Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si
Chương 74: Chương 71



Edit: Min

Kỳ Dụ dậy từ bốn giờ sáng, dự định gọi Trương Giản Lan, nhưng lại phát hiện thiếu niên đã không còn nằm bên cạnh mình. Sau một hồi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng y phát hiện Trương Giản Lan đang đứng trên nóc nhà, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó.

Kỳ Dụ ngẩng đầu lên gọi: "Trương Giản Lan?"

Thiếu niên liếc nhìn y một cái, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ bình tĩnh như thể đã đưa ra quyết định trọng đại, mở miệng nói: "Ca ca, có vài lời hôm nay ta nhất định phải nói với ngươi, dù ngươi có chấp nhận hay không."

Hắn đã suy nghĩ suốt cả đêm, cuối cùng vẫn quyết định dũng cảm đối mặt. Dù có phải chịu áp lực lớn thế nào, hắn cũng không thể che giấu mãi. Nếu có ai đó đến khiêu khích hoặc xảy ra biến cố bất ngờ, thực lực của hắn vốn không thể giấu nổi.

Kỳ Dụ nhìn hắn đứng trên mái nhà mà không hiểu nổi—Tại sao nhất định phải đứng đó để nói chuyện? Kiểu chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời nghiêng bốn mươi lăm độ này đúng là bệnh trung nhị nặng rồi. Không hổ danh là Trương Giản Lan, hóa ra căn bệnh này có từ nhỏ luôn à?

Nhìn thấy vị trí hắn đứng khá nguy hiểm, Kỳ Dụ không khỏi lo lắng, nhắc nhở: "Ngươi đứng đó làm gì? Mau xuống đi, cẩn thận ngã bây giờ!" Y sốt sắng chẳng khác nào một bà mẹ già.

Nhưng Trương Giản Lan vẫn đứng yên bất động, chắp tay sau lưng, gương mặt tràn đầy do dự, thật lâu sau hắn mới mở lời: "Ca ca, ta thực sự có chuyện muốn nói."

Kỳ Dụ cao giọng: "Có chuyện gì thì xuống đây rồi nói không được à? Sao cứ phải đứng đó? Lỡ té xuống thì sao?"

Trương Giản Lan khựng lại một chút, bấy giờ mới nhớ ra, thực ra hắn cũng chẳng muốn đứng trên mái nhà. Chẳng qua là tối qua ăn quá nhiều "Đồ ăn khuya" do Kỳ Dụ nấu, khiến cơ thể vô cùng khó chịu, trằn trọc không ngủ được. Sợ làm phiền Kỳ Dụ, hắn đành phải lên mái nhà ngồi thiền cả đêm, may mà cuối cùng cũng thanh lọc bớt độc tố trong cơ thể.

Kỳ Dụ thực sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của cậu nhóc này.

Trương Giản Lan hít sâu một hơi, nói: "Vợ..."

Hắn vừa mới thốt ra một chữ, Kỳ Dụ đã lập tức nhảy lên mái nhà. Nhờ vào việc Ngọc Hành thăng cấp, giờ đây y đã có thể sử dụng một số linh lực cơ bản, dù chỉ là những kỹ năng đơn giản như nhảy cao, nhóm lửa..... Nhưng các công pháp quá phức tạp thì y vẫn chưa biết làm.

Không hề suy nghĩ, Kỳ Dụ giơ tay vỗ một cái vào đầu thiếu niên, khiến hắn "A" một tiếng đầy uất ức, ôm đầu trừng mắt nhìn y. Chỉ nghe thấy Kỳ Dụ dùng ngón tay chọc vào trán hắn, nghiêm khắc dạy dỗ: "Vợ cái búa! Ta đã bảo trên đó nguy hiểm rồi! Không chịu đi luyện sớm mà lại chạy lên đây a cái gì mà a! Mau cút ra quảng trường Thái Cực ngay!"

Đúng là sau khi nhỏ lại, Trương Giản được Ái Kiếm cưng chiều nhiều hơn, nhưng cũng có một vấn đề—hắn cảm thấy vô cùng nghẹn khuất. Kỳ Dụ nhập vai rất nghiêm túc, hoàn toàn xem hắn là một đứa trẻ mà đối xử theo kiểu người lớn chăm sóc trẻ con.

Trương Giản Lan thực sự chịu không nổi nữa.

Không được, hôm nay nhất định phải nói rõ với Kỳ Dụ. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hắn có thể phải giả vờ cả đời trước mặt Kỳ Dụ. Nhưng hiện tại, bọn họ đang bị hệ thống hạn chế, căn bản không có nhiều thời gian để chơi đùa như vậy.

Trương Giản Lan nhìn Kỳ Dụ một cách nghiêm túc, nói: "Vợ của ta, thật ra ta biết em đã sớm nhận ra—"

Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Kỳ Dụ lấy tay bịt miệng, trừng mắt lườm một cái rồi hạ giọng: "Nuốt lại vào!"

Kỳ Dụ biết hắn định nói gì, không cần hắn nói hết câu y cũng hiểu—hắn muốn thú nhận mình thực chất là một linh hồn già dặn.

Thực ra, ngay từ lúc bài 《 Chú Heo Con Phiêu Lưu Ký 》 vang lên, Kỳ Dụ đã nhìn ra thân phận của Trương Giản Lan. Giai điệu ấy quá đặc biệt và quen thuộc.

Y không vạch trần hắn, chẳng qua là vì vẫn chưa chơi đủ mà thôi. Dù sao, dáng vẻ giả vờ non nớt của Trương Giản Lan thực sự rất hợp ý y, đáng yêu vô cùng. Chủ yếu là y muốn lợi dụng cơ hội này để hưởng thụ cảm giác được gọi là "ca ca" một cách ngọt ngào, bởi những lúc như thế không có nhiều.

"Giận rồi sao?" Trương Giản Lan dè dặt hỏi, trong lòng vô cùng căng thẳng, lo sợ Ái Kiếm sẽ tức giận.

Không giận sao được? Cậu nhóc đáng yêu của y không còn nữa rồi!

Kỳ Dụ không nói gì, nhưng tâm trạng đã hiện rõ hết trên mặt—y rất không vui, bởi y vẫn chưa chơi đủ, y còn muốn chơi tiếp.

Trương Giản Lan bất đắc dĩ nói: "Tương lai còn dài, trước mắt cứ giải quyết chuyện hiện tại đã. Đợi xong chuyện này, ta sẽ tiếp tục chơi với em, được không?"

Câu sau nói ra chẳng khác gì đang dỗ dành một đứa trẻ con.

Kỳ Dụ vội vàng bịt miệng hắn lại, thầm nghĩ hệ thống vẫn đang theo dõi, lỡ bị phát hiện thì cả hai đều không thoát được, còn giải quyết cái quái gì nữa. Nhưng lần sau thì có thể, lần sau y nhất định sẽ chơi trò cha con với Trương Giản Lan—y làm cha, hắn làm con.

Trương Giản Lan vừa dứt lời đã đau đến mức rên khẽ, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Kỳ Dụ vội vàng đỡ lấy hắn, đến lúc này mới chậm rãi nhận ra điều gì đó. Quả nhiên không thể tiếp tục chơi trò gia đình với Trương Giản Lan nữa. Y nhất định phải mau chóng tìm được Trần Thuật, chỉ có tìm thấy gã thì thế giới điên rồ này mới có thể trở lại bình thường.

Nhiệm vụ hệ thống giao vốn dĩ chẳng thể hoàn thành.

Bởi vì lỗ hổng trong thế giới này quá nhiều, từ một cành hoa, một chiếc lá, đến từng ngọn cỏ, từng gốc cây. Mà trên thế gian có bao nhiêu cây cỏ chứ? Bao nhiêu sinh linh? Đếm không xuể. Với số lần sửa bug giới hạn mỗi ngày, muốn vá toàn bộ những lỗ hổng này căn bản là không thể, rõ ràng đây chỉ là một cái bẫy do hệ thống 6871 giăng ra.

Kỳ Dụ không ngu.

Hơn nữa, phía Trương Giản Lan cũng có vấn đề. Hắn nói mình không còn thời gian nữa, e là đã bị hệ thống hạn chế. Vẻ đau đớn của hắn khi nãy, chắc chắn là do định nói gì đó nhưng lại bị hệ thống trừng phạt.

Kỳ Dụ quá hiểu mánh khóe của hệ thống, không khỏi tức giận.

Y nhìn vào mắt Trương Giản Lan rồi nói: "Huynh cứ đợi ta ở đây, bây giờ huynh không thích hợp để làm chuyện này. Ta sẽ giải quyết nó."

Trương Giản Lan cau mày, có vẻ không yên tâm lắm.

Kỳ Dụ nói: "Không sao, ta hiểu nó hơn huynh."

Trương Giản Lan không nói gì nữa.

Kỳ Dụ chỉ tay ra biển, nói: "Ta phải đến đó, huynh cứ âm thầm quan sát ta là được."

Y không nói rõ hết câu, nhưng Trương Giản Lan lập tức hiểu ngay, chỉ đáp lại một chữ: "Ừm."

Kỳ Dụ hơi sững người, không biết từ bao giờ y và Trương Giản Lan đã hình thành sự ăn ý này.

Trong khoảnh khắc, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng y.

Y đưa tay xoa đầu Trương Giản Lan như đang vuốt v e một chú cún con, rồi nói: "Hay là sau này cứ gọi ta là ca ca đi."

Trương Giản Lan: "..." "...Không muốn."

Kỳ Dụ: "Tại sao?"

Trương Giản Lan: "Ta là phu quân của em."

Kỳ Dụ bất lực nhún vai: "Được rồi, phu quân."

Một tiếng "Phu quân" này khiến thiếu niên kia sững sờ hồi lâu, đứng tại chỗ mặt đỏ tới mang tai, tim đập liên hồi, nhất thời không biết phản ứng thế nào, mãi đến khi bóng dáng của người mình thương biến mất khỏi tầm mắt.

....

Kỳ Dụ đi tới bờ biển, y muốn ra khơi tìm Phong Thanh Tiêu, vì chỉ có quyền lực và tài lực của Phong Thanh Tiêu mới là cách tốt nhất để tìm được Trần Thuật.

Kỳ Dụ chống nạnh nhìn ra biển, lớn tiếng nói: "Phong Thanh Tiêu, đến lúc trả nợ rồi!"

Y tìm một con thuyền hàng để lên, dự định đi đến hòn đảo thuộc quyền kiểm soát của Phong Thanh Tiêu. Không ngờ đảo còn chưa thấy đâu, đã đụng ngay chiếc du thuyền vàng khổng lồ của hắn.

Con thuyền đó cực kỳ to lớn, nổi bật giữa làn nước biển xanh thẳm. Ánh nắng chiếu xuống, toàn bộ thân thuyền lấp lánh như một ngọn núi vàng di động, khiến tất cả những người trên tàu đều sững sờ, mắt dán chặt vào vẻ lộng lẫy chói lóa đó.

Kỳ Dụ vội vàng vỗ vai người thủy thủ đi cùng, nói: "Nhanh nhanh, mau cập thuyền qua đó!"

Người nọ bất đắc dĩ đáp: "Chúng ta sắp tiến vào mắt bão rồi, không thể đổi hướng được."

Mắt bão là con đường bắt buộc phải đi qua từ Thục Sơn ra vùng biển đại lục. Nơi này quanh năm sấm chớp đùng đùng, bão tố gào thét, mưa lớn xối xả, lại dày đặc những rạn san hô hạn chế linh lực. Ở đây, linh lực hoàn toàn không thể sử dụng—Kỳ Dụ cũng không ngoại lệ.

Kỳ Dụ nhìn quanh bốn phía, trông thấy trong khoang thuyền có một chiếc thuyền con dự phòng, liền nói: "Cho ta cái đó đi. Ta tự chèo qua."

Người đệ tử lập tức từ chối: "Không được đâu! Ta đã nói rồi, chúng ta sắp tiến vào mắt bão, trên biển đầy rẫy nguy hiểm. Nếu ngài cứ thế qua đó, e rằng sẽ gặp chuyện không may!"

Kỳ Dụ lắc đầu: "Không sao, cứ đưa cho ta đi. Ta tự biết chừng mực."

Người đệ tử không cãi lại được y, đành phải giao chiếc thuyền con cho y.

Kỳ Dụ trèo lên thuyền con rồi xuống biển. Y chống mái chèo, điều khiển con thuyền nhỏ tiến về phía chiếc du thuyền vàng khổng lồ kia.

Trước con thuyền khổng lồ ấy, chiếc thuyền con trông bé nhỏ chẳng khác nào một chiếc lá trúc. Nếu lại quá gần, rất có thể sẽ bị sóng nước hất văng hoặc va vào thân thuyền mà lật úp.

Vì thế, Kỳ Dụ giữ một khoảng cách nhất định, đứng trên thuyền mà hét lớn: "PHONG THANH TIÊU!!!"

Nhưng rõ ràng, chiếc thuyền con này chẳng giúp ích được gì. Bởi vì con thuyền đang di chuyển phía trước quả thực quá lớn, lớn đến mức không thể nào truyền âm thanh lên trên.

Kỳ Dụ đành phải nghĩ cách khác.

Y liều lĩnh chèo thuyền con áp sát vào mạn thuyền khổng lồ, rồi vịn vào những hoa văn trang trí trên thân thuyền mà bắt đầu trèo lên. Phải tốn đến chín trâu hai hổ mới có thể leo được lên boong thuyền.
 
Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si
Chương 75: Chương 72



Edit: Min

Kỳ Dụ nhảy xuống boong thuyền.

Người còn chưa chạm đất, hơn chục thanh kiếm sáng loáng đã chĩa thẳng vào sau gáy y.

Y ngoảnh lại nhìn—tất cả đều là những đại hán vạm vỡ khoác giáp vàng, mặt mày hung dữ, có vẻ như là vệ binh của con thuyền này.

Kỳ Dụ lập tức rụt cổ lại, giơ hai tay lên, vội vàng nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh! Các vị bình tĩnh một chút, ta không phải kẻ xấu!"

Sợ họ không tin, y dứt khoát tháo thanh kiếm bên hông xuống, ném xuống đất để chứng minh: "Ta thực sự không phải kẻ xấu."

Một người nhíu mày, quát: "Ngươi là ai?"

Kỳ Dụ đáp: "Ta đến tìm chủ nhân của các người, ta với hắn là bạn. Ta có chuyện muốn gặp hắn, làm phiền các vị huynh đệ thông báo giúp một tiếng."

Đám người đó không ai nhúc nhích.

Kỳ Dụ đành phải nói tiếp: "Không tin thì cứ gọi Phong Thanh Tiêu ra đây, hắn nhìn thấy ta sẽ biết ngay."

Nhưng bọn họ vẫn lạnh lùng đáp: "Người ngoài đều bị xử lý như kẻ xâm nhập."

Kỳ Dụ: "..."

Nói xong, hơn chục thanh kiếm vung lên chém xuống!

Lưỡi kiếm sáng loáng khiến Kỳ Dụ giật nảy mình, ngay cả thanh kiếm bên hông y cũng suýt chút nữa tự động kích hoạt chế độ bảo vệ. May mà Kỳ Dụ phản ứng đủ nhanh, lập tức lùi lại tránh né.

Vệ binh tiếp tục lao lên vung kiếm.

Kỳ Dụ đã không còn đường lui, suýt nữa phải nhảy xuống biển.

Ngay lúc đó, một thanh kiếm đỏ rực bay đến, chặn lại những lưỡi kiếm đang chém về phía Kỳ Dụ.

Là Xích Tiêu kiếm.

Kỳ Dụ nhận ra ngay, vì trên đời này không có thanh kiếm nào lớn hơn Xích Tiêu cả—quá dễ nhận diện.

Nhìn theo hướng thanh kiếm bay đến, Kỳ Dụ thấy một bóng người đứng sừng sững, thân khoác kim bào chói lọi.

Phong Thanh Tiêu xuất hiện, gương mặt lạnh lùng quát lớn: "Dừng tay!"

Tiếng hét của hắn vang lên như sấm dậy, khiến tất cả hộ vệ giật mình, lập tức thu kiếm lại, lùi sang hai bên.

Kỳ Dụ thở phào, vừa vẫy tay vừa cười cợt: "Ta đã nói rồi, ta không phải người xấu mà."

Phong Thanh Tiêu nhìn y, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa bất lực: "Ngươi thật sự không thể nào bớt phiền toái được, đúng không, Kỳ Dụ?"

Kỳ Dụ nhân cơ hội chạy tới gần Phong Thanh Tiêu, nở một nụ cười rạng rỡ, nói: "Ta nói này, Phong đại ca, ta còn tưởng phải vượt qua vùng bão mới tìm được ngươi, không ngờ lại tình cờ gặp nhau thế này!"

Phong Thanh Tiêu nhíu mày, bình thản đáp: "Tại hạ cũng đang định đến Thục Sơn tìm ngươi."

Kỳ Dụ nghe vậy, ánh mắt sáng lên: "Ngươi tìm được Trần Thuật rồi?"

Phong Thanh Tiêu khẽ gật đầu: "Đúng vậy, đã tìm được."

Kỳ Dụ vui mừng như phát điên, gần như nhảy cẫng lên. Nhưng khác với niềm hân hoan của y, Phong Thanh Tiêu trông không có chút gì là phấn khởi. Sau một thời gian dài sống trong cảnh xa hoa phú quý, hắn không còn vẻ phong lãng tự tại ngày nào, thay vào đó là khuôn mặt đầy u sầu.

Kỳ Dụ nghi hoặc nhìn hắn, thầm nghĩ: Người đầu tiên ta gặp không thấy vui khi có tiền!

Phong Thanh Tiêu nói: "Tiểu hữu, người ngươi muốn tìm hiện tại không được tốt lắm. Trạng thái như thể mê man."

Kỳ Dụ giật mình: "Hả? Là sao?"

Phong Thanh Tiêu xoay người bước đi: "Ngươi theo ta vào xem thì sẽ rõ."

Hắn dẫn đường, Kỳ Dụ đi theo, vừa đi vừa tròn mắt ngạc nhiên. Y phải băng qua một cầu thang xoắn ốc bằng vàng óng ánh, mỗi bước đi lại bị các cửa sổ nạm đá quý phản chiếu ánh sáng làm chói mắt.

Nhân lúc Phong Thanh Tiêu không để ý, Kỳ Dụ còn toan lấy trộm vài viên đá quý, nhưng bị thị vệ trừng mắt khiến y phải ấm ức thả lại chỗ cũ.

Phong Thanh Tiêu nhìn thấy nhưng không nói gì, chỉ nhàn nhạt bảo: "Nếu tiểu hữu thích mấy món vật ngoài thân này, lát nữa ta có thể đưa ngươi đến kho báu của thuyền. Nơi đó có núi vàng, núi bạc, bảo vật đầy ắp, muốn lấy bao nhiêu thì lấy."

Kỳ Dụ nghe vậy, sửng sốt kêu lên:"Ta f*ck! Phong đại ca, ta sai rồi! Lần trước ta nói chuyện lớn tiếng là ta không đúng. Đại nhân ngươi đừng chấp tiểu nhân như ta. Từ nay về sau, ngươi chính là thân ca ca của ta!"

Phong Thanh Tiêu: "......"

Họ tiếp tục đi xuống cầu thang vàng lấp lánh, tiến vào một đại sảnh rộng lớn. Sàn nhà dát vàng, khắp nơi là bảo vật quý hiếm, ngay cả hoa trong chậu cũng là linh hoa hiếm thấy, làm linh khí trong thuyền dày đặc đến mức người thường cũng cảm nhận được.

Kỳ Dụ vừa bước vào đã cảm giác Ngọc Hành tự động hấp thu linh khí, sinh lực tràn đầy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

"Nơi này là thiên đường sao?" Y không nhịn được cảm thán.

Phong Tiếng Tiêu lắc đầu, thở dài: "Là địa ngục."

Kỳ Dụ ngạc nhiên: "Hả? Sao lại thế?"

Phong Thanh Tiêu không giải thích thêm, chỉ đưa y tới trước một cánh cửa lớn. Nhưng chưa kịp mở cửa, một nhóm thị nữ xinh đẹp, trẻ trung đã nhanh chóng chạy tới, đồng thanh nói: "Chủ nhân! Mở cửa là việc của chúng ta, ngài không cần tự tay làm bẩn đôi tay cao quý của mình!"

Phong Thanh Tiêu đành buông tay trong sự xấu hổ.

Khi cửa mở ra, hai người bước vào, Kỳ Dụ quay sang nhìn Phong Thanh Tiêu với vẻ khó hiểu: "Người khác có tiền thì vui vẻ lắm. Ngươi sao lại như chịu khổ thế này?"

Kỳ Dụ còn nhận ra Phong Thanh Tiêu có vẻ gầy hơn trước, cơ bắp săn chắc giờ biến mất, trông không còn sức sống.

Phong Thanh Tiêu không trả lời, chỉ tay về phía trước: "Ngươi muốn tìm người, gã đang ở đó."

Kỳ Dụ nhìn theo hướng chỉ, thấy Trần Thuật đang ngồi trước án thư, mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trông như mất hồn.

Phong Thanh Tiêu đưa cho Kỳ Dụ một cái lệnh bài vàng, nói: "Vài ngày tới, phiền ngươi thay ta quản lý nơi này. Ta muốn nghỉ ngơi vài ngày với Tiểu Thư TV, thật sự quá mệt mỏi."

Kỳ Dụ cầm lệnh bài, mặt ngơ ngác: "A? Thật sự để ta chơi à?"

Phong Thanh Tiêu vẻ mặt chán nản: "Tiểu hữu, đừng vội mừng sớm. Sau vài ngày thể nghiệm, ngươi sẽ hiểu tại sao ta thống khổ thế này."

Kỳ Dụ: "......"
 
Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si
Chương 76: Chương 73 - Hoàn



Edit: Min

Kỳ Dụ thầm nghĩ, chuyện này có gì mà đau khổ đến vậy? Y còn muốn hỏi thêm, nhưng Phong Thanh Tiêu đã đi xa.

Không còn cách nào khác, Kỳ Dụ đành bước tới chỗ Trần Thuật, đồng thời rút ra cuốn sách ghi những bug cần sửa mà hệ thống đã đưa cho y. Đưa nó cho Trần Thuật là cách tốt nhất, vì dù sao gã mới là tác giả nguyên bản của thế giới này.

Lúc này, Trần Thuật vẫn trong trạng thái đờ đẫn. Kỳ Dụ đến gần mà gã cũng không có bất kỳ phản ứng nào, mãi đến khi y nhẹ nhàng vỗ lên vai gã, gã mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn y một cái.

Kỳ Dụ cảm thấy gã có gì đó rất bất thường.

Y ôm cuốn sách, lo lắng hỏi han: "Trần Thuật, anh sao rồi? Lần này có rất nhiều người xuyên qua đây, ai cũng bị ảnh hưởng cả. Không biết anh có bị ảnh hưởng gì không?"

Trần Thuật không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào y. Một ánh nhìn kỳ lạ, tựa như muốn nói điều gì đó, lại khiến người ta cảm thấy quỷ dị khó đoán.

Kỳ Dụ thử bắt chuyện với gã, nhưng thử bao nhiêu lần cũng không nhận được phản hồi.

Bất đắc dĩ, y đành phải bỏ cuộc, nói: "Phong Thanh Tiêu nói anh bị dọa sợ, nên không thể giao tiếp bình thường. Vậy thế này đi, anh cứ nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi lại tới tìm anh."

Trần Thuật vẫn không lên tiếng.

Kỳ Dụ ôm sách rời đi.

....

Trên con thuyền Hoàng Kim Nhãn khổng lồ, Kỳ Dụ cứ thế đi loanh quanh khắp nơi, tìm kiếm những gương mặt quen thuộc. Có lệnh bài mà Phong Thanh Tiêu đưa cho, y giờ có thể tự do đi lại, không ai dám cản. Thậm chí, đằng sau còn có một nhóm thị nữ đi theo phục vụ.

Nhưng đám hộ lý đâu cả rồi? Kỳ Dụ nhớ bọn họ đã đi cùng Phong Thanh Tiêu, thế mà giờ chẳng thấy ai.

Y định đi hỏi Phong Thanh Tiêu, nhưng vừa mới rẽ qua một góc thì bị một thị nữ dẫn đầu chặn lại: "Chủ nhân, đã đến giờ dùng bữa tối. Xin đừng đi lung tung."

Giờ đã gọi y là "Chủ nhân" rồi sao? Phong Thanh Tiêu cũng thật rộng rãi, nói giao vị trí này cho y chơi là cứ thế giao luôn.

Kỳ Dụ xoa xoa bụng, hỏi: "Có món gì ngon không?" Đúng lúc y cũng thấy đói rồi.

Thị nữ lập tức làm động tác mời: "Mời chủ nhân theo chúng ta."

Kỳ Dụ theo sau bọn họ, một đường đi đến tầng ba của Hoàng Kim Nhãn, bước vào một nhà ăn rộng lớn, khắp nơi đều được bài trí xa hoa lộng lẫy, ngay cả đĩa đựng trái cây và thức ăn cũng được chế tác từ huyền thiết vàng ròng.

Kỳ Dụ mơ hồ bị bọn họ ấn xuống bàn ăn, đôi mắt mở to tròn xoe nhìn một trăm người lần lượt bưng đĩa tiến đến, sắp xếp một bàn tiệc đầy đủ sơn hào hải vị.

"Chủ nhân, xin hãy thưởng thức." Bọn họ đồng thanh nói.

Kỳ Dụ đã theo Trương Giản Lan ăn sắt thép suốt một thời gian dài, đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy mỹ vị thế này, lập tức cầm đũa định động tay.

Nhưng đúng lúc này, hệ thống bỗng vang lên: "Đề nghị ký chủ mau chóng làm việc chính, đừng lãng phí thời gian ở những chỗ vô ích này."

Cũng đúng nhỉ, ta cũng muốn về nhà lắm chứ! Kỳ Dụ thầm nghĩ, nhưng bây giờ Trần Thuật chẳng có chút phản ứng nào, ta còn có cách nào khác sao?

Nghĩ vậy, y lại nhìn về bàn ăn, bảy tám món đã bị dọn xuống, mà y mới chỉ ăn được một hai miếng. Trơ mắt nhìn đám người hầu mang hết thức ăn đổ vào thùng rác, Kỳ Dụ giật mình, trong lòng kêu lên: Lãng phí thức ăn cũng đâu cần quá đáng đến thế!

Y vội vàng đưa tay ngăn cản, nhưng đám người hầu lại tỏ vẻ khó hiểu, nói: "Chủ nhân, những món này ngài chỉ có thể ăn một miếng, ăn nhiều hơn sẽ không xứng với thân phận của ngài."

Kỳ Dụ: "......" Ta là Hoàng Đế chắc?

Nhưng nghĩ lại thì cũng có lý, nghe nói tên Phong Thanh Tiêu này chính là do một vị "Hoàng Đế lỗi bug" nào đó tạo ra. Bảo sao lúc nào hắn cũng mặt ủ mày chau, hóa ra là vì cuộc sống giàu sang bị kiểm soát đến mức này. Nếu là ta, ta cũng không chịu nổi, rõ ràng đồ ăn ngon trước mặt mà chỉ được phép ăn một miếng.

Kỳ Dụ ngây thơ nghĩ rằng đây đã là giới hạn của sự kiểm soát, nào ngờ chuyện hoang đường hơn còn xảy ra vào buổi tối.

Trên chiếc giường vàng khổng lồ rộng hơn mười mét, có mấy mỹ nhân l** th* đang nằm, cười duyên dáng vẫy tay với y. Người khác gặp cảnh này chắc hẳn sẽ kích động, nhưng Kỳ Dụ bây giờ là "cong", chẳng những không có chút gợn sóng nào, mà còn muốn bỏ chạy.

Nhưng không được, cửa đã bị chặn kín rồi.

Một nhóm người hầu vây quanh bên mép giường của Kỳ Dụ, ánh mắt đầy mong chờ nhìn chằm chằm vào y. Kỳ Dụ cố gắng khuyên họ ra ngoài, nhưng phát hiện ra bọn họ hoàn toàn không nghe lời, chỉ nghiêm túc nói: "Chủ nhân, chúng ta nhất định phải tận mắt nhìn ngài lên giường nghỉ ngơi, phòng ngừa bất trắc xảy ra."

Kỳ Dụ trưng ra vẻ mặt khó hiểu: "Ta ngủ một giấc thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ?"

Nhóm người hầu im lặng, không nói gì.

Kỳ Dụ quay đầu nhìn đám mỹ nhân đang chờ sẵn trên giường, trong thoáng chốc không biết phải làm gì. Sau một hồi suy nghĩ, y bèn động đậy, tìm một sợi dây, treo lên rồi ngủ.

Không được, ngày mai nhất định phải tìm Phong Thanh Tiêu trả lại lệnh bài.

Chứ đừng nói ba ngày, một canh giờ nữa y cũng không chịu nổi. Đám người này đi theo sát y như cái đuôi vậy.

.....

Ngày hôm sau, Kỳ Dụ đi tìm Trần Thuật để xem tình hình thế nào, nhưng tìm mãi không thấy gã đâu. Ngược lại, y lại bắt gặp Phong Thanh Tiêu đang hối hả chạy khắp thuyền với một thanh đại kiếm phát ra ánh sáng đỏ rực, rõ ràng đã vào trạng thái chiến đấu, dường như đang tìm ai đó.

Hiện tại, lệnh bài của Hoàng Kim Đảo không còn thuộc về hắn nữa, trong vòng ba ngày, người trên thuyền sẽ không nghe lệnh hắn, vì vậy hắn có thể làm bất cứ điều gì.

Phong Thanh Tiêu vốn định nhân cơ hội này chạy trốn, nhưng lại không đành lòng bán đứng Kỳ Dụ. Sau một hồi giằng co trong lòng, hắn vẫn quyết định ở lại.

"Phong đại ca!"

Kỳ Dụ vội vàng tiến lên, lấy ra lệnh bài, định bảo hắn đổi lại. Y thực sự không muốn tiếp tục chịu cảnh bị người ta hầu hạ như thế nữa.

Thế nhưng chưa đợi y nói xong, Phong Thanh Tiêu đã nghiêm túc lên tiếng: "Tiểu hữu, huynh đệ Trần Thuật đã bị người ta bắt đi rồi. Ta đang đuổi theo hắn, phiền ngươi đừng cản đường."

Kỳ Dụ: "Hả?"

Phong Thanh Tiêu chỉ ra ngoài thuyền: "Ở bên đó. Kẻ kia không phải người thường, pháp lực cao thâm, có thể tự do di chuyển trên vùng biển bị phong ấn linh lực này, rất đáng sợ. Tiểu hữu lo cho bản thân trước đi, ta đi trước đây!"

Nói xong, hắn liền cầm kiếm lao đi.

Hắn trực tiếp dùng thanh kiếm làm ván lướt sóng, xé toạc mặt biển mà lao ra ngoài.

Kỳ Dụ cũng muốn đuổi theo, nhưng lại bị một đám người cản lại, không cho y đi. Y chỉ có thể đứng trên thuyền, thấp thỏm chờ tin của Phong Thanh Tiêu.

Từ xa, Kỳ Dụ nhìn thấy trên mặt biển có hai người đang giao chiến. Một là Phong Thanh Tiêu, người còn lại là một gã đàn ông đội mũ trùm, không phải người thời cổ đại mà mặc trang phục hiện đại, chính là kẻ mà Kỳ Dụ từng gặp trong bệnh viện tâm thần trước đây.

Tên đó vô cùng mạnh mẽ, có thể tự do sử dụng linh lực trên vùng biển bị phong ấn, hoàn toàn không bị hạn chế. Chỉ sau vài hiệp giao đấu, Phong Thanh Tiêu đã bị đánh bay xuống đáy biển.

Ngay khi Kỳ Dụ định nhảy xuống cứu người, một bóng dáng quen thuộc từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng lao vào nước và kéo Phong Thanh Tiêu lên.

Đó là một thân hình nhỏ nhắn, nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng lại mang trong mình sức mạnh vô song, chỉ dùng một tay đã nhấc bổng cả thân hình cao lớn của Phong Thanh Tiêu mà không hề chớp mắt.

Nhìn thấy người đó, Kỳ Dụ kích động hô lên: "Trương Giản Lan!!"

Trương Giản Lan nghe tiếng gọi, lập tức quay đầu nhìn về phía thuyền. Chỉ trong vài giây, hắn đã mang theo Phong Thanh Tiêu nhảy lên boong thuyền. Lúc này, Phong Thanh Tiêu đã bị ngạt nước nghiêm trọng, hơi thở yếu ớt, sắp rơi vào tình trạng nguy kịch.

Trương Giản lan không kịp nói gì với Kỳ Dụ, vì lúc này Trần Thuật đang ngày càng bị kéo đi xa hơn. Hắn chỉ kịp đặt Phong Thanh Tiêu xuống, vội vàng nói một câu: "Giữ hắn sống, ta đi truy đuổi."

Nói xong, hắn lập tức nhảy khỏi thuyền.

Nhìn theo bóng lưng của Trương Giản Lan, Kỳ Dụ vội hét lớn: "Trương Giản Lan, cẩn thận đấy!!"

Nhưng thiếu niên kia đã lao đi trên mặt sóng mà không hề ngoảnh đầu lại, không rõ có nghe thấy lời dặn dò của y hay không.

Đúng lúc này, một nhóm người mặc áo blouse trắng hối hả chạy lên boong thuyền, đến bên cạnh Kỳ Dụ.

"Chuyện gì xảy ra vậy??"

Kỳ Dụ thấy bọn họ thì mừng rỡ: "Đến đúng lúc lắm!"

Cậu nhanh chóng kéo Chu Tiếu lại, nhờ vả: "Giúp một tay, cứu lấy Phong Thanh Tiêu."

Chu Tiếu cúi đầu nhìn nam nhân đang bất tỉnh dưới đất. Gương mặt hắn trắng bệch, toàn thân ướt sũng, đôi môi thâm tím vì thiếu dưỡng khí, rõ ràng là bị đuối nước nghiêm trọng. Không nói một lời dư thừa, Chu Tiếu lập tức ra hiệu cho người của mình tiến lên cấp cứu.

Nhân lúc này, Kỳ Dụ quay sang đám người hầu đứng xung quanh, ra lệnh: "Mau điều khiển thuyền đuổi theo hướng bên kia!" Y muốn đến tiếp ứng Trương Giản Lan.

Nhưng đám người đó nhất quyết không chịu nghe theo.

Kỳ Dụ thấy chỉ huy không được, liền tính nhảy khỏi thuyền, nhưng ngay lập tức bị chặn lại. Vì y đã hoán đổi thân phận với Phong Thanh Tiêu, nên bây giờ những người này chỉ nhận lệnh từ lệnh bài trên tay y.

Quá tức giận, Kỳ Dụ dứt khoát ném lệnh bài xuống biển.

Chỉ trong nháy mắt, cả đám người hầu như một đàn cá lao xuống biển, tranh nhau giành lấy lệnh bài.

"Đệch....."

Kỳ Dụ trố mắt, trong lòng thầm mắng—Cái lệnh bài này là cha mẹ của các ngươi à?!

Không bỏ lỡ cơ hội, y lập tức nhảy xuống một con thuyền nhỏ, chèo về phía Trương Giản Lan.

Còn cách một đoạn, y đã thấy Trương Giản Lan đang giao chiến với gã mặc áo đen. Hai người đánh qua đánh lại không phân thắng bại. Nhưng vì linh lực của Trương Giản Lan đang bị giới hạn, trong khi đối thủ có thể sử dụng linh lực vô hạn, nên chẳng bao lâu, Trương Giản Lan bắt đầu rơi vào thế yếu.

Kỳ Dụ biết đây là do hệ thống đang hạn chế Trương Giản Lan. Không chần chừ, y liền lấy cuốn sách trong ngực ra, bắt đầu chỉnh sửa thiết lập, cho phép Trương Giản Lan sử dụng linh lực như bình thường.

Nhưng ngay khi bút vừa chạm xuống trang giấy, một luồng điện cực mạnh đột nhiên nổ tung trong cơ thể y.

"Cmn!!"

Dòng điện này mạnh đến mức khiến tóc Kỳ Dụ bốc khói, toàn thân y như bị thiêu đốt, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi khét nhẹ.

Đau.

Cực kỳ đau.

Nhưng Kỳ Dụ không kêu lên tiếng nào, chỉ cắn răng chịu đựng, mặc cho những luồng điện tiếp tục trừng phạt mình.

Dù vậy, y vẫn cố chấp cầm bút, cứng rắn sửa đổi giới hạn linh lực trên biển!

Cùng lúc đó, gã mặc áo đen đang giao đấu với Trương Giản Lan nhận ra điều bất thường, liền quay đầu trừng mắt nhìn về phía Kỳ Dụ.

Ánh mắt đó, dữ tợn đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống y.

Nhưng dù Kỳ Dụ đã sửa đổi, điều này vẫn chẳng có tác dụng gì. Y không phải là tác giả của thế giới này, quyền hạn sửa đổi mà hệ thống trao cho y cực kỳ ít ỏi. Cơn điện giật này chỉ là một lời cảnh cáo rằng— đừng cố chống lại hệ thống.

Nhận ra điểm này, Kỳ Dụ lập tức chuyển ánh mắt sang Trần Thuật, người đang ngồi trên con thuyền nhỏ gần đó.

"Trần Thuật!!" kỲ Dụ hét lên.

Nghe thấy tiếng gọi, Trần Thuật ngẩng đầu nhìn lại.

Kỳ Dụ hung hăng ném cuốn sách về phía Trần Thuật: "Giao cho anh đấy!!"

Cuốn sách bay vút trong không trung.

Tên hệ thống lập tức lao đến định đoạt lấy, nhưng bị Trương Giản chặn lại ngay tức khắc.

Dù hiện tại Trương Giản Lan không thể dùng linh lực, nhưng kiếm thuật của hắn đã đạt đến trình độ siêu phàm, quấn chặt lấy hệ thống khiến gã không thể thoát thân.

Cuối cùng, cuốn sách vẫn rơi vào tay Trần Thuật.

"Ngươi dám?!!" Hệ thống giận dữ gầm lên.

Trần Thuật cầm cuốn sách trong tay, do dự một chút.

Bên này, Kỳ Dụ đã bị dòng điện giật đến mức không chịu nổi nữa. Y mất hết sức lực, cả người rơi thẳng xuống biển.

Ngay khoảnh khắc sắp ngất đi, y vẫn cố gắng hét lên với Trần Thuật: "Trần Thuật! Đừng do dự nữa! Anh mà chần chừ thêm vài giây nữa thì tất cả chúng ta xong đời đấy!!"

Dứt lời, thân thể y run rẩy dữ dội rồi hoàn toàn mất đi ý thức, rơi vào nước. Ngay lúc đó, y cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu biến đổi—biến thành một thanh kiếm, chìm sâu xuống đáy biển.

Ý thức của y trở nên mơ hồ, chỉ còn lại một cảm giác duy nhất...

Có một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy y.

Là tay của Trương Giản Lan.

...

Mẹ kiếp.

Lẽ nào, Trần Thuật không dám sửa sao?!

Ngay cả trong lúc hôn mê, Kỳ Dụ cũng lo lắng về vấn đề này. Nếu Trần Thuật không dám ra tay, thì không chỉ y, mà cả thế giới này đều tiêu đời. Nhưng nếu Trần Thuật thay đổi thiết lập, hệ thống chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta...

Mang theo nỗi lo lắng này, y bỗng dưng mở bừng mắt.

Y đã tỉnh lại.

Nhưng không còn ở trên biển nữa.

Mà là trong căn phòng tại bệnh viện tâm thần.

Trước mặt y, Trần Thuật đang ngồi trước máy tính, điên cuồng gõ bàn phím.

Thấy y tỉnh, Trần Thuật thở phào nhẹ nhõm: "May quá, vẫn kịp."

Kỳ Dụ xoa đầu, còn chưa hết choáng váng: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

Trần Thuật trả lời: "Trương Giản Lan đã làm nổ hệ thống, thế giới trong sách đang trải qua sự hủy diệt. Tôi đã dùng bút đưa chúng ta trở về."

Cái gì? Sụp đổ rồi sao?

"Trương Giản Lan đâu!"

Kỳ Dụ vội vàng ngồi bật dậy, chỉ thấy Trương Giản Lan toàn thân đầy thương tích, đang nằm bất tỉnh bên cạnh y. Hắn đã khôi phục hình dạng người trưởng thành, nhưng hiện giờ vẫn mê man, gọi thế nào cũng không tỉnh.

"Vô ích thôi, thế giới trong sách đã bị hủy diệt, nhân vật chính cũng không thể sống sót." Trần Thuật quay đầu tiếp tục gõ bàn phím, "Cậu chờ một chút, tôi đang sửa lại cái kết, biết đâu có thể cứu được hắn."

Kỳ Dụ ngoan ngoãn không quấy rầy nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Trương Giản Lan. Chợt nhớ ra điều gì, y liền hỏi: "Vậy những người khác thì sao? Đám hộ lý đâu? Họ có trở về không?"

Trần Thuật đáp: "Yên tâm, tất cả đã trở lại. Đừng làm phiền tôi, thời gian tôi có không còn nhiều."

Nói rồi, gã dùng ánh mắt ra hiệu về phía cuốn tiểu thuyết bên cạnh Kỳ Dụ: "Cuốn sách đó đang đếm ngược, nếu đến khi đếm ngược kết thúc mà tôi chưa sửa xong kết cục, thì thế giới này sẽ không bao giờ có thể khôi phục."

Kỳ Dụ nhặt cuốn sách lên, trên trang bìa quả nhiên đang hiển thị một bộ đếm ngược.

Y cẩn thận cất sách đi, không làm phiền Trần Thuật nữa.

Cho đến giây cuối cùng, Trần Thuật đã viết xong.

Kỳ Dụ dè dặt hỏi: "Viết xong rồi sao?"

Trần Thuật gật đầu.

Kỳ Dụ lập tức quay lại kiểm tra Trương Giản Lan. Khuôn mặt lạnh lẽo trước đó dần dần có lại sắc hồng, hơi thở cũng dần khôi phục.

Sống lại rồi!

Kỳ Dụ mừng rỡ vô cùng.

Nhưng Trần Thuật lập tức dội cho y một gáo nước lạnh: "Đừng vội vui mừng, nếu hắn không quay lại thế giới trong sách, hắn cũng sẽ chết."

Kỳ Dụ kinh ngạc: "Hả? Ý anh là sao?"

Kỳ Dụ nhìn Trương Giản Lan, mái tóc đen của hắn đang dần chuyển sang màu trắng với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Y lập tức hoảng loạn, nắm lấy một nắm tóc, căng thẳng hỏi Trần Thuật: "Chuyện này là sao?"

Trần Thuật bình tĩnh mở cuốn sách ra, bìa sách phát sáng, chỉ cần Trương Giản Lan chạm vào là có thể trở về thế giới trong sách như bình thường.

Trần Thuật nói: "Để Trương Giản Lan quay về đi. Hắn vốn không thuộc về thế giới này, nếu cố giữ lại, hắn sẽ nhanh chóng già đi, chết dần rồi biến mất."

Chỉ trong thời gian nói mấy câu, mu bàn tay của Trương Giản Lan đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, quá trình lão hóa rõ ràng đang tăng tốc.

Kỳ Dụ càng hoảng hơn: "Nhưng trước đây hắn đến đây đâu có sao?"

Trần Thuật đáp: "Đó là vì hệ thống vẫn còn. Bây giờ hệ thống đã chết, không còn cách nào giữ hắn lại nữa. Nếu cậu không muốn hắn chết, hãy để hắn quay về trước, rồi chúng ta tìm cách sau."

Trần Thuật đã nói vậy, Kỳ Dụ cũng không còn cách nào khác. Y chỉ có thể nắm lấy tay Trương Giản Lan, dẫn tay hắn chạm vào trang sách. Nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm đến, Trương Giản Lam chợt tỉnh lại.

Đôi mắt vàng kim ấy vẫn sâu thẳm như lần đầu gặp gỡ.

Hắn yếu ớt th* d*c một lát rồi mở miệng nói một câu: "Vợ của ta, một thế giới không có em, ta trở về cũng chẳng còn ý nghĩa."

Kỳ Dụ suýt bật khóc: "Huynh nghe thấy hết rồi?"

Trương Giản Lam: "Ừ."

Kỳ Dụ siết chặt tay hắn, nghẹn ngào nói: "Không sao đâu, Trương Giản Lan, chúng ta vẫn còn cách khác. Huynh hãy quay về trước, giữ vững mạng sống, đừng chết, ta nhất định sẽ tìm đến huynh."

Trương Giản Lan khẽ rũ mắt, chỉ trong vài câu nói, ngay cả hàng lông mi của hắn cũng đã trắng xóa, làn da cũng đang lão hóa nhanh chóng có thể thấy bằng mắt thường.

Kỳ Dụ không thể chờ đợi thêm nữa, y ép cuốn sách phát sáng vào tay Trương Giản Lan. Chỉ trong chớp mắt, Trương Giản Lan liền biến mất, thậm chí còn không kịp nói lời tạm biệt với Kỳ Dụ.

Nhưng Kỳ Dụ đã kịp nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn cuối cùng của hắn.

Cuốn 《Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm》 trên tay y rơi xuống đất.

Kỳ Dụ như bị rút cạn linh hồn, ngồi phịch xuống giường. Mãi lâu sau, y mới bình tĩnh lại và nhìn về phía Trần Thuật. Trần Thuật cũng không khá hơn là bao, rõ ràng cảm xúc có phần dao động. Một lúc lâu, gã mới quay sang nhìn Kỳ Dụ.

Ánh mắt hai người giao nhau, như thể biết trước Kỳ Dụ sắp hỏi gì, Trần Thuật mở miệng: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đã lừa cậu. Tôi không có cách nào đưa cậu trở lại thế giới trong sách. Hơn nữa, dù có quay về, cũng chưa biết cậu có bị lão hóa như Trương Giản Lan không."

Kỳ Dụ: "......"

Trần Thuật thở dài: "Bỏ đi, coi như chỉ là một giấc mơ."

Kỳ Dụ không thể chấp nhận câu trả lời này: "Anh đang đùa với tôi à? Sao lúc nãy anh không nói? Nếu anh nói sớm, tôi đã đi cùng Trương Giản Lan rồi!"

Trần Thuật cau mày: "Tôi đã bảo rồi, chuyện này rất nguy hiểm. Cậu qua đó, có khi cũng sẽ lão hóa như hắn. Bình tĩnh đi, thế giới này không có ai là không thể sống thiếu ai cả. Kết cục này đối với cả cậu và Trương Giản Lan đều tốt."

Càng nghe, Kỳ Dụ càng cảm thấy có gì đó không đúng. Y vội lật sách ra xem, và phát hiện Trần Thuật đã thêm một thiết lập vào phần cuối —— Hóa ra cái thiết lập lão hóa của nhân vật là do gã mới sửa thêm vào!

Cơn giận của Kỳ Dụ bùng lên, y cầm sách ném thẳng vào người Trần Thuật: "Hóa ra là anh tự tay viết cho tôi một cái kết BE đúng không?!"

Y lao đến, túm lấy cổ áo Trần Thuật: "Anh bị làm sao thế hả? Tôi sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên yêu đương mà bị anh phá tan tành à?!"

"Bình tĩnh đã." Trần Thuật thấy không giấu nổi nữa, đành giữ chặt tay y, bất đắc dĩ nói, "Thế này... Cậu buông tôi ra trước, để tôi xem có thể sửa lại kết cục không, biết đâu vẫn còn cách."

Kỳ Dụ nghiến răng: "Sửa ngay!"

Trần Thuật liếc nhìn tay y: "Cậu thả tôi ra trước đã. Không thả thì tôi sửa kiểu gì?"

Kỳ Dụ đành buông tay.

Lúc này, Trần Thuật mới có thể tập trung ngồi trước laptop để sửa lại kết cục. Không hổ là tác giả, gã nắm trong tay toàn bộ quyền quyết định. Mỗi lần sửa một chữ, thế giới trong sách lại rung chuyển dữ dội.

Kỳ Dụ ghé lại gần, trông như đang suy nghĩ gì đó rất khó xử.

Cuối cùng, y ngượng ngùng lên tiếng: "Giờ anh đã sửa rồi thì... có thể chỉnh nhỏ lại một chút không? Cái của Trương Giản Lan ấy. Lớn quá, tôi chịu không nổi."

Trần Thuật: "......"

Gã quay sang nhìn y với ánh mắt đầy kỳ lạ.

Kỳ Dụ bị nhìn đến đỏ mặt, nghiêm túc nói: "Người bình thường làm gì có ai quá đáng như vậy?? Anh không tin à? Hay là anh thử xem?"

Trần Thuật: "Cảm ơn, miễn đi."

Kỳ Dụ: "Vậy sửa lại đi."

Trần Thuật bất đắc dĩ làm theo yêu cầu của cậu, vừa định chỉnh phần thiết lập của Trương Giản Lan thì đột nhiên, màn hình máy tính nứt ra một khe hở!

Hai người giật bắn mình.

Kỳ Dụ kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì thế?"

Trần Thuật bình tĩnh đáp: "Trương Giản Lan không cho sửa."

Kỳ Dụ: "Sao hắn biết?"

Trần Thuật: "Giờ hắn là Thần, có thể cảm nhận được thao tác của tôi."

Kỳ Dụ: "......"

Trần Thuật vội vã gõ thêm vài dòng chữ, nhưng chẳng có phản ứng gì. Ngay cả cuốn sách trong tay Kỳ Dụ cũng yên lặng bất thường.

Kỳ Dụ ôm sách đợi hồi lâu mà vẫn không thấy thiết lập cánh cổng truyền tống xuất hiện như Trần Thuật đã thêm vào.

Trần Thuật nhìn bộ dạng thất thần của Kỳ Dụ, an ủi: "Cậu đừng lo. Với tính cách và thực lực của Trương Giản Lan, dù cậu không đi tìm hắn, hắn cũng sẽ tìm cách quay về."

Kỳ Dụ: "Làm sao chứng minh?"

Trần Thuật dùng ánh mắt ra hiệu về phía màn hình máy tính với vết nứt: "Chừng này còn chưa đủ sao? Sức mạnh của hắn đã vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi, thậm chí tôi còn không thể tùy ý chỉnh sửa thiết lập của hắn nữa."

Kỳ Dụ: "......"

Trần Thuật nói tiếp: "Đừng quên, trong cơ thể cậu vẫn còn Ngọc Hành kiếm. Chỉ cần thanh kiếm không rời khỏi cậu, cậu vẫn có thể cảm ứng với Trương Giản Lam. Cậu chính là kiếm của hắn, tâm mạch hai người gắn kết với nhau."

Đôi mắt Kỳ Dụ lập tức sáng lên: "Thật sao?"

Trần Thuật gật đầu: "Thật. Không tin thì thử xem."

Kỳ Dụ hít sâu một hơi, ngồi khoanh chân trên giường, tập trung thần thức để cảm ứng với Trương Giản Lan ở thế giới bên kia.

Quả nhiên đúng như Trần Thuật nói, y có thể cảm nhận được Trương Giản Lam. Hắn đang rất nôn nóng, lo lắng đến mức như lửa đốt trong lòng. Ở thế giới của Kỳ Dụ chỉ mới trôi qua vài phút, nhưng bên hắn đã là vài tuần.

Kỳ Dụ xúc động không thôi, trong lòng nghĩ: Cái tên này, không ngờ lại yêu mình đến vậy.

Y vừa định mở miệng trấn an Trương Giản Lam, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói buồn bã của hắn vang lên trong tâm trí: "Vợ của ta, ta nhớ em quá..."

Hai chữ cuối còn chưa kịp nói hết, liên kết giữa hai người đã đứt đoạn.

Kỳ Dụ cau mày, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Y bước xuống giường, và rồi thời gian cứ thế trôi qua.

Hai năm lặng lẽ qua đi, Kỳ Dụ đã tốt nghiệp.

Trương Giản Lam vẫn chưa xé trời mà đến, dù y vẫn có thể cảm ứng được hắn đang nỗ lực, nhưng rốt cuộc chỉ là cảm ứng, không thể chạm vào, cũng không thể gặp mặt. Mỗi ngày, y đều nhớ hắn đến mức phát điên.

Kỳ Dụ tức tối nghĩ: Anh không thể bắt tôi chờ cả đời được, đúng không?

Đang suy nghĩ mông lung, không biết thế nào mà Kỳ Dụ lại đi đến ngã tư. Y chuẩn bị băng qua vạch kẻ đường cùng dòng người tấp nập thì bất ngờ, một người giao hàng đi xe đạp dừng lại bên cạnh, đưa cho cậu một gói hàng.

Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Tiểu hữu, phiền ký nhận bưu kiện."

Cả người Kỳ Dụ chấn động khi nghe thấy giọng nói này: "Phong Thanh Tiêu?"

Người giao hàng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, nghiêm túc nói: "Tiểu hữu mau về nhà đi. Đệ nhất kiếm đang đợi cậu ở nhà."

Kỳ Dụ phấn khích đến mức suýt hét lên: "Anh nói là Trương Giản Lan?? Mọi người về rồi??"

Phong Thanh Tiêu gật đầu: "Nhờ hắn mà trời lại bị đâm thủng. Ta và Xích Tiêu cũng bị cuốn theo đến đây."

Kỳ Dụ: "......"

Cũng đúng thôi.

Hai năm qua, y vẫn có thể cảm nhận được Trương Giản Lam ngày nào cũng cố gắng đục trời, nên chuyện hắn đến được đây cũng chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ là lần này không biết hắn có thể ở lại bao lâu, và có bị di chứng gì sau khi xuyên sách không.

Mang theo đầy rẫy nghi vấn, Kỳ Dụ vội vàng trở về nhà.

Còn chưa bước vào cửa, y đã ngửi thấy mùi xào nấu quen thuộc cùng với giọng nói trong trẻo của một thiếu niên vang lên bên tai: "Ca ca, ngươi về rồi!"

Kỳ Dụ còn chưa kịp nhìn rõ người kia, đối phương đã giống như một con gấu túi, nhào vào ôm chầm lấy y.

Cúi đầu nhìn xuống, Kỳ Dụ liền bắt gặp một khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ nở nụ cười trước mắt mình.

Đệch!

Là tiểu tâm can của y!

Chỉ cần thấy khuôn mặt này, Kỳ Dụ lập tức hồi đầy máu.

Thiếu niên kia cũng phối hợp làm nũng: "Ca ca, ta nhớ ngươi lắm đó."

Ta cũng thế, nhớ đến phát điên luôn rồi!!

Kỳ Dụ lập tức ôm chặt Trương Giản Lam vào lòng: "Tiểu tâm can của ta! Ta nhớ ngươi đến mức sắp phát rồ rồi!"

Vừa nói xong, y liếc mắt nhìn ra cửa, lập tức đen mặt, cánh cửa sắt nhà y bị gỡ xuống, thậm chí còn bị băm thành từng mảnh nhỏ, vỡ vụn thành bốn năm phần.

Kỳ Dụ lập tức quay đầu nhìn về phía bếp: Tốt lắm, hóa ra trong chảo đang xào chính là cửa sắt nhà mình.

Sau đó, y đảo mắt nhìn quanh phòng khách.

Một đàn bò dê đang hăng hái chạy loạn khắp nơi.

Cả căn nhà bị giẫm đạp thành một bãi chiến trường.

Kỳ Dụ cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng, người kia ngại ngùng gãi đầu, cười rụt rè: "Đến vội vàng, không kịp chuẩn bị quà ra mắt phụ mẫu, chỉ có chút lễ mọn, không biết phụ mẫu có thích không?"

—Ở Thục Sơn, bò dê chính là lễ vật vô cùng quý giá.

Kỳ Dụ bất lực thở dài: "Ngươi đến là tốt rồi."

HOÀN CHÍNH VĂN
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back