Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.

[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
011: Tiếng rên rỉ trong đêm


Editor: Chanh

Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Trong hang động, mọi người đều đang cảm thấy hết sức xấu hổ, chỉ riêng Hàn Cảnh là vẫn cứng miệng như thường: "Chuyện này chắc chắn là trùng hợp thôi, với lại tôi cũng đâu có biết là trời sẽ mưa.

Đang trên đường làm nhiệm vụ mà lại gây rối, rõ ràng là lỗi của cô ta!!!

Nếu cô ta nói thẳng là trời sẽ mưa mà tôi lại đi chửi thì đấy là tôi có lỗi.

Còn cái kiểu nói năng không rõ ràng như vậy còn lâu mặt tôi mới bị vả sưng!"

Nói xong, Hàn Cảnh bỗng thấy tự tin hơn hẳn, quay sang hỏi Tạ Hoài Tư: "Hôm nay logic của tôi rất tuyệt phải không?"

Tạ Hoài Tư mím môi, rất muốn nói là có lẽ do cậu bị vả mặt quen rồi nên mới miễn dịch với chuyện này.

Thế nhưng Hàn Cảnh cũng chẳng cần câu trả lời của hắn, tay nắm lại thành đấm: "Hôm qua lúc cô ta mắng tôi, tôi không kịp phản ứng.

Giờ thì đầu óc phản ứng kịp rồi, tôi sẽ mắng lại cho cô ta biết thế nào là lợi hại!"

Dứt lời, Hàn Cảnh xắn tay áo đi một cái vèo đến chỗ Tô Niệm.Tạ Hoài Tư không cản lại kịp, thủ sẵn thế che mặt lại cho đỡ xấu hổ.Có điều lần này Hàn Cảnh đúng là đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cậu dẫn chứng và phản bác lại hết những lý lẽ sai trái của Tô Niệm, không những thế còn chặn đường từng ý mà Tô Niệm có thể xuyên tạc.

Lời lẽ thốt ra vừa có lý vừa có chứng, tiến lùi hợp lý, so với những lần trước quả thực là một màn đáp trả vô cùng xuất sắc.Đến khi nói xong, Hàn Cảnh thấy tinh thần lẫn thể xác đều sảng khoái, nần này khẳng định người phụ nữ xấu xa này sẽ phải cứng họng.

Cậu ngẩng cao đầu, cảm thấy dù là cậu hay kiểu tóc hôm nay của cậu cũng đều nâng lên một tầm cao mới.Tuy nhiên, không ngờ tới Tô Niệm chỉ ngáp một cái, cô nằm lên túi ngủ mà Lạc Viễn Sơ vừa trải xong: "Cậu nói nhiều quá, tôi không muốn nghe...

Nhưng mà mấy chuyện nhỏ nhặt này mà cậu vẫn còn để trong lòng suốt cả đêm hả?

Nhóc nói lắp, xem ra cậu thật sự không có đời sống về đêm rồi!"!!!Tô Niệm nói gì hả???

Chuyện cậu nghĩ cả một đêm, kết quả là cô lại không muốn nghe?

Còn nói cậu không có đời sống về đêm??

Đã thế còn chửi cậu là nhóc nói lắp???Điều đáng ghét nhất là thái độ của Tô Niệm, như thể chẳng thèm xem anh ra gì.Mái tóc đỏ của Hàn Cảnh dựng đứng lên, cây cối trong hang động bắt đầu rục rịch, có vẻ sắp sửa tấn công cô.Tạ Hoài Tư đã chuẩn bị sẵn từ nãy giờ, hắn nhanh chóng kéo Hàn Cảnh lại.

Hang động này không lớn, nếu đánh nhau sẽ bị sập.Tạ Hoài Tư liếc mắt nhìn sang Lạc Viễn Sơ ra hiệu: Bạn gái anh, anh có thể ra mặt giảng hòa được không?Lạc Viễn Sơ im lặng quay đi, giả vờ không hiểu ý hắn, nhìn lên trời.

Thật nực cười, anh cũng không muốn bị chửi.Không ai đáng tin để trông cậy vào được hết!Tạ Hoài Tư hít sâu một hơi, không còn cách nào khác đành phải tạm thời gánh vác trách nhiệm của một đội trưởng.Trước tiên hắn dẫn đầu đội cảm ơn Tô Niệm vì hành động hôm nay của cô, sau đó chủ trì công lý, yêu cầu những người đã nói lời khiếm nhã phải xin lỗi.

Tiếp đó, hắn sắp xếp chỗ ngủ đêm nay, dị năng người nào yếu thì ngủ phía trong cùng, còn hắn, Hàn Cảnh và Lạc Viễn Sơ sẽ ngủ phía ngoài.Sau một loạt hành động trên, bầu không khí bên trong hang động cũng đã tốt hơn hẳn, chỉ có mỗi Hàn Cảnh vẫn còn ấm ức.Tạ Hoài Tư xoa xoa mái tóc đỏ của Hàn Cảnh, thể hiện sự tôn trọng với cậu: "Đừng làm ầm lên nữa, hôm nay logic của cậu rất tốt, đến cả tôi cũng không tìm ra được lỗ hỏng!"

Hàn Cảnh rất hưởng thụ sự an ủi của Tạ Hoài Tư, trước khi tận thế ập xuống, Tạ Hoài Tư là giáo sư đại học, nếu ngay cả Hoài Tư cũng nói vậy thì hôm nay mình quả thực không tầm thường chút nào!—Hai tiếng sau, trong hang động trải đầy túi ngủ.

Lạc Viễn Sơ là người có dị năng mạnh nhất ở đây thế nên anh chủ động ngủ bên ngoài, Tô Niệm lại chê bai trong động có mùi nên muốn ngủ cạnh Lạc Viễn Sơ, mà để tránh cho Tô Niệm và Hàn Cảnh lại tiếp tục cãi nhau nê Tạ Hoài Tư đành phải ngủ giữa hai người.Ban đầu vẫn chưa cảm thấy có gì là không ổn, vì trong tận thế việc ngủ ngoài trời rất bình thường, không có chuyện phân biệt nam nữ.Tuy nhiên đến lúc nằm xuống Tạ Hoài Tư mới nhận ra khoảng cách giữa hắn và Tô Niệm chưa đến một cánh tay.

Gió đêm mát lạnh nhưng hương thơm bên cạnh cứ quanh quẩn nơi đầu mũi, giữa hơi thở đều đặn còn mang theo chút vị ngọt ngào xông thẳng vào mũi hắn.Tạ Hoài Tư có hơi bồi hồi, não bộ vô thức hoạt động mạnh hơn, đủ loại thông tin quay cuồng trong đầu, cuối cùng dừng lại ở câu nói của Lạc Viễn Sơ: "Tô Niệm rất giỏi về chuyện đó!"

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, giờ phút này lại khiến người ta liên tưởng nhiều đến thế!Tạ Hoài Tư nỗ lực muốn xóa bỏ những suy nghĩ đang náo loạn trong đầu, lăn lộn một hồi lâu mới cảm thấy hơi buồn ngủ, đột nhiên...Phía ngoài động, giữa những chiếc túi ngủ của đồng đội, từ vị trí bên cạnh hắn phát ra một tiếng thở dốc nhỏ: "Ưm...Ah~~"HẾT CHƯƠNG 11.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
012: Cực độ vuốt ve!


Editor: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ Chanh nha ^^

Đừng nói Tạ Hoài Tư, giờ phút này người bối rối nhất chắc hẳn là Lạc Viễn Sơ.

Vốn dĩ anh chỉ định kéo khóa túi ngủ lên, ai ngờ vừa mới động đậy đã nghe thấy âm thanh cực kỳ mờ ám của Tô Niệm.Anh thề có trời đất chứng giám, anh chưa chạm vào dù chỉ là một sợi lông!Cái nồi này đội cũng nặng quá rồi đó!Song không đợi Lạc Viễn Sơ kịp lùi người ra, Tô Niệm đã vòng tay câu lấy cổ anh sát lại gần, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Đừng nhúc nhích."

"Cô làm gì vậy hả?"

Trong lòng ngực là cơ thể quyến rũ kèm với từng luồng hơi thở nhẹ tựa lông tơ quanh quẩn bên tai khiến toàn thân Lạc Viễn Sơ bắt đầu dâng lên cảm giác ngứa ngáy khó chịu, nhưng anh không dám lớn tiếng, trong hạng động chỉ có mười mấy người đồng đội, một khi không cẩn thận mọi người đều sẽ biết.Tô Niệm vẫn giữ nhịp thở ve vãn nơi vành tai anh: "Việc quảng bá kia anh làm không tốt chút nào, vẫn không có ai tìm tôi để "bàn chuyện làm ăn" hết, vậy nên chúng ta làm một cái quảng cáo thực tế đi ~~"Lạc Viễn Sơ: ???Khóe miệng anh co giật vài cái, cuối cùng cũng hiểu Tô Niệm đang nghĩ gì, suýt nữa bật cười thành tiếng.

Cô nghĩ mấy tên đàn ông ở đây đều là kẻ háo sắc sao?

Vừa nghe cô giỏi chuyện giường chiếu liền lao vào?Trên thực tế, sau cái lần anh nghe theo Tô Niệm nói mấy lời đó, những người khác khi nói chuyện đều tránh đề cập đến mấy chủ đề có liên quan đến anh, thế nên mấy câu nói khiêu khích mà Tô Niệm chuẩn bị trước cho như "cô ấy rất biết cách chơi, ở trên người cô ấy có thể khiến người ta sướng đến nghẹt thở", rồi "siêu cấp quyến rũ, rất biết cách uốn éo thân người, hút hồn đối phương, là bảo vật trời cho."

Không có câu nào có cơ hội sử dụng được hết.Tất nhiên, Lạc Viễn Sơ cảm thấy dù có cơ hội đi chăng nữa, anh cũng không nói ra được.Còn chưa kịp hiểu rõ quảng cáo thực tế mà Tô Niệm vừa nói là gì thì ngón tay của cô đã lả lướt trên người anh.Bên ngoài trời vẫn đang mưa lớn, ánh trăng sáng yếu ớt.

Để tránh cho xác sống và thú hoang tìm đến chỗ có ánh sáng, sâu trong hang chỉ thắp một chiếc đèn pin nhỏ, nhưng dù có vậy thì vẫn có thể thấy mờ mờ bóng dáng của mọi người trong đội.Tô Niệm khống chế ngón tay rất tốt, rõ ràng cô không chạm hẳn vào người anh thế nhưng từ bóng nhìn lại thì như đang thật sự vuốt ve.Là vuốt ve, nhưng không hoàn toàn chạm vào!Đối với Lạc Viễn Sơ, cảm giác này thật kỳ lạ.

Ngón tay của người phụ nữ này không chạm vào anh nhưng hơi ấm từ ngón tay lại truyền tới.

Nơi cô lướt qua như thể có ai đó đang dùng cọ lướt theo, vừa ngứa vừa tê dại.Tiếp sau đó, anh trơ mắt nhìn từng nơi đầu ngón tay lả lướt qua, theo thời gian phía thân dưới của anh từ từ nổi lên phản ứng.

Chiếc quần vốn rộng rãi thoải mái nay lại chật chội khó chịu.Ngón tay mảnh mai đó cũng không chút ngượng ngùng nào mà vòng quanh nơi đang phồng lên.Từ góc bên cạnh nhìn tới, quả thật tay cô đang nắm lấy dương vật của anh, chuyển động lên xuống.Cảnh tượng này trông cứ như hai diễn viên đang diễn trò với nhau.Tiếng rên rỉ của người phụ nữ thỉnh thoảng lại vang lên, âm lượng đủ để nghe thấy trong vòng ba đến bốn mét xung quanh.

Không biết người khác có nghe thấy hay không nhưng Lạc Viễn Sơ dám chắc Tạ Hoài Tư có nghe thấy.Anh nghe rõ từng câu Tô Niệm nói: "Anh sướng không?"

"Quy đầu anh lớn quá, em đang vuốt ve nó đây, anh cảm nhận được không?"

"Ưm...

Nó đang nhảy trong tay em nè, tinh nghịch thật ~~~"Lạc Viễn Sơ sắp phát điên, kiểu vuốt ve giả vờ này của Tô Niệm so với vuốt ve thật còn tra tấn hơn nhiều.

Não anh liên tục rơi vào ảo giác bị cô bắt được, tưởng tượng ra cảnh tượng cô nắn bóp nơi đó.

Dương vật trong tích tắc cương lớn hơn, thậm chí suýt chút nữa anh đã buột miệng cầu xin cô.

Xin cô hãy chạm vào nó, vuốt ve nó đi!Không được!

Đây là Tô Niệm.

Cô chỉ là một kẻ thế thân tầm thường, cơ thể của anh chỉ giành cho Mộ Sênh thôi.Lạc Viễn Sơ kiên trì cắn chặt khớp hàm, anh nghe được tiếng hít thở ngày càng nặng nề của Tạ Hoài Tư.

Thậm chí ở vị trí xa hơn là Hứa Tông Cường, có lẽ cũng phát hiện ra điều bất thường ở đây.Chẳng lẽ đây là mục đích của Tô Niệm?

Dùng cảnh tượng khiêu gợi để kích thích dục vọng của mấy tên đàn ông này? —Giờ phút này, Tô Niệm thật lòng đang chơi rất vui.Đừng bao giờ xem thường trí tưởng tượng của con người, cảm giác của cơ thể có thể có hạn nhưng trí tưởng tượng của bộ não là vô hạn.

Cô hiểu rõ, mỗi động tác, mỗi câu nói của cô lúc này đều đang khơi gợi được dục vọng của hai hoặc ba người đàn ông.Dù không chạm vào họ, nhưng cô đảm bảo từng người một đều đã cương cứng."

Anh còn muốn em sờ ở đâu nữa không, xuống hai viên bi bên dưới được không?"

"A, tụi nó đáng yêu quá đi mất.

Tròn tròn, em xoa mạnh hơn chút được không anh?"

Đừng hỏi nữa!!!Lạc Viễn Sơ suýt nữa thì mất kiểm soát, thằng em của anh đã giật giật vài cái như thể đang trách móc, không phải nói vuốt ve nó sao?

Muốn xoa mạnh hơn cũng được!

Bóp nát luôn cũng được!

Tại sao lại lừa dối nó???Thoáng chốc cả người anh ướt đẫm mồ hôi, gần như mỗi giây trôi qua đều cảm nhận được dục vọng đang sôi trào.Cuối cùng khi ngón tay của Tô Niệm chạm nhẹ vào phần đùi trong của anh, Lạc Viễn Sơ cảm thấy toàn thân run bật lên.Cảm giác ập đến một cách bất ngờ, sâu thẩm trong tâm trí anh tồn tại một suy nghĩ "rốt cuộc cô ấy cũng chịu chạm vào mình."

Lạc Viễn Sơ cố gắng hô hấp thật nhanh, tự nhủ đây là hiện tượng bình thường.

Một người phụ nữ giống hệt với nữ thần trong lòng anh giở nhiều trò dưới thân anh như vậy, nếu không có phản ứng mới là không bình thường.Nhất định là vì Mộ Sênh, chắc chắn là do anh nghĩ đến Mộ Sênh nên mới có phản ứng mãnh liệt đến vậy.Lạc Viễn Sơ chỉ có thể vô thức nương theo bản năng mà bỏ qua hình bóng sâu trong tâm trí, nơi có một ánh mắt quyến rũ và phóng túng.Giữa tầng tầng lớp lớp khoái cảm, Lạc Viễn Sơ bỗng nảy sinh suy nghĩ có phải hôm nay Tô Niệm làm trò này... có phải... có phải không đơn giản chỉ là vì diễn một màn kịch theo kế hoạch mà thật ra mục đích thật sự của cô là muốn quyến rũ anh!Càng nghĩ Lạc Viễn Sơ càng cảnh giác, anh sợ bản thân không cẩn thận bị người phụ nữ này quyến rũ!"

Tay cô đừng..."

Vừa dứt lời, bắp đùi trong liền bị nhéo một cái khiến anh không kiềm được mà gầm nhẹ thành tiếng: "A..."

Tức khắc trong hang động trở nên im ắng lạ thường.HẾT CHƯƠNG 12.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
013: Vẫn còn hơi ngứa, gãi thêm chút nữa đi!


Editor: Chanh

Ba phút sau, ngoại trừ tiếng ngáy của Hàn Cảnh thì không còn tiếng động nào khác.Nếu ban nãy Lạc Viễn Sơ nghĩ chỉ có Tạ Hoài Tư và Hứa Tông Cường biết hai người họ đang làm gì thì giờ anh đã rõ, dám chừng tất cả mọi người đều biết hoặc ít nhiều cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra.Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Lạc Viễn Sơ, không thể tin được sau này mọi người sẽ nghĩ gì về anh, thân là phó đội trưởng lại ngang nhiên công khai thân mật ngoài trời cùng "bạn gái", còn có cái gọi là mặt mũi thể hiện nữa sao!!!Không cho anh thời gian bình tĩnh, Tô Niệm tiếp tục trêu chọc.Động tác tay của cô khá tốt, tuy không chạm vào điểm nhạy cảm nhưng những vị trí ngón tay lướt qua đều là chỗ nhạy cảm, cho dù có là cơ thể được dị năng tăng cường thêm sức mạnh đi nữa cũng bị cô làm cho run rẩy.Lạc Viễn Sơ cắn chặt răng nhưng vẫn không kiềm được mà bật ra vài tiếng rên rỉ, thậm chí hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.

Anh không hiểu tại sao, rõ là rất đau tuy nhiên trước đó vì quá muốn được cô chạm vào nên trong cơn đau phần thân dưới vốn đang cương cứng khó chịu lại dễ chịu hơn một chút.Tô Niệm chơi trò gì vậy???

SM á???Nhiều người đang nghe mà cô không thấy xấu hổ chút nào sao?Lạc Viễn Sơ không muốn thừa nhận quả thật anh có hơi không kiểm soát được, thế nên chỉ đành tìm cớ để bản thân tức giận hơn.Lúc anh sắp nổi điên, kẻ khởi xướng đưa ra lời giải thích.

Vẫn chất giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin ấy thỏ thẻ bên tai anh: "Cái này chỉ diễn qua loa chút để tăng tính thuyết phục cho mấy lời quảng cáo trước đó thôi!

Như anh thấy, tôi giỏi lắm đấy!

Nếu làm thật khẳng định còn sướng hơn nhiều, đảm bảo anh sẽ rên thành tiếng cho coi!"

Lạc Viễn Sơ ngẩn người song lập tức trừng mắt nhìn cô, cứ ở đó mà nổ đi!

Vì ngày nào anh cũng đi quảng cáo việc "cô rất giỏi chuyện đó" nên cô tự cho bản thân giỏi thật phải không???Người khác chỉ nghe thì có thể bị lừa, nhưng bản thân anh - người quảng cáo, chẳng lẽ không biết bên trong có bao nhiêu phần thật hay giả.Vừa ham hư vinh vừa giả dối!Giữa lúc đang giằng co, người nào đó rất không biết điều lại đưa ra chỉ thị: "Ôm tôi nhích sang phải đi ~"Giọng điệu đầy phấn khích.Đến nước này trong lòng Lạc Viễn Sơ đã hiểu rõ, xem ra khán giả chính của màn kịch ngày hôm nay là Tạ Hoài Tư, người đang ngủ phía bên phải họ.

Ban ngày ánh mắt Tô Niệm lộ liễu vậy, anh không có mù!Không hiểu sao trong lòng lại thoáng thấy khó chịu, nhưng anh cảm thấy bản thân không nên như vậy, giúp Tô Niệm quyến rũ mấy tên này vốn là yêu cầu chính trong hợp tác của họ.Chẳng qua chỉ là hành động để xác thực chất lượng hàng mà anh đã quảng cáo thôi!

Có gì mà làm không được!Lạc Viễn Sơ trở tay ôm lấy Tô Niệm nhích người về phía Tạ Hoài Tư, cố ý nói thành tiếng đủ để hắn nghe: "Ưm... khít thật!"

Vốn chỉ thuận miệng miêu tả bằng lời nhưng nói xong đến chính bản thân Lạc Viễn Sơ cũng không ngờ tới cơ thể anh lại kích động nổi lên phản ứng, bởi vì tư thế thay đổi nên "thằng em" trong quần chọc thẳng vào giữa hai chân cô, khoái cảm như sóng thần ào ào ập tới.Chỉ trong một thoáng tích tắc đó nhưng vùng thắt lưng anh tê dại hết cả đi, Lạc Viễn Sơ tưởng chừng như muốn phát điên, muốn móc ngay dương vật trong quần ra đút thẳng vào âm hộ của Tô Niệm, đ*t thật mạnh vào trong.—Bắt đầu từ lúc nghe được tiếng rên rỉ kia cùng mấy lời nói phóng đãng ấy, Tạ Hoài Tư cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.

Không chỉ thế, anh còn thấy được cả tư thế của họ lẫn mùi hương nồng nàn phát ra từ người của Tô Niệm.Giọng nói của Tô Niệm nhỏ nhẹ dịu dàng, cô vừa xoa nắn vừa miêu tả, dù Tạ Hoài Tư có siết chặt nắm đấm để cố kiềm nén đến cỡ nào đi nữa thì "thằng em" bên dưới vẫn không tự chủ mà ngóc đầu dậy theo từng lời khiêu khích của cô.Khi khoảng cách giữa hai người và hắn càng gần, Tạ Hoài Tư vô thức muốn tránh đi nhưng lại nghĩ có lẽ giờ giả vờ ngủ sẽ giúp đôi bên đỡ xấu hổ hơn, và cũng vì sự do dự này mà hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.Cuối cùng một tình huống vô cùng trớ trêu đã xảy ra - người anh em thân thiết của hắn và người con gái của anh ta ôm lấy nhau bằng tư thế đầy mờ ám, ở sát bên cạnh hắn, chỉ cách khoảng vài cen-ti-met.Trong nửa tiếng ấy, hắn nghe hai người họ nói đủ thứ lời cợt nhã.

Những câu như "chặt quá", "to quá" chỉ là chuyện thường - có những câu, đừng nói là ở chốn đông người, ngay cả khi riêng tư, Tạ Hoài Tư cũng cảm thấy không thể nào nói nổi thành lời.

Chuyện ân ái lại có thể khiến một người thay đổi đến vậy sao?

Có thể vô tư, không kiêng dè đến mức ấy hả?Điều duy nhất khiến Tạ Hoài Tư thấy kỳ lạ là giọng của Lạc Viễn Sơ nghe cứ như đang nghiến răng nghiến lợi.Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc xong việc, có vẻ sau trận chiến kịch liệt vừa qua hai người họ cũng đã mệt, nhưng tại sao lại không lăn về chỗ cũ ngủ mà cứ nằm sát cạnh hắn ngủ luôn vậy.Gan của hai người cũng lớn quá rồi đấy!!!Tạ Hoài Tư cạn lời, chỉ muốn chờ đến khi nào hơi thở của hai người họ ổn định hơn rồi hắn sẽ ngồi dậy, lặng lẽ đổi chỗ để ngủ.Thế nhưng chờ rồi lại chờ, mãi đến khi mọi thứ yên ắng trở lại, còn chưa kịp ngồi dậy thì cơ thể mềm mại của cô gái bên cạnh đột ngột xoay người, ngã hẳn vào lòng hắn!Ngay sau đó như thể còn đang mơ màng, cô nắm lấy tay hắn, kéo xuống phần thân dưới của cô, nhỏ giọng nói: "Viễn Sơ, bên dưới còn hơi ngứa, anh gãi thêm chút nữa đi ~~"HẾT CHƯƠNG 13.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
014: Nhận nhầm hay không hề nhận nhầm?


Editor: Chanh

Cô nhận nhầm người rồi!Phải công nhận thời điểm này thật sự rất "đúng lúc", nếu sớm hơn hay muộn hơn dù chỉ một chút thôi cũng chẳng xảy ra chuyện trớ trêu thế này được.Tạ Hoài Tư vừa phải nghe trực tiếp màn ân ái kịch liệt kế bên cạnh suốt nửa tiếng, cả cơ thể lẫn tinh thần đều rơi vào trạng thái tê liệt chết lặng.

Bây giờ đừng nói là Tô Niệm, đến cả có là xác sống nhào vào lòng hắn thì hắn cũng không né kịp.Ngón tay hắn bị đặt ở nơi vừa ướt át vừa mềm mại, đầy đặn, nóng hổi.

Hai tay Tô Niệm giữ chặt lấy hắn, hai chân kẹp lấy cổ tay hắn, eo thì lắc lư cọ qua cọ lại, động tác cực kỳ ám muội và thân mật.Não bộ tê liệt mất nửa phút, Tạ Hoài Tư mới nhận ra bản thân đang làm gì!Cả người hắn cứng đờ lại, thật tình không biết phải xử lý tình huống này thế nào.

Mới được xem đồng đội và bạn gái người ta ân ái xong, giờ "nữ chính" lại rúc vào lòng hắn, còn kéo tay hắn... chạm vào chỗ nhạy cảm ấy!Nếu chỉ có ba người họ, hắn còn có thể không nể mặt mà đẩy ra.

Nhưng trong hang động này vẫn còn mười mấy người khác nữa, mà mấy người đó ít nhiều gì đều đã nghe được động tĩnh của màn ân ái vừa nãy, có vài người còn đang hưng phấn.

Nếu giờ bị phát hiện...Hắn không giống Tô Niệm không thể mặc kệ tất cả, cũng không thể bất chấp mọi thứ giống Lạc Viễn Sơ.Nhà họ Tạ gia giáo nghiêm khắc, cho dù ở tận thế đi chăng nữa cũng không được phép sa đọa mất đi phong độ.

Hắn có thể có bạn gái nhưng tuyệt đối không được tranh giành bạn gái của người khác, có thể thân mật nhưng tuyệt đối không phải trong hoàn cảnh công khai như vầy!Mắt thấy Tô Niệm lại chuẩn bị phát ra tiếng rên rỉ, Tạ Hoài Tư đành dùng tay còn lại nhẹ nhàng bịt miệng cô lại.Vừa làm ra tư thế này, cả người hắn lại càng cứng đờ hơn.Lưng của cô áp sát ngực hắn, dáng người mềm mại quyến rũ vừa vặn lọt trọn vào lòng hắn.

Một tay hắn luồn qua phần cổ mảnh mai của cô, che miệng cô, tay còn lại thì đang chôn sâu vào nơi riêng tư nhất.Rõ ràng hắn mới là người đang bị ép buộc, thế nhưng giờ này phút này lại giống như hắn đang cưỡng ép cô!Cưỡng ép sao?

Ngón tay thon dài run lên dữ dội, cố gắng rút ra khỏi nơi mềm mại ướt át ấy.Nhưng dường như Tô Niệm đã lường trước được phản ứng của hắn, cô thuận theo động tác đó mà vặn người khiến ngón tay hắn không những không rút ra được mà còn nặng nề ma sát vào vách thịt bên trong, ép ra một mảng nước dâm.Tiếng nước hòa với tiếng cử động của ngón tay, nghe rất rõ!Nửa tiếng trước, Tạ Hoài Tư còn nghĩ việc ân ái trước mặt người khác chắc đã là giới hạn rồi.

Mỗi lần Lạc Viễn Sơ hay Tô Niệm phát ra tiếng động nào là hắn đều vô thức mà căng thẳng, hắn tự hỏi liệu có ai nghe thấy không, mọi người có đang suy đoán tư thế của hai người họ dựa trên âm thanh và chuyển động hay không?Với một người trước tận thế đến phim khiêu dâm còn chẳng mấy khi xem như hắn thì cái kiểu làm tình công khai như này đã đủ khiến hắn khiếp vía.Thế nhưng đến hiện tại Tạ Hoài Tư mới hiểu, điều thực sự đòi mạng người, khiến người ta phải sợ hãi khiếp vía chính là sự tĩnh lặng.Não Tạ Hoài Tư căng như dây đàn, đau tới phát choáng.

Hắn không dám tưởng tượng nếu ai đó phát hiện ra tay của hắn đang đút vào chỗ ấy của Tô Niệm thì sẽ gây ra sóng gió lớn cỡ nào, Lạc Viễn Sơ sẽ nhìn hắn ra sao?

Mộ Sênh sẽ nghĩ gì về hắn?Trong trạng thái căng thẳng tột độ, dù chỉ là tiếng nước nhỏ nhất cũng đủ làm đầu hắn tê rần.Tạ Hoài Tư không dám thở mạnh, không dám nói chuyện cũng càng không dám động đậy.

Cả lòng bàn tay, bàn chân, thậm chí là cả sau lưng và trán của hắn đều túa mồ hôi lạnh.Càng thấy Tạ Hoài Tư căng thẳng, Tô Niệm càng hưng phấn.Cô cô ngón chân lại, miết dọc theo ống chân của Tạ Hoài Tư, đầu ngón tay nhẹ nhàng lả lướt, lớp áo bên ngoài bị cọ xát.

Miệng dù bị bịt kín vẫn phát ra được âm thanh đê mê say đắm...Mỗi lần cô rên nhẹ thành tiếng là mỗi lần Tạ Hoài Tư vô thức siết chặt.

Không biết từ lúc nào, hai ngón tay của hắn đã bị đóa hoa của cô nuốt chặt lấy.

Những nếp thịt mềm mại quấn lấy từng đốt ngón tay hắn, khiến cả phần thân dưới vốn đang muốn lùi xa một chút cũng bị giữ lại, ép sát vào cặp chân không yên của cô.Nhìn cũng thấy, đây là đang tự dâng mình tới cửa mà!Chờ đến lúc Tạ Hoài Tư nhận ra, hắn và cô đã dây dưa đến mức không gỡ ra nổi, thậm chí tới hắn cũng không hiểu tại sao chân của cô lại quấn lấy hắn như thế.Cho dù có cố bỏ qua nó thì cảm giác từ đầu ngón tay mang lại vẫn chân thực đến đáng sợ.Trong đầu hắn không kìm được mà nghĩ tới mấy lời lẽ dâm loạn mà Lạc Viễn Sơ nói vừa nãy, nào là "chặt quá", "ướt quá", "sướng thật đó".

Lúc đó hắn còn cho là anh nói quá, nhưng giờ xem ra cũng không phải là nói quá.Quả thật là rất mềm, lại còn rất chặt nữa!Từng lớp cánh hoa hút chặt lấy ngón tay của hắn, cắn mút, hút nó vào tận sâu bên trong.

Chỉ vài ngón tay đã chặt đến mức không còn khe hở, nếu là thứ khác có khi nào lại càng chặt đến muốn mạng người hay không?Trách sao Tô Niệm càn rỡ như vậy mà Lạc Viễn Sơ vẫn luôn nhượng bộ cô, tuy Tạ Hoài Tư tin sự hòa hợp trong tâm hồn quan trọng hơn ham muốn nơi thể xác nhưng ít nhiều... hắn cũng đã thấu hiểu đôi chút rồi!Giữa lúc hắn đang trôi giữa dòng suy nghĩ mông lung, Tô Niệm đã chơi đùa đút vào rút ra bằng ngón tay hắn mấy lần.

Phần lớn lớp thịt mềm mại non nớt bên trong đều đã bị chọc tới, nước dâm tuôn trào ra ngoài làm ướt hết cả lòng bàn tay hắn.Tạ Hoài Tư hít một hơi thật sau, vậy chắc xong rồi phải không?

Không phải nói chỉ "hơi ngứa" thôi sao?

Làm nãy giờ chắc đã vượt xa mức "gãi một chút" rồi đúng không???Sau đêm nay, hắn nhất định phải tránh Tô Niệm thật xa.

Xem như mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng hoang đường!Cơ thể cô run rẩy một lúc rồi mới dừng hẳn.

Kế đó xoay người, ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Bên dưới bị anh móc ra nhiều nước vậy rồi, anh dùng dị năng dọn sạch giúp em được không?"

Lúc đầu, Tạ Hoài Tư bị nửa câu đầu của Tô Niệm chọc cho vừa xấu hổ vừa tức, lời này cùng thái độ lúc nói của cô chẳng khác nào đang nói hắn là kẻ đói khát tình dục, háo sắc, vừa lao tới đã vồ vập, chỉ biết trêu chọc cơ thể phụ nữ, thậm chí còn khiến đối phương ướt đẫm đến mức đó.

Rõ ràng là tự cô!Song ngay sau đó, trong đầu hắn chợt lóe lên một suy nghĩ bất thường.Dị năng?

Dị năng của Lạc Viễn Sơ là hệ Lửa thì làm sao làm sạch được?

Ngược lại, dị năng của hắn mới là hệ Nước...Tạ Hoài Tư bỗng nín thở, trong lòng run lên một cái, lập tức hiểu ra chân tướng.Tô Niệm - cô ta không hề nhận nhầm người!!!HẾT CHƯƠNG 14.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
015: Dùng dị năng hệ Nước để "phun nước"


Editor: Chanh

"Sao nào?

Giáo sư Tạ đây chơi đùa con gái người ta xong giờ đến rửa sạch cũng lười làm à, tệ đến vậy hả?"

Đang lúc Tạ Hoài Tư còn trong cơn khiếp sợ, vừa nghe thấy lời đổ tội trắng trợn của Tô Niệm liền không kiềm được mà nổi giận.Rõ ràng không phải do hắn chủ động ve vãn, chuyện từ đầu tới cuối là do Tô Niệm cố tình sắp đặt ra.

Giả vờ nhận nhầm người, rồi thỉnh thoảng lại cố ý phát ra tiếng ám muội.

Chắc chắn tất cả đều là cái bẫy cô bày ra để khiến hắn lọt lưới!Hơn nữa, ngay từ đầu nơi ấy của cô đã ướt, chẳng phải vì trước đó vừa thân mật một lúc lâu với Lạc Viễn Sơ sao?Trong lòng hắn chợt dấy lên một cảm xúc kỳ lạ khó hiểu.Song song đó, hắn cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Tô Niệm mới làm xong tại sao nơi ấy lại chật khít đến vậy?

Đã thế bên trong hình như cũng không có dấu vết gì còn sót lại?

Chẳng lẽ...Lạc Viễn Sơ...

Cái tên đó... thật sự không "được"?Ý nghĩ vừa xuất hiện, Tạ Hoài Tư lập tức bừng tỉnh.

Tạ Hoài Tư ơi Tạ Hoài Tư, mày đang nghĩ linh tinh cái gì vậy hả?Tạ Hoài Tư cố xua đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhỏ giọng nói: "Cô buông tay tôi ra đi, tôi tích nước rửa giúp cô."

Hắn là dị năng giả hệ Nước bậc cao, có thể cảm nhận và điều khiển được nguồn nước tinh khiết.

Chẳng qua là vì trong đội đã có người có dị năng hệ Nước bậc thấp để cung cấp nước sinh hoạt rồi, nên từ khi dị năng của hắn thăng cấp lên cấp ba, lĩnh ngộ được kỹ năng công kích thì hầu như hắn không còn làm mấy việc tích nước này nữa.Chứ đừng nói đến việc giúp người khác tẩy rửa.Thôi, coi như đây là cách để kết thúc tình trận hỗn loạn này đi.Thế nhưng Tô Niệm lại không có ý buông ra, ngược lại còn liếm môi đầy hứng thú: "Anh cứ để vậy ở trong rồi rửa đi!"

Tạ Hoài Tư sững người mất mấy giây mới hiểu được ý của Tô Niệm."

Không được!"

Hắn không thể làm thế được!Nếu chỉ đơn giản là dùng chút dị năng tạo ra nước để vệ sinh sạch cho cô thì hắn còn chấp nhận được, nhưng việc phải truyền dị năng qua đầu ngón tay đang cắm bên trong đóa hoa của cô, để dòng nước tràn vào trong vệ sinh rồi trào ra ngoài...

Nó quá... quá mức dâm đãng rồi!Cảm giác như dị năng của hắn bị cô biến thành một món đồ chơi người lớn để chơi đùa.Hắn vừa từ chối xong, tay cô lại thoăn thoắt luồn vào chộp lấy dương vật của hắn.Cả người giật bắn lên, phản xạ đầu tiên của hắn là đẩy cô ra nhưng chưa kịp làm thì bàn tay mềm mại ấy đã linh hoạt cử động lên xuống.Cảm giác khoái lạc ập đến bất ngờ khiến Tạ Hoài Tư có cảm tưởng rằng cả cơ thể đang bị cô khống chế hoàn toàn.Dạo trước, mỗi lần nghe Lạc Viễn Sơ ba hoa nói "Tô Niệm rất giỏi chuyện đó", thật ra trong lòng Tạ Hoài Tư còn thầm khinh thường anh.

Hắn cho rằng tâm lý Lạc Viễn Sơ quá yếu nên mới dính bẫy tình của Tô Niệm và coi thường luôn cả việc Tô Niệm lấy thân xác làm công cụ để quyến rũ đàn ông.Nhưng giờ đây, trong màn đêm yên tĩnh khi bàn tay mềm mại ấy bao lấy phần nhạy cảm nhất của hắn mà mơn trớn, xoa nắn, ấn nhịp.

Hắn cảm nhận được từng khớp xương cứng đờ lâu năm của mình bỗng được thư giãn.

Tê dại, căng trướng và sảng khoái.

Cảm giác sung sướng ập đến một cách mãnh liệt, suýt nữa khiến hắn rên lên thành tiếng.

Không, nói đúng ra thì, hắn đã phát ra tiếng thật.Chỉ là vào đúng thời điểm then chốt, Tô Niệm đột ngột nghiêng người tới, hôn lên môi hắn, chặn lại tiếng rên rỉ sắp sửa phát ra chuyển thành tiếng thở dốc của cả hai.Mọi phản ứng của hắn đều bị cô nắm rõ trong lòng bàn tay, thử hỏi còn gì cay đắng hơn?Có lẽ vì bị cơn giận đốc thúc, hoặc có thể vì máu trong người đang sôi sục.

Giây tiếp theo, dị năng vốn luôn yên ổn của hắn bất ngờ mất khống chế, tuôn trào ra ngoài.Lần này, người bật thành tiếng đổi lại là Tô Niệm!Đầu ngón tay Tạ Hoài Tư vẫn còn cắm bên trong đóa mềm mại ấy, nên lúc dòng nước bắn ra từ đầu ngón tay hắn chẳng khác nào vào phun nước ngắn hạn, tốc độ cao, liên tục đánh vào nơi mẫn cảm nhất bên trong.

Với thể chất siêu nhạy cảm của Tô Niệm, cô lập tức đạt tới đỉnh điểm.Tạ Hoài Tư phải nỗ lực dùng sức giữ chặt lấy môi cô, cố ngăn những tiếng rên rỉ vụn vỡ thoát ra ngoài.

Hắn thoáng ngây người, không ngờ hắn lại... lại thực sự dùng dị năng làm loại chuyện như vầy!Dù chưa có kinh nghiệm nhưng Tạ Hoài Tư cũng biết hành vi vừa rồi của hắn sẽ gây ra phản ứng nghiêm trọng đến mức nào.Ngay khi dị năng hệ Nước của hắn bắn ra, cơ thể Tô Niệm co rút dữ dội.

Chất lỏng trào ra từ nơi giao hợp làm ướt đẫm cả tay, vách thịt bên trong không ngừng co bóp, hút chặt lấy ngón tay của Tạ Hoài Tư gần như không còn khe hở.Thậm chí Tạ Hoài Tư còn thấy sợ, nếu ban nãy hắn không kịp thu bớt lực bắn, với cấp bậc dị năng hiện tại của hắn, Tô Niệm chỉ là một người bình thường...Hôm nay hắn quả thật bị mất trí rồi!"

Xin lỗi, tôi..."

Tạ Hoài Tư còn chưa kịp nói hết câu, cơ thể vốn đang run rẩy của cô rướn lên hôn dọc theo khóe môi hắn, bất ngờ ngậm lấy yết hầu hắn, giọng nói mơ hồ pha lẫn tiếng cười sảng khoái: "Ngày thường giáo sư Tạ đứng đắn lắm luôn đấy, ai mà ngờ chuyện chăn gối lại nhanh nhạy đến vậy, cả bạn gái của đồng đội cũng không tha.

Lúc đầu giả vờ ngủ để nghe lén, sau đó lại giả làm bạn trai người ta để móc hoa, giờ còn dùng cả dị năng để chơi đến bắn nữa!!!

Dị năng hệ Nước ~~~ hóa ra còn có thể dùng theo kiểu này!

Không hổ danh là "giáo sư", bên ngoài đoan chính, bên trong... hoang dại thật đó!"

HẾT CHƯƠNG 15.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
016: Làm một lần, sướng ba ngày


Editor: Chanh

Tạ Hoài Tư ngẩn người, bất chợt hiểu được cảm giác mà Hàn Cảnh vẫn thường nhắc đến.

Mỗi câu đối phương thốt ra đều đâm thẳng vào chỗ đau, khiến người ta tức đến nghẹn họng nhưng lại không biết phản bác thế nào.Hắn giả vờ ngủ để nghe trộm?

Giả làm Lạc Viễn Sơ để móc hoa cô?

Còn dùng dị năng làm công cụ để "xịt" cho nước nôi lênh láng?Kết quả thì đúng là vậy, nhưng quá trình lại khác xa đến mấy vạn dặm!Phẫn nộ, bối rối, giãy giụa...

Muôn vàn cảm xúc cuộn trào trong lòng.

Tâm tính nhã nhặn mà hắn rèn giũa suốt hơn hai mươi năm, lúc này như sắp sụp đổ.Tạ Hoài Tư cố nén, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được mà gằn giọng:"Được, tôi là kiểu mặt người dạ thú thế đấy!

Vậy làm phiền cô buông tôi ra!"

Tô Niệm lại như một công tử phong lưu, chẳng những không chịu buông, ngược lại còn tuốt từ quy đầu xuống tận gốc dương vật.

Động tác thuần thục khiến cây thịt nóng hổi trong tay càng thêm cương cứng, thậm chí nửa cây đã lộ ra ngoài quần.Giọng điệu yêu kiều mang theo ý trêu chọc: "Buông cái gì của anh cơ?

Chú gà lớn này của anh à~~ Anh hư như vậy, em sợ vừa buông ra anh liền hóa thú mất~~"Ngậm máu phun người!Lửa giận bốc lên, Tạ Hoài Tư còn chưa kịp đẩy cô ra thì bàn tay mềm mại mê người ấy đã luồn vào khe hở, trực tiếp cầm lấy dương vật hắn."

Ưm!"

Yết hầu hắn nghẹn cứng, cơn giận đang dâng trào bị dập tắt ngay tại chỗ.

Chỗ nhạy cảm bị trực tiếp nắm lấy, chẳng khác nào trần truồng giữa chốn đông người khiến linh hồn cũng run rẩy."

Giáo sư Tạ ơi, sao lại sưng thế này, quần cũng mặc không được nữa, còn cố tình bật lên tay người ta, dâm quá đi mất~~"Lòng bàn tay mịn màng, làn da ấm áp, gân xanh đang đập thình thịch, mỗi một nơi cô lướt qua khiến máu trong người hắn sôi trào, toàn thân như muốn nổ tung."

Buông ra!"

Giọng hắn khàn đặc, dù chỉ là tiếng gầm trong cổ họng vẫn nghe ra được sự nghẹn ngào ẩn trong đó.Tô Niệm dĩ nhiên không nghe theo, còn tự mình tìm cớ buông thả: "Em không ngại nếu anh xem em là Lâm Mộ Sênh đâu, anh thích cô ta mà đúng không?

Tận thế rồi mà vẫn chưa "thịt" được cô ta, không tiếc sao?

Dù gì hôm nay cô ta cũng không có ở đây, anh cứ đóng giả làm Lạc Viễn Sơ là được, không ai phát hiện ra đâu~~"Tạ Hoài Tư lại nổi giận trước sự sỉ nhục liên tiếp đến từ lời nói của cô.Hắn đúng là thích Lâm Mộ Sênh, nhưng người ta đã có người trong lòng nên hắn chỉ giữ đúng vai trò làm bạn bè, đồng đội, tuyệt đối không vượt giới hạn.Còn việc đóng giả làm Lạc Viễn Sơ, vừa rồi tạm thời không lên tiếng chỉ vì tình thế bắt buộc, giờ lại muốn hắn tiếp tục đóng giả để làm tình với bạn gái của anh ta?Cô nghĩ Tạ Hoài Tư hắn là hạng người gì?Nhưng việc hắn im lặng, trong mắt Tô Niệm lại là đang do dự.Vì để mở rộng "thị trường", cô đành phải tự mình quảng bá tiếp:"Em đảm bảo, làm một lần, sướng ba ngày!

Dù có là Lâm Mộ Sênh cũng không làm được đâu~~ Anh là giáo sư mà, chắc cũng biết chút sinh lý học phải không?

Lúc nãy anh cũng sờ rồi còn gì, em không tin anh không có cảm giác~~""Em còn rất giỏi trong khoảng "dạy dỗ" nữa đó, biết đâu sau này, anh dùng được đến kỹ năng giường chiếu để chiếm trọn trái tim đào hoa của cô Lâm kia ấy chứ.

Anh bây giờ cứng nhắc quá, cứ thế mà sống coi chừng đến chết vẫn là trai tân, đến xác sống có khi còn sống phóng khoáng hơn cả anh~~"Tạ Hoài Tư siết chặt nắm đấm, suýt nữa nhịn không nổi mà hất cô ra khỏi người mình.

Tô Niệm nói cái quỷ gì vậy?

Kỹ năng giường chiếu?

Trai tân?

Cô có biết xấu hổ là gì không?"

Lạc Viễn Sơ biết cô thế này không?"

Lời nói mang theo chút uy hiếp, Tô Niệm có thể sống yên ổn trong tận thế đều nhờ được Lạc Viễn Sơ che chở.

Mà bây giờ, tên đại gia mà cô bám lấy đang ở ngay bên cạnh, nếu hắn vạch trần tất cả, e là cô sẽ khốn đốn.Nhưng Tô Niệm lại càng phấn khích: "Anh ấy biết chứ, còn rất ủng hộ em nữa~"Tạ Hoài Tư: ...Lời Tô Niệm nói, một chữ hắn cũng không tin.Nhưng thái độ chân thành thái quá này, lại khiến hắn nhớ đến những lần trước.

Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt, mỗi lần cô nói về chuyện làm "thế thân" đều rất nghiêm túc.Chẳng qua vì bọn họ luôn lo cho Mộ Sênh nên cứ mặc định là Tô Niệm đang mỉa mai.Dù sao đi nữa, ít nhất Lạc Viễn Sơ thực sự xem cô là thế thân.Bằng không sao có thể chẳng màng nơi công cộng, còn là đang nằm ngay sát bên cạnh hắn để làm chuyện đó với Tô Niệm...Một đôi tình nhân bình thường, sao làm như vậy được?Tình cảm Lạc Viễn Sơ dành cho Mộ Sênh không hề giả, mấy ngày nay ai cũng thấy rõ, mỗi lần Mộ Sênh tìm đến, anh ta đều cực lực kiềm chế sự hưng phấn.Xem ra trong lòng Lạc Viễn Sơ, giữa bạn gái và Mộ Sênh thì Mộ Sênh vẫn quan trọng hơn hẳn.Lấy ánh hào quang của Mộ Sênh để soi sáng, Tô Niệm cũng thật không dễ dàng gì!Hình ảnh ban ngày bỗng hiện lên trong đầu, cô gái với thân hình gầy gò bị bao vây bởi một đám người đang không ngừng chỉ trích.

Cái tính cách thích phản pháo của cô, e rằng cũng chỉ là một loại tự vệ.Tạ Hoài Tư chợt thấy lòng trĩu nặng, hắn nghiêm túc nói: "Tôi không cần thế thân, nên cô không cần làm thế thân của bất kỳ ai hết!"

Tô Niệm thấy sắp bị phiền chết mất, má nó, chuyện gì nữa đây.

Từ hồi đến tổ Nữ phụ, chiêu "thế thân" hầu như trở nên vô dụng.Cái thế giới này bị sao vậy, hết tên này đến tên khác mê đắm đuối nhân cách cao thượng của cô Lâm hải vương kia, vậy mà không ai thức thời hết!

Cứ như đám người ở tổ tình dục NP không được sao?

Nhìn thấy thế thân là nhào vô chịch ngay, xong việc!Thế thân ấy hả?Nhận nhầm chịch một phát, nhận đúng cũng chịch một phát, sau đó có chạy trốn cũng y thế...

Còn lý do gì tốt hơn được nữa???Nhưng dù sao Tô Niệm cũng là tay lão luyện, nhất là với kiểu đàn ông có đạo đức và tinh thần trọng tình trọng nghĩa, cô có cả ngàn cách khiến đối phượng tự mình suy nghĩ rồi tự mình cảm động, cam tâm tình nguyện lọt lưới tình.Dù sao Tạ Hoài Tư cũng không phải nam chính, thả thính một chút cũng chẳng sao!Tô Niệm cúi đầu, cố ý im lặng một lát, rồi mới cất tiếng bằng giọng đầy phức tạp:"Tạ Hoài Tư, thật ra là em cố ý, cố ý quyến rũ anh...

Em biết anh ghét em, khinh thường em...

Dù sao đi nữa em cũng chỉ là một con đàn bà lẳng lơ mà thôi..."

"Nhưng kể từ lần anh cứu em...

Anh biết không, ban ngày khi anh đứng ra bênh vực em, em vui lắm...

So với bọn họ, người em muốn nhất là anh!

Nỗi lòng của em... anh có hiểu không?"

"Bây giời anh khó chịu như vậy, cứ để em giúp anh có được không?

Anh không thích em, xem em là thế thân cũng được, em cam lòng~"Tô Niệm nói sát bên tai hắn, giọng trầm thấp lại thêm phần ám muội.

Nội dung vừa đủ ý, khiến người ta tha hồ tưởng tượng.Thích tưởng bở vậy thì để ngươi tha hồ bổ não đi!Cảm giác chấn động lúc này không thua gì lúc dương vật bị nắm, Tạ Hoài Tư hoàn toàn không ngờ, Tô Niệm lại...

Thích hắn?Tim hắn bỗng đập thình thịch.Cô vừa nói, hắn cứu cô?À, là ba ngày trước khi đi thu thập vật tư ở trung tâm mua sắm ở thành phố.Khi đó trong siêu thị vốn đã an toàn bỗng xuất hiện hai con xác sống.

Trùng hợp, một con ở gần Mộ Sênh, một con ở gần Tô Niệm.

Gần như mọi người đều lo bảo vệ Mộ Sênh, chỉ có hắn là kéo Tô Niệm một cái.Chuyện nhỏ vậy, Tạ Hoài Tư chẳng hề để tâm tới.Thật ra lúc ấy hắn cũng nhìn về phía Mộ Sênh đầu tiên, nhưng vì đứng gần Tô Niệm hơn lại thấy Mộ Sênh không gặp nguy hiểm nên mới ra tay cứu cô, hoàn toàn chỉ là tiện tay.Một hành động tuỳ ý như bố thí của hắn, cô lại xem là chuyện lớn đến vậy sao?Con người đúng là sinh vật kỳ lạ.

Khi phát hiện một cô gái thường ngày sắc sảo chua ngoa hóa ra lại hèn mọn tới vậy.

Khi những lời sỉ nhục khoác lên mình chiếc áo yêu thầm si tình, Tạ Hoài Tư lại thấy, cũng chẳng có gì đáng trách nữa.Chỉ là một người con gái yêu đơn phương không được đáp lại thôi, có trách thì trách hắn, đã vô tình cho cô hy vọng.Tạ Hoài Tư bình tĩnh hơn hẳn: "Cô bình tĩnh lại đi.

Chỉ khi cả hai cùng có tình cảm, làm chuyện đó mới thực sự vui vẻ..."

Tô Niệm nhướng mày, cái chó gì vậy, vớ vẩn, lúc nào mà cô chẳng vui!Tô Niệm đặt tay lên môi Tạ Hoài Tư, thì thầm lời tình tứ, âu yếm:"Tạ Hoài Tư...

Hoài Tư...

Nếu một ngày em không may chết đi, giúp em khắc lên bia mộ dòng này nhé "Là người ta thương nhớ khôn nguôi - Vì ân nghĩa ấy, lòng ta vui mãi chẳng ngơi*"...

được không anh?"

Tô Niệm, là đang lấy mạng để thề sao?Tạ Hoài Tư chết lặng, đây không phải lần đầu hắn được tỏ tình nhưng chắc chắn là lần đầu tiên nghe được lời tỏ tình vừa mang hàm nghĩa tên mình, vừa có đủ ý niệm về sự lãng mạn trong tim hắn.Tô Niệm hiểu được ý nghĩa sâu xa trong tên hắn, cũng hiểu được khát khao lời thề sống chết trong lòng hắn.Linh hồn như bị ai đó đột nhiên gõ mạnh một nhát, nửa thân trên như hóa thành gỗ, đến khi nhận ra thì cô đã trèo lên người hắn mà bản thân hắn lại chẳng thể phản ứng kịp.Lúc lấy lại được lý trí, phần thân dưới đã bị nuốt trọn, khoái cảm bùng nổ như sóng thủy triều ập tới.Hắn và Tô Niệm – đã làm rồi!HẾT CHƯƠNG 16.*Phần thơ trên bản raw thì đúng là có hàm chứa tên của Tạ Hoài Tư, cũng hay cũng ý nghĩa dữ lắm, nhưng vốn từ có hạn nên Chanh chỉ dịch sát nghĩa để hiểu thôi nha =)))) Chứ uốn lượng tùm lum thơ ca thì xin mọi người thông cảm cho tuiiiii, hỏng dịch nổiiii
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
017: Tạ Hoài Tư, "làm" chết em đi!


Editor: Chanh

Khoảng khắc ấy, không chỉ mình Tạ Hoài Tư sững người mà đến cả 008 đang ở trong tiềm thức cũng phát điên.[008: Sao cô nói chỉ thả thính sương sương hả???

Rồi đây là sao???

Vi phạm quy định, cô vi phạm quy định luôn rồi đấy!!!]Tiếng cảnh báo vang lên, nhưng bị Tô Niệm cưỡng chế chặn lại.[Tô Niệm: Chỉ đùa vui chút thôi, không sao đâu!

Mi đừng loạn, sẽ ổn mà, ngoan nào!]008: Cô tưởng tôi ngốc chắc?008 không hiểu Tô Niệm làm cách nào vô hiệu hóa được cảnh báo của hệ thống, nhưng nó biết với tư cách là một hệ thống giám sát, chỉ cần nó bấm nút báo cáo thì hành vi vi phạm lần này sẽ bị xử phạt.Đến lúc đó nhiệm vụ có lẽ sẽ bị ngưng hẳn hoặc phải khởi động lại từ đầu, tệ hơn nữa Tô Niệm có thể phải chịu trừng phạt...Chần chừ hồi lâu, cuối cùng 008 vẫn không nỡ bấm nút.Nó không thể tưởng tượng được bộ dạng của Tô Niệm nếu bị xử phạt...

Nếu cô bị tố cáo lỗi, sau này sẽ bị giám sát nghiêm ngặt hơn nhiều.

Với tính cách của cô, sợ là không chịu đựng nổi.Tô Niệm nên là người luôn đứng trên đỉnh cao, tùy hứng làm việc, tùy hứng kiêu ngạo mới đúng.Chỉ lần này thôi, chắc không ai phát hiện đâu ha...Đây là khoảng khắc khiến 008 lo sợ nhất.

Ở vũ trụ Thiên Phương có hàng trăm nhân viên cùng hệ thống theo dõi, tuy có rất nhiều thế giới nhỏ nhưng thời gian một tiếng ở mỗi thế giới nhỏ so với thời gian ở Thiên Phương chỉ bằng vài giây.

Dù chỉ vài giây ngắn ngủi, cũng có khả năng bị phát hiện.Song song đó một người khác cũng cùng chung nổi sợ bị phát hiện, chính là Tạ Hoài Tư.Tạ Hoài Tư không ngờ Tô Niệm lại to gan đến mức đó, dám làm chuyện này dưới sự chú ý của biết bao người.Càng kỳ quái hơn là... hắn lại không né cô!Mặc kệ động cơ của Tô Niệm là gì thì hiện tại cô vẫn đang là bạn gái của Lạc Viễn Sơ.Mà bản thân hắn, dù bị lời tỏ tình ấy làm chấn động đến cỡ nào đi nữa thì sự thật là hắn chưa từng thích cô.

Hắn ngưỡng mộ kiểu con gái độc lập mạnh mẽ như Mộ Sênh và hướng tới những mối quan hệ kết nối được cả tâm hồn lẫn thể xác, chứ không phải đơn thuần là sự thỏa mãn xác thịt!Thế mà hiện tại, phần dưới của hắn lại chôn sâu vào trong cơ thể người yêu của đồng đội, cũng là người từ trước tới giờ luôn đối đầu gay gắt với Mộ Sênh...

Đẩy bản thân vào vòng xoáy khoái cảm lẫn lộn...Không đợi cho Tạ Hoài Tư kịp chấp nhận hiện thực, hoa huyệt đã điên cuồng co bóp, hút chặt lấy dương vật hắn.

Lớp thịt non mềm bên trong thít chặt, những nhánh mềm mại bên trong quấn quýt lấy nhau, từng điểm nhạy cảm đều được kích thích một cách dữ dội.

Cảm giác sung sướng như cơn lũ ập tới nhấn chìm lý trí.Cảm giác sung sướng này, mãnh liệt hơn hắn tưởng tượng nhiều!Thời gian, địa điểm, đối tượng, tất cả đều không đúng.

Lẽ ra hắn phải dừng lại ngay nhưng khoái lạc như được bay lên thiên đường cứ dâng trào ồn ạt khiến hắn chẳng thể kiềm chế.Chỉ một phút nữa thôi!Chờ thêm một phút nữa, chờ cơ thể không phản ứng mãnh liệt đến mức thế nữa hắn sẽ dừng lại!

Lập tức dừng lại chuyện sai trái này!!!Lúc này Tô Niệm cũng đang tận hưởng khoái cảm, thậm chí cô còn thong thả trò chuyện với 008.[Tô Niệm: Tên nam phụ này cũng giỏi phết đấy.

Ưm.. có khi nào đám người bên Thiên Phương chỉnh hết số liệu cao cho mấy nhân vật nam trong truyện không?

Làm sao mà đã cắm vào rồi còn có thể cương to thêm nữa vậy, sướng quá!]Giờ 008 làm gì còn tâm trạng để đáp trả với Tô Niệm, nó đang căng thẳng muốn chết đây.

Mắt dán chặt vào màn hình, chỉ sợ một giây sau người từ tổ giám sát sẽ xuất hiện.Sự căng thẳng lan sang cả Tô Niệm, thay vì sợ hãi theo thì cô lại càng hưng phấn hơn.Nằm cạnh cô là người yêu trên danh nghĩa, xung quanh toàn mấy người có dị năng đang ngủ, bên trong hoa huyệt lại đang ngậm dương vật của người yêu thầm nữ chính...

Mà trong tiềm thức cũng đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt tại trận.Ah...

Kích thích chết đi được~~~Bụng dưới lâng lâng, một lượng lớn nước dâm ào ào bắn ra, khoái cảm như những con sóng lớn nối đuôi nhau ập tới, từng tấc da thịt trên người như bị thiêu đốt trong lửa dục bùng cháy.Tô Niệm có thể cảm nhận rõ được hình dáng của cây thịt cứng đang cắm trong cô và cả những ánh mắt phức tạp đang bủa vây xung quanh.Đến nhìn đi, đến bắt gian đi!!!Tô Niệm cử động phần hông, ra sức co bóp mút chặt lấy dương vật bên trong hoa huyệt khiến từng ngóc ngách đang ngứa ngáy và trống rỗng được lấp đầy.

Tuy không thể thoải mái rên to nhưng cảm giác đê mê sung sướng này gần như nhấn chìm cô.Cơ thể cô lắc lư càng lúc càng mãnh liệt, nơi hai cơ thể gắn kết với nhau phát ra những âm thanh ẩm ướt mờ ám, thứ âm thanh này so với lúc cô dùng ngón tay của Tạ Hoài Tư để chơi hoa huyệt vang lớn hơn nhiều, thậm chí khi mông cô nện xuống hai hòn ngọc ở dưới còn vang lên một tiếng "bẹp" rất rõ.Ngay cả tiếng mưa rơi không ngớt ngoài hang động cũng không che lấp nổi tiếng va chạm ấy.Tạ Hoài Tư bị dọa sợ, vội vòng tay ôm chặt lấy Tô Niệm khiến cơ thể hai người càng áp sát vào nhau, gần như không còn một khe hở nào.Tô Niệm bị động tác mạnh mẽ bất ngờ của hắn chạm đến điểm nhạy cảm sâu thẳm trong hoa huyệt, cả người run lên, nửa thân trên mềm nhũn ra tựa vào lồng ngực hắn, giọng nói vừa oán trách vừa mê ly: "A... vào sâu quá rồi...

Giáo sư Tạ, anh gấp rút thật đấy~~~"Tạ Hoài Tư mấp máy môi, muốn giải thích nhưng không biết phải nói thế nào.

Nhìn tình hình hiện tại, đúng là hắn đang dùng cả hai tay ấn giữ vòng eo cô, đầu khấc chôn sâu trong hoa huyệt, xương mu dán sát vào nhau, còn hai hòn ngọc bên dưới thì chạm khít vào mép hoa ướt đẫm nước dâm trông cứ như sắp lọt hẳn vào trong.Trong nơi mềm mại sâu thẳm ấy, từng lớp thịt non mềm co bóp không ngừng kích thích khiến mỗi giây trôi qua, ham muốn như lũ trào, mãnh liệt đánh úp vào hệ thần kinh vốn đang nhạy cảm của hắn.Thời gian cứ thế trôi qua, lần nào Tạ Hoài Tư cũng tự nhủ "chỉ một chút nữa thôi", mỗi lần như vậy khoái cảm lại gia tăng gấp bội, hắn đã chẳng thể nhớ mình để cô cọ sát bao lâu, sự kiềm chế dường như bị khoái lạc ăn mòn từng chút một.Không thể dừng lại!

Thật sự không thể dừng lại được nữa!

Tựa như có một ngọn lửa dục truyền từ cơ thể cô sang hắn qua từng đợt va chạm.

Đừng nói là dừng lại, chỉ riêng việc không thể lập tức đè cô ra chịch đã rút cạn toàn bộ tự chủ của Tạ Hoài Tư.Tô Niệm đương nhiên hiểu rõ sự giằng xé trong lòng người đàn ông này, hắn đang chịch bạn gái của đồng đội, đã thế đây còn là cô gái mà hắn từng khinh thường.

Vậy mà giờ đây, dương vật của hắn lại đang run rẩy cắm bên trong cô, quả thật là rối bời đến cực điểm.Tô Niệm thả lỏng cơ thể, để mặc cho lớp thịt non mềm nơi mật đạo mơn trớn từng đường gân nổi trên dương vật hắn.

Trong sự hòa quyện giữa mềm mại và cương cứng, cảm giác tê dại sung sướng cứ tràn lan không ngừng nghỉ.Cô cất giọng đầy ẩn ý: "Anh có cần em chỉ cho không?"

Tạ Hoài Tư chau mày theo bản năng, không người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc bị xem thường ở phương diện này.

Tạ Hoài Tư vốn đang giằng co giữa lý trí và dục vọng, cố gắng tìm cách để dừng lại, nhưng lời này của Tô Niệm nói ra như thể đang nói hắn không đủ bản lĩnh.Tô Niệm sao có thể không hiểu tâm tư đàn ông, liền vờ như vô ý mà nói tiếp: "Thường ngày Viễn Sơ thích..."

Cô chỉ mới nói được một nửa.Phòng tuyến cuối cùng như bị ai đó xé toạc, Tạ Hoài Tư lập tức lật người đè Tô Niệm xuống dưới thân, mạnh mẽ tách hai chân cô ra, để dương vật đang căng cứng cắm thẳng vào nơi mềm mại nhất, hông dùng lực thúc tới.Dương vật thô cứng dùng sức chèn ép những nếp uốn bên trong, đâm lút cán, thẳng đến nơi sâu nhất.Cú va chạm đột ngột khiến toàn thân Tô Niệm đau nhói, giữa cơn đau khoái cảm như dòng điện xẹt qua từng tấc da thịt, ngây ngất, dồn dập, cuốn cô theo cơn sóng tình mê loạn không điểm dừng.Tay cô siết chặt túi ngủ bên dưới.A a a, không được rên, có sướng điên cũng không được phát ra tiếng!

Bằng không, hậu quả sẽ khó thu xếp.Tưởng chừng đã nắm được điểm yếu của cô, người đàn ông rút dương vật ra như một sự trừng phạt dành cho cô, ngay sau đó lại dồn toàn lực đâm vào.

Từng cú thúc vào mạnh mẽ, dồn dập cứ như đang chạy ma-ra-tông.

Mỗi lần đâm vào đều lút cán, xông thẳng tới nơi nhạy cảm nhất ở sâu bên trong khiến cô choáng váng, đầu óc mơ hồ không nhớ nổi mình đang định nói gì.Một luồng cảm giác sung sướng rạo rực lan ra khắp người làm Tô Niệm không thể kháng cự lại được, chỉ biết vòng tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông, tận hưởng ngọn lửa giận dữ hiếm hoi từ một người lúc nào cũng tỏ ra vẻ điềm đạm.

Cô cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ chực chờ thoát ra nơi cổ họng.Cổ họng khô rát khó chịu, cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát giữa khoái cảm và căng thẳng, cảm giác sung sướng dâng lên đến tận cùng.Mặc kệ làm bao nhiêu lần đi nữa thì cảm giác mỗi khi làm tình vẫn khiến người ta say mê, mê đến quên cả bản thân mình.Khi đã thích nghi được với nhịp độ của đối phương, Tô Niệm ghé sát vào tai người đàn ông, giọng nói hơi khàn mang theo cả độ nóng của hơi thở. thì thầm: "Ưm...

Giáo sư Tạ, anh dũng mãnh thật đó!!!

Chơi bạn gái của đồng đội sướng lắm đúng không?

Một giáo sư nghiêm túc đứng đắn như anh mà cũng có lúc dám buông thả công khai làm tình ở nơi như này, anh cũng dâm quá trời đấy chứ ~~~!"

"Anh sợ hả?

Lỡ bị người khác phát hiện...

A...

ưm...

Nếu để Mộ Sênh của anh biết, người đàn ông dịu dàng luôn bên cạnh bảo vệ cô ta giờ lại đang điên cuồng chịch người phụ nữ khác.

Haiz! sợ là cô ta sẽ thất vọng về anh lắm đấy!"

Chịch người ta mạnh bạo như vậy, đúng chuẩn mặt người dạ thú, thật muốn quay lại cảnh này để lưu làm kỷ niệm.Ngực Tạ Hoài Tư phập phồng dữ dội.

Ban nãy khi nhìn cô và Lạc Viễn Sơ dây dưa suốt nửa tiếng, hắn đã chứng kiến được miệng lưỡi Tô Niệm bạo dạn đến cỡ nào rồi, thế nhưng tới tận lúc này, khi chính tai hắn nghe cô nói vẫn có chút không chịu nổi.Vậy mà từng giây trôi qua, hắn vẫn điên cuồng cắm sâu vào trong cô.

Từ vài giây một lần đến mấy lần trong một giây, hoa huyệt ẩm ướt ấy không ngừng bị hắn đâm thọc, nới ra rồi lại siết chặt lấy như thể đang chủ động cắn nuốt hắn khiến cả người căng lên vì khoái cảm trước nay chưa từng có.Nơi lồng ngực dâng trào một cảm xúc mãnh liệt như muốn phá banh gò bó của cơ thể để cuồn cuộn trào ra.

Tốc độ đâm vào rút ra ngày càng nhanh, lực cũng dần mất khống chế.Hiểu rõ loại thân mật thể xác này chỉ nên diễn ra giữa hai người yêu nhau, cũng hiểu rõ việc mình đang làm là sai trái, là ngoại tình trắng trợn nhưng vẫn không thể dừng lại.Muốn cô, trong đầu chỉ có đúng suy nghĩ muốn cô.

Muốn có được tất cả mọi thứ của cô!!!Tạ Hoài Tư đột ngột cúi đầu cắn lên môi của Tô Niệm, chặn hết những lời lẽ khiêu khích trần trụi, quyến rũ đang thốt ra từ miệng cô.Không phải cô làm vậy chỉ vì quá thích hắn, mà bản thân cô lại quá tự ti nên mới muốn kéo hắn cùng rơi xuống vũng lầy này sao?Được thôi... vậy thì cứ cho cô toại nguyện lần này!—Cuộc mây mưa mãnh liệt vẫn đang tiếp diễn.Bỗng trong ý thức, 008 nhận được tin liên lạc đến từ Thiên Phương.[Tô Niệm: Ah a...

Ư...

Không ngừng được...

Sướng quá...

Mi câu giờ thêm chút nữa, mi làm được mà!]Thân là một hệ thống luôn tuân thủ đúng luật, đến yêu cũng chưa từng trải chứ đừng nói đến ba cái chuyện vụng trộm thế này, 008 run lẩy bẩy nhận tin.Quả nhiên là 001, đối phương cực kỳ nghiêm túc.[001: Phát hiện vừa rồi cậu bị mất tín hiệu, có chuyện gì vậy?]008 căng thẳng đến mức nói lắp, dồn hết sức lực nhằm phong tỏa những cơn khoái cảm đang cuồn cuộn dâng trào trong tiềm thức.[008: A a...

Có... có sao?...][001 nhíu mày: Cậu sao vậy?][008: Không... không có gì... chắc... chắc do tín hiệu bị trục trặc...]Trong khi 008 vừa đang nơm nớp lo sợ cố kéo dài thời gian vừa điên cuồng gửi tín hiệu cảnh báo đến Tô Niệm, cầu xin cô nhanh chóng kết thúc nhưng chỉ nhận lại một câu "Đang lúc cao trào!"

Tạ Hoài Tư cũng sắp phát điên.

Phần thân nhạy cảm phía dưới đang bị một dòng nước nóng hổi bất ngờ trào ra bao lấy, cảm giác bị siết chặt hơn khiến hắn phải dùng toàn bộ lý trí mới miễn cưỡng ngăn bản thân rên thành tiếng, không xuất tinh ngay vào trong cô.Hắn định dừng lại nghỉ một chút nhưng người phụ nữ bên dưới lại ôm lấy hắn, cong eo bám sát vào người hắn như treo ngược trên đó, hoa huyệt siết chặt lại, giọng nói quyến rũ, mê hoặc dụ dỗ người nghe: "Tạ Hoài Tư, "làm" chết em đi!"

Cơ thể cô siết lại đến mức khó tin, hai người dính sát vào nhau không một khe hở như thể từ linh hồn họ đã dây dưa quấn quýt lấy nhau không rời.

Bên trong cô, những nếp thịt mềm mại co giật như xúc tu sống, miệng huyệt khép mở liên hồi ngày càng chặt hơn như muốn nuốt trọn, khóa chặt, cảm tưởng chỉ cần thêm chút nữa là có thể vặn gãy luôn cả dương vật của hắn.Khoái cảm nghiêng trời lệch đất.

Trong một khoảnh khắc, Tạ Hoài Tư mất khống kiểm soát, hoàn toàn quên mất bản thân đang ở đâu, cũng chẳng quan tâm xung quanh có ai.

Hắn gần như dùng hết sức lực, điên cuồng thúc vào trong cô không ngừng nghỉ.Như Tô Niệm mong muốn, hắn sẽ làm chết cô!Dương vật liên tục rút ra rồi lại cắm sâu vào, từng nhịp đều dồn lực mà đâm thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong cô.

Từng cú cắm như xuyên qua thần trí, linh hồn cả hai như bị va đập, nghiền vụ theo từng lần va chạm.Tạ Hoài Tư cảm nhận rõ được cơ thể Tô Niệm bị đẩy bật lên không trung theo nhịp thúc, nghe được tiếng nước vang lên lạch bạch mỗi lần giao hợp, nước dâm tràn ra không ngừng.

Từ thể xác đến tinh thần, cả hai để mặc cho khoái cảm điên cuồng như dòng thác xối cả cuốn trôi hết tất cả, để bản thân rơi vào mê loạn, ngây dại.Khi Tạ Hoài Tư khẽ gầm lên một tiếng rồi xuất tinh vào sâu trong cô, thế giới như nổ tung thành vô số tia lửa bạc.Đến lúc nhận ra xung quanh bỗng dưng yên lặng đến lạ thường, cả người Tạ Hoài Tư chợt cứng đờ lại.HẾT CHƯƠNG 17.
 
Back
Top Bottom