Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 260: Chương 260



Lý Trình Trình không tin cậu ta: "Sau khi thi đại học xong có thể tìm con bé, tại sao bây giờ cậu mới qua đây?"

Qua hai tháng nữa thôi là tới ngày thi đại học mỗi năm một lần, thời gian dài như vậy, người đàn ông này không tới tìm Bạch San San, bây giờ đột nhiên chạy qua đây tìm cô ta.

Ai biết được cậu ta đang ấp ủ âm mưu gì trong người?

"Tháng này em vừa được chuyển lên chính thức, vừa thành nhân viên chính quy nên em..." Trước kia bản thân không có bản lĩnh gì, không dám đến gần Bạch San San, bây giờ được nhận chính thức rồi, có thu nhập ổn định, cuối cùng cậu ta cũng có dũng khí tới chỗ cô ta.

Lý Trình Trình hiểu ra, cái cậu Cát Thiên Minh này làm ăn rồi mới yêu đương, là một người đàn ông lý trí, thực sự không ngờ tới loại người như Bạch San San cũng có người thế này thích mình.

Có lẽ mỗi người dù cho là tốt hay xấu, bất kể có ác độc thế nào thì đều sẽ có một người cực kỳ yêu mình!

"Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ địa chỉ của Bạch San San khi chưa có sự đồng ý của con bé, chuyện này tôi phải hỏi ý kiến Bạch San San trước đã, lần sau cậu được nghỉ thì lại qua đây tìm chúng tôi lấy đáp án!" Mặc dù không thích Bạch San San nhưng Lý Trình Trình sẽ không ích kỷ đưa ra bất kỳ quyết định nào thay cô ta, chuyện này cần hỏi Bạch San San trước mới được.

"Đại Sơn, anh về phòng lấy giấy bút qua đây, để bạn Cát Thiên Minh này viết địa chỉ liên lạc của mình." Lý Trình Trình nói với Bạch Đại Sơn.

Bạch Đại Sơn về phòng, lấy giấy bút qua, đưa cho Cát Thiên Minh, Cát Thiên Minh viết địa chỉ của mình xong thì nói: "Cảm ơn anh chị, vậy em đi trước đây, đợi kỳ nghỉ tiếp theo, em sẽ lại tới."

Lý Trình Trình để Bạch Đại Sơn gửi địa chỉ của Cát Thiên Minh cho Bạch lão nhị, để cậu ta gọi điện thoại cho Bạch San San, hỏi xem có quen không rồi lại hỏi xem Bạch San San có muốn nói với Cát Thiên Minh địa chỉ liên lạc của mình không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có không thích Bạch San San thế nào thì cũng không thể hại cô ta, nếu không bản thân khác gì Bạch San San đâu.

Hai ngày sau, đến ngày giao dịch khoai tây, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ở nhà ăn bữa sáng xong thì xuất phát, bữa sáng là mì trứng nóng hổi, sợi mì do Bạch Đại Sơn cố ý nhào từ sáng sớm, lúc mì sắp chín, anh bỏ trứng vào trong, đợi mì chín là trứng cũng vừa lòng đào, bỏ thêm chút gia vị, món mì trứng gà bình thường cũng ngon vô cùng.

Đến địa điểm hẹn trước, chỉ thấy người bán khoai tây đã đợi ở đó, hơn nữa phía sau người anh ta còn có một đống giỏ khoai tây to, có lẽ anh ta để người đưa khoai đến đi trước rồi.

"Các người đến rồi đấy à." Nhìn thấy Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn tới đây người bán khoai tây nở nụ cười tươi roi rói: "Đây là mười nghìn cân khoai tây, tất cả đều là khoai tây to có chất lượng thượng đẳng, chất lượng trung đẳng hay hạ đẳng tôi đều không mua."

Lý Trình Trình qua nhìn, đúng là khoai tây rất to, có lẽ hai, ba củ là được một cân rồi.

Nhưng khoai tây có chất lượng tốt không thể nhiều thế được, bên dưới một cây khoai tây cũng không biết có thể mọc được một, hai củ khoai tây thượng đẳng không, số còn lại đều là trung đẳng và hạ đẳng, nhưng thực ra chỉ cần không bị sâu gặm, không bị đào nát, có thể ăn thì không tồn tại việc phân đẳng cấp.

"Trung đẳng với hạ đẳng tôi cũng lấy, trung đẳng tám phân tiền một cân, hạ đẳng thì sáu phân tiền một cân, nếu các bác nông dân muốn bán thì tôi đều mua hết, nhưng giống như lúc trước, tôi không lấy củ bị sâu gặm và bị đào nát." Lý Trình Trình nói.

Bạch Đại Sơn đếm tiền khoai tây xong thì đưa cho người bán: "Tổng cộng chín trăm tệ, anh đếm lại xem."

Người bán khoai tây chấm tí nước bọt lên ngón tay rồi bắt đầu đếm nhanh như bay, đếm xong thì gật đầu nói: "Tiền đủ rồi, hợp tác vui vẻ!"

"Đúng rồi, tôi là Phàn Cao Phong, nhà ở thôn Đường Lê thị trấn Tân Diệu, trước đây làm trong đội vận chuyển mấy năm, sau đó vì sức khỏe không tốt nên không làm nữa, tôi bôn ba bên ngoài mấy năm, có hiểu biết nhất định, sau này các người cần gì thì cứ nói với tôi."

Phàn Cao Phong nói.

Hợp tác với Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn lâu như thế, anh ta cảm thấy hai vợ chồng này đáng tin cậy, là người có thể qua lại dài lâu.

Nghe đến đây, rõ ràng mắt Lý Trình Trình sáng lên, Phàn Cao Phong như bản đồ sống, bây giờ thứ cô cần là nhân tài như thế! Lý Trình Trình cười gật đầu: "Được, vậy sau này tôi sinh con, ở cữ xong sẽ lại tới tìm anh, đúng là tôi có chuyện cần anh giúp, chỉ có điều tạm thời chuyện chưa gấp lắm."

Phàn Cao Phong lấy một tờ giấy trong túi ra đưa cho Lý Trình Trình: "Đây là địa chỉ và số điện thoại liên lạc của tôi, các người gửi điện báo, gọi điện thoại hay viết thư đều có thể tìm được tôi."

"Được." Lý Trình Trình nhận tấm "danh thiếp" mà như nhận được báu vật.

Cô vừa mới muốn loại hoa quả tươi hơn thì Phàn Cao Phong đã đến, đây chẳng phải là chuột sa chĩnh gạo, chó ngáp phải ruồi sao?

Tháng tám là sinh con rồi, cô sẽ không sắp xếp quá nhiều việc khiến bản thân mệt mỏi, cứ đợi ở cữ xong rồi lại thu xếp công việc mới vậy!

Đợi Phàn Cao Phong rời đi, Lý Trình Trình thu từng giỏ khoai tây vào trong sơn động, sơn động này như một không gian vô hạn, dù cho vứt bao nhiêu đồ vào thì ở giữa vẫn có chỗ trống lớn, như thể mãi mãi không lấp đầy được.

"Vợ ơi, em mua nhiều khoai tây như thế nhưng không xử lý, rốt cuộc em muốn làm gì đấy?" Thấy khoai tây Lý Trình Trình mua càng ngày càng nhiều, Bạch Đại Sơn cảm thấy kỳ lạ.

Anh không vào được sơn động, cũng không biết rốt cuộc sơn động của Lý Trình Trình rộng thế nào, sao có thể cất trữ được nhiều đồ như thế.

"Em mua khoai tay đương nhiên là vì muốn kiếm tiền rồi, bây giờ có thể mua khoai tây với giá chín phân tiền một cân, ngoài chợ rau bán hai hào, qua hai năm nữa là có thể bán bốn hào rồi đúng không? Vậy thì qua bốn năm nữa có thể bán được bao nhiêu tiền đây? Cái này anh cũng không nói chắc được phải không? Bây giờ em mua khoai tây có thể giúp nông dân giải quyết vấn đề tiêu thụ, cũng có thể để mọi người kiếm thêm chút tiền, giúp cuộc sống tốt hơn đôi chút, không phải sao? Mà em cũng kiếm được tiền nữa, vậy chẳng phải một mũi tên trúng ba cái đích sao?"

Cô không phải người chợ đen, mua giá thấp bán giá bao, làm lũng đoạn thị trường, bất kể là cô mua vào hay bán ra đều dựa theo giá cả thị trường, tuyệt đối không ảnh hưởng tới ai.

Bây giờ cửa hàng thực phẩm tươi sống của cô có thể bán được trên trăm cân khoai tây mỗi ngày, vậy mười nghìn cân khoai tây có thể đủ cho cửa hàng bán được trong bao lâu đây? Vì thế cô vẫn phải thu mua thêm khoai tây mới được, còn phải nhờ Phàn Cao Phong đi Tây Bắc, Đông Bắc, mấy nơi sản địa là khoai tây để thu mua một đợt lớn nữa!

Cửa hàng thực phẩm tươi sống của Lý Trình Trình chắc chắn sẽ không đóng cửa, nếu sau này bị phá hủy, cô cũng sẽ đến nơi khác mở cửa hàng thực phẩm tươi sống mới, đợi sau này già rồi, không làm lụng được gì nữa, cô dựa vào cửa hàng cũng dưỡng già được.

Bạch Đại Sơn bái phục gật đầu, anh không có phẩm chất cao, cũng không có tư tưởng giác ngộ cao như Lý Trình Trình, nhưng anh sẽ ủng hộ cô, ủng hộ mọi quyết định của cô.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 261: Chương 261



Bây giờ anh theo cô học cách kiếm tiền cũng không sợ cô tiêu hết tài sản bởi vì tiêu hết rồi, anh có thể tiếp tục kiếm tiền.

Nháy mắt đã tới lúc Lý Trình Trình tới bệnh viện kiểm tra, trước đây mọi người mang thai vốn chẳng muốn kiểm tra bởi vì phải tốn tiền, bây giờ mọi người kiếm được tiền rồi, lại thêm bệnh viện ở ngay cửa nhà, thai phụ thôn An Cư đều đi kiểm tra hết.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đến bệnh viện kiểm tra thì nhìn thấy Hoàng Dĩ Đồng ra khỏi phòng khám.

Hoàng Dĩ Hân tiến lên, lo lắng hỏi: "Chị, kết quả thế nào rồi?"

Hoàng Dĩ Đồng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: "Bác sĩ nói tất cả đều ổn, bảo chị ăn uống, nghỉ ngơi cho tốt, phải rộng lòng, đừng nghĩ nhiều."

Hoàng Dĩ Hân kéo cánh tay Hoàng Dĩ Đồng, lúc đi lên phía trước, gặp Lý Trình Trình, Hoàng Dĩ Hân gật đầu với cô: "Chị Trình Trình, chị cũng đến bệnh viện kiểm tra ạ?"

Lý Trình Trình gật đầu: "Ừ."

Hoàng Dĩ Đồng, Hoàng Dĩ Hân cô đều quen cả nhưng không thân lắm, dù sao thì bình thường cô bận rộn, không có thời gian qua lại với mọi người nên cô không muốn nói nhiều với những người không quen, nhất là những người luôn thương nhớ Bạch Vân Sơn như Hoàng Dĩ Đồng, cô càng không muốn qua lại thân thiết.

"Tôi vừa làm kiểm tra xong, bác sĩ nói tất cả đều bình thường, bác sĩ còn nói tôi mang thai con trai." Hoàng Dĩ Đồng nhẹ nhàng xoa bụng, còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lý Trình Trình: "Lý Trình Trình, tôi thấy bụng cô tròn như thế, không nhọn như bụng tôi nên chắc chắn cô mang thai con gái rồi, cô không cần hỏi bác sĩ đâu, tôi cũng có thể nhìn ra giới tính của đứa bé trong bụng cô."

"Tôi thích con gái, bởi vì con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ, con gái có thể đồng cảm, thấu hiểu cho nỗi khổ của cha mẹ hơn con trai, vì thế tôi muốn sinh con gái, nếu như tôi thực sự có thể sinh được con gái, tôi nhất định sẽ cảm ơn cô cẩn thận." Lý Trình Trình nhếch môi cười lạnh.

Người khác sinh con trai hay con gái thì liên quan gì đến cô ta sao?

Cứ phải đến trước mặt cô khoa tay múa chân là sao?

Lúc này hỏi giới tính đứa bé chưa phải là chuyện được cấm rõ ràng, có rất nhiều người sẽ hỏi một chút, hơn nữa bác sĩ cũng sẽ nói thẳng, nhưng vì Lý Trình Trình không để ý nên đương nhiên cô cũng không hỏi cái này.

Dù cho là nam hay là nữ thì đều là con của cô cả, cô có vốn liếng để đứa bé này sống cuộc sống tốt nhất, được hưởng nền giáo dục tuyệt vời nhất, sau này cũng có thể trở thành nhân tài ưu tú nhất.

Hoàng Dĩ Hân đỡ Hoàng Dĩ Đồng tới cửa bệnh viện thì không nhịn được hỏi: "Chị à, chị cứ phải châm chọc Lý Trình Trình làm gì? Chị không biết bệnh viện nhà họ Quý xây lên vì ai sao?"

"Vì ai hả?" Hoàng Dĩ Đồng hờ hững hỏi, lẽ nào là vì Lý Trình Trình kia sao?

"Trước đây Lý Trình Trình cứu được cháu trai nhỏ của bà chủ nhà họ Quý, vì để cảm ơn Lý Trình Trình nên bà ấy mới xây bệnh viện với trường tiểu học ở thôn An Cư, nếu chị mà còn đối xử với Lý Trình Trình như thế, đến lúc đó bệnh viện nhà họ Quý không nhận chị nữa, em xem chị làm thế nào." Dù sao thì Hoàng Dĩ Hân cũng là người có học, chắc chắn cô bé sẽ hiểu chuyện hơn Hoàng Dĩ Đồng một chút, hơn nữa cô bé thực sự không thể nhìn nổi cái bản mặt coi thường người khác của chị mình.

Vả lại không biết Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn có nhiều tiền thế nào à, họ dẫn dắt dân cả thôn kiếm tiền, lại còn xây thư viện cho đám trẻ trong thôn, Hoàng Dĩ Đồng có tư cách gì mà coi thường người ta?

Kể cả người ta sinh con gái thật thì sao, người ta có tiền mà, con gái người ta sẽ có thể sống cuộc sống hơn ối người, còn Hoàng Dĩ Đồng, dù cho cô ta có sinh được con trai thì thế nào? Với cái điều kiện kia của nhà họ Chu, cho đứa bé ăn no đã là một vấn đề chứ đừng nói đến cho đi học, bồi dưỡng con cái, đến lúc đó còn chẳng phải dựa dẫm vào nhà mẹ đẻ à.

May mà trong nhà có hai người anh trai chưa cưới vợ, có thể sắp xếp mọi chuyện trước lúc anh trai lấy vợ thì tốt, nếu đợi hai anh lấy vợ rồi, chị cô bé có muốn về nhà mẹ cũng chẳng về được nữa, càng không có khả năng mua đất xây nhà cho cô ta, để cô ta ở nhà mẹ như bây giờ.

Nhưng mà chị cô bé chẳng có chút tự hiểu lấy mình gì cả, cứ muốn so bì với Lý Trình Trình, cũng không biết chị ta lấy đâu ra mặt mũi ấy.

Hoàng Dĩ Đồng biết chuyện này thì lòng cũng hơi sợ, cô ta vội quay đầu nhìn bệnh viện, cũng không biết mấy lời cô ta vừa nói có bị bác sĩ với nhân viên hộ sĩ nghe thấy không, không biết họ có truyền đến tai bà chủ nhà họ Quý không.

Nói vậy thì Lý Trình Trình là ân nhân của nhà họ Quý, là người được bà chủ Quý coi trọng, cô ta đắc tội Lý Trình Trình không phải là đắc tội bà chủ nhà họ Quý rồi sao?

Nếu như bà chủ nhà họ Quý không cho cô ta đến bệnh viện kiểm tra, không cho cô ta đến bệnh viện sinh con thì phải làm sao?

Cô ta không muốn ở nhà nằm trên đống rơm để sinh con đâu.

Nghĩ đến đây, Hoàng Dĩ Đồng hơi sợ, bước chân cũng nhanh hơn nhiều, Hoàng Dĩ Hân vội đỡ Hoàng Dĩ Đồng, chị gái có thể mang thai đã không dễ dàng gì rồi, không thể để xuất hiện sơ sẩy.

Sau khi kiểm tra, Lý Trình Trình và đứa bé đều khỏe mạnh, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn vui lắm, còn về giới tính đứa bé, Lý Trình Trình không hỏi, cô không để bụng mấy thứ này.

Dù cho là nam hay nữ thì trong mắt cô chúng đều như nhau, chỉ cần là con cô, cô sẽ không phân biệt đối xử.

Khi về nhà, đi qua nhà Bạch Vân Sơn, Lý Trình Trình gõ cửa, đợi Bạch Vân Sơn ra mở cửa, cô hiếu kỳ hỏi: "Em liên lạc với Bạch San San chưa? Bạch San San nói thế nào rồi?"

Bạch Vân Sơn gật đầu: "Liên lạc với San San rồi ạ, San San nói đúng là con bé có một người bạn tên Cát Thiên Minh, có điều cậu ta không thi qua kỳ dự tuyển nên thôi học, không đi học nữa, chắc là trong nhà sắp xếp công việc cho, em hỏi San San có muốn cho người bạn kia cách liên lạc không, San San nói lúc đó họ chẳng thân nhau, bây giờ không cần thiết phải qua lại nên con bé không muốn chúng ta đưa địa chỉ nó cho người khác."

"Được, chị biết rồi, đợi lúc Cát Thiên Minh đến, chị sẽ nói với cậu ta." Nghĩ thôi cũng biết Bạch San San sẽ không đồng ý qua lại với Cát Thiên Minh kia, bây giờ Bạch San San làm việc trong doanh trại của Bạch Lão Tam, chỗ đó toàn quân nhân ưu tú, đẹp trai, mắt cô ta đã cao hơn đầu từ lâu rồi, cô ta không thể nào ưng Cát Thiên Minh được.

Sau đó Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cứ cách hai ngày lại tới chỗ hẹn lấy khoai tây, hôm đó, lấy khoai tây Phàn Cao Phong đưa qua xong, lúc hai người quay về, Lý Trình Trình đột nhiên nói: "Đại Sơn, trước đây không phải anh sợ khoai tây của em sẽ không bán được ra sao? Bây giờ em cho anh thấy em bán khoai tây này thế nào nhé."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hay là thôi đi, bụng em lớn thế rồi, không thích hợp làm mấy chuyện này." Bạch Đại Sơn lo lắng nhìn bụng Lý Trình Trình, bây giờ bụng cô lớn thế này, sao có thể làm mấy công việc vất cả!

"Đi thôi, chúng ta về nhà trước, đợi lát nữa gọi hai cái xe bò qua giúp em chuyển năm trăm cân khoai tây là được rồi." Lý Trình Trình được Bạch Đại Sơn đỡ ngồi lên xe ba bánh: "Anh yên tâm đi! Chắc chắn em sẽ không đích thân làm, em chỉ phụ trách nói thôi, như vậy sẽ không bị mệt."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 262: Chương 262



Bây giờ bụng Lý Trình Trình lớn thế rồi, Bạch Đại Sơn không dám lái xe ba bánh, sợ đựng phải bụng cô, vì thế bây giờ Lý Trình Trình ngồi trên xe, anh thì đẩy xe, như thế xe ba bánh sẽ không xóc nảy.

"Được rồi." Bạch Đại Sơn gật đầu."Chỉ cần em không vất vả là được, mà bác sĩ cũng nói rồi, bây giờ em cũng cần vận động thích hợp, như thế có thể làm giảm đau đớn khi sinh con."

Về đến nhà, Lý Trình Trình lấy năm giỏ khoai tây trung đẳng to đùng từ trong sơn động ra, đợi xe bò Bạch Đại Sơn gọi tới kéo hàng, anh với người chủ xe bò chất khoai tây lên đầu xe, Lý Trình Trình nói với chủ xe: "Phiền anh giúp chúng tôi kéo khoai tây này đến trường Trung học Thần Quang, anh đi chậm thôi, đợi chúng tôi, chúng tôi cũng đi cùng."

Sau đó ba người cùng nhau xuất phát Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ở phía trước, chủ xe bò đi phía sau.

Lý Trình Trình đi bộ, cô muốn đợi bao giờ mệt rồi mới ngồi xe ba bánh, lúc không mệt thì đi bộ, như thế tốt cho cả bản thân và đứa bé, kiếp trước y học phát triển như thế mà còn không có cách nào làm giảm rủi ro khi sinh con, huống chi là bây giờ, cô không hy vọng bản thân xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Đến cổng trường Trung học Thần Quang, Lý Trình Trình xuống khỏi xe ba bánh, nhặt túi khoai tây lên, đi đến phòng bảo vệ ở cổng, tìm ông cụ, Bạch Đại Sơn đi theo, đón lấy khoai tây trong tay cô: "Vợ ơi, chuyện này giao cho anh là được rồi, nào có thể để tự em làm?"

"Đây." Đến cổng bảo vệ, Lý Trình Trình duỗi tay gõ ô cửa, nói với ông cụ bên trong: "Ông ơi, chúng cháu đến để quyên góp khoai tây cho trường, có thể phiền ông thông báo với hiệu trưởng giúp bọn cháu được không? Hoặc là lãnh đạo có thể quyết định cũng được, không nhất thiết phải là hiệu trưởng."

Bạch Đại Sơn đặt túi khoai tây lên trước: "Ông ơi, đây là khoai tây nhà cháu trồng được, mời ông nếm thử xem."

"Cảm ơn hai cháu, hai cháu ở ngoài đợi tôi một lát nhé, bây giờ tôi vào trong xem thử giúp hai cháu." Ông cụ nói một tiếng rồi đi vào trong trường.

Một lát sau ông cụ quay lại, mở cổng trường ra, nói với họ: "Tôi đã nói với hiệu trưởng rồi, hiệu trưởng đang đợi hai cháu ở nhà ăn, hai cháu vào thẳng trong đó là được, đi đến đầu cuối của tòa nhà dạy học, từ cánh cửa trước tòa nhà dạy học rẽ phải, đi thẳng về phía trước tới cuối đường là nhà ăn và phòng lấy nước."

"Vâng, cảm ơn ông ạ." Lý Trình Trình cảm ơn xong thì gọi chủ xe bò đi cùng, sau đó ba người cùng nhau vào.

Đến cửa nhà ăn, quả nhiên thấy một người đàn ông mặc quần áo Tôn Trung Sơn màu xám đứng đó, người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, vừa thấy họ, trên mặt ông ta đã lộ ra nụ cười: "Đồng chí, là mọi người quyên góp khoai tây cho trường chúng tôi sao? Cảm ơn mọi người quá, năm trăm cân khoai tây này có thể đủ cho học sinh ăn mấy bữa lận."

"Hiệu trưởng, tôi muốn hỏi xem, tôi quyên góp khoai tây cho nhà trường, trường học sẽ phát cho tôi giấy chứng nhận gì đó không? Chứng minh số khoai tây này do tôi quyên góp ấy." Lý Trình Trình không muốn bản thân làm chuyện tốt mà lại bị người khác mại nhận.

Cô đang làm những chuyện này là vì trải sẵn con đường sau này cho bản thân, chứ không phải trải đường cho người khác, cô không muốn công lao của mình thành của người khác, cũng không muốn may áo cưới thay người.

Hiệu trưởng nói: "Bất kể là đồng chí quyên góp vật tư gì cho trường, quyên góp bao nhiêu, phía nhà trường đều sẽ chuẩn bị một tờ chứng nhận quyên góp có con dấu của trường, không thể làm lạnh lòng người tốt được, mọi người nói xem có phải không?"

"Đúng là nên như thế." Lý Trình Trình gật đầu đồng ý, không biết người khác nghĩ thế nào, dù sao cô cũng không muốn chuyện mình làm không ai hay biết, như thế khi gặp cô, mọi người cũng không tôn trọng.

Hiệu trưởng sắp xếp nhân viên công tác trong nhà ăn chuyển khoai tây đi cân, năm giỏ khoai tây lớn tổng cộng năm trăm hai mươi cân, sau khi cân xong, hiệu trưởng nói: "Phiền hai đồng chí theo tôi đến phòng làm việc một chuyến, tôi sẽ làm giấy chứng nhận quyên góp cho đồng chí."

"Được, phiền hiệu trưởng rồi." Lý Trình Trình mỉm cười gật đầu.

Chứng nhận quyên góp cũng giống giấy khen, chính giữa có phù hiệu trường Trung học Thần Quang, bên dưới là bốn chữ "Chứng nhận quyên góp".

Bên dưới viết: Kính gửi đồng chí Lý Trình Trình, đồng chí Bạch Đại Sơn, cảm ơn các ngài đã quyên góp năm trăm hai mươi cân khoai tây tươi mới cho trường Trung học Thần Quang, chúng tôi sẽ căn cứ theo ý định quyên góp của các vị, dùng chúng cải thiện bữa ăn cho học sinh. Chúng tôi tỏ lòng kính trọng chân thành với nghĩa cử cao đẹp của hai vị!

Để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc, tôi viết giấy chứng nhận này cho hai vị.

Góc bên phải là trường Trung học Thần Quang, thị trấn Thần Quang, huyện Dương Chi, thành phố Võ Thư.

Ngày 26 tháng 4 năm 1981.

Tên trường và năm bên dưới được đóng mấy con dấu của trường Trung học Thần Quang, đại diện cho tờ giấy chứng nhận quyên góp này thực sự có hiệu lực.

Lý Trình Trình dùng hai tay nhận lấy "Giấy chứng nhận quyên góp" kia rồi sung sướng khôn nguôi: "Cảm ơn hiệu trưởng ạ."

"Là tôi phải cảm ơn hai đồng chí có lòng tốt mới phải, tôi nhất định sẽ để toàn trường biết hành động thiện lương của hai đồng chí trong cuộc họp của trường, cố gắng truyền bá thiện ý này." Hiệu trưởng cười nói.

Ra khỏi trường Trung học Thần Quang, Lý Trình Trình cười hỏi: "Đại Sơn, anh biết tại sao em chỉ quyên góp hơn năm trăm cân khoai tây không?"

Bạch Đại Sơn lắc đầu: "Anh không thông minh như em, anh không biết tại sao em lại muốn làm thế."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Dù là thời điểm nào đều sẽ có loại người bắt nạt bên dưới, giấu giếm bên trên, ngoài thì nghe lời, trong thì phạm pháp, nếu em quyên góp một lúc cả nghìn cân, hay hai nghìn cân khoai tây, người khác lặng lẽ bán mấy trăm cân hoặc trộm mấy trăm cân về nhà cũng không có ai phát hiện ra, anh nói xem có phải không?" Lý Trình Trình nhướn mày khoe khoang, không phải cô nghĩ xấu cho những người kia mà là trên thế giới này, loại người nào cũng có.

Nhìn Lưu Hương Tú ở thôn An Cư là biết, mấy năm trước, nghiêm khắc như thế mà bà ta còn chuyện gì cũng dám làm, có vài người không tuân thủ nguyên tắc xã hội, không tuân thủ quy tắc sinh tồn, bó tay thôi.

Bạch Đại Sơn nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Đúng là có lý, đồ chúng ta tốn tiền mua, không thể để người khác chiếm lợi."

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn mới đi chưa lâu, hiệu trưởng tay viết "thư cảm ơn" dán vào bảng thông báo trong trường để giáo viên và học sinh toàn trường đều biết Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn quyên góp năm trăm hai mươi cân khoai tây, thêm món ăn cho mọi người.

Năm trăm hai mươi cân khoai tây nhìn thì không mất bao nhiêu tiền nhưng là hơn một tháng lương của rất nhiều người, là thu nhập vài tháng của nông dân, vì thế đám khoai tây này khó có được thế nào, mọi người đều hiểu rõ.

Bạch Đại Sơn đưa tiền làm việc cho chủ xe bò để người ta đi trước, hơn một năm trở lại đây, chủ xe bò của mấy thôn xung quanh thôn An Cư không ít lần theo họ kiếm tiền, bây giờ mấy người đó đều trong trạng thái hễ gọi là đến.

Bởi vì thanh toán theo số lần kéo hàng nên mọi người làm việc cực kỳ tích cực, hoàn toàn không cần Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn lo lắng.

***

Nhà của Ngô Tú Châu.

Con gái lớn của Ngô Tú Châu là Trịnh Thục Phân dẫn theo con gái Vương Tiểu Quyên và cháu ngoại Mai Nhu qua.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 263: Chương 263



Trịnh Thục Phân vui mừng không thôi: "Mẹ ơi, tin tức tốt, có tin tốt."

Ngô Tú Châu chậm rãi ngước mắt lên: "Có tin gì tốt mà con kích động thế?"

"Không phải, chắt ngoại của mẹ Mai Nhu ấy, bây giờ nó thành công tìm được đối tượng ở thôn An Cư rồi, nhìn thái độ nhà trai, cảm thấy họ muốn cưới Mai Nhu nhanh nhất có thể, mẹ, mẹ nói xem tiền sính lễ chúng ta lấy bao nhiêu là hợp lý?" Trịnh Thục Phân thắc mắc.

Bà ta sợ lấy nhiều quá người ta không dám cưới Mai Nhu nữa, nhưng lại sợ ít quá thì nhà mình chịu thiệt.

"Thật sao?" Ngô Tú Châu kinh ngạc nhìn Mai Nhu, xác nhận lại: "Nhanh như thế đã tìm được đối tượng ở thôn An Cư rồi hả?"

Mai Nhu xấu hổ cúi đầu rồi gật nhẹ.

Vương Tiểu Quyên vội nói: "Bà ngoại, mấy nhà ở đó trong nhà thưa người, nhà lại lớn, quan trọng nhất là nhà bên kia có mấy mẫu đất, Mai Nhu gả qua đó kể cả phải làm việc thì cũng không khổ, bởi vì nhà người ta ít người, hơn nữa mẹ chồng cũng là người hào phóng, tặng quà cho người ta là tặng cả một con gà mái già."

"Nếu đã như thế thì để Mai Nhu gả qua đó đi, đợi Mai Nhu sống quen ở thôn An Cư rồi thì lại giới thiệu đối tượng có điều kiện tốt cho các em họ khác." Ngô Tú Châu muốn để các cháu mình gả cho nam đồng chí có điều kiện tốt hoặc là nữ đồng chí có điều kiện tốt, có như thế chúng mới hiếu thuận lại bà ta không ít, về già, bà ta có thể sống tốt.

Bây giờ Lý Minh Sơn ngồi tù, cũng chẳng có ai đưa gì cho bà ta nữa, bà ta không thể cải thiện cuộc sống của mình nên chỉ có thể nghĩ ra cách này.

"Mẹ, vậy chúng ta đòi bao nhiêu sính lễ là hợp lý?" Trịnh Thục Phân vội hỏi.

Ngô Tú Châu nghĩ một lát rồi nói: "Không lấy nhiều, đòi ba trăm, đến lúc đó cho Mai Nhu năm chục tệ của hồi môn, Tiểu Quyên Năm chục, Thục Phân năm chục, còn lại một trăm năm mươi thì cho mẹ, mẹ chuẩn bị đồ cưới gả cho Mai Nhu, đợi Mai Nhu sinh con, địa vị ổn định rồi, chúng ta làm việc theo kế hoạch."

Ngô Tú Châu cũng là người thông minh, bà ta biết đòi nhiều quá, sau này không thể mở miệng nữa nên đòi ít một chút, như thế sau này có thể mở miệng hỏi vài lần.

Vương Tiểu Quyên nghe đến đây thì có hơi không vui, dựa vào đâu bà ta gả con gái, bà ta chỉ được có năm chục, lại còn phải cho mẹ bà ta năm chục rồi, còn cho cả bà ngoại một trăm năm mươi, rốt cuộc con gái bà ta do ai nuôi hả?

Tiền đến tay mẹ bà ta, sau này chắc chắn sẽ thành của em trai với vợ nó, mẹ bà ta thiên vị em trai.

Mà tiền vào đến tay bà ngoại, sau này chắc chắn sẽ tới tay cậu với mợ, chẳng liên quan gì đến bà ta.

Biết trước đã chẳng nói chuyện này ra, bà ta với chồng lặng lẽ gả Mai Nhu cho Hoàng Văn Đống là được rồi, nhưng giờ nói ra rồi, hối hận cũng vô dụng, nhưng mong bà ngoại thực sự có thể giúp con gái bà ta chuẩn bị chút của hồi môn.

Vương Tiểu Quyên gật đầu: "Vâng, vậy ngày mai cháu tới nhà họ Hoàng, nhà ta chỉ cần ba trăm tệ tiền sính lễ, họ nói ngày nào cưới thì ngày đó Mai Nhu nhà chúng ta gả qua."

Bảy thanh niên trí thức xem mắt với Mai Nhu mà chỉ có mình Hoàng Văn Đống ưng cô ấy, nếu không nắm bắt cơ hội, mau mau gả cho Hoàng Văn Đống, tránh cho đêm dài lắm mộng, Hoàng Văn Đống lại hối hận.

Đợi Mai Nhu gả cho Hoàng Văn Đống rồi là có thể giới thiệu các chị em khác cho sáu thanh niên trí thức chưa vợ kia, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, đã thành người một nhà rồi, sau này không phải sẽ dễ nói chuyện sao?

"Sau này con gái nhà ta đều gả cho đàn ông thôn An Cư, đàn ông trong nhà đều lấy gái An Cư, không cần nhắc tới người thôn khác." Ngô Tú Châu nói.

Trịnh Thục Phân gật đầu: "Mẹ, con biết rồi, sau khi về con sẽ dặn mọi người, ngoại trừ đối tượng ở thôn An Cư ra, không cân nhắc đến những thôn khác."

Trịnh Thục Phân có hai gái một trai, cháu ngoại lớn nhất là Mai Nhu, năm nay mười tám tuổi, bên dưới còn mấy đứa nữa, trước hết để Mai Nhu qua thôn An Cư đánh mở đầu, vài năm đưa đưa hết em trai, em gái qua thôn An Cư sống ngày tháng tốt lành.

Bây giờ thôn An Cư có bao nhiêu người xây nhà lầu, mua xe đạp, có thể thấy điều kiện thôn An Cư này tốt thế nào, gả qua đó chắc chắn sẽ sống tốt.

Thời buổi này bất kể là lấy vợ hay gả con gái, mọi người đều muốn đứa nhỏ tìm được đối tượng có điều kiện tốt, bởi vì tìm được đối tượng tốt mới có thể sống tốt.

Tối đó, Vương Tiểu Quyên một mình tới nhà Hoàng Văn Đống ở thôn An Cư một chuyến, nói với họ, nhà bà ta chỉ cần ba trăm tệ sính lễ là được, không cần thứ khác vì bọn họ thành tâm thành ý gả con gái, chỉ cần sau này Hoàng Văn Đống có thể đối xử tốt với Mai Nhu là được.

Với nhà Hoàng Văn Đống mà nói, ba trăm tệ tiền sính lễ quả thực không nhiều, thậm chí có thể nói là cực kỳ ít, bởi vì một năm trở lại đây, họ đã kiếm được bốn chục nghìn tệ, ngoại trừ hỗ trợ cưới gả con gái ra, tất cả của tích được phải tới hơn ba mươi nghìn tệ, sính lễ ba trăm tệ với họ mà nói chỉ là chín trâu mất một cọng lông, không đáng nhắc đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mỗi ngày Hoàng Văn Đống và cha thay nhau bán hải sản khô hoặc hoa quả, hai người một ngày kiếm được gần một trăm tệ, mà mẹ Hoàng Văn Đống ở bên ngoài đào rau dại thôi, một ngày cũng kiếm được vài tệ.

Bây giờ một năm nhà họ kiếm được hơn ba mươi nghìn tệ.

Nhưng thực ra họ đã theo Lý Trình Trình làm được hơn một năm rồi, tiền kiếm vào chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.

Vì thế nhà họ Hoàng lập tức đồng ý, hơn nữa còn đưa thẳng ba trăm tệ tiền sính lễ cho Vương Tiểu Quyên, cũng định sẵn thời gian kết hôn là vào mồng một tháng năm, bởi vì ngày đó thích hợp cưới gả, hơn nữa cũng không còn mấy ngày nữa là đến.

Cho hai người kết hôn sớm, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Bởi vì chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là tới mồng một tháng năm, vì thế hai nhà bận rộn hẳn lên.

Lý Trình Trình cũng nhận được lời mời của người nhà họ Hoàng, bởi vì người nhà họ Hoàng lấy hải sản khô với hoa quả của cô, bọn họ cũng là bạn hợp tác, mời họ tới ăn tiệc cưới cùng là điều bình thường.

Chỉ là Lý Trình Trình không ngờ họ lại mời nhanh thế, hình như cách ngày mà Ngô Tú Châu dẫn theo một đám người hùng hổ tới thôn An Cư chưa được bao lâu, thế mà Hoàng Văn Đống và Mai Nhu đã kết hôn rồi.

Có điều thời đại này phần lớn là như thế, sau khi gặp mặt làm quen, cảm thấy được thì kết hôn, rất ít khi có người hẹn hò ba, năm năm, suy cho cùng phía nhà trai cũng sợ tặng đồ không công, nhà gái sợ nhà trai để lâu hối hận, kéo dài tuổi xuân của con gái mình, không gả đi được nữa.

Rất nhanh đã đến ngày mồng một tháng năm, đến ngày Hoàng Văn Đống cưới vợ.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không đến góp vui từ sớm, suy cho cùng bụng của Lý Trình Trình to rồi, cô cũng sợ bị người ta đụng phải, cô với Bạch Đại Sơn đến thư viện trước, xem tiến độ xây dựng thư viện.

Đột nhiên tiếng pháo oang oang nổi lên, Lý Trình Trình biết cô dâu vào thôn rồi, lúc này mọi người tranh nhau kẹo cưới, cảnh tượng náo nhiệt, cô càng không nên tới góp vui.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 264: Chương 264



Đợi đến khi Lý Hiểu Đồng tan học, họ mới cùng Hoàng Tú Tuệ, Điền Khả Khả tới nhà họ Hoàng ăn tiệc cưới, không ngờ người nhà Ngô Tú Châu cũng ở đây, nhà họ đông người, một nhà ngồi đầy ba bàn tiệc.

Lý Trình Trình thấy là lạ, họ là họ hàng đằng gái, nên ở phía nhà gái ăn tiệc chứ, sao lại tới nhà trai ăn thế này?

Cũng không biết làm ăn kiểu gì nữa.

Nhà họ Lý ở gần nhà Hoàng Văn Đống, đương nhiên cũng được mời đến ăn tiệc, nhà họ Lý không ít người, ngồi gần đầy hai bàn, bàn thứ hai còn vị trí trống, nhìn thấy Lý Trình Trình, Mạnh Thanh Thanh vẫy tay với cô: "Trình Trình, mấy đứa đến rồi à, ngồi cùng mọi người đi."

"Thôi, tôi ngồi với chị dâu Tú Tuệ." Lý Trình Trình từ chối đề nghị của Mạnh Thanh Thanh, đã cắt đứt quan hệ rồi thì không cần qua lại nữa.

Bác cả Lý Vân Đông của nhà họ Lý đập bàn, không vui nói: "Không dễ dàng gì mới gặp mặt, đến người cũng không biết chào à? Cái giống vô tình vô nghĩa, cắt đứt quan hệ rồi, lẽ nào mọi người không phải người thân của mày à? Đây không phải bà nội mày sao? Mọi người không phải bác trai, bác gái, anh chị họ của mày à?"

Hoàng Dĩ Đồng nghe thấy thế thì cười khi thấy người ta gặp hoạ.

Lý Vân Đông làm mất mặt Lý Trình Trình trước nhiều người thế này, xem Lý Trình Trình còn có gì đáng để kiêu ngạo.

Lý Vân Đông chỉ tên là Lý Vân Đông thôi, không phải Lý Vân Đông do Lý Minh Sơn và Trình Tuyết Dương sinh ra, mặc dù không đưa thuốc cho cô như cái người Lý Vân Đông kia nhưng cũng chẳng đối xử tốt với cô.

"Lý Vân Đông, ông nói tôi vô tình vô nghĩa, được thôi, vậy tôi vô tình vô nghĩa cho ông xem, từ hôm nay trở đi, mấy người đừng theo tôi kiếm tiền nữa, rau với rau dại của mấy người cũng đừng mang tới chỗ tôi."

Cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý rồi nhưng sau này lúc làm ăn, cô vẫn không phân biệt đối xử, dù sao thì mọi người cùng đưa hàng, cô cũng không thể phân biệt đối xử nên đã xử sự với họ như những người khác.

Không ngờ tới đưa họ kiếm nhiều tiền như thế rồi mà họ còn chưa biết đủ.

"Trình Trình, bác cả cháu uống rượu rồi, nói toàn lời say, cháu đừng để trong lòng." Mạnh Thanh Thanh vội vàng phá vỡ cảnh tượng, nếu Lý Trình Trình thực sự lật mặt, sau này họ không có ngày tháng tốt lành nữa.

Con trai cả của bà ta Lý Bình Bình đã hai tư tuổi rồi còn chưa có đối tượng, bây giờ trong nhà có tiền rồi, chuyện tìm đối tượng có thể thấy tương lai, nếu không phải trước đó Lý Minh Sơn đưa hết tiền với lương thực cho người ngoài thì trong nhà cũng không nghèo đến mức đấy, càng không đến mức làm Lý Bình Bình chậm trễ đến cái tuổi này.

Mạnh Thanh Thanh sợ trong nhà mất đi nguồn kinh tế, hại con trai lông bông cả đời.

Lý An An kia không trông nhằm gì được, tới nhà họ Quý lâu như thế rồi mà một chinh một cắc cũng không mang về, đứa con gái này nuôi không công rồi, chẳng bằng đứa con nuôi Lý Trình Trình này! Ít nhất họ theo Lý Trình Trình làm ăn, một ngày có thể kiếm được mấy chục tệ.

"Tôi mong một vài người nào đó có thể biết rõ thân phận với vị trí của mình." Lý Trình Trình liếc Lý Vân Đông rồi đi tới chỗ mấy người kế toán, đưa phong bì năm tệ ra, sau đó tìm bàn trống ngồi xuống, Lý Hiểu Đồng ngồi bên trái cô, Bạch Đại Sơn ngồi bên phải cô.

Một lúc sau Bạch Vân Sơn cũng dẫn Hoàng Tú Lan tới, xem ra sáng nay cậu ta lên thị trấn đón Hoàng Tú Lan về.

Có vài người tặng chút tiền mà kéo cả nhà đến ăn chực, mà Bạch Vân Sơn chỉ dẫn một người tới ăn cơm, không có gì là không được.

Hoàng Dĩ Đồng nhìn Hoàng Tú Lan bên cạnh Bạch Vân Sơn, cô ta biết vợ chưa cưới của Bạch Vân Sơn khá mập, nhưng không mập như mẹ cô ta nói, bà ta bảo mập như con heo, lại còn xấu nữa, nhưng dáng vẻ Hoàng Tú Lan thực sự không xấu.

"Thục Hương, qua đây một lát." Ngô Tú Châu nhìn Lý Bình Bình một lúc lâu, phát hiện ra mẹ ruột anh ta là Mạnh Thanh Thanh tạm được nên gọi đứa con gái thứ ba của mình qua.

Trịnh Thục Hương đứng lên đi tới chỗ Ngô Tú Châu rồi ngồi xổm xuống, ngang tầm với Ngô Tú Châu, thắc mắc: "Mẹ, mẹ gọi con qua đây có chuyện gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngô Tú Châu chỉ Lý Bình Bình cạnh Mạnh Thanh Thanh rồi nói: "Xem xét từ cuộc nói chuyện của mọi người, cái chàng trai kia năm nay hai tư, còn chưa có đối tượng, khá xứng đôi với con gái con, con để Lưu Chân Như gả cho cậu ta đi."

Trịnh Thục Hương vừa thấy mặt Mạnh Thanh Thanh đã bị dọa không nhẹ: "Mẹ, đấy là con dâu với cháu trai Lý Minh Sơn đấy, mẹ muốn để con gái con gả cho cháu trai Lý Minh Sơn sao? Họ thực sự sẽ không bắt nạt Chân Như nhà ta chứ?"

"Con ngu à, không phải hôm đó nhà họ Lý chia nhà rồi sao? Bây giờ ai cũng có cuộc sống riêng, làm gì có người có tâm lo chuyện nhà người khác?" Ngô Tú Châu duỗi tay chí thái dương Trịnh Thục Hương, giận dữ nói.

"Cậu ta hai tư rồi còn chưa có đối tượng, không phải sức khỏe có vấn đề gì đấy chứ, nếu như sức khỏe có vấn đề, Chân Như nhà ta gả qua đó chẳng phải là quả phụ còn chồng sao?" Trịnh Thục Hương lo lắng hỏi.

"Trước đó Lý Minh Sơn đưa hết tiền với lương thực cho chúng ta, không phải chỉ thiệt cho nhà họ thôi sao? Nhà họ Lý không có tiền, Lý Bình Bình tuổi này rồi còn chưa có đối tượng không phải là bình thường à? Một năm trở lại đây nhà họ Lý mới khấm khá lên, để Chân Như gả qua đó, đúng lúc có thể cùng họ trải qua cuộc sống tốt lành, tuyệt thế còn gì!" Nghĩ tới cả đời đều có hai người đàn ông cho bà ta tiền và lương thực, Ngô Tú Châu kiêu ngạo không thôi.

Bà ta cảm thấy phụ nữ như mình mới là người phụ nữ thành công, chẳng cần làm gì cũng có người tranh nhau nuôi bà ta, bà ta thực sự muốn truyền bản lĩnh này cho người nhà, nhưng mà không có ai có thể học được.

Vậy thì chỉ có thể giúp họ chọn người có điều kiện tốt, để họ có cuộc sống an lành, sau đó giúp đỡ đám con trai trong nhà thôi.

Trịnh Thục Hương đến cạnh Lưu Chân Như, thì thầm nói: "Chân Như, bây giờ còn chưa khai tiệc, con theo mẹ ra đây một lát."

Lưu Chân Như gật đầu, đứng dậy theo mẹ mình ra cửa nhà họ Hoàng, khó hiểu hỏi: "Mẹ, có chuyện gì không thể nói bên trong sao, cứ phải ra ngoài này mới nói? Lát nữa lên món rồi, bị họ cướp mất thì sao?"

"Đều là người nhà chúng ta cả, sao có thể cướp sạch không phần chúng ta chứ? Con không cần lo mấy thứ đó." Trịnh Thục Hương chỉ Lý Bình Bình ngồi cạnh Mạnh Thanh Thanh rồi nói: "Bà ngoại con bảo con nghĩ cách gả cho Lý Bình Bình."

Lưu Như Chân nhất thời khó xử: "Không phải bà ngoại mới quậy với nhà họ một trận sao? Lý Bình Bình có thể không so đo hiềm khích lúc trước mà ưng con, người nhà họ có thể cho con vào cửa chắc? Con còn là cháu gái ngoại của Ngô Tú Châu đó!"

"Lý Bình Bình không nhớ chúng ta đâu nên con không cần lo lắng thế, cùng lắm thì không cho họ biết chúng ta có liên quan tới Ngô Tú Châu, như thế đã được chưa?" Trịnh Thục Hương vỗ vai Lưu Chân Như: "Bà ngoại con là người ranh mãnh, nhìn người khá chuẩn, bà ấy nói có thể gả chắc chắn có thể gả, sau đó con phải cố gắng rồi, tranh thủ lấy lòng Lý Bình Bình, đừng bị em họ của cậu tư nhà con cướp trước, dù sao thì bây giờ mọi người đều muốn gả cho người thôn An Cư để có cuộc sống tốt."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 265: Chương 265



Con cái nhà cậu năm không thể gả tới nhà họ Lý bởi vì cậu năm Trịnh Thư Ngạo là con riêng của Lý Minh Sơn, là em trai ruột của cha Lý Bình Bình, con gái ông ta đương nhiên không thể gả cho Lý Bình Bình.

Còn những người khác không liên quan gì tới Lý Minh Sơn, hiển nhiên không cần lo lắng.

Thấy bắt đầu lên món, Trịnh Thục Hương và Lưu Chân Như vội vàng quay lại bàn, thực sự Lưu Chân Như sợ em họ nhỏ hơn mình một tuổi của nhà cậu tư hành động trước, dù sao thì bây giờ mọi người chỉ có một mục tiêu là gả vào thôn An Cư, ở nhà lớn, sống cuộc sống tốt đẹp.

Thế là cô ta đi qua sau lưng Lý Bình Bình, cố ý cọ vào lưng Lý Bình Bình.

Lý Bình Bình bị đụng nhoài ra bàn, đang muốn quay đầu lại mắng thì nhìn thấy đôi mắt tràn đầy tủi thân nhìn mình: "Xin lỗi, tôi không cố ý, vừa rồi không biết ai ngáng chân tôi, hại tôi suýt ngã, may mà anh cản lại giúp tôi, nếu không tôi đã bị thương rồi, cảm ơn anh!"

Lưu Chân Như nói thế khiến Lý Bình Bình không thể nói gì nữa, chỉ đành xua tay: "Không sao, không sao, sau này nhớ cẩn thận."

"Vừa rồi là vì có đồng chí tôi mới tránh khỏi việc bị thương, dù thế nào tôi cũng phải cảm ơn đồng chí cẩn thận mới được, tôi là Lưu Chân Như, đợi đến lúc hết bận, tôi mời đồng chí ăn cơm để cảm ơn, đồng chí thấy sao?" Lưu chân Như vội bán mình đi.

Trịnh Thục Phân là dì cô ta, Vương Tiểu Quyên là chị họ cô ta, vậy thì con gái Vương Tiểu Quyên – Mai Nhu chính là cháu gái cô ta, cháu gái nhỏ hơn cô ta cũng có thể gả cho người thôn An Cư rồi, cô ta làm gì, sao có thể không bằng cháu gái mình được?

Lý Bình Bình gật đầu: "Mở tiệc rồi, ăn cơm trước đi!"

"Ừm!" Lưu Chân Như nở nụ cười dịu dàng, sau đó về vị trí của mình ngồi xuống, đợi lúc lên món, thỉnh thoảng cô ta lại nhìn Lý Bình Bình, Lý Bình Bình bị cô ta nhìn tới tâm phiền ý loạn, không biết rốt cuộc cô ta có ý gì.

Mấy người Lý Trình Trình ăn cơm xong thì về, không ở lại lâu, vốn dĩ không quen biết, bởi vì chuyện bán hải sản tươi nên cô mới tới đây.

Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả chạy trước nô đùa, Lý Trình Trình và Hoàng Tú Lan khoác tay nhau đi đằng trước, Bạch Đại Sơn và Bạch Vân Sơn đi sau, nhìn cảnh tượng hai nữ đồng chí nói chuyện vui vẻ, hai người đều thấy nhẹ nhõm.

"Bạch Vân Sơn." Hoàng Dĩ Đồng phưỡn bụng đuổi theo.

Bạch Vân Sơn nhìn cô ta, thấy một người phụ nữ không quen biết, cậu ta chẳng thèm để ý, trực tiếp đi theo Bạch Đại Sơn, bây giờ cậu ta cẩn thận nhớ lời Lý Trình Trình nói, phải duy trì khoảng cách với các nữ đồng chí khác ba mét, tránh cho hạnh phúc khó có được bị hủy,

Hoàng Dĩ Đồng thấy Bạch Vân Sơn không để ý đến mình thì vừa đau lòng vừa giận dữ, cô ta túm tường giậu nhà Hoàng Văn Đống, ngón tay đầy bùn, đều trách mẹ cô ta năm đó không đồng ý để cô ta ở bên Bạch Vân Sơn.

Nếu không bây giờ người đi cùng Bạch Vân Sơn chắc chắn là cô ta, sao người phụ nữ béo kia có cơ hội chứ.

Sau khi tan tiệc, mọi người rời đi, sân nhà Hoàng Văn Đống chỉ còn lại những người thân thiết nhất của cả hai nhà, hai vợ chồng Vương Tiểu Quyên làm ba mẹ vợ Hoàng Văn Đống, đương nhiên cũng ở lại uống trà, nói chuyện.

Thực ra cha mẹ và họ hàng nhà gái không nên ở đây, nhưng vì Ngô Tú Châu muốn để trai gái nhà mình thành công tiếp xúc với trai gái thôn An Cư nên cố ý bảo họ là tập tục thôn mình như thế, ngày kết hôn, nhà gái phải đến nhà trai ăn cơm.

Nhà Hoàng Văn Đống cũng không chứng thực mấy chuyện này nên để Ngô Tú Châu dẫn theo một đám người tới ăn, may mà trong nhà có tiền nên bữa cơm này chỉ là chuyện nhỏ với nhà họ.

Trịnh Thục Hương thấy nhà Lý Bình Bình ra ngoài thì vội đẩy cánh tay Lưu Chân Như, bảo cô ta mau đuổi theo, Lưu Chân Như nhớ tới cơm ngon vừa rồi, cô ta biết chỉ có gả cho người thôn An Cư mới có thể sống ngày tháng như thế nên cô ta lấy dũng khí đuổi theo.

"Đồng chí Lý Bình Bình, tôi vừa nghe người nhà gọi anh là Lý Bình Bình, không biết là chữ Bình nào thế, Bình trong bình an sao?" Lưu Chân Như chạy tới trước mặt Lý Bình Bình, th* d*c hỏi.

Có lẽ là vì trên người con gái có mùi hương riêng biệt, Lưu Chân Chân tiến lại gần Lý Bình Bình, anh ta đã cảm nhận được mùi thơm tươi mới khiến mình đột nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng: "Đúng rồi, là Bình trong bình an, người nhà tôi muốn tôi bình an nên mới đặt tên tôi là Lý Bình Bình, em gái tôi là Lý An An, cô... cô tên gì thế?"

"Tôi là Lưu Chân Như, Chân trong chân thật, Như trong nếu như." Lưu Chân Như ngại ngùng nói, Lý Bình Bình hỏi tên cô ta có phải vì Lý Bình Bình không ghét cô ta không.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Chân Như hơi vui vẻ, cô ta lấy một chiếc khăn nhét vào tay Lý Bình Bình: "Cảm ơn anh vừa chắn giúp tôi, nếu không tôi ngã xuống đất, không bị thương thì cũng bị xấu mặt, trưa mai tôi ở cửa khách sạn quốc doanh đợi anh, tôi mời anh ăn cơm."

Lưu Chân Như nói xong thì chạy, hoàn toàn không cho Lý Bình Bình cơ hội từ chối.

Trịnh Thục Hương thấy Lưu Chân Như về thì nhướn mày với cô ta, Lưu Chân Như vui vẻ gật đầu, bởi vì không nói rõ nên Trịnh Thục Hương tưởng chuyện hoàn thành rồi, trong lòng sung sướng không thôi, thế là không cần ngưỡng mộ cháu gái nhà chị cả nữa, con gái nhỏ nhà bà ta cũng có thể gả đến thôn An Cư rồi.

Lý Trình Trình về đến cửa nhà, đứng đợi Bạch Đại Sơn mở cửa, trong lúc vô ý, cô phát hiện ra Hoàng Dĩ Đồng đứng cách đó không xa, Lý Trình Trình cảm thấy cạn lời, cô ta có chồng rồi, hơn nữa bụng còn to thế kia, sắp sinh con luôn rồi mà còn nhìn người đàn ông khác, không tốt lắm đâu nhỉ?

"Hoàng Tú Lan, nếu như có người nào đó đến trước mặt em nói vài chuyện đảo lộn trắng đen hòng ly gián, em đừng dễ dàng tin tưởng, phải tự mình chứng thực, biết chưa hả?" Lý Trình Trình cũng không biết Hoàng Tú Lan có chịu được mấy chuyện này không nên có lòng tốt nhắc nhở.

Nhưng mong Hoàng Dĩ Đồng đừng làm ra chuyện trời đất khó dung gì, nếu không đừng trách cô chặt đường làm ăn của nhà họ Hoàng.

Mặc dù Hoàng Tú Lan không biết tại sao Lý Trình Trình lại nói thế nhưng cô ấy vẫn nghiêm túc gật đầu.

Đợi Bạch Đại Sơn mở cửa, Lý Trình Trình lại nhìn về bên đó, bên kia không còn bóng dáng Hoàng Dĩ Đồng nữa, mọi người vào nhà, Bạch Đại Sơn đóng cửa lại, mọi người ngồi ngoài phòng khách nói chuyện.

Một lúc sau Lý Trình Trình đứng lên xuống bếp, lấy vài quả đu đủ đã chín cho Bạch Đại Sơn: "Anh gọt vỏ rồi cắt ra xong bưng lên nhé, vừa ăn cơm xong có thể ăn chút hoa quả cho bớt ngấy."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ừm, vợ, em mau ngồi nghỉ đi, mọi chuyện giao cho anh là được rồi." Bạch Đại Sơn "đẩy" Lý Trình Trình về phòng khách, sau khi cô ngồi xuống, anh vào bếp bắt đầu xử lý mấy quả đu đủ kia.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 266: Chương 266



Từ khi làm ăn buôn bán hoa quả phương nam, trong nhà ngày nào cũng có quả trái đủ loại, anh sắp ăn phát ngán rồi nhưng hoa quả lại có hàm lượng dinh dưỡng cao, Lý Trình Trình vẫn nên ăn nhiều một chút mới tốt, thế mới có thể bổ sung dưỡng chất cần thiết cho cơ thể.

Bạch Đại Sơn bưng đu đủ gọt xong lên, đặt trên bàn, Lý Trình Trình giải thích: "Đây là quả đu đủ, mùi vị có thể sẽ hơi lạ nhưng ăn thêm mấy miếng em sẽ thích mùi vị này."

Kiếp trước cô cảm thấy sầu riêng, mít đều có mùi kỳ lạ, nhưng đợi sau khi ăn vài miếng cô lại nghiện, lần nào đi siêu thị cũng phải mua một ít thịt sầu riêng ăn, kể cả thịt sầu riêng có đắt, một miếng mất mấy chục tệ, gần bằng giá của một cân sầu riêng.

Có điều bản thân đi làm kiếm tiền, sao phải bạc đãi chính mình?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhất là sau này biết trong lòng cha mẹ chỉ có em trai, muốn thông qua chèn ép bản thân để giúp em trai, từ đó về sau, cô đặt bản thân lên vị trí số một, muốn ăn gì thì mua, muốn cái gì thì mua cái đó, nếu đã không có ai thích cô thì cô thích chính mình.

Hoàng Tú Lan dùng tăm tre xiên một miếng đu đủ, nếm thử một miếng rồi gật đầu: "Vị cũng tàm tạm! Không kỳ lạ như Trình Trình nói."

"Không phải chị tiêm cho em một mũi dự phòng trước sao? Sợ các em không chịu được mùi vị này." Lý Trình Trình cười rồi cũng ăn cùng.

Hoàng Tú Lan và Bạch Vân Sơn ngồi chỗ Lý Trình Trình một lúc thì về, Lý Trình Trình nói với Bạch Đại Sơn: "Ngày mai em phải đến cửa hàng thực phẩm tươi sống và cửa hàng tôm hùm đất, lâu không đi xem thử, em không biết bên đó làm ăn thế nào."

Mặc dù kiếm được nhiều tiền không phải cửa hàng thực phẩm và cửa hàng tôm hùm đất nhưng Lý Trình Trình không có ý định bỏ qua hai cửa hàng này, dù cho kiếm được bao nhiêu tiền thì đây cũng là một khoản thu nhập.

"Được, vậy đợi Hiểu Đồng đến trường thì chúng ta sẽ đi." Bạch Đại Sơn gật đầu, sau đó thu dọn đĩa quả và tăm tre, Bạch Đại Sơn vừa rửa vừa nói: "Vợ ơi, nghe lời em nói trồng lương thực thô, bây giờ anh nhàn hơn nhiều, không cần ra ruộng từ sáng đến tối như người ta nữa."

Lý Trình Trình cạn lời: "Đất chia cho nhà anh không phải ruộng nước, chỉ có thể trồng lương thực thô!"

Cái gì mà nghe lời cô? Nếu lời này truyền tới tai người khác người ta lại tưởng cô lười không trồng lúa nước, rõ ràng là đất nhà họ địa thế cao, không dùng nước được nên mới không thể không đổi cây trồng.

Trồng lúa nước cần nhiều nước, lẽ nào phải tát từng gáo nước sao? Nhà bọn họ chỉ có hai người là cô và Bạch Đại Sơn, kể cả một ngày hai tư tiếng tát nước ngoài ruộng, e là cũng chả đủ nước dùng.

Nếu như mọi người ngưỡng mộ họ trồng lương thực thô, vậy họ có thể đổi sang trồng lương thực thô, bây giờ sau khi chia ruộng cho rừng nhà, đất đều là của mình, đúng là muốn trồng cái gì thì trồng, chỉ cần giao đủ sản lượng là được.

Tối đó, Hoàng Văn Đống và Mai Nhu ngồi trên giường đếm tiền mừng, mẹ Hoàng mở cửa vào, trực tiếp thu hết tiền trên giường đi.

Hoàng Văn Đống ngẩng đầu nhìn mẹ Hoàng, không vui hỏi: "Mẹ, mẹ làm gì thế?"

"Trước khi để con cưới Mai Nhu, con đồng ý gì với mẹ rồi? Có phải con nói sau này tiền đều giao cho mẹ không?" Mẹ Hoàng nhét tiền vào trong túi vải, sau khi cất kỹ mới nói: "Hôm nay tiền làm tiệc rượu đều cho cha mẹ bỏ ra, vì thế con nói xem con có nên trả tiền cho mẹ không? Tiền mừng này có nên dùng để bù vào tiền làm tiệc rượu không?"

Hoàng Văn Đống nghĩ tới người một đống người nhà họ Trịnh và một đống người nhà họ Mai, anh ta biết bản thân có bao nhiêu tiền cũng chẳng đủ bù vào cái động không đáy nên chẳng nói thêm gì nữa.

Mẹ Hoàng đếm hai mươi tệ, đưa cho Mai Nhu: "Mai Nhu, sau này con ngoan ngoãn nghe lời, chăm chỉ làm việc, sớm ngày sinh cháu trai cho nhà họ Hoàng chúng ta, mỗi tháng mẹ cho con hai mươi tệ tiền tiêu vặt, con mà dám làm chuyện gì khiến mẹ không vui, một hào con cũng không có."

Mỗi tháng hai mươi tệ, một năm hai trăm bốn mươi tệ, đúng là mẹ Hoàng thương cô ấy.

"Hai mươi tệ này cho con tiêu để mua đồ ăn vặt, mua quần áo, nếu con lấy về cho nhà mẹ đẻ dùng thì tháng này con chẳng còn gì cả, hiểu chưa?" Đương nhiên mẹ Hoàng không ngăn cản cô ấy hiếu thảo với nhà mẹ đẻ, nhưng cũng phải một vừa hai phải thôi.

Nếu như Mai Nhu ngốc nghếch đưa hết hai mươi tệ ra thì tháng đó không có tiền tiêu, mà bà ta cũng sẽ không lo chuyện này, dù sao thì mỗi tháng bà ta đưa hai mươi tệ thì chỉ cần đưa thôi, sau đó tiền chẳng liên quan gì đến bà ta nữa.

Hoàng Văn Đống huých tay vào Mai Nhu, nhắc nhở: "Còn không cảm ơn mẹ chúng ta đi."

"Cảm ơn mẹ ạ." Mai Nhu vội lí nhí nói, trong lòng sung sướng không thôi, chẳng cần làm gì, một tháng cũng có hai mươi tệ, phải biết là trong nhà cô ấy, mấy tháng trời cũng không tích được hai mươi tệ đâu.

Mà từ nay về sau, tháng nào cô ấy cũng có hai mươi tệ, hai mươi tệ này thuộc về mình cô ấy, cô ấy muốn làm gì thì làm, mẹ chồng sẽ không cấm cản cô ấy, đây là đãi ngộ tốt cỡ nào cơ chứ?

Cô ấy không nằm mơ đâu nhỉ!

Sau khi rời đi, mẹ Hoàng đóng cửa lại, Hoàng Văn Bân vội xuống giường chèn chốt, bởi vì anh ta sợ lát nữa mẹ Hoàng sẽ vào làm phiền họ, dù sao thì hôm nay cũng là đêm tân hôn của hai người mà.

Mai Nhu nhéo cánh tay mình, đau đến kêu lên, Hoàng Văn Đống hỏi: "Vợ, em làm gì thế?"

"Em đang nghĩ có phải bản thân đang nằm mơ không?" Mai Nhu cười ngượng ngùng.

"Bây giờ biết rồi chứ gì? Có phải nằm mơ không?" Hoàng Văn Đống hỏi.

Mai Nhu lắc đầu: "Không phải mơ, tất cả đều là thật."

Thế mà cô ấy thực sự dựa vào việc lấy chồng rồi trải qua cuộc sống mà trước đây đến mơ cũng chẳng dám mơ.

"Em thích rồi thì giờ cũng đến lượt anh vui..."

Sáng sớm hôm sau, đợi Lý Hiểu Đồng đến trường rồi, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn xuất phát, bây giờ thu nhập hai cửa tiệm đều giao cho Hoàng Tú Lan, dù sao thì Hoàng Tú Lan là em dâu, ngang với người nhà, Lý Trình Trình chắc chắn yên tâm.

Lại thêm cô thu vào bao nhiêu hàng, xuất ra bao nhiêu hàng, trong lòng cũng tính rồi, chỉ cần đối chiếu là biết tiền có ít đi hay không.

Lý Trình Trình đến cửa hàng thực phẩm tươi sống trước, lúc này rất nhiều người qua mua rau, Lưu Quế Hương còn đang bận nên Lý Trình Trình không làm phiền, chỉ đứng ngoài cửa nhìn một lúc rồi tới tiệm tôm hùm đất bên cạnh.

Bởi vì tiệm tôm hùm đất chỉ có một vị nên mọi người không chọn, mua xong thì đi ngay.

"Trình Trình, sao chị lại đến đây?" Hoàng Tú Lan nhìn thấy Lý Trình Trình thì sung sướng hỏi.

Lý Trình Trình cười: "Chị tới xem một lát thôi, em tập trung bán hàng của em đi, mặc kệ chị, bên này chị còn quen thuộc hơn em."

Hoàng Tú Lan gật đầu rồi vội làm việc, hương vị tôm hùm đất rất ngon, rất nhiều người thích ăn nên doanh số bán hàng vẫn luôn tốt, có người mua một phát mấy cân, nếu không phải mỗi ngày chỉ bán nửa ngày, có lẽ từ sáng đến tối đều có người tới mua.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 267: Chương 267



Hiện nay người dân kinh doanh ngày càng nhiều, trên con phố này cũng có rất nhiều người bán hàng rong.

Lý Trình Trình tò mò nói: "Đại Sơn, chúng ta cũng đến đấy nhìn xem."

Bạch Đại Sơn đưa tay cầm tay cô: "Được, em đứng gần anh một chút."

Trên đường này nhiều người, Bạch Đại Sơn sợ có người va vào Lý Trình Trình.

Lý Trình Trình nhìn thấy những chiếc lồng tre dài và một số chiếc lồng sắt hình chữ L, cô tò mò hỏi: "Ông chủ, ông bán cái gì vậy?"

"Đây là chuồng lươn." Chủ quán giải thích.

Lý Trình Trình kinh ngạc nhướng mày, kiếp trước cô chỉ nhìn thấy lưới tôm hùm và lưới đánh cá trên trang web, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc làm bằng tre chứ đừng nói đến một chiếc có hình dáng như thế này.

"Ông chủ, cái lồng lươn này dùng thế nào?" Lý Thừa Thành tò mò hỏi.

Ông chủ sạp nhặt một thanh tre dài mảnh thọc vào qua miệng chuồng lươn: "Xâu một con giun đất vào que rồi nhét vào như thế này, sau đó dùng rơm bịt miệng chuồng lại. Sau đó từ bờ ruộng hoặc hồ nước, bờ sông đặt chéo xuống mép nước, miệng lồng hướng lên trên, để cách mặt nước mười centimet, để lươn trong nước không bị ngạt thở."

"Cái này chỉ có thể bắt được lươn thôi à?" Lý Trình Trình lại hỏi thêm.

"Con lươn, cá chạch, con cua, tôm hùm đất, ốc nước ngọt, rắn, cá nhỏ, chỉ cần có thể bò vào trong thì không ra được, đồ tự tay tôi làm nên chất lượng rất tốt, tôi có thể đảm bảo với cô chỉ cần cô để đúng vị trí thì chắc chắn sẽ không có lồng trống." Chủ quán mạnh mẽ đảm bảo.

Lý Trình Trình đương nhiên biết sẽ không có lồng trống, đó là bởi vì ở nông thôn trong thời đại này, nơi nào có nước, nơi đó có cá, còn tại sao mọi người không kiếm tiền từ việc này thì cô không biết. Có thể vì trong mắt mọi người lương thực mới là thứ quan trọng nhất. Chỉ khi no bụng trước thì mới nghĩ đến chuyện khác!

Trong một vài năm nữa, khi giá thủy sản ngày càng cao, đặc biệt là sau thiên niên kỷ, khi giá lươn tăng lên hơn mười đồng một cân thì mọi người mới biết, không nghĩ rằng đồ vật không đáng giá tiền lại được coi trọng ở trong thành phố như thế.

Khi Lý Trình Trình học đại học, cô có một người bạn cùng phòng, chiếc xe đạp đầu tiên của cô ấy là chiếc xe đạp mà cha cô ấy mua cho cô ấy bằng số tiền kiếm được từ việc bắt lươn!

Một chiếc xe đạp có giá hơn hai trăm đồng, làm ruộng nhân tiện bắt lươn, bắt mười mấy buổi tối mà mỗi buổi tối chỉ bắt một lúc đã đủ tiền để mua một chiếc xe đạp, điều này cho thấy lươn kiếm được rất nhiều tiền.

Cửa hàng thực phẩm tươi sống của Lý Trình Trình cũng có bán mấy loại thủy sản như lươn, cá chạch, số lượng cô chuẩn bị không đủ để bán mỗi ngày, có thể nói không cần đợi đến tương lai mà có thể dùng lươn để kiếm tiền từ bây giờ.

Nghĩ đến đây, Lý Trình Trình nói: "Ông chủ, tất cả lồng lươn và xiên tre của ông ở đây tôi mua hết, tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nếu hai người thật sự mua hết thì đưa cho tôi hai mươi đồng đi!" Chủ quán hào phóng nói.

Bạch Đại Sơn lấy ra mười đồng đưa cho chủ quán: "Làm phiền ông chủ giúp chúng tôi đưa lồng sắt đến trước cửa hàng thực phẩm tươi sống, xe ba bánh của chúng tôi đỗ ở đấy, mười đồng còn lại đến lúc đấy tôi sẽ thanh toán nốt cho ông."

"Được, được." Chủ quán gật đầu, đứng lên dùng đòn gánh gánh lồng lươn bằng sắt đi đến trước cửa hàng tươi sống.

Bạch Đại Sơn đỡ Lý Trình Trình đi theo đằng sau.

Chủ quán đặt lồng lươn lên trên xe ba bánh, Bạch Đại Sơn đưa tiền còn lại cho ông ta, sắp xếp lại lồng lươn để ra một chỗ cho Lý Trình Trình rồi đỡ cô lên trên ngồi.

Trước khách sạn quốc doanh, Lưu Chân Như đứng trước mặt Lý Bình Bình một lúc nhưng Lý Bình Bình thậm chí không nhìn cô, vì vậy Lưu Chân Như theo tầm nhìn của Lý Bình Bình và nhìn thấy Bạch Đại Sơn đang giúp Lý Trình Trình lên xe ba bánh.

Lưu Chân Như vỗ bả vai Lý Bình Bình tò mò hỏi: "Đồng chí Lý Bình Bình đang nhìn ai vậy? Là người trước đây anh từng yêu à?"

Lý Bình Bình nhíu mày: "Cô nói linh tinh gì thế? Đấy là em gái Lý Trình Trình của tôi, chẳng qua nhà tôi đã cắt đứt quan hệ với cô ấy, bây giờ nhà tôi không còn quan hệ gì với cô ấy nữa."

"Tại sao lại cắt đứt quan hệ vậy? Anh có thể nói với tôi được không?" Lưu Chân Như tò mò hỏi.

Cắt đứt quan hệ thì tốt rồi, vậy thì cô ta sẽ ít đi một cô em chồng, cô ta nghe người ta nói có một số cô em chồng rất xấu tính, luôn thích nhảy lên nhảy xuống ảnh hưởng đến quan hệ của anh trai và chị dâu.

Nếu không có cô em chồng thì cô ta cũng không cần phải đối mặt với những việc này.

"Còn nhỏ tuổi mà đã qua đêm với một người đàn ông ở trong hang động, gia đình sợ mang tiếng xấu nên đã cắt đứt quan hệ với cô ta." Lý Bình Bình khinh thường nói.

Lý Trình Trình cảm giác thấy có ánh mắt đang đánh giá cô, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Bình Bình và Lưu Chân Như đang đứng trước khách sạn quốc doanh.

Mặc dù cô không biết Lưu Chân Như nhưng khi Hoàng Văn Đống và Mai Nhu kết hôn, trong tiệc cưới ở nhà Hoàng Văn Đống, Lý Trình Trình đã nhìn thấy Lưu Chân Như ngồi cùng nhóm người Ngô Tú Châu, cho nên Lưu Chân Như này nhất định có quan hệ họ hàng với Ngô Tú Châu.

Không ngờ Lý Bình Bình lại quen thân với một người có quan hệ họ hàng với Ngô Tú Châu, chẳng lẽ hắn quên Ngô Tú Châu vợ lẽ của Lý Minh Sơn rồi à?

Ngô Tú Châu chỉ mới đến nhà họ để gây rối cách đây không lâu, anh ta quên nhanh như vậy sao?

Anh ta không sợ sẽ dẫn sói vào nhà à?

Lần trước Ngô Tú Châu ồn ào đến thôn An Cư, cô đã nể mặt Mạnh Thanh Thanh giúp tìm trưởng thôn, sau này cô sẽ không can thiệp vào chuyện của nhà họ Lý nữa.

Lý Bình Bình là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi rồi, nếu còn để bị lừa thì chỉ có thể nói rằng anh ta quá ngu ngốc.

"Vợ à, em nhìn gì thế?" Bạch Đại Sơn thấy Lý Trình Trình nhìn chằm chằm về một hướng thì tò mò hỏi.

"Hình như Lý Bình Bình có người yêu." Lý Trình Trình ngồi trên ghế trên xe ba bánh nói: "Đi thôi, trước tiên về ruộng rau đào vài con giun đất, tối nay chúng ta thử lồng lươn này xem có tác dụng không, không lại tốn nhiều tiền mà mua một đống đồ về lại không thể sử dụng được."

Bạch Đại Sơn dắt xe ba bánh đi về phía trước.

Lý Trình Trình đặt tay lên lồng lươn, nghĩ đến người mở gian hàng ngày càng nhiều, tự nhiên có hứng thú, cười nói: "Đại Sơn, chờ khi nào em sinh con xong, em dẫn anh đi mở cửa hàng hàng kiếm tiền nhé, được không?"

Ý tưởng của cô là dạy người ta cách câu cá còn cá thì để cho người ta câu, dạy Bạch Đại Sơn cách kiếm tiền, như vậy thì cho dù một ngày nào đó cô thực sự bị ông trời bắt về, Bạch Đại Sơn vẫn có khả năng kiếm tiền, vậy thì con của cô sẽ không phải chịu những ngày khổ sở. .

Cô rất muốn chỉ cho anh tất cả những cách kiếm tiền mà cô biết, lại còn là loại có thể tự tay làm được, hiện tại việc kinh doanh phá lấu và tôm hùm đất, các phân đoạn đều được giao cho người khác làm, nếu cô tự mình làm lấy thì rất khó để có thể hoàn thành mọi việc.

"Chúng ta còn cần bày hàng kiếm tiền nữa à?" Bạch Đại Sơn khó hiểu hỏi.

"Thật sự là không cần, nhưng em muốn anh trải nghiệm một chút! Nếu tương lai chúng ta không buôn bán phá lấu nữa thì chúng ta có thể chuyển sang chuyện bày hàng bán đó." Lý Trình Trình cười nói.

Bây giờ mới là năm 1981. chúng ta có thể mở gian hàng trong vài năm nữa.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 268: Chương 268



Hơn nữa, không phải lúc nào họ cũng mở gian hàng, cô chỉ muốn dạy anh cách kiếm tiền, sau này không được phép mở gian hàng nữa thì họ sẽ mở một cửa hàng vật lý!

Họ tự mua cửa hàng, không phải trả tiền thuê nhà hàng chục nghìn, thậm chí hàng trăm nghìn mỗi năm như những người khác, chỉ cần trả tiền điện nước là được, kể cả không tự mở cửa hàng thì họ có thể cho thuê mặt tiền cửa hàng cũng có thể kiếm được tiền.

"Được, vậy mở gian hàng thử xem sao." Bạch Đại Sơn nói.

Nhà không thiếu tiền cho nên cô muốn gì thì làm cùng cô là được.

Về đến nhà, Bạch Đại Sơn dọn lồng lươn đặt dưới mái hiên, sau đó cầm xẻng và thùng gỗ đi ra ngoài đào giun, thấy Lý Trình Trình đi theo, Bạch Đại Sơn nói: "Vợ à, sao em không ở nhà nghỉ ngơi, em không thấy mệt à?"

"Em không thấy mệt đâu." Lý Trình Trình cười nói: "Em muốn đi theo anh xem đào con giun như thế nào."

Kiếp trước, người ta cần giun để câu cá, họ đến luôn cửa hàng bán dụng cụ câu cá để mua giun sẵn, làm gì có ai có thể ra ngoài đào giun? Và dù có muốn cũng không có nơi nào để đào giun cả.

"Được, vậy cùng nhau đi! Bây giờ đang nắng gắt em đội mũ rơm vào." Bạch Đại Sơn dặn dò cô.

Lý Trình Trình quay người lấy một chiếc mũ rơm mới toanh từ trên móc trên tường nhà chính đội lên đầu, còn lấy một cốc nước sôi để nguội cùng Bạch Đại Sơn đi ra ngoài, Bạch Đại Sơn đi đào giun trong đất nhà mình.

Khi đào khoai, anh thấy dưới đất có rất nhiều giun đất, nhưng lúc đó anh không quan tâm, không ngờ mới đây mà anh đã cần đến giun đất rồi.

May mắn thay, mặt đất được trồng hoa màu, có khoảng trống lớn ở giữa, đào giun trong khoảng trống sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của hoa màu.

Lý Trình Trình đang đi trên bờ ruộng, nhìn thấy rau Mãn Đầu và Thanh Minh, chúng khá ngon, nhìn rất tươi, nhưng cô muốn hái cũng không thể hái vì bây giờ cô cúi xuống thực sự rất khó khăn.

Bạch Đại Sơn đi tới, trải áo khoác lên bờ ruộng, sau đó đỡ Lý Trình Trình ngồi xuống, sau đó đào giun bên cạnh, không ngờ giun đất ngoài đồng lại khá mập mạp, giun đất to và dài, giống như con rắn vậy, Lý Trình Trình kinh ngạc kêu lên.

"Anh cả, chị dâu, hai người đang làm gì vậy?" Bạch Vân Sơn cầm xẻng đi tới hỏi: "Sao anh lại để chị dâu ra nắng thế này?"

Bạch Vân Sơn cúi đầu nhìn thấy giun đất trong thùng, càng khó hiểu hỏi: "Anh cả, hai người đang làm gì vậy?"

"Hôm nay anh chị đã mua một số lồng lươn trong thị trấn. Anh chị dự định đào một ít giun đất để sử dụng lồng lươn mang ra sông và ao dùng thử xem liệu có thể bắt được lươn hay các loại thủy sản khác hay không." Bạch Đại Sơn nói.

Chưa thể đặt lồng lươn ngoài đồng vì cây mạ mới cấy còn chưa lớn, mực nước trong ruộng chưa sâu như vậy nên không thể đặt lồng lươn xuống được mà chỉ có thể đặt thử trong sông, hồ nước hoặc mương máng thôi.

"Vậy thì buổi tối em đi với anh, đúng lúc em không có việc gì để làm." Cuối tháng tư vừa cấy xong, tạm thời cũng không có mấy việc để làm. Bây giờ là tự mình làm cho mình chứ không giống ngày trước không cần biết có việc hay không cũng phải ra ngoài làm việc cho hợp tác xã cho đủ công.

Lúc Bạch Vân Sơn không có việc gì làm thì anh đi đào rau diếp cá cho Lý Trình Trình, đào rau diếp cá kiếm được rất nhiều tiền, hiện tại mọi người trong thôn đều đi theo Lý Trình Trình bán hải sản khô và trái cây nên không có mấy người sẵn sàng đi đào rau diếp cá, cho nên không ai tranh giành rau diếp cá với Bạch Vân Sơn, một mình Bạch Vân Sơn đào thôi nên chắc chắn cũng kiếm được nhiều tiền hơn.

"Được." Bạch Đại Sơn đồng ý gật đầu.

Dưới đất có rất nhiều giun đất, gần như chỉ dùng một xẻng, Bạch Đại Sơn nhanh chóng đào lên nửa thùng giun đất, Lý Trình Trình vốn dĩ không phải là một cô gái yếu đuối, nhưng bây giờ nhìn những con giun béo ngậy quấn trong thùng, Lý Trình Trình cảm giác khó chịu trên da đầu.

Buổi tối, Bạch Vân Sơn tới giúp Bạch Đại Sơn xâu giun đất, xâu giun đất vào thanh tre, giống như xâu xiên thịt nướng, nhìn thấy hơi tàn nhẫn, Lý Hiểu Đồng ngồi xổm ở trước mặt bọn họ vừa cười vừa nhìn.

Lý Trình Trình cắt một bát xoài ra, lớn tiếng nói: "Lý Hiểu Đồng, tới đây ăn xoài đi, làm bài tập nhanh lên nếu không thì em muốn làm đến lúc nào, trời tối làm bài tập sẽ rất hại cho mắt đấy."

"Đến đây." Lý Hiểu Đồng giống như một con chim vui vẻ bay về phía Lý Trình Trình.

Ăn xong mấy miếng xoài thơm ngọt, Lý Hiểu Đồng lấy bài tập ra, bắt đầu nghiêm túc viết, bài tập cấp một dễ viết, toàn chép lại nên Lý Trình Trình không cần phải dạy.

Bạch Đại Sơn và Bạch Vân Sơn nhét những thanh tre đan giun đất vào chuồng lươn, cuộn rơm lại nhét vào miệng lồng, bịt kín cửa lồng, hai người ra ngoài tìm nguồn nước để đặt lồng xuống, chờ đến sáng hôm sau ngủ dậy đi lấy lồng về là được rồi.

Bạch Đại Sơn trở về mới nấu cơm tối, sau đó gọi Bạch Vân Sơn tới ăn tối, hiện tại Bạch Vân Sơn đã chuyển đến cạnh nhà bọn họ, gần đến mức anh chỉ cần gọi một tiếng là được.

Trong bốn anh em họ Bạch, trong thôn chỉ còn lại Bạch lão đại và Bạch lão nhị có thể coi như hỗ trợ lẫn nhau!

"Em hai, lúc em liên lạc với Bạch San San, em không nói tình hình hiện tại của chúng ta đúng không?" Lý Trình Trình đưa chân gà cho Lý Hiểu Đồng hỏi.

Bạch Vân Sơn lắc đầu: "Chị dâu yên tâm! Em sẽ không nói một lời nào với San San về chuyện của chị cả. Việc chị mang thai em còn chưa nói với em ba và San San đâu."

Vân Mộng Hạ Vũ

Việc Bạch San San không thích Lý Trình Trình cũng không phải là anh không biết, nếu anh nói cho Bạch San San những chuyện này thì không ai có thể bảo đảm Bạch San San sẽ làm gì Lý Trình Trình. Anh cả đã chia nhà rồi, không nhất thiết chuyện gì cũng cần phải nói cho người khác biết.

"Vậy thì tốt rồi." Lý Trình Trình hài lòng gật đầu.

"San San bây giờ đang làm việc rất tốt ở chỗ em ba. Cô ấy dạy ở trường tiểu học ở đó. Sau nửa năm học, cô ấy đã trở thành giáo viên chính thức. Hiện cô ấy đang có một cuộc sống thoải mái, mỗi ngày ăn đủ loại trái cây. Tiền lương hàng tháng tiêu hết không dư một đồng nào. Em nghe em ba nói San San đã tăng khoảng mười cân và nặng gần sáu mươi lăm cân rồi. Có thể tăng được nhiều cân như vậy chứng tỏ cuộc sống của nó quá thoải mái." Bạch Vân Sơn nói.

Bạch Đại Sơn chỉ gật đầu, không có ý kiến gì, anh nuôi Bạch San San đến khi cô ta trưởng thành, để cô ta tốt nghiệp trung học phổ thông, những chuyện còn lại không liên quan đến anh, anh cũng sẽ không lo lắng.

Lý Trình Trình cũng cảm thấy khó tin, chưa đầy một năm Bạch San San đã tăng thêm nhiều cân như vậy, làm sao cô ta lại tăng được, nếu mỗi ngày đều ăn thịt mỡ thì một năm cô ta cũng sẽ không tăng được nhiều cân như vậy đi?

Có lẽ đúng như Bạch Vân Sơn nói, cuộc sống của cô ta quá tốt, công việc dạy học đối với cô ta cũng không mấy mệt mỏi, lượng calo cô ta ăn vào không thể đốt cháy nên tăng cân là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, Bạch San San có khung xương to nên dù có tăng cân thì trông cô ta cũng không quá béo nên dù thật sự nặng sáu mươi năm cân cũng không xấu.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 269: Chương 269



"Em ba và San San đều có người yêu rồi à?" Lý Trình Trình quan tâm hỏi, đương nhiên, cô chỉ quan tâm đến Bạch lão tam còn Bạch San San là nhân tiện hỏi thôi.

Bởi vì Bạch lão tam cũng là anh hùng của gia đình này, nếu Bạch lão tam là loại người ích kỷ, chỉ giữ tiền trợ cấp cho mình, chỉ quan tâm đến bản thân mà không gửi về cho gia đình thì không thể tưởng tượng được gia đình này sẽ khốn khổ đến thế nào, hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Chính vì có sự nỗ lực của Bạch lão tam mà nhà họ Bạch mới có thể thịnh vượng như bây giờ.

Bạch lão nhị lắc đầu: "Chắc là chưa, em còn chưa nghe bọn họ nhắc tới, nếu có người yêu thì nhất định sẽ nói cho chúng ta biết."

Bạch lão nhị ăn tối ở đây rồi lại đi sang nhà bên cạnh, sáng sớm hôm sau hai anh em ra ngoài lấy lồng sắt, lúc về thì trời vẫn chưa sáng!

Lý Trình Trình nghe thấy tiếng động, đứng dậy đi ra, nhìn thấy Bạch Đại Sơn và Bạch Vân Sơn đang bận rộn trong sân, vội vàng đi tới: "Thật sự có lươn à?"

"Đúng vậy, lúc nhấc lồng lên, anh cảm thấy bên trong lồng khá nặng, chắc là rất nhiều." Bạch Đại Sơn cầm lấy thùng gỗ, kéo cục rơm ở miệng lồng ra, đặt miệng lồng tựa vào thùng gỗ rồi đổ xuống, đồ bên trong cứ thế chảy ra ngoài.

Sau đó có tiếng bùm bùm bên trong thùng.

Lý Trình Trình cúi đầu nhìn ra, tất cả đều là lươn thật, số lượng cũng không ít, trong một lồng có vài con, chứng tỏ nguồn thủy sản ở thời đại này rất phong phú.

"Vợ à vẫn còn sớm, em về ngủ thêm một lát đi." Bạch Đại Sơn nhìn thấy Lý Trình Trình liên tục ngáp dài nên đau lòng nói.

Lý Trình Trình che miệng lại ngáp một cái, gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Bạch Đại Sơn và Bạch Vân Sơn cùng nhau đổ xuống, không ngờ cái lồng lươn nhỏ như vậy lại có thể bắt được nhiều lươn như thế, hiệu quả hơn nhiều so với việc ra ngoài bắt lươn vào ban đêm. Nghĩ tới đây, Bạch Đại Sơn nói: "Em hai, khi nào có thời gian em cũng giúp anh vào thị trấn tìm, nếu có lồng lươn thì mua về cho anh, mua càng nhiều càng tốt."

"Anh cả, anh mua nhiều thế thì có lo được hết không? Đào giun đất, xâu chuỗi, cho vào lồng rồi nhấc lên cũng tốn thời gian. Chị dâu em sắp sinh con rồi. Đến lúc đó anh bận thế thì làm sao được?" Bạch lão nhị lo lắng hỏi.

Mặc dù anh ấy cũng có thể giúp đỡ nhưng có rất nhiều việc mà chỉ hai người họ không thể làm được.

"Yên tâm đi, trong thôn người rất nhiều, chắc chắn có thể tìm được người đến làm." Những việc nhỏ nhặt này sao anh phải tự mình làm chứ? Anh chỉ cần giao việc ra sẽ có rất nhiều người sẵn sàng làm việc cho anh.

Giống như lúc mới bắt đầu kiếm tiền, Lý Trình Trình tự mình làm phá lấu, rau diếp cá và tôm hùm đất, bây giờ giao hết cho cho người khác làm, Lý Trình Trình bắt họ ký cam kết bảo mật, không ai dám tiết lộ những việc này ra ngoài.

Ngoài ra, hợp tác với Lý Trình Trình thật sự có thể kiếm tiền, hơn nữa phúc lợi đãi ngộ còn tốt nữa, ai lại ngu ngốc tiết lộ những việc này ra ngoài!

Tất nhiên, Lý Trình Trình không sợ bọn họ tiết lộ công thức, bởi vì công thức cô đang dùng hiện tại là công thức cơ bản nhất, cho dù có bị lộ cũng không cần lo lắng, cô có thể dựa vào đó mà chế biến ra nhiều món ngon hơn hoặc hương vị khác. Dù sao thì chỉ cần cô muốn tiếp tục kinh doanh, việc rò rỉ công thức sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cô được.

Sở dĩ cô yêu cầu mọi người ký thỏa thuận bảo mật chỉ đơn giản là để kiềm chế mọi người lại thôi!

Lý Trình Trình vào ngủ tiếp, mãi đến sáng mới tỉnh dậy, sau khi thức dậy, rửa mặt, ăn sáng xong, cô ra sân kiểm tra lươn, không ngờ ngày đầu tiên bắt được nhiều lươn như vậy và có khá nhiều loại, cũng có cá chạch, tôm hùm đất và cá diếc nhỏ.

"Dùng lồng lươn này để bắt lươn hiệu quả hơn nhiều so với việc đi tìm kiếm vào ban đêm!" Khi ra ngoài tìm kiếm vào ban đêm, còn phải dùng đèn pin để soi, sau đó phải dùng kìm hoặc lưới đánh cá để bắt lươn. Tỷ lệ thành công không phải lúc nào cũng là một trăm phần trăm.

Cái lồng lươn này thì khác, một khi đã vào thì không thể thoát ra được.

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Anh dự định mua thêm nhiều lồng nữa, sau đó sẽ nhờ mấy người trong thôn giúp đỡ. Vợ à, những việc này em không cần lo lắng, chỉ cần chăm sóc tốt thai nhi là được."

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng đập cửa.

Bạch Đại Sơn đi tới mở cửa, hơi kinh ngạc nhìn thấy chú thím của Bạch Phong đang đứng ở bên ngoài, không ngờ hai người này lại đi tới cửa nhà anh.

Bạch Phong cần vay tiền, nhưng bọn hắn với tư cách là chú thím, lại không muốn cho vay tiền, lại dẫn Bạch Phong đi mượn tiền của người trong thôn, thật sự không biết bọn họ đang nghĩ gì.

"Các người đến đây làm gì?" Bạch Đại Sơn thẳng, cũng không mời bọn họ vào trong.

Chú của Bạch Phong mỉm cười và nói: "Chuyện là như thế này, không phải có hai cái hồ lớn ở trên đường đến trường trung học cơ sở sao? Chúng tôi muốn khoán những cái hồ đó để nuôi cá, nhưng gia đình chúng tôi hiện tại không có nhiều tiền. Tôi chỉ muốn tới hỏi nhà anh có thể cho chúng tôi mượn một ít tiền để quay vòng không, cuối năm bán cá xong, chúng tôi sẽ lập tức trả tiền lại cho nhà anh."

"Các người muốn vay bao nhiêu tiền?" Lý Trình Trình tò mò hỏi.

"Hai vạn, chúng tôi chỉ cần vay hai vạn thôi là được." Chú của Bạch Phong cười ngượng ngùng.

Lý Trình Trình cười lạnh trong lòng, lần trước Bạch Phong đến tìm bọn họ mở miệng là vay hai vạn, giống như bọn họ coi tiền là rác vậy, cuối cùng chú của Bạch Phong cũng đến đây vay hai vạn, không biết có phải mấy người đấy đã bàn bạc trước với nhau không, túm lại vẫn muốn lấy được hai vạn từ chỗ của cô và Bạch Đại Sơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Đại Sơn cau mày nói: "Kể từ khi ông bán hải sản khô cùng chúng tôi đến nay, gia đình ông ít nhất đã kiếm được bốn vạn tiền lãi rồi. Gia đình ông cũng không có việc kết hôn sinh con chứ đừng nói đến việc tiêu rất nhiều tiền. Rõ ràng có tiền, nhưng ông vẫn muốn vay tiền của chúng tôi, cuối cùng các người có ý gì?"

"Bây giờ đất nước khuyến khích mọi người kinh doanh, các ngân hàng cũng triển khai dự án cho vay nhằm giúp các doanh nghiệp giải quyết khó khăn tài chính. Nếu cần số tiền lớn tới hai vạn nhân dân tệ, ông có thể đến ngân hàng để xin vay. Rõ ràng có thể đến ngân hàng để vay được nhưng các người lại cứ muốn vay tiền của chúng tôi, cuối cùng các người muốn gì?"

Bạch Đại Sơn thật sự rất tức giận, đây là nghĩ nhà họ coi tiền như rác à? Lý Trình trình ban đầu dẫn dắt mọi người đi kiếm tiền, cũng chỉ vì không muốn trở thành nhà duy nhất có tiền trong thôn, sau đó dân làng muốn vay tiền lại đi tìm nhà họ, không cho vay thì nói không có tình người, cho vay thì chắc chắn là mất, bởi vì mọi người chỉ dựa vào mấy mẫu đất trong nhà thì bao giờ mới kiếm được nhiều tiền như vậy để trả.

Không ngờ bây giờ nhà nào cũng có tiền, người ta vẫn đến nhà họ để vay tiền, cuối cùng là có ý gì?

Bạch Đại Sơn bực mình nói: "Tôi cảnh cáo mấy người, nếu dám động đến nhà của chúng tôi thì sau này chúng tôi sẽ không hợp tác với các người nữa, mấy người có thể tự mình đi tìm cách khác kiếm tiền!"

Bạch Đại Sơn nói xong, rầm một tiếng đóng cửa sân lại, anh thực sự rất tức giận.
 
Back
Top Bottom