- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
011: Tiếng rên rỉ trong đêm
011: Tiếng rên rỉ trong đêm
Editor: Chanh
Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^
Trong hang động, mọi người đều đang cảm thấy hết sức xấu hổ, chỉ riêng Hàn Cảnh là vẫn cứng miệng như thường: "Chuyện này chắc chắn là trùng hợp thôi, với lại tôi cũng đâu có biết là trời sẽ mưa.
Đang trên đường làm nhiệm vụ mà lại gây rối, rõ ràng là lỗi của cô ta!!!
Nếu cô ta nói thẳng là trời sẽ mưa mà tôi lại đi chửi thì đấy là tôi có lỗi.
Còn cái kiểu nói năng không rõ ràng như vậy còn lâu mặt tôi mới bị vả sưng!"
Nói xong, Hàn Cảnh bỗng thấy tự tin hơn hẳn, quay sang hỏi Tạ Hoài Tư: "Hôm nay logic của tôi rất tuyệt phải không?"
Tạ Hoài Tư mím môi, rất muốn nói là có lẽ do cậu bị vả mặt quen rồi nên mới miễn dịch với chuyện này.
Thế nhưng Hàn Cảnh cũng chẳng cần câu trả lời của hắn, tay nắm lại thành đấm: "Hôm qua lúc cô ta mắng tôi, tôi không kịp phản ứng.
Giờ thì đầu óc phản ứng kịp rồi, tôi sẽ mắng lại cho cô ta biết thế nào là lợi hại!"
Dứt lời, Hàn Cảnh xắn tay áo đi một cái vèo đến chỗ Tô Niệm.Tạ Hoài Tư không cản lại kịp, thủ sẵn thế che mặt lại cho đỡ xấu hổ.Có điều lần này Hàn Cảnh đúng là đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cậu dẫn chứng và phản bác lại hết những lý lẽ sai trái của Tô Niệm, không những thế còn chặn đường từng ý mà Tô Niệm có thể xuyên tạc.
Lời lẽ thốt ra vừa có lý vừa có chứng, tiến lùi hợp lý, so với những lần trước quả thực là một màn đáp trả vô cùng xuất sắc.Đến khi nói xong, Hàn Cảnh thấy tinh thần lẫn thể xác đều sảng khoái, nần này khẳng định người phụ nữ xấu xa này sẽ phải cứng họng.
Cậu ngẩng cao đầu, cảm thấy dù là cậu hay kiểu tóc hôm nay của cậu cũng đều nâng lên một tầm cao mới.Tuy nhiên, không ngờ tới Tô Niệm chỉ ngáp một cái, cô nằm lên túi ngủ mà Lạc Viễn Sơ vừa trải xong: "Cậu nói nhiều quá, tôi không muốn nghe...
Nhưng mà mấy chuyện nhỏ nhặt này mà cậu vẫn còn để trong lòng suốt cả đêm hả?
Nhóc nói lắp, xem ra cậu thật sự không có đời sống về đêm rồi!"!!!Tô Niệm nói gì hả???
Chuyện cậu nghĩ cả một đêm, kết quả là cô lại không muốn nghe?
Còn nói cậu không có đời sống về đêm??
Đã thế còn chửi cậu là nhóc nói lắp???Điều đáng ghét nhất là thái độ của Tô Niệm, như thể chẳng thèm xem anh ra gì.Mái tóc đỏ của Hàn Cảnh dựng đứng lên, cây cối trong hang động bắt đầu rục rịch, có vẻ sắp sửa tấn công cô.Tạ Hoài Tư đã chuẩn bị sẵn từ nãy giờ, hắn nhanh chóng kéo Hàn Cảnh lại.
Hang động này không lớn, nếu đánh nhau sẽ bị sập.Tạ Hoài Tư liếc mắt nhìn sang Lạc Viễn Sơ ra hiệu: Bạn gái anh, anh có thể ra mặt giảng hòa được không?Lạc Viễn Sơ im lặng quay đi, giả vờ không hiểu ý hắn, nhìn lên trời.
Thật nực cười, anh cũng không muốn bị chửi.Không ai đáng tin để trông cậy vào được hết!Tạ Hoài Tư hít sâu một hơi, không còn cách nào khác đành phải tạm thời gánh vác trách nhiệm của một đội trưởng.Trước tiên hắn dẫn đầu đội cảm ơn Tô Niệm vì hành động hôm nay của cô, sau đó chủ trì công lý, yêu cầu những người đã nói lời khiếm nhã phải xin lỗi.
Tiếp đó, hắn sắp xếp chỗ ngủ đêm nay, dị năng người nào yếu thì ngủ phía trong cùng, còn hắn, Hàn Cảnh và Lạc Viễn Sơ sẽ ngủ phía ngoài.Sau một loạt hành động trên, bầu không khí bên trong hang động cũng đã tốt hơn hẳn, chỉ có mỗi Hàn Cảnh vẫn còn ấm ức.Tạ Hoài Tư xoa xoa mái tóc đỏ của Hàn Cảnh, thể hiện sự tôn trọng với cậu: "Đừng làm ầm lên nữa, hôm nay logic của cậu rất tốt, đến cả tôi cũng không tìm ra được lỗ hỏng!"
Hàn Cảnh rất hưởng thụ sự an ủi của Tạ Hoài Tư, trước khi tận thế ập xuống, Tạ Hoài Tư là giáo sư đại học, nếu ngay cả Hoài Tư cũng nói vậy thì hôm nay mình quả thực không tầm thường chút nào!—Hai tiếng sau, trong hang động trải đầy túi ngủ.
Lạc Viễn Sơ là người có dị năng mạnh nhất ở đây thế nên anh chủ động ngủ bên ngoài, Tô Niệm lại chê bai trong động có mùi nên muốn ngủ cạnh Lạc Viễn Sơ, mà để tránh cho Tô Niệm và Hàn Cảnh lại tiếp tục cãi nhau nê Tạ Hoài Tư đành phải ngủ giữa hai người.Ban đầu vẫn chưa cảm thấy có gì là không ổn, vì trong tận thế việc ngủ ngoài trời rất bình thường, không có chuyện phân biệt nam nữ.Tuy nhiên đến lúc nằm xuống Tạ Hoài Tư mới nhận ra khoảng cách giữa hắn và Tô Niệm chưa đến một cánh tay.
Gió đêm mát lạnh nhưng hương thơm bên cạnh cứ quanh quẩn nơi đầu mũi, giữa hơi thở đều đặn còn mang theo chút vị ngọt ngào xông thẳng vào mũi hắn.Tạ Hoài Tư có hơi bồi hồi, não bộ vô thức hoạt động mạnh hơn, đủ loại thông tin quay cuồng trong đầu, cuối cùng dừng lại ở câu nói của Lạc Viễn Sơ: "Tô Niệm rất giỏi về chuyện đó!"
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, giờ phút này lại khiến người ta liên tưởng nhiều đến thế!Tạ Hoài Tư nỗ lực muốn xóa bỏ những suy nghĩ đang náo loạn trong đầu, lăn lộn một hồi lâu mới cảm thấy hơi buồn ngủ, đột nhiên...Phía ngoài động, giữa những chiếc túi ngủ của đồng đội, từ vị trí bên cạnh hắn phát ra một tiếng thở dốc nhỏ: "Ưm...Ah~~"HẾT CHƯƠNG 11.