Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 185: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (10)



[Tình Vũ: Bên kế hoạch cũng do dự lâu lắm đó, nhưng mà giọng của cậu ấy hợp với nhân vật quá nên cuối cùng vẫn quyết định chọn cậu ấy. Cậu yên tâm, tuy là người mới nhưng chất giọng tốt lắm, kịch của tụi mình cũng đơn giản thôi, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.]

Vân Xu đột nhiên hiểu ra. Cũng giống như lần trước cô nhận vai công chúa nhỏ, người có lợi thế trời sinh thì dễ thành công hơn, như vậy cũng không khó hiểu.

Nhưng khi nhìn đến thông tin liên lạc mà Tình Vũ gửi, cô khựng lại. Có chút quen mắt… Đây chẳng phải là số điện thoại của cậu học đệ sao?

Tưởng mình nhìn nhầm, Vân Xu cầm điện thoại lên nhìn lại lần nữa, xác định đúng là số của cậu học đệ.

Trong lòng cô hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

[Thu: Học đệ, cậu cũng thành CV rồi sao?]

Tiết Cảnh Diệu đang ở phòng ngủ chỉnh dây đàn guitar, tiếng thông báo tin nhắn quen thuộc vang lên. Đây là âm báo mà cậu cài riêng cho tin nhắn của học tỷ từ lần trước. Cậu vội vàng cầm điện thoại lên.

Vốn tưởng rằng học tỷ tìm mình có việc, ai ngờ vừa mở ra đã thấy một tin nhắn như vậy. Trong lòng cậu hốt hoảng, rồi lại phát hiện thêm một tin nhắn khác được gửi đến trước đó mà cậu chưa để ý.

[Tình Vũ: Tớ gửi thông tin liên lạc của cậu cho CV nữ chính rồi nhé. Cô ấy lồng tiếng cho nhiều nhân vật lắm rồi, là một người rất giỏi và rất dịu dàng đó. Có gì không hiểu thì cứ hỏi cô ấy nha. Cố lên!]

Trước mắt Tiết Cảnh Diệu tối sầm lại. Cậu còn đang nghĩ xem nên nói với học tỷ việc mình trở thành CV hợp tác với cô như thế nào cho khéo, muốn tạo cho cô một bất ngờ. Ai ngờ đoàn phim đã gửi thông tin liên lạc của cậu cho cô ấy rồi.

Tại ai bảo cậu điền tài khoản chat với học tỷ vào phần sơ yếu lý lịch làm gì!

Thôi xong rồi, cô ấy biết chuyện này qua đường khác mất rồi, liệu có cho rằng mình cố ý đùa giỡn với cô ấy không?

Nghĩ đến việc học tỷ có thể sẽ nổi giận, Tiết Cảnh Diệu càng thêm hoảng loạn.

Mấy ngày nay cậu và học tỷ chat chit rất vui vẻ, còn vui hơn cả trước đây. Cậu không muốn học tỷ sau này sẽ không thèm để ý đến mình nữa.

[Tiết Cảnh Diệu: Em xin lỗi học tỷ ạ! Em vẫn chưa nói với chị chuyện này. Từ sau khi lần trước chị nói mình là CV, em đã rất hứng thú với giới CV. Lại nghe chị nói vai nam chính vẫn chưa tìm được người, nên em muốn đi thử sức một lần.]

[Tiết Cảnh Diệu: Em không cố ý lừa học tỷ đâu ạ! Thật đó! Em chỉ là muốn tạo bất ngờ cho học tỷ thôi mà!]

Sự hoảng loạn và bối rối gần như muốn tràn ra khỏi màn hình. Kèm theo đó là vô số icon xin lỗi.

Hình ảnh đơn giản vẽ một người quỳ trên ván giặt đồ, đôi mắt đen láy rơi ra những giọt nước mắt dài như sợi mì.

Phía trên còn có ba chữ to: “Em sai rồi!”

Chú gà con màu vàng đáng thương chắp tay trước ngực, đôi mắt ủy khuất nhìn xuống, hai nhúm lông vàng trên đầu rung rinh theo gió, trông thảm thương vô cùng.

Còn có cả hình một chú chó con trắng muốt giống như vừa làm sai chuyện gì, cô đơn đứng nép mình vào góc tường.

[Tiết Cảnh Diệu: Học tỷ có thể tha thứ cho em không ạ?]

Vân Xu bị tràng tin nhắn liên hoàn của cậu làm cho ngây người. Lần đầu tiên cô phát hiện ra cậu học đệ này tốc độ tay lại nhanh đến vậy, chưa đến một phút mà đã gửi cả đống tin nhắn đến rồi.

Đọc hết tin nhắn, Vân Xu mới hiểu ra, thì ra cậu ấy đang lo lắng cô sẽ giận.

[Thu: Cậu có làm gì quá đáng đâu, tôi có lý do gì mà giận chứ? Ngược lại tôi còn thấy bất ngờ và vui nữa là khác, có thể cùng bạn bè hợp tác lồng tiếng mà.]

Vân Xu nói thật lòng. Cô là một CV tự do, bạn bè rất ít, bạn bè làm cùng nghề CV lại càng hiếm hoi. Sau khi nổi tiếng, ngay cả những người bạn CV ít ỏi cũng dần xa lánh cô.

Tiết Cảnh Diệu lập tức cảm thấy trong lòng như mây đen tan biến, khuôn mặt tươi tỉnh hẳn lên.

Học tỷ không giận, tốt quá rồi.

Cậu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại thấy tin nhắn tiếp theo mà Vân Xu gửi đến.

[Thu: Đừng lo lắng, tôi chỉ nghĩ là có lẽ chúng ta cần phải làm quen với nhau trước một chút thôi.]

Tim Tiết Cảnh Diệu lại đập nhanh hơn.

Cậu và học tỷ mới chỉ gửi giọng nói cho nhau khi mới quen biết. Sau đó thì toàn là nhắn tin chữ. Bây giờ, cuối cùng cậu cũng sắp được tiến gần hơn đến học tỷ rồi sao?
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 186: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (11)



Tiết Cảnh Diệu tưởng tượng buổi làm việc sẽ là gặp mặt trực tiếp với học tỷ, hai người nói chuyện mặt đối mặt.

Nhưng thực tế thì...

[Thu: Tôi nhớ cậu có máy tính mà, tải phần mềm này về trước đi.]

Tiết Cảnh Diệu ngơ ngác. Khác xa so với những gì cậu nghĩ!

Khuôn mặt tuấn tú của cậu thoáng vẻ thất vọng. Cậu muốn gặp học tỷ ngoài đời, hai người đều ở Đông Thành, gặp nhau rất tiện, nhưng học tỷ chưa từng đề cập đến việc gặp mặt. Tiết Cảnh Diệu sợ mình chủ động đề nghị sẽ khiến học tỷ hiểu lầm, nên đành chôn ý định trong lòng.

Vốn tưởng rằng lần này có cơ hội, ai ngờ cậu hiểu sai ý rồi.

Không muốn để học tỷ phải chờ, Tiết Cảnh Diệu gạt bỏ cảm xúc, nhanh chóng trả lời "Vâng ạ", rồi làm theo lời cô, tải phần mềm "Phòng thu âm ảo" về máy tính.

"Phòng thu âm ảo" là phần mềm chuyên dụng cho nhân viên lồng tiếng, rất phổ biến, được nhiều nhóm lồng tiếng thương mại và phi thương mại sử dụng.

Thông thường, chỉ những dự án lớn mới chọn hình thức thu âm trực tiếp tại phòng thu. Các dự án vừa và nhỏ để tiết kiệm chi phí thường thu âm tại nhà rồi gửi file đi. Nhất là các nhóm phi thương mại thì hầu như đều chọn hình thức thu âm online.

Bộ kịch truyền thanh nhỏ "Trong Nắng Ấm Có Anh" lần này cũng vậy.

Đoàn phim lo Tiết Cảnh Diệu là người mới, chưa quen với thu âm online, nên muốn hai người làm việc với nhau trước. Thực tế, nhiều đoàn phim cũng làm vậy để các nhân vật trong nhóm làm quen với nhau.

Vì các nhân vật trong kịch có tương tác tình cảm, nên việc làm quen trước sẽ giúp họ nhập vai nhanh hơn, phối hợp ăn ý hơn khi thu âm chính thức.

Tiết Cảnh Diệu hơi do dự. Dù đã tải phần mềm, nhưng thu âm ở phòng ngủ liệu có hiệu quả không? Có nên đến phòng thu chuyên nghiệp không?

[Thu: Không cần đâu. Phòng thu âm chuyên nghiệp là để theo đuổi hiệu quả âm thanh tuyệt đối. Mục tiêu của chúng ta bây giờ là tập dượt, tức là dùng thân phận nhân vật trong kịch để trò chuyện, làm quen, xây dựng sự ăn ý, để đến khi thu âm chính thức sẽ thuận lợi hơn.]

Tiết Cảnh Diệu quên luôn cả sự hụt hẫng ban nãy, lập tức tập trung vào vế sau câu nói của học tỷ — dùng thân phận nhân vật trong kịch để trò chuyện.

Cậu là nam chính, học tỷ là nữ chính, nam chính và nữ chính là người yêu, vậy có nghĩa là cậu và học tỷ sẽ tương tác với nhau như người yêu sao?

Nghĩ đến đây, má Tiết Cảnh Diệu nóng bừng.

Làm theo hướng dẫn của học tỷ từng bước thiết lập phần mềm, Tiết Cảnh Diệu hít sâu một hơi, đeo tai nghe vào, nhập tên phòng và mật khẩu.

Trong phòng đã có một tài khoản chờ sẵn.

Tên tài khoản chỉ có một chữ: Thu.

Tim cậu lặng lẽ đập nhanh hơn. "Học tỷ? Là chị đó hả?"

Giây tiếp theo, biểu tượng micro bên cạnh tài khoản kia sáng lên, một giọng nữ vô cùng êm ái vang lên.

"Ừ, là tôi đây. Học đệ đến rồi à?"

Lần đầu tiên Tiết Cảnh Diệu và học tỷ nói chuyện qua voice chat là khi mới quen nhau. Nhưng chỉ có vài câu ngắn ngủi. Cậu nhớ mang máng giọng học tỷ rất dễ nghe, nhưng đến hôm nay nghe lại, Tiết Cảnh Diệu phát hiện giọng của học tỷ còn hay hơn trong trí nhớ của cậu gấp mấy lần.

Từ nhỏ đã thích âm nhạc, cậu gần như vô thức chìm đắm trong giọng nói của cô.

Vân Xu nói xong lời chào hỏi liền hỏi: "Kịch bản cậu xem đến đâu rồi?"

Không thấy ai trả lời. Trong phòng chỉ có tiếng hít thở khe khẽ. Vân Xu nghi hoặc, gọi lại vài tiếng.

"A... Xin lỗi, em vừa thất thần." Giọng nam trong trẻo có chút hoảng hốt, vội vàng xin lỗi.

Nhờ những icon mà cậu hay dùng, trong đầu Vân Xu lập tức hiện ra hình ảnh một chú cún con đáng yêu đang cúi đầu xin lỗi. Cô mím môi cười khẽ. Dù đã cố gắng kiềm chế, tiếng cười nhỏ vẫn lọt qua micro truyền ra ngoài.

Tiết Cảnh Diệu xấu hổ cúi gằm mặt. Tự dưng lại mất mặt trước học tỷ rồi.

"Xin lỗi, em sẽ điều chỉnh lại ngay." Giọng cậu căng thẳng hơn lúc nãy.

Vân Xu nhận ra điều đó, nói: "Không sao đâu, cứ thoải mái một chút. Chúng ta chỉ tập dượt trước thôi mà, không cần căng thẳng. Căng thẳng quá lại ảnh hưởng đến hiệu quả lồng tiếng đấy."

Rồi cô lặp lại câu hỏi ban nãy: "Kịch bản cậu xem đến đâu rồi?"

Tiết Cảnh Diệu nói: "Em thuộc hết rồi ạ. Lời thoại trong kịch bản em thuộc làu làu luôn."

Giọng cậu hơi lên cao ở cuối câu, mang theo chút ý chờ khen ngợi.

Vân Xu có chút ngạc nhiên. Đa số CV khi nhận kịch bản chỉ cần làm quen với lời thoại, nghiền ngẫm tính cách nhân vật, rất ít người sẽ học thuộc toàn bộ kịch bản như cậu. Điều này cho thấy cậu ấy thật sự rất dụng tâm.

"Giỏi quá nha, vậy mà thuộc hết cả kịch bản rồi." Vân Xu khen ngợi.

Mặt Tiết Cảnh Diệu đỏ bừng.

May mà mấy người bạn cùng phòng đều không có ở đây, nếu không chắc chắn sẽ trêu cậu c.h.ế.t mất.

Vân Xu nói tiếp: "Chuẩn bị một chút đi, chúng ta bắt đầu tập dượt từ đầu nhé."

Tiết Cảnh Diệu theo bản năng gật đầu, chợt nhớ ra học tỷ không nhìn thấy, vội vàng nói: "Vâng ạ."

Màn đầu tiên của kịch bản là cảnh nam nữ chính gặp nhau lần đầu vào mùa khai giảng.

Vân Xu cầm kịch bản lên, hòa mình vào nhân vật nữ chính.

[Cố Noãn là sinh viên năm ba, cán bộ hội sinh viên, tính cách dịu dàng hiền lành. Hôm nay là ngày khai giảng, cô đến trường hỗ trợ đón tân sinh viên.]

[Những gương mặt xa lạ không ngừng đổ về trường. Họ đi theo cha mẹ, hào hứng ngắm nhìn khuôn viên trường, ai nấy đều lộ vẻ mặt tươi rói phấn khởi.]

[Cố Noãn nhìn họ chăm chú, khóe môi khẽ cong lên nụ cười. Cô nhớ lại cảnh mình mới vào trường, chắc cũng giống như họ thôi.]

[Lúc cô đang định đến chỗ đón tân sinh viên thì một giọng nói tràn đầy sức sống vang lên bên cạnh.]
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 187: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (12)



["Học tỷ ơi, nhờ chị giúp em một chút được không ạ?" Cậu con trai mặc áo phông trắng và quần jean xanh nhạt, đeo ba lô đen, thấy cô quay lại thì nở nụ cười rạng rỡ, tươi tắn và tràn đầy sức sống.]

[Cố Noãn thân thiện nói: "Được chứ, em cần giúp gì nào?"]

[Cậu con trai nhân cơ hội tiến lại gần cô: "Dạ là thế này, trường mình rộng quá, em tìm mãi không thấy ký túc xá ở đâu."]

["Ký túc xá khu nào? Để chị chỉ đường cho."]

[Cậu con trai lộ vẻ mặt đáng thương: "Học tỷ ơi, em từ nhỏ đã không biết đường, chị có thể dẫn em đi được không ạ?"]

[Cố Noãn hơi khựng người, rồi mỉm cười dịu dàng: "Được thôi."]

[Cô đồng ý xong lại hỏi một cách khó hiểu: "Thế hành lý của em đâu?"]

[Cậu con trai khẽ cứng người lại, rồi nói: "Hành lý của em còn ở ngoài đường, tối nay mới đến ạ. Nên em muốn tìm ký túc xá trước."]

Thu xong đoạn mở đầu này, Vân Xu đã hiểu vì sao đoàn phim lại chọn Tiết Cảnh Diệu vào vai nam chính. Giọng của cậu ấy và nhân vật quá hợp nhau, cái chất thanh xuân và sức sống trong giọng nói gần như biến cậu thành nam chính bước ra từ kịch bản.

Hơn nữa, với một người mới, Tiết Cảnh Diệu đã thể hiện rất xuất sắc.

"Tuyệt vời." Vân Xu khen cậu một câu trước đã, rồi mới chỉ ra những chỗ chưa được: "Có một vài chỗ cậu xử lý cảm xúc chưa tốt. Câu cuối phải thể hiện chút e dè nữa."

Cô nhẹ nhàng giảng giải. Tiết Cảnh Diệu vừa bị giọng nói của cô cuốn hút, vừa cố gắng tập trung vào nội dung cô giảng.

Buổi tập dượt lời thoại kéo dài đến tận chiều tối mới kết thúc.

Vân Xu nói: "Ngày kia thu âm chính thức rồi, hôm nay chúng ta đến đây thôi nhé. Nói nhiều quá giọng cũng mệt, ảnh hưởng đến lúc thu âm đó."

Học tỷ đã rời phòng chat, Tiết Cảnh Diệu vẫn ngồi đó.

Thời gian cậu quen biết học tỷ không tính là ngắn, nhưng giữa hai người dường như có một bức tường vô hình ngăn cách. Hình tượng của cô trong lòng cậu vẫn còn khá mơ hồ, dù đẹp đẽ nhưng lại mang đến cảm giác xa vời, thiếu chân thực.

Nhưng nghĩ đến sự kiên nhẫn chỉ bảo của học tỷ chiều nay, cảm giác xa vời kỳ lạ kia dần tan biến. Một học tỷ chân thật đang dần hiện ra trước mắt cậu.

Nghĩ đến đây, cậu không kìm được mà bật cười.

Buổi tối.

Ăn cơm xong, Vân Xu ngồi nghỉ trên sofa. Tập dợt cả buổi chiều, cô cũng thấy hơi mệt. Lúc đang xem TV thì Tư nhắn tin đến.

Từ sau lần gửi file thu âm cho anh, Tư tìm cô thường xuyên hơn hẳn. Chắc là thấy đồ đệ có tiến bộ nên vui mừng chăng?

Vân Xu nhân tiện báo với sư phụ tin ngày kia sẽ bắt đầu thu âm chính thức.

[Tư: CV nam chính xác định rồi à?]

[Thu Ý Nùng: Vâng ạ. Mà nói mới hay, thú vị lắm sư phụ ạ, cậu ấy là học đệ cùng trường em, nghe em kể chuyện này, cậu ấy thử gửi bản thu âm cho đoàn phim, ai ngờ lại được chọn luôn.]

Ánh mắt Tư Nhạc dừng lại ở cụm từ "học đệ cùng trường", đôi mắt khẽ nheo lại.

[Tư: Ồ? Một tân binh lợi hại vậy sao?]

[Thu Ý Nùng: Dạ đúng rồi, cậu ấy vốn có năng khiếu âm nhạc, lại có tính cách rất gần với nhân vật nam chính trong kịch. Chiều nay em tập dượt với cậu ấy mà hết cả hồn, thật sự rất tuyệt vời.]

[Thu Ý Nùng: Em có dự cảm bộ kịch này ra mắt chắc sẽ ổn lắm đó sư phụ.]

[Tư: Quan hệ của hai người tốt lắm à?]
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 188: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (13)



[Thu Ý Nùng: Dạ đương nhiên rồi, dù sao cũng là người cùng trường mà sư phụ. Hơn nữa học đệ cũng từng giúp em nhiều việc lắm ạ.]

Vân Xu nhắn xong tin này, trong lòng thoáng chút chột dạ. Cái gọi là "giúp đỡ" kia thực chất là vay tiền.

[Tư: Em từng mượn tiền của cậu ấy à?]

Câu hỏi sắc bén khiến Vân Xu sững người. Khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ bối rối. Dù anh nói đúng sự thật, nhưng cô vẫn thấy tủi thân không hiểu vì sao.

Tư dường như nhận ra điều gì đó qua sự im lặng của cô, lại nhắn tiếp:

[Tư: Xin lỗi, có lẽ làm em hiểu lầm rồi. Ý tôi là muốn nói với em rằng nếu gặp khó khăn gì trong cuộc sống, em có thể tìm đến tôi. Học đệ của em dù sao vẫn còn là sinh viên, nhiều chuyện sẽ không tiện.]

Tin nhắn của Tư khiến Vân Xu cảm thấy dễ chịu hơn. Tư từng nói có chuyện gì có thể tìm anh giúp đỡ mà.

[Tư: Nếu em nợ tiền cậu ấy, tôi chuyển cho em trước một ít, em trả lại tiền cho cậu ấy đi.]

[Thu Ý Nùng: Dạ không cần đâu sư phụ, đợi kịch truyền thanh thu xong là em có tiền rồi ạ.]

Hơn nữa, bán đồ cũ chắc cũng đủ trả một phần nợ cho Tiết Cảnh Diệu. Số còn lại đủ để cô trang trải sinh hoạt phí. Chỉ có khoản nợ Tư và "Giáp Phương" là phải từ từ trả thôi.

[Thu Ý Nùng: Tiền vay của sư phụ, em cũng sẽ sớm trả lại cho sư phụ thôi ạ.]

Tư Nhạc nhìn tin nhắn mới nhất trên điện thoại, khẽ nhíu mày.

[Tư: Mấy khoản tiền đó em không cần trả đâu, cứ chuyên tâm lồng tiếng là được.]

Vân Xu lại tranh cãi với Tư nửa ngày trời, cuối cùng hai người đạt được thỏa hiệp: Số tiền kia Vân Xu có thể trả từ từ, nhưng không được vì kiếm tiền mà ảnh hưởng đến sự nghiệp lồng tiếng.

Tư thật sự rất coi trọng sự nghiệp CV của cô, luôn muốn bồi dưỡng cô thành một CV xuất sắc.

Ngay khi Vân Xu định kết thúc cuộc trò chuyện thì đối phương đột nhiên lại gửi đến hai tin nhắn.

[Tư: Nếu ngày kia bắt đầu thu, em chọn thử vài đoạn ngắn có cảm xúc mạnh mẽ lồng tiếng thử xem, tôi xem có vấn đề gì lớn không.]

[Tư: Để tiết kiệm thời gian, lần này không cần gửi file âm thanh riêng, chúng ta voice chat luôn đi. Em đọc xong lời thoại thì tôi sẽ nhận xét trực tiếp.]

Vân Xu đây là lần đầu tiên nghe Tư nói muốn voice chat. Dù hai người là thầy trò, nhưng thường thì cô gửi tin nhắn thoại, anh trả lời bằng tin nhắn chữ. Hồi mới quen, cô cũng từng thử đề nghị voice chat với anh, nhưng bị từ chối.

Lần này Tư chủ động đề nghị khiến Vân Xu rất ngạc nhiên. Nhưng anh nói cũng có lý, Vân Xu đồng ý.

Rất nhanh, lời mời voice chat của đối phương được gửi đến.

Vân Xu chạm vào màn hình, nhấn nút chấp nhận.

"Thu Ý Nùng?" Giọng nam trầm thấp, dễ nghe vang lên, như làn gió mát thổi đến từ hồ nước mùa hè.

Vân Xu ngẩn người. Giọng này nghe quen quen… nhưng nhất thời lại không nhớ ra. Cô cứ thế gọi: "Sư phụ."

Tư Nhạc rũ mắt lắng nghe, vẻ mặt bình tĩnh thoáng gợn sóng.

Không giống với cảm giác khi nghe file thu âm. Trong file thu âm, cô từng bước thể hiện lời thoại đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Còn bây giờ, người con gái có giọng nói tuyệt vời ấy đang nhẹ nhàng gọi anh là sư phụ.

Cô ấy đang gọi anh là sư phụ.

Chỉ hai tiếng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Tư Nhạc lại nặng trĩu.

Vân Xu nói: "Đây là lần đầu tiên em nghe thấy giọng của sư phụ đó ạ."

"Dễ nghe không?"

Vân Xu có chút kinh ngạc. Câu hỏi mang ý trêu đùa này vậy mà lại được thốt ra từ miệng anh.

Cô rất nể tình đáp: "Đương nhiên là dễ nghe ạ."

"Vậy sau này chúng ta voice chat để trao đổi bài học nhé, tiết kiệm thời gian hơn." Tư hờ hững nói.

"Vâng ạ."

Tư ừ một tiếng, rồi nói: "Chúng ta bắt đầu luôn nhé. Thử đoạn Cố Noãn chấp nhận tình cảm của Tiêu Tử Diễm trước đi. Nhớ là phải hòa mình vào thế giới của Cố Noãn đấy."

"Vâng ạ." Vân Xu hít sâu một hơi, tĩnh tâm lại, dần dần nhập vai.

[“...Nếu hai người đều có cảm tình với nhau, vậy thì tại sao em lại không thử một lần nhỉ? Tiêu Tử Diễm, em đồng ý làm bạn gái anh."]

["Chào người yêu mới, xin chào."]

Tư Nhạc im lặng lắng nghe hết đoạn thoại. Câu cuối vừa ngọt ngào lại vừa ngượng ngùng, như thể người con gái ở đầu dây bên kia đang nói với anh vậy, vui mừng vì anh đã trở thành bạn trai của cô.

Trong mắt anh dâng lên gợn sóng, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất.

Người đàn ông tắt chức năng ghi âm trên điện thoại, bắt đầu giảng giải tỉ mỉ cho cô. Thời gian cứ thế trôi đi trong những cuộc trò chuyện trao đổi chuyên môn.

Ngày thứ ba, "Trong Nắng Ấm Có Anh" chính thức bắt đầu thu âm.

Người phụ trách dự án nói: "Đoàn phim của chúng ta tuy nhỏ, nhưng ai nấy cũng đều rất nỗ lực. Mọi người bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, tôi đều biết và rất cảm kích. Chúng ta đã dành nhiều thời gian và công sức chuẩn bị cho ngày hôm nay, hy vọng mọi người sẽ cố gắng hết mình, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hôm nay."

Tiết Cảnh Diệu hít sâu một hơi. Những vấn đề học tỷ chỉ ra hôm trước, cậu đều ghi nhớ kỹ càng và cố gắng sửa đổi. Hôm nay nhất định không được làm cô thất vọng!

Công tác chuẩn bị hoàn tất, những người khác tắt micro, chỉ có micro của Vân Xu và Tiết Cảnh Diệu sáng đèn.

Vân Xu vừa cất tiếng, mọi người trong đoàn phim đều giật mình.

Giọng của Thu Ý Nùng còn say lòng người hơn trước rất nhiều! Mấy hôm trước mọi người nghe file thu âm thử giọng của cô mà cứ ngỡ mình lạc vào cõi tiên.

Ngay cả đạo diễn và người phụ trách dự án cũng thầm cảm thán vì mình quá may mắn khi mời được cô. Không hiểu giọng nói có sức hút mạnh mẽ thế này sao trước đây lại bị mai một chứ?

Lại thêm một tân binh đầy tiềm năng như Tiết Cảnh Diệu, đoàn phim đã đoán trước được cảnh bộ kịch truyền thanh này sẽ gây bão sau khi ra mắt.

Người phụ trách dự án quên sạch những đánh giá không tốt về Vân Xu trước đây, trong đầu chỉ toàn là viễn cảnh tươi đẹp phía trước.

Nhờ có buổi tập dượt trước đó, hôm nay Vân Xu và Tiết Cảnh Diệu phối hợp vô cùng ăn ý.

Đặc biệt là Tiết Cảnh Diệu, cậu gần như không giống một người mới vào nghề. Mọi người đoán chắc cậu đã bí mật bỏ ra không ít công sức luyện tập.

Giờ nghỉ giữa buổi, mọi người bật micro lên trò chuyện.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 189: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (14)



"Giọng của Thu Thu hay quá đi mất! Tôi suýt thì "tai mang thai" luôn rồi."

"Thôi đi cha nội, nói năng cho cẩn thận vào. Con tui đứa nào cũng lớn hết rồi, đừng có mà giở trò "ngang đao đoạt ái" đó nha."

"Thu Thu tiến bộ nhiều thật đó, tôi thích Thu Thu bây giờ quá đi."

Vân Xu cười lắng nghe mọi người trêu chọc, thỉnh thoảng đáp lại một câu. Cô càng đáp lời, mọi người càng thêm hưng phấn, cả đoàn phim tràn ngập không khí vui vẻ, sôi động.

Tiết Cảnh Diệu càng nghe càng thấy có gì đó sai sai. Cậu vốn nghĩ học tỷ chỉ là một CV vô danh, nhưng sự thật dường như không phải vậy. Mọi người rõ ràng rất quen thuộc với học tỷ, còn thân mật gọi cô là Thu Thu nữa.

Cậu lặng lẽ mở điện thoại, dựa vào những thông tin mọi người vô tình tiết lộ trong lúc trò chuyện để tìm kiếm.

Rồi cậu sững sờ.

Thu Ý Nùng, CV mới nổi, từng lồng tiếng cho công chúa Mạc Nguyệt trong "Lâu Lan", được giới chuyên môn đánh giá cao, nhận được nhiều lời mời hợp tác từ các phòng thu âm lớn.

Fan hâm mộ thường gọi cô là Thu Thu.

Hóa ra học tỷ không phải là một CV vô danh như cậu tưởng tượng.

Trong lúc Tiết Cảnh Diệu còn đang ngơ ngác thì Vân Xu gọi tên cậu. Mọi người cũng nhân cơ hội chuyển chủ đề sang cậu. Dù rất thích giọng của Thu Ý Nùng, nhưng không thể bỏ quên nam chính được.

"Kinh Vũ cũng giỏi lắm đó nha. Lúc nãy thu âm cứ như người chuyên nghiệp ấy, chẳng ai nghĩ là tân binh đâu."

"Đúng đó, phát âm rõ ràng lại có tiết tấu, rất tốt luôn."

Tiết Cảnh Diệu theo bản năng đáp lời: "Dạ là do học tỷ giúp em nhiều ạ."

Mọi người tò mò hỏi: "Học tỷ của cậu cũng là người trong giới à?"

Tiết Cảnh Diệu nghẹn lời. Cậu không biết có nên tiết lộ việc Vân Xu là học tỷ của mình không, lỡ đâu cô không muốn người khác biết thì sao?

Trong lúc cậu đang do dự thì Vân Xu đã lên tiếng giải thích: "Tôi chính là "học tỷ" của cậu ấy đây. Hai tụi tôi học cùng trường đó mọi người. Thật là trùng hợp phải không?"

Hả?!

Mọi người chấn kinh rồi.

Tiết Cảnh Diệu thấy Vân Xu công khai thừa nhận cậu là học đệ của cô thì không khỏi vui mừng. Cậu bị mọi người trong đoàn phim vây quanh hỏi han, đành lược bớt vài chi tiết, kể lại chuyện quen biết với Vân Xu cho mọi người nghe.

Khi biết Tiết Cảnh Diệu vì Vân Xu mà quyết định thử sức làm CV nam chính, Tình Vũ kêu lên một tiếng "Ối chao", nói: "Vậy chẳng phải là tôi gửi thông tin liên lạc của cậu cho Thu Thu là thừa à?"

Suýt chút nữa thì làm cậu tan nát cõi lòng đó chứ! Tiết Cảnh Diệu thầm nghĩ. Lúc đó cậu còn tưởng học tỷ không muốn để ý đến mình nữa, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Mọi người lại ồn ào náo nhiệt một hồi rồi mới tiếp tục thu âm. Nửa phần sau vẫn diễn ra vô cùng thuận lợi.

Sau khi buổi thu âm kết thúc, Tiết Cảnh Diệu từ phòng thu trở về trường. Dọc đường đi cậu cứ do dự mãi không biết có nên ngỏ lời mời học tỷ gặp mặt không.

Vừa đến cổng trường thì đúng lúc gặp bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng thấy vẻ mặt cậu do dự liền hỏi: "Sao thế?"

Tiết Cảnh Diệu nói: "Tôi muốn mời học tỷ đi ăn cơm, nhưng giờ đề nghị có sớm quá không? Học tỷ có nghĩ tôi đường đột không?"

"Không sao đâu mà. Cậu và cô ấy đâu phải chỉ là bạn trên mạng thôi đâu. Hai người vẫn là bạn cùng trường, lại còn ở cùng thành phố. Rủ nhau đi ăn bữa cơm có gì đâu." Bạn cùng phòng nói: "Cô ấy chẳng phải đang giúp cậu đó sao? Cậu có thể nhân cơ hội này lấy cớ cảm ơn rồi mời cô ấy đi ăn."

Ý muốn gặp học tỷ cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong. Cậu mở khung chat, nhắn tin cho Vân Xu.

[Tiết Cảnh Diệu: Học tỷ ơi, buổi thu âm hôm nay nhờ có chị giúp đỡ nhiều lắm ạ. Để tỏ lòng cảm ơn, em muốn mời chị đi ăn một bữa cơm, chị đồng ý không ạ?]

Nghĩ ngợi một chút, cậu lại thêm vào ba chữ "có được không ạ?" ở cuối câu, rồi gửi kèm một icon cún con cúi đầu lễ phép.

[Thu: Được chứ. Nhưng không phải cậu mời tôi, là tôi mời cậu mới đúng. Tôi tốt nghiệp rồi, không đến mức để học đệ phải bỏ tiền mời ăn cơm đâu.]

Học tỷ đồng ý rồi!

Học tỷ đồng ý rồi!

Niềm vui bất ngờ khiến Tiết Cảnh Diệu choáng váng. Cậu bất giác nở một nụ cười tươi rói, rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến cậu bạn đứng bên cạnh phải tấm tắc cảm thán.

Dù học tỷ nói sẽ mời khách, nhưng Tiết Cảnh Diệu vẫn quyết tâm đến lúc đó sẽ trả tiền trước mới được.

Đến ngày hẹn, Tiết Cảnh Diệu dậy từ rất sớm, nghiêm túc "tút tát" lại bản thân một lượt. Đến khi cảm thấy ngoại hình đã ổn thỏa, cậu mới cầm điện thoại ra khỏi cửa.

Đinh Hạo đang ngồi ở bàn học, liếc thấy bóng dáng cậu bạn biến mất ngoài cửa thì lập tức đứng dậy, nhanh chóng thay quần áo. Hai người bạn cùng phòng còn lại đang ngủ nướng trên giường bị cậu làm ồn cũng tỉnh giấc.

"Đinh Hạo, cậu làm gì thế? Hôm nay đâu có tiết học."

Đinh Hạo vội vàng kiếm cớ: "Tôi chợt nhớ ra hôm trước ở trung tâm thương mại có thấy một món đồ giảm giá đặc biệt, nên định qua xem lại thử."

"Ồ, ra vậy. Vậy cậu nhớ đóng cửa nhé." Người bạn cùng phòng ngái ngủ nói rồi lại ngủ tiếp.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back