Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 500



Diệp Gia bi đeo bám cũng có chút khó chịu, nhưng chỗ nàng đang có chuyện quan trọng cần xử lý nên căn bản không có thời gian rảnh rỗi mà đi dây dưa với vị tiểu thư xinh đẹp này. Đi cùng người môi giới thăm quan liên tiếp ba gian cửa hàng, cuối cùng cũng quyết định chọn một gian của hàng có vị trí nằm giữa phố Tây. Diện tích phù hợp, vị trí cũng khá tốt, chỉ là giá cả vẫn hơi cao: "Trước hết cứ ngừng cửa hàng này lại hai ngày, ta ve cân nhắc thêm chút, hai ngày sau chắc chắn sẽ cho ngươi một câu trả lời."

Thông thường, người ta xem cửa hàng ít nhất cũng phải mất khoảng ba, bốn ngày, sau khi thăm quan một lượt còn phải so sánh đắn đo, phần lớn là không thể đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy được: "Phu nhân cứ trở ve cân nhắc thêm hai ngày, khi nào cân nhắc kỹ càng rồi, muốn đặt thuê, thì cứ đến chỗ môi giới tìm tiểu nhân."

Diệp Gia gật đầu, tạm biệt người môi giới ngay trước cửa hàng. Đang lúc chuẩn bị trở về, thì người tỳ nữ cản đường lúc nay lại đứng ngăn trước mặt Diệp Gia.

Lúc này không chỉ có tỳ nữ, vì sợ Diệp Gia không đến, đến người đánh xe cũng xuống xe đang đứng ngăn trước mặt Diệp Gia. Diệp Gia còn chưa kịp động đậy, đã có hai người đang đứng chắn phía trước nàng. Hai người Triển Lâm và Tư Nam đứng phía trước, khắp người toát lên khí tức không dễ chọc, dọa cho tỳ nữ kia trợn mắt sợ. Người đánh xe ngựa mặc dù biết một ít võ công nhưng rõ ràng là đã bị khí thế của Tư nam và Triển Lâm áp chế, lặng lẽ lùi lại một bước.

Cố Minh Hy vẫn luôn ngồi im trên xe không chịu xuống cuối cùng cũng không thể ngồi yên được, sau một lúc lâu, có một tỳ nữ khác vịn vào cánh tay, đỡ nàng ta bước xuống xe.

Cố Minh Hy mặc một thân váy thẳng màu hồng nhạt, đeo mạng che mặt, chỉ lộ một đôi mắt ra bên ngoài. Mái tóc đen được búi lên theo kiểu đọa mã kế*, giữa đôi lông mày còn vẽ điểm thêm một đóa hoa sen ba cánh. Nàng ta vịn tay tỳ nữ, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi tiến vê phía Diệp Gia, bàn vè vóc dáng, thì cao hơn một chút so với Diệp Gia. Chỉ qua một đôi mắt vẫn có thể thấp thoáng thấy được vẻ xinh đẹp được che giấu dưới tấm mạng che mặt.

*Kiểu búi tóc của phụ nữ cổ đại, búi tóc lệch sang một bên, xuôi xuống dưới.

"Ta là Cố gia Minh Hy," Sau khi dừng bước, thiếu nữ kia mới chậm rãi mở miệng, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, đặc trưng của các quý nữ thế gia: "Ta tin là Doãn An ca ca đã từng đề cập qua với ngươi về ta, ta chính là vị hôn thê thanh mai trúc mã* của Doãn An ca ca.

*Bạn thân từ thời thơ ấu.

Diệp Gia: "..." Thật sự là bị nàng đoán trùng rồi.

Hai người liên đứng đó mặt đối mặt với nhau, cũng may là cửa hàng nhà này đã đóng cửa. Nếu không đứng chắn ở cửa như vậy còn làm hỏng việc kinh doanh của nhà người ta.

Càng đến giữa trưa, mặt trời ngày càng chói chang. Ánh nắng của ngày hè như thiêu đốt mặt đất, một luồng hơi nóng dâng lên. Cố Minh Hy nói xong một hơi liên dừng lại, yên lặng chờ đợi Diệp Gia mở miệng. Nhưng nàng ta đứng đợi nửa ngày, Diệp Gia vẫn chỉ im lặng đứng nhìn nàng ta, không hề có một chút ý định lên tiếng đáp trả lại câu nói của nàng ta. Lông mày Cố Minh Hy nhăn lại, sắc mặt không còn bình tĩnh, thong dong nữa.

Tỳ nữ đứng bên cạnh Cố Minh Hy thấy chủ tử nhà mình không vui, lập tức lên tiếng trách mắng: "... Người phụ nữ nông thôn nhà ngươi, sao lại có thể vô lễ đến vậy? Không nghe thấy cô nương nhà ta đang nói chuyện với ngươi hay sao?”

Diệp Gia nhướng mày lên. Còn chưa kịp nói gì thì Hỷ Lai đã cười lạnh một tiếng: "Lời này của ngươi đúng thật là mắc cười, cô nương nhà ngươi là ai? Dựa vào đâu cô nương nhà ngươi hỏi thì phu nhân nhà ta phải trả lời? Hành xử như vậy mà còn có mặt mũi đi nói người khác cư xử vô lễ sao? Ta thấy chính các ngươi mới là người không biết phép tắc, quy củ!"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 501



Thường ngày Hỷ Lai nó cực kỳ ít, lúc ở Chu gia ngoài làm việc ra thì chính là lúc ăn cơm, luôn tạo cho người khác loại cảm giác ngây ngô. Vốn dĩ Diệp Gia luôn nghĩ rằng trong ba cô nương thì Thu Nguyệt là người mồm miệng nhanh nhẹn nhất, không ngờ Hỷ Lai nói tới nói lui lại rất có cá tính. Lời nói của nàng ấy khiến cho tỳ nữ kia tức đến đỏ mặt. Tỳ nữ chỉ thẳng tay vào mũi Hỷ Lai, cứ lặp lại "ngươi" hồi lâu, bị Cố Minh Hy trừng mắt lườm thì thay đổi sắc mặt, mặt đỏ tới tận mang tai lập tức ngậm miệng lại..

Cố Minh Hy lúc này có lẽ cũng đã nhìn ra Diệp Gia không phải là người dễ bị bắt nạt, hù dọa. Nàng ta mím chặt môi, tiến lên thi lễ một cái, rồi nói: "Vị tỷ tỷ này, chuyến này ta tới đây không hê có ác ý. Chỉ là trùng hợp An ca ca cũng ở đây thôi."

Diệp Gia nhìn nàng ta một lúc lâu, rồi nghiêng đầu thẳng thắn thở dài một hơi.

Nói thật thì Diệp Gia không giỏi đối phó với những kiểu người như Cố Minh Hy. Giống như mẫu thân của nguyên chủ, Diệp Tô thị, một người suốt ngày rưng rưng nước mắt, chỉ cần lỡ nói một câu nặng lời là như thể lê hoa đái vũ*, hễ nhìn thấy người như vậy là nàng sẽ tìm cách né tránh. Kết quả, vị cô nương này lại cực kì cố chấp, Diệp Gia đã cố ý biểu hiện sự từ chối rõ ràng đến vậy rồi, nhưng nàng ta vẫn kiên trì cứng đầu muốn đụng vào.

*Sự kiểu diễm của người con gái khi khóc.

"Tốt thôi." Diệp Gia mở miệng, tuy hiện tại trên người chỉ mặc mỗi bộ quần áo vải lanh thô nhưng dung nhân tuyệt trân lại khiến người khác phải xấu hổ: "Bây giờ ta nói cho ngươi biết, thì ngươi biết rồi thì có thể rời đi."

Cố Minh Hy đứng mặt đối mặt với Diệp Gia, lúc liếc nhìn nàng, mặc dù khuôn mặt bị che khuất sau tấm mạn che, nhưng vẫn vô thức nóng bừng lên. Diệp Gia thấy nàng ta sửng sốt, không thèm để ý nữa, cũng không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục dây dưa với nàng ta, lách qua mấy chủ tớ bọn họ đi về phía xe la.

Cố Minh Hy ngạc nhiên một lát, nàng ta nhanh chóng bước tới cản bước Diệp Gia: "Ngươi, ngươi như vậy là có ý gì?"

Hỷ Lai tay nhanh mắt lẹ đưa tay ra chặn lại, người Diệp Gia đã kịp bước lên xe. Nàng đứng trên xe quay đầu nhìn lại, quả nhiên, hai mắt của Cố Minh Hy đã có chút phiếm hồng. Nàng ta trừng lớn đôi mắt đang rưng rưng nhìn chằm chằm Diệp Gia như đang muốn chỉ trích: "Tỷ tỷ, không biết là ta có thể đến chỗ của tỷ ngồi chơi một chút được không? Hôm nay gặp mặt, thấy tỷ tỷ là người hiền hòa, nên muốn cùng với tỷ tỷ chạm đầu gối nói chuyện thật lâu*. Không biết tỷ tỷ có thấy tiện không?”

*Ngôồi gần nhau, trò chuyện thân mật, nói không hết lời.

"Không tiện."Diệp Gia cúi đầu nhìn nàng ta: "Còn nữa, ta không quên ngươi. Tiếng tỷ tỷ này ta không dám nhận. Tuy trong nhà ta có tỷ muội, nhưng đều là những cô nương lớn lên ở nơi thôn quê Bắc Đình. Nên cũng không có phúc phận dám xưng tỷ muội với Cố gia cô nương." "Ngươi!" Thị nữ của Cố gia chỉ tay vào người Diệp Gia.

Hỷ Lai bước tới tát một bạt tai vang to, đả thương người đó. Sau đó bước qua nàng ta trèo lên xe rồi đóng cửa lại.

Tư Nam và Triển Lâm cũng không thèm để ý đến bốn người chủ tớ vẫn đứng im ở trước cửa hàng kia, quất roi ngựa nhanh chóng lái chiếc xe la rời đi. Diệp Gia cau mày nhìn mấy bóng người ngày càng cách xa, trong lòng mơ hồ có chút buồn bực. Cảm giác này giống hệt như trong tay nàng đang cầm một cốc nước chè, thì bỗng nhiên bị một con ruồi bay vo ve trên miệng cốc vậy. Mặc dù không rơi xuống, nhưng chỉ cần thấy con ruồi cứ bay qua bay lại là trong lòng đã thấy khó chịu rồi.

Sắc mặt Diệp Gia vừa nay không được tốt lắm, Hỷ Lai lén quan sát biểu cảm của nàng, yên lặng không dám thở mạnh.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 502



Nàng ấy cẩn thận từng li từng tí như vậy, khiến Diệp Gia có chút dở khóc dở cười. Trước khi thành thân, Chu Cảnh Sâm đã từng đề cập đến Cố Minh Hy, tuy rằng thời gian quen biết nhau chưa lâu, nhưng nàng vẫn hiểu khá rõ tính tình của Chu Cảnh Sâm. Hắn thực thất là một người rất kiêu ngạo, căn bản còn không thèm phí lời nói dối về vấn đề này. Hắn đã sớm tỏ rõ thái độ, nên nàng cũng không nhất thiết phải cắn mãi không tha nữa.

"Không cần phải để tâm đến bọn họ." Diệp Gia không có tính bám chắt lấy chuyện cũ trong quá khứ không tha: "Đi một chuyến đến phân xưởng của Tô gia thôi."

Đã mất công ra ngoài chuyến này, thì nhất định đều phải giải quyết xong tất cả mọi chuyện. Kết thúc sớm chút nào thì sẽ được trở về sớm hơn chút đó. Tuy rằng bên phía trấn Đông Hương có người trông coi, nhưng Diệp Gia đã quen với việc tự mình làm chủ, nên khi vắng mặt một thời gian khá dài thì kiểu gì trong lòng cũng có chút bất an.

Tư Nam quay đầu xe la lại, đi đến đoạn giao nhau giữa phố Đông và phố Tây thì ngoặt vào phố Nam, và chạy về phía vùng ngoại ô.

Chiếc xe ngựa phía sau trông thấy xe la quay đầu thì cũng re theo, nhanh chóng bám sát phía sau. Triển Lâm ngoái đầu lại liếc nhìn, trông thấy chiếc xe ngựa vẫn theo sau với khoảng cách không xa không gần, bèn nhỏ giọng báo với Diệp Gia. Diệp Gia đang ngồi dựa vào thân xe nhắm mắt tĩnh dưỡng: "Không cần để ý đến nàng ta, thích thì cứ bám đuôi đi."

Khoảng mười lăm phút sau, xe la đã dừng lại trước cửa phân xưởng Tô gia. Tư Nam nhảy xuống xe gõ cửa, một lát sau, có một nam nhân trẻ tuổi ra mở cửa. Nhìn thấy Tư Nam cũng không biết là ai, sau khi nghe báo là người của Chu gia ở trấn Đông Hương, bên vội vàng khách sáo mời họ vào phòng. Nhóm người Cố gia đi theo phía sau trông thấy cả đoàn Diệp gia tiến vào trong viện tử này, bèn dừng xe ngựa tại đầu hẻm. Người tỳ nữ tên Hương Lan kia cau mày quan sát hồi lâu, cảm thấy nơi này không giống chỗ để ở cho lắm, liền sai người đánh xe lại gần gõ cửa tra hỏi.

Đến khi hỏi ra đây là một phân xưởng, sắc mặt của Cố Minh Hy lại một lân nữa tối sầm.

"Nữ tử quê mùa này là đang cố ý sao?" Hương Lan rất chướng mắt Diệp Gia, không thèm trang điểm cũng không biết sửa soạn cho bản thân, lôi thôi luộm thuộm đến nỗi khiến người khác không nhìn nổi: "Sợ cô nương nhà chúng ta gặp được thế tử gia, nên cố ý cắt đuôi cô nương nhà ta hả?"

"Hương Lan!" Một tỳ nữ khác đứng bên cạnh trợn mắt nhìn nàng ta: "Chủ tử, hay là đến chỗ Ngũ công tử trước để thu xếp một chút đi? Toàn gia tộc của thế tử gia còn chưa rửa sạch được oan khuất, nên chắc họ sẽ phải sống ở đây một khoảng thời gian khá dài, nếu như cô nương muốn gặp thế tử gia thì vẫn còn rất nhiều cơ hội, quả thực không cần thiết phải vội vã nhanh chóng đến vậy. Hơn nữa, cô nương cũng không biết rõ tình hình gân đây của thế tử gia như thế nào, gặp mặt nhau có khi cũng không vui vẻ gì. Không bằng cứ ổn định chỗ ở trước, rồi nghe ngũ công tử nói, ngũ công tử tới sớm hơn chúng ta một bước, đương nhiên là đã đến gặp thế tử gia trước rồi, cũng hiểu biết nhiều hơn về tình hình hiện giờ của thế tử gia. Đợi khi nào thu xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, rồi lại đến gặp, chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?"

Cố Minh Hy nghe xong thấy có lý. Ngước mắt nhìn thoáng qua cánh cửa phân xưởng được đóng kín, do dự một lát, rồi gật đâu: "Thôi vậy, về đi."

Diệp Gia cũng không thèm để ý xem bọn họ có rời đi hay không. Sau khi bước vào Tô gia, người nam nhân trẻ tuổi này liền dẫn các nàng đi gặp Tô Lâm. Diệp Gia dự định tiếp theo sẽ sản xuất các loại xà phòng thơm cao cấp, nên muốn thương lượng rõ ràng chuyện đặt hàng Sau này với ông ta.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 503



Tô Lâm đương nhiên là đồng ý, mua được hàng hóa càng tốt thì lợi nhuận mà ông ta kiếm được càng nhiều hơn. Chuyện tốt đưa đến tận cửa như này sao có thể từ chối được chứ.

"Chỉ là Tô đông gia, loại hương thơm đậu tằm quý giá cũng chỉ có mấy loại này thôi sao?"

Đúng là Diệp Gia đã gửi hàng đến Tây Vực, nhưng đổi một góc nhìn khác. Mỗi địa phương đều có hiện tượng vật quý vì hiếm, nên hàng hóa Tây Vực càng khan hiếm thì thì lại càng thêm trân quý. Nàng kinh doanh mấy loại xà phòng thơm mang hương vị của Tây Vực ở đây, nói không chừng còn không nổi tiếng bằng mấy loại mùi hương truyền thống quý báu của Đại Yên. Nếu đã chuẩn bị tinh thân muốn kiếm bộn tiền, thì Diệp Gia cũng không sợ phiên phức chuẩn bị thêm các mẫu hoa văn: "Hương Liệu truyền thống của Đại Yên có thể xông ra được mùi đậu tằm cao cấp hay không?"

"... Diệp lão bản nếu muốn thì cũng có thể đưa ra yêu cầu điều chỉnh theo đặc biệt."

Hương liệu được dùng ở chỗ Tô Lâm đều là những loại độc nhất của ông ta, được sản xuất tương đối đặc biệt. Nếu Diệp Gia muốn sử dụng mùi hương khác, ông ta có thể căn cứ vào phương thức điều phối để thay thế tương úng: "Tuy nhiên nếu điều chỉnh riêng biệt, thì giá cả sẽ bị thay đổi. Giá cả của mấy loại hương liệu quý báu Trung Nguyên kia có cao có thấp, giống như trâm hương, đàn hương, xạ hương, long não hương,... giá cá đều cao hơn một bậc."

Diệp Gia đương nhiên biết rõ có một số hương liệu giá cả cực kì đắt đỏ, có thể hiểu được: “Đó là chuyện thường tình, Tô đông gia cứ việc giám sát chặt chẽ.”

Có được câu nói này của Diệp Gia, Tô Lâm không còn lúi do từ chối nữa. Diệp Gia thương lượng lại thật cẩn thận với ông ta về phân lượng đậu tằm trong mỗi loại hương liệu khác nhau, sau khi xác định được tháng sản xuất thử nghiệm đầu tiên đã thành công ký kết một mối hợp tác làm ăn lâu dài, thế là chuyện này đã được giải quyết xong xuôi.

Sau khi giải quyết xong xuôi, Diệp Gia liền chuẩn bị ra về.

Tô gia có ý muốn mời Diệp Gia tới tửu lâu lớn nhất Luân Đài để dùng bữa, Diệp Gia mỉm cười uyển chuyển từ chối: "Chuyện dùng bữa thì không cần quá phiền toái đâu. Trong nhà còn có người đang chờ, nên sốt ruột muốn về nhà, chờ đến lần sau công việc kinh doanh tiến triển tốt, chúng ta lại hẹn dùng cơm."

Hai người đều là người sảng khoái, Diệp Gia đã nói như vậy, Tô Lâm liên không cố chấp muốn giữ người nữa.

Thời điểm Diệp Gia trở lại tiểu viện đã quá giờ thân, Lá gia trở lại tiểu viện thời điểm đã qua giờ Thân, đến canh giờ này sớm đã đói meo cả bụng. Tư Nam đến quán ăn đặt một bàn đồ ăn mang về, Diệp Giai chỉ tùy ý ăn vài miếng, rồi trở vê phòng vừa ngả đầu xuống ngủ thiếp đi. Chu Cảnh Sâm không có trong viện tử, chắc là đã đi ra ngoài có việc quan trọng rồi.

Ngủ một giấc ngon lành đến tận khi trời nhá nhem tối, cảm giác khuôn mặt bị ai đó chọc chọc, Diệp Gia chậm rãi mở đôi mắt đang dính chặt vào nhau ra. Trong phòng đã thắp đèn, cả người Chu Cảnh Sâm ướt đẫm, mái tóc cũng dính nước đang ngồi ở mép giường cúi đầu chăm chú ngắm nhìn nàng. Đèn đuốc chiến rọi lên đôi mắt hắn nửa sáng nửa ảo, những giọt nước chảy nhỏ giọt xuống theo những lọn tóc đen rối tung xõa sau lưng. Nước nhỏ xuống mặt Diệp Gia truyên đến một trận lạnh buốt, lạnh đến mức khiến nàng giật mình tỉnh dậy.

"Gia Nương, nàng tìm cửa hàng tình hình sao rôi? Có cần ta giúp gì không?”

Diệp Gia lau nước dính trên mặt, không nên lời nhìn hắn: "... Lại không lau khô tóc, chàng thật sự không sợ về già sẽ hay bị chứng đau nửa đầu à."

Chu Cảnh Sâm nghe nàng nói vậy thì không khỏi bật cười: "Vậy Gia Nương lau giúp ta đi."

Diệp Gia:

Nắm lấy chiếc khăn vải trong tay, rồi trùm lên đầu hắn, sắc mặt Diệp Gia không chút biến đổi mà lau tóc cho hắn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 504



Lúc này Chu Cảnh Sâm mới hỏi thăm Diệp Gia chuyện xảy ra vào ban ngày, đại khái nói là nếu cần một cửa hàng thì hắn vẫn có thể giúp một tay. Nếu cần nhân công và chưởng quầy, hắn cũng có thể sắp xếp được.

Một chiếc khăn vải đỏ quấn quanh mái tóc ướt nhẹp của hắn, chiếc khăn vải đỏ này khác cái buổi sáng Diệp Gia trông thấy. Cái người này không biết là vô tình hay là cố ý đây, thật sự đổi vật tùy thân của mình sang thành màu đỏ. Trong lòng Diệp Gia có loại cảm giác kỳ lạ, như thể nàng luôn đáp lại tất cả những lời Chu Cảnh Sâm nói, cho dù lúc nói nàng có vô ý thế nào đi chăng nữa.

"Cửa hàng thì tạm thời đã nhìn trúng một gian, nhưng giá cả có hơi đắt, nên vẫn chưa quyết định được." Diệp Gia khắc chế lại nội tâm: "Nhưng chưởng quầy và người làm thì vẫn chưa có. Nếu chàng có nhóm người nào, thì ta vừa hay đỡ mất công đi tìm người. Đúng rồi, hôm nay ta gặp phải một người hết sức kỳ lạ."

"Hả?" Diệp Gia hiếm khi nhở vả, Chu Cảnh Sâm đương nhiên biết cách tìm người. Tuy nhiên hắn càng để ý đến câu nói cuối cùng của Diệp Gia hơn: "Người kỳ lạ?"

"Ừ"

Thế là Diệp Gia kể hết rõ ràng đầu đuôi câu chuyện gặp phải Cố Minh Hy. Nàng không hề cố ý thêm mắm dặm muối, chỉ thành thật kể lại toàn bộ tình huống. Nói xong, nàng liếc nhìn Chu Cảnh Sâm, mỉm cười: "Người quen cũ vượt ngàn dặm xa xôi tìm đến, trong lòng tướng công có thấy vui sướng không?"

"Vui sướng?" Chu Cảnh Sâm cau mày.

Diệp Gia chớp mắt.

Chu Cảnh Sâm không nói gì, lông mi cụp xuống che khuất nửa tâm mắt, trên mặt không xuất hiện một chút kinh ngạc nào.

Diệp Gia đã sớm đoán trước được Chu Cảnh Sâm sẽ có biểu hiện gì, hoài niệm cũng tốt, thẫn thờ cũng được, đều rất bình thường. Dù sao cũng là thanh mai trúc mã từng có hôn ước, trái lại không ngờ tới sắc mặt hắn lại thành ra như này khi nghe được tin Cố Minh Hy tìm đến tận đây.

"... Không có gì." Chu Cảnh Sâm cong ngón tay trở lại giơ lên xoa xoa môi dưới: "Co chút kỳ quái."

Trái tim Diệp Gia bỗng ngừng đập. Chớp chớp mắt, lý trí Diệp Gia dần khôi phục lại. Nàng nhớ lại đủ loại chuyện kể từ sau khi Cố Minh Hy xuất hiện, rồi chợt phát giác ra sự trì trệ của mình.

Cố Minh Hy lại cũng không phải người nắm quyền có tin tức linh thông của Cố gia, mà chỉ là mọt thiếu nữ khuê các kiều diễm xinh đẹp, sao nàng ta có thể nắm được phủ Đô hộ Bắc Đình có những thành trì, thị trấn nào, còn có thể chỉ điểm cho Chung Thanh đến trấn Đông Hương để tìm tới Chu Cảnh Sâm? Lúc trước Diệp Gia đã linh cảm chuyện này có gì đó kỳ quái, nhưng lại vì bản thân đối với Cố Minh Hy có chút cảm xúc vi diệu nên liền vô thức không để tâm đến chuyện này nữa.

Hai người liếc nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm biết Diệp Gia cũng đã nghĩ đoán được ra.

Thực ra hắn dự đoán đến rất nhiều chuyện. ngoại trừ việc Chung Thanh nhận được chỉ dẫn của Cố Minh Hy tìm đến một chuyến, thì chuyện Cố Minh Dực đi theo đoàn người của triều đình đến đây là một việc vô cùng trái với lẽ thường. Trên thực tế, Cố gia không hề thanh lưu, trung lập như vẻ bề ngoài. Bên ngoài Cố Minh Dực là một công tử bột nhàn hạ, không quan tâm đến mọi chuyện trên đời. Nhưng thực chất, gia chủ Cố gia cực kì coi trọng hắn ta, hắn ta tìm đến tận đây để gặp hắn, ra vẻ thân cận, mục đích là gì, không khỏi khiến người ta sinh lòng nghi ngờ.

Ngoài ra, thái độ tình nguyện cống hiến toàn bộ sức lực trong khả năng để trợ giúp hắn làm việc lớn của Cố Minh Dực, không hề đồng nhất với hành vi muốn phủi sạch quan hệ của Cố gia trước đây. Như vậy, Chu Cảnh Sâm chỉ cảm thấy như bị kim chích sau lưng”.

*Mô tả sự lo lắng, đứng ngồi không yên.

"Gia Nương, kế hoạch 10 ngày sau đi Ký Châu đã vạch ra trước đó sẽ được đẩy lên trước thời hạn." Chu Cảnh Sam trâm ngâm một lát rồi nói: "Ngày mốt ta sẽ lên đường."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 505



Diệp Gia sững sờ, vô thức nắm lấy cổ tay đang đặt ở mép giường của hắn hỏi: "Tại sao lại phải đi gấp thế?"

"Đội quân áp giải Tái Lợi Khắc bị đánh lén ở Ký Châu. Tái Lợi Khắc suýt chút nữa thì trốn thoát được, tuy rằng đã bắt lại được ở Ngọc Môn, nhưng cũng thương vong không ít. Nếu Tái Lợi Khắc chạy thoát được, thì Đột Quyết sẽ lấy đó làm cái cớ để gây khó dễ. Bây giờ chỉ còn cách mau chóng áp giải hắn ta trở về, tránh đêm dài lắm mộng*". Chu Cảnh Sâm tóm tắt ngắn gọn lại tình hình: "Sáng sớm ngày mốt ta phải lên đường rồi, không thể trì hoãn thêm nữa. Chỉ là có mỗi mình nàng ở lại đây khiến lòng ta thấy khá bất an. Còn cần phải ở lại Luân Đài thêm mấy ngày nữa thế? Nếu như là việc không qua quan trọng, thì trước hết cứ để Tư Nam và Triển Lâm hộ tống nàng về trấn Đông Hương trước được không?"

Nếu như là ở trấn Đông Hương, thì Chu Cảnh Sâm đương nhiên sẽ không phải lo lắng cho an nguy của Diệp Gia. Suy cho cùng, trấn Đông Hương hay thậm chí là cả khu vực huyện Kashgar đều nằm trong tâm kiểm soát của hắn, nhưng ở Luân Đài lại không giống như vậy. Bên phía Luân Đài tốt xấu lẫn lộn, cũng không nắm rõ được tình hình. Một khi Chu Cảnh Sâm rời khỏi, trong tâm trí sẽ không thể ngừng lo lắng cho Diệp Gia.

"Ngày mốt đã phải đi rồi? Gấp đến vậy thật sao?" Sao tình hình lại ngày càng có biến động vậy?

"Các quan binh áp giải lần trước đều bị đánh lén, thương vong rất nghiêm trọng, bây giờ chỉ có thể dừng chân tại trong thành Ngọc Môn. Nếu đám người kia ngóc đầu quay lại, sợ là muốn bắt lại như lần trước cũng không hề dễ dàng gì." Chu Cảnh Sâm thở dài một hơi: "Bên phía ta chạy đến tiếp ứng, đương nhiên là càng nhanh càng tốt rồi."

"Như vậy à..." Diệp Gia dừng lại đôi lay đang lau tóc, cúi đầu suy tư một lát, không khỏi cân nhắc trong lòng.

Kỳ thật nàng đến Luân Đài là vì có hai chuyện. một việc đương nhiên là muốn đặt mua cửa hàng, còn một việc khác là muốn nhập mặt hàng đậu tằm. Thuê mặt bằng không chỉ đơn thuần là thuê cửa hàng và tuyển chọn chưởng quầy đắc lực cùng với đội ngũ nhân công. Diệp Gia có dự định sử dụng một vài mánh khóe quảng cáo để tiếp cận thị trường trước khi chính thức mở cửa kinh doanh. Thế nhưng hiện tại, Lê Hoa cao vẫn đang trong quá trình sản xuất, nên vấn đề này không thể nhất thời vội vã được: "Ừ, đã chọn được cửa hàng rồi, nhân công cũng đã tuyển xong, mấy chuyện còn lại để sau này xử lý nốt cũng không muộn. Ngược lại là chàng đấy, ngày mốt phải đi rồi, có phải nên chuẩn bị trước cái gì không?"

"Ta đây mang theo tâm lý nắm chắc, nàng không cần phải lo lắng." Chu Cảnh Sâm nghe thấy Diệp Gia nói vậy, thì trong lòng mới yên tâm.

Ở kiếp trước, Chu Cảnh Sâm không hề biết cảm giác nóng ruột nóng gan là như thế nào, cho dù là mẫu thân ruột thịt và chất nữ, hắn vẫn có thể tập trung làm việc mà không hề bị phân tâm. Nhưng đời này lại có bóng dáng của Diệp Gia, hắn luôn lo lắng rằng nàng sẽ làm ra hành động liều lĩnh, hay gặp phải chuyện gì xấu hoặc không tự bảo vệ được chính mình. Rõ ràng biết rõ là Diệp Gia không phải một nữ tử bình thường, cũng là một người có cảnh giác cao độ, nhưng chỉ là hắn không thể buông bỏ được mối bận tâm này thôi.

Trong lúc hai người nói chuyện, Diệp Gia cũng đã lau khô tóc cho Chu Cảnh Sâm. Sau khi buông tấm khăn vải xuống, Diệp Gia cũng thuận tiện đứng dậy rời khỏi giường.

Nàng về nhà từ lúc chiêu liền nằm xuống ngủ thiếp đi, quả thực còn chưa tắm rửa. Diệp Gia là một người mắc bệnh thích sạch sẽ, buổi tối nếu không tắm rửa thì sẽ luôn cảm thấy cả người ngứa ngáy khó chịu. Chu Cảnh Sâm trông thấy động tác của nành, liền đoán ra ngay là nàng đang muốn đi tắm, bèn đứng dậy giữ nàng lại nói: "Gia Nương nàng ngồi đây đi, để ta đi ra sau bếp xách nước cho nàng."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 506



Phòng ngủ chính của tiểu viện tử này có vách ngăn phòng làm đôi, ngoại trừ phòng trong và gian ngoài ra, thì trong cùng còn có một phòng tắm nhỏ được tách ra bằng vách ngăn. Bên trong đó bày biện một cái thùng tắm, mấy ngày sống ở Luân Đài, mỗi tối Chu Cảnh Sâm đều tắm rửa ở đây. Tuy nhiên hắn không cần dùng đến thùng tắm, cái thùng tắm này là đặc biệt chuẩn bị cho Diệp Gia. Khăn vải dùng để lau người cũng được bày biện khá chỉnh tê, được Chu Cảnh Sâm sử dụng: "Cứ dùng tạm đồ của ta trước vậy."

Nếu hắn đã muốn làm vậy, thì tất nhiên Diệp Gia sẽ không từ chối.

Nàng thành thật quay lại ngồi xuống bên giường, suy nghĩ chút chuyện liên quan đến cửa hàng. Nếu sốt ruột đưa ra quyết định, vậy thì cũng không cần xem thêm hai nhà khác làm gì nữa. Chủ yếu là do chưa làm được khảo sát để tìm hiểu rõ ràng hơn ve mức độ tiêu dùng ở Luân Đài, nên Diệp Gia cũng không dám chắc Lê Hoa cao có thể kiếm về đủ lợi nhuận để chống đỡ cho khoản chi phí thuê mướn hay không.

Trong khi nàng đang mải suy nghĩ, Chu Cảnh Sâm cứ đi ra đi vào chuẩn bị nước.

Khi người quay lại trong phòng gọi Diệp Gia một tiếng, Diệp Gia mới cau mày tiến vào phòng tắm. Nàng vẫn đang mải suy nghĩ vài chuyện, nên không hề chú ý đến Chu Cảnh Sâm bảo nàng vào tắm rửa, mà nàng lại không hê đứng dậy mà chỉ ngồi ngay ngắn chờ đợi trong phòng. Chờ đến khi Diệp Gia cảm thấy ánh nến trong phòng tắm quá tối, quần áo mới cởi được một nửa di ra thì thấy hắn đang ngồi ngay ngắn ở cái bàn sách cạnh cửa sổ liên sững sờ: "Tướng công, ta muốn đi tắm”"

Ừ." Chu Cảnh Sâm đang một tay cầm sách, một tay bưng cái bát không biết đựng thứ gì bên trong lên miệng uống, giương mắt lên khỏi cái bát hỏi: "Sao vậy?"

Trong không khí tràn ngập một mùi thuốc đắng chát, sao cái mùi này vừa hăng mũi lại vừa quen thuộc đến vậy.

Diệp Gia không nói nên lời, xương cụt thấp thoáng bắt đầu tê dại: "Vào tình thế gấp rút như hiện giờ mà chàng không thể nghĩ đến việc gì khác được sao? Chẳng hạn như nghĩ xem nên chuẩn bị một số thứ hữu dụng?"

Chu Cảnh Sâm: "... Đây không phải là ăn một bữa cơm canh nóng hổi trước khi đi hay sao."

Diệp Gia: ˆ....

Diệp Gia liếc qua quyển sách trên tay của hắn, khá lắm, là Duy Ma Cat Kinh).

Nghĩ đến cuốn £ Hoa Nghiêm kinh) trong nhà kia, nàng giơ tay vò qua vò lại đống quần áo vừa mới cởi ra, vò thành hình quả bóng rồi ném về phía nam nhân này. Quần áo kêu một tiếng lạch cạch rồi trải ra trên bàn, Diệp Gia sải bước đứng trước mặt Chu Cảnh Sâm, đứng từ nhìn cao nhìn xuống hắn. Trong bát thuốc của hắn chỉ còn sót lại một chút cặn bã, Diệp Gia cầm lấy cuốn sách trong tay hắn nói: "Ta xem một chút, lại đang đọc cuốn kinh Phật gì..." Khẽ lật trang sách, quả nhiên lại là một cuốn sách khác. Diệp Gia cúi đầu xem xet《 Thái công lục thao 》.

Diệp Gia:

"Sao vậy?" Chu Cảnh Sâm đột nghiên trông thấy bộ dạng hung hổ xông tới của nàng, lật ra hai trang sách, kết quả là nửa chừng lại lộ ra dáng vẻ nhụt chí, trong ánh mắt lại hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Sách của ta có vấn đề gì à?"

Diệp Gia: "... Đang yên đang lành đi đọc é Thái công lục thao 》. Chàng bọc vỏ bìa kinh Phật bên ngoài làm cái gì?"

"Không được sao?" Chu Cảnh Sâm mỉm cười một cách nhã nhặn: "Ta có thói quen như thế từ xưa giờ, từ nhỏ ta đã làm như vậy rồi, không sửa được nữa."

"..." Diệp Gia thực sự là bị hắn chọc cho tức muốn chết, người này là cố ý sao? Chẳng lẽ không hay biết đến cuốn sách ở nhà kia đã bị nàng thay đổi, nàng sẽ đến tìm hắn để gây gổ, nên cố ý làm ra một màn này hay sao? Chu Cảnh Sâm, cái người này rõ ràng là cố ý mà? Chắc chắn là cố ý?

Chu Cảnh Sâm trông thấy nàng tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng lên, ý cười nơi đáy mặt trực tiếp trà ra khắp khuôn mặt: "Hình như Gia Nương đang rất tức giận đúng không?"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 507



"Không có," Diệp Gia lặng lẽ trả cuốn sách lại cho hắn, nắm lấy một bàn tay của hắn đặt vào trong lòng bàn tay còn lại của hắn nói: "Chỉ là bỗng phát hiện ra chàng hình như cũng không cứng nhắc đến vậy."

Chu Cảnh Sâm ngồi ngay ngắn trên ghế, vẫn giữ nguyên bộ dạng quân tử bát phong chẳng đông*, nụ cười nơi khóe miệng cũng dần trở nên tà mị và xu nịnh. Hắn chậm rãi gấp cuốn sách lại, đặt gọn gàng trên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Diệp Gia; "Ta không cứng nhắc, chỉ là hầu hết thời gian thường lười pha trò mà thôi."

*Tám gió thổi không bị lay động.

Diệp Gia trợn tròn mắt liếc nhìn hắn: "... Nói như vậy là do ta có được phúc đức ba đời rồi?"

Chu Cảnh Sâm không nhịn được khẽ cười một tiếng: "Không, là ta có phúc ba đời."

Không thể phủ nhận, ngày hôm nay gặp phải Cố Minh Hy đã làm tâm trạng của Diệp Gia bị phủ lên một tầng u ám. Tuy rằng người này cũng chẳng làm được gì, nhưng thực sự tồn tại so với trong tưởng tượng thì còn khiến người ta phiên chán hơn. Khi định thần lại, Chu Cảnh Sâm đã đứng dậy. Cúi đầu nhẹ nhàng vuốt gọn mái tóc rối trên trán, rôi cúi người xuống áp môi lên trán nàng. Trên mặt Chu Cảnh Sâm nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng, lời nói cũng có chút bất đắc dĩ: "Du sao cũng phải cố gắng thêm chút nữa, để khắc ghi bóng dáng của ta trong lòng Gia Nương nhiều thêm chút."

Vừa dứt lời, mặt mũi Diệp Gia lập tức đỏ bừng lên.

"Gia Nương," Chu Cảnh Sâm ôm lấy nàng, nghiêm túc nói: "Mặc kệ nguyên nhân Cố gia bỗng nhiên tìm đến ta lúc này là gì, tóm lại cũng không phải chuyện tốt. Nếu như người Cố gia không gặp được ta mà đến tìm nàng, thì nhớ kỹ, không cần để tâm đến."

Hắn dặn dò một cách trịnh trọng đến vậy, Diệp Gia lập tức như nghe thấy tiếng lòng mình: "Ta biết rồi."

Gật gật đầu, Diệp Gia liếc mắt nhìn hắn: "Đúng rồi, ta muốn đi tắm rửa, chàng không di ra ngoài sao?”

"Ra ngoài làm gì?" Chu Cảnh Sâm uống cạn nốt chút nước còn sót lại dưới đáy bát nói: "Ta nam trên giường đợi nàng."

Đương nhiên lại là một phen tiểu biệt thắng tân hôn*, giày vò đến tận canh ba sáng sớm mà cái người này vẫn không tình nguyện buông tay.

*Xa cách lâu ngày gặp lại còn nhiều cảm xúc hơn cả đêm tân hôn

Người này nhìn bê ngoài thì thanh tâm quả dục*, nhưng vừa lên giường liên sẽ cực kỳ tham lam. Quả thực là chưa từng thấy người nào tham lam đến vậy, đương nhiên Diệp Gia cũng chỉ biết mỗi hắn, không biết những nam tử khác có phải cũng như thế hay không. Lần nào Diệp Gia cũng lo lắng hắn cứ náo loạn cả đêm như vậy sẽ bị đột tử. *Lòng thanh thản, tâm hồn trong sách.

Điểm Điểm cứ cào cửa vù vù ở bên ngoài, nam nhân này đến đêm là khóa hết tất cả các loại của lại. Ban ngày Điểm Điểm chạy ra ngoài đến hơn nửa đêm mới thèm về, chạy vòng quanh phòng một lượt cũng không tìm thấy cửa để vào. Hai móng vuốt càng không ngừng cào lên cửa, nhưng căn bản là không vào được, gấp đến mức ở bên ngoài sủa ngao ngao gọi. Bị Chu Cảnh Sâm gọi tên mắng cho một tiếng trong lúc đang cấp bách thì mới dừng kêu to, lẩm bẩm nằm co quắp ngủ ở cạnh cửa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hỷ Lai sắc mặt đỏ bừng đi ngang qua phòng ngủ chính, đều là nghiêng người đi ngang qua. Lò nước bên trong đã đun được mấy lần nhưng vẫn không thấy phòng chính mở cửa.

Mặt trời đã lên cao, lúc Diệp Gia đi từ trong phòng ra là cũng sắp đến giờ ăn trưa. Vốn dĩ đã hẹn là hai ngày sau quyết định cửa hàng, nên Diệp Gia dự định chiều nay sẽ đi giao tiền rồi cầm khế đất về. Việc thuê gian cửa hàng đó có quá nhiều hạn chế, Diệp Gia suy tư một hồi rồi quyết định nên mua lại.

Vội vàng ăn uống một chút, lúc Diệp Gia chuẩn bị đi ra ngoài thì bị Chu Cảnh Sâm từ trong thư phòng đi ra gọi lại: "Để ta đi cùng nàng một chuyến."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 508



Diệp Gia trông thấy hắn tinh thần sảng khoái, môi hồng răng trắng thì trong lòng không nuốt trôi cục tức, mỗi lần làm chuyện kia xong, nàng luôn có cảm giác, cái tên Chu Cảnh Sâm này như thể hút cạn hết tinh khí của nàng để bồi bổ cho bản thân hắn.

"Hôm nay chàng không bận bịu gì sao?" Trong lòng Diệp Gia đang âm thầm mắng hắn.

"Ngày mai phải đi rồi, nên hôm nay đương nhiên sẽ ở nhà chuẩn bị sẵn sàng." Chu Cảnh Sâm đi thay bộ quần áo khác rồi đi theo đến, hai người cùng nhau lên xe la.

Hai người trực tiếp đi đến chỗ môi giới, tìm người hỏi han một chút về cái người môi giới ngày hôm qua.

Chu Cảnh Sâm chỉ là đi đến quầy hàng bên cạnh, gõ một cái xuống bàn, rồi lại lấy ra một con dấu đặt lên trên mặt tủ. Người quản sự ngồi ở phía sau quây trong cửa hàng môi giới vốn còn đang cau mày, không biết người đến là ai, khi nhìn thấy con dấu thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn ta nhanh chóng buông bàn tính và sổ sách trong tay xuống, tự mình tiến tới phục vụ. Ra lệnh cho người làm dâng trà lên, còn có ý dò hỏi xem không biết hai người họ đến đây chuyến này là có việc gì.

Nghe nói là muốn mua cửa hàng, đã cùng người đi xem mặt tiên cửa hàng xong rồi. Lúc này quản sự lập tức sai người làm chạy đi tìm người đó, rất nhanh đã gọi được người môi giới đó đến đây. Sau khi người môi giới chạy đến, quản sự và người môi giới bàn bạc với nhau một lát, cuối cùng đặc biết ép mức giá xuống thấp nhất.

Diệp Gia nhìn thoáng qua con dấu kia, cũng không hề mạnh miệng đòi hỏi giá thị trường bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu. Sảng khoái trả tiền theo mức giá thấp nhất, đồng thời còn chưa đầy một canh giờ sau đã lấy được khế đất, cũng chuẩn bị đi đến quan nha trình giấy tờ.

Cho dù đã được tính giá thấp nhất, nhưng một gian cửa hàng có diện tích 150m2 cũng đáng giá hơn 300 lượng. Nhưng mức giá này vẫn rẻ hơn rất nhiều so với bên phố Đông. Các cửa hàng bên phố Đông chào giá mới thật sự là sư tử đại khai khẩu*.

*Ðưa ra giá cả rất cao, đắt cắt cổ.

"Cuối cùng cũng giải quyết xong." Diệp Gia nhét tờ khế ước đất vào trong ngực, lẩm bẩm nói với Chu Cảnh Sâm một câu: "Chỉ mất một hai ngày đã giải quyết xong, ta luôn cảm thấy có chút bất an. Tướng công, chàng nói xem có phải là ta quyết định qua loa quá rồi không? Hẳn là nên đi thăm quan thêm vài ba gian nữa?”

"Tìm cửa hàng thì chỉ cần có vị trí không tệ là được," Chu Cảnh Sâm mỉm cười nói: "Hơn nữa hai bên cũng đã tiền trao cháo múc rồi, không thể đổi ý được nữa."

Diệp Gia: "... Được thôi."

Hai người thâm thì với nhau, đang chuẩn bị đi về, thì có một đoàn người bước vài cửa hàng môi giới. Hai tên cầm đầu liếc nhìn Chu Cảm Sâm như con hạc lẫn giữa bay gà, trong đó, Cố Minh Hy ngẩn ngơ thật lâu, sau đó lập tức hất văng cánh tay đang đỡ mình của người hầu ra mà lao vọt về phía hai người. Chu Cảnh Sâm sợ người từ bên ngoài đi vào đụng phải Diệp Gia nên vô thức đưa tay ra chắn trước người Diệp Gia. Xoay mặt lại, hàng mi như lông qua cup xuống che khuất đôi mắt, đôi lông mày nhíu chặt lại.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Cố Minh Hy lập tức rưng rưng.

Nàng ta mím chặt môi, có hơi luống cuống lại pha thêm chút tủi thân. Yên lặng một lúc, rồi mới mở miệng gọi một tiếng thân thiết: "Doãn An ca ca."

Chu Cảnh Sâm liếc nhìn nàng ta, mi mắt cụp xuống, nụ cười thoải mái nơi khóe miệng dần dần nhạt đi. Hắn nghe thấy tiếng gọi cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái, đối với người đột nhiên lao vọt đến trước mặt mình không hề có cảm xúc vui sướng càng không thấy ngạc nhiên, mà chỉ thản nhiên, vô cảm đáo lại một tiếng: "Ừ""

Cả đám người Cố Minh Hy, những lời đang định nói ra đều bị nghẹn lại trong cổ họng, bốn phía bỗng nhiên im ắng tĩnh mịch.

Diệp Gia:
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 509



Tình cảnh trong nháy mắt có chút ngưng trệ, nước mắt Cố Minh Hy tuôn rơi không ngừng, những nỗi lòng muốn bày tỏ liền theo đó nghẹn lại trong cổ họng.

Nếu Chu Cảnh Sâm nổi giận hoặc là ngạc nhiên vui mừng, thì bọn hộ đều sẽ có biện pháp đối phó. Dù sao trước khi đến đây cũng đã lường trước được muôn vàn tình huống xảy ra cần đối mặt, nhưng không ngờ tới Chu Cảnh Sâm lại không có chút phản ứng nào đối với sự xuất hiện của bọn họ. Tuân cảnh sâm nếu là nổi giận hoặc là kinh hỉ, bọn hắn đều có biện pháp ứng đối. Thế này làm người của Cố gia vô cùng xấu hổ, Cố Minh Dực ngay lập tức cảm thấy hóc búa. Nếu như Chu Cảnh Sâm đói với Cố Minh Hy không có chút đối đãi đặc biệt nào, có lẽ Cố gia khó có thể đột phá nổi lớp phòng ngự của Chu Cảnh Sâm, khó được hắn tín nhiệm.

Cố Minh Dực âm thầm liếc mắt ra hiệu với Cố Minh Hy, hy vọng Cố Minh Hy có thể nghĩa ra cách giải quyết.

Nhưng mà Cố Minh Hy nào có nghĩ ra được biện pháp nào?

Nàng ta chỉ ngơ ngác chăm chú ngắm nhìn Chu Cảnh Sâm, hoàn toàn không hề chú ý đến ánh mắt ra hiệu của hắn ta. Không những không thấy, nàng ta còn dời ánh mắt xuống phía dưới, rơi xuống bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay Diệp Gia của Chu Cảnh Sâm trong phút chốc toàn thân như thể bị sét đánh trúng. Cố Minh Hy không thể hiểu nổi, người từ xưa đến nay lạnh lùng như băng như Chu Cảnh Sâm tại sao lại có thái độ gần gũi thân mật đến vậy với một phụ nữ thôn quê?

Tuy nói dung mạo của người trước mặt này quả thực không tệ, nàng ta dùng ánh mắt bắt bẻ để đánh giá cũng không dám nhận mình xinh đẹp hơn Diệp Gia. Nhưng trong tâm Cố Minh Hy vẫn cảm thấy rằng mỹ nhân đâu phải chỉ cần có vẻ bề ngoài, nữ nhân thôn quê thì vẫn chỉ là đồ quê mùa mà thôi!

Diệp Gia bị Cố Minh Hy trừng mắt nhìn chằm chằm cũng không nỗi cáu, chỉ nhướng một bên lông mày lên, lắng lặng đấu mắt với nàng ta.

Cố Minh Hy vội vàng cúi đầu xuống. Khóe miệng hạ xuống méo mó, tựa như muốn bật khóc.

Chu Cảnh Sâm không hề có lấy một chút biểu cảm động lòng, thậm chí còn lộ ra mấy phần mất kiên nhẫn. Người Cố Gia tỏ ra thân thiết như vậy hết sức khó xử. Chu Cảnh Sâm quả thực không có kiên nhẫn, cúi đầu xuống khẽ nói với Diệp Gia một câu: "Đi thôi Gia Nương."

Diệp Gia nhìn lướt qua Cỗ Minh Dực.

Bốn mắt chạm nhau, đây là lần đầu tiên Cố Minh Dực thấy rõ khuôn mặt của Diệp Gia. Dung mạo xinh đẹp hiếm thấy, mặt mày thanh cao, chín chắn, thần thái điềm tĩnh mà thong dong. lân thứ nhất thấy rõ ràng lá gia khuôn mặt. Mặc dù trên người chỉ mặc một bộ quần áo vô cùng giản dị, nhưng lại không hề sợ hãi, rụt rè như hắn ta đã tưởng tượng.

Cố Minh Dực thoáng giật mình, Diệp Gia cũng đã thu hồi lại ánh mắt, Chu Cảnh Sâm che chở nàng ra ngoài.

Thái độ của hai phu thê như vậy khiến cho Cố Minh Dực không thể tiếp tục giữ vững dáng vẻ được nữa. Thực ra, hắn ta đã tới Luân Đài được hơn 10 ngày, tuy rằng mới liên hệ với Chu Cảnh Sâm khoảng 3,4 ngày gần đây, nhưng lần nào cũng bị từ chối.

Cẩm thấy tình hình không ổn, lập tức nhếch miệng tiến lên phía trước ngăn cản: "Doãn An, nhắc đến mới nhớ, lần trước gặp mặt vẫn chưa có cơ hội chào hỏi đệ muội đàng hoàng, thật là thất lễ. Không bằng bây giờ ta tự mình làm chủ, đến Ngọc Mãn Lâu ngồi một lát có được không? Vừa hay ngươi và Minh Hy đã lâu ngày không gặp, từ khi phủ nhà ngươi xảy ra chuyện đến nay, Minh Hy vẫn luôn không ngừng thấp thỏm nhớ mong ngươi. Bây giờ còn cố ý chạy ngàn dặm xa xôi đến đây, dù thế nào cũng nên ngồi xuống ôn lại chút chuyện cũ..."

Cố Minh Dực đứng chắn trước mặt, Chu Cảnh Sâm dần dần có hơi khó chịu. ngăn tại đằng trước, tuần cảnh sâm dần dần có chút không vui.
 
Back
Top Bottom