Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 760



Lăng Đan đột nhiên giật mình, quay đầu lại. Vu Cẩn Cẩn không biết từ lúc nào đã bỏ điện thoại xuống, kề vào tai nàng nói chuyện.

"Cô ấy là người đẹp nhất mà tôi từng gặp." Mắt Vu Cẩn Cẩn rất sáng, giọng nói cũng rất ngọt ngào: "Tôi nghĩ ngay cả thần linh giáng trần, e rằng cũng chỉ đến thế mà thôi."

"Ừm." Lăng Đan từ từ hít sâu một hơi, miễn cưỡng đáp lời.

Cô không muốn lúc thì sợ hãi lúc thì gào lên, nhưng đột nhiên có người nói chuyện bên tai như vậy, thật sự rất đáng sợ.

"Lần sau đừng làm thế nhé."

Vu Cẩn Cẩn chắp tay: "Xin lỗi, xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."

Chiếc xe nhanh chóng chạy, trên con đường nhỏ ở nông thôn bụi bay mù mịt, bị ngăn lại bên ngoài cửa kính xe. Cảnh vật hai bên không ngừng lùi về phía sau: cây cối xanh tươi um tùm, mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng, những mảnh đất cằn cỗi lướt qua liên tục.

Cuối cùng cảnh vật càng lúc càng hẻo lánh, chỉ còn những cánh rừng cây nhìn không thấy điểm cuối.

Vân Xu quay đầu hỏi Lộ Lâm Yến: "Anh chắc là không đi nhầm đường chứ? Chúng ta là đang đi nghỉ dưỡng mà phải không?"

Cùng bạn gái đi du lịch, Lộ Lâm Yến đương nhiên đã sớm tìm hiểu rõ tình hình: "Đúng là đường này. Ngôi biệt thự nghỉ dưỡng của chúng ta ở một nơi tương đối hẻo lánh, chắc khoảng chừng nữa là tới nơi rồi."

Trương Thừa nói tiếp: "Yên tâm đi, chỗ đó tuy hơi hẻo lánh, nhưng cảnh vật đặc biệt đẹp. Ảnh chú tôi gửi cho không cần dùng photoshop cũng có thể lên tạp chí, đảm bảo sẽ không làm mọi người thất vọng đâu."

Lộ Lâm Yến khẽ nhướng mày: "Thay tôi cảm ơn chú ấy nhé. Sau này về có dịp tôi sẽ mời chú ấy một bữa cơm."

Dạo này bạn gái anh cứ mơ mãi, nhưng lần nào tỉnh dậy cũng không nhớ nổi nội dung giấc mơ. Lâu dần cô hơi uể oải.

Lộ Lâm Yến xót xa vô cùng, nghĩ đưa cô đi du lịch đâu đó để thư giãn một chút. Vân Xu thích cảnh quan thiên nhiên tĩnh mịch, vừa hay Trương Thừa nói có người thân ở nước ngoài có một ngôi biệt thự, nằm sâu trong núi rừng hẻo lánh, vắng người yên tĩnh, rất thích hợp để thư giãn và tĩnh dưỡng.

Cuối cùng anh dứt khoát rủ thêm mấy người bạn cùng đi. Học ở nước ngoài vốn dĩ không dễ dàng, mọi người cùng đi có bạn có bè, trên đường có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Vân Xu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vương chút mê mang. Rốt cuộc cô đã mơ thấy gì?

Vu Cẩn Cẩn thấy không khí trong xe hơi trầm lắng nên cười xua đi bằng cách bắt chuyện: "Đây là lần đầu tiên tôi tự lái xe đi du lịch đấy, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn thức uống."

Cô trước giờ vẫn là người rất biết cách làm cho không khí trở nên vui vẻ, chỉ vài ba câu đã kéo mọi người vào cuộc thảo luận.

Trịnh Dư Giác ngồi ở ghế phụ ánh mắt lướt qua mọi người, dừng lại ở chiếc vòng tay trên cổ tay Vân Xu, sau đó cúi đầu, tiếp tục nghiên cứu bản đồ.

Một tiếng sau, xe đến nơi.

Ngôi biệt thự rộng lớn đứng lặng giữa núi rừng. Mái nhà đỏ, tường trắng. Xung quanh biệt thự là bãi cỏ xanh mướt, phía trước là mặt hồ trong vắt. Dưới ánh nắng mặt hồ lấp lánh sóng nước, trông rất đẹp mắt.

Phong cảnh tú lệ, non sông tươi đẹp.

Vu Cẩn Cẩn là người đầu tiên nhảy xuống xe, hít một hơi thật sâu: "Wow! Không khí ở đây tuyệt vời thật, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với thành phố." Quay đầu nói với Vân Xu: "Xu Xu, mau xuống đi, cậu chắc chắn sẽ thích nơi này."

Vân Xu vịn lan can bước xuống xe. Tất cả trước mắt như một bức tranh cuộn, tươi mới và xinh đẹp. Cô kinh ngạc nói: "Nơi này thật sự rất đẹp."

Lộ Lâm Yến hài lòng cong môi. Phản ứng của bạn gái chứng tỏ lựa chọn của anh không sai.

Lăng Đan xuống xe cuối cùng. Cảnh sắc nơi này đẹp ngoài mong đợi, nhưng sau sự kinh ngạc lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Một cảm giác khó chịu nhàn nhạt, kỳ lạ bao trùm lấy cô, như có như không.

Cô nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn về phía ngôi biệt thự phía sau mọi người. Ngôi biệt thự hai tầng rộng rãi được trang hoàng lộng lẫy, cũng không có gì bất thường.

Vân Xu để ý thấy Lăng Đan nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Nhìn theo ánh mắt của đối phương, phía sau cánh cửa kính tầng một của biệt thự dường như có một bóng đen, đang trừng mắt nhìn chằm chằm bọn họ không chớp mắt.

Vân Xu ngẩn ra, muốn nhìn kỹ.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 761



Đúng lúc đó Lộ Lâm Yến khoác thêm áo cho cô: "Ở đây gió lớn, cẩn thận đừng để bị cảm nhé."

Vân Xu gật đầu. Đợi khi nhìn lại về phía biệt thự lần nữa, phía sau cánh cửa kính không có một bóng người.

Những người khác đều rất bình thường, hứng thú bừng bừng thảo luận cảnh vật xung quanh, nên đi đâu chơi.

Lăng Đan cũng đáp: "Không có gì."

Vân Xu nghe vậy, bất đắc dĩ gõ nhẹ trán mình. Dạo này tinh thần không tốt lắm, vừa rồi có lẽ là nhìn lầm.

Nhưng mà... có một điều rất kỳ lạ, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, tại sao lại luôn có cảm giác rất quen thuộc?

Nhìn từ xa, ngôi biệt thự rộng lớn dưới nền trời trắng toát, giống như hình ảnh đã được đăng trên tạp chí.

Biệt thự bên trong cách bài trí cũng khác với mọi người tưởng tượng. Ban đầu nghĩ chỉ là biệt thự xa hoa bình thường, nhưng khi bước vào mới phát hiện, nơi này hướng nhiều về phong cách phương Tây hơn.

Ánh sáng hơi u tối, phòng khách rộng rãi và trống trải. Trung tâm trải thảm màu đỏ, lò sưởi vẫn chưa đốt củi. Bên cạnh là những chiếc ghế sofa mềm mại.

Cầu thang uốn lượn dẫn lên lầu hai. Trên lan can khắc đủ loại hình người và quái vật: có tay cầm vũ khí, liều c.h.ế.t giằng co; có kẻ quỳ rạp xuống đất, cầu xin tha thứ. Đại khái có thể đoán là những câu chuyện thần thoại phương Tây.

Điều kỳ lạ nhất là phía trên lò sưởi treo một tiêu bản đầu dê chỉ còn xương rất lớn. Xương cốt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng, không tiếng động nhìn chằm chằm vào mỗi vị khách đến.

Vân Xu vừa vào cửa đã sợ đến mức lùi lại hai bước. Phòng khách tối tăm cùng cái đầu dê kỳ quái, thật lòng mà nói, khá rợn người.

Lộ Lâm Yến vội vàng đặt hành lý xuống, ôm bạn gái vào lòng, bất mãn nói với Trương Thừa: "Sao lại thế này, chỗ này sao lại có thứ này?"

Trương Thừa cũng rất ngạc nhiên. Trước đây người thân gửi ảnh cho anh phần lớn là phòng ngủ và những chỗ khác. Bức ảnh phòng khách duy nhất, vì góc chụp nên không thấy cái đầu dê.

Thứ này ở đây, ngay cả anh cũng bị dọa rồi.

"Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không hỏi rõ ràng. Trước đây nhìn điều kiện chỗ ở vẫn ổn nên đặt luôn." Trương Thừa nói: "Chờ sắp xếp xong hành lý, chúng ta thử xem có gỡ nó xuống được không."

Vân Xu thò đầu ra từ lòng Lộ Lâm Yến: "Thôi, đây là biệt thự của người thân cậu, đừng táy máy thì hơn. Tìm tấm vải che lại là được."

Trương Thừa cười với cô: "Không thành vấn đề, cứ làm theo lời cậu nói."

Vu Cẩn Cẩn gan lớn, đi thẳng đến trước cái đầu dê, nhìn bên trái nhìn bên phải, hơi ngạc nhiên: "Thứ này thật sự rất đáng sợ." Cô hỏi Trương Thừa: "Cái biệt thự này không phải người thân anh xây dựng phải không?"

Trương Thừa nói: "Không phải, là chú ấy mua lại từ tay người khác. Nghe nói lịch sử của biệt thự này có thể ngược dòng về rất lâu trước đây, đã trải qua nhiều chuyện: từng bị cháy, từng được xây lại, sau đó mới chuyển đến tay người thân của anh."

Trịnh Dư Giác đi tới, quan sát một lúc. Trên hộp sọ dê trắng bệch có một vài vết rất nhỏ. "Đúng vậy, những dấu vết trên tiêu bản này đã rất cũ, ít nhất cũng có vài chục năm rồi."

Lộ Lâm Yến nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta vào phòng trước đi. Xu Xu cần nghỉ ngơi."

Trương Thừa cầm lại vali hành lý, dẫn bạn bè lên lầu hai.

Trước khi lên lầu, Vân Xu nhìn về hai bên phòng khách, đều có một hành lang. Không bật đèn, bên trong đen tuyền một mảnh, không biết thông hướng nơi nào.

Lăng Đan yên tĩnh đi theo sau mọi người. Bước vào biệt thự rồi, cái cảm giác kỳ lạ đó càng nặng hơn, nhưng cô lại không nói rõ được nguyên do.

Những người khác đều rất bình thường. Cô vừa đi vừa nghi ngờ không biết có phải gần đây mình bị căng thẳng tinh thần quá không.

Biệt thự có rất nhiều phòng. Vân Xu và Lộ Lâm Yến ở chung một phòng, Vu Cẩn Cẩn và Trương Thừa ở chung một phòng, Lăng Đan và Trịnh Dư Giác mỗi người một phòng.

Vân Xu đẩy cửa ra. Bên trong phòng ngủ cũng cùng phong cách đó: giường lớn kiểu Âu tinh xảo, bàn làm việc màu đỏ đặt đối diện giường. Ở góc là đèn bàn đứng, phía trên bức tường đầu giường là một chiếc đèn tường nhỏ.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 762



Phía trước đuôi giường bên trái là một chiếc ghế dựa lộng lẫy, bên phải giường là tủ quần áo, bên trái là tấm rèm lụa mỏng màu trắng.

Lúc này rèm cửa được kéo ra, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc giường lớn, ngay cả những hạt bụi bay lơ lửng cũng có thể thấy.

Lộ Lâm Yến khẽ nhướng mày: "Chú ấy cũng rất có tâm. Biệt thự này hẳn là mới được dọn dẹp không lâu, tiết kiệm cho chúng ta không ít công sức."

Vân Xu cười nói: "Anh chẳng phải nói lúc đến nơi sẽ cảm ơn chú ấy, mời chú ấy ăn cơm sao, không thể qua loa được đâu."

Lộ Lâm Yến mở vali hành lý, lấy quần áo ra để trên giường, vừa sắp xếp vừa nói chuyện với bạn gái: "Yên tâm, anh bao giờ keo kiệt đâu."

Vân Xu mở tủ quần áo. Bên trong ngoài móc áo ra thì không có gì cả, không gian rất rộng rãi và sạch sẽ, để đồ của hai người hoàn toàn thoải mái.

Quần áo treo vào tủ, một số vật dụng hàng ngày khác đặt trên bàn trang điểm.

Chờ mọi thứ sắp xếp xong, Vân Xu ngồi lên giường nghỉ ngơi. Mấy tiếng đồng hồ ngồi xe, cơ thể cô hơi chịu không nổi.

Trước đây sau khi bị một trận bệnh nặng, thể chất cô đột ngột suy giảm, rất dễ bị ốm. Cho nên bạn trai trông chừng cô rất kỹ, ngay cả việc sắp xếp đồ, anh cũng chỉ để cô phụ giúp một chút thôi.

Lộ Lâm Yến mang ly nước đưa cho cô. Nước trong ly đã được đun sôi từ trước, để nguội một lúc, giờ có thể uống ngay. "Uống chén nước đi, rồi ngủ thêm một lát. Anh đi xem xét tình hình xung quanh một chút, lát nữa về ngay."

Vân Xu ngoan ngoãn chui vào chăn: "Vâng, anh về sớm nhé."

Lộ Lâm Yến cúi xuống, hôn lên trán cô: "Yên tâm, nhanh thôi."

Trước khi đi, anh cẩn thận đi đến bên cửa sổ, kéo ra một khoảng không lớn không nhỏ, để phòng thoáng khí. Sau đó kéo lớp rèm lụa mỏng màu trắng bên ngoài lên. Ánh nắng chói chang lập tức trở nên dịu nhẹ, ánh sáng trong phòng ngủ tối đi một sắc độ.

Lộ Lâm Yến lại lần nữa nhìn quanh, đảm bảo không có sơ hở xong, quay người rời đi.

Vân Xu nhìn bóng lưng bạn trai, khóe môi cong lên. May mắn có anh luôn ở bên, nếu không cô cũng không biết những ngày sau khi bị ốm sẽ trôi qua thế nào.

Khoảng thời gian sợ hãi và bất lực đó, nếu không có anh tận tình chăm sóc, thật khó nói bây giờ mình sẽ ra sao.

Chiếc gối bị nắng chiếu lâu ấm áp, gương mặt cô úp vào đó.

Vân Xu cuối cùng nhìn căn phòng ngủ được trang H**ng X* hoa, kéo chăn lên cao hơn, nhắm mắt lại. Cơn buồn ngủ như thủy triều ập đến.

Trong phòng ngủ tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng. Mọi thứ đều tĩnh lặng như vậy.

Không biết qua bao lâu, một trận gió mạnh thổi qua. Tấm rèm lụa mỏng màu trắng đung đưa mạnh mẽ. Sau đó gió mạnh dừng lại, rèm lụa từ từ hạ xuống. Có một chỗ lại như bị chặn lại, tấm rèm lụa tạo thành một hình dạng nhô lên.

Đầu, bả vai, thân thể.

Giống như có một người đứng ở đó.

......

Lộ Lâm Yến cẩn thận đóng cửa phòng lại. Trịnh Dư Giác đứng ở bên cạnh, anh nhìn lướt qua cánh cửa phòng đang đóng chặt: "Cô đang nghỉ ngơi à?"

"Ừm, cậu cũng biết Xu Xu thân thể yếu. Vừa nãy trên xe liền rất mệt mỏi."

Lộ Lâm Yến đi về phía hành lang bên phải.

Trịnh Dư Giác đi theo sau anh. Ngôi biệt thự này lâu rồi không có người ở. Để đề phòng, họ quyết định kiểm tra tất cả mọi nơi, đảm bảo an toàn. Dù sao bên cạnh còn có ba cô gái, cẩn thận một chút luôn tốt hơn.

"Mấy năm nay cậu thay đổi nhiều lắm, A Yến." Cánh cửa phòng phía trước vẫn chưa đóng kín. Trịnh Dư Giác đứng ở cửa, có thể nghe rõ tiếng nói chuyện bên trong.

Tiếng nói nam nhẹ nhàng dỗ dành và tiếng nói nữ dựa dẫm.

Trịnh Dư Giác quen biết Lộ Lâm Yến từ thời niên thiếu, tính tình đối phương thế nào anh đều rõ.

Phóng túng tùy ý, ngạo mạn không ai bì nổi, chẳng coi ai ra gì. Nhưng trước mặt Vân Xu, Lộ Lâm Yến cố gắng kiềm chế tính tình, tận tình chăm sóc cô, có thể nói là người bạn trai mẫu mực "nhị thập tứ hiếu".

Người quen biết anh, ai cũng không khỏi ngạc nhiên. Cho đến khi nhìn thấy Vân Xu thật, mọi người mới chợt hiểu ra.

Có bạn gái xinh đẹp như vậy, ai mà nỡ tỏ thái độ khó chịu, nghĩ đến thôi cũng thấy có lỗi rồi.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 763



Lộ Lâm Yến thì sao? Anh chậm rãi bước đi trên hành lang: "Tôi có bạn gái, về sau còn sẽ kết hôn. Đương nhiên tôi phải quan tâm đến cảm nhận của cô ấy."

Nhớ lại sự thân mật của cặp đôi này trên đường, Trịnh Dư Giác mím môi, đột nhiên hỏi: "Cái vòng tay đó, Vân Xu vẫn đeo à?"

Bước chân Lộ Lâm Yến đột ngột dừng lại: "A Giác, tại sao lại hỏi vấn đề này?"

Trịnh Dư Giác đối diện với đôi mắt đen đầy áp lực của anh: "Chỉ là tiện miệng hỏi thôi. Hai người ở bên nhau lâu như vậy rồi, cậu sẽ để cô cứ đeo mãi cái vòng tay đó sao? Cậu biết rõ đó là—."

Lộ Lâm Yến ngắt lời anh, nói với vẻ bề trên: "Cô thích thì cứ đeo. Sau này chúng tôi kết hôn, cô sẽ đeo nhẫn kim cương tượng trưng cho thân phận vợ, trở thành vợ tôi, cũng sẽ là nữ chủ nhân của Lộ gia."

"Đây không phải là vấn đề cậu nên bận tâm."

Sau một lúc lâu, Trịnh Dư Giác dời mắt đi, nói: "Xin lỗi, là tôi đã vượt quá giới hạn."

Lộ Lâm Yến nhìn anh một lúc, không nói thêm gì: "Đi thôi, kiểm tra căn phòng phía trước kia trước."

Hai người đẩy cửa phòng, lớp bụi dày đặc ập vào mặt, khiến người ta sặc sụa khó chịu ở cổ họng.

"Sao chỗ này không dọn dẹp vậy?" Lộ Lâm Yến hơi bất mãn.

Trịnh Dư Giác đánh giá cách bài trí bên trong. Không gian lớn nhỏ cũng không khác các phòng ngủ khác là bao, chỉ là đồ đạc bên trong rất cũ kỹ. "Có lẽ họ biết chúng ta có sáu người, nên chỉ dọn dẹp những phòng ngủ chúng ta ở và những nơi cần dùng thôi."

Lộ Lâm Yến kêu một tiếng: "Được rồi, kiểm tra một lượt rồi chúng ta ra ngay." Anh nói với vẻ chán ghét: "Chỗ này bụi bặm quá."

Những chiếc tủ có thể giấu người đều lần lượt được hai người mở ra, xác nhận an toàn xong lại đóng lại.

Kiểm tra liên tiếp vài phòng xong, Trương Thừa tìm đến: "Hai cậu ở đây à, tôi tìm mãi."

"Có chuyện gì à?" Trịnh Dư Giác hỏi.

Trương Thừa nói: "Không có gì. Chỉ là hỏi xem hai cậu có tìm được tấm vải nào có thể che cái đầu dê phía dưới kia không. Tôi tìm khắp dưới đó mà không thấy."

"Tôi nhớ là có." Lộ Lâm Yến hồi tưởng lại những phòng vừa kiểm tra: "Ở căn phòng cách hai phòng này có."

Ba người cùng nhau sang lấy, sau đó trở lại phòng khách lầu một, che lại cái đầu xương dê âm u kia.

Làm vậy một cái, cảm giác không khí đại sảnh cũng tốt hơn không ít.

Trương Thừa vỗ vỗ bụi trên tay: "Cũng không biết gu thẩm mỹ người nước ngoài thế nào, cứ thích bày mấy cái đầu trâu đầu dê trong nhà, thật không thể hiểu nổi."

Trịnh Dư Giác liếc anh: "Chỉ là khác biệt văn hóa và phong tục thôi, không nói đến thẩm mỹ hay không thẩm mỹ."

Trương Thừa lập tức chữa lời: "Cũng không biết văn hóa phong tục người nước ngoài thế nào, bày biện những thứ lộn xộn này."

Trịnh Dư Giác bất đắc dĩ: "Dù sao cũng là nhà người thân cậu, chắc cũng tốn không ít tiền đấy, đừng có càm ràm nữa."

Lộ Lâm Yến đi vòng quanh cái đầu dê nửa vòng, đảm bảo đã che khuất hoàn toàn xong, quay người đi về phía cầu thang: "Đừng lãng phí thời gian nữa, nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa hoàn thành."

"Rồi, rồi."

......

Lăng Đan sắp xếp xong hành lý, đi vào phòng Vu Cẩn Cẩn.

Là một cô gái yêu cái đẹp, Vu Cẩn Cẩn mang theo rất nhiều đồ trang điểm, một đống chai lọ hộp lọ bày trên bàn trang điểm. Trên giường quần áo cũng chất thành đống rất nhiều. Lăng Đan nghi ngờ, nếu là mùa đông, e rằng cô còn phải mang thêm một vali nữa.

Lăng Đan vẫn luôn rất ngưỡng mộ Vu Cẩn Cẩn. Cô vốn đã xinh, trang điểm lên lại càng xinh hơn. Cộng thêm tính tình hoạt bát, ở trong trường học có rất nhiều người theo đuổi, hoàn toàn khác biệt với cô, người vốn chất phác.

Nhưng sau khi thấy Vân Xu, sự ngưỡng mộ này giảm đi không ít. Đã thấy vẻ đẹp đỉnh cao, dung mạo của những người khác trong mắt cô cũng chỉ còn bình thường.

"Cẩn Cẩn, cậu sắp xếp xong chưa?" Lăng Đan hỏi.

Vu Cẩn Cẩn cầm quần áo treo lên mắc áo, sau đó bỏ vào tủ quần áo: "Chưa xong, tôi mới sắp xếp được một nửa." Cô quay đầu hỏi: "Cậu xong rồi à?"

Lăng Đan trả lời: "Tôi chỉ mang vài bộ quần áo thôi, sắp xếp rất nhanh."

"Vậy lại đây giúp tôi một tay, giúp tôi lấy mấy thứ này ra."
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 764



"Được." Lăng Đan đi qua giúp, hai người rất nhanh sắp xếp xong chỗ đồ còn lại.

Vu Cẩn Cẩn xoa eo, hài lòng nhìn quanh phòng ngủ đã sạch sẽ.

Lăng Đan do dự mãi, vẫn thử hỏi: "Cẩn Cẩn, cậu có cảm thấy hơi không ổn không?"

Vu Cẩn Cẩn kinh ngạc quay lại: "Không ổn chỗ nào? Có phải cảm thấy mấy người kia ở chung có điểm kỳ lạ sao?"

Lăng Đan lắc đầu: "Không liên quan đến họ, chỉ là... cái biệt thự kiểu này khiến tôi hơi không thoải mái."

Vu Cẩn Cẩn ngồi xuống cạnh bạn cùng phòng, ôm lấy cánh tay cô: "Biệt thự thì có gì mà không thoải mái? Chỉ là nhà thôi mà. Có phải cậu hiếm khi đi chơi với nhiều người như vậy nên cảm thấy không quen không?"

Không đợi Lăng Đan trả lời, cô lại nói tiếp: "Chắc là do tâm lý thôi. Lăng Đan à, cậu cứ không giao lưu với ai thế này không được đâu. Sau này đi làm, lúc nào cũng phải giao tiếp với người khác. Dù chúng ta học nghệ thuật, cũng không thể "đóng cửa làm xe", ngày nào cũng nhốt mình trong phòng vẽ tranh được, cậu nói đúng không?"

Lăng Đan nghe Vu Cẩn Cẩn nói mà lòng hơi d.a.o động. Cô quả thật là lần đầu tiên đi du lịch cùng nhiều người như vậy. Ngoài Vu Cẩn Cẩn ra, cô chẳng quen ai cả. Suốt dọc đường đều rất câu nệ, chỉ khi người khác hỏi đến cô mới nói được vài câu.

Có lẽ quả thật là cô suy nghĩ nhiều.

Vu Cẩn Cẩn khuyên nhủ: "Cậu có thể thử giao lưu nhiều hơn với mọi người đi. Trương Thừa và bọn họ dù là con nhà giàu, nhưng tính tình cũng không tệ đâu." Sau đó, giọng cô hạ thấp một chút: "Cậu cũng có thể kết bạn với Xu Xu. Cô là một người dịu dàng và tốt bụng."

"Chỉ cần không có ý đồ khác, Lộ Lâm Yến sẽ không ngăn cản đâu."

Lăng Đan nghi hoặc. Vế trước cô đồng ý, tính tình Vân Xu quả thật rất tốt, nhưng "ý đồ khác" là có ý gì?

Cô trực tiếp hỏi, Vu Cẩn Cẩn chỉ cười cười, sau đó lái sang chuyện khác.

......

Lộ Lâm Yến đẩy cửa phòng. Ánh mắt chạm đến người trên giường, vẻ mặt kiêu căng chậm rãi dịu xuống.

Mọi thứ trong phòng ngủ vẫn y như lúc anh ra ngoài. Áo khoác vắt trên lưng ghế, trên bàn để ly nước. Tấm rèm lụa mỏng màu trắng làm mờ ảo cảnh vật bên ngoài, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, làm rèm khẽ đung đưa.

Lộ Lâm Yến ngồi xuống mép giường. Người trên giường nhắm hai mắt, vẻ mặt khi ngủ thật yên bình.

Cứ thế nhìn cô, trong lòng anh trào dâng cảm giác thỏa mãn vô bờ.

Lộ Lâm Yến nhìn theo cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài xuống phía dưới. Trên cổ tay mảnh mai đến nỗi dường như có thể gãy bất cứ lúc nào, đeo một chiếc vòng tay màu bạc. Vòng tay có hoa văn mờ ảo, không nhìn rõ khắc gì trên đó.

Nhưng anh biết, Trương Thừa và Trịnh Dư Giác cũng biết, nhưng ai cũng sẽ không nói ra.

Quá khứ chỉ thuộc về quá khứ, không nên ràng buộc tương lai nữa.

Anh và cô sau này sẽ cùng nhau sống trọn đời.

Vân Xu ngủ một giấc thật sâu. Sự mệt mỏi tích tụ trên đường đã tan biến trong giấc ngủ.

"Xu Xu, Xu Xu, dậy đi thôi. Đến giờ ăn tối rồi."

Vân Xu mơ mơ hồ hồ mở mắt ra. Bạn trai đang ngồi ở mép giường gọi cô dậy. Ngoài cửa sổ trời đã tối rồi.

Mình ngủ một mạch đến giờ ăn cơm luôn sao.

Cô ngồi dậy, lười biếng hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

Lộ Lâm Yến giúp cô lấy áo khoác lại đây: "Hơn 5 giờ rồi. Họ đang chuẩn bị nướng BBQ. Mặc áo khoác vào rồi chúng ta cũng ra đó đi."

Vân Xu dụi dụi vào lớp chăn ấm áp, lưu luyến rồi mới xuống giường.

Địa điểm nướng BBQ ngay trước biệt thự. Nơi đây là một bãi cỏ xanh mướt, có bầu trời trong trẻo và mặt hồ xa xa. Gió nhẹ thổi qua, phong cảnh thật vừa vặn.

Những chiếc bàn và ghế dài có thể gấp lại đã được bày sẵn. Trương Thừa và Trịnh Dư Giác đang lắp ráp vỉ nướng BBQ, Lăng Đan và Vu Cẩn Cẩn đang dùng xiên tre xiên đồ ăn.

Vân Xu đi qua giúp một tay.

Vu Cẩn Cẩn mắt sáng lên: "Cậu tỉnh rồi à? Cơ thể khỏe hơn chưa?"

Vân Xu nhẹ nhàng nói: "Ngủ một giấc đỡ hơn nhiều rồi."

Vu Cẩn Cẩn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi. Lúc cậu xuống xe, sắc mặt hơi trắng, tôi còn lo không biết làm sao, giờ thì yên tâm được rồi."

Cô cầm một túi nilon trên mặt đất, đặt trước mặt Vân Xu: "Cái này cũng cần xiên này. Ba chúng ta vừa hay có thể vừa làm vừa nói chuyện phiếm."
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 765



Con gái thì luôn rất dễ bắt chuyện với nhau, đặc biệt là với một đại mỹ nhân. Lăng Đan cũng không khỏi nói thêm vài câu.

Trời dần tối sầm, những bóng đèn sáng trưng chiếu sáng khu vực trước cửa biệt thự.

Vân Xu đặt nấm hương đã xiên xong vào đĩa, hỏi: "Mọi người có bao giờ có cái cảm giác này chưa? Rõ ràng là lần đầu tiên đến đây, nhưng lại cảm thấy như đã từng đến rồi vậy."

Về mặt kiến thức này, Lăng Đan vừa hay có tìm hiểu qua. Cô nói: "Đây là một hiện tượng tâm lý. Không chỉ cảm thấy đã từng đến một nơi nào đó, mà còn cảm thấy một sự việc nào đó đã từng xảy ra rồi. Giải thích khoa học cho rằng đại não con người liên tục tạo ra những cảnh tượng giả định. Khi gặp một sự việc tương tự trong thực tế, não bộ sẽ kết nối nó với cảnh tượng giả định đã có, tạo ra cảm giác quen thuộc."

Vân Xu chợt hiểu ra. Có lẽ cái cảm giác quen thuộc không tên trong lòng cô chính là vì điều này.

Cô dẹp bỏ cái cảm giác kỳ lạ đó xuống đáy lòng, không nghĩ ngợi thêm nữa.

Sau khi trời tối hẳn, vỉ nướng BBQ cũng vừa lắp xong, đồ ăn cũng đã xiên xong.

Trương Thừa cho than củi vào vỉ nướng BBQ, sau đó dùng bật lửa đốt lửa. "Tôi đặc biệt mang theo than củi gỗ táo, nướng ra đồ ăn đảm bảo ngon tuyệt."

Vu Cẩn Cẩn vừa nghe, càng thèm thuồng: "Vậy chúng ta mau làm đi!"

Vỉ nướng BBQ rất lớn, vài người có thể nướng cùng lúc.

Vân Xu hứng thú bừng bừng thử nướng vài xiên. Đáng tiếc thành phẩm không được ổn lắm, hoặc là quá cháy, hoặc là chưa chín.

Lộ Lâm Yến nhận lấy những xiên nướng chưa chín trong tay cô, quét thêm một lớp dầu nữa, tiếp tục đặt lên lửa nướng. "Dầu phải quét đều, cách một lát phải lật một lần."

Vân Xu nhìn động tác thuần thục của anh, ngạc nhiên nói: "Anh còn biết cả cái này nữa à."

Trương Thừa cười nói: "Chứ sao nữa. A Yến trước đây thích nhất đi lang thang bên ngoài, rất nhiều nơi hoang dã đều đã đi qua. Nướng BBQ dã ngoại anh tuyệt đối đạt tiêu chuẩn hạng nhất."

Vân Xu "oa" một tiếng: "Nghe có vẻ ghê gớm thật đấy."

Cô nhìn Trương Thừa. Trương Thừa hăng máu, tiếp tục nói: "Lúc đó A Yến cùng hai đứa tôi, với lại—."

Trịnh Dư Giác đột nhiên giật lấy xiên nướng trong tay anh, nhàn nhạt nói: "Cậu mà không cúi xuống, xiên nướng cháy mất đấy."

Trương Thừa sững sờ, trong tay trống rỗng.

Vân Xu vẫn đang chờ nghe tiếp. Lộ Lâm Yến lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt rất sâu.

Trương Thừa đột nhiên phản ứng lại, lặng lẽ nuốt lại lời định cãi, cười haha: "Bây giờ nghĩ lại, đều là chuyện từ rất lâu rồi."

Vân Xu nhìn về phía Lộ Lâm Yến: "Trước đây anh rất thích đi cắm trại dã ngoại à?"

Dù hai người chính thức ở bên nhau mới mấy tháng, nhưng sau lần đầu gặp mặt hai năm trước, anh đã luôn ở bên cạnh cô, chưa từng rời đi lâu.

"Cũng tạm. Hồi đó thích theo đuổi cảm giác mạnh, thích ra ngoài đi đây đó." Lộ Lâm Yến đặt những xiên nướng đã chín vào đĩa sứ trắng: "Em ăn trước một chút đi, lót dạ."

Đĩa đều là những món Vân Xu thích ăn. Cô cầm lấy một xiên, cắn một miếng, vị nước sốt ngọt ngào lan tỏa trong miệng.

Mắt cô sáng lên: "Ngon quá!"

Lộ Lâm Yến cười nói: "Vậy anh nướng cho em nhiều thêm nhé."

Lăng Đan cúi đầu, lặng lẽ nướng đồ ăn. Không khí giữa mấy người này quả nhiên hơi kỳ lạ. Còn bạn cùng phòng cô thì vẻ mặt bình thường tiếp tục động tác trong tay, như thể không nhìn thấy gì cả.

Cô là lần đầu đi chơi cùng mọi người, tốt nhất vẫn là không nên tùy tiện nói gì thì hơn.

Ăn lưng bụng rồi, Vân Xu lại muốn thử nướng xiên lần nữa. Những xiên nướng bị cháy trước đó đã bị Lộ Lâm Yến ăn sạch. Dù anh tỏ vẻ rất vui, nhưng cô hơi hổ thẹn.

Cô học theo cách làm của Lộ Lâm Yến, từng bước một. Hai lần đầu khá ổn, nướng ra hình ra dạng. Chưa kịp vui mừng, lần sau vì quét dầu nhiều quá, dầu trên xiên nướng b.ắ.n vào tay.

Vân Xu đau điếng kêu lên một tiếng. Sắc mặt Lộ Lâm Yến biến đổi, ném đồ vật trong tay xuống, nâng mu bàn tay cô lên. Trên làn da trắng nõn có một mảng nhỏ màu đỏ.

Ánh mắt Trịnh Dư Giác liếc qua cái thùng đựng nước bên cạnh, nhanh tay nhanh mắt xách nó qua.

Lộ Lâm Yến nhúng tay cô vào nước lạnh.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 766



Nước lạnh làm dịu cơn nóng rát trên da. Vân Xu thần sắc dịu xuống, an ủi người bạn trai đang căng thẳng: "Không sao đâu, chỉ là bị b.ắ.n một chút dầu thôi mà, giờ hết đau rồi."

Sắc mặt Lộ Lâm Yến vẫn khó coi. Anh cẩn thận nắm tay cô, nói với Trương Thừa: "Đi lấy hộp y tế trên xe đi, bên trong có thuốc mỡ bôi bỏng."

Trương Thừa vội vàng gật đầu, vội vàng chạy tới.

Vân Xu động đậy mu bàn tay: "Em thấy vẫn ổn, không cần bôi thuốc mỡ đâu. Biết đâu ngày mai lại khỏi rồi." Đối diện với ánh mắt kiên quyết của bạn trai, giọng cô nhỏ dần, "...Vẫn là bôi thuốc mỡ cho chắc ăn."

Trương Thừa cầm thuốc mỡ chạy vội trở về.

Lộ Lâm Yến giúp cô bôi thuốc. Sau đó ra lệnh cấm cô không được lại gần vỉ nướng nữa, cứ ngồi ở ghế dài thôi, anh sẽ đưa xiên nướng qua cho.

Vân Xu vừa định phản kháng, thì bắt gặp ánh mắt đồng tình của những người khác, đành buồn bực ngồi trở lại.

Sau khi đồ ăn nướng xong, chiếc bàn dài đã bày đầy đĩa. Xiên nướng kêu xèo xèo dầu mỡ, hương thơm mê người k*ch th*ch cơn thèm ăn.

Hoạt động nướng BBQ diễn ra rất thuận lợi, mấy người đều ăn rất vừa lòng.

Cuối cùng dọn dẹp bàn xong, mọi người trở lại biệt thự, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lộ Lâm Yến vì tay bạn gái bị thương mà hận không thể làm thay cô mọi thứ.

Vân Xu nhìn bộ đồ ngủ đã được chuẩn bị sẵn, bàn chải đánh răng đã được bóp sẵn kem đánh răng. Lộ Lâm Yến vẫn đứng ở một bên, như thể lo cô bị thương, sau đó bị cô khuyên ra ngoài.

Làm gì cũng có người đứng nhìn bên cạnh, cảm giác thật kỳ lạ.

Rửa mặt xong, Vân Xu trở lại phòng ngủ, rồi ngồi xuống cạnh Lộ Lâm Yến, chuẩn bị tâm sự với anh.

"Một số việc đơn giản em tự làm được mà, anh không cần căng thẳng quá vậy đâu." Cô nói: "Chỉ là bị b.ắ.n một chút dầu thôi mà, em không yếu ớt đến vậy đâu."

Lộ Lâm Yến im lặng một lúc, vòng tay ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ cô: "Anh luôn lo mình làm không tốt, lo có ngày nào đó em nghĩ anh không phải một người bạn trai xứng đáng, rồi sẽ rời bỏ anh."

Vân Xu bật cười: "Sao lại thế được. Anh vẫn luôn rất tốt, tốt hơn cả trong tưởng tượng của em nữa."

"Em vẫn luôn rất may mắn khi gặp được anh, nên anh tự tin lên chút đi chứ."

Đáp lại cô, là vòng tay Lộ Lâm Yến ôm càng thêm chặt.

Lời nói của Vân Xu như liều thuốc trấn tĩnh mạnh mẽ.

Trái tim Lộ Lâm Yến dần yên ổn, sau đó lại cảm thấy một tia buồn cười. Nếu là đặt ở trước kia, anh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến mình lại có bộ dạng này hôm nay.

Từ trước đến nay là người đặt cảm xúc của bản thân lên ưu tiên hàng đầu, hiện tại cũng học được cách chiếu cố người khác.

Nhưng anh vui vẻ chịu đựng.

Tâm sự xong, hai người lên giường nghỉ ngơi.

Có lẽ là để duy trì nguyên trạng của biệt thự, trong phòng ngủ không lắp TV. Chiếc TV duy nhất của toàn bộ biệt thự được đặt ở sảnh lớn lầu một.

Vân Xu nép trong lòng Lộ Lâm Yến, hai người cùng nhau xem video trên điện thoại. Các nghệ sĩ trong chương trình thực tế thường làm những động tác hài hước, khiến người xem ôm bụng cười lớn.

Nhưng vừa xem được một lúc, video bắt đầu giật cục, vòng tròn xoay không ngừng, màn hình dừng hình ảnh ở gương mặt tươi cười kỳ quặc của nghệ sĩ.

Lộ Lâm Yến tắt mạng, mở lại. Video vẫn bị giật. Anh lặp lại vài lần đều không có hiệu quả. "Chắc là vì chỗ này quá hẻo lánh, tín hiệu kém quá."

Mắt thấy công cụ giải trí duy nhất không hoạt động, Vân Xu dứt khoát nói: "Vậy ngủ sớm đi. Ngủ đủ tinh thần, ngày mai chúng ta dậy sớm đi dạo xung quanh. Ban ngày lúc xuống xe, em đã thấy cảnh sắc rừng rậm bên kia rất đẹp rồi."

"Còn có cái hồ kia nữa. Em chưa từng thấy hồ nước nào trong vắt đến thế, một chút ô nhiễm cũng không có, như viên đá quý lấp lánh." Đôi mắt xinh đẹp của cô tràn đầy mong chờ.

Lộ Lâm Yến nhìn thấy mà thích, không nhịn được hôn hôn lên đôi mắt bạn gái, hứa hẹn nói: "Được, ngày mai chúng ta cùng đi."

Đúng lúc này, tiếng vật nặng rơi xuống sàn vang lên.

Hai người lập tức đứng dậy, nhìn theo tiếng động. Một khối đá nhỏ xinh đẹp nằm lặng lẽ trên mặt đất. Nó là cục đá Vân Xu nhặt được trong bụi cỏ ban ngày, vì đẹp nên giữ lại.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 767



Vân Xu nghi hoặc: "Vừa nãy em không để nó cẩn thận sao?"

Lộ Lâm Yến xuống giường nhặt cục đá lên, tùy ý đặt lên bàn. "Có thể là lúc đi lại không cẩn thận làm nó văng ra mép bàn. Đẩy vào trong một chút là được."

Anh thuận tay tắt đèn chính. Phòng ngủ sáng bừng nháy mắt tối sầm lại, chỉ còn ánh trăng sâu thẳm ngoài cửa sổ. Rèm lụa mỏng làm ánh sáng thêm ảm đạm.

"Được rồi, ngủ đi. Ngày mai còn có hoạt động."

Lộ Lâm Yến ôm Vân Xu vào lòng, xoa xoa mái tóc dài của cô, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.

Sự yên tĩnh lặng lẽ tràn ngập căn phòng ngủ.

Cục đá đặt trên bàn có hình dạng uốn lượn, giống một tòa mái vòm xoắn ốc. Giờ phút này, nó lặng lẽ đung đưa, từng chút một, không ngừng lại, như thể có một đôi tay vô hình đang điều khiển.

Mặt trăng m.á.u thê lương tản ra ánh sáng kỳ dị.

Và lại là cánh đồng mênh m.ô.n.g vô bờ.

Vân Xu mờ mịt đứng một lúc, bắt đầu đi lang thang không có mục tiêu.

Cô mặc chiếc váy ngủ trắng cổ điển, mái tóc dài như thác nước tùy ý xõa trên vai, như một đóa hoa nở rộ trên cánh đồng, hấp dẫn vô số ánh mắt.

Không biết đã đi bao lâu, bóng đen lại lần nữa xuất hiện. Làn sương đen không ngừng cuộn trào, tản ra hơi thở bất lành.

Vân Xu lại như không hề hay biết, chậm rãi tiến gần nó. Đến gần rồi, mới phát hiện nó rất cao, cao đến mức cô phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy đỉnh của nó.

Vẫn không thu được gì.

Cái tay như cành cây khô nhọn hoắt đến mức dường như có thể đ.â.m xuyên cơ thể, móc ra tất cả bên trong. Nó lại lần nữa từ từ nâng tay lên, chỉ về một hướng.

Vân Xu chậm rãi quay đầu lại. Cánh đồng vốn trống vắng bỗng xuất hiện một tòa biệt thự. Mái nhà đỏ dưới ánh trăng m.á.u đỏ tươi dường như được nhuộm bằng máu. Toàn bộ biệt thự bao phủ một làn sương đen nhàn nhạt.

Bên trong giống như có thứ gì đó.

Cô muốn nhìn rõ, theo bản năng bước một bước về phía biệt thự, sau đó trong chớp mắt liền xuất hiện ở cửa biệt thự.

Cánh đồng phủ đầy đá vụn biến thành bãi cỏ mềm mại. Nơi này không có gì khác biệt so với ban ngày, trừ màu sắc quỷ dị.

Tiếng gọi nhẹ nhàng truyền đến từ phía trên.

Ngẩng đầu.

Vân Xu như thể được ra lệnh, từng chút một ngẩng đầu lên.

Phía sau cửa sổ tầng một, đứng rất nhiều bóng người sắc mặt trắng bệch, mặt vô cảm. Họ với một tư thế cực kỳ kỳ dị, úp mặt vào kính. Khuôn mặt hư thối, hốc mắt mở trừng trừng, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, như thể muốn xuyên qua tấm kính, thò đầu ra trước mặt cô.

Vân Xu đứng yên bất động tại chỗ, cảm giác lạnh lẽo dâng lên khắp người.

Đột nhiên cửa biệt thự mở ra. Một người đứng ở cửa.

Người đó cúi đầu, thấy không rõ khuôn mặt, toàn thân gần như chìm trong bóng tối. Phía sau là bóng đêm và sự tĩnh mịch vô tận.

Vân Xu ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy vài phần quen thuộc.

Thật kỳ lạ, rõ ràng trong ký ức của cô không có người này.

Người đàn ông cứng đờ ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú. Anh nhìn cô, dường như muốn nói gì đó.

……

Án thư.

Lăng Đan đang viết nhật ký. Đây là thói quen của cô từ nhỏ đến lớn, ghi lại tâm trạng của mình vào sổ nhật ký.

Chuyến đi hôm nay thực sự thuận lợi. Đúng như Vu Cẩn Cẩn nói, mọi người tính tình đều rất tốt.

Dù là lần đầu tiên đi cùng họ, cô cũng được đối xử tử tế, họ không hề loại trừ cô ra ngoài, chỉ lo chơi riêng.

Đặc biệt là Vân Xu. Mỗi lần mình không tiếp lời được, cô đều sẽ giúp hòa giải.

Tựa như bạn cùng phòng nói, cô là người dịu dàng và tốt bụng. Mọi lời khen ngợi dành cho cô đều không quá lời.

Lăng Đan nghĩ, nếu sau chuyến đi này kết thúc, vẫn có thể liên lạc với cô ấythì tốt biết bao.

Cô ngồi trước bàn một lúc, cuối cùng lặng lẽ gấp sổ nhật ký lại, cầm lấy bộ đồ ngủ trên giường đi tắm.

Mỗi phòng ngủ ở đây đều có phòng tắm riêng, điều này khiến Lăng Đan nhẹ nhàng thở phào.

Với tính cách của cô, nếu trên đường gặp phải bạn nam vừa tắm xong đi về, sẽ cảm thấy cả người không thoải mái.

Ngay cả với bạn cùng phòng sống chung đại học, cô cũng phải mất một thời gian dài mới thích ứng được.

Phòng tắm đầy đủ mọi thứ: bồn tắm, vòi hoa sen, rèm tắm đều có, giống hệt như trên TV.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 768



Lăng Đan c** q**n áo còn vương đầy mùi BBQ, ném vào sọt đồ bẩn, sau đó bước vào bồn tắm, mở vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ. Nước ấm chảy trên người cảm thấy rất thoải mái.

Tắm được một nửa, Lăng Đan cảm giác có một chút không đúng, như thể bị một ánh mắt ác ý nào đó nhìn chằm chằm.

Nhưng cô dám chắc trước khi tắm đã khóa trái cửa phòng rồi.

Đầu đầy bọt biển, cô hơi hé mắt. Trong tầm nhìn mờ ảo, tấm rèm tắm trắng chiếu ra hình dạng một người.

Như thể có người đứng phía sau, trên tay cầm thứ gì đó rất dài.

Lăng Đan sợ hãi giật mình. Bỏ mặc bọt biển đang chảy xuống, cô đột nhiên kéo mạnh rèm tắm ra.

Phía sau không có một bóng người, chỉ có bồn cầu và bồn rửa mặt. Ánh đèn vẫn hoạt động cẩn thận, chiếu sáng lên một khu vực nhỏ.

Cô vội vàng dùng nước rửa sạch bọt biển, mở to mắt. Phòng tắm vẫn nguyên hình dáng đó, chỉ có tiếng máy nước nóng kêu.

Chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn lầm rồi?

Lăng Đan nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể đổ lỗi cho ảo giác vừa xuất hiện. Có lẽ là do vừa nãy nheo mắt cộng thêm ánh sáng.

Sau khi nghĩ thông suốt, cô tiếp tục rửa sạch bọt biển trên người. Tắm xong trở lại phòng ngủ.

Chiếc giường lớn mềm mại thoải mái hơn giường đệm ở đại học rất nhiều. Nhưng Lăng Đan vẫn thích giường ở trường hơn. Nơi này khiến cô luôn có cảm giác không thoải mái.

Bây giờ tắm xong rồi, cảm giác kỳ lạ càng nhiều hơn.

Nhưng nếu đã hứa với Vu Cẩn Cẩn sẽ đi cùng cậu ấy mấy ngày này, Lăng Đan đè nén cảm giác xuống đáy lòng.

Qua kỳ nghỉ xong là có thể về trường rồi. Mọi người đều đang vui vẻ, không thể để mình cô ảnh hưởng đến hứng thú của người khác được.

Lăng Đan hạ quyết tâm, mạnh mẽ làm lơ cảm giác trong lòng, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Khi chiếc đèn cuối cùng tắt đi, toàn bộ biệt thự chìm vào bóng đêm. Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, ngay cả một chút tiếng gió cũng không có.

……

Ngày đầu tiên, ánh sáng ấm áp chiếu vào trên sàn nhà.

Vân Xu dụi dụi mắt. Tay phải sờ sang phía bên giường kia. Chăn đã không còn hơi ấm, rõ ràng người kia đã dậy từ lâu rồi.

Cầm lấy điện thoại bên cạnh gối đầu, nhìn thời gian, 9 giờ sáng.

Vân Xu có chút kinh ngạc, mình ngủ giấc này mười một tiếng đồng hồ, trước đây chưa bao giờ xảy ra tình huống này.

Cô vươn tay. Ánh sáng dừng lại trên cánh tay, mang theo hơi ấm nhàn nhạt.

Chẳng lẽ môi trường ở đây tốt quá, cô không nhịn được nghĩ.

Vân Xu ở trên giường một lúc nữa, từ từ rời giường.

Lộ Lâm Yến đi vào, cười nói: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi. Anh định vào gọi em dậy, bữa sáng đã làm xong rồi."

"Anh dậy lúc nào vậy? Những người khác đâu?" Vân Xu hỏi.

Lộ Lâm Yến nói: "Anh dậy hơn 7 giờ rồi. Bọn họ cũng cùng thời gian với anh."

Vân Xu oán giận nói: "Vậy sao anh không gọi em? Mọi người đều ở chuẩn bị bữa sáng, còn có mình em ngủ khò khò."

Lộ Lâm Yến ngồi xuống mép giường, giải thích nói: "A Giác và bọn họ cũng đều biết sức khỏe của em không tốt, đều nói không cần gọi em, để em nghỉ ngơi thêm một lát. Đừng ngại."

Anh nhìn kỹ cô. Trên làn da trắng sứ nhiễm hồng nhạt nhàn nhạt, ánh mắt cũng rất có tinh thần, nhìn tốt hơn trạng thái của cô khoảng thời gian trước. "Tối hôm qua còn nằm mơ không?"

Vân Xu ôm chăn, cố gắng hồi tưởng. Trong ký ức chợt lóe lên ánh trăng đỏ, cùng cánh đồng nhìn không thấy điểm cuối...

Hết thảy đều như bị phủ một lớp màn không thể bóc ra.

Cô nhíu mày. Thực sự không nhớ nổi thêm gì nữa, chỉ nhớ rõ trong mộng có một loại cảm giác rợn tóc gáy, giống như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.

Lộ Lâm Yến thấy cô cứ trăn trở không thôi, chủ động lái sang chuyện khác: "Nghĩ không ra thì thôi, đều là chuyện vặt vãnh. Ăn cơm xong anh đưa em đi dạo quanh đây. Buổi sáng anh đã đi dạo một vòng rồi."

Vân Xu mắt sáng lên, lập tức nhanh hơn tốc độ: "Em nhanh lắm đấy."

Xuống lầu, bốn người khác đã ngồi vào bàn ăn.

Vu Cẩn Cẩn vẫy tay về phía Vân Xu, cười rất ngọt ngào: "Xu Xu, mau lại đây. Bữa sáng là tôi và Lăng Đan chuẩn bị đấy, mau tới nếm thử đi."

Vân Xu ngồi xuống cạnh cậu ấy: "Được."

Lộ Lâm Yến giúp bạn gái pha ly sữa nóng: "Đừng quên uống đấy. Chuyên gia dinh dưỡng nói mỗi ngày ít nhất một ly."

"Biết rồi."

Ăn xong bữa sáng, mấy người thảo luận về hoạt động hôm nay.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 769



Lộ Lâm Yến nói thẳng: "Buổi sáng tôi muốn đưa Xu Xu đi dạo quanh đây, các cậu tự sắp xếp đi."

Trương Thừa ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt mong chờ của Vân Xu, nói: "Nếu vậy, buổi sáng chúng ta tự do hoạt động. Buổi chiều thì theo như đã nói trước, đi bơi dưới hồ. Buổi tối thì ở lại sảnh lớn."

"Vậy thống nhất như thế nhé." Mọi người đều rất vừa lòng.

Lộ Lâm Yến và Vân Xu đi về phía khu rừng cạnh đó. Cây cối cành lá tốt tươi, gần như che khuất tất cả ánh nắng, chỉ còn lại những vệt sáng lốm đốm. Không khí trong rừng tràn ngập sự mát lạnh.

Toàn bộ khu rừng yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ có tiếng chân đạp lên lá cây khô và cành cây gãy.

Vân Xu quan sát một lúc, buồn bực nói: "Kỳ lạ, sao không có cả tiếng chim hót vậy? Cũng không thấy các loài động vật nhỏ khác."

Giống loại núi rừng hẻo lánh như thế này, chưa bị con người khai phá, hẳn phải có rất nhiều chim chóc và động vật nhỏ mới đúng.

Trước kia đi chơi những nơi khác, còn có thể gặp thỏ hoang và sóc, đôi khi còn có thể gặp hươu con. Nơi này lại không có một sinh vật sống nào, trừ nhóm khách đường xa đến là bọn họ.

Lộ Lâm Yến trước đó đã phát hiện tình huống này, cũng tự suy nghĩ nguyên nhân. "Anh nghe nói có một số khu vực từ trường kỳ lạ, động vật không thích dừng chân. Có lẽ nơi này thuộc về khu vực có từ trường kỳ lạ."

Vân Xu tiếc nuối đóng túi nhỏ lại. Cô còn mang theo một ít đồ ăn, chuẩn bị cho động vật nhỏ ăn, bây giờ xem ra là làm chuyện vô ích.

Sau đó, hai người cùng nhau tản bộ trong rừng. Gió nhẹ thổi qua, làm người ta cảm thấy sảng khoái, dễ chịu.

Vân Xu tò mò nhìn khắp nơi. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng, tà váy nhẹ nhàng bay bay, như một tinh linh bước ra từ rừng.

Lộ Lâm Yến tâm trạng rất tốt đi theo phía sau cô, đồng thời chú ý đường đi. Khu rừng này rất lớn, một khi lạc đường sẽ vô cùng rắc rối.

Hai người đi một mạch đến phía đối diện hồ.

Vân Xu vịn một thân cây, nhìn về phía bên kia hồ. Từ góc độ này, có thể nhìn thấy ngôi biệt thự họ đang ở. Cô nhìn một lúc, nói: "Anh có thấy phần giữa của biệt thự giống hình dạng một thứ gì đó không?"

"Ừm?" Lộ Lâm Yến nhìn theo lời cô.

Dưới bầu trời xanh, ngôi biệt thự nổi bật lên rất rõ. Còn phần giữa—đường cong uốn lượn, độ cao phù hợp, ống khói kỳ lạ.

"Cũng có vài phần quen mắt." Lộ Lâm Yến suy tư nên hình dung thế nào: "Hơi giống..."

"Giống cái lồng chim ấy." Vân Xu nhớ lại lúc mới vào biệt thự hôm qua: "Nghĩ như vậy, chỗ lên lầu hôm qua đó, nhìn cũng rất kỳ lạ, cũng giống một cái lồng chim."

Cô suy đoán nói: "Có thể là phong cách của kiến trúc sư chăng."

Lộ Lâm Yến đồng tình nói: "Anh biết vài người làm thiết kế, họ cũng thường xuyên có những ý tưởng kỳ lạ và hiếm có."

Gần trưa hai người mới về biệt thự.

Buổi chiều, trừ Vân Xu ra, những người khác đều thay đồ bơi, bơi lội một lúc trong hồ.

Vu Cẩn Cẩn "bùm" một tiếng nhảy xuống hồ, b.ắ.n tung những đợt bọt nước. Sau đó cô linh hoạt bơi trong nước. Một lát sau, cô trồi lên mặt nước, vẫy tay về phía Vân Xu đang ngồi bên bờ, cười hì hì hỏi: "Xu Xu, tôi giỏi không?"

Vân Xu giơ ngón tay cái lên, không tiếc lời khen ngợi: "Giỏi lắm, cậu vừa nãy như cô tiên cá vậy."

Cô dù vì lý do sức khỏe không thể xuống nước, nhưng nhìn mọi người vui vẻ hoạt bát cũng rất vui.

Nụ cười của Vu Cẩn Cẩn càng rạng rỡ hơn.

Gió bên hồ lớn, Lộ Lâm Yến từ trong phòng lấy ra một chiếc áo khoác, giúp cô khoác thêm. "Có chuyện gì cứ gọi anh."

Vân Xu gật đầu.

Vóc dáng Lộ Lâm Yến rất đẹp, không kém những người mẫu trên TV là bao. Lúc anh bơi trong hồ, động tác nhanh nhẹn, thân hình rắn chắc, tốc độ cực nhanh.

Trương Thừa cảm khái: "Cái sức bật này, quả nhiên không hổ là người đã từng lăn lộn dã ngoại. Đến bây giờ vẫn lợi hại như vậy."

Anh cúi đầu nhìn mình, lẩm bẩm nói: "Thật ra anh thấy mình cũng không tệ, nhưng tại sao em lại không chịu nhìn anh thêm một cái?"

Trịnh Dư Giác nghe thấy lời lẩm bẩm của anh, khóe mắt liếc về phía bên bờ. Cô ngồi ở đó, đẹp như một bức tranh, nhưng tất cả sự chú ý đều đặt vào một người.

Thật là đáng ghen tỵ.
 
Back
Top Bottom