Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 490



Giọng nói không thể quen thuộc hơn, không biết từ bao giờ Chu Cảnh Sâm đã đi tới.

Lúc này hắn đang ở cách đó không xa, cả người mặc trường bào màu trắng, mái tóc đen cài trâm gỗ cưỡi tuấn mã. Thấy Diệp Gia nhìn sang, sắc mặt lạnh lùng khó gần như băng của hắn lập tức tan biến. Cạnh hắn còn có một cái xe ngựa đang dừng lại, xe ngựa vừa sa hoa vừa rộng rãi. Cửa sổ trước mặt Diệp Gia được vén ra, một người trong xe cau mày nhìn ra ngoài: "Nữ tử này là người sẽ ở chung phòng với ngươi à?"

"Không phải người ở chung phòng." Chu Cảnh Sâm nhìn hắn ta, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: "Là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng."

Người kia câm nín, không biết nên nói gì, Chu Cảnh Sâm cũng không thèm để ý tới hắn ta nữa. Nhẹ nhàng nới lỏng dây cương đi tới gan Diệp Gia, thành thạo nhảy từ trên ngựa xuống. Sau đó gõ gõ cửa xe.

Diệp Gia thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn hắn, nàng cạn lời nói: "... Ta thấy chàng rồi, chàng còn gõ cửa làm gì?"

Bốn mắt nhìn nhau, khoé mắt Chu Cảnh Sâm cong lên: "Vậy sao nàng không ra?"

Chưa nói đến Chu Cảnh Sâm thể hiện quá dịu dàng, mọi người xung quanh đều im lặng được phen mở rộng tâm mắt, như thể hành động này của Chu Cảnh Sâm là không được bình thường. Sau đó cửa xe được mở ra, Diệp Gia vừa mới nhoài người ra khỏi cửa xe đã bị Chu Cảnh Sâm đưa tay ra bắt, không biết xấu hổ ôm eo nàng am xuống dưới.

Diệp Gia ngơ ngác nhìn động tác của hắn, tới khi tỉnh táo lại đã được hắn đặt lên lưng ngựa.

Diệp Gia: "2

Chu Cảnh Sâm nhảy lên lưng ngựa ngồi phía sau nàng. Hai tay tự nhiên vòng qua eo nàng câm dây cương, cả người quấn quanh nàng như đang nhốt nàng trong ngực. Mặt người trong xe ngựa như đất hạn, cả người rã rời nhìn chằm chằm Diệp Gia, trong ánh mắt đầy sự nghi ngờ và dò xét nhìn nàng. Dường như không thể hiểu nổi người lạnh lùng như Chu Cảnh Sâm sao có thể thân thiết với nữ tử như vậy.

Diệp Gia cảm nhận được ánh mắt của người đó nên ngạc nhiên quay qua phía sau hỏi: “Người kia là ai vậy?”

"Người quen cũ ở Yên Kinh."

"Quen biết cũ?" Diệp Gia nhíu mày: "Người Cố gia?"

"Ừm." Chu Cảnh Sâm dùng ống tay áo rộng thùng thình che nửa người Diệp Gia lại, hơi xoay người ngăn chặn những ánh mắt đang nhìn trộm. Giọng nói trâm thấp nhưng nghe rất rõ: "Không cần quan tâm đến hắn ta, là người ngoài thôi."

Diệp Gia nhướng mày, Chu Cảnh Sâm lại cười: "Gia nương nàng phải nhớ kỹ, trừ khi là người ta chủ động dẫn tới gặp nàng, nàng mới cần chú ý tới. Những người không quan trọng nàng cứ việc đối đãi tùy tâm trạng."

Tới nay Chu Cảnh Sâm cũng chỉ lĩnh về một vài người, một người là Liễu Nguyên, Quách Hoài, Trát Ba Đồ, Tôn Ngọc Sơn, còn người còn lại là Trân Thế Khanh.

Hắn lại nói hết sức kiêu ngạo, nghe như không xem ai ra gì. Nhưng Diệp Gia rất thích.

Diệp Gia nở nụ cười công nghiệp: "Đây là chàng nói?"

Chu Cảnh Sâm giật dây cương, con ngựa hí vang. Hắn cười nhẹ: "Ừm, ta nói."

Vào tháng năm tiết trời đã dần nóng lên, mặt trời chiếu rọi khắp nơi. Một trận gió nổi lên, ngày chiếu vào đại địa. Một cơn gió nổi lên, liền có một luồng khí nóng phả vào mặt.

Tay áo của Chu Cảnh Sâm giúp che chắn khỏi cái nóng nực bên ngoài, nắm chặt dây cương chậm rãi đi về nơi ở tạm thời của mình ở Luân Đài. Hắn đi đến Luân Đài chuyến này là phụng lệnh triệu tập của Tô Lặc Đồ, đi Ký Châu áp giải Tái Lợi Khắc. Nhưng trước khi bị áp giải về, muốn gặp Tô Lặc Đồ một lần, hiện giờ dừng chân ở đây chính là vì lý do này. Diệp Gia tựa vào trong lòng hắn, nghe hắn chậm rãi kể lại những chuyện này, có thể đoán ra được toàn bộ câu chuyện.

Tô Lặc Đồ muốn Tái Lợi Khắc phải lấy mạng đền mạng, hắn ta căn bản không muốn phục tùng theo mệnh lệnh của triều đình. Bề ngoài thì tỏ ra không thể ra tay với Tái Lợi Khắc, nhưng lại bí mật tới tìm Chu Cảnh Sâm muốn cùng hắn thương lượng một giao dịch.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 491



Tô Lặc Đồ hy vọng Chu Cảnh Sâm có thể trừ khử Tô Lợi Khắc, để sau này có thể khiến cho người Turkic, còn hắn ta sẽ giúp Chu Cảnh Sâm thay hình đổi dạng, một lần nữa vực dậy tiếng tăm trong quân đội. Hay nói cách khác, nếu như giao dịch này thành công, thì tương lai Chu Cảnh Sâm có thể bất cứ việc gì ở Tây Bắc. Chỉ cân không làm ảnh hưởng đến lợi ích của phủ Đô Hộ, thì Tô Lặc Đồ sẽ đều che giấu giúp.

Chu Cảnh Sâm làm những việc này, cùng không hề có nửa điểm giấu diếm Diệp Gia, chỉ cần Diệp Gia hỏi, hắn chắc chắn sẽ thẳng thắn trả lời. Kể từ lần trước khi hai người thắng thắn trò chuyện với nhau, Chu Cảnh Sâm đã từng hứa sẽ không giấu diếm Diệp Gia bất cứ chuyện gì. Diệp Gia cũng không biết sự tín nhiệm này sâu đậm đến mức nào, nhưng chính thái độ bình đẳng và chân thành của Chu Cảnh Sâm đem lại cho nàng một cảm giác an toàn và thân thuộc. Có lẽ, đây là cách Chu Cảnh Sâm níu giữ Diệp Gia, nhưng phải thừa nhận rằng nó rất hữu dụng.

"Nếu đã để chàng nhận trọng trách đi hộ tống, chẳng may Tái Lợi Khắc có gặp phải bất cứ sơ suất gì trên đường về, thì người hộ tống chính chàng cũng không thoát khỏi liên quan đúng không?" Diệp Gia nghe xong lông mày lập tức nhíu lại, lời Tô Lặc Đồ nói nghe thì có vẻ rất êm tai, nhưng từng lời nói, hành động lại đang rất mâu thuẫn với thỏa thuận, rõ ràng là có ý đồ xấu.

Thân phận của Chu Cảnh Sâm nhạy cảm, nên phạm vi quyền hành công việc bị hạn chế khá nhiều. Hắn có thể thuận lợi leo được lên chức vụ hiệu úy, tuy nói quả thực là vì thượng cấp không có ý định gây khó dễ cho hắn. Nhưng nguyên nhân sâu xa vẫn là nhờ vào bản thân Chu Cảnh Sâm đã lập được một số công trạng. Bởi vì mấy lần liên hắn đều tóm được những nhân vật mấu chốt, tiêu diệt được bọn mã phỉ*,... dập tắt được chiến tranh và nguy hiểm ngay từ trong trứng nước. Đổi lại là bất cứ người nào giành được công lao như vậy, thì thăng quan cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

*Cướp ngựa.

Chỉ vì Chu Cảnh Sâm có thân phận đặc thù, tội danh của Cảnh vương còn chưa được rửa sạch, nên địa vị của hắn còn thấp kém hơn so với người bình thường một chút. Được thăng quan một cách hợp tình hợp lí, không bị người có ác ý gây trở ngại đã là được chiếu cox lắm rồi.

*Chăm sóc, để ý.

Tô Lặc Đồ rõ ràng là không thể ra tay giúp đỡ được gì, nhưng vẫn dám trắng trợn lợi dụng việc thăng quan tiến chức của Chu Cảnh Sâm ra làm quân bài để mặc cả.

Bất cứ ai cũng có thể hộ tống được Tái Lợi Khắc trở về, nhưng Tô Lặc Đồ lại ra lệnh cho Chu Cảnh Sâm đảm nhiệm hết lần này đến lần khác. Còn hạ lệnh phải g.i.ế.c c.h.ế.t người trên đường về, đồng nghĩa với việc để Chu Cảnh Sâm phải hứng chịu mọi sự chỉ trích của triều đình. Bây giờ đã bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, lời hứa hắn ta đưa ra đều không đáng tin cậy. Chu Cảnh Sâm duỗi tay ra, chạm vào đôi lông mày đang cau có của Diệp Gia.

Ngón tay hắn ấm áp, chạm vào mi tâm Diệp Gia, khiến vẻ mặt nàng thoáng ngây ngẩn. Ngón tay kia chậm rãi vuốt đôi lông mày đang nhíu chặt của Diệp Gia giãn ra, Chu Cảnh Sâm mỉm cười nhàn nhạt: "Nếu có mất chức thì cũng chỉ là chức vụ hiệu úy nhỏ nhoi, chứ không phải là "Chu Cảnh Sâm, ta đương nhiên sẽ không vướng phải chuyện nghiêm trọng gì. Nhưng một khi Tái Lợi Khắc chết, chuyện này chắc chắn vẫn dẫn đến trường hợp một hiệu úy thất trách nên phải lấy cái c.h.ế.t ra chuộc tội. Và cục diện Đột Quyết vương sẽ vì cái c.h.ế.t của tam nhi tu của mình mà khai chiến với Đại Yên."

"Tái Lợi Khắc không c.h.ế.t là tốt nhất đúng không?" Nếu không vì bất đắc dĩ, đương nhiên không cần khai chiến là tốt nhất. Vì một khi khai chiến, thì người chịu thiệt hại chỉ có những dân chúng địa phương.

Chu Cảnh Sâm chậm rãi cong cánh tay lại, ôm chặt Diệp Gia vào trong lòng mình, cằm đặt lên vai Diệp Gia.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 492



Nhịp tim Diệp Gia đột nhiên đập mạnh thình thịch, hai má bất giác nóng lên. Chu Cảnh Sâm dựa vào nàng, thở dài một hơi rất khẽ, gần như không thể nghe thấy rõ và nói bên tai nàng: "Cũng không hẳn là thế, Turkic dòm ngó quốc thổ Đại Yên ta từ lâu. Đã sớm nuôi dưỡng tham vọng khai chiến với Đại Yên. Cho nên bất kể Tái Lợi Khắc sống hay chết, thì đều không ảnh hưởng đến mưu đồ và dã tâm xâm chiếm Đại Yên của người Đột Quyết. Nên bất cứ điều cũng đều có thể trở thành lý do phát động chiến tranh."

"Vậy sao..." Nhiệt độ trên má Diệp Giai dân dịu xuống, cụp đôi mắt xuống, cảm thấy có chút nặng nề.

Chu Cảnh Sâm nói cho nàng biết chuyện này cũng không phải để khiến cho Diệp Gia thêm phiên muộn, mà là muốn nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Hắn ôm lấy người trong ngực, tự do tự tại, nhân lúc không có ai chú ý đến bèn hôn một cái xuống vùng da ở gáy Diệp Gia. Cảm nhận được thân thể người trong lòng mình cứng ngắc, hắn mới rũ tâm mắt xuống, tiết chế lại cảm xúc, khẽ nói: "Gia Nương đừng sợ, vẫn còn có ta ở đây. Vi phu không dám thoái thác, nhưng vẫn tự tin nhất định sẽ không để nàng và mẫu thân phải dấn thân vào vòng xoáy nguy hiểm này đâu."

Diệp Gia vốn đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý rằng Tây Bắc sẽ hỗn loạn, nên cũng không hề sợ hãi: "Ta biết rồi. Vậy chàng đi chuyến này thì khi nào mới trở về? Với lúc nào xuất phát?"

"Mười ngày sau bắt đầu xuất phát. Ít nhất thì cũng mất một tháng nữa ta mới về được, cứ an tâm ở nhà chờ ta."

Con ngựa chậm rãi dừng lại ở trước cửa một tiểu viện nho nhỏ, hai người vừa mới đi đến cửa viện thì tình cờ trông thấy có hai người đang ngồi ở cái bàn đá trong một góc khác của sân viện. Một người tất nhiên là Liễu Nguyên, còn người kia là một nam tử có gương mặt lạ hoắc.

Chu Cảnh Sâm xoay người xuống ngựa, sau khi đặt chân xuống đất liền ôm ngang eo Diệp Gia, bế nàng xuống ngựa: "Den nơi rồi."

Diệp Gia ngước mắt thoáng nhìn liếc qua tiểu viện, đây là loại tiểu viện có năm gian phổ biến nhất. Nói là căn tiểu viện, nhưng chiếm diện tích cũng không hề nhỏ. Trong viện trồng mấy cây thông lá kim cao lớn, bị gió thổi phát ra âm thanh xào xạc.

Chu Cảnh Sâm đẩy cánh cửa viện bước vào, Liễu Nguyên liền đứng dậy nghênh đón.

Liễu Nguyên và nam tử kia đứng dậy, trước tiên là thi lễ với Diệp Gia, rồi lại nhìn Chu Cảnh Sâm với bộ dạng muốn nói lại thôi, dường như là đang có việc muốn bàn bạc.

“Chính sự quan trọng, cứ đi đi."

Diệp Gia đảo mắt nhìn khắp chung quanh sân viện một lượt, bởi vì chỉ là nhà ở tạm thời nên trong sân viện ngoài mấy cái cây lớn, một cái bàn đá và thêm mấy cái ghế đá thì không còn cái gì khác. Chu Cảnh Sâm vén lọn tóc ra sau tai Diệp Gia, gật đầu, dẫn hai người kia đi đến một gian phòng ở phía đông, đẩy cửa bước vào. Diệp Gia thì đi một vòng quanh sân viện, thở dài một hơi, viện tử sống tạm thời quả nhiên là một chút ấm cúng cũng không có.

Phòng bếp của căn viện tử này không có dấu vết từng nấu nướng, nên ngay cả củi cũng không có.

Nàng đến đây ở mấy ngày, không thể tránh khỏi phải tự mình nấu nướng. Thời cổ đại không giống như hiện đại, không có dịch vụ giao thức ăn tận nhà. Hơn nữa đường đi vòng vèo, lộ phí cũng không dám phô trương, nên cũng thể ngày nào cũng ra tiệm ăn cơm được, không muốn c.h.ế.t đói thì chỉ còn cách nhóm lửa nấu cơm.

Diệp Gia tìm kiếm khắp sân hồi lâu cũng chỉ phát hiện ra một cái lò be bé, còn bé hơn cả cái lò dùng để sắc thuốc cho Chu Cảnh Sâm một chút.

Diệp Gia: "..."... Quả nhiên ở trong quán trọ vẫn thuận tiện hơn.

Đợi một hồi, đoàn xe la dưới sự chỉ dẫn của Diệp Thanh Sơn cuối cũng cũng đến ngoài sân viện.

Diệp ngũ muội đang ở trong xe, vịn vào cánh tay Diệp Thanh Sơn nhảy xuống đất, đi theo phía sau nàng ấy còn có Hỷ Lai đang ôm cái bọc đồ của Diệp Gia trong lòng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 493



Diệp Gia ra ngoài chuyến này là muốn mua một cửa hàng, thuận tiện tìm Tô Lâm bàn bạc một chút va chuyện đậu tằm. Đương nhiên là phải mang theo vài bộ y phục gọn gàng để mặc. Ngoại trừ quần áo, còn mang theo một ít trang sức và phụ kiện đi kèm với quần áo. Trong túi đồ này chứa rất nhiều đồ vật đáng giá, trên suốt chặng đường đi, Hỷ Lai không dám buông tay dù chỉ một lúc. Điểm Điểm cùng nhảy từ trên xe la xuống, vút một cái đã lao tót vào trong viện tử.

Diệp Gia nhận lấy bọc hành lý mà Hỷ Lai đưa cho, theo trực giác đẩy cửa của một gian phòng ra, rồi cất đồ đạc vào trong đó.

Diệp ngũ muội sống trong phủ Đô úy, lão gia tử Dương gia đã thu nhận nàng ấy làm đồ đệ. Đã dập đầu kính trà, đích thức là đồ đệ đã làm lễ bái sư. Hiện giờ ở Dương Gia, nàng ấy dám nói là nhận được đãi ngộ ngang hàng với đích xuất* cô nương, nhưng cũng được đối xử tương đồng với các tiểu bối Dương Gia.

*Con vợ cả, chính thê.

Lần này tới đây đón Diệp Gia là vì đã sớm nhận được tin tức, chứ không phải là muốn dọn tới đây sống cùng nhau. Nàng ấy cố ý đến đón Diệp Gia là vì muốn lôi kéo Diệp Gia đến sống cùng nàng ấy: "Tỷ, bên phía tỷ phu bận bịu nhiều việc, không có thời gian quan tâm đến tỷ. Không bằng tỷ dọn đến Dương gia sống cùng với muội đi. Muội thấy tiểu viện này cũng khá tôi tàn, thiếu thốn rất nhiều thứ. Tỷ đến Dương gia sống với muội, còn có thể nếm thử tay nghề hiện giờ của muội nữa, muội đã theo sư phụ học được rất nhiều món ăn ngon đấy!"

Diệp Thanh sơn cũng đẩy cửa tiến vào, ánh mắt vô thức liếc nhìn quanh bốn phía một lượt, không thấy bóng dáng của Chu Cảnh Sâm đâu. Nghe thấy Diệp ngũ muội nói như vậy, liền bật cười nói: "Tam tỷ của muội bây giờ là người đã xuất giá rồi, tướng công ở đây, thì sao muội ấy có thể bỏ mặc tướng công mà dọn đến Dương Gia sống cùng muội được chứ? Tiểu hài tử này chỉ toàn nói nhảm!"

"A - Vì sao không được?" Tính tình của Diệp ngũ muội dần dần cũng vui tươi hơn rất nhiều, nghe vậy liền le lưỡi,"Tam tỷ không giống với những người khác."

Diệp Gia không nói gì, chỉ mỉm cười.

Diệp Gia không thân thiết với Diệp Thanh Sơn, trong ký ức của nguyên chủ cũng không xuất hiện nhiều bóng dáng của Diệp Thanh Sơn. Hiện giờ Diệp Gia tỏ ra xa cách, Diệp Thanh Sơn cũng thấy dễ hiểu. Dù sao thì tuổi tác của huynh muội hai người cùng chênh lệch khá lớn, và Diệp Thanh Sơn cũng đã xa nhà quá lâu rồi. Nếu như không phải Diệp Gia vẫn còn giữ được một chút bóng dáng từ thuở nhỏ, thì hắn cũng không thể nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên được. Ba người ngồi ở trong gian nhà chính một lúc, Diệp Gia thấy sắc trời cũng đã gần đến giờ ăn tối, liền đề nghị ra ngoài mua chút đồ ăn.

Hỷ Lai đi vào phòng bếp thu dọn một lúc rồi cũng đi theo sau. Diệp Gia nhìn xung quanh mọi người nhưng đều không thấy Điểm Điểm đâu, lúc Điểm Điểm nhảy xuống xe là chạy thẳng một mạch vào trong viên, bây giờ cũng không biết là đang ở đâu. Thế là nàng liền gọi một tiếng.

Bụi cỏ rung lắc một trận, Điểm Điểm ló đầu ra khỏi bụi cỏ, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, rồi dặn dò một câu: "Điểm Điểm, ngươi ở lại trông nhà nhé."

Nói xong, quay đầu nhìn Diệp ngũ muội: "Ngũ muội có biết đường đến Thái Thị Khẩu không?”

Chỗ này thì Diệp ngũ muội rất quen thuộc nhé!

Khoảng thời gian này, nàng ấy đi theo lão gia tử Dương gia học nấu nướng, nên đã chạy quanh mấy lần khắp các khu chợ bán thức ăn to to nhỏ nhỏ trong thành.

Luân Đài không giống như một địa phương nhỏ như trấn Đông Hương, chỉ có hai con đường đi ở hai phía Đông-Tây, và chợ sành. Toàn bộ trong thành Luân Đài có rất nhiêu dân chúng sinh sống, bốn phía đông tây nam bắc đều có vài con phố. Chợ sành cũng có, nó nằm ở phía thành Đông bên kia., chiếm một diện tích rất rộng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 494



Vào thời điểm có thời tiết tốt, còn có thể mở cửa buôn bán cho đến tận giờ giới nghiêm cấm đi lại. Ngoài khu chợ sành sôi động ra, thì Luân Đài còn có một Thái Thị Khẩu riêng biệt, có rất nhiều hộ nông dân đến từ các thôn làng khác nhau quanh đây đều chạy đến đó để bán rau.

"Tỷ, cái này thì tỷ hỏi đúng người rồi đấy. Trong thành Luân Đài này, chỗ nào có đò ăn ngon nhất, chỗ nào có giá cả đồ ăn phải chăng nhất, muội đều biết rất rõ ràng."

Diệp ngũ muội ngồi trên xe la không nhịn được cứ nói mãi, lâu rôi nàng ấy không được trùng phùng với người thân. Diệp gia vừa tới, trong lòng nàng ất lập tức vui sướng: "Hôm nay muội muốn bộc lộ tài năng cho tỷ xem, để cho tỷ thấy ta không uổng phí công sức học tập!"

Diệp ngũ muội vui vẻ đến vậy, tâm trạng Diệp Gia cũng cảm thấy nhẹ nhõm: "Vậy thì tỷ sẽ chờ xem sao.

Một đoàn người đi đến khu chợ bán thức ăn lớn nhất Luân Đài, mua được rất nhiều thức ăn. Diệp Gia lại thấy, chỗ ở của Chu Cảnh Sâm ngoại trừ dâu muối và lương thực ra thì cũng không có một chút gia vị nào khác. Diệp Gia thực sự thấy hoài nghi rằng khoảng thời gian này hắn không phải ăn chực ở nhờ nhà của người khác, thì chính là chỉ ăn mỗi cháo. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không trải qua những ngày tháng ăn trừ cháo như thế, vì vậy Diệp Gia muốn mua các loại gia vị mỗi thứ một ít.

Diệp Thanh Sơn liền đi theo phía sau hai người, còn Tư Nam và Triển Lâm đi theo sau Diệp Gia để hỗ trợ bê đồ.

Đi loanh quanh hồi lâu, cả nhóm người Diệp Gia mói lên xe để trở về chỗ ở của Chu Cảnh Sâm.

Khi trở về dường như đã thảo luận xong công việc, Liễu Nguyên và nam tử lạ mặt kia đều ở lại, chờ ăn bữa tối ở Chu gia.

Tuy Liễu Nguyên nói rằng sau khi được điều đến Luân Đài thì cơm nước hàng ngày đã khá hơn rất nhiều rồi, nhưng vẫn là câu nói như cũ. Nguyên liệu nấu ăn trở nên phong phú hơn không có nghĩa là hương vị món ăn sẽ ngon hơn, thức ăn cho heo mà phòng bếp của quân doanh làm ra thì vẫn là thức ăn cho heo. Người đã lâu không được ăn món ngon như Liễu Nguyên, hôm nay chỉ cần là không phải chuyện gì liên quan đến tính mạng, thì chắc chắn sẽ ở lại dùng cơm. Còn về phân nam tử lạ mặt kia, nếu Liễu Nguyên mà không đi, thì hắn ta chắc chắn cũng sẽ không đi.

Diệp Gia xách theo một đống nguyên liệu nấu ăn trở về, Liễu Nguyên trông thấy từ xa mà hai mắt đã sáng rực lên.

Chu Cảnh Sâm liếc mắt nhìn hắn, ngay trước mặt nam tử xa lạ kia nói với Diệp Gia: "Gia Nương, vị này là Lý tướng quân, Lý Văn Trúc."

Lý Văn Trúc và Diệp Gia thi lễ với nhau, lúc này nàng với nghiêm túc đánh giá người này. Người này khoảng trên dưới 30 tuổi, khuôn mặt vuông lớn, để râu quai nón, và một đôi mắt hổ sáng ngời có hồn. Vóc dáng khá cường tráng, hoàn toàn trái ngược với cái tên của mình. Người này có dáng dấp cực kì giống võ tướng, nhưng lời nói lại có phần nho nhã. Khi nói chuyện với Diệp Gia cũng kính cẩn, thái độ cũng khiêm tốn đúng mực: "Thiếu phu nhân."

"Tướng quân cũng là người quen cũ của Cảnh vương phủ sao."

Thực ra, Lý Văn Trúc vốn định gọi Diệp Gia là thế tử phi. Nhưng hiện giờ Chu Cảnh Sâm đã không còn là Cảnh vương thế tử, tước vị trên thân sớm đã bị triều đình phế bỏ. Lúc này mới thay đổi thành gọi thiếu phu nhân. Thái độ của Chu Cảnh Sâm đối với Lý Văn Trúc dường như cực kỳ kính trọng.

Diệp Gia thấy Chu Cảnh Sâm có thái độ như vậy, lập tức hiểu được suy nghĩ của hắn, cũng khách sáo đáp lại một câu: “Lý tiên sinh."

Diệp Gia không có ý định đích thân làm cơm tối, Diệp ngũ muội lại nhất quyết muốn bộc lộ kỹ năng cho Diệp Gia xem. Diệp Gia đương nhiên là sẽ vui vẻ đồng ý. Diệp Thanh Sơn trò chuyện cùng hai tỷ muội họ một lát rồi cũng đi vào thư phòng, lúc Hỷ Lai thu dọn nhà bếp, phát hiện ra cái gì cũng thiếu thốn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 495



Cuối cùng, vẫn là Diệp ngũ muội quen thuộc nơi này, nên bọn họ mới có thể thuận lợi nhóm lửa nấu cơm. Hóa ra là bên trong thành Luân Đài sử dụng củi lửa không dễ dàng như ở trấn Đông Hương, ở đây muốn dùng củi thì đều phải bỏ tiền ra mua.

Bữa tối hôm kéo dài đến tận khi trời tối, Liễu Nguyên và Lý Văn Trúc đã ngà say mới cáo từ ra về. Diệp Thanh Hà và Chu Cảnh Sâm dùng cơm xong lại quay về thư phòng, không biết là bàn bạc chuyện gì, Diệp Gia gọi Tư Nam đánh xe đưa Diệp ngũ muội về Dương gia trước.

Chờ đến khi Diệp Thanh Hà rời đi thì đã là giờ tuất, Diệp Gia ở trong phòng đã sớm tắm rửa xong, người đã nằm xuống chiếc giường trong phòng ngủ của Chu Cảnh Sâm.

Mấy ngày qua, nàng ngồi xe suốt một chặng đường dài từ trấn Đông Hương đến Luân Đài, mệt mỏi đến nỗi xương cốt đều sắp giòn tan ra rồi. Đường đi ở thời cổ đại cũng không bằng phẳng, vuông vức như mấy loại đường trải xi măng ở thế hệ sau, còn chưa kể đến nhiều đoạn lồi lõm, gập ghềnh. Bánh xe đè lên trên đó vốn đã rất xóc nảy, nếu chạy có khi còn làm gấy vụn hết xương cốt. Diệp Gia vừa mới đặt lưng nằm xuống liên không nghĩ ngợi được gì nữa, rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Chu Cảnh Sâm ngồi trong sân hồi lâu, ánh trăng sáng như tấm lụa mỏng bao phủ khắp bốn phía của viện tử. Hắn lặng lẽ ngồi trong sân, ngẩng đầu lên ngắm trăng sáng hồi lâu, trong lòng hồi tưởng lại những lời Lý Văn Trúc nói lúc chiều, vẻ mặt mờ mịt không rõ ràng.

Lý Văn Trúc cũng coi như là người cũ của Cảnh vương, nhưng bên ngoài lại không tôn tại bất kỳ mối liên hệ nào với Cảnh vương, thực ra Lý Văn Trúc là nhi tử của một ma ma, bảo mẫu chăm sóc cho trưởng tử của Cảnh vương, chính là huynh trưởng của Chu Cảnh Sâm, cũng coi như là huynh đệ cùng lớn lên. Lúc trước vốn dĩ có thể trốn thoát được một kiếp, là bởi vì Lý Văn Trúc đã sớm được chủ tử khen ngợi, cho thoát ly khỏi thân phận tiện tịch, rời khỏi Cảnh vương phủ và đi đến Tây Bắc. Khi đến Tây Bắc, khởi đầu chỉ là một tên lính tốt, rôi sau đó nỗ lực từng bước một để leo lên được vị trí như ngày hôm nay.

Đã hơn mười năm nay hắn ta không hề trở lại Yên Kinh, vào thời điểm Cảnh vương xảy ra biến cố, hắn ta đang ở trên chiến trường chống lại quân Turkic. Không có ai đi đào bới quá khứ của hắn ta, nên đường nhiên là không biết rõ hắn ta có phải là người của Cảnh vương phủ hay không. Một năm trước, Chu Cảnh Sâm tìm đến, thăm dò tâm tư của hắn ta.

Lòng trung thành của Lý Văn Trúc đối với phủ Cảnh vương là điều không thể bàn cãi, nên đương nhiên sẽ ủng hộ Chu Cảnh Sâm, huyết mạch duy nhất còn sót lại của Cảnh Vương.

Kỳ thực, Lý Văn Trúc đã ở phủ Đô hộ Bắc Đình được hơn chục năm, đi theo Tô Lặc Đồ đồng sinh cộng tử, cũng xem như là một phụ tá đặc lực bên cạnh Tô Lặc Đồ. Nên móng rất vững chắc, dưới trướng hắn ta có mười vạn binh lực. Chu Cảnh Sâm ngồi ngay ngắn dưới ánh trăng, ánh trăng sáng xuyên qua làn mi mắt dài rậm của hắn, chiếu rọi đôi mắt đen láy nặng nề. Thời cơ chưa chín muôồi, bây giờ mà vực dậy thì vẫn còn quá sớm. Những ngón tay thon dài trắng nõn gõ gõ lên mặt bàn đá, Chu Cảnh Sâm đứng dậy trở vê phòng ngủ.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, ánh trắng ghé vào phòng từ cánh cửa đang rộng mở. Đèn trong phòng vẫn thắp sáng, ánh đèn mờ ảo soi sáng người đang ngủ say giấc ở trên giường. Tướng ngủ của người kia vẫn xấu như vậy, một chân đá văng tấm chăn mỏng, làn da trắng nn như ngọc. Chu Cảnh Sâm bật cười một tiếng, tiến tới nhét chân Diệp Gia vào lại trong chăn, đi tìm bộ quần áo, rồi dùng nước lạnh tắm rửa ở trong thư phòng.

Chờ đến khi quay về phòng và trèo lên giường một lần nữa, thì người trên giường đã nghiêng người qua.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 496



Thứ lộ ra bên ngoài không phải đôi chân mà là một vạt áo đã được cởi lỏng ra.

Chu Cảnh Sâm cầm ngọn đèn dầu lên đứng ở mép giường ngắm nhìn nàng hồi lâu, rôi mới rón rén nằm lên giường.

Người nằm trên giường cảm thấy chăn mền đắp kín quá nóng nên đã gạt ra một bên, làm cho cổ áo mở rộng, lộ ra lớp quần áo lót mỏng màu trắng trơn bên dưới. Loại đồ lót này là thứ Diệp Gia đặc biệt chuẩn bị cho những ngày nè nóng bức, làm bằng vải cotton, mỏng nhẹ đến mức có hơi xuyên thấu. Mặc bên trong đương nhiên rất mát mẻ, thoải mái và dễ chịu, nhưng áo trong mở rộng ra như vậy, thì bộ phận được bao bọc phía dưới chiếc áo lót chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy ngay.

Cúi người xuống m*t mát chỗ xương quai xanh của Diệp Gia một chút, Chu Cảnh Sâm liền chậm rãi thở dài một hơi nặng nề: "Tối nay mệt mỏi quá rồi nên mới tha cho nàng một lần đấy."

Dứt lời, ôm người vào trong lòng rồi nặng nề thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, khi tiết trời mới tờ mờ sáng, Diệp Gia đã mở mắt tỉnh dậy.

Lúc tỉnh lại thấy bên cạnh không có ai, lại nghe thấy ngoài sân có tiếng vũ khí xé gió kêu vù vù. Diệp Gia đầu bù tóc rối đẩy cửa bước ra, thấy Chu Cảnh Sâm đang luyện kiếm. Đây là lần đầu tiên Diệp Gia chứng kiến hắn luyện kiếm, động tác nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển tựa như rồng lượn. Mũi kiếm đi đến đâu đều phát ra tiếng vút sắc bén. Nói thật thì Diệp Gia cảm thấy có chút kinh diễm* nhiều hơn là kinh ngạc, nàng vẫn luôn cho rằng loại kiếm pháp này chỉ là được bịa đặt bên trong tiểu thuyết, nhưng hóa ra là lại có thật ngoài đời.

*Đẹp đến ngạc nhiên.

Sáng sớm tháng năm, khu rừng bao phủ một làn sương mù, Tháng năm sáng sớm trong rừng tràn ngập một cỗ sương mù, trên nhành cây ngọn cỏ đầy những giọt sương đêm đọng lại. Chu Cảnh Sâm luyện kiếm một canh giờ, Diệp Gia đứng nhìn chằm chằm không chớp mắt, rồi mới ngây ngẩn đi làm bữa sáng.

Bữa sáng nay ăn mì cắt, nồi hơi của viện tử này không thuận tiện cho lắm, nên Diệp Gia cũng lười chế biến những món ăn phức tạp.

Hỷ Lai sáng sớm đã dậy quét dọn, cũng muốn vào bếp chuẩn bị bữa sáng, nhưng nàng ấy lại không giỏi nấu nướng. Chỉ có thể chờ đợi Diệp Gia dậy làm. Món canh là từ nửa con gà hâm tối qua, sáng sớm Hỷ Lai thức dậy đã trông thấy nồi canh này, giờ đây hương vị đậm đà, ngon muốn tụt lưỡi. Diệp Gia nhào bột, đập trứng vào, rồi chia đều ra hai cái bát lớn. Bữa sáng nàng không ăn nhiều, chỉ ăn nửa bát là no rồi, chỗ còn lại gì giao tất cho Chu Cảnh Sâm giải quyết nốt.

Hai người ở cùng nhau không cần phải quá mức tuân thủ theo quy củ, ngồi ngay ở cái bàn đá ngoài sân dùng bữa sáng. Tướng ăn của Chu Cảnh Sâm rất nhanh nhẹn, nhưng vẫn nhã nhặn, Diệp Gia ăn xong nửa bát, thì hắn đã đang thong thả lau miệng. Diệp Gia uống một ngụm canh, nhìn hắn đặt bát đũa xuống, thầm nghĩ lát nữa nên đi những đâu xem cửa hàng. Khóe mắt thoáng nhìn lướt qua, đúng lúc thấy Chu Cảnh Sâm vươn tay lên, ống tay áo rộng rãi từ từ trượt xuống. Diệp Gia phát hiện ra trong tay áo của Chu Cảnh Sâm hình như có một thứ gì đó nhìn khá quen mắt. Nàng cũng thuộc dạng nhanh tay lẹ mắt, vươn tay ra thoắt một cái đã bắt được bàn tay đang cất chiếc khăn kia: "... Chờ một chút, trong tay áo chàng đang cất cái gì thế, trông rất quen mắt nha."

"Hả?" Chu Cảnh Sâm bị nàng nắm lấy cánh tay cũng không hề luống cuống, hắn cup mắt xuống nhìn ống tay áo của mình, rồi lại ngước lên nhìn Diệp Gia: "Trông quen mắt?"

Miếng vải đỏ tươi này, miếng vải đỏ tươi này... Khuôn mặt Diệp Gia nhanh chóng đổ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm miếng vải đỏ tươi đó một xíu rồi hiện lên một ngọn lửa. Nàng nắm chặt lấy cổ tay của Chu Cảnh Sâm, tựa như muốn khoét ba cái lỗ trên tay hắn. Cánh tay còn lại tho vào trong ống tay áo Chu Cảnh Sâm, nắm lấy thứ đồ kia, rồi giật mạnh môt cái.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 497



Rút ra kêu xoạt một tiếng, những lời muốn nói lập tức nghẹn đứng trong cổ họng.

Diệp Gia: "...

Chu Cảnh Sâm có vẻ sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống.

Sắc mặt Diệp Gia vô cảm gấp miếng vải lại, kéo tay hắn qua rồi nhét lại vào trong ống tay áo hắn: "... Không có, ta nhìn lầm thôi."

Chu Cảnh Sâm cúi đầu nhìn, rôi sau đó chậm rãi đút tay vào trong ống tay áo. Móc miếng vải đỏ mà Diệp Gia vừa gấp gọn gàng ra, chậm rãi hất tay nhẹ một cái, mở cái khăn ra, sau đó ngước mắt nhìn mặt đối mặt với Diệp Gia. Ánh mắt hai người giao thoa trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Diệp Gia lặng lẽ rời tâm mắt đi chỗ khác. Hắn chớp mắt, nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra cái gì đó.

Diệp Gia: ˆ..."

Diệp Gia im lặng cúi gằm đầu xuống đất, giống hệt như một con gà trống bại trận.

Đáy mắt Chu Cảnh Sâm hiện lên nụ cười thản nhiên, nhưng chỉ trong giây lát, lại đè xuống. Hắn lắng lẽ ngắm nhìn Diệp Gia một cách chăm chú, ánh mắt có chút tổn thương nhìn Diệp Gia: "Gia Nương, nàng nghĩ một đại nam nhân như ta mang theo thứ đồ tùy thân gì?"

"... Một đại nam nhân như chàng, sao lại dùng khăn tay màu đỏ chứ?" Diệp Gia vẫn cứng mồm nói. Nàng thoạt nhìn thấy màu sắc quen thuộc kia, đã thật sự nghĩ rằng là Ô Long đã gửi cho hắn món đồ lót. Dù sao thì từ lúc Chu Cảnh Sâm có được thứ này trong tay, thì người này không có ý định trả lại. Sau đó Diệp Gia cũng lật tìm khắp phòng nhưng không thấy. Nên vừa nấy, trông thấy màu sắc tương tự nhau, mới tự mình đa tình, tưởng rằng hắn mang thứ đồ đó theo bên mình làm vật tùy thân.

"Đây không phải là màu sắc hồng phấn nổi bật nhất mà Gia Nương từng khen ngợi với ta hay sao?" Đuôi mắt Chu Cảnh Sâm cong lên hệt như hồ ly.

Diệp Gia: "... Ý của ta là quần áo có màu hồng nhạt là màu hợp với da của chàng nhất."

Chu Cảnh Sâm nhìn chằm chằm Diệp Gia hồi lâu, roi bỗng nhiên che mặt lại cười lớn tiếng.

Diệp Gia: ˆ..."

Mơ mơ hồ hồ lạc mất một người, quả thực là không thể nói lý được.

Diệp Gia cũng thấy khó hiểu không biết đầu óc mình có vấn đề hay không, mới nhìn thấy mảnh vải đỏ trong tay áo Chu Cảnh Sâm mà đã suy nghĩ lung tung, khiến nàng như biến thành kẻ trong đầu chỉ toàn chứa mấy thứ đen tối vậy. Diệp Gia bị mất mặt nên có hơi tức giận. Nàng đặt bát đũa xuống, quay vào trong phòng tìm chút tiền rồi xoay người rời đi: "Bát đũa chàng gọi Hỷ Lai tới dọn rửa đi, ta đi trước đây."

"Định đi xem cửa hàng sao?" Chu Cảnh Sâm nhìn thoáng qua Hỷ Lai, Hỷ Lai lập tức bỏ công việc đang dang dở trong tay xuống, và đi theo sau nàng.

"Ừ, đi có việc gấp."

Diệp Gia còn chưa nói hết câu, thì người đã ra khỏi viện tử, không thấy bóng dáng đâu.

Viện tử Chu Cảnh Sâm sống nằm ở phía Đông, cách con phố sầm uất náo nhiệt nhất ở Luân Đài một đoạn không xa lắm. Lúc Diệp Gia bước ra, Tư Nam và Triển Lâm đã sớm đứng đợi ở ngoài cửa. Nói đến đây, tối qua Diệp Gia đi ngủ từ sớm, chắc có lẽ Chu Cảnh Sâm đã sắp xếp cho hai người bọn họ. Không biết sáng nay hai người họ dậy từ lúc nào, sáng sớm cũng không thấy bọn họ đâu. Vậy mà bây giờ lại lặng yên không một tiếng động đứng chờ ở cổng, quả thật có chút dọa người.

Diệp Gia vỗ vỗ ngực, mới cố gắng nuốt lại nỗi hoảng sợ đã lên đến miệng được: "Các ngươi chờ ở đây từ bao giờ thế?"

"Từ giờ Thìn đã đứng đây chờ ạ." Tư Nam đánh xe la đi tới: "Phu nhân muốn đi đến chợ sao?"

"Đi đến quảng trường."

Muốn đi xem của hàng, đương nhiên là đến quảng trường xem.

Diệp Gia đã sớm đi nghe ngóng hỏi thăm từ trước, con phố phồn gia nhất ở Luân Đài chính là ở bên phố Đông. Các cửa hiệu nổi tiếng và hàng hóa chất lượng tốt nhất của Luân Đài đều tập trung hết ở đây.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 498



Người có quyền có tiền ở Luân Đài đều mua sắm đồ đạc ở khu phía Đông, đồ ăn ở đó cũng đắt hơn một nửa trở lên so với giá cả bán ở khu phố Nam, Bắc, và Tây. Lê Hoa cao mà Diệp Gia muốn tung ra bán chính là nhắm vào đối tượng người tiêu dùng cao cấp này, cho nên đương nhiên là muốn cửa hàng của mình sẽ tọa lạc ở một nơi phồn hoa thịnh vượng.

Khu chợ ở bên phía Luân Đài này hoàn thiện hơn rất nhiều so với ở trấn Đông Hương, mặc kệ là làm ăn kinh doanh hay cho thuê cửa hàng, thì người môi giới làm việc đều rất có nguyên tắc. Bước đầu tiên, Diệp Gia đương nhiên là cần đi tìm một người môi giới đáng tin cậy, và tìm thêm một người thích hợp để đi nghe ngóng về tình hình của cửa hàng.

Ở Luân Đài có mấy nhà làm môi giới, ngoại trừ người môi giới của thương hộ tự tổ chức ra, thì còn có người môi giới do quan phủ thành lập nên. Cửa hàng môi giới lớn nhất đương nhiên là nơi do quan phủ thành lập, giá cả hàng hóa bên trong khu vực Luân Đài vốn không ổn định, công việc của những người buôn bán thông thương đều có thể tiếp cận được đến nó. Trong đó cũng có rất nhiều người môi giới, làm việc linh hoạt, nói chuyện lại êm tai. Điều quan trọng nhất là trong tay họ nắm rất nhiều tài nguyên. Nhưng chỉ có một nhược điểm, là giá đắt. Môi giới do các thương nhân điều hành thì thấp hơn chút, giá cả rẻ hơn tận một nửa.

Nếu Diệp Gia muốn đặt mua cửa hàng, thì đương nhiên sẽ không so đo chút khoản tiền môi giới nho nhỏ. Tìm một người môi giới đã có kinh nghiệm cực kì lão làng, trước hết là nghe Diệp Gia mô tả yêu cầu cụ thể của cửa hàng một lần, sau đó người này liền mở ra một cuốn sổ ghi chép dày cộm.

Sau khi lục lọi một lúc lâu, rồi chọn ra mấy chỗ để dắt đoàn người Diệp Gia đi ngắm nghía một chút.

"Các cửa tiệm ở bên phố Đông Luân Đài đều buôn bán rất đắt hàng, không dám nhận là tấc đất tấc vàng nhưng cũng xấp xỉ như vậy. Gia quyến của quan lớn, hay gia quyến của nhưng thương hộ giàu có ở bản địa đều qua phố Đông này mua hàng. Bên đây đa số là bán bút mực giấy nghiên, sách vở, đồ bằng ngọc, đồ cổ, vàng bạc, châu báu, trang sức, nhiều vô kể... Tóm lại, hàng hóa có chất lượng tốt được vận chuyển từ Trung Nguyên đến, còn chưa kịp đưa đến phố Tây thì đã bán hết sạch ở phố Đông này rồi. Mấy cửa hàng ở con phố này thực sự không dễ tìm, thường chỉ treo biển hàng nghề lên thì tâm nửa tháng là đã không còn rồi."

Người môi giới này là một nam tử khoảng chừng 40 tuổi, từng câu nói nối tiếp nhau hệt như b.ắ.n s.ú.n.g liên thanh. Không chỉ Kia cò mồi là cái chừng bốn mươi tuổi nam tử, lời nói cùng b.ắ.n liên thanh giống như một câu tiếp một câu. Không chỉ giới thiệu cho Diệp Gia nghe tình hình từng cửa hàng ở các con phố khác nhau khắp Luân Đài, mà còn tập trung nói sơ ve đối tượng tiêu dùng chính của riêng từng con phố: "Cửa tiệm ở con phố Tây đăng kia thực ra cũng không tệ, bán rất nhiều hàng hóa của Tây Vực. Ở phố Tây chủ yếu là bán đồ ăn thức uống, những loại hương liệu đặc trưng chỉ có ở Tây Vực, còn có một ít son phấn bột nước, vải vóc và cửa hàng may đo quần áo. Ở đó chủ yếu là do có một con hẻm hoa liễu* lớn, có nhiều nữ tử, nên nhu cầu sử dụng mấy thứ đó cũng cao hơn."

*Kỹ viện, lầu xanh.

"Ở nơi này, phố Đông đắt nhất, còn phố Tây xếp thứ hai." Người môi giới cứ nói mãi không ngừng nghỉ mà không cần ai phải đáp lời,"Phố Nam xếp thứ ba, gân nhất là phía Bắc hơi thấp hơn một chút. Nhưng nếu phu nhân muốn thuê giá rẻ hơn, thì ở phố Bắc cũng có mấy cửa tiệm cũng khá tốt đó."

Diệp Gia ở một bên vừa nghe, vừa đi đến phố Đông. Đi cùng với người môi giới thăm quan qua hai gian cửa hàng, thành thật mà nói thì cũng không được coi là quá tốt.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 499



Một gian thì vị trí quá chếch, khuất trong ngõ hẻm của của hàng, thoạt nhìn thoáng qua thì căn bản không thể tìm thấy. Một gian khác mặc dù có vị trí không tệ, nhưng giá cả lại quá cao, mà không gian bên trong còn nhỏ hẹp. Một của hàng có diện tích vỏn vẹn mười mấy mét vuông, mà hắn ta lại chào giá ba mươi lượng bạc tiên thuê nhà một tháng.

Trong lòng nàng có hơi do dự, nghĩ rằng hay là mình cũng nên ghé phố Tây nhìn một chút. Khi nàng mới bước ra khỏi cửa hàng đang chuẩn bị lên xe la, thì nàng đụng phải một chiếc xe ngựa xa hoa ở ngay chỗ ngõ hẹp. Hai bên chị chặn trên đường phố, không thể tiến lên cũng chẳng lùi lại được.

Diệp Gia đang định bảo Tư Nam đánh xe về phía góc đường, để nhường đường cho chiếc xe ngựa này đi trước. Sau đó liền trông thấy rèm xe bên hướng Diệp Gia được vén lên một góc. Người ngồi bên trong là một thiếu nữ ăn mặc áo gấm sang trọng, lớp trang điểm tươi sáng xinh đẹp.

Ánh mắt của thiếu nữ kia xuyên qua đám người, rơi thẳng vào người Diệp Gia, trong nháy mắt trở nên sắc bén.

Khoảnh khắc Diệp Gia cảm nhận được ánh nhìn đó, lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác, bốn mắt chạm nhau với thiếu nữ đó. Thiếu nữ kia quan sát Diệp Gia một thân chỉ mặc áo lanh vải thô nhưng cũng khó nén được sắc đẹp, vẻ mặt từ bình tĩnh thong thả mơ hồ chuyển sang cứng ngắc, rồi dần dần tái nhợt. Ánh mắt của nàng ta gắt gao dán chặt vào Diệp Gia, lập tức xoạt một tiếng hất tung rèm xe lên. Trong thoáng chốc, có một bóng dáng nhảy từ trên chiếc xe ngựa kia xuống.

Bóng dáng kia tiến đền gân Diệp Gia, ăn vận như một tỳ nữ nhà quý tộc. Nàng ta hơi hếch cằm lên, nói: "Vị cô nương này, cô nương nhà ta cho mời."

Trong lòng Diệp Gia có một dự cảm kỳ quái mơ hồ, nhưng vẫn cảm thấy khó có khả năng đó. Dù sao thì Yên Kinh cách Luân Đài xa đến vậy, phương tiện đi lại của thời cổ đại bất tiện nhường nào nàng cũng đã tự mình trải nghiệm, nên một thế gia quý nữ hẳn là rất không có khả năng bỏ trốn khỏi nhà mà chạy tới tận đây đâu. Diệp Gia chớp mắt, cũng không thèm để ý đến lời nói của người này. Chỉ nghiêng người nói với người môi giới đang chờ bên cạnh một câu, sau đó liền trèo lên xe la.

"Đi thôi, đến phố Tây thăm quan một chút, phố Đông có khả năng là không thuận tiện rồi."

Ánh mắt người môi giới nhìn chằm chằm lên người tỳ nữ được ăn mặc vô cùng có chỉnh tề, rồi nhanh chóng quay đầu lại đáp lời.

"Tư Nam, Triển Lâm, đi thôi."

Nói xong, Triển Lâm quất roi ngựa lên, kéo lấy người môi giới ngồi lên thanh rui trên xe, rồi thay đổi phương hướng đánh xe rời đi, tiếng bánh xe chuyển động kêu cót két.

Chiếc xe la của Diệp Gia đã đi cách xa, thì tỳ nữ kia mới giận đến tím mặt quay trở lại xe ngựa.

Trong xe ngựa, hai mắt của Cố Minh Hy đã đỏ ngầu, nước mắt rơi xuống như tuyến hạt trân châu bị vỡ. Móng tay nàng ta bấu chặt vào da thịt, hồi lâu sau mới lẩm bẩm thì thầm: "Không đúng, không đúng đâu. Doãn An ca ca chưa có thê tử, Doãn An ca ca sẽ không động lòng với bất kỳ ai được đâu, sao huynh ấy lại cưới thê tử được cơ chứ? Làm sao có thể, làm sao có thể..."

Phố Tây cách đây khá xa, Luân đài là một tòa thành rất lớn. Xe đổi hướng đi về phố Tây, chiếc xe ngựa kia liền theo sát ngay phía sau xe la của Diệp Gia. Diệp Gia đi đâu nàng ta sẽ theo tới đó, xe của Diệp Gia dừng lại thì nàng ta cũng lập tức đỗ xe lại đứng chờ, ý đồ rất rõ ràng không một chút che giấu.

Hỷ Lai xốc rèm của sổ xe lên ngoái đầu lại nhìn chiếc xe ngựa kia mấy lần, cau mày lại: “Đông gia, người này có ý gì vậy?”

"Không cần quan tâm đến bọn họ, không gây trở ngại cho chúng ta thì cứ vờ như không nhin thấy là được."
 
Back
Top Bottom