Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 980



Nếu là trước kia khi chưa quen biết Vân Xu, khao khát có bạn bè, cô sẽ tràn đầy mong đợi bước vào cái thế giới này. Phát hiện bản thân vẫn bị xa lánh, chắc chắn sẽ đau lòng c.h.ế.t lặng.

Nhưng bây giờ bên cạnh có một người chân thành đối đãi, trong lòng có chỗ dựa. Ánh mắt và cách nhìn của người khác đối với cô không còn quan trọng như vậy nữa. Càng không nói đến việc đau lòng. Chỉ là cảm thấy rất phiền phức.

Đào Tương xé một miếng giấy, không nhanh không chậm lau khô tay, xoay người lạnh nhạt nói: “Tìm tôi có việc?” Nếu đối phương thật sự động thủ, cô tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.

Trên mặt Hạ Nguyệt Âm lộ ra một tia ngạc nhiên, sau đó như nhớ ra gì đó, nhấc cằm lên: “Có việc.” Nói xong, thần sắc cô ta thay đổi liên tục, có vẻ u ám. Sau một lúc lâu, nhíu mày nhìn về phía Đào Tương, tay đưa vào túi, chuẩn bị lấy đồ.

Đào Tương tăng cường đề phòng. So với những linh giả lớn lên trong thế giới này từ nhỏ, có quá nhiều thứ cô không biết.

“Cậu muốn làm gì.” Không biết từ lúc nào, ở hành lang cách đó khá xa xuất hiện một người. Người đó dựa vào cửa sổ, tóc vàng chói lọi, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lẽo. Hạ Nguyệt Âm không cần quay đầu cũng biết là ai: “Chu Cảnh. Tôi muốn làm gì không liên quan đến cậu.”

Kỳ Nhạc cười hì hì nói: “Lời nói cũng không thể nói như vậy. Mọi người đều là bạn học, có việc thì ưu tiên thương lượng với nhau thích hợp hơn.”

Hạ Nguyệt Âm cười nhạo: “Thôi đi. Chúng ta đâu phải mới quen. Cậu rõ ràng không thèm nhìn đến người thấp kém hơn, càng không bao giờ xen vào chuyện của người khác.”

Chu Cảnh không chút khách khí nói: “Thì sao? Hôm nay tôi quản chắc rồi.” Anh quả thật không hứng thú với Đào Tương. Đặt vào trước kia, nhất định đã quay người đi rồi. Nhưng Đào Tương là bạn tốt của Vân Xu. Không thể để cô bị bắt nạt.

Cơn giận của Hạ Nguyệt Âm bị chọc ra: “Cậu!”

Kỳ Nhạc vội vàng ra hòa giải: “Đừng nóng vội nha. Chúng ta nói chuyện tử tế. Có việc gì thì thương lượng. Một khi làm ồn ào dẫn học sinh khác đến thì không hay.” Anh nhìn về phía Hạ Nguyệt Âm: “Cậu tìm Đào Tương có chuyện gì? Biết đâu chúng tôi cũng có thể giúp đỡ.”

Hạ Nguyệt Âm cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Các người không giúp được!”

Kỳ Nhạc thầm khen ngợi trong lòng. Quả không hổ là huyết mạch Thiên Linh Điểu. Dù đang tức giận, giọng nói nghe vẫn có một loại âm hưởng uyển chuyển trầm bổng.

“Ối trời, đừng như vậy. Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý." Kỳ Nhạc mặt dày nói: "Mọi người đều là bạn học mà, đúng không.”

Hạ Nguyệt Âm lạnh lùng liếc anh một cái, rồi lại nhìn về phía Đào Tương. Lại một lần nữa lấy đồ trong túi ra.

Dưới ánh mắt của ba người xung quanh, cô từ từ lấy ra một phong thư màu hồng nhạt. Trên đó in hình trái tim lớn. Sắc mặt đỏ lên nói: “Làm ơn giúp tôi chuyển giao một lá thư tình.” Dừng một chút, cô bổ sung: “Cảm ơn.”

Tiếng nước nhỏ giọt từ ống thoát nước nhà vệ sinh vọng lại. Hiện trường một mảnh tĩnh lặng.

Thần sắc Kỳ Nhạc nhất thời méo mó. Ngữ nghẹn họng. Tưởng là đến gây sự, kết quả lại là chuyển giao thư tình. Khoảng cách quá lớn. Anh cần thời gian để tiêu hóa.

Đào Tương vẫn chưa phản ứng kịp, đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Phong thư tình lại tiến tới gần hơn. Hạ Nguyệt Âm vẻ mặt thẹn thùng: “Cậu là bạn tốt của Vân Xu. Giúp một chút đi. Muốn gì tôi cũng có thể cho cậu. Tiện thể giúp tôi nhắn lại một câu nữa: Tôi rất sẵn lòng ở rể.”

Vẻ thẹn thùng lại đi kèm với lời đề nghị ở rể khiến Đào Tương nhất thời cho rằng nhận thức của người này có vấn đề.

Kỳ Nhạc nhìn chằm chằm lá thư tình nửa ngày, xác định trên đó không có phấn độc. Nhịn không được nói: “Không phải. Gửi thư tình thì gửi thư tình đi. Tại sao vừa nãy lại hung ác như vậy?” Anh thật sự nghĩ Hạ Nguyệt Âm đến tìm chuyện.

Hạ Nguyệt Âm trừng anh một cái: “Ai hung ác? Tôi đây chẳng qua là lo lắng chuyển giao không đủ thành tâm, nên mới lưỡng lự thôi. Sau đó cười khẩy: Hơn nữa với tính cách của tôi, tìm chuyện chỉ quang minh chính đại tìm, chưa bao giờ làm mấy trò nhỏ lén lút. Là các người tự dưng chạy tới nói bậy bạ.”

Kỳ Nhạc sờ cằm. Chuyện này quả thật đúng. Tính tình Hạ Nguyệt Âm đúng là rất kiêu ngạo.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 981



Bộ não trì trệ của Đào Tương bắt đầu hoạt động trở lại. Khoan đã. Điểm chú ý của bọn họ hình như có gì đó sai sai? Cô ấy do dự nói: “Các cậu...”

Kỳ Nhạc vừa thấy biểu cảm của cô liền vui vẻ, cười nói: “Cậu là học sinh chuyển trường nên không biết. Bạn Hạ của chúng ta là con trai đấy.”

Đào Tương biểu cảm ngưng lại. Dung mạo tinh xảo, tóc dài, mặc đồ đỏ. Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp mà. Hạ Nguyệt Âm quên mất Đào Tương không biết thông tin về mình.

Dù sao Hạ gia rất nổi tiếng. Anh giải thích: “Gia tộc bọn tôi rất đặc biệt. Con trai trước 18 tuổi phải được nuôi dưỡng như con gái.” Sau khi trưởng thành, thông tin thân phận sẽ được gia tộc sửa lại.

Lúc này Đào Tương mới chú ý đến những chi tiết khác. Tuổi của Hạ Nguyệt Âm thiên về nhỏ hơn, nhưng chiều cao lại hơn cô một chút. Ngũ quan và giọng nói đều khó phân biệt nam nữ.

Chu Cảnh cười lạnh: “Cậu không phải ghét nhất Tai Thú sao?”

Hạ Nguyệt Âm nói: “Đúng là ghét. Nhưng tôi tin vào ánh mắt của chị Vân Xu.” Quan sát với thành kiến, đối phương chắc chắn chỗ nào cũng không tốt. Nhưng gỡ bỏ cái nhìn ấy, phân tích biểu hiện hiện tại của Đào Tương, quả thật vẫn ổn.

Chu Cảnh châm chọc: “Còn gọi chị nữa sao? Không biết cô ấy có nhận ra cậu không. Tự mình đa tình.” Tuy nhiên, huyết mạch Thiên Linh Điểu yếu kém lại lắm chiêu trò.

Hai người đứng ở cửa không ai nhường ai, xem đối phương ngứa mắt. Đào Tương cuối cùng nhịn không được: “Chúng ta có thể đừng cãi nhau ở cửa nhà vệ sinh được không?” Ánh mắt của học sinh đi ngang qua đều rất kỳ lạ.

Kỳ Nhạc nín cười. Cãi nhau ở cửa nhà vệ sinh, đối với đại thiếu gia mà nói cũng là lần đầu.

Cuối cùng thư tình vẫn không được đưa ra. Đào Tương chỉ dùng một câu đã khiến Hạ Nguyệt Âm không nói nên lời: “Tôi nói rồi, tuổi này chỉ nên lo học hành cho tốt.” Hạ Nguyệt Âm u oán thu lại phong thư hồng nhạt in hình trái tim.

Trở lại phòng học, Đào Tương như người trên mây. Cảm giác sâu sắc thế giới này quá kỳ diệu. Vân Xu hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì. Chỉ là vừa gặp... chuyện vượt quá dự đoán.”

Vân Xu nghiêng đầu, càng thêm tò mò. Đào Tương cười khẽ: “Lát nữa rảnh tôi kể cho nghe.” Cuộc sống của cô thật sự đã bước sang một chương mới. Bóng tối quá khứ dần tan biến.

Hoàng hôn sau giờ tan học, Vân Xu lại đi ngang qua quảng trường vườn bách thú. Lần này, biểu hiện của mọi người càng khoa trương hơn, trực tiếp diễn kịch cung đấu.

Có một con chồn sương đang đánh nhau với con hồ ly bên cạnh, đánh rất hung hăng. Lông tím lông vàng bay đầy trời, nền gạch cũng xuất hiện vết nứt.

Khóe mắt liếc thấy Vân Xu đi ra, con chồn sương lập tức đổi thái độ. Tùy ý để con hồ ly dùng đuôi quét lên người, theo lực đạo bay lên giữa không trung.

Nhân cơ hội giơ ngón giữa về phía con hồ ly, sau khi xoay người lại tỏ vẻ yếu ớt ngã xuống đất. Hình ảnh sinh động đó cho những người khác thấy thế nào là "ảnh đế".

Con chồn sương dùng cánh tay nhỏ bé run rẩy chống xuống đất, cố sức đứng lên, loạng choạng bước đi, cuối cùng vì bị thương nặng, loảng xoảng một tiếng ngã xuống. Cái đuôi vô lực buông thõng sang một bên. Thảm hại, yếu ớt, đáng thương.

Vân Xu kinh hô một tiếng, vội vàng chạy tới, lo lắng nói: “Có sao không? Bị thương nặng lắm à?”

Đào Tương ngồi xổm xuống, nhìn một lúc nhưng không nhìn ra kết quả: “Trông có vẻ không ổn lắm.”

Con chồn sương yếu ớt gật đầu nhỏ, ôm ngực, bộ dạng suy sụp. Nhìn con hồ ly cách đó không xa ngẩn ngơ. Cái ánh mắt xảo trá đó thật ra nên trao cho đối phương mới đúng, diễn quá đạt.

Sinh vật nhỏ bé đáng yêu luôn dễ dàng khơi gợi lòng yêu mến của con người. Vân Xu cũng không ngoại lệ. Cô vội nói: “Tương Tương, cậu cầm túi của tôi, tôi đưa bạn này đi phòng y tế xem sao.” Con chồn sương trong lòng giơ ngón cái lên, lặng lẽ chờ đợi bàn tay của đại mỹ nhân.

Giọng nói quen thuộc đã ngăn thành công động tác của Vân Xu.

“Không cần đi phòng y tế. Anh vừa vặn ở đây, có thể trực tiếp giúp đỡ trị liệu. Dụng cụ cũng vừa ở bên cạnh." Thẩm Diễn Thư mặc áo blouse trắng, dáng người cao ráo. Trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười vừa vặn. Trong tay còn cầm cái dụng cụ anh vừa nói.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 982



Vân Xu do dự nhìn anh, uyển chuyển nói: “Cái này... có vẻ hơi không thích hợp ạ?” Kích thước có vẻ không đúng lắm, hơi... hơi đáng sợ.

Thẩm Diễn Thư mặt không đổi sắc: “Yên tâm, anh là giáo y. Phải chịu trách nhiệm về sức khỏe của học sinh. Cái này rất phù hợp.”

Anh đã nói vậy, Vân Xu cũng đành né ra nhường chỗ. Những học sinh khác từ ghen tị ban đầu đến bây giờ là kinh ngạc và may mắn. Đồng loạt lùi lại một bước.

Con chồn sương phát hiện không khí không ổn. Khẽ meo meo mở hé một bên mắt. Chỉ thấy ác ma mặc áo blouse trắng đang cười hiền hậu với nó. Trong tay là chiếc ống tiêm khổng lồ cao khoảng 1 mét. Kim tiêm đường kính khoảng một centimet. Tổng thể còn to hơn trẻ con mẫu giáo. Cái ống tiêm tàn bạo này đang từng chút một tiến đến gần, nóng lòng muốn c*m v** cái thân hình nhỏ bé màu tím.

Mặt con chồn sương tái đi. Giây tiếp theo, vèo một cái vọt lên. Trong nháy mắt lùi xa gần mười mét, điên cuồng lắc đầu, mạnh mẽ biểu đạt ý định từ chối.

Thẩm Diễn Thư cong môi. Thong thả ung dung thu lại dụng cụ. Nhàn nhạt nói: “Thấy chưa. Phương pháp này tốt và nhanh nhất, lại không có tác dụng phụ.”

Đào Tương giơ ngón cái lên. Lợi hại thật.

Thẩm Diễn Thư nhìn về phía Vân Xu: “Nếu tiện đường, lát nữa anh đưa hai em về cùng.”

Vân Xu gật đầu. Tiện đường, lại đều là người trong cái thế giới này, không cần quá lo lắng.

Đào Tương ở một bên muốn nói lại thôi. Mọi chuyện diễn ra thuận lý thành chương đến mức cô không tìm ra lý do nào để ngăn cản. Cuối cùng chỉ có thể cứng đờ mặt đồng ý.

Ba người chia tay ở cổng khu nhà. Đào Tương đi về hướng khác. Vân Xu và Thẩm Diễn Thư đi về hướng ngược lại.

Khi chờ thang máy, Thẩm Diễn Thư đột nhiên nói: “Em đã là học sinh chuyển trường của Học viện Linh Giả, vậy lần trước anh nhìn thấy...”

Vân Xu nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó. Gò má lại hiện lên chút ửng đỏ nhàn nhạt. Nhỏ giọng nói: “Vâng, đó là chân thân huyết mạch của em.” Sau đó bổ sung: “Không phải cố tình lừa anh đâu ạ.”

Thẩm Diễn Thư cười nói: “Anh biết. Không thể để người thường biết những chuyện này.”

Vân Xu thở phào nhẹ nhõm. Thang máy vừa vặn đến tầng một. Hai người bước vào. Trong không gian chật hẹp chỉ có hai người. Thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của đối phương. Không khí hơi phức tạp. Ai cũng không nói gì.

Trước khi Vân Xu đóng cửa nhà mình lại, Thẩm Diễn Thư nhếch khóe môi, nhìn về phía cô: “À đúng rồi. Những gì anh nói hôm đó đều là lời thật. Đặt vào hôm nay cũng vậy.”

Vân Xu ngồi trên sofa. Trong đầu không ngừng tua lại lời anh nói. Lời thật, lời thật, lời thật. Hôm đó anh nói là, rất đáng yêu, muốn nuôi, muốn dỗ dành.

Vân Xu đi vào phòng tắm, dùng khăn mặt ẩm lau mặt, xua đi hơi nóng trên mặt. Anh nói là Phỉ Phỉ. Không phải cô. Không thể nghĩ nhiều. Phải bình tĩnh. Có lẽ Thẩm Diễn Thư chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

Bình tĩnh lại xong, Vân Xu lại bắt đầu phiền não chuyện mình ăn gì. Cơm hộp và đồ ăn nhanh đã ăn hơn một tuần rồi, rất ngán. Cô muốn ăn cơm và đồ ăn bình thường. Đáng tiếc không có điều kiện.

Đang lúc cô rối rắm, chuông cửa vang lên. Thẩm Diễn Thư lười biếng đứng ở cửa. Chiếc áo sơ mi đen cởi hai cúc, mơ hồ có thể thấy làn da trắng lạnh. Vân Xu cố gắng quên cuộc đối thoại lúc nãy. Mặt nhỏ hơi căng: “Anh có việc gì không ạ?”

Thẩm Diễn Thư thấy thú vị. Chờ cho cô gần như lộ ra ánh mắt nghi ngờ, mới chỉ vào cánh cửa đang mở rộng bên cạnh: “Ở nhà anh nấu đồ ăn. Em có muốn sang ăn cùng không?”

Vân Xu muốn từ chối. Cô không quen lắm việc đến nhà người khác, hơn nữa lại có chuyện lúc nãy, luôn cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Nhưng phía sau cánh cửa đang mở, mùi hương đồ ăn hấp dẫn không ngừng lôi kéo cô. Ngửi vài lần liền biết mâm cơm này nhất định rất ngon. Đối với người đã ăn cơm hộp và đồ ăn nhanh lâu rồi như cô, đây là một sự cám dỗ cực lớn.

Thẩm Diễn Thư chậm rãi nói: “Hôm nay anh nấu rất nhiều. Bốn năm món. Một mình ăn không hết. Ăn không hết sẽ phải đổ đi đấy.”

Vân Xu khuất phục. Nghĩ đến đồ ăn ngon mà lãng phí sẽ rất đau lòng. Ngoan ngoãn bưng chén nhỏ của mình, đi theo Thẩm Diễn Thư sang nhà anh ăn tối.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 983



Căn nhà của Thẩm Diễn Thư được bài trí theo phong cách tối giản. Hầu như không thấy bất kỳ vật trang trí nào. Chỉ có hai màu đen và trắng đơn giản. Vân Xu không nghĩ nhiều, mắt nhìn thẳng vào đồ ăn. Trên đó vẫn còn tỏa ra hơi nóng hôi hổi. Khoảng cách càng gần, mùi hương càng đậm đà.

Thẩm Diễn Thư giúp Vân Xu xới cơm. Hai người ngồi vào bàn ăn, bắt đầu bữa tối.

Ăn xong bữa cơm, Vân Xu cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Tài nấu ăn của Thẩm Diễn Thư ít nhất cũng đạt chuẩn đầu bếp chuyên nghiệp. Món ăn vừa ngon, vừa đẹp mắt, hương vị tuyệt vời.

Cô ngồi trên sofa, tò mò hỏi người đàn ông đang rửa bát: “Anh nấu ăn giỏi thật đấy. Có phải luyện từ nhỏ không ạ?”

“Không. Mới luyện gần đây thôi.” Nói chính xác hơn là mấy ngày trước.

Vân Xu nghi ngờ mình bị lừa: “Nhưng dù sao việc chọn thực đơn, chuẩn bị nguyên liệu, khống chế lửa... đều cần thời gian dài luyện tập chứ ạ?” Nghĩ thế nào cũng không thể học nhanh trong thời gian ngắn. Chỉ ghi nhớ đủ loại kỹ thuật liên quan thôi cũng đủ mệt rồi.

Thẩm Diễn Thư dừng động tác. Không quay đầu lại. Giọng nói hòa lẫn với tiếng nước chảy ào ào vọng đến phòng khách, hơi mơ hồ, mang theo nụ cười đầy ẩn ý.

“Đại khái là vì... những gì cần biết, anh đều biết rồi.”

Lời nói đó nghe rất mơ hồ. Vân Xu vừa định truy hỏi, Thẩm Diễn Thư tiếp tục động tác đang làm dở: “Em có thể đưa chiếc hộp màu vàng trên bàn trà cho anh không? Anh đang cần dùng.”

Vân Xu lập tức cầm lấy chiếc hộp đi đến đưa cho anh. Người đi cọ cơm thì phải tích cực một chút.

Thẩm Diễn Thư rất tự nhiên chuyển sang đề tài khác, về thế giới đó, về linh giả. Sự chú ý của Vân Xu bị cuốn đi, chuyện vừa rồi cũng không để tâm nữa. Dù sao bạn thân trước đó chưa từng nói về sự tồn tại của giáo y. Anh có thể cũng là người qua đường giống cô, chỉ là tương đối đặc biệt hơn một chút, có nhiều đất diễn hơn.

Nửa giờ sau, Thẩm Diễn Thư lại từ tủ lạnh lấy ra phần trái cây thập cẩm đã chuẩn bị sẵn từ trước. Sau khi ăn xong, dịch vụ của anh thật sự rất chu đáo.

Vân Xu xiên một miếng táo, ngồi trên sofa, mắt cong lên vẻ hạnh phúc. Đồ ăn vừa rồi rất ngon, trái cây bây giờ cũng rất ngọt. Nhưng nghĩ đến ngày mai lại phải quay về với cơm hộp và đồ ăn nhanh, nét mặt cô nhịn không được cụp xuống.

Thẩm Diễn Thư thấy thời cơ chín muồi, thuận thế đề nghị: “Bây giờ anh ngày nào cũng nấu cơm. Hay là đến bữa, em qua đây ăn cùng đi? Ăn xong rồi về nghỉ ngơi. Ngày nào cũng ăn cơm hộp không tốt cho sức khỏe. Hai người ăn cơm cũng vui hơn một chút. Chúng ta ở gần nhau, đi lại cũng tiện.”

Vân Xu do dự. Nếu là trước đêm nay, cô chắc chắn sẽ từ chối một cách lịch sự. Ngày nào cũng đi cọ cơm người khác thì không hay. Nhưng lúc này, nội tâm đang d.a.o động dữ dội. Hơn nữa Thẩm Diễn Thư nói đúng, ăn cơm một mình thật sự rất cô đơn.

Thẩm Diễn Thư lại bổ sung thêm một câu: “Anh mỗi lần đều quen nấu ba bốn món. Một mình ăn rất lãng phí.”

Vân Xu ôm gối rối rắm nửa ngày, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. “Vậy... em trả tiền cơm cho anh nhé.” Tiền trong thẻ ngân hàng còn thừa rất nhiều, trả tiền cơm thì dư dả.

“Được, cứ quyết định vậy đi. Bắt đầu từ ngày mai." Thẩm Diễn Thư nhếch môi cười: "Em muốn ăn gì, anh đi mua.”

Vân Xu nói mơ hồ: “Món nào cũng được ạ.” Đã tới cửa cọ cơm, nào dám mặt dày gọi món.

Thẩm Diễn Thư đổi cách hỏi, đồng thời cẩn thận quan sát biểu cảm của cô: “Sườn non rang tỏi, đậu phụ Đông Pha, cà tím kho thịt bằm, thịt thăn chua ngọt?” Anh đọc một loạt tên món ăn. Mắt Vân Xu sáng lên từng chút một khi nghe đến mỗi món.

Thẩm Diễn Thư đã nắm rõ tình hình. Khẽ cười nói: “Ngày mai anh làm mấy món này. Gần giờ ăn anh sẽ sang gọi em.”

Vân Xu vui vẻ gật đầu, mong chờ bữa ăn chính ngày mai.

Cả hai bên đều rất hài lòng với kết quả đêm nay.

Lúc sau trở về, trong lòng Vân Xu đầy một đống đồ ăn vặt và bánh ngọt, được "hàng xóm tốt bụng" cung cấp.

Thế giới lại có thêm hai huyết mạch đỉnh cấp. Trong đó một vị vẫn là Thái cổ Tai Thú - Phỉ. Thông tin liên quan nhanh chóng truyền đến khắp mọi nơi, gây ra hết đợt thảo luận này đến đợt thảo luận khác.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 984



Tại một biệt thự tư nhân nào đó. Nơi tụ tập của nhóm linh giả có tiếng tăm hỗn loạn nhất trong thế giới. Bảy tám linh giả cung kính quỳ trên mặt đất. Phía trên ngồi một người đàn ông sắc mặt tối tăm. Thân thể gầy gò, trông có vẻ yếu ớt, nhưng không một ai dám coi thường anh.

Kẻ có thể kiểm soát một tổ chức tà ác nguy hiểm như vậy sẽ không đơn giản. Thuộc hạ rất rõ, Chiêm Du là một sự tồn tại đáng sợ đến mức nào. Vì lợi ích và mục tiêu, anh không từ thủ đoạn. Vô số linh giả đã c.h.ế.t dưới tay anh. Huyết mạch, linh lực, ngay cả t.h.i t.h.ể sau khi c.h.ế.t cũng bị tiếp tục nghiên cứu. Và ở nơi mà sinh mạng con người đều nằm trong tay Chiêm Du, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Thuộc hạ thấp giọng báo cáo thông tin điều tra gần đây. Chiêm Du khẽ gõ bàn, giọng nói mang theo hàn ý: “Xác định là huyết mạch Phỉ?”

“Vâng. Chúng tôi đã phái người vào học viện. Là Tai Thú Phỉ.”

“Rất tốt. Đang lo gần đây không có huyết mạch mới. Cái này lại tự đưa tới cửa." Chiêm Du nở một nụ cười. Những người xung quanh đều cúi đầu. “Bối cảnh thế nào?”

“Đối phương mười tám năm trước đều là người thường. Gần đây mới tiếp xúc với linh giả.”

Không có bối cảnh có nghĩa là dễ xử lý. Chiêm Du rất hài lòng, tùy ý phân phó: “Trước hết dùng phương pháp chiêu dụ. Nếu cô ta không thức thời, thì tìm cơ hội mạnh mẽ bắt về. Chuyện sau đó tùy cơ ứng biến.”

Trong lòng thuộc hạ lạnh lẽo. Cúi đầu đồng ý. Nơi có ánh sáng ắt có bóng tối. Cái thế giới thần bí này cũng giống như cái bóng đi cùng hình. Từ xưa đến nay, trong lịch sử chưa bao giờ thiếu những kẻ tràn đầy d*c v*ng.

Chiêm Du tiếp tục hỏi: “Còn huyết mạch kia thì sao?”

Sắc mặt thuộc hạ cứng đờ, há miệng lại không thành tiếng.

Chiêm Du nheo mắt lại: “Sao thế? Có gì không thể nói à?” Anh hạ thấp giọng, càng thêm sâm hàn: “Hay là các cậu có ý đồ khác.”

Một phần tư liệu được dâng lên. Chiêm Du nhận lấy, lạnh lẽo nhìn họ một cái. Nếu phát hiện có hành vi phản bội, anh sẽ xử lý ngay. Chiêm Du mở tài liệu, nhìn thấy bức ảnh xong, im lặng rất lâu.

Xung quanh tĩnh mịch đến mức chỉ nghe thấy tiếng kim rơi, tĩnh đến mức khiến người ta hoảng loạn. Thuộc hạ nhịn không được ngẩng đầu. Nhìn thấy trong đôi mắt tối tăm của Chiêm Du xuất hiện những sắc thái bất thường. Anh v**t v* bức ảnh đi lại, thần sắc dần trở nên si mê cuồng nhiệt.

“Muốn. Tôi muốn cô ấy. Cô ấy nên ở lại bên cạnh tôi. Không, không phải "nên", mà là "cần thiết". Cô ấy chính là thuộc về tôi.”

Thứ muốn thì phải đoạt lấy. Đây là quan niệm ăn sâu bám rễ trong Chiêm Du. Ý kiến của người khác không cần để tâm. Chiêm Du lộ ra một nụ cười kỳ dị, nghiến từng chữ: “Mặc kệ các cậu dùng biện pháp gì, đưa người đến bên cạnh tôi.”

Bóng đêm hắc ám lặng lẽ lan tràn.

...

Mấy ngày nay Vân Xu sống rất thoải mái. Không có giờ học thì ở nhà luyện tập linh lực. Có giờ học thì Thẩm Diễn Thư sẽ tiện đường đưa cả cô và Đào Tương cùng đi học. Hòa hợp với bạn học cũng rất tốt, không hề xuất hiện tình huống mọi người xa lánh Đào Tương.

Mỗi đến bữa cơm, Thẩm Diễn Thư sẽ sang gọi cô. Anh có thể nói là chuẩn bị đủ loại món ăn chính khác nhau, nắm chắc khẩu vị của cô. Vân Xu cảm giác sâu sắc rằng ngày nào cũng ăn no như vậy, sớm muộn gì cũng tăng cân.

Khi Đào Tương đến chơi, vừa lúc là giờ Vân Xu dùng cơm.

Đào Tương đứng ở cửa sững sờ hồi lâu, không thể tin nổi nhìn hai người đang đứng cùng nhau. Mới có bao lâu chứ. Cô ấy còn chưa kịp nói cho Vân Xu về sự nghi ngờ đối với Thẩm Diễn Thư, Vân Xu đã dẫn cả anh đến tận cửa rồi. Tên này quả nhiên không có ý tốt!

Thẩm Diễn Thư liếc Đào Tương một cái, tùy ý nói: “Vào đi. Cứ coi như anh mời khách.” Nhìn mặt Vân Xu, anh sẵn lòng khách sáo vài phần.

Đào Tương siết chặt tay. Giữ vững ý niệm dù thế nào cũng phải bảo vệ tốt bạn mình. Dứt khoát bước vào. Nếu có thể tìm được sơ hở của Thẩm Diễn Thư thì không còn gì tốt hơn. Có thể quang minh chính đại khuyên Vân Xu tránh xa anh.

Lần trước sau khi phát hiện có gì đó không ổn, Đào Tương vẫn luôn duy trì sự quan sát. Gần như có thể khẳng định 100% Thẩm Diễn Thư không hề đơn giản. Mỗi lần anh nhìn những sự tồn tại khác, y như nhìn hòn đá ven đường, đạm mạc đến mức khiến người ta kinh sợ. Một tia cảm xúc cũng trở nên thừa thãi.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 985



Từ nhỏ đến lớn cô cũng coi như đã nếm đủ thói đời. Chưa từng gặp loại người như Thẩm Diễn Thư. Cái ánh mắt đó căn bản không phải là ánh mắt của người thường.

Vân Xu sau khi Đào Tương vào cửa, kéo cô ngồi xuống sofa. Thành thạo mở ngăn kéo, lấy ra một đống đồ ăn vặt, hỏi: “Bên trong có món cậu muốn ăn không? Không có tôi tìm loại khác.”

Đào Tương trợn mắt há hốc mồm: “Cậu ngay cả chỗ để đồ ăn vặt cũng biết rồi sao?”

Vân Xu nói: “Vì ngày nào cũng qua đây ăn cơm, nên quen rồi.” Hơn nữa Thẩm Diễn Thư nói, những thứ này đều là mua cho cô, tiền cơm anh nói còn thừa rất nhiều.

Đào Tương cố gắng giữ bình tĩnh, tùy tay lấy một túi đồ ăn vặt, nhìn về phía bếp. Biểu cảm dần trở nên kinh ngạc. Người mà cô cho là thần bí khó lường, không có ý tốt, vậy mà lại đang đeo tạp dề hình hoạt hình nấu cơm.

Vân Xu chú ý đến ánh mắt của cô, nhìn theo rồi cười nói: “Có đáng yêu không? Trước đây anh ấy hỏi tôi loại tạp dề nào thích hợp, tôi nhìn một cái đã ưng cái này rồi.”

Đào Tương khó khăn nói: “Cậu chọn sao?”

“Đúng vậy." Vân Xu đáp dứt khoát.

Nhìn cảnh Vân Xu tự nhiên xem show giải trí và ăn trái cây, Đào Tương bỗng hoảng hốt. Cảm giác như đang xem phim truyền hình mà bỏ qua mất đoạn cao trào. Nhân lúc Thẩm Diễn Thư đang nấu cơm, cô nói bóng nói gió hỏi thăm về những chuyện gần đây. Kết quả thu được là, Thẩm Diễn Thư không làm bất kỳ việc gây rối nào, hơn nữa cử chỉ tiến thoái đều đúng mực, chăm sóc mọi mặt có thể nói là hoàn hảo.

Quá tâm cơ. Thẩm Diễn Thư chắc chắn đang đi đường dài. Vân Xu như nhìn ra điều gì đó, cười nói: “Tương Tương, đừng lo lắng. Chân tình hay giả ý tôi có thể cảm nhận được.” Cô đâu phải đồ ngốc.

Đào Tương dừng suy nghĩ miên man. Quả thật, ánh mắt Thẩm Diễn Thư nhìn Vân Xu có độ ấm, khác hẳn với khi nhìn những người khác.

Ngồi vào bàn ăn, Đào Tương lại sốc. Cô ấy nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Diễn Thư. Chẳng lẽ anh xuất thân là đầu bếp? Nên mới có thể nấu một tay đồ ăn ngon như vậy? ... Ý nghĩ này quá hoang đường. Không nên suy nghĩ nữa.

Khi ăn cơm, Thẩm Diễn Thư thỉnh thoảng sẽ giúp Vân Xu gắp đồ ăn. Thần sắc tự nhiên, vừa vặn. Sẽ không quá nhiệt tình. Mỗi khi đó, Vân Xu sẽ cong khóe mắt cười một cái với anh, bày tỏ lòng biết ơn.

Không biết, còn tưởng hai người đã ở chung lâu rồi. Ăn xong bữa cơm, Đào Tương đã c.h.ế.t lặng. Như thể nhìn thấy một con Phỉ Phỉ đáng yêu vô cùng bị một tấm lưới thần bí bắt đi, còn cười vẫy tay với mình. Bị bán mà còn đếm tiền.

Sau bữa tối, ba người ngồi trên sofa xem TV. Đào Tương hạ quyết tâm về nhà muộn hơn, chuẩn bị quan sát thêm một lúc. Bộ phim trên TV đang chiếu đến đoạn cao trào. Vân Xu nhìn chằm chằm màn hình, đưa tay sờ về phía đĩa trái cây. Một miếng quýt đã được bóc vỏ vừa vặn đưa đến tay cô. Cô thuận thế nhận lấy ăn.

Đào Tương yên lặng nhìn người đàn ông bắt đầu chuẩn bị miếng trái cây tiếp theo. Không ngừng làm mới lại suy nghĩ của mình. Thẩm Diễn Thư chú ý đến ánh mắt của cô. Nhàn nhạt nhìn lại. Người con gái sắc mặt hơi tái nhợt đầy vẻ dò xét, trong đáy mắt sâu thẳm là sự đề phòng khó phát hiện.

Đây là nữ chính được định sẵn. Nhân vật trung tâm của thế giới. Sở hữu giác quan nhạy bén hơn người khác. Từ một người bình thường trải qua đủ loại khó khăn trắc trở, đánh bại vai ác, đạt được công lao, cuối cùng trưởng thành thành cường giả chân chính. Đương nhiên, nếu dựa theo nguyên tác mà phát triển...

Bạch Trạch – thông hiểu mọi vật, biết chuyện quỷ thần. Sở hữu thiết lập mạnh mẽ, anh cuối cùng nhìn thấu chân tướng thế giới giả dối. Đây là thế giới do con người tạo ra, hoang đường và buồn cười. Nếu anh không nhìn thấu, mọi thứ sẽ phát triển theo quỹ đạo nguyên tác. Kể từ đó, mọi sự tồn tại đều mất đi màu sắc.

Lại lần nữa giả thiết. Nếu người giúp đỡ không ra tay nữa, cô sẽ thành công sống sót trong nguy hiểm tột cùng, hay sẽ bị bóng tối nuốt chửng, c.h.ế.t trên con đường trưởng thành? Nếu nữ chính c.h.ế.t đi, thế giới này sẽ đi về đâu? Nghĩ đến đó, khiến người ta mong chờ.

Có khả năng nào vào khoảnh khắc thế giới vỡ vụn, anh có thể đi về hiện thực chân chính không?
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 986



Trong quỹ đạo nguyên tác: "anh” cứu nữ chính. Đám buôn lậu ở cảng lẽ ra chỉ bị đánh ngất. Nhưng Thẩm Diễn Thư muốn biết liệu nữ chính có c.h.ế.t không, quyết định mặc kệ cô bị tấn công. Tuy nhiên, ở cảng lại xuất hiện một thân ảnh ngoài ý liệu. Vì thế, Thẩm Diễn Thư ra tay, trực tiếp xử lý đám buôn lậu. Anh không thể nhìn thấy cô bị thương, cũng không hy vọng cô nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ.

Còn chuyện tiếp theo sẽ phát triển thế nào, Thẩm Diễn Thư rất mong chờ. Vân Xu anh sẽ bảo vệ tốt. Còn nữ chính, cứ để anh xem cô có thể đi bao xa.

Một bộ phim hai tiếng đồng hồ rất nhanh chiếu xong. Vân Xu vẫn còn thòm thèm, thu lại ánh mắt, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi. Đào Tương trầm mặc đứng dậy, định về suy nghĩ thêm một chút. Đêm nay cô đã chịu tác động hơi lớn.

Trước khi Vân Xu đóng cửa, cô phất tay chào hai người: “Ngủ ngon.”

Đào Tương kéo một nụ cười, tự nhiên hơn trước nhiều, có lẽ vì đã cười nhiều hơn. “Ngủ ngon. Có việc gì cứ gọi cho tôi.”

Thẩm Diễn Thư nhếch môi: “Mơ đẹp nhé.”

Cạch. Cùng với tiếng cửa đóng lại, hành lang một mảnh yên tĩnh. Ánh đèn vàng ấm áp hơi tối tăm. Thẩm Diễn Thư quay lưng về phía ánh sáng, biểu cảm mơ hồ. Chiếc áo sơ mi đen tay dài xắn lên nửa chừng. Mỗi nếp nhăn đều toát ra vài phần sắc bén và lười biếng. Khí chất bình thản vô hại thấm đẫm bóng tối, từng chút từng chút chuyển biến.

Lòng bàn tay Đào Tương căng chặt. Hô hấp dần trở nên dồn dập. Linh lực chảy trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển.

“Về đi. Cũng không còn sớm nữa." Thẩm Diễn Thư nghiêng người, thần sắc vẫn lười biếng như trước.

Lại một cánh cửa được đóng lại. Lần này, Đào Tương từ từ thở ra một hơi đục, xoay người rời đi.

Là học sinh chuyển trường, hai người ở Học viện Linh Giả bắt đầu đi vào quỹ đạo học tập. Học cách tự do biến ảo chân thân huyết mạch, cách phát huy lực lượng chân thân, cách sử dụng linh lực đã kích hoạt... Đây là một thế giới mới lạ. Họ có quá nhiều thứ cần phải học.

Thoáng cái đã đến tiết học thực chiến.

Trong võ quán, thầy giáo nghiêm túc tuyên bố quy tắc tỷ thí. Hai bên tỷ thí dừng lại khi đối thủ nhận thua. Học sinh vi phạm quy tắc sẽ bị đuổi khỏi lớp, nghiêm trọng có thể bị thông báo buộc thôi học. Càng không được dùng các phương thức đánh lén khác.

Học sinh nóng lòng muốn thử. Giả vờ vô tình hoạt động cơ thể, kỳ thật không ngừng khoe dáng với một hướng nào đó. Đôi mắt nhỏ lén nhìn trộm, mong chờ được đại mỹ nhân chú ý.

Nhìn xem! Cơ bụng sáu múi hoàn hảo này.

Nhìn xem! Đường cong vòng eo tối ưu này.

Nhìn xem! Bắp tay tràn đầy sức bật này.

Vân Xu không chú ý đến những ánh mắt khao khát của mọi người. Cô hâm mộ hỏi Đào Tương: “Thầy chỉ cho các cậu danh sách tỷ thí thôi sao? Không có tôi à?”

Đào Tương cong lưng, làm động tác kéo giãn cơ, trả lời: “Huyết mạch phụ trợ không cần tham gia tỷ thí. Tiết học sau hẳn sẽ rèn luyện khả năng phòng thân của các cậu. Cậu nhìn xem, Hạ Nguyệt Âm cũng đứng ở bên kia.”

Vân Xu rất tiếc nuối. Cô ấy cũng muốn tỷ thí với bạn học, xem thử thực lực của mình thế nào. Người sức chiến đấu bằng không cũng có ước mơ. Đáng tiếc không được. “Vậy tôi cổ vũ cho cậu nhé.”

Đào Tương ngồi dậy: “Vậy tôi tuyệt đối không thể thua được.”

Một tiếng huýt sáo. Thầy giáo cho tất cả học sinh tập trung lại. Tuyên bố: “Dựa theo thứ tự bốc thăm vừa rồi, hai người một nhóm tỷ thí. Đừng quên quy tắc tôi vừa nói.”

Ông nhìn về phía Vân Xu, vẻ mặt nghiêm khắc bỗng chốc trở nên hiền từ: “Em đứng lui vào trong một chút nhé. Cẩn thận bị thương. Lát nữa cùng mấy bạn khác quan sát mọi người chiến đấu.”

“Em biết rồi ạ.”

Thầy giáo hài lòng gật đầu, nhìn về phía những người khác, khôi phục vẻ nghiêm khắc: “Một phút nữa bắt đầu. Đừng lãng phí thời gian.”

“Tổ thứ nhất, tiến lên!”

Hai học sinh bước ra khỏi đám đông. Lặng lẽ nhìn về một hướng. Rồi liếc nhìn nhau. Ngầm định ra một lời hứa.

Anh em! Đã nói rồi đấy, đừng có "lật mặt"! Anh còn muốn đến trước mặt đại mỹ nhân để tăng "level" tồn tại.

Chị em! Em hiểu rồi. Lát nữa dù là ai, tư thế đánh người hay bị đánh cũng phải thật ngầu.

Thầy giáo ra lệnh: “Bắt đầu!” Hai học sinh lập tức xông về phía đối phương. Có thể thắng, họ tuyệt đối sẽ không nhận thua.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 987



Hai bên đánh có tới có lui. Thầy giáo thỉnh thoảng nở nụ cười. Hiển nhiên rất hài lòng với thực lực hai người thể hiện. Nghe nói lớp này gần đây tiến bộ rất nhanh. Không ngờ là thật.

Trong mắt Vân Xu tràn đầy kinh ngạc và thán phục. Linh giả chiến đấu gây sát thương thật sự. Linh lực sử dụng thích đáng có thể tạo ra hiệu quả mạnh hơn cả vũ khí thông thường. Trừ cấp độ tên lửa, đó là cấp độ mà chỉ đại lão mới làm được.

Xem xong trận đầu, cô bắt đầu lo lắng cho Đào Tương. Đào Tương ở tổ thứ 9. Bạn thân có nhắc qua trận tỷ thí này là một điểm cốt truyện khá quan trọng.

Đối thủ là người có thực lực khá ở trong lớp. Nữ chính khi tỷ thí ở thế yếu, nhưng dù thế nào cũng không chịu ngã xuống. Bị đánh bại hết lần này đến lần khác, cô vẫn nghiến răng đứng lên. Làm mọi người kinh ngạc.

Sau trận tỷ thí, ấn tượng không tốt của các bạn học về nữ chính hơi thay đổi, không còn xa lánh cô như trước nữa. Dù hiện giờ sự xa lánh gần như không còn, nhưng thực lực hẳn không thay đổi nhiều.

Tỷ thí rất kịch tính, đầy bất ngờ. Có thể bất cứ lúc nào cũng k*ch th*ch adrenaline trong người tham gia và người xem. Không ít học sinh nhìn thôi đã phấn khích rồi.

Nhưng không biết có phải ảo giác không, Vân Xu luôn cảm thấy sau khi mình nhìn qua, hai bên đánh càng hung ác hơn, còn cố tình nhắm vào mặt đối phương.

Hạ Nguyệt Âm hất mái tóc đẹp: “À, đàn ông.”

Kỳ Nhạc châm chọc: “Em trai nhỏ, dù em là nữ trang, nhưng giới tính em là nam nhé. Cảm ơn.”

Hạ Nguyệt Âm coi như không nghe thấy: “Sao cậu lại ở bên này?”

Kỳ Nhạc nhún vai: “Tôi bốc thăm được thứ tự rất cuối cùng, không vội đi qua.” Anh chỉ sang bên cạnh: “Xem, người cậu cần chú ý không phải là tôi.”

Trong khi mọi người còn chỉ dám lén nhìn, Chu Cảnh đã bất động thanh sắc lại gần. Nhỏ giọng giảng giải cho Vân Xu về kỹ thuật thi đấu mà các học sinh đang sử dụng.

Là người xuất sắc nhất trong lứa tuổi này, anh quả thật có chút tài năng, thậm chí có thể dự đoán được động tác của người tỷ thí.

Vân Xu nghe mà liên tục kinh ngạc thán phục.

Còn Hạ Nguyệt Âm thì nghiến răng nghiến lợi: “Quá đê tiện!” Sớm muộn gì cũng phải cho tên này một cái bạt tai vào đầu.

Rất nhanh đến lượt tổ thứ 9. Vân Xu chạy về phía ghế ngồi, lục lọi trong túi. Đào Tương đứng đối mặt với bạn học của mình.

Nam sinh vai rộng eo thon, dáng người vạm vỡ, tràn đầy sức mạnh. So với anh, cơ thể gầy gò của nữ sinh dường như gió thổi qua là ngã. Mọi người theo bản năng cho rằng cán cân chiến thắng nghiêng về nam sinh. Khoảng cách quá lớn.

Thầy giáo nhìn hai người: “Nhớ quy tắc. Dừng lại đúng lúc.”

Đào Tương hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định. Cô ấy đã bỏ ra vô số thời gian và năng lượng để tìm hiểu lực lượng linh giả. Đi thăm hỏi các giáo viên để học các loại kỹ thuật. Bây giờ là lúc kiểm nghiệm thành quả huấn luyện.

Thầy giáo ra lệnh: “Bắt đầu!”

Đào Tương đè thấp thân thể, ra đòn phủ đầu. Cô rất rõ sở trường và khuyết điểm của mình. Thời gian lĩnh ngộ thể năng và linh lực có hạn. Không thể đánh kéo dài. Không thể đối đầu trực diện. Phải dùng kỹ thuật và tốc độ để đối phó với kẻ địch.

Thân ảnh gầy gò lập tức biến mất. Đồng tử nam sinh ban đầu còn vẻ lơ đễnh lập tức giãn ra. Mọi thứ trước mắt nằm ngoài dự đoán của hắn.

Học sinh chuyển trường mới tới ban đầu biểu hiện còn kém hơn cả người thường, bây giờ lại có thể làm được đến mức này. Không khí xung quanh d.a.o động.

Hắn lập tức xoay người đón đỡ, ngăn chặn cú đá ngang của đối phương. Vẻ mặt lơ đễnh chuyển thành nghiêm túc. Đây là đối thủ cần phải đối đãi nghiêm túc.

Đào Tương ra đòn không thành, lùi lại vài bước tìm cơ hội khác. Trở lại chỗ sân đấu, Vân Xu hơi do dự. Linh giả đánh nhau quá ác liệt. Có nên tiến lại gần hơn để cổ vũ không?

Hay là mục tiêu nhỏ một chút sẽ an toàn hơn? Động tác cũng có thể nhanh nhẹn hơn. Quyết định! Quả nhiên vẫn như vậy tiện lợi hơn!

Ở trung tâm sân khấu, Đào Tương và nam sinh lại giao đấu một lần với tốc độ cực nhanh. Cô thành công ngăn chặn nắm đ.ấ.m của hắn.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 988



Quả không hổ là huyết mạch linh thú loại gấu, một đòn đánh tới làm cánh tay cô tê dại. Nhưng huyết mạch Phỉ cũng đang rục rịch. Nói về cường độ thân thể, cô cũng sẽ không thua.

Hai người cẩn thận giằng co, tìm kiếm sơ hở của đối phương. Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến những tiếng hít hà liên tiếp. Hai người theo bản năng nhìn lại, rồi khựng lại tại chỗ.

Chỉ thấy một cục bông trắng như tuyết đang cố hết sức đứng thẳng trước hàng học sinh đầu tiên. Đôi mắt sáng lấp lánh. Cái đuôi to xù xù vẫy qua vẫy lại vui vẻ. Cánh tay nhỏ xíu vẫy mạnh. Móng vuốt nhỏ bé nắm chặt một lá cờ nhỏ, cố gắng múa may. Biểu hiện rõ ràng thế nào là cổ vũ chuyên nghiệp.

Trên lá cờ là hình một sinh vật giống trâu mà không phải trâu. Thoạt nhìn có thể nhận ra là Phỉ. Nhưng là phong cách đáng yêu, toát lên vẻ ngây ngô. Đây là Vân Xu cố tình làm cho Đào Tương, để chuẩn bị cho trận tỷ thí hôm nay. Thua trận đấu không thể thua khí thế.

Tương Tương tương lai vô hạn! Nghĩ như vậy, cục bông trắng nhỏ càng thêm kích động. Nhảy nhót vẫy cờ nhỏ. Cái đuôi xù xù cũng run lên theo.

Bạn học bên cạnh cục bông trắng lặng lẽ che tim lùi lại. Nếu còn ở lại, trái tim nhỏ bé của họ sẽ không chịu nổi mất. Đây là muốn làm người ta mất m.á.u đến c.h.ế.t mà! Vạn nhất lại không nhịn được vươn bàn tay tội lỗi e rằng ngày mai sẽ bị những người còn lại vây đánh.

Đào Tương nhìn cục bông trắng. Trái tim đang nóng nảy vì vài lần công kích không hiệu quả bỗng tĩnh lặng lại. Quay trở về trạng thái bình tĩnh. Tỷ thí kỵ nhất chính là tâm lý mất kiểm soát. Vân Xu ở bên cạnh tin tưởng mình, ủng hộ mình. Cô ấy phải đáp lại sự tin tưởng này.

Thực lực không đủ là một chuyện. Mất đi cơ hội vì sai lầm không đáng có là chuyện khác.

Đào Tương đè thấp thân thể, lại một lần nữa làm tư thế công kích. Huyết mạch mạnh mẽ chảy trong cơ thể. Linh lực luân chuyển khắp người. Cô tiến về phía đối thủ đồng thời bình tĩnh tìm kiếm sơ hở.

Kết quả trận tỷ thí này nằm ngoài dự đoán của mọi người. Đào Tương thắng. Dù thắng rất gian nan, nhưng thật đẹp đẽ. Phát huy tư duy bình tĩnh đến cực hạn, cuối cùng trong giao đấu tìm được điểm yếu, dùng thực lực hơi yếu hơn thành công chiến thắng đối phương.

Cục bông trắng dừng động tác vẫy cờ. Sau một lúc lâu mới hoàn hồn. Trong tiểu thuyết không nói nữ chính và đối thủ lúc này chênh lệch còn rất lớn sao. Bây giờ thế mà lại thắng. Cốt truyện hình như lại rẽ sang một hướng khác rồi...

Mặc kệ. Thắng là tốt! Lá cờ nhỏ tiếp tục vẫy lên!

Kết quả tỷ thí là thước đo trực quan nhất về thành tích. Xem xong toàn bộ quá trình, các học sinh nhìn nhau, biểu cảm có sự thay đổi rất nhỏ. Thế giới này chú trọng cường giả vi tôn. Thực lực mạnh mẽ là nền tảng để tồn tại. Chỉ cần đủ mạnh, người khác sẽ phải nhìn bạn bằng ánh mắt khác.

Đặc biệt là Đào Tương. Trước khi vào học viện, cô hoàn toàn không biết gì về thế giới này. Việc giành được chiến thắng trong trận tỷ thí hôm nay đủ để chứng minh tài năng và thiên phú của cô.

Dù là huyết mạch Tai Thú, nhưng những biểu hiện gần đây cho thấy Đào Tương không giống những linh giả sa đọa kia. Cô có tâm thái bình tĩnh và tín niệm kiên định, tương lai rất đáng mong chờ.

Thầy giáo quan sát toàn bộ trận đấu hài lòng gật đầu. Không chỉ nhà trường chú ý đến tình hình của Đào Tương, Cục quản lý cũng đang điều tra phân tích. Những chuyện đã xảy ra trước đây đều rõ ràng. Nếu Đào Tương có dấu hiệu sa đọa, Cục quản lý nhất định sẽ lập tức can thiệp. Như bây giờ, mọi người đều có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đào Tương tùy ý lau đi mồ hôi trên mặt, bình phục huyết mạch đang rạo rực trong cơ thể. Đôi mắt sáng lên kinh người. Cảm giác nắm giữ thực lực thật tuyệt vời, cảm giác giành được chiến thắng thật tốt. Vân Xu đứng ở phía sau càng khiến cô không còn sợ hãi gì cả.

Trở lại khu vực nghỉ ngơi, Đào Tương ngồi xổm xuống, vươn tay. Cục bông trắng hai ba bước chạy đến ôm lấy cô. Dâng lên món quà quý giá là lá cờ nhỏ, đôi tai nhọn vui vẻ run rẩy. Chiếc cờ nhỏ thêu hình chú Tai Thú đáng yêu, trông rất đáng yêu, cho thấy đã bỏ không ít công sức làm.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 989



Đào Tương ôm lấy cục bông trắng mềm mại, kéo ra một nụ cười: “Cảm ơn cậu.”

Cục bông trắng đưa chiếc cờ nhỏ cầm ở móng vuốt trái cho cô. Đào Tương trịnh trọng nhận lấy: “Tôi sẽ cất giữ cẩn thận.”

Tần suất vẫy đuôi của cục bông trắng càng nhanh hơn. Thành quả bỏ không ít công sức được chính chủ thích là một chuyện khiến người ta rất vui vẻ.

Kỳ Nhạc nhìn đến mắt thẳng tắp, chua chát nói: “Tôi cũng muốn ôm. Có thể cho tôi một cơ hội không?” Không chỉ là anh, những bạn học khác cũng hâm mộ ghen tị, hận không thể.

Cả lớp chỉ có Đào Tương một người có cơ hội ôm cục bông trắng. So với sự xa lánh đáng thương trước đây, mọi người đối với cô càng có nhiều sự đỏ mắt hơn. Tức giận! Chính là Vân Xu cố tình ngày nào cũng ở bên cạnh cô!

Chu Cảnh liếc Kỳ Nhạc, ánh mắt rất lạnh. Kỳ Nhạc cười ngượng ngùng: “Tôi nói chơi thôi, nói chơi thôi.” Trong lòng thì bĩu môi. Đại thiếu gia ôm không được cũng không cho người bên cạnh ôm. Quá bá đạo.

Thầy giáo mạnh mẽ vỗ tay. Tiếng vỗ tay át đi tiếng thì thầm của các bạn học. Thầy giương giọng nói: “Đừng nói nhảm nữa. Học sinh chuẩn bị cho trận tỷ thí tiếp theo sẵn sàng. Những người còn lại cần cẩn thận quan sát. Mỗi trận chiến đều có những điểm đáng học hỏi cho các em. Dù là biểu hiện xuất sắc hay sai lầm không đáng có, các em đều phải học cách rút kinh nghiệm.”

Có lẽ là được trận đấu Đào Tương lấy yếu thắng mạnh khích lệ, tiếng trả lời của mọi người phá lệ lớn, suýt làm bay mất trần nhà võ quán.

“Vâng –.”

Những trận tỷ thí tiếp theo, mọi người càng dùng hết toàn lực, nghĩ mọi cách đánh bại đối thủ. Thầy giáo tâm tình cực tốt. Học sinh xuất sắc. Là người dạy dỗ, họ có chung vinh dự.

Vân Xu dứt khoát giữ hình thái Phỉ Phỉ. Ngồi xổm trong lòng Đào Tương, mắt không chớp nhìn chằm chằm trận đấu ở trung tâm đài tỷ thí.

Mọi người rục rịch. Mà nữ sinh bình thường so với nam sinh càng chịu không nổi sự hấp dẫn của đồ vật xù xù. Một cục bông trắng đáng yêu đến cực điểm đang ở đây, tim các cô sắp bị tan chảy vì đáng yêu. Hận không thể đoạt lấy cục bông trắng ôm vào lòng dỗ dành.

Ở sân đấu là tiếng quyền cước va chạm hỗn loạn. Ở bên ngoài, một nữ sinh từ trong túi lấy ra một thứ. Lấy hết dũng khí đi tới. Ngồi xổm xuống nói: “Tôi có chocolate trắng ở đây. Là sản phẩm của một tiệm nổi tiếng. Cậu có muốn ăn thử không?”

Chocolate được đóng gói trong hộp rất đẹp. Mắt nữ sinh tràn đầy mong đợi. Biết Vân Xu thích chocolate trắng, cô đặc biệt nhờ cha mang về từ nơi khác. Cục bông trắng vui vẻ gật đầu.

Mắt nữ sinh sáng rỡ. Vội vàng mở hộp quà. Cẩn thận xé túi đóng gói. Chocolate trắng trộn lẫn một chút quả phỉ, tỏa ra mùi sữa thơm lừng. Cục bông trắng vươn hai móng vuốt nhỏ nhận lấy. Đổi tư thế ngồi, ăn một miếng nhỏ. Mùi hương nồng đậm tan chảy trong miệng. Đôi mắt sáng lấp lánh cong lên. Bên trong toàn là sự yêu thích.

Nữ sinh tặng chocolate bị đáng yêu đến run cả tim gan, suýt nữa động thủ cướp lấy. Một miếng chocolate rất nhanh đã được ăn xong. Cục bông trắng vỗ vỗ tay cô, sau đó quyết định tặng lại một phần đồ ăn vặt làm quà đáp lễ khiến đối phương hài lòng.

Tỷ thí diễn ra rất thuận lợi. Cuối cùng thầy giáo chỉ ra những điểm khuyết thiếu hoặc chưa đủ tốt của những người nổi bật. Học sinh ít nhiều đều có lĩnh ngộ. Nóng lòng mong chờ trận tỷ thí lần sau.

“Bây giờ đến lượt các em.” Thầy giáo nhìn về hướng khác giảng giải: “Linh lực ẩn chứa trong huyết mạch loại phụ trợ thiên về nhu hòa, tính công kích thấp. Rất nhiều lúc làm nhiệm vụ đều cần phối hợp cùng nhau. Nhưng các em cũng không thể hoàn toàn dựa dẫm vào sự bảo vệ của người khác. Cần có đủ khả năng tự bảo vệ mình và chạy trốn.”

“Cho nên thầy sẽ dạy các em khả năng phòng thân là chính. Cần phải giỏi phán đoán. Gặp tình huống đặc biệt khẩn cấp, nếu ở lại ngược lại sẽ cản chân đồng đội. Đừng do dự, lập tức bỏ chạy. Đây không phải là chuyện đáng xấu hổ. Cố tình làm anh hùng cuối cùng liên lụy toàn bộ đội ngũ mới là ngu xuẩn thật sự.”

Nói xong tình hình chung, thầy giáo cho những linh giả có huyết mạch phụ trợ chuẩn bị. Ông muốn dạy họ mấy kỹ thuật phòng thân thực dụng.

Vân Xu nhảy khỏi lòng Đào Tương, chuẩn bị biến thân. Giữ hình thái Phỉ Phỉ thì luyện tập không tiện.
 
Back
Top Bottom