Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 420: Chương 420



Lục Lập Xuân ngẩng đầu nhìn anh ta: "Chuyện Trình Trình giao cho anh, anh làm xong cả rồi à?"

Khang Cảnh Huy gật đầu: "Làm xong rồi."

"Xử lý xong chuyện giao cho anh rồi, anh không biết tìm thêm chuyện khác mà làm sao? Sau này Trình Trình đến nơi khác học đại học, không thể ngày nào cũng giao việc cho anh, anh cứ đợi mãi thế à?"

Lục Lập Xuân buồn cười nhìn anh ta.

Khang Cảnh Huy cười ngượng nghịu: "Không phải tôi đang tìm việc làm đây sao?"

Lục Lập Xuân cười, sau đó giao chuyện cân đo cho anh ta, còn cô ấy thì tới chỗ ghi chép, mỗi một mắt xích đều phải tìm hiểu rõ ràng.

Hai chị em họ ở chỗ Lý Trình Trình cũng không phải làm không công, Lý Trình Trình phát cho họ mỗi tháng một bao lì xì một trăm đồng, nếu nói là tiền lương thì những nhân viên khác sẽ thầm nghĩ thế nào đây, do đó Lý Trình Trình đưa họ lì xì là vì họ đều là người nhà chứ không phải công nhân.

Đến tháng ba, Lý Trình Trình vẫn còn đang sắp xếp người trong đội xe chuyển một đợt hàng nữa tới cho Bạch lão tam, cô muốn ngày nào họ cũng có thể ăn ngon uống đủ, cách hai tháng Lý Trình Trình lại xếp người chuyển một lần.

Phía Bạch lão tam mãi chưa liên lạc được, cũng không biết rốt cuộc bên đó xảy ra chuyện gì, có điều không có tin tức chứng tỏ cậu ta không sao cả, Lý Trình Trình không lo lắng cho cậu ta nữa.

***

Đến tháng tư, ngày dự sinh của Bạch San San trong tháng này, cụ thể là ngày nào thì chưa biết trước, hôm đó, khi cô ta đang ở trên lớp giảng bài, bụng đột nhiên đau nhói lên, cô ta đưa tay che bụng, thét một tiếng.

Học sinh trong lớp biết chồng cô ta là Chu Hữu Tường nên đều chạy đi tìm anh ta, người thì tới phòng học khác, người thì tới tòa văn phòng, cuối cùng cũng gọi được Chu Hữu Tường.

Chu Hữu Tường vội vàng bế Bạch San San lên, đưa tới bệnh viện, đặc vụ Lý Di Giai lúc trước yêu giả thành thật đã không còn ở đó nữa.

Cấp dưới của Long Quyên nhìn thấy chồng trước của cô ấy ôm theo vợ hai tới bệnh viện, trong lòng đều cực kỳ khinh bỉ nhưng cũng không tiện nói gì, dù sao thì Long Quyên vừa được điều tới đơn vị khác thì đã coi thường Chu Hữu Tường, hai đứa con trai cũng không cho Chu Hữu Tường nuôi, người đàn ông như Chu Hữu Tường cũng khá đáng thương, có Bạch San San cưới anh ta đã là tốt lắm rồi.

Hai người đều trải qua một vài chuyện nên cũng coi như xứng đôi.

Bạch San San là người ích kỷ, vụ lợi nhưng cực kỳ tiếc mạng, mặc dù có đồ ăn ngon nhưng vì tính mạng của mình, cô ta không ăn uống linh tinh mà nghe theo lời bác sĩ, mỗi lần chỉ ăn một chút chút, lại thêm lúc mang thai cô ta vẫn không ngừng làm việc, cũng coi như rèn luyện sức khỏe nên không quá đau đớn mấy đã có thể sinh đứa bé ra rồi, là con trai, trong lòng Bạch San San vô cùng đắc ý, Lý Trình Trình sinh con trai, cô ta cũng sinh con trai, Lý Trình Trình cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

Bạch San San sinh con xong, không màng tới sự ngăn cản của Chu Hữu Tường, khăng khăng dùng điện thoại trong bệnh viện gọi về cho anh hai, nói cho cậu ta tin tức tốt này, còn muốn để cậu ta mang chút đồ bổ đến thăm cô ta.

Cô ta sinh con rồi, chắc chắn các anh trai bên nhà mẹ phải tới thăm chứ, anh ba không ở đây, đương nhiên chuyện này rơi xuống đầu anh hai rồi.

Còn về anh cả, không cần liên lạc cô ta cũng biết, chắc chắn anh cả sẽ không để ý đến cô ta.

Bạch San San gọi điện tới chỗ chi bộ thôn, bởi vì cô ta muốn toàn bộ người trong thôn biết cô ta sinh con trai rồi, cũng muốn để những người không thích họ, coi thường họ trợn mắt lên mà nhìn, nhà họ Bạch của bọn họ thực sự phất lên rồi.

Lý Trình Trình và Hoàng Tú Lan đang trò chuyện với nhau, nhìn thấy Bạch lão nhị cúi đầu u ám quay về, họ tò mò hỏi: "Chú hai, ai gọi điện thoại cho em thế? Người ta bảo gì em à?"

"Là Bạch San San gọi, hôm nay nó sinh con rồi, là con trai." Bạch lão nhị nói.

Lý Trình Trình hơi ngạc nhiên: "Em gái thân yêu của em sinh con rồi, còn là con trai nữa, người làm bác như em nên vui mừng mới đúng chứ, sao lại cúi đầu ủ rũ thế kia?"

Chỉ dựa vào sự cưng chiều của ba người anh trai với Bạch San San, nghe thấy tin tức tốt này, họ phải nhảy cẫng lên mới đúng chứ!

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chị dâu, chị đừng trêu em nữa." Bạch lão nhị ngại ngùng, trước đây cậu ta không biết Bạch San San là loại người gì, bây giờ đích thân bị tổn thương, đích thân trải nghiệm qua, đương nhiên cậu ta không thể giống như trước đây!"Bạch San San bảo em mang quà sang thăm nó."

Trước đó Bạch Vân Sơn đưa Bạch San San qua đó, đương nhiên cậu ta biết cô ta ở đâu, chỉ là cậu ta không muốn đi, bây giờ Hoàng Tú Lan cũng lớn bụng rồi, cậu ta không yên tâm.

"Đại Sơn đã cắt đứt quan hệ với Bạch San San, anh ấy có thể không đi nhưng em đi hay không thì tùy em." Lý Trình Trình ngưỡng mộ nói: "Bạch San San tốt số thật đấy, có đến ba anh trai cưng chiều cô ta, không giống chị, trong nhà có nhiều anh trai thế nhưng không ai đối xử tốt với chị, không bị bỏ đói suýt c.h.ế.t thì cũng bị đánh suýt chết..."

Mặc dù hơi mỉa mai nhưng bất kể là "Lý Trình Trình" hay Lý Trình Trình đều cực kỳ ngưỡng mộ,"Lý Trình Trình" kia từ bé đã được chứng kiến Bạch San San được ba anh trai cưng chiều, có thể đi học, chẳng cần làm gì, mà cô thì phải làm như trâu bò.

Ba mẹ Lý Trình Trình trọng nam khinh nữ, mọi thứ trong nhà đều không có phần của cô mà là của em trai cô, thậm chí tiền lương của cô cũng phải giao cho mẹ, đãi ngộ của Bạch San San bất kể là ở thời này hay tương lai đều cực kỳ tốt.

Nếu như cô ta là cô bé ngoan ngoãn, nghe lời không giày vò người khác, cô ta thực sự sẽ hạnh phúc cả đời, nhưng cuộc sống hiện tại của Bạch San San cũng đã vượt xa tám mươi phần trăm con gái thời này rồi.

Bạch lão nhị cúi đầu hổ thẹn: "Em xin lỗi, chị dâu, nếu biết trước chị sẽ trở thành chị dâu của em, chắc chắn em sẽ bảo vệ chị, chăm sóc chị từ bé, tuyệt đối không để cuộc sống của chị như thế."

Lý Trình Trình cảm thấy khá ngại, cô xua tay: "Chẳng sao cả, mọi chuyện qua cả rồi, có điều nếu em thực sự tới chỗ Bạch San San, em nhất định phải cẩn thận đấy, đừng có tiếp xúc với bất kỳ đồng chí nữ nào kẻo Bạch San San lại nói bóng nói gió làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Tú Lan, bây giờ tâm trạng với sức khỏe của Tú Lan là quan trọng nhất."

Bạch lão nhị vội quay đầu qua nói với Hoàng Tú Lan: "Tú Lan, em đừng nghe người khác nói bậy nói bạ, kể cả lời của Bạch San San, em cũng đừng nghe, nếu như nó gọi điện thoại tới tìm em, em đừng nhận, kiếp này anh không có ý định đổi vợ, anh chỉ cần một người vợ như em là đủ rồi."

Hoàng Tú Lan ngại ngùng đánh vào vai Bạch Vân Sơn: "Đang ở bên ngoài, sao lời gì anh cũng tuôn ra được hết vậy? Không biết xấu hổ à?"

"Anh có gì nói nấy!" Bạch lão nhị vô tội nói.

"Thôi được rồi, chuyện của các em tự các em thương lượng, chị không can thiệp, dù sao bản thân em cũng có tiền, em tới chỗ Bạch San San thì đừng có nhắc tới chuyện của chị và Đại Sơn, một câu cũng không được nhắc." Lý Trình Trình "hung dữ" trừng mắt nhìn Bạch lão nhị rồi quay người về nhà mình.

Hôm nay là chủ nhật, không cần đi học, cô ở nhà nghỉ ngơi, đang muốn trò chuyện cùng Hoàng Tú Lan thì không ngờ tới lại có chuyện như này, Lý Trình Trình thực sự bái phục Bạch San San, hôm nay vừa sinh con xong đã nóng ruột muốn gọi điện thoại cho Bạch lão nhị, do chồng cô ta phải đi làm, không có ai chăm sóc cô ta nên mới gọi anh hai qua đó hả?

Chồng cô ta là người, chồng người khác không phải người sao?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 421: Chương 421



Lần trước quay lại lừa cả chục nghìn đồng, tổ chức tiệc thu về nhiều tiền mừng như thế, Bạch San San đã trở thành hộ gia đình vạn tệ, tương đương với hộ gia đình hai trăm nghìn đến năm trăm nghìn đồng ở đời sau rồi, có nhiều tiền như thế còn không nỡ mời người giúp việc, thật đúng là không biết nên nói cô ta keo kiệt hay tiết kiệm lo cho gia đình nữa.

"Hôm nay Bạch San San sinh con rồi, là con trai, anh có muốn qua đó thăm không?" Đợi Bạch Đại Sơn về, Lý Trình Trình cười hì hì hỏi.

Đi hay không là lựa chọn và tự do của anh, cả đời này cô sẽ không nhìn mặt cô em chồng này, giống như Bạch San San không công nhận cô là chị dâu.

Người ta nói mẹ chồng nàng dâu là kẻ thù trời sinh, có đôi khi chị dâu em chồng cũng là kẻ thù trời sinh.

Bạch Đại Sơn cúi người rửa mặt, rửa tay bên giếng: "Không đi, chuyện của người khác liên quan gì đến mình?"

Anh không phải loại người vết thương đóng vảy thì quên đau, nhìn lại những chuyện Bạch San San làm, anh biết một khi anh hòa giải với Bạch San San, cô ta sẽ quay lại, thậm chí là được nước lấn tới, đến lúc đó gia đình anh chắc chắn sẽ ly tán.

Nuôi Bạch San San lớn, trách nhiệm và nghĩa vụ của anh đã hoàn thành rồi, sau này cuộc sống của Bạch San San để chồng cô ta gánh vác là được, còn anh chỉ cần chăm sóc tốt cho gia đình nhỏ của mình là ổn lắm rồi.

"Bây giờ anh không đi, sau này anh già rồi, hối hận, anh đừng có oán giận em đấy, bởi vì từ trước đến nay em chưa từng tham dự vào chuyện trong nhà anh, em toàn để anh tự quyết định thôi." Lý Trình Trình không can thiệp vào chuyện của Bạch Đại Sơn, người khác cũng đừng hòng can thiệp vào chuyện của cô.

Sau khi rửa ráy xong, Bạch Đại Sơn tới trước mặt Lý Trình Trình, cười nói: "Vợ ơi, từ trước đến nay anh đều không hối hận vì bất kỳ quyết định nào của mình."

Nhà Bạch lão nhị bên cạnh, Hoàng Tú Lan hỏi: "Lão nhị, anh thực sự không tới thăm Bạch San San sao?"

"Bạch San San là em gái anh, anh có thể không đi sao? Anh cả đã không đi rồi, anh ba cũng không ở đó, chỉ có một mình nó cô độc lắm, nếu người đàn ông kia không đáng tin cậy thì nó phải làm sao? Chắc chắn anh phải đến chấn chỉnh người đàn ông kia mới được, anh phải nói cho anh ta biết, Bạch San San có người bảo vệ, kể cả là anh ta cũng không thể làm Bạch San San tổn thương." Bạch lão nhị kiên định nói.

Hoàng Tú Lan biết Bạch lão nhị đã hạ quyết tâm, cô ấy không ngăn cản nữa, quyết định của cô ấy giống Lý Trình Trình, chăm sóc cho bản thân thật tốt là được, mặc kệ chuyện của đám đàn ông, cô ấy cũng không giúp cậu ta thu dọn đồ đạc, tự cậu ta thu dọn đi.

Đợi sau khi cậu ta xuất phát, cô ấy sẽ đi mua đồ, cậu ta tiêu bao nhiêu tiền cho người khác, cô ấy sẽ tiêu nhiều gấp bội.

Mấy tháng trước mới bị Bạch San San lừa mấy mười nghìn đồng xong, bây giờ lại còn muốn đưa tiền sang đó, đều là người nhà họ Bạch, sao cậu ta không thông minh như Bạch Đại Sơn? Nhìn Bạch Đại Sơn xem, sau khi đoạn tuyệt quan hệ với Bạch San San, anh đỡ phải lo lắng bao nhiêu chuyện, sau này cũng chẳng cần trông cháu ngoại.

Loại người như Bạch San San, thực sự không biết sau này cô ta còn làm ra được chuyện thế nào nữa, cô ta mới hai mươi hai tuổi, mấy chục năm nữa, ai biết cô ta sẽ còn dày vò người ta thế nào?

Hoàng Tú Lan quay về phòng, Bạch lão nhị đã tự thu dọn đồ xong rồi, bên phía Bạch San San nhiệt độ khá cao, không cần mang quần áo quá dày, cậu ta mặc một bộ trên người, mang theo hai chiếc ngắn tay nữa để thay là được rồi.

Dù sao chỉ thăm Bạch San San xong rồi về, không cần ở đó quá lâu, đương nhiên cũng không cần chuẩn bị quá nhiều quần áo.

Bạch lão nhị thu dọn hành lý xong thì lấy một ít tiền theo, sợ tiền bị trộm mất, cậu ta nhét chỗ này một ít, chỗ kia một ít, nhưng lại không bỏ tiền bên người, bởi vì sáng mai cậu ta phải đi mua vé tàu hỏa rồi rời đi, bây giờ nhét tiền trong người còn sớm quá.

Tối đến, Bạch lão nhị và Hoàng Tú Lan cùng tới nhà Lý Trình Trình bên cạnh ăn cơm tối: "Em phải đi mấy ngày, mấy ngày này làm phiền mọi người để ý Tú Lan giúp em."

Trình Tuyết Dương gật đầu: "Cháu cứ yên tâm đi đi! Trong nhà nhiều người thế này, sao lại không chăm sóc Tú Lan được chứ!"

"Cảm ơn bà Quý." Bạch lão nhị cảm kích nói.

"Đi sớm về sớm, đừng ở bên đó rồi bị che mắt, đến nhà cũng không biết đường về." Trong khoảng thời gian phụ nữ mang thai, đàn ông rất dễ nảy sinh suy nghĩ khác, bởi vì khoảng thời gian này, thứ mà họ cần, phụ nữ không thể thỏa mãn, có người sẽ muốn ra ngoài tìm người khác.

Anh em nhà họ Bạch nhìn qua thì khá tốt nhưng cũng chỉ là vẻ ngoài thôi, ai nhìn rõ được lòng họ thế nào.

Bạch lão nhị gật đầu: "Em sang đó hai ngày rồi về, sẽ không ở lại lâu đâu."

Bạch San San có tiền rồi, hơn nữa hai vợ chồng họ có công việc, nếu như cần người chăm sóc thì đi tìm người giúp việc về trông coi, hoàn toàn không cần Bạch lão nhị chăm sóc cô ta.

Sáng sớm hôm sau, Bạch lão nhị xách hành lý đến chỗ đợi xe trong thôn, cậu ta mua vé xe lửa trước, sau đó đến hợp tác xã cung ứng mua đồ, có sữa mạch nha, đồ hộp, đường đỏ, vải vóc... Mua không ít đồ đạc xong, sau đó cậu ta ngồi xe lửa đến thị trấn Nam Nguyệt.

Mà ở một bên khác, Bạch San San sinh con xong, bởi vì sinh thuận nên không cần ở bệnh viện quá lâu, ngày hôm sau cô ta đã xuất viện về nhà, Chu Hữu Tường sắp xếp cho Bạch San San chu toàn xong thì đặt con trai bên cạnh cô ta.

Bạch San San cười hỏi: "Anh Chu, em sinh một đứa con trai cho anh, anh có vui không?"

Chu Hữu Tường vội gật đầu: "Vui, vui lắm."

"Vậy sau này anh còn nhớ tới hai đứa con trai của Long Quyên nữa không?" Bạch San San nhìn Chu Hữu Tường, mặc dù cười hì hì hỏi nhưng trong mắt lại đầy ẩn ý khiến Chu Hữu Tường hoảng loạn.

Chu Hữu Tường vội lắc đầu: "Không nhớ nữa, anh có con trai rồi, sao phải nhớ tới con trai của người khác."

Nghe đi, đây chính là đàn ông đấy, có con mới rồi là không nhớ tới những đứa con trước của mình.

Bạch San San là người cực kỳ giỏi suy một ra ba, nếu Chu Hữu Tường này có con khác, anh ta cũng sẽ không cần con trai của cô ta nữa, may mà cô ta không thích anh ta, hơn nữa bản thân cũng có tiền, mặc kệ anh ta có muốn đứa bé hay không, cô ta đều có thể sống cực kỳ hạnh phúc, không cần giống vợ trước của anh ta, đợi anh ta chi trả chi phí nuôi dưỡng, nếu anh ta không muốn đưa, kéo đến cuối tháng hoặc ngày cuối cùng mới đưa, Long Quyên cũng bó tay, lẽ nào cô ấy có thể xin nghỉ để qua đây đòi tiền sao?

"San San, bây giờ em phải ở nhà ở cữ, nếu anh không đi làm nữa, vậy tháng này anh sẽ không có lương, vì thế anh định tiếp tục đi làm rồi mời một người giúp việc ban ngày chăm sóc em và con nhé?" Chu Hữu Tường ngồi bên mép giường hỏi.

"Mời người giúp việc làm gì? Không phải anh ba em giữ anh Ôn ở bên này sao? Đưa tiền mời người giúp việc cho anh Ôn, để anh ấy qua đây là được mà." Bạch San San nói.

Chu Hữu Tường hơi khó xử: "Để một người đàn ông tới chăm em ở cữ không ổn lắm đâu."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Anh nghĩ cái gì thế?" Bạch San San ngẩng đầu, cạn lời nhìn anh ta: "Em chỉ nằm đó nghỉ ngơi, không cần anh ta làm gì cho em cả, anh ta chỉ cần chăm con, rồi nấu cơm cho em là được rồi, những cái khác cũng chẳng có gì! Anh đi hỏi anh ta xem, nếu như anh ta đồng ý thì để anh ta tới đây, không đồng ý thì chúng ta mời người giúp việc vậy."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 422: Chương 422



Bạch San San tin Ôn Hoằng Dương nhất định sẽ đồng ý vì lần trước anh ta từng nói bất kể cô có việc gì cần giúp đỡ, anh ta đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Ngày mai Chu Hữu Tường phải đi làm rồi nên anh ta sắp xếp cho Bạch San San xong thì đi ra ngoài liên lạc với Ôn Hoằng Dương, kết quả đúng lúc Ôn Hoằng Dương đến đây, Chu Hữu Tường cũng hỏi anh ta có muốn tới nhà mình đỡ đần một khoảng thời gian không.

Ôn Hoằng Dương chẳng thèm suy nghĩ mà đồng ý ngay, mặc kệ làm gì, chỉ cần có việc để làm là tốt rồi.

Tìm được người, Bạch San San và con đều có người chăm sóc rồi, Chu Hữu Tường mới yên tâm, sau đó anh ta để Ôn Hoằng Dương về, sáng hôm sau lại tới là được, đám người như Ôn Hoằng Dương có kỹ năng sống và được rèn luyện thuần thục, lúc đầu khi họ còn làm việc, đi ra ngoài đều tự mình chăm sóc bản thân, nếu không biết làm gì, chẳng phải bản thân sẽ đói c.h.ế.t sao?

Sáng ngày hôm sau, Ôn Hoằng Dương đến trước khi Chu Hữu Tường đi làm, Chu Hữu Tường bảo: "Đồng chí Ôn, từ hôm nay trở đi, mọi chuyện trong nhà làm phiền anh rồi, trong phòng có con gà mái, tôi đã xử lý xong, anh hầm một nồi canh gà mái nhé."

Ôn Hoằng Dương gật đầu: "Tôi biết rồi, đồng chí Chu không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Bạch San San và đứa bé."

Anh ta không có việc làm, là Bạch lão tam và Bạch San San cho anh ta công việc này, đương nhiên anh ta sẽ chân trọng.

Sau đó Chu Hữu Tường đi làm, trong nhà chỉ còn lại Ôn Hoằng Dương và Bạch San San, Ôn Hoằng Dương đi gõ cửa phòng, Bạch San San nghe thấy thì bảo: "Anh Ôn, anh cứ đi vào đi! Tôi mặc quần áo tử tế rồi, không sao cả."

Ôn Hoằng Dương đẩy cửa vào trong: "San San, nếu như cô có chuyện thì cứ gọi tôi, biết chưa hả?"

Bạch San San gật đầu: "Anh Ôn, bé con dậy rồi, anh bế nó một lát giúp em, đợi nó khóc, anh lại đưa nó cho em."

"Ừm." Ôn Hoằng Dương tới bên cạnh, nhìn thấy đứa bé nhỏ như mèo con, trong lòng anh ta dâng lên nỗi cảm động, không ngờ tới đứa nhỏ vừa sinh ra lại bé thế này, sinh mệnh vĩ đại thật đấy.

Ôn Hoằng Dương cẩn thận bế đứa bé lên rồi hỏi: "San San, tôi bế thế này có đúng không?"

"Không đúng rồi, để tôi dạy anh." Bạch San San đứng dậy, giúp Ôn Hoằng Dương điều chỉnh lại tư thế bế đứa bé: "Bế thế này này, cẩn thận một chút, đứa trẻ rất yếu ớt, đừng để nó ngã."

"Cô yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ chăm sóc nó cẩn thận như chăm con mình." Ôn Hoằng Dương nói rồi bế đứa bé ra ngoài.

Không có đứa bé ồn ào bên cạnh, Bạch San San lại nằm xuống nghỉ ngơi, đã bảo ở cữ thì phải ở cữ cho tử tế, nếu không sau này cơ thể sẽ không khỏe lại, vì sức khỏe của mình, khoảng thời gian này cô ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì, dù sao ban ngày có Ôn Hoằng Dương chăm sóc cô ta, tối đến có Chu Hữu Tường đỡ đần, làm gì có chuyện cô ta cần làm nữa!

Đợi Bạch San San ngủ dậy, Ôn Hoằng Dương đã hầm canh gà xong rồi, từ trước đến nay cuộc sống của cô ta đều suôn sẻ, vốn không thèm ăn thứ gì, vì thế ngửi thấy mùi hương này, cô ta chỉ cảm thấy thơm thôi chứ không có cảm giác gì khác.

Bạch San San quay đầu qua nhìn, chỉ thấy đứa bé ngủ ở chiếc giường nhỏ bên cạnh, cô ta duỗi tay chọc má đứa bé rồi nói: "Nhóc con này tốt số thật, đầu thai làm con trai mẹ, có người mẹ như mẹ, sau này con đợi hưởng phúc đi."

Lúc này có tiếng gõ cửa truyền tới: "San San, cô đói chưa? Tôi bưng cho cô một bát canh nhé?"

"Vâng ạ, cảm ơn anh Ôn." Bạch San San vươn vai, cười ngọt ngào.

Ôn Hoằng Dương quay người rời đi, một lát sau mới bưng một bát canh gà to đi tới, đặt trên chiếc bàn cạnh cô ta: "Lấy cho cô một cái đùi gà với vài miếng thịt, cái đùi còn lại để đến chiều ăn."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vâng." Bạch San San gạt đầu, sau đó ngồi xuống bàn, nhìn vào trong bát, quả nhiên thấy một cái đùi to, ngoài ra còn có vài miếng thịt, đều là thịt ngon cả, không một miếng xương, hơn nữa bên trên mặt canh cũng không nổi mỡ, có thể thấy Ôn Hoằng Dương đã hớt hết ra cho cô ta.

Bạch San San lấy thìa múc một thìa canh lên uống, mặc dù điều kiện cuộc sống tốt nhưng canh gà này thơm thật đấy.

"Anh Ôn, bây giờ anh làm việc ở nhà tôi, nhà tôi cũng cần lo cho ngày ba bữa ăn của anh, canh gà mái này, anh cũng lấy uống đi, một mình tôi không ăn hết nhiều như thế, để lại đến ngày mai lại không còn tươi nữa." Bạch San San nói.

Ôn Hoằng Dương gật đầu: "Cô yên tâm đi! Chắc chắn tôi sẽ chăm sóc bản thân cẩn thận, cô không cần lo lắng cho tôi, cô phải nghỉ ngơi nhiều vào, dưỡng cho cơ thể tốt lên."

Ôn Hoằng Dương nói xong thì xoay người rời đi, Bạch San San ngồi ở đó chậm rãi uống canh, ăn thịt, cuộc sống có tiền quả là tốt đẹp, đợi anh hai cô ta tới, cô ta đòi anh hai thêm chút tiền mới được, nếu không lại bị người phụ nữ khác tiêu mất.

Bây giờ thu nhập hàng tháng của anh cả cô ta lên tới vài chục nghìn đồng nhưng không có xu nào thuộc về cô ta cả, anh hai, anh ba không thể như thế được.

Mấy ngày sau, cuối cùng Bạch lão nhị cũng tới thị trấn Nam Nguyệt, ra khỏi trạm tàu hỏa, cậu ta ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói mắt trên cao, may mà lúc trên xe cậu ta đã thay bộ quần áo mùa hè, nếu không cậu ta sẽ nóng c.h.ế.t mất.

Trước đây Bạch San San bảo Bạch lão nhị gửi đồ lên cho cô ta nên đã nói với Bạch lão nhị địa chỉ nhà mới, chỉ có điều Bạch lão nhị chưa từng tới đó, không biết phương hướng, nên cậu ta gọi một chiếc xe ba bánh bên đường để xe ba bánh đưa mình tới đầu ngõ, như thế vừa không làm lộ chỗ ở của Bạch San San, vừa tiện cho cậu ta tìm nhà cô ta.

Ôn Hoằng Dương đang ở trong bếp làm cá thì nghe thấy tiếng chuông cửa, anh ta rửa sạch tay, ra ngoài mở cửa, nhìn thấy Bạch lão nhị, Ôn Hoằng Dương cười hỏi: "Anh là anh hai của San San phải không?"

"Cậu là?" Bạch lão nhị thắc mắc, cậu ta từng gặp Chu Hữu Tường rồi, người đàn ông trước mắt này không phải Chu Hữu Tường.

"Anh hai, xin chào, tôi là đồng nghiệp cũ của anh ba, bây giờ tôi giúp anh ba chăm sóc cho San San." Ôn Hoằng Dương giải thích, sau đó nhận lấy đồ trong tay Bạch lão nhị: "Anh hai, mau vào đi! San San vẫn chưa ngủ, hai người có thể trò chuyện với nhau."

Bạch lão nhị biết Ôn Hoằng Dương đến đây để chăm sóc Bạch San San thì trong lòng hơi giận, cậu ta thấy bọn họ làm thế này không ổn, nếu đã có người chăm sóc Bạch San San rồi, tại sao còn phải gọi cậu ta tới đây một chuyến?

Bảo cậu ta gửi đồ lên không phải là được rồi sao? Tại sao khăng khăng đòi cậu ta phải tới đây? Vợ cậu ta còn đang mang thai kìa, bây giờ bụng càng ngày càng to, bên người không thể không có ai.

"Anh hai, anh hai, anh đến rồi sao?" Bạch San San nghe thấy giọng cậu ta thì từ trong phòng chạy ra, sau đó trực tiếp lao vào lòng anh ta,"ấm ức" khóc nấc lên: "Anh hai, cuối cùng anh cũng tới thăm em rồi, anh không biết đâu, lúc em ở trong phòng sinh, ngoài phòng sinh không có người nhà mẹ đợi, em sợ lắm đấy, sợ bác sĩ hỏi Chu Hữu Tường giữ lớn hay giữ nhỏ, sau đó Chu Hữu Tường lại lựa chọn giữ đứa bé..."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 423: Chương 423



Bạch San San quá rõ làm thế nào để khơi gợi khát khao bảo vệ người khác của đàn ông, hơn nữa đây còn là anh hai ruột thịt của cô ta, chắc chắn cậu ta sẽ bênh vực cô ta, sẽ yêu chiều cô ta.

"Giữ nhỏ gì chứ? Là người đều biết cần giữ lớn, có lớn trước thì mới có nhỏ." Bạch lão nhị phẫn nộ nói.

"Nhưng cũng có mẹ chồng với đàn ông lựa chọn giữ nhỏ mà không cần lớn, có điều may mà em bình an vượt qua ải này, có thể sống để gặp được anh hai tốt thật đấy." Bạch San San ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt ngập nước nhìn Bạch lão nhị.

Cô ta không tin làm thế này rồi mà anh hai còn chưa đau lòng.

"Đó là người khác, Chu Hữu Tường không dám làm thế với em đâu, nếu em có mệnh hệ gì, chắc chắn bọn anh sẽ không bỏ qua." Bạch lão nhị vỗ vai Bạch San San: "San San, bây giờ em đang ở cữ, không thể khóc, không tốt cho mắt, mau về phòng nghỉ đi."

"Anh hai, anh vào phòng nói chuyện với em đi, ngày nào em cũng nằm ở nhà nhàm chán lắm." Bạch San San kéo tay Bạch lão nhị đi vào phòng: "Bé con đang ngủ rồi, ngủ rất say."

Nghe thấy bé con, Bạch lão nhị cũng nhớ tới đứa bé sắp chào đời của mình, cậu ta mềm lòng: "Bé con giống ai? Đã đặt tên chưa?"

"Anh hai, anh vào nhìn là biết ngay mà." Bạch San San làm nũng nói: "Tên đứa bé là Chu Bạch Ưu, chính là hy vọng bé con có thể kế thừa ưu điểm của bọn em, bọn em còn chưa ghi tên đứa bé vào hộ khẩu, nếu anh hai cảm thấy cái tên này không hay, bọn em lại đổi một cái tên khác."

Bạch lão nhị gật đầu: "Cái tên này đặt rất hay, không cần đổi, bọn em cũng biết đặt tên đấy!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cậu ta cũng hơi muốn gọi con mình là "Ưu" rồi, nhưng bây giờ con của Bạch San San đã dùng chữ này, cậu ta không dùng nữa, cậu ta muốn để con mình có cái tên độc nhất vô nhị.

Về phòng, Bạch lão nhị đặt đồ xuống rồi tới bên giường thăm cháu ngoại, cậu ta không nhịn được cười nói: "Cháu ngoại xinh xắn thật."

"Đương nhiên rồi, lúc em mang thai được ăn ngon mà." Bạch San San kiêu ngạo không thôi, có bao nhiêu phụ nữ được sống cuộc sống như cô ta, có bao nhiêu phụ nữ có thể dễ dàng trở thành gia đình vạn tệ như cô ta!

Lý Trình Trình với Hoàng Tú Lan đều vì gả vào nhà họ Bạch mới có được cuộc sống như thế.

Bạch lão nhị nói: "San San, anh mang tới cho em không ít đồ ăn bồi bổ, em nhớ ăn uống đúng giờ, đừng để lỡ thời gian."

"Anh hai, xa xôi như thế, anh mang thực phẩm bồi bổ đến cho em làm gì? Bên này cũng có thực phẩm bồi bổ, anh đưa em tiền để em mua chẳng phải được rồi sao!" Bạch San San dựa vào đầu giường, đau lòng nói.

Nhưng những lời nói ra lại làm Bạch lão nhị sững người.

Cô ta coi thường đồ cậu ta mua nên muốn cậu ta trực tiếp đưa tiền sao?

Cậu ta cho cô ta còn ít à? Trước đó trả hộ cô ta cả chục nghìn đồng, lẽ nào đó không phải tiền sao?

"San San, năm ngoài anh hai bị thương, mấy tháng không thể làm việc, không kiếm được tiền, tiền anh mua thực phẩm bồi bổ cho em đều là đi vay người ta, về rồi anh còn phải nhanh chóng kiếm tiền trả nợ." Năm ngoái Bạch Vân Sơn gặp vụ nổ, cánh tay bị thương nhưng cậu ta không nói cho Bạch San San nên Bạch San San không biết.

Nếu như biết rồi, Bạch San San cũng sẽ chẳng đau lòng đâu.

Bạch lão nhị biết Bạch San San không tin nên cậu ta chìa cánh ta qua: "San San, em nhìn kỹ xem có phải có rất nhiều sẹo không? Đấy đều là vết sẹo do lần trước bị thương để lại đó, tiền năm nay anh kiếm được đều phải dùng để trả nợ."

"Rốt cuộc người phụ nữ kia làm trò gì thế? Sao lại khiến anh hai bị thương nặng thế này? Xem ra chị ta không thích hợp làm vợ anh hai, anh hai, đợi em hết ở cữ, em sẽ tìm cho anh một đối tượng mới tốt hơn, có được không? Sau này anh hai ở lại đây làm việc nhé? Căn nhà bên cạnh em sẽ để lại cho anh hai được không?" Nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên cánh tay Bạch lão nhị, Bạch San San giận dữ không thôi.

Con lợn béo c.h.ế.t tiệt kia, thế mà lại để anh hai của cô ta bị thương nặng thế này.

"San San, sau này không được nói những lời như thế, phá hủy hôn nhân là phải xuống mười tám tầng địa ngục đấy, anh không muốn xuống địa ngục, anh cũng không muốn trở thành chủ đề để bị mọi người coi thường." Bạch lão nhị đã hiểu rõ em gái mình là người thế nào, vì thế cậu ta không dám bảo vệ Hoàng Tú Lan trước mặt Bạch San San, sợ cô ta gây sự với Hoàng Tú Lan.

Hoàng Tú Lan không giống Lý Trình Trình, Lý Trình Trình kiêu ngạo, tự tin, Hoàng Tú Lan còn khá tự ti, nếu Bạch San San nói lung tung gì đó trước mặt cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ ngợi lung tung.

Bạch San San nghe thấy thế thì không nói gì nữa, cô ta sợ nói tiếp, anh hai sẽ giận nhưng chỉ cần giữ anh hai ở lại đây, đợi cô ta hết ở cữ rồi, cô ta sẽ tìm người đẹp cho anh hai, cô ta tin anh hai sẽ còn nghĩ tới chuyện rời đi.

Đàn ông đều thích cái đẹp, kể cả là anh hai cũng không ngoại lệ.

"San San, em mau nghỉ ngơi đi! Đừng chơi nữa, bây giờ em phải điều dưỡng lại cơ thể cho tốt, nếu không sau này chẳng làm được chuyện gì cả." Bạch lão nhị nói một câu rồi quay người rời đi.

Cậu ta không muốn ở cùng với Bạch San San nữa, đứa em gái này làm người ta ngột ngạt quá thể, quản trời quản đất, lại còn quản chuyện người ta lấy vợ, trước đó sao cô ta không quản đi? Lớp cô ta có bao nhiêu học sinh nữ không thi đỗ đại học, tốt nghiệp xong chỉ có một phần nhỏ kiếm được công việc, số còn lại đều về nhà lấy chồng, sao trước đó cô ta không biết giới thiệu cho ba anh trai của mình? Ba anh trai cô ta cũng chỉ lớn hơn các bạn cùng lớp cô ta ba, bốn tuổi, tuổi tác cũng không phải không được.

Bây giờ thì lo chuyện hôn nhân của anh hai còn muốn phá hoại hôn nhân hiện tại của anh hai.

Bạch lão nhị khịt mũi, dù sao cậu ta cũng nhìn thấy Bạch San San và đứa bé rồi, không có chuyện gì cả, qua hai ngày nữa cậu ta lặng lẽ bỏ về kẻo thực sự Bạch San San sẽ bày ra trò gì đó, đến khi đó cậu ta có giải thích cũng không nói rõ được.

Buổi trưa, Chu Hữu Tường tan làm về nhà, nhìn thấy Bạch lão nhị, anh ta vui mừng lắm: "Anh hai, anh đến rồi đấy à, vất vả cho anh quá."

Nhìn thấy em rể hơn ba mươi tuổi gọi mình là anh, Bạch lão nhị cảm thấy hơi ngại, cũng không biết mắt mũi Bạch San San kiểu gì, sao lại tìm đàn ông lớn tuổi thế này, sau này nghĩ lại, Lý Trình Trình cũng kém anh cả đến chục tuổi, cậu ta không nghĩ nhiều về chuyện này nữa.

"Không vất cả, nhìn thấy em gái với cháu ngoại bình an, người làm bác như tôi có vất vả cũng cảm thấy ngọt ngào." Bạch lão nhị cười.

"Anh hai, anh thấy bé con chưa? Anh cảm thấy sao hả?" Chu Hữu Tường hỏi.

Bạch lão nhị gật đầu: "Khá tốt, mắt giống San San, lớn lên chắc chắn là một đứa bé rất ưu tú."

Người làm cha mẹ đều thích người khác khen con mình, trong lòng họ sẽ thấy vui vẻ, mặc dù Bạch lão nhị nói đứa bé giống Bạch San San nhưng Chu Hữu Tường vẫn vui: "Anh hai, nếu anh đã tới đây rồi thì ở đây một thời gian đi! Căn nhà bên cạnh cũng là của bọn em, trong đó nhiều phòng lắm."

"Được." Bạch lão nhị đồng ý.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 424: Chương 424



Ăn cơm xong, Chu Hữu Tường ở nhà trông con một lúc rồi lại xuất phát đi làm, trường học của bọn họ cách đây khá xa nên anh ta phải xuất phát sớm.

Ôn Hoằng Dương biết Bạch lão nhị ngồi tàu hỏa mấy ngày rất vất vả nên ăn cơm xong đã đưa cậu ta đi nghỉ ngơi, Bạch San San biết anh hai mình sẽ tới nên lúc trước đã dặn Ôn Hoằng Dương sắp xếp ra một căn phòng ở nhà bên cạnh.

Bạch lão nhị cảm thấy nhà bên cạnh khá tốt, muốn đi thì lặng lẽ mà đi là được rồi, nếu không chắc chắn Bạch San San sẽ không cho cậu ta về nhà sớm.

"Đồng chí Ôn, San San bị chúng tôi chiều quá sinh hư, bình thường nếu nó làm gì không đúng, nói gì sai, người khác ở cữ đều có người nhà mẹ hoặc mẹ chồng kề cận nhưng nó chẳng có ai cả, đến cả chồng cũng phải đi làm, nó cũng không dễ dàng gì, mong anh chăm sóc, bao dung nó!" Nếu là người khác, như thế thì đáng thương thật đấy nhưng Bạch San San không phải người khác, cô ta là người sẽ mưu đồ quyền lợi cho bản thân, cô ta không khổ chút nào.

"Anh Bạch, anh yên tâm đi! Chắc chắn tôi sẽ chăm sóc cho San San và Tiểu Ưu thật tốt, bây giờ họ chính là chủ của tôi." Ôn Hoằng Dương nói.

Sau đó Bạch lão nhị về phòng nghỉ ngơi, ngồi tàu hỏa mấy ngày, đúng là cậu ta rất mệt, sau khi ra khỏi bến tàu hỏa rồi ngồi lên xe, cậu ta đã tới bưu điện gọi điện báo bình an với cả nhà, vì thế bây giờ không cần gọi nữa, cậu ta có thể chuyên tâm nghỉ ngơi rồi.

Bạch San San sinh con vào tháng tư, Lương Dư Âm sinh vào tháng năm, bây giờ Bạch San San sinh rồi, Lương Dư Âm cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, Lương Dư Âm là người đầu tiên sinh con trong nhà họ Lương, hơn nữa còn gả cho người tốt như thế nên mẹ Lương cực kỳ coi trọng, bà ấy đích thân tới huyện Môn Thông chăm sóc Lương Dư Âm, hơn nữa còn mời người giúp việc tới nhà làm việc vặt.

Lương Dư Âm là điều dưỡng, bản thân đi làm trong bệnh viện nên cô ấy không xin nghỉ, dù sao ở trong bệnh viện cũng tiện hơn ở nhà nhiều, nếu thấy không thoải mái thì trực tiếp tìm bác sĩ kiểm tra, ở nhà nghỉ thì lại phải sấp sấp mải mải tới bệnh viện.

Mẹ Lương bảo cô ấy nếu không khỏe thì phải gọi điện về nhà để bà ấy cầm theo đồ đạc cần thiết khi sinh con vào viện.

Thời buổi này trước khi thi đại học có một cuộc thi thử vào tháng năm, bây giờ là tháng tư rồi, cũng sắp tới kỳ thi thử, vì thế học sinh lớp mười hai đều bước vào giai đoạn ôn tập căng thẳng, chỉ có học sinh vượt qua kỳ thi thử mới được tham gia thi đại học, mà chỉ có hai mươi phần trăm vượt qua kỳ thi thử, tỉ lệ cực kỳ thấp, điều này chứng tỏ phần lớn học sinh đều chỉ có thể lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba, không thể tham gia thi đại học.

Mà bên Lý Trình Trình đã thay đổi cách trợ cấp rồi, học sinh đi học lại năm hai thì không được nhận trợ cấp nữa, vì thế nếu như không thi đỗ thì đều tìm việc làm, muốn ở trường kiếm trợ cấp cũng không thể.

Lục Sơ Hạ ở nhà Lý Trình Trình đón tết rồi sau đó cô ấy vẫn luôn ở nhà Lý Trình Trình chứ không về nhà nữa, đường nhiên cũng không "trùng hợp gặp mặt" bạn học nam kia, tất nhiên kế hoạch lợi dụng Lục Sơ Hạ để thăng tiến của bạn nam kia cũng không thể thực hiện được, bởi vì anh ta ở vùng nông thôn thành phố Thượng Hòa, thành phố Thượng Hòa lại cách thôn An Cư của thị trấn Thần Quang mấy chục tiếng đi đường, anh ta không thể tìm đến đây được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, không phải Lục Sơ Hạ báo thù anh ta mà chỉ muốn nắm giữ hành tung của anh ta để né tránh kế hoạch của anh ta, dù sao bây giờ mục tiêu của anh ta là cô ấy, không cẩn thận sau này anh ta sẽ còn tạo ra cơ hội để gặp cô ấy, hoặc là gặp những cô gái khác của nhà họ Quý hay nhà họ Trình.

Dù sao nhà họ Quý còn có Quý Khiết mà nhà họ Trình tổng cộng còn sáu cô nhóc chưa kết hôn cũng chưa hẹn hò nữa!

Nếu anh ta lấy thân phận là bạn của Lục Sơ Hạ đi lại thân cận với họ, chắc chắn họ sẽ không nghi ngờ, người đàn ông này không thật lòng, anh ta chỉ muốn tìm cô gái nhà giàu để thực hiện trò vượt cấp, muốn bản thân trở thành người có tiền.

Kiếp trước Lục Sơ Hạ không hiểu, cũng không nghe khuyên nhủ, cố chấp ở cùng anh ta, dùng năng lực của mình bồi dưỡng anh ta thành người có tiền, kết quả lại để hết cô này đến cô khác hưởng phúc còn khiến bản thân cả đời bất hạnh.

Thế là Lục Sơ Hạ để cấp dưới của bà ngoại trông coi người đàn ông kia, một khi người kia có hành động gì thì ngăn cản anh ta lại rồi thông báo cho cô ấy, tuyệt đối không thể để anh ta tiếp xúc với bất kỳ ai thuộc nhà họ Quý và nhà họ Trình, kể cả là con gái họ hàng gần xa cũng không cho anh ta tiếp xúc.

Cả đời này anh ta đừng hòng trở thành người có tiền, anh ta cứ ở nông thôn cho tới già rồi c.h.ế.t đi!

Nhìn thấy Lục Sơ Hạ ngồi trên tảng đá trong sân, ánh mắt đờ đẫn, cũng không biết đang nghĩ gì, Bạch An Khang lo lắng hỏi: "Lục Sơ Hạ, cô làm sao thế? Sao trông như có rất nhiều tâm sự vậy?"

Lục Sơ Hạ hoàn hồn lại, lắc đầu, không sao cả.

"Tôi vừa hái quả dại trên núi xuống, cô nếm thử xem." Bạch An Khang mở gói lá, để lộ ra chỗ quả tươi ngon bên trong.

Lục Sơ Hạ hơi kinh ngạc: "Đây là quả gì? Sao nhìn đẹp thế?"

"Quả mâm xôi, chắc là một loại dâu! Đây là quà ăn vặt mà hồi nhỏ bọn tôi thích nhất đấy!" Bạch An Khang nói.

Lục Sơ Hạ hơi nhướn mày, nhà cô ấy có điều kiện, trước nay chưa từng chịu khổ, cô ấy không trải nghiệm được nỗi khổ của Bạch An Khang khi còn bé, có điều vận mệnh công bằng với mọi người, lúc nhỏ cô ấy không chịu khổ, sau khi gả cho người ta lại chịu đủ mọi nỗi khổ, may mà cô ấy nhớ ra chuyện kiếp trước nên kiếp này, cô ấy sẽ không lặp lại sai lầm tương tự.

Lục Sơ Hạ đưa tay nhón hai quả rồi đưa vào miệng, chỉ hơi nhấp miệng thôi, khắp miệng toàn nước quả, chua chua ngọt ngọt, cảm giác rất ngon miệng, Lục Sơ Hạ gật đầu: "Khá ngon."

"Vậy cho cô hết đấy, thứ này tôi ăn từ bé đến lớn rồi." Bạch An Khang đưa hết dâu trong tay và cả lá lót cho Lục Sơ Hạ.

Lục Sơ Hạ hơi do dự nhưng vẫn nhận lấy: "Cảm ơn."

Hôm nay Khang Cảnh Huy từ bên ngoài về, đưa cho Lý Trình Trình một cái túi, Lý Trình Trình nghi ngờ nhận lấy, nhìn bên trên chỉ có một chữ "Lai", cô hiểu ra thứ này do Hạ Vân Lai gửi đến cho cô.

Hạ Vân Lai học trường trung học kỹ thuật ở ngoài mà còn nhớ đến cô còn gửi đồ cho cô.

Cậu ấy không dùng toàn bộ tên mình, chắc cũng sợ người khác biết quan hệ của cậu ấy với Lý Trình Trình, mang lại phiền phức cho Lý Trình Trình, suy cho cùng cậu ấy theo Lý Trình Trình kiếm nhiều tiền như thế, nếu để mẹ kế cậu ấy biết, có lẽ bà ta sẽ thổi gió bên tai cha cậu ấy, đòi toàn bộ tiền của cậu ấy đi.

Từ khi cậu ấy rời khỏi nhà, cậu ấy đã chẳng còn quan hệ gì với đám người kia nữa, cậu ấy sẽ không để họ tiêu một xu nào của mình, lúc đầu suýt nữa bị đánh c.h.ế.t thì cậu ấy còn mong đợi gì với họ nữa?

Lý Trình Trình về phòng, mở túi ra xem, thế mà lại là một vài đồ chơi thú vị, chắc hẳn Hạ Vân Lai đã tốn không ít tâm tư đi tìm mấy thứ này cho cô, Hạ Vân Lai đúng là một người biết cảm ơn.

Thực ra Lý Trình Trình cũng chẳng giúp đỡ cậu ấy nhiều, dù sao cậu ấy cũng dựa vào sức lực của mình để đổi lấy thù lao, cậu ấy làm việc cho cô, cô trả lương là điều nên làm, nhưng cậu ấy lại xem tất cả như ơn tình.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 425: Chương 425



Lý Trình Trình lấy hai món đồ chơi ra, những thứ còn lại cô cất trong sơn động, để ở bên ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến độ bền của đồ đạc.

Bạch lão nhị ở chỗ Bạch San San hai ngày rồi lặng lẽ rời đi, bởi vì cậu ta sợ Bạch San San sẽ mang cậu ta về nhà thật, Bạch lão nhị đến bưu điện gọi điện thoại cho Lý Trình Trình trước, bảo với Lý Trình Trình hôm nay cậu ta về, nếu như Bạch San San gọi điện thoại cho Hoàng Tú Lan thì bảo Hoàng Tú Lan đừng nhận, cậu ta rất sợ sau khi Bạch San San phát hiện ra cậu ta chạy mất sẽ thẹn quá hóa giận mà gọi điện thoại cho Hoàng Tú Lan để nói những lời không có thật.

Đến tận trưa Bạch San San cũng không thấy anh hai qua nên cô ta bảo Ôn Hoằng Dương sang nhà bên cạnh gọi anh hai, Ôn Hoằng Dương đi rồi mới biết Bạch lão nhị đã về rồi, bởi vì không thấy hành lý của cậu ta đâu nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch San San biết chuyện này thì giận lắm, thế là không màng sự ngăn cản của Ôn Hoằng Dương, cô ta tới bưu điện gọi điện thoại cho Hoàng Tú Lan, Hoàng Tú Lan nghe thấy loa phát thanh thôn bảo cô ấy đi nghe điện thoại nên quay qua nhìn Lý Trình Trình.

Sau đó Lý Trình Trình cùng Hoàng Tú Lan qua đó, Hoàng Tú Lan nói với người của chi bộ thôn: "Đợi lát nữa Bạch San San gọi điện thoại tới, làm phiền mọi người nói với cô ta giúp tôi là tôi về nhà mẹ rồi, khoảng thời gian này không ở thôn An Cư nữa, nếu như cô ta hỏi số điện thoại trong thôn nhà mẹ tôi, mọi người cứ bảo không biết là được."

Nếu đã có thể đoán được Bạch San San sẽ nói gì, tại sao phải nghe cô ta nói mấy lời thừa thãi đó?

Sau đó người trong cán bộ thôn đều đáp lại Bạch San San như những gì Hoàng Tú Lan nói, quả nhiên Bạch San San hỏi số điện thoại thôn nhà mẹ Hoàng Tú Lan, người của cán bộ thôn đã trực tiếp cúp điện thoại, Bạch San San này đã vượt quá giới hạn rồi.

Bạch San San không thể phá đám chỗ Hoàng Tú Lan, cô ta tức đến bùng nổ nhưng cô ta không thể để người khác biết cô ta xấu xa như thế, vì vậy về đến nhà, cô ta không nói thật với Ôn Hoằng Dương mà chỉ bảo: "Không liên lạc được với người nhà, không thể nào nói với họ có khả năng anh hai đã về rồi."

"San San, bây giờ cô còn đang ở cữ, không thể chạy ra ngoài, mau về phòng nghỉ ngơi đi." Ôn Hoằng Dương thúc giục.

Anh ta vừa muốn cùng Bạch San San ra ngoài nhưng Chu Bạch Ưu chỉ mới sinh được mấy ngày, để cậu bé ở nhà một mình, anh ta không yên tâm, Ôn Hoằng Dương ở nhà vừa làm việc vừa chăm sóc cho Chu Bạch Ưu.

Bạch San San uể oải lắc đầu: "Sức khỏe tôi thế nào, tôi biết mà, bây giờ tôi khỏe rồi."

Cô ta sinh con xong là xuống giường đi lại được, nghỉ ngơi thêm mấy ngày, cô ta cảm thấy bản thân khôi phục lại rồi.

"San San, nhìn cô có vẻ mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ đi! Nếu như để anh ba cô biết tôi không chăm sóc tốt cho cô, nhất định sẽ giận lắm." Ôn Hoằng Dương giục.

"Ừm, tôi về phòng nghỉ ngơi, chắc chắn tôi sẽ không để anh bị anh ba tôi nói đâu." Bạch San San nói rồi về phòng, cô ta phải bồi bổ cơ thể cẩn thận, cô ta muốn sống thật thọ, không thể để Lý Trình Trình và Hoàng Tú Lan sánh bằng được.

Lý Trình Trình và Hoàng Tú Lan về nhà, trên đường, Hoàng Tú Lan hỏi: "Trình Trình, chị đã nghĩ đến tên của đứa bé chưa?"

"Đợi sinh xong rồi nghĩ, bây giờ còn chưa biết giới tính, nghĩ làm gì?" Mặc dù cô rất muốn có con gái nhưng con người mà, không chắc chắn chuyện gì cũng có thể như ý muốn, chỉ có sinh rồi mới biết: "Em thì sao? Đã nghĩ chưa?"

Hoàng Tú Lan lắc đầu: "Em sinh sau chị đến hai tháng cơ, bây giờ nghĩ thì sớm quá."

"Nhà em nhiều người, đến lúc đó mọi người nghĩ giúp em, em không cần sốt ruột." Lý Trình Trình nói.

Trước đó cô không có người lớn, bây giờ cô có một đống phụ huynh rồi.

"Sắp tới mọi người phải thi, chị chuẩn bị sao rồi?" Hoàng Tú Lan quan tâm hỏi.

"Cũng tạm." Lý Trình Trình gật đầu.

Hai người chậm rãi đi về, Lý Trình Trình về nhà thì lấy sách vở đến trường, trường học ở ngay trong thôn, cô không cần phải ra vẻ đặc biệt, học sinh trong trường chẳng ai dám đối xử với Lý Trình Trình như Doãn Hiểu Oánh, mọi người ăn, mặc, đồ đang dùng, đều do Lý Trình Trình trợ cấp, là đồ ngu mới đối xử với Lý Trình Trình như Doãn Hiểu Oánh.

Trước đó Lý Trình Trình để nhân viên trong phòng làm việc đi tìm hiểu hoàn cảnh của Doãn Hiểu Oánh, hóa ra cô ta là con gái của lãnh đạo một nhà máy, gia cảnh thực sự rất tốt nhưng cũng chỉ tốt hơn người bình thường một chút.

Dù sao thì bây giờ nhà máy đều là của nhà nước, lợi nhuận cũng của nhà nước, người nhà cô ta chỉ được nhận chút lương mà thôi, hoàn toàn không so được với Lý Trình Trình, cũng không biết cô ta lấy cơ sở gì để mà so với Lý Trình Trình nữa.

Qua hai năm nữa, đất nước có chế độ tư hữu, có lẽ người nhà cô ta cũng bị cắt chức, xem xem cô ta còn ngang ngược được nữa không.

Từ khi Lý Trình Trình chuyển trường về trường cấp hai thôn An Cư, cô không gặp gỡ những bạn học học lại nữa, mọi người đều cạnh tranh nhau, thực sự không cần thấy ai cũng xem như bạn bè.

Qua mấy ngày, Bạch lão nhị về đến nhà, uống chút nước, thu dọn đồ xong, cậu ta về phòng nghỉ ngơi, quá mệt mỏi, ở bên kia cậu ta chả nghỉ ngơi được gì đã quay về ngay, có thể không mệt được sao?

Hoàng Tú Lan cũng không hỏi nhiều, bây giờ cô ấy cũng giống Lý Trình Trình, bớt quản chuyện bao đồng thì bớt nhọc lòng, kẻo người khác tưởng cô ấy lắm chuyện, nảy sinh tâm lý chống đối.

Thời gian nhanh chóng trôi tới tháng năm, thời tiết nóng dần lên, quần áo của mọi người cũng ngày càng mỏng, có vài người đi làm đã mặc áo cộc tay.

Mùa này quả dại, rau dại trên núi cũng nhiều, có điều mọi người đều đưa tới nhà Lý Trình Trình, bởi vì họ có nhiều thứ đồ ngon hơn để ăn, xem thường những thứ rau dại, quả dại kia, chỉ có Lý Trình Trình biết, trong tương lai những thứ đồ kia chính là đồ tốt hiếm có.

Kỳ thi thử còn chưa tới, bên phía huyện Môn Thông đã đưa tin tới, Lương Dư Âm sinh rồi, là một bé gái, công chúa nhỏ hàng chắt đầu tiên của nhà họ Quý ra đời khiến Quý Hạc Minh với Trình Tuyết Dương sướng phát cuồng, Quý Hạc Minh vội từ thành phố Thượng Hòa qua, đón Trình Tuyết Dương, hai người cùng nhau đến huyện Môn Thông thăm Lương Dư Âm với chắt gái.

Còn những người khác đều ở lại chỗ Lý Trình Trình làm việc, bây giờ Lý Trình Trình cũng bước vào cuối thai kỳ, hơn hai tháng nữa là sinh con rồi, vẫn phải chú ý hơn mới tốt.

Đứa bé của Lương Dư Âm được sinh ra trong bệnh viện cô ấy làm việc, mẹ với người giúp việc đều ở bên cạnh chăm sóc khiến mọi người ngưỡng mộ không thôi, họ đều khen Lương Dư Âm được gả vào nhà tốt, chồng biết kiếm tiền, ở nhà biệt thự, lái xe ô tô, đúng là giàu nứt đố đổ vách.

Thời buổi này có mấy nhà mua nổi biệt thự với ô tô, một chiếc ô tô mấy trăm nghìn đồng, không phải gia tộc lớn thực sự có tiền, hoàn toàn không thể mua nổi ô tô như thế.

Lương Dư Âm mang thai xong cũng không nghỉ việc về dưỡng thai mà cùng mọi người nghiêm túc làm việc nên cô ấy cũng rèn luyện cơ thể khá tốt, sinh con không chịu nhiều đau đớn, nhoắng cái là sinh xong rồi, mẹ Lương Dư Âm cũng đợi Lương Dư Âm với đứa bé hoàn toàn yên ổn rồi mới gọi điện thoại báo hỷ cho nhà họ Quý.

Đợi Quý Hạc Minh đưa Trình Tuyết Dương tới huyện Môn Thông, Lương Dư Âm đã xuất viện về nhà ở cữ rồi, họ hàng nhà họ Lương đều liên lạc với mẹ Lương, nói đến thăm Lương Dư Âm và đứa bé, nhưng mẹ Lương từ chối hết.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 426: Chương 426



Bảo họ đến tiệc đầy tháng hẵng tới, bây giờ Lương Dư Âm với đứa bé đều phải tĩnh dưỡng, không tiện để nhiều người tới làm phiền.

Hơn nữa lòng dạ những người kia thế nào, mẹ Lương hiểu cực kỳ rõ, con rể có tiền lại ưu tú như Quý Vinh, mẹ vợ nào cũng thích, chị em họ ngoại lẫn chị em họ nội của Lương Dư Âm đều có người hứng thú với Quý Vinh.

Huống chi người nhà Quý Vinh cũng không có ai tác quái, cô gái nào gả vào gia đình như thế đều sống rất hạnh phúc.

Trong thời gian phụ nữ ở cữ, đàn ông rất dễ bị quyến rũ, mẹ Lương không muốn người khác lượn lờ trước mặt Quý Vinh đâu.

Điều mẹ Lương không biết là Quý Vinh cũng chẳng có hứng thú với Lương Dư Âm, anh ấy chỉ làm hết trách nhiệm thôi, sao người khác có thể quyến rũ được anh ấy đây?

Về phương diện này, mẹ Lương có thể yên tâm tuyệt đối.

Quý Hạc Minh và Trình Tuyết Dương đến, mẹ Lương vui mừng không thôi, bà ấy vội dẫn họ tới phòng Lương Dư Âm thăm chắt nhỏ, Trình Tuyết Dương đưa cho Lương Dư Âm một bao lì xì lớn: "Dư Âm, cháu vất vả rồi."

"Cảm ơn bà nội ạ." Lương Dư Âm sung sướng nhận lì xì.

"Trong nhà nhiều việc nên mọi người phân nhau đến, lần này là ông bà đến, lần sau mọi người cùng đến." Quý Mộ Trình và Phong Tranh cũng muốn đến nhưng Quý Hạc Minh lại bảo họ lần sau hẵng tới, vì thế họ không nói gì nữa.

Lương Dư Âm ngoan ngoãn nói: "Mọi người đều có việc cần làm, không cần qua đây thăm bọn cháu đâu, dù sao đến Tết bọn cháu sẽ về, đến lúc đó ai cũng có thể thấy."

"Dư Âm, bây giờ cháu nghỉ ngơi cho khỏe, đừng lo lắng những chuyện này, có chuyện gì cứ để mọi người tới làm." Trình Tuyết Dương nói, sau đó bà ấy cúi đầu nhìn chắt gái, trên mặt nở nụ cười tươi roi rói: "Bé con xinh thật đấy, nhìn vừa giống Dư Âm, vừa giống Quý Vinh, đúng là biết chọn."

"Bà nội, ông nội, bọn cháu còn chưa đặt tên cho con bé, đúng lúc mọi người tới đây rồi, mọi người đặt cho nó một cái tên đi." Lương Dư Âm nói.

Quý Hạc Minh bảo: "Trên đường tới, ông đã nghĩ được không ít tên rồi, vừa hợp với nam, vừa hợp với nữ, cứ gọi Quý Huyên Lý đi, hy vọng đứa bé trở thành bé ngoan hiểu chuyện, mọi người cảm thấy cái tên này thế nào."

Nhìn dáng vẻ ngờ vực của Lương Dư Âm, Quý Hạc Minh giải thích: "Huyên trong huyên náo, Lý trong đạo lý."

Lương Dư Âm gật đầu: "Cái tên này khá hay ạ." Sau đó cô ấy quay đầu chọc vào tay con gái mình: "Con tên là Quý Huyên Lý, sau này mọi người gọi con là Lý Lý nhé."

Sau đó để Lương Dư Âm được nghỉ ngơi nên mọi người rời căn phòng, tới phòng khách, Trình Tuyết Dương lại lấy năm nghìn đồng ra đưa cho mẹ Lương Dư Âm: "Bên phía chúng tôi không có thời gian rảnh, phiền bà chăm sóc Dư Âm với Lý Lý rồi."

"Tôi là mẹ của Dư Âm, chăm sóc con bé không phải chuyện bình thường sao?" Mẹ Lương Dư Âm cười nói.

Nói thì nói vậy nhưng rất nhiều người đều cho rằng con của con gái mình là sinh cho phía nhà trai, dựa vào đâu nhà trai không cho người chăm sóc? Phía Trình Tuyết Dương không có người nhưng bỏ tiền ra, làm thế người khác cũng không bắt bẻ được gì.

Quý Hạc Minh và Trình Tuyết Dương ở huyện Môn Thông ba ngày rồi về, trong nhà mời người giúp việc, bọn họ ở lại cũng chẳng giúp đỡ được gì, lúc Lương Dư Âm không nghỉ ngơi thì qua thăm chắt gái một chút.

Đưa Trình Tuyết Dương về thôn An Cư trước xong, Quý Hạc Minh về thành phố Thượng Hòa, họ đều có chuyện cần làm.

Vợ chồng trẻ kiểu gì cũng muốn ngày ngày ở cạnh nhau nhưng họ già rồi, chẳng làm ăn được gì, có ở cùng nhau hay không không quan trọng, vì thế Trình Tuyết Dương ở thôn An Cư mở rộng lãnh thổ.

Mặc dù không thể khiến thôn An Cư phát triển như thành phố Thượng Hòa nhưng trải qua sự cố gắng của bà ấy và Lý Trình Trình, sau này thôn An Cư sẽ ngày càng tốt hơn, bây giờ có trường học, có bệnh viện rồi, sau này người về thôn sẽ đến gần thôn An Cư hơn, đương nhiên thôn An Cư sẽ dần dần phát triển thành thành phố.

Lý Trình Trình không ngờ Trình Tuyết Dương lại về nhanh như thế, cô kinh ngạc hỏi: "Bà nội, sao bà không ở bên đó thêm vài ngày? Đi đường dài như thế, sức khỏe bà có chịu được không?"

Trình Tuyết Dương xua tay: "Thân thể bà còn khỏe lắm, không cần lo."

"Con của anh Vinh với Lương Dư Âm thế nào rồi ạ?" Lý Trình Trình hiếu kỳ hỏi.

Trình Tuyết Dương gật đầu liên tục: "Đứa bé xinh lắm, toàn chọn ưu điểm của cha mẹ thôi, mày rậm mắt to, da trắng, cực kỳ xinh."

Lý Trình Trình cũng không khỏi vui mừng: "Tốt quá, tên là gì vậy ạ?"

"Tên do ông nội cháu đặt, gọi là Quý Huyên Lý." Trình Tuyết Dương nói.

"Vẫn là ông nội biết đặt tên, cái tên này hay thật đấy." Lý Trình Trình gật đầu, tên do người lớn tuổi dặt đều có sức hấp dẫn riêng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rất nhanh kỳ thi thử đã tới, trường tiểu học, trung học phổ An Cư đều là trường học chính thức, đương nhiên có thể dùng làm trường thi, vì thế lúc thi thử, trường tiểu học An Cư được nghỉ, làm trường thi cho trường trung học phổ thôn An Cư để các học sinh lớp mười hai thi thử.

Đêm trước kỳ thi thử, cả nhà ngồi ăn cơm, Trình Tuyết Dương nói: "Trình Trình, lúc thi thử cứ giữ tâm trạng bình tĩnh, đừng nghĩ nhiều, cứ coi như một kỳ thi bình thường là được, không thi đỗ cũng chả sao, cùng lắm sang năm học lại."

Cô cũng không cần giống người khác, ôn tập vì để có trợ cấp một năm, năm nay thi không đỗ, sang năm học lại thì không có trợ cấp nữa.

Lý Trình Trình gật đầu: "Bà yên tâm đi, cháu nghĩ thoáng lắm."

Cô cũng không dám đảm bảo bản thân nhất định sẽ thi đỗ, kể cả thi không đỗ cũng chẳng sao, cô còn sự nghiệp mà.

Lý Trình Trình nhìn Lục Lập Xuân, Lục Sơ Hạ: "Lập Xuân, Sơ Hạ, hai cô có muốn tham gia kỳ thi thử không? Bây giờ còn chưa hạn chế tuổi tác, sau này có đủ nhân tài rồi, có lẽ sẽ có hạn chế tuổi tác đó, không phải tuổi nào cũng có thể tham gia thi đại học nữa."

Thực ra tuổi Lục Lập Xuân, Lục Sơ Hạ cũng chưa lớn, một người hai lăm, một người hai mươi ba, tham gia thi vẫn được.

Lục Lập Xuân lắc đầu: "Trước kia lúc khôi phục kỳ thi, bọn chị đã tham gia rồi, chỉ là lúc đó tỉ lệ đỗ quá thấp, bọn chị đều không được nhận mà sau này không thi tiếp nữa, bọn chị thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu, không cần thông qua kỳ thi đại học để thay đổi vận mệnh, cơ hội đổi vận này để cho người khác đi."

Các cô ấy là cháu ngoại nhà họ Quý, gia nghiệp lớn, chẳng thiếu tiền, nếu như tìm được việc mình muốn làm, người nhà có thể cho họ đủ vốn để khởi nghiệp, chỉ có điều trước mắt các cô ấy đều phải theo Lý Trình Trình học đã!

Lý Trình Trình gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, thực ra người có thân phận giống họ đều không cần làm việc, không cần học tập, chỉ cần dựa vào tiền tiêu vặt mà gia đình đưa cho hàng tháng thôi cũng tốt hơn mọi người rất nhiều rồi, Lục Lập Xuân, Lục Sơ Hạ hiện giờ đều có mức chi phí sinh hoạt ít nhất là cả nghìn đồng, thời buổi này lương của người khác cũng mới chỉ vài chục đồng một tháng, có thể so với họ được sao?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 427: Chương 427



"Trình Trình, cháu cứ yên tâm thi cử đi, những chuyện khác không cần lo, cũng không cần sợ bị người khác mạo danh, có bà ở đây, đừng ai mong lấy được mọi thứ của cháu." Trình Tuyết Dương nói.

Bà ấy ở thành phố, đương nhiên thấy được nhiều chuyện, từ sau khi kỳ thi đại học được khôi phục, chuyện mạo danh người ta để đi học cũng không hiếm hoi gì.

Lý Trình Trình mỉm cười gật đầu, ai dám mạo danh cô, bản thân cô sẽ điều tra ra rồi quậy to chuyện lên, cô tuyệt đối không để người ta bắt nạt mình đâu.

Tối đó cấp dưới của Trình Tuyết Dương đến trước mặt bà ấy, nói nhỏ: "Bà chủ, mấy ngày bà không ở nhà, có người lạ vào thôn nghe ngóng chuyện cháu gái nhà họ Lý."

Trình Tuyết Dương hơi nhếch môi, cười gian xảo: "Tôi biết ngay hai người phụ nữ kia sẽ không hoàn toàn yên phận mà, đi thông báo cho người nhà họ Lý để họ phối hợp, nói lung tung ra ngoài, nếu dám nói sự thật về Lý Trình Trình thì đừng trách chúng ta không nể nang gì."

Lý Minh Sơn trộm Lý Trình Trình về đây, những người khác nhà họ Lý đều không vô tội, dù sao họ cũng hưởng thụ tiền của Hà Uyển Xuân đưa, bà ấy nhân từ không truy cứu trách nhiệm của cả nhà họ không có nghĩa là bà ấy sẽ bỏ qua cho họ, chỉ cần họ dám làm tổn thương đến Lý Trình Trình thêm lần nữa, bà ấy sẽ không nương tay.

"Vâng thưa bà chủ." Cấp dưới ra khỏi phòng Trình Tuyết Dương.

Sáng sớm hôm sau, mọi người đưa Lý Trình Trình tới tường thi, trường thi của Lý Trình Trình ở trường tiểu học, mọi người đưa cô đến cổng trường, sau đó đi về, đợi đến trưa lại tới đón cô là được.

Thực ra Lý Trình Trình không cần người đưa đón nhưng mọi người cứ muốn làm thế, cô cũng hết cách.

Lý Trình Trình tới phòng thi của mình, nhìn thấy phần lớn học sinh của trường phổ thông Thần Quang đều ở đây cô mới phản ứng lại, hóa ra tất cả thí sinh đều được trộn lên, bây giờ bọn họ chỉ có hai trường trung học phổ thông nên trộn học sinh của hai trường lại.

"Tôi còn đang bảo cô đi đâu rồi, hóa ra là trốn dưới thôn, hiếm khi có cơ hội vào thành phố, thế mà lại vì một trăm đồng mà xuống thôn." Doãn Hiểu Oánh đi vào phòng thi của Lý Trình Trình, lạnh lùng chế nhạo.

Lúc đầu khi trường trung học phổ thông An Cư tuyển sinh, mỗi người được nhận trợ cấp một trăm đồng, có điều không phải ai tới báo danh cũng được, học sinh học lại phải có giấy chứng nhận tốt nghiệp và thành tích thi cử lúc trước mới có thể báo danh, học sinh mới thì có giấy tốt nghiệp cấp hai là được.

Nếu không mọi người đều vì một trăm đồng mà tới, kể cả những người chưa từng đi học cũng sẽ đến báo danh.

Đây là trường trung học phổ thông, không phải tiểu học, đến cả Lý Trình Trình đến báo danh trong trường phổ thông Thần Quang cũng phải vượt qua kỳ thi mới được nhận.

Lý Trình Trình không biết rốt cuộc thì Doãn Hiểu Oánh phát điên cái gì, chỉ là có người làm trong nhà máy mà thôi, Lý Trình Trình còn là bà chủ lớn với giám đốc nhà máy kìa, có lẽ thu nhập của cả nhà cô ta cộng lại cũng chẳng bằng thu nhập một ngày ở cửa hàng thực phẩm tươi sống của cô nữa, thực sự không thể hiểu nổi cô ta phát điên cái gì.

Có điều sắp thi rồi, Lý Trình Trình cũng không muốn phí lời với cô ta nữa, cô đi tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống, bây giờ quan trọng nhất là vượt qua kỳ thi thử, nếu không lại phải đợi sang năm.

Thi xong, ra khỏi trường, Doãn Hiểu Oánh đuổi theo Lý Trình Trình, túm tay Lý Trình Trình lại hỏi: "Sao lại không để ý đến tôi? Là do tôi chọc trúng chỗ đau của cô sao?"

"Cô bị làm sao thế hả? Không nhìn thấy bụng con bé to rồi sao? Lôi lôi kéo kéo làm gì?" Trình Tuyết Dương nhìn thấy cô gái kiêu căng ngạo mạn quấn lấy tay Lý Trình Trình không buông thì giận dữ bước lên, trực tiếp hất tay cô ta ra, sau đó nói với cấp dưới ở bên cạnh: "Đi điều tra xem rốt cuộc cô gái này là con cái nhà ai, tôi muốn xem thử rốt cuộc con cái nhà nào mất dạy thế này, đi làm khó một thai phụ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Người học trong trường phổ thông Thần Quang được phân về đây thi không chỉ có mình Doãn Hiểu Oánh mà còn có cả người khác nữa, sau khi Doãn Hiểu Oánh chạy, có người qua nói cho họ về hoàn cảnh của cô ta, hóa ra chỉ là con gái của lãnh đạo nhà máy mà thôi, thế mà dám không coi ai ra gì như thế.

Trình Tuyết Dương lập tức sắp xếp cấp dưới của mình tới nhà Doãn Hiểu Oánh tạo áp lực, dù sao còn phải thi một ngày nữa, nếu như cô ta đối phó với Lý Trình Trình tiếp thì phải làm sao?

Lý Trình Trình đã vào cuối thai kỳ rồi, nếu người khác nảy lòng xấu đẩy cô một cái thì sao đây?

Lý Trình Trình biết Doãn Hiểu Oánh đố kỵ với cô, cô ta không xinh bằng cô, trong nhà không có tiền bằng cô, Doãn Hiểu Oánh không thể sánh được với cô nhưng Doãn Hiểu Oánh có thân phận là người trong thành phố, cô ta vẫn còn tưởng ai ai cũng muốn vào thành phố như lúc trước.

Trước đây mọi người đều muốn vào thành phố, muốn có hộ khẩu thành thị bởi vì hộ khẩu trong thành phố có lương thực, kể cả người không có công việc, chỉ cần có hộ khẩu thôi đều sẽ có lương thực, nhưng bây giờ không giống thế, bây giờ mọi người có thể mua đồ ăn rồi, hơn nữa một số loại phiếu cũng biến mất, giới hạn mua đồ cũng không còn như trước kia.

Doãn Hiểu Oánh tưởng hộ khẩu thành phố của cô ta là ghê gớm lắm, nếu như để cô ta biết Lý Trình Trình có đến mấy căn nhà trong thành phố, liệu cô ta có tức đến nôn ra m.á.u không?

Cứ như ếch ngồi đáy giếng, luôn nghĩ đồ của mình là to tát, rõ ràng biết Lý Trình Trình quyên góp vật tư cho trường hết lần này đến lần khác nhưng vẫn cố chấp cho rằng Lý Trình Trình không bằng cô ta, cứ xem thường Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình không hiểu mấy thứ đồ kia của cô ta thì có gì đáng so sánh?

Buổi chiều, mặc dù Doãn Hiểu Oánh có tới nhưng bên cạnh cô ta có thêm hai người nữa, hai người kia không phải bè lũ của cô ta mà là người tới để giám sát cô ta, bọn họ không thể để Doãn Hiểu Oánh xảy ra xung đột với Lý Trình Trình, nếu không nhà họ Doãn sẽ tan tành.

Mà có lẽ Doãn Hiểu Oánh cũng biết được một số chuyện, biết Lý Trình Trình không phải người cô ta có thể dây vào, cô ta cũng không dám lượn lờ trước mặt Lý Trình Trình nữa, nếu không cả nhà họ Doãn bọn họ đừng mong tiếp tục sống yên.

Hai ngày thi thử cứ thế kết thúc, mọi người nghỉ ngơi một ngày rồi về trường, vừa học vừa đợi kết quả thi thử, đỗ rồi thì có thể tham gia thi đại học, không đỗ thì hết cơ hội thi đại học, có thể lấy giấy tốt nghiệp trung học phổ thông rồi tốt nghiệp luôn, dù sao cũng cách kỳ thi đại học chưa tới hai tháng nữa.

Vài ngày sau, kết quả kỳ thi thử đã được dán bên cổng trường, những người thi đỗ mừng lắm, người không thi đỗ thì hụt hẫng nhưng họ cũng không về thẳng nhà, dù sao còn một khoảng thời gian nữa mới tới kỳ thi đại học, họ còn có thể nhận trợ cấp hai tháng nữa.

Đương nhiên Lý Trình Trình cũng thi đỗ, có điều cô chưa dốc hết sức, cô không muốn người khác xem cô thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, dù sao cô cũng đang mang thai, cơ thể chậm chạp, người ta đẩy cô một cái, cô cũng chẳng tránh được.

Kỳ thi nhỏ bé bình thường thôi, không quan trọng, đợi thi đại học rồi dốc sức, thi được kết quả khiến mình hài lòng nhất là ổn rồi.

Vì để chúc mừng Lý Trình Trình thành công vượt qua kỳ thi thử, Trình Tuyết Dương quyết định làm một bàn cơm thịnh soạn ở nhà Lý Trình Trình, mọi người ăn một bữa ngon, bà ấy muốn để cấp dưới lên thị trấn mua một ít đồ ăn ngon rồi mới phát hiện ra Lý Trình Trình cái gì cũng có.

Ngoại trừ thịt lợn, thịt bò, thịt dê ra, những thứ khác gần như đều đủ cả.

Thế là Trình Tuyết Dương sai cấp dưới đi lên thị trấn mua ba loại thịt kia, mua nhiều lên một chút.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 428: Chương 428



Lý Trình Trình vừa nghĩ tới, trong sơn động của mình có rất nhiều đồ rồi nhưng không có mấy thứ như thịt dê, thịt bò, cô quyết định, qua hai mùa đông nữa, cô sẽ tự lái xe tới thảo nguyên mua một ít, mua thêm cả sách dê, sách bò về bán lẩu sách dê, lẩu sách bò.

Trình Tuyết Dương và hai người giúp việc cùng nhau nấu một bàn cơm thịnh soạn, thịt bò với thịt dê đều thái lát mỏng, nhúng vào canh nóng vài giây là ăn được, loại thịt tươi mới như thế này ăn là ngon nhất.

Làm một bàn ăn phong phú xong, đương nhiên không thể ăn một mình, thế là cô gọi cả Bạch lão nhị và Hoàng Tú Lan ở bên cạnh sang, mọi người ngồi vây chật bàn, còn may không phải là bàn vuông như lúc trước, nếu không không thể ngồi nhiều người thế này.

Bàn ăn nhà Lý Trình Trình đã đổi thành bàn tròn lớn như của nhà họ Quý, đủ để mười mấy, hai mươi người ngồi.

Bây giờ Bạch Thiều Quang đã hơn một tuổi, có thể ngồi ăn cơm, người giúp việc đặt cậu bé lên ghế ăn cho trẻ em, đút cho Bạch Thiều Quang ăn no trước rồi bà ấy mới ăn, hai người giúp việc nhà Lý Trình Trình giống như người thân trong nhà, đều ngồi trên bàn cùng ăn, đồ ăn cũng như họ.

Thức ăn của hai người, Lý Trình Trình vẫn nuôi được.

Phúc lợi lẫn đãi ngộ của nhà cô tốt, đương nhiên người giúp việc sẽ không muốn đổi chủ nhà, dù sao chẳng gia đình nào cung cấp được phúc lợi và đãi ngộ như thế.

"Trình Trình, chúc mừng chị vượt qua kỳ thi thử, sau này thi đại học, chị nhất định có thể gặt hái thành công, trở về trong vinh quang." Hoàng Tú Lan nói.

Bạch lão nhị bảo: "Chị dâu, chị cứ yên tâm thi cử, yên tâm học đại học đi, chuyện trong nhà giao cho bọn em, bọn em đảm bảo sẽ không làm chị nhọc lòng."

Lý Trình Trình cười cười: "Cảm ơn em."

Nếu cô đi học, mỗi lần đều rời đi ba, bốn tháng, có người nhà giúp đỡ trong coi, cô cũng không cần lo lắng, lúc không ở nhà, có thêm rau dưa hoa trái, cô không thể về thu hoạch kịp cũng chẳng sao, đến lúc đó, chuyển đến chỗ cô học đại học để mở một cửa hàng thực phẩm tươi sống cũng được.

Một nửa thu vào trong sơn động, một nửa bày ở cửa hàng thực phẩm để bán.

Cô không học đại học ở vùng khác mà sẽ học ở trường tốt nhất tỉnh Dương Kim của họ là được, ở tỉnh mình học, nghỉ hè về cũng tiện hơn, chỉ cần được nghỉ ba ngày là có thể về, vì thế cô không cần ba, bốn tháng mới về một lần, nếu ít bài vở, cộng thêm ngày nghỉ cuối tuần nữa, cô có thể xin phép về nhà.

Tháng năm, Bạch San San cũng hết ở cữ, ở cữ xong, cô ta phải đi làm, bởi vì cô ta không muốn ở nhà giặt quần áo, nấu cơm nên đã mời một người giúp việc tới chăm con.

Còn Ôn Hoằng Dương, đương nhiên nên làm gì thì làm nấy, một người đàn ông không thể ở nhà chăm sóc họ mãi, như thế không thỏa đáng.

Có điều Bạch lão tam còn chưa về, Ôn Hoằng Dương không có công việc cụ thể, ở không mãi cũng không được, vừa lãng phí thời gian, vừa chậm trễ công việc, Ôn Hoằng Dương liên lạc với Khang Cảnh Huy, biết Khang Cảnh Huy có công việc ổn định ở chỗ chị dâu của Bạch lão tam, anh ta động lòng, muốn qua đó.

Khang Cảnh Huy hỏi Lý Trình Trình, Lý Trình Trình biết Ôn Hoằng Dương đã chăm sóc Bạch San San và Chu Bạch Ưu hơn một tháng thì từ chối, bởi vì cô không muốn có qua lại mật thiết với Bạch San San, kẻo chuyện của mình bị Bạch San San biết được.

Nhưng cứ từ chối thẳng thừng cũng không ổn, thế là Lý Trình Trình bảo Ôn Hoằng Dương đến phố buôn bán buôn mấy thứ nhỏ lặt vặt như đồng hồ đeo tay, đồng hồ báo thức, kẹp tóc, dây buộc tóc, tất, ... giúp cô, Ôn Hoằng Dương phụ trách gửi hàng đến các kho, các kho điều chỉnh giá cả, bất kể là bán lẻ hay bán buôn đều được.

Như thế có thể giúp Ôn Hoằng Dương có công việc, một người đàn ông cũng không đến mức ở nhà nhàn rỗi đến bó chân, hơn nữa Ôn Hoằng Dương giúp cô bán những vật kia cũng không có cách nào làm sai lệch, nếu như chất lượng có vấn đề, chỉ cần không ảnh hưởng đến sử dụng thì vẫn có thể bán rẻ.

Không giống đồ ăn, rất dễ thêm những thứ không tốt vào, cô thực sự lo Bạch San San sẽ bày trò gì đó.

Những món đồ khác, cô chẳng sợ Bạch San San làm bừa.

Ôn Hoằng Dương có công việc xong thì trở nên bận rộn nhưng rất hài lòng, Bạch San San có việc muốn nhờ anh ta đúng là không tiện tìm, bởi vì phần lớn thời gian anh ta không có nhà.

Sau khi Bạch San San và Chu Hữu Tường tan làm về, hai người cùng nhau trông con, Chu Bạch Ưu xinh hơn hai đứa con trước đó của Chu Hữu Tường, bản thân Chu Hữu Tường cũng thích cậu bé nên thời gian trông cậu bé ngày càng dài, tình cảm cũng sâu đậm hơn.

Không giống đứa con đầu tiên, từ bé đến lớn đều nuôi dưới quê, đúng là chẳng có chút tình cảm nào, có lẽ gặp mặt, hai người cũng chẳng nhận ra đối phương.

Đứa bé thứ hai thì giống Long Quyên, không giống Chu Hữu Tường, mặc dù Chu Bạch Ưu cũng không giống Chu Hữu Tường nhưng vẻ ngoài Chu Bạch Ưu ưa nhìn hơn, đương nhiên càng được lòng "người cha già" như Chu Hữu Tường.

"Anh Chu, nghỉ hè em định về quê một chuyến, sau khi về anh hai em vẫn không liên lạc lại với em, em thực sự sợ anh ấy sẽ hận em, đến lúc đó anh trông chừng Tiểu Ưu một khoảng thời gian nhé?" Tối đó, sau khi Bạch San San và Chu Hữu Tường nghỉ ngơi, Bạch San San nói với anh ta.

Cô ta đã hết ở cữ rồi, anh hai cũng không thèm gọi điện thoại tới, càng không gửi thêm đồ cho cô ta, cũng không biết có phải đã quên mất sự tồn tại của cô ta không, cô ta phải về xem thử, không thể để con lợn béo kia tiêu hết tiền của anh hai.

Kể cả tiền của anh hai cô ta không thuộc về cô ta hết nhưng trong đó cũng có một phần của cô ta, tuyệt đối không thể để người phụ nữ khác dùng được.

Bạch San San dựa vào lồng n.g.ự.c Chu Hữu Tường: "Ban ngày có người giúp việc chăm, anh không cần lo cho chuyện của Tiểu Ưu, tối đến anh ở cùng bé con là được, dù sao mười mấy, hai chục ngày là em lại về rồi, nhanh thôi."

Chu Hữu Tường đặt tay lên vai Bạch San San: "San San, em yên tâm đi! Tiểu Ưu là con trai em, đương nhiên anh sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé, ngược lại là em, một mình quay về nhất định phải cẩn thận, đừng dễ dàng tin người xa lạ."

Bạch San San cười: "Yên tâm đi! Em không phải trẻ con, hơn nữa nghỉ hè em mới về, bây giờ còn lâu mới tới lúc ấy nên không cần lo cho em sớm như thế."

Người đặt lợi ích lên đầu như cô ta, ai có thể lừa được?

Sau khi quay về, cô ta nhất định phải kiếm đủ chỗ tốt từ tay anh hai, dù sao bình thường cô ta cũng không về, chỉ đợi kỳ nghỉ mới quay lại, cô ta không thể để con lợn béo kia chiếm hết của hời nhà họ Bạch!

Chắc chắn phải về kiếm ít lợi mới được.

Chu Hữu Tường gật đầu: "Ừm."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tháng sáu, Lương Dư Âm hết ở cữ, Phong Tranh và Quý Mộ Trình qua làm tiệc đầy tháng cho đứa bé trong khách sạn to nhất huyện Môn Thông, họ mời toàn bộ họ hàng nhà họ Lương, tất cả đồng nghiệp, cấp dưới của Quý Vinh cũng tới tham gia bữa tiệc.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 429: Chương 429



Chị em họ nội, họ ngoại của Lương Dư Âm đều vây quanh Lương Dư Âm và Quý Huyên Lý, trong lời nói toàn là ngưỡng mộ, ngưỡng mộ Lương Dư Âm gả vào nhà giàu, họ cũng hy vọng Lương Dư Âm có thể giới thiệu cho họ cậu chủ nhà giàu.

Tốt nhất là cậu nào nhà giàu mà tốt như Quý Vinh ấy, mua biệt thự, tặng xe sang, còn cậu chủ nhà giàu bình thường, họ không để mắt tới.

Trình Tuyết Dương ở cạnh họ, đương nhiên nghe thấy những lời họ nói, bà ấy cười ha hả: "Đợi đến cuối năm Quý Vinh với Dư Âm về nhà họ Quý tổ chức tiệc rượu cho đứa bé, mọi người cũng có thể tới dự tiệc, đến lúc đó ở tiệc toàn là cậu chủ nhà giàu, để xem mọi người có bản lĩnh bắt được không."

"Thật sao? Quý phu nhân?" Mấy cô gái trẻ tuổi đều nóng vội không thôi.

Trình Tuyết Dương gật đầu: "Đương nhiên rồi, người có thể đến nhà tôi ăn tiệc có thể là người bình thường sao? Người bình thường có thể quen được tôi sao?"

Dù sao họ chỉ là cậu chủ nhà giàu thôi, chưa nói rõ muốn gả cho người thế nào, đến lúc ấy để họ tự chọn đi, chọn được dạng nào thì lấy dạng đấy, dù sao cũng đừng nhìn chằm chằm Quý Vinh nữa, đừng có phá vỡ cuộc sống bình yên của Quý Vinh và Lương Dư Âm là được.

Có người vì cái gọi là vinh hoa phú quý mà tình nguyện làm vợ bé cho anh rể, em rể, nếu Quý Vinh dám làm thế, bà ấy sẽ đánh gãy chân anh ấy rồi ném ra khỏi cửa để người bên ngoài không có ý đồ gì cả.

Dù sao nhà bà ấy lắm cháu trai, cháu gái, còn sợ không có người thừa kế sao?

Bây giờ chắt nội, chắt ngoại cũng có cả rồi, Quý Vinh không còn quan trọng nữa.

Sau bữa tiệc đầu tháng, Lương Dư Âm lại quay về làm việc, nhà cô ấy mời hai người giúp việc chăm sóc con cái, vì thế cô ấy không cần nhọc lòng vì chuyện đứa bé, lúc kết hôn, tiền mọi người mừng để mua xe, trước đó Quý Vinh để Lương Dư Âm lái xe, bây giờ đương nhiên tiếp tục để Lương Dư Âm lái, mà bản thân anh ấy đạp xe đạp, bởi vì anh ấy không muốn quá nổi bật, dù sao còn một nhà họ Thẩm ở đó, mặc dù không biết Thẩm Thính Vân ở đâu nhưng nhà họ Thẩm còn ở thành phố Thượng Hòa, vì thế vẫn phải khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Đồng nghiệp của Lương Dư Âm đều biết cô ấy gả vào gia tộc lớn, cũng biết xe do người ta tặng làm quà tân hôn, vì thế cô ấy lái xe tới bệnh viện làm việc cũng chẳng ai nói gì, ngược lại mọi người biết cô ấy không phải người có thể đắc tội được.

Dù sao sau lưng cô ấy có hai gia tộc lớn là nhà họ Quý và nhà họ Trình, làm gì có người nào không có mắt mà đi đấu với Lương Dư Âm chứ.

Cấp dưới của Trình Tuyết Dương đến trước mặt Lục Sơ Hạ, thì thầm hỏi: "Cô Sơ Hạ, cô gọi tôi tới có chuyện gì thế?"

"Bạn học nam kia của tôi gần đây thế nào rồi?" Lục Sơ Hạ nhếch môi nở nụ cười gian xảo, kiếp trước, cô ấy với bạn học kia gặp nhau lúc chuẩn bị xe hàng hồi tết, sau khi khôi phục lại ký ức kiếp trước, cô ấy không quay về đó nữa, bây giờ đã đến tháng sáu rồi, một năm đã qua hơn nửa rồi, cũng không biết anh ta thế nào rồi.

"Cô Sơ Hạ, Tôn Tĩnh Bình tìm cô, sau đó người trong nhà làm theo lời cô bảo, nói cô ra nước ngoài rồi, mấy năm tới không về nữa, bây giờ anh ta lại bắt đầu tìm những bạn học nữ khác của cô Sơ Hạ." Cấp dưới của Trình Tuyết Dương nói.

Lương Dư Âm cười lạnh: "Đúng là nóng vội không kịp đợi."

Muốn có cuộc sống tốt lành nhưng không dựa vào bản thân cố gắng mà muốn đạp lên vai của con gái để bò lên, hơn nữa còn là loại không nhớ ơn, bò lên rồi bắt đầu phản bội, người thế này không đáng giúp đỡ.

Lục Sơ Hạ đưa một tờ giấy cho cấp dưới của Trình Tuyết Dương: "Phiền anh sắp xếp người dán thứ này ở khu vực thành phố Thượng Hòa, để tất cả tiểu thư đều nhìn thấy, sau đó lại đến quê Tôn Tĩnh Bình dán tiếp, tôi muốn để tất cả mọi người đều biết việc anh ta từng làm."

"Vâng, cô Sơ Hạ, tôi sẽ sắp xếp chuyện này." Trước đó anh ta không hiểu rõ mục đích của Tôn Tĩnh Bình, bây giờ nhìn thấy suy nghĩ gấp gáp muốn làm quen các cô chủ tiếu thư có tiền của Tôn Tĩnh Bình thì lập tức hiểu ra rồi.

Hóa ra là thằng nhà nghèo muốn tìm một cô chủ nhà giàu, trực tiếp thực hiện bước nhảy vọt, may mà Lục Sơ Hạ ở thôn An Cư, nếu không chắc chắn anh ta sẽ quấn lấy Lục Sơ Hạ, bây giờ họ làm thế này cũng để mọi người biết con người thực sự và tránh khỏi kế hoạch của anh ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cấp dưới của Trình Tuyết Dương rời đi, Lục Sơ Hạ bưng cốc lên, vừa uống vừa nở nụ cười xấu xa, lần này đừng ai hòng lợi dụng được cô ấy, đừng ai mong có thể làm cô ấy tổn thương, cũng đừng ai mong đạp lên cô ấy để trèo lên nữa.

Cấp dưới của Trình Tuyết Dương có hiệu suất làm việc cực cao, rất nhanh anh ta đã cho người mang đồ tới thành phố Thượng Hòa, sau đó trước cửa mỗi một gia đình đều được dán hai tờ để mọi người nhìn thấy cách làm người của người đàn ông có tên là "Tôn Tĩnh Bình", từ đó thành công tránh thoát mưu kế của anh ta.

Tôn Tĩnh Bình từ dưới quê lên thành phố Thượng Hòa, nhìn thấy khắp phố đều giới thiệu anh ta, anh ta cực kỳ ngạc nhiên, rốt cuộc là ai lại có ảnh chụp của anh ta, hơn nữa còn biết địa chỉ gia đình anh ta, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ hiểu anh ta, nhưng sao anh ta không biết bản thân lại lại quen biết nhân vật số một thế này?

Lục Sơ Hạ phái người trông chừng Tôn Tĩnh Bình nửa năm, đương nhiên có ảnh chụp, hơn nữa còn có ảnh chụp ở những thời điểm khác nhau, bây giờ đến công việc Tôn Tĩnh Bình cũng không dễ tìm vì cả thành phố Thượng Hòa đều hiểu rõ cách làm người của anh ta.

Trừ phi anh ta tới nơi khác phát triển.

Tháng sáu, trên núi có rất nhiều quả dại chín, cuối tuần, mọi người dắt theo đám trẻ lên núi hái quả, bây giờ Lý Trình Trình bước vào cuối thai kỳ, chỉ còn hơn một tháng nữa là sinh rồi, vì thế cô không ra ngoài với mọi người mà ở nhà nghỉ ngơi.

Lục Lập Xuân, Lục Sơ Hạ còn có hai người giúp việc mang theo Bạch Thiều Quang, Lý Hiểu Đồng, Điền Khả Khả, Giản Cầm, Giản Thư cùng nhau lên núi chơi, đều là phụ nữ và trẻ em, Lý Trình Trình để Khang Cảnh Huy đi cùng để bảo vệ họ.

Lý Trình Trình nói với Giản Duyệt, Hoàng Tú Lan ngồi dưới gốc cây trong sân ăn hoa quả, Bạch Đại Sơn, Bạch lão nhị bận rộn làm việc, bây giờ chuyện lặt vặt trong nhà khá nhiều.

Lý Trình Trình bổ sầu riêng, đưa Giản Duyệt một miếng: "Giản Duyệt, đây là hoa quả phương Nam."

"Cảm ơn." Giản Duyệt đưa tay nhận lấy, cắn một miếng rồi gật đầu: "Ngon thật đấy."

Chồng trước của cô ấy cũng là cấp dưới của Lý Trình Trình, kiếm được tiền cũng không mua đồ ăn cho cô ấy, không ngờ tới anh ta lại mua đồ ăn cho quả phụ hàng xóm, bây giờ tự cô kiếm được tiền rồi, tự mình mua đồ, không cần mong ngóng người khác nữa.

Thực ra chồng trước của Giản Duyệt đã chia tay với quả phụ kia lâu rồi, dù sao anh ta cũng thất nghiệp nửa năm nay, làm gì có tiền nuôi quả phụ với con? Hơn nữa quả phụ kia cướp anh ta cũng chẳng phải vì thích anh ta, cô ta chỉ muốn tìm một người giúp mình nuôi con mà thôi!

Nhưng chồng trước của Giản Duyệt nào có dễ dàng mắc câu như thế, đến vợ con mình còn chẳng lo, sao lại ngốc nghếch đi nuôi con người ta.

Anh ta không có thu nhập, quả phụ không lập tức dẫn con đi, anh ta còn tưởng quả phụ yêu anh ta thật lòng, đến khi anh ta bán cả nhà, không bỏ tiền ra được nữa, quả phụ kia mới lập tức hiện nguyên hình.
 
Back
Top Bottom