Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)

Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0547: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 29


CHƯƠNG 0547: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 29EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE "Nhưng ta ngày mai còn có việc."

Tư Căng nắm chặt cổ áo y, hơi hơi nhón chân, tựa vào bên môi y.Nhẹ nhàng thổi một hơi thở, nỉ non lên tiếng: "Ngày mai ta đến trong nhà bạn đồng sự nhìn xem, muốn làm hoàng đế, dù sao cũng phải làm tốt quan hệ với một ít đại thần, không xuống được giường nhỏ mà nói..."

Nói, đưa tay vuốt ve eo Bắc Đường Lâm Uyên: "Không quá thích hợp."

Động tác Bắc Đường Lâm Uyên dừng một chút, bị hai động tác trêu chọc của cậu làm cho hô hấp dồn dập, thiếu chút nữa ngay cả khí đều không biết thở.Ôm người lên, hai bước đặt ở trên bàn sách, hai mắt hơi hơi chớp ánh sáng: "Ngươi bộ dáng này, nhưng không giống như là muốn cự tuyệt ta."

"Bây giờ trời mới vừa tối."

Tư Căng ôm chặt nhóc sói nhỏ trước mặt sói: "Cho ngươi hai canh giờ, ta phải đuổi kịp trước giờ tý đi Kinh Giao...

Ưm..."* giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng)Lời còn chưa dứt, môi bị chặn.Bàn sách có chút lắc lư.Đung đưa rối loạn tấu chương, cũng nhiễu loạn lòng của hai người.......Nói là hai canh giờ, thực tế còn cần tắm rửa thay y phục một lần nữa.Ám vệ nhỏ không dám trễ nải đại sự đưa kẹo của chủ nhân, không thể làm gì khác hơn là ủy ủy khuất khuất hầu hạ Tư Căng thay xong quần áo, cố ý che vết tích trên cổ cậu.Không yên lòng từng lần một dặn dò: "Nhớ kỹ trễ nữa cũng phải trở về vương phủ, không thể ở bên ngoài ban đêm."

Tư Căng: "Biết."

"Còn có không cho phép uống rượu, một giọt rượu cũng không thể dính, không thể ở bên ngoài uống say."

Tư Căng: "Biết rồi."

"Nếu là có người mời ngươi đi tiểu quan quán, không cho phép đi, là phải bị bắt vào Đại lý tự."

Tư Căng: "...

Biết."

"Còn có...

Nga nga nga, ngươi làm sao đánh ta?"

Bắc Đường Lâm Uyên bị ném ra khỏi phòng, lại không yên lòng dặn dò Ninh Quyết nửa ngày, mới lưu luyến không rời rời khỏi.Rõ ràng thì bảy ngày a, trước đây y cũng không coi ra gì mà.Bây giờ làm sao thì cảm thấy gian nan như thế chứ.Chẳng qua không sợ, một năm cuối cùng rồi.Y sang năm thì trở thành hai mươi tuổi lễ đội mũ trưởng thành rồi, liền có thể đến tìm Căng Căng cầu hôn, ngày sau, liền có thể mang cậu ấy cùng nhau ăn tết rồi.Sau khi Bắc Đường Lâm Uyên đi, Tư Căng để cho Tiểu Yêu mở che đậy cảm giác đau, tinh thần sảng khoái đi đại doanh Kinh Giao.Lễ mừng năm mới vẫn luôn bận rộn nhiều ngày, đi dạo các nơi, rất nhanh liền đến giao thừa.Lão hoàng đế là một người trọng tình nghĩa, đến đêm trước tết, tất nhiên kêu hoàng hậu, sủng phi cùng con trai con gái cùng đi hoàng cung ăn bữa cơm đoàn viên.Vị trí gần hoàng đế, vốn vẫn luôn là đại Hoàng tử ngồi.Bây giờ đại Hoàng tử đi rồi, vị trí này thì biến thành của nhị Hoàng tử Ninh Tư Chấn.Ban đầu vị trí thái tử, mỗi khi đã đến lễ mừng năm mới cũng sẽ bị hắn chiếm, để cho hắn có một loại ảo giác làm thái tử.Đây là thời khắc chói lọi nhất của Ninh Tư Chấn, hắn vẫn luôn cho rằng quang vinh.Nhưng lần này vị trí kia, lại ngồi một em bé năm tuổi.Đó là đích tử của đại Hoàng tử, ứng cử viên hoàng đế lão hoàng đế từng hướng vào nhất —— Ninh Long Hi.Long Hi, có hi vọng thừa kế chân long đế vương, tên thật tốt.Nhưng thì tính là cho dù tốt đó cũng là một đứa nhỏ cách thế hệ, không có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế.Hắn tiến lên hai bước, thừa dịp bốn phía ít người, nâng tay đẩy đứa bé thật vất vả leo lên băng ghế kia, lạnh lùng răn dạy: "Ngồi phía sau đi, theo như quy củ ngồi vào phía sau thập bát hoàng thúc của ngươi."

Ninh Long Hi tỉnh tỉnh mê mê nâng đầu, cuối cùng, mất mát gật đầuMẫu phi bé khó sinh mà chết, phụ hoàng lại đi sớm, người nhà còn dư lại duy nhất bây giờ chỉ có hoàng đế gia gia.Vốn là muốn cách hoàng đế gia gia gần một ít, bây giờ...Đang đi ra ngoài, bé con lần thứ hai bị túm lên.Tư Căng đi vào trong điện, ôm người vào trong lòng: "Hi Nhi đi chỗ nào a?

Đừng để ngã, tới, cùng ngồi với tứ hoàng thúc."

Đứa nhỏ nho nhỏ nháy mắt to ngưng mắt nhìn Tư Căng.Tay mập ú niết cổ áo của Tư Căng, mím môi gật đầu, nước mắt bị đè nén sắp tràn mi.Rất kiên cường, trách không được là người thừa kế ngôi vị hoàng đế hoàng đế hướng vào nhất đấy.Ninh Tư Chấn liếc mắt nhìn Tư Căng, ngồi xuống, lạnh lùng châm chọc: "Giả bộ cái gì chứ, ngươi chẳng qua hâm mộ vị trí này của ta, nhưng Ninh Tư Căng, ngươi nhớ kỹ, ta là lão nhị, ngươi chỉ là một lão tứ.

Ta nếu không chết, ngươi vĩnh viễn đều không ngồi tới chỗ này!"

Dứt lời, lại cong lên một tia ý cười thâm độc ——Hắn và Nam Cung gia vạch kế hoạch lâu như thế, hôm nay nhất định có thể để cho Ninh Tư Căng, chết ở hoàng cung!Đang nghĩ ngợi, lão hoàng đế đi đến, mắt nhìn Ninh Tư Chấn đối diện Tư Căng, dứt khoát mở miệng hỏi: "Hai người các con tới đây sớm thế a, trò chuyện cái gì đấy?"

Ninh Tư Chấn vội vàng đổi khuôn mặt tươi cười, mới vừa muốn giải thích với lão hoàng đế, thì thấy Ninh Long Hi trong lòng Tư Căng khóc lên, chỉ Ninh Tư Chấn hô to lên tiếng."

Hu hu hu, hoàng gia gia, nhị hoàng thúc bắt nạt con, bóp đỏ cả tay con rồi!"

"Hu hu o ·()o · "Lão hoàng đế quý trọng cháu trai nhỏ này nhất, nghe vậy, sắc mặt lúc này trầm xuống.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0548: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 30


CHƯƠNG 0548: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 30EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Cùng lúc đó, khuôn mặt tươi cười Ninh Tư Chấn còn không có bày xong còn cứng đờ, sắc mặt vốn thì không đẹp lấy tốc độ cực nhanh không còn chút máu.Nhãi con này, giống với thằng cha phế vật kia của nó vậy, cái gì đều học không giỏi, chỉ biết vu hãm người!Hắn lúc nào nhéo tay nó chứ?"

Phụ hoàng!"

Ninh Tư Chấn vội vàng gọi một tiếng, cố gắng làm sáng tỏ: "Hài nhi không có, không tin ngài kiểm tra tay Ninh Long Hi một chút, nhất định là hoàn hảo không tổn hao gì!"

Mắt nhìn hoàng đế gia gia muốn đi tới, Ninh Long Hi vội vàng mượn thân thể che lấp, lắc lắc tay nhỏ bé mũm mĩm ở trước mặt Tư Căng, nháy mắt ra hiệu với cậu, tính toán xin cậu giúp đỡ.Tư Căng nở nụ cười, len lén nắm chặt tay bé, hơi dùng một chút lực.Một dấu đỏ tươi lúc này xuất hiện nơi cổ tay.Ninh Long Hi vội vàng giơ cổ tay lên trước mặt hoàng đế, khóc chít chít."

Hoàng gia gia, Hi Nhi không có nói xạo, ngài xem..."

Hoàng đế sắc mặt kém hơn, ánh mắt nhìn về phía Ninh Tư Chấn gần như giận dữ.Màu máu trên mặt Ninh Tư Chấn đã tan hết, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm tay Ninh Long Hi.Đây là chuyện làm sao?Hắn rõ ràng không có động chạm a!Đứa nhỏ lớn một chút như thế, trên tay tại sao sẽ bỗng nhiên xuất hiện một vết đỏ như thế?Này nhất định là hãm hại!Là Ninh Tư Căng chủ mưu hãm hại!"

Phụ hoàng, việc này tuyệt đối không phải là nhi thần làm, nhất định là Ninh Tư Căng hắn mang Ninh Long Hi..."

Song, một câu nói còn chưa dứt lời, thì bị hoàng đế trầm mặt cắt đứt: "Ninh!

Tư!

Chấn!

Ý của con là nói trẫm, thấy không rõ vết thương trên tay Hi Nhi.

Hay là nói Hi Nhi một đứa nhỏ năm tuổi tâm tư không thuần khiết, cố ý nói xấu ngươi?"

"Phụ hoàng..."

"Hôm nay giao thừa, trẫm không muốn phạt con, ngày mai tự mình đi Thận Hình Ty nhận ba trăm hèo!"

Lại là ba trăm hèo??!Hắn lần trước bị đánh vết thương nhưng vừa tốt a!Ninh Tư Chấn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trong nháy mắt không có tâm tình tốt ngồi ở trên vị thái tử dùng bữa.Nhìn Tư Căng ôm đứa nhỏ ngồi xuống ở đối diện mình, hận đến trực tiếp nghiến răng!Được a, Ninh Tư Căng, ngươi bản lĩnh!Trước hết để cho ngươi lại nhảy nhót một chút, lưu lại một chút, ngươi chờ coi!Chưa đến phút chốc, người tới đông đủ, thức ăn cũng đã bưng lên.Nhìn thức ăn có độc đặt ở trước mặt Tư Căng.Ninh Tư Chấn thiếu chút nữa vui sướng cười lên tiếng.Hắn mấy ngày trước đây tốn số tiền lớn mua chuộc đầu bếp Ngự Thiện phòng, để cho hắn hạ độc ở trong thức ăn Ninh Tư Căng.Độc này chính là Nam Cung Xương Lê phối, người bình thường căn bản nhìn không ra mánh khóe.Mặc dù là thái y tới kiểm tra, cũng tối đa kiểm tra ra ngộ độc thức ăn, không bắt được bất kỳ dấu hiệu hạ độc.Chỉ cần Ninh Tư Căng phế vật kia ăn một miếng, hắn thì hoàn toàn mất mạng!Ninh Tư Chấn chăm chú nhìn Tư Căng, thấy Ninh Long Hi cầm đũa lên đi gắp thức ăn, lại cao hứng một tầng.Vừa lúc, cũng giết chết nhãi con nói năng bậy bạ này, toàn bộ hoàng thất, thì không ai tranh ngôi vị hoàng đế với hắn rồi.

Khóe môi Ninh Tư Chấn cong lên, đang mở cờ trong bụng.Đã thấy đối diện Tư Căng rũ mắt xuống, đơn giản nhìn lướt qua thức ăn trước mặt.Quả quyết ngăn cản tay cầm đũa của Ninh Long Hi, thừa dịp cung nhân đưa cơm còn chưa đi, thuận tay gọi người trở về, nhìn như vô tình nói."

Những gân chân hươu a, canh thịt bò a, bản vương đều không thích, quá ngấy rồi, đưa cho nhị hoàng huynh đối diện đi."

Bữa tiệc giao thừa, tặng đồ ăn cho nhau là chuyện thường.Cung nhân không có suy nghĩ nhiều, liền đặt toàn bộ thức ăn của Tư Căng tới trước mặt Ninh Tư Chấn.

Ninh Tư Chấn lần thứ hai mắt choáng váng.Đây là tình huống gì?

Ván cờ hắn bố trí tỉ mỉ năm sáu ngày, thì bị một động tác dễ dàng như thế của Ninh Tư Căng làm hỏng rồi?Tay phải vịn mép bàn nổi gân xanh, hận không thể xé người khuôn mặt tươi cười trước mặt.Tư Căng nhàn nhạt nhìn hắn, bỗng nhiên ham muốn làm ác dâng lên.Đồng dạng đem tay đặt ở dưới mép bàn, lan ra một đạo thần lực, trực tiếp đâm rách ngón tay Ninh Tư Chấn.Tay đứt ruột xót, đau nhức trong nháy mắt kéo tới."

A a a ——" Ninh Tư Chấn kêu to một tiếng, mất nghi đứng lên từ chỗ ngồi, nâng tay chảy máu của mình lên tức giận khiển trách Tư Căng: "Ninh Tư Căng, ngươi dùng ám khí gì đâm ta?"

"Nhị hoàng huynh thế nào nói ra lời này a."

Tư Căng vẻ mặt "Đơn thuần", nâng hai tay trống không lên: "Trong tay ta nhưng cái gì cũng không có a."

Nói xong, còn ôm đứa nhỏ, vô tội bĩu môi: "Nhị hoàng huynh sẽ không phải là nhìn ta ôm Hi Nhi, bất mãn với hai người chúng ta, cố ý trả thù đi?"===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:A a a, ngượng ngùng các bảo bối, hôm nay đang chạy một bài tập cuối cùng, ba chương thiếu ngày mai bổ sung.Yêu các bạn ui ()---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0549: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 31


CHƯƠNG 0549: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 31EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE "Đúng vậy, hoàng gia gia, tứ hoàng thúc rõ ràng cái gì đều không cầm, còn đưa đồ tốt cho nhị hoàng thúc, nhị hoàng thúc không việc gì lại kiếm chuyện, thiệt sự đáng ghét!"

"Hừ (▼ 皿 ▼#)"Ninh Long Hi hai tay chống nạnh, quai hàm giận đến phình ra.Bé nhớ kỹ, phụ vương trước đây quan hệ với tứ hoàng thúc tốt nhất, thời thơ ấu bình thường kể sự tích chinh chiến sa trường, anh dũng lui địch của tứ hoàng thúc với Bé.Sau khi phụ vương đi, hoàng gia gia mỗi ngày phải xử lý hàng ngàn chính sự không để ý tới bé, liền chỉ có tứ hoàng thúc bình thường tặng đồ tới vương phủ cho bé.Bé thích tứ hoàng thúc nhất, tuyệt đối không thể để cho thúc ấy bị người xấu bắt nạt!Khóe môi Tư Căng cong cong, đứng dậy đặt Ninh Long Hi ở trên chỗ ngồi, thản nhiên nói: "Ta chẳng qua là thuận tay chiếu cố đứa nhỏ một chút, nhị hoàng huynh nếu là nhìn ta không vừa mắt, ta đi là được."

"Hà tất hô lớn gọi nhỏ như vậy, quấy rầy tiệc rượu đoàn viên của phụ hoàng."

Dứt lời, liền xoay người, bước ra ngoài cửa.Nghe lời này, Ninh Tư Chấn sắp giận nổ rồi.Hắn, quấy, rầy, tiệc, đoàn, viên?!Hắn rõ ràng cái gì chưa từng làm, là hai đồ đê tiện một lớn một nhỏ này, chung tay bắt nạt hắn!Đm!

Sớm muộn giết chết mấy người!Mặt Ninh Tư Chấn tràn đầy hận ý, rít gào dưới đáy lòng.Nhưng, còn không có rít gào xong, thì nghe lão hoàng đế "Leng keng" một tiếng, buông đũa xuống, đầy mặt không vui."

Hôm nay là ngày đoàn viên cả nhà, có vài người nếu như là không nguyện ý ăn, có thể lăn, trẫm không ép ở lại!"

Ninh Tư Chấn hơi ngẩn ra, nhìn Tư Căng đi về phía ngoài cửa, tâm trạng trong nháy mắt tốt lên.Ninh Tư Căng ngu xuẩn này, cũng không nhìn một chút đây là trường hợp gì, nói rời khỏi thì rời khỏi, đáng đời thừa nhận lửa giận của phụ hoàng.Nghĩ như thế, Ninh Tư Chấn vội vàng cúi đầu, bày ra một khuôn mặt tươi cười, vui vẻ thay Tư Căng "Biện hộ": "Phụ hoàng bớt giận, tứ đệ hắn thì lớn không hiểu chuyện, hài nhi quay đầu lại..."

"Trẫm nói là con, liên quan gì đến Căng Nhi?"

Nụ cười của Ninh Tư Chấn cứng ở trên mặt, nội tâm phức tạp không lời nào có thể diễn tả được.Nhưng vì hoàng đế ở đây, vẫn là cố hết sức duy trì khuôn mặt tươi cười khó coi đến mức tận cùng, mời Tư Căng trở về.Tư Căng cười tủm tỉm ngồi xuống, lần thứ hai ôm lấy Ninh Long Hi: "Nhị hoàng huynh thực sự là khoan hồng độ lượng a, không bằng đồ ăn bản vương cho huynh, cũng nếm thử mấy ngụm?"

Đm!Nếm cái gì nếm, thức ăn này có cái gì khác với độc dược xuyên tràng?Hắn tại sao phải nếm?Ninh Tư Chấn cố nén khuất nhục, vì mạng sống, nghiến răng hành lễ: "Phụ hoàng, nếu ngài ngại nhi thần vướng bận, nhi thần liền cáo lui trước, không quấy rầy nhã hứng của mọi người!"

Dứt lời, liền phất tay áo rời khỏi.Tư Căng lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, ở lúc hắn vượt qua ngưỡng cửa, một đạo thần lực lần thứ hai đưa ra.Làm hại Ninh Tư Chấn trực tiếp nằm xuống, té đến như chó gặm bùn.Chọc cho mấy tần phi lén lút cười cười.Ninh Long Hi cũng vui vẻ muốn nở hoa, vỗ tay nhỏ bé mũm mỉm, lại để cho cung nhân lên chút thức ăn mới làm.Chỉ cảm thấy không có Ninh Tư Chấn rì rầm kêu loạn, bữa cơm này ăn đến đặc biệt thơm.....Tiệc đoàn viên mỗi năm một lần, vốn là thời khắc Ninh Tư Chấn hừng hực khí thế nhất, chọc người hâm mộ.Hôm nay, lại là mất hết mặt mũi.Ninh Tư Chấn giận không nhẹ, sau khi trở về liền lập tức nói tin tức Tư Căng không đụng thức ăn có độc cho Nam Cung Xương Lê.Nam Cung Xương Lê không nghĩ đến Tư Căng phản ứng sắc bén như vậy, không khỏi hơi hơi khiếp sợ, lại cũng không để nhạc đệm nhỏ ấy ở trong lòng.Bình tĩnh pha một ly trà, cười nói: "Nhị vương gia khẩn trương cái gì?

Tử cục chân chính sắp xếp cho Ninh Tư Căng ở trên tiệc đón chào nữ hoàng Tây Dương ngày mai."

"Ta đã để cho người phủ nội vụ, động tay chân trên quà năm mới Ninh Tư Căng đưa cho nữ hoàng Tây Dương."

"Phàm là chọc nữ hoàng Tây Dương không vui, mặc dù Hoàng thượng muốn đảm bảo hắn, cũng khó lòng."

"Ngươi hà tất lâm thời tức giận, tới, uống một ngụm trà để bình tĩnh lại đi."

"Ta còn chờ ngươi làm hoàng đế, muội muội ta làm hoàng hậu, ta là quốc cữu đấy."

Nói, liền đưa cho Ninh Tư Chấn một chén trà nhỏ.Ninh Tư Chấn lúc này mới yên tâm, nhận lấy chén trà, tàn bạo đáp ứng: "Tốt, ta đã bắt đầu chờ mong ngày mai rồi."...Tứ vương phủ.Sau khi dùng xong tiệc đoàn viên, Tư Căng đón giao thừa với Hoàng tử Vương phi khác ở hoàng cung đến giờ tý mới trở về.* giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng)Trong lòng là Ninh Long Hi giống gấu túi vậy, ôm cậu không chịu buông tay.Thanh âm non nớt đáng yêu mang vài phần tủi thân: "Lễ mừng năm mới, đại vương phủ chỉ có Hi Nhi một người, quá lạnh lẽo buồn tẻ rồi, Hi Nhi muốn với tứ hoàng thúc."

Tư Căng không có biện pháp, liền đặt đứa nhỏ ở bên gối mình.Sau khi tắm rửa, mặc cho Ninh Long Hi ôm cánh tay của mình ngủ.Đêm sáng trong, ngay cả ngôi sao đều bị ánh trăng che ánh sáng rực rỡ.Giữa mơ mơ màng màng, Tư Căng cảm thấy có người lẻn vào gian phòng của mình.Ôm đứa nhỏ ngủ say bên cạnh cậu đi.Chỉ chốc lát sau, lại tự mình nằm ở bên cạnh cậu.Đại nghịch bất đạo lại thuần thục, vòng ở eo cậu.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0550: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 32


CHƯƠNG 0550: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 32EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Tư Căng giật giật, không thoát khỏi, dứt khoát mở miệng hỏi: "Đứa nhỏ bị ngươi đặt chỗ nào rồi?"

"Tứ hoàng thúc nói cái gì, Hi Nhi nghe không hiểu."

Bắc Đường Lâm Uyên tựa vào bên tai Tư Căng.Tiếng nói trầm thấp, mang chút mệt nhọc lặn lội đường xa, nghe có chút nghẹn, lại là ghen tuông mười phần, cắn cắn lỗ tai cậu.Đầu lỗ tai rất lâu không bị người chạm qua có chút mẫn cảm.Tư Căng hơi hơi run lên một chút, cảm thấy hết sức buồn cười: "Ngươi năm nay tuổi mụ hai mươi rồi đi?

Làm sao còn ăn giấm của một đứa nhỏ."

"Ngươi lừa ta."

Bắc Đường Lâm Uyên bĩu môi: "Bảy ngày không gặp ta, bên gối liền đổi một người, nếu ngươi yêu thích Ninh Long Hi như vậy, vậy ta thì đổi tên gọi Ninh Long Hi tốt rồi, như vậy ngươi thì vẫn yêu thích ta."

"Ngụy biện."

Tư Căng bị y chọc cười rồi, đang muốn đẩy người một thân phong trần ra, thúc giục y đi tắm.Thì thấy Bắc Đường Lâm Uyên nghiêng người, che phủ phía trên cậu.Cúi đầu, gần như tham lam ngậm cánh môi cậu."

Căng Căng, ta rất nhớ ngươi."

Y vừa hôn, vừa mơ hồ không rõ nỉ non: "Ta ở phái Tung Sơn mỗi ngày đều nhớ ngươi, nhớ đến kiếm cũng luyện không tốt, cơm cũng ăn không vô, còn bị các sư huynh đệ cười nhạo."

Thiếu niên cao to theo lý thường đương nhiên trêu đùa vô lại.Rốt cuộc thật giống là một con sói chó lớn, vẫy đuôi cầu ôm ôm với chủ nhân.Lúc mới gặp gỡ, bởi vì vài câu đùa giỡn Tư Căng nói, còn có vài phần ngượng ngùng.Ở chung lâu rồi, liền càng ngày càng lộ ra nguyên hình.Khỏi cần phút chốc, thì gặm môi chủ nhân thành màu đỏ tươi.Nhưng, sói chó "đói" mấy ngày vẫn như cũ không chịu bỏ qua, cười tủm tỉm hỏi: "Căng Căng, gần nhất cơm ăn không tốt sao?

Màu môi sao nhạt như vậy?"

"Ta vì ngươi lại nhuộm đỏ một ít, có được hay không?"

"Ngươi...

Ưm..."

Tư Căng mới vừa muốn phản bác một câu, môi lại bị chặn.Sói con đáng ghét này, càng ngày càng làm càn.Là cậu cưng chiều y đến hồ đồ sao?Dứt khoát lên tiếng, cắn đứt môi Bắc Đường Lâm Uyên, mới cuối cùng đổi lấy một lần cơ hội thở dốc: "Bảo ngươi đi tắm rửa, trên người đều là đất, làm hại ta còn phải lại tắm rửa một lần."

Bắc Đường Lâm Uyên lau đi máu nơi khóe môi, vui mừng đề nghị: "Không bằng cùng nhau đi?"...Hai người ở bể tắm nước nóng ồn ào một trận.Trời chưa tảng sáng, Bắc Đường Lâm Uyên liền nắm chặt thời gian rời khỏi.Y đại biểu thế lực giang hồ tới triều, là có người sắp xếp dịch quán riêng biệt.Chẳng qua là y nhớ Tư Căng cực kỳ, đánh ngất thị vệ đóng giữ bên ngoài dịch quán, len lén đi Tứ vương phủ.Sáng sớm ngày mai còn phải đón chào nữ hoàng Tây Dương, cũng không thể để cho người ta phát hiện, y không thấy đâu.Sau khi Bắc Đường Lâm Uyên đi, Tư Căng trực tiếp đứng dậy đi phòng phụ ôm Ninh Long Hi trở về.Tiểu Yêu nghi hoặc mở to hai mắt nhìn: [đại nhân, một hồi còn muốn đi nghênh đón nữ hoàng Tây Dương đấy, ngài không cần che đậy cảm giác đau sao?]Tư Căng dùng thần lực gõ gõ đầu hổ: 'Chưa đến một canh giờ, hai tiếng mấy, coi thường người nào đấy?'Tiểu Yêu: [(◎o◎)][đại nhân càng ngày càng lị hại á!]Tư Căng đưa Ninh Long Hi về Đại Vương phủ, liền trực tiếp đi hoàng cung.Nữ hoàng Tây Dương đúng giờ mang theo quà tới triều, một thân váy lễ phục màu trắng thuần, do hơn vạn kỵ sĩ mặc áo giáp, cầm binh khí hộ tống.Cả triều văn võ, đều là có mặt đón chào.Phân đoạn tặng quà năm mới rất nhanh đến, Ninh Tư Chấn làm Hoàng tử lớn nhất, đầu tiên đưa ra một bộ bức tranh cẩm tú giang sơn vạn người thêu.Ung dung đại khí, nhận được một câu "Very good" Của nữ hoàng.Rồi sau đó, Tam Hoàng tử tặng một pho tượng Quan Thế Âm thân vàng giống như nữ hoàng, liền đến Tư Căng.Tư Căng vốn chuẩn bị là một bộ tranh chữ, tìm hai vị danh gia thư pháp đương thời, viết xuống hai câu thơ chúc mừng.Sau khi mở ra, lại nghiễm nhiên thành một tấm giấy trắng cái gì cũng không có.Cả triều văn võ sắc mặt trắng nhợt, tức khắc nín thở.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0559: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 33


CHƯƠNG 0559: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 33EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Đây là chuyện làm sao?Tặng giấy trắng làm quà năm mới cho nữ hoàng Tây Dương, đây không phải là vừa để cho nữ hoàng lúng túng, lại hổ thẹn cho triều Đại Ung ta sao?Tứ vương gia từ lúc bị thương chân phải, liền vẫn luôn cáo ốm ở nhà.Đây là bệnh hồ đồ, vậy mà phạm loại sai lầm trí mạng này!Trong nháy mắt đó, sắc mặt hoàng đế thay đổi, sắc mặt nữ hoàng Tây Dương cũng thay đổi.Ninh Tư Chấn càng là nhướng mày vui mừng, lưng đều thẳng tắp không ít.Hắn nhìn chằm chằm Tư Căng, chờ mong dáng vẻ cậu hoảng loạn luống cuống, bị kéo xuống khiển trách.Nhất định đẹp mắt cực kỳ!Nhưng, người đàn ông ở trung tâm quan tâm lại mỉm cười, trên mặt đẹp mắt tinh xảo mảy may không thấy vẻ sợ hãi: "Đây là quà mừng ta chuẩn bị cho nữ hoàng, một bộ tranh chữ chúc mừng."

Tranh chữ??!Này rõ ràng là một tờ giấy trắng, nào có tranh chữ gì?Ánh mắt chúng thần phức tạp, càng ngày càng xác định là Tứ vương gia bệnh gay gắt, lần này sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi.Ninh Tư Chấn càng là tìm đúng thời cơ, mới vừa muốn đứng ra đi nhắc nhở hoàng đế, đuổi Ninh Tư Căng kẻ điên loạn này ra điện, thì nghe Tư Căng lại nói với Hạ công công trên đài cao."

Hạ công công, chuyện làm sao thế a?

Bản vương không phải là để cho ngươi cũng chuẩn bị bút mực rồi sao?

Vì sao chỉ có tấm giấy trắng?"

Hạ công công nghĩ đến Tư Căng là bị hãm hại, sau khi bị điểm danh, liền lập tức vỗ trán một cái, phối hợp Tư Căng nói: "Ui chao, lão nô sớm thì dặn dò tốt rồi, nhất định là đám nhãi con phủ Nội vụ kia không siêng năng làm việc, lão nô chút nữa dạy dỗ bọn họ."

Nói, thì lập tức răn dạy tiểu thái giám bên cạnh: "Ngớ ra làm gì sao, còn không mau đi cầm bút mực tốt nhất cho Tứ vương gia!"

"Dạ...

Vâng!"

Tiểu thái giám vội vàng rời khỏi.Không bao lâu, thì đặt bút mực ở trước mặt Tư Căng.Bút hàng da cán bút to chừng một cánh tay người, Tư Căng hết sức hài lòng, nâng tay cầm lên nhúng nhúng mực.Động tác này để cho mọi người lần thứ hai tập trung lực chú ý.Vùng xung quanh lông mày của Ninh Tư Chấn càng là chau chặt, lặng lẽ nói với Nam Cung Xương Lê bên cạnh nói: "Ninh Tư Căng muốn làm cái gì?

Tự mình ngay tại chỗ viết chữ sao?

Hắn điên rồi?"

"Không sao cả."

Nam Cung Xương Lê nhỏ giọng trả lời: "Bức tranh chữ kia của Ninh Tư Căng, là hai bậc thầy nổi danh nhất viết ra, bút lực cứng cáp, lập luận sắc sảo, hắn tuyệt đối không có khả năng vẽ ra."

Ninh Tư Chấn khẽ gật đầu, "Vậy thì chờ hắn viết xấu chữ, lại ném hắn ra, để cho hắn hôm nay phạm ngớ ngẩn một lần thật tốt."

Trong thời gian Ninh Tư Chấn và Nam Cung Xương Lê xì xào bàn tán, Tư Căng đã thấm tốt mực rồi.Cậu một tay ném gậy chống, chân trái chạm đất, phóng người lên, một bút một nét viết xuống hai hàng câu thơ tinh xảo ở trên tờ giấy trắng.Chưa đến phút chốc, uyển chuyển rơi xuống đất.Hai bút ký thư pháp gia kia cậu sớm thì thấy qua, cậu đã gặp qua là không quên được, mô phỏng bút ký, tự nhiên không phải là việc khó.Hơn nữa lực đạo của mình và hiểu với câu thơ, rốt cuộc viết ra vượt xa trình độ của bậc thầy thư pháp triều Ung.Nhìn cả triều văn võ không khỏi mở to hai mắt nhìn, liên tục khen ngợi.Trong khi mọi người kinh ngạc, Tư Căng chậm rãi hành lễ với nữ hoàng Tây Dương."

Không chối từ thêm một tuổi, chỉ hân hoan ba tháng xuân sang."

Tư Căng thân sĩ đọc xong câu thơ mình viết, chậm rãi đứng dậy, "Ninh Tư Căng lấy thư pháp mê người nhất Đại Ung ta, tặng ngài làm quà mừng."

Dứt lời, lại hỏi hổ công cụ trong thức hải muốn một đóa hoa hồng đỏ, thoáng chế biến, trên giấy đóng dấu một con dấu đóa hoa hồng."

Nghe nói hoa này là lãng mạn lớn nhất Tây Dương, hoa tươi phối mỹ nhân, xin lấy này chúc nữ hoàng bệ hạ, tân xuân vui vẻ."

Mấy cái động tác đơn giản, nhẹ nhàng hóa giải nguy cơ.Thậm chí còn nhìn đến mặt nữ hoàng Tây Dương đỏ lên.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0552: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 34


CHƯƠNG 0552: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 34EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Thiếu niên phương Đông thật anh tuấn.Lễ phép, thân sĩ, phong lưu, hoa lệ.Liếc mắt nhìn thì sẽ nhịn không được động lòng.Nữ hoàng Tây Dương ngẩn người, nhìn chằm chằm hai mắt đào hoa mỉm cười hồi lâu, lỗ tai đỏ lợi hại hơn, rốt cuộc nhất thời quên trả lời.Tư Căng giật mình: 'Là cậu nói quá nhanh, nữ hoàng nghe không hiểu sao?'Tư Căng cười cười, dứt khoát lại dùng tiếng Anh lặp lại một lần.Đầu lỗ tai nữ hoàng đỏ hơn, vội vàng lấy lại tinh thần mở miệng: "I enjoy it very much." (ta vô cùng yêu thích.)Nữ hoàng dứt lời, sắc mặt Ninh Tư Chấn càng khó coi.Ninh Tư Căng kẻ thô lỗ kia, từ lúc sau khi nắm giữ ấn soái liền cũng không có vào Thái Học viện nữa.Làm sao có thể viết ra thư pháp tốt như vậy?Làm sao có thể nói Tây Dương lưu loát như vậy?Tư Căng cúi đầu trả lời: "It 's my pleasure to be loved by you." (Yêu thích của ngài là vinh hạnh của ta.)Dứt lời, liền rũ tay cầm gậy chống lên, chuẩn bị lui về vị trí của mình.Nữ hoàng Tây Dương lúc này mới chú ý tới dáng dấp đi bộ của Tư Căng, ngoài đau lòng, lại nhịn không được gọi người lại: "sir, I have a very good surgeon in my regiment who can treat you." (trong sứ đoàn của ta có bác sĩ phẫu thuật rất lợi hại, có thể vì ngài trị liệu.)Nam Cung Liễu Nhi phiên dịch bên cạnh hoàng đế đều kinh ngạc đến ngây người rồi, ánh mắt nhìn Tư Căng càng thêm độc ác.Bác sĩ trong sứ đoàn đều là bác sĩ ngự dụng nữ hoàng tín nhiệm nhất.Hai nước liên hệ nhiều năm như thế, nàng ta cũng làm phiên dịch rất nhiều năm, lại chưa từng thấy qua nữ hoàng ưu ái với người triều Ung nào.Lần đầu tiên mở miệng, vậy mà là bởi vì...

Ninh Tư Căng!Nhưng hệ thống rõ ràng nói, Ninh Tư Căng chính là nhân vật phản diện vị diện a!Nàng ta thu được tích điểm, mua thương phẩm cực kỳ hiện đại trung tâm thương mại hệ thống, đều là phải thông qua làm suy sụp Ninh Tư Căng nhận được!Thì một nhân vật phản diện đã định trước bị số mệnh của Ninh Tư Chấn giết ngược như thế, cũng đáng giá nữ hoàng ngự ban cho bác sĩ??!Chúng có mặt cũng hơi hơi chấn động dưới đáy lòng, nhìn Tư Căng cúi đầu nói cám ơn với nữ hoàng, đáy lòng càng thêm khẳng định, tranh giành ngôi vị hoàng đế, thật sự nghênh đón cơ hội xoay chuyển mới.Non nửa năm này, Tứ vương gia không ngừng lôi kéo thế lực.Bây giờ càng là kỹ năng nhiều không áp người, được nữ hoàng Tây Dương vài phần kính trọng, kế vị thái tử, đã tới rồi.Nhìn ánh mắt sùng bái của chúng thần với Tư Căng, Ninh Tư Chấn hận đến răng thiếu chút nữa cắn nát ồi.Thật vất vả chịu đựng đến tặng quà kết thúc, mọi người dời bước đi sân luyện võ ở giữa hoàng cung, quan sát biểu diễn hai nước chuẩn bị.Lúc rời đi, Ninh Tư Chấn mới phất tay áo nổi giận: "Ngươi xem một chút!

Đây coi là cái gì?

A?

Ninh Tư Căng không phải lại viết một chữ nói hai câu Tây Dương sao?

Đều sắp thành nhân vật quan tâm trọng điểm của văn võ cả triều, đây là muốn hắn lúng túng ngươi nói?!"

Nhìn thấy Tư Căng hăng hái như vậy, sắc mặt Nam Cung Xương Lê rõ ràng không có đẹp mắt ung dung đêm qua.Chẳng qua cũng không quan hệ.Hắn vỗ vỗ bả vai Ninh Tư Chấn: "Một hồi lúc nghỉ ngơi trong trận biểu diễn, sẽ có luận bàn giữa võ tướng Tây Dương và võ tướng chúng ta, bắn cung luận võ."

"Đệ nhất dũng sĩ Tây Dương Cách Lôi Mỗ* say đắm em gái ta đã lâu, em gái ta sớm thì nói tốt với hắn rồi, để cho hắn cố ý bắn lệch mũi tên, đâm rách cổ Ninh Tư Căng!"*Cách Lôi Mỗ 格雷姆 Graeme Ninh Tư Chấn nghe vậy, càng tức: "Cái gì gọi hắn say đắm Liễu Nhi, Nam Cung Liễu Nhi là Vương phi tương lai của ta, hắn..."

"Người Liễu Nhi yêu thích là ngươi, chẳng qua là lợi dụng Cách Lôi Mỗ kia mà thôi, đừng kích động.

Một hồi có thứ tốt cho Ninh Tư Căng."

An ủi tốt Ninh Tư Chấn, hai người liền tiếp tục kết bạn đi về phía trước.Tư Căng bởi vì cầm gậy chống, hành động bất tiện, rơi vào rồi phía sau.Bị thiếu chủ Bắc Đường vừa vặn ngăn cản.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0553: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 35


CHƯƠNG 0553: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 35EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Bắc Đường Lâm Uyên chưa mở miệng, trước tiên đưa tay đỡ cậu: "Vương gia hôm nay đi càng ngày càng chậm, là bởi vì..."

Chó sói nhỏ dừng một chút, hạ giọng, lộ ra vài phần đau lòng và áy náy: "Là bởi vì...

Ta đêm qua ầm ĩ sao?"

Tư Căng lắc đầu: "Đang chờ thiếu chủ, cảm thấy thiếu chủ có điều muốn nói với bản vương, cho nên đi chậm."

Trong lòng Bắc Đường Lâm Uyên ấm áp, tay đỡ cậu càng thêm cẩn thận rồi chút, nói: "Quà mừng kia của người, ước chừng là Nam Cung Xương Lê và Ninh Tư Chấn giở trò quỷ, ta thấy bọn họ toàn bộ hành trình lén lút, xì xào bàn tán rồi."

"Ừm, bọn họ làm rất tốt, lưu lại đầy đủ nhược điểm cho ta " Tư Căng cong môi cười nhạt: "Chờ nữ hoàng Tây Dương vừa đi, ta liền có thể lấy này hoàn toàn lật đổ Ninh Tư Chấn!"

Bắc Đường Lâm Uyên lúc này mới yên tâm gật đầu: "Trong lòng ngươi đều biết thì tốt, đến lúc đó ta có thể giúp ngươi, ngay cả đám bại hoại phái Hoa Sơn kia cũng bứng đi, để cho bọn họ ở trước mặt ngươi khiêu chiến gây chuyện, chẳng qua..."

Thấy thần sắc y nghiêm trọng, Tư Căng cũng thoáng lên chút suy nghĩ, cho rằng y muốn nói việc gì quan trọng: "Chẳng qua cái gì?"

"Chẳng qua, ngươi nói với nữ hoàng Tây Dương 'Yêu thích của ngài là vinh hạnh của ta' là ý tứ gì?"

Vua giấm Bắc Đường không buông tha bất kỳ một cơ hội nào "tự mình gây phiền", bám riết lấy ống tay áo Tư Căng, nhỏ giọng khóc lóc om sòm: "Ngươi nhìn nàng ta có một cái, nghe đến mặt đỏ rần!"

Tư Căng: "Nhưng câu kia chính là một lời nói khách sáo, mỗi một Hoàng tử tặng quà lời nói cuối cũng sẽ nói, có cái gì..."

"Vậy cũng không được!"

Bắc Đường Lâm Uyên có chút xù lông: "Ngươi đều không nói với ta, nữ hoàng cái gì kia nàng ta dựa vào cái gì...

Ưm..."

Đang nói, Tư Căng thấy bốn bề vắng lặng, bỗng nhiên xoay người, vòng ở cổ y, ở trên môi nói dai nói dài của y ấn xuống một cái hôn.Bắc Đường Lâm Uyên lập tức ngậm miệng, ngọt ngào vừa khẩn trương.Bốn phía tuy rằng người ít, nhưng dù sao cũng là ở hoàng cung.So với bọn họ đi chậm còn có mấy người, nếu là bị người nhìn, vậy cũng...Quá!

Khích!

Thích!

Rồi!Bắc Đường Lâm Uyên đang khẩn trương, chợt nghe có người rất xa gọi Tư Căng lại: "Tứ vương gia!"

Vừa nghe như thế, hô hấp lúc này ngừng lại, ngay cả đầu lỗ tai đều với đỏ rồi.Tư Căng thành thạo vẫy vẫy tay với người ta: "Hồ đại nhân."

Hồ đại nhân đi qua đây.Tư Căng vẫn cứ không buông tay, Bắc Đường Lâm Uyên khẩn trương hơn.Lưng thẳng tắp, trái tim nhảy ầm ầm.Lúc Hồ đại nhân tới gần, nhìn nhìn động tác của Tư Căng, không khỏi tò mò: "Tứ vương gia đang nói cái gì với thiếu chủ Bắc Đường đấy?

Làm sao còn..."

Ôm...?Tư Căng cười cười, nhếch môi mỏng hít một hơi với Bắc Đường Lâm Uyên, giống như muốn đoạt đi hô hấp còn dư lại không có mấy của y.Sau đó, mới không chút hoang mang đứng ngay ngắn trả lời: "Không có gì, bản vương ngửi trên người thiếu chủ Bắc Đường rất chua, hỏi y sáng sớm có phải uống giấm hay không.

Thiếu chủ nói không có, bản vương thì tự mình nghiệm chứng một chút mà thôi, đi thôi."

"Dạ, thiếu chủ Bắc Đường cùng đi đi."

Hồ đại nhân qua tuổi hoa giáp*, đã sắp từ quan về quê, cũng không hiểu việc nam nam, cũng không nghĩ tới hướng kia.* hoa giáp 花甲 sáu mươiBắc Đường Lâm Uyên lúc này mới run rẩy thở ra một hơi thở.Mặc dù Hồ đại nhân người tốt nói ít, nhưng như vậy...

Cũng rất kích thích!Làm sao làm!Ninh Tư Căng quá biết chơi rồi a a a!!Hoàn toàn chống đỡ không nổi.Sau khi đến sân luyện võ ngồi xuống, trái tim Bắc Đường Lâm Uyên còn đang đập điên cuồng ầm ầm.Xem biểu diễn cũng không yên lòng.Lúc lực chú ý lần thứ hai tập trung, là lúc y thấy trong cuộc tranh tài bắn cung, có một mũi tên thoát khỏi lúc đầu, trực tiếp bay đi về phía Tư Căng.Trong lòng Bắc Đường Lâm Uyên căng thẳng, lúc này xoay người ra chỗ ngồi.Áo gấm ôm sát màu đen tuyền và tóc đen như mực cùng nhau tung bay, sau một khắc liền rơi vào trên sân luyện võ, đoạt lấy mũi tên trong tay người dự thi Đại Ung.Ánh mắt sắc bén giống như ưng, với mũi tên của Cách Lôi Mỗ, nâng tay liền phóng đi ra ngoài.Vèo ——Mũi tên nhọn rời dây cung, xé không khí biến mất.Bởi vì có nội lực của y gia trì, rốt cuộc lấy tốc độ nhanh hơn đuổi kịp mũi tên của Cách Lôi Mỗ."

Rắc" một tiếng, bẻ gãy mũi tên của trung tướng Cách Lôi Mỗ.Rồi sau đó, tiếp tục thế như chẻ tre đi về phía trước.Ầm ——Trúng hồng tâm ngoài trăm thước.Trình độ tinh chuẩn, vượt qua toàn bộ người dự thi.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0554: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 36


CHƯƠNG 0554: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 36EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Nam Cung Xương Lê thấy vậy, ngay lập tức đứng lên từ chỗ ngồi.Ánh mắt sắc bén hung ác.Lần này là cơ hội tốt nhất không chút mờ ám nào diệt trừ Ninh Tư Căng, còn có thể đẩy trách nhiệm cho người Tây Dương.Vốn không sơ hở của, thì bị Bắc Đường Lâm Uyên làm hỏng như thế!Không thể tha thứ!"

Thiếu chủ Bắc Đường!"

Hắn lạnh lùng mở miệng: "Ngài không có tư cách dự thi, làm như thế, liền là vượt quyền quy củ, dựa theo luật Đại Ung ta, phải phạt năm trăm bản, lấy làm khiển trách!"

"Quy củ?"

Bắc Đường Lâm Uyên quay đầu, khóe môi khẽ nhếch, mang cuồng ngạo đầy người: "Quy củ là cái gì?"

"Lẽ nào giống như ngươi giống vậy nhìn người Tây Dương ám sát Tứ vương gia, còn muốn ngược lại phản công, chính là quy củ?

Không biết còn tưởng rằng là gian tế!"

"Nam Cung Xương Lê, ngươi chẳng qua là một tiểu đệ của phái Hoa Sơn, thuật đánh kiếm không tinh, dựa vào đường ngang ngõ tắt đầu độc mới ở trên giang hồ có chút danh khí."

"Thứ cho tại hạ nói thẳng, nếu không phải ngươi có tầng thân phận đích tử thừa tướng này, ngay cả bữa tiệc này cũng không xứng tham gia!"

"Ngươi..."

Nam Cung Xương Lê vẫn luôn là được coi như thiên chi kiêu tử nuôi lớn.Chung quanh từ trước đến nay tràn đầy ca ngợi khen tặng, vẫn là lần đầu tiên bị gièm pha thành như vậy!Hắn mở miệng phản bác, nhưng mới vừa nói ra một chữ, thì lại bị Bắc Đường Lâm Uyên cắt đứt: "Hoàng thượng và nữ hoàng còn chưa lên tiếng đấy, làm sao đến phiên ngươi ở đây giống như con chó điên vậy, gâu gâu điên cuồng sủa?"

"Nếu ngươi hôm nay là đại biểu giang hồ thế lực tới, ta nhất định tự mình thanh lý môn hộ!"

Thanh lý môn hộ.Bốn chữ ngắn gọn này, rơi vào trong lỗ tai thừa tướng Nam Cung Mật, đặc biệt châm chọc.Nam Cung Xương Lê là con trai ông ta, thanh lý môn hộ của Bắc Đường Lâm Uyên này sợ không phải nhằm vào Xương Lê một người, mà là nhằm vào cả nhà Nam Cung.Bắc Đường Lâm Uyên này chẳng qua là nhận lão già phái Tung Sơn kia làm nghĩa phụ, võ lâm xưng một câu "Thiếu chủ", liền càng ngày càng coi trời bằng vung.Ông ta lúc đó diệt nhà Bắc Đường thì không nên mềm lòng buông tha y.Nam Cung Mật hắng giọng: "Bắc Đường hiền chất, lời không nên nói quá mức."

"Nhưng ta nói vốn chính là sự thật."

Bắc Đường Lâm Uyên để mắt tới Nam Cung Mật gắt gao, trong con ngươi đầy sát ý."

Nếu để cho Nam Cung thúc phụ nghe không vui rồi, đừng hiểu lầm, ta chính là cố ý."

Dứt lời, liền ở trong sắc mặt cực kỳ khó coi của Nam Cung Mật, tiến lên hai bước.Cứng rắn túm Cách Lôi Mỗ đến trước mặt hoàng đế và nữ hoàng Tây Dương sắc mặt phức tạp.Cách Lôi Mỗ cố gắng phản kháng, nhưng nắm đấm mới vừa nâng lên, thì bị Bắc Đường Lâm Uyên tầng tầng lớp lớp điểm huyệt đạo.Động tác hung ác tàn nhẫn cứng ở giữa không trung, một trận đau nhức kéo tới, ép hắn chỉ muốn thét chói tai.Nhưng huyệt câm bị đâm, ngay cả kêu to đều không thể phát ra âm thanh.Chỉ có thể yên lặng chịu đựng.Cách Lôi Mỗ sớm thì cùng võ tướng phương Đông nói qua phương pháp điểm huyệt, nhưng chưa từng nghĩ linh nghiệm như thế.Mấy huyệt Bắc Đường Lâm Uyên điểm này, làm cho hắn cả người không có sức, đau đớn khó nhịn, thiếu chút nữa liệt nửa người.Nhưng hắn không cách nào nhúc nhích, người bên ngoài lại nhìn không ra manh mối, chỉ có thể ngẩn người nhìn Bắc Đường Lâm Uyên chắp tay thi lễ cáo trạng."

Nữ hoàng bệ hạ."

Bắc Đường Lâm Uyên chỉ Cách Lôi Mỗ, trong giọng nói là tức giận khó có thể ức chế: "Người này cố ý để lệch cung, ý đồ bắn chết Tứ điện hạ triều ta, xin ngài tra cho rõ trừng phạt nghiêm khắc."

Nghe được câu này lúc, nữ hoàng Tây Dương ngẩn người, hiển nhiên tiếng Trung không học đến nơi đến chốn, không quá có thể ý tứ của Bắc Đường Lâm Uyên.Nam Cung Liễu Nhi thấy vậy, lập tức trong lòng sinh ra một kế, phiên dịch cho nữ hoàng Tây Dương thành ý khác."

Nữ hoàng bệ hạ, ý tứ của y là nói, y xem thường người Tây Dương các ngài, cảm thấy đệ nhất dũng sĩ Tây Dương yếu lợi hại, liền là tất cả kỵ binh Tây Dương cộng lại cũng không đủ so sánh với một người y, muốn xin ngài cho y một cơ hội đơn độc khiêu chiến toàn bộ dũng sĩ Tây Dương."

Lúc tặng quà ban nãy, Nam Cung Liễu Nhi nhìn ra Tư Căng ước chừng biết tiếng Anh, cho nên cố ý dùng tiếng Pháp phiên dịch.Bảo đảm nữ hoàng Tây Dương nghe hiểu được, những người khác triều Đại Ung nghe không hiểu.Bắc Đường Lâm Uyên này không phải là thích ra mặt sao?Vậy hãy để cho đám kỵ binh Tây Dương kia xé xác y, nhìn y còn có sức lực gì khiêu khích cha huynh mình!Nhìn thấy sắc mặt nữ hoàng Tây Dương biến hóa, môi đỏ tươi của Nam Cung Liễu Nhi chậm rãi cong lên.Đang nghĩ thêm một cây đuốc nữa, hoàn toàn hủy mạng của Bắc Đường Lâm Uyên, thì nghe thanh âm của Tư Căng một bên đâu vào đấy truyền đến.Vẫn như cũ dùng tiếng Pháp mở miệng: "Nữ hoàng bệ hạ, nàng ta đang nói dối."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0555: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 37


CHƯƠNG 0555: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 37EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Nghe vậy, trái tim Nam Cung Liễu Nhi lúc này "Lộp bộp" Một cái, con ngươi cũng không tự chủ phóng to.Tại sao Ninh Tư Căng cái gì cũng biết?Lẽ nào...Hắn cũng là người xuyên không?Ý nghĩ này vừa ra, liền nhanh chóng đưa tới cảnh giác của Nam Cung Liễu Nhi.Đúng vậy, nàng ta trước đó làm sao không nghĩ đến điểm này.Ninh Tư Căng trước sau biến hóa lớn như thế, rõ ràng cũng là bị người nào xuyên hồn.Vậy hắn là người tới từ thời đại nào?Cũng...

Có hệ thống sao?Nhưng, Tư Căng cho tới bây giờ đều sẽ không cho kẻ địch thời gian phản ứng.Khoảng thời gian trống Nam Cung Liễu Nhi suy nghĩ lung tung, cậu đã giải thích rõ ràng với nữ hoàng.Lực chú ý lưu lại trên người Tư Căng vốn thì nhiều hơn so với người bên ngoài.Vừa nghe, lúc này hoài nghi.Hỏi thăm phiên dịch trong nước Tây Dương.Quả nhiên, nhận được kết quả giống với Tư Căng tự thuật.Nàng ghét nhất bị lừa, nhất là lời nói dối ác ý tính toán đưa tới hai nước giao chiến.Dừng một chút, dùng tiếng Trung không quá tiêu chuẩn trần thuật cách ứng xử của Nam Cung Liễu Nhi với lão hoàng đế.Mỗi một câu nói, thì vì Nam Cung Liễu Nhi thêm một trọng tội.Cuối cùng, trực tiếp kéo lời nói và việc làm của nàng ta tới cố ý châm ngòi hai nước chiến tranh.Đẩy Nam Cung Liễu Nhi thành kẻ thù chung của hai nước.Nam Cung Liễu Nhi nghe đến kinh hồn bạt vía, cả người đổ mồ hôi.Nàng ta rất muốn nguỵ biện.Thế nhưng nữ hoàng mở miệng, nàng ta căn bản cũng không dám nói chen vào.Chỉ có thể mang sắc mặt tái nhợt, chịu thẩm phán vô hình.Hoàng đế nghe xong, lập tức vỗ bàn một cái, tuyên bố dẫn Nam Cung Liễu Nhi đi, chờ đợi thẩm vấn.Cố ý châm ngòi hai nước đại chiến, đây chính là tội lớn mất đầu.Nàng ta chẳng qua là muốn Bắc Đường Lâm Uyên chết mà thôi, hoàn toàn không nghĩ qua sẽ như vậy!Nam Cung Liễu Nhi sắp chết giãy giụa, tiếp tục nguỵ biện: "Hoàng thượng!

Là dân nữ học nghệ không tinh, nhất thời phiên dịch ra sai, nhưng sứ đoàn Tây Dương còn ở, dân nữ đi rồi người nào tới đảm nhiệm phiên dịch chứ?

Cầu Hoàng thượng khai ân, cầu Hoàng thượng khai ân a!"

Nữ hoàng Tây Dương hơi cau mày.Nàng ta ngồi ở vị trí này, từng thấy quá nhiều phu nhân và nữ hầu làm yêu, chướng mắt điệu bộ này của Nam Cung Liễu Nhi nhất.Nâng ngón tay chỉ phương hướng Tư Căng, nỗ lực dùng tiếng Trung mở miệng: "Ta cảm thấy, Tứ điện hạ có thể đảm nhiệm phiên dịch, hơn nữa, mạnh hơn ngươi so much."

Tư Căng hơi nhướng mày một cái, rũ mắt xuống cười nhìn nàng ta, dùng tiếng Pháp mở miệng: "Ngươi có thể lăn rồi."

Một câu nói, đánh vỡ một chút ảo tưởng cuối cùng của Nam Cung Liễu Nhi.Nàng ta mặt xám như tro tàn, chỉ có thể mặc cho cấm vệ quân dẫn đi, chịu đựng tuyệt vọng không ranh giới.Danh vọng của nàng ta, vinh dự của nàng ta, tất cả mấy năm nay nàng ta tích góp từng tí một!Bị hủy rồi!Đều bị Ninh Tư Căng phá hủy!Nam Cung Liễu Nhi phẫn uất nghiến răng.Nàng ta nhất định phải tìm tòi nghiên cứu thân phận chân thật của Ninh Tư Căng, tuyệt đối sẽ không buông tha hắn!Sau khi Nam Cung Liễu Nhi đi, lực chú ý của nữ hoàng mới tập trung đến trên người Cách Lôi Mỗ.Cách Lôi Mỗ sớm thì bị điểm huyệt của Bắc Đường Lâm Uyên giày vò cả người mệt lả.Một khi có thể mở miệng, thì lập tức dùng tiếng Anh gào thét: "Nữ hoàng bệ hạ, thuộc hạ vô tội!

Thuộc hạ chẳng qua là không cẩn thận bắn lệch mũi tên, vô ý thương tổn Tứ vương gia, cầu bệ hạ tra rõ!"

Không cẩn thận bắn lệch mũi tên.Chỗ buồn cười của lời này ở chỗ, Cách Lôi Mỗ là đệ nhất dũng sĩ Tây Dương, tài bắn cung cưỡi ngựa tinh tế, trước đây tới triều, hàng năm đều giữ chức đội trưởng cuộc so tài bắn cung.Làm sao sẽ bắn lệch?Nhưng hắn chính là cắn chết hai điểm "Không cẩn thận" "Không có chứng cứ" này, bất luận kẻ nào đều không có biện pháp với hắn.Bắc Đường Lâm Uyên giận đến muốn đánh người, lại bị Tư Căng cười tủm tỉm ngăn lại."

Không sao, nhất thời lỡ tay mà thôi, bản vương không keo kiệt như vậy."

Mắt nhìn Tư Căng không có biện pháp, Cách Lôi Mỗ toe toét cười ha ha.Thậm chí bắt đầu trả đũa, ý đồ định tội danh cho Bắc Đường Lâm Uyên.Lại bị Tư Căng một câu "Người không ngông cuồng uổng thiếu niên, thiếu chủ Bắc Đường không tính toán với ngươi, ngươi cũng không cần túm không thả" chặn trở về.Vương gia tàn phế chống gậy ý cười ôn nhu, chủ động đứng ra, làm người giải hòa.Đều khuyên Cách Lôi Mỗ và Bắc Đường Lâm Uyên trở về.Thậm chí đặt thấp tư thái, bản thân mình đi làm người dự thi, biểu diễn bắn cung, pha trò mọi người vui vẻ.Cách Lôi Mỗ lúc này mới "Miễn miễn cường cường" Không sinh chuyện.Không thể giết chết Bắc Đường Lâm Uyên, nhìn Tứ vương gia ngu xuẩn biểu diễn giống như nhìn một vở hài kịch cũng không tệ.Hắn rất chờ mong.Trên sân luyện võ, nhàn nhạt mỉm cười, giương cung lên giây cung.Vèo ——Một mũi tên lần thứ hai thả ra ngoài, trực tiếp đâm xuyên qua cổ Cách Lôi Mỗ.Cách Lôi Mỗ sắc mặt trắng nhợt, nhanh chóng nâng tay che lại.Nhưng máu tươi vẫn như cũ vỡ đê vọt ra bên ngoài.Hắn cảm thụ được sinh mệnh của mình đang từng chút từng chút mất đi.Mà một khắc trước khi nhắm mắt, thấy Tư Căng đứng ở trong gió nhẹ.Áo choàng rộng màu xanh trắng theo gió hơi mở, phong độ nhẹ nhàng."

Cách Lôi Mỗ, bản vương cũng không cẩn thận bắn lệch mũi tên.

Ngươi đừng trách móc a."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg12 - Tg14)
CHƯƠNG 0556: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 38


CHƯƠNG 0556: VUA PHẢN DIỆN TÀN NHẪN ĐANG THUẦN HÓA THÍCH CHÓ SÓI 38EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Giọng điệu giống nhau, lý do giống nhau.Nhưng không có "Bắc Đường Lâm Uyên" giống vậy tới thay Cách Lôi Mỗ ngăn cản mũi tên.Thân thể Cách Lôi Mỗ mất trọng lượng, "Ầm" một tiếng đập xuống đất.Đập bể bàn trước người, mâm đựng trái cây chén rượu đập vào trên thi thể trong vũng máu kia.Càng nhìn càng đập vào mắt.Nhìn thấy cảnh này, văn võ triều Đại Ung cũng không nhịn được lộ ra khuôn mặt tươi cười.Cách Lôi Mỗ là đệ nhất dũng sĩ Tây Dương, mũi tên của hắn làm sao sẽ lệch?Rõ ràng chính là mượn cớ, cố ý ám sát Tứ điện hạ bọn họ!May là Tứ điện hạ nhạy bén, bằng không thì, thật sự để cho bọn họ chiếm hời, mặt mũi của Đại Ung còn cần hay không?Bữa tiệc của hai nước khác biệt với tiệc trong nước mình mở.Đế vương hai triều cũng là vì mặt mũi.Nữ hoàng Tây Dương cũng nhìn ra ý đồ lúc đầu của Cách Lôi Mỗ, biết việc này nhất định không thể tốt rồi.Cũng sẽ không ngớ ngẩn đến lôi chút chuyện này không tha.Trên mặt lão hoàng đế đồng dạng treo ý cười, không có ý trách cứ, ngược lại lộ ra đầy vẻ vui mừng.Nhìn thấy cảnh này, Ninh Tư Chấn vốn chuẩn bị kiện "Tư Căng cố ý mưu sát đệ nhất dũng sĩ Tây Dương" giận đến ngứa không chịu nổi.Không thể làm gì khác hơn là nhịn đau bỏ đi ý nghĩ này.Tìm kiếm cơ hội tiếp theo, giết chết Ninh Tư Căng!Thi thể của Cách Lôi Mỗ bị kéo xuống, tiệc tối cũng đang trong quá trình chuẩn bị.Hoàng đế mời nữ hoàng Tây Dương cùng dạo chơi ngự hoa viên, tử tôn hoàng thất cùng cả triều văn võ tự nguyện đi theo.Tư Căng đi đứng bất tiện, lại chút bị người ám sát.Lão hoàng đế thương cảm con ruột, liền để cho Hạ công công sắp xếp cậu đi phòng ấm tẩm điện đế vương nghỉ tạm.Nghỉ dưỡng sức một phen lại tới tham gia tiệc tối cũng không muộn.Tư Căng ngược lại không mệt, nhưng ở trong hoàn cảnh ầm ĩ lâu, khó tránh khỏi sinh ra vài phần phiền não, dứt khoát theo lời của ông rời đi.Trên đường còn nói cám ơn với Hạ công công."

Nga nha, cái gì cám ơn với không cám ơn, đều là lão nô phải làm."

Hạ công công cúi đầu nịnh hót: "Ta chính là nô tài, ngày sau vẫn là phải dựa vào Vương gia."

Hạ công công làm người quản lý hoàng cung nhiều năm, hành sự nhạy bén, Tư Căng chỉ hàn huyên vài câu với ông, liền nằm ở trong phòng phụ phòng ấm nghỉ tạm.Tuy nói nơi này đối với hoàng đế tới nói, chỉ là một phòng khách.Nhưng mà là đệm giường tơ tằm thiên nhiên, địa điểm bình thường không thể so sánh.Tư Căng nằm xuống, một tay chống đầu.Chợp mắt không được chút, liền cảm giác có một người khác nằm bên cạnh mình, nhẹ nhàng ôm chặt cậu.Bắc Đường Lâm Uyên chui ở cần cổ vương hầu, khẽ hít một hơi với cậu.Tư Căng đẩy y một cái, thanh âm lười biếng, mang theo vài phần cưng chiều: "Làm sao?"

"Hít một hơi Căng Căng kéo dài tánh mạng."

Bắc Đường Lâm Uyên khẽ cắn lỗ tai Tư Căng một cái: "Hôm nay ngươi bắn cung thật là đẹp mắt, nhìn đến ta thật là khát, "Tư Căng: "Khát thì uống nước."

Bắc Đường Lâm Uyên thuận theo hỏi: "Không muốn uống nước, muốn uống Căng Căng, ngươi có cho hay không?"

Tư Căng cười cười, dùng thần lực dò xét bốn bề vắng lặng một chút, liền mở một đạo kết giới.Xoay người hôn y một cái, cười nói: "Cho."

Bắc Đường Lâm Uyên hơi sửng sờ.Y vốn chỉ là muốn làm nũng, không nghĩ đến Vương gia điên này thật đúng là dám đáp ứng.Đây chính là ở phòng ấm của hoàng đế a!Nếu là lưu lại chút vết tích không nên có, nhưng làm sao tốt...Hơn nữa, đêm qua thì không có để cho Căng Căng ngủ thật tốt.Hôm nay lại bận rộn cả ngày, Căng Căng nhất định là mệt muốn chết rồi.Ban đêm còn có tiệc tối, thể lực sợ là liền...Bắc Đường Lâm Uyên đang do dự, thì thấy Tư Căng kéo cổ y, chủ động hôn lên.Hô hấp Bắc Đường Lâm Uyên bị kìm hãm, chậm rãi nhắm mắt lại, nhiệt tình hôn trả lại.Y đoán không sai.Tư Căng quả nhiên là mệt rồi, hôn không bao lâu thì thua trận.Chỉ là vẫn còn đang từ từ nhắm hai mắt, im lặng chấp nhận nụ hôn của y.Một lần nữ hoàng đến triều để cho hai người đều có chút mệt mỏi rã rời.Nhìn dáng vẻ im lặng của Tư Căng, Bắc Đường Lâm Uyên bỗng nhiên sinh ra một loại thương tiếc khác.Y buông Tư Căng ra, nhẹ nhàng lật người qua, phủ trên người đàn ông.Vươn tay, từng chút từng chút, mười ngón giao nhau với Tư Căng.Có chút không đành lòng mở miệng hỏi: "Căng Căng, hoàng cung triều đình này thật nhiều ngươi lừa ta gạt, ngươi mấy năm nay, đều là trải qua như thế sao?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom