Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 630



Thật xấu hổ, xấu hổ đến mức hận không thể lập tức rời đi.

Sớm biết vậy cô đã không nhận nhiệm vụ này, cô âm thầm thở dài trong lòng.

Người nọ thu con d.a.o găm lại, từ trên cây nhảy xuống, động tác lưu loát sạch sẽ, cùng với vẻ chật vật của cô tạo thành một sự tương phản rõ rệt.

Vân Xu càng thêm xấu hổ, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cảm giác tay chân luống cuống.

Đối phương đi về phía này, ngồi xổm xuống bên bờ sông, đưa bàn tay thon dài ra: "Có cần giúp lên không?”

Vân Xu khẽ “ừm” một tiếng, giọng nói mềm mại, cô chấp nhận ý tốt của đối phương, đưa tay ra: "Cảm ơn.”

Dòng suối trong veo theo động tác đứng dậy của cô mà gợn lên từng đợt sóng nhỏ, những bọt nước trong suốt theo gương mặt trắng như tuyết chậm rãi chảy xuống, từ chiếc cằm tinh xảo lại rơi xuống mặt hồ, càng thêm phần khiến người ta cảm thấy khô cổ rát họng.

Chiếc khăn che mặt màu trắng tinh xảo che đi nửa dưới khuôn mặt, nhưng không che được đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu kia.

Sau khi cô đứng dậy, Cảnh Niên đúng lúc rụt tay lại, tỏ vẻ lịch sự.

Trong lòng lại nghĩ, mềm quá, giống như nắm một đám mây vậy.

Vân Xu trở lại trên bờ không lâu thì váy áo cũng khô, tuy nói là gần sát với cuộc sống, nhưng công ty game chắc chắn sẽ không để những việc vặt trong cuộc sống ảnh hưởng đến trải nghiệm chơi game.

Trang bị sẽ bị hư hại, nhưng trước khi độ bền giảm hết, nó sẽ mãi mãi trông như mới, nhảy vào lửa hay nhảy vào nước cũng đều như vậy.

Vân Xu chần chừ nói: “Anh… Vừa nãy vẫn luôn ở trên cây sao?”

“Ừ, tôi vừa nãy ở trên cây nghỉ ngơi, liền nhìn thấy cô cầm giỏ tre đi tới.” Cảnh Niên khẽ đáp, khóe miệng ý cười càng thêm sâu: "Vừa nãy cảnh tượng rất thú vị.”

Vân Xu bắt đầu suy nghĩ có nên xóa tài khoản, tạo lại một tài khoản mới không.

Ánh mắt Cảnh Niên khẽ dời, chú ý tới chiếc cổ hơi ửng hồng của cô, trắng nõn động lòng người.

Oa, ngại ngùng thật khó khăn nha, không thể trêu chọc nữa.

Vì thế anh chủ động nói: “Có lẽ cô cần một người giúp bắt gà.”

Vân Xu giật mình, bắt, bắt gà giúp sao?

Cảnh Niên chậm rãi giải thích: “Gà trống trong nhiệm vụ thú vị không giống với những mục tiêu khác, rất nhiều con đã được lập trình viên đặc biệt tăng cường khả năng nhảy, rất khó bắt, lại còn có chương trình phản ứng tạm thời, tùy thời sẽ sửa đổi đường nhảy.”

Vân Xu không khỏi gật đầu, lúc nãy cô không phải tùy tiện vồ bừa, mà luôn tính toán đường đi của chúng, nhưng lần nào cũng vượt quá dự kiến của cô.

“Nói đơn giản thì không đơn giản, nói khó thì cũng không khó.” Con d.a.o găm kia lại lần nữa xuất hiện trong tay anh, giữa những vòng xoay của cổ tay, những bông hoa d.a.o xinh đẹp nở rộ.

Lực chú ý của Vân Xu không khỏi bị thu hút qua.

Thật là lợi hại.

Đây không phải là động tác cố định của game, mà là năng lực của chính anh, điều này cho thấy dù ở ngoài đời, anh cũng có thể múa ra những bông hoa d.a.o đẹp mắt như vậy.

Đột nhiên, con d.a.o găm màu đen b.ắ.n nhanh về phía bên trái, găm chắc vào trước mặt một con gà trống.

Con gà trống dường như bị dọa sợ, ngơ ngác dừng lại hai giây, rồi mới vỗ cánh bay đi nhanh như chớp.

“Sau khi bị kinh hãi, chúng sẽ có hai giây sơ hở, chỉ cần đồng đội có tốc độ tay rất nhanh, phối hợp ăn ý, là có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.”

Cảnh Niên nhướng mày: “Thế nào, có cần giúp không?”

Vân Xu quả thật cần giúp, nhưng cô vẫn hỏi: “Có làm lỡ thời gian của anh không?”

Cảnh Niên lười biếng cười nói: “Không đâu, tôi vừa lúc rảnh.”

Kỳ thật nhiệm vụ bắt gà có phương pháp làm một mình, bất quá bây giờ không cần phải nói ra, phá hỏng không khí.

Hai người cùng nhau giúp đỡ lẫn nhau, khá tốt.

Vân Xu vốn không phải là người mới hoàn toàn, sau vài lần phối hợp, rất nhanh đã bắt kịp động tác của Cảnh Niên.

Đợi đến khi năm con gà trống ủ rũ bị bắt được, Vân Xu nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có thể trả nhiệm vụ.

Cô vừa muốn xách giỏ tre lên, một bàn tay khác đã rất tự nhiên nhận lấy nó, đi về phía trong thôn.

“Chờ một chút.” Vân Xu không nhịn được gọi lại.

Cảnh Niên ngạc nhiên nhìn lại cô: "Còn có việc gì sao?”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 631



Ánh mắt Vân Xu đảo qua giữa anh và chiếc giỏ tre.

Cảnh Niên tiếp tục đi về phía trong thôn: "Đây là nhiệm vụ chúng ta cùng nhau hoàn thành, tôi cầm không phải rất bình thường sao.”

Vân Xu hơi ngẩn ra, anh nói nghe có vẻ không có vấn đề gì, sau đó cô mới phản ứng lại, đây là nhiệm vụ của cô, đối phương hẳn là không nhận nhiệm vụ này.

Nhưng người nọ đã thản nhiên đi được một đoạn khá xa, trọng lượng của chiếc giỏ tre và những con gà trống dường như không đáng nhắc tới, bước chân anh lưu loát nhẹ nhàng.

Vân Xu đi theo sau.

Hai người trở lại chỗ bà Vương.

Bà Vương đứng bên bếp lò, thấy trong giỏ tre những con gà trống vừa béo vừa khỏe, mặt mày rạng rỡ.

“Bây giờ người trẻ tuổi giỏi thật, mấy con gà trống này đúng ý ta lắm, đợi ta nấu một bát canh gà, các con uống xong rồi đi nhé.”

[Chúc mừng bạn nhận được danh hiệu [Tay Bắt Gà Điêu Luyện]]

[[Tay Bắt Gà Điêu Luyện]: Bạn đã nắm vững tinh túy của việc bắt gà, có lẽ sau này vịt ngan cũng không thoát khỏi tay bạn, thật đáng mừng.]

Vân Xu vẻ mặt kỳ lạ, hóa ra "tay bắt gà điêu luyện" trong miệng anh là ý này, nhiệm vụ sẽ tặng danh hiệu không có thuộc tính.

Cũng khá thú vị.

Cô nhìn về phía Cảnh Niên, anh đang dựa vào bức tường không xa, chú ý thấy ánh mắt của cô, anh vẫy tay.

Vân Xu hỏi: “Bà Vương, bà có thể cho cháu hai bát canh gà không ạ?”

Bà Vương nhìn thoáng qua về phía kia, vui vẻ nói: “Đương nhiên là được rồi, là muốn mang cho chàng trai kia đúng không, quan hệ của các cháu thật tốt.”

Vân Xu khẽ ho một tiếng, NPC thông minh đôi khi cũng thích trêu người.

Kiểu phản ứng rất giống người thật này cũng là điểm hấp dẫn của trò chơi này.

Vân Xu bưng hai bát canh đi về phía Cảnh Niên, mùi thơm nồng nàn của canh gà khiến người ta thèm thuồng.

Cảnh Niên khẽ cười nói: “Đa tạ cô nương có lòng tốt.”

Vân Xu mím môi, trong mắt hiện lên ý cười.

Bên cạnh có một chiếc ghế dài, hai người dứt khoát ngồi xuống ghế, chậm rãi uống bát canh trong tay.

Gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc rung động, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, trên mặt những người dân trong thôn đều là nụ cười thân thiện.

Vân Xu cảm nhận được sự bình yên này, lòng cũng dần tĩnh lại, nỗi buồn ẩn sâu trong lòng dường như cũng tan đi một chút.

Nếu hành trình tiếp theo có thể giống như hôm nay thì tốt rồi.

Uống xong canh, Vân Xu đột nhiên nhớ ra một chuyện, đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên người bên cạnh, chủ yếu là anh quá quen thuộc, cô rất tự nhiên mà quên mất chuyện hỏi tên, giống như bạn bè ở chung với nhau vậy.

Trước đây cô chưa bao giờ ở chung với kiểu người như thế này.

Hơn nữa anh chắc chắn không phải là người mới chơi, trên đường hai người nói chuyện với nhau vài câu, anh rõ ràng rất quen thuộc với hầu hết các tính năng của trò chơi.

Có lẽ anh cũng giống như cô, xóa tài khoản rồi chơi lại?

Vân Xu đang định hỏi đối phương có muốn kết bạn không.

Đột nhiên một lời mời kết bạn nhảy ra trước mặt.

[Cảnh Niên muốn kết bạn với bạn, bạn có đồng ý không?]

Vân Xu theo bản năng nghiêng đầu.

Người nọ khẽ cười: "Giới thiệu chính thức một chút, tôi là Cảnh Niên.”

“…… Thu Ý Nùng.” Vân Xu nhấn nút đồng ý.

Hai người trở thành bạn bè, danh sách bạn bè mới của tài khoản cô cuối cùng cũng có người đầu tiên.

Cũng coi như là một khởi đầu không tệ.

《Giang Hồ》 giống như một thế giới thứ hai, có người tìm kiếm sự giải tỏa cảm xúc, sống phóng khoáng và trả thù, có người coi game như công việc, tính toán chi li, cũng có người đến để ngắm cảnh đẹp, thư thái dạo chơi.

Vân Xu hiện tại thuộc về kiểu người cuối cùng. Cô không còn thức đêm nghiên cứu các loại chiến thuật chiến đấu, cũng không còn tìm kiếm phương pháp khám phá phó bản.

Trước kia cô vất vả như vậy đều là để giúp bang hội tăng danh tiếng, bây giờ cô muốn tự mình nghỉ ngơi.

Vân Xu trả lại chiếc chén sứ cho bà Vương. Dù đạo cụ trong game sẽ được làm mới, nhưng hành động của người chơi sẽ ảnh hưởng đến độ hảo cảm của NPC.

Ví dụ, nếu không còn chén, độ hảo cảm của bà Vương với cô sẽ giảm xuống.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 632



Sẽ không có hình phạt, nhưng rất nhiều NPC đều có câu chuyện riêng của họ. Biết đâu khi nào sẽ gặp được nhiệm vụ ẩn, độ hảo cảm thấp chắc chắn sẽ ngăn cản NPC giao nhiệm vụ đặc biệt.

Nghỉ ngơi xong, nên tiếp tục nhiệm vụ.

Vân Xu cảm ơn: “Cảm ơn anh đã giúp tôi lúc nãy, nếu không tôi còn phải loay hoay rất lâu.”

“Chuyện nhỏ thôi mà, không tốn bao nhiêu công sức. Dù sao tôi ở bên cạnh, cũng không thể để cô bó tay chịu trói được.” Cảnh Niên cười thoải mái.

Hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ lát đá.

Vân Xu lặng lẽ đánh giá người bên cạnh. Anh đi dạo thong thả, hai tay đặt sau đầu, toát ra một vẻ tùy hứng không kiềm chế được.

Nhưng cô biết người này rất có nguyên tắc. Lúc nãy ăn canh khi tháo khăn che mặt, anh luôn lịch sự tránh ánh mắt, không nhìn thẳng vào cô.

Cô đeo khăn che mặt để giảm bớt phiền phức, nhưng không đeo cũng không sao. Cô không phải là không nhận ra người khác, dù những người đó có tìm đến tận cửa, Vân Xu cũng không hổ thẹn với lương tâm, những gì cô nợ họ đều đã trả hết rồi.

Nhưng hành động chu đáo của Cảnh Niên khiến người khác không khỏi có thiện cảm.

“Cô định làm hết tất cả nhiệm vụ ở Tân Thủ Thôn sao?” Cảnh Niên quay đầu hỏi.

Vân Xu thu hồi suy nghĩ, trả lời: “Ừ, phong cảnh ở Đào Nguyên Thôn rất đẹp, vừa làm nhiệm vụ vừa ngắm cảnh cũng khá tốt.”

Cảnh Niên có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Thích phong cảnh đẹp sao? Vậy thì vừa hay.

Lại một lần nữa rất tự nhiên, hai người cùng nhau đi dạo.

Cảnh Niên dừng bước chân, suy nghĩ hai giây rồi nói với Vân Xu: “Nếu vậy thì đi theo tôi đi, trong Thôn lớn nhỏ nhiệm vụ gì tôi đều biết.”

Vân Xu ngạc nhiên, trong mắt hiện lên ý cười: “Vậy anh chẳng phải là cao thủ nhiệm vụ ở Tân Thủ Thôn rồi sao.”

Cảnh Niên buông tay, nghiêm túc nói: “Trước đây thì là ở Tân Thủ Thôn, bây giờ chỉ có một mình cô thôi.”

Nói xong, anh còn gật gật đầu tán đồng, giọng điệu nghiêm túc: “Nghĩ như vậy thì chức vụ của tôi còn được thăng cấp nữa chứ, cuối cùng cũng có một đại mỹ nhân bên cạnh làm bạn, đây là điều bao nhiêu người mơ cũng không thấy.”

Vân Xu không nhịn được cười thành tiếng, người này thật sự rất thú vị.

Cô có dự cảm, ở bên cạnh anh sẽ không nhàm chán.

Cảnh Niên nói được là làm được. Anh dẫn Vân Xu đến cổng Thôn trước, nơi có một cổng chào bằng gỗ đơn sơ, phía trên viết ba chữ lớn "Đào Nguyên Thôn" bay bổng.

“Nhìn lên trên kia kìa, không phải bên này, mắt nhìn sang trái một chút nữa, đúng rồi, bây giờ thấy rồi đúng không? Có một cái gì đó lộ ra ở góc đó.”

“Thấy rồi, có thể gỡ xuống được không?” Vân Xu tò mò hỏi.

“Đương nhiên là được, nhưng phải dùng công cụ đặc biệt.” Cảnh Niên nói: "Muốn đoán xem dùng công cụ gì không?”

《Giang Hồ》 là game cổ trang có hệ thống khinh công, chỉ cần nhảy nhẹ là có thể đứng trên cổng gỗ, nhưng Cảnh Niên đã nói là công cụ thì chắc chắn không thể dùng khinh công.

Hồi tưởng lại những thứ đã thấy trong Thôn.

Vân Xu không chắc chắn nói: “Là ná sao?”

Cảnh Niên hơi nhướng mày, sau đó khen: “Giỏi nha, đoán trúng ngay.”

Trong xã hội hiện tại, ná là một món đồ chơi cũ đã ngừng sản xuất, nghĩ ra được điều này thật không dễ.

Vân Xu giải thích: “Lúc trước đi đến cửa hàng tạp hóa kia, vừa lúc thấy có bán.”

“Vậy cũng rất giỏi rồi.” Cảnh Niên vẫn giữ thái độ khen ngợi.

Phải biết rằng khi game mới ra mắt, rất nhiều người đã ngơ ngác không hiểu về thứ trên cổng chào.

“Vậy chúng ta đi mua một cái nhé?”

Cảnh Niên vung tay lên: "Không cần, tôi có đây rồi.”

Anh lấy từ trong ba lô ra một chiếc ná đưa cho cô, rồi nhặt mấy viên đá nhỏ trên mặt đất, nói sơ qua cách dùng.

Game online bàn phím chuột đã là chuyện rất xưa rồi, ná cũng là một món đồ chơi rất xưa.

Hình chữ Y, làm bằng gỗ, dây da thô chắc, rất giống với hình ảnh cô từng thấy trước đây.

Vân Xu nghiêm túc học theo Cảnh Niên, hỏi những chỗ còn nghi ngờ, hiểu rồi thì bắt đầu thử ngay.

Cô hứng thú nhét viên đá vào dây cao su, kéo căng dây rồi b.ắ.n về phía mục tiêu.

Một lần trượt, hai lần trượt, ba lần gần trúng…

Vân Xu không vội, cứ thế chậm rãi điều chỉnh lực tay và hướng bắn. Cô vốn là người kiên nhẫn, nếu không trước kia đã không tốn nhiều thời gian nghiên cứu các loại chiến lược.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 633



Theo sự điều chỉnh của cô, mỗi lần b.ắ.n đều gần mục tiêu hơn lần trước.

Vân Xu hoàn toàn tập trung vào trò chơi nhỏ này.

Cảnh Niên dựa vào cột gỗ tròn bên cạnh, cười nhìn cô.

Khuôn mặt tinh xảo của cô rạng rỡ dưới ánh mặt trời ấm áp, thật đẹp.

Cũng không biết vì sao một đại mỹ nhân rõ ràng là người chơi lâu năm lại xuất hiện ở Tân Thủ Thôn.

Nhớ đến nỗi buồn thoáng hiện trong đáy mắt cô, có lẽ là vì những ký ức không vui.

Vân Xu rất nhanh đã nắm vững cách dùng ná, lần cuối cùng b.ắ.n trúng mục tiêu một cách chắc chắn, lực đá làm rơi vật xuống, rơi vào bãi cỏ.

Cô mang theo tâm trạng chờ mong đi tới, cảm giác này giống như mở quà, ẩn chứa niềm vui không biết trước.

Một con búp bê vải nằm trên bãi cỏ, mặc chiếc áo ngắn màu đỏ tươi, trên đỉnh đầu buộc hai búi tóc nhỏ xíu, tay chân ngắn ngủn mập mạp, trông rất ngốc nghếch đáng yêu.

Vân Xu cầm con búp bê lên n*n b*p, cảm giác mềm mại khiến cô lộ ra nụ cười vui vẻ.

Một món quà rất đáng yêu.

Khóe miệng Cảnh Niên hơi cong lên.

Vân Xu bỏ búp bê vào ba lô, tiếp tục đi theo sau anh.

Hai người đi đến cánh đồng lúa mạch không xa trong Thôn. Bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, gió nhẹ thổi qua, cánh đồng lúa mạch rộng lớn như những con sóng vàng cuộn trào, những người nông dân đội nón lá, vung vẩy chiếc cuốc cần cù làm việc.

Họ tiện tay giúp đỡ nhau gặt lúa mạch.

Vân Xu vác chiếc giỏ tre đầy lúa mì, bước đi chậm rãi.

Cảnh Niên nhìn bộ quần áo lụa là của cô, sờ cằm, cảm thán nói: “Cảm giác như là tiểu thư nhà giàu đến nông thôn trải nghiệm cuộc sống vậy.”

Vân Xu liếc nhìn anh: "Đây là quần áo bà Vương tặng, sản phẩm của Đào Nguyên Thôn, không lừa dối người già trẻ em.”

Cảnh Niên cười một tiếng: “Đây có lẽ chính là sự khác biệt giữa game và thực tế nhỉ.”

Để ý đến trải nghiệm của người chơi, nên không thể làm cho mọi thứ hoàn toàn giống cuộc sống thực.

Đưa xong lúa mì, họ lại đến ruộng thuốc của đại phu trong thôn. Các loại thảo dược được trồng thẳng hàng trên đất, trong không khí tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng.

Cảnh Niên vẫy tay với Vân Xu, ý bảo cô đến gần một chút.

Vân Xu đi theo ngồi xổm xuống, tà áo màu khói xám rũ xuống đất.

“Ruộng thuốc nhà Trần đại phu, thảo dược bên trong có thể dùng để chế thuốc. Đôi khi những dược sư đã rời khỏi thôn vẫn sẽ quay lại hoàn thành nhiệm vụ, đổi lấy thảo dược.” Cảnh Niên nói: "Coi như là một cách kiếm tiền gấp nhiều lần so với bình thường.”

《Giang Hồ》 ngoài những môn phái võ học chính, người chơi còn có thể phát triển nghề phụ, ví dụ như đầu bếp, dược sư, thợ rèn, người pha chế hương, vũ công, v.v.

Vân Xu vốn là một dược sư, còn là cấp tông sư, nhưng nguyên liệu luyện dược luôn do bang hội cung cấp, cô không quá quan tâm đến nguồn gốc của nguyên liệu.

Bây giờ cô mới biết Tân Thủ Thôn cũng cung cấp dược liệu.

Xem ra trước đây cô đã bỏ lỡ rất nhiều.

Lúc này, cánh cửa gỗ nhỏ của căn nhà gỗ bên cạnh mở ra, một cậu bé búi tóc hai bên cầm một giỏ thuốc nhỏ đi ra, thấy người bên cạnh ruộng thuốc thì lập tức kêu lên: “A, là anh chàng ngốc không phân biệt được thảo dược kia, anh lại tới nữa à!”

Cảnh Niên tặc lưỡi: “Cậu nhóc, lúc nãy cậu miêu tả có hơi quá không?”

Cậu bé ưỡn n.g.ự.c nhỏ, hừ một tiếng nói: “Một chút cũng không quá, anh chính là đồ ngốc, rõ ràng đã hứa với em sẽ tách hai loại dược liệu ra, kết quả lại trộn lẫn hết cả, em còn bị ông mắng.”

NPC sẽ tiếp đón vô số người chơi, nhưng luôn có những người chơi làm ra những chuyện kỳ lạ, hoặc gây ra chuyện cười, sau đó được lưu lại trong chương trình. Đợi lần sau nhìn thấy người chơi, NPC sẽ nhắc lại chuyện cũ, hoặc kể cho những người chơi khác nghe.

Rõ ràng, hành động vĩ đại của Cảnh Niên đã được ghi nhớ.

Cảnh Niên vô tội nói: “Không thể trách anh được, hai loại thảo dược đó giống nhau quá.”

Cậu bé khinh thường nói: “Vậy mà anh còn thề son sắt nữa chứ.”

“Hai loại nào?” Vân Xu hỏi.

“Để tôi nghĩ xem, là… mật m.ô.n.g hoa và nguyên hoa.” Cảnh Niên nói.

Vân Xu hồi tưởng lại, mật m.ô.n.g hoa và nguyên hoa sau khi phơi khô quả thực rất giống nhau, nhưng yêu cầu phân biệt ở mức độ này còn rất cao, chắc chắn là nhiệm vụ ẩn liên quan đến dược sư.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 634



“Quả thật hơi khó.”

Cảnh Niên nói: “Đúng không, hơn nữa đó còn là nhiệm vụ có thời hạn. Tôi thật sự không có hứng thú, ai biết được từ đó trở đi, cậu nhóc mỗi lần nhìn thấy tôi đều phải nhắc lại cái nhiệm vụ đó.”

“Thật là đời người gian nan.” Anh làm bộ làm tịch cảm thán.

Vân Xu cười nói: “Bị họ nhớ kỹ rồi mắng, anh cũng coi như nổi tiếng một phần rồi.”

Cảnh Niên nhún vai.

Ánh mắt cậu bé dừng lại trên người Vân Xu, vẻ ghét bỏ lập tức trở nên nhiệt tình: “Chị ơi, chị muốn trở thành dược sư sao? Em thấy chị là em đã thích rồi, chúng ta chắc chắn có duyên phận lắm.”

Cảnh Niên nghẹn lời, thái độ thay đổi nhanh quá, còn nói được những lời như vậy, không biết là thiên tài lập trình viên nào thiết kế ra nữa.

Vân Xu cười từ chối, lần này cô chỉ muốn nhẹ nhàng du ngoạn ngắm cảnh, không định làm thêm nghề phụ nữa.

Cậu bé tiếc nuối gật đầu, Vân Xu trò chuyện với cậu một hồi.

Trước khi cậu bé rời đi còn tặng cô một chiếc túi thơm nhỏ.

“Chị ơi, ông em làm cho em rất nhiều túi thơm, đây là cái em thích nhất, tặng cho chị, chị phải giữ gìn cẩn thận nhé.”

Mắt Vân Xu cong lên, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Đợi bóng dáng nhỏ bé biến mất, Vân Xu xem xét thông tin chi tiết của chiếc túi thơm, sau đó mắt hơi trợn tròn.

Đây là…

[Tên vật phẩm: Túi thơm Tùng Tùng thích nhất

Phân loại: Vật phẩm thú vị

Giới thiệu: Túi thơm được cháu trai Trần đại phu tỉ mỉ chế tác, bên trong chứa nhiều loại dược liệu quý hiếm, đeo lâu ngày có thể thư giãn gân cốt, lưu thông khí huyết, tĩnh tâm an thần, quả thật là trân phẩm.

Thuộc tính: May mắn +1]

May mắn là thuộc tính duy nhất trong game không thể xem xét, luôn là chủ đề nóng được người chơi bàn tán. Qua nhiều lần thí nghiệm chứng minh, thuộc tính may mắn có liên quan đến tỷ lệ rơi đồ trong phó bản, nhiệm vụ ẩn, mở rương và tỷ lệ ra tài liệu.

Vật phẩm tăng thuộc tính may mắn cực kỳ hiếm, mỗi khi xuất hiện đều có thể bị thổi giá lên trời.

Vân Xu nhìn bộ quần áo độc nhất vô nhị trên người, lại nhìn chiếc túi thơm trong tay, vận may của cô sau khi tạo lại tài khoản có vẻ tốt đến bất thường?

Ngay cả Cảnh Niên cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Tân Thủ Thôn mà lại có vật phẩm may mắn, cô cũng là người đầu tiên đấy.”

Nghĩ như vậy, hai người còn rất hợp nhau. Hai người lại đi đến những nơi khác, rừng trúc xanh mát, thác nước hùng vĩ, thung lũng nhỏ yên tĩnh, họ dành cả một ngày để đi khắp Đào Nguyên Thôn.

Cuối cùng họ trở lại bên dòng suối nhỏ.

Vân Xu xắn tay áo lên, đưa tay xuống lấy những viên đá cuội dưới đáy suối, nước suối lạnh lẽo thấm vào da thịt.

Cô vớt lên một viên, gọi anh lại đây: "Đẹp không?”

Trong lòng bàn tay cô là một viên đá cuội trắng tinh, trên những ngón tay thon dài của cô đọng lại những giọt nước trong suốt.

Cảnh Niên nhìn một hồi lâu rồi khẽ nói: “Đẹp.”

Vân Xu cười, đó là một nụ cười rất thoải mái.

Hôm nay là ngày cô cảm thấy nhẹ nhàng nhất trong khoảng thời gian này, không, không chỉ trong khoảng thời gian này, mà phải nói là từ khi cô trở thành gián điệp.

Sau khi lẻn vào phe Địa Sát, ban đầu cô lo lắng, sau đó lại cảm thấy áy náy, cô chưa từng có một ngày nào được thư giãn.

Cảnh Niên hỏi: “Vui không?”

Trong mắt Vân Xu tràn đầy ý cười: “Vui.”

Lúc này đã là hoàng hôn, ráng chiều đỏ rực cả bầu trời, sắc màu nồng nhiệt dừng lại trong mắt cô, đẹp đến nghẹt thở.

Cảnh Niên nở nụ cười tùy hứng như lần đầu gặp mặt: “Vậy thì tốt rồi.”

Khoang trò chơi mở ra, Vân Xu đứng dậy. Ngoài cửa sổ cũng là hoàng hôn, thời gian trong game và ngoài đời đồng bộ.

Dung dịch dinh dưỡng trong khoang trò chơi sắp hết, Vân Xu mở điện thoại, vào cửa hàng dung dịch dinh dưỡng quen thuộc, đặt một đơn hàng mới.

Ngày mai sẽ có.

Đặt hàng xong, cô đi ra phòng khách, người máy giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối.

Vân Xu ăn cơm xong, rồi đi tắm, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, trở lại giường lớn.

Cô do dự một hồi, vẫn quyết định đăng nhập vào tài khoản chat.

Bụp bụp bụp – mấy trăm tin nhắn chưa đọc nhấp nháy chấm đỏ.

Trong đó người gửi nhiều nhất chắc chắn là Chu Nhiễm, hầu như tất cả đều hỏi tình hình của cô.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 635



Trước khi xóa tài khoản, Vân Xu đã nói sơ qua tình hình với vài người bạn tốt, cũng nói rằng cô muốn ở một mình một thời gian, bảo mọi người đừng lo lắng.

Nhưng Chu Nhiễm vẫn không yên tâm, tin nhắn mới nhất được gửi đi hơn mười phút trước.

Trong mắt Vân Xu hiện lên một tia ấm áp, cô gọi điện thoại cho Chu Nhiễm, đối phương gần như lập tức bắt máy.

“Cậu có khỏe không? Hai ngày nay thế nào? Có cần tôi giúp gì không? Có thiếu đồ gì không?”

Hàng loạt câu hỏi dồn dập, Vân Xu lần lượt trả lời.

Giọng nói cô vững vàng, rõ ràng tâm trạng ổn định, Chu Nhiễm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người trò chuyện một chút về những chuyện trong cuộc sống.

Chu Nhiễm vắt óc suy nghĩ làm sao để tự nhiên đề cập đến chủ đề nhạy cảm, nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì Vân Xu đã nhận ra sự bối rối của cô, khẽ cười nói: “Không sao đâu, có chuyện gì cứ nói đi.”

Cô đã không còn mệt mỏi như trước nữa.

Chu Nhiễm lúc này mới hạ quyết tâm: “Thu Thu, tôi thật xin lỗi về chuyện đã xảy ra trước đây.”

Vân Xu sử dụng tên trong game và nick name đều có chữ "Thu", nên những người thân thiết sẽ gọi cô là Thu Thu.

Vân Xu hiểu ý Chu Nhiễm, đối phương đang hối hận vì đã không giúp được cô: “Không phải lỗi của cậu, cậu không cần xin lỗi.”

Sau khi thân phận bị bại lộ, cô đã đoán trước được những chuyện sắp xảy ra.

Thái độ dịu dàng của bạn tốt khiến Chu Nhiễm cảm thấy khổ sở trong lòng, không nhịn được kể ra chuyện cãi nhau với bang hội trước đó, tức giận bất bình, than thở một tràng dài: "… Cái loại bang hội đó tôi không thể ở nổi nữa… Tôi đăng bài lên diễn đàn để làm rõ, mấy tên ngốc đó lại bảo tôi đổ thêm dầu vào lửa, còn nói tôi bịa chuyện để tẩy trắng.”

Chu Nhiễm nhìn chằm chằm vào những bình luận trong bài viết, tức đến muốn nổ tung, cơ bản không ai tin cô.

Trong đó còn có mấy bình luận khuyên cô đi viết tiểu thuyết.

Vân Xu hiểu rõ, an ủi nói: “Ý kiến của đám đông rất mạnh, khi đã có ý kiến chủ đạo thì rất khó nghe được những ý kiến khác, dù đó là sự thật. Tài khoản cũ cũng đã xóa rồi, bàn luận nữa cũng không có ý nghĩa gì, cậu đừng bận tâm nữa.”

Chu Nhiễm muốn nói, đó không phải là chuyện phiền toái, cô thật ra muốn Vân Xu nói rõ mọi chuyện trên diễn đàn, lời của người trong cuộc có độ tin cậy cao hơn người khác, nhưng với tính cách của Vân Xu chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý.

Hay là lén gửi lịch sử trò chuyện của hai người lên?

Không được, như vậy Vân Xu sẽ rất tức giận.

Cuối cùng, Chu Nhiễm không ôm hy vọng, thử nói ra ý nghĩ của mình, quả nhiên bị từ chối.

Chu Nhiễm thở dài, bạn tốt nếu có thể ích kỷ một chút thì tốt biết mấy.

Nếu thái độ của Vân Xu đã rõ ràng, Chu Nhiễm cũng không truy hỏi nữa, hai người chuyển sang nói chuyện khác.

Chu Nhiễm tò mò hỏi: “Cậu nói hôm nay cậu tạo lại một tài khoản mới, có gặp chuyện gì không?”

Hôm qua còn không chịu nghe điện thoại, hôm nay giọng điệu đã không nghe ra vẻ khác thường, thậm chí cô còn cảm thấy tâm trạng Vân Xu không tệ lắm.

Khóe môi Vân Xu hơi cong lên: “Gặp được rất nhiều chuyện thú vị, cũng… gặp được một người rất thú vị.”

Chu Nhiễm đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, vẻ mặt phấn chấn. Là người đã có bạn trai, cô cảm nhận được giọng điệu khác thường của Vân Xu, chắc chắn có chuyện!

“Gặp ở đâu?”

“Ngay ở Tân Thủ Thôn, tôi đang làm nhiệm vụ bắt gà bên bờ suối nhỏ, anh ấy ở trên cây gần đó, sau đó tiện tay giúp tôi một chút.” Giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Chu Nhiễm vỗ đùi, m.á.u sôi trào. Phương pháp tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm tồi tệ là gì? Đương nhiên là bắt đầu một mối quan hệ mới!

Cũng không đúng, bạn tốt và cái tên tra namkia còn chưa nói đến chuyện tình cảm.

Mặc kệ, tốt nhất là tìm một đại thần có điều kiện tốt hơn Quý Thanh Trì gấp ngàn lần vạn lần, trực tiếp nghiền nát anh xuống đất.

Nghĩ như vậy, người gặp ở Tân Thủ Thôn có vẻ không ổn lắm.

Chu Nhiễm bắt đầu tính toán đến những đại thần trên bảng xếp hạng. 《Giang Hồ》 có rất nhiều bảng xếp hạng, có bảng do người chơi bình chọn, ví dụ như bảng xếp hạng đệ nhất mỹ nhân, cũng có bảng do hệ thống sắp xếp, ví dụ như bảng xếp hạng chiến lực, bảng xếp hạng trang bị, bảng xếp hạng thực lực tổng hợp, v.v.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 636



Thanh Túy và Thiên Thương đều đứng đầu trên các bảng xếp hạng.

《Giang Hồ》 không chỉ là một trò chơi, mà còn là một thị trường vốn.

Người chơi có được danh tiếng tương đương với có được tài nguyên, có thể đổi lấy lợi ích, vì vậy mới có người chơi chuyên nghiệp.

Hai mươi vị trí đầu trên các bảng xếp hạng cơ bản đều là thành viên của các bang hội lớn, chỉ có bang hội lớn mới có vốn để đầu tư tiền bạc và công sức bồi dưỡng cao thủ.

Rất nhiều bang hội kết thành liên minh, không dễ dàng tùy tiện động thủ với người khác.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một ngoại lệ.

Đại thần vô danh vĩnh viễn chiếm giữ vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng thực lực tổng hợp và bảng xếp hạng chiến lực, phía sau không có bang hội, là một hiệp khách độc hành hiếm thấy trong game.

Nhưng đối phương đã sử dụng một loại đạo cụ nào đó để che giấu thông tin, vô số bang hội muốn liên hệ với anh, mời anh gia nhập bang hội, cuối cùng đến bóng dáng cũng không tìm thấy.

Có thể nói đây là người chơi bí ẩn nhất 《Giang Hồ》, đồng thời cũng là huyền thoại trong lòng vô số người.

Từng có người chơi đứng thứ hai sắp nhận được trang bị Thần Khí đầu tiên của server đã tuyên bố chắc chắn có thể vượt qua đại thần vô danh, kết quả sau khi có được Thần Khí đã bị vả mặt không thương tiếc.

Dù Thần Khí giúp người chơi thứ hai tăng điểm thực lực tổng hợp lên rất nhiều, bỏ xa người thứ ba, nhưng người thứ nhất vẫn vững như núi, đè chặt trên đỉnh đầu anh ta.

Sau chuyện này, tất cả người chơi lại có nhận thức mới về thực lực của đại thần vô danh.

Mạnh mẽ, đáng sợ, không thể vượt qua.

Không hề nghi ngờ là người mạnh nhất.

Đại thần vô danh chỉ để lại vài video chiến đấu trực tiếp đã được rất nhiều người chơi tôn sùng là kinh điển.

Dù không thấy rõ mặt, cũng không có giọng nói, nhưng khả năng nắm bắt thời cơ chính xác, bắt lỗi đối thủ, dự đoán chiến đấu, cùng với những động tác chiến đấu lưu loát đã làm mới nhận thức của người chơi.

Đại thần lợi hại thì lợi hại, nhưng người ta đến không dấu vết, đi không tiếng động, ngay cả mặt cũng không thấy, nên không cần nghĩ đến làm gì.

Thông tin hiện tại biết được là đại thần có vẻ thích mặc quần áo hai màu đen trắng.

Nhưng vô dụng, trong game có quá nhiều người chơi mặc đồ đen trắng.

Sau khi trò chuyện xong với bạn tốt, suy nghĩ của Chu Nhiễm đã bay ra ngoài vũ trụ, lúc thì cau mày ủ rũ, lúc thì vui vẻ nhảy nhót.

Vân Xu cúp điện thoại, im lặng rất lâu sau.

Chuyện Chu Nhiễm kể về bang hội, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý. Khi gia nhập Kiếm Khiếu Thương Khung, cô đã nhìn ra bản chất của bang phái này.

Bang chủ là nhân vật trung tâm của một bang hội, đặc biệt là bang hội số một của phe.

Trong những thời khắc quan trọng như vậy, những người khác chắc chắn sẽ ưu tiên bảo vệ lợi ích của bang hội và danh tiếng của Quý Thanh Trì.

Việc xin lỗi cô, họ vẫn sẽ làm, bởi vì Kiếm Khiếu Thương Khung và Tự Tại Tiêu Dao đều không phải là những bang hội game thuần túy, bên trong tầng quản lý có rất nhiều lợi ích lẫn lộn.

Từ bỏ một người không có chỗ dựa như cô là lựa chọn tốt nhất.

Chu Nhiễm tuy là nhân vật cấp lão làng, nhưng không hòa nhập được vào nhóm lợi ích, không có quá nhiều quyền quyết định, cũng vì vậy mà có thể rút lui một cách thoải mái.

Đến nỗi Quý Thanh Trì và đồ đệ của anh ta…

Sau khi những hành động thân mật của hai người lan truyền ra, Vân Xu đã không còn để ý nữa. Bất quá cô có chút tò mò, thật sự có cái loại người chơi game mấy tháng mà ngay cả phó bản nhỏ đơn giản cũng không hồi m.á.u được, đấu trường thì đánh c.h.ế.t đồng đội sao?

Nghe nói không phải một hai lần, mà là thường xuyên như vậy.

Bang hội cũng có oán hận, bất quá Quý Thanh Trì và vài vị cao tầng rõ ràng che chở cô ta, mọi người có oán hận cũng không dám nói ra, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.

Chẳng lẽ Quý Thanh Trì thích chính là kiểu người như thế này?

Vân Xu rơi vào trầm tư.

Ma Đô.

Khu biệt thự lớn.

Tiếng gõ cửa có quy luật vang lên, sau ba tiếng, cửa phòng được mở ra, người máy đẩy cửa vào, đi đến bên cạnh khoang trò chơi.

“Thưa ngài, đã đến giờ rồi.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 637



Khoang trò chơi mở ra, người đàn ông đứng dậy, thân hình thon gọn rắn chắc dưới chiếc áo sơ mi: "Mấy giờ?”

“Tối nay 8 giờ, thưa ngài. Còn một tiếng nữa là đến giờ họp, xin ngài nhanh chóng chuẩn bị. Lão gia đã gọi điện thoại nhắc nhở nửa tiếng trước rồi.” Người máy nói.

Vinh Cảnh cầm lấy quần áo trên tay người máy, chậm rãi mặc vào.

Người máy đột nhiên nói: “Tâm trạng ngài có vẻ tốt, có chuyện gì vui sao?”

Loại người máy này hiện tại chưa được đưa ra thị trường, tạm thời thuộc về sản phẩm nội bộ của Vinh gia, có thể phân tích cảm xúc của chủ nhân và đưa ra phản ứng thích hợp. Ví dụ như bây giờ, nó phân tích ra cảm xúc của chủ nhân thuộc về tích cực, nhưng phân loại là vui sướng.

Tâm trạng Vinh Cảnh quả thật rất tốt, hơn nữa là cực kỳ tốt.

“Ừ, trong game gặp một người, cô ấy rất tốt.”

Người máy nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy ngài dùng từ "rất tốt", vậy chắc chắn đó là một quý cô ưu tú.”

Động tác của Vinh Cảnh khựng lại. Giới tính cũng có thể phân tích ra được, phải nói kỹ thuật của nhà mình quá mạnh mẽ sao.

“Đúng rồi, nói với cha tôi, hôm nay là buổi họp cuối cùng. Hai tháng tới là thời gian nghỉ phép của tôi, không cần tìm tôi vì công việc.” Vinh Cảnh dặn dò.

Người máy nói: “Vâng, thưa ngài.”

Camera trên người người máy trung thực ghi lại mọi hành động của chủ nhân.

Người đàn ông có đôi lông mày như kiếm, đôi mắt đen láy, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười tùy hứng phóng khoáng. Sau khi thắt cà vạt xong, anh bước chân dài ra ngoài cửa.

Ngày hôm sau.

Vân Xu sáng sớm đã nhận được chuyển phát nhanh dung dịch dinh dưỡng. Cô đổ đầy dung dịch vào khoang trò chơi, ăn xong bữa sáng rồi lại vào game.

Theo ánh sáng trắng nhạt biến mất, tiếng chim hót trong trẻo dễ nghe, tiếng nước chảy róc rách vang vọng bên tai.

Điều đầu tiên đập vào mắt cô là bầu trời xanh bao la và những đám mây trắng từ từ bay tới.

Vẫn là nơi cô đăng xuất ngày hôm qua. Người nọ vẫn dựa vào gốc cây, mặc bộ đồ đen gọn gàng, miệng ngậm một cọng cỏ, cười chào cô: “Sớm nha.”

Vân Xu mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được, khẽ nhếch lên một nụ cười nhỏ: “Chào buổi sáng.”

Cảnh Niên đi về phía cô: “Ăn sáng chưa?”

Vân Xu gật đầu: “Tôi thường ăn sáng xong mới vào game.”

“Đó là một thói quen tốt.”

Vân Xu có chút ngạc nhiên. Trong xã hội hiện tại, để theo đuổi hiệu quả, phần lớn mọi người đều dùng dung dịch dinh dưỡng thay thế bữa chính cả ngày, hơn nữa giá cả hai thứ không chênh lệch nhiều, đều có thể cung cấp dinh dưỡng tương đương cho cơ thể. Rất ít người còn nói ăn cơm là thói quen tốt.

“Suy nghĩ của cô không giống với những người khác.”

Cảnh Niên chậm rãi nói: “Cả ngày theo đuổi hiệu suất tối đa đã rất mệt mỏi rồi, vậy mà còn phải vì thế mà từ bỏ đồ ăn ngon, quá đáng tiếc.”

Vân Xu thầm tán đồng với anh. Vì vậy mà cô vẫn luôn kiên trì ăn bữa chính và còn mua một người máy giúp việc biết nấu ăn.

Dù dung dịch dinh dưỡng có ra mắt cả trăm loại hương vị thì cũng không thể thay thế được hương vị của đồ ăn.

Hai người đi về phía trong Thôn.

Nhiệm vụ ở Tân Thủ Thôn đã hoàn thành gần hết, những nhiệm vụ có thể làm đều đã xong, còn nhiệm vụ ẩn thì tùy duyên.

Trưởng Thôn cười ha hả nói: “Các thôn dân nói với ta, dạo này con bé thể hiện rất tốt, ta rất vui mừng. Cái đứa bé ngày xưa còn bi bô tập nói giờ đã lớn rồi, tương lai phải nhờ vào các con.”

Ông lấy ra một chiếc quạt: "Đây là vũ khí ta chuẩn bị cho con, hãy rời khỏi ngôi làng nhỏ bé này, đi tìm chân trời của riêng mình.”

“Chúng ta sẽ luôn ở phía sau ủng hộ con.”

“Đường giang hồ xa xôi, con hãy giữ gìn sức khỏe.”

Vân Xu nhận lấy chiếc quạt, nói lời cảm ơn rồi cùng Cảnh Niên đi tìm người đánh xe.

Người đánh xe lộ ra nụ cười hiền hậu, chở hai người đi về phía thành thị. Ngôi làng Đào Nguyên yên bình dần trở nên nhỏ bé hơn.

Vân Xu có chút thất thần, rõ ràng chỉ mới một ngày mà cô lại cảm thấy như đã ở đây rất lâu rồi.

Cảnh Niên khoanh chân ngồi một bên, chống cằm nhìn cô: “Nếu thích thì lần sau chúng ta lại quay về.”

Anh rất tự nhiên mà gộp hai người vào chung một nhóm.

Vân Xu hoàn hồn, khẽ nói: “Được.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 638



Thành chính Lạc Dương.

Trên đường phố phồn hoa người qua lại tấp nập, tiểu thương hai bên nhiệt tình rao hàng, người chơi tụ tập thành nhóm năm ba người, trên người đeo đủ loại vũ khí. Nhìn thoáng qua, dường như thật sự bước vào một giang hồ hào hùng phóng khoáng.

Những nhiệm vụ đầu tiên vẫn là những nhiệm vụ chạy vặt đơn giản. Giữa đám người chơi mới ra khỏi Tân Thủ Thôn còn đang vô cùng lo lắng, hai người có vẻ hơi lạc lõng, thong thả dạo chơi vừa làm nhiệm vụ.

Không ít người chơi khi đi ngang qua hai người đều không khỏi nhìn thêm vài lần.

Không vì lý do gì khác, chỉ vì đôi nam nữ này có khí chất xuất chúng.

Có người dù chỉ là đi đường hay đứng tùy tiện cũng mang lại cho người khác một cảm giác khác biệt.

Cảnh Niên dừng lại trước một người bán hàng rong, Vân Xu nghi hoặc nhìn lại.

Chỉ thấy anh cúi người xuống, cười nói: “Lão nhân gia, nặn cho cô gái bên cạnh tôi một khuôn mặt người đi.”

Ông lão râu tóc bạc phơ vui vẻ nói: “Được thôi, lập tức ta sẽ nặn cho cô bé này một khuôn mặt người xinh đẹp.”

Cảnh Niên quay đầu nói: “Lại đây đi, đứng gần hơn một chút, ông ấy nặn sẽ càng tinh xảo.”

Vân Xu ngạc nhiên nói: “Cái này anh cũng biết sao?”

Cảnh Niên tự hào nói: “Trong bản đồ game, tuyệt đại đa số địa điểm tôi đều đã đi qua, rất nhiều NPC cũng đã giao tiếp rồi.”

Vân Xu không nhịn được nhìn kỹ anh. Người này chắc chắn đã chơi game rất lâu, cộng thêm những kỹ năng anh vừa thể hiện, rất có khả năng có thứ hạng trên bảng xếp hạng.

Hai người đứng bên cạnh quầy hàng nhỏ xem ông lão nặn mặt người.

Ông lão lấy ra một cục bột màu xám, rồi chọn thêm chút màu trắng, xoa xoa, vậy mà lại có vài phần giống với màu váy của cô.

Vân Xu kinh ngạc cảm thán không thôi.

Cảnh Niên nhìn cô, ánh mắt lộ ra ý cười.

Không xa đó, hai người chơi nữ do dự một hồi, cuối cùng vẫn tiến lại gần: “Chào bạn, xin lỗi làm phiền một chút.”

Vân Xu quay đầu lại.

Hai người kia sững sờ. Đây là lần đầu tiên họ thấy có người ngay cả động tác quay đầu lại cũng đẹp đến vậy, mang theo một vẻ kinh diễm.

Mái tóc dài đen nhánh nhẹ nhàng lay động, chiếc khăn che mặt màu trắng hơi rung rinh, khuôn mặt trắng nõn như ẩn như hiện. Đến gần mới phát hiện người này có một đôi mắt cực kỳ dịu dàng và xinh đẹp.

“Có việc gì sao?” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Hai người kia bỗng dưng trở nên căng thẳng, lắp bắp nói: “Thật ra, thật ra tôi, bọn tôi muốn, muốn hỏi về bộ quần áo trên người cậu.”

Giọng Vân Xu càng thêm dịu dàng: “Đừng căng thẳng, đây là phần thưởng nhiệm vụ ẩn mà tôi làm, hệ thống không có bản thiết kế.”

“Vậy à.” Người chơi nữ tiếc nuối nói: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Vân Xu nói: “Đây là nhiệm vụ ẩn của Tân Thủ Thôn, có tính duy nhất, các cậu có thể đi dạo thử xem, biết đâu lại nhận được nhiệm vụ khác.”

“Cảm ơn cậu.” Hai người cảm kích nói, trong lòng điên cuồng ca ngợi, tiểu tỷ tỷ thật sự rất dịu dàng nha.

Đi xa hơn một chút, một người đột nhiên nói: “Từ từ, cậu có cảm thấy giọng của tiểu tỷ tỷ siêu hay, hơn nữa còn rất quen không?”

“Cậu nói vậy, tôi cũng thấy… Không thể nào…”

“Tôi cũng cảm thấy… Không thể nào…”

Hai người nhìn nhau, hạ thấp giọng: “Giọng giống hệt Thu Sắt trong video.”

Vốn luôn hóng hớt ở tuyến đầu, đương nhiên họ đã xem video xin lỗi của Thu Sắt.

“Giọng cô ấy quá đặc trưng… Phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao là làm sao, coi như không biết đi. Tôi thấy cô ấy dịu dàng vậy, đâu có hư như mọi người nói.”

“Đồng ý, diễn đàn nói sao thì biết vậy, thật giả ai mà biết được.”

Nhìn theo hai người rời đi, Cảnh Niên cảm khái nói: “Cô nói chuyện với họ, còn dịu dàng hơn với tôi nhiều.”

Vân Xu cười nói: “Nếu anh cũng căng thẳng như họ, tôi tự nhiên cũng sẽ dịu giọng thôi.”

Cảnh Niên tưởng tượng ra tình cảnh lúng túng của mình, mặt cứng đờ: “Cứ như vậy là tốt nhất.”

Cục bột trong tay ông lão đã hoàn thành hơn phân nửa, mặt mũi còn hơi mơ hồ, nhưng dáng người thì giống y như đúc.

“Tay nghề của ta được hương thân khen ngợi đó, đảm bảo nặn ra một cô gái đáng yêu.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 639



Cảnh Niên vuốt cằm, nhìn khuôn mặt người, rồi lại nhìn Vân Xu: “Ừm, quả thật rất đáng yêu.”

Không biết là đang nói khuôn mặt người hay người trước mắt nữa.

Khuôn mặt Vân Xu ửng đỏ sau chiếc khăn che mặt, giả vờ không nghe thấy.

“Xong rồi, cầm lấy đi.” Ông lão đưa khuôn mặt người đã nặn xong cho Cảnh Niên.

Cô gái nhỏ mặc chiếc váy lụa màu khói xám duyên dáng yêu kiều, tư thái ưu nhã, trên mặt đeo chiếc khăn che mặt màu trắng nhỏ nhắn, càng làm lộ ra vẻ đáng yêu.

Cảnh Niên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người một hồi, nảy sinh một loại xúc động muốn sưu tầm: “Hay là cái này cho tôi, rồi làm lại một cái khác?”

“Hoặc là làm một khuôn mặt của tôi, cô cất giữ cũng được.” Anh cố gắng thương lượng.

Nhưng đáp lại anh là một đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng lấy đi khuôn mặt người, cùng với một câu nói nhẹ bẫng: “Lần sau có cơ hội nói, bây giờ nên đi làm nhiệm vụ.”

Cảnh Niên tiếc nuối, sớm biết vậy anh đã làm hai cái.

Người đưa thư đưa được một nửa, hai người vừa đi nặn mặt người lại tiếp tục hành trình đưa thư.

Đi qua những con hẻm xiêu vẹo vặn vẹo, cuối cùng cũng thấy NPC Phương đại thẩm đang ngóng trông xung quanh.

Phương đại thẩm nhận lấy lá thư trong tay Vân Xu, cười nói: “Đa tạ Thu nữ hiệp, ta chờ lá thư này đã lâu, nếu không tới nữa, ta phải tự mình đi lấy rồi.”

Vân Xu khẽ ho một tiếng, nhớ lại chuyện vừa rồi có chút xấu hổ.

[Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ đưa thư.]

[Nhận được phần thưởng: Danh vọng Lạc Dương +25.

Quạt xếp Huyền Thủy *1]

Đưa thư là một nhánh nhiệm vụ ở thành chính, đại đa số người làm nhiệm vụ này đều là vì đổi một chiếc vũ khí tốt hơn. Lấy được vũ khí thì nhiệm vụ cũng kết thúc.

Vân Xu đang muốn xoay người rời đi thì đột nhiên bị Phương đại thẩm gọi lại.

“Nữ hiệp từ từ, ta còn có một chuyện muốn nhờ ngươi, không biết ngươi có rảnh không?”

Vân Xu ý thức được, nhiệm vụ ẩn đã đến.

Trong mắt Phương đại thẩm hiện lên vẻ lo lắng, trên đầu bà xuất hiện một cuộn giấy màu tím tinh xảo, trên cuộn giấy có hoa văn phức tạp.

Điều này cho thấy cấp bậc của nhiệm vụ ẩn này chắc chắn không thấp, biết đâu còn là nhiệm vụ duy nhất, phần thưởng tuyệt đối phong phú.

Vân Xu tính toán một chút, đây mới là nhiệm vụ chạy vặt thứ tư của cô ở thành chính, vận may của cô dường như tốt đến mức quá đáng.

[Tên nhiệm vụ: Lòng người dễ đổi

Nội dung nhiệm vụ: Phương đại thẩm gần đây có chuyện phiền lòng, mời ngươi trò chuyện với bà, giúp bà giải quyết phiền muộn.

Phần thưởng nhiệm vụ:???]

Cách đó không xa là con phố phồn hoa, người chơi đi lại tấp nập, tiếng người ồn ào, còn trong con hẻm nhỏ này thì vắng vẻ, chỉ có lác đác vài người vội vã đi ngang qua.

Phương đại thẩm niềm nở mời Vân Xu và Cảnh Niên vào nhà, pha cho hai người chén trà nóng, rồi mới vẻ mặt ưu sầu kể lể nỗi lòng.

“Ta có một đứa em gái, từ nhỏ đã hoạt bát hiếu động, luôn mơ ước được học võ, hy vọng có thể dùng võ nghệ của mình để giúp đỡ những người yếu thế trong thiên hạ. Cha mẹ ban đầu không đồng ý, nhưng sau đó bị con bé kiên trì thuyết phục, nên đã đưa nó đến võ quán.”

Vân Xu khen ngợi: “Chắc chắn lệnh muội là một người con gái xuất sắc.”

Phương đại thẩm nói: “Đương nhiên rồi, trong võ quán toàn là nam nhi, nhưng em gái ta vẫn nổi bật giữa họ. Có người từng cười nó là con gái sức yếu, nhưng ngay lập tức đã bị em gái ta quật ngã xuống đất.”

“Sau này em gái ta có ý trung nhân, là một sư huynh cùng võ quán. Hai người đã thề non hẹn biển, chỉ đợi em gái ta theo sư huynh ngao du giang hồ trở về là sẽ thành thân.”

“Nhưng mà…”

Vân Xu tập trung tinh thần, lời nói chuyển hướng của NPC mới là nội dung quan trọng liên quan đến nhiệm vụ. Chắc chắn câu chuyện này không suôn sẻ như Phương gia dự đoán.

“Em gái ta trở về nhà sau một năm, nhưng sư huynh của nó lại không hề nhắc đến chuyện kết hôn. Sau đó em gái ta chủ động đề nghị, sư huynh kia lại cứ ậm ừ cho qua. Cuối cùng, khi em gái ta nóng nảy, hắn ta lại nói em gái ta lo lắng không gả được nên mới vội vàng muốn lấy chồng.”
 
Back
Top Bottom