Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 750



Theo một tiếng va chạm rất nhỏ, các vị khách sững sờ tại chỗ.

Sảnh tiệc ồn ào trở nên tĩnh lặng đến quỷ dị, chỉ còn tiếng lửa cháy xèo xèo.

Người con gái đứng sau ngọn lửa mặc một chiếc váy trắng tinh, mái tóc dài đen nhánh như đêm khuya, đôi môi đỏ thắm như nhuộm chu sa. Khuôn mặt cô ấy hội tụ vẻ đẹp kinh tâm động phách, tỏa ra muôn vàn ánh hào quang, như một nữ thần lặng lẽ bước xuống trần gian. Bất kỳ ai nhìn thấy cô ấy đều sẽ chìm đắm ngay lập tức.

Ngay cả ánh trăng ảm đạm dừng lại trên người cô ấy cũng dường như trở nên dịu dàng hơn.

Nhiệt lượng đánh thức sự hoảng loạn của mọi người. Họ nóng lòng, như thể đang ở trong dung nham sôi sục, nhưng lại không thể ra tay, chỉ có thể kêu gọi tại chỗ.

“Tiểu thư, mau lại đây! Chỗ đó rất nguy hiểm! Nhanh lên!”

“Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Mau nghĩ cách!”

“Người đâu! Nhân viên cứu viện đâu!”

Dầu nặng màu đen lan rộng khắp boong tàu, ngọn lửa dữ tợn cháy rực, thắp sáng đêm tối, như muốn thiêu rụi bóng tối.

Vân Xu rất muốn qua đó, nhưng lửa quá lớn. Giữa cô và khu vực an toàn cách nhau mấy mét ngọn lửa, những đợt sóng nhiệt cuồn cuộn khiến người ta khó có thể chịu đựng, ngăn cản cô.

Ngọn lửa tham lam leo lên dầu đen, không ngừng lan rộng, uốn lượn về phía hai người.

Cuối cùng, Bùi Dã Mục che chắn phía trước, Vân Xu không thể không ngồi xuống mép thuyền, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể. Trước mặt cô là ngọn lửa dữ dội không thể ngăn cản, phía sau là Biển Đen nuốt chửng mọi thứ. Cô và Bùi Dã Mục rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Gió biển mạnh mẽ thổi tới, ngọn lửa bị thổi xiêu vẹo, rất nhanh lại lấy lại thế, tiếp tục tiến đến, tham lam muốn nuốt chửng mọi thứ trước mắt.

Mọi người đều thót tim, điên cuồng kêu gọi.

“Mau gọi người dập lửa! Người đâu! Chết hết rồi sao!”

“Xin các người! Mau gọi người cứu cô ấy!”

“Cứu cô ấy!”

Có vài cô gái ngồi bệt xuống đất khóc thút thít trong hoảng loạn. Lại có người đi tìm bình chữa cháy, có người đi tìm nước, tính toán nhúng ướt quần áo để lao vào lửa cứu người, thậm chí còn có người tính toán lao thẳng vào lửa.

Tay Bùi Dã Mục đặt lên cúc áo. Vân Xu không biết bơi, chỉ dựa vào một mình anh đưa cô ra biển thì quá nguy hiểm. Anh tính toán cởi áo khoác trùm lên người cô, ôm cô nhảy xuống, như vậy cô sẽ chịu ít tổn thương nhất.

Đúng lúc anh chuẩn bị cởi áo khoác, một cảm giác rung động truyền đến. Bùi Dã Mục lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn màn hình. Trong làn khói đặc mơ hồ, anh vẫn nhìn rõ nội dung trên đó.

Bùi Dã Mục quay đầu lại nhìn Vân Xu. Mặt cô tái nhợt, trong mắt đầy nước mắt sinh lý. Anh lại nhích lại gần phía sau, nhìn về phía mặt biển đen ngòm không ánh sáng.

Chưa từng do dự nhiều như vậy, Bùi Dã Mục dùng áo khoác bao lấy cô, khẽ nói: “Tôi muốn đưa cô nhảy xuống, đừng sợ, tôi sẽ luôn kéo cô.”

Có lẽ là hít phải một ít khói đặc, giọng anh khàn khàn, vừa thấp vừa trầm, nhưng lại rõ ràng truyền đến tai cô.

Vân Xu miễn cưỡng gật đầu.

Bùi Dã Mục vượt qua mép thuyền, ôm cô vào lòng theo tư thế bảo vệ hoàn toàn.

Ngọn lửa tạo thành chướng ngại ngăn cách mọi đường chạy trốn, thế lửa dữ dội, không cho bất kỳ cơ hội nào. Nhưng xuyên qua ngọn lửa vặn vẹo và sóng nhiệt vô hình, gần như kỳ tích, Vân Xu nhìn về phía hai người trong đám đông kia. Sắc mặt Ôn Minh Hàm và Thành Trạch đều rất khó coi.

Vân Xu lần đầu tiên thấy họ có vẻ mặt vô cảm như vậy, dường như có bóng tối đang cuộn trào phía sau.

Trong đầu cô mơ hồ hiện lên một ý nghĩ, họ rất phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ.

Nhưng đồng thời, Vân Xu lại nhận được sự trấn an từ ánh mắt của hai người, họ muốn cô đừng sợ hãi.

Vài thủy thủ cầm bình chữa cháy nhanh chóng chạy tới, muốn dập tắt ngọn lửa.

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Người đẹp sau ngọn lửa cuối cùng quay đầu lại nhìn họ một cái, trong mắt ánh lên ánh trăng tuyệt vọng, cuối cùng bị người đàn ông ôm cùng nhau rơi xuống biển sâu đen ngòm.

“Không!!!!!!” Có người kêu lên xé lòng xé phổi.

Vệt màu trắng kia đẹp đến cực điểm, cũng tàn khốc đến cực điểm, cứ như vậy biến mất khỏi tầm mắt mọi người, chỉ còn lại bông hồng trắng dần khô héo trong ngọn lửa.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 751



Mọi người muốn lao đến mép thuyền xem xét tình hình, nhưng bị ngọn lửa dữ dội ngăn lại, không thể tiến tới.

Đây là một sự kiện tàn khốc như thế nào, khiến họ trơ mắt nhìn cô rơi xuống biển sâu!

Sau khi rơi xuống biển, nước biển lạnh băng không ngừng tràn vào miệng mũi, cảm giác nghẹt thở ép chặt lồng n.g.ự.c và thần kinh. Cảm giác có người bên cạnh mạnh mẽ như vậy khiến cô không đến mức hoảng loạn mất phương hướng.

Trong bóng đêm vô biên vô hạn, dưới mặt biển tĩnh lặng, có một bàn tay nắm chặt cánh tay cô, kéo cô lên trên, cuối cùng ngoi lên mặt nước.

Người trên du thuyền vội vàng kéo ba người lên, đảm bảo hai người không gặp nguy hiểm đến tính mạng, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

Gió biển thổi qua, mang theo cái lạnh thấu xương.

Vân Xu nằm sấp, th* d*c không ngừng. Chiếc váy trắng dính sát vào cơ thể, mái tóc dài đen mềm mại rũ xuống bờ vai trắng nõn, bám vào những bọt nước lạnh lẽo, giống như một nàng tiên cá trong biển, đẹp đến nao lòng.

Mấy người bên cạnh nhìn trân trân, như những kẻ ngốc vậy. Ai cũng không ngờ rằng người mình cứu lại là một mỹ nhân như vậy. Trong lòng họ dâng lên niềm may mắn nồng đậm, may mắn vì mình đã xuất hiện ở đây.

Một chiếc khăn lông khô ráo được quấn quanh người. Vân Xu ngước mắt lên, lúc này mới phát hiện người trước mặt là Tô Dục Trạch, người đáng lẽ đang bận công tác.

Khó trách Bùi Dã Mục lại ôm cô nhảy xuống.

Tô Dục Trạch ôm cô theo kiểu nửa vòng, giúp cô lau đi những bọt nước trên mặt. Chỉ là khí chất quanh người anh không được tốt, vẻ mặt anh tuấn cũng có chút trầm xuống: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Cả người Vân Xu mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, khẽ lắc đầu: “Vẫn ổn, chỉ là hơi mệt.”

Vốn dĩ có chút lạnh, vừa rồi Tô Dục Trạch lại cho cô thêm một lớp chăn lông, bây giờ đã đỡ hơn nhiều.

Bùi Dã Mục hoàn hồn, cũng lập tức xem xét tình hình của Vân Xu. Mặc dù vừa rồi anh đã giúp cô giảm bớt phần lớn lực va chạm, nhưng vẫn có khả năng bị thương.

Vân Xu bị hai người vây quanh, không hiểu sao cảm thấy hơi áy náy. Cả hai người đều đã từng dặn dò cô phải chăm sóc bản thân cho tốt.

Nhưng tình huống vừa rồi không phải là thứ cô có thể kiểm soát. Trải qua một loạt những trùng hợp có thể nói là xui xẻo, mọi chuyện đã thành ra như vậy. Thực ra cô vẫn luôn cố gắng bảo vệ bản thân.

“Có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải kịp thời nói cho anh.” Tô Dục Trạch thở dài nói.

Vân Xu gật đầu, phát hiện Bùi Dã Mục trên người vẫn còn ướt sũng. Áo khoác đã rơi xuống nước, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi mỏng manh. Cô định nhường chăn của mình cho anh, nhưng bị Tô Dục Trạch ngăn lại. Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho cấp dưới.

Cấp dưới lộ vẻ xấu hổ. Vừa rồi anh nhìn Vân tiểu thư quá nhập thần, quên mất bên cạnh còn có một người bị rơi xuống nước. Anh vội vàng lấy chăn và khăn lông mới đưa cho đối phương.

Bùi Dã Mục nhận lấy, lau những vệt nước trên mặt.

Ngọn lửa trên du thuyền vẫn còn cháy, muốn dập tắt ngọn lửa ở mức độ đó còn cần một thời gian nữa. Nhảy xuống là lựa chọn đúng đắn.

Nhận được tin người cần đón đã đến, Tô Dục Trạch trầm giọng nói: “Trở về.”

Cấp dưới đáp lời, lái du thuyền nhanh chóng hướng về phía cảng.

Ngày mai Vụ Thành chắc chắn sẽ có tin lớn.

Vân Xu buổi tối được đưa vào bệnh viện, tiếp nhận trọn bộ kiểm tra thân thể, xác định không có vấn đề gì sau.

Cô ở lại bệnh viện một đêm, dưới ánh mắt chân thật đáng tin của hai người khác (ám chỉ Bùi Dã Mục và Tô Dục Trạch).

Ngày đầu tiên, thời tiết sáng sủa, bầu trời xám xịt cũng phảng phất trở nên trong suốt hơn, ngoài cửa sổ chim sẻ hót vang.

Trong bệnh viện đã có không ít người già đang tản bộ trong vườn hoa. Bác sĩ và y tá tay cầm tài liệu, nhanh chóng đi qua những con đường nhỏ. Tối qua xảy ra tai nạn trên du thuyền, bệnh viện tiếp nhận không ít người bị thương, khiến mọi người trong bệnh viện đều rất bận rộn.

Liên Văn xách theo giỏ trái cây, theo địa chỉ ông chủ đưa, đi đến trước một phòng bệnh. Vừa lúc y tá đóng cửa phòng lại, che đi khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt ngượng ngùng.

Liên Văn vội đi tới: "Xin hỏi người bên trong tỉnh chưa ạ?"
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 752



Y tá sửng sốt, sau đó phản ứng lại: "Tỉnh rồi, bây giờ có thể vào."

"Cảm ơn."

Liên Văn đẩy cửa phòng bệnh ra. Phòng bệnh sạch sẽ ngăn nắp, cửa sổ mở hé một khe nhỏ, tấm màn màu xanh da trời nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Người con gái mặc đồ bệnh nhân trên giường đang dựa vào gối, nghe thấy tiếng động, nhìn về phía này, sau đó, chậm rãi nở nụ cười. Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ căn phòng đều trở nên sáng sủa hơn.

"Liên Văn, cậu đến rồi."

Liên Văn vội vàng đi đến bên giường ngồi xuống, nắm lấy tay Vân Xu, cẩn thận quan sát, xác định sắc mặt cô hồng hào, không có biểu hiện khó chịu nào, thở hắt ra: "Cậu không sao thật là quá tốt, sáng nay nhận được tin, tôi suýt c.h.ế.t khiếp."

"Thật là điên rồi! Lại nhảy xuống biển!" Nghĩ đến điểm này, sắc mặt Liên Văn lại khó coi lên, nhịn không được oán trách: "Ông chủ thật là, quá không đáng tin."

Vân Xu biện giải cho Bùi Dã Mục: "Lúc đó anh ấy ở bên cạnh tôi, hơn nữa Tô Dục Trạch đang chờ ở dưới. Lửa lớn quá, nhảy xuống là lựa chọn tốt nhất."

Liên Văn đau lòng nhìn cô: "Tôi biết, chỉ là cậu không nên gặp những chuyện này."

Cô nên ở nơi an toàn nhất, chứ không phải tối mịt lại phải trải qua hỏa hoạn, lại phải nhảy xuống biển.

Vân Xu cong mắt, vẫy vẫy cánh tay trắng muốt: "Cậu xem, tôi bây giờ không phải không sao rồi sao."

Mặt Liên Văn cũng không giữ được nữa, ánh mắt dần dần dịu dàng. Nhìn thấy Vân Xu, dù giận mấy cũng nên tan biến.

Liên Văn nói chuyện của Noãn Noãn, cô nói cho Vân Xu biết, tình trạng của Noãn Noãn bình thường, sáng nay cô ấy đã giúp cho mèo ăn hạt, nhưng Noãn Noãn cứ ngồi xổm ở cửa, như thể đang chờ chủ nhân về nhà.

Vân Xu nhớ đến con mèo Ragdoll béo ú đó, trong mắt hiện lên ý cười tươi đẹp.

Liên Văn quay đầu vừa lúc thấy trên bàn cách đó không xa, đặt hai bó hoa tươi, đều là hoa hồng trắng: "Đây là?"

Vân Xu trả lời: "Hai người bạn đưa đến."

Liên Văn tính nhẩm thời gian, thần sắc có chút vi diệu. Hai người bạn kia đến sớm thật nha, không thì cũng là đến vào nửa đêm.

"Ông chủ đâu, sáng nay tôi nhận được tin nhắn của anh ấy, gọi lại điện thoại không ai nghe máy, cũng không ở đây. Lẽ nào tối qua anh ấy đưa cậu đến đây xong rồi chạy luôn?" Liên Văn câu cuối cùng nâng giọng, mang theo vài phần tức giận.

Vân Xu vội vàng nói: "Không có, anh ấy và Tô Dục Trạch tối qua đã ở lại với tôi rất lâu, đến rạng sáng mới rời đi."

Liên Văn miễn cưỡng gật đầu, coi như chấp nhận câu trả lời này.

Nhưng Vân Xu hồi tưởng lại cuộc đối thoại ngày hôm qua, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Tối qua, sau khi làm xong kiểm tra, Tô Dục Trạch và Bùi Dã Mục dừng lại trong phòng bệnh rất lâu, nhìn cô với ánh mắt có một ý vị khó tả, như thể đang suy nghĩ về một chuyện cực kỳ quan trọng nào đó, lại như thể đang cân nhắc.

Sau đó, Tô Dục Trạch hỏi cô: "Em cảm thấy thành phố này thế nào?" Giọng điệu anh rất bình thản, như cuộc trò chuyện hàng ngày bình thường.

Vân Xu rúc trong chăn, nói: "Có chút hỗn loạn, rất dễ bị thương."

Đây đã là cách nói uyển chuyển. Từ chuyện trên du thuyền có thể thấy được, Vụ Thành không chỉ có tỷ lệ phạm tội cao, mà ngay cả tội phạm cũng ngang ngược hơn những nơi khác, càng chưa kể đến các vụ cướp bóc thường xuyên xảy ra hàng ngày.

"Vậy sao, anh biết rồi." Tô Dục Trạch trầm ngâm.

Bùi Dã Mục cúi mắt, lười nhác nói: "Mảnh đất chất đầy rác rưởi không thích hợp để trồng hoa, ngay cả thổ nhưỡng cũng mang theo độc, cuống hoa mềm mại chỉ biết tàn lụi."

Một lát sau, Tô Dục Trạch khẽ xoay chiếc đồng hồ thạch anh trên tay, nhàn nhạt nói: "Cậu nói rất đúng, cho nên cần phải hoàn toàn loại bỏ rác rưởi thối nát." Trong ánh sáng u tối, đường nét lạnh lẽo của anh càng thêm sắc bén: "Một tên cũng không để lại."

Hoa hồng trắng tinh khôi không tì vết cần phải sinh trưởng trên mảnh đất hòa bình. Để bảo vệ hoa hồng, cần thiết phải xử lý sạch rác rưởi làm ô nhiễm môi trường.

Liên Văn ở lại một lúc, chờ đến khi gần đến giờ, xách túi đi làm.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Vân Xu một mình, cô cầm lấy điều khiển từ xa, mở TV.

Trên màn hình, người dẫn tin tức nét mặt nghiêm túc, mắt nhìn thẳng vào ống kính.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 753



"...Gần đây chúng tôi nhận được tin, có người tố cáo trong ngành luật sư, một vị luật sư họ Hứa đã vi phạm điều khoản pháp luật, vi phạm đạo đức nghề nghiệp, biết luật phạm luật, lợi dụng chức quyền mưu lợi cá nhân, tự ý xuyên tạc di chúc của người khác... Người hành nghề các ngành các nghề đều nên cảnh giác bản thân..."

Màn hình cắt cảnh Hứa Thành Chu bị bắt, tuy đã làm mờ mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự chật vật trên khuôn mặt.

Vân Xu chưa bao giờ thấy anh ta códáng vẻ này, ngay cả trước đó ở quán cà phê bị bắt đi, anh ta cũng không bận tâm, bởi vì biết mình rất nhanh sẽ ra ngoài được.

Tuy nhiên lần này, nếu tội danh là thật, anh ta chắc hẳn sẽ phải ở bên trong nghỉ ngơi một thời gian rất dài.

Vân Xu nhớ lại lời của Ôn Minh Hàm, anh đang nói về chuyện này sao.

Nghe xong phân tích của chuyên gia, Vân Xu chuyển mấy kênh khác, đều đang đưa tin về sự kiện du thuyền tối qua, nhưng đều nói rất mơ hồ, không đầu không đuôi, chỉ nói đã bắt được một nhóm buôn lậu, đang trong quá trình điều tra.

Có thể hiểu được, tin tức cần tính nghiêm cẩn.

Vân Xu cầm lấy điện thoại, còn chưa kịp tìm kiếm, đã có vô số tin tức tự động đẩy đến điện thoại.

[Sốc tận mắt! Trên du thuyền lại xuất hiện tuyệt thế mỹ nhân!]

[Cô ấy là thần nữ lặng lẽ giáng trần, hay thiên sứ lạc vào nhân gian?]

[Chính nghĩa và tà ác giao phong, kết quả cuối cùng lại muốn cô ấy gánh chịu!]

[Chủ du thuyền, ngài La, công khai tìm kiếm nữ sĩ nhảy xuống biển sâu, bày tỏ sự đau lòng sâu sắc về điều cô ấy đã trải qua, hy vọng có thể đích thân xin lỗi.]

[Rất nhiều phú hào lên tiếng, nguyện dùng toàn bộ gia sản để cầu hôn nữ thần trong lòng.]

Những tiêu đề nghẹt thở gần như chiếm đầy bảng tìm kiếm. Trong lòng Vân Xu có dự cảm không tốt, cô chọn một cái để xem.

Video đi kèm văn bản, một sự kết hợp rất quen thuộc.

Thói quen của con người hiện nay, chỉ cần không liên quan đến bản thân, gặp chuyện phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại ra quay phim.

Cảnh tượng trong video chính là du thuyền bốc cháy, màn hình rung lắc, chủ điện thoại cũng không ngừng di chuyển, chỉ có ống kính luôn hướng về phía hai người bên kia ngọn lửa.

Màu trắng bị ánh lửa nhuộm đẫm gần như rực rỡ, thắt chặt trái tim của tất cả người xem.

Người đàn ông đứng phía trước che chở cho người phía sau không ngừng lùi lại, không nhìn rõ thần sắc.

Cuối cùng hai người cùng rơi xuống biển sâu, biến mất trong ánh trăng trắng bệch. Trong màn hình truyền đến tiếng hét kinh ngạc không thể tin được, rất nhiều người lập tức chạy về phía lan can, muốn tìm kiếm tung tích hai người, thậm chí còn có người c** q**n áo nhảy thẳng xuống sông.

Người viết bài nhấn mạnh sự đau khổ của người xem, cũng bày tỏ sự đau lòng vô hạn của mình, đồng thời kêu gọi mọi người nỗ lực tìm kiếm hai người.

"Cô ấy nhất định rất tuyệt vọng, cho nên cuối cùng mới dùng ánh mắt như vậy nhìn chúng ta, cô ấy đang than trách sự vô năng của chúng ta, trời cao tại sao lại tàn nhẫn đến vậy."

Bình luận đều là tiếc nuối, còn có người mắng chửi, nếu là mình ở đó, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy, người ở đó lúc đó quá vô dụng. Bình luận này nhận được lượt like cũng nhiều nhất.

Vân Xu: "..."

Cô tua lại video xem một lần nữa, tìm thấy ánh mắt mà mọi người nói đến. Lúc đó cô đang nhìn Ôn Minh Hàm và Thành Trạch.

Ngoài ra, Vân Xu cố gắng hồi tưởng, cũng không thể nghĩ ra mình khi nào đã từng tuyệt vọng. Bùi Dã Mục ở bên cạnh cô, cô vẫn luôn rất yên tâm.

Cuối cùng chỉ có thể quy kết do mọi người quá giàu trí tưởng tượng, hoặc lúc đó hoàn cảnh quá nguy hiểm, mọi người nhập tâm quá mức.

Đây là tin tức được đăng vào rạng sáng, khi đó rất nhiều người đều cho rằng khả năng cô còn sống không lớn. Sau buổi sáng, liền có người nghe nói đã nhìn thấy du thuyền, nữ thần rơi xuống biển nhất định đã được cứu.

Sau đó là các loại tin tức tìm người rầm rộ.

Cùng lúc đó, một luồng ý kiến khác xuất hiện. Sau khi biết tai nạn du thuyền xảy ra là do bọn buôn lậu, mọi người sôi nổi yêu cầu cảnh sát nghiêm trị, tuyệt đối không thể dung túng.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 754



Những lời chỉ trích ngập trời gần như chiếm một nửa màn hình, sự phẫn nộ của mọi người như thủy triều, suýt chút nữa nhấn chìm thành phố này.

"Tôi thật sự không dám tưởng tượng cô ấy lúc đó sợ hãi đến mức nào, đám buôn lậu đáng giận này nên xuống địa ngục. Đó là du thuyền chứ không phải trên bờ, hậu quả của việc sử dụng vũ khí sát thương lớn căn bản không thể tưởng tượng được."

"Ác đồ nhất định phải nhận được sự trừng phạt thích đáng, không thể qua loa kết thúc như trước đây!"

"Tôi thấy phải bắt hết những kẻ có uy h**p, để chúng không còn cơ hội làm ác nữa."

"Trước đây cảm thấy ở thành phố này sống tạm cả đời cũng được, bây giờ nghĩ lại đại mỹ nhân sống cùng chúng ta... Sao có thể để cô ấy sống ở nơi như thế này!"

"Đáng giận, rất nhiều người ở thành phố khác đang dụ dỗ đại mỹ nhân qua đó! Lý do còn không thể phản bác được! Chúng ta phải hành động lên! Tuyệt đối không thể để cô ấy thất vọng về thành phố này!"

"Giết c.h.ế.t đám bại hoại kia đi! Ô ô ô, nữ thần ơi em ở đâu, sức khỏe thế nào, có cần giúp đỡ không ạ, tôi quen vài bác sĩ lợi hại, có yêu cầu thỉnh liên hệ ta, đây là số điện thoại xxxxxxxxx."

"Nhìn thấy hoa hồng trắng rơi vào biển lửa, lòng tôi tan nát."

Vân Xu lướt xem tin tức. Trước đó tin tức về viên đá quý Juliet gần như không ai nhắc lại, nhưng cô vẫn cảm thấy đau đầu sâu sắc. Tin tức về bệnh viện đã bị Tô Dục Trạch áp xuống, nhưng theo mức độ chú ý hiện tại, thân phận của cô sớm muộn cũng sẽ bị đào ra.

Nhớ lại đám người ở đám tang, đầu càng đau hơn.

Vân Xu nhờ bạn bè giúp đỡ, hỏi họ nên làm gì bây giờ, có nên rời khỏi Vụ Thành, tìm một nơi khác để sống hay không.

Nhưng câu trả lời của họ rất kỳ lạ, đều bảo cô không cần lo lắng, yên tâm ở lại đây, sẽ không có nguy hiểm.

"Tất cả những gì em lo lắng đều sẽ không xảy ra, cứ sống cuộc sống mình thích là được." Họ nói với cô như vậy.

Vân Xu hỏi Liên Văn, Liên Văn rất thành thật nói với cô, so với bản thân mình, vẫn là phán đoán của Bùi Dã Mục đáng tin cậy hơn.

"Tuy ông chủ rất đáng đánh, nhưng năng lực không thể nghi ngờ. Tôi gặp rắc rối cũng sẽ nhờ anh ấy giúp đỡ."

Chỉ là mỗi lần đều phải chịu đựng ánh mắt anh nhìn mình như nhìn thằng ngốc.

"Loại người như anh ấy, hoặc loại người như bọn họ, vĩnh viễn đều có cái vốn kiêu ngạo. Nếu đã nói ra lời như vậy, tức là trong lòng đã có quyết định rồi. Giống như trước đây đưa cậu lên du thuyền, đến lượt tôi chắc chắn không dám, đổi thành anh ấy, đó chính là làm theo ý cậu."

"Lời hứa nhất định sẽ thực hiện được, họ có năng lực đó."

"Nhưng sẽ gây cho họ rất nhiều phiền phức đi." Vân Xu lo lắng sốt ruột.

Liên Văn cười ha hả: "Cậu có phải đang hiểu lầm về bản thân mình không vậy."

Trên đầu Vân Xu hiện ra một dấu chấm hỏi rất lớn.

Liên Văn ý vị thâm trường nói: "Những người đó ước gì cậu gây phiền phức cho họ cả đời, tốt nhất là mỗi ngày tìm đến nhờ giúp đỡ, họ tuyệt đối cầu còn không được."

Đàn ông, cô hiểu quá rõ.

Ngay cả ông chủ, người không coi ai ra gì, còn không phải vừa liếc mắt đã thua dưới tay Vân Xu, mỗi ngày đều nâng niu cô. Ngày thường cô ấy hơi thân cận với Vân Xu một chút, ánh mắt "muốn g.i.ế.c người" của ông chủ liền chiếu đến.

Hơn nữa theo lời Vân Xu nói, những người vốn dĩ không hợp nhau đột nhiên cùng chung một chiến tuyến, tám chín phần mười là đã đạt thành hiệp nghị hợp tác.

Chỉ cần còn sống ở thành phố này, liền cần phải đối mặt với môi trường hỗn loạn.

Không thể mặc kệ cô bị thương, vậy thì chỉ có thể nhổ tận gốc các yếu tố nguy hiểm.

Liên Văn trầm ngâm, Vụ Thành e rằng sắp có biến động lớn.

Chỉ bốn người mà cô đã gặp, mỗi người đều không bình thường, nếu liên thủ...

Ừm, ai đó sắp gặp xui xẻo rồi.

Nhưng có thể khiến bốn người đàn ông kiêu ngạo kia liên thủ, nói thật, không dễ hơn lên trời là bao. Họ đều có con đường riêng của mình, những con đường này lại vào giờ phút này có sự giao thoa.

Tất cả đều phải quy công cho một người.

Liên Văn cười tủm tỉm nhìn về phía Vân Xu, khen ngợi nói: "Vân Xu, cậu tuyệt đối là người lợi hại nhất trên thế giới."

"?" Vân Xu ngây người nhìn lại.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 755



Dễ thương quá.

Trái tim Liên Văn trong giây lát bị đánh trúng, trực tiếp cọ lên má đại mỹ nhân, nhân lúc mấy người kia đều không có ở đây, mình phải cọ thêm một lát.

Vân Xu về đến nhà, dưới sự sắp xếp của Tô Dục Trạch, đã chuyển đến một nơi ở an toàn và kín đáo hơn. Số người bảo vệ cũng tăng gấp đôi.

Cô vẫn luôn chú ý tiến trình vụ án buôn lậu. Phán quyết được đưa ra rất nhanh. Nhóm tội phạm này với tốc độ không thể tưởng tượng được liên tiếp sa lưới, ngay cả phản kháng cũng giống như kiến, sự giãy giụa bất lực mang theo ý vị buồn cười.

Tất cả những người theo dõi đều kinh ngạc. Trước đây, những vụ án như thế này trong sự giằng co giữa hai bên hắc bạch, ít nhất cũng phải dây dưa một thời gian.

Nhưng lần này càng giống như đang đi theo một quy trình, hơn nữa là quy trình đã được sắp xếp sẵn.

Có người ở phía sau lặng lẽ thúc đẩy, hay nói đúng hơn là khống chế mọi thứ.

Nhà giam.

Ông trùm tổ chức mặt âm u, bị đưa đến ghế ngồi. Tay ông đeo xiềng xích, trên người mặc áo tù, không còn vẻ ngông cuồng đắc ý như trước.

Một tháng trước, ông ta còn ung dung sống trong biệt thự cao cấp, đàn em tiền hô hậu ủng. Một tháng sau, ông ta trở thành tù nhân, mạng lưới quan hệ tích lũy gần như tan biến hết, không một ai nguyện ý giúp ông ta.

Ông ta nghĩ, hôm nay là ai đến nhà giam thăm mình, chắc lại là đến châm chọc mỉa mai thôi. Ông trùm cười lạnh.

Ngoài dự đoán, đến lại là một người trẻ tuổi, rất quen mặt, một thân trang phục trẻ trung năng động, khóe môi treo ý cười vô hại.

Ông trùm nghi ngờ, ông ta không nhớ mình quen người như vậy.

Thanh niên cầm lấy micro, cười nói: "Đối với cuộc sống hiện tại còn hài lòng không?"

Thấy ông trùm không rõ nguyên do, khóe môi anh mở rộng hơn: "Không bắt được viên đá quý Juliet, mời tất cả anh em ăn cơm có phải rất đáng tiếc không."

Thân hình ông trùm chấn động, không thể tin được ngẩng đầu. Người thanh niên vẫn mang theo ý cười, nhưng ông trùm cả người căng thẳng, thở hổn hển: "Là mày!"

Biết ngay lần này bị người hại mà! Tuyệt đối có người ám toán!

Thanh niên vô tội nói: "Sao ông lại có thể oan uổng người khác?" Anh cười híp mắt: "Nhưng không chỉ có mình tôi đâu nha."

Ông trùm bạo nộ, giãy giụa muốn lao tới, bị cảnh ngục phía sau kềm chặt.

"Biết tại sao lại rơi vào hoàn cảnh này không?" Thành Trạch cười nói: "Hành vi của ông đã đụng chạm đến người không nên tổn thương."

"Chính ông cũng biết, ngồi ở đây, không phải là kết quả của một bên từ bỏ."

Ông trùm ngây ra, giờ khắc này xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, gào lên: "Tao vào đây thì sao chứ, bên ngoài muốn đá quý không chỉ có mỗi bang phái của tao, sẽ có lúc bọn mày phải hối hận thôi!"

Thành Trạch tiếp tục cười: "Chuyện đó ông không cần bận tâm."

Những nguy hiểm chôn sâu trong bóng tối sẽ lần lượt được xử lý trong tương lai, cuối cùng ở lại bên cạnh cô chỉ có ánh mặt trời và hoa tươi.

Thành Trạch bước ra khỏi nhà giam, từ từ nhìn về phía bầu trời.

Sương mù của Vụ Thành cũng nên tan rồi.

...

Đúng như Vân Xu dự liệu, không bao lâu, thân phận người thừa kế nhà họ Vân của cô đã bị điều tra ra. Vô số người tìm kiếm tung tích cô, dò la quá khứ của cô.

Không chỉ Vụ Thành, cũng không chỉ một người đầu tư tài lực và tâm sức lớn để thu thập tin tức. Cuối cùng ngay cả chuyện viên đá quý Juliet đang ở trong tay cô, cũng bị người lợi hại dựa theo tin tức năm đó đào ra.

Nhìn thấy những suy đoán trên mạng, Vân Xu căng thẳng chờ đợi mọi điều có thể xảy đến.

Kết quả chờ đợi mãi, chẳng có gì xảy ra. Cuộc sống vẫn bình lặng như cũ, trừ những người muốn đến thăm hỏi không dứt.

Mà những người đó lại không dám lộ ra thần sắc tham lam đối với cô.

Vô số người dùng ánh mắt nóng bỏng truy đuổi mỹ nhân vô song, nhưng lại không dám vượt qua giới hạn đã được người khác vẽ ra.

Nơi ở của Vân Xu được bảo vệ như thùng sắt, không chỉ một thế lực. Phía sau cô cũng không chỉ có một người.

Quang minh, bóng tối và màu xám hỗn loạn đều tụ tập phía sau cô, tạo thành tấm lá chắn kiên cố không thể phá vỡ.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 756



Mà trên mạng thảo luận vẫn xoay quanh bản thân cô, viên đá quý Juliet lại trở thành thứ yếu. Mọi người sôi nổi khen viên đá quý Juliet ở trong tay cô là hợp nhất.

"Trước đây là được tận mắt nhìn thấy viên đá quý, thấy mãn nguyện. Bây giờ là nhìn thấy đại mỹ nhân, c.h.ế.t cũng không tiếc."

"Thật muốn tận mắt nhìn thấy cảnh vợ yêu đeo viên đá quý Juliet, nhất định siêu cấp đẹp!"

"Cút cút cút! Đó là vợ yêu của tôi!"

"Tuy viên đá quý Juliet rất đẹp, nhưng tôi cảm giác vẫn là hoa hồng trắng hợp với đại mỹ nhân hơn, dịu dàng lại thuần khiết, đẹp quá trời."

"Đồng ý với lầu trên, tôi cũng cảm thấy vậy, cái vẻ đẹp đầy sức sống đó không thể tả được."

Các nhà sưu tập nước ngoài biết được chuyện này, đích thân chạy đến Vụ Thành. Tuy nhiên mục đích không phải để mua đá quý, mà là sau khi vô tình xem được video, họ đã lấy những viên đá quý quý giá nhất trong bộ sưu tập hiện có của mình, vượt ngàn dặm xa xôi mang đến, hy vọng Vân Xu có thể nhận lấy. Đương nhiên nếu có thể cùng ăn tối thì càng tốt.

"Cô ấy là viên đá quý rực rỡ và bắt mắt nhất thế giới này, tất cả mọi thứ đều phải thần phục dưới ánh hào quang của cô."

Đây là lời nguyên văn của nhà sưu tập.

Buổi tối.

Vân Xu ngồi trên ghế sofa xem TV, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, như có gì đó ngã xuống, kèm theo tiếng kêu. Cô mở cửa sổ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Người bảo vệ khom lưng, bóng tối che đi khuôn mặt đỏ bừng: "Vân tiểu thư, xin yên tâm, chỉ là vài con sâu nhỏ muốn xông vào thôi, chúng tôi đã xử lý xong rồi."

Vân Xu gật đầu, bình tĩnh nói: "Phiền phức cho các anh."

Người bảo vệ cố gắng kìm nén sự xúc động trong lòng: "Đây là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cô."

Vân Xu nhìn bầu trời u tối, trở lại ghế sofa, tiếp tục xem TV.

Chuyện vừa rồi không phải lần đầu tiên xảy ra, luôn có người muốn xông vào, nhưng chưa có ai thành công.

Ban đầu có một lần gần như thành công, Vân Xu cho rằng đối phương đến để đoạt đá quý. Kết quả người đó hưng phấn chạy về phía cô, viên đá quý đặt bên cạnh xem cũng không thèm nhìn lấy một cái, dường như là muốn đưa cô đi.

Đương nhiên cuối cùng anh ta đã bị chế ngự, bị đánh cho một trận tơi bời, sau đó giao cho cục cảnh sát. Nghe nói ở trong tù cũng bị đánh rất thảm.

Từ sau sự kiện du thuyền, nhiệt tình bài trừ tội phạm của dân chúng tăng vọt, thề muốn biến Vụ Thành thành một thành phố thích hợp để định cư, sau đó mỗi ngày trên mạng làm nũng bán manh, hy vọng Vân Xu đừng bỏ đi.

Tội ác bám rễ sâu cần người mạnh mẽ hơn để giải quyết, nhưng tội phạm hàng ngày thì mọi người vẫn có thể ngăn chặn được.

Nhà giam gần như đủ chỗ rồi. Bóng tối che phủ thành phố này đang từng chút từng chút tan biến.

...

Ôn Minh Hàm chọn một ngày đẹp trời đến thăm.

Vân Xu vui vẻ đón người vào. Mèo Ragdoll đi ra nhìn thoáng qua, bộ lông mềm mại trong nháy mắt dựng lên, không ngừng lùi về ổ mèo, giả vờ mình là một con búp bê vải thật.

Ôn Minh Hàm khẽ cười: "Noãn Noãn vẫn rất có sức sống."

Vân Xu thở dài: "Nhưng đều sắp béo thành quả cầu rồi, cứ thế này em sắp không ôm nổi nữa."

Mèo Ragdoll dường như hiểu lời chủ nhân nói, không giả vờ nữa, u oán kêu meo một tiếng, đôi mắt xanh lam ngập nước.

Vân Xu lập tức bổ sung: "Nhưng dù sao chị cũng rất thích."

Noãn Noãn trong nháy mắt phấn chấn, ưỡn n.g.ự.c nhỏ lên, kiêu ngạo kêu meo một tiếng. Xem kìa! Nó biết chủ nhân yêu nhất nó mà!

Vân Xu bất đắc dĩ lắc đầu, pha cho Ôn Minh Hàm một ly trà: "Xin lỗi, trong nhà không có chuẩn bị cà phê."

Ôn Minh Hàm tao nhã cong môi: "Không sao, thỉnh thoảng anh cũng uống trà, ly trà này vừa lúc."

Vân Xu ôm con mèo Ragdoll đang cọ vào lòng, hỏi: "Hôm nay tìm em có việc gì sao?"

Sắc mặt Ôn Minh Hàm hơi trầm xuống: "Lần này đến có chuyện muốn nói cho em biết." Anh dừng lại một chút, rồi nói: "Còn nhớ Hứa Thành Chu trước đây đã dây dưa với em không?"

Hứa Thành Chu?

Vân Xu ngẩn người. Đã hai năm kể từ khi người này bị bắt vào, cô suýt chút nữa quên mất anh. "Em nhớ, có chuyện gì xảy ra sao?"

Ôn Minh Hàm cân nhắc lời nói: "Anh vô tình biết được một tin tức, lúc trước bà Vân còn để lại một phần di chúc, nhưng bị anh ta hủy đi, em chưa nhận được."

"Là cái làm em ở lại Vụ Thành đó sao?"

"Không phải." Ôn Minh Hàm nói: "Nội dung thực tế trên di chúc là muốn em rời khỏi Vụ Thành."

Vân Xu ngây người, tay vuốt mèo dừng lại.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 757: Kết thúc thế giới 14



Ôn Minh Hàm chậm rãi nói: "Ba năm trước Vụ Thành khác bây giờ, mấy năm nay có cải thiện, nhưng lúc đó tỷ lệ phạm tội rất cao, không thích hợp cho em cư trú. Anh nghĩ bà Vân là xuất phát từ lo lắng cho em, hy vọng em có thể đến một thành phố an toàn hơn để sống."

Vân Xu đã lâu không nói chuyện. Hàng mi đen dài run rẩy, bóng đổ xuống che khuất thần sắc trong mắt.

Mèo Ragdoll dường như nhận thấy sự phức tạp trong lòng chủ nhân, l.i.ế.m l**m mu bàn tay cô, nhẹ nhàng kêu meo một tiếng.

Ôn Minh Hàm hạ giọng nói: "Ý định của em bây giờ thế nào? Có muốn rời khỏi Vụ Thành không?"

Bên cạnh, TV đang phát tin tức. Người dẫn chương trình với nụ cười pha lẫn hưng phấn, thông báo cuộc điều tra gần một năm qua: "...Năm nay tỷ lệ phạm tội so với năm trước đã giảm xuống một nửa, Vụ Thành lại bước ra một bước dài trên con đường ngăn chặn tội phạm, dưới đây là tình hình cụ thể..."

Giọng nói rõ ràng vang vọng trong phòng khách, đánh vỡ sự tĩnh lặng.

"Không cần." Vân Xu nói: "Mọi thứ ở đây đều đang tốt lên, sau này sẽ càng tốt hơn. Vụ Thành sẽ trở thành một nơi tốt đẹp giống như những thành phố khác." Khóe môi cô khẽ nhếch, giống như đóa hoa yên tĩnh dịu dàng.

Cô ở đây sẽ rất an toàn, hơn nữa nơi này có những người cô lưu luyến.

Ôn Minh Hàm khẽ mỉm cười: "Sẽ như em nói, mọi thứ đều sẽ tốt đẹp hơn."

...

Sau một khoảng thời gian.

Ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua cửa kính chiếu xuống sàn nhà. Chuông gió trước cửa quán cà phê đung đưa, tiếng chuông thanh thúy êm tai.

Liên Văn ở quầy ngẩng đầu: "Vân Xu, cậu đến rồi."

Vân Xu đặt túi xuống: "Xin lỗi, đến hơi muộn."

Liên Văn liếc đồng hồ: "Còn thiếu vài phút nữa mà, sao gọi là muộn được." Cô cười nói: "Tôi hôm qua lại thử làm vài cái bánh mì, đặt ở bàn bên trái đó, vừa rồi đã hâm nóng lại, mau đi ăn đi."

Hứa Vận Minh theo bản năng lẩm bẩm: "Cái giống Godzilla đó hả?"

Vừa nói xong, lòng bàn chân đau nhói. Liên Văn cười tủm tỉm nhìn anh, gót giày không chút lưu tình giẫm lên giày da.

Mặt Hứa Vận Minh tái mét, vội vã xin lỗi.

Vân Xu khẽ cười. Vì yêu thích bầu không khí của quán cà phê, cô đã quay trở lại làm việc ở đây, chỉ có rất ít người biết tin tức này.

Những người biết tin đều ngầm giúp che giấu, ai cũng không muốn có thêm người cạnh tranh.

Cuộc sống của cô tạm coi là bình lặng, nếu bỏ qua những lời tỏ tình thường xuyên xuất hiện và những lời khen ngợi "cầu vồng" không ngừng trên mạng.

Bùi Dã Mục từ cửa sau đi ra, nhìn cô một cái, lười nhác nói: "Lần sau buổi tối không được thức khuya, cơ thể em chịu không nổi."

Vân Xu chột dạ quay đầu đi, sao lại bị phát hiện nữa rồi. "Em biết rồi."

Tiếng chuông gió lại vang lên.

Tô Dục Trạch đi đến trước quầy: "Một ly cà phê đen." Sau đó nhìn về phía Vân Xu, mày nhíu lại: "Sắc mặt hơi kém, ngủ muộn sao?"

Vân Xu: "..."

Mình chỉ lén lút thức khuya một chút thôi mà, tại sao lúc nào cũng bị người khác nhìn ra.

Liên Văn nhịn không được cười: "Tốt thôi, đừng buồn bực nữa, cùng tôi làm cà phê đi."

Vân Xu đã học pha cà phê với Liên Văn được một thời gian, coi như đã nắm vững quy trình.

Cô cúi đầu, hết sức tập trung, đâu ra đấy thực hiện các bước. Liên Văn ở bên cạnh cẩn thận hướng dẫn, hương cà phê tràn ngập xung quanh.

Đột nhiên, giọng nói mỉm cười vang lên: "Phiền cho một ly cà phê."

Vân Xu ngước mắt, Ôn Minh Hàm đứng ở trước quầy. Tay anh khoác bộ âu phục, áo sơ mi trắng và gile đen quen thuộc, nụ cười tao nhã.

Cô cười nói: "Không thành vấn đề."

Vân Xu vừa định tiếp tục động tác trên tay, tiếng cốc thủy tinh gõ nhẹ truyền đến. Nhìn qua, ngoài cửa sổ, Thành Trạch đang cười với cô, đôi mắt cong lên, trong mắt ngập nắng sớm.

"Chào buổi sáng." Anh nói khẩu hình miệng, cười rất hiền lành vô hại.

Vân Xu vui vẻ vẫy tay với anh.

Bùi Dã Mục ngồi ở chiếc bàn tròn gần nhất, cười nhạt, đúng là ba người "âm hồn bất tán".

Liên Văn nhún vai. Từ khi Vân Xu trở lại quán cà phê, ba vị này liền thường xuyên đến mua cà phê, có thể nói là máy chấm công chuyên nghiệp.

Tuy nhiên, mỗi ngày nhìn thấy bốn người gặp mặt ở quán cà phê, là người đứng ngoài, cô vẫn cảm thấy rất vui.

Cánh cửa lại một lần nữa bị đẩy ra, một mùi hương thoang thoảng bay vào, hòa quyện với hương cà phê ở quầy, thấm vào tận tim gan.

Con phố này đã có sự thay đổi rất lớn, khác với trước đây. Bây giờ, trước nhiều cửa hàng trồng đầy hoa hồng trắng, trắng như tuyết, cánh hoa mềm mại, tạo thành một bức tranh cuộn rất đẹp. Thậm chí còn có du khách đặc biệt đến để ngắm.

Không biết từ khi nào, hoa hồng trắng trở thành biểu tượng của Vân Xu. Có lẽ là vì đêm đó cô mặc chiếc váy lễ phục màu trắng, hay có lẽ vì đóa hoa hồng trắng rơi vào biển lửa đêm ấy, nhưng vẫn chưa bị thiêu rụi.

Mọi người đều nói, đây là loài hoa không ai nỡ lòng làm tổn thương. Trồng hoa hồng trắng trước cửa, ngay cả người đi ngang qua cũng phảng phất trở nên dịu dàng hơn.

Dần dần, người trồng hoa hồng trắng càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng cả Vụ Thành đều quen thuộc với việc trồng hoa hồng trắng.

Từ đó, Vụ Thành có một biệt danh.

—— Thành phố hoa hồng trắng.

Cô là đóa hoa hồng trắng đẹp nhất của tòa thành này.

[Nhiệm vụ mã số: C-59853218

Hệ thống mã số: T0000047

Mục tiêu nhiệm vụ:

1.Sống sót (Hoàn thành 100%)

2.Giữ được viên đá quý Juliet (Hoàn thành 100%)

3.(Nhiệm vụ ẩn) Giảm tỷ lệ phạm tội của Vụ Thành (Hoàn thành 100%)

Cấp bậc hoàn thành: SS

Đánh giá: Bạn là đóa hoa hồng trắng lặng lẽ nở rộ, xua tan mọi bóng tối.]
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 758: Thế giới 15: Biệt thư trong rừng (1)



[Nhiệm vụ đánh số: C-60112787

Hệ thống đánh số: T0000047

Mục tiêu nhiệm vụ:

1. Sống sót (Độ hoàn thành?)

2. Cứu giúp đồng đội (Độ hoàn thành?)

Cấp bậc hoàn thành: Chưa đánh giá

Đánh giá: Chưa đánh giá.]

Mặt trăng m.á.u thê lương treo cao trên nền trời, như thể nhỏ ra m.á.u đỏ tươi. Cánh đồng hoang vắng yên tĩnh như tờ, phóng mắt nhìn lại không thấy điểm cuối, chỉ có tuyệt vọng.

Người con gái đứng giữa cánh đồng, ngơ ngác nhìn trăng máu, trong mắt một mảnh mờ mịt.

Cô ấy không biết nơi này là đâu, cũng không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, thậm chí ngay cả mình là ai cũng không biết, chỉ có một mình cô độc.

Phải làm gì bây giờ?

Cô ấy nghĩ, phải tìm được đường về.

Còn trở về nơi nào, cô không biết.

Người con gái chậm rãi bước đi trên cánh đồng. Đôi chân trần trắng nõn giẫm lên đá vụn, nhưng lại không hề hấn gì. Cô như không hề hay biết, tiếp tục bước tới.

Trên con đường mênh m.ô.n.g vô tận, tiếng gọi mời không biết từ đâu vang lên, hư ảo và phiêu diêu, như từ phía chân trời vọng lại.

"Lại đây nào, mau lại đây, ta đang đợi ngươi."

"Ta vẫn luôn đợi ngươi."

Tiếng gọi mời không ngừng, lặp đi lặp lại bên tai.

Người con gái dừng bước, ngơ ngác nhìn quanh bốn phía. Vẫn là cánh đồng hoang vắng trống rỗng, yên tĩnh đến đáng sợ, không thấy bất cứ bóng dáng nào.

Nhưng cô lại như cảm nhận được điều gì đó, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và bất an.

Muốn chạy trốn.

Đó là ý nghĩ đầu tiên của cô.

Người con gái vội vàng thu ánh mắt lại, muốn bước nhanh hơn, nhưng khi ngước mắt lên trong tích tắc, động tác của cô khựng lại.

Một bóng đen đứng trước mặt cô. Thân thể anh như hút đi tất cả ánh sáng, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng đôi tay lại như những nhánh cây khô khốc vừa dài vừa nhọn. Anh, hoặc nó, từ từ nâng tay lên với tốc độ cực chậm, chỉ về một hướng xa xa.

Đó là một tòa biệt thự cũ nát, đứng lạc lõng đột ngột giữa cánh đồng.

Nơi này vừa rồi có nhà sao?

Cô ấy ngẩn ngơ.

"Xu Xu, Xu Xu..."

"Xu Xu!"

Vân Xu bỗng dưng mở mắt ra, mờ mịt nhìn về phía người gọi mình. Khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, mái tóc đen hơi rối rủ xuống trán, lông mày nhíu lại, ánh mắt đen láy, mũi cao thẳng. Người đàn ông trước mặt không nghi ngờ gì là một người rất gây chú ý.

Lộ Lâm Yến.

Cũng là bạn trai cô.

Lộ Lâm Yến đang đưa tay chạm vào má cô: "Tỉnh rồi à? Vừa nãy sắc mặt em hơi kém, mơ thấy ác mộng à?"

Vân Xu dừng lại một chút, mới hoàn hồn: "Mơ một giấc mơ, nhưng không nhớ rõ, chắc không phải ác mộng đâu."

Trong lòng cô không có cái cảm giác thấp thỏm sau khi mơ ác mộng.

Lộ Lâm Yến nghe vậy, cẩn thận quan sát sắc mặt bạn gái, xác nhận vẫn ổn, biểu tình hơi dịu lại. Bàn tay to trực tiếp ôm chặt cô vào lòng: "Có thể là không nghỉ ngơi tốt. Lát nữa tới khu nghỉ dưỡng rồi, em vào phòng nghỉ ngơi cho tốt một lát nhé."

"Ừm." Vân Xu nắm lấy tay bạn trai cọ cọ, hơi ấm từ lòng bàn tay khô ráo truyền tới xua tan cái lạnh trên da.

Trương Thừa đang lái xe xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh tình tứ của hai người, cười hì hì nói: "Ai da, Lộ đại thiếu gia của chúng ta cuối cùng cũng biết "luyện cương thành nhu" rồi. Bình thường tính tình thì cứng rắn lắm cơ, nhìn xem vừa nãy cái bộ dạng dịu dàng kia kìa."

Vân Xu mặt ửng hồng, hơi ngượng ngùng.

Lộ Lâm Yến cười đá vào ghế lái một cái: "Chỉ có cậu nói nhiều. Tập trung lái xe đi."

Trương Thừa giả vờ than thở: "Đây đúng là điển hình của việc "có vợ là quên anh em" rồi. Nhìn kìa, nhìn kìa."

Lộ Lâm Yến nói: "Nói nữa tôi ném cậu xuống xe đấy."

Nói thì nói vậy, nhưng vẻ mặt anh rõ ràng rất hưởng thụ. Nghe bạn bè ví von mình và người yêu thành vợ chồng, tâm trạng Lộ Lâm Yến rất tốt.

Trịnh Dư Giác ngồi ghế phụ cầm bản đồ, đầu cũng không ngẩng: "Chú ý đường đi, chỗ này nhiều đường rẽ, sơ sẩy một chút là đi nhầm ngay, lúc đó thì rắc rối to đấy."

Trương Thừa nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi."

Vu Cẩn Cẩn từ trong túi lấy ra chai nước khoáng, vặn nắp chai, đưa cho Trương Thừa: "Lái xe lâu rồi, uống nước đi."

"Cảm ơn bạn gái đáng yêu nhất thế giới." Trương Thừa nhận lấy nước, nhanh chóng uống một ngụm, rồi đặt lại vào tay Vu Cẩn Cẩn.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 759



Vu Cẩn Cẩn ngọt ngào cười, hôn bạn trai một cái, cầm chai nước ngồi trở lại ghế sau.

Lộ Lâm Yến cười haha: "Tôi thấy hai người các cậu còn tình tứ hơn cả chúng tôi ấy chứ."

Trương Thừa từ kính chiếu hậu lại lướt nhìn Lộ Lâm Yến và Vân Xu, ánh mắt dừng lại một chút, sau đó đắc ý nhướng mày: "Hắc hắc, cứ phải tình tứ muốn c.h.ế.t để cho các cậu ghen chơi."

"Lăng Đan, cậu muốn uống nước không?" Vu Cẩn Cẩn hỏi cô gái bên cạnh.

Vu Cẩn Cẩn và Lăng Đan là bạn cùng phòng. Cô bạn cùng phòng này có tính tình rất trầm tĩnh, có thể ngồi yên lặng cả buổi mà không nói gì. Vu Cẩn Cẩn nghi ngờ nếu mình không chủ động hỏi, đối phương dù khát cũng sẽ im lặng.

Tự mình chủ động rủ Lăng Đan đi cùng, vẫn nên có trách nhiệm chăm sóc.

Lăng Đan ngượng ngùng lắc đầu: "Tôi lên xe trước đã uống khá nhiều nước rồi, bây giờ vẫn ổn."

Vu Cẩn Cẩn khoác tay bạn cùng phòng, cười nói: "Vậy lát nữa nếu cậu đói hay khát thì nhất định phải nói với tôi nhé. Bọn mình mang theo rất nhiều đồ ăn, đảm bảo đủ no."

Lăng Đan nói: "Được."

Giọng cô cũng rất nhỏ, nếu không phải ngồi gần nhất, gần như không nghe thấy gì.

Vu Cẩn Cẩn nhún vai. Bạn cùng phòng nàng mọi mặt đều tốt, chỉ là hơi rụt rè, không cởi mở.

Lăng Đan tranh thủ lúc Vu Cẩn Cẩn xem điện thoại, lặng lẽ đánh giá khoang xe.

Chuyến đi lần này ban đầu không có Lăng Đan, là do em gái Trịnh Dư Giác bận việc đột xuất không đi được. Để tránh lãng phí thời gian, Trương Thừa đành bảo Vu Cẩn Cẩn gọi bạn cùng phòng duy nhất còn ở lại ký túc xá trong kỳ nghỉ.

Lăng Đan ban đầu không định đi, nhưng nhịn không được sự nhiệt tình của Vu Cẩn Cẩn, cuối cùng đành đồng ý.

Dù sao cũng chỉ là mấy ngày nghỉ thôi, cô nghĩ.

Để có thể hòa hợp hơn với mọi người, Lăng Đan xem xét lại các mối quan hệ trong lòng, để tránh sau này lỡ lời, gây khó xử.

Lộ Lâm Yến, Trương Thừa, Trịnh Dư Giác là bạn bè, lại là những người bạn khá thân thiết.

Lộ Lâm Yến và Vân Xu là người yêu, hai người quan hệ rất tốt. Lăng Đan là người giỏi quan sát, từ lúc lên xe cô đã nhận ra phần lớn ánh mắt của Lộ Lâm Yến đều đặt trên người Vân Xu, dành cho người khác thì ít ỏi đáng thương.

Và trong phần ít ỏi đó, phần lớn vẫn là vì người khác nhắc đến Vân Xu.

Nhất cử nhất động của Lộ Lâm Yến đều rất săn sóc. Lăng Đan đã thấy nhiều cặp đôi rồi, nhưng chưa có người bạn trai nào giống Lộ Lâm Yến như vậy, là người nâng niu bạn gái như báu vật, sợ cô chịu chút uất ức, ngay cả ánh nắng chiếu vào mặt cũng lo cô bị nắng.

Đặc biệt là anh ấy lại là một đại thiếu gia.

Nhưng nếu bạn gái là Vân Xu, thì lại rất dễ hiểu.

Trước đây Lăng Đan đã gặp mấy người này vài lần, nhưng đều ở khoảng cách khá xa, chưa bao giờ nhìn rõ dung mạo của Vân Xu. Hôm nay lên xe, cô vừa định chào hỏi thì đã ngây người, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm đối phương.

Đó thực sự là vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời, bất cứ ngôn ngữ nào cũng vô phương miêu tả. Khi Vân Xu mỉm cười với Lăng Đan, như thể có vô vàn đóa hoa nở rộ trước mắt.

Bất cứ ai từng gặp cô đều không khỏi nảy sinh lòng yêu mến.

Ngoài cặp đôi này, Trương Thừa và Vu Cẩn Cẩn cũng là người yêu. Dù Vu Cẩn Cẩn tỏ ra rất ân cần, nhưng Lăng Đan luôn cảm thấy bạn cùng phòng không thực sự thích Trương Thừa như vẻ ngoài.

Nhưng nghe nói Trương Thừa trước đây là công tử đào hoa, ba tháng thay bạn gái một lần. Từ khi quen Vu Cẩn Cẩn, dường như đã biết "thu tâm" vậy.

Có lẽ hai người nhận ra đối phương thực sự hợp với mình... chăng.

Trong ba chàng trai, người trầm tĩnh nhất hẳn là Trịnh Dư Giác. Anh ấy luôn tập trung nghiên cứu bản đồ, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu với người ngồi phía sau.

Lăng Đan quan sát hai tiếng đồng hồ. Tổ hợp ba nam ba nữ này, cô cảm thấy tính tình mọi người đều tốt, mấy ngày tới hẳn là có thể hòa hợp ở chung.

Cuối cùng ánh mắt Lăng Đan lại lần nữa lặng lẽ dừng lại trên người cô gái ngồi cạnh cửa sổ. Nửa khuôn mặt ngập trong ánh sáng dịu nhẹ trắng hơn cả tuyết, gần như khiến người ta không thể rời mắt.

"Cậu thấy cô rất đẹp đúng không?" Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
 
Back
Top Bottom