Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 195: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (20)



Bất kỳ giới nào chỉ cần có người, liền có tranh đấu lợi ích, giới lồng tiếng cũng không ngoại lệ, tài nguyên là hữu hạn, đặc biệt là tài nguyên chất lượng tốt, mỗi thời kỳ chỉ có bấy nhiêu, một khi xuất hiện, tất cả mọi người trong giới đều sẽ cố gắng tranh đoạt.

Để loại trừ đối thủ cạnh tranh, không ít người thậm chí sẽ dùng thủ đoạn ám muội.

Ngay cả ở công ty của anh, vào thời điểm mới thành lập cũng đã từng xảy ra chuyện diễn viên lồng tiếng vì tranh giành vai diễn mà bỏ thuốc vào ly nước của đối thủ, đương nhiên người bỏ thuốc đã bị anh trực tiếp đưa đến đồn cảnh sát. Sau đó anh nghiêm khắc cảnh cáo trong công ty, lại lấy vài người ra làm gương, loại chuyện không thể chấp nhận được này mới dần dần giảm bớt.

Ngay cả trong công ty còn như vậy, huống chi là người không có chỗ dựa.

Một khi Thu Ý Nùng xảy ra xung đột với công ty hoặc phòng làm việc nào đó, cô ấy nhất định sẽ rơi vào thế yếu.

Thật tàn khốc, nhưng sự thật là như vậy.

Giọng nói của Vân Xu có thể khiến tinh thần Tuyên Lê được thả lỏng, anh đương nhiên hy vọng đối phương có thể luôn duy trì được trạng thái này.

Vì vậy Tuyên Lê nói rõ thân phận của mình với Vân Xu, và đưa ra lời mời.

[Giáp Phương: Tôi nhớ cô không ký hợp đồng với phòng làm việc hay công ty nào, vậy có muốn đến chỗ tôi làm việc không, tôi có thể cho cô đãi ngộ tốt nhất, môi trường tự do nhất.]

[Giáp Phương: Tôi đảm bảo cô sẽ có được tiền đồ phát triển rộng lớn, có thể tiếp xúc được với nhiều tài nguyên hàng đầu hơn.]

[Giáp Phương: Tất cả các việc lặt vặt công ty đều có thể giúp cô xử lý, cô chỉ cần chuyên tâm lồng tiếng là được.]

[Giáp Phương: Đến công ty chúng tôi đi.]

Lúc này Tuyên Lê không còn vẻ sắc bén và độc miệng trước mặt trợ lý, hoàn toàn hóa thân thành một ông chủ tốt.

Không thể phủ nhận, Vân Xu đã động lòng trước những điều kiện mà anh đưa ra, nhưng cô do dự một chút, vẫn chọn từ chối.

Tuyên Lê khẽ nhíu mày, nhưng anh biết nếu cứ tiếp tục thúc ép đối phương, có lẽ sẽ khiến cô ấy khó chịu.

Chỉ có thể tạm thời đè nén tâm tư này xuống, nhưng dù thế nào, anh cũng sẽ không từ bỏ ý định đối với đối phương.

Có lẽ anh có thể thử một phương pháp khác xem sao.

Ví dụ như, dùng kịch bản hấp dẫn chẳng hạn.

《Trong Nắng Ấm Có Anh》 đúng lịch mà phát sóng lúc 8 giờ tối.

Ngay khi vừa bắt đầu, không có mấy người chú ý đến bộ kịch truyền thanh này, vì nó thật sự không có tiếng tăm gì, ngoại trừ nữ chính CV, gần như tất cả đều là những người vô danh.

Giai đoạn đầu chỉ có mấy fan của Thu Ý Nùng vì muốn ủng hộ cô nên chọn nghe bộ kịch này, sau đó là một vài người qua đường tùy tiện bấm vào, định bụng nếu nghe được thì nghe tiếp, không hay thì tắt đi ngay.

Thế nhưng sau đó, họ hoàn toàn bị cuốn hút vào bộ kịch.

Đây là bộ kịch truyền thanh tuyệt vời nào vậy! Nam nữ chính sao mà diễn hay thế!

Ôi trời ơi! Nghe hay quá đi mất!

Những người nghe xong lập tức đi giới thiệu cho bạn bè, mọi người truyền tai nhau, và đêm đó, mấy bài đăng liên quan đến bộ kịch liên tục được đẩy lên top đầu diễn đàn nổi tiếng nhất trong giới CV, ai nấy đều ra sức giới thiệu bộ kịch này.

Tiết Cảnh Diệu đang bận rộn hoàn thành hồ sơ trên máy tính thì điện thoại reo lên.

Vừa nghe máy, giọng bạn bè đầy phấn khích từ micro đã truyền đến: “Cảnh Diệu! Cậu nổi tiếng rồi! Nổi tiếng thật rồi đó!”

Tiết Cảnh Diệu ngơ ngác hỏi lại: “Cậu nói cái gì cơ?”

Bạn bè nói: “Chính là bộ kịch truyền thanh mà cậu thu âm trước đó đó, nó hot rần rần luôn rồi! Cậu lên mạng tìm thử xem là biết ngay.”

Tiết Cảnh Diệu lúc này mới hoàn hồn, vội vàng gõ tên kịch vào ô tìm kiếm, ngay lập tức, vô số tin tức liên quan hiện ra, khác hẳn với cảnh tượng thảm đạm trước đó khi đến cái tên kịch còn bị xếp hạng bét.

Trên Weibo cũng xuất hiện rất nhiều bài đăng thảo luận về bộ kịch, số lượng fan Weibo của cậu tăng lên mấy vạn người, những người này chắc hẳn đều là từ tài khoản Weibo chính thức của đoàn phim tìm đến.

Lúc này Tiết Cảnh Diệu mới cảm thấy mọi thứ thật như mơ.

Bạn bè vẫn chưa chịu gác máy, tiếp tục nói: “Cậu thấy chưa, mọi người đều đang bàn tán về hai người kìa.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 196: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (21)



“Mà sao cậu không nói cho tôi biết, nữ chính CV hợp tác với cậu lại là Thu Ý Nùng, tôi cứ tưởng là một người vô danh nào đó chứ.”

Tiết Cảnh Diệu giải thích: “Tôi cũng là lúc nghe nhân viên đoàn phim nói chuyện phiếm mới biết thôi.”

Bạn bè cảm thán: “Vậy cậu đúng là may mắn đó, bộ kịch truyền thanh đầu tay đã được hợp tác với cô ấy, khởi đầu xem như là quá thuận lợi rồi.”

Đặc biệt là Tiết Cảnh Diệu còn là CV nam chính, giọng lại hợp với nhân vật, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ, nhưng quan trọng nhất vẫn là nhờ có Thu Ý Nùng, giọng của cô ấy thật sự quá tuyệt vời, đa số cư dân mạng đều đang bàn luận về cô ấy.

Ngay cả người bạn vốn dĩ không mấy quan tâm đến Thu Ý Nùng của cậu, cũng vì bộ kịch truyền thanh này mà trở thành fan của cô.

Tiết Cảnh Diệu cong môi cười, “Học tỷ vẫn luôn rất tuyệt mà.”

Cậu đáp lời bạn, mắt vẫn dán chặt vào màn hình, chọn một bài đăng có lượt tương tác cao nhất rồi nhấp vào xem.

Ba bài đăng nổi bật hiện lên đầu trang, phía sau còn kèm theo biểu tượng ngọn lửa nhỏ, bên dưới là vô số bài thảo luận liên quan.

[Gấp! Gấp! Gấp! Mọi người mau đi nghe “Trong Nắng Ấm Có Anh” đi, đảm bảo sẽ không làm mọi người thất vọng!!! CP học tỷ dịu dàng và học đệ cún con này đỉnh của chóp luôn!]

[Nghe xong bộ kịch truyền thanh này, tôi hối hận thật sự vì thời đại học đã không yêu đương một lần cho tử tế.]

[Bàn về độ hợp giọng của CP chị em cún con.]

Tiết Cảnh Diệu không do dự nhấp vào bài đăng đầu tiên, cậu muốn biết mọi người đánh giá thế nào về vai nam nữ chính của mình và học tỷ.

[Ôi trời ơi, tình yêu vườn trường ngọt ngào quá đi mất! Tôi như bị nhồi cả tấn đường vào mồm ấy! Nghe mà cứ cười tủm tỉm suốt thôi, mẹ ơi, tôi suýt chút nữa đã nghĩ mình bị b**n th** luôn rồi đó……]

[CP này tôi xin chèo thuyền tới bến luôn! Ai chung thuyền điểm danh!]

[Giọng anh học đệ cún con hợp vai dã man, nhất là đoạn học tỷ đồng ý hẹn hò, ảnh tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại, cưng xỉu!]

[Tôi siêu siêu siêu thích Thu Ý Nùng, giọng chị lồng tiếng học tỷ làm tôi tan chảy luôn, tôi vốn dĩ không tin có giọng hát thiên thần gì đó trên đời, giờ thì tôi tin rồi đó, chính là chị này chứ ai! Tôi yêu chị! Từ nay về sau chị chính là nữ thần trong mộng của tôi!]

Tiết Cảnh Diệu đọc những bình luận khen ngợi cậu và học tỷ đẹp đôi, trong lòng lâng lâng sung sướng, còn vui hơn cả khi cậu giành được giải thưởng trong cuộc thi trước đó nữa. Những lời khen dành cho học tỷ càng khiến cậu cảm thấy vinh dự.

Đúng là học tỷ của cậu mà.

Tiết Cảnh Diệu tiếp tục đọc, ánh mắt cậu chợt khựng lại, sắc mặt trầm xuống.

[Tôi chỉ có một ý nghĩ thôi! Muốn đá bay nam chính để tôi lên thay! Học tỷ ơi! Em đây nguyện ý! Chọn em đi mà!]

[Tôi tuyên bố từ nay về sau tôi đã có vợ! Không sai, chính là Thu Thu của chúng ta đó!]

Cậu biết những lời trên mạng không thể tin là thật, nhưng mà —.

Không được.

Học tỷ là của riêng cậu, tuyệt đối không thể nhường cho người khác.

Tiết Cảnh Diệu khẽ nói trong lòng.

Hồi tưởng lại bóng hình xinh đẹp của Vân Xu ở nhà hàng lần trước, tim cậu lại đập loạn nhịp, dáng vẻ của cô khi ấy, tựa như cả bầu trời đều tập trung trong đôi mắt trong veo của cô.

Khiến người ta không thể rời mắt.

Bốn người trong phòng ngủ đều chú ý đến bộ kịch truyền thanh này. Hai người bạn cùng phòng còn lại chưa từng gặp Vân Xu, cũng không mấy hứng thú với giới CV, nhưng dù sao đây cũng là tác phẩm đầu tay của bạn mình, nên vì lòng ủng hộ, cuối cùng cả hai đều nghe thử một chút.

Và rồi sau đó…

“Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cậu cứ mãi tơ tưởng đến người ta rồi.” Bạn cùng phòng vẻ mặt sâu xa, ngồi xếp bằng trên giường, chống cằm ra vẻ suy tư.

Chỉ bằng giọng nói thôi mà đã có thể khiến người ta mềm lòng như vậy, đợi đến khi nghe hết cả bộ kịch, cậu đã tự động vẽ ra trong đầu hình ảnh một học tỷ dịu dàng thiện lương, tươi cười rạng rỡ xinh đẹp, càng hận không thể mình chính là nam chính trong kịch.

Một bạn cùng phòng khác cũng không ngớt lời khen ngợi: “Tôi chưa bao giờ được nghe giọng nói nào hay đến vậy.”

Cuối cùng, ánh mắt sáng quắc của cả hai đều đổ dồn lên người Tiết Cảnh Diệu: “Bạn hiền, bao giờ hẹn được học tỷ ra ngoài, cho bọn tôi đi ăn một bữa chung với!”

Tiết Cảnh Diệu: ……

Vân Xu cũng đang xem tin tức trên mạng, ngay từ khi kịch truyền thanh có dấu hiệu nổi tiếng, Tình Vũ đã liên tục gọi điện thoại cho cô, vì vậy cô cũng chứng kiến quá trình độ hot của bộ kịch tăng lên từng giờ từng phút.

Mặc dù trước đó đã đoán trước được kịch sẽ được yêu thích, nhưng tốc độ lan tỏa và sức ảnh hưởng của nó vẫn vượt quá dự đoán của đoàn phim, số lượng fan của cả hai CV chính tăng lên chóng mặt, vô số người đổ xô vào bình luận, đánh giá.

Đạo diễn và người phụ trách dự án mỗi ngày cười đến toe toét, răng trắng hở cả ra ngoài, họ đã nhận được vài đơn đặt hàng mua bản quyền chuyển thể.

Người phụ trách dự án còn lén gửi lì xì cho Vân Xu, anh biết rõ nguyên nhân bộ kịch nổi tiếng là do đâu, vì vậy không hề keo kiệt lời khen dành cho cô.

Học đệ cũng đã gửi tin nhắn đến.

[Tiết Cảnh Diệu: Học tỷ, bộ kịch truyền thanh của chúng ta hot thật rồi!]
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 197: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (22)



[Thu Ý Nùng: Tôi cũng thấy rồi này, mọi người đánh giá bộ kịch rất cao, tôi cũng rất vui, đặc biệt là biểu hiện của cậu khiến tôi rất kinh ngạc, quá hợp với nhân vật Tiêu Tử Diễm luôn.]

Lời khen trực tiếp của học tỷ khiến Tiết Cảnh Diệu đỏ mặt, đến gõ chữ cũng có chút lóng ngóng.

[Tiết Cảnh Diệu: Là vì học tỷ quá lợi hại, em mới có thể diễn tốt như vậy.]

Tiết Cảnh Diệu nói thật lòng, khi thu âm, chỉ cần nhớ đến nữ chính là học tỷ, cậu tự nhiên nhập vai và thể hiện được cái tâm trạng khao khát, cháy bỏng của nam chính, bởi vậy cảm xúc thể hiện ra đặc biệt chân thật.

[Thu Ý Nùng: Cậu nói quá lời rồi đó, nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu đã đã khen tôi.]

Tiết Cảnh Diệu không nói thêm gì, cậu và học tỷ mới gặp mặt trực tiếp không lâu, không muốn để đối phương cảm thấy mình là người đường đột, nhưng rồi sẽ có một ngày, cô sẽ biết những lời cậu nói luôn là thật lòng.

[Tiết Cảnh Diệu: Học tỷ sắp nhận kịch bản mới chưa ạ?]

[Thu Ý Nùng: Chưa chắc đâu, nếu không có kịch bản nào ưng ý, tôi sẽ đợi thêm một thời gian nữa.]

[Thu Ý Nùng: Nhờ lần này mà cậu cũng có chút tiếng tăm rồi, chắc cũng sẽ có bên kịch tìm đến cậu đó, nếu gặp được kịch bản yêu thích thì có thể thử sức, nhưng đừng để ảnh hưởng đến việc học nhé, nhớ chưa!]

Tiết Cảnh Diệu gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nghiêm túc của cô khi nhắn tin, trên khuôn mặt tuấn tú không khỏi nở một nụ cười ngốc nghếch.

Cô đang lo lắng cho cậu!

[Tiết Cảnh Diệu: Dạ, học tỷ dặn dò nhất định tuân theo ạ!]

Sau đó cậu gửi thêm một biểu tượng cún con ngoan ngoãn.

Trên thực tế đối với Tiết Cảnh Diệu mà nói, chỉ cần là kịch bản có cô tham gia mới là kịch bản mà cậu yêu thích, cậu vốn dĩ là vì cô mà bước chân vào giới này.

Cảm giác được người khác khen ngợi mình và học tỷ là một đôi thật sự quá tuyệt vời, Tiết Cảnh Diệu nghĩ, có lẽ cậu có thể tiếp tục thử sức ở giới CV này.

Cậu muốn nỗ lực, nỗ lực hơn nữa, nỗ lực hết mình để đến gần học tỷ hơn một chút.

Hy vọng học tỷ có thể liếc mắt nhìn cậu thêm một lần nữa.

Vân Xu vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Tiết Cảnh Diệu thì điện thoại của Tư Nhạc gọi đến.

“Đang làm gì vậy?” Giọng anh vẫn thanh lãnh như thường.

“Đang xem đánh giá của mọi người về bộ kịch truyền thanh lần này trên mạng.” Vân Xu vui vẻ nói: “Thật sự là vượt quá mong đợi của chúng ta, em không ngờ nó lại hot đến vậy.”

Những lời khen ngợi của mọi người khiến cô rất vui, điều đó có nghĩa là những nỗ lực của cô trong thời gian qua đã có kết quả.

Tư Nhạc nói: “Tôi thì lại thấy đây là điều tất yếu.”

Mắt Vân Xu sáng lên: “Sư phụ, anh đã nghe qua rồi ạ?”

Cô vẫn nghĩ với mức độ bận rộn của Tư Nhạc, có lẽ phải vài ngày nữa anh mới có thời gian nghe bộ kịch này.

Tư Nhạc nghe ra sự háo hức trong giọng nói của cô, nói: “Ừ, mới phát hành là tôi đã nghe rồi, xin lỗi em, bận quá nên chưa gọi điện thoại cho em được.”

Vân Xu đáp: “Không sao ạ, em biết sư phụ luôn rất bận, có thể bớt chút thời gian nghe đã là em cảm kích lắm rồi.”

Tư Nhạc đã giúp đỡ cô rất nhiều, Vân Xu thật lòng biết ơn anh. Có thể nói chính nhờ sự giúp đỡ của anh, Vân Xu mới tránh được rất nhiều đường vòng.

Tư Nhạc nói: “Không cần cảm ơn, sau này mỗi bộ kịch của em tôi đều sẽ thưởng thức đầu tiên, đó là việc tôi nên làm.”

Giọng nói thanh lãnh hơi trầm xuống, giống như đang ở bên tai cô nhẹ nhàng nói chuyện, mang theo một chút khàn khàn.

Vân Xu khẽ ngẩn người, đột nhiên cảm thấy có chút không tự nhiên.

Rõ ràng hai người chỉ nói chuyện qua điện thoại, vậy mà ánh mắt cô lại vô thức rời khỏi màn hình điện thoại.

Không khí dường như có chút thay đổi, lại dường như không hề thay đổi.

Tư Nhạc lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói: “Kịch truyền thanh đã phát hành rồi, chúng ta cùng phân tích một chút về biểu hiện của em khi thu âm nhé, đừng vì thấy nó hot mà cho rằng mình đã đạt đến trạng thái hoàn hảo nhất.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 198: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (23)



“Diễn viên lồng tiếng giống như diễn viên biểu diễn hình thể vô hình, nhưng không phải hoàn toàn là như vậy, em phải nhớ kỹ điều này.”

Vân Xu gạt bỏ sự ngại ngùng vừa rồi, tập trung lắng nghe Tư Nhạc giảng giải.

“Em xử lý cảm xúc tốt hơn nhiều so với ban đầu, mấy đoạn chuyển biến tình cảm quan trọng đều nắm bắt rất vững, nhưng vẫn còn một vài chỗ…”

Vân Xu ghi lại cẩn thận những chỗ mà Tư Nhạc chỉ ra. Ngay cả những lỗi nhỏ đã được xử lý kỹ lưỡng trong quá trình hậu kỳ cũng bị anh dễ dàng chỉ ra, Vân Xu càng thêm kính phục sự tinh tế của sư phụ.

Vân Xu không ngớt lời khen: “Sư phụ thật là lợi hại nha.”

“Đợi đến khi kinh nghiệm và kỹ năng của em đạt đến một trình độ nhất định, em cũng sẽ được như vậy thôi.” Tư Nhạc nói.

Vân Xu đáp: “Vậy thì em còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.”

“Không cần phải gắng sức quá, ngày thường cũng nên chú ý nghỉ ngơi đầy đủ.” Tư Nhạc dặn dò thêm sau khi kết thúc phần giảng giải.

“Trong khoảng thời gian này cũng đừng suốt ngày xem Weibo, không cần để ý quá nhiều đến ý kiến của người khác.” Anh giải thích, một bộ phim dù được vô số người khen ngợi, vẫn luôn có một vài người nhảy ra chê bai nó không hay. Anh lo lắng Vân Xu sẽ bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán trên mạng.

Khi một người đã bước chân vào tầm mắt của công chúng, nhất định phải chấp nhận những lời bàn luận, khen có, chê có. Không thể thay đổi được suy nghĩ của tất cả mọi người, chỉ có thể cố gắng thích ứng mà thôi. Tư Nhạc luôn tâm niệm như vậy, nhưng khi người đó là Vân Xu, anh lại do dự.

Tư Nhạc không thể tưởng tượng được cảnh Vân Xu nhìn thấy những lời lăng mạ trên mạng. Về lý thuyết, Thu Ý Nùng hẳn đã từng trải qua những chuyện như thế này, dù sao thì sau vai diễn Tiểu Công Chúa, cô vẫn luôn không có đột phá mới, thậm chí còn có dấu hiệu thụt lùi.

Ngay cả khi anh nhận cô làm đồ đệ, cũng có không ít người chế giễu cô. Nhưng Tư Nhạc không thể đánh đồng Vân Xu với người trước kia. Anh hy vọng cô luôn được vui vẻ.

Vân Xu cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của anh: “Em biết rồi ạ, cảm ơn sư phụ đã lo lắng cho em.”

Lúc Vân Xu định nói thêm điều gì đó, cô nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng người gọi “Bác sĩ Tư”, mơ hồ không rõ. Sau đó âm thanh im bặt, nhưng cuộc gọi vẫn tiếp tục, chắc là micro đã bị che lại. Vân Xu ngoan ngoãn giữ im lặng.

Vài phút sau, giọng Tư Nhạc lại vang lên: “Còn đó chứ?”

Vân Xu đáp: “Dạ còn, có người đi rồi ạ?”

Giọng cô nhỏ nhẹ, nghe thật đáng yêu, ngữ khí Tư Nhạc vô thức dịu dàng hơn: “Đi rồi, xin lỗi em, vừa rồi đồng nghiệp tìm anh có chút việc.”

Vân Xu nói: “Không sao ạ, sư phụ cứ bận việc đi ạ.”

“Ừ, những điều anh vừa nói, em có thể tự suy ngẫm thêm.” Tư Nhạc nói: “Anh đi xử lý công việc đây.”

Rồi cuộc gọi kết thúc.

Vân Xu không nghe được điều mình muốn nghe, vẻ mất mát thoáng hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo. Cô muốn nghe sư phụ khen ngợi mình thêm một chút. Nhưng cuối cùng cũng chỉ buồn bã “dạ” một tiếng, chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện.

Ấy vậy mà trước khi cô kịp tắt máy, giọng nam trầm thấp lại vang lên: “Lần này em làm rất tốt, anh tự hào về em.” Trong giọng nói pha lẫn ý cười nhè nhẹ.

Tâm trạng Vân Xu lập tức tươi tỉnh trở lại.

……

Tây Thành.

Công ty Thịnh Hoa.

“Này, mấy người có nghe bộ kịch vườn trường đang hot dạo gần đây không?” Một người ngồi trên ghế, nâng chén trà nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.

Người bên cạnh nghiêng người lại, “Cậu nói bộ 《Trong Nắng Ấm Có Anh》” mà trên diễn đàn bàn tán xôn xao đó hả?”

“Đúng đúng đúng, chính là bộ đó, dạo trước tôi bận quá không lên mạng, hôm qua lướt điện thoại mới phát hiện nhiều người giới thiệu bộ kịch này ghê, làm tôi còn nghi ngờ đoàn phim bỏ tiền thuê cả tá thủy quân ấy chứ.”

Một bộ kịch truyền thanh vô danh, kịch bản cũng chẳng có tiếng tăm gì, vậy mà lại thành công đến thế, không ít người cảm thấy khó tin.

Một người khác xen vào: “Bộ kịch truyền thanh đó tôi nghe rồi, chắc không phải thuê thủy quân đâu, nam nữ chính diễn thật sự không tệ, đặc biệt là có Thu Thu ấy, con gái tôi giờ ngày nào cũng đòi nghe đi nghe lại.”

“Ai diễn hay vậy?”

“Nữ chính CV là Thu Ý Nùng, chính là người từng lồng tiếng cho công chúa Mạc Nguyệt đó, nam chính thì là người mới.”

“… Nói thật tôi vẫn thấy hơi nghi ngờ độ hot của nó là chiêu trò lăng xê.”

“Không phải đâu, cậu cứ nghe thử đi rồi biết, tuy là nam chính là người mới, nhưng diễn xuất thật sự không tệ, cái cảm giác sinh viên thể hiện rất đúng chất, nhiều người đoán cậu ấy chắc là sinh viên thật đó.”

“Nhưng mà người khiến người ta kinh ngạc nhất vẫn là Thu Ý Nùng kia kìa, tôi dám cá là sự thay đổi của cô ấy vượt quá dự đoán của tất cả mọi người.”

“Hơn nữa làm trong nghề lâu như vậy rồi, cậu cũng biết có những bộ kịch càng chú trọng cảm xúc CP của nam nữ chính, chỉ cần tạo dựng được bầu không khí đó, chắc chắn sẽ có người thích nghe, giống như bộ này vậy, hai người phối hợp đến ngay cả tôi cũng phải khen hay.”

Người vừa nghi ngờ ban đầu bỗng bừng tỉnh ngộ, quả thật là như vậy, khi cảm xúc đã đúng chỗ, một vài lỗi nhỏ không ảnh hưởng đến tổng thể cũng không thể ngăn cản bộ kịch trở nên nổi tiếng.

“Không biết ông chủ chúng ta có chiêu mộ được người ta về không.” Cả công ty trên dưới đều biết Tuyên Lê thích chiêu mộ những nhân viên có giọng nói hay, nhưng họ không biết rằng ông chủ của mình đã bị từ chối một lần.

Người bị họ đoán già đoán non là Tuyên Lê đang ngồi trong văn phòng.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 199: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (24)



Giọng nói du dương êm ái từ loa phát ra, như tiếng suối chảy róc rách trong thung lũng, xua tan mọi bực bội.

Tuyên Lê nhắm mắt dựa vào lưng ghế, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh, tôn lên những đường nét tuấn mỹ khác thường.

Nếu có ai đó trong công ty từng nghe 《Trong Nắng Ấm Có Anh》”, sẽ nhận ra âm thanh phát ra trong văn phòng chính là lời thoại của nữ chính trong kịch.

Tuyên Lê sau khi quyết tâm chiêu mộ Thu Ý Nùng về công ty, liền luôn tìm kiếm thông tin về cô, đáng tiếc là cô cô ngay cả Weibo cũng rất ít khi đăng nhập, những cuộc trò chuyện trên QQ cũng chỉ giới hạn trong công việc.

Lần này kịch truyền thanh vừa ra mắt, anh liền lập tức nghe thử, giống như những người hâm mộ kia.

Và rồi một lần nữa, anh lại say mê giọng nói của cô.

Những d.a.o đ*ng t*nh cảm mạnh mẽ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của anh, vì vậy mỗi lần giao dịch với người khác, anh đều yêu cầu họ gửi những bài viết khoa học thường thức với đủ thể loại, bởi vì đọc những bài viết này không cần phải có cảm xúc thăng trầm.

Nhưng khi đổi thành Vân Xu, anh cảm thấy tất cả đều không thành vấn đề. Chỉ cần là giọng nói phát ra từ cô, dù là thể loại nào anh cũng có thể chấp nhận, bao gồm cả bộ 《Trong Nắng Ấm Có Anh》” lần này.

Chỉ có một điều duy nhất khiến anh không hài lòng — giọng nam chính quá ồn ào.

Vì vậy Tuyên Lê vung tay lên, bảo nhân viên kỹ thuật cắt ghép bộ kịch truyền thanh, chỉ giữ lại phần lời thoại của nữ chính, như vậy anh mới cảm thấy hài lòng mà bắt đầu nghe đi nghe lại.

Không thể không nói giọng nói của cô ấy như có ma lực vậy, khiến anh có một giấc ngủ ngon lành.

Tỉnh dậy, Tuyên Lê cảm thấy có lẽ anh có thể chấm dứt giao dịch với những người khác, anh chỉ cần một mình cô là đủ.

Khi đã quyết định, Tuyên Lê gọi trợ lý vào.

“Cậu đi nói với mấy người ở bộ phận lồng tiếng, từ giờ trở đi không cần phải nộp bản ghi âm nữa.” Tuyên Lê cũng sẽ thu thập giọng nói từ những người khác, có một số người giao dịch trực tiếp qua QQ như Thu Ý Nùng ban đầu, còn những người trong công ty, anh sẽ giao cho trợ lý xử lý.

Trợ lý ngẩng đầu kinh ngạc: “Tuyên tổng, vậy ngài……”

Tuyên Lê nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi đã tìm được người thực sự phù hợp rồi.”

Trợ lý gật đầu hiểu ý, trong lòng cũng mừng cho Tuyên tổng, từ khi công ty mới thành lập, anh đã đi theo Tuyên tổng, đương nhiên biết rõ anh luôn khổ sở vì chứng mất ngủ. Hiện tại đã có cách giải quyết, đương nhiên là tốt nhất rồi.

“À phải rồi, kịch bản hay mà tôi chọn cho họ, đã lấy ra chưa?”

Tuyên Lê cho rằng muốn thuận lợi ký hợp đồng với Thu Ý Nùng, nhất định phải cho cô ấy thấy được ưu thế của công ty trước, sau đó mới từ từ thuyết phục cô đồng ý. Vì vậy, anh bảo nhân viên lấy ra một kịch bản xuất sắc, dùng vai nữ chính để mời cô đến công ty thử giọng, qua những lần trò chuyện gần đây, anh biết đối phương vẫn luôn muốn tìm kiếm sự tiến bộ. 《Trong Nắng Ấm Có Anh》” đã chứng minh được nền tảng của cô ấy, bước tiếp theo cô ấy chắc chắn muốn nhận những nhân vật có độ khó cao hơn. Chỉ cần có kịch bản phù hợp, cô ấy sẽ không từ chối.

“Đã lấy ra hai kịch bản, nhưng vẫn chưa quyết định chọn cái nào.” Trợ lý đáp lời.

Hai kịch bản? Tuyên Lê nhướng mày: “Vậy thì mang cả hai đến đây, để cô ấy chọn.”

Trợ lý ngẩn người, như vậy cũng được sao? Từ trước đến nay, công ty luôn là bên quyết định sản xuất kịch bản nào, sau đó mới bắt đầu tuyển chọn diễn viên, đây là lần đầu tiên để diễn viên lồng tiếng tự chọn kịch bản để thu âm.

Tuyên tổng quả thật là rất coi trọng vị tiểu thư này, trợ lý không khỏi cảm thán trong lòng. Sau đó, anh lại ngầm nâng vị trí của Vân Xu lên một bậc trong lòng.

Nhận được mệnh lệnh, trợ lý lập tức đến bộ phận lồng tiếng. Trên đường đi, anh vừa hay gặp một trong những người được chọn,:“Liễu Tư Di.”

Người con gái có dung mạo thanh tú dịu dàng dừng bước chân: “Trợ lý Trương.”

Trợ lý Trương gật đầu với cô: “Tôi vừa hay có việc cần tìm cô, từ nay về sau không cần phải nộp bản ghi âm nữa.”

Liễu Tư Di khựng lại, nụ cười dịu dàng trên mặt thoáng chút nhạt đi: “Tôi có thể hỏi nguyên nhân được không?”

Trợ lý Trương không nghĩ nhiều, Tuyên Lê trả tiền thù lao cho diễn viên lồng tiếng của công ty, như một khoản trợ cấp thích hợp, bây giờ đột nhiên hủy bỏ, họ chắc chắn sẽ cảm thấy nghi hoặc. Nhưng trợ lý Trương không thể đem chuyện riêng tư của sếp nói cho họ biết, chỉ nói: “Đây là quyết định của Tuyên tổng.”

Ý tứ chính là bảo cô đừng hỏi nhiều.

Liễu Tư Di là người có EQ cao, đương nhiên hiểu rõ, vì thế cô chỉ có thể né sang một bên, nhìn trợ lý Trương rời đi.

Đợi đến khi Liễu Tư Di trở lại chỗ ngồi của mình, liền nghe thấy đồng nghiệp đang bàn tán xôn xao về chuyện mà trợ lý Trương vừa thông báo, ai nấy trên mặt đều lộ vẻ tò mò.

“Mọi người thấy quyết định của Tuyên tổng thế nào? Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, trước đó không hề có dấu hiệu gì cả.”

“Cần gì dấu hiệu chứ, đây đâu phải quyết sách trọng đại của công ty, chỉ là quyết định cá nhân của Tuyên tổng thôi mà.”

“Tôi vẫn rất muốn biết nguyên nhân là gì, này này này, mọi người nói có khi nào là Tuyên tổng đã tìm được giọng nói mà mình ưng ý nhất, nên không cần những người khác nữa không?”

“Có khả năng đó, gần đây không phải có một bộ kịch truyền thanh nhỏ nổi lên sao, giọng nữ chính nghe siêu hay, đến cả tôi là con gái nghe xong còn không khỏi xao xuyến, nếu là cô ấy khiến Tuyên tổng “ba ngàn dòng sông chỉ múc một gáo nước”, tôi thấy rất có lý đó.” Có người không nhịn được trêu ghẹo.

Tiếng bàn luận lớn nhỏ không ngừng vang lên, sắc mặt Liễu Tư Di càng lúc càng tái nhợt, bàn tay đặt trên đùi siết chặt đến trắng bệch.

“Tư Di, cậu đang xem gì vậy?” Chung Trì đi đến bên cạnh cô, theo tầm mắt cô nhìn xuống, chỉ thấy tờ giấy A4 trắng trơn trên bàn, anh khựng lại.

Liễu Tư Di vội vàng hoàn hồn, giải thích: “Không có gì, vừa rồi nhớ ra chút chuyện nhà thôi.” Cô nở một nụ cười dịu dàng, ý bảo mình không sao.

Chung Trì đầy vẻ lo lắng nhìn cô, anh thích Liễu Tư Di đã lâu, vẫn luôn dõi theo cô, đây là lần đầu tiên anh thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy. Nhưng hai người không phải người yêu, anh ngập ngừng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Không có gì là tốt rồi.”

Mệnh lệnh của Boss rất rõ ràng, bộ phận dự án làm việc rất hiệu quả, ngay trong ngày đã mang kịch bản đến văn phòng của Tuyên Lê.

Tuyên Lê lướt qua cả hai kịch bản, thấy quả thật khó phân cao thấp, vậy thì cứ để cô ấy tự chọn vậy.

Đêm đó.

Điện thoại di động vang lên tiếng thông báo tin nhắn.

Vân Xu lại nhận được hai tập tin được gửi đến từ “Giáp Phương”, cô ngơ ngác cầm điện thoại lên.

Hôm trước không phải cô mới gửi bản thu âm thứ hai cho đối phương rồi sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back