Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 60: Đánh Rơi Trân Bảo (60)



Suy đi tính lại vài nơi, chỉ có thành phố A là thích hợp nhất. Hắn và người phụ nữ kia từng làm thuê ở đó, cũng có chút quen thuộc. Nghe nói thành phố A mười năm nay phát triển rất nhanh, có lẽ bọn đòi nợ ở thành phố lớn như vậy cũng sẽ có chút kiêng dè.

Tiền bạc trong nhà gần như đã tiêu xài hết sạch. Lần tới, có lẽ đến cả căn nhà cũ nát này cũng không giữ được. Điêu Xuyên liếc nhìn người phụ nữ vẫn nằm bất động trên sàn nhà. Nếu không phải xem bà ta còn có thể chăm sóc được cuộc sống của hắn, có lẽ hắn đã sớm đá bà ta ra đường rồi.

Trong tay chỉ còn tiền vừa đủ cho một người đi đường, người phụ nữ này cứ để lại đây vậy. Điêu Xuyên chẳng buồn nghĩ đến những gì bà ta có thể phải chịu đựng. Chuyện đó có liên quan gì đến hắn chứ.

Càng nghĩ Điêu Xuyên càng bực bội. Nếu năm xưa con bé kia không bỏ trốn, hắn đâu cần phải rời xa quê hương, lại càng không nghiện cờ bạc. Ngoan ngoãn để hắn bán đi thì có phải tốt hơn không?

Hôm sau, Điêu Xuyên ở nhà thu dọn đồ đạc quan trọng, chuẩn bị sẵn sàng để bỏ trốn bất cứ lúc nào. Để cẩn thận hơn, hôm nay hắn không ra khỏi nhà. Dù cho bọn đòi nợ có đến rồi đi nữa, hắn vẫn sẽ im lìm ở trong nhà giả chết.

Đến đêm thứ ba, hắn mới lén lút cải trang kín mít, chuồn ra khỏi nhà, hoàn toàn bỏ mặc người phụ nữ kia.

Dưới màn đêm tĩnh lặng, xung quanh không một bóng người. Ngay khi Điêu Xuyên cho rằng mình đã an toàn, từ bóng tối bước ra mấy gã đàn ông hung hãn, mặt mày dữ tợn, tay chân xăm trổ hình mãnh thú đầy mình.

Điêu Xuyên trợn tròn mắt, không thể tin vào mắt mình.

Sau nhiều năm trốn chui trốn lủi, hắn lại một lần nữa cảm nhận được nỗi đau đớn khi bị người ta vây đánh. Vô số nắm đấm, cú đá như mưa trút xuống, căn bản không có chỗ nào để trốn. Bụng hắn trúng một cú đ.ấ.m trời giáng, đau đến mức mật suýt chút nữa trào ra.

Lần này, bọn chúng đánh có vẻ còn ác liệt hơn trước kia.

“Tao cho mày biết thế nào là mỗi ngày phải chạy trốn!” Gã đàn ông cơ bắp cầm đầu nhổ một bãi nước bọt, ra hiệu cho đàn em đánh mạnh tay hơn. “Không cho thằng ch.ó này nếm chút đau khổ, nó không biết chữ "sợ" viết thế nào đâu!”

Đợi đến khi Điêu Xuyên bị lôi xềnh xệch đến trước mặt lão đại, mặt mũi hắn đã bầm dập không còn hình dạng. Bọn đàn ông thô kệch này có kinh nghiệm đầy mình trong việc đánh người, biết ra tay vào chỗ nào sẽ gây đau đớn tột độ mà lại không nguy hiểm đến tính mạng. Đánh c.h.ế.t người rồi, tiền đòi ai bây giờ?

Giữa đại sảnh quán bar ồn ào hỗn loạn, trai gái điên cuồng lắc lư, gào thét. Lão đại, kẻ chủ nợ, nâng ly rượu, liếc nhìn Điêu Xuyên một cách hờ hững, ghét bỏ rồi dời mắt đi, tiếp tục hòa mình vào không khí sôi động.

Điêu Xuyên bị lôi thẳng vào bên trong ghế lô. Gã đàn ông cơ bắp vừa túm hắn buông tay ra, hắn liền ngã vật xuống sàn nhà như đống bùn nhão, run lẩy bẩy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

Lão đại, người mà bọn đàn em gọi, mặc áo khoác da màu đen, cổ đeo dây chuyền vàng to tướng, vắt chéo chân dựa vào sofa. Ánh mắt hung ác của hắn dừng trên người Điêu Xuyên đang nằm bò dưới đất: “Điêu Xuyên, gan mày cũng lớn đấy nhỉ? Nợ tiền của tao, vậy mà còn dám bỏ trốn. Mày cũng đâu phải ngày đầu tiên biết tao, sao có thể ngây thơ nghĩ rằng tao sẽ bỏ qua món nợ của mày?”

“Tôi, tôi không có… ý định bỏ trốn. Tôi sẽ trả tiền mà.” Điêu Xuyên nói, nhưng ngay cả chính hắn cũng không tin vào lời mình.

Lão đại chẳng thèm để ý đến lời vô nghĩa của hắn, nói thẳng: “Còn thiếu 300 vạn. Tao cho mày hai tuần. Nếu không trả đủ, thì liệu hồn đấy.”

Lời nói này quá rõ ràng. Không trả đủ thì lấy mạng đền.

Điêu Xuyên trợn tròn mắt. Hắn không hề nợ nhiều tiền đến thế. Năm xưa hắn chỉ vay có hơn 30 vạn, sao giờ lại biến thành 300 vạn?
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 61: Đánh Rơi Trân Bảo (61)



Lão đại cười khẩy: “Mày đừng tưởng tao làm từ thiện nhé. Nợ nhiều năm như vậy rồi, lãi mẹ đẻ lãi con, đã sớm gấp bội lên rồi. Lúc mày tìm tao vay tiền, đáng lẽ phải chuẩn bị tinh thần trước rồi chứ.”

“Nhớ kỹ đấy, mày chỉ có hai tuần thôi.”

Điêu Xuyên quỳ bò đến bên cạnh lão đại, vứt bỏ hết liêm sỉ, van xin đối phương tha cho mình.

Đúng lúc này, người thanh niên trẻ tuổi vẫn ngồi im lặng một bên nãy giờ đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng. Anh ta đứng dậy, đánh giá người đàn ông thảm hại dưới đất, vẻ mặt lộ rõ vẻ thích thú. Dù khuôn mặt bầm tím có hơi biến dạng, nhưng vẫn có thể nhận ra dáng vẻ quen thuộc.

Anh ta nhớ đến cô nàng “thiên kim giả” bị đuổi khỏi nhà họ Trì. Không lẽ trùng hợp vậy chứ?

“Ông có quen Vân Xu không?” Người thanh niên trẻ tuổi ngồi xổm xuống hỏi.

Điêu Xuyên theo bản năng lắc đầu. Hắn không có ấn tượng gì với cái tên này. Người thanh niên có chút thất vọng. Nhưng ngay sau đó, anh ta nhớ ra cô nàng “thiên kim giả” kia hình như đã đổi tên. Anh ta lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp của Trì Tiêu Tiêu cho Điêu Xuyên xem.

“Còn người này thì sao? Ông biết người này không?”

Trông quen mắt quá! Ánh mắt Điêu Xuyên lập tức bị thu hút. Hắn nhìn kỹ lại vài lần, mới chợt nhận ra người phụ nữ trong ảnh chụp quả thực có nhiều nét giống hắn và vợ. “Cô ta là ai?!”

Người thanh niên thấy hắn kích động, cười khoái trá: “Cô này hóa ra là thiên kim tiểu thư danh giá của nhà họ Trì đấy. Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa. Nhưng gần đây bị phát hiện ra không phải là người nhà họ Trì, giờ đã bị đuổi khỏi nhà rồi.”

Điêu Xuyên kinh ngạc, bỗng nhớ đến chuyện vợ hắn từng vô tình lỡ lời. Bà ta nói đứa con bé bỏng kia không phải con của bọn họ. Bị Điêu Xuyên ép hỏi, vợ hắn đã thừa nhận chuyện tráo đổi con, nhưng nhất quyết không chịu nói đứa con ruột của hắn đã bị đổi đến nhà ai. Thời gian trôi qua, hắn đã gần như quên bẵng chuyện này.

Người con gái trong ảnh chụp ăn mặc sang trọng, xinh đẹp rạng ngời, nhìn là biết được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có. Chỉ là gương mặt kia… hắn gần như có thể khẳng định đây chính là đứa con gái bị đánh tráo năm xưa. Mắt Điêu Xuyên sáng lên. Hắn nghĩ mình đã tìm ra cách trả nợ rồi.

Điêu Xuyên chỉ vào ảnh chụp, cố gắng chịu đựng cơn đau trên người, nói với lão đại: “Đây là con gái tôi! Nó có tiền! Nó nhất định có tiền! Tôi sẽ bảo nó giúp tôi trả nợ. Con bé chắc chắn có thể trả được.”

Người thanh niên giải thích cặn kẽ sự kiện “thiên kim giả mạo” cho lão đại nghe.

Lão đại nửa tin nửa ngờ, nhìn Điêu Xuyên dò xét: “Con gái ông thật sự sẽ giúp ông trả tiền sao? Nó đã gặp ông bao giờ chưa?”

“Dù chưa gặp bao giờ, tôi cũng là cha ruột của nó. Con bé không thể bỏ mặc tôi được!” Điêu Xuyên nói chắc như đinh đóng cột. Hắn quyết không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này. Đây là cách duy nhất để trả nợ.

Người thanh niên ở bên cạnh cũng hùa theo: “Cô Trì kia tuy rằng đã rời khỏi nhà họ Trì, nhưng dù sao cũng đã sống ở gia đình giàu có suốt 25 năm. Nhà họ Trì chắc chắn sẽ không để cô ta tay trắng rời đi đâu.”

Mắt Điêu Xuyên càng sáng rực lên.

Người thanh niên cười cười, không ngờ đến gặp bạn mà lại có thể gặp được chuyện thú vị như vậy. Lại có chuyện hay để xem rồi đây.

Người phụ nữ bị Điêu Xuyên bỏ rơi ở nhà biết chồng mình đã bỏ mặc bà ta mà chạy trốn, nhưng trong lòng sớm đã chẳng còn cảm xúc gì. Động lực duy nhất để bà ta tiếp tục sống sót chính là sự tồn tại của đứa con gái ruột. Đứa con bé bỏng đó chắc chắn đang sống hạnh phúc ở nhà họ Trì.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, bà ta lại cắn răng tiếp tục sống, chờ mong một ngày nào đó có thể lén nhìn con gái một lần.

Tiếng đập cửa vang lên. Người phụ nữ kéo thân thể mệt mỏi ra mở cửa. Ngoài cửa đứng mấy người, trong đó có hai người là nhân viên khu phố, còn ba người kia bà ta không quen biết.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 62: Đánh Rơi Trân Bảo (62)



Nhân viên khu phố bước lên một bước, nói: “Cô La Ngọc Thu, xin cô phối hợp với công tác của chúng tôi.”

Quá trình tiếp theo diễn ra như trong mơ. Bà ta bị hỏi han một vài câu hỏi. Người đàn ông cầm đầu thái độ hòa nhã, một người khác cầm bút không ngừng ghi chép, người còn lại thì im lặng ngồi một bên, ánh mắt thỉnh thoảng lại dừng trên người bà ta.

Hỏi xong, ba người lạ mặt liếc nhìn nhau, dường như đã xác nhận được điều gì đó. Sau đó, La Ngọc Thu bị đưa lên xe, đến một nơi mà bà ta không bao giờ ngờ tới.

Nhân viên công tác ngồi bên cạnh bà ta suốt đường đi. La Ngọc Thu không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng họ chuẩn bị đưa bà ta đến bệnh viện để xem vết thương trên người. Đến khi hoàn hồn lại, bà ta đã ở trong một căn phòng màu trắng toát.

Bốn chiếc giường đơn giống hệt nhau được kê song song, cách nhau một khoảng. Căn phòng không lớn, có một cánh cửa và một cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ còn có song sắt bảo vệ, trông kiên cố hơn cửa sổ của những gia đình bình thường.

Người phụ nữ ngơ ngác nhìn dòng chữ in trên chăn đệm: “Bệnh viện Tâm thần số 4 thành phố C”.

Bà ta kinh hãi muốn bỏ chạy, một đám người mặc áo blouse trắng bước vào, đi sau cùng là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài ôn hòa, lịch lãm. Thái độ của mọi người xung quanh cho thấy người đàn ông này là người có vị trí cao nhất ở đây.

Y tá trưởng nhận được ám hiệu, mở tập hồ sơ ra, nhìn người phụ nữ đang ngơ ngác trên giường, nói: “La Ngọc Thu, đúng không?”

La Ngọc Thu vẫn còn đang hoảng loạn, mọi thứ trước mắt đều vượt quá khả năng lý giải của bà ta. Nghe thấy tên mình được gọi, bà ta theo bản năng ngẩng đầu lên.

“Thưa bà La Ngọc Thu, bà đã được xác nhận mắc chứng rối loạn cuồng nộ nặng và rối loạn nhân cách ranh giới. Cần phải ở lại bệnh viện để điều trị. Hy vọng bà có thể tích cực phối hợp, để sớm ngày hồi phục.” Giọng nói của y tá trưởng lạnh băng.

Cái gì cơ? Chứng rối loạn cuồng nộ? Bọn họ đang nói nhảm nhí gì vậy?

La Ngọc Thu hoảng hốt lao về phía mọi người: “Mấy người chắc chắn là nhầm lẫn rồi! Tôi không bệnh! Tôi khỏe mạnh lắm! Thả tôi về nhà ngay!”

Bà ta vừa đi được nửa đường đã bị hai hộ sĩ cao lớn chặn lại.

“Kết quả chẩn đoán của bác sĩ sẽ không sai đâu. Xin bà hãy chấp nhận điều trị,” Giọng nói lạnh lùng của y tá trưởng lại vang lên.

La Ngọc Thu căn bản không thể chống lại sức lực của hai hộ sĩ. Bà ta bị áp giải trở lại giường, mạnh mẽ trói chặt bằng dây đai. Trong miệng bà ta không ngừng kêu la rằng họ đã nhầm lẫn, nhưng những người xung quanh đều làm ngơ, không ai nghe thấy.

Nhất định là có chỗ nào đó sai sót!

Bỗng nhiên, La Ngọc Thu nhớ đến chồng mình. Như thể tìm được đáp án chính xác, bà ta vội vàng nói: “Người mắc chứng rối loạn cuồng nộ không phải tôi! Là chồng tôi! Hắn ta ngày nào cũng bạo hành tôi! Tôi chỉ là nạn nhân thôi! Mấy người nên bắt hắn ta nhốt vào đây mới đúng! Thả tôi ra! Để tôi về nhà!”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 63: Đánh Rơi Trân Bảo (63)



La Ngọc Thu, mẹ ruột Trì Tiêu Tiêu, vẫn ảo tưởng rằng lời nói của mình sẽ có tác dụng, thậm chí có thể khiến ác ma Quý Thừa Tu buông tha cho bà ta. Bà ta cố gắng tỏ ra đau khổ, mong gợi lòng trắc ẩn. Khuôn mặt bà ta, vốn có nhiều nét tương đồng với Trì Tiêu Tiêu, cũng có phần xinh đẹp, khiến người đối diện dễ bị vẻ bề ngoài đánh lừa nếu không biết rõ quá khứ của bà ta.

Tuy nhiên, y tá trưởng lạnh lùng vạch trần bộ mặt thật của La Ngọc Thu, nhắc lại hành vi bạo hành trẻ em và ngược đãi động vật tàn bạo của bà ta. Kết quả giám định của ba bác sĩ tâm thần đều khẳng định tình trạng bệnh của La Ngọc Thu là nghiêm trọng. Nhân viên khu phố đi cùng cũng lộ rõ vẻ kinh hãi, không ngờ người phụ nữ đáng thương mà ông từng thương cảm lại là thủ phạm gây ra những cái c.h.ế.t thương tâm của các động vật lang thang trong khu dân cư.

La Ngọc Thu tuyệt vọng, nhận ra mình đã bị vạch trần hoàn toàn. Bà ta hoảng loạn, vùng vẫy dữ dội, không muốn bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, nhưng vô ích. Quý Thừa Tu sau khi cho các bác sĩ và y tá ra ngoài, quay lại đối diện với La Ngọc Thu. Ánh mắt anh lạnh lẽo, nhìn xuống người phụ nữ ích kỷ, độc ác đã gây ra biết bao đau khổ cho Vân Xu.

Quý Thừa Tu bất ngờ hỏi: “Bà còn nhớ chuyện tráo đổi con 25 năm trước không?” Câu hỏi như nút "pause" khiến La Ngọc Thu ngừng giãy giụa, người run rẩy. Quý Thừa Tu tiếp tục vạch trần sự thật, nói rằng mọi chuyện đã bị nhà họ Trì phát hiện, Trì Châu đã đưa Vân Xu trở về và yêu thương, chiều chuộng cô hết mực.

La Ngọc Thu vẫn cố chấp không tin, cho rằng con gái mình không thể bị bỏ rơi. Quý Thừa Tu mỉa mai: “Xuất thân của chúng tôi khác biệt, việc tìm người đương nhiên dễ dàng hơn bà. Cũng giống như việc bà cố gắng che đậy chân tướng, dù là tráo đổi con hay ngược đãi động vật, tất cả đều sẽ bị chúng tôi kiểm soát.” Anh khẳng định giả vĩnh viễn không bao giờ thành thật được.

Lúc này, La Ngọc Thu mới cuống cuồng hỏi về con gái ruột: “Vậy con gái tôi… con bé thế nào rồi?”

Quý Thừa Tu nhếch mép cười, giọng nói ngọt ngào như rót mật nhưng lại chứa đựng lưỡi d.a.o sắc bén: “Trì Tiêu Tiêu ấy à? Cô ta bị đuổi khỏi nhà họ Trì rồi. Bây giờ chắc đang lang thang đầu đường xó chợ nào đó, có khi còn chẳng có gì ăn ấy chứ. Dù sao thì nhà họ Trì cũng đã thu lại tất cả những gì thuộc về họ, cô ta cứ thế mà ra đi thôi.”

La Ngọc Thu không tin nhà họ Trì sẽ tuyệt tình với Trì Tiêu Tiêu như vậy. Nhưng Quý Thừa Tu đã dựng lên một lời nói dối hoàn hảo, đánh trúng vào điểm yếu của bà ta: tình mẫu tử. Anh muốn biến tình yêu thương con gái của La Ngọc Thu thành con d.a.o sắc bén nhất đ.â.m vào tim bà ta, khiến bà ta sống trong day dứt, bất an đến hết đời.

Quý Thừa Tu tiếp tục gieo rắc nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vào lòng La Ngọc Thu, vẽ ra một tương lai nghiệt ngã cho Trì Tiêu Tiêu, khiến bà ta hoàn toàn suy sụp và tin vào những lời dối trá của anh. La Ngọc Thu gào thét, van xin nhà họ Trì hãy tha cho con gái mình, sẵn sàng gánh chịu mọi tội lỗi thay con.

Quý Thừa Tu rũ bỏ vẻ ngoài ôn hòa, lạnh lùng đáp trả: “Trì Tiêu Tiêu vô tội, vậy Vân Xu thì sao? Vân Xu không vô tội chắc?”

La Ngọc Thu gào khóc trong tuyệt vọng, vùng vẫy bất lực trên giường bệnh. Quý Thừa Tu quyết định kết thúc màn kịch, thông báo sẽ chi trả toàn bộ chi phí điều trị tâm thần cho bà ta và “thỉnh thoảng” cho bà ta biết tin tức về Trì Tiêu Tiêu - những tin tức thật giả lẫn lộn.

Trước khi rời đi, Quý Thừa Tu để lại một nụ cười bí ẩn trên môi. La Ngọc Thu không nhận ra người đàn ông vừa hủy hoại cuộc đời mình là ai, nhưng bà ta biết chắc chắn anh ta là người của nhà họ Trì. Bà ta quyết tâm không để Trì Tiêu Tiêu sống dưới sự kiểm soát của nhà họ Trì.

Tuyệt vọng và căm phẫn, La Ngọc Thu cố gắng trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần, nhưng vô ích. Ngay trong đêm đầu tiên ở bệnh viện, bà ta đã phải đối diện với nỗi kinh hoàng khi bị một bệnh nhân tâm thần khác tấn công và bạo hành. Nửa đời còn lại của La Ngọc Thu sẽ chìm trong địa ngục trần gian, không có lối thoát.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 64: Đánh Rơi Trân Bảo (64)



Quý Thừa Tu rời khỏi bệnh viện tâm thần không lâu thì nhận được tin Điêu Xuyên đã quyết định đến thành phố A tìm Trì Tiêu Tiêu. Anh hơi ngạc nhiên nhưng không ngăn cản, thậm chí còn cảm thấy thú vị với diễn biến bất ngờ này. Anh quyết định để mọi chuyện tự nhiên phát triển, thay vì can thiệp trực tiếp. Thay vào đó, anh bắt đầu nghĩ xem nên mua gì ngon, lạ mang về cho Vân Xu.

Quý Thừa Tu trở lại thành phố A, dự định tiếp tục vun đắp tình cảm với Vân Xu. Nhưng kế hoạch của anh nhanh chóng bị phá vỡ bởi sự xuất hiện bất ngờ của mẹ anh. Bà Quý, một quý bà sang trọng và tao nhã, đột ngột đến thành phố A mà không báo trước, khiến Quý Thừa Tu không khỏi ngạc nhiên và có chút bối rối.

Bà Quý đến không chỉ để thăm con trai, mà còn mang theo mục đích chính là gặp mặt Vân Xu, con dâu tương lai mà bà hằng mong nhớ. Bà Quý sốt ruột muốn gặp Vân Xu, thúc giục Quý Thừa Tu nhanh chóng sắp xếp buổi gặp mặt. Quý Thừa Tu dù rất muốn giới thiệu Vân Xu với mẹ, nhưng lại lo lắng mối quan hệ của anh và Vân Xu vẫn chưa đủ sâu đậm, sợ mẹ mình quá nhiệt tình sẽ khiến Vân Xu sợ hãi.

Bà Quý không hài lòng với sự chậm chạp của con trai trong chuyện tình cảm, trách móc anh không biết nắm bắt cơ hội, không giống ba anh năm xưa theo đuổi bà quyết liệt và lãng mạn đến thế nào. Quý Thừa Tu chỉ biết cười khổ, giải thích rằng Vân Xu là một cô gái đặc biệt, anh muốn mọi chuyện tiến triển từ từ, từng bước một, để cô dần quen với sự hiện diện của anh trong cuộc sống của cô.

Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con bị gián đoạn bởi tiếng chuông cửa. Bà Quý đoán là Vân Xu đến và háo hức chạy ra mở cửa, không quên dặn dò Quý Thừa Tu phải giới thiệu bà với Vân Xu một cách trang trọng.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Vân Xu, bà Quý hoàn toàn bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết như thiên thần của cô. Bà quên hết mọi chuẩn bị, chỉ còn biết ngây ngốc ngắm nhìn Vân Xu.

Quý Thừa Tu đã lường trước được phản ứng của mẹ, anh dịu dàng chào hỏi Vân Xu, rồi khéo léo chạm vào tay mẹ, kéo bà trở về thực tại.

Lúc này, bà Quý mới hoàn hồn, vội vàng nắm lấy tay Vân Xu, tỏ ra vô cùng thân thiết và quý mến cô. Bà không tiếc lời khen ngợi Vân Xu, còn trách móc con trai mình khô khan, may mà có Vân Xu và Trì Châu bao dung anh.

Vân Xu đáp lại bà Quý một cách lễ phép và ngoan ngoãn, khiến bà càng thêm yêu mến cô.

Quý Thừa Tu đứng bên cạnh, không khỏi ghen tị khi thấy mẹ mình và Vân Xu nhanh chóng thân thiết với nhau như vậy. Anh tự hỏi, liệu Vân Xu có chấp nhận mẹ anh là vì anh hay không?

Mẹ con Quý Thừa Tu và Vân Xu trò chuyện rất vui vẻ. Bà Quý càng nhìn càng yêu mến Vân Xu, trong lòng thầm cảm ơn chồng đã quyết định để bà đến thành phố A. Bà cảm thấy Vân Xu chính là "con dâu bảo bối" mà bà hằng mong ước, thậm chí còn vượt xa cả những gì bà tưởng tượng.

Cuối cùng, Quý Thừa Tu đành phải lên tiếng nhắc nhở Vân Xu về mục đích đến thăm của cô, phá vỡ bầu không khí vui vẻ giữa mẹ chồng tương lai và nàng dâu hiền thảo.

Vân Xu chợt nhớ ra mục đích đến đây của mình là để gọi Quý Thừa Tu đến ăn cơm. Quý Thừa Tu từ lâu đã nỗ lực không ngừng để được tham gia đội ngũ ăn cơm của hai anh em Vân Xu, và bữa tối mỗi ngày luôn là thời điểm anh không thể vắng mặt.

Hôm nay điện thoại của Quý Thừa Tu không liên lạc được, nên Vân Xu tự mình đến gọi anh, dù sao nhà của họ cũng ở gần nhau, chỉ là hàng xóm láng giềng.

“Anh Quý, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.” Vân Xu nói, sau đó mời bà Quý: “Dì à, dì có muốn cùng chúng con dùng bữa tối không ạ?”

Bà Quý tất nhiên vui vẻ đồng ý.

Trì Châu đang ở nhà, thấy có khách đến liền nhận ra ngay bà Quý. Bà từng đến trường của Quý Thừa Tu khi anh còn học đại học, nên Trì Châu vẫn còn nhớ mặt. Anh đứng dậy chào hỏi bà.

Bà Quý thân thiện cười đáp lại, ý bảo sau này sẽ là người một nhà, không cần khách sáo như vậy.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 65: Đánh Rơi Trân Bảo (65)



Bốn người cùng nhau dùng bữa tối. Bà Quý tinh ý nhận ra ngay đồ ăn trên bàn là của nhà hàng Trân Tu Các. Bà thầm giơ ngón tay cái với con trai, khen ngợi anh biết cách muốn cưa đổ ai thì trước tiên phải chinh phục dạ dày của người đó.

“Xu Xu, sau này có thích gì cứ nói với anh Quý của con nhé, đừng ngại ngùng.” Bà Quý nhân cơ hội bữa cơm để thân thiết với Vân Xu hơn. Bà vốn là người giỏi giao tiếp, lời nói luôn dễ nghe và vừa lòng người khác.

Vân Xu cong mắt cười, nụ cười tươi tắn khiến bà Quý nhìn mà ngẩn ngơ: “Vâng ạ.”

Bà Quý lại kéo Vân Xu vào câu chuyện, hai người trò chuyện rôm rả, đến khi bữa ăn kết thúc vẫn còn luyến tiếc. Bà Quý vốn định đến xem con trai cưa gái như thế nào, giờ thì hận không thể đóng gói Vân Xu mang về nhà ngay lập tức. Sự sốt ruột của bà còn hơn cả Quý Thừa Tu.

“Con có muốn mẹ chỉ cho vài chiêu không?” Bà Quý hào hứng hỏi. Bà đã quyết định ở lại thành phố A một thời gian, chừng nào con trai ẵm"được mỹ nhân về thì mới chịu về.

Còn ông Quý ở nhà chắc đang than trời, nhưng bà kệ, cứ để ông ấy cần cù làm việc đi.

Quý Thừa Tu bật cười, việc anh theo đuổi Vân Xu đâu cần mẹ anh phải xem trò vui như vậy: “Mẹ cứ yên tâm xem là được rồi, không có việc gì thì cứ trò chuyện với Vân Xu nhiều hơn.”

Vân Xu không có nhiều bạn bè, anh và Trì Châu cũng không muốn ép cô phải bước ra khỏi vòng an toàn của mình, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên là tốt nhất.

Bà Quý gật đầu, bà đương nhiên muốn có cơ hội thân thiết với Vân Xu hơn.

Nhớ lại cuộc trò chuyện tối nay, bà Quý đột nhiên nghiêm túc nói: “Thừa Tu, mẹ biết con muốn ở bên Vân Xu, mẹ cũng hy vọng con bé có thể trở thành người nhà của chúng ta. Nhưng chuyện tình cảm cần phải có sự đồng lòng từ hai phía. Nếu Vân Xu không muốn, con tuyệt đối không được ép buộc con bé, cũng không được dùng thủ đoạn, con hiểu không?”

“Nền tảng của mối quan hệ tốt đẹp là sự tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau.”

Vẻ đẹp của Vân Xu quá dễ dàng khiến người khác nảy sinh ý đồ chiếm hữu. Bà không muốn con trai mình đánh mất nguyên tắc làm người cơ bản, cũng không muốn Vân Xu phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Quá khứ đau khổ đã gây ra ảnh hưởng rất lớn đến Vân Xu, tâm hồn cô trong sáng nhưng cũng rất mong manh, không chịu được sóng gió lớn.

“Con biết rồi ạ.” Quý Thừa Tu cười, nụ cười vẫn ôn hòa như thường lệ. Vì vậy anh mới chọn cách nấu ếch trong nồi nước ấm, từ từ khiến Vân Xu quen với sự tồn tại của anh, cho đến khi cô không thể rời xa anh được nữa.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là xung quanh không có tình địch nào đáng gờm, thì anh mới có thể từng bước thực hiện kế hoạch của mình.

Bà Quý không hề hay biết những tính toán trong lòng con trai. Bà thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bật cười: “Mà này, con có nhận ra Vân Xu có cảm tình với con không?”

“Dạ, em ấy đối xử với con cũng giống như với Trì Châu vậy.” Quý Thừa Tu thả lỏng người dựa vào sofa, giọng nói trầm thấp và dịu dàng.

Vân Xu xem anh như một người anh trai. Đây cũng chính là điều khiến anh phiền muộn, không biết phải làm thế nào để thay đổi nhận thức của Vân Xu.

Phòng khách bỗng chốc trở nên im lặng. Quý Thừa Tu đợi mãi không thấy mẹ nói gì, ngẩng đầu lên thì thấy bà Quý đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt kỳ lạ, như thể đang nhìn một sinh vật quý hiếm.

Hai mẹ con cứ thế nhìn nhau.

Bà Quý cố nhịn xuống cơn thôi thúc muốn gõ vào đầu con trai, bà không thể tin nổi: “Con không nhận ra Vân Xu có cảm tình với con là tình cảm giữa nam và nữ sao?”

Lúc này đến lượt Quý Thừa Tu ngẩn người ra. Anh có nghe lầm không? Xu Xu có tình cảm kiểu đó với anh sao?

Vị quý bà tao nhã không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Bà không ngờ rằng đứa con trai luôn giỏi tính toán của mình lại có lúc tối mắt đến vậy. Chẳng lẽ đúng là người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì tỉnh"?

Ánh mắt Vân Xu nhìn anh và Trì Châu có một chút khác biệt rất nhỏ. Có lẽ rất khó nhận ra, nhưng nó thực sự tồn tại.

Nghe mẹ nói xong, Quý Thừa Tu ngồi ngây người trên sofa rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 66: Đánh Rơi Trân Bảo (66)



Khi hai mẹ con nhà họ Quý rời đi thì đã gần 8 giờ tối.

Chỉ còn lại hai anh em Vân Xu ngồi nghỉ ngơi trên sofa. Trì Châu nhìn khuôn mặt tươi tắn của Vân Xu, hỏi: “Xu Xu có thích dì Quý không?”

Vân Xu ôm chiếc gối ôm nhỏ quen thuộc, tựa đầu vào gối, ra sức gật đầu “ừ” một tiếng. Rồi cô bé suy nghĩ cẩn thận, nói thêm: “Dì giống bà lắm.”

Giọng nói nhẹ nhàng của Vân Xu lộ rõ niềm vui.

Dù cô bé diễn đạt còn hơi ngượng ngùng, nhưng Trì Châu hiểu ý em gái. Sự giống nhau mà Vân Xu cảm nhận không chỉ ở vẻ bề ngoài, mà còn ở cách cư xử và đối nhân xử thế của bà Quý. Bà ấy khiến Vân Xu nhớ đến những ngày tháng ấm áp khi còn ở bên bà Lý.

Trì Châu có chút bất ngờ, nhưng đây là một chuyện tốt. Bà Quý là một người đáng tin cậy. Vân Xu có thêm một người phụ nữ lớn tuổi đáng tin bên cạnh cũng rất tốt. Rõ ràng, bà Quý cũng rất yêu thích Vân Xu.

Ai mà có thể không yêu quý Vân Xu cơ chứ?

Những ngày sau đó, bà Quý và Quý Thừa Tu đến thăm Vân Xu và Trì Châu thường xuyên như đi làm.

Tuy nhiên, bà Quý dù sao cũng là người lớn tuổi, không thể cứ để bà đến nhà Vân Xu mãi được. Trì Châu và Vân Xu cũng thường xuyên đến nhà Quý Thừa Tu ăn cơm. Bà Quý thì liên tục tặng quà cho Vân Xu.

Hai bên đều cố gắng vun đắp mối quan hệ, sau một thời gian, Vân Xu và bà Quý đã hoàn toàn thân thiết, không còn xa cách như ban đầu nữa.

Hôm nay thời tiết đẹp, bà Quý hứng chí rủ Vân Xu đi dạo phố. Quý Thừa Tu cũng đi cùng, ngoài ra còn có hai vệ sĩ mà bà Quý mang từ Ma Đô đến.

Vân Xu thực ra muốn rủ cả Trì Châu đi cùng, nhưng Trì Châu bận công việc nên đành thôi.

Họ chọn một cửa hàng thời trang. Vừa bước vào, bà Quý đã nói với quản lý cửa hàng rằng bà muốn bao trọn gói.

Quản lý cửa hàng vô cùng nhiệt tình đón tiếp. Chỉ cần liếc mắt một cái, bà đã nhận ra vị quý bà trước mặt toàn thân hàng hiệu đắt tiền. Đây chính là khách VIP tự đưa đến cửa, nhất định phải tiếp đãi chu đáo.

Cửa hàng treo biển "Tạm ngừng phục vụ khách khác".

Nhân viên tươi cười niềm nở, mời đoàn người đến khu vực sofa. Trên bàn trà gỗ bày rất nhiều cuốn dày cộp như tạp chí. Mở ra, bên trong là toàn bộ mẫu quần áo có trong cửa hàng.

Bà Quý ưu nhã ngồi xuống, bắt đầu lựa chọn những bộ quần áo ưng ý. Tuy nói là đi dạo phố, thực ra bà Quý chỉ muốn tận hưởng cảm giác mua sắm quần áo cho Vân Xu. Một người xinh đẹp như vậy mà mặc những bộ quần áo bà chọn thì chắc chắn sẽ vô cùng tuyệt vời.

Nhân viên cửa hàng vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, cho đến khi ánh mắt cô rơi vào hai người cuối cùng trong đoàn - một nam, một nữ.

Người đàn ông dáng người cao lớn, giữa mày lộ ra vẻ ôn hòa, lịch thiệp. Trên mặt anh dường như luôn thường trực nụ cười ấm áp như gió xuân.

Cô gái núp sau lưng anh bước lên phía trước. Nụ cười của nhân viên cửa hàng cứng đờ. Trái tim cô như nhảy lên một nhịp, trong khoảnh khắc đó cô gần như quên cả thở, tâm trí hoàn toàn bị vẻ đẹp tuyệt trần của cô gái kia hớp hồn. Cô chỉ có thể ngây ngốc đứng im tại chỗ.

Cho đến khi người đàn ông khẽ gọi một tiếng, nhân viên cửa hàng mới miễn cưỡng hoàn hồn, mặt đỏ bừng. Vừa là vì sự thất thố vừa rồi, vừa là vì vẻ đẹp quá sức rung động kia.

Bà Quý không nói gì, bà hiểu rõ "sức sát thương" của Vân Xu. Bà gật đầu thông cảm với nhân viên cửa hàng, ra hiệu không sao cả.

Vài phút sau.

“Xu Xu, thử chiếc váy này xem.” Bà Quý cười tươi rói, cầm một chiếc váy đưa cho Vân Xu. Bên cạnh, nhân viên cửa hàng cũng mang đến thêm ba chiếc nữa.

Vân Xu nhận váy, trước ánh mắt nhiệt tình và không thể từ chối của bà Quý, ngoan ngoãn đi vào phòng thử đồ.

Khi cánh cửa phòng thử đồ một lần nữa mở ra, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía đó.

Cô gái với dáng người uyển chuyển chậm rãi bước ra. Chiếc váy dài màu xanh biển ôm sát cơ thể tôn lên vòng eo thon thả. Những con bướm thêu trên váy như đang bay lượn khi cô bước đi, tạo nên một vẻ đẹp sống động như cánh bướm sắp vỗ cánh bay lên. Nhưng vẻ đẹp ấy, trước khuôn mặt xinh đẹp vô song của chủ nhân, lập tức trở thành thứ yếu, chỉ làm nền cho nhan sắc tuyệt mỹ kia mà thôi.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 67: Đánh Rơi Trân Bảo (67)



Cả cửa hàng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Mọi người đều không khỏi nghĩ, một người đẹp như vậy, dù có khoác lên mình bao tải thì chắc chắn vẫn là người xinh đẹp nhất.

Bà Quý là người đầu tiên hoàn hồn. Bà quay đầu nhìn sang, Quý Thừa Tu quả nhiên đã ngây người ra, mắt không chớp nhìn Vân Xu, tay vẫn cầm hờ cuốn tạp chí. Bà kín đáo lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc ngốc nghếch hiếm có của con trai.

Đây đúng là kỷ niệm đáng quý, lát nữa phải cho con trai xem lại mới được.

“Xu Xu mặc chiếc váy này đẹp thật đấy, Thừa Tu nhà ta nhìn mà ngẩn cả người ra kìa.” Bà Quý trêu chọc con trai.

Quý Thừa Tu thản nhiên đáp lời, không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình: “Xu Xu lúc nào mà chẳng đẹp.”

Lời nói chân thành đến mức như thể đang khẳng định một chân lý hiển nhiên như mặt trời mọc, mặt trăng lặn.

Vân Xu khẽ cụp mắt xuống, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, khuôn mặt trắng như ngọc khẽ ửng hồng, trông như thể đang ngượng ngùng.

Bà Quý cố gắng kìm nén nụ cười đang trực trào trên môi. Bà dường như đã thấy trước tương lai tươi đẹp khi Vân Xu trở thành con dâu của mình. Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể dọa người ta chạy mất, đến lúc đó thì khóc cũng không kịp.

Sau khi thử chiếc váy đầu tiên, bà Quý lại liên tục đưa Vân Xu thử hết bộ này đến bộ khác. Tất cả đều không ngoại lệ, đều được bà hốt sạch. Thậm chí có những bộ còn chưa kịp thử, chỉ cần bà thấy đẹp mắt là cũng mua luôn, còn dặn người của cửa hàng mang đến tận nhà.

Khi tiễn khách ra về, quản lý cửa hàng cười tươi rói, không ngậm miệng lại được. Doanh thu hôm nay còn cao hơn cả ba tháng trước cộng lại. Cô đã thấy phần trăm hoa hồng đang vẫy gọi mình rồi.

Điều duy nhất cô tiếc nuối là yêu cầu chụp ảnh chung với tiểu thư Vân Xu xinh đẹp kia đã bị từ chối.

Mấy nhân viên cửa hàng đứng phía sau cũng thở dài tiếc nuối. Không biết còn có cơ hội gặp lại đại mỹ nhân như vậy nữa không.

Mua xong quần áo, bà Quý lại muốn mua thêm trang sức cho Vân Xu. Bà trực tiếp bảo tài xế lái xe đến trung tâm thương mại trang sức lớn nhất thành phố.

Thật tình cờ, đoàn người lại chạm mặt một người không ngờ tới ở trung tâm thương mại.

Bà Trì và Trì Tiêu Tiêu.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, Quý Thừa Tu thầm nghĩ.

Bà Trì đang cầm một chiếc vòng tay bạch ngọc, chuẩn bị tự tay đeo lên cho Trì Tiêu Tiêu. Nhưng khi bà ấy vô tình liếc mắt thấy Vân Xu, bà giật mình như bị điện giật, vội rụt tay lại.

Hành động đột ngột của bà khiến Trì Tiêu Tiêu giật mình.

Cô không hiểu vì sao mẹ mình, người vừa nãy còn tươi cười rạng rỡ, lại đột ngột thay đổi sắc mặt, thậm chí còn có vẻ chột dạ.

Cho đến khi cô nhìn theo ánh mắt mẹ, Trì Tiêu Tiêu trợn tròn mắt. Cô quá quen thuộc bóng dáng kia. Chính vì sự tồn tại của Vân Xu, mà cô mới rơi vào hoàn cảnh thảm hại như bây giờ. Vân Xu quả thực chính là khắc tinh của cô.

Khuôn mặt tú lệ của Trì Tiêu Tiêu trở nên u ám. Hành động vừa rồi của mẹ thật quá đáng. Ở trước mặt Vân Xu, mẹ lại phải kiêng dè cô ta như vậy sao?

Cô và bà Trì mới là người thân ruột thịt đã sống bên nhau hơn hai mươi năm trời cơ mà!

Không phải mẹ đã nói dù cô rời khỏi nhà họ Trì, cô vẫn luôn là con gái của mẹ sao?

Bà Quý không quen biết hai mẹ con trước mặt, nhưng nhìn nụ cười trên mặt con trai nhạt đi vài phần, bà biết anh không có thiện cảm với họ. Vì vậy, nụ cười của bà cũng trở nên khách sáo, không còn thân thiết và hòa ái như khi ở bên Vân Xu nữa.

“Mẹ, đây là mẹ của Trì Châu.” Quý Thừa Tu, người duy nhất biết rõ thân phận của tất cả mọi người ở đây, không ai giành công với mình, tự giác đảm nhận trách nhiệm giới thiệu: “ Dì Trì, đây là mẹ của con.”

Hai vị quý bà khách sáo chào hỏi nhau.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 68: Đánh Rơi Trân Bảo (68)



Đứng giữa hai người, nụ cười ôn hòa của Quý Thừa Tu giống như một chiếc mặt nạ, lịch sự nhưng xa cách. Dù anh không ưa nhà họ Trì, nhưng với mẹ của bạn thân, anh không thể quá hờ hững. Chỉ là thái độ của anh còn lạnh nhạt hơn cả lần đầu đến nhà Trì Châu làm khách.

Bà Trì không để ý đến vẻ mặt của Quý Thừa Tu. Ánh mắt bà dán chặt lên người Vân Xu, ánh mắt lộ rõ vẻ nóng bỏng. Đây là đứa con gái ruột của bà. Đứa con mà bà hằng mong nhớ, cuối cùng cũng gặp được hôm nay.

Vốn dĩ bà định mua cho Trì Tiêu Tiêu một ít trang sức, coi như bù đắp cho cô sau khi rời khỏi nhà họ Trì, không ngờ lại tình cờ gặp được Vân Xu ở đây.

Hai bên khách sáo hàn huyên vài câu. So với vẻ điềm tĩnh của bà Quý, bà Trì rõ ràng có vẻ mất tự nhiên. Ánh mắt bà cứ liên tục hướng về phía Vân Xu.

Khoảng thời gian trước, Trì Hiền không biết bị k*ch th*ch bởi chuyện gì, ngày nào cũng ủ rũ ở nhà uống rượu.

Trì Châu vẫn định kỳ về nhà họ Trì thăm hỏi bố mẹ, nhưng nhất quyết không chịu cho họ gặp Vân Xu, mỗi lần đều kết thúc trong không vui.

Không ngờ rằng, người mà họ không thể gặp được lại tình cờ gặp ở đây.

Nhưng thời điểm này thật không thích hợp. Bà lại bị Vân Xu nhìn thấy đi cùng Trì Tiêu Tiêu. Bà Trì sau khi nghe Trì Châu kể về quá khứ của Vân Xu, đã nảy ra ý định trước mắt cứ tách hai cô con gái ra, sau này sẽ đón Trì Tiêu Tiêu về nhà họ Trì sau.

Bây giờ lại bị Vân Xu nhìn thấy bà và Trì Tiêu Tiêu đi mua sắm cùng nhau, liệu Vân Xu có cảm thấy phản cảm với bà không?

Càng nghĩ càng lo lắng, khóe miệng Bà Trì vô thức mím chặt lại.

Vân Xu cũng gật đầu chào hai người, dù không thích người nhà họ Trì, nhưng nể mặt Trì Châu, cô vẫn muốn giữ mối quan hệ nước sông không phạm nước giếng với họ. Giữ phép lịch sự là được, thân thiết thì tuyệt đối không thể.

Bà Quý chào hỏi xong liền chuẩn bị rời đi.

Sắc mặt Bà Trì từ mong chờ đến kinh ngạc, rồi thất sắc. Bà không ngờ Vân Xu lại xem người mẹ ruột này như người dưng nước lã. Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng bà, nhưng ngay giây sau lại tắt ngúm.

Bà nhớ ra, Trì Châu đã từng nói Vân Xu không muốn về nhà họ Trì.

Bà Trì vốn tưởng rằng đó chỉ là lời nói giận dỗi, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy Vân Xu, bà nghĩ có lẽ Trì Châu nói thật. Đứa con bé bỏng này thực sự không có bất kỳ tình cảm nào với nhà họ Trì.

Đôi mắt trong veo, rạng rỡ kia nhìn bà không hề gợn sóng, như thể bà chỉ là một người qua đường bình thường.

Sự bình tĩnh đến đáng kinh ngạc của Vân Xu khiến Bà Trì hoảng sợ, bối rối.

Không thể như vậy được.

Hành động của bà Trì nhanh hơn cả suy nghĩ. Bà trực tiếp gọi Vân Xu lại. Đợi đến khi Vân Xu nhìn sang, bà run rẩy nói: “Vân Xu, mẹ là mẹ của con mà.”

Vân Xu khẽ nghiêng đầu. Vẻ đẹp rạng rỡ như ngọc trai của cô mạnh mẽ tác động vào thị giác người đối diện. Ánh mắt mọi người xung quanh đều vô thức đổ dồn về phía này, tò mò, nóng bỏng, thèm thuồng.

Người con gái đứng trước mặt bà còn xinh đẹp hơn cả trong video. Bà Trì nghĩ, đây mới chính là thiên kim tiểu thư đích thực của nhà họ Trì. Đứa con gái bảo bối này chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó thôi, cũng đủ dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.

Vân Xu trầm ngâm suy nghĩ. Câu nói này nghe có chút quen thuộc, hình như cô đã từng nghe ở đâu đó rồi. Rồi cô nhớ ra, Trì Hiền, người tự xưng là anh trai cô, cũng từng đột ngột xuất hiện trước mặt cô, nói một tràng dài những lời vô nghĩa tương tự.

Đối diện với trưởng bối, lại là mẹ của anh trai, Vân Xu có chút khó xử. Cô không thể quá vô lễ, khiến Trì Châu khó xử.

Vì vậy, cô lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ngượng ngùng, tôi không phải người nhà họ Trì, cũng sẽ không trở về nhà họ Trì. Xin mọi người đừng tìm tôi nữa.”

Trì Tiêu Tiêu không ngờ Vân Xu, người đã dùng mọi cách để đuổi cô ra khỏi nhà họ Trì, lại nói chuyện với Bà Trì như vậy. Chẳng lẽ cô ta không nên vội vàng muốn quay trở lại nhà họ Trì sao? Nhưng nghĩ đến thái độ của Trì Châu, à phải rồi, chỉ cần anh trai luôn hướng về cô ta, việc có về nhà họ Trì hay không cũng đâu còn quan trọng nữa.

Sự ghen tị và tủi thân trào dâng từ đáy lòng Trì Tiêu Tiêu. Cô ta khao khát có được tất cả, nhưng Vân Xu lại chẳng cần gì cả.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 69: Đánh Rơi Trân Bảo (69)



Ngay cả một quý bà sang trọng như bà Quý cũng đối xử với Vân Xu thân thiết như vậy. Thật là ghen tị đến phát điên.

Bà Trì nóng nảy nói nhanh: “Vân Xu, con chính là con gái của mẹ đó! Mẹ đã đợi con ở nhà lâu lắm rồi. Tại Trì Châu cứ cản trở không cho chúng ta gặp nhau.”

“Gạt người.” Vân Xu thầm nghĩ, giọng nhẹ nhàng vang lên trong lòng: [Người nhà họ Trì, trừ anh Cả ra, ai cũng chẳng muốn mình về.]

Cô biết rõ điều đó.

Cô biết rất rõ.

Vân Xu vẫn lắc đầu, ý là từ chối.

Mặt Bà Trì tái mét: “Con là con gái của mẹ mà……”

Con gái không chịu nhận mẹ, cú sốc này với bà Trì thật không nhỏ.

Trì Tiêu Tiêu bên ngoài thì nhăn mày, nhưng bụng nghĩ đây là cơ hội tốt để lấy lòng Bà Trì. Anh Hai đã mấy ngày không nghe máy cô ta, cô ta tuyệt đối không thể mất chỗ dựa là bà Trì.

“Vân Xu, mẹ… ý tôi là cô Trì phu nhân thương cô lắm đó. Lúc trước bà ấy đã nói muốn bù đắp cho cô rồi. Bà ấy thật sự rất nhớ cô, cô cứ từ từ chấp nhận thôi, đừng vội từ chối ngay.”

Trì Tiêu Tiêu nói, vẻ mặt có chút buồn bã: “Nếu cô không muốn về nhà vì tôi, thì tôi xin thề sẽ biến mất khỏi mắt cô luôn.”

Nếu là trước đây, bà Trì đã ôm Trì Tiêu Tiêu vào lòng an ủi rồi. Nhưng giờ, tâm trí bà Trì chỉ để ý đến Vân Xu. Trì Tiêu Tiêu diễn tuồng một mình, chẳng ai thèm xem.

Giả bộ miễn cưỡng, thành thật cũng miễn cưỡng.

Vân Xu vẫn chưa quen với bóng tối quá khứ. Từ lúc gặp mặt, mắt cô luôn tránh nhìn mặt Trì Tiêu Tiêu. Giờ nghe Trì Tiêu Tiêu nói, hình ảnh gương mặt kia hiện lên, người cô vẫn run lên theo phản xạ.

Đây là phản ứng bản năng của cơ thể.

Bà Quý đứng bên cạnh Vân Xu lập tức nhận ra điều này. Quý Thừa Tu đỡ Vân Xu nửa người, ánh mắt cũng liếc thấy cánh tay run rẩy kia. Ánh mắt anh sắc bén và lạnh lùng, nhìn thẳng vào Trì Tiêu Tiêu, khiến cô ta cảm thấy lạnh người.

“Trì tiểu thư, tôi nghĩ chuyện giữa Trì phu nhân và Vân Xu, thân phận cô không tiện lên tiếng.” Quý Thừa Tu nói thẳng không chút khách khí.

Lời nói không nể nang làm mặt Trì Tiêu Tiêu lúc xanh, lúc trắng, đủ màu sắc trông rất đẹp mắt. Cô ta cắn môi, mặt mày khó chịu, nhưng đối diện ánh mắt lạnh lùng của Quý Thừa Tu, lại không dám mở miệng.

Bà Trì chẳng để ý đến cảm xúc của Trì Tiêu Tiêu, bà chỉ dồn hết sự chú ý vào người đối diện. Ngược lại, bà Quý vỗ nhẹ tay Vân Xu, an ủi cô, vẻ mặt hiền từ dịu dàng: “Xu Xu, đừng sợ, có dì ở đây rồi.”

Vẻ thân mật của hai người khiến bà Trì đỏ mắt vì tức giận. Rõ ràng là con gái mình, lại thân thiết với người khác như mẹ con, thật là châm chọc!

Vân Xu lẽ ra phải ở dưới gối bà, vui vẻ vâng lời mới phải. Bà sẽ chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho Vân Xu, Vân Xu sẽ nũng nịu trong lòng bà. Nếu không phải con đàn bà độc ác kia tráo đổi con, mẹ con họ tuyệt đối không đến mức này.

Bà Trì nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt. Ánh mắt Vân Xu ngưỡng mộ bà Quý khiến bà đau đớn. Bà nghĩ đến việc mình từng mua sắm cho con gái của kẻ thù, bỗng thấy ghê tởm, theo bản năng sinh ra xa cách với Trì Tiêu Tiêu bên cạnh.

Bà Quý muốn gần gũi Vân Xu hơn nên đã tìm hiểu về quá khứ của cô. Bà rất ghét cách hành xử của nhà họ Trì. Thấy bà Trì trừng mắt nhìn mình như kẻ thù, bà tức giận bật cười. Bà nghĩ bụng: “Không xem lại mình, lại trách người ta thân với Vân Xu. Đúng là đầu có vấn đề! Tự mình đi mua đồ cho con gái kẻ thù còn trách ai?”

Bà vốn định đi khỏi cửa hàng cho đỡ bực. Nhưng giờ bà Quý đổi ý. Bà phải ở lại đây, mua đồ cho Vân Xu ngay trước mặt nhà họ Trì, tức c.h.ế.t hai mẹ con kia. Đừng tưởng bà già mắt kém, bà thấy rõ sự ghen tị trong đáy mắt con nhỏ giả danh thiên kim kia. Bà Quý chẳng thấy con nhỏ đó có chút áy náy nào với Vân Xu cả.
 
Back
Top Bottom