Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 610



Vạn nhất thật sự chọc Vân Xu tức giận, không thèm để ý đến ai, Diệp Kiều lại phải nghĩ đủ mọi cách, khóc hu hu ngồi xổm trước cửa phòng đối phương, cầu xin tha thứ.

Diệp Kiều cũng nhớ tới chuyện lần trước, lập tức làm động tác kéo khóa miệng.

Chu Hữu Cảnh bình tĩnh lật một trang sách, anh vẫn rất mong chờ cảnh tượng lần trước lại tái diễn, cảnh Diệp Kiều chịu thiệt lúc nào cũng không làm người thất vọng.

Ừm, thật ra anh vẫn lén chụp ảnh lại.

Sau này có cơ hội nhất định phải cho cậu ta thưởng thức một chút.

Đợi khoảng năm phút, Trần Nghiên trở về nơi ở.

Sau khi ăn cơm xong, cô nói về tin tức mình mang về, căn cứ ủy thác một nhiệm vụ quan trọng.

Chu Hữu Cảnh tóm tắt lời Trần Nghiên nói: “Ý cậu là nhiệm vụ yêu cầu đi đến một phòng thí nghiệm bỏ hoang để tìm kiếm tài liệu.”

Trần Nghiên trịnh trọng nói: “Không sai, là tài liệu rất quan trọng, có liên quan đến huyết thanh zombie. Phòng thí nghiệm đó đã bắt đầu nghiên cứu về căn bệnh này ngay khi con người vừa xuất hiện triệu chứng, đáng tiếc khi rút lui quá vội vàng đã đánh rơi rất nhiều tài liệu quan trọng.”

Vân Xu vừa nghe thấy có liên quan đến huyết thanh zombie, lập tức tỉnh táo tinh thần. Điều cô hy vọng nhất chính là huyết thanh zombie được nghiên cứu chế tạo thành công.

Hiện tại nghiên cứu cần tài liệu, cô muốn góp một phần sức lực.

Chu Hữu Cảnh lấy chiếc laptop bên cạnh mở ra: “Có nội dung nào kỹ càng tỉ mỉ hơn không? Tôi cần thêm nhiều thông tin liên quan để tiến hành phán đoán.”

Trần Nghiên bổ sung thêm vài điều. Là đội mạnh nhất căn cứ hiện tại, họ được ký thác nhiều hy vọng nhất, và thông tin họ có được cũng nhiều nhất.

Ngón tay thon dài của Chu Hữu Cảnh gõ trên bàn phím, tốc độ cực kỳ nhanh, gần như có thể thấy cả bóng mờ.

Nửa giờ sau, một màn hình đầy chữ xuất hiện.

“Có thể nhận nhiệm vụ.” Chu Hữu Cảnh nói.

Nhiệm vụ được quyết định.

Ngoại trừ những nhiệm vụ tốn quá nhiều thời gian, Vân Xu đều sẽ tham gia với vai trò là người chữa trị, bao gồm cả lần tìm kiếm tài liệu này.

Ngày xuất phát, một người ngoài dự kiến xuất hiện.

Vân Xu kinh ngạc: “Tô Hòa, sao anh lại ở đây?”

Tô Hòa nói: “Anh là nhân viên hỗ trợ đi cùng.”

Thủ lĩnh nghiêm mặt nói: “Lần này phải tìm rất nhiều tài liệu, có thể ở những địa điểm khác nhau. Để đảm bảo tài liệu chính xác được mang về, Tô giáo sư chủ động đề nghị muốn tham gia nhiệm vụ này. Tô giáo sư trước đây đã làm việc ở viện nghiên cứu đó, chuyên ngành chính là của thầy anh ấy, anh ấy quen thuộc với mọi thứ bên trong hơn bất kỳ ai.”

Vân Xu nhíu mày, những người khác cũng có vẻ mặt khác lạ.

Thủ lĩnh hiểu được cảm xúc của mọi người. Tô Hòa là nhân vật không thể thiếu khi nghiên cứu chế tạo huyết thanh. Nếu không phải đối phương liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của tài liệu và kiên quyết muốn đi cùng, anh ta đã không đưa ra quyết định này.

Cũng may bốn người trước mặt này đều thuộc về lực lượng chiến đấu hàng đầu của căn cứ, Vân Xu lại có được dị năng hệ chữa trị mạnh mẽ. Chỉ cần hành động cẩn thận, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Tần Mặc với đôi mắt đen nhìn về phía Tô Hòa, đối phương mỉm cười đáp lại.

“Được, nhưng mọi thứ phải nghe theo chỉ huy.”

“Đương nhiên.”

Thủ lĩnh nhìn theo mấy người xuất phát, hy vọng nhiệm vụ lần này có thể thuận lợi.

Tô Hòa hiếm khi thay bộ áo blouse trắng, mặc quần áo thường ngày thoải mái để tiện hoạt động. Anh ngồi im lặng ở đó, trông có vài phần dáng vẻ của một công tử thanh quý.

Dọc đường đi, Diệp Kiều kéo mấy đồng đội nói chuyện phiếm. Không biết là cố ý hay vô tình, anh rất ít khi nói chuyện với Tô Hòa.

Anh không thể hòa nhập vào không khí trò chuyện của mọi người.

Là người quen thuộc nhất với Tô Hòa, Vân Xu không chút do dự gánh vác trách nhiệm liên lạc tình cảm. Không thể để nhiệm vụ còn chưa bắt đầu mà không khí trong đội đã trực tiếp tan vỡ.

Vì thế, Diệp Kiều chỉ có thể cười gượng gạo, trong lòng thì thầm chửi rủa, rồi cười ha hả kéo Tô Hòa cùng tham gia vào cuộc trò chuyện.

“Nghe nói Tô giáo sư là một nhân viên nghiên cứu thiên tài hiếm có, thật khiến những người phàm tục như chúng tôi phải kính nể.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 611



“Quá khen rồi, chỉ là mọi người nâng đỡ thôi.”

Hai người qua lại đáp lời, trên mặt đều mang theo ý cười.

Chu Hữu Cảnh như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên nói: “Tô giáo sư, nhiệm vụ này là do anh tuyên bố sao?”

Tô Hòa gật đầu: “Là tôi tuyên bố. Nghiên cứu đang mắc kẹt ở giai đoạn then chốt, tôi cần những tài liệu trước đó.”

Anh đã hứa với Vân Xu sẽ nghiên cứu chế tạo ra huyết thanh, vậy nên nhất định sẽ dốc toàn lực nghiên cứu. Những tài liệu của người thầy cũ là không thể thiếu.

Nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng Tô Hòa hiếm khi nảy sinh một chút tiếc nuối. Đó là một ngôi sao sáng trong giới nghiên cứu khoa học, đáng tiếc đã bị virus lây nhiễm và cuối cùng không qua khỏi.

Vân Xu hưng phấn hỏi: “Ý tứ là nếu lấy được tài liệu, thí nghiệm sẽ có thể đạt được đột phá sao?”

Trong mắt Tô Hòa thoáng hiện ý cười: “Đúng vậy.”

Ý chí chiến đấu của Vân Xu sục sôi, quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.

Chiếc xe việt dã dừng lại gần viện nghiên cứu. Tô Hòa từng làm việc ở đây, anh ta trực tiếp dẫn mọi người vòng qua cửa trước đầy zombie, xuyên qua một cánh cửa nhỏ ẩn mình, tiến vào bên trong viện nghiên cứu.

Vốn dĩ viện nghiên cứu đã loạn thành một đoàn, điều khiến người ta kinh ngạc là nơi này vẫn chưa bị cắt điện. Khi mấy người tiến vào phòng thí nghiệm, động cơ đồng thời khởi động.

Ghế xoay ngã xuống, bánh xe không biết tung tích, giấy tờ tài liệu vứt bừa bãi trên mặt đất, trên đó in đủ loại dấu chân màu đen và màu đỏ. Chỗ ngoặt và bồn hoa khô héo biến thành màu đen.

Trên mặt đất có mấy xác chết, khuôn mặt khủng khiếp dữ tợn, trên người ít nhiều đều có chút tàn khuyết. Đây đều là những nhân viên đã c.h.ế.t trên đường rút lui.

Bên cạnh lang thang những zombie mặc áo khoác trắng, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn, khuôn mặt khô gầy gồ ghề lồi lõm, thậm chí có thể nhìn thấy cả xương sọ và hàm răng.

Không gian nhỏ hẹp bên trong không thuận tiện cho việc di chuyển như bên ngoài, mấy người vô cùng cẩn thận, chậm rãi tiến lên.

Tần Mặc không ngừng ra hiệu tay, Trần Nghiên và Diệp Kiều hộ tống Vân Xu và Tô Hòa ở hai bên. Mấy người đã cùng nhau hoàn thành không ít nhiệm vụ, phối hợp vô cùng ăn ý, hơn nữa thực lực vượt trội, có thể nói hành động tương đối thuận lợi.

Nhưng đây không phải là điều Tô Hòa muốn. Anh cúi đầu xuống, đôi mắt đen láy trong nháy mắt biến thành màu vàng trong suốt như lưu ly, bên trong là sự hờ hững và lạnh lùng.

Đột nhiên.

Toàn bộ zombie trong viện nghiên cứu như bị k*ch th*ch, phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn, đáng sợ. Ngay sau đó, tiếng bước chân nặng nề vang lên, kéo dài như vô tận, cứng nhắc đến mức khiến người ta ê răng.

Tần Mặc lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, mọi hướng đều có zombie tiến đến.

“Đi theo hướng phòng nghỉ, ở đó có một đường hầm bí mật.” Tiếng Chu Hữu Cảnh bình tĩnh truyền đến từ tai nghe: "Từ đường hầm đó có thể đi đến phòng thí nghiệm lưu trữ tài liệu.”

Khi ở căn cứ, mấy người đã sớm thuộc lòng bản đồ viện nghiên cứu. Lúc này lập tức phản ứng lại, chạy về phía bên phải phía trước.

Rời khỏi đại sảnh.

Tiến vào hành lang.

Rẽ trái, rẽ phải.

Nhưng lại có mấy zombie chắn trước mặt.

“Đi bên này.”

Tần Mặc nhíu mày, thật không thích hợp. Những zombie này giống như bị điều khiển, vừa vặn xuất hiện ở các góc.

Chẳng lẽ nơi này xuất hiện zombie cấp cao có trí tuệ, đang điều khiển những zombie này vây đổ họ?

Vân Xu bám sát phía sau mấy người. Thể lực hiện tại của cô có thể theo kịp tốc độ di chuyển của mọi người, đảm bảo không bị tách khỏi đội. Nhưng bất ngờ luôn đến đột ngột không kịp phòng bị.

“Xu Xu!!” Trần Nghiên kinh hoảng thất thố, lập tức vươn tay ra nắm lấy cô.

Mắt Vân Xu hơi trừng lớn, cũng theo bản năng vươn tay ra. Trong khoảnh khắc đó, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau.

Tô Hòa đứng gần nhất, tay mắt lanh lẹ nhào tới, cùng Vân Xu ngã vào bên trong cánh cửa.

Cánh cửa phòng thí nghiệm tinh vi vô tình đóng lại.

[ERROR!]

[ERROR!]

Tiếng Anh màu đỏ tươi không ngừng nhấp nháy trên cánh cửa lớn, đ.â.m vào mắt người đau nhói.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 612



Tần Mặc lập tức ấn nút mở cửa, giọng nữ máy móc vang lên.

[Lỗi trình tự!]

[Lỗi trình tự!]

Vẻ mặt Tần Mặc lập tức trở nên vô cùng khủng khiếp, khí thế đáng sợ trút xuống, những tia sét màu vàng chói lòa vây quanh cơ thể hắn, tựa như một con ác long phẫn nộ.

Bên trong cánh cửa.

Vân Xu được Tô Hòa che chở trong ngực. Tay anh đặt dưới đất giữa lưng và đầu cô, nên cô không bị thương, nhiều nhất chỉ chịu một chút va đập.

“Em không sao chứ?” Tô Hòa đỡ cô ngồi dậy.

Vân Xu ho khan không ngừng, cố gắng phẩy đi những bụi bẩn bay múa trước mặt. Nơi này đã quá lâu không ai quét dọn.

Tô Hòa nhíu mày, nhẹ nhàng giúp cô vỗ lưng.

Một lúc lâu sau, Vân Xu mới hoàn hồn: “Không sao, chúng ta xem cửa này có mở được không. Nghiên Nghiên vừa nãy chắc chắn rất lo lắng. Anh từng làm việc ở đây, có biết cửa này mở như thế nào không?”

Tô Hòa thở dài nói: “Nếu là trình tự mở cửa bình thường thì anh biết, nhưng vừa rồi trình tự vẫn luôn báo lỗi, anh không có cách nào. Bộ phận phụ trách hệ thống phòng ngự không có quan hệ gì nhiều với chúng tôi.”

Vân Xu không từ bỏ ý định, s* s**ng khắp nơi một chút, phát hiện quả thật không được, chỉ có thể tìm con đường khác.

Tách khỏi những đồng đội mạnh mẽ, Vân Xu lo lắng bất an. Năng lực chữa trị của cô rất mạnh, nhưng sức chiến đấu thì chỉ bằng không. Hơn nữa lại còn Tô Hòa, người đã làm việc ở viện nghiên cứu nhiều năm.

Trong lúc hoảng loạn, Vân Xu nhìn thấy hai khối mỡ thịt nghênh ngang đi lại.

Vẫn là loại mỡ thịt nướng thơm phức đó.

So sánh này có chút hình tượng, lại có chút thảm.

Tuy rằng Tô Hòa là đối tượng bảo vệ của tiểu đội, nhưng Vân Xu cảm thấy ai bảo vệ ai còn chưa chắc.

Cô mỗi lần hứng thú bừng bừng muốn bảo vệ người khác, kết quả đều bị người khác bảo vệ.

Bất quá lần này chắc là hai người cùng nhau đi kiếm đồ ăn.

Tô Hòa nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô, an ủi: “Đừng lo lắng, phía sau này vừa lúc là lĩnh vực công tác quen thuộc của anh. Chúng ta cẩn thận một chút, không thành vấn đề.”

Anh bổ sung: “Tài liệu cũng ở bên này.”

Vân Xu lên tinh thần, sự việc còn chưa đến bước tệ nhất, biết đâu hai người vận may rất tốt, không gặp phải zombie nào.

Tô Hòa tìm hai vũ khí ở gần đó, đưa cho cô một chiếc xà beng, còn mình cầm một con d.a.o găm.

Vân Xu vung vẩy thanh "thánh kiếm vật lý", mang theo tiếng gió vù vù.

Cô bỗng nhiên cảm thấy mình vẫn còn có thể vùng vẫy được.

Tô Hòa mở một cánh cửa theo hướng khác, mỉm cười với cô: “Bên này.”

Vân Xu cẩn thận đi theo sau anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy vẻ khẩn trương, mỗi chỗ ngoặt đều sẵn sàng nghênh địch.

Đáng kinh ngạc là, dọc theo con đường này lại thực sự thông suốt, không có một con zombie nào.

Cuối cùng, Vân Xu đứng ở cửa phòng thí nghiệm, nắm chặt xà beng, vẻ mặt mờ mịt.

Chẳng lẽ zombie đều tập trung ở chỗ Nghiên Nghiên rồi? Hay là hai người là con cưng của trời, vận may tốt đến mức không tưởng?

Tô Hòa nhập mật mã, mở cửa phòng thí nghiệm.

Bên trong cũng hỗn loạn không kém, dụng cụ thí nghiệm xiêu xiêu vẹo vẹo, trên đó đầy bụi và những vết bẩn không rõ, bàn ghế nghiêng ngả. May mắn là không có zombie nào còn hoạt động, chỉ có một xác c.h.ế.t quỳ rạp trên mặt đất.

“Mau! Mau lấy tài liệu!” Vân Xu thúc giục, cảnh giác đánh giá xung quanh. Sau khi xác định không có nguy hiểm, cô nhẹ nhàng thở ra.

Tô Hòa đang thu thập tài liệu ở chiếc bàn trước. Vân Xu đi tới, chuẩn bị hỏi anh có cần giúp đỡ gì không, nhưng khi ngước mắt lên, cô khựng lại.

Trong ánh sáng, đôi mắt Tô Hòa dường như mang một màu vàng kỳ lạ.

Cô nghi ngờ mình đã nhìn lầm, không nhịn được tiến lại gần hơn, muốn nhìn kỹ hơn.

Đột nhiên bị Vân Xu nhìn chằm chằm, vẻ mặt Tô Hòa cứng lại, sau đó tiếng thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Sao vậy?”

Vân Xu do dự nói: “Mắt của anh?”

“Ừ?” Tô Hòa xoay người đối diện cô, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô.

Vân Xu chớp chớp mắt: “Không có gì, vừa nãy em nhìn lầm thôi.”

Tô Hòa tiếp tục động tác tay, đồng thời suy nghĩ về hành động tiếp theo.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 613



Trước đó, anh nhớ lại quyển sách mà anh vô tình nhìn thấy trước đây, một đôi nam nữ ở cùng nhau, trong tình huống bịt kín, càng dễ dàng nảy sinh tình cảm. Vì vậy, anh đặc biệt tham gia nhiệm vụ lần này, tạo cơ hội.

Nhưng tình huống dường như không giống như dự đoán.

Nếu có ai biết ý tưởng của Tô Hòa, có lẽ sẽ điên cuồng oán trách. Tình huống bịt kín có rất nhiều loại, nhưng lựa chọn để tăng thêm hảo cảm tuyệt đối không bao gồm việc bị zombie vây quanh như thế này.

Quỷ mới có tâm trạng bồi dưỡng tình cảm.

Tô Hòa tuổi trẻ thành danh, thiên tư xuất chúng, một lòng dốc sức vào nghiên cứu khoa học, chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm.

Trở thành tang thi Vương lại càng mất đi mọi cảm xúc của con người, cho nên anh không thể suy nghĩ từ góc độ loài người, chỉ dựa vào ký ức xưa kia để ngụy trang ra những hỉ nộ ái ố mà con người nên có.

Nếu sự việc không diễn ra như dự đoán, vậy thì thử một phương pháp khác.

Ví dụ như anh hùng cứu mỹ nhân.

Vân Xu ở bên cạnh đi qua đi lại, theo lời Tô Hòa dặn dò mà thu thập và sắp xếp lại những tài liệu rơi vãi, giống như một chú ong mật cần cù.

“Những văn kiện có ký hiệu này thì đặt bên tay trái anh.”

“Rõ!” Vân Xu đáp lời một cách dứt khoát.

Phía sau cô, trên bức tường gạch cách đó mấy mét, một ngón tay thối rữa khẽ động đậy, ngay sau đó, một khuôn mặt đã biến dạng hoàn toàn quay về phía hai người, hốc mắt sâu hoắm, bên trong giòi bọ bò lúc nhúc.

Vân Xu toàn tâm toàn ý sắp xếp tài liệu, bỗng nhiên cảm thấy có một chút không ổn.

Phía sau có động tĩnh.

Cô chậm rãi quay đầu lại, con tang thi xấu xí đang vặn vẹo các khớp xương, đứng dậy với một tư thế cực kỳ quái dị, theo động tác của nó, những mảng thịt thối rữa trên mặt rơi xuống vài miếng.

Toàn bộ hình ảnh mang đến cho người ta một sự va chạm thị giác mạnh mẽ.

Vân Xu khẽ rùng mình, theo bản năng lùi về phía trước hai bước, sau đó “phanh” một tiếng đụng vào một bức tường người.

Cô bịt mũi, hít nhẹ không khí, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng ngấn nước, long lanh muốn rơi.

Chóp mũi truyền đến cảm giác đau nhức khó tả, chẳng phải Tô Hòa thường xuyên ở trong phòng thí nghiệm sao, tại sao cơ thể lại cứng như vậy.

Quen biết lâu như vậy, cô chưa từng thấy anh ra ngoài rèn luyện bao giờ.

Sắc mặt Tô Hòa khẽ biến đổi, nhíu mày nói: “Đau lắm sao?”

Nói rồi, còn cúi người xuống muốn kiểm tra tình hình của cô.

Vân Xu nóng nảy, phía sau có tang thi, nào có nhiều thời gian lãng phí như vậy, cô nắm lấy tay Tô Hòa, định kéo anh chạy về phía cửa.

“Ra ngoài rồi nói, ở đây rất nguy hiểm.”

Mi mắt Tô Hòa khẽ động, tốc độ di chuyển của tang thi càng lúc càng chậm: "Đừng sợ, anh có thể——.”

“Không được, còn rất nhiều tài liệu ở đây, phải mang đi hết.” Vân Xu cắt ngang lời anh, nghiêm túc nói ra quyết định của mình: "Chúng ta phải nghĩ cách giải quyết con tang thi này!”

Cô nhớ tới sau khi Tô Hòa được cứu về căn cứ, cơ bản là không ra khỏi cửa lớn, phỏng chừng ngay cả tang thi cũng chưa thấy qua mấy con.

Bản thân cô dù sao cũng đã theo đồng đội ra ngoài làm nhiệm vụ không ít lần, cô phải nghĩ cách khác.

Tô Hòa lại lần nữa thử mở miệng: “Thật ra thì anh——.”

Vân Xu q*** t** cầm lấy chiếc xà beng đặt trên bàn, cau mày nói: “Yên tâm, em sẽ bảo vệ anh.”

Sắc mặt Tô Hòa dịu đi, những lời này nghe thật dễ chịu.

Vân Xu vừa nói chuyện vừa luôn quan sát con tang thi, bỗng nhiên phát hiện tốc độ của nó không bình thường, giống như còn chậm hơn những con tang thi trước đây cô từng thấy, đồng thời cũng cho thấy mức độ nguy hiểm đã giảm đi rất nhiều.

Cô lập tức tự tin hơn hẳn, cầm xà beng xông lên.

Một tràng tiếng động mạnh.

Chiếc xà beng bình thường vậy mà bị cô dùng ra khí thế của một thanh đại đao.

Nụ cười của Tô Hòa nở rộ, cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn kia khiến tim anh run rẩy, sợ giây tiếp theo sẽ xuất hiện vết thương.

Thế là, con tang thi đang muốn nhào tới con mồi bị một áp lực vô hình bao vây tại chỗ, tứ chi không thể cử động, mặc cho chiếc xà beng giáng xuống từng cú nặng nề.

Đó là sự áp chế tự nhiên đến từ tang thi Vương, tất cả bọn chúng đều bị khống chế, giống như những con rối.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 614



Nhưng Vân Xu lần đầu tiên sử dụng loại vũ khí này, không quen cấu trúc, tấn công vài cái, đối phương vẫn đứng im tại chỗ.

“Nó giống như một khúc gỗ vậy.” Vân Xu kỳ lạ nói.

Vừa dứt lời, con tang thi phối hợp phát ra tiếng gầm khàn khàn, như để chứng minh mình không phải khúc gỗ.

Vân Xu suy nghĩ một lát, sau đó như nghĩ thông suốt điều gì, kinh ngạc cảm thán vận may của hai người.

Đúng lúc Vân Xu đang suy nghĩ làm thế nào để giáng cho con tang thi một đòn chí mạng, một đôi tay thon dài hữu lực cùng cô nắm lấy chiếc xà beng, một lực đạo mới được thêm vào chiếc xà beng.

Đầu chiếc xà beng hơi cong nhẹ nhàng mà, nặng nề mà cắm sâu vào não con tang thi.

Cô chọc nửa ngày cũng không thể xuyên thủng hộp sọ của con tang thi, bây giờ lại dễ như đậu hũ.

Cơ thể vặn vẹo ầm ầm ngã sang một bên.

Vân Xu kinh hãi quay đầu lại.

Tô Hòa rút tay về, vẻ mặt trước sau như một: "Trước đây từng học một vài khóa vật lộn.”

Vân Xu hiểu rõ gật đầu, như vậy thì có thể giải thích được.

“Chúng ta may mắn thật đó.” Vân Xu cảm khái nói: "Đây có lẽ là một con tang thi phát triển không tốt, cho nên mới dễ dàng bị tiêu diệt như vậy.”

Bất kể là tốc độ hay phản ứng, con tang thi này đều kém xa những con cô từng gặp trước đây, ngay cả những con tang thi sơ khai khi tận thế vừa buông xuống cũng không bằng.

Đòn cuối cùng có sự giúp đỡ của Tô Hòa, nhưng trước đó đều là cô gây sát thương, Vân Xu nghiêm túc nghĩ, như vậy tính ra thì cũng coi như cô g.i.ế.c được nó.

Tô Hòa im lặng một cách quỷ dị.

Phát triển không tốt?

Nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng của cô, cuối cùng anh vẫn cười thở dài.

Thôi, có thể khiến cô vui vẻ một chút cũng tốt.

Hai người tiếp tục sắp xếp tài liệu, đột nhiên phía trên truyền đến tiếng động.

Lòng Vân Xu căng thẳng, chẳng lẽ vận may tốt đã dùng hết rồi, lại gặp phải một tên lợi hại sao?

Cô nhìn chằm chằm vào lỗ thông gió đang rung động, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, Tô Hòa liếc nhìn, ánh mắt không rõ.

Miệng ống thông gió bị mở ra, một bóng người mạnh mẽ nhảy xuống, ngay sau đó, một bóng người mảnh khảnh khác cũng rơi xuống mặt đất.

Mắt Vân Xu sáng lên, kinh hỉ nói: “Tần Mặc! Nghiên Nghiên!”

Hai người đầu tiên đánh giá cô, xác nhận không bị thương sau, vẻ mặt căng thẳng rõ ràng dịu đi.

May mắn là trước khi vào viện nghiên cứu khoa học, mỗi người đều được trang bị thiết bị định vị, bọn họ mới có thể nhanh chóng tìm thấy cô.

Trần Nghiên nhanh chóng tiến lên, một tay ôm người vào lòng, trong giọng nói là sự may mắn sâu sắc, còn mang theo một chút nghẹn ngào: "May mắn là cậu không sao, may mắn là cậu không sao, may mắn là……”

Vân Xu bị ôm đến mức khó thở, nhưng cô không giãy giụa, mà vỗ nhẹ vào lưng Trần Nghiên, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, tôi ở đây mà.”

Nghiên Nghiên chắc chắn rất khó chịu.

Một bên Tần Mặc nhìn về phía Tô Hòa, trong đôi mắt đen láy phảng phất băng vỡ, lạnh đến thấu xương: "Tô giáo sư phản ứng vừa rồi rất nhanh.”

Cùng với một câu nói vô cùng đơn giản, một áp lực đáng sợ đè nặng lên Tô Hòa.

Tô Hòa đứng im không nhúc nhích, ý cười trong mắt tan đi: "Tôi vẫn luôn chú ý Xu Xu, tự nhiên phản ứng nhanh, Tần đội trưởng mới là người cần để tâm hơn.”

Không khí giữa hai người cực kỳ lạnh lẽo.

“Xu Xu em không sao chứ! Anh vừa nãy suýt chút nữa thì sợ c.h.ế.t khiếp!” Diệp Kiều từ cửa xông vào, anh cùng đội trưởng chia quân làm hai đường, trên đường vì giải quyết tang thi mà đến muộn một bước, chưa thấy người trước nên trong lòng vẫn luôn lo lắng.

Giờ thấy người hoàn hảo không tổn hao gì, anh thở phào nhẹ nhõm.

Vân Xu áy náy nói: “Xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng.”

Diệp Kiều tặc lưỡi một tiếng: “Em không cần xin lỗi, muốn trách thì trách những con tang thi không có mắt kia.”

Anh không lộ vẻ gì nhìn Tô Hòa, ánh mắt đảo qua những tài liệu, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Diệp Kiều lại nhìn nhìn lão đại, vẫn không thu hoạch được gì.

Trần Nghiên cuối cùng cũng buông Vân Xu ra: "Tiếp theo, cậu nhất định phải luôn ở bên cạnh tôi.”

Vân Xu nói: “Vâng!”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 615



Lượt xem: 40

Tô Hòa đúng lúc lên tiếng: “Tài liệu trong phòng thí nghiệm đã được sắp xếp xong hơn một nửa, chỉ còn lại mấy phòng bên cạnh, lát nữa chúng ta cứ lần lượt vào lấy là được.”

Trong quá trình thu thập tiếp theo, Vân Xu được bảo vệ nghiêm ngặt ở bên trong, không một kẽ hở.

Mà cô lại một lần nữa được chứng kiến sức mạnh của mọi người, luồng điện vàng chói mắt đầy khí thế, lưỡi d.a.o gió vô hình sắc bén, cùng với những mũi tên nước không chút lưu tình xuyên thủng đầu tang thi.

Từng con tang thi ngã xuống đất.

Vẻ mặt mấy người nặng nề, mỗi cử chỉ đều sắc bén, hàn ý kích động quanh thân, ngay cả khi dùng dị năng cũng mang theo ý vị trút giận.

Vân Xu rụt cổ lại, tâm trạng mọi người hình như vẫn rất tệ.

Việc tìm kiếm những tài liệu còn lại diễn ra rất thuận lợi, sau khi xác nhận đã hoàn thành nhiệm vụ, Tần Mặc trực tiếp ra lệnh trở về thành.

Thủ lĩnh đích thân ra đón ở cửa căn cứ, trịnh trọng bày tỏ sự cảm kích và xúc động của mình.

Viện nghiên cứu tiếp tục công việc nghiên cứu huyết thanh tang thi.

……

Đợt tang thi triều quy mô lớn là một tình tiết quan trọng trong 《Hành trình sinh tồn ở tận thế》, cũng là giai đoạn quan trọng trong sự thay đổi nhân sinh quan của nam nữ chính.

Căn cứ Ánh Dương bị hủy diệt, nam nữ chính mới thực sự mở ra cuộc đời huy hoàng, đặt bước chân đầu tiên trên con đường trở thành lãnh đạo loài người ở tận thế.

Phòng Mạn Kha có thể nói là đếm từng ngày, chờ đợi Tô Hòa triệu hồi tang thi triều đến.

Hiện tại cốt truyện đại biến dạng không quan trọng, chỉ cần tình tiết này không thay đổi, Hàn Trọng Cảnh vẫn có thể trở thành nam chính nắm giữ quyền lực lớn, khí phách hiên ngang trong tiểu thuyết.

Sống ở căn cứ Ánh Dương lâu như vậy, cứ thế này mà mặc kệ tang thi triều đến, không một chút do dự là không thể nào, nhưng Phòng Mạn Kha vốn dĩ đã sợ hãi Tô Hòa vô tình.

Nếu cô nói cho căn cứ biết thân phận thật sự của Tô Hòa, không chừng tang thi Vương sẽ theo dõi cô, sau đó đuổi g.i.ế.c cô.

Phòng Mạn Kha không muốn trải qua tương lai như vậy.

Huống hồ nơi này tất cả chỉ là những gì cô đọc được trong một cuốn tiểu thuyết, những người này nhất định phải chết.

Sự phát triển của tận thế đã chạy như điên theo một hướng không thể biết trước, nếu lại bỏ lỡ tình tiết này, cô sẽ mất đi chút ưu thế cuối cùng.

Hơn nữa, những người trong căn cứ không còn tin tưởng cô như lúc ban đầu nữa……

Phòng Mạn Kha tìm cho mình vô số lý do, mỗi một cái đều nói với cô rằng không cần phải nói ra sự thật.

Cho nên cuối cùng cô chọn im lặng.

Chờ đến khi tang thi triều bùng nổ, Phòng Mạn Kha chuẩn bị gọi Hàn Trọng Cảnh và Chu Phục đi Đông Thành, tìm kiếm chiếc ngọc bội mà Vân Xu đã từng ở đó.

Chỉ cần có được ngọc bội không gian, tận dụng tốt nguồn nước suối bên trong, địa vị của cô sẽ không thấp hơn bất kỳ dị năng giả hệ chữa trị nào.

Nữ chính trong tiểu thuyết cũng dựa vào ngọc bội mà thành công chiếm được lòng người, cô cũng nhất định có thể.

Dưới sự giúp đỡ của cô, nam chính chắc chắn có thể thành công giống như nguyên tác.

Phòng Mạn Kha đã tính toán xong xuôi mọi thứ, nhưng tang thi triều vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Dòng thời gian trong tiểu thuyết rất mơ hồ, chỉ có thể ước chừng khoảng thời gian tang thi triều bùng nổ, nhưng giờ phút này đã quá thời điểm muộn nhất nửa tháng, Phòng Mạn Kha vẫn chưa đợi được.

Ngược lại, cô lại nghe được tin tức về việc nghiên cứu huyết thanh tang thi có tiến triển, công thần lớn nhất là Tô giáo sư.

Vẻ mặt Phòng Mạn Kha kinh ngạc, không thể tin được nói: “Không thể nào, chắc chắn là đã nhớ sai ở đâu đó rồi, không thể nào, tuyệt đối không thể……”

Cô liên tiếp nói mấy câu “không thể nào”, ngây ngốc sững sờ tại chỗ.

Tô Hòa rõ ràng là trùm phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết, lạnh lùng vô tình, coi con người như kiến cỏ, là tang thi Vương, vậy thì anh không thể nào thật lòng nghiên cứu huyết thanh.

Cô nhớ rõ trong tiểu thuyết, huyết thanh tang thi mãi đến gần cuối truyện mới có bước đột phá lớn, coi như là để lại cho người đọc một khoảng không gian tưởng tượng tích cực.

Mà lúc đó đã là năm thứ 10 của tận thế.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 616



Lượt xem: 27

Hàn Trọng Cảnh thu lại vẻ vui mừng trên mặt, nhíu mày nói: “Mạn Kha, rốt cuộc là em sao vậy?”

Tất cả mọi người đều đang hoan hô nhảy nhót vì tiến triển của nghiên cứu, Phòng Mạn Kha lại thất thần lạc phách, phảng phất như đã chịu một đòn nặng nề.

Chuyện này quá kỳ lạ.

Càng sống chung với Phòng Mạn Kha lâu, hai người càng có nhiều va chạm, sự thất vọng tích tụ cũng ngày càng nhiều, Hàn Trọng Cảnh đôi khi cảm thấy người con gái ban đầu khiến anh rung động, cùng anh có chung lý tưởng chỉ là một ảo ảnh.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Phòng Mạn Kha vẫn là ân nhân cứu mạng của anh, Hàn Trọng Cảnh kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

Phòng Mạn Kha ngơ ngác ngẩng đầu, người đàn ông trước mắt có vẻ ngoài tuấn tú, lông mày rậm mắt sáng, nhưng anh không phải là nam chính đứng trên tất cả mọi người trong tiểu thuyết.

“Không có gì, chỉ là dạo này em không nghỉ ngơi tốt thôi.” Cô lẩm bẩm nói.

Là một người xuyên sách, những nghi hoặc trong lòng cô không thể nói cho ai, chỉ có thể nghẹn chặt trong lòng, sắc mặt ngày càng tệ đi.

Nghiên cứu có tiến triển, cả căn cứ ăn mừng.

Trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười hy vọng, Phòng Mạn Kha lại vô cùng nặng nề.

Cứ tiếp tục như vậy, mọi thứ sẽ đi chệch khỏi quỹ đạo đúng đắn, cô phải nghĩ cách.

Ánh mắt Phòng Mạn Kha dừng lại trên người Tô Hòa, cô đã hoàn toàn hiểu rõ, thực lực của căn cứ Ánh Dương hiện tại mạnh hơn trong tiểu thuyết vài lần, không thể nào bị tang thi triều hủy diệt được.

Vị trí của căn cứ số một là không thể lay chuyển, vậy thì cô cần phải tính toán cho tương lai của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một cách——vạch trần thân phận của Tô Hòa, cô sẽ trở thành công thần của căn cứ, một lần nữa được người khác nhìn bằng con mắt khác.

Bị tang thi Vương theo dõi rất đáng sợ, nhưng có thể không ra khỏi căn cứ, dù sao thì tận thế vĩnh viễn thiếu nước, dị năng của cô ở trong căn cứ cũng có thể phát huy tác dụng.

Từ từ.

Tang thi Vương vừa nãy có nhìn cô một cái sao?

Sống lưng Phòng Mạn Kha chợt lạnh, lại nhìn lại lần nữa, người nọ vẫn nghiêng đầu nói chuyện với Vân Xu.

Chắc là nhìn nhầm rồi, cô lẫn trong đám người phía sau, đối phương không thể nào thấy được.

Khắp nơi đều là một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, để cải thiện ấn tượng của mọi người về cô ở mức độ cao nhất, Phòng Mạn Kha tính toán vạch trần mọi chuyện trước mặt đám đông.

Cô chọn một thời cơ không tệ, trực tiếp mở miệng.

Hiện trường một mảnh ồ lên, vang lên những lời chế nhạo.

“Con này bị tâm thần à!”

“Chắc chắn là điên rồi, Tô giáo sư vừa mới có đột phá trong nghiên cứu, lại có kẻ đầu óc có vấn đề nhảy ra lảm nhảm.”

“Cái trò bôi nhọ này quá rẻ tiền, Tô giáo sư đẹp trai như vậy, có nửa xu dính dáng gì đến đám tang thi ngoài kia chứ.”

Phòng Mạn Kha biết mọi người sẽ không tin, nhưng chỉ cần cấp cao của căn cứ tin là được, cô tung ra những chứng cứ và thông tin đã thu thập được, đây đều là những thứ có được từ trong tiểu thuyết, trong đó có một số còn là bí mật, đủ để chứng minh một số việc.

Chỉ cần cấp cao tin tưởng, những chuyện còn lại cô tự nhiên sẽ giải thích được.

Hơn nữa, vị chí cường giả kia cùng đồng đội đều có mặt ở hiện trường, cũng không cần lo lắng tang thi Vương làm càn.

“Chứng cứ đều ở đây, không tin thì các người có thể xem qua, nhưng Tô Hòa cần thiết phải chấp nhận kiểm tra, tuy rằng anh giống người thường, nhưng vốn dĩ tang thi rất giỏi ngụy trang.”

Nhóm lãnh đạo cấp cao xem qua tài liệu một lượt, ánh mắt nghi ngờ, nhìn nhau dò hỏi.

Tiếng bàn tán của đám đông dần dần nhỏ xuống.

“Tô giáo sư, anh có lời phản bác nào không?” Đội tuần tra hình thành vòng vây, tiến về phía Tô Hòa.

Tô Hòa giơ hai tay lên, ra hiệu mình sẽ không phản kháng, bình tĩnh nói: “Không có, tôi sẵn lòng chấp nhận kiểm tra.”

Rất nhanh, nhân viên nghiên cứu quen mặt đi tới, rút của anh một ống máu.

Kết quả kiểm tra có thể xác nhận thân phận tang thi Vương, Phòng Mạn Kha vốn nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng thái độ thản nhiên của đối phương khiến cô càng thêm lo lắng.

Giống như có điều gì đó bị bỏ sót.

Vân Xu ngơ ngác đứng ở bên cạnh.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 617



Tô giáo sư là tang thi? Không thể nào.

Nhưng thái độ của cấp cao có chút kỳ lạ.

Cô nhìn về phía Tô Hòa, anh cũng đang nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười trấn an: "Đừng lo lắng, ANH luôn đứng về phía mọi người.”

Vân Xu yên tâm, cô cảm thấy Tô Hòa nói thật.

Tần Mặc đứng ở phía sau bên phải, đôi mắt đen sâu thẳm không rõ cảm xúc, như đang suy tư điều gì.

Không khí hiện trường im lặng đến nghẹt thở, vẻ mặt mọi người nghiêm túc.

Nửa giờ sau, kết quả được công bố.

Tô Hòa là con người.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, ai cũng không muốn tin Tô Hòa là tang thi, anh là hy vọng của việc nghiên cứu huyết thanh tang thi.

Vẻ mặt Phòng Mạn Kha trống rỗng.

Không thể nào, Tô Hòa là tang thi, m.á.u của tang thi và con người khác nhau, tang thi Vương cũng vậy.

Rốt cuộc là tại sao?

Đột nhiên, tim Phòng Mạn Kha đập thình thịch, cô nhớ tới một đoạn nội dung lướt qua trong sách.

Tang thi Vương có dị năng, dị năng của anh là——thôi miên.

So với việc khống chế hàng vạn tang thi, dị năng thôi miên có vẻ nhỏ bé không đáng kể, cô thậm chí còn không nhớ tới.

Tô Hòa thở dài nói: “Sự thật đã rõ ràng, mọi người đều thấy, hy vọng sau này không còn ai tùy tiện bôi nhọ nữa.”

Trong ánh mắt phẫn nộ của mọi người, cả người Phòng Mạn Kha cứng đờ, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng cô.

Cô máy móc quay đầu, lại đối diện với ánh mắt phức tạp khó hiểu của Hàn Trọng Cảnh và Chu Phục.

Giờ khắc này, cô cô độc không nơi nương tựa.

Nhưng vẫn chưa đủ, những gì Tô Hòa làm không chỉ có vậy.

Rất nhanh, Phòng Mạn Kha thất thần đứng dậy, theo động tác của cô, một cuốn sổ nhỏ rơi ra, Liễu Y Y đứng bên cạnh nhanh tay nhặt lên, vô tình nhìn thấy chữ bên trong, hốc mắt đột nhiên trợn to.

Đây, đây là——.

Liễu Y Y run rẩy hỏi: “Cô có dị năng tiên tri sao?”

Trần Nghiên đột nhiên nhìn về phía bên này, cô đã từng lén đi tìm Phòng Mạn Kha, nói bóng gió về chuyện trước đây, đối phương tuy rằng kín miệng, nhưng vẫn bị cô bắt được dấu vết để lại.

Giờ phút này, những điều cảm thấy lẫn lộn khi ghép với tiên đoán, lập tức trở nên có căn cứ.

Có người giật lấy cuốn sổ từ tay Liễu Y Y, kinh ngạc phát hiện bên trong ghi lại những chuyện lớn nhỏ, thậm chí còn bao gồm một số thông tin cá nhân bí mật.

Một phần sự thật lặng lẽ nổi lên mặt nước.

Sau khi hoàn hồn, khóe mắt Phòng Mạn Kha muốn nứt ra, muốn giật lại cuốn sổ, nhưng bị ngăn lại.

Sau khi xuyên sách, cô lo lắng mình quên mất cốt truyện, nên đã cố ý lấy một cuốn vở để ghi nhớ, nhưng cuốn sổ rõ ràng được đặt ở một nơi rất kín đáo, tại sao lại trở thành vật tùy thân mang theo, còn rơi xuống đất?

Phòng Mạn Kha vô tình đối diện với ánh mắt của Tô Hòa, rùng mình một cái.

Là anh.

Chắc chắn là anh!

“Tôi đã nói rồi mà, trước đây một số thông tin không đủ, mà cô ta lại có thể đoán được sự việc hoàn chỉnh như vậy, chắc chắn có vấn đề.”

“Trời ơi, trên này cư nhiên còn có chuyện khó khăn mà tôi gặp phải, cố ý nha, trên này còn viết người lẽ ra giúp tôi là một người khác, cô ta đã đuổi người đó đi.”

“Má ơi! Da gà nổi hết cả lên rồi! Ghê tởm thật!”

“Tê, tôi nhớ bên kia hai người kia hình như cũng được cứu đi, trên này viết Hàn đội có thể tự mình vượt qua nguy hiểm, Chu Phục ban đầu là phải được Trần đội cứu.”

Ánh mắt đồng tình của mọi người ẩn ẩn dừng lại trên người hai người, nói thật, tuy rằng được cứu, nhưng cái cảm giác bị sắp đặt rõ ràng này khiến người ta nghẹn ứ trong cổ.

Bị cố ý tiếp cận với mục đích, ai cũng không dễ chịu, cho dù không hề bị tổn thương.

Sắc mặt Hàn Trọng Cảnh và Chu Phục âm trầm đến mức như có thể nhỏ ra nước.

“Từ từ, Hàn đội và Trần đội ban đầu sẽ trở thành tình nhân sao! Chu Phục sẽ thích Trần đội???”

Lời này vừa nói ra, cả hội trường im lặng, nội dung ghi lại quá hoang đường.

Mặt Trần Nghiên tái mét, phảng phất như vừa ăn phải tỏi ngâm bảy ngày.

Vậy mà lại ghép cô với hai người không thể hiểu nổi kia, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ.

Cô chỉ cần có Xu Xu là đủ rồi.

“Đừng có nói linh tinh!” Trần Nghiên quát lớn.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 618



Người vừa thốt ra câu đó ngượng ngùng cười, anh chỉ là quá kinh ngạc nên mới lỡ lời.

“Trên này còn có một số việc, hình như càng về sau thì càng không chuẩn, trách sao bây giờ cô ta lại tệ đến vậy, người này à, năng lực không đủ, dù có vác cả một khẩu s.ú.n.g lục, cũng có thể tự làm mình bị thương.”

Trò hề qua đi.

Căn cứ cử người nghiên cứu dị năng tiên đoán của Phòng Mạn Kha, đáng tiếc không thu hoạch được gì.

Bởi vì đó không phải dị năng mà là cốt truyện.

Vô vàn chuyện dồn lại, tuy rằng căn cứ không đuổi cô ra ngoài, nhưng danh tiếng của cô xuống dốc không phanh, không còn ai tiếp cận cô nữa.

Cuối cùng, Phòng Mạn Kha c.h.ế.t trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ.

Trong khoảnh khắc cuối cùng của cái chết, cô lặng lẽ nhìn lên bầu trời, một đoạn ký ức hoàn toàn khác hiện lên trong đầu.

Cô xuyên vào vai nữ phụ trong tiểu thuyết, đầu tiên kết giao với nam chính và nam phụ, đoạt được chiếc ngọc bội bàn tay vàng của nữ chính, dựa vào cốt truyện tiểu thuyết đã biết, cô tỏa sáng rực rỡ trong căn cứ, nữ chính trực tiếp trở thành kẻ làm nền.

Phòng Mạn Kha rất kiêng kỵ nữ chính, sự kiêng kỵ này đôi khi thể hiện ra trong hành động, những người ủng hộ cô trong căn cứ bắt đầu nhắm vào nữ chính, cuối cùng đuổi người ra khỏi căn cứ.

Lúc đó, cô và nam chính đã đính hôn, vì vậy trong lòng có chút áy náy, khi nữ chính bị đuổi ra khỏi căn cứ, cô đã đuổi theo để giữ lại.

Nhưng nữ chính chỉ lặng lẽ nhìn cô, nói: “Cô thật giả dối.”

Phòng Mạn Kha đứng sững tại chỗ, cuối cùng giả vờ như không có chuyện gì mà trở về căn cứ.

Cô tự an ủi mình, là những kẻ nịnh bợ kia nhắm vào nữ chính, không liên quan đến cô, cô chỉ muốn sống sót mà thôi.

Cô không sai.

Những ngày sau đó rất tốt đẹp, cô dường như đã hoàn toàn thay thế vị trí của nữ chính, thậm chí còn thuận lợi hơn cả nữ chính.

Sau đó tang thi triều đến, căn cứ bị phá hủy.

Phòng Mạn Kha cùng nam chính và nam phụ cùng nhau bỏ chạy, giống như trong tiểu thuyết, thuận lợi thành lập căn cứ, thuận lợi chiêu mộ nhân lực.

Cô tự tin sự phát triển hiện tại không hề thua kém trong tiểu thuyết.

Nhưng thực tế đã giáng cho cô một cái tát đau đớn, khi một nguy cơ khác ập đến, căn cứ suýt chút nữa thì bị công phá, vấn đề rất rõ ràng, căn cứ mà cô và nam chính xây dựng thiếu sức ngưng tụ.

Phòng Mạn Kha không thể lý giải, rõ ràng mỗi bước đi của cô đều tốt hơn nữ chính.

Có phải vì cô không giao ngọc bội cho viện nghiên cứu không?

Hay là vì nguyên nhân khác?

Thậm chí về sau, thái độ của nam chính và nam phụ đối với cô cũng dần trở nên lạnh nhạt.

Phòng Mạn Kha rất tủi thân, cô coi nam chính là người yêu thương, hết lòng ủng hộ anh, vậy mà lại nhận được kết quả như vậy.

Cô và đối phương đã cãi nhau, nhưng anh chỉ thất vọng nói: “Người em yêu nhất không phải là tôi, mà là chính em, đôi khi tôi thậm chí còn nghĩ gặp được em là chuyện tốt hay chuyện xấu.”

Phòng Mạn Kha như rơi xuống hầm băng.

Trong tiểu thuyết, việc căn cứ Ánh Dương bị hủy diệt là một đòn nặng nề đối với loài người, nam nữ chính thành lập căn cứ mới mang đến hy vọng mới cho mọi người.

Nhưng thực tế mà Phòng Mạn Kha phải đối mặt là những thất bại liên tiếp, sĩ khí của loài người không ngừng suy giảm.

Toàn bộ thế giới bắt đầu đi vào con đường diệt vong, tang thi chèn ép không gian sống, số lượng người sống sót dần dần giảm bớt.

(Mèo xin lỗi mọi người: Ban đầu mèo dịch là Zombie, mèo edit có hỗ trợ công cụ QT dịch, khúc sau dịch là tang thi, mà mèo hay đọc mạt thế nên cũng quen với từ này, nên quên sửa luôn từ này, đến tận cuối thế giới này rồi mới nhận ra. Xin lỗi mọi người nhiều ạ)

Cuối cùng, vị chí cường giả kia đứng ra, cùng tang thi Vương đồng quy vu tận, hai đồng đội của anh cũng c.h.ế.t trong trận chiến đó, cố gắng hết sức để giành lấy một con đường sống cho loài người.

Mất đi tang thi Vương, thế công của tang thi tạm thời chậm lại, loài người có được cơ hội th* d*c, Phòng Mạn Kha cuối cùng cũng nhận ra tình hình không ổn, giao ngọc bội cho nhân viên nghiên cứu, đáng tiếc đã quá muộn.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 619



Toàn bộ thế giới bị tang thi chiếm lĩnh.

Khi chết, Phòng Mạn Kha vẫn còn mờ mịt, không lẽ lại như thế này sao, kết cục của thế giới này đáng lẽ phải giống như trong tiểu thuyết viết.

Chí cường giả và tang thi Vương kiềm chế lẫn nhau, loài người và tang thi không ngừng tranh đấu, thậm chí dưới sự lãnh đạo của nam nữ chính còn mơ hồ chiếm thế thượng phong.

Cô làm không hề kém nữ chính, thực lực của loài người đáng lẽ phải mạnh hơn mới đúng.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người đã chết, nam chính đã chết, nữ chính đã chết, nam phụ đã chết, những cường giả kia đều đã chết.

Phòng Mạn Kha vắt óc cũng không thể hiểu nổi, mang theo nghi hoặc mà c.h.ế.t đi.

Giờ phút này, Phòng Mạn Kha khẽ nhếch mép, hóa ra mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch của cô, thế giới này mới có thể bị hủy diệt.

Thật nực cười.

Ha.

……

Ngày huyết thanh tang thi được nghiên cứu và phát minh ra, căn cứ công bố sự tồn tại của nước suối, đồng thời hết lời ca ngợi sự vô tư của Vân Xu và Trần Nghiên.

Người trong căn cứ ôm bạn bè thân thích khóc nức nở, miệng không ngừng niệm những lời ca ngợi.

Ca ngợi Vân Xu, ca ngợi Trần Nghiên, ca ngợi căn cứ, ca ngợi những người làm công tác nghiên cứu khoa học, ca ngợi thế giới này.

Họ bắt đầu tìm kiếm tung tích của Vân Xu, hy vọng có thể nhìn thấy cô, bày tỏ sự cảm kích và vui sướng trong lòng.

Không hề khoa trương, cô là trụ cột tinh thần của rất nhiều người trong tận thế.

“Nữ thần đâu? Cô ấy ở đâu!!! Tôi có rất nhiều điều muốn nói!”

“Không biết nữa, tôi cũng đang tìm!”

“Tôi hình như thấy Vân tiểu thư và Trần tiểu thư đi về hướng cổng chính.”

“A a a a, nữ thần!! Tôi đến đây!”

“Ô ô ô! Nữ thần! Niềm tin của tôi, tôi cũng đến đây!”

Trên thực tế, ở cổng sau của căn cứ.

Trần Nghiên ngồi ở ghế lái, hếch cằm về phía những người bên ngoài cửa sổ xe, trong mắt tràn đầy ý cười: "Xu Xu, lên xe thôi, chúng ta nên xuất phát rồi.”

Vân Xu vui vẻ nói: “Đến đây!”

Cô vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phụ, chiếc ngọc bội hình con bướm trước n.g.ự.c nhẹ nhàng lay động, óng ánh xinh đẹp.

Đóng cửa xe lại, nhìn về phía căn cứ rộng lớn, Vân Xu không chắc chắn hỏi: “Thật sự cứ như vậy rời đi sao?”

Trần Nghiên mặt không đổi sắc: “Không sao, tôi đã để lại một tờ giấy giải thích tình hình rồi.”

Bây giờ huyết thanh đã xuất hiện, chắc chắn không lâu nữa các căn cứ sẽ phái đội đi quét sạch tang thi, các cô có thể đi trước đến một nơi an toàn hơn, đợi đến khi số lượng tang thi giảm bớt rồi lại đi những nơi khác.

Không còn những kẻ khiến người ta khó chịu kia, tiếp theo sẽ là khoảng thời gian chỉ thuộc về cô và Xu Xu.

Với thực lực hiện tại của Trần Nghiên, việc bảo vệ Vân Xu hoàn toàn không thành vấn đề.

“Xuất phát!” Vân Xu giơ nắm tay nhỏ lên.

Trần Nghiên cười tùy ý, một chân đạp ga, tiếng động cơ vù vù rung lên, chiếc xe việt dã mạnh mẽ lao đi, tung lên một trời bụi đất.

Vừa chạy được một đoạn đường, dưới gốc cây lớn phía trước xuất hiện ba bóng người quen thuộc.

Vân Xu nhìn kỹ, ngạc nhiên nói: “Ơ, sao họ lại ở đó?”

Mặt Trần Nghiên đen lại, dừng xe, ba người kia vô cùng tự nhiên mở cửa ngồi vào.

Diệp Kiều cười nói: “Cái này cũng quá không nghĩa khí rồi, ra ngoài vậy mà lại bỏ rơi chúng tôi, Xu Xu, em muốn làm anh c.h.ế.t sao.”

Chu Hữu Cảnh lấy ra laptop, đẩy đẩy mắt kính: “Cần bản đồ chi tiết hơn không? Anh đã chuẩn bị xong rồi.”

Tần Mặc trầm giọng nói: “Đi thôi, anh đã để đủ đồ trong không gian rồi.”

Trần Nghiên tiếp tục lái xe, lại thêm một gốc cây lớn.

Những người quen thuộc đứng trong bóng râm.

Vài phút sau, bốn người đàn ông to lớn chen chúc ở hàng ghế sau.

Diệp Kiều cười như không cười: "Tô giáo sư, huyết thanh vừa mới được nghiên cứu chế tạo ra, anh chắc hẳn rất bận, hay là chúng tôi đưa anh về?”

“Yên tâm, miễn phí.”

Tô Hòa thong dong nói: “Những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, những gì cần dặn dò cũng đã dặn dò rồi, công việc tiếp theo của huyết thanh sẽ không có vấn đề gì, thời gian sau này đương nhiên thuộc về riêng tôi.”

Bốn người, không đúng, ba người và một tang thi liếc nhìn nhau, vẻ mặt đầy ẩn ý.

Đời này sẽ không buông tay, đánh c.h.ế.t cũng không.

Trần Nghiên liếc nhìn gương chiếu hậu, hừ nhẹ một tiếng.

Dưới ánh mặt trời gay gắt, chiếc xe việt dã chạy dọc theo con đường thẳng tắp.

[ Mã nhiệm vụ: C-57562687

Mã hệ thống: T0000047

Thế giới nhiệm vụ: 《Hành trình sinh tồn ở tận thế》

Mục tiêu nhiệm vụ:

1. Sống sót (hoàn thành 100%)

2. Cứu vớt Trần Nghiên (hoàn thành 100%)

(Nhiệm vụ ẩn) Xua đuổi kẻ xuyên sách (hoàn thành 100%)

(Nhiệm vụ ẩn) Thúc đẩy tiến trình kết thúc tận thế (hoàn thành 100%)

Cấp độ hoàn thành: SSS

Đánh giá: Bạn là đóa hoa hy vọng nở rộ giữa hoang tàn tuyệt vọng, là nữ thần chữa lành lòng người, thế giới vì bạn mà bừng sáng một ánh hào quang mới. ]
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back