Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 600



"Có ta." Chu Cảnh Sâm cũng không biết xấu hổ thậm chí còn nói đến hợp tình hợp lý: "Dù sao thì tuổi không tốt, cũng chỉ có thể ăn cơm mềm."

Diệp Gia: “..."

"Đúng là nhưng lời Gia Nương nói, là vì binh quyền của Ân Tây Đô hộ phủ." Chu Cảnh Sâm cũng không phải có ý gạt Diệp Gia, chỉ là không nói rõ ràng từng bước một.

Thời điểm thích hợp thì đương nhiên Diệp Gia sẽ biết.

"Quả nhiên, ta biết mà."

Diệp Gia vén lên lọn tóc rủ trước người, xoa chiếc nhẫn trên tay mình: "Trên đường chàng bĩnh tĩnh như thế, triều đình không phát hiện ra sao?"

Giao thông thời cổ đại không thuận tiện, xe ngựa đi rất chậm.

Cộng thêm thời tiết giá lạnh, khoảng cách giữa Quan Nội và Quan Ngoại lại xa, mà triều định hiện tại cũng không chú ý nhiều đến tây bắc.

Từ đó có rất nhiều nhân tố có thể trở ngại đến việc truyền tin, khả năng này cũng rất cao.

Chu Cảnh Sâm nghe thấy thế thì cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không giải thích gì thêm: "Ít nhất là trước tháng năm, triều đình sẽ không có hành động lớn gì."

Diệp Gia nhướng mày, nàng có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Chu Cảnh Thâm.

Thực tế thì quyển tiểu thuyết này cũng chỉ là một quyển tiểu thuyết tình yêu.

Tuy rằng Diệp Gia đã không nhớ rõ các tình tiết trong tiểu thuyết, nhưng vẫn có ấn tượng với nó.

Tất cả suy nghĩ của bạo quân đều đặt hết trên việc làm sao để cho nữ chính vui vẻ.

Cả ngày chỉ lo ghen tuông, cũng ram rộ biểu hiện cho tất cả mọi người biết rằng hắn độc sủng nữ chủ, một người không giống người bình thường.

Một nam chủ bạo quân như thế sẽ không còn việc làm nữa.

Câu chuyện này ngoài kể đến tình cảm chân thành tha thiết giữa nam nữ chính, trên đời này không có nhiều chuyện tình nào cảm động như vậy. Nhưng ngoại trừ tình yêu thì thân là một hoàng đế, nam chính cũng quá chơi bời lêu lỏng rôi. Cho nên sau này hắn ta bị giết, Diệp Gia cũng cảm thấy đây là chuyện hợp lý.... Thôi, thôi, nếu nói hắn ta như thế thì Diệp Gia cũng yên tâm hơn.

Diệp Gia ngồi ở cửa sổ ngắm mưa một lát. Còn Chu Cảnh Sâm lại ngồi ở đối diện này nàng Xem công văn.

Ánh mắt nàng không khỏi cũng nhìn ra phương xa, khó có khi Diệp Gia ngây người như thế.

Từ lúc nàng xuyên không đến nay, thần kinh vẫn luôn căng thẳng, chưa từng buông lỏng. Thời điểm không cần nghĩ ngợi gì như thế đúng là ít càng thêm ít.

Diệp Gia nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ đường đi từ Đông Hương Trấn đến Vu Điền.

Một đường thẳng đi đến nay cũng khoảng ba trăm dặm đường.

Nếu như xe ngựa chạy nhanh thì cũng mất một ngày một đêm.

Bọn họ xuất phát trong đêm, hiện giờ cũng đi được sáu phần lộ trình.

Cứ suy nghĩ thì phía trước dường như nghe được có người đánh chửi. Diệp Gia nhíu mày, đứng dậy.

Nàng mới vừa động thì Chu Cảnh Sâm đã ngẩng đầu lên: "Đi đâu thế?"

"... Đi ra ngoài nhìn xem." Nàng cũng không có chạy, Diệp Gia có chút bất đắc dĩ: "Ta đi rồi sẽ quay lại."

Chu Cảnh Sâm nhìn theo nàng cho đến khi cửa truyên đến tiếng đóng cửa thì mới quay đầu nhìn vê phía ngoài phòng.

Trong cảnh mưa phùn mơ hồ, ở bên sân đối diện, tên đầu bếp béo lùn đang tay đ.ấ.m chân đá một người.

Chu Cảnh Sâm nhìn xuống giấy viết thư, trên đó có viết một hàng chữ "Cố Minh Dực chết, chủ mẫu Cố gia tiến cung trong đêm, cầu kiến quý phi. "

Trong căn phòng yên lặng vang lên một tiếng cười nhạo. Chu Cảnh Sâm không thay đổi sắc mặt đốt lên ngọn đèn trên bàn, bắt đầu đết lá thư.

"Ngọn cỏ đầu tường."

Không nói đến ngọn cỏ đầu tường là Cố Gia trước giờ chưa có lập trường kiện định nữa.

Hiện tại Diệp Gia men theo hành lang đến nơi tên đầu bếp béo đang xảy ra tranh chấp với người khác.

Khoảng cách càng gân thì Diệp Gia mới nhìn rõ hắn ta đang đánh một tên ăn mày gây quộc.

Trên đầu tên ăn mày đội một cái nón rách, mặt giấu bên trong tóc, quần áo trên người hắn ta mỏng manh, rách tả tơi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 601



Cả người hắn ta co lại thành một cục, làn da lộ ra bên ngoài đều là nước bẩn.

"Cho ngươi ăn trộm này! Cho ngươi dám ăn trộm này!" Tên đầu bếp béo càng ra sức đánh đ.ấ.m hơn, lượng thịt trên người hắn cũng bởi vì thế là run lên: "Hôm nay ta không đánh c.h.ế.t ngươi thì cũng phải khiến cho ngươi tàn phế."

Tên ăn mày kia cuộn lại một cục kia đang khóc nức nở, nói cũng không rõ ràng lắm.

Diệp Gia nhìn thấy thế thì không đành lòng, cuối cùng vẫn mở miệng xen vào việc của người khác: “Dừng tay, đừng đánh nữa."

Tên đầu bếp béo kia nghe thấy có người cản trở hắn ta thì mặt hắn ta đen lại, định mắng "Đừng xen vào việc của người khác, mau cut đi. " Kết quả lại nhìn thấy Diệp Gia, nhất thời hắn ta cứng đờ động tác.

Hắn ta còn nhớ rõ Diệp Gia vung tay một cái là một hai nén bạc, thịt béo trên mặt hắn ta run lên.

Giọng nói biến thành kiểu lấy lòng.

Hắn ta xoa tay, dừng chân.

"Quý khách, làm sao người lại đến nơi này? Bên ngoài còn đang mưa, rất là lạnh, ngàn lần đừng để nước mưa làm bẩn giày."

Thấy Diệp Gia nhìn tên ăn mày đang nằm run rẩy trên mặt đất thì hắn ta không đổi sắc mặt nói: "Quy khách có điều không biết. Cũng không phải ta là người nhỏ nhen, lòng dạ độc ác. Mà thật ra là hành động của tên ăn mày này quá đáng ghét. Trên người hắn ta cũng rất bẩn, lại luôn lên đến sau bếp lấy trộm đồ. Đã dạy bảo hắn ta vài lân rồi cũng không hết, chỉ cần hơi sơ say một chút thì lại đến đây trộm. Người thấy đó,..."

Tên trộm thì vẫn là tên trộm, chuyện này đúng là phiên phức. Người làm ăn buôn bán không ai thích mình bị trộm đồ.

Diệp Gia có thể hiểu được, nhưng độc ác như thế thì cũng không được.

"Đừng đánh, những gì hắn ta lấy ta sẽ trả tiền."

Bản thân mình có tiên đúng là chuyện tốt. Muốn cho thì cho, không cần phải lo lắng gì.

Tên đầu bếp nghe thấy vị phu nhân này ra tay hào phóng, trả tiền cho tên ăn mày này thì trong nháy mắt đã thay đổi thái độ.

Hắn ta xoa tay đi đến.

Diệp Gia lướt qua hắn ta nhìn đến người đang năm trên mặt đất.

Không biết tên ăn mày này đã bị thương chỗ nào mà cả người luôn run rẩy.

Diệp Gia nhìn hắn một cái rồi nhíu mày: "Tính vào sổ đi." "Vâng, vâng." Tên đầu bếp nhất thời cứng đờ, cười gượng vài tiếng.

Tên đầu bếp không lấy được bạc đã rời đi không chút tình nguyện.

Diệp Gia ngồi xổm trước người tên ăn mày. Nhìn gần mới thấy đó là một người đàn bà lớn tuổi.

Trên mặt có rất nhiều vết bẩn nên không thấy rõ diện mạo, nhưng có thể nhìn ra được không nhỏ tuổi.

Đói đến gây trơ xương, trong tay vẫn còn nắm một cái bánh mì, năm ngón tay dùng hết sức nắm chặt nó.

"Ngươi có thể đứng lên được không?" Diệp Gia nhìn thấy bà ấy run rẩy không ngừng, hai chân trên mặt đất như là không thể cử động.

Nàng cũng không ngại người này bẩn thỉu, lại còn có một mùi tanh hôi, nàng nâng tay kéo người lên, muốn kéo bà ấy đứng dậy.

Kết quả chỉ mới vừa duỗi tay ra thì người phụ không một tiếng động mà đứng lên.

Hai tay bà ấy không ngừng quơ loạn, làm ra động tác từ chối.

Khi nàng nâng tay lên mới chú ý đến trong lòng bà ấy vẫn còn ôm một cái bình sứ trắng.

Nhìn bên ngoài hình như cũng là một món đồ sứ tốt, kích thước không khác lắm với cái chậu cây ớt của Diệp Gia.

Cũng chính là một cái ước chừng sáu bảy cân.

Mới vừa rồi bà ấy cuộn mình lại không nhúc nhích thì ra là để bảo vệ cái bình này.

Diệp Gia cảm thấy cái bình này hơi quen, nhìn thế nào cũng là một cái hủ đựng tro cốt.

Nhưng bây giờ không phải đều là an táng bằng cách chôn cất sao?

Làm sao lại làm một việc nghiên hết xương cốt như hỏa táng được...

Diệp gia cũng không nghiên cứu về gốm sứ hay phong tục nên không hiểu lắm.

Cảm thấy có khả năng đó là cái bình đựng tro cốt, nên muốn nhìn xem một chút.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 602



"Ngươi đừng đụng vào nó, đừng đụng vào nó, đừng đụng nói

Ngươi đừng đụng vào nó, đừng đụng vào nó, đừng đụng nó!"

Tên ăn mày vừa quơ tay từ chối, vừa ôm chặt cái bình sứ trắng.

Bà ấy vốn rất im lặng lại giống như điên rồi, tốc độ nói rất nhanh, liên tục lập lại những câu: "Một ngọn núi, hai ngọn núi. Núi xa, trời cao yên nước lạnh.

Nhớ đến bướm phong đỏ. Hoa cúc nở, hoa cúc tàn. Nhạn thi nhau bay cao, người chưa đến.

Một mảnh tình yêu tan biến. Một ngọn núi, hai ngọn núi. Núi xa, trời cao yên nước lạnh.

Nhớ đến bướm phong đỏ. Hoa cúc nở, hoa cúc tàn. Nhạn thi nhau bay cao, người chưa đến..."

Diệp Gia nghe thì cảm thấy không đúng. Đây rõ ràng là một bài hát.

Nàng cau mày ngồi xuống nhìn người phụ nữ lớn tuổi cực kỳ dơ bẩn.

Nghe bà ấy lặp lại những lời này không dưới mười lần, càng nghe lại càng thấy kỳ lạ.

Trong lòng nàng mơ hồ đoán được gì đó.

Vì thế nàng mở cửa một căn phòng. Gọi hộ vệ đến, ép buộc bà ấy đi vào trong phòng.

Lại gọi một chút nước ấm.

Sau một trận tẩy rửa, Diệp Gia đã chắc chắn bà ấy sạch sẽ.

Lấy một bộ quần áo cũ cho người này, làm xong hết thì Diệp Gia mới nhìn rõ được diện mạo của người đàn bà lớn tuổi này.

Khuôn mặt đã có phần già nua, chắc khoảng sáu bảy mươi tuổi.

Chỉ là ngày tháng của người cổ đại khổ cực, nên già rất nhanh, cũng không thể nhìn ra được tuổi tác cụ thể.

Điểm duy nhất có thể xác định chính là thời còn trẻ người phụ nữ này có diện mạo không tệ.

Lúc này bà ấy đang cuộn mình nằm ở trên giường, trong lòng vẫn còn ôm cái bình ấy, trong miệng vẫn còn lẩm nhẩm: "Một ngọn núi, hai ngọn núi. Núi xa, trời cao yên nước lạnh. nhớ đến bướm phong đỏ...:

Diệp Gia làm ra hành động lớn như thế, đương nhiên Chu Cảnh Sâm sẽ đến đây nhìn xem: "Chuyện gì thế? Đây là người nào?”

"Không biết." Diệp Gia chính là thấy bà ấy trời lạnh như thế lại ăn mặc mỏng manh có chút đáng thương nên cảm thấy đồng tình: "Hình như là bị điên rồi. Không phải, ta nói là vừa rồi bà ấy chính là tên ăn mày lẻn vào ăn trộm. Người bị đánh vừa rồi chính là bà ấy, ta thấy đáng thương nên ngăn lại. Tướng công, chàng nói xem trong lòng bà ấy là cái gì?" "Hửm?"

Chu Cảnh Sâm đi vào rồi liếc mắt nhìn người đàn bà đó, nghe thấy như thế cùng không nhìn bà ấy nữa mà nói: "Là hủ tro cốt."

"Hũ tro cốt??"

Diệp Gia hoảng sợ: "Bây giờ vẫn còn có người hỏa táng sao? Không phải chúng ta đều chôn cất hay sao?"

Chu Cảnh Thâm nhìn Diệp Gia một cách sâu xa, Diệp Gia còn trước phát hiện bản thân đã bất ngờ lỡ lời, lại nghe thấy hắn nói: "Trong khu vực trung nguyên đều thổ táng, phần lớn người Hán cùng thổ táng. Nhưng sau khi Phật đã từ giã thế gian, xác thân Ngài được đốt cháy bằng gỗ hương, linh hồn trở thành tro tàn. Ngài cũng được hỏa táng, khi Ngài qua đời tại Trường An, theo luật pháp nước ngoài, xác thân Ngài bị lửa thiêu cháy."

Diệp Gia: "..." Nàng không hiểu gì hết.

"Bà ấy đang ôm một cái hũ tro cốt, mà hủ tro cốt có thể tùy tiện mang theo thế sao?" Diệp Gia xem nhẹ ánh mắt Chu Cảnh Sâm nhìn mình. Bỗng nhiên nàng ý thức được bản thân đã nói một câu vô cùng lộ liễu, tim Diệp Gia đập thình thịch.

"Không thể." Chu Cảnh Sâm nhìn về phía bà lão."Gia Nương muốn làm như thế nào? Hay là đã có phát hiện gì?"

"A, không có." Diệp Gian lắc đầu, vô tội nói: "Xung quanh đây cũng không có thôn trấn nào. Dù làm ăn xin thì cũng không tìm được đồ ăn. Ta sợ người này sẽ c.h.ế.t ở đây. Không phải chúng ta muốn đến Vu Điền sao? Tiện đường chúng ta dẫn theo bà ấy một đoạn đường, để bà ấy đến nơi có thôn trấn yên bình một chút. Hoặc là đưa bà ấy đến quan phủ, xem quan phủ có trông bà ấy hay không. Dù sao thì cũng phải cho người ta một con đường sống."

Chu Cảnh Sâm chưa nói gì, ánh mắt ngược lại rơi xuống trên cổ bà lão. Trên cổ bà lão hình như có một khối gì đó màu đen, rất giống sắt, lại có chút giống với đồng, hoa văn trên đó lại rất quen thuộc.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 603



"Có thể dẫn theo một đoạn không?" Diệp Gia nhìn bà lão thật sự rất đáng thương: "Nói không chừng còn có thể mang theo một người đó. Ví dụ như hai vợ chồng nhà buông dẫn theo mẹ già bị bệnh đi khắp nơi tìm thầy thuốc, vân vân. Không phải là sẽ thuyết phục hơn so với việc đi buông sao?"

Chu Cảnh Sâm: "... Gia Nương nói rất đúng. Nhưng nếu để nương biết thì sẽ không vui."

Diệp Gia: "..."

Đoàn người chỉ ở lại khách điểm một ngày. Ngày sau khi trời vừa sáng đã khởi hành tiếp tục lên đường.

Diệp Gia để bà lão ở phía sau xe của một trong hai chiếc xe ngựa, để lại hai hộ vệ chăm sóc. Bà lão hình như cảm thấy đoàn người Diệp Gia không có ác ý với bà ấy nên người cũng khá im lặng. Chỉ cần không đụng đến cái bình trong lòng bà ấy thì sẽ không tạo ra âm thanh gì.

Xe ngựa đi nhanh, trên đường gặp được đều là quan đạo, dọc theo đường đi cũng rất thuận lợi.

Chuyến đi đến Vu Điền này vốn không xa. Bọn họ đến trong thành Vu Điền cũng vừa lúc trời vừa tối. Thành Vu Điền tấp nập hơn nhiều so với Đông Hương Trấn. Vào giờ này vẫn còn không ít hàng quán đang mở cửa. Hình như là có lễ hội đặc biệt gì đó, nơi nơi đều treo đèn lông đỏ. Nam nữ trẻ tuổi mặc những bộ đồ mới chơi đùa vui vẻ, đi khắp mọi nơi. Chu Cảnh Sâm sốc màn cửa lên nhìn, xe ngựa dừng lại ở một khách điểm trong thành nam.

Thuê bốn căn phòng, chỉ hơi sắp xếp một chút thì hộ vệ đã vào trong thành tìm thay thuốc đến đây một chuyến.

Y quán trong thành Vu Điền không ít, mời được thầy thuốc cũng không phải là việc khó. Chỉ chốc lát sau thầy thuốc đã đến rồi. Lão đại phu trên lưng đeo hòm thuốc nhưng đi rất nhanh, mới vào phòng đã chạy đến bên giường để bắt mạch cho bà lão.

Một lúc lâu sau, ông ấy mới thu lại tay rồi lắc đầu nói: "Bà ấy bị hao tổn khí huyết, thân thể yếu đuối, lại bị thương nặng, bệnh càng thêm bệnh, rất khó trị. Với tuổi này, bà ấy sợ là không sống được mấy năm."

Vốn còn muốn nói thêm gì đó nhưng quay đầu nhìn thấy dáng vẻ của hai người Diệp Phàm và Chu Cảnh Sâm. Hai người này chỉ đứng ở một bên thôi cũng khiến cho người khác cảm thấy không thể khinh thường, không giống là con của bà lão này. Nên ông ấy nuốt lại lời định nói xuống.

Diệp Gia nhìn ra được suy nghĩ của đại phu, con ngươi ảm đạm cười nói: "Đại phu cứ kê đơn thuốc là được rồi."

Lão đại phu gật đầu, kê ra một phương thuốc an thần bổ thân. Biết được đây không phải là con của bà lão này nên ông cũng không viết ra những vị thuốc mắc tiên. Nếu Diệp Phàm đã mời đại phu đến thì cũng không lo lắng chuyện tiên thuốc men. Đưa phương thuốc cho hộ vệ, dặn hộ vệ tiễn đại phu ra ngoài sẵn tiện đi bốc thuốc, sau đó lại đưa cho phòng bếp của khách đ**m nấu là được.

Diệp Gia vỗ vạt áo, đang chuẩn bị trở về phòng mình thì quay đầu lại thấy Chu Cảnh Sâm vẫn còn đang đứng trong phòng của bà lão không biết đang nhìn cái gì, nàng cảm thấy kỳ lạ: "Tướng công, chàng còn ở đây làm gì? Hôm nay không bận sao?"

Ánh mắt lạnh của Chu Cảnh Sâm di chuyển từ cổ bà lão đến trên mặt của Diệp Phàm lại biến thành dịu dàng. Hắn ngừng suy nghĩ lại rồi nói: "Ừm. Hôm này là lễ thượng tị, không phải Gia Nương không mang quần áo đến sao? Đi thôi, lễ hội tối nay trong thành Vu Điền rất nhộn nhịp. Chuẩn bị một chút, chúng ta đi tham gia lễ hội, bữa tối cũng dùng ở chợ đi."

Nàng thường xuyên tắm rửa thay y phục, đồ lót cũng thay mỗi ngày, áo ngoài dù trời lạnh cũng phải bốn năm ngày đổi một lần. Những thói quen này dù là ở cổ đại cũng không có cách nào thay đổi được. Chu Cảnh Sâm hiểu rất rõ các thói quen của Diệp Gia, đương nhiên biết được hai ngày này nàng không được thay quần áo nên rất khó chịu.

"Ban đêm mà những cửa hàng may mặt cũng mở cửa sao?" Hai mắt của Diệp Gia quả nhiên sáng lên, hăng hái hơn nhiều.

"Đương nhiên."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 604



Vì thế Diệp Gia bước nhanh hơn, mắt thuận tiện liếc qua bà lão đang nằm ở trên giường. Kỳ lạ, lúc nấy là đang nhìn thứ gì đó, rốt cuộc là thứ gì chứ? Nhìn bà lão một lượt từ trên xuống dưới, đảo đến trên cổ bà ấy hình như lộ ra thứ gì đó, nàng đột nhiên run sợ một chút. Diệp Gia quay đầu nhìn Chu Cảnh Sâm. Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Thâm đột nhiên vươn tay, ôm lấy vòng eo nàng, kéo nàng vào trong ngực.

Chu Cảnh Sâm nhìn thấy Diệp Gia hoài nghi thì lộ ra tươi cười: "Nàng đúng là tiểu nương tử thông minh, sâu sắc, không có gì qua mắt được nàng."

"... Đó là cái gì?" Thế nào lại là thông minh sâu sắc. Nàng chỉ là liếc mắt nhìn một cái thôi.

"Không biết." Chu Cảnh Sâm lại cảm thấy không phải như thế, nhưng cũng không hoàn toàn, không chắc chắn. Dù sao đó cũng là một bà lão bị điên. Đàn ông khác đến gần, bà ấy sẽ la to lên. Chu Cảnh Sâm là một người đàn ông cũng không tiện nhìn đồ trên cổ người ta: "Có chút quen mắt."

Diệp Gia quay đầu nhìn thoáng qua, đẩy Chu Cảnh Sâm nảy giờ vẫn còn nắm lấy tay nàng: “Chàng buông ta ra, ta đi qua đó xem.”

Đi đến gần, bà lão đã co rúm lại rồi lùi lại vào trong giường. Nhưng dường như việc trước đó Diệp Gia đã cứu ba ấy khỏi tay tên đầu bếp béo đã khiến bà ấy không phản cảm việc Diệp Gia đến gần. Diệp Gia không biết hiện tại bà ấy có còn nghe hiểu tiếng người nửa hay không, suy nghĩ một lát rôi mới hỏi bà ấy: "Bà bà, trên cổ bà có thứ gì đó có thể tháo xuống cho ta nhìn một chút được không?”

Hai mắt bà lão đục ngầu, ánh mắt dại ra hỗn độn. Nghe không hiểu cũng không nghe được, bà ấy vẫn cứ nhìn chằm chằm khe hở không nhúc nhích chút nào.

Diệp Gia lại hỏi thêm lần nữa thì bà lão mới ngẩng đầu lên. Nhưng miệng lại bắt đầu đọc những câu thơ kia. Nàng có thể đã đọc không ít thơ, nhưng chỉ không đọc thơ tình. Diệp Gia nhíu mày nhìn Chu Cảnh Sẩm, Chu Cảnh Sâm lắc đầu: "Thôi, chúng ta cứ ra ngoài dạo chơi trước đi."

Cũng đúng, Diệp Gia gật đầu. Vừa chuẩn bị đứng dậy, thì bà ấy lại nắm lấy cánh tay của Diệp Gia.

"Hửm."

Bà lão ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Gia, không biết bà ấy đang nhìn cái gì. Bỗng nhiên bà ấy đưa tay sờ mặt Diệp Gia. Diệp Gia trừng con ngươi không nhúc nhích. Bà lão kia nói thâm một câu gì đó roi lại nâng mắt lên nhìn về phía Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm cũng đứng cách đó không xa, một thân quần áo dài, một đầu tóc đen được cố định bởi một cây trâm gỗ lim. Vẻ mặt lạnh lùng xa cách. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên người hắn, làm tỏa ra một tầng hào quang. Không biết trong mắt bà ấy coi Chu Cảnh Sâm thành người nào, nghiêng nghiêng ngả ngả từ trên giường nhảy xuống, roi chạy đến trước mặt Chu Cảnh Sâm. Một tay ôm hũ tro cốt một tay nắm lấy tay áo hắn, trong miệng lại phát ra những tiếng vui vẻ: "Linh Khanh, Linh Khanh, chàng đến đón ta sao?"

"Linh Khanh?" Chu Cảnh Sâm không nhúc nhích. Bào lão ấy lại như một tiểu cô nương xoay vong quanh bên người hắn.

Diệp Gia đứng bên cạnh cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu nhìn cái hũ tro cốt bị bà ấy ôm. Cái vật không rõ ràng kia không cẩn thận đụng đến hũ tro cốt, phát ra một tiếng vang nhỏ. Mà tiếng động nhỏ đó lại làm cho bà lão hoảng sợ, lập tức thả tay ra. Bà ấy rất dễ bị dọa sợ, mà mỗi lần như thế thì lại lại bắt đầu đọc: "Một ngọn núi, hai ngọn núi. Núi xa, trời cao yên nước lạnh. Nhớ đến bướm phong đỏ..."

Hai người hai mặt nhìn nhau, Diệp Gia nhìn chằm chằm vào hũ tro cốt rất lâu, có suy đoán không nỡ. Dựa vào dáng vẻ hiện tại của bà ấy hẳn bà đã mắc chứng bệnh Alzheimer. Nhưng nàng không biết thời cổ đại có chứng bệnh này hay không. Nghe bà ấy đọc thơ tình, mà tro bên trong hũ tro cốt đó không lẽ là bạn đời của bà ấy sao?
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 605



Lại để bà ấy nằm lên giường một lần nữa, trước khi rời khỏi thì còn liếc mặt nhìn người trên giường một cái."Tướng công, chàng nói xem có phải bà ấy không phải là ăn mày, mà chỉ là một người đi lạc thôi không?”

"Hửm?" Chu Cảnh Sâm không biết đang suy nghĩ gì, nhưng khi nghe thấy như thế thì đã hồi hồn lại.

"Chính là, bà lão ấy không phải là một người ăn mày đúng không?"

Thời cổ đại, người có tiền đọc sách là rất ít, càng không nói chi là một người phụ nữ biết chữ. Một người có thể đọc ra một bài thơ dài như thế, không thể khẳng định là bà ấy biết chữ, nhưng có thể chắc chắn bà ấy đã từng tiếp xúc với người có kiến thức cao thâm trong văn học. Theo lẽ thường mà nói thì một người lớn tuổi như thế lại ôm mấy thứ như thế đi lung tung thì hoặc là cửa nát nhà tan bị buộc phải lang thang khắp nơi, hoặc là người lớn tuổi này đã bị lạc ngoài ý muốn.

Chu Cảnh Sâm nhướng mày lên: "Gia Nương muốn giúp bà ấy tìm người nhà sao?"

"Ách... cũng không phải như thế" Tìm người là một việc khó. Đời sau tin tức phát triển mạnh như thế thì một người bị lạc cũng phải tìm mất mười, hai mươi năm, lại không nói chi đến có khả năng không thể nào tìm thấy được. Hiện tại là thời đại thông tin bị cản trở, tìm người lại càng giống như mò kim đáy bể: "Chúng ta cũng không vội lắm, nên dành chút thời gian đến phủ nha một chuyến, nhờ quan phủ giúp đỡ tìm người thân bà lão ấy. Dân chúng cũng không để chuyển này cho quan phủ lo đúng không?"

Vu Điền là thành lớn, đương nhiên ở đây có quan phủ. Đi báo quan cũng không khó, chỉ là vào giờ này thì chắc chắn không được.

Chu Cảnh Sâm cười ảm đạm: "Đương nhiên, không cần vội."

Trời cũng đã hoàn toàn tối rồi, đường lớn đã truyền đến tiếng ồn ào. Nam nữ trẻ tuổi đi lại trên đường giăng đầy hoa đăng, hai bên có các hàng quán. Các tiểu thương hét to mời chào khách. Có trò đoán chữ, thổi đồ chơi làm bằng đường, các bức tranh làm bằng đường,... rộn ràng tấp nập, cực kỳ nhộn nhịp. Chỉ là cách nhau nhau mấy trăm dặm đã khác biệt lớn như thế.

Từ sau khi xuyên đến thế giới này Diệp Gia luôn bận rộng, đã lâu nàng không có nghỉ ngơi vui chơi, hiện tại có chút hưng phấn.

Hiện giờ nàng nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ. Nghe những người nói chuyện cũng cảm thấy vui vẻ. Chu Cảnh Sâm ở bên cạnh che chở cho mình. Trên đường hai người đi luôn khiến người khác phải quay đầu. Diệp Gia không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ đứng trước sạp xem khỉ con đang làm xiếc. Con khỉ đó một tay cầm chiêng đồng một tay cầm cái chùy, gõ vang lên tiếng đỉnh đinh đang đang. Mọi người bị chú khỉ này hấp dẫn, nhìn nó nhảy qua vòng lửa mà tất ca đều ve tay hoan hô. Diệp Gia cảm thấy hay, vừa muốn nói gì đó lại phát hiện Chu Cảnh Sâm ở bên cạnh đã không thấy tung tích đâu. Trong lòng nàng giật mình, nhón mũi chân tìm người khắp nơi. Nhưng bất hạnh là bản thân không đủ cao, mà người lại tập trung đông đúc, nhón mũi chân cỡ nào cũng không tìm thấy được Chu Cảnh Sâm.

Diệp Gia có chút sốt ruột, thâm nghĩ Chu Cảnh Sâm này sao lại đi lung tung như thế. Nếu như bị người ta lừa đảo, bắt cóc đi thì có thể cười c.h.ế.t hắn.

Nói thâm trong lòng như thế, nàng cảm thấy có một đôi tay di chuyển từ th*n d*** của nàng đến trên xương sườn rồi nhấc nàng lên.

Bị động tác đột ngột làm cho hoảng sợ, trong lúc nhất thời nàng giống như một ngỗng lớn bị hoảng sợ, định chuẩn bị quay đầu lại muốn la lên. Nhưng người đó ở phía sau lại cản trở những người ở xung quanh. Lại có một mùi hương mát lạnh quen thuộc bao quanh nàng, thế mới biết được tên khốn ôm phần sườn nàng chính là Chu Cảnh Sâm. Hơi thở rơi trên ót của Diệp Gia, người đó còn rất quan tâm hỏi nàng: "... Hiện giờ có thể thấy rồi sao? Còn muốn cao thêm một chút nữa không?"

Diệp Gia:’’…’’
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 606



Thấy Diệp Gia không nói lời nào, Chu Cảnh Sâm còn tưởng là nàng không nhìn thấy, liếc nhìn thấy một đứa bé đang ở trên cổ của cha nó thì hỏi nàng: "... Nếu không nàng có muốn ngồi trên vai ta không?”

Ánh mắt từ bốn phía hướng đến đây, mặt Diệp Gia đỏ như đ.í.t khi.

"Chàng có tin không, chờ khi chàng già chân tàn rồi, ta sẽ không đẩy người ra ngoài phơi nắng hay không!" Diệp Gia hạn không thể gặm đầu hắn một phát.

Chu Cảnh Sâm bất ngờ không kịp phòng bị nên có chút buồn cười. Lúc này mới thả Diệp Gia xuống, một tay hắn nâng lên, dùng tay áo rộng che chắn toàn thân Diệp Giao vào trong đó. Chỉ như thế hắn chỉ cần cúi đầu đã nhìn thấy được ánh mắt xem thường đang trừng hắn. Dường như là lần đầu nghe thấy có loại uy h.i.ế.p không biết nên nói như thế nào này. Lúc lâu sau đó, Chu Cảnh Sâm mới nói một mang ý cười nói: "Không thì ta đi ra ngoài phơi nắng nhé?"

Diệp Gia: ˆ....

"... Tiểu nương tử nàng làm sao lại có tâm địa không tốt với ta như thế chứ?" Chu Cảnh Sâm như có chút ủy khuất, nhưng trong mắt hắn đều là ý cười. Hắn nhỏ giọng hỏi nàng: "Ta nói muốn cho nàng ngôi lên vai ta là đã sai rôi sao?"

Diệp Gia để ý đến hắn mới lạ đó, liếc mắt một cái, phất tay áo rồi quay đầu bước đi.

Chu Cảnh Sâm theo sát phía sau nàng không nhanh không chậm, khóe miệng dương cao cũng chưa từng hạ xuống.

Cũng không phải Diệp Gia tức giận mà chính là Chu Cảnh Sâm thích trêu chọc nàng, thấy mặt nàng đỏ thì mới vui vẻ. Nói thật, một người hiện đại lại không phóng khoáng bằng người cổ đại thì có chút xấu hổ. Diệp Gia chậm rãi thở ra một hơi, đứng ở một chỗ thở ra một hơi, đứng ở đó chống nạnh quay đầu lại. Chu Cảnh Sâm không biết lấy ở đâu ra hai ngọn hoa đăng, mỗi tay một cái, đi đến không nhanh không chậm.

"Đi đến bờ sông thả hoa đăng đi." Chu Cảnh Sâm nắm lấy tay nàng, đưa một ngọn hoa đăng trong đó cho nàng: "Giải xui."

Diệp Gia cúi đầu nhìn thoáng qua, là một cái đen hình con thỏ, thủ công làm ra nó trong rất sống động: "Không phải nói là đi mua quần áo sao?”

"Ta gọi người đi ra ngoài mua rồi, trở về lại đổi."

Chu Cảnh Sâm nắm tay nàng: "Đi thôi. Khó có được mới gặp được lễ Thượng Tị, đi đầu phúc cũng có thể giải hạn, cũng cầu được vận may cho năm sau."

Diệp Gia nghĩ đến cũng phải, việc làm ăn quả thật là nên chú ý đến vận khí.

Bờ sông nhỏ dùng để thả hoa đăng có rất nhiêu người tụ tập. Từ sớm đã có người đứng tận vào vị trí bên trong.

Có nam nữ đến để cầu nhân duyên, có phụ nữ đến cầu con cái, cũng có người đến để cầu sức khỏe. Diệp Gia cũng không có nguyện vọng đặc biệt gì, nhưng khó lắm mới có một ngày hội được vui chơi như thế, nên nàng cũng thả một ngọn hoa đăng để hợp với tình hình. Chu Cảnh Sâm ngồi xổm bên cạnh nàng nhìn nàng thì thâm, vốn có cảm giác năm tháng yên bình, nghe một hồi lại sắc mặt không tốt.

Diệp Gia nhắm mắt lại, thì thâm nói: "Cầu thân cho con tiền vào như nước, cả đời không tai ương không bệnh tật, gặp chuyện dữ hóa lành. Thanh xuân mãi không già, ăn no hưởng lạc, có nhiêu hoa đào, mĩ nam khắp nơi..."

Vừa nói xong những lời cầu thân bái phật xong thì Diệp Gia mở mắt ra. Đối diện với nàng là ngọn đèn dầu le lói, ánh lửa chiếu trên mặt người bóng dáng lờ mờ.

Chu Cảnh Sâm cười thâm sâu hỏi: "Cầu nguyện xong rồi sao?"

"Cầu nguyện xong rồi." Diệp Gia gật đầu.

"Ừm." Chu Cảnh Sâm gật đầu: "Vậy nàng tránh qua một bên, đến lượt ta."

Diệp Gia kinh ngạc, không ngờ đến Chu Cảnh Sâm cũng có sở thích như thế này. Chỉ là nghĩ như thế thôi, Chu Cảnh Sâm cũng đã cầm một cái hoa đăng để hợp với hoàn cảnh cũng nên làm một chút hình thức. Vì thế nàng ngồi cạnh để đành xê dịch vài bước, Chu Cảnh Sâm ngồi vào vị trí lúc này của nàng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 607



Chậm rãi chỉnh lại y phục, bắt chước hành động lúc nãy của Diệp Gia, nhắm mắt lại: "Cầu thân để cho nguyện vọng của Gia Nương không được toại nguyện."

Diệp Gia: "... Từ từ, ánh mắt ta không tốt cũng nghe không rõ lắm, chàng nói lại lời cầu phúc chàng mới nói lúc này đi."

"Thần nghe thấy là được rồi." Chu Cảnh Sâm phủi xiêm y rồi đứng lên. Thân mật dựa vào Diệp Gia: "Nói thế nào thì cầu thần phật cũng không bằng dựa vào bản thân. Đi thôi."... Là ai lúc đầu còn nói có thể cầu được vận may chứ?

Thả hoa đăng xong, Diệp Gia cũng không muốn đi dạo nữa, kéo Chu Cảnh Sâm trở về.

Chu Cảnh Sâm tùy ý để nàng kéo đi, hai người xuyên qua đường phố tấp nập, đang muốn đi đến chợ. Trong hoàn cảnh tối tăm đã không cẩn thận đá trúng sạp hàng của một người bán dây buộc tóc. Người trên mặt đất truyền đến một tiếng kêu ôi, Diệp Gia sợ đến mức cúi đầu xuống. Chỉ thấy trên mặt đất có một bà lão đang nhanh tay lượm nhặt thứ gì đó. Không ngờ nơi đó có một bà lão đang ngồi bán dây buộc tóc.

Diệp Gia đã làm ngã cái mẹt đựng rất nhiều dải lụa màu, đủ các loại hình thức. Diệp Gia có chút băn khoăn, nhanh chân ngồi xuống giúp bà lão chỉnh lại mấy cái dây cong rối. Chu Cảnh Sâm cũng ngồi xuống cũng tìm các sợi dây.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi bà, vừa rồi ta không nhìn thấy." Đi đường lại không chú ý. Diệp Gia thật sự cảm thấy ngại."Không thì ta mua hai sợi dây buộc tóc nhé. Lại nhìn những sợi này cũng làm rất tốt, tướng công ta lại mua thêm một cái."

Nhưng năm này mọi thứ đều được làm thủ công, mà mỗi dải lụa này đều được làm thủ công. Nàng ngồi xuống, chọn hai sợi dây màu đỏ. Một cái là một sợi buộc tóc màu đỏ, hai cái còn lại giống như dây đeo trên đàn cổ. Hơn nữa kiểu dáng của chúng còn rất có ý.

Bà lão mặc quần áo cũ đã đứng bán ở đây rất lâu, đây chính là người mua đầu tiên. Nên bà ấy rất vui vẻ: "Mười văn tiên một sợi."

Diệp Gia lập tức lấy ra một thỏi bạc nhỏ đưa cho bà ấy.

Bà lão cầm thỏi bạc có chút sốt ruột, trên người bà ấy hiện không có nhiều tiền lẻ.

"Đừng lo, bà cầm đi." Diệp Gia thật sự không phải phá của, mà là bản thân không nhìn đường, nên mới làm sập quầy hàng của người ta, cho nên có ý bù lại. Lại nói hiện giờ trong nhà cũng không thiếu chút tiền này, nên hiện giờ Diệp Gia cũng không keo kiệt.

Nhét bạc vào trong tay bà lão, Diệp Gia tiếp tục kéo tay Chu Cảnh Sâm trở về khách đ**m.

Trở lại khách đ**m, quả nhiên thấy quần áo, giày, trang sức, son phấn bột nước đều có đủ. Quần áo đều được làm từ tơ lụa, áo trong cũng được làm từ vải vóc tốt. Không biết Chu Cảnh Sâm mua được những thứ này ở đâu, kiểu dáng còn rất đẹp. "Tạm thời cũng chỉ có hai bộ này, một cái mặc một cái giặt." Chu Cảnh Sâm cũng có quân áo mới: "Ngày mai chúng ta phải đi gặp ông ngoại."

Diệp Gia đang mặc thử quần áo có vừa người hay không, trong nhất thời đã giật mình: "Ông ngoại ở trong thành Vu Điền sao? Hơn nữa phải gấp như thế sao?"

"Không gấp." Chu Cảnh Sâm cười nói: "Ta đã sớm thông báo với ông ngoại, ông ngoại và bà ngoại rất muốn gặp nàng."

Diệp Gia: "... Khi nào thông báo thế?"

"Trước khi thành thân."

Diệp Gia: "..."

Nàng không khỏi nhớ đến những lời người này nói trước khi thành thân. Quả là lời của thằng nhãi này một câu cũng không thể tin.

Mặc kệ thế nào, sớm muộn gì cũng phải gặp người thân của Chu Cảnh Sâm. Diệp Gia cũng không có tâm trạng mất bình tĩnh gì, học giả lớn đương đại, mà nàng cũng là người tài của đời sau, không đến mức cảm thấy bất an. Hơn nữa tính cách của người Dư Gia, giáo dưỡng nhà người ta cũng không kém.

Vì ngày mai phải đi gặp khách nên Diệp Gia đương nhiên không chậm trễ. Nàng đặt bộ ý phục gấp xong thả lại, sau đó đi đến cách vách để xem bà lão.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 608



Diệp Gia vén chăn cho bà ấy, lại nhìn về sợi dây trên cổ bà ấy. Có ánh đèn mới nhìn được gần, lúc này Diệp Gia mới nhìn rõ được đó là một cái lệnh bài. Nhìn hoa văn trên lệnh bài, đó hình như là một hoa văn động vật. Diệp Gia lấy xuống từ trên cổ bà ấy, lại đi nhanh đến để nhìn, lại không nhìn thấy được văn tự hay những đồ án đánh dấu nào. Đoán đó hẳn chính là một thư văn khắc về hổ hoặc báo.

Nàng nghĩ nếu đưa cho Chu Cảnh Sâm nhìn thì hẳn là hắn có thể biết được đó là lệnh bài gì?

Diệp Gia nhìn thoáng qua người nằm trên giường, lại thình lình thoáng qua trong n.g.ự.c bà ấy, trong n.g.ự.c bà ấy là hủ tro cốt. Tình huống không người lên tiếng thế này đúng là có chút dọa người.

Diệp Gia rùng mình một cái, câm vật này về lại phòng của mình. Chu Cảnh Sâm đã cho người đưa nước nóng đến, đang ngồi ở cái bàn bên cạnh chờ nàng. Diệp Gia đưa tay lấy cài đèn đang đặt ở trên cái bàn. Chờ sau khi tiểu nhị đi ra ngoài thì Diệp Gia mới đưa vật đó đến trước mặt Chu Cảnh Sâm: "Tướng công, chàng biết được vật này là vật gì sao?”

Chu Cảnh Sâm nhận lấy rồi lật qua lật lại xem một chút mới mở miệng: "Đây chính là hổ phù của An tây Đô hộ phủ."

Diệp Gia: "II

Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia nhịn không được mà nâng cao âm lượng: "Thật hay giả đấy? Chàng sẽ không nhìn lầm chứ tướng công?”

"Đúng vậy." Chu Cảnh Sâm nói rất chắc chắn: "Hổ phù của An tây Đô hộ phủ đã bị mất trộm ba tháng trước, hiện giờ trong Đô Phủ đã loạn lên. Hơn nữa lần này chúng ta đến đây ngoại trừ gặp ông ngoại chính đến là vì hổ phù."

Diệp Gia nghe thấy thế mà có chút mơ hồ. Không phải vận khí của nàng tốt như thế chứ? Chỉ cần tùy tiện tìm một tên ăn mày cũng đã là người cam theo hổ phù.

"Nghe nói Kiều Viễn Đường của An Tây Đô Hộ Phủ đang truy nã một bà lão đã hơn một năm, vì người này đã đánh cắp vật bảo quan trọng trong bảo khố của Kiều Gia, treo giải ba vạn lượng bạc trắng." Chu Cảnh Sâm nói không nhanh không chậm: "Chỉ là Kiều Viễn Đường khi hạ lệnh truy nã đã từng dặn dò không được làm hại tính mạng của bà ấy, cũng không thể lục soát người, phải an bài ổn thỏa."

Diệp Gia nhướng mày lên: "Đừng nói là chàng sớm đã nhận ra bà ấy rồi nhá?"

"Cũng không phải là sớm lắm." Chu Cảnh Sâm nở nụ cười, xoa nhẹ đầu Diệp Gia: "Cũng chỉ là nàng đã an bài người ở nơi đúng nơi rồi."

Diệp Gia: "... Nàng đã nói chẳng trách tại sao Chu Cảnh Sâm lại dễ dàng đồng ý cho bà ấy đi theo.

"Vậy tướng công tính đưa bà lão này về lại Kiêu gia hay sao?" Treo thưởng vạn lượng bạc trắng, còn muốn không được làm hại tính mạng, thì thân phận của bà ấy cũng không khó đoán."Bà lão này là người của Kiều Gia sao? Là người nhà của đại đô hộ An Tây sao? Là mẹ ruột hay vẫn là quan hệ nào?"

"Không phải là mẹ ruột." Chu Cảnh Sâm dắt Diệp Gia vào phòng trong, công khai đưa bàn tay đến bên đai lưng của nàng: "Nhưng thân phận có chút đặc biệt."

Diệp gia "a một tiếng, khi hồi phục tinh thân đai lưng đã bị người tháo ra. Thằng nhãi Chu Cảnh Sâm này đang muốn cởi áo khoác của nàng, tay đang hướng đến trung ý của nàng. Diệp Gia đè tay hắn lại, giương mắt lên trừng hắn: "Ngày mai còn có việc. Hơn nữa, trong vòng năm năm không thể sinh con."

Gương mặt tươi cười của Chu Cảnh Sâm cứng đờ trong chớp mắt. Ánh mắt nhìn về phía Diệp Gia có chút tội nghiệp.

Đã gần nửa năm hắn không được chạm vào vợ mình, lại không có nhiêu cơ hội lắm. Hiện giờ người đang ở trước mặt lại không có hắn nếm một chút nào sao?

"Ta đem theo thuốc." Nói xong hắn lấy trong tay áo ra một cái bình sứ, mở nắp bình ra đổ ra lòng bàn tay một viên thuốc màu đen. Diệp Gia còn chưa phản ứng kịp thì hắn đã bỏ viên thuốc vào trong miệng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 609



"Chàng uống nó làm gì." Diệp Gia khó thở."Không phải là không thể uống nó sao! Thân thể chàng không tốt làm sao có thể uống bậy như vậy được."

"Không có việc gì." Chu Cảnh Sâm trực tiếp c** q**n áo của nàng, ôm người đi vào thùng nước: "Lâu lâu uống một viên cũng không có vấn đề gì. Viên thuốc này là ta cố ý tìm người làm, tổn hại của viên thuốc này ít hơn chén thuốc đó."

"Tổn hại ít thì cũng là tổn hại, Chu Duẫn An chàng chưa đến cuối cùng thì vẫn chưa chịu từ bỏ. Thế nào chàng cũng phải để bản thân tàn tạ thì mới biết sợi" Không phải nói người này thanh tâm quả dục, ít h*m m**n, tâm trong sáng hay sao?

"Sợ cái gì? Sợ sau khi vi phu tàn rồi thì tương lai nàng không thể ra ngoài phơi nắng hay sao?"

Diệp Gia: "Chàng! Ô ô ô ô..."

Nói chuyện, hắn nhanh tay kéo dây buộc tóc màu đỏ trên đầu Diệp Gia, hắn áp người lên vách đá của thùng nước.

Không có không làm loạn, kết quả quả vẫn để cho hắn làm hai lần rốt cuộc mới buông tha cho nàng.

Nước trong thùng dường như cũng rơi hết toàn bộ trên mặt đất. Đến khi cả cơ thể Diệp Gia đã mềm nhữn đang tựa trên thành thùng đã bị người ôm lấy, bên trong còn lại không đến một nửa lượng nước. Diệp Gia mệt đến trợn trắng mắt cũng lười trở mình, thân thể lăn về phía trong giường, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Chu Cảnh Sâm khoát qua loa một cái trong rồi bắt đầu dọn dẹp một chút, khi trở ve đã cảm thấy mỹ mãn ôm người trên giường đi ngủ.

Chu Cảnh Sâm không biết suy nghĩ của Diệp Gia, nếu biết sẽ cười lạnh một tiếng: Thanh tâm quả dục, ít h*m m**n, tâm địa trong sáng? Thật nực cười, đời này hắn phải dùng đến sắc đẹp mới có thể lừa cưới được thê tử, vậy thì dựa vào cái gì muốn hắn thanh tâm quả dục, ít h*m m**n chứ?

Sáng sớm hôm sau, hai người chuẩn bị đi đến Dư Gia.

Dư gia ở phía bắc của Thành Vu Điền. Đi xe ngựa cũng chỉ mất một canh giờ. Xuất phát từ giờ thìn, đến giờ ty mới đến trước sân của Dư Gia.

Trong viện của Dư Gia có một ông lão đang ngồi, đang tựa vào ghế híp mắt ngưỡng mặt lên phơi nắng. Ông lão ấy thân mặc vải thô, nhưng trên người có khí độ tiêu diêu tự tại. Dung mạo tuấn tú kia cũng khiến năm tháng cảm thấy thất bại kia có chút giống Dư thị.

Nghe được tiếng xe ngựa, ông lão cũng chỉ mở mắt thoáng nhìn về phía bên này một lát, chờ khi nhìn thấy rõ hai người xuống xe thì trên mặt nhất thời mới vừa có kinh ngạc lẫn vui mừng. Người vẫn ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, ngửa đầu hô với phía sau. Trong phòng lập tức đã có một người phụ nữ di ra, nhìn ra được thì tuổi không nhỏ, nhưng mỗi động tác lại rat nhe nhang.

Mà bà lão cũng không để ý đến ông lão vẫn còn đang ngồi mà vội vàng đi đến, mở cửa nhìn thấy Chu Cảnh Sâm thì mặt mày hớn hở: "Duan An đến đây."

Nói xong thì lại nhìn vê người đứng bên cạnh là Diệp Gia.

Hôm nay đến vừa đúng lúc, ánh nắng tươi sáng. Diệp Gia mặc một bộ y phục màu đỏ nhạt lại ở dưới ánh mặt trời, làm cho dung mạo của nàng dưới ánh nắng như đang nở hoa. Nói là cho người đi mua nhưng thật ra đây là do Chu Cảnh Sâm tự chọn. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ hình ảnh một ngày hè giữa giờ ngọ, Diệp Gia mặt một bộ áo đỏ nhạt lọt vào tâm mắt hắn. Lúc này hắn đã nắm tay Diệp Gia đi đến, Dư lão thái thái có chút kinh diễm.

Trước khi Chu Cảnh Sâm chuẩn bị thành thân đã gửi hai bức thư đến cho dư lão thái gia, bọn họ đã sớm biết Chu Cảnh Sâm đã cưới vợ. Chuẩn bị sẵn sàng là một cô nương ngoan ngoãn ở nông thôn, nhưng không nghĩ lại là người có tướng mạo xinh đẹp như thế. Mặc dù động tác không giống với cô nương thế gia nhưng lại tự nhiên hào phóng.

Dư lão thái thái vừa nhìn đã sinh ra hảo cảm: "Đây là Gia Nhi đúng không?”

Diệp Gia nghe khuê danh được Dư lão thái thái đã biết trong thư nên lúc này cũng nói ra rất tự nhiên.
 
Back
Top Bottom