Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)

Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0537: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 19


CHƯƠNG 0537: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 19EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Sau nửa đêm, Tư Căng đã nhắm hai mắt lại.Độc trong cơ thể nguyên chủ quá hao mòn tinh thần, trong khoảng thời gian ngắn, cậu có lẽ có thể dựa vào căn cơ của võ tướng, đọ cao thấp với Bắc Đường Lâm Uyên.Nhưng bốn canh giờ, lại là vô cùng khó khăn.Bị nhãi con "mới ra đời" này lăn qua lăn lại quá sức.Thậm chí không tới kịp tắm rửa, liền ngủ say.Chợp mắt nửa canh giờ, lại bị Bắc Đường Lâm Uyên gọi dậy.Cầm chút canh sườn, từng chút một đút cho cậu: "Uống chút đi, bổ sung chút thể lực."

"Ngươi làm?"

Tư Căng bất mãn lầm bầm một câu, bởi vì thanh âm có chút nhỏ, không quá có thể nhận ra tâm tình.Bắc Đường Lâm Uyên gật đầu, trong con ngươi hơi có chút kiêu ngạo: "Ăn ngon đi?

Ta mới vừa đi ra ngoài dùng phòng bếp nhỏ phòng phụ bên cạnh kia làm, tốn gần nửa canh giờ đấy, ta chính là người nấu ăn tốt nhất môn phái bọn ta, ngươi..."

Tư Căng: "Thật là khó uống."

Bắc Đường Lâm Uyên:...Tư Căng đẩy tay y ra: "Mặn, làm họng ta đau, không uống nữa."

Bắc Đường Lâm Uyên:......"

Ta cảm thấy ngươi đau họng không phải là bởi vì canh của ta."

"Ta nỉ non bốn canh giờ, cũng đau."

Ngoài miệng nói như thế, nhưng vẫn là vội vàng bỏ chén đũa xuống, cầm nước trà cho Tư Căng thắm giọng.Ân cần nói: "Khá hơn chút nào không?"

Dừng một chút lại nói: "Lần sau ta lại làm nhạt chút, không phải là suy nghĩ ngươi không sức lực gì, để cho ngươi ăn lót dạ sao?"

Tư Căng gật đầu, không có che đậy cảm giác đau, hơi nhúc nhích, cả người thì giống như lỏng lẻo, đau cũng vui thích.Bắc Đường Lâm Uyên thấy tình thế, khoác áo khoác cho cậu, chuyển tay ôm người lên: "Ta dẫn ngươi đi tắm rửa."

"Không muốn di chuyển."

"Không được."

Ám vệ kiên trì: "Những thứ đó lưu lại, ngươi sẽ sinh bệnh, chẳng lẽ..."

Y cười cười, đầu lỗ tai đỏ đi trêu chọc Tư Căng: "Vương gia thật sự muốn mang thai con ta?"

Thằng nhóc thối này, học cái gì đều mau!Tư Căng khẽ cắn môi, một chân đạp người ra ngoài.Mang giày đứng lên tới: "Ta tự mình đi."

"Ta sai rồi Căng Căng, đừng tức giận, ta nói sai."

Bắc Đường Lâm Uyên lần thứ hai tới gần, chịu đựng bụng bị đạp đau liên tục xin lỗi.Lại mổ mổ khóe môi Tư Căng, ôm người lên, đi tới bể tắm nước nóng.Bên cạnh ao khói trắng lượn lờ, Tư Căng mệt mỏi tựa vào người trong lòng.Trên người xanh tím tím, chồng lên với vài vết sẹo khó coi, vậy mà sinh ra vài phần vẻ đẹp mê hoặc lòng người.Trên giang hồ người đều gì đều có, Bắc Đường Lâm Uyên cũng từng thấy có người thích nam phong.Thế nhưng bầu bạn nam của mấy người kia đều là gầy gò thanh tú đẹp đẽ, đưa mắt nhìn sang, nam nữ khó phân, so với phụ nữ còn biết làm nũng hơn.Cũng không phải là nói tính cách của người ta không tốt, chỉ là bản thân Bắc Đường Lâm Uyên tính tình ngang ngược, không ăn bộ dạng kia, cần phải tìm một người giảm cái tôi của mình.Yêu thế lực ngang nhau mới thú vị.Y lẳng lặng nhìn Tư Căng, đưa tay chậm rãi xoa mặt cậu, không khỏi tới một câu: "Ngươi thật là đẹp mắt, thật muốn lấy về nhà."

Trong lòng Tư Căng tức giận, vốn muốn đâm y hai câu, chợt nghe y chuyển ý: "Không đúng, ta không có nhà, ngươi nguyện ý cho ta một mái nhà sao?"

Lời nói này không vui không buồn, nghe không ra tâm tình.Lại giống như là một đứa bé mê man đang kéo tay cậu xin giúp đỡ, để cho trái tim của người ta nhịn không được mềm xuống.Tư Căng khó khăn đứng lên, trở tay ôm chặt y, yếu ớt treo ở trên thân người, "Nguyện ý."

Bắc Đường Lâm Uyên cười cười, trong lòng đặc biệt ấm áp.Cúi đầu, ôn nhu hôn cậu.Chưa đến phút chốc, lại hôn đến mình nổi lửa.Tư Căng hơi dừng lại một chút, có chút phiền não, đẩy người ra nói: "Ta không được..."

Đang nói, cảm giác có cái thứ gì chui vào thức hải.Hổ con vác một bao lớn hơn nữa, thở hổn hển chạy trở về.Nâng hai móng vuốt nhỏ lên, đào một hộp kẹo que lớn ra, trong nháy mắt sáng lên mắt sao.[đại nhân đại nhân, ta dzề rồi —— mang cho ngài bao kẹo que lớn làm quà nè!][ta còn học thật nhiều kỹ năng mới, có...]'Ít nói nhảm.' Tư Căng cắt đứt nó, thần thức nói ra mấy chữ.'Che đậy cảm giác đau.'===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0538: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 20


CHƯƠNG 0538: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 20EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Tiểu Yêu bị ngắt lời, lúc này mở miệng: [tốt đi!]Thanh âm non nớt đáng yêu vừa ra, cảm thấy đau đớn trên người Tư Căng lập tức biến mất.Còn lại, chỉ có dư vị ngây ngất.Để cho người ta đặc biệt trầm mê.Tư Căng hơi hơi nheo mắt, thoả mãn "Ừm" một tiếng.Giống như mèo con lười biếng, nghe đến da đầu tê dại.Thuận miệng khen một câu: Không tệ a, còn lợi hại hơn che đậy lần trước của La Sát.[đó là đương nhiên, tập huấn không phải là đi không, Yêu Nhi nhất chán hại! ()]Hổ con nắm móng thành quyền, giơ ngón tay cái lên cho mình.Trên người nhẹ nhàng rồi, Tư Căng cũng nhiều chút vốn liếng không chút kiêng kỵ.Tay từ cổ Bắc Đường Lâm Uyên chậm rãi vẽ xuống, tựa vào bên tai y nhẹ giọng mở miệng."

Người trúng độc, ước chừng là thật sự không quá tốt, chẳng qua, tay..."

Sắc mặt Bắc Đường Lâm Uyên đỏ lên, mạnh mẽ chống người đến sát biên giới bể tắm nước nóng.Lấy chiều cao cao hơn Tư Căng 5cm, mạnh mẽ ôm cậu ở trong lòng.Cúi đầu khẽ hôn: "Căng Căng, ta yêu ngươi."......Một canh giờ sau, Tư Căng trầm thấp cười ra tiếng.Vỗ vỗ bả vai Bắc Đường Lâm Uyên, đứng dậy, đi ra khỏi bể tắm nước nóng, trùm lý y rộng lên.Bắc Đường Lâm Uyên lo lắng eo của Tư Căng, vội vàng đứng lên, bọc kỹ quần áo đi dìu cậu, cùng lúc điểm mấy huyệt đạo cho cậu, vì cậu khẽ ấn."

Đừng chọc nữa, không muốn eo nữa à?"

"Không có, mệt lắm."

Tư Căng tựa vào trong lòng người đàn ông, khẽ cọ cọ: "Hôm nay hưu mộc, không cần lên triều, ôm ta trở về đi, muốn ngủ một giấc thật tốt."

"Tốt."

Bắc Đường Lâm Uyên ôm người lên, bước chân vững vàng.Mượn tảng sáng yếu ớt, đặt Tư Căng vào trong chăn, lại lưu luyến không rời hôn một cái.Người này, thật sự giống như một chùm ánh sáng.Chỉ cần ôm chặt, sẽ có nhiệt độ.Bắc Đường Lâm Uyên mặc quần áo ngồi ở đầu giường, chờ Tư Căng ngủ thiếp đi, mới xoay người rời khỏi, đi chỗ ám vệ báo danh.Trong thức hải, Tiểu Yêu vừa thu dọn ổ mèo, vừa nghi hoặc giật giật lỗ tai.[đại nhân, ngươi rõ ràng đã hết đau, tại sao còn để cho y ôm a?

Không giống tính cách của ngài.]'Y còn nhỏ, không có nhà, thì còn lại ta.' Tư Căng không có mở mắt, tựa như là mệt cực kỳ, vô ý thức thuận miệng nói câu: 'Có thể cưng chiều thì cưng chiều đi, hà tất tổn thương lòng tự ái của y chứ?'Tiểu Yêu dừng động tác quét dọn lại, vươn móng vuốt nhỏ ngắn nâng mặt mình lên: [()][a ~ thật hâm mộ, thật muốn hồn xuyên tiểu thiên quân...

A a a!][đại nhân, ngài tại sao đánh ta?][]Tiểu Yêu tội nghiệp sờ đầu hổ bị tia chớp chém xù lông của mình.Vội vàng chạy đến trước kính trang điểm, nước mắt tuôn rơi, vì mình vuốt lông.Lại nghe Tư Căng nói: 'Hồn xuyên cái P, bản tôn mới không cho ngươi.'...Tư Căng ngủ an ổn, Ninh Tư Chấn cũng đã một ngày hai đêm không cách nào yên giấc.Sau khi từ hoàng cung trở về, vết thương của hắn không ngừng rỉ máu, đau đến liên tục kêu rên, mắng thái y xem bệnh cũng hoài nghi đời người.Thật vất vả ăn vào một chút cơm, thì bị một tiểu tư báo tin quấy rối, bỗng nhiên phun ra một ngụm canh.Bắn tung tóe cả người tiểu nha hoàn đút cơm.Tiểu nha hoàn thấy hắn sắc mặt trầm xuống, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.Ninh Tư Chấn liếc mắt nhìn không nhiều, chỉ trợn mắt nhìn về phía tiểu tư tới báo, cả giận nói: "Việc gì cần phải quấy rối bản vương dùng bữa?

Chết đói bản vương mấy người thì hài lòng hả?"

Tiểu tư vội vàng quỳ xuống, run lẩy bẩy của mở miệng: "Vương...

Vương gia, thám tử tới báo, Ninh Tư Căng đêm qua gọi ám vệ vào điện thị tẩm."

"Vào điện...

Thị tẩm?"

Ninh Tư Chấn suy nghĩ: "Ý tứ kia chính là, tứ hoàng đệ kia của ta, thật sự yêu thích đàn ông?"

"Vậy không phải dễ làm hơn nhiều sao?"

Đáy mắt Ninh Tư Chấn lòe ra ánh sáng tà ác.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0539: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 21


CHƯƠNG 0539: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 21EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Hắn tự mình lập kế hoạch: "Ninh Tư Căng cái loại người thiên hướng thích nam phong này, không có phẩm đức nhất rồi."

"Phụ hoàng đã ra lệnh cấm con cháu hoàng gia cùng mệnh quan triều đình không được ra vào nơi phong nguyệt, người vi phạm nhất định vào Đại lý tự ngồi tù hai tháng, phạt bổng lộc một năm."

"Như vậy, Tôn Hoành không phải là cũng thích nam sắc sao?

Hơn nữa, hắn và Ninh Tư Căng không có đụng chạm rõ ràng gì.

Ngươi đi tìm Tôn Hoành tới, để cho hắn mang Ninh Tư Căng đi dạo Tần lâu Sở quán kia một vòng, lại đi bẩm báo Đại lý tự đi bắt hắn."

Ninh Tư Chấn cười đắc ý: "Việc này nếu để cho phụ hoàng biết, binh quyền vừa tới tay Ninh Tư Căng, sợ là thì không giữ được."

Tiểu tư lĩnh mệnh đi vào, chỉ chốc lát sau, Tư Căng mới vừa tỉnh ngủ thì nhận được Ninh Quyết tới báo."

Vương gia, Tôn Hoành con của Tôn Thượng thư cầu kiến."

Tôn Thượng thư...Trong đầu Tư Căng hiện ra hình tượng một ông cụ chân chó đi theo phía sau Ninh Tư Chấn.Tôn Thượng thư chính là Hộ bộ Thượng thư, mấy năm nay đi theo Ninh Tư Chấn than nghèo, cắt xén quân phí của hắn.Đến lúc này, không phải thú vị rồi sao?Tư Căng vuốt tốt quần áo đứng dậy, đi ra tẩm điện, chào hỏi nói chuyện phiếm với Tôn Hoành.Không kéo một khắc đồng hồ, thì bị Tôn Hoành mang rồi đi ra ngoài.Tư Căng mặc thanh sam rộng ở nhà, theo Tôn Hoành nói từng câu từng chữ, rất nhanh liền đến "Nghênh Quân lâu" ở thành Nam.Màn đêm buông xuống, đèn hoa mới lên.Dưới đèn lồng màu son, các loại tiểu quan cúi đầu mỉm cười, toàn bộ ánh mắt rơi vào trên người hai quý công tử vào cửa.Chuẩn xác mà nói, là rơi vào trên người Tư Căng.Người đàn ông môi mỏng cong lên nụ cười nhàn nhạt, con mắt hoa đào lấp lóe, nhìn người nào cũng đều là tình cảm nồng nàn chân thành.Gậy chống chống đỡ cậu bước đi Chi kia không chỉ không ảnh hưởng mị lực của cậu, trái lại tăng thêm vài phần lịch thiệp và phong lưu khôn kể.Để cho người ta nhịn không được tâm hồn thiếu nữ nhộn nhạo.Bắc Đường Lâm Uyên đi theo phía sau, ánh mắt giống như dao.Hận không thể chém Tôn Hoành ra sức giới thiệu kia!Không có việc gì mang Căng Căng tới loại địa phương nát này làm gì a?Vương gia nhà y mới không hiếm lạ gì đâu!Tôn Hoành cũng là người lưu luyến nơi phong nguyệt một thời gian dài.Hắn lớn lên không tệ, trước đó mỗi lần tới, bản thân đều là trung tâm được quan tâm.Bây giờ, trung tâm này bỗng nhiên đổi thành Ninh Tư Căng, để cho hắn không thể ức chế sinh ra vài phần ghen tỵ.Một tên què dựa vào gậy chống bước đi, có cái gì đẹp mắt?Nhưng nghĩ tới mục đích hôm nay, hắn lại hắng giọng một cái, nhướng mày hỏi: "Làm sao a?

Ninh huynh, nơi này không tệ đi?"

Tư Căng gật đầu: "Không tệ."

Tôn Hoành vui mừng trong bụng, tiếp tục hào hiệp nói: "Vậy hôm nay ta mời khách, mời Ninh huynh chơi vui vẻ."

"Ngài yêu thích loại hồ ly tinh biết quyến rũ người khác, hay là những thiếu nữ chưa từng bị vấy bẩn?"

"Ha ha ha."

Tư Căng nở nụ cười vài tiếng: "Dong chi tục phấn mà thôi, không cái gì đẹp mắt, nhưng nếu ngươi mời khách, vậy thì..."

Cậu tiến lên vài bước, đi tới trước mặt ông chủ, "Gọi mấy hoa khôi nơi này ra, múa múa kiếm bồi rượu."

Tôn Hoành:...Nghênh Quân lâu này chính là Tần lâu nhất đẳng mới mở, đắt nhất đẳng.Hoa khôi bồi rượu một lần, ít nhất phải tiêu phí ba vạn lượng bạc trắng.Hôm nay hắn chẳng qua là muốn dặn dò ông chủ hạ chút thuốc trong rượu, hãm hại Ninh Tư Căng mà thôi.Làm sao còn phải bồi vào nhiều tiền như thế?Bắc Đường Lâm Uyên càng là:...Ninh!

Tư!

Căng!Tên lưu manh này, vô lại, háo sắc!Mới vừa cùng y..., quay đầu thì muốn tìm hoa khôi!Y muốn xem xem, là nam hoa khôi kia đẹp mắt, hay là y đẹp mắt!Chó sói nhỏ thở hổn hển nghiến răng, nhìn chằm chằm đến ông chủ "Nghênh Quân lâu" cũng nổi da gà lên.Vội vàng sắp xếp Tư Căng và Tôn Hoành ngồi xuống, kêu hoa khôi hồng y lên.Tư Căng một đường cười nhạt nhìn hoa khôi múa kiếm, bồi Tôn Hoành uống rượu.Chẳng qua, cậu lại sớm phát hiện bí mật của rượu, lấy thần lực đổi rượu hạ thuốc mê không màu không mùi đến trong bầu rượu của Tôn Hoành.Rượu qua ba vòng, Tôn Hoành cúi đầu say ở trên bàn.Tư Căng "đau lòng" những tiền Tôn Hoành tốn kia, "Tốt bụng khuyên can", Đi ra khỏi Nghênh Quân lâu, dặn dò với ám vệ khác canh giữ ở bên ngoài lầu.

Nhường cơ hội mây mưa với hoa khôi cho Tôn Hoành."

Tôn Hoành con của Tôn Thượng thư hiện giữ Hộ Bộ Thị Lang, lưu luyến nơi phong nguyệt, dạy mãi không sửa, bản vương tự mình đến khuyên cũng vô dụng.

Mọi người..."

"Có thể đi Đại lý tự tố giác rồi."

Phân phó xong, nghênh đón gió nhẹ, ngơ ngác ợ rượu.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0540: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 22


CHƯƠNG 0540: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 22EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Tư Căng đưa tay thử mặt mình một chút.Ừm, nóng.Xem ra mấy năm nay, tửu lượng vẫn như cũ không luyện ra.Cậu lên xe ngựa, vén rèm xe, tựa vào trên cửa sổ nhỏ, lẳng lặng nhìn Đại lý tự dẫn người đến đây, bắt đi Tôn Hoành quần áo xốc xếch, còn đang say rượu.Môi mỏng đầy mùi rượu cong cong, bắt đầu tính toán làm sao để cho Hộ Bộ trả về quân lương cắt xén mấy năm nay.Xe ngựa chậm rãi chạy, hơi xóc nảy cắt đứt mạch suy nghĩ vốn thì tan rã của Tư Căng.Cậu có chút mệt rồi, ngày mai lại nghĩ đi.Tư Căng dựa vào ở trên ghế xe một đường, lúc đến vương phủ, men say từ lâu nhiễm đỏ đuôi mắt.Cậu mơ mơ màng màng xuống xe ngựa, chỉ cảm thấy mình hình như được người nào đỡ một chút, liền cũng theo y, lảo đảo trở về phòng.Say khướt nỉ non: "Ngươi là ai?"

Bắc Đường Lâm Uyên nghiến răng nghiến lợi, ghen tuông mười phần trả lời: "Hoa khôi!"

Rồi sau đó, chuyển tay đè Tư Căng đến trên giường nhỏ, cộc cằn thô lỗ: "Vương gia không phải là gọi ta bồi rượu sao?

Bây giờ làm sao không nhận rồi?"

Tư Căng cười cười, đưa tay, khẽ chống cánh môi mềm mại của y.Trịnh trọng giáo dục: "Xuỵt ——, hãy nghe ta nói, việc mây mưa, chẳng qua tham vui nhất thời, không thể cho là thật."

"Ngươi..."

Bắc Đường Lâm Uyên quýnh lên, không uống rượu mắt lại cũng đỏ theo vài phần.Bản thân mình rõ ràng quý trọng lần đầu tiên với cậu như vậy, mặc dù cái gì đều không biết, cũng không đành lòng tổn thương cậu tí tẹo.Cậu lại tới một câu "Chẳng qua tham vui nhất thời, không thể cho là thật"?Bắc Đường Lâm Uyên cảm thấy trái tim có chút đau, mới vừa muốn lại hỏi câu gì, lại thấy Tư Căng đẩy y một cái.Tiếp tục nói: "Ngươi đi ra ngoài đi, bản vương không muốn hoa khôi."

"...

Đi đem bên ngoài kia...

Tìm cái tên thị vệ tên mang chữ uyên đó tới, bản vương chỉ cần hắn làm bạn..."

Một câu chất vấn kẹt ở trong cổ họng Bắc Đường Lâm Uyên, vành mắt đỏ hơn."

Thật là một con ma men!"

Ngoài miệng nói như thế, lại buông Tư Căng ra, ra vẻ đi ra ngoài rồi, phối hợp diễn kịch với con ma men.Chỉ chốc lát sau, lại trở lại, cúi đầu nói: "Ta đã trở về."

"Ừm."

Tư Căng chậm rãi đứng dậy, ôm lấy tay Bắc Đường Lâm Uyên, ngay lập tức kéo thiếu niên dáng người cao ráo thanh tao như ngọc trở về trong lòng ngực mình, thoả mãn nói: "Vẫn là ngươi tốt."

Nói, khóe môi tựa như là vô ý thức lướt qua vành tai Bắc Đường Lâm Uyên: "Những dong chi tục phấn đó, căn bản không có cách nào khác so sánh với A Uyên của ta."

Những lời tình tứ theo men rượu, ào ạt tràn vào đầu của ám vệ, hoàn toàn làm tan biến tính khí của người kia.Bắc Đường Lâm Uyên không chỉ ghen tuông hoàn toàn không còn, trái lại sinh ra vài phần ngạo nghễ: "Kia là đương nhiên."

Cùng lúc Tư Căng nhàn nhạt nở nụ cười,, chia một chút thần thức nói với Tiểu Yêu: 'Xem đi, dỗ tiểu thiên quân không ăn giấm, chính là đơn giản như thế.'Tiểu Yêu: [huyết khắc tuyểnLại là diễn???Đại nhân thật là một hợp tập gài bẫy lớn a, tiểu thiên quân vẫn là quá non rồi.Tư Căng biết Bắc Đường Lâm Uyên không hề chú ý việc cậu đi thanh lâu, liền nhắm mắt, không có chút gánh vác nào mà ngủ.Chưa từng nghĩ, còn chẳng được bao lâu, thì bị thanh âm xì xào đánh thức.Mơ mơ màng màng, thấy Bắc Đường Lâm Uyên đang cởi áo choàng rộng của cậu ra.Cậu dừng một chút, rốt cuộc thật sự sinh ra mấy phần say: "Ngươi làm gì a?"

"Dẫn ngươi đi tắm rửa, trên quần áo tất cả đều là mùi rượu, mặc không thoải mái."

"Nga."

Tư Căng nhàn nhạt lên tiếng, không coi ra gì, tùy ý y ôm đi rửa mặt chải đầu một phen, mặc vào áo trong bằng gấm.Chẳng qua phút chốc, lại thấy Bắc Đường Lâm Uyên cầm chút thuốc mỡ thoa ở trên tay.Lật người Tư Căng qua, nhẹ nhàng lôi kéo tiết khố của cậu xuống phía dưới.Đưa thuốc mỡ vào...Trong trong ngoài ngoài, đều tỉ mỉ bôi đều đặn."

Ừm..."

Tư Căng rầu rĩ hừ một tiếng.Có thể cảm thấy thấm lạnh, liền không thêm ngăn cản.Chẳng qua phút chốc, đầu lỗ tai vậy mà đỏ rồi.Môi mỏng hơi hơi tách ra, hơi thở ra khỏi miệng, đều là ấm áp.Động tác Bắc Đường Lâm Uyên dừng lại, cất thuốc.Lúc lại lật người qua, vậy mà thấy đôi mắt mơ mơ màng màng của cậu, chớp vài giọt nước mắt.Bởi vì say rượu, rốt cuộc so với mới vừa bị "Bắt nạt" quá hạn, còn muốn tươi sáng rực rỡ vài phần.Hô hấp của Bắc Đường Lâm Uyên bị kìm hãm, trái tim mới vừa bình tĩnh xuống lần thứ hai không an phận.Y chẳng qua là sợ cậu bị thương, ở y quán bên cạnh thanh lâu mua chút thuốc mà thôi.Bộ dáng này...Không phải là để cho thuốc của y vô ích rồi sao?===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0541: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 23


CHƯƠNG 0541: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 23EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Bắc Đường Lâm Uyên hít sâu một hơi, cúi đầu, khẽ hôn lên môi mỏng đỏ sẫm kia.Mềm.Thấm vài phần mùi rượu.Càng hôn càng say lòng người.Chưa đến phút chốc, Bắc Đường Lâm Uyên phát hiện, Tư Căng vậy mà chủ động ôm cổ y.Hơi hơi ngửa đầu, lại tách môi ra một ít, chủ động thừa nhận nụ hôn này.Nụ hôn thật sâu, còn sẽ bởi vì hơi thở không ổn định, kêu rên ra tiếng.Khóe mắt vốn thì đầy lóng lánh, cũng sẽ trượt xuống một giọt nước mắt.Chiếu vào trong ánh trăng, óng ánh sáng long lanh.Điều này làm cho Bắc Đường Lâm Uyên chịu kích thích lớn.Cùng lúc, lại có chút khiếp sợ ——Vương gia trong ngày thường giết người lấy máu này, uống say lại ngoan ngoãn như thế sao?Bộ dáng như vậy...

Là chỉ có y thấy qua chưa?Nhớ tới điểm này, y buông Tư Căng ra, cúi đầu hỏi: "Căng Căng từng uống say ở trước mặt người bên ngoài sao?"

Lúc hỏi ra vấn đề này, đáy lòng Bắc Đường Lâm Uyên đầy rẫy bất an.Lần trước thấy Tư Căng nghỉ ở phòng thuốc, che dây gấm trước mắt, Bắc Đường Lâm Uyên thì âm thầm làm một vại giấm lớn.Tư Căng là tướng quân, lại là Vương gia.Cả ngày lăn lộn ở trong đống đàn ông.Mỗi ngày trêu chọc như vậy, không có người không có mắt thừa dịp cậu nguy hiểm, chiếm hời của cậu đi?Nhưng Căng Căng là người của y a!Những người đó làm sao xứng, làm sao dám!Cũng may, Tư Căng lắc đầu: "Ta nếu không nguyện ý, không người dám lại gần ta."

"Vậy lần trước thì sao?"

Bắc Đường Lâm Uyên truy cứu đến cùng: "Lần trước ngươi ở phòng thuốc ngủ thiếp đi, ta cầm dây gấm che mắt ngươi lại, cũng hôn ngươi, ngươi cũng không phát hiện..."

"Ha ha ha."

Tư Căng bỗng nhiên trầm thấp cười ra tiếng, ôm thằng nhỏ ngốc ghen tuông đầy người vào trong lòng.Ngón tay khớp xương rõ ràng vuốt ve sợi tóc của y: "Tính cảnh giác của võ tướng rất cao, gió thổi cỏ lay trong vòng một dặm xung quanh, đều không qua mặt ta."

"Ngày đó, chẳng qua là quen thuộc khí tức của ngươi...

Không đề phòng với ngươi mà thôi."

Giọng mơ mơ màng màng mê hoặc vang lên từ đỉnh đầu, trái tim Bắc Đường Lâm Uyên bỗng nhiên bỏ lỡ một nhịp.Khóe môi cong lên, hưng phấn cực kỳ.Mới vừa muốn nói cái gì, thì thấy Tư Căng bỗng nhiên đứng dậy.Rút phi tiêu y giấu ở bên hông, hất tay liền ném ra ngoài cửa sổ.Tiếp theo, một đạo tiếng "Phốc xì" rõ ràng truyền đến.Ngoài cửa sổ sát thủ áo đen rón ra rón rén tới gần kia, lúc này bị cắt cổ, đi đời nhà ma."

Xem đi, ta liền nói tính cảnh giác của võ tướng cao, đi ra ngoài hành sử chức trách ám vệ của ngươi đi, bản vương mệt rồi."

Dứt lời, liền buông Bắc Đường Lâm Uyên ra, lần thứ hai tự mình ngủ."

Tuân lệnh, Vương gia."

Bắc Đường Lâm Uyên đắp kín mền cho Tư Căng, xoay người đi ra ngoài.Vừa lúc gặp phải kiếm của sát thủ đang muốn thông qua cửa sổ không đóng chặt, đâm vào thân thể Tư Căng.Bắc Đường Lâm Uyên phản ứng nhanh chóng, một chân đá vào trên bụng sát thủ kia.Đoạt lấy lợi kiếm, trở tay cắt cổ sát thủ.Thân thủ y nhanh nhẹn, lại rõ ràng phương hướng cụ thể ẩn núp của sát thủ, chẳng qua phút chốc thì chém giết hầu như không còn sát thủ trước hết đi tới bên ngoài phòng Tư Căng.Tứ vương gia là của y, tuyệt đối không thể cho sát thủ bên cạnh nhìn thấy.Một!

Cái!!

Đều!

Không!

Được!Rất nhanh, Ninh Quyết cũng dẫn người giết qua đây, chẳng qua một khắc đồng hồ thì giết hết mười mấy sát thủ, lưu lại ba mươi mấy người sống, nhốt vào hầm giam vương phủ, lập tức thẩm vấn....Đám sát thủ này rất già mồm, Bắc Đường Lâm Uyên làm bạn với Ninh Quyết ngồi một đêm, cực hình lời nói khách sáo đều dùng hết rồi, cũng không thẩm tra ra một nguyên do.Không thể làm gì khác hơn là tạm thời giam giữ, để lại cho Tư Căng tự mình thẩm vấn.Lúc rời khỏi lao ngục tối tăm, Bắc Đường Lâm Uyên vội vàng trở về phòng thay quần áo khác, tắm rửa một phen, loại trừ mùi máu trên người.Lại tự tay nấu một chén canh giải rượu, mới kêu Tư Căng dậy: "Uống một ít đi, say rượu sẽ đau đầu."

Tư Căng ngáp một cái, thì nâng chén uống vào hai ngụm canh, đơn giản dùng chút đồ ăn sáng, liền đi theo Ninh Quyết đi hầm giam.Ninh Quyết nhức đầu thì thào: "Vương gia, người này quả thực không có cách nào khác thẩm tra, bọn họ hình như là người trên giang hồ.

Tiểu Uyên nói nhìn chiêu thức võ công, giống như là phái Hoa Sơn."

"Hỏi bọn họ là ai phái tới, bọn họ cũng không nói, chỉ kêu gào muốn chúng ta thả người, bằng không thì chờ đại sư huynh môn phái tìm tới, nhất định phải cho chúng ta trả giá thật lớn."

"Vương gia, ngài cũng biết, phái Hoa Sơn thuộc về đứng đầu kiếm tông, môn đồ trải rộng vương triều, từng thay Thái tổ hoàng đế chinh chiến, đến Thái tổ hoàng đế còn khâm thưởng thượng phương bảo kiếm, có vật kia trấn, ngay cả Hoàng thượng đều phải tôn kính vài phần, chúng ta không dám thẩm tra quá mức."

Ninh Quyết mới vừa nói xong, thì có một sát thủ cười đắc ý ra tiếng."

Ninh Tư Căng, giang hồ triều đình vốn chính là không can thiệp chuyện của nhau của, ngươi bây giờ bắt chúng tao, chính là phá hư quy củ!

Tao khuyên mày vẫn là mau mau thả người, bằng không thì..."

Tư Căng chuyển con ngươi, nhìn về phía sát thủ nói dai nói dài, vẫy tay với Ninh Quyết: "Bắt hắn ra đây."

Ninh Quyết mở cửa tù ra, thả người đi ra.Tư Căng cũng tiện tay từ trên kệ hình cụ bên tường, cầm một thanh kiếm.Vừa chà lau, vừa không để ý mở miệng: "Nói một chút đi, người nào phái tới."

Sát thủ kia vẫn như cũ không chịu để lộ tí xíu thông tin, tiện hề hề mở miệng: "Không ai phái chúng tao tới, chúng tao chẳng qua là thấy mày năm đó diệt một nhà Bắc Đường, ghi hận trong lòng, kết bạn tới giết..."

Song, vừa mới dứt lời, thì bị Tư Căng vung kiếm chém đứt đầu.Máu tươi thoáng chốc phun ra ngoài, sát thủ kia lời còn chưa dứt, thi thể không đầu thì thẳng tắp nện xuống đất.Cùng lúc đó, sát thủ khác trong tù đều khiếp sợ, hô hấp nối gót ngừng trong nháy mắt.Ninh Tư Căng điên rồi!Ngay cả hoàng đế cũng không dám trực tiếp không có chút nguyên do nào giết người của phái Hoa Sơn, hắn vậy mà..."

Nói dối."

Tư Căng không quản ánh mắt kinh hãi của mọi người, thản nhiên nói: "Ngươi nếu thật là ra mặt cho nhà Bắc Đường, bản vương ngược lại còn khen ngươi một câu nhân nghĩa."

Nhưng, giọng điệu của sát thủ kia giọng điệu, ánh mắt lơ lửng, rõ ràng bị người thu mua ám sát cậu, đang lấy nhà Bắc Đường làm bia đỡ đạn.Tư Căng không nói một lời, cúi đầu, mũi kiếm khiều đầu của sát thủ kia trên mặt đất.Mỉm cười với mọi người trong phòng giam đang ngẩn tò te."

Các vị, nếu tới rồi không bằng làm bạn với bản vương chơi một trò chơi đi."

"Đánh trống truyền đầu người, bản vương để cho người ta đánh trống, tiếng tác longng lại, đầu người này truyền tới trong tay người nào, người đó thì trả lời vấn đề của bản vương."

"Không trả lời tốt, thì lưu đầu mình lại."

"Hơn nữa, đây chỉ là một trò chơi, mấy người đều chết ở trong trò chơi, cũng không ai có thể chỉ trích bản vương ngược đãi."

"Bản vương cảm thấy, cũng không tính là phá hư quy củ của giang hồ và triều đình đi?"

Nói mấy câu hời hợt, mấy người trong tù nghe cả người phát run, tròng mắt đều sắp trừng ra ngoài rồi.Trò chơi?Thần CMN làm trò chơi!Lấy mạng người làm trò chơi, mệt Ninh Tư Căng nghĩ ra được!Tên điên!

Ninh Tư Căng tên điên này!

Là chuẩn bị chơi chết đều ở lao ngục tối tăm này sao?!Trong nháy mắt bọn họ giật mình sững sờ, Ninh Quyết đã dựa theo phân phó của Tư Căng, mở cửa tù ra.Tư Căng thuận tay vứt đầu người đến trong tay một sát thủ.Sát thủ kia lúc này bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch: "Đừng cho ta, ta không muốn chết, đừng cho ta!"

Nói, thì mạnh mẽ kín đáo đưa đầu người cho sát thủ khác.Sát thủ kia cũng bị dọa sợ đến không nhẹ, nhanh chóng lại truyền cho người kế tiếp.Tư Căng lại để cho ám vệ dưới quyền dời cái bàn, mang trà lên, thích ý ngồi xuống.Dặn dò Bắc Đường Lâm Uyên che mắt đánh trống.Ở trong sắc mặt trắng bệch thê thảm của mọi người, chậm rì rì nhấp một ngụm trà.Khóe môi khẽ nhếch, nhàn nhạt mở miệng."

Trò chơi, bắt đầu rồi."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0542: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 24


CHƯƠNG 0542: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 24EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Ra lệnh một tiếng, tiếng trống của Bắc Đường Lâm Uyên vang lên tùng tùng.Ban đầu, có mấy sát thủ không phối hợp, kêu to muốn phản kháng.Ánh mắt Tư Căng hơi thay đổi, hai tay chống ở trên bàn, không để ý hít một tiếng, sâu xa nói, "Có người không tôn trọng quy tắc trò chơi a."

Dứt lời, liền nâng tay bẻ gãy mũi kiếm trong tay mình.Xem như phi tiêu ném đi.Ngay lập tức cắt đứt yết hầu người cầm đầu gây chuyện kia.Một thi thể lần thứ hai ngã xuống, sắc mặt người trong tù trắng không còn chút máu.Tiếng kêu gào bừa bãi ngừng lại, thay vào đó là nhìn như có lý phản bác: "Ninh Tư Căng!

Chúng tao không phải là phạm nhân!

Mày bắt chúng tao lại tra tấn bức cung như vậy, sử dụng hình phạt riêng, chúng tao có thể đi Đại lý tự kiện mày!"

"Bức cung, hình phạt riêng?"

Tư Căng cười nhạt hỏi ngược lại: "Con mắt nào của ngươi thấy bản vương bức cung?"

"Bản vương chẳng qua là mời các ngươi chơi trò chơi, là mấy người không phối hợp, bản vương mới hơi làm phạt cảnh cáo."

Tư Căng nói có lý có cứ, thậm chí còn có chút vô tội: "Bản vương chính là một kiện hình cụ đều không lấy ra a."

Cách làm này, rõ ràng so với tra tấn bức cung càng máu tanh, càng biến thái!Ninh Tư Căng!

Hắn là làm sao làm nói theo lý thường đương nhiên như thế?Mọi người đang nghiến răng, Tư Căng đã mệnh lệnh Bắc Đường Lâm Uyên bắt đầu đánh trống.Tiếng trống tùng tùng giống như búa tạ, một cái gõ ở trong lòng đám sát thủ này, lan truyền sợ hãi đánh thẳng vào linh hồn.Bọn thích khách vốn muốn lợi dụng thân phận đùa giỡn lưu manh một chút, thúc ép Tứ vương phủ thả người.Lại không nghĩ rằng, Vương gia nuông chiều từ bé lớn lên này, so với bọn họ càng lưu manh!

Càng vô lại!Tất cả rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu truyền người.Đầu người đầu tiên dừng ở trong tay một người vạm vỡ.Hắn khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, biết Ninh Tư Căng điên thành thói, chuẩn bị lùi một bước, nói ra người sai khiến để bảo toàn sinh mệnh.Lại không nghĩ rằng, Tư Căng cũng không có hỏi hắn người chủ sự.Mà là mở miệng nói: "Ngươi biết ngày sinh tháng đẻ của bản vương sao?"

Sát thủ:...Đây là vấn đề gì?!Không phải là muốn thẩm tra bọn họ sao?Thật sự coi bọn họ là khỉ trêu đùa chơi à??!Nhưng bất đắc dĩ, người lập ra quy tắc không phải là hắn, chỉ có thể lạnh rung núp rút mở miệng, tỉ mỉ từ trong đầu tìm ngày Tứ vương phủ mở tiệc sinh nhật."

Thời gian hữu hạn, bản vương chỉ đếm tới mười."

Tư Căng lần thứ hai bẻ vỡ một mảnh thân kiếm, ánh mắt kỳ quái: "Một."

"Hai."

"Ba."

"Bốn năm sáu bảy tám chín mười."

Sát thủ cả người chấn động, không nghĩ đến Tư Căng bỗng nhiên tăng nhanh tiến trình.Vốn nghĩ đến của tháng, trong nháy mắt bị sợ hãi phá huỷ đến trống rỗng."

Vương gia ta..."

Một câu nói chưa xong, lần thứ hai bị cắt cổ.Tư Căng lạnh nhạt nói: "Trò chơi tiếp tục, nổi trống."

Ai bảo ngu xuẩn này mới vừa mắng cậu mắng lợi hại như vậy, ngay cả chuyện cậu thích nam phong buồn nôn và tổ tông mười tám đời của cậu đều bị mắng.Đáng đời.Nhịp trống tiếp tục, bọn thích khách hoàn toàn bị Tư Căng làm cho tâm lý không còn.Thậm chí tinh thần tan vỡ, nước mắt nước mũi giàn giụa.Quỳ nói rõ chân tướng với Tư Căng, cầu cậu tha thứ.Này xác thực để cho thẩm vấn thuận lợi rất nhiều.Chẳng qua, Tư Căng không cảm kích.Từ xưa đến nay đều là được làm vua thua làm giặc, nếu lúc này bị nhốt ở trong lồng là cậu.Cậu dám khẳng định, đám cầm thú thấy tiền sáng mắt này sẽ không có chút lưu tình với cậu.Tư Căng kiên trì tiến hành trò chơi đến cuối.Cuối cùng, chỉ để lại một sát thủ nhỏ gầy teo nho nhỏ làm nhân chứng.Muốn kiện người xúi giục ám sát lần này, cha của Tôn Hoành, Tôn Triệu Hộ bộ Thượng thư lên triều đình.Loại chó săn này của Ninh Tư Chấn, lưu lại cũng là tai họa."

Chẳng qua..."

Tư Căng thấp giọng nỉ non: "Hắn nếu là không nghe lời, ở trên triều đình bỗng nhiên phản chiến, làm sao làm đây?"

Bắc Đường Lâm Uyên tựa vào bên tai Tư Căng thầm thì, để cho cậu đuổi mọi người, mới cười nói."

Ta có biện pháp để cho hắn không dám nói dối, chẳng qua, ngươi hôn ta một cái, ta mới nói cho ngươi."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0543: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 25


CHƯƠNG 0543: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 25EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE "Ngươi nói lời vô ích thật nhiều."

Tư Căng xoay người, mượn tay áo rộng che lấp, khẽ hôn gò má y một cái: "Mau nói."

Bắc Đường Lâm Uyên toe toét, từ trong tay áo lấy ra một bình ngọc trắng cỡ lòng bàn tay.Từ bên trong đổ ra một viên thuốc, giải thích: "Đây là bí mật người giang hồ bức cung, loại đan dược này, chỉ cần ăn vào, thì sẽ cách mỗi một canh giờ, bụng giống như dao kéo, đau đớn khó nhịn."

"Hơn nữa, một đan dược chỉ đối ứng một viên thuốc giải, sau khi ép hắn ăn vào, bảo đảm hắn không dám phản bội."

Tư Căng cười cười, lén ôm lấy vạt áo của Bắc Đường Lâm Uyên: "Mấy người giang hồ, đều như thế..."

Lại tựa vào bên tai y nhẹ giọng nói: "Chọc yêu thích sao?"

"Đó cũng không phải."

Bắc Đường Lâm Uyên ngạo kiều nói: "Chỉ có ta chọc ngươi yêu thích."

Cười cợt hai câu, liền nhét thuốc kia vào trong miệng sát thủ nhỏ kia.Làm xong những thứ này, thời gian đã sắp đến buổi trưa.Tư Căng ra cửa, đang cân nhắc bữa trưa ăn cái gì, thì nghe Tiểu Yêu trong thức hải hét thảm một tiếng: [a a a!

Đại nhân, ta phát hiện rồi bí mật!]'Nói.'[Tôn Triệu hắn hắn...

Hắn chính là đại sư huynh kiếm phái Hoa Sơn, bây giờ lấy danh nghĩa đệ tử môn phái vô tội biến mất, trình lên Đại lý tự, bây giờ đến tìm ngài đòi người rồi!][sắp xếp của cốt truyện lúc đầu là...]'Cốt truyện?' Tư Căng cắt đứt Tiểu Yêu, dùng thần thức trả lời: 'Cốt truyện gì?'Tiểu Yêu: [...]Hổ con gãi gãi đầu —— đúng ha, từ lúc đại nhân biết những nguyên chủ của vị diện xuyên nhanh này là những thiên thần qua không tốt đó, ngay cả kịch bản đều chẳng muốn xem rồi.Trực tiếp xem lướt qua cốt truyện ban đầu với thiết lập nhân vật quan trọng của nó, tuyệt đối tinh chuẩn báo thù.Đi kịch bản?

Không tồn tại!Tư Căng dùng thần lực búng đầu hổ con ngã, hỏi: 'Kiểm tra đo lường một chút Tôn Triệu bây giờ đến chỗ nào rồi?'Tiểu Yêu gật đầu, móng vuốt nhỏ đáng yêu sợi râu mép lông của mình, học dáng vẻ của người xưa giả vờ thâm trầm mở miệng.[Hộ bộ Thượng thư Tôn Triệu, hiện mười dặm bên ngoài phủ, đang ngồi xe ngựa đến đây, dự tính trong một khắc đồng hồ thì đến.]Nói xong, chính mình cũng tự rối đến mức toàn thân khó chịu.Lông hổ hơi hơi nổ.'Tốt.' Tư Căng đánh giá tính toán thời gian một chút, vỗ vỗ Bắc Đường Lâm Uyên bên cạnh: "Ngươi đi nói cho Ninh Quyết, để cho hắn mang cuốn ghi sổ bị Hộ Bộ cắt xén quân phí những năm trước đây ra ngoài, bản vương tính toán sổ cái tổng hợp cùng với lão tặc kia."

Bắc Đường Lâm Uyên lĩnh mệnh rời đi, Tư Căng lại trở về gian phòng của mình.Ở trên người làm một đạo thủ thuật che mắt, làm mình vết thương đầy người.Rồi sau đó, lại đổi một thân áo choàng rộng lớn, dùng thần lực che giấu màu môi lúc đầu.Để cho bản thân cả người, thoạt nhìn càng ngày càng yếu đuối.Chống gậy, "khó khăn" đi đến phía sảnh chính....Trong sảnh chính, Tôn Triệu sớm liền mang theo Đại lý tự Khanh chờ.Từ một khắc đi vào Tứ vương phủ kia, sắc mặt vốn thì nghiêm trọng của Tôn Triệu liền càng ngày càng dữ tợn.Ninh Tư Căng này, lừa nhi tử ông t đi dạo Nghênh Quân lâu, đưa Hoành nhi của ông ta vào Đại lý tự, bị một trăm hèo.Hoành nhi của ông ta từ nhỏ nuông chiều từ bé, đâu chịu nổi tủi thân này.Hắn không phải là biết đi đi Đại lý tự cáo trạng sao?Ám vệ trong phủ hắn không phải là lợi hại, có thể bắt được sát thủ ông ta phái đi sao?Được a!Vậy ông ta hôm nay thì dùng danh nghĩa đệ tử phái Hoa Sơn vô tội bị bắt, đưa Ninh Tư Căng vào Đại lý tự!Đại lý tự Khanh rất xa thấy Tư Căng, thì muốn đứng lên đón tiếp.Chưa từng nghĩ, Vương gia bước đi khó khăn kia ở một khắc vượt qua ngưỡng cửa kia, cả thân thể nghiêng về phía trước, mắt nhìn thì muốn bổ nhào trên mặt đất.Đại lý tự Khanh căng thẳng, vội vàng đưa tay đỡ lấy: "Vương gia cẩn thận."

Tư Căng tựa như là đau cực kỳ, hơi hơi thở hổn hển, trên trán đầy tầng mồ hôi mịn.Còn không có đứng vững, thì cầm thật chặt tay Đại lý tự Khanh, vô cùng đau đớn nói: "Ngươi nhưng tính ra rồi, bản vương muốn kiện Tôn Triệu Hộ bộ Thượng thư, phái đệ tử phái Hoa Sơn cố ý ám sát!"

Tôn Triệu:???Đại lý tự Khanh rõ ràng là ông ta tìm tới, Ninh Tư Căng đồ đê tiện này, vậy mà kẻ ác cáo trạng trước!Thám tử đêm qua ông ta phái đi Tứ vương phủ thám thính nói, Ninh Tư Căng cũng không có bị thương sao?Nguyên nhân chính là như vậy, ông ta mới có sức lực mang Đại lý tự Khanh qua đây, ý đồ giấu diếm sự thật, vu hãm Ninh Tư Căng.Nhưng...Người đêm qua rõ ràng hoàn hảo, làm sao bỗng nhiên, bị thương thành như vậy?!===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Cập nhật hôm nay cuối cùng xong rồi, buồn thiu.Cầu quà tặng nhỏ miễn phí các bảo bối, 555~---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0544: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 26


CHƯƠNG 0544: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 26EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Đại lý tự Khanh nghe vậy, vẻ mặt lúc này khẩn trương: "Vương gia nói cái gì?"

Tôn Triệu hôm nay sáng sớm chạy đi nhà hắn, gọi hắn tới.Lòng đầy căm phẫn nói Tứ vương gia vô cớ giam năm mươi đệ tử phái Hoa Sơn, gọi hắn qua đây chủ trì công đạo.Nhưng bây giờ, Vương gia lại bị thương thành như vậy, nói là Tôn Triệu phái người cố ý ám sát.Đại lý tự Khanh nhất thời phán không được đúng sai, liền hít sâu một hơi, quả quyết trước tiên đỡ Tư Căng đến trên ghế ngồi xuống.Vương gia dầu gì cũng là con ruột của đế vương, vô luận như thế nào cũng không thể ở trong tay hắn bị thương.Ngồi ở trên ghế dựa phút chốc, Tư Căng mới thoáng lấy lại hơi thở.Lại lặp lại lời của mới vừa nãy một lần: "Bản vương nói, bản vương muốn kiện Hộ bộ Thượng thư Tôn Triệu, cố ý ám sát."

Ánh mắt Tôn Triệu đổi đổi, vẻ mặt thô tục.Nhưng lại bận tâm thân phận Thân vương của Tư Căng, không dám trực tiếp mắng ra miệng.Mà là đặt tay ở bên môi, ho khẽ một tiếng, nhắc nhở Đại lý tự Khanh.Đại lý tự Khanh quay đầu, nhìn nhìn Tôn Triệu sắc mặt đen trầm một bên, lại hỏi: "Vương gia, nhưng Tôn Thượng thư nói là năm mươi đệ tử phái Hoa Sơn nửa đêm du ngoạn, bị ngài vô cớ giam..."

"Một bên nói bậy!"

Tư Căng cầm lấy chén trà trên bàn, một tay đập vào trên người Tôn Triệu, hắt áo gấm mới làm của ông ta ướt dầm dề, yếu đuối lại đau buồn phẫn nộ tự thuật "Chân tướng sự thật"."

Hôm qua những đệ tử phái Hoa Sơn đó giết ta chưa thành,, bị Ninh Quyết nhốt vào lao ngục tối tăm vương phủ, sau đó bọn họ vậy mà ỷ vào thân phận của mình uy hiếp Ninh Quyết, Ninh Quyết bận tâm uy nghiêm phái Hoa Sơn, thả người ra ngoài."

"Bọn họ lại không biết phân biệt, lại tới ám sát, tổn thương bản vương không nói, còn muốn cướp công đầu ám sát bản vương!"

"Kết quả thì sao?

Hơn mười người bởi vì cướp công đầu liều mạng ngươi chết ta sống, cuối cùng chỉ có một người gầy teo nho nhỏ còn sống..."

Nói, để cho Ninh Quyết và Bắc Đường Lâm Uyên trông coi ở bên ngoài đưa người giam giữ lên.Sát thủ nhỏ kia cả người phát run quỳ xuống, theo bản năng nâng mắt nhìn nhìn Tôn Triệu.Tôn Triệu vừa vỗ vết trà còn đang bốc ra hơi nóng trên quần áo, vừa chuyển con ngươi, liếc mắt nhìn sát thủ nhỏ.Những người này đều là ông ta mang ra ngoài, tính tình ông ta lại rõ ràng cực kỳ.Bọn họ giúp ông ta dọn dẹp mười mấy kẻ thù chính trị trong triều, chấp hành nhiệm vụ không chút nào nương tay.Mặc dù bị bắt, cũng có thể dựa vào thân phận toàn thân trở ra.Làm sao sẽ đột nhiên vì cướp công lao tự giết lẫn nhau.Tôn Triệu nghĩ: Nhất định là Ninh Tư Căng giết người, cố ý nói dối, muốn lưu lại một sát thủ nhỏ này làm giả chứng cứ lật bàn.Nhưng Ninh Tư Căng vẫn là nghĩ quá đơn giản, ông ta chính là đại sư huynh phái Hoa Sơn a!Ông ta nói một câu, đệ tử này còn dám không nghe sao?Tôn Triệu cúi đầu, lấy khẩu hình mệnh lệnh sát thủ nhỏ "Lật đổ Ninh Tư Căng".Sát thủ nhỏ sắc mặt trắng bệch, sớm bị đau đớn giày vò không còn hình dáng.Tuy rằng sau khi thấy Tôn Triệu có ngập ngừng, nhưng hắn càng nghĩ muốn thuốc giải trong tay Bắc Đường Lâm Uyên.Sống không bằng chết, quá khó chống cự!Vì vậy khó khăn từ trên người Tôn Triệu dời mắt, quỳ xuống với Đại lý tự Khanh: "Đại nhân!

Là Tôn Thượng thư cảm thấy Vương gia đưa con trai Tôn Hoành của ông ấy vào Đại lý tự, ghi hận trong lòng, vì vậy phái ta tới ám sát, còn khuyên bảo chúng ta ỷ vào thân phận có thể không kiêng nể gì cả!"

"Cầu xin đại nhân tra cho rõ!"

Lời vừa nói ra, biểu tình trên mặt Tôn Triệu lập tức cứng đờ.Đây coi là cái gì??Tiểu đệ tử ông ta mang ra ngoài, không quan tâm dặn dò của ông ta, quay đầu giúp Ninh Tư Căng nói chuyện!Vừa mở miệng này, ông ta làm sao còn rửa sạch a!Ánh mắt Đại lý tự Khanh lập tức đổi: "Tôn Thượng thư, Tôn Hoành lưu luyến nơi phong nguyệt bị bắt không phải là một lần hai lần rồi, sớm nên bãi quan, là ngươi lần lượt cất nhắc hắn lên.

Bây giờ lại trách đến trên đầu Vương gia?!"

"Vương gia từ trước đến nay trung thực, sao chủ động dẫn nhi tử nguiư đi cái loại địa phương đó?!"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0545: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 27


CHƯƠNG 0545: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 27EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Lúc Đại lý tự Khanh nói chuyện, trong bụng ném khí.Nói cho cùng, trong đáy lòng hắn là hướng về Tư Căng.Hắn trước kia từng ở trên chiến trường được Tư Căng cứu qua, biết Tư Căng tâm tính thẳng thắn, nhất định không biết nói xạo.Mấy năm nay, Tứ vương gia nếu có một chút trái tim hư hỏng, cũng sẽ không bị người có dụng ý xấu, chỉnh thành như vậy.Tôn Triệu không có nhân chứng, cũng không có lấy cớ.Dưới hết đường chối cãi, không thể làm gì khác hơn là trước tiên nhận phạt, bị mang vào Đại lý tự với sát thủ nhỏ.Chưa từng nghĩ lúc gần đi, đụng các ám vệ đang cùng nâng sổ sách đuổi trở về.Sổ sách lưu loát rơi đầy đất, đưa tới chú ý của Đại lý tự Khanh.Tư Căng đúng lúc mở miệng: "Kỳ thực, bản vương còn muốn kiện một chuyện Tôn Triệu cắt xén quân lương, tất cả binh sĩ đại doanh Kinh Giao đều có thể làm chứng, không bằng đi Đại lý tự nói rõ đi."

Tôn Triệu cả kinh, lúc này mới đột nhiên phản ứng kịp.Trưởng quan đại doanh Kinh Giao trước đây là Ninh Tư Chấn, cho nên, ông ta cắt xén quân lương từ trước đến nay không kiêng nể gì cả.Bởi vì có Ninh Tư Chấn quản, đám chân đất đại doanh Kinh Giao kia cũng không dám phản bác.Nhưng bây giờ, đại doanh Kinh Giao đổi chủ rồi.Ninh Tư Căng như hổ thêm cánh, nhất định sẽ đòi lại toàn bộ mấy năm nay mình mất đi!Sắc mặt Tôn Triệu trắng không còn chút máu, sau khi vào tù vội vàng liên hệ Đại lý tự Thiếu khanh, mệnh hắn dời đi tài sản.Thiếu khanh kia là người của ông ta, hành động nhanh chóng, quả quyết chuyển dời tài sản đến trong phủ mình.Đại lý tự Khanh lục soát kiểm tra Tôn phủ, quả nhiên một chút dấu vết cũng không phát hiện.Ngược lại có vẻ Tôn Triệu giống như một thần tử thuần khiết thanh liêm/Chờ Tiểu Yêu kiểm tra đo lường ra vị trí của tài sản kia, Tư Căng lập tức tự mình mang hộ vệ, đi lục soát nhà của Đại lý tự Thiếu khanh.Đồ ăn cây táo, rào cây sung.Thiếu khanh này vốn là một thành viên phó tướng dưới quyền nguyên chủ, năm đó nếu không có nguyên chủ đề cử hắn làm quan, hắn sao hôm nay vinh hoa như thế?Tư Căng sấm rền gió cuốn, ỷ vào hộ vệ dinh phủ Thiếu khanh không nhiều lắm, trực tiếp dọn trống không toàn bộ tiền trong nhà hắn.Chẳng những có của Tôn Triệu, càng có của bản thân Đại lý tự Thiếu khanh.Thiếu khanh khóc gọi muốn cáo trạng, khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại không cho Tư Căng đi.Lại nghe cậu bỗng nhiên tới một câu: "Lần này tổng cộng ở trong phủ ngươi tìm được năm trăm vạn lượng hoàng kim, ba chục triệu lượng bạc ròng, vượt xa bổng lộc mấy năm nay ngươi có được."

"Bản vương nhớ kỹ, tội tham nhũng của vương triều, là một trăm vạn lượng hoàng kim thì đủ mất đầu rồi."

Nói, quay đầu lại cười nhìn Đại lý tự Thiếu khanh sắc mặt tái nhợt.Bỗng nhiên nâng chân đá hắn ra một trượng, lạnh nhạt nói: "Ngươi còn có tâm tư khóc lóc om sòm cùng bản vương, cũng không nhìn một chút, thứ này đủ ngươi chết vài lần!"

Đại lý tự Thiếu khanh bị đạp đến tàn nhẫn rồi, lúc ngã xuống đất bỗng nhiên phun ra một miệng máu già, vội vàng quỳ lên liên tục nói xin lỗi với Tư Căng.Cuối cùng, có Đại lý tự Thiếu khanh làm chứng, Tôn Triệu hoàn toàn lấy tội tham nhũng làm thực tử hình.Tôn Triệu ở trong ngục tử hình tinh thần hoảng hốt, thật vất vả chờ được nhị đệ tử của phái Hoa Sơn, Nam Cung Xương Lê.Nam Cung Xương Lê là con trai của Nam Cung Mật, trong ngày thường thái độ làm người điệu thấp, chỉ vì môn phái làm việc, độc thuật là tuyệt đối đệ nhất thiên hạ.Vừa thấy hắn tới, Tôn Triệu lúc này kích động, ông ta vịn lan can, đôi mắt trông mong khát vọng Nam Cung Xương Lê mang ông ta đi ra ngoài.Nhưng chưa từng nghĩ, Nam Cung Xương Lê thổi một chút bột thuốc trên không trung, trực tiếp muốn tính mạng của ông ta.Tôn Triệu thất khiếu chảy máu, đau đớn té trên mặt đất, không thể tin tưởng nhìn Nam Cung Xương Lê.Nghe hắn chậm rì rì, cười tủm tỉm của mở miệng: "Sư phụ nói rồi, môn phái không nuôi tội phạm, cho nên ngươi nhất định phải chết."

"Nhưng Ninh Tư Căng tổn thương đệ tử phái chúng ta, tính mạng của hắn, ta nhất định sẽ ở mấy tháng sau trên tiệc nữ hoàng Tây Dương tới lấy."

"Cho nên sư huynh, lên đường bình an đi."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0546: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 28


CHƯƠNG 0546: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 28EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Tư Căng sau khi đoạt quân lương về, chuyện này liền đi đến hồi kết.Ninh Tư Chấn dưỡng thương ở giường.Nam Cung Liễu Nhi cấm túc ở nhà.Nam Cung Mật cũng không dám có hành vi vượt phép tắc gì.Tư Căng được thời gian trống, liền bắt đầu nhân cơ hội thu hồi binh quyền nguyên chủ rải rác đi ra ngoài.Những tướng quân kia đều từng ở trên chiến trường lâm trận bỏ chạy, hãm hại nguyên chủ bằng với bất nghĩa, với giang sơn khôn màng.Bây giờ, lại dựa vào nịnh bợ Ninh Tư Chấn, làm tướng lĩnh uy chấn một phương.Bọn họ không xứng.Tư Căng kế sách liên tiếp, đến trước lễ mừng năm mới, đã kéo tám tướng quân nhị phẩm và ba tướng quân nhất phẩm xuống ngựa, cũng đề cử ứng cử viên mới.Cách gần, thậm chí tự mình đi pháp trường, nhìn dáng vẻ bọn họ đau đớn thét chói tai.Coi như giải trí lúc buồn chán.Nhưng cuộc sống thuận lợi cũng có phiền não nhỏ.Thỉnh thoảng, ám vệ Bắc Đường đi theo bảo vệ đánh xe không tốt.Trái lại thừa dịp bóng đêm, dừng xe ngựa ở bên con đường nhỏ hoang vu.Đóng cửa xe, đem cậu...Bắc Đường Lâm Uyên thường thấy dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, bày mưu nghĩ kế của Tư Căng.Thời gian lâu dài, đáy lòng liền không thể ức chế sinh ra vài phần ham muốn hơn thua gần như cố chấp.Y mỗi lần đều kéo áo choàng của Tư Căng, mình không động.Y thích nhìn dáng vẻ Tư Căng ôm y, môi mỏng lẩm bẩm, hai mắt rưng rưng.Đặc biệt mê người.Tư Căng giận y điểm này, mỗi lần cũng sẽ nắm nát áo quần của y, tỏ vẻ trả thù.Thời gian liền như vậy, ngày qua ngày, thích ý trải qua.Ngày hai mươi ba tháng Chạp, tuyết lớn.Dựa theo lệ cũ của vương triều, mọi người cũng biết tặng kẹo cho người thân bạn tốt, báo hiệu năm sau ngọt ngào mỹ mãn.(riêng thiết lập: Nếu như có giống nhau, chỉ do trùng hợp.)Ninh Tư Chấn mắt nhìn thế lực bản thân mình thật vất vả phát triển, không quá nửa năm, liền bị Tư Căng tổn hại hơn phân nửa, hận đến nghiến răng nghiến lợi.Vết thương trên người vừa tốt, liền mang theo kẹo đi phủ Thừa tướng, thương lượng kế hoạch diệt trừ Tư Căng với một nhà nhạc phụ tương lai của hắn....Tứ vương phủ.Tư Căng cũng để cho Ninh Quyết mua thật nhiều kẹo trở về.Tuy rằng kẹo nhân gian không có ngon miệng bằng kẹo của trung tâm thương mại hệ thống, nhưng đối với một người thèm ngọt tới nói, thoáng cái mua nhiều như thế, cũng đủ để cho người ta mừng rỡ.Bản thân Tư Căng để lại hơn phân nửa, nhịn đau phân ra một ít, chuẩn bị đưa đi cho các binh lính đại doanh Kinh Giao.Cậu mặc một kiện áo trắng, khoác áo choàng đỏ tươi.Tóc đen như mực quan bạch ngọc buộc lên thật cao, phối hợp mặt không thấy già, càng nhiều vài phần thiếu niên tinh thần phấn chấn.Một đôi tay từ phía sau nhẹ nhàng vòng ở eo cậu, vang lên thanh âm ghen tuông mười phần: "Vương gia ăn mặc đẹp mắt như thế, là muốn đi đâu a?"

"Dù sao không phải đi gặp ngươi."

Mấy ngày nay, độc của Tư Căng đã hoàn toàn thanh lọc.Trên người sức lực khôi phục, thâu đêm suốt sáng vui đùa ầm ĩ cũng là chuyện thường."

Không phải là gặp ta a?"

Bắc Đường Lâm Uyên tức giận bĩu môi: "Vậy ngươi nhưng thì bảy ngày không gặp được ta rồi, sẽ không nhớ sao?"

"Ngươi muốn đi rồi?"

"Ừm."

Bắc Đường Lâm Uyên gật đầu, ôm tay cậu nắm thật chặt, khá có vài phần không muốn.

"Ta là đệ tử phái Tung Sơn, chưởng môn phái Tung Sơn dạy ta võ nghệ, nuôi ta trưởng thành, ta vẫn phải trở về môn phái xem xem."

"Hơn nữa, ông ấy nhiều năm trước nhận ta làm nghĩa tử, ông ấy là minh chủ võ lâm, ta chính là thiếu chủ, thân thể ông ấy không tốt, không thể đi đến hoàng cung tham gia lễ đón chào nữ hoàng Tây Dương tới triều, ta phải thay mặt ông ấy đi."

"Cho nên vừa đi, thì đến giao thừa gặp lại."

Nói, Bắc Đường Lâm Uyên lại hôn nhẹ Tư Căng vài cái: "Cho nên tối nay đừng đi đại doanh Kinh Giao rồi, tạm biệt ta thật tốt được, không?

Hử?Ba chữ cuối cùng này, Bắc Đường Lâm Uyên cắn rất nặng.Tư Căng chỉ cần hơi chút suy nghĩ tìm tòi, thì có thể hiểu rõ ý tứ y tạm biệt.Nhưng...===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom