Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 530



Cố Minh Dực đã đến trước cổng Thẩm phủ mấy lần, nhưng sau khi người canh cổng biết hắn ta mang họ Cố, thì đều ngăn cản đuổi về.

Cố Minh Dực thử mấy lần đều không có kết quả, nên bắt đầu suy nghĩ đến chuyện để Cố Minh Hy tự mình đến cầu xin chịu tội.

Hai huynh muội Cố Minh Dực cứ giày vò người khác như vậy quả thực rất phiền phức, dạo gần đây Diệp Gia phải bận rộn rất nhiều việc, thực sự không có tâm trạng di cãi cọ với hai huynh muội nhà này. Suy tính hay là tìm cơ hội thích hợp thử gặp Cố Minh Hy một lát, thăm dò nàng ta một chút, xem thử cô nương này là người xuyên không hay trùng sinh.

Dự định này của nàng còn chưa kịp nói ra, thì ba ngày sau đã nhận được một lá thư phản hồi của Chu Cảnh Sâm gửi cho.

Cùng lúc đó, Chu Cảnh Dâm cũng vừa dẫn theo một nhóm người chạy đến dịch quán ở Ung Châu.

Người áp giải Tái Lợi Khắc lân trước vừa hay chính là Dương Thành Liệt. Điều này cũng bình thường, Dương Thành Liệt là tâm phúc của Tô Lặc Đồ, Tô Lặc Đồ muốn đối phó Tái Lợi Khắc, nên chuyện áp giải người này đương nhiên sẽ rơi xuống đầu thuộc hạ đắc lực nhất là Dương Thành Liệt. Nói mới nhớ, bản thân Dương Thành Liệt vì vài chuyện xảy ra trước đó ở khu đóng quân mà sinh ra rất nhiều hảo cảm với Chu Cảnh Sâm

Dương Thành Liệt không he có nửa điểm che giấu, toàn bộ tình huống bọn họ đang đi trên đường thế nào, bị tập kích bất ngờ ra sao, đều kể lại hết cho Chu Cảnh Sâm nghe.

Chu Cảnh Sâm gật đầu, hỏi: "Bây giờ Tái Lợi Khắc đang ở đâu?"

Tuy rằng Tô Lặc Đồ có ý định để cho Tái Lợi Khắc có đi mà không có về, nhưng bề ngoài thì người này vẫn là tam vương tử của Đột Quyết, vẫn là một vị khách có thân phận cao quý của Đại Yên. Triều đình làm vậy là đã lựa chọn muốn giảng hòa với Đột Quyết, nên đương nhiên hiện giờ vị khách này không phải là tội phạm. Sau khi Dương Thành Liệt bắt được người trở lại còn phải hầu hạ trà ngon rượu ngon, ngoại trừ việc hoạt động bị hạn chế ra thì hầu như mọi nhu cầu của Tái Lợi Khắc đều được thỏa mãn.

"Người đang ở biệt viện của Triệu gia." Triệu gia đương nhiên là ám chỉ thứ sử Triệu Xung của vùng Ung Châu.

Nhóm người của Dương Thành Liệt hộ tống Tái Lợi Khắc đều bị mắc kẹt trong Ung Châu, ban đầu vốn nên thu xếp ở trong dịch quán của ung Châu. Nhưng Tái Lợi Khắc sau khi bị bắt trở lại thì sinh lòng bất mãn, vẽ ra đủ loại lý do để giày vò bọn họ. Không vừa ý dịch quán quá lụp cụp cũ nát, Dương Thành Liệt không làm gì được hắn ta, chỉ có thể dẫn theo người ở tạm trong biệt viện của Triệu Xung.

Dương Thành Liệt vừa mới nhắc tới Triệu Xung, thì lông mày Chu Cảnh Sâm đã cau chặt lại: “Triệu Xung?” Ung châu là một tòa thành ở trước Ngọc Môn quan, được coi như là một cửa khẩu để giao lưu đối ngoại giữa Đại yên và vùng Trung Nguyên. Nơi đây có vị trí địa lý quan trọng nhường nào thì cũng không cần nhiều lời nữa, Triệu Xung này, Chu Cảnh Sâm lại có ấn tượng rất sâu sắc. Đời trước gót sắt của đại quân Đột Quyết tại sao lại có thể san bằng Bắc Đình, một đường bức thẳng đến Ký Châu thuận lợi đến thế, trách nhiệm của Triệu Xung tuyệt đối không thể cho qua,

Kẻ này tham sống sợ chết, vào đêm trước ngày Đột Quyết tiến đánh gân tới liên bỏ thành chạy trốn, để mặc cho đại quân Đột Quyết dễ dàng tiến vào như chốn không người. Đời trước rốt cuộc Ung Châu thương vong mất bao nhiêu mạng người, Chu Cảnh Sâm không có ký ức chính xác. Chỉ nhớ rõ bên trong thành Ung Châu tiếng kêu than khóc lóc vang dội khắp trời đất, m.á.u nhuộm đỏ cả tòa thành trì.

Chính nhờ vào sự việc này, mà Chu Cảnh Sâm mới cơ hội thừa cơ trở mình nổi dậy.

"Ừ”" Dương Thành Liệt cũng thấy chướng mắt tên Triệu Xung này: "Triệu thứ sử có sắp xếp một yến tiệc ở phủ đệ, nói là muốn nghênh đón chiêu đãi các tướng sĩ Bắc Đình."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 531



Chu Cảnh Sâm nhíu mày, chậm rãi nhếch miệng; "Trái lại là Tuân cảnh sâm nhíu mày, chậm rãi nhếch miệng: "Ngược lại là một bộ dạng vui vẻ, hòa thuận cùng nhau."

Dương Thành Liệt nghe thấy lời này thì cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không có để ý lắm. Ông ta khoát khoát tay, không hề che giấu sự chán ghét của mình đối với Triệu Xung một chút nào: "Nếu đã là mở tiệc vì ngươi và đám thuộc hạ của ngươi, thì mình ngươi dẫn theo các huynh đệ thuộc hạ đi thôi. Còn ta thì không cần, nói với tên họ Triệu kia là ta bỗng nhiên bị nhiễm phong hàn*, nên không hào hứng đến chỗ đông người."

*Cảm úm, ốm.

Nói xong, sai khiến một binh lính dẫn đường cho Chu Cảnh Sâm. Còn ông ta thì xoa bóp cái gáy của mình rồi tranh thủ rời đi trong bóng tối.

Chu Cảnh Sâm đưa mắt dõi theo hướng ông ta đi xa, cũng không đi đến phủ đệ của Triệu gia, mà trực tiếp đi đến dịch quán.

Trong lúc đó, người của Triệu Xung đã đến dịch quán mời người hai lần liên, Chu Cảnh Sâm đều lấy lý do đi đường xóc nảy nhiều ngày nên cần nghỉ ngơi dưỡng sức để từ chối. Triệu Xung đương nhiên tỏ ra thái độ hiểu ý, lập tức bày tỏ ngày mai mở thêm yến tiệc cũng là điều nên làm. Chu Cảnh Sâm không có từ chối, lúc này người Triệu gia mới thỏa mãn rời đi. Lúc thư tín trao vào tay Chu Cảnh Sâm đã là đêm khuya, Chu Cảnh Sâm nhìn thấy bên trên phong thư viết bốn chữ "Tướng công đích thân mở", cảm thấy có hơi thụ sủng nhược kinh*.

*Được yêu thương mà cảm thấy sợ hãi.

Nói mới nhớ, tiểu nương tử này nhà hắn rất vô tình, ngày xưa mặc kệ hắn có đi đâu trở về thì cũng đều không thèm quan tâm. Vậy mà lúc này lại nhớ tới viết thư cho hắn. Đương nhiên Chu Cảnh Sâm cảm thấy vô cùng vui sướng.

Khóe miệng vô thức nhếch lên cao, nhưng sau khi mở thư ra đọc thì dần dần không thể cười nổi nữa.

Chu Cảnh Sâm đương nhiên biết đến nha phiến, đám thế gia đại tộc của Đại Yên coi thứ này như một dược liệu bổ dưỡng, số người lén lút dùng trộm thứ này cũng không phải là ít. Ở đời trước, Chu Cảnh Sâm tận mắt chứng kiến những người dùng thứ này nhiều và trong thời gian dài sẽ dẫn đến bị nghiện, bộ dáng so với xương khô thì còn xấu xí hơn. Hơn nữa những người ăn nhiều thứ này dẫn đến bị nghiện thì không còn cách nào cai được. Trong lòng Chu Cảnh Sâm cảm thấy kì lạ, nha phiến cao vô vùng đắt đỏ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới thứ này lại có khả năng xuất hiện trong trấn Đông Hương.

Theo như ý tứ của Diệp Gia, thì thứ này cũng vừa mới xuất hiện không bao lâu. Tạm thời thì chỉ bị kẻ khác lạm dụng rắc thêm vào trong thức ăn thôi. Chu Cảnh Sâm suy tư một lát, viết một phong thư phản hồi cho Diệp Gia, đồng thời cũng gửi cho Quách Hoài một phong thư. Chuyện này để cho Quách Hoài đi điều tra thì sẽ dễ dàng hơn. Bên phía Diệp Gia sai người theo dõi chặt chẽ hai ba hôm, cuối cùng cũng điều tra được một vài thứ. Những vỏ cây anh túc này là người bên ngoài cung cấp cho cửa hàng thịt Lưu gia để sử dụng.

Người này cũng không phải ai khác xa lạ, chính là Ngô gia.

Bởi vì Ngô gia kinh doanh son phấn bột nước, nên cân cùng một lượng bột phấn hoa hồng rất lớn. Ngoại trừ hoa hồng ra, còn có riêng cánh đồng trồng rất nhiều các loại hoa khác cần thiết để làm thành son phấn. Bởi vì có một số loại hoa khác nhau bị hạn chế do môi trường sinh trưởng khác biệt, chỉ có thể nở rộ rực rỡ ở vùng có khí hậu thích hợp, kỳ thật thì dưới danh nghĩa của Ngô gia có rất nhiều cánh đồng hoa được đặt ở các nơi khác nhau. Phần lớn phân xưởng chế tác son phấn bột nước của Ngô gia không có mặt ở trấn Đông Hương.

Chuyện kinh doanh cần phải đi lại nhiều từ trời Nam sang đất Bắc, nên người Ngô gia đương nhiên sở hữu lượng kiến thức rộng rãi. Thứ đồ giống như anh túc này, Ngô gia chắc chắn cũng có hiểu biết khá sâu.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 532



Dù sao thì nha phiến cao dễ kiếm lợi nhuận cao đến vậy, thương nhân trục lợi, đương nhiên cũng có ruộng anh túc nằm dưới danh nghĩa của Ngô gia.

Lúc trước Ngô gia âm thâm tính toán muốn dạy dỗ cho Chu gia một bài học, đương nhiên cũng không phải chỉ đơn giản là giải trừ một tờ khế ước. Giải trừ một tờ khế ước sao có thể coi là dạy dỗ Chu gia môt bài học được? Suy cho cùng thì Ngô gia không nhận hợp tác kinh doanh với Chu gia thì vẫn còn những nhà khác tiếp nhận. Nếu cứ như vậy, Ngô gia vừa mất một khoản bồi thường, còn nhận lại ức h.i.ế.p chẳng phải là vô ích hay sao?

Người tính tình kiêu ngạo như Ngô gia chắc chắn sẽ không thê nhịn nhục nổi. Bề ngoài thì không dám động tay động chân, nhưng vụng trộm thì đương nhiên sẽ có biện pháp.

Vỏ cây anh túc là một trong số đó. Người ngoài không biết rõ sự thật, còn coi nha phiến cao như thứ dược liệu bổ dưỡng mà sử dụng. Nhưng Ngô gia buôn bán thứ này thì biết rất rõ rằng nó không phải vậy, nha phiến cao cũng có tác dụng tiêu khiển giống như ngũ thạch tán. Người Ngô gia hiểu rất rõ thứ này một khi bị nghiện thì sẽ không có cách nào cai được. Cho nên mới giật dây người khác bỏ một hàm lượng nhỏ thứ này vào trong thức ăn, nhất định có thể khiến cho thực khách càng ăn thì càng thèm thuồng.

Ngô gia bọn họ còn ban lệnh nghiêm cấm người nhà sử dụng nha phiến cao, nhưng không gây trở ngại bọn họ buôn bán thứ này cho người bên ngoài sử dụng.

Diệp Gia vẫn chưa biết Ngô gia vì lợi ích cá nhân mà tung vỏ cây anh túc ra ngoài cho dân chúng địa phương sử dụng, mà chỉ biết của cửa hàng thịt Lưu gia có dính líu quan hệ với Ngô gia, liền lập tức nhớ đến những mẫu thuẫn gần đây của hai nhà. Diệp Gia không phủ nhận thu đoạn quấy nhiễu Ngô gia lúc trước có chút hèn hạ, nhưng những chuyện mà nàng nói ra cũng không hoàn toàn là đồn đoán. Sản phẩm xà phòng thơm Ngô gia chế tác quả thực là có gây hại cho làn da, nàng chỉ thẳng thắn nói ra sự thật mà thôi.

Vụ ồn ào phát sinh sau đó lớn đến vậy, có liên quan đến việc Ngô gia không làm tốt các quan hệ xã hội. Từ tận đáy lòng, Ngô gia không hề để mắt coi trọng đến thị trường tiêu thụ trấn Đông Hương, chỉ qua loa lấy lệ, cửa hàng lớn chèn ép khách hàng. Đây mới chính là bản chất của vấn đề. Ngô gia không hề tự kiểm điểm lại mình cho tốt, trái lại còn nảy sinh mấy thủ đoạn xấu xa, quả thực là khiến Diệp gia nổi giận.

"Chắc chắn rồi sao?" Sắc mặt Diệp Gia hể xanh lại xám, nàng có thể chấp nhận cạnh tranh kinh doanh, cũng có thể chấp nhận những thủ đoạn không quang minh của các cửa hàng. Dù sao thì thương trường cũng giống như chiến trường, hươu c.h.ế.t rơi vào tay ai thì phải dựa vào bản lĩnh. Nhưng đã biết rõ anh túc rất có hại mà còn phạm tội, thì đây chính là hành vi không biết quý trọng sinh mạng của con người.

"Bẩm phu nhân. Người tặng đồ xác thực chính là hạ nhân của Ngô gia." Tư Nam ngồi chầu trực bên ngoài cửa hàng thịt Lưu gia ba ngày liên, tận mắt chứng kiến, chắc chắn không nhầm lẫn. Dư thị cũng biết rõ Diệp Gia đang điều tra chuyện gì, nghe nói như thế thì sắc mặt cũng rất khó coi: "Gia Nương, con dự định làm thế nào?"

Diệp Gia vẫn đang loay hoay. Tuy rằng hiện tại đã xác nhận được vỏ cây anh túc mà cửa hàng thịt Lưu gia dùng là do Ngô gia cung cấp, nhưng Diệp Gia vẫn cảm thấy đằng sau chuyện này không hề đơn giản như vậy. Thứ nhất, Ngô gia kiếm đâu ra những thứ này? Hơn nữa làm sao biết được những thứ tiêu khiển dùng nhiều sẽ bị nghiện? Thứ hai, nếu đã biết có thể gây nghiện, lại có thể nhiều lần lấy được số lượng vỏ cây nhiều như thế, là do đằng sau có cả căn cứ để trồng trọt chúng sao? Nếu đúng như vậy, thì Ngô gia trồng những thứ này là có mục đích gì?
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 533



"Con luôn cảm thấy, chuyện này còn có thể đào sâu vào trong thêm nữa, còn có khả năng sẽ đào ra được một khối u ác tính cực lớn."

Diệp Gia suy tư một hồi, mở miệng nói: "Tuy nhiên bàn chuyện trước mắt mà nói, chắc chắn không thể để cho cửa hàng thịt Lưu gia tiếp tục kinh doanh được nữa."

Mặc kệ những vỏ cây anh túc này có liên quan gì đến Ngô gia, trước tiên phải giải quyết được vấn đề trước mắt. Tuy nói bên trong món thịt chỉ chứa một chút xíu hàm lượng, ăn phải cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến sức khỏe của người bình thường. Nhưng nếu cứ ăn thế trong thời gian dài, dân dần sẽ cảm thấy mệt mỏi, tóm lại là ăn nhiều sẽ có hại. Đương nhiên, cửa hàng thịt Lưu gia làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của Chu gia, đây cũng coi như một trong những nguyên nhân chủ yếu.

"Quả thực là như vậy." Dư thị hoàn toàn đồng ý điểm này,"Nhưng làm thế nào mới có thể vạch trân chuyện cửa hàng thịt Lưu gia bỏ thêm đồ vào trong thức ăn?"

Lời này vừa nói ra, cả căn phòng chợt yên tĩnh.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, một lúc lâu cũng không ai nghĩ ra được biện pháp nào khả thi. Diệp tứ muội đưa mắt nhìn về phía Diệp Gia, đoạn thời gian này nàng ấy cũng coi như bị Dư thị ảnh hưởng, quen với việc cứ hễ xảy ra chuyện gì là chạy đến tìm Diệp Gia. Tựa như Diệp Gia sẽ luôn có thể nghĩ ra được những biện pháp hay.

Diệp Gia bị người khác nhìn chằm chằm thì có chút bất đắc dĩ, thờ dài thườn thượt: "Thực ra ta có nghĩ ra mấy biện pháp khác, nhưng cũng khó nói lắm."

Dư thị chớp chớp mắt,"Biện pháp gì thế?"

"Có hơi độc ác, tìm một người, giả bộ như ăn nhiều bị trúng độc, khiêng đến trước cửa hàng Lưu gia." Diệp Gia bất đắc dĩ nói: "Den lúc đó lại gọi đại phu đến một chuyến, vạch trân chuyện cửa hàng thịt Lưu gia bỏ thêm hương liệu khác vào món ăn. Nhưng biện pháp này có thể coi là quá ác độc. một khi dùng thì đến lúc đó Lưu gia chắc chắn gặp xui xẻo. Chưa kể đến miếng cơm manh áo của cả một gia đình sẽ bị hất đổ, e là những người chế biến thịt cũng bị tống giam.

Diệp gia vừa thốt ra những lời này xong, Diệp tứ muội và Dư thị liền cúi đầu. Cũng cảm thấy giải pháp này có chút độc ác.

“Hòa hoãn hơn chút thì chính là đi báo quan. Báo cáo lên với tội danh là lạm dụng dược liệu, chỉ là trấn cách nội thành huyện thành Kashgar có hơi xa, sai người chạy đi một chuyến, gội người của nha môn đến kiểm tra."

Suy nghĩ cẩn thận vẫn nên đi báo quan phủ. Diệp Gia không xác định được hố nước trước mặt rốt cuộc sâu đến nhường nào, Ngô gia cùng với vị phu nhân của phủ Đại đô hộ kia có mối quan hệ ra sao, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng nghĩ lại, huyện lệnh của huyện thành Kashgar là Quách Hoài, vậy thì những chuyện phía sau cứ giao cho Quách Hoài xử trí nốt vậy.

Phản ứng của huyện nha cũng khá nhanh, không quá mười ngày, nha môn đã cử người đến điều tra thực hư chuyện có vỏ cây anh túc trong thức ăn.

Lưu gia hành xử cũng không thèm giấu diếm, nha môn túc trực tại đó ba bốn ngày liên bắt giam tại chỗ toàn bộ Lưu gia. Ngày mà nha dịch phủ nha tìm tới cửa, đúng lúc trước của hàng Lưu gia đang có một hàng dài thực khách đang đứng xếp hàng trông tựa như một con rồng. Bỗng nhiên hai phu thê Lưu gia bị bắt trói đưa ra ngoài, dọa cho cả đám người đang xếp hàng mua thịt sợ ngây người. Đặc biệt đám nha dịch đến đây bắt người lần này ai nấy đều như hung thân ác sát, như thể Lưu gia gây ra chuyện gì đó cực kỳ tàn ác.

Thế trận kia hoàn toàn không hề khách sáo, khiến cho đám người xếp hàng mua thịt bị dọa cho mất mật. Trong lòng thực sự có chút tò mò, ngay lập tức đánh liều tiến lên nghe ngóng tình hình.

Bản thân Quách Hoài muốn lan truyền rộng rãi sức ảnh hưởng của chuyện này, nên đương nhiên là càng nhiều người biết thì càng tốt.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 534



Có câu nói là trên làm dưới theo, người bên trên muốn lan truyền chuyện này thì người bên dưới đương nhiên sẽ học theo. Trông thấy đám thực khách đang háo hức dõi mắt nhìn, trong đó có một tên nha dịch cường tráng lớn tiếng mở miệng liền thẳng thắn nói ra vụ việc cửa hàng thịt Lưu gia đã cho thêm thứ đồ không sạch sẽ vào trong món ăn.

"Vật kia có tên là anh túc, cũng có thể gọi là nha phiến. Ăn nhiều rất dễ gây nghiện, tăng thêm thứ này vào trong đồ ăn người bình thường càng ăn thì càng thấy thòm thèm. Hơn nữa một khi bị nghiện thì chắc chắn cực kỳ khó trị khỏi tận gốc được, có thể khiến người ăn phải có nguy cơ tán gia bại sản! Còn nữa, nếu con người ăn phải hàm lượng nhiều thì sức khỏe giảm sút, sẽ ngày càng gầy gò hơn. Chất dinh dưỡng trong cơ thể sẽ dân dần tiêu hao hết sạch trong vô thức, khiến con người c.h.ế.t không rõ nguyên nhân."

Nha dịch nói xong, còn đem cả đống gia vị để làm đồ ăn trong kho nhà Lưu gia lấy ra. Đổ ra cho cả đám người trước mặt quan sát.

Để thể hiện tính công bằng, hắn ta còn cố tình nhờ đại phu tiến tới kiểm tra thử. Uy tín của lão đại phu ở trên trấn cũng được coi là một người đức cao vọng trọng, lời nói ra đương nhiên không ai là không tin.

"Quả thực là nha phiến." Lão đại phu nói như c.h.é.m đỉnh chặt sắt, khiến người Lưu gia sợ hãi tái mét mặt mày.

Tình cảnh đột ngột thế này dọa sợ không ít người trong đám đông, cả đám người lập tức xôn xao hết lên. Đám người châu đầu ghé tai vào nhau, nghị luận ầm ï.

Lời nói này giống như một hòn đá ném và đầm nước sâu, nhanh chóng sôi trào. Trong đám người liền có ai đó lớn tiếng hét lên: "Bảo sao dạo gân đây ngày nào ta cũng phải tìm đến đây ăn thịt dê. Rõ ràng cảm thấy mùi vị cũng không được ngon cho lắm, nhưng không hiểu sao cứ nhịn một bữa là thấy khó chịu trong người, hóa ra là như vậy!"

"Còn không phải sao! Ta nói chứ món thịt của cửa hàng này chế biến còn không ngon bằng cửa hàng Tây Thi, mùi tanh còn rất nồng, sao có thể khiến cho khách khứa không ăn một bữa là không chịu được cơ chứ?" Một người gợi chuyện ra nói, những người khác cũng theo đó lao nhao bàn tán: "Mấy ngày nay ta ăn thịt dê của Lưu gia xong đều thấy nóng nảy khó chịu, còn bị da mồ hôi lạnh nữa. Trời al Không phải là ta bị dính bệnh rồi đó chứ?! Đại phu! Đại phu, ông thử bắt mạch cho ta một chút thử đi!"

Một tiếng hô này, khiến những người ăn thường xuyên, lúc trước cũng không mắc phải bệnh lạ gì liền cảm thấy nghi ngờ lung tung. Có một số người cảm thấy thân thể mình dạo gần đây có chút không đúng, có người thì bị đau đầu nhức óc, thì nghi ngờ liệu có phải mình không còn sống được bao lâu nữa hay không.

Trong thoáng chốc liên vang lên tiếng chửi bới ầm ï, có người tính tình liêu lĩnh còn xông lên muốn đánh đập người Lưu gia. Người Lưu gia nào đã từng chứng kiến tình huống như này?

Bọn họ được người khác lén lút giúp đỡ, khiến công việc kinh doanh trở nên thuận buôm xuôi gió. Vốn dĩ còn tưởng rằng là do may mắn được quý nhân giúp đỡ, chẳng mấy chốc gia đình sẽ phát đạt hơn. Trong lòng còn đang ngập tràn niềm vui sướng suy tính cho tương lai, nào là muốn đổi sang một toà nhà rộng lớn hơn, mua nô bộc, nạp thiếp thất, hoàn toàn không ngờ tới bọn họ sẽ có ngày xui xẻo như này.

Nói thật thì, lúc trước tin vào lý do thoái thác của Ngô gia, bỏ thêm vỏ anh túc vào trong món thịt, trong lòng bọn họ cũng không nắm chắc. Bọn họ cũng không có kiến thức, am hiểu rộng rãi giống người Ngô gia, dù có bày anh túc ra trước mắt, bọn họ cũng không nhận ra. Nhưng bỏ thêm thứ này vào món ăn làm cho khách khứa càng ăn càng thòm thèm quả thực cũng rất kỳ quái. Người Lưu gia cũng không dám ăn, chỉ làm ra cho dân chúng địa phương ăn mà thôi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 535



Lúc mới bắt đầu người Lưu gia còn bồn chồn lo lắng sẽ bị lộ tẩy, nên cho vào rất ít. Sau đó, một ngày thu về được cả đấu vàng, thì bị đồng tiền che mờ đôi mắt, càng ngày thả càng nhiều. Có thể kiếm được nhiều tiền, thì là gì còn ai quan tâm đến những chuyện khác nữa? Không phải người thân trong nhà mình ăn thì nào có ai rảnh quan tâm nhà khác sống c.h.ế.t ra sao.

Sắc mặt người Lưu gia trắng bệch như tờ giấy, bị người khác thẳng thừng vạch trần cả người run rẩy lẩy bẩy.

Chưởng quỹ Lưu gia đứng ở đăng trước, đứng mũi chịu sào bị một nam tử cường tráng đ.ấ.m cho một quyền vào mặt, lập tức nhổ một ngụm ra một cái răng. Đám phụ nhân thì nghĩ đến hài tử nhà mình ăn phải thứ đó, cũng nổi trận lôi đình lao vào cấu xé cùng. Từng người một động tay động chân, những người khác trong lòng sợ hãi cũng đồng loạt xông tới.

Nha dịch vẫn nhớ kỹ mệnh lệnh của cấp trên, sợ đám người liều lĩnh này sẽ đánh c.h.ế.t người nên rút đao ra vút một tiếng rồi lớn tiếng quát: "Tất cả lui lại hết cho ta! Kẻ nào dám động thủ nữa"

Có lời đe doạ của nha dịch mới có thể áp chế được cơn thịnh nộ của đám thực khách, bọn họ không dám đến quá gần, nhưng trong lòng vẫn không nuốt trôi được cục tức này.

Ngay khi vụ việc của Lưu gia bị truyền ra ngoài, khiến cho khắp thị trấn xôn xao âm ïĩ không hề nhỏ. Không nói đến mấy nhà thương hộ cũng kinh doanh thịt đang cười trên nỗi đâu của người khác, mà mấy người có tậm tư xấu xa cũng vì chuyện này mà cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Nhưng người của quan phủ vẫn ở đây, bọn họ không dám liều lĩnh. Dù sao Quách Hoài cũng đã gây dựng được độ uy tín của mình.

Trên thực tế, từ sau khi Quách Hoài thượng vị đã phải chịu không ít rắc rối. Toàn bộ huyện thành đều hiểu Quách Hoài là một tên lớn mật không dễ trêu chọc. Một tên lưu manh không sợ chết, chuyện gì cũng dám làm. Thỉnh thoảng sẽ khai đao với một số địa chủ lớn và thương hộ lớn. Lúc này nếu như Quách Hoài thẩm vấn điều tra ra chuyện gì đó, hoặc là Lưu gia nói bậy làm liên luy đến trên đầu Ngô gia, thì e là Ngô gia chắc chắn sẽ bị Quách Hoài lột mất một lớp da.

Những lời đàm tiếu lan truyền hồi lâu, lúc người Lưu gia bị áp giải rời khỏi trấn Đông Hương, còn có không ít người tức giận chạy theo ném rau héo.

Quách Hoài động tác cực kì nhanh nhẹn, không đến mấy ngày liền niêm phong cửa hàng Lưu gia lại.

Di chứng của việc bỏ thêm nguyên liệu không dễ dàng tiêu trừ, rất nhiều người bị Lưu gia dọa sợ, hiện giờ cũng không dám mua thực phẩm nấu chín ở bên ngoài về ăn nữa. Công việc kinh doanh của Chu gia cũng bởi vậy mà dính chút ảnh hưởng, Diệp tứ muội ngày nào cũng lo lắng khiến tóc rụng mất không ít.

"Không sao, không cần gấp gáp, từ từ sẽ đến thôi." Loại chuyện này xảy ra, thực khách cũng phải sa sút tinh thân mất một khoảng thời gian, tình huống như này cũng khá bình thường: "Tính hay quên của con người cũng khá lớn, chờ khi mấy chuyện ồn ào này qua đi, việc kinh doanh tự nhiên sẽ tốt lên thôi."

Diệp tứ muội cũng chỉ đành gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi.

Tuy nói như vậy, nhưng Diệp Gia cũng sẽ không bỏ mặc chuyện này quá lâu. Thất thu mất một khoản lợi nhuận, cửa hàng kinh doanh đương nhiên cần phải bắt đầu lại. Diệp Gia suy nghĩ hồi lâu, sai Hỷ Lai ra trấn tập hợp ve một đám ăn mày. Tặng cho đám ăn mày ở khắp các hang cùng ngõ hẻm này một bữa ăn no nên và chút tiền thưởng, để bọn họ đi tuyên truyền khắp đường phố rằng cửa hàng Tây Thi muốn chỉnh đốn lại, bán thịt hạ giá mạnh tay.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 536



Cái gọi là chỉnh đốn bán đại hạ giá, đương nhiên chỉ là một mánh lới.

Tổng cộng chế biến khoảng chừng 50 cân thịt, buôn bán dựa trên hình thức tính nửa giá còn khuyến mãi thêm hai lạng lòng lợn. Ai tới trước thì được trước. Vì để lấy lại được lòng tin của những người bị chuyện của cửa hàng Lưu gia trước đó dọa sợ, Diệp Gia còn cố ý mời vị lão đại phu có uy tín và danh vọng cao trong trấn đến đây, kiểm tra chất lượng thức ăn ngay tại chỗ.

Đám ăn mày được ăn một bữa cơm no nê lại còn được thưởng thêm ngân lượng, đương nhiên là dồn hết sức lực mà tuyên truyền.

Chưa đầy một buổi chiều, toàn bộ người dân trong trấn đều biết tin cửa hàng Tây Thi sắp sửa bán đại hạ giá. Khi Diệp Gia đang loanh quanh với mấy chuyện này thì Diệp tứ muội vẫn hoàn toàn không hiểu được ý đồ của nàng. Năm mươi cân thịt giá cả không hề rẻ, muốn kho tất cả cũng cần đến nhân công. Cứ mang ra ngoài công cốc như vậy đồng nghĩa với việc không kiếm được lợi nhuận. Dư thị cũng thấy khó hiểu, nhưng Dư thị trước nay chưa bao giờ nghi ngờ phương thức làm việc của Diệp Gia, chỉ là có hơi tò mò mà thôi.

"Mẫu thân, chuyện bình đựng Lê Hoa cao của người vẽ được đến đâu rồi/" Phân xưởng sớm đã điều chế xong Lê Hoa cao, hiện giờ vẫn đang đựng trong một cái hũ lớn bịt kín lại. Trì hoãn tận mấy tháng, Diệp Gia cũng có chút sốt ruột: "Với trước đó đã tìm được thợ thủ công lành nghề nào chế tạo chưa?"

Khoảng thời gian này Dư thị luôn lao tâm khổ trí với chuyện này, tốn mất nửa tháng vẽ ra vài bức tranh. Mấy phong cách đều khác nhau rất nhiều, nên chính bản thân bà ấy cũng có chút lưỡng lự không dám chắc. Diệp Gia đột nhiên hỏi đến chuyện này, bà ấy có chút hoảng hốt trả lời; "Tranh đã vẽ xong rồi, nhưng ta luôn cảm thấy vẫn có thể vẽ đẹp hơn nữa."

"Nếu người không lựa chọn được thì có thể mang tới cho con nhìn qua một chút." Thiên phú nghệ thuật của Diệp Gia tuy không cao, nhưng thẩm mỹ vẫn tạm được: "Để con góp ý một chút xem sao."

Dư thị cũng có ý định nhờ nàng làm quân sư cho, liếc nhìn tất cả mọi người có mặt trong phòng. Quay người trở vê phòng của mình.

Chỉ một lát sau, mang đến một xấp giấy nhỏ. Bà ấy cầm những tờ giấy này tới còn hơi ngượng ngùng, những chuyện chưa từng thử qua thế này thì luôn cảm thấy mất tự tin. Chỉ là trong nhà, những việc thế này ngoại trừ bà ấy ra thì cũng không còn ai khác biết làm.

Suy tư một hồi, bà ấy cắn răng một cái, và trải lần lượt từng bức tranh mình vẽ lên mặt bàn.

Tờ thứ nhất là kiểu hộp gỗ hình tròn chạm khắc, có màu đỏ, trên thân hộp có họa tiết hoa lê được điêu khắc nổi. Kiểu dáng khá giống hộp son phấn theo phong cách cổ xưa. Bức thứ hai loại bình sứ màu trắng, trên thân bình cũng được tô điểm thêm hoa lê nở rộ, trông rất thoải mái, hào phóng. Tấm thứ ba là dạng bình tròn, có đáy hẹp rồi rộng dần lên phía giữa thân bình, rồi lại thu hẹp dần về phía miệng bình, trông hình dáng cực kì giống một cái trống thấp lè tè. Trên miệng bình được điêu khắc nổi một vòng hoa lê.

"Thế nào?"Dư thị tự biết kỹ năng vẽ của mình còn vụng về, những thứ vẽ ra trên giấy còn không bằng một phần mười thứ bà ấy tưởng tượng: "Có phải là vẽ không được đẹp lắm đúng không?”

Lúc này mọi người trong phòng khách ngoại trừ Diệp Gia ra, thì còn có Diệp tứ muội. Linh Đang đang rót trà cũng chạy lại quan sát. Diệp Gia nhìn chằm chằm mấy bức tranh mà không nói nên lời, trong lòng Dư thị cảm thấy không yên tâm. Bà ấy đứng một chỗ hai tay nắm chặt lại với nhau, có hơi xấu hổ: "Nếu như không đẹp, thì để ta vẽ lại tiếp...

"Mẫu thân, nếu bàn về mức độ thuận mắt thì kiểu dáng hộp son phấn này đương nhiên là đẹp nhất."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 537



Diệp tứ muội cũng gật đầu, tuy không biết tại sao nhưng nàng ấy cũng cảm thấy kiểu dáng hộp phấn này trông khá đẹp mắt.

Nói thật thì, Diệp Gia đã nhìn chúng kiểu dáng hộp này ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng họa tiết trang trí cho Lê Hoa cao thì vẫn cần cân nhắc lại cho phù hợp với đặc tính của sản phẩm. loại bột nhão dạng nước kia thực sự rất dễ bị bay hơi, nếu đựng trong chiếc hộp có miệng hở lớn thế này. Nếu là loại mở ra đóng vào, thì có lẽ khi sử dụng sẽ không bị bay hơi nhanh thế: "Nhưng nếu bàn về hiệu quả thực tế, thì hai loại sau vẫn tốt hơn. Dù sao sản phẩm cao dán kia cũng rất mau khô, càng thu nhỏ miệng bình lại thì bảo quản được lâu hơn."

Nghe thấy Diệp Gia nói như thế, Dư thị trái lại có hơi ngẩn người. Cúi đầu xuống ngắm lại ba loại bình, rồi hồi tưởng lại đặc tính của Lê Hoa cao, quả thực là như vậy.

"Vậy hai loại còn lại này...

"Cái này có đáy hẹp, phình rộng phần thân rồi lại thu nhỏ lại phía miệng bình trông rất đẹp. Miệng hở không tính là quá lớn, lúc luồn tay vào trong lấy thuốc ra cũng khá thuận tiện." Diệp Gia nghĩ ngợi, đi lấy bút vẽ thêm chút hoa văn lên trên miệng và dưới bình: "Trang trí thêm chút cho tinh xảo, đẹp đẽ là có thể dùng được rồi."

Dư thị nghe Diệp Gia nói thế, trên mặt lập tức xuất hiện ý cười. Lúc này bà ấy không còn kiêm nén được sự vui sướng, sau khi cất mấy bức tranh gốc đi trong lòng liền tràn tre nhiệt huyết: "Nếu như tấm thứ ba có thể sử dụng được, thì để ta về chỉnh sửa lại một chút, ngày mai sẽ lên trấn tìm xưởng nung."

"Cũng được," Diệp Gia tin tưởng vào thẩm mỹ của Dư thị: "Mẫu thân vẽ xong thì cứ đặt làm đi, ben phái phân xưởng Lê Hoa cao của chúng ta không chờ nổi đâu."

Dư thị mặt mày hớn hở trở về phòng, Diệp gia vừa định đứng dậy, thì có một người gấp gáp chạy từ phía ngoài vào phòng khách. Diệp Gia còn chưa kịp hỏi xem có chuyện gì, người đó liền vội vàng xông tới nói: "Chủ tử, giáo úy đại nhân được người ta khiêng trở về."

Diệp Gia đầu tiên là khẽ giật mình, một lát sau liền biến sắc, lập tức sải bước chạy tới; "Xảy ra chuyện gì thế?"

Tiên viện cách cổng lớn không xa lắm, chạy tới đó cũng chỉ tốn thời gian một nén nhang”. Lúc Diệp Gia chạy ra đến cổng chính thì cũng là lúc Chu Cảnh Sâm đang hôn mê bất tỉnh được người khác khiêng vào. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cơ thể cũng gây gò hơn rất nhiều. Quần áo được mặc chỉnh tê, mới nhìn thoáng qua Diệp Gia còn không nhìn ra hắn bị thương ở chỗ nào. Chỉ có thể lùi lại phía sau mấy bước để nhường đường, cũng không hề dám đụng vào người hắn.

*Khoảng tâm 30 phút.

Bàn tay trong ống tay áo của nàng vô thức trở nên lạnh buốt, trong lòng tự nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh lại, đi theo đám người đang khiêng Chu Cảnh Sâm, chỉ dẫn bọn họ mang người về phòng.

Trong số nhóm người đi theo cũng có quân y, vị quân y trên khuôn mặt có bộ râu hoa râm kia không thèm quan tâm đến quy củ, trực tiếp theo sát tiến vào phòng ngủ. sau khi đặt hòm thuốc xuống, lại bắt mạch cho Chu Cảnh Sâm, kiểm tra thương thế kỹ càng xong xuôi rồi mới quay người lại báo cáo với Diệp gia toàn bộ chuyện xảy ra.

Hóa ra là, nhóm người Chu Cảnh Sâm mới đặt chân đến Ung Châu không quá hai ngày thì gặp phải tập kích. Đám người Đột Quyết kia quả nhiên không hề buông bỏ ý đồ, ngày nào Tái Lợi Khắc còn bị giữ chân trong lãnh thổ Đại Yên thì ngày đó bọn họ sẽ không từ bỏ ý định cứ người. Có thể là do bọn họ đã sớm phát giác được tâm tư của Tô Lặc Đồ, đoán được rằng chắc chắn Tô Lặc Đồ sẽ không tha cho Tái Lợi Khắc toàn mạng mà rời khỏi Đại Yên. Cho nên Tái Lợi Khắc viện đủ loại lí do để trì hoãn không muốn rời khỏi Ung Châu.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 538



Lúc trước gây khó dễ cho Dương Thành Liệt cũng là vì muốn kéo dài thời gian, chờ đợi thời cơ để trốn thoát. Ai ngờ quân tiếp ứng của Bắc Đình lại tới nhanh đến vậy, Chu Cảnh Sâm căn bản là không thèm nhượng bộ hắn ta. Không cho người Đột Quyết có thời gian, cưỡng ép áp giải Tái Lợi Khắc lên đường. Người của Tái Lợi Khắc nhận thấy tình hình không ổn cho lắm, bèn lập tức triển khai kế hành động.

Ngay trong đêm hôm đó, bên trong thành Ung Châu bạo phát một trận xung đột.

Trong hỗn loạn, Tái Lợi Khắc lấy mạng của cả nhà thứ sử Ung Châu ra làm con tin để khắc chế, yêu cầu Chu Cảnh Sâm thả cho bọn họ rời khỏi thành. Chu Cảnh Sâm đương nhiên không thể thả hổ về rừng, xét đến năng lực của Tái Lợi Khắc thì không có gì phải bàn cãi, tương lai chắc chắn sẽ là người tiếp theo kế thừa vương vị của Đột Quyết.

Tính tình kẻ này cực kì hiếu chiến, thích làm việc lớn lại hám công to, am hiểu chuyện chinh chiến, thấu hiểu và biết tận dụng người tài xung quanh. Kiếp trước, Đại Yên m.á.u chảy ngàn dặm, t.h.i t.h.ể ngổn ngang khắp nơi, hơn một nửa lượng số lượng thương vong m.á.u chảy đều do chính tay hắn gây ra. Triêu đình Đại Yên liên tục thất bại, có mười bảy tòa thành trì trong tay hắn bị công đánh, mất gần một nửa đất nước. Đời này Chu Cảnh Sâm, chuyện đầu tiển mà hắn nhất định phải làm chính là phế bỏ tay chân của hắn ta, chấm dứt tai họa về sau.

Ai mà ngờ được, tên này cho dù đã tàn phế, nhưng vẫn được Đột Quyết vương cực kì coi trọng. Ba phen mấy bận phát người đến giải cứu, không tiếc dùng đến cả đại quân đến ổn định thế trận, dùng chiến tranh để uy h.i.ế.p Đại Yên phải thả người.

Chu Cảnh Sâm dứt khoát đưa ra quyết định, khiến cho Tái Lợi Khắc mất mạng trong trận bạo động lần này. Nhưng bất lợi ở chỗ tên Triệu Xung kia vậy mà lại ích kỉ vì bản thân mình mà phá hỏng chuyện lớn của người khác. Thứ sử Đại Yên là chức quan không có binh quyền, nhưng Triệu Xung y vào việc trời cao hoàng đế ở xa, mà tự ý nuôi dưỡng quân. Tuy rằng số lượng không nhiều, chỉ có hơn 300 người. Nhưng chuyến này Chu Cảnh Sâm đến đây mang theo cùng lắm cũng chỉ chừng 50 người.

Bởi vì người của Triệu Xung phá giữa chừng, tuy Chu Cảnh Sâm thừa dịp hỗn loạn đã chặt được đầu của Tái Lợi Khắc, nhưng trân người cũng trúng phải một mũi tên.

"Trúng một tên? Trúng chỗ nào?" Diệp Gia không nhìn thấy vết thương trên người hắn, chỉ ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm đắng chát. Đôi mắt quét từ đầu cho đến chân, cuối cùng dừng lại trước n.g.ự.c Chu Cảnh Sâm.

Thường thì trọng thương vì bị tên b.ắ.n trúng, hoặc là trúng ở trước ngực, hoặc cũng có thể là ở sau lưng.

"Giáo úy đại nhân cũng coi như tốt số, dù thân thể bị trọng thương nhưng cũng không bị thương đến chỗ hiểm." Quân y trông thấy sắc mặt Diệp Gia không tốt lắm, liền lên tiếng an ủi: "Khoảng thời gian nghiêm trọng nhất đại nhân đã vượt qua được rồi, bây giờ chỉ là bị suy yếu không còn sức lực, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mà thôi."

Trong lòng Diệp Gia thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ quân y: "Làm phiền đại phu chăm Sóc.”

Quân y dặn dò Diệp gia một số điều cần chú ý, cũng không nán lại Chu gia quá lâu nữa. Ông ta để lại một đơn thuốc: "Đơn thuốc điều trị ta để lại một ngày uống ba lần, thuốc bôi ngoài vết thương thì ba ngày thay mới một lần. Nhớ kỹ đừng có để bị dính nước." là lá gia nói chút chú ý hạng mục, lập tức cũng không có tại Chu gia ở lâu. Hắn lưu lại một bộ phương thuốc, Lưu lại này tấm thuốc là một ngày ba thiếp, ngoại thương bôi thuốc muốn ba ngày đổi một lần. Nhớ lấy không thể dính nước."

Dặn dò xong xuôi mấy điều này xong, quân y liền rời đi cùng với mấy người khác.

Diệp Gia đổi việc với Tiểu Lê, sai nàng ấy xuống dưới sắc thuốc. Từ ngày đến phủ cho tới nay, Tiểu Lê và Hoàn Bội vẫn luôn theo sát bên người Diệp Gia, khi ra ngoài càng là một tấc cũng không rời.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 539



Còn Anh Đào và Lâm Lang thì theo chân Dư thị. Nhận được phân phó của Diệp Gia, nàng ấy mau chóng rời đi, Diệp Gia quay đầu lại nhìn ngắm người đang nằm hôn mê trên giường. Mái tóc đen xõa ra, sắc môi thì trắng bệch. Nàng nhìn một lát, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chua chát.

Lúc trước Chu Cảnh Sâm bị thương tuy rằng nàng cũng lo lắng nhưng không quá đau lòng, bây giờ lại như cảm nhận được nỗi đau mà hắn phải chịu.

Quay người đóng cửa phòng lại. Diệp Gia tiến đến bên giường rồi ngồi xuống. Nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, có chút không yên lòng muốn biết rõ thương thế của hắn đến cùng là như thế nào. Diệp Gia chuẩn bị c** q**n áo của hắn ra xem xét một chút.

Nhưng bàn tay mới chạm lên thắt lưng của hắn, thì đột nhiên bị một bàn tay khác giữ lại.

Diệp Gia: "II

Cúi đầu xuống nhìn bàn tay kia, lại ngước mắt lên nhìn người vẫn đang nắm chặt mắt nằm trên giường.

Diệp Gia:

Người kia nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Diệp Gia, đôi mắt đang đóng chặt chậm rãi mở hé ra. Ánh mắt của Chu Cảnh Sâm sâu hun hút, tựa như khối mặc ngọc đen tuyền, phần lòng trắng của mắt luôn có vẻ hơi ươn ướt. Lúc này nằm ngửa nhìn lên Diệp Gia, mi mắt chậm rãi động đậy rồi lặng lẽ mở hẳn mắt ra.

Diệp Gia là tạng người vào mùa hè chắc chắn sẽ giảm cân, thời tiết nóng lên là như rơi mất miếng thịt trên người. Lớp mỡ tích tụ được trong suốt mùa đông, một hai tháng sau là gần như biến mất hoàn toàn. Nàng không có trang điểm, mặt mày trong trẻo, mái tóc đen tủ xuống ép sát chỗ thái dương càng tôn lên làn da trắng nõn, đáng người thanh mảnh của nàng. Chu Cảnh Sâm yên lặng ngắm nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên khóe mắt cong cong. Giọng nói khô khốc, pha tiếng khàn khàn: "Làm gì mà lại c** th*t l*ng của ta?"... Bộ dạng nhìn như sắp c.h.ế.t thế này, mà vẫn còn gắng gượng trêu chọc người khác: "Muốn nhìn vết thương của chàng một chút."

“Ta không sao."

Giọng nói của Chu Cảnh Sâm khàn không tưởng tượng nổi, cố thốt ra một câu cũng khiến Diệp Gia thấy đau lòng thay hắn.

"... Không c.h.ế.t coi như là không sao đúng không?" Diệp Gia lập tức tránh khỏi bàn tay của hắn, đi về phía bàn pha một chén trà nóng bưng tới. Chu Cảnh Sâm lặng lẽ ngắm nàng đi tới đi lui, lại trông thấy một cánh tay của nàng đỡ lấy vờ vai mình, hắn liền thuận theo tựa vào trong lòng Diệp Gia. May là sau lưng có cột giường khá bền chắc, nếu không thấm thân nhỏ bé của Diệp gia thật sự không thể đỡ nổi hắn: "Bộ dạng đã thành ra thế này rồi mà vẫn còn lòng dạ đùa cợt được. Chu Cảnh Sâm nghe thấy lời này của nàng, không những không cảm thấy buồn mà ngược lại mà ngược lại còn khẽ cười ra tiếng.

Diệp Gia thấy hắn còn đang cười, liền nhéo vào tay hắn một cái. Nghe thấy hắn kêu đau thì mới đút cốc nước vào miệng hắn: "Uống nước đi."

Chu Cảnh Sâm uống liền ba chén nước, rốt cuộc cũng khôi phục được tiếng nói trong trẻo. Tuần cảnh sâm uống liền ba chén nước, tuy rối bù nhưng không hề lộ ra vẻ bết bát, chỉ rủ phất phơ bên cái gối trên giường. Hắn tựa vào lòng Diệp Gia hồi lâu, bỗng nhiên nói một câu: "Gia Nương thông suốt, cuối cũng cũng biết đau lòng cho ta rồi."

Diệp Gia:

Diệp Gia không thèm để ý đến hắn, nhìn sắc mặt hắn vẫn hiện lên vẻ suy nhược, biết chắc chắn hắn bị thương rất nặng. Lập tức nhẹ nhàng đỡ người nằm xuống, mặc kệ người này trêu chọc thế nào, vẫn lạnh lùng tàn nhẫn cởi bỏ đai lưng của hắn.

Trong vạt áo chỉnh tê cuốn đầy băng vải. Từ vị trí phía dưới xương sườn cuốn thẳng lên đến sát dưới nách. Vòng veo gây gò rắn chắc. Những đường cong cơ bắp mịn màng ẩn giấu sau cạp quần... Không bị rướm m.á.u nhưng mùi thuốc lại rất nông.

"Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ, không c.h.ế.t được đâu."

Su khi Chu Cảnh Sâm tòng quân, trên người xuất hiện vài vết thương lớn nhỏ, nhưng thể chất của người này dường như không dễ để lại sẹo.
 
Back
Top Bottom