Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 970



Vân Xu kinh ngạc vui mừng nói: “Có thể sao ạ?”

“Có thể." Chiếc đuôi sư tử vẫy nhanh hơn.

Những học sinh còn lại vừa hâm mộ vừa ghen tị. Nhưng là những linh giả mới nắm giữ phương pháp biến ảo, họ vẫn chưa thể giống như Chu Cảnh nói chuyện khi đang trong chân thân huyết mạch. Chỉ có thể buồn bã nhìn học sinh chuyển trường.

Vân Xu cẩn thận chạm vào, nhịn không được vui sướng cong khóe mắt. Ban đầu còn lo lắng bạn học không dễ hòa hợp giống như trong tiểu thuyết, mang theo sự đề phòng nhất định. Nhưng giờ phút này nhìn đủ loại hình dáng chân thân huyết mạch, sự lo lắng trong lòng lặng lẽ tan đi.

Cô cảm giác mình đang đi vào thiên đường của những người yêu động vật.

Chu Cảnh căng cứng thân thể, cố hết sức nhịn xuống xúc động muốn cuốn người lên lưng rồi chạy đi. Kỳ Nhạc liếc nhìn anh. Đại thiếu gia chưa bao giờ để người khác lại gần chân thân của mình. Hôm nay là lần đầu tiên, cũng hợp lý thôi. Không thấy bạn học bên cạnh ghen tị đến đỏ cả mắt sao.

Thấy Vân Xu càng v**t v* càng vui vẻ, Kỳ Nhạc dứt khoát từ trên không trung rơi xuống, tiếp đất trên bãi cỏ với một tư thái cực kỳ thanh lịch. Anh phong thái tiêu sái vuốt vuốt túm lông ngốc nghếch trên đầu, lịch thiệp đưa cánh ra. Mày khẽ nhếch lên một độ cong tà mị.

“Chào cậu, chào mừng đến với lớp chúng tôi.”

Vân Xu bị chọc cười, cong lưng xuống, đưa tay chạm cánh anh: “Cảm ơn.”

Loài chim rơi xuống đất có hình dáng rất giống đại bàng. Lông vũ màu xám đậm nhìn có vẻ mềm mại, nhưng khi ở trạng thái công kích có thể xuyên thủng cả thép. Tất cả bạn học ở đây đều như vậy, bề ngoài gần giống động vật, nhưng đều là huyết mạch linh thú. Đặc biệt là Chu Cảnh. Anh có huyết mạch Toan Nghê, khi còn trẻ đã vượt xa các bạn cùng lứa.

Những học sinh khác thấy thế, mắt sáng rỡ, thi nhau chạy tới chào hỏi, tiện thể xin sờ. Sau đó đều lộ ra nụ cười mãn nguyện. Trong số đó thậm chí còn có cả thỏ trắng.

Không khí trên bãi cỏ hòa thuận vui vẻ.

Vân Xu vẫy tay gọi Đào Tương: “Tương Tương, mau lại đây!”

Từ khi hai người tiến vào hàng ngũ học sinh, nữ chính đã lùi về một bên, lặng lẽ nhìn họ.

Vân Xu gọi một tiếng, Đào Tương trông có chút chần chừ. Vân Xu dứt khoát đi qua, nắm tay cô cùng đi chào hỏi các bạn học. Đào Tương luống cuống. Vừa nãy Vân Xu hòa hợp với bạn học rất tốt, cô lo mình sẽ làm phiền, nên không tiến lên. Không ngờ Vân Xu lại trực tiếp tới kéo mình.

Cô ấy đã không quên cô. Đào Tương cố gắng làm khóe môi phẳng lại, cuối cùng vẫn khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ.

Bên kia, các bạn học mở to mắt, có lẽ không ngờ hai người này quen nhau, hơn nữa trông quan hệ không tồi. Huyết mạch Tai Thú bị xa lánh, đó là sự thật đã được công nhận.

Nhưng nhìn vẻ tin tưởng trên mặt Vân Xu, những lời khuyên can ấy lại không sao nói ra được.

Đào Tương có thể cảm nhận được sự xa lánh như có như không từ mọi người. Nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ. Chỉ cần Vân Xu không rời bỏ mình, mình cũng sẽ không rời bỏ Vân Xu.

Các bạn học nhìn nhau, cuối cùng vẫn chọn giấu đi suy nghĩ trong lòng, không trực tiếp mỉa mai như những học sinh trước kia. Chỉ chào hỏi qua loa.

Thầy Trương đứng bên cạnh hài lòng gật đầu. Tốt lắm, tốt hơn rất nhiều so với dự đoán trước đó. Sau khi biết có huyết mạch Tai Thú sắp đến, ông đã đau đầu không biết làm sao xử lý mối quan hệ giữa học sinh chuyển trường và các học sinh khác.

Ông luôn cho rằng, sự sa đọa của huyết mạch Tai Thú có liên quan nhất định đến hoàn cảnh sống. Bất kỳ ai sống trong môi trường đầy ác ý, nội tâm đều sẽ nảy sinh sự vặn vẹo.

Hiện giờ có Vân Xu ở đây, đám nhóc này bề ngoài chắc chắn sẽ không làm ra chuyện quá đáng.

“Quá trình biến ảo của mọi người đều rất thuận lợi. Điều này chứng tỏ lần trước các em không lười biếng, lén cũng rất nghiêm túc. Mấy bạn lần trước thất bại trong giờ học này, lần này cũng đều thành công." Thầy Trương vui mừng nói.

Ông nhìn về phía hai học sinh chuyển trường: “Hai em là người mới. Lát nữa thầy sẽ giảng giải phương pháp cho hai em. Hai em thử xem sao.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 971



Huyết mạch phi nhân có bản năng nhất định. Biến ảo chân thân thuộc về năng lực cơ bản. Người mới tiếp xúc cũng có thể học được. Vân Xu phấn khích gật đầu, lòng tràn đầy mong chờ dáng vẻ chân thân huyết mạch của mình. Nghe nói trông rất giống mèo.

Thầy Trương có thể dạy học ở Học viện Linh Giả, nhất định có năng lực. Đối mặt với Vân Xu, ông càng giảng giải phương pháp kỹ lưỡng hơn, bẻ nhỏ từng chút một, chậm rãi giảng giải tận tình cho cô.

Vân Xu nghiêm mặt, theo lời thầy giáo thỉnh thoảng gật đầu. Đào Tương ở bên cạnh yên lặng lắng nghe. Sự việc đêm hôm đó đã k*ch th*ch cô ấy rất nhiều. Hơn nữa lại có người muốn bảo vệ, cô hiểu mình cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Giảng giải xong, thầy Trương khuyến khích: “Hai em thử xem. Gặp vấn đề gì cứ hỏi thẳng.”

Vân Xu dựa theo lời thầy giáo, từng chút từng chút điều động linh lực trong cơ thể. Một cảm giác kỳ diệu lặng lẽ dâng lên. Một lực lượng bí ẩn từ sâu thẳm trỗi dậy, tràn ngập khắp người, ấm áp. Đây là linh lực ẩn chứa trong cơ thể người sở hữu huyết mạch phi nhân, cũng là nền tảng để linh giả tồn tại.

Tiếp tục dựa theo phương pháp của thầy giáo điều động linh lực, chuẩn bị huyễn hóa ra chân thân huyết mạch. Tuy là môn học cơ bản, nhưng Vân Xu thử rất nhiều lần đều thất bại. Cô nghiêm túc suy nghĩ xem mình đã sai ở khâu nào, nhưng không tìm ra manh mối.

Chu Cảnh vẫy vẫy chiếc đuôi vàng, giành trước thầy giáo đưa ra lời giúp đỡ: “Tân linh giả rất dễ gặp vấn đề linh lực không thông suốt. Cậu có thể tưởng tượng linh lực là một con sông nhỏ, không chịu bất kỳ ngoại lực quấy nhiễu nào, chảy xuôi trong huyết mạch theo quy luật riêng của nó.”

Vân Xu nhắm mắt lại, dựa theo lời anh, cẩn thận điều động linh lực. Giống như một con sông nhỏ đang chảy chậm rãi...

Trên bãi cỏ, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn về một hướng. Bãi đất ồn ào lại một lần nữa tĩnh lặng, dành cho cô một sân khấu tốt nhất.

Một phút sau, linh lực nhẹ nhàng xung quanh cuối cùng cũng có d.a.o động. Trong tích tắc, đủ loại chim bay cá nhảy thi nhau ló đầu ra, ánh mắt nóng bỏng. Chỉ thấy dưới sự dõi theo của mọi người, thân hình mảnh khảnh của Vân Xu biến mất, thay thế vào đó là một cục bông nhỏ bé giống mèo mà không phải mèo.

Cơ thể nhỏ xíu trắng hơn cả tuyết. Giữa trán có thần văn màu đỏ. Đôi mắt tinh anh như sao trời. Móng vuốt nhỏ xíu giấu trong bụi cỏ. Quanh cổ có một vòng bờm trắng, như đeo một chiếc khăn quàng cổ xù xù. Chiếc đuôi mềm mại như kẹo bông gòn, vui vẻ vẫy qua vẫy lại.

Phỉ Phỉ, thần thú trong truyền thuyết nuôi dưỡng để giải ưu.

Giờ phút này, trái tim mọi người như trúng một mũi tên, bị đốn gục bởi sự dễ thương. Thầy Trương cũng bị đáng yêu đến run cả tim gan: “Rất... rất lợi hại! Bạn Vân Xu rất lợi hại! Là huyết mạch đỉnh cấp Phỉ Phỉ! Sau này năng lực khai phá ra hẳn sẽ thiên về phụ trợ.”

Cục bông trắng nhỏ gật gù. Đôi tai nhỏ trên đầu giật giật. Nhìn về phía những bạn học thân hình cao lớn xung quanh, tò mò giơ móng vuốt nhỏ chạm chạm vào mặt. Cảm giác mềm mại xù xù thật chân thực, còn rất đàn hồi và mềm.

Cô thật sự đã huyễn hóa ra chân thân huyết mạch. Nếu có cái gương thì tốt quá, có thể biết dáng vẻ của mình.

Lần đầu tiên biến ảo, Vân Xu không quen với cảm giác tứ chi chạm đất. Đi lại nửa ngày mới thích ứng. Trong lúc đó, các bạn học khác vẫn luôn lo lắng đi theo bên cạnh, dõi theo đường đi hình chữ S xiêu vẹo của cô. Chu Cảnh thì dán sát theo suốt, sợ cô té ngã bất cứ lúc nào. Thầy Trương lặng lẽ lấy điện thoại quay video. Định về chia sẻ cho đồng nghiệp. Video cục bột trắng đáng yêu c.h.ế.t người tập đi cần thiết phải lưu lại.

Sau khi thích ứng với việc đi lại, Vân Xu liền bắt đầu thả ga. Chạy tới chạy lui trên bãi cỏ. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ nhìn thế giới từ một góc độ như vậy. Mọi thứ đều thật mới lạ.

Chạy nhanh như chớp đến bên cạnh Đào Tương. Cục bông trắng lảo đảo đứng thẳng người, cái đuôi xù xù vẫy qua vẫy lại, đôi mắt sáng lấp lánh, làm động tác muốn ôm một cái.

Đào Tương sửng sốt, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm lấy cục bông nhỏ vào lòng, như đang nâng niu một báu vật dễ vỡ. Giờ phút này, sự ghen tị của những người khác ở đây đạt đến đỉnh điểm.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 972



Mắt Chu Cảnh suýt nữa bốc cháy. Kỳ Nhạc thì bắt đầu suy nghĩ xem Vân Xu có muốn bay trên không không, anh rất sẵn lòng phục vụ cô.

Thầy Trương thần thái tự nhiên cất điện thoại. Ông nhìn về phía Đào Tương: “Còn em thì sao?” Bây giờ chỉ còn cô là chưa huyễn hóa chân thân.

Đào Tương cứng đờ. Sau một lúc lâu nói: “Em vẫn còn thiếu chút cảm giác. Về sẽ luyện tập thêm.”

Thầy Trương nhìn chằm chằm cô một lúc, thu hồi ánh mắt: “Ừm, cẩn phải cố gắng nhiều.” Cục bông trắng nhỏ dùng móng vuốt vỗ nhẹ lên mu bàn tay Đào Tương để trấn an. Vẻ căng thẳng của Đào Tương dần thả lỏng, cô ngẩng đầu nhìn về phía các bạn học khác, rồi lại trở nên trầm mặc. Chân thân huyết mạch Phỉ...

Sau đó, thầy Trương bắt đầu dạy môn học khác. Mọi người đều không thu hồi chân thân huyết mạch, trực tiếp ngồi trên bãi cỏ.

Cục bông trắng ngồi xổm trong lòng Đào Tương, bày ra bộ dạng nghiêm túc nghe giảng. Cô ấy ở thế giới hiện thực là học sinh giỏi, xuyên vào tiểu thuyết cũng vậy. Chỉ là cái đuôi nhịn không được thỉnh thoảng vẫy vẫy.

Những bạn học khác giả vờ nghiêm túc, kỳ thật lén nhìn về một hướng. Rồi bị cục bông trắng nghiêm túc đốn gục đến run cả tim gan.

Giờ học kết thúc, mọi người lần lượt khôi phục lại hình dáng ban đầu. Ngay sau đó lấy điện thoại ra, nhiệt tình xông tới trao đổi phương thức liên lạc.

Vân Xu bị vây giữa, không có đường ra, buồn rầu đứng tại chỗ. Vòng vây che kín người ở giữa.

Ánh mắt Chu Cảnh nhíu lại. Khí thế tỏa ra. Khoảng cách lực lượng giữa các linh giả rất rõ ràng. Cường giả có sự áp chế đối với kẻ yếu. Là hậu duệ Chu gia xuất sắc nhất trong lứa tuổi này, Chu Cảnh là học sinh mạnh nhất học viện hiện tại, có thể áp chế những người khác.

Quả nhiên, tiếng ồn ào dần nhỏ đi. Chu Cảnh cắm tay vào túi quần, dương cằm lên. Mái tóc vàng rực rỡ chói mắt: “Đừng đứng gần quá. Cũng đừng làm người khác cảm thấy khó xử.”

Nói xong, anh đi thẳng vào trung tâm vòng vây. Các học sinh thi nhau tự giác né tránh. Thế giới cường giả vi tôn.

Đám đông tản ra. Vân Xu thở phào nhẹ nhõm, cảm kích gật đầu với anh.

Chu Cảnh với vẻ mặt bình thường lấy điện thoại ra: “Trao đổi số điện thoại đi. Huyết mạch của cậu rất thú vị. Nhà tôi có tư liệu liên quan. Có rảnh có thể nói chuyện.”

Vân Xu cười nói: “Vậy trước hết cảm ơn cậu.”

Các bạn học khác thầm "xì" một tiếng, ánh mắt khinh bỉ.

Nhân cơ hội đi theo sau lưng Kỳ Nhạc: ... Đại thiếu gia cũng trở nên tâm cơ rồi. Trước đây anh khinh thường làm loại chuyện này mà. Nghĩ vậy, Kỳ Nhạc mượn cơ hội này, cũng thuận lợi trao đổi phương thức liên lạc với Vân Xu. Hài lòng cất điện thoại. Cơ hội đưa đến tận cửa không dùng thì thật phí.

Chu Cảnh còn muốn chớp lấy cơ hội, đề nghị đưa Vân Xu về nhà. Nhưng lại lo lắng mình quá vội vàng sẽ làm cô sợ. Thế là kìm chế ý định, quyết tâm đợi quen thuộc hơn một chút rồi mới thuận thế đề nghị.

Anh muốn phụ trách việc đưa đón cô mỗi lần. Kéo theo cả linh giả huyết mạch Tai Thú đi cùng cũng được.

Trên đường về, Vân Xu hỏi Đào Tương: “Thầy nói chỗ nào chưa rõ à? Tôi có thể giúp cậu.”

Đào Tương chần chờ lắc đầu, khẽ nói: “Không phải không rõ. Là...” Đón ánh mắt nghi hoặc của Vân Xu, cô l.i.ế.m môi, khô khốc nói: “Phỉ là Tai Thú, là sự tồn tại tai ương. Có lực lượng tà ác...”

Sau khi biết huyết mạch của mình, cô đã tra cứu rất nhiều tài liệu. Càng tra càng thấy lạnh lòng. Phỉ là sự tồn tại bị con người xa lánh và sợ hãi.

Vân Xu kinh ngạc nói: “Cậu lo lắng chuyện này sao?”

Đào Tương rũ mắt xuống: “Xu Xu, cậu biết hình dáng Phỉ không? Nó có hình dáng con trâu, đuôi rắn, và chỉ có một mắt. Lực lượng của Phỉ là tai ương.”

Vân Xu nghiêng đầu: “Cậu muốn nghe ý kiến của tôi không?”

Đào Tương căng thẳng nhìn về phía cô.

Vân Xu gật gật cằm: “Nói sao nhỉ. Theo tôi nghĩ, lực lượng đúng là có sự phân loại thuộc tính, nhưng cách sử dụng nằm trong tay chúng ta. Lấy một ví dụ không hoàn toàn phù hợp nhé: trong hoa có độc vẫn có thể chiết xuất thành phần để làm thuốc. Rất nhiều chuyện không thể kết luận chỉ dựa vào một mặt. Chỉ cần dùng vào con đường đúng đắn, thuộc tính không sao cả.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 973



“Hơn nữa Tương Tương rất giỏi, nhất định có thể đi một con đường khác biệt. Chân thân như thế nào không sao cả, chúng ta đâu phải lúc nào cũng dựa vào chân thân để đánh nhau, đúng không? Ngoại hình không cần để ý.”

Dù nhiều chi tiết cốt truyện không rõ ràng lắm, nhưng Vân Xu có cách lý giải sự việc riêng của mình.

Đào Tương ngẩn ngơ nhìn. Khuôn mặt cô trong suốt, ánh mắt thuần khiết. Không phải lời an ủi qua loa. Cô thật sự nghĩ như vậy. “Cậu nói đúng lắm.”

Đào Tương đột nhiên thả lỏng không ít. Sắc mặt tái nhợt hiện lên chút huyết sắc. Ánh mắt dịu dàng hơn. “Tôi về sẽ nghiên cứu kỹ hơn.”

“Cố lên nhé!” Vân Xu cười phất tay.

Tòa nhà không khác biệt so với lúc đi. Cuối hành lang cửa sổ rộng mở. Hoàng hôn đỏ rực nhuộm đầy chân trời. Ngay cả mây cũng như đang bừng cháy.

Cửa nhà hàng xóm có thêm hai chậu hoa hồng. Một chậu màu trắng như tuyết, một chậu màu đỏ chu sa. Nhìn dáng vẻ, quả thật đã thay đổi chủ nhà. Hoa nở rất đẹp, đẹp hơn cả những bông Vân Xu từng thấy ở triển lãm hoa trước đây.

Mỗi cánh hoa đều dốc hết mình khoe sắc, tùy ý nở rộ vẻ đẹp. Đẹp đến nỗi cô nhịn không được cong lưng chậm rãi thưởng thức.

Cứ đứng ngắm như vậy một lúc, cửa nhà hàng xóm bỗng mở ra. Bóng tối che khuất đồng thời cả cô và những bông hoa hồng.

Vân Xu theo bản năng ngước mắt. Trong mắt người đó hiện lên ý cười. Chậm rãi nói: “Em đang ngắm hoa sao?”

Vân Xu “Ừm” một tiếng, sau đó ngượng ngùng ngồi thẳng dậy: “Hoa này nở đẹp quá, nhịn không được nhìn thêm một lát.”

Bàn tay phải anh đặt trên tay nắm cửa. Nút tay áo sơ mi đen tùy ý xộc xệch xuống nửa phần, lộ ra cánh tay trắng lạnh. Cổ áo tùy ý mở hai cúc. Trong mắt là ý cười như có như không. Rõ ràng có một khuôn mặt ôn hòa nho nhã, nhưng cố tình toát ra cảm giác lười biếng, bất cần.

Khi anh nhìn cô, Vân Xu cảm thấy một sự quen thuộc không rõ từ đâu đến.

Hai người giới thiệu về nhau. Người hàng xóm tên là Thẩm Diễn Thư, chuyển đến Nam Thành vì điều động công tác. Vài ngày nữa anh sẽ đến địa điểm làm việc mới trình diện. Hai ngày trước đó, anh đã tìm nơi ở. Qua lời giới thiệu của người quen, anh thấy khu nhà này môi trường khá tốt, khoảng cách đến nơi làm việc không xa. Thêm nữa, vừa lúc có người muốn chuyển đi, anh dứt khoát mua luôn.

Vân Xu tò mò hỏi: “Anh rất thích hoa sao?” Hiếm khi thấy có người chuyển nhà mà lại mang theo cả hoa, vừa nặng, vừa bẩn, lại phiền phức.

Thẩm Diễn Thư khẽ nhếch khóe môi: “Cũng có thể nói vậy. Trồng hoa có thể tu thân dưỡng tính, khá tốt.” Lời nói rất có lý, nhưng đi kèm với khuôn mặt trẻ tuổi và khí chất lười biếng, tổng thể lại thấy có vài phần kỳ lạ. Ánh mắt anh rất sâu, ngay cả khi nở nụ cười, cũng có vài phần khó nắm bắt.

Vân Xu gạt bỏ cảm giác quen thuộc khó hiểu. Hàng xóm là lần đầu tiên đến Nam Thành, còn cô cũng mới xuyên đến chưa lâu. Hai người không thể nào quen biết được.

Hai người trò chuyện vài câu bâng quơ. Vân Xu chào một tiếng, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi. Học cả ngày trời cũng khá mệt, đặc biệt là họ không ngồi trong phòng học.

Thẩm Diễn Thư nói: “Em chờ anh một chút.” Anh quay người trở lại phòng. Chưa đầy một phút, trên tay cầm một túi quà tinh xảo lại bước ra cửa: “Đây là quà anh chuẩn bị cho hàng xóm mới, vừa lúc đưa cho em bây giờ.”

Vân Xu hơi kinh ngạc. Có một số người lễ nghĩa rất đầy đủ, sẽ chuẩn bị quà cho hàng xóm mới. Xem ra vị khách thuê mới này cũng vậy. Cô từ chối không được, đành nhận lấy lễ vật, định tìm cơ hội đáp lễ lại.

Trong căn hộ không chỉ có đủ các loại đồ dùng sinh hoạt phù hợp với cô, mà còn có một chiếc thẻ ngân hàng. Hôm qua đi kiểm tra thử, số dư đủ cho một người bình thường tiêu xài cả đời. Sau khi kiểm tra xong số dư, cô đã ngẩn ngơ đứng trước cửa ngân hàng rất lâu.

Nói lời cảm ơn, Vân Xu ôm hộp quà về nhà.

Thẩm Diễn Thư vẫn đứng trước cửa, mặt khuất trong bóng tối. Ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng anh ra xa hơn. Hồi lâu, anh khẽ cười một tiếng, ý vị không rõ.

Về đến nhà, Vân Xu đặt túi quà lên sofa, đi lấy cơm tối trong tủ lạnh. Là thành viên của hội những người thảm hại không biết nấu ăn, trong khoảng thời gian này, cô chỉ toàn gọi đồ ăn ngoài hoặc ăn đồ ăn nhanh trong siêu thị. Hương vị thì như nhau, nhưng được cái tiện lợi. Để đổi vị, cô thậm chí còn mua rất nhiều loại để ăn luân phiên... Nghe còn thảm hơn.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 974



Lượt xem: 37

Vân Xu thở dài xé lớp màng plastic, đặt cơm trứng cuộn vào lò vi sóng hâm nóng. Sau đó ngồi vào bàn ăn dùng bữa. Ăn xong cơm tối, bên ngoài cửa sổ đã là màn đêm dày đặc. Vân Xu kéo rèm lại, đi vào phòng tắm tắm rửa. Đúng vậy, trong phòng ngay cả đồ ngủ của cô cũng có. Thật kỳ lạ.

Tắm rửa xong, Vân Xu ngồi ở phòng khách xem TV. Chương trình truyền hình cũng không khác nhiều so với hiện thực, đủ loại show giải trí, phim truyền hình, điện ảnh luân phiên oanh tạc. Các mỹ nam mỹ nữ trên quảng cáo mỗi người một vẻ. Không có bất kỳ thông tin nào về cái thế giới kia.

Hộp quà hàng xóm tặng lặng lẽ đặt trên bàn trà. Vân Xu nhìn kỹ hơn, lúc này mới phát hiện lễ vật khác với tưởng tượng. Trước đó chưa kịp nhìn kỹ, cứ nghĩ là thực phẩm chức năng thông thường, sữa bột yến mạch hay gì đó, là những thứ hay được tặng khi chuyển nhà, khó mà sai được.

Nhưng túi quà trước mắt in hình vẽ mộng ảo và đẹp đẽ: một cây hoa màu cam khổng lồ, những đứa trẻ thả diều, những đóa hoa bị gió thổi rạp mình. Loại quà này có đối tượng rõ ràng, như thể cố tình chuẩn bị.

Vân Xu nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể suy đoán hàng xóm có lẽ đã chuẩn bị vài phần quà khác nhau. Mở hộp quà ra, mỗi gói chân không đều chứa những chiếc bánh mì đáng yêu tinh xảo, làm thành hình động vật. Màu sắc nướng vừa tới, bên trên phết chocolate và các loại mứt trái cây khác.

Vân Xu cầm một chiếc bánh hình con thỏ ăn thử. Mắt cô sáng lên ngay lập tức. Rất nhanh đã ăn hết một cái bánh mì. Một trong những sở thích của cô là bánh kem và bánh mì. Quà Thẩm Diễn Thư tặng rất hợp ý cô.

Vốn định chỉ ăn một cái thử xem, nhưng cuối cùng không nhịn được, khi đóng hộp quà lại còn cầm thêm một chiếc bánh hình chú gấu nhỏ. Cảm thấy rất mãn nguyện.

Vân Xu cất những chiếc bánh nhỏ đi, định để dành ăn từ từ trong mấy ngày tới. Nhìn đồng hồ, đã 9 rưỡi tối rồi. Cô dọn dẹp đồ đạc trong phòng khách một chút, rồi kiểm tra lại xem cửa sổ đã đóng kỹ chưa.

Bước ra ban công, cô ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời đêm. Màn đêm vô tận tĩnh lặng. Những vì sao lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời. Vầng trăng sáng nhạt treo ở nơi xa nhất. Không biết ở hiện thực, bầu trời đêm có giống như thế này không.

Một mình nhìn bầu trời đêm rất dễ cảm thấy cô đơn. Vân Xu chậm rãi thở ra một hơi, nén lại nỗi nhớ và lo lắng trong lòng. Đang định quay người vào phòng, chợt nhìn thấy hàng xóm ở ban công bên cạnh.

Anh đang tựa vào cửa sổ, nhìn về phía bên này. Chiếc áo sơ mi đen tuyền như muốn hòa làm một với bóng tối. Khuôn mặt tuấn mỹ lờ mờ. Không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

Vân Xu thân thiện chào: “Buổi tối tốt lành. Giờ này anh còn chưa ngủ ạ?”

Thẩm Diễn Thư tiến về phía trước hai bước. Biểu cảm trên mặt anh dần rõ ràng dưới ánh trăng. Giống như ban ngày, hai loại khí chất đối lập – nho nhã và lười biếng – hòa quyện trên người anh một cách cực kỳ tinh tế.

“Định đi ngủ đây. Ra ngoài hóng gió một chút, thì thấy em ở đây.”

Vân Xu cười nói: “À đúng rồi, mấy chiếc bánh nhỏ anh tặng ngon lắm ạ. Lại đặc biệt đáng yêu nữa. Tuyệt vời luôn.”

Thẩm Diễn Thư nhếch môi: “Vậy thì tốt rồi. Thích thì lần sau anh mua thêm cho.”

Vân Xu nghĩ đây chỉ là lời khách sáo, không để tâm. Nói chúc ngủ ngon rồi trở lại phòng nghỉ ngơi.

Kim đồng hồ lặng lẽ chỉ về số mười hai. Phòng ngủ yên tĩnh. Một tia ánh trăng nhạt nhòa lọt qua khe rèm chưa khép kín, lặng lẽ dừng lại trên sàn nhà, trên đệm.

Vân Xu nằm mơ. Cô rất rõ ràng mình đang nằm mơ, thậm chí còn dành thời gian suy nghĩ xem đây là giấc mơ kiểu gì. Không gian thần bí xa lạ, xung quanh trắng xóa một màu. Bước hai bước như dẫm vào hư không, không thể phân biệt xung quanh có thay đổi gì không, không tìm thấy phương hướng để suy nghĩ.

Vân Xu đi không mục đích, cho đến khi trong tầm nhìn xuất hiện một chút ánh sáng lấp lánh. Cô dừng bước, chờ đợi ánh sáng tới gần. Rõ ràng nhìn thấy đồ vật ẩn chứa trong ánh sáng đó, cô cứ ngỡ mình nhìn nhầm. Thế giới này thật thần kỳ. Kỳ lạ ở linh giả, ở huyết mạch phi nhân, ở mọi thiết lập trong đó. Nhưng Vân Xu chưa từng nghe bạn thân nói, trong huyết mạch phi nhân còn có... sách biết bay.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 975



Cô không khoa trương. Đó thật sự là một cuốn sách mọc cánh. Bìa màu tối sẫm, khắc dòng chữ màu vàng đồng. Đôi cánh nhỏ màu trắng vẫy vùng. Nếu thêm một quầng sáng, có thể giả làm thiên sứ sách.

Vân Xu nhìn chằm chằm bìa sách một lúc, cảm thấy hơi quen mắt. Suy nghĩ một lát, cuối cùng nhớ ra đây chẳng phải là cuốn sách bạn thân đã tặng cô sao! Chẳng lẽ mình xuyên vào đây có liên quan đến nó?

Vân Xu vừa định truy hỏi, liền thấy cuốn sách có cánh khẽ rung động bay tới. Nó đối diện mắt với cô, sau đó lao xuống vuông góc, "bang" một tiếng dán vào bắp chân cô, bắt đầu... khóc nức nở lặng lẽ.

Là thật sự đang khóc. Nước mắt thi nhau tuôn ra từ bìa sách. Đôi cánh nhỏ vẫn rung rẩy, thỉnh thoảng rụng xuống hai cọng lông vũ. Trông rất thê thảm. Vân Xu sợ ngây người.

Cuốn sách có cánh khóc đủ rồi, vẫn cọ cọ bắp chân cô không chịu buông. Dù không có biểu cảm, cũng có thể cảm nhận được nó đang ấm ức.

Vân Xu nhìn dòng chữ trên bìa sách, chần chờ nói: “Cậu là cuốn sách này?”

Đôi cánh trắng nhỏ rung lên một cái, ý bảo đúng.

“Kiểu như ý chí thế giới tồn tại?”

Đôi cánh nhỏ rung lên hai cái, ý bảo sai.

Vân Xu nghĩ nghĩ, đoán: “Linh sách?”

Rung lên một cái, đúng.

Linh sách này lớn lên thật dễ thương. Cảm khái xong, Vân Xu tiếp tục truy vấn: “Tôi xuyên vào đây là do cậu làm sao?”

Rung lên một cái, sau đó lại rung lên hai cái.

“Có nguyên nhân từ cậu, nhưng không hoàn toàn là do cậu làm?”

Cánh rung một cái, sau đó liên tục cọ vào cô, ngoan ngoãn đáng yêu, như lo lắng cô sẽ giận. Vân Xu quả thật rất tức giận. Đột nhiên bị kéo vào mà không có chút thông báo nào. Ngày đầu tiên suýt chút nữa mất mạng. Bây giờ nhớ lại đám đầu chuột kia, cô vẫn còn sợ hãi.

Nhưng lại rất kỳ lạ, cô có thể cảm nhận được cảm xúc của nó. Nếu không phải không có cách nào, nó sẽ không làm vậy. Căn nhà và đồ đạc bên trong có lẽ cũng là do nó chuẩn bị cho cô.

Vân Xu lại một lần nữa thở dài. Chuyện đã xảy ra rồi. Oán trách chỉ làm lãng phí thời gian. Bây giờ việc cần làm là tìm cách trở về. Hơn nữa... cô thật ra mơ hồ có cảm giác, đây là điều cần thiết phải trải qua.

“Tôi phải làm thế nào mới có thể trở về hiện thực? Hoàn thành nhiệm vụ? Giải quyết vấn đề?”

Cánh của linh sách cẩn thận rung lên một cái. Vân Xu gật đầu, giống như suy đoán trước đó của mình. “Là nhiệm vụ gì? Giúp đỡ Tương Tương?” Liên quan đến Đào Tương. Phản ứng đầu tiên của cô là điều này, dù sao câu chuyện lấy tuyến trưởng thành của nữ chính làm chủ.

Cánh trắng nhỏ rung một cái. Linh sách chậm rãi bay lên giữa không trung, không ngừng vỗ cánh. Dường như còn muốn biểu đạt điều gì đó. Vân Xu đang định hỏi han, thì không gian trắng xóa đột nhiên xuất hiện vết nứt, như tấm kính bị đá đập vào. Giây tiếp theo, nó vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ. Linh sách dựa vào cánh từ từ biến mất.

Ánh sáng sớm nhu hòa ấm áp, lặng lẽ v**t v* gương mặt người trên giường. Ánh sáng từ chiếc đèn ngủ nhỏ đầu giường gần như không đáng kể. Bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa và tiếng chủ nhân mắng mỏ.

Vân Xu theo thường lệ rúc mình trong chăn, sau đó ngồi trên giường suy nghĩ về chuyện ngày hôm qua. Cô ấy nhớ rõ tất cả mọi thứ trong giấc mơ. Linh sách cần cô giúp đỡ. Tương Tương cũng cần. Chờ giải quyết xong mọi chuyện là có thể về nhà.

Nhưng giúp đỡ chuyện gì là vấn đề. Linh sách không thể giao tiếp. Cô chỉ có thể tự mình phán đoán. Con đường trưởng thành của nữ chính không hề thuận buồm xuôi gió, mà tràn đầy khó khăn hiểm trở: sự bỏ mặc lạnh nhạt từ bạn bè, và sự tính kế của vai ác.

Huyết mạch Phỉ là huyết mạch đỉnh cấp, mạnh mẽ không nghi ngờ. Vai ác muốn giành quyền thống trị thế giới, tính kế giữ nữ chính bên cạnh để lợi dụng triệt để. Hắn phái người hứa hẹn vô số lợi ích.

Hắn cho rằng huyết mạch Tai Thú bị xa lánh, việc dụ dỗ phản bội không khó. Trước đó đã có rất nhiều ví dụ. Nữ chính quả thật đã từng d.a.o động, không phải vì lợi ích, mà vì sự lạnh nhạt xung quanh thật sự rất làm tổn thương. Nhưng cuối cùng cô vẫn chọn từ bỏ. Điểm mấu chốt vĩnh viễn không thể vượt qua.

Cho nên Vân Xu rất thích Đào Tương, vì tín niệm kiên định của cô ấy.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 976



Vai ác bị từ chối không từ bỏ. Hắn không ngừng phái người muốn bắt nữ chính, cưỡng chế lợi dụng huyết mạch của cô. Nữ chính cứ thế trong từng lần bị đe dọa mà không ngừng mạnh mẽ lên, cuối cùng nhận được sự công nhận của mọi người, trưởng thành thành một thế hệ cường giả.

Nữ chính cần giúp đỡ, có phải đại diện cho việc vai ác đã mạnh hơn, ví dụ, mạnh hơn so với nguyên tác, vì vậy cô ấy không đối phó nổi?

Vân Xu trầm tư. Ánh mắt dừng lại trên cổ tay. Chỗ đó có một mảng bầm tím nhỏ. Hôm qua không cẩn thận va vào.

... Làm cô giúp đỡ, liệu Tương Tương có thực sự gặp nguy hiểm hơn không?

Hoặc là vì nguyên nhân khác. Một tình tiết quan trọng nào đó đã xảy ra vấn đề. Nhưng cô không biết nội dung cụ thể. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể cố gắng tăng thời gian ở cùng Đào Tương. Nếu gặp chuyện không giải quyết được, thì gọi điện thoại nhờ bạn bè giúp đỡ. Số điện thoại của Triệu Văn Liệt và Hàn Nham cô đều có.

Vân Xu nghĩ thông suốt, liền rời giường vệ sinh cá nhân, ăn sáng, bắt đầu lật xem những cuốn sách liên quan về trường học. Bên trong có giới thiệu chi tiết về cái thế giới này, bao gồm các loại huyết mạch đã xuất hiện, cùng với một số mẹo nhỏ vận dụng lực lượng.

Sáng 10 giờ, chuông cửa vang lên.

Đào Tương đến. Trên tay vẫn xách theo một đống đồ ăn. Cô ấy hỏi: “Hàng xóm đã thay đổi người à?”

Vân Xu vui vẻ nhận lấy túi nilon, tiện miệng đáp: “Ừm, mới chuyển đến hôm qua. Người tốt lắm, biết trồng hoa, còn tặng tôi quà nữa.” Cô đặt đồ ăn xuống, lấy hộp quà tối qua ra: “Tương Tương, mấy chiếc bánh nhỏ này siêu ngon. Cậu ăn thử xem.”

Đào Tương ăn một cái, khen ngợi: “Đúng là không tồi.”

“Đúng không, đúng không. Tôi còn định hỏi anh ấy mua ở đâu, lát nữa sẽ báo cho cậu biết." Vân Xu rất vui khi có thể chia sẻ thứ mình thích với bạn bè. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Biểu cảm cứng rắn của Đào Tương dần mềm mại. Từ khi quen biết Vân Xu, cô không còn vẻ mặt đơ như trước nữa.

Khi Vân Xu đổ nước xong trở lại, Đào Tương đang ngồi trên sofa, sắc mặt có chút do dự. Vân Xu hỏi: “Sao thế?”

Đào Tương lấy hết can đảm: “Cậu... cậu có muốn xem chân thân huyết mạch của tôi không?”

“Được thôi.”

Đào Tương sửng sốt, có lẽ không ngờ Vân Xu lại dứt khoát như vậy.

Vân Xu mong chờ nhìn cô. Cô vẫn rất tò mò về chân thân của nữ chính.

Đào Tương đứng giữa khoảng trống lớn nhất trong phòng khách, hít sâu một hơi. Nhớ lại cảm giác luyện tập trước gương tối qua. Cô muốn mạnh hơn, nên từ khi biết đến thế giới này đã không ngừng nghiên cứu lực lượng linh giả. Thuật biến ảo cô đã luyện tập rất nhiều lần ở nhà.

Linh lực d.a.o động vững vàng, như hòn đá nhỏ được ném vào mặt nước tĩnh lặng.

Trong nháy mắt, người Đào Tương biến mất. Thay vào đó là một sinh vật giống trâu mà không phải trâu. Đúng như mô tả trong thần thoại: đầu màu trắng, đuôi rắn, một mắt. Hình dáng quả thật hơi đáng sợ. Khí thế rất mạnh mẽ.

Vân Xu đối diện mắt với cô. Đôi mắt cô đột nhiên cong lên: “Ánh mắt Tương Tương vẫn dịu dàng như cũ.” Nữ chính trong truyện luôn là người rất dịu dàng, dù huyễn hóa ra chân thân huyết mạch cũng vậy.

Ngay sau đó, cục bông trắng quen thuộc xuất hiện, ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn cô. Chiếc đuôi xù xù vẫy vẫy vui vẻ.

Phỉ cong chi trước xuống, hạ thấp trọng tâm. Cục bông trắng trực tiếp đi tới cọ vào mặt cô, sau đó dùng móng vuốt nhỏ bé giơ ngón cái lên. Rất lợi hại!

Giờ khắc này, sự không tự tin và lo lắng trong lòng Đào Tương tan thành mây khói. Ánh mắt cô càng thêm sáng trong. Vẻ ngoài Tai Thú cũng toát lên vài phần dịu dàng. Có thể gặp được Vân Xu thật sự là quá tốt.

Mấy ngày tiếp theo, Đào Tương đều vùi mình ở nhà nghiên cứu linh lực. Cô ấy còn lén tìm giáo viên học viện để lập một kế hoạch huấn luyện gần như khắc nghiệt. Quyết tâm phải nâng cao thực lực. Huyết mạch Phỉ Phỉ của Vân Xu không có lực công kích. Cô ấy cần phải bảo vệ tốt Vân Xu.

Vân Xu cho rằng ở nhà rất an toàn, nhưng vẫn gặp phải vấn đề. Khi cô biến thành cục bông trắng sưởi nắng ở ban công, Thẩm Diễn Thư đã phát hiện ra. Anh nhìn chằm chằm cô với ánh mắt khó hiểu.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 977



Hai người đối diện vài giây. Sau đó cô sợ hãi nhảy từ bệ cửa sổ xuống, nhanh chóng chạy vào phòng, khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Vài phút sau, Vân Xu mở cửa, giả vờ không có gì: “Anh có việc gì không?”

Thẩm Diễn Thư tỏ vẻ hứng thú nói: “Anh vừa nãy hình như thấy một con mèo, nhưng lại không giống lắm. Em nuôi thú cưng à?”

Vân Xu bịa chuyện: “Không phải em nuôi. Là bạn em nuôi. Vừa nãy bạn ấy mang đi rồi.”

Thẩm Diễn Thư vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Nhanh vậy sao?”

“Không có cách nào ạ. Đột nhiên nhận được điện thoại khẩn cấp, vội vàng đi luôn." Vân Xu nghiêm túc nói dối.

Trong mắt Thẩm Diễn Thư hiện lên ý cười khó nhận ra. Miệng thì thở dài: “Thật vậy sao. Đáng tiếc quá. Một bé con đáng yêu như vậy, anh còn muốn ôm vào lòng dỗ dành một chút, nói cho cô bé biết, anh rất muốn nuôi cô bé.”

Trên khuôn mặt mỹ nhân tinh xảo xuất hiện một chút ửng đỏ nhàn nhạt. Cô ấy cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, mặt nhỏ hơi căng lên: “Vâng, đáng tiếc nhà em thật sự không có.”

Ý cười trong mắt Thẩm Diễn Thư càng sâu, nhưng trên mặt lại bày ra bộ dáng trầm tư. Vân Xu nghiêm chỉnh đứng ở cửa, điên cuồng suy nghĩ câu hỏi tiếp theo anh sẽ hỏi là gì, mình nên trả lời thế nào. Sự tồn tại của cái "thế giới" kia không thể để người thường biết.

Nhưng Thẩm Diễn Thư trực tiếp lùi lại một bước, nói đầy thâm ý: “Vậy thì anh về trước đây. Nếu lần sau cô bé ấy lại đến, xin giúp anh nhắn lại rằng cô bé ấy thật sự rất đáng yêu. Mong được gặp lại lần sau.”

Theo tiếng cửa đóng lại, Vân Xu cứng đờ trở lại phòng. Mặt cô ửng đỏ hết lên. Dù anh nói là hình thái Phỉ Phỉ, nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng khó hiểu.

Sớm biết đã không chạy lung tung.

Tuy nhiên, điều làm cô kinh hãi hơn nữa còn ở phía sau. Khi đi đến trường, trên đường gặp Thẩm Diễn Thư. Anh hỏi họ định đi đâu, có thể tiện đường đưa đi một đoạn. Vân Xu uyển chuyển từ chối. Cô muốn ngăn chặn mọi nguy cơ bị lộ.

Đào Tương nhíu mày nhìn chiếc ô tô rời đi: “Anh ấy chính là người hàng xóm mới chuyển đến sao?”

“Đúng vậy, chính là anh ấy. Bánh mì nhỏ cũng là anh ấy tặng đấy.”

Đào Tương nhớ lại biểu hiện vừa rồi của người đàn ông. Rất bình thường. Nhưng cô lại luôn cảm thấy không ổn. Đó là một loại nhắc nhở đến từ sâu trong huyết mạch, cùng với trực giác đã được rèn luyện từ nhỏ.

“Anh ấy có làm gì không?”

“Không có. Mấy ngày nay anh ấy chuyển đến, chúng tôi ở chung rất tốt." Vân Xu nhớ lại vài lần gặp mặt với Thẩm Diễn Thư, không hề có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, trừ lần trước hơi ngượng ngùng.

Đào Tương hơi hé miệng, cuối cùng không nói gì cả. Không thể nói rằng mình cảm thấy người này rất kỳ lạ khi không có căn cứ rõ ràng.

Đến cổng trường, hai người dừng bước. Vân Xu chớp chớp mắt, tưởng mình nhìn nhầm. Nếu không, hàng xóm mới sao lại xuất hiện ở cổng trường? Lại còn đang nói chuyện phiếm với bác bảo vệ.

Lúc này Thẩm Diễn Thư thân hình cao lớn, tuấn tú. Nụ cười ôn hòa, cử chỉ đúng mực. Giống như một học giả chân chính. Không hề có chút lười biếng như lúc hai người gặp mặt. Khiến Vân Xu nghi ngờ có phải có hai người giống nhau ở Nam Thành không.

Anh nhìn thấy hai người, vẫy tay: “Trùng hợp quá.”

Đã rõ. Là anh thật.

Vân Xu khô khan nói: “Trùng hợp thật. Anh nói địa điểm công tác lẽ nào chính là...”

Thẩm Diễn Thư như đổi sắc mặt. Nhướng mày, lười biếng cười: “Học viện Linh Giả. Anh là giáo y mới đến. Sau này chúng ta phải ở chung thật tốt nhé.”

Vân Xu cố gắng nhớ lại trong truyện có nhân vật này không. Đáng tiếc không thu hoạch được gì. Cô ngay cả tên những nhân vật chính còn nhớ không rõ lắm, nói gì đến vai phụ.

Đào Tương mím chặt môi, cố gắng kìm nén cảm giác lạnh lẽo dâng lên ở sống lưng. Từ lúc phát hiện ra anh, cô đã liên tục quan sát. Cảm giác khó chịu trong những lần gặp mặt ngắn ngủi trước đó, ở khoảnh khắc anh bình thản liếc nhìn qua, đã có cảm giác cụ thể.

Trong khoảnh khắc đó, như thể linh hồn bị l*t tr*n, không còn chút bí mật nào. Điều đáng sợ hơn cả cảm giác này là, người này không coi cô ra gì. Chính xác hơn, là không coi bất kỳ ai ngoài Vân Xu ra gì.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 978



Ánh mắt anh nhìn cô, nhìn bác bảo vệ, nhìn mọi thứ xung quanh đều giống nhau: tĩnh lặng như giếng cổ không gợn sóng, không chứa đựng bất kỳ tình cảm nào. Như thể đang nhìn hòn đá ven đường, con kiến trong bụi cỏ, lạnh nhạt đến cực điểm. Dù cho những người khác c.h.ế.t ngay tại đây, anh cũng sẽ không có chút cảm xúc d.a.o động nào.

Huyết mạch chảy trong cơ thể cô đã đưa ra đủ lời cảnh báo, sau đó lại lặng lẽ lắng xuống. Chờ Đào Tương hoàn hồn, Vân Xu đã kéo cô đi về phía phòng học.

“Anh ấy... người đó đi đâu rồi?” Đào Tương khó khăn hỏi.

Vân Xu trả lời: “Anh ấy là giáo y. Đương nhiên đi phòng y tế rồi.” Cô dừng bước, lo lắng sờ trán Đào Tương: “Tương Tương, cậu có sao không? Từ lúc vào trường sắc mặt cậu không tốt lắm.”

Đào Tương tùy tiện tìm một lý do: “Chỉ là nhớ lại một chuyện không vui trước đây thôi. Hoàn hồn thì sẽ ổn.” Người đó ngụy trang quá tốt. Cô ấy không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Trên đường đến lớp, hai người gặp chút vấn đề. Không phải gặp phải chuyện phiền phức, mà là quảng trường biến thành vườn bách thú. Số lượng người ở Học viện Linh Giả không đông bằng một trường đại học bình thường, nhưng diện tích lại rất rộng.

Trong khuôn viên có nhiều hoa cỏ cây cối. Huyết mạch phi nhân khiến linh giả bẩm sinh gần gũi với thiên nhiên. Môi trường xanh tươi có lợi cho những linh giả mới nhập môn nhanh chóng thích ứng với lực lượng của mình.

Học sinh bình thường đều duy trì hình dáng con người cho tiện làm việc, nhưng lúc này nhìn khắp nơi, chim bay trên trời, cá bơi dưới nước, thú chạy trên đất, thứ gì cần có đều có. Thật sự còn đầy đủ hơn cả vườn bách thú.

Vân Xu ngập ngừng nói: “Ngày thường học viện đều như thế này sao ạ?”

Trong hồ phun nước có cả cá heo biển. Cơ thể mũm mĩm của chúng chen chúc trong không gian nhỏ bé, còn hưng phấn vẫy vẫy vây cá về phía cô. Mỗi lần chúng cử động, nước trong hồ lại b.ắ.n ra ngoài, rơi xuống đất tí tách.

Trên cây xanh ngắt, trên một cành cây to khỏe đậu nhiều chú chim sẻ. Những đôi cánh rực rỡ mở ra, tạo dáng yêu kiều, như thể sẵn sàng đi chụp ảnh bìa tạp chí.

Thậm chí còn có một con hồ ly lông đỏ rực rỡ, chiếc cằm nhọn kiêu ngạo ngẩng cao, dẫm lên từng bước chân tao nhã dạo bước giữa quảng trường.

Đi ngang qua hai người xong còn quay đầu lại liếc một cái đầy quyến rũ. Phong thái ấy chuẩn đến từng centimet, câu dẫn người ta rục rịch. Có thể nói là hình mẫu của giới câu dẫn.

Đào Tương: "..." Lúc này cô im lặng. Dù mới vào học viện chưa lâu, nhưng chỉ cần nghĩ một chút cũng biết, ngày thường chắc chắn không phải thế này. Ngay cả học sinh lớp khác cũng có mặt. Tất cả đều là lũ chó tâm cơ muốn tranh thủ sự chú ý của Xu Xu.

Cô đều thấy hết. Vừa nãy còn có một kẻ chân thân huyết mạch giống diều hâu, lặng lẽ đạp bạn học khác xuống, rồi chiếm lấy vị trí tốt nhất.

“... Đừng để ý đến bọn họ. Chúng ta đi phòng học thôi." Đào Tương lạnh nhạt nói.

Vân Xu luyến tiếc nhìn lại. Bộ lông xù xù mềm mượt bóng bẩy ở đây thật hấp dẫn. Cô hơi muốn ôm vào lòng v**t v*. Đáng tiếc mọi người đều là học sinh. Ôm tùy tiện như vậy thì quá thất lễ. Cô tiếc nuối từ bỏ ý định v**t v* một cái.

Nhưng dù sao cũng là bạn học, vẫn nên chào hỏi. Vân Xu nhếch khóe môi, vẫy tay về phía mọi người: “Chào buổi sáng!”

Những học sinh ban đầu còn cố gắng kiềm chế bỗng chốc vứt bỏ chút kiên nhẫn ít ỏi còn sót lại. Không ngần ngại chạy tới, bày ra dáng vẻ cầu xin v**t v*. Cái đuôi vẫy lên đặc biệt vui vẻ phấn khích.

Vân Xu nhịn không được cười thành tiếng. Ánh mắt mọi người càng thêm hưng phấn, cho rằng có hy vọng được sờ đầu. Nhanh chóng tạo dáng. Đáng tiếc hai người họ vào học viện đúng giờ, thời gian vào lớp còn lại không nhiều.

Đào Tương như được tiếp thêm sức mạnh, kéo Vân Xu chạy nhanh khỏi chỗ đó, để lại một đám học sinh ngẩn ngơ trong gió. Sau khi biến trở lại hình dáng con người, họ tụm lại thì thầm.

“Cái huyết mạch Tai Thú kia đáng ghét thật. Tại sao lại có thể đứng bên cạnh cô ấy? Những ví dụ trước kia vẫn chưa đủ sao.”

“Suỵt! Đừng nói lời đó! Hai người họ quan hệ rất tốt. Lần trước sau tiết học, có người nói bậy về Đào Tương, cô ấy đã rất tức giận đấy.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 979



“... Tôi cũng không biết nữa.”

“Mặc kệ thế nào, Vân Xu có huyết mạch thần thú Phỉ Phỉ. Có thể được cô ấy coi là bạn bè, có lẽ Đào Tương cũng không giống những Tai Thú hung ác trước kia. Chúng ta cũng không nên vội vàng kết luận.”

“Nói cũng đúng.”

Khi còn cách giờ học ba phút, hai người thành công chạy đến phòng học. Lúc này trong phòng đã ngồi đầy các bạn học, nhiệt tình quay đầu chào hỏi.

Chu Cảnh ngay khoảnh khắc Vân Xu bước vào, lập tức thẳng lưng, giành trước, vỗ xuống chiếc bàn bên cạnh: “Ngồi chỗ tôi đi. Vừa vặn có hai chỗ trống.”

Kỳ Nhạc ngồi bên cạnh bĩu môi. Đại thiếu gia nói nhảm. Gì mà vừa vặn, rõ ràng là cố tình để lại.

Vân Xu và Đào Tương đi tới. Vân Xu ngồi ở vị trí gần Chu Cảnh, Đào Tương ngồi bên cạnh cô. Chu Cảnh dựa lưng vào ghế, mái tóc vàng xõa ra khẽ đung đưa, dưới ánh sáng lấp lánh bắt mắt.

Anh cố gắng hết sức giữ vẻ ổn định, đồng thời trong lòng mở chế độ tuần hoàn không ngừng. Cô ngồi lại đây. Cô thật trắng. Giọng cô thật dễ nghe, muốn ghi âm lại, về bật đi bật lại nghe.

Vân Xu bày ra tư thế nghiêm túc nghe giảng. Những người khác sẽ không thiếu ý tứ mà làm phiền.

Thầy giáo tay không bước vào phòng học, bị cảnh học sinh có kỷ luật trước mắt làm kinh ngạc. Những linh giả chưa ra khỏi học viện ít nhiều đều có vẻ ngạo khí, rất ít khi có người nghiêm túc nghe giảng.

Bây giờ những người này mắt sáng như đuốc, không biết còn tưởng rằng họ mong chờ tiết học này đến mức nào. Kỳ thật, đôi mắt nhỏ của họ đều ngắm nhìn một người.

Thầy giáo nhịn không được cười. Ngay cả ông, ánh mắt đầu tiên khi bước vào cũng bị học sinh đó thu hút. Chính là tự nhiên như vậy.

Tiết học này giảng về kiến thức lý thuyết, về hệ thống lực lượng và lịch sử của linh giả. Đồng thời cũng tổng kết sơ lược tình hình thế giới hiện tại. Tiết học này rõ ràng là chuẩn bị cho học sinh chuyển trường, thuộc về khóa lý thuyết cơ bản.

Vân Xu nghe rất nghiêm túc, còn ghi chép. Những người khác cũng giả vờ chăm chú theo, cùng học. Không khí học tập chưa từng có sự nồng đậm như thế này. Thầy giáo nhìn thấy vậy, giảng giải càng thêm hùng hồn, hận không thể truyền hết kiến thức cho học sinh.

Trong giờ nghỉ giải lao, Đào Tương đi vệ sinh. Những trường học có tiền, ngay cả nhà vệ sinh cũng được trang hoàng lộng lẫy, hoàn toàn không kém gì khách sạn cao cấp. Bồn rửa tay làm từ đá cẩm thạch, bên cạnh là máy sấy tay và giấy vệ sinh.

Đào Tương cúi xuống rửa tay. Ở hành lang xuất hiện tiếng bước chân của vài người. Tiếng bước chân hơi nặng, hơi dồn dập, mục tiêu rõ ràng, thẳng đến đây. Tiếng nước trong veo chảy xuống ào ào, cái lạnh k*ch th*ch làn da. Tiếng bước chân dừng lại phía sau lưng.

Đào Tương dừng động tác rửa tay. Là người từ nhỏ bị xa lánh đến lớn, trước đây khi đi học, nghe thấy tiếng bước chân kiểu này, liền biết có người tới tìm mình gây sự.

Sự ác ý của trẻ con thuần túy, tự nhiên sẽ ôm tâm thái bề trên xa lánh những người khác biệt. Từ hành vi cô lập người khác mà có được sự thỏa mãn về cảm xúc, từ đó đảm bảo sự hòa hợp của mình trong tập thể và địa vị độc đáo.

Một người không thích nói chuyện, sắc mặt tái nhợt như quỷ, vĩnh viễn mặc đồ đen như Đào Tương chính là mục tiêu cô lập tốt nhất. Bọn chúng sẽ không quan tâm đến sự đau khổ mà người bị bắt nạt phải chịu đựng trong lòng.

Đào Tương chống tay lên bồn nước, nhìn chằm chằm tấm gương dán trên tường. Trong gương, sắc mặt người con gái vẫn tái nhợt, nhưng hơn trước kia một chút huyết sắc. Trong mắt cũng có sinh khí, nhưng vẫn còn khoảng cách so với người thường. Phía sau, một cô gái tinh xảo mặc đồ đỏ, thần sắc kiêu căng, toàn thân toát lên ba chữ không dễ chọc.

Đào Tương biết cô ta. Hạ Nguyệt Âm, cực kỳ ghét huyết mạch Tai Thú hung ác. Cũng là một con nhà giàu. Ngay ngày đầu tiên đã có người nhìn mặt mũi Vân Xu mà nhắc nhở, đừng tùy tiện trêu chọc Hạ Nguyệt Âm.

Đáng lẽ nên tránh cô ta đi. Nhưng bây giờ cô ta tìm đến tận cửa. Chuyện nên đến vẫn không thể tránh khỏi. Đào Tương không buồn. Ngược lại có thể nói rất bình tĩnh.
 
Back
Top Bottom