Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 400: Chương 400



Thật ra không phải cô ấy không thích nông thôn, chẳng phải lúc trước Lý Trình Trình cũng sống ở nông thôn rất tốt đó sao? Hơn nữa cô còn tự mình gây dựng được một khối tài sản khổng lồ nữa, cô ấy không thể kém hơn Lý Trình Trình được, những gì cô có thể làm được thì cô ấy cũng có thể làm được, chỉ là cô ấy cảm thấy cuộc sống ở đây quá nhàm chán mà thôi.

Đột nhiên cô ấy nhìn thấy cây tre chuyển động, Lục Sơ Hạ vội vàng xoay người cầm lấy cây tre, tay cô vừa mới chạm vào thân tre đã bị cây tre cuốn rơi xuống nước, phát ra tiếng "Ầm", quần áo mùa đông một khi chạm vào nước sẽ rất nặng, khiến Lục Sơ Hạ chìm xuống.

"Sơ Hạ, Sơ Hạ." Lục Lập Xuân cực kỳ hoảng sợ, cô ấy cũng không biết bơi, nếu như cô ấy cứ mù quáng nhảy xuống như vậy, chắc chắn cả hai người đều không có khả năng lên được.

Lục Lập Xuân đưa cây tre của mình về phía Lục Sơ Hạ: "Sơ Hạ, mau nắm lấy cây tre này, chị sẽ kéo em lên, Sơ Hạ..."

Lục Sơ Hạ có nghe thấy giọng nói của Lục Lập Xuân nhưng thân thể cô ấy vẫn không ngừng chìm xuống, căn bản cô ấy không thể mở mắt ra, nên cũng không nhìn thấy được cây tre đang ở đâu, cô ấy càng giãy giụa thì thân thể chìm xuống càng nhanh, giống như có một lực hút đang không ngừng kéo xuống chỗ sâu hơn vậy.

Lục Lập Xuân liều mạng đưa cây tre về phía tay Lục Sơ Hạ, nhưng lại sợ sẽ đ.â.m vào người cô ấy, thấy cô ấy không ngừng vùng vẫy, Lục Lập Xuân cũng rất lo lắng, khi cô sắp khóc đến nơi thì đột nhiên có một bóng người nhảy xuống nước, nhìn thấy người nọ bế Lục Sơ Hạ lên, Lục Lập Xuân vội vàng ngồi xổm xuống, sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào.

Một tay của Bạch An Khang ôm thắt lưng Lục Sơ Hạ, tay kia bơi về phía trước, bơi đến mép sông thì nâng Lục Sơ Hạ đặt lên bờ, Lục Lập Xuân vội vàng vươn tay tóm lấy Lục Sơ Hạ, dùng sức kéo cô ấy lên bờ, một người ở dưới nước nâng lên, một người ở trên bờ kéo lên, rất nhanh đã thành công cứu được Lục Sơ Hạ lên bờ.

Lục Lập Xuân đặt Lục Sơ Hạ nằm ngửa, khẩn trương hét lên: "Sơ Hạ, Sơ Hạ, Sơ Hạ... Sơ Hạ, em đừng dọa chị, em mau tỉnh lại... Sơ Hạ..."

Giọng nói của cô ấy rất run, cô ấy sợ Lục Sơ Hạ cứ như vậy mà...

Bạch An Khang đang ở dưới nước cũng trèo lên bờ, cởi chiếc áo khoác bị nước làm ướt trở nên vô cùng nặng ra, sau đó ngồi xổm xuống ấn tay lên lòng n.g.ự.c Lục Sơ Hạ.

Một lúc sau, Lục Sơ Hạ phun ra một ngụm nước, sau đó cô ấy cũng từ từ mở mắt ra, tầm nhìn vẫn có hơi mơ hồ, không nhìn rõ được khuôn mặt của người phía trên.

Bạch An Khang nói với Lục Lập Xuân: "Cô ấy tỉnh rồi, nhưng vẫn nên đưa đến bệnh viện để kiểm tra thì tốt hơn."

"Cảm ơn." Lục Lập Xuân lập tức đỡ Lục Sơ Hạ đứng dậy: "Sơ Hạ, Sơ Hạ, bây giờ em cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"

"Lạnh." Lục Sơ Hạ run rẩy.

Lục Lập Xuân nhìn Bạch An Khang: "Đồng chí Bạch, có thể phiền anh tránh ra chỗ khác một chút được không?"

Bạch An Khang nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Lục Lập Xuân vội vàng cởi áo khoác trên người mình ra, rồi giúp Lục Sơ Hạ c** q**n áo ướt của cô ấy xuống, sau đó lại khoác áo khoác của chính mình cho cô ấy, tuy chỉ có một chiếc nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với mặc quần áo ướt.

Lục Sơ Hạ vẻ mặt ngơ ngác nhìn xung quanh, cũng nhìn Lục Lập Xuân, đầu óc cô ấy hiện tại cứ như một mớ hỗn độn vậy.

Lục Lập Xuân đỡ Lục Sơ Hạ đứng dậy, nhặt quần áo ướt trên mặt đất lên, sau đó đỡ cô ấy đến bệnh viện nhà họ Quý kiểm tra, may mắn là sau khi kiểm tra thì không có chuyện gì xảy ra, chỉ là bị dọa sợ mà thôi, bác sĩ cũng kê cho một số loại thuốc để phòng ngừa cảm mạo.

Lý Trình Trình nhìn thấy Lục Lập Xuân đỡ Lục Sơ Hạ vào nhà, kinh ngạc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao quần áo đều ướt hết rồi?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không cẩn thận rơi xuống sông." Lục Lập Xuân giải thích.

"Không bị sao chứ?" Lý Trình Trình vô cùng lo lắng.

Lục Lập Xuân lắc đầu: "Không bị sao cả."

Sau đó, Lý Trình Trình kêu bảo mẫu nhanh chóng vào bếp đun nước tắm cho Lục Sơ Hạ, đồng thời bảo Lục Lập Xuân đỡ Lục Sơ Hạ vào phòng, thay quần áo ướt ra trước, rồi quấn chăn một lúc, đợi đun nước tắm xong là có thể vào tắm luôn.

Lục Sơ Hạ nghi hoặc nhìn Lý Trình Trình, cô là ai?

Sao cô ấy lại không nhớ bản thân có quen biết với cô gái này nhỉ?

Lục Lập Xuân đỡ Lục Sơ Hạ vào phòng: "Sơ Hạ, em mau c** q**n áo ướt ra trước đi."

Đối với Lục Sơ Hạ, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay khá là khó hiểu, cô ấy không hiểu tại sao bản thân bây giờ lại trẻ tuổi như vậy, đúng vậy, trên đường về khi nãy Lục Sơ Hạ đã sắp xếp lại trí nhớ của mình.

Hóa ra cô ấy đã khôi phục được ký ức kiếp trước.

Kiếp trước, cô ấy bất chấp sự phản đối kịch liệt của mọi người trong nhà, đã cắt đứt quan hệ với gia đình và gả cho một người bạn cùng lớp, người đó là một nam sinh ở nông thôn, môn không đăng hộ không đối, sau khi kết hôn, cô đã vận dụng quan hệ và khả năng của mình để giúp đỡ anh ta gây dựng sự nghiệp, cùng anh ta vượt qua khó khăn, chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho anh ta nhưng khi sự nghiệp của anh ta thành công thì nữ trợ lý bên người anh ta lại mang thai, hơn nữa đó còn là con của anh ta.

Chỉ là anh ta sợ sau này cô ấy sẽ không nâng đỡ sự nghiệp của anh ta nữa nên anh ta không ly hôn với cô ấy, mà đưa nữ trợ lý đang mang thai về nhà, để nữ trợ lý sống trên tầng hai của biệt thự, còn Lục Sơ Hạ và đứa nhỏ sống ở tầng một.

Người đàn ông đe dọa cô ấy, nếu cô ấy dám ầm ĩ đòi ly hôn hoặc làm to chuyện này ra để cho người khác biết, anh ta sẽ đánh c.h.ế.t hai đứa con trai của cô, Lục Sơ Hạ chỉ có thể chịu đựng vì hai đứa con trai của mình, mà không nổi giận. Sau này người đàn ông còn tệ hại hơn, anh ta được một tấc lại tiến thêm một thước, tìm vợ ba, vợ tư, vợ năm... đều mua nhà cho tất cả bọn họ, sắp xếp cho bọn họ ở nơi khác, còn bố trí bảo mẫu chăm sóc bọn họ.

Nhưng Lục Sơ Hạ lại không có, thay vào đó Lục Sơ Hạ lại là bảo mẫu thay anh ta chăm sóc vợ hai của anh ta.

Thực sự Lục Sơ Hạ không ngờ bản thân tân tân khổ khổ ở bên cạnh trợ giúp người đàn ông của mình gây dựng sự nghiệp, làm cho anh ta phát đạt lên, kết quả cô ấy lại được anh ta báo đáp như thế này đây, nhưng sau này người đàn ông lại ngày càng kiếm được nhiều tiền hơn, cô ấy, người đã mất đi sự che chở của gia tộc, căn bản không phải là đối thủ của anh ta.

Khi lấy một người đàn ông giàu có thì mấy người vợ bé kia đều muốn sinh con cho anh ta để được chia gia tài, đương nhiên hai đứa con trai của vợ cả Lục Sơ Hạ sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của của bọn họ rồi. Sau này, khi đứa con trai cả của Lục Sơ Hạ bị người ta hại c.h.ế.t đuối, Lục Sơ Hạ đã hoàn toàn sụp đổ, vô cùng tuyệt vọng, nên cô ấy quyết định sẽ kéo tất cả bọn họ cùng nhau xuống địa ngục.

Sau đó, cô ấy lợi dụng lúc người đàn ông về nhà gặp vợ hai ở tầng trên, trong lúc hai người họ đang ngủ say, cô ấy đã khóa hết tất cả các cửa ra vào và cửa sổ của căn biệt thự, sau đó phóng hỏa đốt biệt thự, hơn nữa cô ấy nhớ anh ta đã sắp xếp cho những người phụ nữ khác ở những nơi khác nhau, nên cô ấy nhân lúc trời vẫn còn tối mà phóng hỏa toàn bộ.

Tất cả những người, những tổn thương cô ấy phải chịu đều đã tan thành tro bụi, đứa con trai út của cô ấy sẽ là người kế thừa mọi thứ từ người chồng cặn bã kia của cô ấy.

Chỉ là cô ấy không thể nào ngờ đến, khi mở mắt ra lần nữa, cô ấy đã quay về năm hai mươi hai tuổi, ở kiếp trước, cũng là năm cô ấy hai mươi hai tuổi, vào dịp Tết Nguyên Đán, lúc cô ấy đang đi mua đồ tết ở đầu đường thì tình cờ gặp được bạn học nam nọ, sau đó không lâu thì bạn học nam nọ đã bắt đầu theo đuổi cô ấy rất cuồng nhiệt.

Cô ấy đã bị anh ta thu hút và chấp nhận anh ta như không hề có năng lực suy nghĩ.

Bây giờ xem ra, anh ta đến với cô ấy chỉ là vì thân phận, mối quan hệ và năng lực của cô ấy, trước giờ anh ta chưa hề yêu cô ấy, anh ta chỉ yêu chính bản thân anh ta, cho dù người phụ nữ ở bên cạnh anh ta có quyền lực đến đâu thì họ cũng chỉ là hòn đá lót đường, là bàn đạp của anh ta mà thôi.

Hiện tại Tết Nguyên đán đã đến rất gần rồi, nên cô ấy quyết định sẽ không quay về mà ở lại đây, cô ấy muốn xem thử, nếu kiếp này bạn học nam đó không có cô ấy trợ giúp thì có thể trở nên giàu có và có vô số mỹ nhân vây quanh hay không.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 401: Chương 401



Hiện tại trí nhớ của cô ấy đã hồi phục, cô ấy sẽ không bao giờ dùng mối quan hệ, tiền bạc cũng như đầu óc của mình để giúp đỡ bất kỳ một người đàn ông nào nữa, cho dù trong nhà có sắp xếp cho cô ấy một đối tượng kết hôn vô cùng tốt, không thể không kết hôn, cô ấy cũng sẽ không cho người khác một phân tiền nào cả.

Bảo mẫu đun nước tắm xong thì đến gọi Lục Sơ Hạ đi tắm rửa, Lục Sơ Hạ vội vàng quấn chăn chạy vào phòng tắm, Lục Lập Xuân nhanh chóng đi lấy một bộ quần áo sạch sẽ qua, cô ấy nhận ra Lục Sơ Hạ có gì đó không bình thường, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, cô ấy chỉ cho là Lục Sơ Hạ bị dọa sợ mà thôi.

Sau khi Lục Sơ Hạ đi từ phòng tắm ra, Lý Trình Trình đưa cho cô ấy một ly sữa mạch nha(*) nóng hổi: "Sơ Hạ, uống chút đồ nóng đi, để cơ thể thư giãn."

(*): là một loại cháo bột làm từ một hỗn hợp của lúa mạch, bột mì và sữa nguyên kem và được làm khô cho đến khi tạo thành bột.

Lục Sơ Hạ sửng sốt một chút, sau đó đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."

Vừa rồi cô ấy đã nhớ lại ký ức của bản thân ở kiếp này nên biết Lý Trình Trình là ai, nhưng cô ấy thấy là lạ ở một chỗ, kiếp trước gia đình cô ấy không hề biết Lý Trình Trình là ai, không ngờ kiếp này cô ấy lại vì đủ loại nguyên nhân mà quen biết Lý Trình Trình, hơn nữa còn có mối quan hệ sâu như vậy với cô. Đến ngay cả bà ngoại Trình Tuyết Dương của cô ấy, cũng yêu cầu hai chị em cô ấy đến học cùng Lý Trình Trình.

"Uống xong thì hãy đi nghỉ ngơi cho thật tốt đi!" Lý Trình Trình nói xong thì quay người bước đi, không tiếp tục làm phiền Lục Sơ Hạ nữa, vừa rồi cô ấy đã rất sợ hãi, nên bây giờ cô ấy cần phải nghỉ ngơi.

Lục Sơ Hạ bưng ly sữa mạch nha trở về phòng, ngồi ở mép giường: "Chị, hôm nay Bạch An Khang đã cứu em, chị nghĩ em nên cảm ơn anh ấy như thế nào?"

Cô ấy sẽ không vì người chồng kiếp trước của cô ấy là một kẻ cặn bã mà chán ghét những người đàn ông khác, vì điều này rất không công bằng, ai cũng có điểm tốt và điểm xấu, chồng kiếp trước của cô ấy là một kẻ cặn bã, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng là kẻ cặn bã. Oan có đầu nợ có chủ, người cô ấy phải ghét chính là người chồng kiếp trước chứ không phải là bất kỳ ai khác.

Chỉ là đời này cô ấy sẽ không làm bất cứ điều gì cho bất kỳ người đàn ông nào, chứ đừng nói đến việc cho bọn họ tiền, bản thân muốn cái gì thì hãy dựa vào nỗ lực của chính mình để đạt được, chứ đừng có lợi dùng người khác để đạt được thứ mình muốn.

Trong lúc khó khăn thì vợ chồng phải hỗ trợ lẫn nhau, đó là lẽ đương nhiên, nhưng cũng phải biết ơn sự giúp đỡ của người vợ, người chồng đúng không? Chồng kiếp trước của cô ấy hưởng thụ sự giúp đỡ của cô ấy, nhưng anh ta lại không trân trọng cô ấy, không yêu thương cô ấy, thậm chí còn tìm đủ loại phụ nữ khác nhau ở bên ngoài, để tổn thương trái tim của cô ấy.

"Mời anh ấy ăn cơm?" Lục Lập Xuân nhíu mày: "Hay là tặng quà cho anh ấy?"

Lục Sơ Hạ dựa vào đầu giường nói: "Mấy ngày nữa rồi nói chuyện này đi!"

Hiện tại trong lòng cô ấy đang rất hỗn loạn, dù sao cô ấy cũng chỉ mới khôi phục được ký ức kiếp trước, cô ấy vẫn cần thời gian để điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, cô ấy không thể bị kiếp trước ảnh hưởng, kiếp này nhất định phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc. Cô ấy không thể tiếp tục làm chuyện khiến gia đình phải thất vọng và xấu hổ nữa, cô ấy muốn sống một cuộc đời đầy ý nghĩa.

Cô ấy nhất định phải học tập Lý Trình Trình thật tốt, để bản thân trở thành một người mạnh mẽ và lợi hại như Lý Trình Trình.

Bạch Đại Sơn và Khang Cảnh Huy trở về vào buổi trưa, Bạch Đại Sơn đưa Khang Cảnh Huy đi tham quan không ít nơi, sau này phần lớn công việc của Lý Trình Trình đều có thể giao cho Khang Cảnh Huy xử lý, còn Bạch Đại Sơn thì có thể ở nhà cùng Lý Trình Trình giải quyết những chuyện linh tinh vụn vặt.

Lý Trình Trình muốn đi học, trong nhà có rất nhiều chuyện linh tinh vụn vặt, cho nên vẫn cần Bạch Đại Sơn ở nhà xử lý mới được.

Hơn nữa chuyện trong nhà cũng không thể để Khang Cảnh Huy can thiệp vào được, bởi vì sơn động của Lý Trình Trình là thứ không thể để người ngoài biết đến, ngay cả Bạch Đại Sơn cũng hy vọng bản thân không biết đến chuyện này, dù sao nếu lúc anh đi ra ngoài, vô tình để lộ ra thì sao?

Hai ngày sau, tình trạng của Lục Sơ Hạ đã tốt hơn rất nhiều, khi Bạch An Khang đến nhà Lý Trình Trình xử lý công việc, cô ấy lặng lẽ vẫy tay với Bạch An Khang, sau khi Bạch An Khang xử lý xong công việc, anh ta đi tới chỗ Lục Sơ Hạ, tò mò hỏi: "Lục Sơ Hạ, cô có chuyện gì sao?"

"Bạch An Khang, ngày hôm đó cảm ơn anh, nếu không phải anh tình cờ có mặt ở đó, tôi cũng không biết bản thân có thể đi lên được hay không nữa." Lục Sơ Hạ có hơi sợ hãi nói: "Để bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với anh, tôi muốn mời anh ăn cơm ở khách sạn quốc doanh, được không?"

Bạch An Khang xua tay nói: "Không cần khách khí như vậy, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cô không cần nhớ đến đâu."

"Chuyện này sao có thể xem là chuyện nhỏ được? Anh chính là người đã cứu mạng tôi mà, nếu tôi xảy ra chuyện gì, cha mẹ và ông bà của tôi sẽ đau lòng đến mức nào chứ? Vậy nên người anh cứu không chỉ là tôi, mà là cả một gia đình." Lục Sơ Hạ nghiêm túc nói.

Bạch An Khang biết nếu anh ấy cứ tiếp tục từ chối lời mời của Lục Sơ Hạ, có thể cô ấy sẽ tiếp tục canh cánh chuyện này, nên anh ấy đành gật đầu đồng ý: "Được rồi! Vậy chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé! Nhưng sau bữa cơm này, cô cũng đừng tiếp tục nhớ đến chuyện này nữa, chuyện này cứ như vậy mà cho qua thôi."

Lục Sơ Hạ gật đầu: "Vậy khi nào thì anh rảnh?"

"Tôi nghe theo cô, khi nào cô sắp xếp xong thì chỉ cần nói cho tôi biết thời gian và địa điểm là được." Bạch An Khang nói xong lời này thì xoay người rời đi, nếu hai người họ cứ tiếp tục đứng bên cạnh nhau như vậy, nếu bị mọi người nhìn thấy sẽ hiểu lầm quan hệ của hai người họ.

Bây giờ bọn họ đang ở nông thôn, ở nông thôn có rất nhiều thứ, trong đó thứ nhiều nhất là những người nhiều chuyện.

Một người đàn ông như anh ấy có loại tin đồn này cũng không sao, tệ nhất cũng chỉ là khó tìm được bạn đời, sau này kết hôn trễ một chút, nhưng nếu như người bị đồn như vậy là một người cô gái thì sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy.

"Chị ơi, em mời Bạch An Khang ăn cơm, chị có muốn đi cùng em không?" Trước khi đi ngủ, Lục Sơ Hạ hỏi.

Lục Lập Xuân vội vàng xua tay: "Chị không tham gia giúp vui cho hai người đâu, hai người các em tự đi đi! Em định khi nào mời Bạch An Khang ăn cơm?"

"Vài ngày nữa ạ!" Lục Sơ Hạ nói.

Khoảng ba ngày sau, khi Bạch An Khang lại giao đồ đến nhà Lý Trình Trình, Lục Sơ Hạ đi tới bên cạnh anh ấy phụ sắp xếp đồ đạc, nhỏ giọng nói: "Trưa ngày mốt, gặp ở bến xe thành phố nhé."

"Chúng ta vào thành phố ăn cơm sao?" Bạch An Khang kinh ngạc hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Sơ Hạ gật đầu: "Đúng vậy, ăn cơm ở trong thôn và thị trấn rất dễ bị thôn dân nhìn thấy. Thành phố cách thôn An Cư xa hơn, có lẽ sẽ có rất ít người đến thành phố, như vậy chúng ta chỉ cần tập trung ăn uống thôi! Anh. . có rảnh không?"

"Có, có, vậy ngày mốt gặp lại!" Dù sao thì bọn họ đều tự làm việc của mình, trên đầu cũng không có ông chủ trông chừng, cho nên nghỉ một ngày cũng không phải không thể.

Lục Sơ Hạ gật đầu, sau đó đi đến nơi gần đó làm việc, bà ngoại bảo bọn họ đến đây là vì để bọn họ học hỏi Lý Trình Trình, cho nên cô ấy nhất định phải học hỏi những điểm lợi hại của Lý Trình Trình.

Ban ngày Lý Trình Trình phải đi học, nên cô chỉ có thể tranh thủ lúc trời tối, khi mọi người đã ngủ say để mang những thứ còn thừa vào trong hang động cất giữ, cho dù cửa hàng thực phẩm tươi sống của cô có đông khách tới cỡ nào thì doanh số bán hàng cũng chỉ có như vậy mà thôi, dù sao cửa hàng của cô cũng chỉ là một cửa hàng nhỏ.

Lý Trình Trình đã nhờ Khang Cảnh Huy vào thành phố chọn địa điểm giúp cô, cô muốn mở một cửa hàng thực phẩm tươi sống thật to ở trung tâm thành phố, không, là siêu thị thực phẩm tươi sống, chuyên bán các loại trái cây, rau sống, các loại thịt và thủy hải sản tươi sống, dù sao thì mỗi phân đoạn đều có người nên không cần cô phải đích thân xử lý.

Hơn nữa, cô cũng thấy yên tâm hơn khi giao chuyện này cho Khang Cảnh Huy làm.

Hôm nay chính là ngày mời Bạch An Khang ăn cơm, Lục Sơ Hạ cũng không nói chuyện này cho ai biết, cô ấy chỉ nói với Lục Lập Xuân rồi một mình ngồi xe vào thành phố, ở thôn An Cư có bến xe vào thành phố nên vô cùng thuận tiện.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 402: Chương 402



Dù sao thời gian đã ước định cũng là giữa trưa, nên cô ấy ra ngoài sớm hơn một chút để khi đến thành phố cô ấy vẫn còn dư một chút thời gian để mua vài thứ về cho mọi người!

Rất nhanh đã đến giữa trưa, Lục Sơ Hạ vội vã chạy đến bến xe, không thấy Bạch An Khang đâu nên cô ấy đứng tại đó đợi, mỗi lần có xe chạy vào, ánh mắt Lục Sơ Hạ cứ nhìn chằm chằm vào cửa xe cho đến khi không còn ai bước ra khỏi xe nữa mới thôi.

Đợi một lúc lâu thì cuối cùng Lục Sơ Hạ cũng nhìn thấy Bạch An Khang xuống xe, thấy Bạch An Khang đang nói chuyện với người bên cạnh, Lục Sơ Hạ vội vàng quay người sang chỗ khác, nếu đã có thể nói chuyện cùng nhau thì chắc chắn là người quen, nếu để chuyện này bị đồn loạn lên thì không tốt chút nào.

Bạch An Khang tiễn mấy người quen ở thôn An Cư đi, sau đó đi về phía Lục Sơ Hạ: "Thật xin lỗi vì đã để cô đợi lâu, những người vừa rồi đều là người trong thôn chúng tôi, tôi sợ khi bọn họ trở về sẽ nói bậy bạ, nên chỉ có thể..."

"Không sao đâu, tôi cũng không muốn để bọn họ nhìn thấy tôi." Lục Sơ Hạ mỉm cười: "Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi!"

"Được, đều nghe theo sắp xếp của cô." Bạch An Khang nói.

Trong thành phố có không ít khách sạn tư nhân mới được mở, nhưng vì khách sạn quốc doanh có giá cả phải chăng hơn nên vẫn có rất nhiều người chọn đến khách sạn quốc doanh, Lục Sơ Hạ không muốn đến nơi có quá nhiều người, cũng không muốn gặp phải người trong thôn An Cư nên đã mời Bạch An Khang đến một khách sạn tư nhân có phòng riêng.

Ở khách sạn này, thực đơn đều do ông chủ tự mình viết, tên các món ăn cũng bình thường nên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết món đó là món gì.

Lục Sơ Hạ đưa thực đơn cho Bạch An Khang: "Anh Bạch An Khang gọi món đi!"

"Vẫn là cô gọi thì tốt hơn, cô gọi món gì thì tôi ăn món đó." Mặc dù Bạch An Khang kiếm được không ít tiền, nhưng Bạch An Khang không thường đi ra ngoài ăn những thứ quá xa hoa, vậy nên kêu anh ấy gọi món thì anh ấy cũng không biết nên gọi món gì, cho nên anh ấy để Lục Sơ Hạ gọi mấy món cô ấy thích, anh ấy chỉ cần ăn theo vài miếng là được.

"Được." Lục Sơ Hạ cười gật đầu, sau đó nói với nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh: "Đầu cá hầm đậu phụ, thịt kho tàu, sườn heo hầm củ cải, bắp cải xào, cứ mấy món đó đi."

Sau khi nhân viên phục vụ xoay người đi ra ngoài, Lục Sơ Hạ hỏi: "Bạch An Khang, những món tôi gọi anh có ăn được không? Nếu anh có món nào muốn ăn thì cứ nói thẳng với tôi."

"Được." Bạch An Khang cũng không phản đối.

Trong lúc chờ đồ ăn, hai người bọn họ đều không nói gì nên bầu không khí rất ngượng ngùng, Lục Sơ Hạ quay đầu nhìn về phía cửa sổ nhưng cửa sổ đã bị đóng lại, nên cô ấy không nhìn thấy gì.

Lục Sơ Hạ không còn cách nào khác ngoài chống khuỷu tay lên bàn, sau đó tự luồn ngón tay vào tóc mình để nghịch.

Khi người phục vụ mang một chiếc bếp lò nhỏ lên, Lục Sơ Hạ đã vô cùng kinh ngạc, cho đến khi người phục vụ bưng món sườn heo hầm củ cải đặt lên bếp lò nhỏ, Lục Sơ Hạ mới nhận ra, đây là để cho bọn họ hâm đồ rồi ăn.

Dù sao bây giờ cũng đang là mùa đông, những món ăn nóng hổi này chỉ cần vừa ra khỏi nồi thì chưa đầy hai phút đã nguội đi rồi, để một cái lò như vậy thì một lát nữa họ có thể cho những món ăn khác lên để hâm nóng lại, mặc dù bọn họ chỉ gọi có ba món mặn và một món canh, không có món ăn nào cần hâm lại nhưng khách sạn vẫn chuẩn bị sẵn, có thể nói bọn họ phục vụ rất chu đáo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi tất cả các món ăn đã được dọn lên, Lục Sơ Hạ cầm đũa bắt đầu ăn: "Mấy ngày trước cảm ơn anh Bạch đã cứu tôi."

Bạch An Khang cười nói: "Sau khi ăn xong bữa cơm này, tôi hy vọng cô có thể quên chuyện này đi, không cần suy nghĩ đến nữa, bất kể là ai rơi xuống nước, nếu tôi đã nhìn thấy thì tôi cũng không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu, cho nên chuyện này đối với tôi mà nói, thực sự chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, cô không cần phải khách sáo như vậy ".

Bạch An Khang không muốn cô ấy canh cánh mãi chuyện này, để tránh cô ấy cảm thấy áp lực tâm lý, anh ấy giúp đỡ người khác cũng không mong nhận lại cái gì, giống như Lý Trình Trình, cô đã giúp đỡ hàng ngàn học sinh và thôn dân, nhưng cô có mong muốn được người ta báo đáp sao?

Không hề.

Thậm chí có một số người còn không biết tên cô là gì, nhưng họ lại ngang nhiên hưởng thụ sự giúp đỡ của cô.

Lục Sơ Hạ gật đầu: "Được."

Nếu như gặp phải người khác thì trong lúc cứu cô ấy mà có tiếp xúc thân thể, nhất định người đó sẽ ép cô ấy kết hôn với họ, nhưng Bạch An Khang không giống như vậy, Lục Sơ Hạ biết tính cách của Bạch An Khang thực sự rất tốt.

***

Ngày dự sinh của Lưu Chân Như là vào tháng Giêng.

Một ngày nào đó trong tháng Giêng, Lưu Chân Như đang ngồi ăn trái cây ở nhà thì đột nhiên cảm thấy bụng đau quặn lên, Lưu Chân Như vội vàng dùng tay che bụng lại, hét lên: "Khải Trân, Khải Châu, bụng tôi đau quá, có lẽ tôi sắp sinh rồi..."

Mặc dù trước đây Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu đã bị đuổi đi rồi, nhưng Lưu Chân Như cần có người chăm sóc nên Lý Bình Bình đã mời họ đến làm bảo mẫu.

Chỉ có Ngô Tú Châu là không thể đến thôn An Cư được nữa.

Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu vội vàng chạy tới đỡ Lưu Chân Như vào nhà, để cô ta ngồi xuống, sau đó Trịnh Khải Trân đi gọi Mạnh Thanh Thanh, dù sao thì Mạnh Thanh Thanh cũng là mẹ chồng của Lưu Chân Như. Bây giờ con dâu của bà ta sắp sinh con, khẳng định người mẹ chồng này phải tới đây chăm sóc!

Sau khi Mạnh Thanh Thanh tới thì thu dọn một chút đồ đạc rồi đưa Lưu Chân Như đến bệnh viện nhà họ Quý sinh con, hiện tại Lý Bình Bình không ở nhà nên chỉ có thể để Trịnh Khải Lạc ở lại nhà đợi, khi nào Lý Bình Bình trở về thì nói anh ta đến bệnh viện tìm bọn họ.

Khi đến bệnh viện, bác sĩ khoa phụ sản khám sơ qua cho Lưu Chân Như rồi đưa cô ta vào phòng sinh, Mạnh Thanh Thanh, Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu đứng ở ngoài phòng sinh chờ đợi, tuy chỉ đứng cách một cánh cửa nhưng khi Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu nghe thấy từng tiếng la hét đầy đau đớn của Lưu Chân Như cũng khiến bọn họ không khỏi rùng mình, trong lòng họ bỗng dâng lên một tia hoảng sợ.

Dù sao thì Mạnh Thanh Thanh cũng đã sinh hai đứa con và nuôi nấng ba đứa nhỏ, bà ta xem chuyện sinh nở này chỉ như chuyện bình thường, không cần phải quá căng thẳng như vậy, bà ta cũng không quan tâm đứa trẻ là trai hay gái, bởi vì bọn họ đã ở riêng rồi, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, bà ta cũng đâu thể dựa dẫm vào đứa cháu của mình được, huống chi đợi đến khi bọn nó lớn lên thì có thể bà ta đã c.h.ế.t rồi, vậy tại sao bà ta phải quan tâm đến việc này, tự tìm rắc rối cho bản thân sao?

Khi Lý Bình Bình về đến nhà, anh ta đã thấy rất ngạc nhiên khi trong nhà lại yên tĩnh như vậy, Trịnh Khải Lạc nghe thấy tiếng động thì từ trên lầu đi xuống, cô ta đứng trên cầu thang nhìn Lý Bình Bình đang ở bên dưới: "Chị họ của tôi đến bệnh viện rồi, anh rửa mặt một chút rồi thu dọn đồ đạc nhanh chóng đến bệnh viện xem có cần giúp đỡ cái gì không."

Sau khi nói xong thì Trịnh Khải Lạc quay người đi lên.

Cô ta mở cửa phòng định đi vào thì đột nhiên có một bàn tay từ phía sau đưa ra kéo cô ta lại, Trịnh Khải Lạc sợ hãi hét lên, nhưng đã nhanh chóng bị bàn tay còn lại bịt miệng, khiến cô ta không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Khi bị đè xuống giường, cô ta nhìn thấy người phía sau là Lý Bình Bình thì đã cảm thấy vô cùng sợ hãi, Trịnh Khải Lạc khó khăn giãy giụa ý muốn nói chuyện.

"Suỵt!" Lý Bình Bình làm động tác chớ có lên tiếng, Trịnh Khải Lạc cũng yên tĩnh lại rồi nhìn chằm chằm vào Lý Bình Bình với ánh mắt khó hiểu.

Lý Bình Bình nói: "Em ở với tôi, một tháng tôi cho em một trăm đồng, thế nào?"

Thấy Trịnh Khải Lạc không trả lời, Lý Bình Bình tiếp tục nói: "Vậy mỗi tháng tôi cho em hai trăm đồng thì sao? Em không cần phải làm gì cả, chỉ cần ở với tôi là được, tôi sẽ không can thiệp vào việc của em. Sau này em muốn rời đi cũng được, kết hôn cũng được, chuyện này tôi sẽ giấu thật kỹ trong lòng, sẽ không ảnh hưởng gì đến em đâu, thế nào?"
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 403: Chương 403



Một tháng hai trăm đồng, vậy chẳng phải một năm là hai ngàn bốn trăm đồng sao, ở thời đại này hai ngàn bốn trăm đồng đã là thu nhập rất cao rồi, có thể kiếm nhiều tiền bằng cách dễ dàng như vậy nên Trịnh Khải Lạc cảm thấy rất vui mừng, nhưng cô ta vẫn làm ra vẻ dục cự hoàn nghênh(*) nói: "Nhưng mà... Nếu Chân Như phát hiện ra, chắc chắn Chân Như sẽ rất tức giận?"

(*): Muốn đồng ý nhưng lại giả vờ từ chối, rất muốn đồng ý, lại không muốn thẳng thắn biểu đạt ra ngoài.

"Cô ấy sống ở tầng dưới, còn em sống ở tầng trên, chỉ cần em không nói, tôi không nói thì làm sao cô ấy có thể biết được?" Biết Trịnh Khải Lạc đã đồng ý, Lý Bình Bình lập tức tiến về phía cô ta, Trịnh Khải Lạc cũng quàng tay qua cổ Lý Bình Bình.

Cô ta không thích Lý Bình Bình, nhưng lại rất thích tiền, nên sao cô ta có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy được chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người đều không có ở nhà nên người đã bị nghẹn mấy tháng nay nên Lý Bình Bình không hề kiêng dè mà ăn một bữa ngon lành, sau đó mang tâm trạng thoải mái đi đến bệnh viện nhà họ Quý, mà Trịnh Khải Lạc thì đang nằm trong chăn, vui vẻ đếm số tiền mà Lý Bình Bình mới đưa cho cô ta.

Lý Bình Bình đã đưa cho cô ta số tiền của tháng đầu tiên, còn khen cô ta biểu hiện tốt, lại thưởng cho cô ta thêm một ít, sau khi Trịnh Khải Lạc đếm hết một lượt thì phát hiện có đến hai trăm hai mươi đồng, cuối cùng cô ta cũng không cần phải ghen tị với Lưu Chân Như vì được ăn ngon mặc đẹp nữa, sau này cô ta cũng có thể mua được những chiếc váy đẹp và đồ ăn ngon mà bản thân thích rồi.

Cô ta cũng không có ý định tìm đối tượng kết hôn sớm như vậy, một khi đã kết hôn thì sẽ không còn đãi ngộ tốt như vậy nữa đâu, phải biết rằng sau khi Mai Nhu kết hôn, mỗi tháng nhà chồng Mai Nhu chỉ cho cô ấy có vài đồng mà thôi, nếu lỡ cô ta lấy phải một nhà chồng keo kiệt, không cho cô ta tiền mà còn bắt cô ta làm việc này việc kia thì phải làm sao?

Vậy còn không bằng đi theo Lý Bình Bình, chỉ cần ở với anh ta vài năm thì có thể trở thành hộ gia đình vạn tệ rồi.

Mạnh Thanh Thanh sợ sau khi Lý Bình Bình đến sẽ không tìm thấy phòng bệnh của bọn họ nên đứng trên bậc thềm trước cửa bệnh viện chờ, nhưng khi bà ta nhìn thấy Lý Bình Bình thong dong đến muộn thì tức giận nói: "Sao giờ này con mới đến? Chân Như sắp sinh đứa nhỏ ra luôn rồi."

"Con còn phải ở nhà tắm rửa thay quần áo rồi mới đến mà? Trên người bẩn thỉu như vậy, sao có thể đến bệnh viện được?" Lý Bình Bình hỏi: "Sinh ra cái gì vậy?"

"Là con gái." Mạnh Thanh Thanh nắm lấy cánh tay Lý Bình Bình, kéo anh ta vào phòng bệnh: "Vì chúng ta đã ra ở riêng rồi nên chuyện của các con mẹ sẽ không nhúng tay vào nữa. Nếu các con đã có tiền thì có thể tự mình tìm người chăm sóc đi, giống như mấy người nhà Lý Trình Trình là được rồi."

Tâm nhãn của Lưu Chân Như sáng suốt hơn mẹ chồng Mạnh Thanh Thanh nhiều, nếu không thì sao lúc trước bọn họ có thể ở riêng chứ? Không lẽ chỉ vì bọn họ không thể hòa hợp thôi sao?

Mạnh Thanh Thanh không muốn can thiệp vào chuyện của hai người bọn họ đâu, bà ta còn muốn kiếm tiền cho con gái nữa, chờ con gái trở về bà ta sẽ giúp đỡ con gái bà ta, nếu sống cùng một chỗ với Lưu Chân Như, lỡ Lưu Chân Như tham lam chiếm đoạt hết tất cả làm của riêng, không chia cho Lý An An một xu nào thì sao.

"Trong nhà có người chăm sóc, không cần mẹ phải lo lắng." Lý Bình Bình đã bị nghẹn một thời gian, hôm nay đã hoàn toàn phát tiết ra hết, nên bây giờ tâm trạng của ta đang cực kỳ tốt.

Trong nhà anh ta có Trịnh Khải Trân, Trịnh Khải Châu và Trịnh Khải Lạc, ba người bọn họ chăm sóc đứa trẻ, nào có chỗ cho Mạnh Thanh Thanh? Bọn họ không những có thể chăm sóc đứa nhỏ mà còn có thể chăm sóc cho cả anh ta nữa!

Nghĩ đến đây, Lý Bình Bình lại không nhịn được mà hưng phấn, cảm giác có tiền đúng là tốt mà, trước kia khi không có tiền, lấy một người vợ còn khó, hiện tại có tiền, rất nhiều người nguyện ý làm vợ anh ta.

Đến phòng bệnh, Mạnh Thanh Thanh nói với Lưu Chân Như: "Chân Như, Bình Bình đến rồi, còn có Khải Trân và Khải Châu ở bên cạnh chăm sóc con, nên mẹ về trước đây, mẹ về hầm canh gà mái gà trước, buổi chiều mẹ sẽ bảo Khải Lạc mang nó đến cho con."

Lưu Chân Như yếu ớt nằm trên giường, gật đầu.

"Khải Trân, Khải Châu, cảm ơn hai cháu đã chăm sóc Chân Như và đứa nhỏ. Bình thường tôi rất bận, không có thời gian chăm sóc hai người họ, sau này có thể sẽ còn phải làm phiền hai người rất nhiều, nhưng tôi sẽ không để các người làm việc không công. Tôi sẽ trả cho mỗi người một tháng hai mười đồng, thế nào?"

Nếu chia việc cho hai người làm thì lượng công việc sẽ ít hơn, việc cũng dễ làm, nên đương nhiên tiền lương sẽ thấp hơn, muốn tăng lên hai trăm tệ một tháng là không thể nào, bởi vì hai người bọn họ đều là con cháu của Lý Minh Sơn, cũng coi như bọn họ có quan hệ huyết thống.

Chỉ có Trịnh Khải Lạc là không có quan hệ gì đến anh ta.

"Thật sao?" Trịnh Khải Trân hào hứng hỏi.

Lý Bình Bình gật đầu: "Chỉ cần hai người chăm sóc Chân Như và đứa nhỏ thật tốt thì tôi nhất định sẽ nói được làm được."

Trịnh Khải Trân đi đến bên cạnh Lý Bình Bình và nhỏ giọng nói: "Vậy anh có thể đừng nói chuyện này cho người khác biết không? Em sợ chuyện này một khi truyền đến tai Ngô Tú Châu, bà ta sẽ bắt bọn em đi về."

Thậm chí đến sinh lễ của Mai Nhu mà Ngô Tú Châu còn muốn lấy đi một nửa, thì còn có chuyện gì mà bà ta không thể làm nữa?

Bà ta chỉ là bà ngoại của Mai Nhu, nếu không phải bà ngoại của cô ấy thì bà ta có tư cách gì mà đòi sính lễ của cô ấy đây?

Con cái hiếu thảo là chuyện của con cái, nhưng bà ta lại rất quá đáng, bà ta lướt qua cả mẹ của Mai Nhu để lấy đi sính lễ của Mai Nhu, cũng vì vậy mà Trịnh Khải Trân đã hiểu ra, Ngô Tú Châu làm tất cả những chuyện này vì đứa con trai thứ năm mà bà ta yêu thương nhất, Trịnh Thư Ngạo, cũng chính là cha của cô ta nhưng cô ta không muốn toàn bộ số tiền của mình đều rơi vào trong tay cha, rồi bị ông ta dùng vào việc ăn uống, vui chơi.

Hiếu thảo với cha mẹ là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi người con, tuy nhiên, hiếu thảo với cha mẹ không có nghĩa là cống hiến hết tất cả những gì mình có, mà trước hết hãy đảm bảo cuộc sống của chính mình trước đã.

"Đương nhiên có thể." Tâm trạng Lý Bình Bình đang rất vui vẻ, nên chuyện nhỏ như vậy tự nhiên là anh ta sẽ đồng ý rồi, về phần anh ta có để chuyện đó ở trong lòng hay không, ai biết được?

Ở bệnh viện đã có Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu chăm sóc, nên Lý Bình Bình chỉ ở cùng Lưu Chân Như một lúc rồi về nhà, Trịnh Khải Lạc đã xử lý con gà mái già xong xuôi, hơn nữa còn đang hầm nó trong bếp.

Mọi cô gái nông thôn đều có thể giặt giũ, nấu cơm, mà đặc biệt cô ta còn là con cháu của Ngô Tú Châu thì có thể có được bao nhiêu đãi ngộ tốt chứ?

Còn không phải đã học tất cả mọi thứ từ khi còn nhỏ à.

Thấy Lý Bình Bình trở về, Trịnh Khải Lạc lại nhớ đến chuyện lúc nảy, đột nhiên cô ta cảm thấy hơi xấu hổ, sau khi Lý Bình Bình ngửi thấy mùi thơm thì đi vào phòng bếp nói: "Đợi canh gà hầm xong thì đưa đến bệnh viện."

Trịnh Khải Lạc gật đầu: "Khi nào Chân Như trở về?"

"Ngày mai." Lý Bình Bình đi đến phía sau bếp ngồi xuống, vỗ vỗ chân, Trịnh Khải Lạc đi tới, ngồi lên đùi của anh ta, ôm lấy cổ anh ta, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Vậy chúng ta..."

"Tôi là ông chủ của em, em là nhân viên của tôi, tôi phát tiền lương, em nhận tiền lương, vậy nên em chỉ cần nghe theo những gì tôi dặn, làm tốt những chuyện tôi yêu cầu là được, người khác không thể ảnh hưởng đến chúng ta." Lý Bình Bình vòng tay ôm lấy Trịnh Khải Lạc, trong nhà không có ai, anh ta lại bắt đầu làm càn rồi.

Có lời nói của Lý Bình Bình, Trịnh Khải Lạc cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, người đứng đầu cái nhà này là Lý Bình Bình, ngay cả Lưu Chân Như cũng phải nghe lời Lý Bình Bình, vậy nên Lưu Chân Như không có quyền kiểm soát cô ta.

Buổi chiều, Trịnh Khải Lạc đến bệnh viện đưa canh gà mái già cho Lưu Chân Như, đổi cho Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu để họ quay về tắm rửa và ăn uống, giờ đã có tiền lương, nên bọn họ không có phàn nàn gì về việc chăm sóc Lưu Chân Như.

Trưa ngày hôm sau, Lưu Chân Như xuất viện về nhà ở cữ, hai người Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu chăm sóc cô ta, Mạnh Thanh Thanh cũng không ra mặt, bà ta chỉ đến tìm Lý Bình Bình để bàn chuyện tiệc đầy tháng với anh ta mà thôi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 404: Chương 404



Mọi người trong thôn đều làm tiệc đầy tháng nên bọn họ cũng phải làm, nếu không số tiền bọn họ bỏ ra trước đó đều sẽ bị lãng phí, làm một cái tiệc thì bọn họ có thể lấy lại một ít.

Cuối cùng, bọn họ quyết định sẽ tổ chức tiệc đầy tháng sau chín ngày nữa, nếu đến rằm mà còn không làm thì sẽ đến Tết, lúc đó mọi người sẽ rất bận rộn.

Khi Mạnh Thanh Thanh đến mời Lý Trình Trình, Lý Trình Trình mới biết Lưu Chân Như đã sinh con, Lý Trình Trình không có quan hệ gì với nhà họ Lý, nên căn bản cô không muốn đi, nhưng mà bọn họ đều sống trong cùng một thôn, nên cô vẫn phải đi.

Nhưng cô không nhất thiết phải tự mình đến đó mà chỉ cần nhờ người khác mang tiền biếu đến là được.

Nửa đêm Lưu Chân Như tỉnh dậy, khi phát hiện không thấy Lý Bình Bình ở bên cạnh cô ta đã rất ngạc nhiên, lúc đầu cô ta cũng không quá coi trọng chuyện này, nhưng sau này cô ta phát hiện ra Lý Bình Bình thường xuyên không có trong phòng vào lúc nửa đêm, Lưu Chân Như cảm thấy hoang mang. Nghĩ đến những gì Lý Minh Sơn đã làm, Lưu Chân Như đã đoán được anh ta có thể đã ra ngoài tìm người khác, nhưng chuyện cô ta sẽ không thể nào ngờ là, người anh ta tìm lại ở ngay trên tầng nhà cô ta, hơn nửa còn ngay phía trên phòng cô ta, chỉ cách một tường xi măng mà thôi.

Đêm hôm nay Lý Bình Bình lại không có trong phòng, Lưu Chân Như ăn mặc chỉnh tề, quấn chăn bông ngồi trên ghế trong phòng khách, định chặn cửa Lý Bình Bình, tuy nhiên, khi trời gần sáng, cô ta lại nhìn thấy Lý Bình Bình từ trên đi xuống, cô ta lập tức hiểu ra, Lý Bình Bình chờ cô ta ngủ, sau đó lên lầu ngủ cùng người khác.

"Lý Bình Bình, anh đi ra từ phòng của ai?" Lưu Chân Như đứng dậy, khó có thể tin nhìn chằm chằm Lý Bình Bình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quả nhiên rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột vừa sinh ra có thể đào hố, thân là cháu trai Lý Minh Sơn, anh ta có thể tốt đến mức nào?

"Là Trịnh Khải Lạc phải không?" Từ khi cô ta về nhà, cô ta phát hiện Trịnh Khải Lạc rất ít khi xuống tầng, mỗi ngày chỉ xuống tầng ăn cơm. Còn Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu đều chăm sóc Lưu Chân Như rất tốt, nếu bọn họ có chuyện gì thì Lưu Chân Như sẽ phát hiện ra ngay.

Cho nền từ những lý lẽ đầy đủ này thì người mà Lý Bình Bình tìm chính là Trịnh Khải Lạc.

Lý Bình Bình không giải thích gì mà chỉ nắm lấy cánh tay của Lưu Chân Như, kéo cô ta vào phòng: "Từ giờ trở đi, mỗi tháng tôi sẽ cho cô hai trăm đồng, nên cô hãy câm miệng lại cho tôi. Nếu cô không muốn thì cô hãy đi về nhà cô đi, để đứa nhỏ lại đây cho người khác chăm sóc.

"Lý Bình Bình, anh..." Lưu Chân Như không thể tin nhìn Lý Bình Bình, ý của anh ta là gì chứ? Anh ta muốn đuổi cô ta đi, muốn cô ta để đứa nhỏ lại?

Vậy là anh ta kết hôn chỉ vì muốn có một đứa con?

"Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Cô cho rằng cô rất tốt à? Lúc đó cô lấy tôi không phải vì tiền sao? Vậy tôi sẽ cho cô tiền. Chỉ cần sau này cô đừng can thiệp vào chuyện của tôi thì cô vẫn sẽ là một phần trong cái nhà này, nếu không thì cái gì cô cũng không có."

Lý Bình Bình buông Lưu Chân Như ra, xoay người đi ra ngoài cửa, vừa đến cửa thì quay lại nhìn cô ta nói: "Ngoan ngoãn nghe lời, một tháng hai trăm đồng, bằng không thì cái gì cũng không có."

Sau khi Lý Bình Bình đi ra khỏi phòng, anh ta trực tiếp đi lên lầu, nếu như đã bị Lưu Chân Như phát hiện thì anh ta cũng không cần tiếp tục diễn kịch nữa, trực tiếp ngủ ở tầng trên, toàn bộ căn nhà này đều là của anh ta, anh ta muốn ở căn phòng nào thì ở căn phòng đó.

Sau khi Lý Bình Bình rời đi, Lưu Chân Như bất lực ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo, cô ta cứ ngồi ở đó ngơ ngác, cô ta thực sự không ngờ Lý Bình Bình sẽ đối xử với cô ta như vậy, càng không ngờ Trịnh Khải Lạc lại...

Nếu biết chuyện như thế này sẽ xảy ra, cô ta sẽ không bao giờ đồng ý để ba cô gái Trịnh Khải Trân, Trịnh Khải Châu và Trịnh Khải Lạc sống trong nhà của mình theo sắp xếp của Ngô Tú Châu, không ngờ đến cuối cùng chính quyết định này đã làm hại cô ta.

Nếu cô ta lựa chọn rời đi, cô ta sẽ chẳng còn lại thứ gì cả, hơn nữa còn sinh không công cho anh ta một đứa con, nếu cô ta lựa chọn không rời đi, một đời còn lại của cô ta sẽ phải thuận theo ý muốn của Lý Bình Bình, về sau mỗi tháng sẽ được nhận hai trăm đồng.

Đúng là buồn cười mà, sao cô ta lại có thể ôm kỳ vọng với Lý Bình Bình chứ? Lý Bình Bình chính là cháu trai của Lý Minh Sơn, anh ta có thể là cái thứ gì tốt chứ?

Bất luận Lưu Chân Như không muốn đến thế nào thì cô ta cũng không thể để con gái mình lớn lên gọi người khác là mẹ được, cô ta muốn tự mình giáo dục, nuôi dạy con gái, nên chỉ đành ở lại nhà Lý Bình Bình, làm một người vợ ngoan ngoãn nghe lời, chờ Lý Bình Bình thỉnh thoảng đến sống với cô ta, còn cô ta thì không được can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của Lý Bình Bình.

Chuyện giữa Lý Bình Bình và Trịnh Khải Lạc đã bị Lưu Chân Như phát hiện, Lý Bình Bình và Trịnh Khải Lạc cũng không tiếp tục che giấu nữa, chẳng qua ở trước mặt người khác, bọn họ vẫn ít giao lưu như trước kia, dù sao bọn họ giao lưu riêng tư cũng rất tốt rồi.

Hai người bọn họ diễn xuất cũng không tệ, ngoại trừ Lưu Chân Như, Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu đều không phát hiện ra, có lẽ là vì bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này đi!

Có lẽ là vì bọn họ không nghĩ Trịnh Khải Lạc là loại người như vậy.

Nhưng trong nhà bọn họ cũng có loại người như vậy mà, Ngô Tú Châu, Trương Hoằng Tân, thậm chí cả Ngưu Tiểu Phương cũng như vậy, trong một gia đình lại có nhiều người ngoại tình như vậy, cho nên việc xuất hiện thêm một Trịnh Khải Lạc thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, dù sao trong nhà bọn họ cũng có loại gen như vậy mà.

Vào ngày tổ chức tiệc đầy tháng cho đứa nhỏ, Mạnh Thanh Thanh đến nhà thăm cháu gái, chờ đến khi trong phòng không có ai, Lưu Chân Như đã khóc lóc kể lể ủy khuất của mình với Mạnh Thanh Thanh, nói buổi tối Lý Bình Bình thường xuyên không có ở trong phòng để chăm sóc cô ta và đứa nhỏ, mà chạy đến phòng của Trịnh Khải Lạc.

Mạnh Thanh Thanh bĩu môi, lúc mới kết hôn, cô ta làm trời làm đất, muốn làm chủ gia đình, muốn dẫm nát người mẹ chồng là bà ta dưới lòng bàn chân, hiện tại bọn họ đã ở riêng, cô ta đã làm chủ gia đình, bây giờ không quản lý được gia đình nhỏ của mình, lại chạy đến khóc lóc kể lể với bà ta.

Cô ta không biết xấu hổ à?

Mạnh Thanh Thanh nhét tiền lì xì vào tay Lưu Chân Như, vỗ vỗ Lưu Chân Như nói: "Chân Như, con thân là vợ của nó còn không thể quản được nó, mẹ chỉ là mẹ của nó sao có thể quản được nó chứ? Nếu nó nghe lời mẹ thì một nhà chúng ta đã không rơi vào cục diện ở riêng xa cách này, mẹ nghĩ thế này, nếu con đã quản không được người đàn ông của mình thì cứ mặc kệ đi, chỉ cần nắm chắc tiền bạc trong tay, rồi nuôi dạy con cái thật tốt là được rồi, con cái mới là chỗ dựa của chúng ta, chứ đâu phải đàn ông."

"Con nhìn bà nội của Lý Bình Bình mà xem, bây giờ bà ta dựa vào ai? Bây giờ, bà ta dựa vào chính bốn đứa con của bà ta đó. Chỉ cần con đối xử tốt với đứa nhỏ, không làm tổn thương tấm lòng đứa nhỏ, đứa nhỏ sẽ tự nhiên hướng về phía con. Con lại nhìn ông nội của Lý Bình Bình xem, ông ta làm ra những chuyện khiến người nhà bị tổn thương, chờ ông ta được ra ngoài, liệu có ai đến chăm sóc ông ta không? Ông ta chỉ có thể sống cô độc suốt quãng đời còn lại."

Mạnh Thanh Thanh không ngờ Lý Bình Bình sẽ làm ra loại chuyện như vậy, bà ta thì có thể có biện pháp gì chứ? Lý Bình Bình cũng đâu có nghe lời bà ta, nếu bà ta nhiều lời, có khi còn khiến Lý Bình Bình sinh ra phản cảm và chán ghét bà ta không chừng.

Từ lúc bắt đầu cưới đứa con dâu này đã không thích bà ta, bà ta cũng không thể để con trai cũng ghét mình được, cho nên bà ta không rảnh quản chuyện của người trẻ tuổi bọn họ, bọn họ muốn làm gì thì làm đi!

Lăn qua lăn lại mệt rồi, tự nhiên sẽ không lăn qua lăn lại nữa.

Sau khi nghe những lời Mạnh Thanh Thanh nói, Lưu Chân Như cảm thấy trái tim mình như rơi xuống hố băng, ngay cả mẹ chồng cũng không giúp đỡ cô ta thì cô ta còn có thể làm gì đây? Cô ta cũng đâu thể về nhà mẹ để tìm giúp đỡ được, nếu Ngô Tú Châu biết chuyện này, có lẽ bà ta sẽ động viên Trịnh Khải Lạc loại bỏ cô ta ngay!

Vốn dĩ Ngô Tú Châu vì tiền nên mới sắp xếp bọn họ đến thôn An Cư tìm bạn đời, bà ta chỉ muốn lấy tiền của bọn họ để nuôi đứa con trai nhỏ yêu quý nhất của bà ta mà thôi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 405: Chương 405



Nếu Trịnh Khải Lạc chịu chi tiền cho Ngô Tú Châu, Ngô Tú Châu nhất định sẽ cho Trịnh Khải Lạc lên chức, bởi vì bản thân cô ta không muốn đưa tiền cho gia đình. Ngô Tú Châu không nhận được lợi ích gì từ cô ta, đoán chừng đã sớm có lời oán hận cô ta rồi.

Nghĩ đến việc Lý Bình Bình và Trịnh Khải Lạc vui vẻ ăn uống bên ngoài, còn cô ta phải ở đây chịu đựng sự tức giận, dù tức đến phát bệnh cũng không ai biết, càng không ai quan tâm. Thế nên Lưu Chân Như liên tục khuyên nhủ bản thân, đừng để Lý Bình Bình trong lòng nữa, sau này chỉ cần tập trung vào tiền và con gái là được.

Đàn ông có thể thay lòng đổi dạ, có thể tìm người khác, nhưng tiền và con gái thì sẽ không tìm người khác chứ?

Trịnh Khải Trân bưng thức ăn đến cho Lưu Chân Như, đặt lên bàn cạnh giường: "Chân Như, ăn cơm đi, không đủ thì nói với tôi."

"Được." Lưu Chân Như nhét phong bao lì xì Mạnh Thanh Thanh đưa cho vào trong chăn, sau đó di chuyển sang chỗ khác để ăn cơm. Không giữ được đàn ông thì cô ta phải giữ lấy tiền. Tiền đã đến tay mình, tuyệt đối không thể để rơi vào tay người khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Về sau cô ta phải cố gắng tính toán cho bản thân mới được.

Hôm nay là ngày như vậy, Ngô Tú Châu cũng lặng lẽ theo cả nhà đến ăn một bữa no nê. Bà ta đã mất đi ba viên tướng. Trương Hoằng Tân trở thành người ở rể, cắt đứt quan hệ với gia đình. Mai Nhu một tháng chỉ đưa được vài đồng tiền không thể cho bà ta bao nhiêu tiền. Ngưu Tiểu Phương và hai cô con gái bị đuổi đi, việc nhà không có ai làm, chỉ có thể tự mình làm, đối với bọn họ mà nói đây đều là tổn thất rất lớn.

Hôm nay đến nhà Lưu Chân Như, đương nhiên phải kiếm bù lại.

Việc chi tiêu trong thôn do hai người Triệu Tiểu Nga và Lý Vân Bắc ghi chép. Ngô Tú Châu không có cách nào lấy từ Triệu Tiểu Nga, hai người họ một người là chính thất, một người là kẻ thứ ba. Thân là kẻ thứ ba, Ngô Tú Châu cũng không dám đến trước mặt Triệu Tiểu Nga, sợ Triệu Tiểu Nga nhắc lại chuyện cũ, khiến mọi người biết được những chuyện đó.

Vì vậy, bà ta đến phòng của Lưu Chân Như để tìm tiền. Trước đây Lý Bình Bình nói một tháng sẽ cho Lưu Chân Như hai trăm đồng, đến giờ vẫn chưa cho, Lưu Chân Như cũng không có tiền. Ngô Tú Châu không tìm thấy tiền nhưng lại tìm thấy phong bao lì xì mà Mạnh Thanh Thanh vừa đưa cho Lưu Chân Như, bất chấp sự ngăn cản của Lưu Chân Như, trực tiếp nhét vào túi của mình.

Bà ta còn lục tung quần áo, giày dép và một số đồ ăn trong phòng của Lưu Chân Như, lấy đi tất cả. Không lấy được tiền thì chỉ có thể lấy những thứ này, tuyệt đối không thể để mình tay trắng trở về.

Lưu Chân Như tức đến mức muốn khóc. Cô ta hận không thể cắt đứt quan hệ với họ. Ngô Tú Châu chỉ là bà ngoại của cô ta, chứ không phải là mẹ, dựa vào cái gì lấy đồ của cô ta? Cho dù có muốn hiếu kính, cũng nên chia đều cho mọi người chứ, không thể để một mình cô ta gánh vác.

Mẹ của Lưu Chân Như, Trịnh Thục Hương khuyên cô ta đừng tức giận, kẻo không có sữa cho con bú. Họ đã sớm bị Ngô Tú Châu biến thành "ma giúp đỡ em trai" rồi, làm sao có thể quan tâm đến chuyện của con gái? Con gái đã gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, đã là người của nhà người khác rồi, không còn liên quan gì đến bọn họ nữa. Là chị gái nên người họ có thể dựa vào chỉ có hai đứa em trai.

Lưu Chân Như còn có thể nói gì?

Cô ta chỉ có thể âm thầm chịu đựng, cũng quyết định sau này sẽ không để bất cứ thứ gì trong phòng của mình, để lần sau họ đến thì không có gì để lấy.

Khi Lý Bình Bình đến phòng xem con gái, Lưu Chân Như trực tiếp kể cho anh ta nghe chuyện Ngô Tú Châu đã làm, yêu cầu anh ta lấy tiền ra mua đồ cho nhà. Hơn nữa còn phải là tiền ngoài, hai trăm đồng kia là riêng biệt, nếu không Lưu Chân Như sẽ không đồng ý.

Hai trăm đồng đó vốn là tiền bịt miệng, không thể lẫn với tiền sinh hoạt.

Không thể thương tiếc tiền của đàn ông, nên tiêu gì thì tiêu, cô ta không tiêu thì người khác sẽ tiêu.

Lý Bình Bình có tiền, đối với việc chi tiêu trong nhà anh ta đương nhiên không keo kiệt nên đã đưa cho Lưu Chân Như ba trăm đồng. Lưu Chân Như sợ Ngô Tú Châu và những người khác quay về nhà, nên đã giấu tiền dưới viên gạch dưới gầm giường, chờ đến khi hết ở cữ mới đi mua quần áo đẹp cho mình.

Năm nay là năm tám mươi ba, Tết năm tám mươi ba vào giữa tháng hai. Trước Tết Lưu Chân Như có thể hết ở cữ, có thể xinh đẹp đón Tết.

Một ngày náo nhiệt trôi qua, buổi tối một mình Lưu Chân Như chăm sóc con gái. Trước đây, Lý Bình Bình còn ở trong phòng lúc nửa đêm để ở bên cạnh cô ta và con gái. Sau khi bị Lưu Chân Như phát hiện, anh ta cũng không còn che giấu nữa. Buổi tối sau khi rửa mặt, đợi Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu về phòng, anh ta đi đến phòng của Trịnh Khải Lạc và ở lại đó.

Đối với Lưu Chân Như và con gái, anh ta cũng không quan tâm. Dù sao cũng có Trịnh Khải Trân và Trịnh Khải Châu chăm sóc, anh ta chỉ cần đưa tiền là được. Ban ngày anh ta đã đi ra ngoài làm ăn, chẳng lẽ buổi tối không cho phép anh ta thư giãn một chút hay sao?

Anh ta kiếm được nhiều tiền như vậy, không tiêu thì để lại trong nhà nuôi chuột à?

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, rất nhanh đã đến giữa tháng một, tất cả các trường đều nghỉ Tết. Trước khi nghỉ Tết, Lý Trình Trình cử Khang Cảnh Huy dẫn theo một số nhân viên đi mua sắm, sau đó phân phát quà cho từng đứa trẻ.

Lượng công việc này khá nhiều, cần đến vài ngày để giải quyết. Nhưng hiện tại có Khang Cảnh Huy ra mặt, đồng thời cũng có người phụ trách quản lý sổ sách phụ trách giải ngân, Lý Trình Trình cũng không cần lo lắng.

Trấn Nam Nguyệt.

Ôn Hoằng Dương trong căn nhà trọ của mình, nhấp ly rượu mạnh với đồ nhắm. Khang Cảnh Huy được Bạch lão tam cử đến thôn An Cư, còn anh ta thì bị giữ lại ở trấn Nam Nguyệt. Nhưng cụ thể Bạch lão tam sắp xếp anh ta làm gì, Ôn Hoằng Dương còn chưa biết, bởi vì hiện giờ Bạch lão tam không ở trấn Nam Nguyệt, cũng chưa định ngày về.

Đột nhiên Ôn Hoằng Dương nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng đặt ly rượu nhỏ trong tay xuống, đứng dậy ra mở cửa. Nhìn thấy Bạch San San đứng bên ngoài, Ôn Hoằng Dương có hơi kinh ngạc: "Bạch San San, sao em lại đến đây?"

"Anh Ôn, em có chuyện cần anh giúp đỡ. Em có thể vào trong được không?" Bạch San San nhìn Ôn Hoằng Dương, nụ cười dịu dàng e ấp nở trên môi.

Bạch San San chính là kiểu người chưa đạt được mục đích, thề không bỏ cuộc, hư tình giả ý dĩ nhiên là chuyện không thể thiếu.

Ôn Hoằng Dương quay đầu nhìn bốn phía, thấy xung quanh không có ai, bèn cho Bạch San San vào. Dù sao Bạch San San cũng đã mang thai, bụng cũng đã to lên. Ôn Hoằng Dương vẫn sợ người khác nhìn thấy sẽ nói ra nói vào.

Sau khi cho Bạch San San vào, Ôn Hoằng Dương vội vàng dọn dẹp đồ đạc trên bàn, sau đó rót cho Bạch San San một ly nước nóng rồi hỏi: "Bạch San San, em có chuyện gì cần anh giúp đỡ?"

"Anh Ôn, sao bây giờ anh mới ăn cơm?" Bạch San San không vội nói chuyện của mình mà hỏi han anh ta.

"Nãy không đói, nên chưa ăn." Ôn Hoằng Dương giải thích. Hiện tại anh ta sống một mình, ba bữa một ngày không cố định, đều là lúc nào đói mới ăn.

"Anh Ôn, trước đây em không phải đã từng qua lại với Lập Nhiên một thời gian sao? Sau đó ồn ào ầm ĩ thành như vậy, Lập Nhiên cũng không chính thức xin lỗi em. Gần đây em mới nhớ ra, trước đây khi qua lại với Lập Nhiên, em đã tặng anh ta không ít đồ, nhưng anh ta không trả lại em một thứ gì cả. Có thể làm phiền anh ngày mai giúp em hẹn Lập Nhiên đến đây, để em nói chuyện tử tế với anh ta được không?" Bạch San San mím môi, vẻ mặt đáng thương nhìn Ôn Hoằng Dương: "Chưa tới mấy tháng nữa là em sinh đứa nhỏ này rồi, lúc đó chính là lúc cần tiền. Em muốn lấy lại số tiền bị tổn thất của mình."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 406: Chương 406



Làm sao cô ta có thể để Lập Nhiên hạnh phúc được khi nhà họ Lập đã tổn thương cô ta đến vậy? Anh ta muốn vợ con đề huề, cô ta càng không cho anh ta cơ hội. Bọn họ đã phá hủy hạnh phúc của cô ta, anh ta cũng đừng mong có được hạnh phúc.

Nhớ đến những gì người nhà họ Lập đã làm, Ôn Hoằng Dương tức giận không thôi. Bọn họ không những làm tổn thương Bạch San San mà còn không trả lại đồ của cô ta, đám người đó rốt cuộc là thứ gì vậy?

Ôn Hoằng Dương hỏi: "Bây giờ Lập Nhiên ở đâu?"

Bạch San San lấy một mảnh giấy từ trong túi ra đưa cho Ôn Hoằng Dương: "Chờ đến khi người phụ nữ đó không ở nhà rồi hãy tìm Lập Nhiên. Em chỉ muốn lấy lại đồ của mình, em không muốn ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ."

Dù mang lòng thù hận, Bạch San San cũng không hề biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn tỏ ra bộ dạng hiểu chuyện.

"Được, anh nhất định sẽ giúp em hẹn Lập Nhiên ra ngoài, để anh ta bồi thường tổn thất cho em." Ôn Hoằng Dương nói. Lập Nhiên này đúng là không biết tốt xấu, Bạch San San là một cô gái tốt như vậy, vậy mà anh ta lại dung túng cho gia đình mình tổn thương cô ta.

"Cảm ơn anh Ôn." Bạch San San dịu dàng mỉm cười: "Anh Ôn, đợi mọi chuyện giải quyết xong, em sẽ mời anh đến nhà ăn cơm!"

Ôn Hoằng Dương cười: "Ăn cơm thì không cần thiết, chỉ cần có thể giúp được em là anh vui rồi."

Sáng hôm sau, Ôn Hoằng Dương theo địa chỉ Bạch San San đưa rồi tìm đến nơi. Anh ta không gõ cửa mà đứng đợi bên ngoài, mãi đến khi thấy Lê Thục ra ngoài đi xa mới tiến đến gõ cửa.

Lập Nhiên mở cửa, nhìn thấy Ôn Hoằng Dương thì có hơi kinh ngạc: "Vị đồng chí này, hình như tôi đã gặp anh ở đâu đó thì phải?"

"Lập Nhiên, anh đúng là người thoải mái, gặp quý nhân hay quên chuyện cũ nhỉ? Tôi là họ hàng nhà hàng xóm của anh. Hôm anh về nhà chúng ta vừa khéo gặp nhau, anh quên rồi à?"

Thật là vô liêm sỉ, đã làm tổn thương Bạch San San như vậy, còn tưởng rằng mọi chuyện cứ thế trôi qua rồi sao?

Lập Nhiên bỗng nhớ ra: "Là anh à. Tôi nhớ ra rồi, không ngờ anh cũng ở trấn Nam Nguyệt. Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Ôn Hoằng Dương đưa địa chỉ trong tay cho Lập Nhiên: "Tôi được hàng xóm của anh nhờ, tối nay mời anh ăn cơm. Nhớ phải đến đúng giờ nhé, à đúng rồi, anh chỉ cần đến một mình là được."

Lập Nhiên có hơi kinh ngạc, sau đó đưa tay nhận lấy: "Được, tôi sẽ đến."

Buổi chiều, Bạch San San đã mang theo đồ đạc đến nhà Ôn Hoằng Dương từ sớm. Đồ mà Bạch San San mang đến phần lớn là đồ ăn sẵn, nên Ôn Hoằng Dương chỉ cần làm thêm vài món mặn là được. Ở trấn Nam Nguyệt không có mùa đông, nhiệt độ mùa này tương tự như mùa thu, cho dù thức ăn nguội cũng có thể ăn như món trộn.

Lập Nhiên đến nhà Ôn Hoằng Dương sau khi trời tối. Ôn Hoằng Dương mời Lập Nhiên ngồi xuống. Lập Nhiên cười: "Đồng chí Ôn, làm phiền anh rồi."

Ôn Hoằng Dương cười cười: "Đồng chí Lập Nhiên, tôi cũng là bị người khác nhờ vả làm việc nghĩa. Bây giờ anh đến rồi, tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ lui về. Hai người cứ trò chuyện vui vẻ, tôi đi sang nhà bạn chơi đây."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lập Nhiên tưởng là có ai đó ở nhà hàng xóm đến thì ngạc nhiên. Dù sao quê anh ta cũng cách thị trấn Nam Nguyệt rất xa, người ở quê mà có thể đến đây, chứng tỏ nhà hàng xóm của anh ta cũng có người khá ghê gớm.

Sau khi Ôn Hoằng Dương đi, Lập Nhiên nghe tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Bạch San San mở cửa từ bên trong đi ra. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh lá nhạt, trông vô cùng thanh tú.

"San San..." Lập Nhiên kích động đứng lên.

Cảnh tượng về những lần trước đây khi ở cùng Bạch San San trò chuyện sôi nổi hiện lên trong đầu. Bạch San San đọc nhiều sách, có học thức, có thể nói chuyện hợp với anh ta. Còn Lê Thục thì khác, cô ta kiêu ngạo ương ngạnh, không có nội hàm. Lập Nhiên cũng không có chủ đề chung để nói chuyện với cô ta.

Lê Thục dỗ dành anh ta, chiều chuộng anh ta, đúng là có thể khiến anh ta cảm thấy vui vẻ nhất thời, nhưng sau khi vui vẻ, chỉ còn lại sự trống rỗng và nhạt nhẽo.

"Lập Nhiên, anh nhìn em bằng ánh mắt thâm tình như vậy, chẳng lẽ trong lòng anh vẫn còn có em sao?" Bạch San San mỉm cười, đi đến bên cạnh Lập Nhiên ngồi xuống, rót cho anh một ly rượu."Lập Nhiên, thật ra trong lòng em cũng có anh, nếu không em cũng không thể vượt ngàn dặm xa xôi trở về quê với anh. Chỉ là người nhà anh, bọn họ thật quá đáng. Họ làm như vậy không chỉ làm tổn thương em mà còn phá hủy tình cảm của chúng ta. Thật ra em rất nhớ anh, nhưng em lại không thể quên những chuyện đau khổ đó..."

"San San..." Lập Nhiên đưa tay đặt lên mu bàn tay của Bạch San San: "Xin lỗi, thật ra anh..."

Anh ta ngầm đồng ý với gia đình giữ cô ta lại, thật ra cũng là sợ khi cô ta quay về sẽ không muốn ở bên anh ta nữa. Làm sao anh ta ngờ được họ lại tàn nhẫn như vậy, triệt để chia cắt anh ta và Bạch San San.

Trong lòng anh ta có cô ta, trong lòng cô ta cũng có anh ta, nhưng họ lại không có cơ hội để bên nhau nữa.

"Lập Nhiên, anh vẫn thích em chứ?" Bạch San San nắm lấy tay Lập Nhiên, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Lập Nhiên: "Lập Nhiên, nếu trong lòng anh vẫn còn có em, vậy thì anh hãy đưa em đi đi! Chúng ta đến một nơi không ai biết chúng ta, bắt đầu lại từ đầu, được không? Em biết anh thích em, anh không thực lòng muốn sống bên người đó. Thật ra em cũng vậy, chỉ cần đối mặt với anh ta, em sẽ tưởng tượng anh ta thành dáng vẻ của anh. Tưởng tượng rằng giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì, tưởng tượng rằng chúng ta đang ở bên nhau..."

"San San." Lập Nhiên ôm Bạch San San vào lòng, trong lúc nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

"Lập Nhiên, em có tiền, chúng ta đi đến nơi khác, có thể kinh doanh nhỏ. Chỉ cần chúng ta cố gắng, sau này chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc." Bạch San San ngẩng đầu nhìn Lập Nhiên, vẻ mặt đầy tình ý: "Em sợ anh ấy tan làm sẽ tìm em. Tối nay chúng ta đi thôi. Không, bây giờ đi thôi, không phải anh vẫn luôn muốn ở bên em sao? Chỉ cần rời khỏi đây, chúng ta có thể ở bên nhau..."

Vốn dĩ Lập Nhiên là người có lòng dạ không kiên định. Nếu anh ta kiên định yêu Bạch San San thì nhà họ Lập sẽ không có cơ hội làm hại Bạch San San. Và nếu anh ta kiên định yêu Bạch San San thì cho dù Lê Thục dỗ dành thế nào cũng vô dụng.

Hiện giờ lại nghe Bạch San San nói vậy mà Lập Nhiên đang sống cuộc sống kìm nén trong nhà họ Lê đã nhất thời d.a.o động. Nếu rời khỏi đây, anh ta sẽ không bao giờ bị người khác coi thường nữa.

Cha mẹ nhà họ Lê luôn coi thường anh ta, anh ta đều biết rõ. Còn Lê Thục thì chỉ vì anh ta có ngoại hình ưa nhìn nên mới muốn ở bên anh ta. Nhưng cô ta còn trẻ, lại ham chơi, đến khi anh ta già đi, ngoại hình thay đổi, có lẽ cô ta sẽ có thái độ giống như cha mẹ mình.

Có thể nói bất cứ lúc nào Lập Nhiên cũng có thể bị đuổi ra khỏi nhà.

"Anh... Anh về thu dọn đồ đạc trước đã." Lập Nhiên nói.

"Không cần trở về thu dọn đồ đạc. Em có tiền, khi nào đến nơi rồi chúng ta mua mới hết đi!" Nếu để anh ta về gặp Lê Thục, chưa biết chừng lại d.a.o động, cho nên cô ta tuyệt đối không thể để anh ta về.

Hơn nữa cô ta cũng không thực sự muốn đi cùng Lập Nhiên, cô ta chỉ muốn trả thù Lập Nhiên mà thôi. Dựa vào cái gì mà cô ta phải chịu nhiều tội như vậy, mà Lập Nhiên ngay cả lời xin lỗi cũng không có, ngược lại còn sống hạnh phúc như thế!
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 407: Chương 407



Ở bên kia, Lê Thục nghe tiếng gõ cửa thì ra mở cửa. Cô ta thấy là đứa trẻ lang thang ở gần đây thì có hơi khó hiểu hỏi: "Cậu bé, em tìm ai?"

"Tất nhiên là tìm chị rồi!" Đứa trẻ lang thang khoanh tay, dựa vào khung cửa: "Buổi chiều hôm nay em thấy Lập Nhiên đi cùng một người phụ nữ trẻ đẹp. Người phụ nữ ấy thon thả, cực kỳ xinh đẹp. Em đi theo họ, phát hiện ra họ đến bến xe, xem ra Lập Nhiên là đi theo người ta rồi."

Lê Thục kích động nói: "Sao em không nói sớm?"

Bây giờ mới nói cho cô ta thì biết đi đâu tìm Lập Nhiên đây?

"Tại sao em phải nói cho chị biết? Em có thân với chị à? Lý do bây giờ em mới nói cho chị biết, chẳng qua là vì thấy chị đáng thương thôi!" Nói xong, đứa trẻ lang thang lắc đầu rời đi.

Lê Thục vội vàng đuổi theo, móc tiền trong túi ra đưa cho cậu bé: "Em nói cho chị biết, họ đi chuyến xe nào? Đi về hướng nào?"

Đứa trẻ lang thang nói cho Lê Thục những gì cô ta muốn biết, sau đó cầm tiền chạy đi.

Lê Thục tức giận nắm chặt tay. Lập Nhiên vậy mà lại đi theo một người phụ nữ đến nông thôn. Chắc hẳn là về quê của người phụ nữ đó. Ở nông thôn, tiền sính lễ không đắt đỏ, thậm chí có nơi nghèo còn không cần sính lễ, chỉ cần có lương thực là được. Mà điều kiện của Lập Nhiên cũng không tệ, biết đâu anh ta đã âm thầm lập gia đình ở quê rồi.

Nghĩ đến đây, Lê Thục vừa lo lắng vừa tức giận. Trời tối thế này lại không có xe, làm sao cô ta đi xuống nông thôn tìm Lập Nhiên được? Cho dù biết được là chuyến xe nào, nhưng cô ta cũng không biết Lập Nhiên xuống xe ở bến nào, lại đi đến thôn nào nữa!

Lập Nhiên, tên khốn kiếp này, cô ta đối xử với anh ta tốt như vậy mà vẫn không giữ được trái tim của anh ta, trong lòng vẫn còn nhớ nhung người phụ nữ trước kia, bây giờ lại đi theo người khác.

Lê Thục đợi đến sáng hôm sau, mới vội vàng đến trạm xe lửa, đi chuyến xe mà đứa trẻ lang thang đã nói với cô ta. Sau khi lên xe, cô ta ngồi ở vị trí gần tài xế nhất, dọc đường đi hỏi han xem chiếc xe này chạy từ đâu đến đâu.

Biết được bến cuối là bến xe ở một thị trấn nào đó, nơi đó lại gần thôn, Lê Thục bèn quyết định đi đến đó thử xem. Cho dù không thể bắt Lập Nhiên trở về, cô ta cũng phải bắt Lập Nhiên trả lại số tiền mà anh ta đã tiêu xài của cô ta trong khoảng thời gian này.

Để xem khi không có tiền, anh ta làm thế nào nuôi bản thân, làm thế nào sống cuộc sống an ổn. Cho anh ta cuộc sống an ổn, vậy mà anh ta lại không biết quý trọng, vậy thì đừng trách cô ta không khách sáo.

Đến nơi, từ bến xe đi ra, thấy có xe bò ở đó chờ đón người, Lê Thục đi tới nhờ người ta đưa cô ta đến thôn gần nhất. Đến đầu thôn, Lê Thục bước xuống từ xe bò, trả tiền rồi đi về phía con đường dẫn vào thôn phía trước.

Lê Thục thấy dưới gốc đa đầu thôn có một bà lão đang ngồi, bèn tiến đến rồi lấy ảnh Lập Nhiên ra hỏi: "Bà ơi, bà có từng gặp qua người này không ạ?"

Bà lão xua tay: "Bà không thấy, cháu đi hỏi người khác đi!"

Lê Thục đành ngẩng đầu tìm kiếm người khác. Thấy phía trước không xa có một người đàn ông đang dựa vào cây, miệng ngậm một cái rễ cây, cô ta đi đến hỏi: "Đồng chí, anh có thấy người này không ạ?"

"Có thấy." Người đàn ông nhìn ảnh Lập Nhiên, gật đầu.

"Thật ạ?" Lê Thục không kiềm được sự kích động: "Vậy anh có nhìn thấy anh ta đi về hướng nào không ạ?"

"Anh ấy ở nhà tôi." Người đàn ông nói rất tùy ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thật ạ?" Lê Thục vội vàng hỏi: "Vậy có thể làm phiền anh gọi anh ta ra ngoài giúp tôi được không ạ? Tôi có việc gấp cần tìm anh ta."

"Lúc tôi vừa ra ngoài thì anh ấy đi làm đồng rồi, còn lúc nào về thì tôi không biết. Hay là cô đến nhà tôi nghỉ một lát, tôi ra đồng gọi anh ấy về?" Người đàn ông nói.

Lê Thục suy nghĩ một lát rồi nói: "Có thể làm phiền anh dẫn tôi đi ra đồng tìm anh ta được không ạ? Tôi chỉ nói vài câu rồi đi, không quấy rầy anh ta làm việc đâu."

Ở nhà, Lập Nhiên luôn được hưởng sự chăm sóc chu đáo của cô ta, thậm chí chẳng cần quét nhà hay lau bàn. Không ngờ khi đến nơi khác, anh ta lại sẵn sàng làm mọi việc. Có vẻ như trong lòng Lập Nhiên không hề có cô ta, bằng không anh ta không thể ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không muốn làm.

"Được rồi, vậy đi theo tôi! Cẩn thận một chút!" Người đàn ông nói rồi quay người đi.

Lê Thục đi theo sau anh ta. Cô ta muốn hỏi anh Lập Nhiên có quan hệ gì với họ, tại sao lại cam tâm tình nguyện tới nông thôn, đến ở nhà họ, có phải đã trở thành con rể của nhà họ hay không? Nhưng mà người đàn ông lại rất vội vàng, bước đi rất nhanh. Lê Thục không hỏi anh ta nữa mà cố gắng đuổi theo bước chân của anh ta, không để bản thân bị bỏ lại quá xa.

Cô ta muốn hỏi Lập Nhiên tại sao lại làm như vậy? Nếu không muốn ở bên cô ta thì hoàn toàn có thể chia tay với cô ta. Anh ta lại hay rồi, trực tiếp, đến quê sống cùng người khác, khiến cô ở đâu?

Đi được một lúc, Lê Thục đột nhiên bị đánh vào gáy, sau đó cả người ngã gục xuống.

Còn người cầm chày giặt đồ phía sau, vác chày lên vai, nói: "Tặng anh một người vợ, mang về nhà cố gắng sinh sống đi. Đừng để cô ta chạy trốn, không cần cảm ơn tôi."

Sau đó, cô ta ném chày xuống ruộng nước bên cạnh, quay người đi, ra khỏi thôn, đi vào một khu rừng. Tiếp đó, Bạch San San đi ra từ đầu bên kia khu rừng. Có thể chia cắt hai người mà cô ta ghét nhất ở hai nơi khác nhau, đời này không có cơ hội gặp lại nhau, trong lòng cô ta cực kỳ đắc ý. Bây giờ cô ta cuối cùng cũng có thể yên tâm dưỡng thai rồi.

Nếu Lập Nhiên có thể chủ động xin lỗi và bồi thường cho cô ta đàng hoàng, Bạch San San sẽ không tức giận và hận anh ta đến vậy. Dù sao, chính anh ta đã ngầm đồng ý để mẹ mình giữ cô ta lại.

Nhưng kết quả thì sao?

Anh ta đã làm tổn thương cô ta, khiến cô ta phải chịu tội lớn như thế, vậy mà lại quay sang ở bên cạnh một người phụ nữ khác. Khiến cho những hy sinh trước đây của cô ta trở nên ngớ ngẩn và ngu ngốc. Nếu sớm biết Lập Nhiên không yêu thương cô ta nhiều như vậy, sao cô ta có thể cùng anh ta về quê, sao có thể chuẩn bị nhiều thứ tốt đẹp cho gia đình anh ta?

Không trả được thù, cô ta không thể hả giận.

Không phải cô gái đó rất kiêu ngạo sao? Không phải xem thường cô ta sao? Không phải nhìn thấy cô ta lại mỉa mai và chê cười cô ta sao? Bây giờ hãy để Lê Thục cũng trải qua những gì cô ta đã từng trải qua. Hy vọng Lê Thục có thể mạnh mẽ như cô ta, có thể chịu đựng thêm vài năm, nếu không sẽ quá hời cho Lê Thục.

Để cảm ơn sự giúp đỡ của Ôn Hoằng Dương, Bạch San San đã đặc biệt mua rượu ngon và thức ăn ngon đến nhà anh ta để cảm ơn. Ôn Hoằng Dương cảm thấy ngượng ngùng vì hành động của Bạch San San, nói: "San San, em là em gái của Lập Nhiên, vậy thì cũng là em gái của anh. Đều là anh em với nhau, sao phải khách sáo như vậy? Hơn nữa anh cũng không giúp gì cho em cả!"

Anh ta chỉ gọi Lập Nhiên đến. Những việc thương lượng sau đó đều do Bạch San San tự thương lượng, không liên quan gì đến anh ta. Bạch San San thực sự không cần phải khách sáo như vậy.

"San San, em định lấy lại những thứ của mình sao?" Ôn Hoằng Dương tò mò hỏi.

"Những thứ trước đây, hỏng thì cũng hỏng rồi, nên vứt đi thì vứt đi rồi. Anh ta cũng không tìm thấy nữa nên anh ta đền cho em một trăm đồng." Bạch San San vừa nói vừa dụi mắt, sau đó nghẹn ngào nói: "Không ngờ tình cảm của bọn em trước đây chỉ đáng giá một trăm đồng. Lần trước em về quê với anh ta, những thứ em đã chuẩn bị cho gia đình anh ta không chỉ một trăm đồng, còn có những thứ em từng tặng anh ta... Lập Nhiên này thực sự là không có lương tâm. Em quả thật bị mù mới nhìn trúng anh ta, còn đi theo anh ta về quê, gặp phải chuyện không may như vậy..."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 408: Chương 408



"San San, hiện giờ em đang mang thai, không thể khóc được. Khóc không tốt cho sức khỏe của em và cả đứa bé." Ôn Hoằng Dương vỗ vai Bạch San San an ủi: "Mọi chuyện đã qua rồi. Em đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa, hãy nghĩ đến những chuyện vui vẻ..."

Bạch San San dựa vào lòng Ôn Hoằng Dương, nức nở hỏi: "Chuyện vui? Em có chuyện gì vui được chứ?"

"Bây giờ em có công việc, có lương, đã hơn phân nửa những cô gái khác rồi. Anh trai em làm việc ở ngoài, sợ em cô đơn không nơi nương tựa, còn sắp xếp anh đến đây giúp đỡ em. Em xem anh trai em đối xử với em tốt thế nào, điều này cũng lại hơn phân nửa những cô gái khác. Em được như vậy đã rất hạnh phúc rồi, em biết không?" Ôn Hoằng Dương nhẹ nhàng vỗ vai Bạch San San: "San San, hãy nghĩ nhiều hơn đến những chuyện hiện tại và tương lai. Đừng nghĩ đến những chuyện không vui trước đây nữa."

"Anh Ôn, anh nói anh trai em để anh ở đây giúp đỡ em là thật sao?" Bạch San San lau nước mắt, mắt và mũi đều đỏ hoe.

Ôn Hoằng Dương gật đầu, Bạch lão tam đối với người em gái này quả thực rất quan tâm, quan tâm đến mức khiến người ta ghen tị.

"Anh Ôn, vậy bây giờ em có việc cần anh giúp đỡ, anh có đồng ý giúp không?" Bạch San San ngẩng đầu nhìn Ôn Hoằng Dương, hai người cách nhau rất gần, gần đến mức mũi của cô ta suýt chạm vào cằm anh ta.

Ôn Hoằng Dương căng thẳng nuốt nước bọt rồi hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Anh Ôn, anh nói trước đi. Có phải bất kể em có chuyện gì cần giúp đỡ, anh đều sẽ giúp em không?" Bạch San San lại tiến gần hơn một chút, quyến rũ người đối diện trong vô hình.

Ôn Hoằng Dương cảm thấy cả người đều căng thẳng tột độ, anh ta đáp: "Phải."

Bạch San San mỉm cười ngọt ngào nói: "Được rồi, vậy ăn cơm trước, lát nữa em sẽ nói cho anh biết em cần anh Ôn giúp gì."

***

Sau khi ăn cỗ ở nhà Lý Bình Bình, người dân trong thôn lại đến nhà Lý Trình Trình để bán đồ. Mùa này măng đông, nấm hương nhiều, còn có một số loại hạt dẻ rừng, nói chung là những thứ gì ăn được đều mang đến nhà Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình đứng bên cạnh nghe mọi người bàn tán về bữa tiệc ở nhà Lý Bình Bình. Nếu chỉ có Ngô Tú Châu và Lý Minh Sơn thì không thể nào làm cỗ cho cháu gái được. Mặc dù hai người Triệu Tiểu Nga và Mạnh Thanh Thanh kia cũng không phải là người quá tốt, nhưng so với Ngô Tú Châu và Lý Minh Sơn thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Lưu Chân Như đúng là may mắn, sau khi Lý Minh Sơn đi tù thì gả cho Lý Bình Bình. Nếu không nói đến chuyện chia nhà thì cũng phải giống như trước kia, cả gia đình mười mấy người sống chung, rồi mọi việc đổ dồn lên người cô ta, giống như Lý Trình Trình trước đây.

Nhiều người trong thôn đều ghen tị với Lưu Chân Như, sinh con gái mà nhà chồng còn làm cỗ đầy tháng, hơn nữa Lý Bình Bình còn mua đất xây nhà lầu. Trước kia, mọi người còn không dám nghĩ đến đãi ngộ tốt như vậy.

Tất nhiên, mọi người chỉ nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng của Lưu Chân Như, mà không nhìn thấy sự chua xót trong lòng cô ta. Ban đêm ngủ một mình trên chiếc giường lạnh ngắt, sao có thể không chua xót?

Thời gian trôi đi, rất nhanh đã đến giữa tháng một, tất cả các trường đều được nghỉ đông. Trước khi nghỉ đông, Lý Trình Trình cử Khang Cảnh Huy dẫn theo một vài nhân viên đi mua sắm, sau đó chia đồ cho từng đứa trẻ.

Nhiệm vụ này khá tốn công sức, cần vài ngày mới hoàn thành. Nhưng mà hiện tại có Khang Cảnh Huy lo liệu, lại có người phụ trách quản lý sổ sách chi trả, nên Lý Trình Trình cũng không cần lo lắng.

Cuối năm, lượng trái cây và rau quả mùa hè ở chỗ Lý Trình Trình bán rất chạy. Dù có giá vài đồng một cân nhưng mọi người vẫn điên cuồng tranh nhau mua. Hợp tác xã cung ứng, cửa hàng bách hóa vẫn giống như trước đây, đều nhập hàng từ kho của Lý Trình Trình.

Nếu đến nơi khác nhập hàng, đường xá xa xôi, tốn kém nhiều chi phí, mà chưa chắc họ đã tìm được tận nơi sản xuất, còn không bằng trực tiếp đến kho của Lý Trình Trình để nhập hàng. Họ chỉ cần chuẩn bị tiền, còn lại không cần lo lắng gì cả.

Cuối năm, nhà máy chế biến thực phẩm liên tục có đơn đặt hàng, có đơn vị đặt hàng, cũng có cá nhân đặt hàng. Hiện giờ Lý Trình Trình đúng là "một ngày thu được một đấu vàng".

Lý Trình Trình thấy Lục Lập Xuân, Lục Sơ Hạ cả ngày ở nhà rảnh rỗi, bèn sắp xếp cho họ vào nhà máy chế biến thực phẩm, học quản lý với ban quản lý. Như vậy cũng có lợi cho việc khởi nghiệp sau này của họ, cho dù là quản lý doanh nghiệp nhà họ Trình hay nhà họ Quý, việc từng học qua cũng sẽ giúp ích nhiều cho bọn họ hơn.

Bởi vì Lý Trình Trình mang thai, bụng ngày càng to, nên năm nay Trình Tuyết Dương không cho Lý Trình Trình đến thành phố Thượng Hòa để ăn Tết, mà là họ đến nhà Lý Trình Trình ở thôn An Cư để ăn Tết. Những người đang ở thôn An Cư không cần về, chỉ cần ở thôn An Cư chuẩn bị cho năm mới là được.

Còn những người ở xa từ thành phố Thượng Hòa, có một vài người tuổi cũng đã lớn, không thích hợp đi xa. Trình Tuyết Dương cũng không gọi họ đến ăn Tết, họ ở thành phố Thượng Hòa ăn Tết là được. Dù sao bên nào cũng là người thân, không phải chỉ có đến nhà Lý Trình Trình mới có thể ăn Tết!

Mỗi ngày Khang Cảnh Huy đều bôn ba bên ngoài, tuy bận rộn nhưng lại cảm thấy rất đáng. Mỗi tối về nhà đều có thể nhìn thấy Lục Lập Xuân, khiến cho sự mệt mỏi trong ngày của anh ta hoàn toàn tan biến.

Vào một buổi chiều hôm nay, lúc Khang Cảnh Huy về nhà mang theo một nắm lớn kẹo hồ lô đỏ rực. Anh ta đến phòng khách, đặt kẹo hồ lô lên bàn, mặt đỏ bừng nói: "Mang kẹo hồ lô cho mọi người, mọi người tự chia nhé!"

"Cảm ơn nhé, tôi không thể ăn nhiều, nên tôi và Hiểu Đồng chia nhau một xiên là được." Lý Trình Trình cầm một xiên kẹo hồ lô, bóc lớp giấy dầu bên ngoài, cắn một viên trên cùng, sau đó đưa phần còn lại cho Lý Hiểu Đồng: "Hiểu Đồng, ăn chậm thôi nhé. Đừng để xiên chọc vào miệng."

"Chị Trình Trình em biết rồi." Lý Hiểu Đồng vui vẻ nói.

Lục Lập Xuân và Lục Sơ Hạ mỗi người cầm một xiên, cả hai đều cảm ơn Khang Cảnh Huy.

Khang Cảnh Huy mua theo đầu người, từ già đến trẻ, thậm chí cả người giúp việc cũng có, chỉ có Trình Tuyết Dương và hai người giúp việc không quan tâm đến thứ này, nên chỉ còn lại vài xiên hồ lô. Lý Trình Trình cũng không nói đưa cho người khác mà cất đi. Cô có chỗ để, có thể đợi đến khi muốn ăn thì lấy ra.

Lý Trình Trình đang định đưa một xiên cho Hoàng Tú Lan nhà bên, bởi vì quãng thời gian trước cô ấy cũng phát hiện ra mình có thai. Tính ra thì là mang thai vào tháng mười hai, dự kiến sẽ sinh vào tháng tám hoặc chín năm nay, chỉ muộn hơn con thứ hai của Lý Trình Trình hơn một tháng. Đến lúc đó hai nhà họ sẽ có nhiều việc bận rộn.

Tuy nhiên, nhà mẹ đẻ của Hoàng Tú Lan đông người, không cần Lý Trình Trình lo lắng, cô chỉ cần lo cho gia đình mình là được.

Lý Trình Trình nắm tay Lý Hiểu Đồng, hai người còn chưa đi đến cổng sân thì đã thấy Mạnh Thanh Thanh đứng ở cổng. Lý Trình Trình cảm thấy không còn gì để nói, cô muốn triệt để cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý, nhưng Mạnh Thanh Thanh này lại luôn xuất hiện trước mặt cô.

Nhưng cô cũng không thể làm gì, bởi vì Mạnh Thanh Thanh cũng xem như là mẹ nuôi của cô, hơn nữa bà ta cũng không gây ra tổn thương gì cho cô.

"Dì có chuyện gì sao?" Lý Trình Trình hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Trình Trình, không phải con gái của Lý Bình Bình đã đầy tháng rồi sao? Nhưng đến giờ vẫn chưa đặt tên, cháu là người có học thức, có thể làm phiền cháu đặt tên giúp đứa bé được không?" Mạnh Thanh Thanh hỏi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 409: Chương 409



Lý Trình Trình không hiểu rõ con người của Lưu Chân Như, nhưng cô không có thiện cảm với con cháu của một người đàn bà độc ác như Ngô Tú Châu, cũng không muốn qua lại gì với bà ta, nên đã từ chối: "Mọi người đều nói "đàn bà mang thai, ngốc ba năm". Hiện giờ cháu đang ở giai đoạn này cũng chẳng khác gì đứa ngốc, cũng nghĩ không ra cái tên nào hay. Cho dù có nghĩ ra vài cái thì có lẽ con trai và con dâu của dì cũng không thích, hay là dì đi tìm trưởng thôn hoặc người già trong thôn để họ đặt tên cho đứa bé đi! Tên họ đặt mới hay!"

Nói xong, Lý Trình Trình dắt Lý Hiểu Đồng đi sang nhà bên cạnh.

Lý Trình Trình cảm thấy Mạnh Thanh Thanh có hơi được voi đòi tiên, tưởng rằng Lý Trình Trình sẽ chiều chuộng bà ta sao. Chuyện nhỏ chuyện to gì cũng đến tìm Lý Trình Trình, đặt tên còn không đơn giản sao?

Thật sự không biết đặt tên, dựa theo tên của Lý Bình Bình và Lưu Chân Như, thay đổi vài chữ là được rồi mà?

Đến nhà Hoàng Tú Lan, thấy Hoàng Tú Lan ở đó nôn thốc nôn tháo, không ngờ phản ứng của cô ấy lại mạnh như vậy. Lý Trình Trình đưa cho cô ấy một xiên kẹo hồ lô: "Tú Lan, em ăn thử cái này xem, vị chua chua ngọt ngọt có thể khiến em dễ chịu hơn một chút không."

Hoàng Tú Lan đưa tay cầm lấy xiên kẹo hồ lô, bóc lớp giấy dầu bên ngoài, cắn một miếng: "Ngon, vị chua ngọt át đi cảm giác buồn nôn."

"Xem ra em thích ăn chua rồi, hôm nào chị bảo Khang Cảnh Huy mang từ kho về một số đồ chua ngọt, lúc nào buồn nôn thì em ăn một miếng." Lý Trình Trình nói. Hai lần mang thai của cô đều không có phản ứng gì, thật là quá may mắn.

"Cảm ơn chị Trình Trình." Hoàng Tú Lan nói.

"Cảm ơn chị làm gì? Chúng ta không phải là người một nhà sao?" Lý Trình Trình cười: "Hôm nào em xem Tú Tuệ cần gì, lúc đó chị bảo người mang về cùng luôn."

Hoàng Tú Tuệ mang thai cùng tháng với Lý Trình Trình, đến lúc sinh có lẽ cũng cùng tháng. Ba đứa con của họ đến lúc đó cũng không cách nhau lắm, có thể chơi cùng nhau. Hoàng Tú Tuệ mang thai đứa con thứ hai này cách nhiều năm mới mang thai được, hai vợ chồng họ rất coi trọng đứa bé.

Điền Kiến Minh không cho mẹ mình tiếp xúc với Hoàng Tú Tuệ, cũng không cho Hoàng Tú Tuệ đến nhà mẹ anh ta. Dù sao trước đây mẹ anh ta còn muốn Ngưu Tiểu Phương phá hoại hôn nhân của họ. Mặc dù bà Điền đã hối cải, nhưng việc người xấu biến thành tốt là một nhiệm vụ vô cùng gian nan, anh ta cũng không tin bà Điền có thể thay đổi nhanh như vậy.

Bà Điền vẫn còn khá trẻ, mới hơn năm mươi tuổi, thân thể còn rất khỏe mạnh. Nếu bà ấy không khỏe mạnh thì trước đây cũng không có sức lực để tính toán những chuyện đó, không phải sao?

Vì vậy, Điền Kiến Minh không thuê người chăm sóc bà Điền, dự định vài năm nữa sẽ thuê người chăm sóc bà ấy. Ban đầu Điền Kiến Minh muốn thuê một người về chăm sóc Hoàng Tú Tuệ, nhưng bị Hoàng Tú Tuệ từ chối.

Chuyện Ngưu Tiểu Phương khiến Hoàng Tú Tuệ có bóng ma trong lòng. Trong nhà không thể xuất hiện người phụ nữ thứ hai, dù là già hay trẻ đều không được, bởi vì bản thân không thể kiểm soát được trái tim của họ, không thể khiến họ không có ý đồ xấu.

Ngưu Tiểu Phương còn trẻ, nhưng tuổi của ông Điền có thể làm cha cô ta rồi, vậy mà hai người lại có thể đến với nhau, còn suýt hại c.h.ế.t bà Điền. Cô ấy không muốn chuyện như vậy xảy ra với mình.

Điền Kiến Minh không biết nỗi lo lắng trong lòng Hoàng Tú Tuệ, thấy cô không thích trong nhà có người khác thì cũng không thuê người nữa. Cùng lắm thì sau này anh ta chỉ đi ra ngoài nửa ngày, nửa ngày còn lại ở nhà, như vậy không cần lo lắng cô ấy có chuyện gì.

Mùa đông, trên núi tuy ít rau dại nhưng măng đông nhiều, còn có nhiều quả hạch rừng. Những người siêng năng đều lên núi hái măng đông, nhặt quả hạch rừng rồi mang đến chỗ Lý Trình Trình. Trên thực tế, nhiều người không biết cách xử lý măng đông, hoặc làm ra món ăn đắng chát, không ngon. Vì vậy Lý Trình Trình sắp xếp người mang măng đông đến nhà máy chế biến thực phẩm kho để làm thành đồ ăn vặt, măng ngâm ớt, măng cay... , mở ra là có thể ăn, như vậy mọi người cũng sẵn sàng mua.

Còn có một số người dân trong thôn tay chân nhanh nhẹn, bắt được gà rừng và thỏ rừng cũng mang đến bán cho Lý Trình Trình. Lý Trình Trình nói mình không phải là mở quán ăn, rồi trực tiếp từ chối, đồng thời đề nghị họ mang đến quán ăn trong thành phố, như vậy có thể bán được giá tốt.

Mặc dù hiện tại vẫn chưa có quy định rõ ràng nào nói không được phép buôn bán động vật hoang dã, nhưng Lý Trình Trình không muốn chừa lại yếu điểm cho người khác. Dù sao trong thôn cũng có không ít người ghen tị với cô, họ theo cô kiếm tiền nhưng trong lòng cũng không phục. Bởi vì cô là nữ đồng chí, còn là nữ đồng chí ưu tú và có năng lực hơn mọi người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ có điều hiện tại mọi người đều theo cô kiếm tiền, đều dựa vào cô, mọi người cố nhịn. Nếu Lý Trình Trình phạm một lỗi nhỏ, bọn họ nhất định sẽ nhảy ra, muốn "giẫm chết" cô.

Vì vậy, cô không cho phép bản thân phạm bất kỳ sai lầm nào.

Còn đối với những con vật mà cô nuôi trong hang động, hiện tại cô cũng không quang minh chính đại đem bán ở cửa hàng thực phẩm tươi sống. Cô có thể bán một số khi đi du lịch cùng Bạch Đại Sơn, hoặc đợi sau khi tốt nghiệp đại học trở về thì mở trang trại nuôi dưỡng. Lúc đó, gà rừng và thỏ rừng sẽ không còn là gà hoang và thỏ hoang nữa, mà sẽ giống như những loài gia cầm khác.

Vài ngày trước Tết, Lý Trình Trình cho mọi người nghỉ lễ, còn ban quản lý thì sắp xếp lịch nghỉ. Các vị trí quan trọng không thể thiếu người nên họ được tự chọn nghỉ trước Tết hay sau Tết.

Trước khi nghỉ lễ, nhà máy chế biến thực phẩm kho tổ chức một bữa tiệc tất niên tại nhà ăn của công ty, giống như ở thời đại sau. Mọi người được tự do biểu diễn tiết mục, ai hát hay thì hát, ai nhảy giỏi thì nhảy, ... Ngoài ra còn có chương trình rút thăm trúng thưởng, hầu như ai cũng được lì xì. Tiền lì xì có mệnh giá khác nhau, có mười đồng cũng có năm đồng. Tóm lại mọi người đều rất vui vẻ, cũng có thêm động lực cho công việc.

Lý Trình Trình cùng Bạch Thiếu Quang và Lý Hiểu Đồng cũng ngồi dưới sân khấu, vừa ăn vừa thưởng thức các tiết mục biểu diễn của mọi người.

Bỗng nhiên, một người phụ nữ lôi thôi lếch thếch chạy đến, quỳ sụp xuống trước mặt Lý Trình Trình. Lý Trình Trình giật mình, vội vàng đứng dậy. Tôn Tố Mai thấy vậy, vội vàng đỡ người phụ nữ kia dậy.

Lý Trình Trình đang mang thai, không thể để người khác va chạm.

"Thím Tôn, thím đưa cô ấy đến văn phòng, chúng ta đến văn phòng nói chuyện." Mọi người đang vui vẻ trong bữa tiệc tất niên, họ không thể phá hỏng hứng thú của mọi người.

Đến văn phòng lãnh đạo nhà máy chế biến thực phẩm kho, Lý Trình Trình đi đến vị trí chủ tọa hỏi: "Vị đồng chí này, cô có chuyện gì vậy?"

"Xưởng trưởng ơi, xin hãy làm chủ cho tôi! Tôi và con trai thực sự không thể sống nổi nữa..." Người phụ nữ nghe Lý Trình Trình hỏi lập tức bật khóc nức nở. Tôn Tố Mai nhìn thấy cô ấy sắp quỳ xuống đất, bèn vội vàng đỡ cô ấy đứng dậy, sau đó kéo cô ấy sang một bên ngồi xuống bảo: "Có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, vừa khóc lóc vừa quỳ làm gì?"

Lý Trình Trình gật đầu: "Vị đồng chí này, cô nói thẳng đi! Nếu cô thực sự gặp khó khăn, chúng tôi không thể giúp cô giải quyết nhưng chúng tôi sẽ nhờ công an giải quyết giúp cô."

Sau đó, người phụ nữ này kể lại cảnh ngộ của mình. Hóa ra chồng cô ấy là nhân viên dưới quyền của Lý Trình Trình, sau khi kiếm được một chút tiền thì kiêu ngạo, dan díu với người phụ nữ góa chồng bên cạnh có hai đứa con, còn đuổi cô ấy và con trai ra khỏi nhà, không cho họ vào nhà. Người phụ nữ cũng không còn đường nào để đi, mới đến tìm Lý Trình Trình trong ngày vui như vậy, hy vọng Lý Trình Trình sẽ làm chủ cho cô ấy và con trai.
 
Back
Top Bottom