cọc này trước đi," Có lẽ do nhìn thấy Diệp Gia mở sap bán hàng ở trên trấn, thì hắn cảm thấy nàng nhất định là người nuôi gia đình.

Trước tiên là phải đưa tiên đặt cọc để nàng có chi phí mua nguyên liệu: "Tháng này sắp hết, khế thư này có hiệu lực từ tháng sau."

Tất nhiên là Diệp Gia gật đầu, cười híp mắt hoàn thành hợp tác với Ngô thiếu đông. Đợi nàng từ quán trà trở về, Tây Thi đã bán gần hết bánh.

Diệp Gia vui vẻ mua một gói điểm tâm lớn về.

Dư thị cũng Diệp ngũ muội nhìn thấy sắc mặt của nàng thì biết lân bàn bạc việc kinh doanh này đã thành công.

Trong lòng cũng vui vẻ, nụ cười cũng tươi hơn lúc bán đồ ăn rất nhiều: "Xem ra hôm nay trở về cũng có thể uống rượu một bữa rồi đúng không?”

Vừa nói xong lời này, Dư thị nghĩ đến Chu Cảnh Sâm không có ở nhà, nhất thời cảm thấy bực mình: "Doãn An này ngu xuẩn quái"

Diệp Gia: "..."

Nếu như Chu Cảnh Sâm ngu xuẩn thì người khắp thiên hạ đều là người ngu. Nhưng mà bỏ đi, kiếm được tiền thì tâm trạng cũng tốt, nói cái gì cũng đúng.

Người một nhà ở trên trấn vô cùng vui vẻ, Bắc doanh bên này lại chuẩn bị lên đường.

Nói là ba ngày sau trấn áp thổ phỉ, nhưng bởi vì người bên trên thúc dục cho nên bọn họ chỉ có thể rời đi từ sớm.

Bởi vì số lượng mã phỉ không phải rất nhiêu cho nên đội ngũ người cũng không có nhiều. Cộng thêm ky binh thì tất cả có 300 người.

Tất cả được dẫn dắt bởi một người.

Đội ngũ từ trấn Đông Hương đi đến Hồng sơn, lướt qua một cái hồ, dự kiến năm ngày sẽ đến biên giới Đại Yên Tây Bắc.

Trong thời cổ đại, có rất nhiều triều đại để ky binh và trinh sát xen lẫn một nhóm.

Mặc dù lính "trinh sát" được gọi là trinh sát ở trong quân đội, đa số cũng chỉ đi dò thám địa hình trước khi chuyển doanh trại.

Trinh sát binh và ky binh của Đại Yên được dùng chung, thậm chí còn nổi tiếng là ky binh tình báo.

Chu Cảnh Sâm là ky binh mới, còn là kiểu người mới văn võ song toàn. Dù được cấp trên nhìn trúng thì vẫn bị đẩy ra làm ky binh tình báo lần này. Cho dù hắn có kinh nghiệm dò đường hay không thì lần này hắn cũng phải đưa người đi thăm dò đường.

Chu Cảnh Sâm đứng ở trên ngựa, ngửi thấy mùi tanh mặn ở trong không khí, đôi mắt âm thâm nhìn đồng ruộng mênh m.ô.n.g bát ngát.

Để tiểu đội chia thành ba nhóm nhỏ đi vê các phía để khám xét: "Một nửa giờ sau, tất cả mọi người đều tụ tập lại chỗ này."

Lướt qua thảo nguyên vô chủ, thảo nguyên có không ít bộ tộc du mục sinh sống.

Mã phỉ đang ẩn thân ở nơi này.

Những tên mã phỉ này không ở trong một nhóm, ngoại trừ hai nhóm có gần trăm người thì còn lại cũng chỉ lẻ tẻ.

Phần lớn mã phỉ đều tự mình làm việc, giỏi cướp đồ, cũng lợi dụng người khác không ít. Bởi vì không đoàn kết, mấy năm này mã phỉ vẫn luôn không thành công.

Chỉ là vài năm nay có một nhóm người vô cùng hung ác, lúc sang cướp đồ còn g.i.ế.c luôn thôn đó.

Chu Cảnh Sâm không khỏi nhớ đến một gương mặt, người kia có một đôi mắt màu xanh.

Hắn cười không thành tiếng, nếu như hắn không nhớ nhầm, thì người đứng đầu nhóm mã phỉ lớn nhất chính là một tên con lai có đôi mắt xanh.

Không biết bây giờ tứ muội phu của hắn đang ở đâu?

Ở phía tây bắc bộ của Đại Yên, đi qua dãy núi là thảo nguyên sa mạc mênh m.ô.n.g bát ngát, nơi đó cũng có rất ít chỗ trú ẩn.

Có câu thờ là "Khói cô độc ở sa mạc, mặt trời lặn trên sông dài”, miêu tả cảnh đẹp, nhưng đối với tướng sĩ Đại Yên lĩnh mệnh xuất chinh mà nói thì nó chỉ lại là chuyện khác.

Bốn bề không có gì trú ngụ, không có gì che đậy, ở một nơi xa lạ không biết manh mối của kẻ thù, không thể dự đoán địch thủ sẽ tấn công từ phương hướng nào.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 202



Nhìn như tâm nhìn không bị che khuất, nhưng thực chất thì có rất nhiều nguy cơ tiềm ẩn.

Lần này nhân lực được điều động ra đều là người mới, đội trưởng mới cũng mới nhậm chức được một năm.

Một đội ngũ hoàn toàn mới, 300 người có sáu phần là người mới nhập ngũ vào tháng tư, tính toán như vậy thì cũng mới chỉ được tập luyện trong vòng hai tháng.

Mặc dù trong nhóm ky binh có không ít người chiến đấu tốt, nhưng những người này đều chưa được huấn luyện tác chiến. Lên chiến trường, thật ra tất cả chỉ như một bàn cát vụn.

Bây giờ bọn họ lại bị yêu cầu lấy được đầu của tên thủ lĩnh nhóm mã phỉ kia trong ba tháng.

Nhiệm vụ khó khăn đến nỗi thủ lĩnh Khúc Trường của bọn họ chưa bình tĩnh được.

Ba nhóm ky binh dò xét quay vê, Chu Cảnh Sâm tập hợp lại rôi báo cáo cho Khúc Trường.

Không biết Khúc Trường có hiểu rõ không, nghe xong thì mi mày nhíu chặt, rất lâu vẫn không nói một lời.

Cuối cùng đội ngũ dựng một lều trại ở vị trí trung cao, quay lưng khỏi vùng nước.

Hiển nhiên là Khúc Trường không có kinh nghiệm về khu vực này.

Hắn ta có thể là người chiến đấu tốt, nhưng lại không phải một tướng tài.

Có lẽ là có thể dẫn quân đi đánh trận, nhưng mấy việc như sắp xếp hậu phương, dựng trại thì đều hỗn loạn không có quy tắc. Sắc trời dân dân muộn, doanh trại vẫn còn đang loạn.

Chu Cảnh Sâm ngước mắt mắt thấy lấy bầu trời dân dan trầm xuống, trong lòng lờ mờ có chút bất an.

Màn đêm tối lại khiến tâm nhìn bị kém đi, buổi tối ở thảo nguyên sẽ nguy hiểm hơn.

Binh sĩ khởi hành từ doanh trại, đi đường dài vài ngày, cho dù là tinh thần hay thể xác thì cũng đã mệt mỏi không chịu nổi.

Nếu không kịp thời nghỉ ngơi trước khi tác chiến thì sẽ rất bất lợi.

Một khi bị kẻ địch tập kích thì tất cả bọn họ có thể sẽ c.h.ế.t tại đây.

Khi đi xuất chinh thì phải nghe theo mệnh lệnh.

Nhưng mà thủ lĩnh làm việc hỗn loạn như thế, Chu Cảnh Sâm không thể không bao biện làm thay.

Hắn là người có khí chất lãnh đạo trời cho.

Chỉ cần nói đơn giản vài câu thì cũng đủ khiến người ta khiếp sợ. Bản thân Chu Cảnh Sâm cũng là người đứng đầu trong các tân binh, sớm chiều đã khiến không ít người tin phục. Hắn đứng ra nhẹ nhàng khống chế mọi chuyện, Chu Cảnh Sâm chỉ huy chúng tướng sĩ nhanh chóng cắm trại tại chỗ.

Bước đầu tiên là dựng hàng rào gõ, đào chỗ thoát nước, nhà xí.

Tùy quân tác chiến, phương diện nhà xí vô cùng quan trọng.

Một khi xử lý không tốt thì có thể gây ra bệnh truyền nhiễm và ôn dịch.

Hệ thống thoát nước và hành lý cũng phải sắp xếp cẩn thận, bảo vệ tốt hành lý hậu phương cũng là bảo vệ cho cả đội.

Sau đó là sắp xếp lính gác, dẫn người đi đào hố cho ngựa, sắp xếp vị trí của ngựa.

Sau một hồi ồn ào thì cuối cùng mọi người cũng yên tĩnh lại.

Khúc Trường đúng thật là người mới, họ Đặng, là người địa phương ở trấn Đông Hương, ba năm trước đây từng lập không ít chiến công ở trên chiến trường.

Làm binh sĩ, tất nhiên là Đặng Khúc Trường dũng mãnh.

Nhưng có người có thể chiến đấu nhưng không thể làm tướng, Đặng Khúc Trường là người có thể uy phong ở chiến trận, có một kẻ làm quan cả họ được nhờ.

Lúc này lại bị Chu Cảnh Sâm lấy đi huy quyên, trong lòng ít nhiều có chút bất mãn.

Nhưng sau khi bất mãn thì cũng tỉnh táo lại, không ai hiểu rõ mấy chuyện nguy hiểm này hơn hắn ta.

Hắn ta tự hiểu bản thân mình không có khả năng sắp xếp thấu đáo cho nên cũng không ngăn cản Chu Cảnh Sâm bao biện làm thay.

Dù sao thì đám mã phỉ kia cũng phải lên đến trăm người, bọn họ cũng đã sớm hoành hành ở thảo nguyên này năm năm.

Nếu nói về chuyện quen thuộc địa hình và thành tạo tác chiến ở nơi rộng rãi thì mã phỉ còn giỏi hơn bọn họ rất nhiều.

Sở dĩ bọn họ hung hăng ngang ngược là vì doanh trại không làm gì được bọn họ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 203



Vào ban đêm, Đặng Khúc Trường suy nghĩ sâu sắc rất lâu về việc triệu tập bộ hạ, tra hỏi về thuở bình sinh của Chu Cảnh Sâm.

Bởi vì cách chiêu binh của doanh trại rất thô thiển, mục đích không thuần.

Cho nên quê quán thuở bình sinh của người trong danh sách cũng không quá tử tế.

Những người khác cũng không biết nhiều về Chu Cảnh Sâm.

Ngoại trừ nghe nói người này tự ý ky xạ có thể đánh nhau thì cũng không biết gì khác.

Đặng Khúc Trường trái lo phải nghĩ, có chút không yên lòng.

Nhưng mà hơn 300 người do hắn ta xuất chinh, hắn ta nhất định phải có trách nhiệm.

Không có đá thì không làm được đồ sứ, hắn ta trái lo phải nghĩ cuối cùng vẫn hạ quyết tâm sai người gọi Chu Cảnh Sâm đến đây.

Đặng Khúc Trường người này không có bản lĩnh, cũng là một người thô bạo liều lĩnh.

Nhưng hắn ta lại rất biết nhìn đại cục, nếu không thì cũng sẽ không thể nổi bật trong đám dân làng còn lại.

Lúc còn nhỏ đã lập được công lớn, bò tới vị trí Khúc Trường.

Đặng Khúc Trường nói chuyện thoải mái, đàng hoàng giao quyền chỉ huy tác chiến lần này cho Chu Cảnh Sâm.

Hắn ta chỉ có một ý nghĩ, bà nương hài tử còn ở nhà đợi, hắn ta cũng không muốn cứ thế mà c.h.ế.t ở trong tay đám tặc.

Vốn là Chu Cảnh Sâm còn đang suy nghĩ làm nên làm như thế nào để lấy được quyền chỉ huy của Đặng Khúc Trường nhẹ nhõm, không ngờ là Đặng Khúc Trường lại còn suy nghĩ nhanh hơn hắn.

Nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Đặng Khúc Trường cũng đã có thái độ như vậy, tất nhiên là hắn sẽ làm nhiệm vụ của mình: "Nếu đã như thế thì ti chức liền lĩnh mệnh. Mặt khác, các vị có mặt tại đây, cũng đúng lúc có thể bàn bạc xem nên tác chiến như thế nào."

Rõ ràng cuộc trấn áp tặc lân này có gì đó không đúng.

Cho dù là dùng người, vũ khí, hay áo giáp đều rất thô sơ.

Hiển nhiên là cấp trên phái bọn họ ra với tâm tư bọn họ không thắng.

Thậm chí còn trông mong bọn họ không thể quay về.

Chu Cảnh Sâm không khỏi mỏ Từng Thanh ở Hồng sơn, sắc mặt của hắn không khỏi lạnh xuống, màu mắt cũng u trâm xuống. Tây Bắc này có những con sâu tâm thường va nông cạn, sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ c.h.ặ.t t.a.y của từng người này rồi ném ra ngoài cho sói ăn: "Ngày mai tạm thời án binh bất động, âm thâm tổ chức một nhóm trinh sát tiếp tục khảo sát địa hình. Chờ khảo sát địa hình xong thì chọn nơi gặp mặt tác chiến."

Nếu không tác chiến ở nhà mình thì việc trinh sát địa hình là quan trọng nhất.

Một khi có sơ sẩy thì toàn quân có thể c.h.ế.t sạch.

Thật ra mã phỉ cũng không được tính là khó đánh, nhìn như có vài phần kinh nghiệm tác chiến, thật ra vẫn có thể nhìn rõ qua vài lần tấn công trước đó.

Nhìn động tác ra tay g.i.ế.c người của bọn họ tàn nhẫn, thật ra cũng chỉ là những kẻ kích động quần chúng vì tiền và lợi ích.

Một khi gặp nguy hiểm thì sẽ chạy loạn bốn phía để rời khỏi.

Chỉ cân thấy người muốn đánh thì bọn họ sẽ tự động phân tán chạy khắp bốn phía.

Khi đó chỉ cần dẫn chúng chạy trốn theo lộ trình họ đã định ra, mượn cơ hội mai phục thì cũng có thể đột kích nhanh chóng. Bây giờ rất khó để tìm được nơi ẩn náu của bọn chúng.

Chỉ cần có thể nhìn thấy thì có thể loại trừ ngay lập tức.

Chu Cảnh Sâm bên này bí mật trinh sát địa hình, chọn ra những nơi tác chiến cao nhất. Thì ở trấn Đông Hương bên này, Diệp Gia cũng bắt đầu vội vàng.

Đã ký khế thư hợp tác với thiếu đông của cửa hàng son phấn Linh Lung lâu dài, cũng coi như hoạt động kinh doanh này được giải quyết chính thức. Mặc dù bây giờ chỉ có một cửa hàng son phấn, nhưng không có nghĩa là từ nay về sau chỉ có một nhà này.

Vậy, mỗi tháng cũng phải làm xà bông đúng số lượng. Chỉ cần cửa hàng son phấn Linh Lung có thể khiến xà bông nổi danh thì chắc chắn nhu cầu sẽ tăng nhiều.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 204



Thứ hai, Diệp Gia còn dự định bàn việc kinh doanh với hẻm Lê Viên, vậy thì phải đảm bảo nguồn cung cấp. Tháng này thì phải đảm bảo nguồn cung cấp cho cửa hàng son phấn trước, ít nhất là nàng phải để lại 50 bánh xà phòng cho hẻm Lê Viên bán thử.

Trong lòng thầm tính sổ sách, tất nhiên là Diệp Gia sẽ lo lắng chuẩn bị nguyên liệu để điều chế.

Dù sao thì xà bông thơm cũng phải phơi nửa tháng mới khô, nếu thời tiết không tốt thì còn phải đợi hai mươi ngày.

Ngày giao hàng theo quy định là đầu mỗi tháng, việc kinh doanh bắt đầu từ tháng sau, tất nhiên là phải nắm chặt. Hôm nay trời còn chưa sáng, Dư thị và Diệp ngũ muội ở tây phòng bên kia đã tỉnh dậy.

Hai người đang bận rộn làm bánh ở phía sau bếp.

Sau khi Diệp Gia tỉnh dậy thì cũng đến giúp đỡ, hôm nay sáng sớm vẫn phải để Dư thị và Diệp ngũ muội chia nhau công việc rửa sạch và chuẩn bị hầm đầu lợn, ngày nào cũng là Diệp ngũ muội xử lý đầu lợn, Dư thị xử lý rau hẹ.

Sau khi rửa xong, cho dù là Dư thị hay là Ngũ muội, nếu người nào rảnh thì sẽ ướp đầu lợn. Đều là nhìn Diệp Gia lỗ, tự nhiên hiểu nên vớt đầu ra vào lúc nào.

Quen tay hay việc, cho đến bây giờ Diệp Gia cũng không cân phải tự làm những việc này.

Đến chợ sảnh, vừa mới mở cửa hàng thì khách đã kéo đến đây. Hai người bận làm việc một hồi, Diệp Gia liền để cho Ngũ muội nhận công việc của nàng.

Nàng thấy cũng đến giờ thì bắt đầu đi mua nguyên liệu làm xà bông. Sau khi điều chế hai lần, bây giờ Diệp Gia nhắm mắt lại cũng có thể tự đi mua hết nguyên liệu. Nếu có khó thì cũng khó vào lúc bọn họ mới đến, không biết nên đi mua cái gì ở chỗ nào.

Diệp Gia đi từ phía đông đến phía tây của trấn, thật vất vả mới mua được toàn bộ nguyên liệu.

Cảm thấy như vậy không được, nếu nàng đã bắt đầu kinh doanh thì phải cố định lại, bản thân phải cố định nguồn cung cấp thì mới được.

Nàng hon hển mang đậu tắm, bồ kết và những thứ khác đến phía sau quầy hàng, Diệp Gia còn phải đi tìm hoa khô.

Nói đến đây, nguyên vật liệu ở trấn Đông Hương còn rẻ hơn ở trấn Lý Bắc.

Có lẽ là do mọi thứ không khan hiếm như ở trấn Lý Bắc, bách tính ở trên trấn cũng thường xuyên mua cho nên cũng tương đối dễ bàn giá cả.

Diệp Gia mua xong nguyên liệu và hoa khô thì bảo ông Tôn đi mua lá lách lợn.

Lần trước tốn bốn cái lá lách lợn mới làm được sáu mươi bánh xà bông, lần này phải mua ít nhất mười bốn cái lá lách.

Trong một ngày thì một trấn nhỏ có thể g.i.ế.c được bao nhiêu con lợn chứ, không thể không nói, không thể nào mua được nhiều lá lách lợn trong một ngày như thế.

Ông Tôn đi một chuyến, mang về được năm cái, còn nói, nếu muốn mua thì phải đợi đến ngày mai.

Được dặn nhưng mà lại không mua được, lúc ông Tôn nói chuyện thì rất để ý Diệp Gia.

Nhưng mà Diệp Gia thì không để ý, lắc tay: "Ngày mai thì đi mua thêm năm cái. Nếu mua nhiều lá lách như vậy thì cũng không thể xử lý hết trong một ngày được, vẫn nên làm trong mấy ngày. Không bằng ngày nào có thì mua ngày đó, như vậy thì sẽ sạch hơn."

Thấy nàng nói như thế thì ông Tôn mới thoải mái hơn: "Ngày mai ta lại đi mua."

Hơn nữa còn phải mài đậu tắm, bồ kết và hoa khô, nếu muốn mài thành bột thì cũng phải mất một ngày.

Diệp Gia bảo ông Tôn lái xe lên trấn, nàng đi đến thì cũng bảo ông Tôn ở bên ngoài chờ thuận thế xem gì đó, còn bản thân thì vào trong cửa hàng chọn vải.

Đã sớm nói sẽ chuẩn bị cho mỗi người trong nhà một bộ y phục mới, tất nhiên là phải hoàn thành.

Tránh đợi đến khi trời chuyển lạnh mà bọn họ vẫn không có quần áo để mặc.

Cần phải cắt vải ra, vốn là Dư thị có thể may xiêm y.

Nhưng bây giờ việc kinh doanh vội vàng, Diệp Gia cũng chỉ có thể tiêu chút tiền thuê người khác may hộ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 205



Ông Tôn đi theo phía sau Diệp Gia đang cầm vải mới còn chưa may đồ, ông Tôn xoa xoa tay, không kiềm được mà cảm thấy vui vẻ.

Không còn cách nào khác, ông ấy đã không mặc quân áo mới trong rất nhiều năm, cho dù có là người già thì cũng sẽ cảm thấy vui vẻ khi được may quần áo mới. Diệp Gia kéo vải thanh toán xong thì hẹn thợ may, bảo nàng ấy đến nhà Chu gia vào xế chiều để đo.

Cảm thấy đã tiêu nhiều như thế thì nàng quyết định tiêu luôn một lần.

Đúng lúc trong nhà sắp hết gạo, làm bánh cũng tốn nhiều bột. Bột lân trước mua về cũng sắp hết, lần này Diệp Gia mua nhiều hơn một chút, hai phần một và một phần ngũ cốc, công với 20 cân gạo.

Chất đầy lên xe bò mà vẫn không hết, các nguyên liệu dầu muối tương dấm cũng được mua không ít. Cộng thêm rau hẹ và trứng gà, đầu lợn, cộng tất cả số này lại, nàng đã tiêu gấp mười lân sáng nay.

Lúc tiêu tiền thật sự vui vẻ, chờ đến khi thấy trong túi không còn bao nhiêu thì đầu óc của nàng mới tỉnh táo hơn chút.

May mắn là trong khoảng thời gian này nàng kiếm được nhiều tiền, nếu không thì nàng cũng không dám tiêu nhiều tiền như vậy, có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ để nàng tiêu.

Diệp Gia đau lòng cam lấy hầu bao trống rỗng, rơi lệ dùng số tiên còn lại để đi mua một đàn gà con.

Ừ, sân nhà lớn như vậy, nếu không nuôi gà thì cũng có chút trống rỗng.

Diệp Gia cảm thấy chỉ cần để ba đứa nhỏ trong nhà đi bắt giun cho mấy con gà ăn là được.

Đây là kinh nghiệm nuôi gà lần trước của nàng. Trước kia chưa từng nuôi gà nên không biết, nên nàng cho chúng ăn ngô.

Sau này mới biết được bí quyết nuôi gà nuôi vịt ở nông thôn, cũng có thể tiết kiệm nhiều lương thực.

Cái gì cũng đã được mua xong, mặc dù trên đường không có người cướp giật.

Nhưng nhiều lương thực như thế cũng khiến nàng cảm thấy không yên lòng, nàng bảo ông Tôn mang đồ về nhà trước, còn nàng đi đến quầy hàng.

Trước hôm nay cũng là Diệp Gia và Diệp ngũ muội làm ăn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, từ nay về sau cũng là Diệp Gia và Diệp ngũ muội đi mở cửa hàng.

Vào lúc mở cửa hàng, Diệp ngũ muội vội vàng không dừng tay.

Lần này người đàn ông mua bốn mươi cân thịt lần trước lại đến.

Có lẽ là do lần trước thấy thịt ngon, lần này hắn ta vừa há miệng là nói muốn mua hết tất cả số thịt ở đây. Bây giờ mới vừa giờ tị lúc ba khắc, bình thường vào lúc này vẫn còn 1 chiếc đầu lợn chưa bán xong.

Hắn ta mua như thế thì bọn họ cũng có thể đóng cửa.

Diệp Gia vội vã bước nhanh đến, lấy con d.a.o cái thớt gỗ ở dưới kệ lên cắt.

Hai người bận rộn, đều là người có tay chân nhanh nhẹ, mất một lúc thì đã cắt xong thịt đầu lợn rồi trộn lên.

Người đàn ông kia cũng rất hào phóng, trực tiếp lấy ra một thỏi bạc đặt lên trên, hào khí xua tay nói: "Không cần thối."

Diệp Gia cầm bạc vào tay rồi điên lên, có lẽ là khoảng mười lượng.

Thật đúng Ial

Số bạc mà nàng mới dùng đã quay về.

Diệp Gia nhất thời vui vẻ đến mức ruột cũng đau. NG nụ cười tươi rồi gói kỹ thịt, thuận miệng hỏi khách là người ở đâu.

"Người Quan Nội, người Ký Châu." Nhìn người đàn ông kia hung hãn nhưng nói chuyện lại rất thoải mái: "Đến bên này để hộ tống."

"Hộ tống sao? Ta thấy dáng vẻ này của khách hàng thì cảm thấy võ nghệ của ngươi không tệ."

Diệp Gia vừa nghe thấy là đi hộ tống thì lập tức nói tiếp vê câu chuyện này.

Nàng có gương mặt rất đẹp, lúc cười đẹp đến mức không gì sánh bằng.

Nếu không thì mọi người Chu gia cũng không cảm thấy nàng đẹp, nàng cười, hỏi không đột ngột: "Không biết là hộ tống gì vậy? Đi đến đâu?"

"Tất nhiên là hộ tống đồ của thương đội từ Đại Yên đến Tây Vực." Nam nhân vui thích cho nên mới cho nhiều bạc trắng, hắn ta cảm thấy hai tỷ muội đều rất đẹp: "Không câu nệ loại hàng, chỉ cần có thể bán được thì sẽ vận chuyển đi."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 206



Diệp Gia nghe thấy thì gật đầu: "Không biết có xà bông không?"

"Có, sao lại không có." Nam nhân thực sự không cố kị, có lẽ là cảm thấy Diệp Gia sẽ không nói chuyện cho người khác cho nên cũng không cố kị: "Loại đắt hay rẻ đều có, đều được bán rất tốt. Chủ quán muốn bán gì sao?"

"Cũng không phải?" Diệp Gia cũng thành thật: "Không phải là không có con đường nào sao."

"Vậy thì ta cũng không giúp được gì." Nam nhân nghe thấy vậy, xem xét Diệp Gia một chút.

Hắn ta cũng không cảm thấy Diệp Gia hỏi như vậy là có ý đồ gì, hắn ta cũng chỉ là người hộ tống đồ mà thôi. Thương hội cho tiên, bọn họ sẽ để hắn ta đi hộ tống.

Mặc dù đúng thật là ăn ở với thương đội, nhưng cũng không có giao tình gì cả.

Nhất là người lân này đặt bọn họ là thương đội lớn tại Ký Châu, đám người kia rất khinh người.

Các thương đội lớn thường rất chú trọng đến hình thức.

Cho dù muốn mua hàng thì đối phương cũng phải có cửa hàng, hai bên ngồi xuống đàm phán việc kinh doanh, rất ít khi tranh cãi với người bán hàng sạp.

Người đứng đầu của bọn họ có thể nói chuyện với chủ thương đội. Cũng chỉ là nói vài lời.

Hắn ta không nên để ông chủ của mình dắt tuyến dựng cầu giúp chỉ vì mình đi mua thịt lợn hai lần.

Sau khi nói chuyện thì nam nhân này cũng bắt đầu pha trò, Diệp Gia cũng thuận miệng một câu.

Thấy hắn ta không nói tiếp thì cũng không tiếp tục chủ đề này, cười tửm tỉm nói: "Hôm nay chúng ta làm mì lạnh. Vốn là cho nhà mình ăn. Nếu khách nhân đã giúp đỡ công việc kinh doanh của chúng ta như vậy thì không bằng lấy một chút ve ăn?"

Diệp Gia không nói tiếp, nam nhân cũng hàm hồ cho qua, cười nói vậy thì tốt.

Diệp ngũ muội lập tức gói cho hắn ta một bát mì lạnh lớn, đặt giá luộc và củ cải thái sợi lên trên, múc nước sốt đã chuẩn bị vào một cái bát nhỏ cho hắn ta: "Lúc nào ăn thì đại ca cứ mở ra rồi trộn lại, sau khi trộn lại thì có thể ăn."

Mì lạnh này là do Diệp ngũ muội tự mình làm.

Diệp Gia dạy nàng ấy cách làm nước sốt, nàng ấy đã mang theo một nồi mì lớn đến.

Bây giờ nước giếng đã không còn lạnh nữa nhưng vẫn còn hơi mát để làm dịu mì.

Tất nhiên là không lấy tiền bát mì này.

Đã trả nhiều tiên cho thịt đầu lợn như vậy, Diệp Gia cũng không thể nhận tiên.

Nam nhân vừa đi thì đã có người đến hỏi mua thịt đầu lợn. Nhiều người không mua được thì cảm thấy tiếc nuối, sau đó lại nói với tỷ muội Diệp Gia tỷ một câu: "Không bằng chủ quán mở một cửa hàng chuyên môn bán thịt đầu lợn. Ta thấy việc kinh doanh thịt đầu lợn của các ngươi còn tốt hơn bán thịt bò, ngày ngày đều bán hết trước giờ ngọ. Chỉ có một ít như vậy thì bán thế nào được? Không bằng mở cái cửa hàng, không phải như vậy sẽ bán được cả ngày sao?"

Hắn ta chỉ thuận miệng nói, nhưng Diệp Gia lại suy nghĩ kỹ vấn đề này.

Lúc trước Diệp Gia không dự định mở cửa hàng là bởi vì trấn Lý Bắc không yên tĩnh. Nàng sợ sau này có chiến sự, như vậy thì cũng không thể xử lý tốt cửa hàng.

Nhưng trấn Đông Hương và trấn Lý Bắc không giống nhau, ở đây không dễ xảy ra chuyện, đúng là có thể mở cửa hàng.

Nhiều khách hàng đến hỏi, biết thịt đầu lợn không còn thì chẹp miệng rời đi.

Bây giờ Diệp ngũ muội lại cảm thấy vì hôm qua làm ít. Nếu hôm qua ướp tám đến mười cái đầu lợn thì hôm nay sẽ không thiếu.

Hai tỷ muội đang nói chuyện thì ông Tôn đã lái xe bò trở về.

Ông ấy về một chuyến, đã cất hết tất cả đồ. Lúc về tốn chút thời gian, làm cho người đầy mồ hôi.

Thịt đầu lợn đã được người ta mua hết, làm một ít mì lạnh để bán chung, bây giờ còn lại một ít cho nên cũng chỉ có thể giảm xuống. Đầu tiên là mỗi người được một bán, còn lại thì bán hết với giá năm văn tiền một bát.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 207



Một đoàn người về đến nhà, Nhuy Tả Nhi và và hai đứa nhỏ của Tôn gia đang nhìn gà.

Tôn Tuấn dẫn hai đứa nhỏ, mỗi người một cái xẻng, đi ra bên ngoài đào giun.

Dư thị ở trong sân mài đậu tắm, nghe thấy tiếng động thì đặt đồ xuống. Mấy người Diệp Gia đã ăn một chút cho nên bây giờ không đói.

Nhớ đến chuyện mở cửa hàng, Diệp Gia suy nghĩ một hồi, cảm thấy có thể.

Đúng vậy, đúng là càng lúc thịt đầu lợn càng bán chạy.

Bởi vì lấy hương vị độc nhất mà giá lại rẻ hơn thịt dê thịt bò.

Cho nên có nhiều người thà bỏ ra một số tiền để ăn thịt đầu lợn, lưu lượng khách cũng đã đến hết chỗ của nàng.

Dù sao thì mở một sạp hàng nhỏ cũng không lâu dài, nếu có thể mở một cửa hàng thì sẽ yên ổn hơn.

Diệp Gia nói chuyện này với Dư thị, Dư thị trâm ngâm phút chốc. Đầu óc lập tức nghĩ đến chuyện này, thật ra bà ấy cũng lo lắng như Diệp Gia. Kế sinh nhai của gia đình cũng không thể dựa vào việc bán đồ ăn, bán đồ ăn thì được bao nhiêu tiền? Công việc kinh doanh của chúng nữ cũng gồm có xà bông.

Bán xà bông cũng có một số tiền lớn, bán một lô có thể nhận được 180 lượng. Nếu có sức làm đồ ăn thì không bằng đi làm xà bông.

"Nếu mở cửa hàng, chúng ta không nhất thiết phải tốn hết thời gian vào nó." Thật ra Diệp Gia đã quan sát Ngũ muội gần hai tháng, thực sự nàng ấy là một người có thể làm việc.

Bây giờ Diệp Gia không có mặt ở chỗ bán đồ ăn thì nàng ấy cũng có thể xử lý thỏa đáng: "Nếu khai trương cửa hàng thì có thể thuê người. Chỉ cần phối nguyên liệu rồi ướp là được."

Nếu muốn mở rộng việc kinh doanh thì không thể mãi mãi hạn chế trong gia đình được, phải mở lòng thuê người... như vậy cũng đúng.

Dư thị cũng đã từng là chủ nhà, mặc dù đa số thời gian đều phải dựa vào ma ma đắc lực, nhưng bà ấy cũng hiểu: "Mở một cửa hàng như vậy tốn bao nhiêu tiền? Nếu kinh doanh lâu dài thì sợ không kiếm được bao nhiêu..."

Đúng là có thể kiếm được tiền, nhưng thời gian đầu vẫn phải đập tiền vào nó.

Lợi nhuận của thịt đầu lợn không thấp, nhưng mà lại quá ít so với xà bông.

Nhưng nó cũng có chỗ tốt, tiền ổn định, chỉ cân không phải năm mất mùa, thiếu lương thực là được.

"Trong lòng con đã suy nghĩ rồi. Vẫn là câu nói kia, cân phải đi từng bước, phải kiếm tiên từ từ." Dư thị gật đầu: "Đúng là như vậy." Buổi chiêu hôm đó, người đo y phục đến Chu gia do cho cả nhà.

Sau khi đo xong thì hẹn ngày lấy quần áo, nói là mười ngày sau có thể đến lấy.

Cả nhà lại cười vui vẻ, Diệp Gia vui vẻ nấu một bữa ăn ngon.

Uống rượu cùng với Dư thị.

Trong đêm ngủ nửa mê nửa tỉnh thì nghe thấy bên ngoài sân có tiếng động.

Giống như cái gì đó bị đổ, Điềm Điềm đang nằm ở dưới gầm giường Diệp Gia bỗng nhiên mở to mắt.

Bây giờ chân của Điềm Điềm cũng có chút cao, thân hình tuan dat hành động nhanh nhẹn.

Nó vẫn không thích sủa như khi còn nhỉ, vui vẻ trốn ở sau cửa nhìn chằm chằm người ta.

Tai của nó từ từ giật hai lần.

Quấn lấy bên giường một vòng, cuối cùng thì nhảy ra khỏi cửa sổ do Diệp Gia mở.

Thân ảnh nhỏ bé di chuyển nhanh chóng trong bóng đêm, vèo một cái đi ra ngoài cửa.

Nó nhìn chằm chằm vào người bên ngoài rồi gầm lên.

Bỗng nhiên ngoài sân có tiếng nữ tử truyền đến, một nữ tử hạ giọng run rẩy nói: "Nơi này có sói sao?"

"Có lẽ là không," Một tiếng nói nhỏ khác cũng vang lên, có chút yếu ớt: "Ở đây gần doanh trại mà, có lẽ là nghe nhâm thôi."

Điềm Điềm lại gào một tiếng thật dài, Diệp Gia từ từ tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Không chỉ Diệp Gia mà ngay cả gian phòng của Dư thị bên kia, ông Tôn ở hậu viện cũng mở đèn.

Diệp Gia lấy ra một con d.a.o ở dưới gối, Dư thị và Diệp ngũ muội cũng câm d.a.o từ trong phòng đi ra.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 208



Một đoàn người gặp nhau ở ngoài cửa.

Diệp Gia hít vào một hơi thật sâu, mở cửa ra ngoài.

Mấy người đi đến cửa, tim của Diệp Gia đập liên hồi, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng hít vào một hơi thật sâu rồi đè cảm giác khiếp đảm xuống, cao giọng mà quát lên: "Người ở bên ngoài là ai?"

Người ở ngoài sân còn sợ hơn cả người ở bên trong, run rẩy giống như là sắp khóc.

Rất lâu sau, họ nghe thấy một tiếng than thở.

Có tiếng yếu ớt của một người vang lên, nói rất nhỏ: "Tam tỷ, ta là A Cửu. Ta và Viện Nương gặp chút chuyện, có thể vào trú tạm một thời gian không."

Diệp Gia sững sờ, quay đầu nhìn Dư thị Diệp ngũ muội, không dám động.

"Viện Nương mang thai."

Diệp Gia và Dư thị bốn mắt nhìn nhau, Dư thị muốn bước tới để mở cửa nhưng bị Diệp Gia chặn lại. Không thể trách nàng sao lại đa nghi tới mức đó, ở thời đại này kiểu lừa gạt đó nàng nhìn thấy nhiều rồi, đối với kiểu người quen nửa đêm kỳ lạ xuất hiện như vậy, Diệp Gia không thể nào tin tưởng được. Cho nên nói kiểu nữ tử lý trí như nàng không thích hợp gặp mỹ nhân, nữ chính nhặt được người không rõ danh tính và đưa về nhà giống như ở trên ti vi dường như không thể xảy ra với nàng được.

"Sao các ngươi tìm được nơi này vậy?" Diệp Gia lạnh lùng hỏi: "Dem đã khuya rồi, gặp phải chuyện gì sao?"

Đương nhiên A Cửu cũng không ngờ được Diệp Gia lại cảnh giác đến mức đó. Nhưng tình thế ép buộc, hắn ta vẫn nên nói ngắn gọn súc tích tình hình cụ thể. Hoá ra vào ngày sau khi bọn họ rời khỏi Diệp gia trang chỉ ở lại thôn nhỏ Vu gia mấy ngày, sau đó trở về quê nhà của A Cửu gặp người nhà phu quân. Kết quả không giống như mong muốn, bọn họ đã đi một quãng đường dài nhưng vẫn chưa tới nhà của A Cửu thì nửa đường gặp phải tập kích.

Khoảng thời gian này, A Cửu vẫn luôn dẫn Diệp Tứ Muội chạy trốn khắp nơi.

Nếu không phải A Cửu võ công cao cường thì sợ là hai người bọn họ đã sớm chôn thây dưới hoàng tuyền rồi. Thời gian trước đó đôi phu thê trẻ này bị một đám người truy sát, vì để bảo vệ thê tử mà A Cửu đã chịu hai nhát đao và bị thương nặng. Sau khi bị thương không thể không trốn đến trấn Đông Hương, kết quả là khám đại phu mới biết Diệp Tứ Muội đã mang thai từ lâu.

Còn về chuyện làm sao nghe ngóng được địa chỉ của Chu gia, đương nhiên là đôi phu thê trẻ ẩn núp ở trong trấn rất nhiều ngày, vào phố nghe ngóng được.

Diệp Gia nghe xong thì vẻ mặt có hơi trâm lắng, nàng vô thức nhớ lại động tác nhỏ của Chu Cảnh Sâm lúc lần đầu gặp A Cửu, đó là kéo nàng lùi ve sau, khó tránh có hơi nghi ngờ thân phận của A Cửu. Một cô nhi sao có thể có người truy sát được, chắc chắn thân phận của hắn ta không hề đơn giản. Nhưng bây giờ hai người họ một thì bị thương một thì có thai, nửa đêm nửa hôm không thể kêu bọn họ đi được. Sau khi Diệp Gia suy trước tính sau thì kêu ông Tôn mở cửa viện.

Sau khi mở cửa thì thấy có hai người và một con la đứng trước cửa. Mặt của A Cửu trắng bệch và được Diệp tứ muội đỡ, cái bụng nhỏ của Diệp tứ muội cùng hơi nhô lên. Đằng sau hai người là một con la chở hành lý, sau khi phát hiện ra Điểm Điểm, con la đó nôn nóng bước đi tại chỗ.

Điểm Điểm tiên phong đi trước đứng ở ngay trước mặt viện, đôi mắt xa thẳm phát ra ánh sáng màu xanh lá dọa cho hai vợ chồng trẻ không dám nhúc nhích.

"Điểm Điểm”" Diệp Gia hét lên: “Quay lại đây."

Điểm Điểm đang đứng trước mặt u ám nhìn những người lạ nhưng vẫn nghe lời và quay đầu đi vê bên cạnh Diệp Gia.

Dư thị không nói gì, chỉ kêu Diệp ngũ muội đi vào dọn dẹp phòng với bà ấy.

Đương nhiên là Chu gia có phòng trống, lân này mua nhà Diệp Gia cố tình yêu cầu nhiều phòng có không gian lớn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 209



Ngoại trừ một phòng của Diệp Gia đang ở ra, Dư thị và Diệp ngũ muội và cả Nhuy Tả Nhi ngủ cũng một phòng, ba ông cháu của ông Tôn ở một phòng, còn lại rất nhiều phòng vẫn còn để trống.

Thật ra cho hai người bọn họ ở lại mấy ngày thì cũng chẳng có vấn đề gì hết, nhưng Diệp Gia lại không thể để cho bọn họ ở lâu được. Không thể trách Diệp Gia m.á.u lạnh vô tình được, bây giờ tình hình binh quân hoảng loạn bất chấp tình thân. Suy cho cùng thì cả Chu gia đều là người già và nữ nhân chân yếu tay mềm hết, cũng không biết A Cửu đó có mắc phải món nợ m.á.u nào, nếu để bọn họ ở lại mà gây ra thảm họa diệt môn thì không hay cho lắm.

Sau khi dọn dẹp phòng xong, ông Tôn cũng kéo con la của hai người đó lui sau hậu viện. Vết thương của A Cửu thật sự là rất nặng, một vết đ.â.m xuyên thẳng từ xương bả vai đến tận xương sống. Nếu không phải may mắn chỉ bị thương ở phần thịt chứ không bị thương đến nội tạng, sợ là người đã sớm không còn rồi.

"Chúng ta có đem thuốc theo đây rồi." Khoảng thời gian này tính tình của Diệp tứ muội đã thay đổi rất nhiều. Trước đây tính cách nhu nhược miệng lưỡi vụng vê, bây giờ lại nói chuyện lanh le hơn rất nhiều. Không giống như trước đây thường xấu hổ né tránh,"Tam tỷ yên tâm, muội đây vẫn có tiền để mua thuốc cho phu quân của muội."

Không phải Diệp Gia tính toán mấy đồng tiên mua thuốc này, nàng là không gánh nổi quá nhiều gánh nặng. Nhưng Diệp tứ muội đã nói rõ ràng hết rồi, Diệp Gia dứt khoát cũng nói rõ ràng hết luôn. Lúc này nếu như không lên tiếng, sau này sẽ càng khó mở miệng.

Nàng nói thẳng chuyện chỉ có thể giữ bọn họ ở lại mấy ngày thôi, nhiều nhất cũng chỉ chăm sóc họ cho tới lúc thương tích của A Cửu hồi phục. Lý do cũng rất dứt khoát, cả nhà toàn là người già nữ nhân chân yếu tay mềm không có khả năng ứng phó được với những nguy hiểm tiềm ẩn đó.

Nói thật lòng, Diệp Gia nói ra mấy lời này quả thực có hơi không nói tình cảm. Cho dù trong lòng Dư thị cũng lo lắng điều này, nhưng cũng sẽ không mở miệng nói ra. Từ xưa đến nay, việc từ chối một tình cảm qua lại đều nói đến sự uyển chuyển và chu đáo. Kết quả Diệp Gia thân là tỷ tỷ ruột mà lại nói thẳng thừng như vậy. Dư thị lén lút vỗ nhẹ vào cánh tay của Diệp Gia và nhìn nàng với ánh mắt ám chỉ nàng hãy nói uyển chuyển chút, bà ấy vẫn chưa mở miệng tìm cớ nói giúp cho Diệp Gia, thì A Cửu đã tỏ vẻ là đã hiểu rồi.

"Chúng ta hiểu được nỗi lo của tam tỷ." Quả thực lúc nãy khi A Cửu vừa bước vào cũng đã nhìn thấu rồi.

Cả nhà này duy nhất chỉ có một mình nó có thể coi là có sức chiến đấu, chính là con sói mới lớn một nửa vừa nãy đứng ở trước cổng đó, sau khi vết thương lành ta sẽ lập tức dẫn thê tử rời khỏi. Những ngày ở nhờ này phu thê chúng ta cũng sẽ không lộ diện đi lại, sẽ không gây rắc rối cho các người." Diệp Gia gật đầu, chỉ sợ nói không rõ ràng, sau này dây dưa không rõ ràng.

"Nếu đã như vậy, cũng tối lắm rồi, mọi người đều đi nghỉ hết đi."

Hàng ngày canh tư là Chu gia đã thức dậy làm bánh bao chiên để bán rồi, lúc này đã làm chậm trễ rồi, sáng mai sợ là thức dậy không nổi. Diệp ngũ muội đun nước nóng cho hai vợ chồng trẻ đó tắm rửa, lúc này Diệp tứ muội mới chú ý đến Ngũ muội ở Chu gia. Định mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn thấy người đã đi rồi, tướng công và bản thân cũng đã mệt rồi, nên chỉ đành ngậm miệng lại và không nói gì.

Sau khi ông Tôn trở về viện thì khoá cửa viện lại, cẩn thận kiểm tra thấy không có vấn đề gì thì trở ve phòng nghỉ ngơi.

Canh tư ngày hôm sau, cả viện Chu gia đã bận rộn hết cả lên.

Hai vợ chồng Diệp tứ muội chạy trốn lâu như vậy không có được một giấc ngủ ngon.
 
Back
Top Bottom