Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 140



Nàng vẫy vẫy tay với Văn Triển, Văn Triển liền đi tới.

Hắn vừa rửa mặt xong, trên trán còn vương vài giọt nước chưa kịp lau khô đã vội vàng chạy đến bên Lục Vân Sơ.

Nàng bất đắc dĩ lấy khăn tay lau cho hắn: "Gấp cái gì chứ?".

Văn Triển mím mím môi, có chút ngượng ngùng, đây là biểu hiện của việc không muốn trả lời câu hỏi này.

Lục Vân Sơ mỉm cười, hôn lên khóe miệng hắn.

Mắt Văn Triển sáng lên, không hôn đáp trả, mà học theo động tác của nàng hôm qua, dùng trán cọ cọ vào trán nàng.

Dính người quá! Lục Vân Sơ thầm nghĩ, đây chính là thế giới của mấy cặp đôi khốn nạn sao? Đúng là sướng thật.

Lục Vân Sơ đi qua trải chăn, Văn Triển bám sát theo sau, vừa thấy nàng động thủ, liền giành lấy việc làm. Nàng bất đắc dĩ, xoay người đến cạnh bàn, định rót cho mình chén trà, Văn Triển trông thấy, lập tức đi tới rót trà thay nàng.

Lục Vân Sơ rất muốn cười: "Chăn không trải nữa sao?"

Văn Triển lắc đầu, rót trà xong, rồi mới quay lại trải chăn.

Lục Vân Sơ có cảm giác vừa mới mẻ vừa buồn cười, chắc ai cũng không ngờ Văn Triển còn có mặt này nhỉ.

Nàng ngồi bên bàn, thong thả nhấp trà nóng, nhìn mây trời xanh biếc ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên, ánh mặt trời xuyên qua kẽ mây chiếu xuống, chói chang và gay gắt, bất chợt làm trước mắt nàng lóe lên một vùng sáng trắng.

Trong lòng nàng dấy lên một dự cảm chẳng lành, ngay sau đó, phía sau truyền đến một tiếng động trầm.

Lục Vân Sơ quay đầu lại, thấy Văn Triển nửa quỳ bên giường, toàn thân run rẩy, không gắng gượng được mấy hơi thở, liền bị cơn đau đè bẹp, ngã xuống giường.

Lục Vân Sơ vội vàng chạy đến, đỡ Văn Triển dậy.

Khi lên cơn đau, hắn sẽ cuộn tròn người lại, tư thế này rất dễ dàng nép vào lòng Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ lo lắng đến c.h.ế.t đi được: "Sao lại bắt đầu rồi?"

Văn Triển cau chặt mày, nghe thấy tiếng Lục Vân Sơ, lập tức mở mắt nhìn nàng.

Hắn đang rất cố gắng chống chọi với cơn đau, toàn thân căng cứng, trên trán thoắt cái đã chảy đầy mồ hôi lạnh.

Tim Lục Vân Sơ thắt lại, rõ ràng biết mình đến gần hắn sẽ khiến hắn đau, vẫn nhịn không được lại gần ôm lấy hắn.

Nàng vội vàng hôn Văn Triển, nói với hắn: "Ta sẽ ở bên cạnh chàng." Rồi định buông hắn ra.

Văn Triển lại túm lấy tay áo nàng.

Hắn rõ ràng là một người cao lớn như vậy, lại cuộn tròn người, nép trong lòng nàng, nhìn nàng với ánh mắt mịt mờ sương, cầu xin nàng đừng rời đi.

Nàng không nỡ nhìn hắn: "Ta ở cạnh chàng sẽ khiến chàng đau, buông ra."

Hắn nghiến răng, cố gắng không để mình trông quá khó chịu, tiếc là sắc mặt xanh xao và thân thể run rẩy đã phơi bày nỗi đau của hắn ra hết.

Đầu ngón tay hắn trắng bệch, run rẩy nắm lấy tay nàng, viết chữ ngoằn ngoèo trên lòng bàn tay nàng.

Hắn quá đau, đau đến mức viết được vài nét liền phải dừng lại.

Lục Vân Sơ muốn buông hắn ra, dịu dàng dỗ dành: "Muốn nói gì, lát nữa hãy nói được không?"

Nhưng Văn Triển rất bướng bỉnh, kéo nàng không cho nàng đi, kiên trì viết chữ trên tay nàng.

Một tay nàng ôm hắn, một tay bị hắn nắm lấy viết chữ.

Thân thể trong lòng vẫn còn run rẩy, bên tai nàng là tiếng thở hỗn loạn của hắn vì cố nhịn đau.

Lục Vân Sơ vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng, không lay chuyển được hắn, chỉ có thể ôm hắn chặt hơn.

Chỉ vỏn vẹn hai chữ thôi mà đã khiến hắn viết rất khó khăn.

Nét cuối cùng còn chưa viết xong, Lục Vân Sơ đã hiểu hắn muốn nói gì.

——Không đau.

Thật là... lúc này rồi, còn nói những lời dối trá này, ma mới tin.

Nàng thấy vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng chỉ bất lực ôm lấy hắn: "Đồ lừa đảo!" Rồi mạnh mẽ hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của hắn.

Văn Triển run lên bần bật.

Cơn đau có thể che lấp mọi tạp âm, phóng đại các giác quan, giữa cơn đau đớn giày vò, hắn bỗng cảm nhận được sự đụng chạm của nàng, mềm mại, ấm áp, in hằn lên trán. Hắn biết điều này chẳng liên quan gì đến tình ái, chỉ là sự an ủi, nhưng hắn không thể tránh khỏi cảm giác tim đập nhanh, th* d*c.

Hắn ngẩng đầu, giọt lệ đúng lúc trượt xuống theo đường cong của động tác, châm chích vào mắt, khiến hắn không thể tránh khỏi tràn ra nước mắt đau xót.

Khóe mắt hắn hơi đỏ, lòng trắng lại trong veo đến độ phảng phất ánh lam, tựa như trời xanh trong sớm mai sương chưa tan. Cứ thế, với đôi mắt trong vắt ấy, hắn nói dối nàng.

Hắn viết chữ ngoằn ngoèo trên lòng bàn tay nàng.

Từng cơn đau khiến hắn tỉnh táo kiên cường, giờ đây cơn đau lại khiến hắn trở nên yếu đuối hỗn loạn, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ mãnh liệt, chính là giữ Lục Vân Sơ lại. Thực ra ngay cả bản thân hắn cũng chẳng hiểu mình đang làm gì, chỉ là hành động theo bản năng.

Hắn viết nguệch ngoạc trên tay nàng: Nàng hôn, hết đau.

Lục Vân Sơ thầm bổ sung nốt câu đầy đủ trong lòng: Nàng hôn hôn ta, ta sẽ hết đau.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 141



Có phải vậy không? Nàng cảm thấy mình đoán đúng rồi, bởi vì nàng đã nhìn thấy ánh mắt của Văn Triển. Ánh mắt của hắn thật sự... dịu dàng đến mức tan chảy.

Kẻ dối trá, sao có thể dùng ánh mắt như vậy, dùng tư thế như vậy khẩn cầu, lừa gạt nàng chứ?

Nàng đẩy Văn Triển ra, hắn còn chưa kịp hốt hoảng thì đã bị nàng giữ lại. Dĩ nhiên, không phải dùng tay.

Nàng mang theo chút trừng phạt mà đoạt lấy hơi thở của hắn, mặc cho hắn run rẩy, mặc cho hắn sụp đổ.

Văn Triển chưa từng trải qua cảm giác này, đau đớn kí.ch th.í.ch toàn thân hắn, hắn có thể cảm nhận được, nhưng lại khác với cảm giác trước đây, cơn đau ấy như được ngăn cách bởi một tầng sương trắng mờ ảo, điều duy nhất hắn có thể cảm nhận rõ ràng, chỉ có tất cả những gì Lục Vân Sơ mang đến.

Cảm quan như được trao đổi một cách kỳ lạ, cơn đau lẽ ra phải mãnh liệt nhất bị cướp mất vị trí, thay vào đó là sự quấn quýt mềm mại, ấm áp nơi môi răng.

Hắn muốn đưa tay giữ Lục Vân Sơ lại, nhưng nàng lại đột nhiên rời khỏi hắn.

Nàng thở hổn hển, lau miệng: "Lần sau còn như vậy, ta mặc kệ chàng có đau hay không."

Xoẹt một cái, tất cả cảm giác đau đớn tê dại mơ hồ lại trở về đúng vị trí, trên môi hắn vẫn còn lưu lại chút hơi ấm, nhưng hắn lại không thể nào phân chia sự tập trung để cảm nhận được nữa.

Lục Vân Sơ chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nhìn thấy chân hắn run rẩy dữ dội.

Nàng nín thở, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Nàng nén run bàn tay, hướng về phía chân hắn thăm dò. Hắn không để ý, cũng không còn sức để ý, nên nàng dễ dàng vén ống quần của hắn lên.

Những vết sẹo sẫm màu trên chân hắn thật sống động, giống như vừa mới bị thương, nàng thậm chí còn thấy xương cốt của hắn đang vặn vẹo nhẹ theo từng cơn run rẩy.

Nước mắt nàng ào ạt tuôn rơi, bởi vì tai ương của nàng đã chuyển sang cho Văn Triển, cho nên mỗi lần hắn đều phải chịu đựng cơn đau gãy chân như một hình phạt.

Làm sao hắn có thể hy sinh nhiều như vậy vì nàng chứ?

Nàng không thể kìm được nước mắt, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, trong đầu toàn là khuôn mặt khẩn thiết của Văn Triển. Tại sao hắn phải, tại sao hắn phải tự hạ thấp mình, rõ ràng là nàng nợ hắn rất nhiều.

Văn Triển nhìn không rõ lắm, hắn cảm thấy Lục Vân Sơ đã rời đi, muốn gọi tên nàng, mở miệng mới nhớ ra mình là kẻ câm.

Hắn chìm vào tê dại, ngây ngốc nghĩ, lần sau nhất định phải viết giấy sẵn, để nàng đừng đi.

Nhưng, hắn lại cảm thấy nàng vẫn chưa đi. Hắn muốn chống người dậy xem sao, vừa mới gom góp đủ sức lực, lại cảm thấy chân đau nhức truyền đến một cảm giác mềm mại ấm áp.

Rõ ràng chỉ là sức mạnh của hạt mưa rơi xuống biển, lại dễ dàng hóa giải tất cả đau đớn, như làn gió xuân lướt qua, mang theo sự xoa dịu mềm mại tê dại.

Hắn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cố nghiêng người, cuộn tròn lại, nhìn thấy một màn khiến hắn khó có thể chấp nhận.

Nàng nhẹ nhàng v.uố.t v.e vết thương của hắn, như đêm qua hắn hôn lên đầu ngón tay nàng, hôn lên những vết sẹo xấu xí kia.

Văn Triển bỗng hít một hơi, toan lùi lại, toan trốn tránh, lại bị nàng giữ chặt.

Nàng ngẩng đầu, Văn Triển thấy được hốc mắt nàng ngập tràn nước mắt.

Hắn ngây người.

Nước mắt nàng rơi trên đùi hắn, nàng nức nở nhìn hắn.

Hắn ngơ ngác co chân lại, quên cả đau đớn.

Nàng còn muốn cúi đầu xuống tiếp tục, Văn Triển vội vàng cuộn mình lại, không cho nàng xem nữa.

Nàng quỳ bò lại gần, hỏi hắn: "Vì sao?"

Văn Triển run rẩy, lắc đầu lia lịa, vô cùng chật vật.

Hắn không dám nhìn nàng, xấu hổ cúi đầu, không thể chấp nhận tất cả những gì vừa xảy ra.

Nàng mạnh mẽ nâng cằm hắn lên, bắt hắn nhìn mình: "Vì sao phải làm nhiều như vậy cho ta?"

Văn Triển chìm trong kinh ngạc và hổ thẹn tự trách không thể thoát ra, bên tai là tiếng ù ù, không nghe được nàng nói, chỉ thấy nàng đầy vẻ tức giận, nước mắt tuôn rơi, tưởng mình lại phạm lỗi chọc nàng khóc, chỉ biết lắc đầu.

Hắn há miệng, mấp máy môi.

Lục Vân Sơ không hiểu, chỉ có thể áp sát lại, cố gắng nhìn cho rõ.

Lông mi hắn dày rậm run rẩy không ngừng, che khuất nỗi bi ai trong mắt hắn.

Hắn liên tục lặp lại mấy chữ, Lục Vân Sơ nhìn một hồi, rốt cuộc cũng hiểu ra.

Hắn nói: "Xấu, van nàng, đừng nhìn."

Lục Vân Sơ bỗng hít một hơi, nước mắt tuôn rơi.

Nàng không biết mình đang làm gì, cũng không biết mình làm vậy là vì sao.

Nàng đầy tức giận, lật hắn lại, hung hăng hôn xuống. Người ta khi giận dữ sức lực rất lớn, Văn Triển lại đang lên cơn bệnh, không cách nào chống cự được.

Nàng vén tấm "vải che thân" của hắn, dùng cách tương tự, tỉ mỉ miêu tả từng vết sẹo của hắn.

Văn Triển cảm thấy mình đáng ra phải thấy lạnh, vậy mà người hắn lại ướt đẫm mồ hôi.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 142



Những vết thương kêu gào rách toạc dần tê dại, dần khép lại, dường như ngoài yêu thương dịu dàng, không còn cảm thấy gì khác nữa.

Yêu thương mãnh liệt đến vậy, còn hơn cả nỗi đau bị loạn đao chém, còn hơn cả hình phạt không thể trốn tránh.

Đau đớn trở thành phông nền, được tô vẽ thêm thắt, kể về câu chuyện đọa đày và an ủi.

Văn Triển run rẩy dữ dội, gần như co giật. Hắn rất quen thuộc với cảm giác run rẩy không thể khống chế này, chỉ là trước đây mỗi lần đều liên quan đến đau đớn, nhưng lúc này lại hoàn toàn ngược lại.

Nước mắt nàng vẫn không ngừng rơi, nhỏ xuống khắp người hắn, để lại cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt.

Hắn rơi vào mớ hỗn độn mơ hồ, phiêu dạt, cho đến khi một luồng lạnh lẽo không nên xuất hiện đột ngột ập đến.

Hắn kinh ngạc cúi đầu, nhìn thấy một cảnh tượng khó quên suốt đời.

Hắn muốn trốn tránh, lại không thể trốn tránh, chỉ đành cam chịu.

Nàng mỉm cười với hắn, bò lại gần, bịt miệng hắn, cướp đi toàn bộ không khí của hắn.

Sức lực toàn thân hắn tan biến, chỉ có thể bị ép buộc cùng nàng dây dưa không rời. Hắn không biết phải làm thế nào, lẽ ra phải thấy đau đớn, nhưng cơ bắp lại mềm nhũn, chỉ duy nhất một nơi vẫn cứng rắn.

Lục Vân Sơ phát hiện ra, mỉm cười với hắn, rồi ngồi xuống trong ánh mắt nứt toác của hắn.

Vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn rõ dung nhan nàng, nàng chính là như thế này, ngược sáng, xông vào thế giới của hắn.

Lần trước ánh nến lung linh, lần này ánh mặt trời rạng rỡ. Hai lần, nàng tự cứu rỗi mình, đưa hắn bước vào một thế giới hoàn toàn mới, mang đến cho hắn ánh sáng chưa từng thấy.

Cơn đau gào thét, muốn đánh gục Văn Triển, nhưng hắn lại không hề lay động. Càng đau, cảm giác càng mãnh liệt, ánh sáng chói lòa như nung chảy hắn, khiến hắn sôi sục.

Nước mắt hắn lăn dài trên khóe mi, nhưng chẳng liên quan gì đến nỗi đau.

Không rõ cơn đau dừng lại khi nào, có lẽ chưa bao giờ dừng lại, hắn trở mình, nhịp thở phập phồng.

Xương bả vai hắn nhô lên, như cánh bướm muốn vỗ cánh bay đi, như lưỡi d.a.o sắc bén cứa vào lòng bàn tay nàng.

Hắn hẳn có rất nhiều điều muốn nói, ánh mắt ngập tràn cảm xúc dâng trào.

Lục Vân Sơ khẽ "suỵt" một tiếng.

Nàng vén mái tóc đen mượt như dòng suối lạnh lẽo của hắn, mỉm cười với hắn.

Ta sẽ đưa chàng ngắm nhìn non sông gấm vóc, cảm nhận khói lửa nhân gian, cùng nhau trải qua xuân hạ thu đông, nếm thử trăm món ngon, để chàng hiểu thế nào là tình và… suỵt, ngày sau còn dài.

Đúng lúc bình minh, tiếng chim hót líu lo, bốn bề yên tĩnh, Văn Triển bị tiếng tim đập mạnh mẽ của chính mình kéo tuột khỏi chốn bồng lai.

Người hắn đầm đìa mồ hôi nhớp nháp, đầu óc vẫn còn trống rỗng.

Hắn nhớ rõ mình đang lên cơn đau, sao mọi chuyện lại đột nhiên vượt khỏi tầm kiểm soát đến mức này?

Thậm chí hắn còn không nhớ nổi mình đã hết đau từ khi nào, có lẽ là lúc nàng bắt đầu khóc, có lẽ là lúc nàng mạnh bạo c** q**n hắn, có lẽ là lúc nàng xoay người ngồi lên…

Những cảnh tượng vừa rồi bắt đầu hiện lên rõ ràng trong đầu, thân thể Văn Triển nhanh chóng nóng bừng, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Hắn không kìm được khóe môi nhếch lên, cảm xúc trong lồng n.g.ự.c không ngừng tuôn trào, vừa ngọt ngào vừa nặng trĩu, khiến hắn có chút luống cuống tay chân, không biết phải đối mặt với thứ cảm xúc nên gọi là hạnh phúc này như thế nào.

Hắn đưa tay lên, ngốc nghếch ấn khóe miệng xuống, cố gắng để mình đừng tỏ ra quá kỳ lạ.

Vừa đưa tay, góc chăn bị xê dịch, để lộ cánh tay hắn.

Cơ thể hắn vốn dĩ nhợt nhạt đến gần như trong suốt, những vết thương chằng chịt càng thêm rõ ràng và xấu xí. Thế nhưng giờ đây nhìn lại, lại thấy phảng phất sắc hồng nhạt, nhất là xung quanh vết sẹo, màu sắc đậm hơn, ánh lên màu đỏ nhạt như màu mận chín.

Hắn vội vàng giấu cánh tay vào trong chăn, che đi dáng vẻ kỳ quặc của mình.

Trong đầu hắn hiện lên biểu cảm của Lục Vân Sơ. Nàng hình như rất thích sự tương phản màu sắc này, nên sau đó cứ liên tục hôn lên vết sẹo của hắn, vết thương quanh miệng hắn càng đỏ đậm, nàng lại càng hăng hái.

Ngứa ngáy, hắn muốn né tránh, nhưng nàng lại không cho phép, vừa nói vừa xoa dịu hắn: "Đẹp lắm, đừng trốn, cho ta xem."

Văn Triển nhớ lại cảm giác vừa xấu hổ vừa khó kiềm chế ấy, người lại đỏ thêm một chút, hắn vội vàng nhắm mắt, cố gắng xua đi những hình ảnh cuồn cuộn trong đầu.

Hắn cử động rất nhỏ, nhưng cứ ngắt quãng, Lục Vân Sơ vốn định nhắm mắt ngủ thêm một lát, bị hắn làm tỉnh giấc, bực bội lẩm bẩm: "Chàng làm gì vậy?"

Nàng nói: "Chàng không mệt sao, vừa rồi th* d*c như vậy…"

Những lời còn lại bị Văn Triển bịt miệng.

Mắt hắn mở to tròn xoe, vẻ mặt xấu hổ đến mức muốn độn thổ, nhưng đôi mắt lại sáng rực rỡ, không hề nhận ra đôi mắt như vậy kết hợp với vẻ e thẹn lại đẹp đến nhường nào.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 143



Trong lòng Lục Vân Sơ khẽ cười thầm, nàng thật lợi hại, vậy mà lại có được một vị phu quân mỹ nam như thế này.

Nàng chớp mắt, ra hiệu cho Văn Triển bỏ tay xuống.

Văn Triển cũng là nhất thời nóng lòng, mới dám làm ra loại động tác thất lễ này, nàng vừa chớp mắt, hắn lập tức ý thức được điểm này, vội vàng rụt tay về trong chăn, vẻ mặt áy náy.

Lục Vân Sơ tuy rất mệt, nhưng rất sảng khoái, nói là ngủ cũng không ngủ được, bèn lưu luyến dụi đầu vào ổ chăn hai cái: "Dậy thôi, tắm rửa một chút, rồi bảo người ta thay ga giường."

Vừa mới chống người dậy, Văn Triển liền kéo nàng lại.

Nàng hỏi: "Sao vậy? Chàng còn muốn ngủ nữa à?"

Văn Triển lắc đầu, lắc được một nửa lại gật đầu.

"Cái gì vậy…" Hắn quá không giỏi nói dối, Lục Vân Sơ liếc mắt một cái đã nhận ra có gì đó kỳ quặc.

Nàng nghĩ Văn Triển nhất định là rất ngại ngùng, bèn ân cần nói: "Có gì đâu, ta bảo nha hoàn mang ga giường vào, tự thay, được chứ?"

Văn Triển cúi đầu, nghiến chặt răng, gật đầu, rồi thử khom chân một cách lặng lẽ.

Lục Vân Sơ mắt tinh tường, liếc mắt một cái đã nhìn thấu chiêu trò của hắn, hóa ra kéo nàng lại là muốn đánh lạc hướng sự chú ý.

Nàng nhìn về phía giữa chăn, sững sờ.

Nàng im lặng một hồi, trầm giọng nói: "Ta thật sự không được nữa, chàng để ta nghỉ ngơi một chút."

Văn Triển xấu hổ muốn chết.

Hắn không phải vậy, chỉ là vừa rồi nhìn thấy màu sắc cánh tay liền nghĩ đến nàng cố ý hôn khắp vết thương, nên…

Hắn là người câm, Lục Vân Sơ lại không biết thuật đọc tâm, làm sao biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn nín thở, vẻ mặt muốn giải thích nhưng lại không nói nên lời.

Trong lòng nàng cười thầm, nhưng ngoài mặt không hề biểu lộ, còn cố ý nói: "Lẽ ra lần trước xong rồi là xong rồi, ta còn có sức, muốn cùng chàng ôm ấp một chút, nói vài lời tâm sự, thấy trên người chàng nhiều vết sẹo như vậy, trong lòng thương xót, bèn muốn an ủi chàng một chút, ai ngờ chỉ là hôn vết sẹo của chàng, chàng lại…"

Văn Triển cuống quýt ngồi dậy.

Chăn trượt xuống, Lục Vân Sơ nhìn thấy màu trắng hồng rất ưng ý.

Nàng cười tươi: "Chàng không lẽ lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi chứ, hửm… Có vẻ chàng rất thích nhỉ?"

Văn Triển thật muốn dập đầu xin nàng ngưng nói chuyện.

Hắn sốt ruột muốn ra hiệu, nhưng nhận ra việc lộ ra cánh tay chỉ khiến Lục Vân Sơ tăng thêm lời trêu chọc, vì vậy chỉ đành cúi gằm mặt nghe, để lại cho nàng một cái đỉnh đầu hừng hực.

Lục Vân Sơ vốn còn hơi đau lưng mỏi gối, sau khi trêu chọc Văn Triển một hồi, thoải mái rồi, liền vui vẻ lật người dậy mặc y phục.

Văn Triển lặng lẽ kéo chăn, cuộn mình thành một đống, đợi đến khi bình tĩnh lại mới ló đầu ra, quan sát Lục Vân Sơ đang làm gì, có còn định nói những lời đó trêu chọc mình nữa không.

Hắn cảm thấy Lục Vân Sơ hơi hư, không phải hư hỏng theo kiểu người xấu, mà là theo một nghĩa khác. Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên, lập tức bị hắn phủ nhận.

Lục Vân Sơ nói những lời đó trêu chọc hắn, nào có ý đồ gì, chẳng qua là tò mò hỏi hắn, nói chuyện với hắn như bình thường thôi. Chính hắn mới là người suy nghĩ bậy bạ, nên mới xấu hổ như vậy.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn lập tức rù đầu vào, bởi vì sự xấu hổ và tự ti của bản thân mà không dám đối mặt với Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ, đúng là một "ác phụ", sai người mang nước nóng đến, quay lại bên giường, nhìn thấy một bọc chăn khổng lồ, cười muốn chết.

Nàng vỗ vỗ bọc chăn: "Dậy thôi, tắm rửa đi nào."

Văn Triển giả chết.

Lục Vân Sơ bèn tiếp tục vỗ vào bọc chăn, vừa vỗ vừa nghĩ không biết đang vỗ vào chỗ nào. A, hình dáng tròn trịa này thật giống đường cong bên hông của Văn Triển. Chậc, vừa rồi sao nàng không nhân cơ hội sờ mó cái m.ô.n.g cong vểnh mà nàng thèm nhỏ dãi bấy lâu nhỉ, sai lầm sai lầm, lần sau nhất định, lần sau nhất định.

Nàng vừa suy nghĩ lung tung, vừa nói: "Chàng chắc chắn không dậy được đâu, lát nữa Văn Giác mà về, thấy được..."

Văn Triển "soạt" một tiếng hất chăn ra, vẻ mặt nghiêm túc lật người ngồi dậy.

Lục Vân Sơ kinh ngạc nhướng mày, không nói gì.

Văn Triển đi đến bên bình phong, cầm lấy áo ngoài mới phát hiện có gì đó sai sai.

Hắn quay đầu lại, quả nhiên thấy Lục Vân Sơ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.

Lúc này nàng mới tốt bụng nhắc nhở: "Trung y sạch sẽ xếp trên bàn đó."

Văn Triển giật phắt áo ngoài, khoác lên người một cách qua loa, chỉ muốn vùi đầu vào ngực, vội vàng cầm lấy trung y, nấp sau bình phong thay đồ.

Lục Vân Sơ bất đắc dĩ phải lên tiếng nhắc nhở lần nữa: "Tắm rửa luôn đi, bây giờ mặc vào làm gì?"

Một trận tiếng động, chắc là Văn Triển trong lúc luống cuống đã đụng phải thứ gì đó. Lục Vân Sơ thấy trên bình phong có treo áo, chắc là Văn Triển cuối cùng cũng phản ứng lại rồi.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 144



Nàng tặc lưỡi hai tiếng, thật là xấu hổ quá đi, sau này nhất định phải để hắn quen dần thôi.

Việc này là vì hắn, chứ không phải để mình được no con mắt đâu.

Văn Triển tắm rất lâu, Lục Vân Sơ đoán chắc hắn lại trốn trong bồn tắm giả làm đà điểu rồi.

Nàng không quản hắn, xuống lầu kiếm đồ ăn.

Bây giờ tuy không muộn, nhưng mọi người đã ăn sáng hết rồi, trong bếp còn thừa vài cái bánh bao và chút thức ăn.

Lục Vân Sơ đang bê cơm canh chuẩn bị quay về thì đụng phải Văn Giác phong trần mệt mỏi ở đại sảnh.

Hắn ta trông như thức cả đêm, nhưng tinh thần khá tốt, gặp Lục Vân Sơ khó có được vẻ mặt tươi tỉnh.

"Ngươi mới dậy à?" Vẫn là kiểu nói chuyện đáng ghét.

"Ừ." Lục Vân Sơ bưng cơm canh định đi.

Hắn ta nói: "Sao ngươi biết giờ ta về?" Nói xong liền đưa tay ra muốn nhận lấy.

Lục Vân Sơ: ?

Nàng vội vàng che chở thức ăn: "Đây là điểm tâm của ta và Văn Triển mà?"

Văn Giác ngẩn người: "Văn Triển cũng mới dậy à?"

Lục Vân Sơ gật đầu.

Hắn ta nhíu mày nghi ngờ: "Đệ ấy bị bệnh à, sao ngủ nhiều vậy?"

Lục Vân Sơ im lặng một chút: "Không phải."

May mà Văn Giác cũng không hỏi thêm, hắn ta nhìn Lục Vân Sơ, cảm thán: "Lần này may nhờ có ngươi, chúng ta đánh chúng bất ngờ, bắt sống được một nhóm, ban đầu là địch trong sáng ta trong tối, bây giờ thì đổi lại rồi."

Lục Vân Sơ vốn định đi rồi, ai lại sáng sớm ở đây tán dốc với hắn ta chứ, vừa nghe câu này liền quay người lại hỏi: "Vậy coi như là báo đáp, huynh thả ta và Văn Triển đi."

Văn Giác lập tức phủ nhận: "Không được." Hắn ta nói: "Ta suy nghĩ một chút, quyết định dẫn theo các ngươi để khảo sát cẩn thận, sau khi xác nhận ngươi thật lòng thật dạ đối xử tốt với đệ ấy, chứ không phải lợi dụng lừa gạt mê hoặc đệ ấy, thì mới yên tâm để hai người ở bên nhau."

Lục Vân Sơ tức giận: "Huynh quản cũng hơi rộng quá rồi đấy?"

Văn Giác lắc đầu, thở dài: "Ta phải quản đệ ấy, coi đệ ấy kìa, cái gì cũng không hiểu, cho dù bị ngươi lừa đến tán gia bại sản cũng còn đưa tiền cho ngươi."

Lục Vân Sơ suýt vấp ngã, cái gì mà tán gia bại sản chứ, sao nàng lại thấy chột dạ thế nhỉ.

Trở về phòng, Văn Triển vẫn còn trốn sau bình phong chưa ra.

Lục Vân Sơ gõ gõ bình phong: "Văn Giác về rồi."

Bên trong bình phong không có tiếng động nào.

Nàng bèn tiếp tục thúc giục: "Đừng ngâm nữa, nước sắp nguội rồi."

Trong lòng nàng có một dự cảm chẳng lành, ngâm lâu như vậy mà không thấy động tĩnh gì, Văn Triển lại không thể lên tiếng, chẳng lẽ là bị tụt huyết áp ngất xỉu hay sao.

Nàng vòng qua bình phong đi vào trong, vừa xoay người lại liền thấy bóng dáng Văn Triển đang ngồi trong bồn tắm.

Nước vẫn còn nóng, bốc hơi nước trắng lượn lờ, từng sợi từng sợi một, hun da dẻ hắn đỏ ửng.

Nhìn kỹ lại thì chắc là chẳng liên quan gì đến nước nóng cả, bởi vì hai má hắn đỏ như sắp nhỏ máu, không giống như bị hơi nước hun.

Hắn ngồi trong bồn tắm, hai tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu chẳng biết đang nghĩ gì, khóe môi còn vương nụ cười thoang thoảng.

Khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười biến mất, hắn nhíu mày, lặng lẽ thở dài.

Vì hắn không thể phát ra tiếng, nên Lục Vân Sơ chỉ nghe thấy một tiếng thở "ha" nhẹ nhàng.

Thở dài xong, lại chẳng biết làm sao nữa, chau mày rồi lại bắt đầu cười, cả người lại đỏ thêm vài phần, phối hợp với làn nước bốc khói trắng lượn lờ, người biết chuyện thì hiểu hắn đang tắm, người không biết còn tưởng hắn sắp bị luộc chín tới nơi.

Mà xem tình hình này, e là không phải nước nóng luộc hắn chín đâu, mà là nhiệt độ trên người hắn sắp đun sôi nước rồi.

Lục Vân Sơ nén cười, gọi một tiếng: "Văn Triển."

Không động tĩnh.

Đến tận trước mặt hắn rồi mà vẫn không phản ứng.

Lục Vân Sơ chỉ còn cách bất đắc dĩ gõ gõ vào bồn tắm.

Văn Triển bỗng nhiên tỉnh táo, kinh ngạc quay đầu, thấy nàng đứng trước mặt, mắt tròn xoe, lại theo bản năng muốn lùi ra sau, hình như cũng chẳng biết mình đang ở trong bồn tắm nữa, "ào ào" làm b.ắ.n tung tóe nước, làm ướt hết cả mái tóc được búi cao.

Xong đời rồi, tóc ướt hết rồi, giọt nước theo sợi tóc lăn xuống má, trông như con gà mắc mưa.

Lục Vân Sơ ôm trán.

Chết rồi, hình như nàng thật sự không thể nào ăn nói với Văn Giác được nữa.

Ban đầu Văn Triển chỉ câm thôi, giờ lại biến thành kẻ ngốc vừa câm vừa điếc rồi.

Lục Vân Sơ và Văn Triển chậm chạp bước từ trên lầu xuống, Văn Giác vốn đang uống trà, thấy dáng vẻ hai người kỳ quặc như vậy, lập tức đặt tách trà xuống, khoanh tay cẩn thận nhìn chằm chằm vào họ.

Lục Vân Sơ dường như đã nói gì đó với Văn Triển, vẻ mặt gian xảo, Văn Triển khựng lại, lặng lẽ cúi đầu đỏ mặt.

Kỳ lạ, quá kỳ lạ.

Văn Giác chẳng nói rõ được chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy giữa bọn họ khác hôm qua, cứ có cảm giác… như keo như sơn, nhìn mà chướng mắt.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 145



Lục Vân Sơ chạm phải ánh mắt dò xét của hắn ta, bĩu môi, kéo Văn Triển lại gần, sát rạt.

Giữa thanh thiên bạch nhật mà cũng chẳng thấy ngại, đúng là chẳng ra dáng nữ nhân!

Hắn ta hắng giọng: "Lại nổi gió rồi, chắc lát nữa sẽ có tuyết, chúng ta ở lại đây vài ngày, chờ thời tiết tốt hơn rồi hãy đi."

Lục Vân Sơ bực bội nói: "Sao huynh không nói sớm, Văn Triển đã thu dọn hành lý xong rồi."

Nghe câu đầu tiên, Văn Giác vốn còn định cãi nhau với Lục Vân Sơ, đến khi câu sau chui vào tai, hắn ta liền câm nín.

Hắn ta trừng mắt nhìn Văn Triển với vẻ mặt bất lực, định mở miệng mấy lần rồi cuối cùng chỉ biết thở dài.

Văn Triển đứng bên cạnh Lục Vân Sơ, tóc mái vẫn còn ướt nhẹp, cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ gì, trông hơi ngốc nghếch.

Mọi người ngồi xuống trước bàn, cùng nhau uống trà nóng, hôm nay Lục Vân Sơ rất hài lòng, Văn Giác đêm qua đã dẹp bỏ âm mưu, hai người hiếm khi hòa thuận với nhau một lúc.

Hai người họ vừa im lặng, thì chẳng ai nói gì cả, mọi người im lặng thưởng trà, một lúc sau lại cảm thấy quá yên tĩnh.

Liễu Tri Hứa là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Đêm qua nghỉ ngơi có ngon không?"

Lục Vân Sơ gật đầu, cùng nàng ấy chuyện trò: "Ta cũng khỏe, còn các cô thì sao, đêm qua không gặp nguy hiểm chứ?"

Liễu Tri Hứa lắc đầu.

Bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Hối Cơ hòa thượng liền nhân cơ hội tham gia cuộc trò chuyện, nói với Lục Vân Sơ: "Nữ thí chủ xem ra nghỉ ngơi rất tốt."

Một câu chào hỏi bình thường như vậy, Lục Vân Sơ lại bị sặc.

Nàng vội vàng đặt tách trà xuống, Văn Triển lập tức lấy khăn tay đưa cho nàng, tiện thể còn muốn đưa tay ôm lấy lưng nàng vỗ vỗ.

Văn Giác nhướn mày.

Hối Cơ hòa thượng hơi liếc mắt, thần tình khó tả.

Liễu Tri Hứa đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức biến thành nụ cười dì ghẻ không nhịn được.

Không phải hành động này quá mức kinh ngạc, mà là Văn Triển nhìn thế nào cũng không giống người sẽ làm ra cử chỉ thân mật trước mặt mọi người, cho nên ba người rất ăn ý đồng loạt nhìn chăm chăm vào hai người bọn họ.

Lục Vân Sơ ho khan, xua xua tay, ra hiệu Văn Triển đừng vội.

Văn Triển trực tiếp lau đi vết nước bên mép nàng, tay kia nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

Ba người đồng loạt cầm lấy tách trà, lặng lẽ uống một ngụm, dùng tách trà che giấu ánh mắt bát quái đang nhìn chằm chằm.

Lục Vân Sơ ngừng ho, ánh mắt Văn Triển vẫn chưa rời khỏi mặt nàng, cau mày, vẻ mặt lo lắng.

Văn Giác nhìn mà thấy ê răng, đó chính là Lục Vân Sơ, một nữ hán tử, chẳng qua là bị sặc nước thôi, có cần phải làm ra vẻ như tiểu thư khuê các yếu đuối vậy không?

Lục Vân Sơ tỏ ra hết sức tự nhiên với sự tiếp xúc thân mật của Văn Triển, lắc đầu với hắn, sau đó đưa tay lấy tách trà của mình, chuẩn bị uống một ngụm trà để đè xuống cảm giác ngứa ngáy ở cổ họng.

Tách trà của nàng vì động tác vừa rồi mà đổ ra ngoài hơn nửa, Văn Triển thấy nàng đưa tay, phản ứng đầu tiên không phải là rót thêm trà cho nàng, mà là đưa tách trà của mình đến trước mặt nàng.

Mà Lục Vân Sơ rất tự nhiên nhận lấy, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Ba người lại một lần nữa đồng loạt giơ tách trà lên, giả vờ uống trà.

Đến lúc này Văn Triển vẫn chưa nhận ra mình đang làm quá lên, hắn thấy Lục Vân Sơ không ho nữa, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt liền chuyển sang chiếc tách đang áp sát môi Lục Vân Sơ, chợt đỏ mặt.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh không nên hiện lên, hắn không được tự nhiên quay đầu đi, vừa quay đầu lại, liền đối diện với ba ánh mắt mãnh liệt.

Văn Triển cứng đờ.

Bọn họ nhanh chóng dời mắt đi, giả vờ rất khát nước mà uống trà ừng ực.

Ánh mắt Văn Triển đảo qua ba người bọn họ, lúc này mới nhận ra hành động vừa rồi của mình có vẻ quá thân mật, giữa chốn đông người, có chút không ổn.

Hắn quay mặt đi, có chút ngượng ngùng.

Người duy nhất trong toàn bộ sự việc không phát hiện ra điều gì là Lục Vân Sơ uống hết trà trong tay, cầm ấm trà rót đầy nước, trực tiếp đẩy đến trước mặt Văn Triển.

Văn Triển mím môi, không dám nhận.

Hối Cơ hòa thượng phá vỡ cục diện bế tắc, ông ta hỏi Văn Triển: "Cổ tay thí chủ hình như có vết thương?"

Văn Triển giật mình, theo bản năng kéo kéo tay áo, che đi vết sẹo.

Văn Giác nhìn sang, thuận miệng hỏi: "Bị thương khi nào vậy?" Hắn ta không hề nghĩ đến Lục Vân Sơ, dù sao với độ quấn quýt của hai người này, thế nào cũng không đến lượt Lục Vân Sơ làm hắn bị thương.

Văn Triển cười cười, lắc đầu.

Hắn là người câm, không ai mong hắn lên tiếng.

Bọn họ dường như chỉ tùy tiện nói vài câu, Văn Triển lắc đầu cũng được, gật đầu cũng được, cuộc đối thoại có thể kết thúc, không có ai chờ đợi câu trả lời của hắn.

"Bị thương?" Chỉ có Lục Vân Sơ không bỏ qua chuyện này, nàng lập tức nắm lấy tay áo của Văn Triển: "Không phải đã khỏi rồi sao?"
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 146



Văn Triển bất đắc dĩ để nàng nắm lấy tay mình.

Nàng không nhìn thấy, vén tay áo lên phát hiện vẫn còn vết sẹo đó, thở phào nhẹ nhõm, giải thích với Hối Cơ hòa thượng: "Là sẹo, không phải vết thương, hù c.h.ế.t ta rồi."

Hối Cơ ngượng ngùng cười nói: "Là bần tăng hoa mắt, thoạt nhìn còn tưởng là một chuỗi tràng hạt."

Tràng hạt?

Lục Vân Sơ nâng tay Văn Triển lên, cẩn thận nhìn. Cổ tay hắn rất trắng, vết sẹo màu nâu đen càng thêm rõ ràng. Lúc trước, sợi dây trói hắn rất to, xoắn lại như dây gai, để lại trên vết thương một dấu vết hơi cong, nhìn thoáng qua, quả thực giống như xâu chuỗi rất nhiều hạt tròn.

Lục Vân Sơ thích cách so sánh này, nói với Hối Cơ: "Đại sư nói vậy, khiến vết sẹo trông đẹp hơn nhiều."

Văn Triển sững người, không ngờ vết sẹo cũng có thể gắn với hai chữ "đẹp".

Lục Vân Sơ ghé sát vào hắn, nhỏ giọng bổ sung: "Đương nhiên, vết sẹo trên người chàng thế nào cũng đẹp."

Văn Triển cúi đầu, trên mặt bốc hơi nóng.

Lục Vân Sơ không hề có ý thức mình đang trêu chọc người ta, còn nắm lấy cổ tay Văn Triển gõ nhẹ một hồi, tràng hạt... chậc chậc, cách so sánh này thật là khêu gợi.

Nàng không nhịn được sờ lên vết sẹo trên cổ tay Văn Triển, tối nay có thể bảo hắn giảng Thiền không nhỉ?

Hai người cử chỉ thân mật, xung quanh như có một kết giới mà người ngoài không thể vào được, Văn Giác không ngừng suy nghĩ, vô cùng chắc chắn nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Hắn nhớ lại những vở tuồng đã từng nghe, chẳng lẽ đêm qua Văn Triển gặp nạn, Lục Vân Sơ cứu hắn, cho nên quan hệ của hai người mới đột nhiên thân thiết như vậy?

Tò mò hại c.h.ế.t mèo, Văn Giác nghĩ bụng phải tìm thời gian lôi Văn Triển ra nói chuyện riêng.

Thế nhưng hai người Lục Vân Sơ và Văn Triển cứ quấn quýt lấy nhau, mãi đến tối, lúc Lục Vân Sơ tắm rửa một mình, Văn Triển mới rảnh rang.

Văn Giác lén lút kéo hắn đi.

Văn Triển không hiểu vì sao hắn ta lại làm vậy, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn ta.

Văn Giác giải thích: "Để nàng ta thấy được, lại cãi nhau với ta, phiền phức."

Hai người kéo nhau đi ra ngoài khách đ**m, xem ra Văn Giác quả thật đã chịu nhiều thua thiệt, không muốn đối đầu với Lục Vân Sơ nữa.

Vừa đi vừa nói: "Đệ nói cho ta biết, rốt cuộc đệ thích nàng ở điểm nào, sao lại có vẻ quyết tâm làm phu thê sống cùng nàng rồi?"

Chuyện thế này chẳng phải là chuyện riêng tư giữa khuê mật với nhau mới nói sao? Văn Triển cảm thấy rất kỳ lạ, dứt khoát hất tay hắn ta ra.

Văn Giác vừa định lên tiếng, Văn Triển đột nhiên cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

Văn Giác lẩm bẩm: "Sao vậy, giận rồi à..."

Văn Triển liếc nhìn hắn ta, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi không ít, ra hiệu cho hắn ta nhìn ra phía sau.

Văn Giác quay đầu lại, phát hiện trên con phố lớn vắng tanh xuất hiện một đoàn người dài dằng dặc.

Cỗ xe ngựa dẫn đầu dừng lại trước mặt hai người, một lão nhân bước xuống từ xe ngựa.

Ông ta rất gầy, như một cái sào, nhưng ăn mặc sang trọng, tinh thần minh mẫn, cử chỉ toát ra tiên phong đạo cốt.

Ông ta liếc nhìn hai người đang giằng co, mỉm cười hòa nhã với họ: "Tuyết sắp rơi rồi."

Văn Giác cũng ý thức được điều bất thường, căng thẳng người, sẵn sàng ra tay.

Hắn ta đáp: "Vâng."

Lão nhân cười một tiếng, bước về phía quán trọ: "Lục nghĩ tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lô. Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô?"

Văn Giác đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện người của mình đã biến mất, mà đám người đi theo lão nhân này, kẻ nào kẻ nấy đều không phải dạng vừa.

Lai giả bất thiện.

Hắn ta và Văn Triển nhìn nhau, định tìm kiếm đám thuộc hạ đã biến mất, thì bị Văn Triển giữ lại.

Văn Triển lắc đầu với hắn ta, bảo hắn ta vào trong trước.

Văn Giác không muốn, nhưng không thể vằng được Văn Triển, nên đành cùng nhau đi vào.

Hai người vừa bước vào thì thấy hạ nhân của lão nhân đang nhóm lò sưởi nhỏ, trải ghế,... mọi việc đều đâu vào đấy, vô cùng ngăn nắp.

Còn lão nhân thì ngồi ở bàn, đang cười nói chuyện với ai đó.

Nhìn kỹ, thì người này không phải ai khác, chính là Lục Vân Sơ.

Văn Giác hít một hơi khí lạnh.

Hắn ta biết Lục Vân Sơ dữ, nhưng không ngờ nha đầu này lại gan đến mức này, ai cũng dám lại gần bắt chuyện?

Hắn ta vừa định bước tới, thì bên kia Lục Vân Sơ đã đứng dậy, nói thêm vài câu với lão nhân, rồi bước đến chỗ bọn họ với vẻ mặt thảnh thơi.

Bất kể quan hệ giữa hắn ta và Lục Vân Sơ là gì, thì lúc này hắn ta cũng rất muốn mắng cho nàng một trận nên thân, nàng có mệnh hệ gì thì thôi đi, còn Văn Triển thì sao?

Lục Vân Sơ đi đến trước mặt bọn họ, Văn Giác chưa kịp mở miệng thì nàng đã cười nói trước: "Chết tiệt, tiêu rồi, gặp phải thứ khó nhằn rồi." Vận khí gì thế này, thế quái nào lại va phải tên phản diện vậy?
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 147



Câu nói của Văn Giác nghẹn lại trong cổ họng, hắn ta nhỏ giọng hỏi: "Ý ngươi là gì?"

Lục Vân Sơ nhìn hắn ta với vẻ mặt phức tạp. Đúng là hậu quả của việc dây dưa với nam chính mà ra, đáng lý trong nguyên tác nhân vật này cả đời sẽ chẳng bao giờ giao nhau với nàng, thế mà giờ lại gặp nhau trong cái quán trọ rách nát này.

Phản diện trong sách tuy nhiều, nhưng đa phần đều là loại người có quyền có thế, mấy người như thế nhìn qua chẳng đáng sợ, đáng sợ là mấy tên mưu sĩ có đầu óc sâu xa, thủ đoạn tàn độc ở đằng sau kia kìa, mỗi lần xem tới đoạn đấy, nàng đều toát mồ hôi.

Lão già này chính là mưu sĩ đằng sau Tĩnh vương, người đời gọi là Hạc lão, kế hoạch tàn sát lần này mà so với mưu kế ông ta bày ra đằng sau thì đúng là muỗi đốt inox.

Nàng biết nam nữ chính sẽ không chết, nhưng nàng với Văn Triển thì lại chưa chắc, đã gặp chuyện này rồi, mau chuồn lẹ thôi.

Nàng vội vàng nắm lấy tay Văn Triển, nói với Văn Giác: "Người này là mưu sĩ của Tĩnh vương, thủ đoạn rất tàn nhẫn, huynh cẩn thận, ta với Văn Triển đi trước đây."

Văn Giác vẻ mặt hoang mang, vội vàng túm lấy nàng: "Ngươi nói gì vậy?"

Vừa thấy hắn ta giở trò, Văn Triển lập tức đưa tay nắm lấy cổ tay hắn ta, không cho hắn ta đụng vào Lục Vân Sơ.

Ba người giằng co, động tác có chút mạnh bạo, từ phía sau vang lên một giọng nói thong thả: "Ba vị bằng hữu, không bằng lại đây ngồi uống chút trà nóng cho ấm, tầm hai khắc nữa sẽ có tuyết rơi đấy. Ta đã sai hai nhân hầm canh gà rồi, nếu ba vị không chê, chi bằng cùng lão hủ này dùng một bữa cơm nhé?"

Lục Vân Sơ biết loại cáo già như Hạc lão chắc chắn sẽ không buông tha bọn họ, nghĩ đến chuyện bỏ chạy cũng chỉ là nói suông mà thôi.

Nàng trừng mắt nhìn Văn Giác, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi trở lại bình thường, tự nhiên dắt Văn Triển ngồi xuống trước mặt Hạc lão: "Vậy phiền lão nhân gia rồi."

Văn Giác nhận ra mình đã gây ra họa, tức thì ủ rũ.

Trái lại, Lục Vân Sơ lại bình tĩnh hơn hắn ta nhiều. Hắn ta không dám biểu hiện gì khác, vội vàng kìm nén tâm trạng, ngồi xuống cạnh Văn Triển, chắn giữa Hạc lão và Lục Vân Sơ cùng Văn Triển, đề phòng có bất trắc xảy ra, để hắn ta còn có thể bảo vệ cả hai người.

Hắn ta cũng cảm tạ Hạc lão rồi tự nhiên trò chuyện.

Văn Giác đường đường là nam chính, trừ những lúc bị Lục Vân Sơ chọc tức đến mất trí ra, thì kỹ năng nói chuyện vẫn rất ổn.

Nếu không nhờ khí chất nguy hiểm khó mà kiềm nén khi mới xuất hiện của Hạc lão, thì giờ ông ta trông chẳng khác gì một ông cụ bình thường.

Ông ta huyên thuyên không ngừng về sở thích ăn uống của mình: "Già rồi, lại thích đồ mềm, đồ nhuyễn, ngày nào cũng thèm thịt gà xé nhỏ trong canh gà".

Thái độ sống của Lục Vân Sơ có thể tóm gọn trong bốn chữ "phá bình phá suất".

Dù sao cũng đến nước này rồi, sợ cũng vô dụng, nàng bình tĩnh rót nước nóng cho Văn Triển, tiếp lời: "Phu quân ta dạ dày không tốt, cũng thích ăn những món này."

Cả bàn bốn người, cũng chỉ có mình Văn Giác là khẩn trương.

Nghe vậy Văn Triển quay sang cười với Lục Vân Sơ, có chút bất đắc dĩ. Không phải hắn thích ăn, mà là nàng thích làm những thứ này cho hắn, hắn chỉ có thể ăn những thứ này thôi.

Có lẽ thái độ thong dong của họ đã ảnh hưởng đến Hạc lão, ông ta mở miệng nói: "Vậy thì trùng hợp quá, lát nữa món ăn lên các ngươi phải nếm thử cho kỹ. Công thức món này ta phải lặn lội tìm kiếm rất lâu mới có được, chỉ có một nhà này, đầu bếp cũng chỉ có một người, không ai khác có thể nấu ra được hương vị tương tự."

Giây phút đáng lẽ phải lo lắng bất an, Lục Vân Sơ lại thèm nhỏ dãi một cách kém cỏi.

Lúc này Liễu Tri Hứa và Hối Cơ cũng nghe thấy động tĩnh, cùng nhau xuống lầu.

Thấy họ ngồi đây, cũng xúm lại.

Đáng tiếc Văn Giác nhíu mày đến mức sắp co giật, cũng chẳng ai nhận ra ám thị của hắn ta.

Nghe nói đến chuyện ăn uống, mắt Hối Cơ sáng rỡ: "Vậy… vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."

Văn Giác vừa tức vừa bất lực: "Chủ trì, ngài là hòa thượng đấy".

Hối Cơ chắp hai tay, niệm "A Di Đà Phật" một tiếng, không để ý đến hắn ta, dứt khoát quay sang trò chuyện với Lục Vân Sơ, người đáng mến hơn.

"Nữ thí chủ, việc hôm qua ta suy nghĩ mãi vẫn chưa có manh mối, không biết nữ thí chủ có thể giải đáp cho ta không?"

Lục Vân Sơ nhìn sang Văn Triển.

Thật ra nàng cũng không biết Văn Triển đã trải qua những gì, cũng không biết làm thế nào mới có thể mở cửa trái tim hắn, nàng muốn hiểu hắn, nhưng lại sợ làm tổn thương hắn.

Nàng buồn bã nói: "Ta cũng không rõ."

Ánh mắt Hối Cơ đảo qua đảo lại giữa hai người họ, rồi dừng lại trên người Văn Triển: "Thí chủ… buông bỏ chấp niệm, mới có thể tiến xa."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 148



Lưng Văn Triển cứng đờ, luôn có cảm giác vị hòa thượng này có thể nhìn thấu tâm tư của mình, cảm giác này khiến hắn vô cùng không thoải mái.

Hắn nghiêng chén nước, rót một ít nước ra mặt bàn, dùng ngón tay chấm nước, viết lên bàn: Chấp niệm gì?

Hối Cơ nhìn Lục Vân Sơ một cách thần bí: "Thí chủ rất rõ".

Văn Triển nghiến răng, cúi đầu suy nghĩ, không nói nữa.

Thấy Văn Triển ỉu xỉu, Lục Vân Sơ vội vàng kiếm cớ: "Chỉ uống canh thì làm sao đủ, nhiều người như vậy, hay là ta làm thêm mấy món nữa, coi như đồ khuya đi."

Nói xong nàng kéo Hối Cơ sang một bên, khẽ hỏi: "Ngài nói buông bỏ chấp niệm gì đó, là chỉ cái gì vậy?".

Hối Cơ chớp chớp mắt: "Ta chỉ nói bừa thôi, bọn hòa thượng chúng ta đều nói chuyện như vậy."

Lục Vân Sơ:...

"Đại sư, đừng nói đùa nữa, ngài không thể nào vô cớ nói ra câu này." Nàng quay đầu nhìn Văn Triển, lo lắng không yên, nàng cũng cảm thấy Văn Triển giống như đã tự giấu mình xuống đáy biển, mang theo một tảng đá lớn, không ngừng chìm xuống, nàng muốn kéo hắn lên mà chẳng biết nắm tay hắn ra sao.

Bắt gặp ánh mắt cầu tri thức của Lục Vân Sơ, Hối Cơ thở dài, chột dạ quay mặt đi: "Ta chẳng qua thấy hai người có vẻ hơi có khoảng cách, mới thuận miệng nói bừa, dò xét hắn một chút thôi mà."

Lục Vân Sơ: ...

Trả lại cho ta Hối Cơ hòa thượng cao thâm khó dò, trí mưu vô song trong sách.

Chắc chắn là do hiện tại cốt truyện vẫn còn ở giai đoạn đầu, mọi người đều còn trẻ, chưa đủ điềm tĩnh, vững vàng.

Lục Vân Sơ tự an ủi mình, xoay người bước về phía nhà bếp.

Nàng vẫn chưa quên cái cớ tùy tiện vừa bịa ra, dù gì cũng phải làm vài món nhỏ chứ.

Nhưng đầu bếp mà Hạc lão mang đến thật sự quá bá đạo, không cho ai vào bếp, sợ bí quyết nấu ăn độc đáo của mình bị người ta học lỏm, còn nói một cách đường hoàng: "Món ngon thượng hạng này khi chế biến chỉ được có một người bên cạnh, đông người sẽ làm hỏng mùi vị."

Lục Vân Sơ á khẩu, Hối Cơ hòa thượng lại thò đầu thò cổ lẩm bẩm: "Chuyện này cũng quá huyền bí rồi."

Lục Vân Sơ liếc ông ta một cái: "Ngươi, một ông thầy bói coi trời coi đất lại đi nói người ta huyền bí?"

Có lý, Hối Cơ gật đầu, hai người quay trở lại.

Hạc lão thấy bọn họ quay lại, dường như nhớ đến sự kiêu ngạo của đầu bếp nhà mình, nhưng lại không cảm thấy có gì không ổn: "Ta quên mất chuyện này rồi, đợi bà ấy làm xong, tiểu hữu hãy dùng bếp."

Lục Vân Sơ thuận miệng đáp: "Không biết là món ngon vật lạ gì mà lại phải tốn nhiều công sức vậy."

Văn Giác ngồi bên cạnh, mồ hôi lạnh sắp sửa rửa mặt.

Nhìn cái đám người này xem, đối mặt với Hạc lão, người có thể dễ dàng khống chế toàn bộ thủ hạ của hắn ta, sao ai cũng ung dung tự tại thế không biết.

Lục Vân Sơ không nói nữa, cãi lại vài câu, trò chuyện cũng khá vui vẻ, còn tình nguyện đi nấu nướng; Văn Triển sau khi bị hòa thượng nói một câu thì bắt đầu ỉu xìu suy nghĩ; Hối Cơ thì mắt cứ dán vào bếp, chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống, nhưng hắn ta lại là hòa thượng!

Duy chỉ có Liễu Tri Hứa, quả không hổ danh là người trong mộng của hắn ta, không hề bồn chồn như bọn họ, cúi đầu trầm tư, nhất định là đã nhận ra điều gì đó bất thường, đang suy tính đường lui ——

Liễu Tri Hứa đang ngủ gật, đầu gục xuống một cái, tỉnh dậy, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Văn Giác: ... Trời muốn diệt ta.

Lục Vân Sơ không hề hay biết Văn Giác đang nghĩ gì, sau khi buông vài lời bóng gió, nghe Hạc lão giải thích món ăn này chỉ lấy phần thịt mềm nhất trên mình gà để hầm canh, còn lại đều bỏ đi, liền cãi nhau ầm ĩ.

"Nguyên liệu đúng là có phân tốt xấu, nhưng cũng không đến mức phân chia rõ ràng như vậy, nó chỉ là thịt gà thôi mà, có thể cao quý đến mức nào?"

Văn Giác mồ hôi lạnh thấm đẫm cả sau lưng. Lục Vân Sơ à, bình thường ta thật không nên tức giận như vậy, hóa ra với ai ngươi cũng nói năng như thế.

Hạc lão không hề tức giận, mà chỉ khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên. Thịt ức gà bên trong mềm mại, hương vị tươi ngon, không có mỡ, cũng chỉ có phần này mới ăn được."

Lục Vân Sơ hăng hái: "Thịt ức gà cũng bình thường thôi, đùi gà cánh gà mới ngon! Chưa kể đến chân gà, đó mới là món ngon tuyệt vời trần thế!"

Khuôn mặt như gỗ mục của Hạc lão cứng đờ, không còn vẻ hòa nhã như trước: "Chân gà?"

Chắc là bị ghê tởm rồi, Văn Giác ra hiệu bằng mắt cho Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ nhận được tín hiệu của hắn ta, im lặng, dịu giọng: "Chân gà thật sự rất ngon..."

Hạc lão quả không hổ danh là đại phản diện trong sách, nói thay đổi sắc mặt là thay đổi sắc mặt, giọng điệu trở nên âm trầm: "Chân gà quanh năm dính đầy ô uế, g.i.ế.c gà là bỏ đi, đồ vật hèn mọn, sao xứng để ăn?"

Lục Vân Sơ không hiểu, dù bị Văn Giác ngăn cản bằng ánh mắt, vẫn hỏi: "Nhưng chân gà thực sự có thể ăn được, còn có nội tạng gà, cũng rất bổ dưỡng lại no bụng, độ ngon không hề thua kém thịt ức gà. Nhà giàu có thể lựa chọn nguyên liệu quý giá, người dân ăn đồ thừa, và trong suốt một thời gian dài, đã chế biến ra những món ăn độc đáo, cuối cùng hương vị thậm chí còn hơn cả nguyên liệu cao quý. Vậy nên nguyên liệu chỉ là nguyên liệu, phân biệt quý hèn làm gì, đều là đồ ăn cả thôi." Có một thời gian, hoàng tộc thời xưa cho rằng thịt heo là hèn mọn, nhưng lịch sử thay đổi, đến thời hiện đại thì thịt heo lại là loại thịt phổ biến nhất mà mọi người ăn. Còn có lòng heo, nội tạng vốn bị coi là bẩn thỉu lại được phát hiện ra hương vị, ở vùng Xuyên-Du trở thành món đặc trưng không thể thiếu trong các quán lẩu.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 149



Nàng nói vậy, Hạc Lão bỗng nhiên thu lại vẻ mặt, lại đeo lên lớp mặt nạ hòa ái, chậm rãi nói: "Thực phẩm chia quý hèn, vạn vật trên thế gian đều có quý hèn, hèn mọn đều sẽ bị vứt bỏ, tiểu hữu đừng nên cố chấp."

Ông ta dứt lời, hồi lâu không ai trả lời, Lục Vân Sơ nổi da gà khắp cánh tay. Vậy nên trong mắt Hạc lão, thứ hèn mọn cũng bao gồm cả bách tính nghèo khổ sao, ông ta bày ra những mưu kế đó, chẳng qua vì ông ta cho rằng mạng sống của tầng lớp thấp kém có thể tùy ý tước đoạt, không cần bận tâm.

Văn Triển đang trầm tư bỗng ngẩng lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Hạc lão; Liễu Tri Hứa đang ngủ gật thì ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc; Hối Cơ tham ăn cũng thu hồi ánh mắt, khẽ nhíu mày.

Văn Giác rất không đúng lúc mà nghĩ: Cuối cùng mấy người cũng chịu để tâm rồi à.

Sự xuất hiện của hạ nhân đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Một bát canh gà được bưng lên bàn, nước canh trong vắt như sương mai, không thấy một giọt mỡ màng, bên trong có vài sợi cải thảo và một ít thịt gà xé nhỏ, một bát canh thanh đạm, lại ẩn chứa huyền cơ.

Hạc lão lại tươi cười, giống như một lão nhân nhiệt tình chiêu đãi hậu bối: "Mau nếm thử." Ông ta đặc biệt chỉ Lục Vân Sơ: "Tiểu hữu, ngươi nếm thử xem, thứ ô uế mà ngươi nói có thể so sánh với nó không?"

Lục Vân Sơ cũng chẳng có gì phải sợ, múc một bát. Canh gà này hơi giống món canh cải thảo thanh đạm thời hiện đại, chỉ là phần thịt gà băm nhỏ bên trong không bị lọc bỏ, sợi cải thảo thanh mát, nước canh mặn ngọt xen lẫn một chút ngọt kéo dài, vừa đậm đà vừa thanh đạm, cải thảo lại tiết ra vị ngọt non mềm. Vị ngọt ấm của canh gà theo cổ họng chậm rãi thấm vào phế phủ, tâm trạng bất giác trở nên thư thái bình yên.

Lục Vân Sơ gật đầu: "Không tệ."

Hạc lão vừa định nói gì đó, thì thấy Lục Vân Sơ nhanh chóng cầm muỗng, múc đầy bát cho Văn Triển.

Không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, đồ tốt có thể ăn nhiều thì cứ ăn nhiều một chút.

Văn Triển lắc đầu, vốn định viết chữ lên lòng bàn tay nàng, lại cảm thấy bầu không khí và khung cảnh này làm những chuyện thân mật như vậy hình như không ổn lắm, bèn nhúng nước, viết lên bàn: No lắm rồi, không uống được nữa.

Lục Vân Sơ nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy, chàng lúc nào cũng ăn rất nhiều mà, không hợp khẩu vị sao?"

Vẻ mặt Hạc lão sa sầm, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, hai người bên kia lại phớt lờ kẻ phản diện mà tự tình tự ái.

Văn Triển viết trên bàn: Nàng đã cho ta ăn no rồi.

"Khụ!" Lục Vân Sơ suýt nữa thì phun ra, vô cớ chột dạ, vội vàng lấy tay xóa đi những chữ trên bàn.

Hành động của nàng quá lớn, mọi người đều nhìn nàng.

Lục Vân Sơ mới nhận ra mình làm quá lên, tất cả mọi người đều có thể nói những lời mờ ám đó, chứ Văn Triển thì tuyệt đối không thể nào hiểu được.

Mặt nàng hơi đỏ, tiểu thuyết tổng tài hại người ta quá!

Văn Triển tưởng mình nói sai, ngơ ngác nhìn nàng, mang theo chút dè dặt dò hỏi.

Lục Vân Sơ ậm ừ: "Không có gì."

Văn Triển còn muốn hỏi thêm, nhưng ngại có người ở đây, chỉ nhích lại gần nàng, ngồi sát bên.

Lục Vân Sơ vốn còn đang áy náy, Văn Triển vừa dựa vào, nàng liền không nhịn được mà cong khóe môi, lén lút nắm lấy cổ tay hắn, sờ sờ vết sẹo giống như chuỗi hạt Phật.

Không chỉ Văn Giác khó hiểu, mà ngay cả Hạc lão cũng không khỏi nghĩ: Trông ông ta có vẻ từ bi hỉ xả lắm sao?

Ông ta mở lời cắt ngang: "Tiểu hữu vẫn khăng khăng cho rằng thực phẩm không phân quý hèn sao?"

Lục Vân Sơ hoàn hồn, nghiêm mặt gật đầu: "Giờ còn sớm, hay là để ta làm một món, ngài nếm thử?"

Hạc lão gật đầu.

Lục Vân Sơ đi về phía nhà bếp, Văn Triển đương nhiên đi theo phía sau, hai người vừa đi, trên bàn lại trở về sự yên tĩnh ngưng trệ.

Sau đó Vấn Giác tìm cớ rời đi, Hối Cơ vừa thấy, cũng đi theo, cuối cùng Liễu Tri Hứa cũng tìm một cái cớ vụng về rồi đi theo.

Trên bàn chỉ còn lại một mình Hạc lão.

Ông ta cười một tiếng, bưng bát súp lên, thong thả thổi một hơi, thở dài: "Lũ trẻ bây giờ..."

Lục Vân Sơ vừa mới vào bếp, Vấn Giác đã tới: "Giờ tính sao?"

Lục Vân Sơ quay đầu lại, đang định nói thì Hối Cơ cũng tới.

Nàng hơi sững sờ: "Sao mấy người lại tới đây? Giờ ta đương nhiên là nấu ăn chứ sao."

Vừa dứt lời, Liễu Tri Hứa cũng bước vào: "Cô nói nấu ăn là thật à?"

Vấn Giác gật đầu: "Lên kế hoạch thôi, xem chúng ta có thể trốn ra ngoài được không."

Liễu Tri Hứa lắc đầu: "Tất cả người của chúng ta đều bị giữ lại rồi, bên ngoài toàn là người của ông ta."

Vấn Giác khựng lại, quay đầu nhìn nàng ấy, giọng điệu hơi kỳ quái: "Sao cô biết?"

Liễu Tri Hứa cụp mắt, không trả lời, mà nói: "Nếu muốn ra ngoài thì không thể nào đi hết được."
 
Back
Top Bottom