Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 150



Hối Cơ chắp hai tay lại: "Nếu chỉ một người, khả năng thoát ra ngoài là bao nhiêu?"

Liễu Tri Hứa nhíu mày, thở dài, câu trả lời đã quá rõ ràng.

Lục Vân Sơ thấy bọn họ mặt mày ủ rũ, cười nói: "Sợ gì chứ, ta thấy ông ta không có ý định ra tay với chúng ta." Dù gì họ cũng là nam nữ chính, chắc chắn sẽ không sao.

Nàng chỉ vào chân gà: "Nếu mấy người rảnh thì giúp ta xử lý chân gà đi."

Ba người: ...

Bọn họ ngồi trên ghế nhỏ, dùng kéo xử lý chân gà, thế nào cũng không ngờ việc bàn bạc kế hoạch lại thành ra như thế này.

Chân gà cho vào nồi, chất keo bị nhiệt độ cao làm tan chảy, mùi thơm đặc trưng từ từ lan tỏa ra, chân gà trông thì kỳ lạ, nhưng sau khi nhuộm màu nước sốt, sền sệt, óng ánh, khiến người ta không nhịn được nuốt nước miếng.

Đậy nắp lại, dùng lửa nhỏ om chân gà, để gia vị và nước sốt ngấm vào lớp da bên ngoài của chân gà.

Mấy người ngồi quây quần, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bỗng dưng bình tĩnh lại: "Ngươi nói xem ông ta đang nghĩ gì, có vẻ không giống như muốn ra tay."

"Không biết, không nhìn thấu, tóm lại cẩn thận vẫn hơn."

Bọn họ lải nhải, chờ chân gà om xong, Lục Vân Sơ cắt ngang: "Xong rồi."

Mấy người sững sờ, cùng Lục Vân Sơ lần lượt trở lại đại sảnh.

Bên ngoài bắt đầu đổ tuyết, Hạc lão nhắm mắt, dường như đang nghe tiếng tuyết rơi.

Nghe thấy động tĩnh, ông ta mở mắt, trước tiên ngửi thấy một mùi hương nồng của món mặn tươi.

Lục Vân Sơ đặt cái chậu lớn lên bàn, ông ta liếc vào trong chậu, đầy ắp một chậu lớn, chất đầy cua, sườn non, bánh gạo, chân gà.

Hạc lão cười: "Tiểu hữu đây là ý gì, tại sao lại bỏ thêm những nguyên liệu khác vào?"

Lục Vân Sơ không hề cảm thấy mình gian lận: "Vì ta thấy trong bếp có, nên dùng thôi." Dù sao ăn uống phong phú một chút cũng không thiệt: "Chỉ dùng chân gà cũng có thể làm món ăn, chân gà trộn cũng rất ngon, nhưng bây giờ là mùa đông, không cần thử nữa rồi."

Bánh gạo và chân gà nấu cùng nhau, khiến nước súp trở nên sền sệt, bao phủ toàn bộ nguyên liệu, nước sốt màu nâu đỏ bán trong suốt lấp lánh ánh nước, rắc thêm chút hành lá lên trên, khiến màu sắc trong chậu trở nên phong phú hơn.

Mùi thơm đặc trưng của món mặn nồng nàn xộc vào mũi, Hạc lão ngồi thẳng dậy, cười nói: "Tối muộn thế này, lão già này ăn không nổi nhiều món mặn thế này đâu."

Lục Vân Sơ bèn nói: "Vậy thì ăn chút bánh gạo nếm thử xem sao."

Nàng cũng chẳng khách sáo, múc cho những người còn lại một bát cơm nhỏ, để mọi người cùng nếm thử, dù sao họ cũng còn trẻ, ăn khuya chút cũng chẳng sao.

Chân gà hầm mềm nhũn, hòa quyện vào nước sốt đậm đà, nước sốt thịt sệt sệt quyện lấy từng miếng bánh gạo. Gắp lên, nước sốt còn sánh lại, kéo thành sợi.

Bánh gạo mềm mại, bản thân không có vị, toàn là vị nước sốt đậm đà. Có vị ngọt của thịt cua, vị mặn của nước tương, đặc biệt nhất là vị béo ngậy của chân gà, không giống như thịt, chất collagen dồi dào của chân gà khiến vị béo đậm đà hơn, lưu luyến mãi trong miệng.

Hạc lão nuốt xuống một miếng bánh gạo, thần sắc trở nên kỳ quái.

Ngẩng đầu lên nhìn, mọi người đang vùi đầu ăn ngon lành, chẳng ai để ý đến ông ta, thế là ông ta lén lút đưa đũa gắp chân gà.

Chân gà được hầm đến mức gần như rời khỏi xương, lớp da mềm mại treo lủng lẳng trên xương, được nối với nhau bằng những sợi gân dai dai, nhầy nhụa, bỏ vào bát, phần đáy đọng lại một lớp nước sốt.

Chân gà không có nhiều thịt, cắn vào chỉ thấy toàn là chất keo mềm dẻo, m*t một cái, xương liền trồi ra, chỉ còn lại lớp da thịt mềm nhũn, dường như không cần nhai cũng tan ra trong miệng.

Cho dù Hạc lão có cứng miệng đến đâu, cũng không thể không thừa nhận chân gà thực sự có thể chế biến thành món ăn ngon.

Ông ta có chút cứng mặt, suy nghĩ xem nên nói chuyện với Lục Vân Sơ như thế nào.

Mà Lục Vân Sơ lại như quên mất chuyện này, liên tục gắp thức ăn cho Văn Triển, khiến ba người còn lại lo lắng bất an, cứ như đây là món ăn cuối cùng trước khi bị hành hình.

Thế là bầu không khí trên bàn ăn bắt đầu căng thẳng, tiếng đũa va vào nhau, mọi người thi nhau gắp thức ăn vào bát, cũng không biết đang tranh giành cái gì.

Đợi đến khi Hạc lão ngẩng đầu lên, thấy dáng vẻ hùm be hổ vồ lo lắng của bọn họ, không khỏi buồn cười, những thiếu niên này, có gì mà phải so đo với họ chứ.

Lục Vân Sơ ăn ngon miệng, nhưng không bằng hai nam nhân trên bàn, nàng chỉ có thể liên tục gắp thức ăn cho Văn Triển.

Văn Triển ăn không nhanh bằng những người khác, cuối cùng đành chịu thua, nhìn cái nồi trống không, vẻ mặt không vui.

Lục Vân Sơ kéo tay áo hắn: "Không sao, sau này muốn ăn ta đều làm cho chàng, bọn họ không được ăn đâu."

Hối Cơ và Văn Giác ngồi bên cạnh cảm thấy bị đá xoáy, hai người nhíu mày, không đúng, cũng không đói lắm, vừa nãy tranh giành làm gì chứ.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 151



Đang lúc bọn họ tự kiểm điểm bản thân, Hạc lão lên tiếng, kéo họ trở lại hiện thực căng thẳng.

"Tiểu hữu có thể bán thực đơn cho lão phu không?"

Lục Vân Sơ sững người, đáp: "Đương nhiên có thể, chỉ là..."

Ông ta nói: "Giá cả dễ thương lượng."

Lục Vân Sơ không ngây thơ đến mức nói những lời như tha cho chúng ta, mà chỉ hỏi: "Ngài thấy bao nhiêu là hợp lý?"

Hạc lão cười mà không nói.

Nàng nhún vai thờ ơ: "Cũng không phải là cách làm đặc biệt gì, nếu đi về phía Nam, cách chế biến chân gà, nội tạng hẳn là rất nhiều."

Nghe vậy, Hạc lão bỗng nhiên ngẩn người: "Nam ư."

Có lẽ những cao nhân này đều có chút kỳ quái, cuối cùng ông ta cũng chẳng nói gì, rửa mặt nghỉ ngơi, để lại bọn họ lo lắng bất an.

Hôm sau, có người gõ cửa phòng Lục Vân Sơ, tiểu nhị đưa tới một chiếc hộp gỗ: "Đây là vị lão nhân kia nhờ ta đưa tới, nói là dùng để đổi lấy thực đơn."

Lục Vân Sơ sững người, không lập tức mở ra, mà hỏi: "Ông ấy đâu?"

Tiểu nhị cười đáp: "Vừa mới khởi hành rồi, vị lão nhân gia kia chắc là người phóng khoáng, du ngoạn khắp nơi, vốn nói là đi về hướng Đông, đến lúc sắp đi lại đột nhiên đổi ý, đi về phía Nam rồi."

Lục Vân Sơ ngây người: "Nam?" Thế nhưng đi về phía Nam thì ông ta sẽ không gặp được Tĩnh vương nữa rồi.

Nàng đuổi theo, chỉ thấy trên nền tuyết trắng xóa, đoàn người dần thu nhỏ lại tựa một chuỗi những nét vẽ đen.

Nếu hiện tại ông ta chưa đầu quân cho Tĩnh vương, nếu lời nói bâng quơ của mình đã khiến ông ta thay đổi lộ trình, không gặp Tĩnh vương nữa, thì có lẽ những chuyện sau này sẽ không xảy ra?

Chỉ là một quyết định nhỏ nhoi đổi hướng vào một buổi sáng thức dậy, vậy mà lại đem đến kết quả khôn lường.

Lục Vân Sơ trở về quán trọ, mở chiếc hộp trên tay ra, bên trong là một xấp ngân phiếu cùng một mảnh giấy nhỏ: "Tiểu hữu, thiên hạ đại thế khó lường, sao phải cuốn vào vòng xoáy, chi bằng học lão phu ta, làm một áng mây tự tại, tiêu diêu tự do."

Lục Vân Sơ chợt cảm thấy ớn lạnh sống lưng, Hạc lão nói vậy là có ý gì? Ông ta biết mình là người nhắc nhở Văn Giác về kế hoạch của Tĩnh vương sao? Không đúng, hiện tại ông ta vẫn chưa quy phục Tĩnh vương, nhìn qua quả thực chỉ là một lão già rong ruổi tứ phương, chứ không phải đại phản phái trong sách.

Lục Vân Sơ nghĩ mãi không ra liền thôi, dù lão già kia là người tốt hay xấu, ông ta nói không sai, đừng nên dính vào thế giới của nam chính mới phải.

Nàng gọi Văn Triển đang say ngủ: "Dậy thôi!"

Văn Triển mơ màng dụi mắt ngồi dậy, dù không hiểu chuyện gì nhưng Lục Vân Sơ nói sao hắn nghe vậy.

Mặc đồ được một nửa, hắn bỗng khựng lại, cảm giác bất lực đeo bám hắn bấy lâu nay dường như đã biến mất.

Thấy Văn Triển ngây người ngồi bên giường, Lục Vân Sơ tưởng hắn ngủ không ngon giấc nên chưa tỉnh hẳn, bèn cười nói: "Dậy đi, lát nữa ngủ tiếp".

Văn Triển ngẩng đầu, nàng mới nhìn thấy thần sắc hắn, giật nảy mình: "Sao, sao vậy?"

Văn Triển định nói lại thôi.

Lục Vân Sơ dù đang vội nhưng cũng không nỡ bỏ đi ngay lúc này, tiến đến đưa lòng bàn tay về phía hắn.

Văn Triển nắm lấy đầu ngón tay nàng, Lục Vân Sơ nghĩ hắn định viết chữ lên tay mình thì hắn lại dùng hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, run nhẹ.

Lục Vân Sơ không hiểu, buột miệng hỏi: "Đau ở đâu à?" Tuy hắn không có vẻ gì là đang lên cơn đau, nhưng nàng vẫn hỏi: "Lại tái phát rồi sao?" Mỗi lần Văn Triển phát bệnh đều vào sáng sớm, lại càng lúc càng yếu, nên nàng đoán như vậy cũng không lạ.

Văn Triển lắc đầu, mỉm cười với nàng rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Nước ấm xoa dịu khuôn mặt, Văn Triển tỉnh táo hơn, cuối cùng cũng có thể suy nghĩ thấu đáo.

Bệnh của hắn đã khỏi.

Bệnh tật không giống như vết thương, có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng hắn quá quen thuộc với cơn đau, cảm giác yếu ớt bất lực này đè nặng lên hắn suốt tám năm trời, đã trở thành một phần cơ thể hắn, giờ đây nó biến mất, không cần bất cứ bằng chứng hay triệu chứng nào, hắn cũng biết cơ thể mình đã khỏe mạnh.

Nói không vui mừng là giả, tay hắn đến giờ vẫn còn run.

Nhưng theo sau đó là cảm giác bơ vơ, hắn sống u mê bao năm nay, nhờ đau đớn để giữ tỉnh táo, nay đau đớn tan biến, số mệnh hắn cũng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, đây là chuyện tốt, nhưng lại quá tốt, tốt đến mức khiến hắn hoảng sợ.

Hắn không cho rằng bản thân được trời cao ưu ái như vậy, có vay có trả, ân huệ đột ngột giáng xuống đầu hắn, chẳng biết cái giá phải trả là bao nhiêu.

Hắn kìm tay cho khỏi run, cố giữ bình tĩnh trở về phòng, Lục Vân Sơ đang thu dọn đồ đạc, thấy hắn vào liền đặt đồ xuống, tiến đến hỏi han: "Chàng sao vậy, trông ủ rũ quá."

Văn Triển không biết phải trả lời ra sao. Lý trí mách bảo hắn nên nói tin này cho Lục Vân Sơ, nàng nhất định sẽ rất vui, nhưng… nỗi sợ hãi và hoang mang nhấn chìm hắn, cuối cùng hắn chẳng nói gì cả.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 152



Đó chính là cái khó của người câm, hắn không phản ứng gì, Lục Vân Sơ chỉ có thể đoán.

Nàng đưa tay lên trán Văn Triển: "Bị cảm à?"

Vẫn chưa chạm vào, tay Văn Triển đã nắm lấy cổ tay nàng.

Lục Vân Sơ ngẩn người, chạm phải ánh mắt hắn.

Ánh mắt của hắn quá phức tạp, rõ ràng là đôi mắt trong veo như vậy, nhưng lại chất chứa nỗi buồn và sợ hãi dày đặc.

Ban đầu Lục Vân Sơ thấy hắn ủ rũ không nói lời nào còn hơi mất kiên nhẫn, vừa thấy hắn như vậy, giọng điệu lập tức mềm xuống: "Sao vậy?"

Văn Triển mím môi, dường như đang cân nhắc xem nên diễn đạt như thế nào.

Hắn không dám nhìn Lục Vân Sơ, viết trên lòng bàn tay nàng: Nàng có thể…

Viết được một nửa thì dừng lại, lại viết lại: Ta có thể…

Lục Vân Sơ không hiểu: "Chàng muốn nói gì?" Nàng dứt khoát nói: "Ôi dào, bất kể chàng hỏi gì, đều có thể, được chưa?"

Giọng nói chưa dứt, trước mắt tối sầm, một bàn tay ấn vào eo nàng, xoay người nàng lại, áp nàng lên cửa.

Hơi thở của Văn Triển phả vào chóp mũi nàng, nụ hôn đến vội vàng, mang theo sự gấp gáp, nhưng lại rất dịu dàng.

Lục Vân Sơ đầu óc mơ hồ, hôn thì hôn thôi, hỏi gì nữa.

Chẳng lẽ đêm qua gặp ác mộng gì, sáng sớm nay mới khác thường như vậy?

Nàng chẳng hề nghiêm túc, vừa cảm nhận Văn Triển cố gắng khom lưng cúi đầu tỉ mỉ hôn môi nàng, vừa nghĩ xem có nên ngắt lời hắn hay không.

Nàng không hề nhiệt tình đáp lại như trước, Văn Triển thấy lòng nguội lạnh, ngẩng đầu, rời khỏi nàng.

Lục Vân Sơ không nhận ra sự khác thường của hắn, trêu chọc: "Sáng sớm đã làm sao thế, đây là lần đầu tiên chàng chủ động như vậy."

Văn Triển nghiêng đầu, miễn cưỡng cười, xoay người thu dọn đồ đạc.

Lục Vân Sơ nhìn bóng lưng hắn, rốt cuộc phát hiện Văn Triển kỳ lạ.

Nàng hỏi: "Chàng có chỗ nào khó chịu sao?" Nàng vẫn nhớ khi Văn Triển phát bệnh, sẽ đáng thương nhìn nàng, nói với nàng hôn hắn sẽ không đau nữa, hôm nay lại khác thường, hẳn là có liên quan đến bệnh tình phải không?

Văn Triển quay đầu lại, vẫn không nhìn nàng, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Lục Vân Sơ đưa tay cho hắn, hắn do dự hồi lâu, viết trên tay nàng: Nếu ta phát bệnh, nàng sẽ hôn ta sao?

Thật là câu hỏi kỳ quái, Lục Vân Sơ cười nói: "Đương nhiên."

Đầu ngón tay Văn Triển cứng đờ, tiếp tục viết: Vậy nếu ta không phát bệnh thì sao?

Lục Vân Sơ cười càng bất đắc dĩ hơn: "Đương nhiên rồi, ta đâu phải chưa từng làm chuyện này."

Văn Triển cúi đầu thấp hơn nữa, để lại cho nàng một cái đỉnh đầu đen nhánh.

Hắn viết từng nét chữ trên tay nàng: Ta không phải chỉ… môi.

Lục Vân Sơ không kịp phản ứng: "A" một tiếng, một lúc sau mới hiểu Văn Triển muốn nói gì.

Nàng nhịn không được, bật cười thành tiếng: "Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau đâu!" Phải, nàng đúng là vì vết thương của Văn Triển đau nên mới hôn khắp vết thương trên người hắn, nhưng không phải chỉ vì hắn phát bệnh mới làm vậy.

Nàng ngồi bên cạnh Văn Triển, nâng cổ tay hắn lên: "Hối Cơ nói vết sẹo trên tay chàng giống một chuỗi tràng hạt."

Văn Triển vẫn còn chìm trong trầm mặc, chưa hoàn hồn, nghi hoặc nhìn nàng.

Lục Vân Sơ dùng đầu ngón tay v.uốt v.e vết sẹo của hắn: "Ta đột nhiên cảm thấy vết sẹo trở nên khác biệt." Nàng nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Trước đây nhìn thấy cảm thấy thương xót, bây giờ nhìn lại, còn có những thứ khác."

Lông mi Văn Triển run run.

Nàng nói: "Nhưng ta cảm thấy như vậy không tốt lắm, làm ta trông giống kẻ xấu vậy."

Văn Triển nín thở, sắc mặt tái nhợt dần dần khôi phục lại huyết sắc, hắn nắm ngược lại tay Lục Vân Sơ, tay kia viết: Không phải kẻ xấu.

Lục Vân Sơ cười, thấy hắn không còn ủ rũ không nói như vừa nãy, tưởng hắn đã nghĩ thông, định đứng dậy, vừa đứng lên được một nửa, bị Văn Triển kéo lại, ngã ngồi xuống.

Hắn vội vàng viết lên tay nàng: Nếu ta không lên cơn...

Lục Vân Sơ kiên nhẫn chờ hắn viết, nửa câu đầu hiện ra, nàng vẫn nhíu mày, rốt cuộc một loạt câu hỏi giả định này vẫn chưa xong sao?

Nửa câu sau hiện ra, nàng c.h.ế.t lặng.

Bởi vì nửa câu sau, Văn Triển từng nét từng nét hỏi: Nàng có còn muốn cùng ta làm chuyện phòng the không?

Lục Vân Sơ nằm mơ cũng không ngờ Văn Triển sẽ hỏi loại câu hỏi này, không phải nàng thẹn thùng hay gì khác, mà là... đây chính là Văn Triển!

Nàng nghiêng đầu, Văn Triển không hề có chút thẹn thùng, cứ như vậy nhìn nàng chằm chằm, không chớp mắt, rõ ràng là đôi mắt đào hoa đuôi mắt hơi xếch lên, nhưng lại được cái chân thành bên trong tô điểm giống như mắt cún con.

Lục Vân Sơ khó mà diễn tả cảm giác này, nàng cảm thấy trên thế giới không có ai có thể "nói" loại lời này một cách thuần khiết như vậy, cứ như bọn họ đang làm một việc rất thiêng liêng.

Lục Vân Sơ ranh ma cứng họng, ấp úng nói: "Ý chàng là gì?"

Nàng không trả lời ngay, ánh sáng trong mắt Văn Triển như bị dập tắt, cụp mắt xuống, viết lên tay nàng: Vậy mỗi lần lên cơn, nàng có bằng lòng cùng ta làm chuyện phòng
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 153



Những lời phía sau chưa viết xong, Lục Vân Sơ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, hung hăng rút tay về, ấn vào vai Văn Triển: "Chàng đang nghĩ cái gì vậy!!"

Văn Triển ngẩng đầu, áy náy nhìn nàng.

Bất kể hắn có biết mình làm sai hay không, chỉ cần Lục Vân Sơ tức giận, hắn sẽ áy náy.

Thế nhưng Lục Vân Sơ không tức giận, nàng chỉ là rất bất đắc dĩ.

Nàng đẩy Văn Triển ngã xuống, hung hăng ngồi lên eo hắn, nhìn hắn từ trên xuống: "Có phải chàng lại nghĩ lung tung rồi không?"

Văn Triển quay mặt đi, không dám nhìn nàng.

Chuyện này rất đơn giản, Lục Vân Sơ cúi đầu hôn hắn.

Văn Triển muốn cho thì cho, muốn lấy thì lấy, đáp lại ôn nhu mà nồng nhiệt. Cho dù là hôn, hắn cũng tận lực lấy lòng Lục Vân Sơ. Lúc nào Lục Vân Sơ sẽ thoải mái hừ một tiếng trong mũi, lúc nào thân thể sẽ mềm nhũn, hắn đều nhớ, hắn sẽ cố ý dùng động tác lúc này để chiều theo nàng.

Lục Vân Sơ vốn định cắn hắn một cái để trút giận, nhưng lại bị sự dịu dàng của hắn dập tắt lửa giận, rất nhanh liền đầu hàng.

Nàng bất đắc dĩ ngẩng đầu, che trán, cảm nhận tứ chi mềm nhũn của mình, trong lòng than một tiếng. Ôi! Không có tiền đồ.

Khi nàng rời đi, Văn Triển còn ngẩng đầu lên, muốn đuổi theo, nhưng vì bị nàng ngồi trên eo, không thể chống đỡ nửa thân trên dậy, chỉ có thể ngóng trông nhìn nàng.

Hắn hơi thở gấp, trong mắt đọng sương mù, như cách núi non xa xăm mờ sương nhìn nàng.

Lục Vân Sơ rất muốn rống hắn, làm ra dáng vẻ này, làm như nàng ức h.i.ế.p hắn vậy, rõ ràng là hắn câu dẫn nàng trước!

Nàng nắm cằm Văn Triển: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Nàng cúi người, mạnh mẽ mổ Văn Triển một cái: "Trả lời ta!"

Văn Triển theo bản năng muốn đuổi theo, bị nàng giữ lại.

Nàng nhướng mày, ý tứ rất rõ ràng, ta đang uy h.i.ế.p chàng, trả lời cho đàng hoàng mới được ăn kẹo.

Vì thế, Văn Triển chỉ có thể nắm lấy tay nàng, lúng búng giải thích: Ta có chút sợ hãi.

"Sợ hãi cái gì?"

Văn Triển không đáp.

Lục Vân Sơ lại mổ hắn một cái, giống như một tên ác bá: "Nói!"

Văn Triển mím môi, khóe miệng còn ánh nước, động tác này thật sự quyến rũ c.h.ế.t người. Lục Vân Sơ đè nén sự bứt rứt cuồng loạn trong lòng, cố gắng làm mặt lạnh.

Hắn cứng nhắc viết lên tay nàng: Sợ nàng chỉ khi ta lên cơn mới thân mật với ta.

Dĩ nhiên, chỉ một câu nói sao tỏ tường hết được. Sợ nàng vì thương hại mới cùng hắn chung chăn gối, sợ nàng thích cái dáng vẻ bệnh tật yếu đuối của mình, tựa như ưa chuộng những vết sẹo xấu xí kia vậy.

Nếu quả thật như thế, hắn mong sao những vết sẹo trên người mình mãi mãi đừng lành, cứ lưu lại trên thân thể suốt cả đời, nếu chưa đủ, hắn có thể tự mình thêm vào. Nàng hình như rất thích những vết sẹo do dây thừng siết chặt, việc này tuy có chút phiền phức, nhưng cũng may, vẫn có thể làm được.

Còn cả lúc hắn lên cơn đau, có lẽ nàng cũng thích cái dáng vẻ đau đớn của hắn, rõ ràng run rẩy cả người, mồ hôi lạnh túa ra, mặt mày chắc chắn cũng rất dữ tợn, nhưng nàng lại muốn tiến đến gần, biết đâu nàng thích hắn như vậy, giống như thích những vết sẹo kia? Hắn có thể giả vờ, giả vờ không giống, có thể cố gắng luyện tập, may mà cơn đau theo hắn suốt tám năm ròng, đã khắc cốt ghi tâm, hắn có thể nhớ lại bất cứ lúc nào.

Còn cả chân nữa, nụ hôn đầu tiên của nàng là dành cho cái chân dị dạng méo mó của hắn, nếu nàng thích, gãy chân cũng chẳng sao…

Dòng suy nghĩ của hắn bị cắt ngang, Lục Vân Sơ vừa tức vừa bất lực, chẳng biết nên nói gì cho phải: "Ta là đồ b**n th** sao?!"

Văn Triển không hiểu câu này nghĩa là gì, nhưng hắn biết Lục Vân Sơ đang giận. Nhận thức này khiến hắn vô cùng áy náy, hắn đã biết ngay là không nên hỏi nàng những điều này.

Hắn định nắm lấy tay Lục Vân Sơ, nhưng bị nàng hất ra.

Giọng nàng rất khó nghe: "Sáng sớm tinh mơ, nghĩ linh tinh gì thế? Chàng muốn gì thì cứ nói thẳng ra là được, chẳng phải ta đã nói với chàng——" Nói được một nửa, nàng đột nhiên im bặt.

Văn Triển càng như vậy, chẳng phải càng chứng minh cuộc đời hắn bi thảm đến nhường nào sao? Chỉ một chút tốt đẹp, với hắn mà nói lại là ân huệ không thể chịu đựng, không thể tưởng tượng nổi, hắn ôm lấy nỗi hoang mang chao đảo, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ.

Nàng quả thực không thể hiểu, rất khó để hiểu, nhưng cái vẻ khẩn cầu cùng lấy lòng hèn mọn của hắn quá đậm sâu, dù nàng không hiểu, cũng bị thứ cảm xúc ấy lây nhiễm.

Nàng chưa từng trải qua, cớ sao lại phải đặt mình vào vị trí mình không thể hiểu, mà giận hắn chứ?

Nàng im lặng không nói, khiến lòng Văn Triển đau nhói.

Hắn chưa từng hoảng loạn đến thế, vốn dĩ đã sợ hãi vì bệnh tình khỏi hẳn, bây giờ càng thêm lo lắng, không nắm được tay nàng bèn viết lời xin lỗi lên cánh tay nàng.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 154



Nhưng cánh tay không dễ viết chữ như lòng bàn tay, nàng vừa động, nét chữ của hắn liền tan ra.

Hắn lo lắng đến toát mồ hôi lạnh, cũng chẳng biết nên làm biểu cảm gì để nàng không chán ghét, chỉ có thể len lén nhìn nàng, đôi mắt vốn dĩ đã đượm sương mù, giờ càng thêm mờ mịt.

Lục Vân Sơ thở dài, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ chàng có đau ở đâu không?"

Văn Triển ngẩn người, cảm nhận một chút. Trong lòng đau thắt, trên người thì không.

Hắn do dự lắc đầu, cuối cùng vẫn không dám nói dối.

Lục Vân Sơ nói: "Vậy thì tốt, ta sẽ dùng hành động để trả lời câu hỏi đó của chàng."

Nói xong, nàng giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn đang cố nắm lấy mình để xin lỗi, rồi cúi đầu xuống.

Mãi đến khi thở không nổi, Lục Vân Sơ mới ngẩng đầu lên.

Lần đầu tiên gặp Văn Triển, Lục Vân Sơ cảm thấy hắn giống như một con rối mỹ nam, thực ra cũng không sai, bởi vì hắn đúng là không có chút tính khí nào—— dĩ nhiên, là khi đối diện với Lục Vân Sơ.

Tuy hắn cao lớn, nhưng trong lòng Lục Vân Sơ lại giống như một cục đất sét có thể tùy ý nhào nặn. Nhào nhẹ thì không đã, nhào mạnh thì lại có chút áy náy, tự hỏi mình có phải được đằng chân lân đằng đầu gối mà bắt nạt hắn không.

Nhưng hôm nay hắn lại có chút khác lạ.

Ánh mắt hắn kiên định đến thế, nhìn thẳng vào Lục Vân Sơ, không chớp mắt lấy một cái, Lục Vân Sơ thậm chí còn nghĩ nhìn chằm chằm như vậy không thấy chua mắt sao?

Nàng hỏi: "Chàng có chuyện gì giấu ta phải không?"

Văn Triển lông mi khẽ run.

Lục Vân Sơ thầm thở dài, giọng điệu hung dữ ban đầu dưới ánh mắt kiên định, nồng nhiệt của hắn mà mềm mỏng đi: "Không sao, từ từ thôi."

Sức của Văn Triển không hề nhỏ hơn nàng, nhưng lại để mặc nàng giữ chặt cổ tay mình. Nàng buông tay ra, hắn liền tự nhiên đặt tay lên ngực.

Lục Vân Sơ làm điều nàng hằng mong muốn, nắm lấy cổ tay hắn, vừa hôn vừa cắn xả giận.

Văn Triển không nhạy cảm với cơn đau, không thấy đau, chỉ thấy hơi ngứa.

Hắn khó hiểu nhìn Lục Vân Sơ, không hiểu ý nghĩa động tác này của nàng là gì.

Lục Vân Sơ xả hết cơn buồn bực, trong lòng hoàn toàn thoải mái. Cơn nóng giận lúc nãy qua đi, nàng bỗng có chút lúng túng.

Ban ngày ban mặt, còn định bụng gặp Văn Giác nói cho xong rồi đi, sao lại thành ra nông nỗi này.

Nàng vừa định xuống thì Văn Triển bỗng hất tay nàng ra.

Hắn nhìn nàng một cách bình thản, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của nàng, kéo vạt áo ra, để lộ những vết sẹo chằng chịt.

Hắn nghĩ Lục Vân Sơ thích những vết tích xấu xí này, nên hắn thà đối mặt với bản thân nhếch nhác, phơi bày vết sẹo dưới ánh sáng ban ngày, cũng muốn lấy lòng nàng.

Thực ra hắn như vậy, tâm tư cũng ti tiện như những vết sẹo kia.

Lục Vân Sơ khó diễn tả cảm giác này, trong lòng vừa ngọt vừa đắng, không muốn nói nhiều, cúi đầu hôn lên vết thương của hắn.

Toàn thân Văn Triển căng cứng, vừa ngứa vừa tê dại, m.á.u nóng sôi trào, hắn phải nín thở mới có thể nhịn được.

Lục Vân Sơ hỏi hắn: "Chàng vừa hỏi ta những lời đó, là muốn nói gì?"

Môi nàng vẫn còn đặt trên vết thương của hắn, giọng nói mơ hồ không rõ: "Chàng vẫn cho rằng ta gần gũi chàng chỉ vì thương hại sao? Hay vẫn nghĩ những việc này chỉ liên quan đến lúc phát bệnh, mà không hiểu ý nghĩa thực sự của nó?" Nàng liên tục hỏi, môi mấp máy, thật sự là đang hành hạ Văn Triển: "Hay là cả hai?"

Văn Triển là người câm, giờ lại không thể viết chữ, làm sao trả lời được.

Lục Vân Sơ lại dừng lại, ngồi lùi ra một chút: "Hay là, chàng chỉ muốn trải nghiệm lại, nhưng không biết mở lời thế nào?"

Văn Triển vốn đang nín thở, bỗng thở hổn hển.

Nàng suýt chút nữa thì ngồi xuống, giờ dán sát vào, khiến hắn không thể trốn tránh.

Nàng nói với vẻ trêu chọc: "Chàng chẳng phải rất ghét những vết sẹo này sao, ta đã nói bao nhiêu lần rồi chàng vẫn thấy chúng xấu xí."

Văn Triển lông mi run lên không ngừng, hơi thở hoàn toàn rối loạn, mắt nửa nhắm nửa mở, nhìn nàng với vẻ vừa đau đớn vừa xấu hổ.

Nàng vẫn tiếp tục: "Chàng thừa nhận đi, chàng không chỉ vì chiều theo sở thích của ta, bản thân chàng cũng thích." Nói xong, nàng lại ngồi lùi ra một chút, lần này nhẹ nhàng ngồi xuống.

May mà không nói được, nếu không Văn Triển nhất định sẽ phát ra âm thanh khiến hắn xấu hổ muốn độn thổ.

Nàng cười lên, rất hài lòng với kết quả này. Nói với Văn Triển: "Chàng xem cho kỹ, bây giờ là ban ngày ban mặt, chàng không phát bệnh, mà ta lại bằng lòng tiếp tục. Mọi việc ta muốn làm đều xuất phát từ nội tâm, đã nói thích chàng chính là thích, nếu chàng không tin cũng không sao, ta sẽ chứng minh cho chàng thấy hết lần này đến lần khác."

Nói xong, nàng liền hành động. Văn Triển run rẩy không ngừng, còn run dữ dội hơn cả lúc phát bệnh, hắn cắn chặt răng, mắt đầy sương mù, không biết là vì cảm động hay vì khó chịu đựng.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 155



Hắn càng e lệ, nàng càng mạnh bạo, nhất định phải để hắn mở to mắt nhìn nàng chứng minh. Nàng ngồi xuống, quen tay hay việc, nhanh chóng tìm thấy niềm vui, dần dần trở nên thành thạo.

Văn Triển thích đặt mình vào vị trí chiều lòng, mọi việc có thể lấy lòng Lục Vân Sơ đều là nhiệm vụ hàng đầu của hắn.

Nhưng có vài chuyện hắn không thể khống chế. Hắn không kìm được động tác của cơ thể, bắt đầu va chạm vào nàng.

Lục Vân Sơ chẳng mấy chốc đã hết sức, chân mỏi nhừ, nằm nhoài trên người hắn.

Hắn lập tức dừng lại, e sợ mình làm không tốt, nàng sẽ đứng dậy bỏ đi ngay.

Lục Vân Sơ nghiến răng nghiến lợi: "Chàng cũng thật biết nhịn đấy."

Nàng ngẩng đầu lên, phát hiện mắt Văn Triển đỏ hoe. Mí mắt hắn vốn dĩ đã mỏng, một khi đau khổ hay cảm động, rất dễ dàng lộ ra sắc màu tựa mây tía.

Lục Vân Sơ không thể không thừa nhận, hắn thật sự rất biết nhẫn nhịn. Nhưng cũng chỉ được một lúc, nàng bất động quá lâu, trêu ngươi hắn, hắn thật sự không thể nhịn được nữa, lật người, chiếm thế thượng phong.

Lục Vân Sơ rất muốn nhìn biểu cảm của hắn, nhưng Văn Triển lại cúi đầu, không nhìn mặt nàng, ánh mắt nhìn về nơi khác.

Nàng choáng váng, muốn níu lấy hắn, tay mềm nhũn không được, chỉ có thể r.ên r.ỉ làm bộ làm tịch nói: "Chàng làm ta đau."

Văn Triển lập tức dừng lại, hoảng hốt nhìn nàng, mí mắt vốn đã đỏ hoe, dáng vẻ này trông như sắp khóc òa lên.

Lục Vân Sơ mệt mỏi bật cười, Văn Triển mới biết mình bị nàng đùa giỡn.

Hắn có chút tủi thân, không thể đem chuyện này ra lừa hắn, nếu không hắn thật sự sẽ tự trách đến c.h.ế.t mất. Nhưng Lục Vân Sơ làm gì cũng được, hắn tủi thân một chút, lập tức tiêu hóa hết, cúi đầu tiếp tục.

Lục Vân Sơ ngắt quãng nói: "Văn Triển, ta thật sự không biết làm sao với chàng... Nhưng không sao, nếu ta đã hứa sẽ kéo chàng ra ngoài, thì ta sẽ kiên nhẫn chờ chàng."

Tình ý của nàng đối với Văn Triển không sâu đậm bằng Văn Triển đối với nàng, dù là yêu hay là dựa dẫm, những cảm xúc này hòa vào nhau, đã không thể phân biệt được nữa. Nàng l* m*ng xông vào thế giới của Văn Triển, cướp đi tất cả tầm nhìn của hắn, được gửi gắm tình yêu nặng trĩu đầy cẩn thận như vậy, thì nào có tư cách mất kiên nhẫn?

Được người ta thích đến mức run sợ như vậy, cũng là một loại may mắn.

Nàng nói: "Cám ơn chàng."

Không biết là mồ hôi hay nước mắt rơi trên người Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ lau đi giọt nước, đầu óc trống rỗng, rất phá hỏng bầu không khí mà nghĩ, lúc trước nàng l* m*ng xông vào thế giới của Văn Triển, bây giờ cũng bị l* m*ng xông trở lại.

Lại là một buổi sáng cửa đóng then cài.

Lục Vân Sơ tắm rửa xong, chuẩn bị tìm đồ ăn, thì bị Văn Giác chặn lại.

Hắn ta nói: "Có thể nói chuyện được không?"

Lục Vân Sơ không có sắc mặt tốt với hắn ta, đã thành thói quen, theo bản năng cãi lại: "Không."

Văn Giác xoa xoa mi tâm, giống như cả đêm không ngủ: "Chuyện chính sự."

Lục Vân Sơ vẫn đi theo hắn ta ra sân sau.

Không khí bên ngoài rất trong lành, Văn Giác khoanh tay, hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc.

Lục Vân Sơ đã quen với dáng vẻ cuống cuồng của hắn ta, rất ít khi thấy hắn ta nghiêm túc như vậy.

Nhìn như vậy mới ra dáng nam chính... Nàng đang nghĩ lung tung thì Văn Giác đột nhiên quay đầu lại, mở miệng nói: "Ta đã rất nhiều lần muốn g.i.ế.c muội."

Dù Lục Vân Sơ có nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao Văn Giác lại mở đầu bằng câu này.

Nàng kinh ngạc: "Hả?" một tiếng.

Văn Giác lắc đầu: "Ta cũng không hiểu. Mơ mơ hồ hồ, có một giọng nói nhắc nhở ta, muội rất không tốt với A Triển, hai người tuyệt đối không thể ở bên nhau, hơn nữa ta phải g.i.ế.c muội."

Hắn ta cười khổ: "Kỳ lạ đúng không?"

Lục Vân Sơ cứng họng.

Văn Giác cũng không mong nàng trả lời, hắn ta chỉ nói: "Hai người định đi đâu?"

Lục Vân Sơ vẫn còn đang trong cơn chấn động, chưa kịp lên tiếng, Văn Giác đã tự mình nói tiếp: "Xuống phía nam tìm phụ thân muội à?"

Lục Vân Sơ lùi lại nửa bước.

Thật khó để diễn tả cảm giác này, Văn Giác quá bình thường, bình thường đến mức khiến nàng có chút sợ hãi. Trước đây, khi đối mặt với Văn Giác, nàng luôn cảm thấy không chân thực, hắn ta là nam chính, là kẻ thù hai kiếp của "nàng" trong sách, là một kẻ điên luôn tràn ngập địch ý với nàng.

Nhưng hắn ta bây giờ... Lục Vân Sơ đáp: "Đi thì đã sao, không đi thì lại sao?"

Văn Giác khẽ cười: "Con đường xuống phía nam e rằng sẽ không yên ổn, chẳng bao lâu nữa sẽ có chiến sự."

Hắn ta nói như vậy nghe thật kỳ lạ, có thiện ý, chuyện này tự nó đã kỳ quặc rồi.Nàng không trả lời, Văn Giác lại kéo câu chuyện trở lại: "Đêm qua ta không ngủ được, những ý nghĩ hỗn loạn cứ lởn vởn, lúc ẩn lúc hiện. Đến khi tỉnh dậy vào hôm nay, dường như chúng không còn ồn ào nữa. Thật kỳ quái, phải không?"
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 156



Lục Vân Sơ nuốt nước miếng. Tối qua ư? Chẳng lẽ tối qua Hạc lão đã do dự không biết nên theo hướng bắc hay hướng nam, cứ lặp đi lặp lại ảnh hưởng đến cốt truyện, đến sáng nay khi quyết định theo hướng nam, thì một góc của cốt truyện đã bị phá hủy, giống như hiệu ứng domino, liên tiếp kéo theo, ảnh hưởng đến một mảng lớn.

Nàng nói: "Phải, có lẽ huynh bị bệnh não đấy."

Văn Giác, kẻ đáng lẽ phải nổi đóa lên, lại cười: "Ai biết được ý nghĩ đó có quay lại không, muội nói năng cẩn thận chút đi, nhỡ ta lại muốn g.i.ế.c muội thì sao?"

Lục Vân Sơ trợn mắt, cái giọng điệu này, đúng chất rồi.

Nàng quay đầu bỏ đi. Lời nói của Văn Giác khiến nàng suy nghĩ, nếu nam chính đã thay đổi, thì Văn Triển nhất định cũng đã thay đổi, hôm nay hắn bất thường như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến sự thay đổi của cốt truyện? Lần trước là do vết thương đã lành, lần này thì sao?

Nàng chưa đi được mấy bước thì bị Văn Giác gọi lại.

"Này!"

Vô phép tắc thật, Lục Vân Sơ đảo mắt, quay lại lườm hắn ta.

Hắn ta chẳng mảy may để tâm: "Muội đối xử tốt với đệ ấy một chút."

Lục Vân Sơ sững sờ.

Hắn ta thu lại vẻ mặt, biểu cảm nghiêm túc chưa từng có, cụp mắt xuống, trong khoảnh khắc đó, Lục Vân Sơ bỗng cảm thấy có chút bi thương: "Số mệnh đệ ấy nhiều trắc trở, là một kẻ số khổ."

Lục Vân Sơ ấp úng lên tiếng: "Huynh…" Thật ra cũng không cần hỏi, bọn họ đều biết đang nói đến ai.

Giọng hắn ta rất nhỏ: "Ta biết rõ nỗi khổ của đệ ấy, nhưng chưa từng thực sự cứu giúp đệ ấy. Ta không hiểu, giống như ta không hiểu vì sao lại muốn g.i.ế.c muội."

Lục Vân Sơ im lặng hồi lâu, rồi quay người đi về phía hắn ta: "Huynh biết chuyện gì đã xảy ra với Văn Triển sao?"

Văn Giác gật đầu.

Nàng lại tiến gần thêm một bước, có chút gấp gáp nắm lấy y phục của hắn ta: "Huynh có thể nói cho ta biết được không?"

Văn Giác lại lắc đầu: "Ta không phải người tốt. Ta muốn đối tốt với A Triển, nhưng chưa bao giờ làm được." Hắn ta nói: "Nhưng trong lòng ta hiểu rõ đúng sai tốt xấu, giống như bây giờ, ta hiểu có vài chuyện phải để đệ ấy tự mình nói với muội thì hơn. Vì vậy, không được."

Lục Vân Sơ nhìn chằm chằm vào hắn ta, rất nghiêm túc nhìn vài lần: "Huynh thay đổi rồi."

Văn Giác lắc đầu: "Không."

Lục Vân Sơ gật đầu, đang định nói gì đó thì lại cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.

Nàng quay đầu lại thì thấy Văn Triển đang đứng ở hành lang.

Ánh mắt hắn rơi vào tay nàng, Lục Vân Sơ vội vàng buông tay ra. Lục Vân Sơ không cho rằng đây là một cảnh hiểu lầm cẩu huyết, bất kỳ ai cũng sẽ không hiểu lầm gì giữa nàng và Văn Giác, hai kẻ cứ gặp nhau là cắn xé.

Văn Triển quả thực không để ý, hắn mỉm cười dịu dàng, đi về phía này.

Văn Giác gật đầu với hắn.

Lục Vân Sơ đang định kéo Văn Triển đi thì Văn Triển lại lắc đầu với nàng, đưa cho nàng một tờ giấy không biết tìm từ đâu ra: Ta muốn nói chuyện với huynh ấy.

Sau khi tuyết ngừng rơi, thế giới chìm vào một sự sạch sẽ và yên bình dịu êm.

Không hiểu sao, sau khi gặp Văn Triển, trong lòng Văn Giác cảm thấy có chút khó chịu, dường như tất cả sự quan tâm và để ý trước đây của mình, trong bóng tối đều đã biến chất.

Hắn ta nói: "Đây là lần đầu đệ tìm ta để trò chuyện."

Văn Triển mỉm cười.

Văn Giác không cho rằng Văn Triển có chuyện quan trọng gì để nói với mình, nên hắn ta liền mở lời trước: "Đệ muốn đi cùng nàng sao?"

Văn Triển gật đầu.

Lần này hắn ta không giống như trước, không hề có sự phản đối hay chất vấn nào, chỉ gật đầu nói: "Được." Tình hình tương lai bất định, không biết khi nào mới gặp lại, hắn ta nói: "Chúc đệ ngày sau được như ý nguyện."

Văn Triển có chút ngạc nhiên, viết trên giấy: Huynh còn nhớ nguyện vọng của ta sao?

Văn Giác lắc đầu: "Trước đây không nhớ, đêm qua không biết sao lại đột nhiên nhớ ra. Nhớ lại hồi trước, chúng ta lén lên đài chiêm tinh, ta nói ta muốn sau này làm nên đại nghiệp, triển khai hoài bão, còn đệ lại nói muốn sống một cuộc đời an nhàn, vui thú điền viên, một căn nhà nhỏ và một con mèo."

Văn Triển không ngờ còn có người nhớ đến những lời nói trẻ con của mình lúc nhỏ, khẽ cười thành tiếng.

Văn Giác thấy lòng chua xót: "Lúc đó cười đệ ngốc, cũng cười chính mình si tâm vọng tưởng, không ngờ vòng vo tam quốc, vận mệnh thay đổi, lại thành ra nông nỗi này."

Văn Triển viết: Trời thương xót.

Trời mới không thương xót, nếu thương xót thì đã không thành ra như bây giờ. Văn Giác muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài: "Đệ lúc nào cũng vậy, nhẫn nhịn, chuyện gì xảy ra cũng không hề bực tức."

Văn Triển lắc đầu, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Văn Giác, hắn viết: Đệ từng bực tức rồi.

Văn Giác nhướn mày, ra hiệu cho hắn tiếp tục.

Văn Triển liền viết tiếp lên giấy: Lúc huynh cãi nhau với Lục Vân Sơ, đệ bực mình lắm.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 157



Văn Giác có chút cứng họng, lại có chút bực bội: "Có cần thiết vậy không, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, đệ vậy mà lại vì chuyện này mà bực ta sao? Vả lại ta chỉ cãi nhau với nàng thôi, chứ có làm gì thật đâu."

Văn Triển mỉm cười, lúc hắn cười lên rất dịu dàng, đôi mắt như tuyết lạnh kết hợp với nụ cười lại tạo nên một vẻ ôn nhu đặc biệt, khiến cơn bực tức của Văn Giác tan biến trong phút chốc.

Văn Giác im lặng, chờ hắn chậm rãi viết chữ trên giấy.

— Không phải bực huynh, mà là bực chính mình. Bực mình vì bản thân không thể nói, dù là cãi nhau cũng chỉ có một mình nàng ấy nói, mình không thể đáp lại.

Văn Giác á khẩu, muốn an ủi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

— Còn bực mình vì sự ti tiện của bản thân. Rõ ràng biết huynh và nàng ấy không hợp nhau, vậy mà ta lại hy vọng huynh ở lại đây, có sự so sánh, có lẽ nàng ấy sẽ nhìn ta thuận mắt hơn một chút.

Văn Giác ngây người, nhìn hắn không thể tin nổi, nửa ngày sau mới chỉ vào hắn: "Đệ... đệ bị ma nhập à?" Đây chính là Văn Triển, người thanh tao thoát tục nhất hắn ta từng gặp, tại sao lại nói ra những lời này chứ?

Văn Triển lắc đầu, viết trên giấy: Vì vậy ta phải xin lỗi huynh.

Văn Giác mấy lần mở miệng rồi lại ngậm lại, cuối cùng đi vòng quanh Văn Triển mấy vòng, vẫn khó mà chấp nhận được: "Đệ... đệ bị làm sao vậy?"

Văn Triển lắc đầu, hắn cũng không hiểu.

Văn Giác vừa nghĩ vừa cười, không biết là tức giận hay vui mừng: "Đệ như vậy, vậy ta chẳng phải không nên để hai người đi sao? Ta nên suốt ngày quấn lấy hai người, chọc tức nàng ấy, như vậy nàng ấy càng nhìn đệ càng thấy tốt."

Đối với lời nói đùa của hắn ta, Văn Triển lại nghiêm túc trả lời: Không, đệ không muốn nhìn nàng ấy phải chịu uất ức.

Văn Giác cười ha hả, vỗ vai hắn một cái: "Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là bị tình yêu làm cho mờ mắt trong miệng người đời?"

Văn Triển im lặng nhìn hắn ta.

Nụ cười của Văn Giác dần tắt: "Thật sự vậy sao?"

Văn Triển cụp mắt xuống.

Văn Giác tặc lưỡi: "Cũng hiểu được, nàng đối đãi đệ tốt lắm mà." Hắn ta thở dài: "Cái cảm giác này, trên đời mấy ai hiểu cho được chứ?"

Nói xong, hắn ta chỉ vào chữ trên giấy của Văn Triển: "Còn gọi là Lục Vân Sơ nữa, xa lạ vậy?"

Văn Triển cười, viết: Không xa lạ.

Văn Giác khẽ ho một tiếng: "Gọi phu nhân, Vân Sơ, A Sơ gì đó cũng tốt hơn chứ." Hắn ta hơi ngại ngùng, dù sao cũng là khuê danh của người ta.

Lại thấy Văn Triển đáp: Ta hy vọng lần đầu tiên gọi nàng ấy như vậy, không phải là những con chữ trắng đen vô thanh trên giấy, mà là được nói ra bằng chính miệng mình.

Nụ cười trên mặt Văn Giác cứng lại.

Một lúc sau, hắn ta mới nói: "Có thể hồi phục không?"

Văn Triển lắc đầu, viết: Không biết.

Văn Giác còn biết nói gì đây, hắn ta nhìn Văn Triển, nghĩ đến những khổ nạn mà hắn đã trải qua, cuối cùng chỉ có thể bất lực an ủi một câu: "Nhất định có thể."

Văn Triển không trả lời gì, hắn tiếp nhận hảo ý của Văn Giác, viết trên giấy: Được rồi, ta phải đi, nàng thiếu kiên nhẫn, không thể để nàng đợi lâu.

Lần chia tay này, lại chẳng biết đến bao giờ mới gặp lại. Văn Giác nén xuống chua xót trong lòng: "Được. Thuận buồm xuôi gió, sống cho thật tốt."

Văn Triển gật đầu, nở một nụ cười không chút vướng bận với hắn ta, khiến Văn Giác cay khóe mắt.

Hắn ta nhìn bóng lưng hắn nghĩ, nếu Lục Vân Sơ không xuất hiện, có phải Văn Triển sẽ lại chìm đắm như trước kia, lặng lẽ c.h.ế.t đi không.

Trong đầu lóe lên một tia sáng kì lạ, Văn Giác nghẹn thở một thoáng, giống như xuyên qua vô số thời gian, nhìn thấy Văn Triển mình đầy thương tích, không còn chút sinh khí nào nằm co ro trong góc, trên mặt mang theo nụ cười như được giải thoát.

Hắn ta đứng trong tuyết, toàn thân lạnh run, không nhịn được, đuổi theo.

Văn Triển đang cùng Lục Vân Sơ thu dọn hành lý cuối cùng, Lục Vân Sơ vừa thấy hắn ta, lập tức gắt lên: "Sao, huynh lại muốn ngăn cản chúng ta nữa à?"

Văn Giác nói: "Đương nhiên không phải!" Hắn ta cũng không diễn tả được cảm giác đó, nhìn Lục Vân Sơ như vậy, giống như nhìn thấy một người khác mà mình rất muốn giết.

Hắn ta hít sâu vài hơi, muốn nói thêm với Văn Triển một câu, khi đi ngang qua Lục Vân Sơ, lại có cảm giác kì lạ đó lóe lên.

Hắn ta cứng đờ quay đầu lại, nhìn Lục Vân Sơ, buột miệng nói: "Mười năm trước, muội có ở phủ Thái Nguyên không?"

Lục Vân Sơ ngẩn ra, cha của nguyên thân là tiết độ sứ Hà Đông, nàng hẳn là ở đó.

"Hỏi cái này làm gì?"

Hắn ta lắc đầu, ôm n.g.ự.c khó chịu: "Chỉ là cảm thấy mười năm trước chúng ta đã từng gặp nhau ở đó."

Lục Vân Sơ không quan tâm giữa bọn họ có khúc mắc gì: "Có lẽ vậy, mười năm rồi, ai mà nhớ được nữa."

Lại nghe Văn Giác nói: "Ta cảm thấy… A Triển cũng ở đó."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 158



Lục Vân Sơ đang xoay người đi bỗng sững lại, quay đầu: "Huynh nói những lời này là có ý gì?"

Văn Giác lắc đầu: "Ta không biết, ta chỉ cảm thấy hình như đây là chuyện rất quan trọng."

Lục Vân Sơ mặc kệ Văn Giác lên cơn gì, xoay người chui vào xe ngựa.

Cuối cùng Văn Giác không đi tìm Văn Triển nữa, hắn ta đứng tại chỗ, nhìn xe ngựa khuất dần trong tầm mắt.

Có người đi đến bên cạnh hắn ta.

Hắn ta cúi đầu, là Liễu Tri Hứa.

Hắn ta có hảo cảm với Liễu Tri Hứa, trước kia hắn ta cho rằng mình thích nàng ấy, nhưng sau khi trò chuyện với Văn Triển, hắn ta cảm thấy cảm giác của mình đối với nàng ấy quá nhẹ, không tính là thích.

Hắn ta chỉ thích dáng vẻ dịu dàng tâm lý của Liễu Tri Hứa, như một đóa giải ngữ hoa.

Hắn ta nói: "Ta không biết tại sao trước kia lại muốn ngăn cản bọn họ, cũng như không biết tại sao trước kia lại làm lơ Văn Triển, không biết tại sao lại giận dỗi đệ ấy như vậy. Tâm tư con người thật khó lường, ngay cả bản thân cũng không nhìn thấu."

Liễu Tri Hứa mỉm cười dịu dàng, đúng là dáng vẻ mà Văn Giác thích nhất: "Có lẽ vậy, rất nhiều khi chúng ta cũng chẳng biết mình vì sao lại làm những việc như thế." Nàng ấy ngẩng đầu, nhìn đoàn người khuất bóng, ánh mắt rơi vào bầu trời xám xịt, khẽ nói: "Số phận đã định sẵn, thân bất do kỷ."

Câu cuối cùng nàng ấy nói rất nhỏ, Văn Giác quay đầu: "Cô nói gì cơ?"

Nàng ấy lắc đầu, Văn Giác cũng không hỏi thêm nữa.

Xe ngựa lắc lư khởi hành.

Lục Vân Sơ sáng nay mệt mỏi, có chút buồn ngủ, gối đầu lên chân Văn Triển rồi ngủ thiếp đi: "Ôm ta chặt vào, kẻo ta ngã xuống."

Lý do gượng gạo như vậy cũng chỉ có Văn Triển mới tin, hắn khép hai chân lại, lấy áo ngoài làm gối kê lên đùi cho Lục Vân Sơ, lại dùng cánh tay che cho nàng.

Lục Vân Sơ nằm bẹp dí như người mất hồn, Văn Triển muốn đặt cái gối làm bằng áo xuống thì phải nâng nàng dậy, đặt xong, trải phẳng phiu rồi mới đặt nàng nằm xuống lại.

Sau khi đặt nàng nằm xuống, còn phải vuốt tóc cho nàng, đắp chăn, cuối cùng xoa xoa đầu nàng, ý bảo: Ngủ đi.

Ưm, mỹ nam chu đáo là đây sao?

Lục Vân Sơ dụi đầu vào bụng hắn, khiến Văn Triển cả người cứng đờ.

Quá căng thẳng, cơ bụng gồng lên, dụi vào không thoải mái, bèn vội vàng thả lỏng cơ thể, chừa lại cho nàng cái bụng mềm mại.

Thế nhưng cũng chẳng mềm mại được bao nhiêu, Lục Vân Sơ vùi mặt vào bụng hắn, cọ cọ như mèo làm nũng, rồi hít hà: "Mùi của chàng, mùi thuốc."

Văn Triển bất lực, không phải nói là muốn ngủ sao?

Hắn giữ đầu Lục Vân Sơ lại: "nghiêm khắc" gõ gõ đầu nàng, ý bảo: Ngoan nào.

Lục Vân Sơ mặt dày, thấy hắn cố gắng ra vẻ mặt lạnh lùng, lại thấy... ngon nghẻ. Nếu Văn Triển mà mắng nàng một câu, ví dụ như "Hỗn xược" gì đó, khụ khụ——

Nàng cọ tới cọ lui, phát hiện cơ bụng của Văn Triển càng lúc càng căng cứng, cảm nhận một chút thì ra là do chỗ khác cũng đang phấn chấn, cứng ngắc ghê.

Nàng hơi nóng mặt, nhưng thấy Văn Triển đỏ mặt trước, lại thấy khá hơn nhiều: "Thôi được rồi, ta ngủ đây."

Nói xong, thật sự yên lặng ngủ, bởi vì nàng thật sự quá buồn ngủ.

Không biết thế nào, nàng lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ nàng biến thành một tiểu cô nương, rất nghịch ngợm, suốt ngày bày mưu tính kế trốn khỏi cái nhà cao cửa rộng để chạy ra ngoài chơi đùa.

Một ngày kia, nàng cuối cùng cũng tìm được cơ hội, chuồn ra ngoài. Nàng có tiền trong túi, lại trông có vẻ giàu sang, chẳng ai dám đến gần, nhưng phô trương quá lại dễ rước họa vào thân.

Ví tiền của nàng bị cướp, đuổi theo thì lại ngã sấp mặt, đuổi riết vào trong ngõ mới phát hiện ra tình hình nguy cấp, bị người ta chụp bao bố lên đầu.

Nàng bị đánh ngất, miệng bị nhét giẻ, bị nhốt vào một cái xe chật chội. Còn có rất nhiều người bị nhốt cùng với nàng, giống như hàng hóa, bị chở ra khỏi thành.

Nàng chưa từng trải sự đời, cố gắng chạy trốn, chống trả, nhưng càng giãy giụa lại càng chọc giận bọn buôn người, bị đánh đập, chịu khổ, cuối cùng đành im lặng.

Không được hai ngày, nàng lên cơn sốt, trong cơn mê man nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: "Các ngươi đang đi đâu?"

Những chuyện sau đó nàng không nhớ rõ nữa, lần nữa tỉnh lại, lũ người xấu xa kia đã bị trừng trị.

Nàng bước xuống xe, những người khác đều quỳ rạp xuống đất dập đầu tạ ơn, khóc lóc sướt mướt.

Trước mặt, hai thiếu niên cưỡi ngựa cao lớn, một người mặt mày đen sì im lặng, một người thì vẻ mặt bất đắc dĩ: "Mau đứng dậy đi."

Người có vẻ mặt bất đắc dĩ quay sang người mặt mày đen sì kia nói: "Báo quan phủ thôi."

Mặt mày cau có, tên kia càng thêm khó chịu, quát lên: "Đệ xen vào việc của người khác, cứu người thì thôi đi, sao còn muốn đưa Phật đưa đến Tây Thiên? Đây là địa bàn của Tiết độ sứ Hà Đông, hai ta lén lút theo hắn đến đây, nhỡ bị phát hiện thì..."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 159



Thiếu niên trông rất thanh tú cười tươi: "Nhát gan."

Thiếu niên đối diện lầm bầm một câu: "Lòng tốt rách nát" Rồi thúc ngựa đi mất.

Thiếu niên này dặn dò họ vài câu, chuẩn bị đuổi theo.

Nàng vội bước tới, nhưng toàn thân bủn rủn, suýt ngã xuống trước vó ngựa.

Thiếu niên ghìm cương ngựa, hắc mã hí vang, hất hắn xuống khỏi yên.

Hắn ngã lộn nhào khá thảm hại, nhưng nhanh chóng đứng vững, bất đắc dĩ nhìn tiểu nha đầu đen nhẻm trước mặt, xác nhận nàng không bị thương.

Lục Vân Sơ cố gắng hỏi bằng hơi thở cuối cùng: "Này, huynh tên gì?"

Những người khác đều hít vào một hơi, cảm thấy Lục Vân Sơ thật vô lễ.

Thiếu niên đang trở lại yên ngựa, nghe vậy lại không hề tức giận, ngược lại quay đầu nhìn kỹ nàng một cái.

Một nha đầu đen nhẻm, đến mặt mũi cũng không nhìn rõ.

Hắn nhìn về phía thiếu niên thúc ngựa rời đi phía trước, nụ cười thoáng qua một tia: "Ta à, ta tên là... Văn Giác."

Dứt lời, quất ngựa phóng đi, chỉ để lại cho Lục Vân Sơ một bóng lưng tràn đầy khí thế.

Sau đó, nàng được cha tìm về, khi khỏi bệnh đã không còn nhớ rõ mặt mũi bọn họ, chỉ nhớ tên hắn, cùng với khí thế hừng hực như mặt trời ban trưa ấy.

Phụ thân cưng chiều nàng, cuối cùng sau khi trăm phương ngàn kế dò hỏi, suy đoán, biết được Văn gia đại công tử Văn Giác ở kinh thành đã từng lén đến đây, người cứu nàng hẳn là hắn ta.

Thế là Lục Vân Sơ có người trong lòng.

Vài năm sau, thời gian trôi qua, vương triều tan rã, nàng cũng đã trưởng thành, bất chấp phụ thân khuyên can, tìm đến Văn Giác.

Nàng cảm thấy Văn Giác vẫn như năm nào, vẫn tràn đầy khí thế, chỉ là so với năm đó thêm vài phần sắc bén.

Và nàng gặp được đệ đệ của hắn ta, một tên ốm yếu bệnh tật, cả người nhuốm vẻ tàn tạ, không thể nói năng.

Bấy nhiêu năm, tâm ý của nàng dành cho Văn Giác đã trở thành chấp niệm, càng thích hắn ta, càng không thể chấp nhận việc mình làm hỏng chuyện, kế hoạch bỏ thuốc thất bại, bị phát hiện ở chung phòng với đệ đệ của hắn ta, làm ô uế thanh danh.

Nàng như trở về thời điểm năm xưa, toàn thân dơ bẩn, xấu hổ vô cùng, điên cuồng muốn cứu vãn, cuối cùng lựa chọn gả cho đệ đệ của hắn ta, chỉ để có thể ở bên cạnh hắn ta dài lâu.

Nàng không thể chấp nhận sự chán ghét của Văn Giác dành cho mình, trút hết cơn giận lên người đệ đệ của hắn ta.

Đệ đệ của hắn ta giống như mặt đối lập của Văn Giác, dù nàng có hành hạ thế nào cũng không phản kháng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, như nhìn một kẻ đáng thương.

Nàng không thể khống chế lửa giận trong lòng, như phát điên mà lún sâu vào chấp niệm, tất cả mọi chuyện đều không thể vãn hồi, nàng chỉ có thể trừ bỏ người chướng mắt này mới được.

Tại sao số phận lại đối xử với nàng như vậy, nàng đã đủ thảm rồi, phải có kẻ còn thảm hơn nàng mới xoa dịu được cơn thịnh nộ của nàng.



Hồi ức tan biến, xuyên qua tầng tầng lớp lớp thời không, Lục Vân Sơ trong mộng xua tan màn sương mù kéo dài mười năm, nhìn rõ dung mạo thiếu niên trên lưng ngựa.

Đôi mắt hắn trong trẻo mà tinh khiết, độc nhất vô nhị.

Bao nhiêu năm si mê cuồng dại, hóa ra chỉ là một trò cười.

Ký ức cốt truyện bị gán ghép vào trong cơ thể của nữ phụ ác độc chợt lóe lên, chỉ trong khoảnh khắc, khiến Lục Vân Sơ có thể nhìn thấy sự thật chưa từng được đề cập đến trong sách, nhìn thấy sự phi lý được gán ghép lên người Văn Triển chỉ để phục vụ cho cốt truyện, thiết lập NPC liền hoàn toàn biến mất, không biết là trời cao thương xót hay tàn nhẫn.

Đối với đám NPC đần độn vô tri vô giác, quá khứ của hắn chỉ là một quá trình, nhưng với Văn Triển, đó lại là sự tra tấn dởm dở dở hề hề không ngừng ngày đêm, là nỗi đau thật sự, là từ y phục rực rỡ kiêu ngạo đến quạnh quẽ đợi chờ cái chết.

Lục Vân Sơ thoát khỏi mộng cảnh, nàng giật mình tỉnh dậy, khóe mắt dính những giọt lệ nóng ấm.

Nàng ngước mắt lên, Văn Triển chẳng biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, yên tĩnh cúi đầu, theo nhịp điệu xóc nảy của xe ngựa mà gật gà gật gù.

Hắn ngủ rồi, cánh tay vẫn vòng chặt lấy Lục Vân Sơ.

Ngủ kiểu này không tốt cho cổ, nhưng Lục Vân Sơ lại không lập tức gọi hắn dậy.

Khi Văn Triển ngủ, không nhìn thấy mắt hắn, nên chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ cốt cách thanh chính của hắn. Thế nhưng khi hắn nhắm mắt lại, thần sắc lại dịu dàng đến vậy, lông mày giãn ra, đuôi mắt mang theo vẻ mong manh, dễ dàng hóa giải đi sự lạnh lẽo ấy.

Một người như vậy, từ nhỏ đến lớn đều mang theo sự dịu dàng quá đỗi nồng đậm đến mức khiến người ta thấy bất bình thay hắn, lẽ ra phải được yêu thương chiều chuộng, vậy mà hắn lại hết lần này đến lần khác bị phụ bạc.

Chung quy lại, cũng chỉ vì bốn chữ ngắn ngủi "xung đột kịch tính" trong một vở kịch. Vì vậy, mọi thứ thật lố bịch, khổ nạn đập cho cuộc đời hắn tan nát, cướp đi cả những điều tốt đẹp đáng lẽ hắn phải có. Ngay cả sự ái mộ, cũng éo le chuyển sang cho người khác.

Chương 160

Lục Vân Sơ đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mi của hắn.

Văn Triển ngủ nông, giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt thấy nàng, theo bản năng muốn cong khóe môi cười, lại cứng đờ khi thấy nàng nước mắt giàn giụa.

Hắn hoàn toàn tỉnh táo, cau mày, lo lắng nhìn Lục Vân Sơ, luống cuống tay chân dùng tay áo lau nước mắt cho nàng.

Ánh mắt hắn như đang hỏi: Sao thế?

Hắn nhíu mày chặt quá, Lục Vân Sơ không thích hắn như vậy, bèn xoa xoa mi tâm hắn: "Chàng đừng cau mày."

Dù đang lo lắng, Văn Triển cũng lập tức giãn mày ra, cố gắng bình tĩnh lại vẻ mặt, đáp ứng mọi yêu cầu của nàng.

Lục Vân Sơ lại càng khóc dữ dội hơn.

Văn Triển luống cuống tay chân, đỡ Lục Vân Sơ ngồi dậy, ôm lấy vai nàng, vừa dỗ dành vừa thương xót lau nước mắt cho nàng.

Hắn không nói nên lời, nếu không nhất định sẽ không ngừng dịu dàng hỏi nàng làm sao vậy.

Lục Vân Sơ lắc đầu, nức nở nói: "Không sao, ta chỉ là thấy thương chàng quá." Nàng nắm lấy tay đang lau nước mắt của Văn Triển: "Tại sao? Vì cớ gì?"

Nàng đã vô số lần hỏi câu hỏi này, chỉ vì hắn là một nhân vật phụ không quan trọng, nên mới bị số phận bạc đãi như vậy sao?

Văn Triển không hiểu tại sao nàng lại khóc như vậy, đoán chắc là nàng gặp ác mộng, chỉ biết vỗ vỗ lưng nàng, bất đắc dĩ dỗ dành nàng.

Nàng vẫn khóc không ngừng: "Ta tức quá, tức sao bản thân mình không đến sớm hơn." Hai kiếp chạy trốn, chưa từng quay đầu nhìn hắn lấy một lần, để mặc hắn chịu hết bạc đãi rồi cô độc tiêu tán.

"Sao ta có thể ngu ngốc như vậy, tại sao không đến bên chàng sớm hơn?"

Nàng càng nói càng tủi thân, Văn Triển cảm thấy không thể để nàng cứ khóc mãi như vậy, liền thở dài, ôm nàng, để nàng ngồi thẳng dậy.

Hắn nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt toàn là sự dịu dàng kiên định, nói với nàng không sao cả, cứ như vậy xoa dịu tất cả những cảm xúc đau đớn bất bình của nàng.

Hắn lấy giấy bút vừa mang ra từ ngăn kéo ghế xe ngựa, không phải bút than, nhất thời còn hơi không quen.

Hắn viết: Gặp ác mộng à?

Muốn giải quyết vấn đề từ gốc rễ.

Lục Vân Sơ không biết giải thích thế nào, chỉ đành thuận theo trả lời: "Cũng coi là vậy. Mộng thấy quá khứ của chàng, mộng thấy chàng chịu rất nhiều khổ."

Văn Triển thở phào nhẹ nhõm, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra ý cười: Mộng thôi, không thể nào là thật được.

Lục Vân Sơ mếu máo, lại muốn khóc: "Nhưng mà nó là thật mà." Cộng thêm kiếp này đã là kiếp thứ ba rồi, còn có biết bao nhiêu quá khứ nàng chưa thấy, không biết, hắn đã phải sống khổ sở đến nhường nào.

Nàng nói rất nhanh, nhanh đến mức như đang trách mắng: "Đời chàng không nên như vậy, quá khổ rồi, quá khổ rồi, ông trời nợ chàng quá nhiều, tại sao một người ôn nhu như chàng lại phải chịu thiệt thòi như vậy!"

Văn Triển rất muốn nói không khổ, nhưng nghe như vậy thật sự là giả tạo.

Hắn đợi Lục Vân Sơ trút hết nỗi lòng, mới lại đưa tay lau đi những giọt lệ của nàng.

Hắn cười dịu dàng như gió xuân, viết trên giấy: Nàng đã đến, vậy thì không còn là thiệt thòi nữa.

Mấy chữ này đập vào mắt, Lục Vân Sơ không nhịn được, òa khóc.

Nàng ôm lấy Văn Triển, ôm rất chặt.

"Xin lỗi chàng, ta nên đến sớm hơn, nên thích chàng sớm hơn." Nàng nói: "May mà, may mà cuối cùng ta đã chọn quay về Văn phủ."

Tình cảm mà số phận nợ Văn Triển, vòng vo tam kiếp, cuối cùng cũng để Lục Vân Sơ bù đắp lại.

Tiếng khóc của nàng dần nhỏ lại, hỏi: "Ngoài những điều này, còn có gì nữa không? Ta đều sẽ bù đắp cho chàng, được không?"

Lời nói như vậy, rất khó có người từ chối.

Nhưng Văn Triển lắc đầu, nhìn nàng vô cùng nghiêm túc. Hắn vuốt những sợi tóc trên trán nàng ra sau tai, thấy nàng khóc đến mức rối tung rối mù, vừa mềm lòng vừa bất đắc dĩ.

Hắn cân nhắc hồi lâu, vẫn viết lời trong lòng lên giấy: Có nàng ở đây, thì mọi thứ đều đã được bù đắp.

Lục Vân Sơ nhào vào lòng hắn, khiến hắn nghiêng người, cả hai ngã từ trên ghế xuống.

May mà bên dưới có trải thảm, không đau.

Lục Vân Sơ vẫn vòng tay ôm n.g.ự.c hắn, hắn cũng nửa ôm lấy nàng, thân hình cao lớn che phủ nàng trong bóng râm, chóp mũi nàng toàn là hơi thở của hắn.

Nàng nói: "Ta rút lại lời nói đó, mùi hương trên người chàng không khó ngửi."

Văn Triển cứng đờ.

"Mùi thuốc, không cần mùi thuốc." Nàng rầu rĩ nói: "Mùi hương thanh thanh lạnh lạnh, giống hệt như vầng trăng khuyết ít khi tròn đầy kia, ta không muốn trên người chàng có mùi hương này."

Văn Triển cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy một cái đỉnh đầu rầu rĩ.

Trái tim hắn hóa thành một vũng mật ngọt.

Hắn thở dài, cảm thấy nặng nề với tâm trạng bất bình và xót xa thay cho mình của Lục Vân Sơ.

Hắn định dỗ dành nàng, thì Lục Vân Sơ đã áp sát lại, cọ cọ lung tung trong lòng hắn: "Ta không muốn chàng giống như vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên không trung, ta muốn chàng giống như pháo hoa trần tục bình phàm." Nàng cọ mùi hương của mình lên người hắn, ngửi ngửi: "Dính mùi của ta rồi. Có bánh ngọt, có sữa hạnh nhân, có hương hun, tốt hơn nhiều rồi."
 
Back
Top Bottom