Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 190



Mặc dù ở đây cũng phải giao 10 văn tiền khi kinh doanh, nhưng nhiều vị trí là cố định. Bởi vì những sạp hàng làm ăn lâu dài ở trong chợ sành, thời gian dài thì sẽ có vị trí cố định.

Tây Thi mới tham gia, mặc dù cái tên rất nổi nhưng vẫn chưa có đặc quyền. Lần nào cũng thay đổi vị trí. Nhờ có biển hiệu của Diệp Gia mà bọn họ đã tạo dựng được danh hiệu cho riêng mình.

Mặc dù vị trí của nàng thay đổi không có lợi cho sự ổn định khách hàng, nhưng có cái biển hiệu thì cũng dễ tìm hơn rất nhiều.

Mấy người Diệp Gia tìm được một chỗ trống để mở hàng, vậy mà lại phát hiện có mấy chủ sạp hàng bên cạnh đang ăn bánh rau hẹ. Vào thời cổ đại không có định nghĩa về bằng sáng chế, từ lúc Tây Thi bán bánh trứng gà rau hẹ tốt.

Thì mấy quán mì lúc trước cũng đều làm bánh rau hẹ trứng gà. Nhưng mà cho dù bắt chước thì cũng không thể giống được, cũng như ở trấn Lý Bắc khi đó.

Nếu không thể bằng lòng cho nguyên liệu tốt vào giống Diệp Gia thì tất nhiên là hương vị sẽ kém hơn rất nhiều.

Nhìn thấy có người bắt chước, Diệp Gia cũng không hoảng. Nếu phải đốt lửa thì cứ đốt nếu muốn làm bánh thì cứ làm.

Tiếng dầu ở bên này vang lên, mùi thơm bay đi khắp nơi, công việc buôn bán cũng bắt đầu.

Sáng sớm bán được năm trăm cái bánh như bình thường, trấn Đông Hương có lưu lượng khách lớn.

Năm trăm cái bính mà cũng bán hết, chủ yếu là bên trong chợ sảnh này có nhiều người ăn. Đa số người đến bán hàng sẽ không kịp ăn sáng, cho nên họ sẽ ăn sáng ngay ở trong chợ sảnh. Một nam nhân phải ăn ít nhất ba cái bánh thì mới no.

Có người ăn nhiều, thậm chí còn có thể ăn được năm cái bánh. Diệp Gia bên này làm ăn kinh doanh, Diệp ngũ muội cũng đi theo sau hỗ trợ một tay.

Hai tỷ muội đều xinh đẹp, bởi vì ở bên này có ông Tôn chờ ở bên ngoài cho nên chúng nữ cũng không bị sỉ nhục cả ngày như Diệp Gia ở trấn Lý Bắc khi đó.

Họ đều ăn mặc gọn gàng, đứng ở một chỗ cũng có thể hấp dẫn người khác. Chưa đầy một giờ đã bán hết năm trăm cái bánh. Hai tỷ muội thu dọn bếp và nồi một lát, sau đó lại bưng thịt đầu lợn lên.

Đã sớm chuẩn bị xong giá đỡ, dụng cũ cũng là đò Diệp Gia tìm thợ mộc chuyên môn làm ở trấn Lý Bắc bên kia.

Nhưng mà chưa dùng được mấy lần thì đã có chuyện, bây giờ mang đến bên này thì cũng có thể dùng được. Bởi vì bán thịt đầu lợn rất tốt, trên trấn Đông Hương có nhiều người có tiền, cũng chịu bỏ tiền để ăn thịt, cho nên dù có bán đắt hơn một chút thì vẫn bán chạy. Bây giờ can đảm của bọn ho cũng lớn, không phải hai cái đầu heo, mà mỗi lần hầm đều sẽ hầm từ năm đến sáu cái.

Có tới mấy trăm cân thịt đầu heo, các nguyên liệu cũng được cắt khéo léo.

Diệp ngũ muội học cái gì cũng nhanh, nàng ấy không dám lén học cách hầm đầu lợn, nhưng lại cắt thịt đầu heo vừa mỏng lại vừa đẹp.

Có Diệp ngũ muội giúp đỡ bán, Diệp Gia còn đặc biệt đánh một con dào cho nàng ấy dùng. Có người đến, hai người đều có thể cắt, có thể bán nhanh hơn.

Có thêm một người đến giúp đỡ thực sự rất khác, mặc dù lúc trước cũng kiếm được nhiều tiền, nhưng đó là do Diệp Gia bán mạng làm việc mới kiếm được.

Cũng không phải nói Dư thị không làm được mà do bà ấy không quen làm, cũng không lưu loát. Đúng là không thể giúp đỡ giống như Diệp ngũ muội. Cho tới trưa, hai người cắt thịt trộn thịt, nhanh chóng bán hết hai cái đầu lợn.

Diệp Gia thấy Diệp ngũ muội bên kia bận rộn đến mức chóp mũi, trán đều là mồ hôi, trong lòng suy tính xem có nên đưa cho nàng ấy chút tiền công không. Diệp Gia cũng không phải con người hà khắc

Giống như mở công ty thuê nhân viên. Cho dù có bao ăn bao ở thì cũng phải trả tiền lương. Diệp ngũ muội lại là một trợ thủ như thế, nàng không ngại đưa ra đãi ngộ cao.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 191



Hai người bận rộn một hồi, nghỉ một hồi, sắp đến giờ ngọ thì lại có một đám người đến. Đúng là hương vị của thịt đầu lợn này hấp dẫn, tỏi và dấm phối hợp, cộng thêm mùi vị của rau mùi và rau mùi tây, thơm đến mức người ta không thể nhúc nhích.

Trấn Đông Hương bên này thường có thương đội lớn đến, hôm nay tình cờ có thương đội đến chợ sảnh mua ngựa, vừa ngửi thấy mùi thơm thì đã đi đến đây.

Người ở trong thương đội đều là người thích ăn thịt uống rượu, rất cam lòng tiêu tiên. Mùi vị thơm ngon, Diệp Gia cũng không keo kiệt. Trộn một bát nhỏ để ở bên cạnh cho bọn họ ăn thử.

Ăn một miếng xong thì há miệng nói muốn 40 cân.

"Tiểu cô nương ngươi mau chóng cắt đi."

Diệp Gia không chải búi tóc, cho nên nhìn nàng cũng không giống phụ nhân mà giống cô nương. Nam nhân kia nhìn thấy Diệp Gia trẻ cho nên gọi nàng là cô nương: "Còn lại bao nhiêu thì cứ cắt hết cho ta."

Nói xong, nam nhân kia lập tức đặt lên kệ một thỏi bạc trắng.

Diệp Gia liếc qua, ít nhất phải năm, sáu lượng. Phản ứng của Diệp ngũ muội còn nhanh hơn Diệp Gia, bên kia vừa bảo 40 cân thịt đầu lợn.

Thì nàng ấy đã cầm d.a.o phay lên, nhanh chóng cắt ra một bát thịt mỏng.

Diệp Gia cũng vội vã thu mắt lại, lấy số thịt Ngũ muội đã cân rồi cắt ra. Hơn bốn mươi cân thịt, không thể nào cho hết vào một cái bát được.

Hai nàng chia ra vài bát rồi trộn lẫn. Dùng một túi lớn đựng mấy túi thịt ở trong một chiếc túi lớn, nam nhân kia ăn ngon, hào khí mà vẫy tay: "Không cần thối."

Nói xong thì cầm thịt rời đi.

Diệp Gia cầm thỏi bạc trắng kia lên cắn một cái, đúng bạc trắng. Nàng lắc nó trên tay, cảm thấy nó nặng khoảng bảy đến tám lượng.

Nhìn Diệp ngũ muội một cái, hai người đều nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt của đối phương. Diệp Gia vui vẻ trong lòng, cười híp mắt cất thỏi bạc trắng kia vào túi của mình.

Tiên đồng được để rải rác ở trong rương, tất nhiên là phải cất số tiền lớn ở trong người thì mới yên tâm.

Một mình người đàn ông này đã mua 40 cân thịt đầu lợn, một đầu lợn đã nặng hai mươi ba đến hai mươi tư cân. Một mình hắn ta đã mua hết hai cái đầu lợn.

Hôm nay Diệp Gia mang đi bốn chiếc đầu lợn rưỡi như đã thống nhất từ trước, để lại nửa chiếc đầu lợn ở nhà để ăn.

Bây giờ cũng chỉ còn chưa đến một chiếc đầu lợn, tất nhiên là trong lòng không cảm thấy VỘI. Giờ ngo qua một hồi, người dân trong trấn đi lại một vòng và đã bán hết hàng. Diệp Gia tính toán một cái, đúng là đã vượt quá mong đợi của nàng rất nhiều.

Trên đường về nhà, nàng cố ý đi đến cửa hàng thịt dê mua một cái đùi về.

"Hôm nay trở về ăn đùi thịt dê!"

Từ lúc Diệp ngũ muội theo Diệp Gia thì cũng bắt đầu uống sữa dê. Bây giờ cả nhà Chu gia đều có thói quen uống sữa dê, Nhuy Tả Nhi còn nhỏ, bị Diệp Gia nuôi đến mức nghiện sữa.

Ngày nào không uống thì sẽ cảm thấy không quen.

Nhưng mà con cừu này đúng là nuôi người rất tốt, Diệp ngũ muội mới đi theo chưa uống được một tháng mà đã trắng lên.

Hai má cũng bắt đầu có thịt. Ngày nào cũng được ăn ngon khiến người khác vui vẻ, mặc dù Diệp ngũ muội không được nhận tiền công, nhưng theo Diệp Gia thì cũng cảm thấy tốt hơn ở nhà nuốt trấu rất nhiều.

Do kinh tế nhà họ Diệp khó khăn cho nên chỉ nhị tẩu và hai chất tử mới ra ruộng làm việc.

Thu nhập hàng năm từ việc làm ruộng cũng chỉ có thể để cho gia đình bọn họ sống tạm, người tốn nhiều sức lao động thì có thể ăn nhiều, nàng ấy và mấy chất nữ trong nhà không làm việc cho nên chỉ có thể ăn ít, ăn phần còn dư lại.

Lúc mấy người quay về, Dư thị đang ở hậu viện tưới nước cho cây được trồng ở nơi đó. Nhìn thấy Diệp Gia trở về thì vội vàng đi cất thùng nước.

Chu Cảnh Sâm đã trở về doanh trại, nói là buổi tối sẽ trở vê dùng cơm.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 192



Ở gần như vậy cũng có chỗ tốt, bởi vì doanh trại ở ngay bên cạnh, tất nhiên Chu Cảnh Sâm sẽ về nhà dễ hơn người khác rất nhiều.

Diệp Gia mang cái rương tiền vào phòng trước, sau đó thay bộ y phục thêu hình lửa.

Ngồi xổm ở trước cái thúng hồi lâu, nàng xách lấy cái đùi dê lớn đi vê phía giếng nước. Cũng không quay đầu lại mà gọi Diệp ngũ muội bưng rau ở trong giỏ lại đó.

Ngũ muội vừa nghe thấy vậy thì lập tức cõng đến, không ngừng làm việc.

Bây giờ có Ngũ muội ở đây, tất nhiên Dư thị cũng không cần làm trợ thủ ở trong bếp.

Ông Tôn cầm nồi và bếp vào kho chứa củi.

Dư thị lấy ra một giỏ rau hẹ lớn rồi rửa sạch, Diệp Gia vừa rửa đùi dê vừa nói với mọi người: "Nương, con quyết định từ nay về sau cho Ngũ muội và Tôn thúc tiên công."

Diệp Gia vừa dứt lời, Diệp ngũ muội ngôi xổm ở gần đó bất ngờ đến mức trợn to hai mắt, ông Tôn đã cất kỹ đồ chuẩn bị đến giúp việc cũng bất ngờ. Ánh mắt nàng nhìn đám người một lượt, cũng không nói đùa.

Diệp Gia biết vào thời cổ đại, cho dù có nuôi người hầu thì cũng sẽ cho tiền hàng tháng. Diệp ngũ muội và ông Tôn không tính là tôi tớ tại Chu gia.

Nhưng cũng coi như làm việc tại Chu gia.

Dựa theo đạo lý mà nói thì phải cho họ: "Nhưng mà bây giờ Ngũ muội và Tôn thúc cũng biết gia sản của Chu gia, vốn liếng quá ít. Tiên ăn uống của nhà chúng ta cũng tiêu không ít, cho tiên tiêu hàng tháng không nhiều, chỉ có một chút mà thôi."

"Đông gia, cả nhà ta đều ăn uống ở đây, căn bản không cần dùng đến số tiền này." Ông Tôn ngượng ngùng, ông ấy cũng không ký khế ước bán thân mà đã dẫn hai tôn tử đến ở Chu gia. Làm sao có thể nhận thêm tiền hàng tháng được?

"Mỗi ngày ta cũng không làm được bao nhiêu việc..."

"Đừng nói như thế." Bây giờ còn có thể làm, đó là bởi vì vẫn còn mới mẻ. Chờ đến một khoảng thời gian dài sau,... phần ân tình này sẽ chậm rãi giảm bớt, người làm việc chắc chắn sẽ có suy nghĩ khác.

Người nào cũng như vậy, cho dù có ân tình lớn đi nữa thì cũng bị thời gian xóa nhòa. Nếu Diệp Gia đã làm việc tốt thì tất nhiên phải nói những lời đẹp: "Ta sẽ đưa phần tiền này cho mọi người, nếu chưa dùng đến thì có thể tiết kiệm."

Dư thị cũng nói giúp một câu: "Từ nay về sau nếu gặp phải chuyện gì mà trên người có chút tiền thì cũng có thể lấy ra sử dụng trong lúc khẩn cẩn."

Tất nhiên là số tiền này khác tiền tiêu hàng tháng. Ngày nào ông Tôn cũng đi theo đánh xe rồi làm mấy việc trồng trọt. Diệp Gia cho ông ấy tám đồng bạc một tháng. Mặc dù Diệp ngũ muội không làm việc nặng, nhưng theo Diệp Gia làm ăn, đây cũng được tính là công việc cân kỹ thuật.

Hơn nữa lại còn là muội muội ruột, Ngũ muội cũng phải xuất giá, tất nhiên là phải cho nàng ấy nhiều hơn, một tháng cho một lượng bạc trắng.

Diệp Gia đã nói rõ, trong lòng hai người cũng cảm thấy yên tâm.

Đương nhiên, số tiền hàng tháng này sẽ được thảo luận riêng.

Cũng giống như trong công ty, không thể nói tiền lương của mình ra cho người khác, sẽ nói riêng với từng người. Có câu nói là chưa trải qua tai nạn thì chưa biết sợ.

Dù Diệp ngũ muội là tỷ muội ruột của Diệp Gia thì cũng khó chắc chắn nàng ấy sẽ không bất mãn qua thời gian dài.

Vốn là khi chưa được nhận tiền thì Diệp ngũ muội và ông Tôn đã không bất mãn, nhưng sau khi Diệp Gia nói bắt đầu trả tiền công hàng tháng thì càng k*ch th*ch hai bọn họ làm việc nhiệt tình.

Ông Tôn nhanh chóng lấy xe bò lên trấn kéo đầu lợn về. Bây giờ ông ấy không làm được mấy công việc tỉ mỉ, cho nên chỉ có thể làm được mấy việc nặng này.

Diệp Gia đã nói chuyện với chủ cửa hàng bán thịt, mỗi ngày sẽ giữ lại đầu lợn cho nàng, ông Tôn cứ đến đó là có thể lấy về.

Diệp ngũ muội cũng có chút kích động, giúp rửa nguyên liệu rôi cắt đồ ăn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 193



Quay đầu đi vê phòng thấy y phục đã được giặt hết, không còn việc gì làm thì còn có chút hoảng.

Diệp Gia cũng không nói cái gì, Dư thị thì không nhịn được mà bật cười nói với Diệp Gia vài câu: "Con thật biết cách làm lung lay lòng người."

Diệp Gia không cho là đúng. Nàng lung lay lòng người chỗ nào? Nàng đang cố gắng ngăn chặn khả năng nhỏ nhất có thể xảy ra, để ngăn chặn mọi người trở nên ngỗ ngược.

"Gia Nương," Dư thị càng cảm thấy lúc đó ánh mắt của mình thật tốt, có quyết đoán thì có thể cứu mạng.

Có Diệp Gia làm con dâu ở bên cạnh, cuộc sống của bà ấy càng ngày càng yên tâm hơn, bây giờ Diệp Gia chính là người lãnh đạo của bà ấy: "Tối qua con và Doãn An có chuyện gì sao?"

"Hả?" Diệp Gia xử lý chiếc đùi dê xong, không hiểu lời này của Dư thị có ý gì: "Không có chuyện gì."

"Không có chuyện gì?" Dư thị chớp chớp mắt, nghĩ đến sắc mặt sáng nay của nhi tử thì bà ấy nhìn chằm chằm vào Diệp Gia với nét mặt càng ý vị thâm trường. Vừa nói vừa nhớ đến dáng vẻ ngày hôm qua của nhi tử, bà ấy chân thành nói một câu: "Hôm qua con cầm gậy đánh hắn đúng không? Quần của hắn còn bị rách."

Sắc mặt của Diệp Gia cứng đờ, ngước mắt nhìn về phía Dư thị. Dư thị ra vẻ không phát hiện, hỏi nàng: "Hôm qua thằng bé bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”

"À..." Diệp Gia có chút không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào. Có nghiêm trọng hay không, nàng cũng không biết chắc.

Hôm qua nàng uống say, lờ mờ nhớ ra mình đã làm gì, nhưng mà vẫn luôn từ chối nhớ lại.

Lúc này Dư thị nhắc đến thì nàng chỉ nhớ đến cảnh mình bóp được cái gì đó mềm mềm, sau đó còn bóp vài cái, sau đó là hình ảnh Chu Cảnh Sâm bất ngờ rồi đỏ mặt. Nhìn sắc mặt này của Diệp Gia, Dư thị lộp bộp trong lòng.

Đè thấp tiếng nói: "... Mất?"

"À, chuyện này..." Không nói rõ nhưng Diệp Gia hiểu, mặt của nàng không đỏ mà càng trở nên nghiêm túc hơn.

"Thật sự mất?" Tim của Dư thị đập mạnh, nhớ đến lúc bà ấy đến chỗ bẫy kia nhìn sau khi Chu Cảnh Sâm rời đi.

Trên cái bay còn dính chút máu, mặc dù không dính nhiều lắm, nhưng quần của nhi tử đã bị xé rách thành nhiêu mảnh, còn dính máu: "Trời al Vậy thì phải mời đại phu! Cái đứa nhỏ Doãn An này sao có thể nhịn được, xảy ra chuyện lớn như thế mà còn không lên tiếng, thảo nào lại nhanh chóng rời đi như vậy..."

"..." Diệp Gia quân bách, thật sự quan bách. Nàng không có ý tứ này, nàng chỉ có chút do dự, không biết nói như thế nào.

"Không được!" Dù sao thì Cảnh vương phủ cũng chỉ lại một người duy nhất như vậy, Doãn An và Gia Nương còn chưa viên phòng, làm sao có thể mất được. Sáng nay Dư thị cũng không nghĩ nghiêm trọng. Nhưng bây giờ lại bị dáng vẻ của Diệp Gia dọa nạt, cảm thấy sợ hãi: "Ta sẽ đến doanh trại một chuyến."

Diệp Gia thấy bà ấy vội vàng đứng lên muốn rời đi thì nhanh chóng giữ bà ấy lại: "Không đứt không đứt! Chỉ là lúc đó con uống say cho nên lỡ bóp phía dưới hai lân!"

"Bóp phía dưới hai lân? Cái gì?" Dư thị đáp lại...

Diệp Gia: “..."

Nàng cúi đầu xuống, gãi gãi lỗ tai, cảm giác nóng đến phát hoảng. Diệp ngũ muội ở một bên thì đã sớm chạy không thấy bóng người, Diệp Gia cam lấy đùi dê bỏ vào giỏ trúc rồi đứng lên, quay đầu muốn đi: "Nương, thời gian không còn sớm. Con đi làm cơm, chúng ta cũng nên ăn trưa. Nương cứ ở bên này làm việc, con đi làm cơm..."

Nói xong liền muốn chạy, không biết Chu Cảnh Sâm đã trở về từ lúc nào. Mặt không biểu lộ mà đứng ở đó, cứng ngắc giống cái tượng gỗ.

Dư thị nhìn thấy Diệp Gia chạy đi thì xoay đầu lại nhìn Chu Cảnh Sâm không có nét mặt gì nhưng tai đã đỏ lên. Cúi đầu liếc xuống nửa người dưới của hắn, sau nó như ý thức được gì đó: "Bóp con... À.

Chu Cảnh Sâm nắm tay đặt ở môi dưới ho một tiếng, mạnh mẽ cắt ngang nụ cười của Dư thị: "Mau thân."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 194



"Không phải chỉ bóp thôi sao? Con xấu hổ cái gì?" Dư thị cũng đã lớn tuổi, cũng đã có bốn người con, đương nhiên có thể thoải mái.

Bà ấy lườm nhi tử một cái, hận thiết không thành thép, dạy dỗ nói: "Người vợ của con cưới hỏi đàng hoàng chỉ bóp phía dưới của con hai cái thì sao? Nhưng mà đêm qua có tiếng động lớn như vậy là thế nào? Không phải là con xô đẩy vợ mình chứ?"

Liếc mắt nhìn sắc mặt Chu Cảnh Sâm, người hiểu con không ai bằng mẹ, lập tức biết là mình đoán đúng...

Bà ấy nhất thời tức giận, chống eo bắt đầu mắng: "Con là do ai sinh ra vậy! Là do ai sinh ra vậy Chu Doãn An! Nếu con mà ở nông thôn thì chắc chắn sẽ thành lưu manh cả đời! Nếu không phải là ta lo liệu cho thì đến bây giờ con vẫn chưa có vợ đâu!"

Mắng xong, bà ấy ngửa cổ gọi vào phòng một tiếng: "Ngũ Nương à, ngươi ra sau bếp câm lấy bình rượu đến đây cho ta, hôm nay ta phải uống rượu ăn thịt dê!"

Diệp ngũ muội đã chuồn đi thì lúc nghe thấy hai người nhắc đến chuyện của tỷ phu. Nàng ấy vẫn còn là cô nương, tất nhiên là không thể nghe chuyện khuê phòng của tỷ tỷ và tỷ phu.

Sau khi nghe thấy có gì đó không đúng thì nàng ấy vội vội vã vã chạy vào trong phòng. Bây giờ nghe thấy tiếng nói thì lập tức đáp lại, lập tức chạy ra phía sau lấy rượu. Dư thị đi về phía trước, mạnh mẽ nhéo vào cánh tay của Chu Cảnh Sâm, đánh hắn hai cái.

"Nếu ta không phải thân nương của con thì cũng sẽ chê con là khúc gỗ!" Chu Cảnh Sâm không còn cách nào khác mà chỉ có thể hứng chịu, trong lòng cười khổ, hắn còn là gỗ sao?

Cái kia cũng bị người khác bóp chơi đùa trong tay mà cũng là gỗ sao?

Trong lòng nói thầm, khóe miệng Dư thị hừ một tiếng: "Ôi chao, rượu đúng là một thứ tốt!"

Chu Cảnh Sâm: "..."

Rượu là thứ tốt, nhưng cũng không nên uống vào giữa trưa. Bởi vì buổi chiêu còn có việc phải làm, tất nhiên Diệp Gia không uống.

Dư thị cảm thấy rất tiếc nuối, khuyên vài câu mà cũng không thể lay động Diệp Gia: "Mà thôi, đợi mấy ngày nữa trong nhà không còn việc bận thì cũng có thể uống lần nữa."

Chu Cảnh Sâm trở về một chuyến chỉ có thể ăn cơm, thời gian nghỉ trưa không dài, buổi chiều còn phải thao luyện.

"Doãn An, đến giờ chuyện mã phỉ thế nào rồi?" Những tên lưu manh kia đã g.i.ế.c hơn 300 mạng của hai thôn, đây cũng không phải một việc nhỏ.

Nói đến đây, lúc đó tại Yên Kinh, biên giới cũng liên tục báo hàng nghìn hàng vạn người thương vong.

Khi đó không biết bách tính tại biên giới khó khăn, Dư thị không biết số người thương vong cho nên không cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ bản thân trải qua thì mới biết dân chúng khổ.

Lúc trước, thỉnh thoảng mã phỉ mới đến một lần thì bách tính thực sự không còn kế sinh nhai: "Bắc doanh và Tây doanh đều không nói gì sao? Tốt xấu gì thì bọn họ cũng là binh lính ở biên giới. Dù sao thì cũng phải giải thích vê 300 mạng người chứ?”

Dư thị cũng chỉ hỏi chuyện mà cả nhà quan tâm nhất. Đến cùng thì mấy doanh trại đó có thái độ gì, từ nay vê sau bọn họ có còn được sống yên ổn nữa không. Diệp Gia buông chén đũa xuống, hỏi Chu Cảnh Sâm tình huống của nhà họ Diệp. Chu Cảnh Sâm không nói doanh trại nói gì, hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Không hết năm nay, ta sẽ tìm cách loại hết đám mã phỉ này."

Dư thị nghe hắn nói như vậy thì sững sờ, lúc đầu còn tưởng là doanh trại muốn xuất binh, nhưng sau khi xem xét lời của Chu Cảnh Sâm thì sắc mặt lập tức trở nên lo lắng. Tay càng cầm đũa của bà ấy đột nhiên siết chặt, muốn nói gì đó. Nhưng cố kị mọi người ở đây cho nên cuối cùng vẫn phải nuốt xuống.

"Doãn An con..." Chu Cảnh Sâm cũng không giải thích gì với bà ấy, tránh khỏi ánh mắt của Dư thị, quay đầu nói với Diệp Gia: "Tình huống của nhà họ Diệp không được tính là quá tệ. Bị loạn hai ngày, sau đó lập tức khôi phục hoạt động bình thường. Nhà họ Diệp có nhiều người, vốn là một trang lớn. Vẫn còn 43 người c.h.ế.t vì vô tình gặp mã phi trốn thoát ở sau núi. Gia Nương, Ngũ muội yên tâm, một nhà cha vợ không sao cả."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 195



Diệp Gia gật đầu, Diệp ngũ muội sắp chôn mặt vào trong cái mới ngẩng đầu lên.

"Ba ngày sau, bắc doanh lĩnh mệnh trấn áp thổ phỉ."

Rất lâu sau, Chu Cảnh Sâm bỗng nhiên nói câu này, Dư thị sợ hãi đến mức run rẩy.

Dư thị sớm biết Chu Cảnh Sâm nhập ngũ vì quân công, nhưng nếu nhi tử thực sự lên chiến trường thì bà ấy vẫn sợ. Quả nhiên trong chớp mắt tiếp theo, Chu Cảnh Sâm liền nói: "Ta làm đội trưởng đội ky binh, đã nhận nhiệm vụ."

"Trấn áp thổ phỉ cần ky binh sao?" Dư thị không hiểu về chuyện đánh giặc, nhưng bà ấy lại vô ý thức tìm lý do để phản đối chuyện này: "Ky binh là binh chủng cao nhất không phải sao? Triều đình huấn luyện ra một ky binh tốn bao nhiêu tâm huyết chứ, tại sao Bắc doanh diệt thổ phỉ mà lại cần ky binh?"

"Mẫu thân, đây là mệnh lệnh của thượng cấp." Chu Cảnh Sâm thản nhiên nói.

Mắt thấy Dư thị lo lắng, Diệp Gia liếc mắt nhìn vẻ mặt hai mẫu tử, thì vội vàng khuyên nhủ: "Nương, việc bố trí này hợp lý, mã phỉ có ngựa, bọn họ sẽ dùng ngựa lao nhanh đến. Bộ binh bình thường chỉ có hai chân thì làm sao có thể địch được bốn chân của con ngựa chứ? Có lẽ là chuyện lần này đã khiến người ở phía trên tức giận, quyết tâm diệt trừ mấy người kia. Nếu ky binh không ra thì cũng không thể diệt sạch mã phi..."

Đương nhiên là Dư thị biết, chỉ cân suy nghĩ một chút là có thể hiểu chuyện này.

Nhưng người làm mẫu thân chính là thế này, mặc dù đúng nhưng bản thân vẫn lo cho nhi tử. Như thế một lát, bà ấy cảm thấy cho dù Diệp Gia có xào thịt dê ngon hơn nữa thì bà ấy cũng không còn thấy ngon.

Mới cầm đũa lên lại thả xuống, Dư thị muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không đúng.

Bà ấy bỗng nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y của Diệp Gia, liếc nhìn thấy tất cả mọi người vẫn còn ngồi trên bàn cơm thì đổi lời: "Cái kia, cái kia ba ngày này Doãn An về nhà vào các buổi tối đúng không? Doanh trại ở ngay bên cạnh, con đi vào cũng thuận tiện. Doãn An à, ba ngày này con về nhà nghỉ ngơi nhé?”

Mí mắt của Diệp Gia nhảy một cái, làm sao Chu Cảnh Sâm lại không hiểu rõ suy nghĩ của Dư thị. Hắn không còn đường chọn lựa: "Mẫu thân, sắp phải xuất chinh, tất nhiên là con phải ở lại để thao luyện."

"Thao luyện đúng là rất khắc khổ, nhưng mà..." Nói đến đây, bà ấy liếc qua Diệp Gia. Diệp Gia vội vàng buông cánh tay bị bà ấy nắm lấy, ngồi sang bên cạnh.

Dư thi:

Một trận bữa cơm có chút áp lực, Diệp ngũ muội ông Tôn cũng không dám thở mạnh.

Ăn cơm xong, Diệp ngũ muội bưng bát đũa đi ra giếng rửa sạch, Chu Cảnh Sâm gọi Dư thị và Diệp Gia ra cửa.

Ông Tôn lái xe ngựa, một đoàn người đi phố Đông. Hôm nay trở về dùng cơm, ngoại trừ thông báo cho chúng nữ biết chuyện mình phải đi trấn áp thổ phỉ thì còn muốn dẫn Diệp Gia Dư thị đi gặp một người.

Bà chủ của hẻm Lê Viên.

Trấn Đông Hương là có hẻm Hoa Liễu, nhưng mà bên này lại có hẻm Lê Viên rất phổ biến.

Đây không phải là sân khấu nghe hát, bên trong nuôi một đám kỹ nữ chuyên làm việc cho binh lính trong doanh trại và thương đội.

Mặc dù làm việc kinh doanh da thịt hạ đẳng, nhưng cũng là một nhóm người có tin tức nhanh chóng nhất ở vùng biên giới.

Chu Cảnh Sâm thực sự là con giun trong bụng Diệp Gia, dù không thường gặp mặt nhưng vẫn đoán được trong lòng của Diệp Gia nghĩ cái gì.

Hắn biết Diệp Gia sợ không nhanh chóng nhận được tin tức cho nên làm chủ dẫn nàng đến đây: "Chớ xem thường kỹ nữ, bọn họ chính là người có tin tức nhanh chóng nhất tại nơi này."

Dư thị có chút không thích việc con trai dẫn mình đến chỗ kỹ nữ, nhưng Diệp Gia lại không có cảm giác này.

Xác thật, chỗ có tin tức nhanh chóng đúng là chỗ phong nguyệt. Trấn Đông Hương không có nhiều quán trọ, từ phố Đông đến phố Tây chỉ có ba nơi.

Mỗi quán trọ cũng không có nhiêu phòng, mỗi tối quán trọ nhỏ sẽ tiếp đãi hai mươi người.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 196



Trước kia Diệp Gia còn thấy kỳ lạ, trấn Đông Hương có nhiều thương đội lớn như thế đi đến, vậy thì những người kia sẽ nghỉ ngơi ở đâu.

Bây giờ thì đã hiểu ra, nhưng nơi mà đàn ông d.a.o kiếm đổ m.á.u sẽ ở lại là những nơi này. Bà chủ của hẻm Lê Viên là Trình Lâm Phương, là một phụ nhân trên 40 tuổi. Lờ mờ có thể nhìn ra được lúc trẻ rất xinh đẹp.

Bây giờ lớn tuổi, đuôi mắt treo sao, nhìn qua thì có vẻ lăng lệ hung hãn. Nhưng khi mở miệng thì có thể thấy giọng nói rõ ràng trong trẻo.

Lúc cười thì con mắt cong lên, khí chất cả người cũng trở nên nhu nhòa hơn rất nhiều. Cũng không biết Chu Cảnh Sâm quen biết bà ấy như thế nào, Diệp Gia cảm thấy thái độ của bà ấy hoàn toàn tôn kính Chu Cảnh Sâm.

Hai bên chọn một quán trà để nói chuyện, lúc đầu Dư thị còn có chút không vui. Chờ đến khi gặp Trình Lâm Phương, nghe Chu Cảnh Sâm nói một câu Trình gia.

Sắc mặt của Dư thị hoảng hốt trong phút chốc, lúc nhìn lại Trình Lâm Phương thì con mắt nhất thời đỏ lên. Diệp Gia ở một bên nhìn thì cũng có thể đoán ra, chắc hẳn là Trình Lâm Phương có quan hệ gì đó với Cảnh Vương phủ hoặc là Dư thị.

Cảm giác vào thời cổ đại mà đi làm kỹ nữ, ngoại trừ bị người khác bán đi thì cũng là bị phạt. Mà chìm nổi đến biên giới Tây Bắc lãm kỹ nữ thì đa số là phạm nhân phạm trọng tội bị lưu đày.

Nếu tội không đáng c.h.ế.t thì sẽ bắt nam tử trong gia tộc làm nô đời đời, nữ tử đời đời làm kỹ nữ.

Trình Lâm Phương đánh giá Diệp Gia rất lâu, cũng không nói gì, chỉ đồng ý nếu Diệp Gia gặp phải chuyện gì trên trấn thì có thể đến gặp bà ấy tại hẻm Lê Viên. Diệp Gia nói cảm ơn, Chu Cảnh Sâm liền muốn dẫn bọn họ trở về.

Buổi chiều hắn còn phải về doanh thao luyện, không thể ở bên ngoài mãi được.

Dư thị nhìn Trình Lâm Phương, nhỏ giọng bảo Chu Cảnh Sâm đưa Diệp Gia trở về trước, bà ấy muốn nói với Trình Lâm Phương vài câu. Nhìn dáng vẻ này, chắc chắn là Dư thị và Trình Lâm Phương có quan hệ gì đó.

Nhớ đến, tuổi của hai người này cũng xấp xỉ. Chu Cảnh Sâm gật đầu, đỡ Diệp Gia lên xe bò. Được hắn đưa ra ngoài như thế, Diệp Gia cũng đã sớm quên chuyện ngại ngùng đêm qua.

Trong lòng suy xét sự việc, hai người lập tức ngồi ở trên xe bò. Xe bò lắc qua lắc lại, lúc trước Diệp Gia không chú ý, sau này phát hiện cánh tay của mình đã dính sát vào người Chu Cảnh Sâm.

Cảm thấy xe bò rất lớn cho nên nàng nhích sang bên cạnh. Qua một lát, cùi chỏ lại dán vào n.g.ự.c của Chu Cảnh Sâm.

Diệp Gia liếc mắt nhìn, Chu Cảnh Sâm vô tội nhìn lại nàng. Nàng thâm nghĩ nên làm như thế nào, sau đó lại nhích sang bên cạnh một chút.

Qua được một lát, cánh tay vẫn như có như không mà chạm vào Chu Cảnh Sâm.

Nàng xoay qua..., Chu Cảnh Sâm nhìn xuống. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt phượng thanh tịnh nhìn nàng. Diệp Gia nhăn mày, cúi đầu nhìn cự ly của hai người.

Này, lại áp sát lại nhau. Nàng giữ lấy cánh tay chuẩn bị dịch sang bên cạnh...

"Đông gia, ngồi yên đừng cử động."

Thật ra Diệp Gia cũng không di chuyển quá rõ ràng, nhưng có lẽ nếu ngồi sang bên mép quá thì sẽ làm xe bò khó di chuyển.

Ông Tôn cảm nhận thấy xe không đi ổn nên quay đầu liếc mắt nhìn, há miệng nói: "Nếu còn di chuyển thì sẽ bị lật xe."

Diệp Gia:

Lúc này nàng mới cẩn thận nhìn xe bò, không biết Chu Cảnh Sâm ngôi ở giữa xe bò từ lúc nào. Nhìn nhau vài lần, không khí lập tức có cảm giác cháy bỏng.

Không thể k*ch th*ch người như Diệp Gia nếu không thì một kích cũng có thể oanh tạc người.

Mặt của nàng hơi đỏ lên, nhìn Chu Cảnh Sâm bằng một đôi mắt trắng, âm dương quái khí mà cười chế nhạo hắn: "Tướng công chàng có ý gì?"

Chu Cảnh Sâm: "?"

"Chiếc xe bò này là bàn cờ tướng phải không, có phải trong lòng chàng thấy chỗ nào cũng có thể chơi cờ được, làm sao chàng có thể di chuyển mà không nói một lời?"

Chu Cảnh Sâm: "..."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 197



Lần đầu cảm nhận được cách mắng người kỳ lạ, tất nhiên là Chu Cảnh Sâm kinh ngạc. Hơn nửa ngày không biết nói gì, đột nhiên mặt đỏ lên.

Da của hắn vốn trắng, là loại trắng nõn dù có phơi nắng thì cũng không đen cho nên lúc đỏ mặt rất rõ ràng.

Vốn là Diệp Gia muốn mắng người, kết quả thấy hắn đỏ mặt thì Diệp Gia cũng đỏ mặt. Hai người lớn đỏ mặt, xe cứ thế đi đến trước cửa Chu gia.

Bởi vì họ đi ra ngoài làm việc cho nên Nhuy Tả Nhi đi theo Diệp ngũ muội.

Lúc nàng ấy ở nhà họ Diệp thì cũng chăm sóc chất nữ chất tử, cho nên rất thành thạo việc chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Hôm nay chỉ có nàng ấy và mấy đứa nhỏ nhà họ Tôn trông nhà. Xe bò vừa dừng lại, Diệp ngũ muội dắt Nhuy Tả Nhi ra ngoài đón, Điềm Điêm từ trong phòng chạy ra vèo một tiếng.

Ông Tôn quay đầu nhìn hai người rồi còn có chút không hiểu.

Ông ấy ngước nhìn bầu trời hiếm khi bị mây che kín, lại nhìn hai người một trước một sau xuống xe, lẩm bẩm một câu: "Hôm nay thời tiết đâu quá nắng? Tại sao lại phơi nắng đến mức đỏ như thế?"

Diệp Gia không quan tâm mặt mình đỏ như thế nào, ngồi xổm người xuống ôm lấy Điềm Điêm rời đi.

Chu Cảnh Sâm đứng ở bên cửa nhìn người chạy vào phòng, liếc qua ông Tôn, thản nhiên nói: "Đúng là rất nóng. Ta trở về doanh địa, một lát nữa mẫu thân trở về, Tôn thúc và mẫu thân nói một tiếng."

Nói xong, hắn lấy ra thức gì đó ở trong lòng đưa cho ông Tôn: "Này cho Gia Nương." Rồi mới quay người đi.

Chờ Dư thị trở vê thì tất nhiên là không thấy Chu Cảnh Sâm, người đã về doanh rồi.

Có lẽ là do Dư thị khóc lớn, đôi mắt sưng lên giống hạch đào.

Trở về nhà rửa mặt ôm lấy Nhuy Tả Nhi rồi lại ngẩn người, không biết nghĩ cái gì.

Diệp Gia đoán có lẽ do bà ấy tức cảnh sinh tình. Nhưng mà Dư thị điều tiết rất nhanh, có lẽ qua một giấc ngủ trưa thì bà ấy đã sinh long hoạt hổ.

Diệp ngũ muội một mình đã rửa sạch số đầu lợn kia, bây giờ chỉ cần hầm. Dư thị xử lý rau hẹ xong thì đi hầm thịt đầu lợn.

Diệp Gia tính toán sổ sách, quyết định lấy tiền may quần áo mới cho mọi người trong nhà.

Thời tiết đã nóng, không thể mặc quần áo cũ, nên may bộ mỏng hơn.

Cả nhà đều tán đồng với quyết định này của Diệp Gia, ông Tôn đều cũng cười rất tươi. Ông ấy đã sống đến từng này tuổi, vẫn luôn ăn mặc rách nát từ lâu.

Tiền ở trong nhà đều trả tiền thuốc và chữa bệnh, vì chữa bệnh cho bạn già mà ông ấy đã không may y phục trong sáu năm nay.

Tôn tử cũng phải chịu khổ, đến nay mới thôi, tiểu tôn nhi bốn tuổi chưa từng mặc bộ đồ mới.

Họ đều nhặt những món đồ không cần thiết, chắp vá rồi mặc, quần áo của bọn họ cũng không khác gì đồ ăn xin.

"Ngày mai đến quây hàng, chúng ta sẽ nhờ người kéo vải." Diệp Gia cười híp mắt: "Chờ sau đó sẽ làm cho mỗi người một đôi giày." Sở dĩ Diệp Gia làm như vậy là do trời nóng, không thể mặc đồ dày được.

Hai nữa là hôm nay sau khi gặp Trình Lâm Phương thì trong đầu nàng lại có một chủ ý.

Ai là người dùng son phấn nhiều nhất, đương nhiên là kỹ nữ. Hơn 60 miếng xà phòng thơm của Diệp Gia lại tại trấn Lý Bắc đã sớm khô.

Bởi vì bận rộn làm việc cho nên nàng không chú ý đến mấy loại đồ này. Vừa rồi nàng suy nghĩ, mình có nên bán xà bông thơm cho hẻm Lê Viên không.

Nếu bán son phấn cho mấy hiệu kia thì là bán sỉ, nếu bán cho các cửa hàng thì cũng có lợi. Nếu bán cho kỹ nữ thì không cần, trực tiếp bán cho khách, như vậy cũng có thể bán với gái cao hơn.

Hơn nữa các cửa hàng son phấn của trấn Đông Hương cũng bán đắt, ít nhất cũng sẽ không quá rẻ.

Diệp Gia nói chuyện này cho Dư thị. Dư thị xoa xoa tay bật cười. Sau khi đi một vòng quanh bếp, lập tức khen Diệp Gia là một người thông minh liên tục. Nàng thông minh lúc nào? Rõ ràng là trong mắt nàng chỉ có tiền.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 198



Nếu cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền thì sẽ không nghĩ ra chuyện này được sao? Diệp Gia cười cười: "Nhưng mà nương, hai người chúng ta cũng không biết tình huống của hẻm Lê Viên, phải đi xem xét thử xem có thể kinh doanh được hay không. Nếu như có thể thì bàn việc kinh doanh này được với người khác là tốt nhất. Dù sao chúng ta cũng không nên quá dồn dập, như vậy rất dễ xảy ra chuyện. Chỉ có thể tìm người làm thay."

Dư thị không hiểu nhiều về phương diện làm ăn như Diệp Gia, nghe xong thì cảm thấy có đạo lý: "Đúng là phải hỏi rõ ràng. Nương đã hẹn với Trình di rồi, qua mấy ngày nữa nàng sẽ đến nhà ăn cơm, đến lúc đó có thể hỏi một chút."

"Trình di?" Diệp Gia nhướng mày, quan hệ tiến triển nhanh như thế sao?

Dư thị chớp chớp mắt, cũng không quên là con dâu không biết chuyện này.

Cũng không nên nói quá rõ chuyện trong quá khứ, bà ấy chỉ có thể chọn vài ý để nói: "Trình di của con là người rất cực khổ. Là người cùng quê với nương, lúc còn nhỏ hai chúng ta có giao tình. Chỉ là nhà nàng sa sút xảy ra chuyện từ sớm, nhiều năm không thấy cho nên trở thành dáng vẻ không nhận ra nhau. Hôm nay trò chuyện qua mới biết nàng đã bị đưa đến Tây Bắc..."

Diệp Gia đã sớm đoán được, cũng không kinh ngạc. Gat đầu: "Khi nào Trình di đến đây?"

"Có lẽ là bốn, năm ngày nữa." Dư thị nói xong nhớ thì tới Chu Cảnh Sâm, nhìn hai bên một chút không thấy người: "Doãn An đâu? Hôm nay còn chưa nói chuyện xong, thằng bé đâu rồi?"

"Đi rồi." Diệp Gia quay người: "Vừa về thì đã rời đi."

Dư thị nghe thấy vậy thì tức đến mức dam chân: "Đại cô nương cũng không có dáng vẻ này, đúng là đầu óc gỗ mài"

Diệp Gia nghe thấy bà ấy mắng xong thì rất thông minh mà không đáp lại. Sau khi làm xong việc, ông Tôn đã xử lý xong sau hẹ.

Tôn Tuấn, chính là đại tôn tử nhà họ Tôn, bây giờ vết thương của cậu bé đã tốt hơn nhiều.

Bây giờ đã có thể đứng dậy, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt. Lúc này còn đang ngoan ngoãn ngồi ở bên giếng ôm tiểu mã, giúp gia gia dọn dẹp cái gì đó.

Nhìn thấy Diệp Gia đi ra đến thì vội vàng gọi tỷ tỷ.

“Gọi Đông gia!"

Diệp Gia còn chưa nói chuyện thì ông Tôn đã lập tức quát cậu bé: “Gọi Đông gia!"

Tôn Tuấn sợ hãi nhảy một cái, đôi mắt đen tuyên nhìn Diệp Gia rất lâu, yếu ớt gọi đông gia. Thật ra Diệp Gia cảm thấy bọn họ gọi là gì cũng được, nàng đi qua vuốt vuốt đầu của đứa nhỏ, bị ông Tôn gọi lại: "Đông gia, Chu huynh đệ vừa có đồ nhờ ta mang đến cho ngươi." Nói xong thì xoa xoa tay đang ướt, lấy món đồ ra.

Diệp Gia nghi ngờ đưa tay nhận lấy, mở ra thì thấy bên trong là một tờ giấy có một câu rất dễ hiểu: "Sau khi xử lý xong thổ phỉ, cho ta câu trả lời nhé?"

Mặc dù chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại giống như một hòn đá ném vào hồ sâu, tạo ra rất nhiều bọt sóng. Tim của Diệp Gia trật nhịp, sau đó đập dữ dội.

Dư thị đi ra khỏi phòng thấy sắc mặt Diệp Gia không đúng.

Hai má hồng hồng, trong tay đang cầm gì đó nhìn. Bà ấy đi tới còn chưa nhìn rõ đó là cái gì thì đã thấy Diệp Gia vo tờ giấy kia lại roi nhét vào trong tay áo.

Trong lòng bà ấy cảm thấy kỳ lạ, hỏi câu sao thế. Con dâu lại giống như bị dọa, nói một câu không có gì, sau đó bưng lấy rau hẹ đi vào nhà bếp.

"Gia Nương đang xem gì thế?" Dư thị hỏi ông Tôn vẫn còn đang ngồi xổm.

Làm sao mà ông Tôn biết được?

Ông ấy không biết chữ.

Nhưng mà ông ấy cũng sống đến từng này tuổi, lúc còn trẻ cũng đã tốn không ít sức để có được bạn già, tất nhiên là hiểu được chút chuyện nam nữ. Lập tức cảm thấy có chút buồn cười, hàm súc nói: "Thiếu đông gia viết thư cho nàng."

Ông Tôn chưa từng làm người hầu cho nên thực sự không biết gọi người trong nhà này như thế nào.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 199



Lúc đó chỉ biết gọi Diệp Gia là đông gia, bây giờ sau khi vào thì ông ấy cũng không thể gọi tất cả mọi người là Đông gia.

Nếu như gọi tất cả mọi người giống nhau thì không phải là không rõ ràng sao? Mặc dù ông ấy đang khổ não nhưng mà Dư thị cũng không phát hiện,"À" một tiếng, chớp chớp mắt, sau đó lại bật cười.

Lập tức khóe miệng cũng ngậm cười, thầm nghĩ đầu gỗ cũng không phải gỗ. Lập tức vui vẻ đi vào bếp giúp đỡ.

Hôm sau trời vừa sáng, vẫn là Diệp ngũ muội và Diệp Gia đi ra ngoài.

Không còn cách nào khác, bây giờ công việc kinh doanh đồ ăn sáng không tốt bằng thịt đầu lợn cho nên bọn họ dồn hết sự chú ý vào thịt đầu lợn.

Dư thị không dùng d.a.o tốt, đi theo thì cũng không giúp được gì.

Chỉ có thể để Diệp ngũ muội đi. Từ lúc Diệp Gia nói muốn trả tiên công, Diệp ngũ muội là người làm việc tích cực nhất.

Nàng ấy đã làm việc từ nhỏ đến lớn, cho dù có làm gì thì cũng không được ai cho tiền. Không chỉ không cho tiên, thậm chí còn không được ăn ngon.

Cha nương ruột cũng chỉ lấy nhi tử làm trụ, phần còn thừa lại sẽ là của nàng ấy.

Một khi nàng ấy có ý kiến gì thì không chỉ có cha muốn mắng nàng ấy, mà ngay cả nương cũng nói nàng không hiểu trung hiếu lễ nghi.

Làm sao Diệp ngũ muội có thể hiểu được trung hiếu lễ nghi?

Nàng ấy chỉ biết trời sinh nữ nhi không bằng nam nhi ở trong nhà họ Diệp, bị coi làm trâu làm ngựa.

Nhưng sau khi đi theo tỷ tỷ thì đã không còn quy định này, nam tử ăn bao nhiêu thì nữ tử muốn ăn cũng có thể ăn, nàng ấy không cần trốn ở sau bếp ăn cơm, có thể lên bàn ngồi, nàng ấy cũng có thể gắp thức ăn ở trên bàn.

"Tỷ," Diệp ngũ muội cảm thấy sau khi mình đi theo tam tỷ, mặc dù ngày nào cũng phải làm việc, nhưng mà ăn ngon ngủ ngon cũng không bị ai mắng, rất vui vẻ: "Tỷ nói là thời tiết nóng, vậy thì chúng ta có nên bán mì lạnh không?”

Lần trước ăn mì lạnh mà vẫn nhớ vài ngày, bây giờ nàng ấy vừa nhớ tới thì đã ch** n**c miếng: "Vừa sướng miệng vừa đỡ thèm, còn có thể giải nhiệt."

Nàng ấy vừa nhắc đến thì Diệp Gia cũng nhớ tới.

Trong khoảng thời gian này có quá nhiều việc, ngày nào cũng bận rộn cho nên đã quên mất.

Nói ra thì bán mì lạnh vào thời tiết này cũng rất tốt. Cũng đúng lúc có thể giải nhiệt, có thể bán tốt: "Được, nếu không vội thì có thể làm rồi mang theo. Nhưng món mì này phải dùng nước giếng mới ngon, nếu nóng lên thì hương vị sẽ không còn ngon nữa."

"Thịt muỗi cũng là thịt." Bây giờ Diệp ngũ muội đã hoạt bát hơn: "Tránh một chút là một chút."

Hai người đến trấn, vừa mới treo cao tấm biển. Vừa bắt đầu mở bán thì đã có người đến đợi. Bây giờ Tây Thi cũng được coi nổi tiếng tại trấn Đông Hương.

Không phải tên bánh trứng gà rau hẹ, là thịt đầu lợn đã nấu chín.

Thịt dê thịt bò hàng đầu cũng không ngon bằng món này của nàng, có những nhà chịu chi nhiều tiền, sau khi ăn món này thì liền cảm thấy thịt dê thịt bò cũng không còn ngon.

Cũng không phải là bọn họ chưa tìm người nấu thử thịt đầu lợn, nhưng dù làm thế nào thì cũng không thể làm ra hương vị này.

Đến nước này bọn họ cũng hiểu ra một chuyện, thịt đầu lợn ở Tây Thi là độc nhất, nếu muốn ăn thì chỉ có thể đến chỗ nàng.

Hai tỷ muội đang rán bánh, có khách quen đến nói chuyện với hai người. Diệp Gia bên này nhanh chóng bán được 10 cái bánh, bỗng nhiên có người chen lên phía trước, đứng ở trước biển cửa hàng nhìn chằm chằm.

"Đây là Tây Thi sao?" Người kia không biết chữ, xoay đầu liền hỏi Diệp Gia: "Chủ quán, cửa hàng của các ngươi có liên quan đến Tây Thi ở trấn Lý Bắc sao?"

"Chúng ta từ trấn Lý Bắc chuyển đến đây." Diệp Gia vừa bán bánh vừa nói chuyện với hắn: "Trấn Lý Bắc bên kia có mã phỉ, việc kinh doanh không thể tiếp tục.
 
Back
Top Bottom