Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 250: Chương 250



Ngô Tú Châu bước tới, kiêu ngạo nói: "Con trai út của tôi, Trịnh Thư Ngạo, đồng thời là con trai út của Lý Minh Sơn, Lý Thư Ngạo. Lý Minh Sơn năm đó đã viết cho tôi một chứng từ, nói rằng ngôi nhà họ Lý để lại cho con trai tôi. Nếu không tin thì nhìn đi, giấy trắng mực đen được viết rất rõ ràng."

Ngô Tú Châu mang chứng từ đến trước mặt Lý Bình Bình: "Chắc mày cũng biết một vài từ đúng không? Mày có hiểu được chứng từ này viết gì không?"

Đọc xong, đồng tử của Lý Bình Bình run lên, anh ta không thể tin được Lý Minh Sơn sẽ giao nhà cho Trịnh Thư Ngạo bất chấp sự sống c.h.ế.t của gia đình mình, trong mắt ông ta không có những đứa trẻ khác sao?

"Tôi không tin. Ông nội không thể làm điều này với chúng tôi. Ông ấy không thể không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của chúng tôi." Lý Bình Bình nói một cách hung dữ: "Cút đi, cút đi. Đây là nhà họ Lý của chúng tôi, không phải nhà họ Trịnh của mấy người."

"Lý Thư Ngạo, Lý Thư Ngạo, cháu trai của con sắp g.i.ế.c mẹ, mau đến giúp mẹ." Ngô Tú Châu nắm lấy tấm cửa và hét vào trong, mặc dù cái chứng từ này là bà ta dụ dỗ Lý Minh Sơn khi ông ta đang bị t*nh tr*ng lên não, nhưng chứng từ này quả thực là do chính Lý Minh Sơn viết nên cho dù có báo Cục Công an thì bà ta vẫn có lý.

"Thằng nhãi, chú không thể đánh c.h.ế.t mày, nhưng mày dám đánh mẹ tao. Mẹ tao là vợ nhỏ của ông nội mày, cũng là bà nội của mày, sao mày dám đánh bà nội. Hôm nay tao sẽ thay trời hành đạo, người chú này sẽ dạy dỗ mày thật tốt, thằng nhãi con." Trịnh Thư Ngạo chạy ra khỏi phòng và nắm đ.ấ.m bay thẳng đến Lý Bình Bình.

Lý Bình Bình tuy trẻ tuổi hơn Trịnh Thư Ngạo nhưng xét về ngoại hình và sức mạnh thì Lý Bình Bình thực sự không phải là đối thủ của Trịnh Thư Ngạo. Chỉ sau vài đòn đã bị Trịnh Thư Ngạo đánh ngã xuống đất, Mạnh Thanh Thanh nhìn thấy con trai cả của mình bị bắt nạt như thế nên không thể chịu đựng được nữa. Bà ta nhặt chiếc ghế tre lên và đánh vào đầu Trịnh Thư Ngạo, Ngô Tú Châu không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn đứa con trai bé bỏng của mình bị Mạnh Thanh Thanh đánh ngã xuống đất.

Mạnh Thanh Thanh giơ ghế lên uy h**p: "Nếu bà dám tới gần một bước, thậm chí tôi sẽ đánh cả bà đấy."

Ngô Tú Châu sửng sốt một lúc, không dám cử động.

Mạnh Thanh Thanh hét lên với Triệu Tiểu Nga: "Mẹ ơi, bây giờ chúng ta hãy ra ở riêng đi! Sau khi chia ra ở riêng, phần của bố, ông ta có thể để lại cho bất cứ ai mà ông ta muốn, nhưng không ai có thể chạm vào những gì thuộc về chúng ta."

Triệu Tiểu Nga nghe vậy, bà ta lấy lại tinh thần, lập tức nhận ra Lý Minh Sơn muốn để lại ngôi nhà cho đứa con ngoài giá thú của mình, nhưng ông ta chỉ có thể để lại phần của mình, ông ta không có tư cách phân chia phần của người khác.

Vì vậy, Triệu Tiểu Nga vội vàng chạy ra ngoài, nhưng nửa đường lại gặp Cố trưởng thôn và đoàn người phía sau.

Thì ra sau khi Lý Trình Trình nhìn thấy nhóm người Ngô Tú Châu liền đi gọi người, gọi cho trưởng thôn. Không phải cô muốn làm thánh mẫu giúp đỡ nhà họ Lý, mà là cô không muốn để cho đám người xấu như Ngô Tú Châu đạt được mục đích. Nếu mục đích của chúng lần này đạt được thì lần sau chúng nhất định sẽ đến chỗ nhập hàng của Lý Trình Trình, Lý Trình Trình còn phải suy nghĩ cho hay không cho?

Cho, cô cảm thấy không thoải mái.

Nếu không cho, Ngô Tú Châu chắc chắn sẽ gây rắc rối trong làng, bởi vì căn bản Ngô Tú Châu không phải là loại người tốt lành gì.

Cố trưởng thôn dẫn người tiến vào trong sân nhà nhà họ Lý, sau khi ra lệnh, mọi người xông vào khống chế người do Ngô Tú Châu mang đến, sau đó chặn họ vào trong góc.

Sau đó, Triệu Tiểu Nga bắt đầu kế hoạch ở riêng.

Dù sao thì Ngô Tú Châu và các con của bà ta cũng ở đây, nếu chia tiền trước mặt họ, chẳng phải nên chia cho họ một phần sao? Cho nên tiền sẽ không chia, chỉ nói là không có tiền, chỉ có nhà đất, đồ đạc trong nhà.

Triệu Tiểu Nga và Lý Minh Sơn sẽ tính một phần, những đứa trẻ còn lại sẽ tính mỗi phòng một phần. Nếu mỗi gia đình nhỏ muốn tách riêng một lần nữa, họ có thể yêu cầu trưởng thôn. Bà ta cũng chỉ ra ở riêng với con trai ruột của mình, chuyện của cháu trai phải do con dâu giải quyết, không đến lượt bà phụ trách.

Sau khi các gia đình phân chia ở riêng, mọi thứ đã thu xếp tốt, mỗi phòng dùng rào chắn của chuồng gà vây quanh khu vực riêng của mình. Triệu Tiểu Nga đến trước mặt gia đình Trịnh Thư Ngạo, mặt không thay đổi nói: "Trịnh Thư Ngạo, vì cháu đến đây để thừa kế ngôi nhà của Lý Minh Sơn. Tuy nhiên ta cũng có một phần trong căn nhà này. Từ giờ trở đi, cháu sẽ cùng ta sống trong căn nhà này! Từ nay về sau, vợ chồng hai người sẽ phải coi ta như mẹ ruột chăm sóc! Dù sao thì Lý Minh Sơn chỉ nói sẽ giao nhà cho cháu, chứ không nói sẽ để lại cho tiểu tam là mẹ cháu và những người chị, anh rể, anh chị dâu đó."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ta còn tưởng rằng sau khi lão già đấy bị bắt, ta sẽ an hưởng tuổi già một mình! Không ngờ lão phu lại cho ta một đứa con trai lớn như vậy, từ nay trở đi, ta sẽ có thêm đứa con trai, con dâu. Cái gì cũng không phải làm, an tâm hưởng phúc, an tâm dưỡng lão!"

Tự dưng xuất hiện một thằng con ngoài giá thú như vậy mà Triệu Tiểu Nga không tức giận sao?

Chắc hẳn bà ta rất tức giận, nhưng năm nay bà đã bảy mươi rồi, không còn sức lực để lo lắng về những chuyện này nữa, bà chỉ muốn yên bình trải qua quãng thời gian còn lại!

"Trịnh Thư Ngạo, nếu cậu thực sự muốn sống ở đây, cậu phải tuân theo quy tắc kính trọng người già ở thôn An Cư và trả cho dì của cậu mười đồng và năm mươi cân ngũ cốc mỗi tháng như một biểu hiện của lòng hiếu thảo."

Triệu Tiểu Nga là nguyên phối, tương đương với vợ cả trước đây, còn Ngô Tú Châu là tình nhân bên ngoài, con cái của tình nhân không phải đều gọi vợ cả là "mẹ" sao? Nhưng bây giờ rốt cuộc cũng không phải là ngày xưa nên Trịnh Thư Ngạo có thể gọi là dì Triệu Tiểu Nga.

Vợ chồng Trịnh Thư Ngạo nghe vậy lập tức lo lắng, nhà còn chưa nhận được mà sao bây giờ lại phải tiêu nhiều tiền như vậy?

"Mẹ." Trịnh Thư Ngạo ngơ ngác nhìn Ngô Tú Châu.

Ngô Tú Châu còn có thể làm gì? Nếu bà ta tiếp tục giữ con trai mình ở đây thì bà ta sẽ phải trả tiền, không muốn trả tiền thì phải rời đi. Chỉ có thể nói Triệu Tiểu Nga và Mạnh Thanh Thanh quá tâm cơ, một chiêu cũng khiến bà ta thua cả ván cờ.

"Chúng ta về nhà thôi." Ngô Tú Châu không vui nói.

"Không được, nếu Trịnh Thư Ngạo là con trai của lão Lý Minh Sơn thì nó cũng là con trai của tôi. Từ giờ trở đi, nó phải hầu hạ và hiếu kính tôi. Nó không thể rời đi." Triệu Tiểu Nga vội vàng đi tới, đứng ở cửa của sân.

Bà ta thực sự nghĩ nơi này là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Nếu hôm nay rời đi, lần sau quay lại thì làm sao?

"Chúng ta không cướp tài sản của Lý Minh Sơn với mấy người nữa không được sao? Còn muốn cái gì nữa?" Ngô Tú Châu hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Tiểu Nga. Nếu mấy năm trước bà ta biết còn phân chia đất vườn ra, lẽ ra bà ta nên bảo Lý Minh Sơn ly hôn với Triệu Tiểu Nga, để cho bà ta mang theo con trai vào nhà, như vậy con của bà ta có thể được lấy cả mảnh đất rồi.

Bà ta có nhiều con, trong nhà cũng có nhiều miệng ăn, không biết được phân bao nhiêu mẫu đất!

Nhưng với mảnh đất này, chắc chắn sẽ được ăn no mặc ấm.

"Không cướp của chúng tôi nữa sao? Chắc trước kia có vẻ Lý Minh Sơn đưa nhiều tiền lương cho các người. Mấy thứ đó cũng có phần của tôi và con của tôi, các người lấy để dùng, chứng tỏ chúng ta là người một nhà. Vậy thì Trịnh Thư Ngạo cũng phải hầu hạ, hiếu kính tôi giống như mấy đứa nhỏ." Triệu Tiểu Nga nghiêm túc nói.

Còn muốn chạy sao?

Không có cửa!
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 251: Chương 251



"Vậy cuối cùng bà muốn thế nào?" Ngô Tú Châu tức giận bất đắc dĩ nói, nói tóm lại, bà ta vĩnh viễn không đồng ý để con trai cùng con dâu ở lại đây hầu hạ Triệu Tiểu Nga.

"Tôi không muốn làm gì cả, chỉ cần bà xé tờ giấy do Lý Minh Sơn viết và viết một văn bản khác cắt đứt quan hệ với Lý Minh Sơn. Nếu không tôi sẽ để vợ chồng Trịnh Thư Ngạo ở lại đây hầu hạ và hiếu kính tôi. Nếu bọn họ bỏ chạy, tôi sẽ đến thôn của mấy người tìm bọn họ, tôi sẽ cho mọi người biết, Trịnh Thư Ngạo ăn của tôi, uống của tôi nhưng lại không chịu phụng dưỡng người dì như tôi." Triệu Tiểu Nga nói xong, hừ một tiếng, quay người rời đi, không thèm nhìn họ.

Lúc này lồng n.g.ự.c phập phồng thể hiện rõ sự tức giận của bà ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu họ dám từ chối lời đề nghị của bà ta thì bà ta sẽ đóng vai là một bà mẹ chồng độc ác và sẽ chỉnh đốn nghiêm khắc với họ.

Ngô Tú Châu còn chưa kịp suy nghĩ thì con dâu của Trịnh Thư Ngạo đã xé tờ giấy do Lý Minh Sơn viết, bà ta không muốn có thêm một người mẹ chồng nào nữa, một bà mẹ chồng đối với bà ta là đủ rồi, có thêm một bà mẹ chồng nữa thì phải sống sao?

Trịnh Thư Ngạo vội vàng nói: "Nếu trưởng thôn đã đến đây, xin hãy giúp chúng tôi đưa ra quyết định! Chúng tôi muốn cắt đứt quan hệ với Lý Minh Sơn."

"Mọi người trong nhà đều phải ký tên đồng ý." Trước khi Lý Minh Sơn quay lại, Trịnh Thư Ngạo đã sai con của mình đến cướp tài sản của gia đình. Nếu Trịnh Thư Ngạo thực sự là con trai út của Lý Minh Sơn, thì con của Trịnh Thư Ngạo là cháu trai của Lý Minh Sơn, đương nhiên có quyền thừa kế tài sản của ông nội.

Tuy Lý Minh Sơn không có tiền, nhưng nhà họ Lý lại có nhà có đất, đây đều là tài sản!

Ai sẽ ngại nhận nhiều "tài sản"?

"Ký, ký, chúng ta đều ký." Trịnh Thư Ngạo vội vàng nói. Ông ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Ông ta không muốn bị họ bỏ lại đây và cũng không muốn sống với bố mẹ người khác.

Sau đó, trưởng thôn Cố dẫn một nhóm người về trụ sở thôn, viết cho họ văn bản cắt đứt quan hệ, yêu cầu hai bên ký tên đồng ý. Sau đó Ngô Tú Châu và nhà họ Trịnh rời đi, Triệu Tiểu Nga nghĩ họ có thể đến gặp Lý Minh Sơn phàn nàn nên bà ta nhanh chóng yêu cầu Lý Vân Bắc đưa bà ta đến trại giam để gặp Lý Minh Sơn bằng xe đạp.

Mặc dù Lý Vân Bắc này tên là Lý Vân Bắc, nhưng ông ta không phải là Lý Vân Bắc do Lý Minh Sơn và Trình Tuyết Dương sinh ra. Trình Tuyết Dương và Lý Minh Sơn ở đời này không có quan hệ gì, tự nhiên không có con cái ở giữa, cái tên Lý Vân Bắc này cũng chỉ là trùng hợp đặt mà thôi.

Quả nhiên trên đường bà ta nhìn thấy Ngô Tú Châu và người nhà họ Trịnh. Triệu Tiểu Nga đã đoán đúng, Ngô Tú Châu quả thực có ý định định dẫn Trịnh Thư Ngạo đi gặp Lý Minh Sơn để khiếu nại, bà ta đã sinh cho Lý Minh Sơn một đứa con trai lớn, làm sao bà ta có thể không nhận được bất kỳ khoản bồi thường nào hết?

Nhưng làm sao họ có thể đuổi kịp chiếc xe đạp khi đi bộ? Nói cách khác, cuộc đọ sức giữa Ngô Tú Châu và Triệu Tiểu Nga đã được định sẵn sẽ kết thúc với kết quả là sự thất bại của Ngô Tú Châu.

Nghĩ rằng mình đã phải còng lưng làm trâu làm ngựa cho nhà họ Lý, thế nhưng Lý Minh Sơn lại gửi tiền và thức ăn đến nhà người khác trong ba mươi bốn mươi năm, Triệu Tiểu Nga đã đặc biệt tức giận. Nếu bà ta biết Lý Minh Sơn nuôi nhiều miệng ăn bên ngoài như vậy, bà ta sẽ không khắt khe với chính người trong nhà của mình, cho mọi người ăn thật no và thật ngon.

Nghĩ đến chuyện đó, Triệu Tiểu Nga càng tức giận hơn, cuối cùng đã trực tiếp đến Cục Công an để tố cáo, bà ta sẽ không để gia đình Ngô Tú Châu được lợi nhiều năm như vậy, nhất định bà ta sẽ lấy lại toàn bộ.

Sau khi báo cáo vụ án, Triệu Tiểu Nga đã đến thăm Lý Minh Sơn trong tù. Khi nhìn thấy Lý Minh Sơn già nua trong nhà giam, Triệu Tiểu Nga không hề cảm thấy đau lòng, còn lại chỉ là sự ghê tởm và căm hận. Triệu Tiểu Nga nhếch môi cười lạnh: "Lý Minh Sơn, ông thật là lợi hại, nhà chúng ta có con trai, con gái, thế mà lại ra ngoài tìm phụ nữ sinh con. Ông chưa bao giờ coi con của chúng ta là con của ông đúng không?"

Lý Minh Sơn nghe vậy, trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Triệu Tiểu Nga.

Bộ dáng như thể bà ta dám làm tổn thương con của ông ta, ông ta sẽ không buông tha cho bà.

"Tôi cũng không có động đến nhân tình nhỏ và đứa con trai ngoài giá thú của ông. Nhưng hôm nay chính bọn họ tới tìm tận cửa nhà, bọn họ nói bọn họ nghĩ bị ông làm cho xấu hổ, sợ bị ông liên lụy, liền tới trước cửa nhà chúng ta, muốn cắt đứt quan hệ với ông! Trưởng thôn Cố giúp bọn họ viết văn bản cắt đứt quan hệ, và họ đều đã ký đồng ý vào đó."

Triệu Tiểu Nga lấy tập tài liệu có công văn cắt đứt quan hệ đặt lên bàn vỗ một cái, vẻ mặt kích động: "Đây là đứa con ngoan mà ông đã sinh ra. Mấy chục năm nay ông đều gửi đồ ăn và tiền bạc về nhà bọn họ, để nuôi ra một đám chó chỉ biết vẫy đuôi với ông. Nhưng mà cũng chính bọn họ là sói mắt trắng, ông có cảm thấy tội lỗi vì đã đối xử tệ bạc với chính đứa con của mình chỉ vì một đứa con ngoài giá thú không?"

Lúc trước Lý Minh Sơn làm việc ở Hà gia cũng biết mấy chữ, nếu không thì sao có thể được nhận đi làm? Tuy không biết từng chữ nhưng ông ta vẫn có thể nhận ra một số từ trong tài liệu này là để cắt đứt mối liên hệ, khi kết hợp lại thì ý nghĩa trở nên rõ ràng.

"Lý Minh Sơn, nếu biết sớm ông là loại người như thế này, tôi đã ly hôn với ông từ lâu rồi. Làm sao tôi có thể chịu đói giúp ông nuôi người ngoài nhiều năm như vậy?" Nhìn lại những gì bà ta đã trải qua trong những năm qua, Triệu Tiểu Nga cảm thấy không cam tâm.

Không ngờ tất cả lương thực, tiền bạc bà ta tiết kiệm được nhờ tính tằn tiện lại lọt vào túi người ngoài, nuôi tình nhân và đứa con ở ngoài tốt đến mức bà và các con của mình phải đói đến gầy gò.

"Cho nên trước khi tới đây, tôi đã ly hôn với ông rồi. Từ nay về sau, tôi và ông không còn quan hệ gì nữa." Mấy năm nữa ông ta ra ngoài, ông ta sẽ không thể đi làm được nữa, lúc đó ông ta chỉ có thể nhờ bà ta chăm sóc.

Nhưng bà ta không muốn phục vụ người đã đối xử tệ với bà ta cả đời này, vì vậy tách ra càng tốt, để ông ta đi làm phiền Ngô Tú Châu sau khi được thả ra ngoài! Không phải ông ta rất thích Ngô Tú Châu sao? Vậy thì hãy để ông ta tự mình nhìn xem Ngô Tú Châu có thể tốt với ông ta như thế nào.

Triệu Tiểu Nga không để ý tới Lý Minh Sơn, giật lấy tài liệu cắt đứt quan hệ: "Sau này ông đi ra ngoài, đừng tới tìm tôi. Hãy đi tìm Ngô Tú Châu thân yêu và đứa con trai ngoan của ông đi!"

Triệu Tiểu Nga nói xong thì đi ra ngoài, kỳ thật lúc Lý Minh Sơn đi ra, bà ta cũng không biết mình có còn sống hay không, Triệu Tiểu Nga cũng không biết Lý Minh Sơn có thể sống sót đến ngày đó hay không.

Điều mà Triệu Tiểu Nga thậm chí không biết là nếu bà ta nói chuyện với Lý Minh Sơn về việc ly hôn khi còn trẻ, hoặc nếu bà ta đã làm ầm ĩ về Lý Minh Sơn và Ngô Tú Châu, thì bà ta hoàn toàn không có cơ hội sống sót đến ngày hôm nay.

Bà ta đã có thể ly hôn thành công và toàn thân thoát khỏi vì thời cơ xảy ra quá trùng hợp. Nếu không, người như Lý Minh Sơn sẽ cho phép chuyện như vậy xảy ra sao?

Buổi tối, Bạch Nhất Thuận đi tới, Lý Trình Trình lo lắng hỏi: "Nhà họ Lý thế nào?"

"Bà nội Lý chia phòng ở riêng, yêu cầu bọn họ ở lại hiếu kính bà ta. Những người đó chắc là thấy không được lợi nên bỏ đi." Bạch Nhất Thuận nói.

"Cám ơn nhé, xin lỗi vì hôm nay đã làm phiền em." Lý Trình Trình cảm ơn.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 252: Chương 252



"Không sao đâu, anh chị đã giúp đỡ em rất nhiều. Nếu không có anh chị, em đã không có ngày hôm nay." Bạch Nhất Thuận xua tay, quay người đi ra ngoài.

Lý Trình Trình đóng cửa sân lại, nói với Bạch Đại Sơn: "Nhà họ Lý vẫn còn có mấy người thông minh, em còn tưởng bọn họ sẽ bị đuổi ra ngoài, không còn nơi nào để đi!"

Dù sao thì nhóm của Ngô Tú Châu có mấy chục người, số lượng người nhà họ Lý chưa đến một nửa, làm sao họ có thể là đối thủ của họ?

"Em quan tâm đến nhà họ Lý sao?" Bạch Đại Sơn nghi hoặc hỏi, nhà họ Lý đối xử với cô như vậy, nếu cô vẫn quan tâm đến nhà họ Lý, chẳng phải vết thương đã lành, nỗi đau đã quên rồi sao?

Mặc dù vết sẹo của anh đã lành từ lâu nhưng nỗi đau đó sẽ không bao giờ quên trong suốt quãng đời còn lại của anh.

"Em làm sao có thể quan tâm đến nhà họ Lý chứ? Em chỉ sợ bọn họ bị đuổi ra ngoài không còn nơi nào để đi, sau đó lại tìm đến chúng ta cầu tình, anh cảm thấy em có nên quan tâm hay không? Nếu em mặc kệ bọn họ, chắc chắn mọi người sẽ nói em không có lương tâm, cho dù là cha mẹ và anh em ruột cũng không quan tâm. Họ chắc chắn sẽ nói họ đã cắt đứt quan hệ, nhưng quan hệ huyết thống vẫn còn đó, điều này không thể cắt đứt được. Còn nhất định nói họ đã nuôi dưỡng em lớn lên, vì vậy em nên báo đáp lòng tốt của họ, hiếu thảo với họ. Dù có mâu thuẫn gì, em cũng đều phải bỏ qua hiềm khích, vui vẻ chung sống với họ."

"Nếu là em quản, em cũng sẽ không nguyện ý, dù sao cũng đã cắt đứt quan hệ từ lâu, bây giờ em cùng nhà họ Lý không có quan hệ."

"Mặc kệ em làm gì, sẽ có người nói xấu sau lưng. Nếu nói mấy câu mà giải quyết được vấn đề thì em làm làm gì?" Lý Trình Trình biết. Hôm nay nếu mưu kế của Ngô Tú Châu thành công, nhất định người nhà họ Lý sẽ đi tìm cô, bởi vì không những cô và Bạch Đại Sơn có nhà to, mà còn có tiền.

Nhưng thực sự cô không muốn liên quan gì đến nhà họ Lý nữa, cô bị Lý Minh Sơn cướp về chứ không phải nhặt về, nếu được nhặt về nuôi thì tự nhiên cô sẽ báo đáp ân tình.

Nhưng Lý Minh Sơn đã cướp đi lợi ích vốn có của cô, giao cô cho Mạnh Thanh Thanh nuôi dưỡng. Ông ta không đối xử tốt với cô, nuôi dạy cô không tốt, thậm chí còn khiến cô phải xa cha mẹ ruột suốt mười tám năm. Hơn nữa, cho dù bây giờ đã biết hết mọi chuyện nhưng không thể công khai nhận người thân, sao Lý Trình Trình không thể không hận ông ta cho được?

Lý Trình Trình đồng ý để nhà họ Lý bán buôn hải sản khô ở chỗ cô, là vì cô hy vọng nhà họ Lý sau khi tự mình kiếm tiền sẽ không quấy rầy cô. Nếu không nghĩ gì cô lại tốt bụng giúp đỡ nhà họ Lý kiếm tiền như vậy?

Cô là đang tự mình giải quyết rắc rối thôi!

Công việc kinh doanh của cô và Bạch Đại Sơn là ở thôn An Cư, tạm thời họ không thể hoàn toàn rời đi. Nếu họ chuyển đi, cơ hội kiếm tiền này sẽ được trao cho người khác, liệu những người khác có giúp đỡ những học sinh nghèo nữa không?

Không, những người khác sẽ chỉ điên cuồng thu tiền, sau đó muốn làm gì thì làm.

Cô không muốn điều này!

Bạch Đại Sơn khóa cửa sân, đỡ Lý Trình Trình đi vào, anh cũng không nói thêm gì về nhà họ Lý, bởi vì anh không muốn Lý Trình Trình lo lắng những chuyện này.

Tại thôn Kiến Thụ, cách thôn An Cư hai ngôi làng, Ngô Tú Châu và các con của bà ta đang ngồi cùng nhau, phòng chính chật kín người.

Nghĩ đến thất bại ngày hôm nay, Ngô Tú Châu giơ nắm đ.ấ.m lên đập bàn. Nghe nói Triệu Tiểu Nga lên trấn ly hôn, đợi Lý Minh Sơn trở về không còn nơi nào để đi, ông ta nhất định sẽ đến tìm bà, đến lúc đó sẽ bắt bà ta hầu hạ lão già như ông ta.

Nếu bà ta còn trẻ khỏe như vậy, có thể làm việc kiếm điểm công, nhất định bà ta sẽ bằng lòng dành thời gian cho Lý Minh Sơn. Thế nhưng bây giờ Lý Minh Sơn đã là một ông già bảy mươi tuổi, cho dù có được thả ra thì cũng không thể đi làm ruộng, không khác gì một phế nhân.

"Thư Ngạo, khi Lý Minh Sơn đi ra, không có nơi nào để đi, ông ta nhất định sẽ tới tìm chúng ta, bắt các con hầu hạ lão ta, hiếu kính lão ta. Nếu không thì, tất cả chúng ta đều chuyển đến thôn bà ngoại ở đi! Nhà ông ngoại bà ngoại vẫn chưa sụp đổ, vì vậy đến cải tạo và ở trong đó trước, sau đó chúng ta có thể tìm mua thêm đất trong làng và xây một vài căn phòng mới" Ngô Tú Châu nói.

Để trốn tránh Lý Minh Sơn, bà ta thậm chí còn không muốn ngôi nhà hiện tại của mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trịnh Thư Ngạo bất đắc dĩ trợn mắt: "Hai người cách nhau xa như vậy có thể thân mật, mẹ có chắc là đi đến chỗ bà ngoại thì Lý Minh Sơn không tìm được chúng ta không? Mẹ còn không biết Lý Minh Sơn là người như thế nào sao?"

Hy vọng của Ngô Tú Châu lập tức bị dập tắt: "Chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ con muốn chăm sóc lão già đấy trước khi c.h.ế.t sao? Con muốn chịu đựng gian khổ vất vả, trước tiên nên hỏi vợ con mình xem họ có đồng ý không."

"Lý Minh Sơn năm nay không phải đã bảy mươi tư tuổi rồi sao? Mẹ nghĩ ông ta có thể sống được thêm bao nhiêu năm nữa? Mẹ cho rằng ông ta có thể sống sót trở về sao? Mẹ thả trái tim xuống bụng* đi! Có khi chưa đợi được ông ta trở về, mẹ đã xuống suối vàng rồi đấy!" Trịnh Thư Ngạo quýnh lên, nói không suy nghĩ.

*Người xưa Trung Quốc có câu: "Thả trái tim xuống bụng", nghĩa là bạn có thể yên tâm rằng việc này có thể làm được.

Ngô Tú Châu tức giận vỗ vào vai Trịnh Thư Ngạo: "Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, mày nói cái gì vậy? Mày chửi tao c.h.ế.t đi à?"

Vợ của Trịnh Thư Dân, người ngồi cùng bàn với bà ta, nghe vậy trợn mắt trong lòng xem thường, bà ta đã bảy mươi tuổi rồi, sao còn chưa chết? Đợi bà ta xuống suối vàng là có thể ra ở riêng.

Trong những năm cô ta gả vào nhà họ Trịnh, phía trên mẹ chồng quản lý cô ta thì không nói, nhưng cả ba người dì đều chỉ tay năm ngón cho cô ta, việc gì cũng phải phục tùng họ, cô ta thực sự khó chịu muốn chết.

Người ta nói cha mẹ còn sống không ở riêng, bà ta đã già như vậy, con cái cũng đã lớn nhưng chưa thể ở riêng. Cho nên cô ta chỉ có thể hy vọng Ngô Tú Châu sớm c.h.ế.t đi, nếu bà ta c.h.ế.t rồi, gia đình phân ra ở riêng. Về sau cô ta có thể mặc kệ ba người dì thích chiếm lợi kia rồi.

Điều cô ta không thể hiểu là tại sao một kẻ thối nát như Ngô Tú Châu lại có thể sống đến bảy mươi tuổi? Bà ta và Lão Ngũ chắc chắn đã trộm hết tiền và đồ ăn do lão già bên ngoài đưa cho, nếu không thì sao sức khỏe của họ lại tốt thế này chứ?

Con dâu thứ tư không chỉ ghét Ngô Tú Châu mà còn hận ba chị em, đều đã gả chồng, suốt ngày còn chạy về can thiệp vào việc của cha mẹ, sao chồng mấy người đó không để ý, chỉnh đốn bọn họ? Con dâu thứ tư nằm ngủ cũng muốn mơ thấy mấy chị em tọc mạch này bị trừng phạt!

"Tại sao thôn An Cư lại thay đổi nhanh như vậy? Xây dựng nhiều tòa nhà như vậy mất bao lâu chứ? Cũng không biết họ làm thế nào để kiếm tiền." Ngô Tú Châu nói, ánh mắt rơi vào một số cháu gái và cháu ngoại trai."Các con đều nên đi làm việc thêm giờ, cố gắng du nhập vào thôn An Cư và sống một cuộc sống tốt đẹp. Những người lớn tuổi như ta có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hay không là tùy thuộc vào mấy đứa hết."

Số phận quả thật không công bằng với tất cả mọi người, có người muốn có con trai đến điên rồi nhưng mà vẫn không có, có người muốn có con gái, nhưng cũng không có. Tuy nhiên, một người xấu như Ngô Tú Châu , lại có thể có nhiều con nối dõi như vậy.

Bà ta không chỉ có cả con trai và con gái mà những đứa đó có cả con trai và con gái.

Con gái lớn Trịnh Thục Phân sinh được ba người con, hai gái và một trai.

Con gái thứ hai Trịnh Thục Cầm sinh được hai người con, một trai và một gái.

Con gái thứ ba, Trịnh Thục Hương, có bốn người con, hai trai và hai gái.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 253: Chương 253



Đây cũng là lý do tại sao họ có thể đi ngang nhà chồng, nếu giỏi sinh con, có được cả nam và nữ thì chồng cũng phải chiều chuộng, mẹ chồng yêu thương. Con rể là chồng mà chiều chuộng mình thì cô ấy sẽ không dám làm gì đâu!

Thái độ của mẹ chồng phụ thuộc vào thái độ của con trai.

Lão tư và lão ngũ cũng có con gái, mặc dù hầu hết các cô gái đều đã kết hôn, nhưng chẳng phải vẫn có một số ít đứa nhỏ tuổi chưa kết hôn sao?

Hơn nữa, cháu gái lớn của bà ta cũng đã mười tám tuổi, đã sớm đến tuổi có thể tìm được đối tượng thân mật, dù sao cũng đều phải tìm, tốt nhất là nên trực tiếp đến thôn An Cư để tìm người kết duyên, rồi gả thẳng đến nhà lầu người ta rồi mới có thể sống sung túc như người thành phố.

Con gái lớn của Ngô Tú Châu, Trịnh Thục Phương, chọc vào cánh tay con gái Vương Tiểu Quyên và nói với con gái: "Con có thể đưa Mai Nhu đến tiệm cắt tóc trong thị trấn, cắt một kiểu đang nổi gần đây, thay quần áo tươm tất hơn, trang điểm một ít rồi đưa cô ấy đến cạnh nhà họ Lý để làm quen. Nói với người ta rằng chúng ta là họ hàng của nhà họ Lý, sau đó nhờ họ giúp tìm một nửa phù hợp cho Mai Nhu ở thôn An Cư. Đưa cho họ ít quà để mai mối, kiểu gì họ cũng làm."

Vương Tiểu Quyên gật đầu: "Mẹ con biết, con nhất định sẽ tìm cách giúp Mai Nhu tìm được một nửa kia thật tốt ở thôn An Cư."

Gia đình họ không có tiền cho con đi học, lại không đọc được một chữ Hán nào, đương nhiên họ không mơ lấy chồng trong thành phố và ăn đồ ăn sẵn, nhưng nếu có thể kết hôn ở thôn An Cư thì thật tuyệt.

Nhà lầu xe sang, sau này họ có thể cùng con gái hưởng phước lành.

Mai Nhu xấu hổ cúi đầu khi nghe điều này.

Khi con gái thứ hai của Ngô Tú Châu là Trịnh Thục Cầm nghe thấy điều này, bà ta lập tức lo lắng, nhưng không còn cách nào, hai đứa con của bà ta đều không có đứa con gái nào đúng tuổi, đứa con gái lớn hiện tại của bà ta chỉ mới mười bốn. Nếu bây giờ bà ta muốn tìm người cho con gái sẽ bị mắng chết.

Vì vậy, ánh mắt của Trịnh Thục Cầm đổ dồn vào cậu con trai 27 tuổi của bà ta, cậu ta đã kết hôn được 8 năm và hiện chỉ có hai cô con gái, kể từ khi sinh con gái thứ hai, bụng của con dâu chưa bao giờ có động tĩnh.

"Trương Hoằng Tân, cùng mẹ ra ngoài một lát." Trịnh Thục Cầm gọi con trai, sau đó đứng dậy đi ra ngoài trước.

Sau đó Trương Hoằng Tân cũng bước ra ngoài, đi đến trước mặt Trịnh Thục Cầm, bối rối hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại kêu con ra ngoài? Ngồi đó thoải mái mà!"

"Trương Hoằng Tân, con cùng vợ nhiều năm như vậy vẫn chưa có sao?" Trịnh Thục Cầm đè thấp âm thanh, nhỏ giọng hỏi.

"Đã nhiều năm như vậy, làm sao có thể không chán? Đã hai năm không ân ái với cô ấy, một chút cũng không có hứng thú nhìn thấy cô ta." Trương Hoằng Tân nói với vẻ mong đợi, trước mặt Trịnh Thục Cầm thì thầm: "Mẹ, con thích Trần Phi Hà ở làng chúng ta. Mẹ, mẹ hãy hỏi Trần Phi Hà hộ con xem cô ấy có bằng lòng sống với con không!"

Nghe thấy tên, Trịnh Thục Cầm vỗ vào n.g.ự.c Trương Hoằng Tân, giận dữ nói: "Con trai xuất sắc như vậy, sao lại để một góa phụ có con trèo cao được? Mẹ định cho con đến thôn An Cư để tìm một người phụ nữ có nhà, đến lúc đó ở rể nhà họ, sinh ra một đứa con trai mang họ chúng ta. Những chuyện khác chúng ta không cần lo lắng, chỉ cần có thể sống tốt là được."

"Mẹ, mẹ nói có thật không?" Đôi mắt của Trương Hoằng Tân sáng lên đầy phấn khích khi biết mẹ anh đồng ý tái hôn.

Trịnh Thục Cầm gật đầu: "Đương nhiên là thật, nhưng trước tiên con phải ly hôn, để cô ta mang theo hai đứa kia đi, chúng ta không cần. Lỡ đâu con gái một gia đình giàu có coi thường con thì sao?"

"Đúng vậy." Trương Hoằng Tân gật đầu tán thành.

Dù sao con gái cũng đã sinh cho bà cháu gái rồi, cho nên hai đứa cháu gái này của con dâu không có cũng không sao. So với con gái do con dâu sinh ra, bà ta thích cháu gái do con gái sinh ra hơn. Dù sao con dâu của bà cũng là con gái của người khác, chắc chắn không bằng con gái ruột của mình.

Trương Hoằng Tân vô cùng hạnh phúc khi nghĩ mình sẽ sớm cưới được một người vợ khác và sống một cuộc sống sung sướng.

Một số đứa con của Ngô Tú Châu đang tẩy não những cô gái đúng tuổi ở nhà, bảo họ bằng bất cứ giá nào phải kết hôn và sống một cuộc sống tốt đẹp ở thôn An Cư. Khi đến thời điểm thích hợp, mấy nhà đó phân ra ở riêng, cũng sẽ có một phần, lại được sống những ngày tháng sung sướng.

Trước cửa căn nhà cạnh nhà Lý Minh Sơn, một phụ nữ mang bầu bụng nặng đang ôm một chiếc giỏ nhỏ trên tay, đặt chiếc giỏ xuống, hít một hơi rồi đưa tay gõ cửa.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đến đây, đến đây." Người phụ nữ ở xa trong bếp nghe thấy tiếng gõ cửa, liền trả lời rồi chạy về phía cửa, mở cửa ra đã thấy con gái mình đang đứng với cái bụng bự, rất kích động.

"Dĩ Đồng, sao con lại về đây rồi? Con có thai khi nào? Tại sao con không nói cho gia đình biết?" Người phụ nữ mang thai tên là Hoàng Dĩ Đồng, cô ta là con gái lớn của người phụ nữ này, đã kết hôn được ba năm.

Năm đầu tiên cô ta có thai một lần, nhưng mẹ chồng yêu cầu cô làm rất nhiều việc khiến cho cô ta vô tình bị ngã và sảy thai. Nhà họ Hoàng đã gọi tất cả họ hàng đến để đòi công lý cho Hoàng Dĩ Đồng. Gia đình mẹ chồng cô không dám để Hoàng Dĩ Đồng làm gì nữa.

Hai năm nay Hoàng Dĩ Đồng đã không về nhà bố mẹ đẻ lần nào, không ngờ bụng mình lại to như vậy nên mới nghĩ đến việc quay lại một lần.

"Mẹ!" Hoàng Dĩ Đồng vô cùng trìu mến gọi.

Mẹ Hoàng vui vẻ gật đầu, sau đó kéo Hoàng Dĩ Đồng vào nhà: "Dĩ Đồng, bụng con to thế, sao họ lại yên tâm để cho con về một mình thế? Hiếm khi con mới về, lần này về nhà ở lại nhiều ngày hơn đi!"

Mẹ Hoàng thực sự rất lo lắng, bà không biết liệu con gái mình có bị nhà chồng đuổi ra ngoài hay không, nếu biết sau khi kết hôn gia đình sẽ thay đổi thái độ, bà sẽ không bao giờ gả Hoàng Dĩ Đồng đi.

Xem ra hôm khác lại phải gọi tất cả người thân, bạn bè tới cửa để chấn động một lần, nếu không bọn họ sẽ cho rằng nhà họ Hoàng dễ bắt nạt.

Mẹ Hoàng kéo Hoàng Dĩ Đồng vào phòng nghỉ ngơi, mang đồ ăn nhẹ và trà cho cô, sau đó hai người bắt đầu trò chuyện, hóa ra Hoàng Dĩ Đồng đã mang thai vào cuối năm ngoái và dự sinh vào tháng 8 năm nay.

Sở dĩ đến bây giờ cô ta mới về là vì thai nhi hơi bất ổn, cô ta đang nằm nghỉ trên giường. Sở dĩ đến giờ cô ta mới về là vì mẹ chồng đang ốm cần đi khám bệnh. Chồng cô ta không thể chăm sóc hai người. Dù sao, một người đang ở bệnh viện, một người ở nhà, không thể phân thân nên đã để Hoàng Dĩ Đồng về. Đằng nào bố mẹ chăm sóc tốt hơn so với người ngoài!

"Dĩ Đồng, con đang nói thay gia đình họ à? Sau khi nó đưa con về thì những người khác đâu rồi? Tại sao mẹ chỉ thấy có một mình con?" Mẹ Hoàng không tin con rể của mình sẽ trở nên tốt như vậy. Nếu nó thực sự là người tốt như vậy thì sao anh ta có thể ngầm đồng ý mẹ chồng bóc lột vợ?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 254: Chương 254



"Anh ấy thả con ở cổng thôn rồi mới đến bệnh viện. Anh ấy nói sẽ đến vào buổi trưa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh ấy nhất định sẽ đến" Hoàng Dĩ Đồng nói.

Mẹ Hoàng nặng nề thở dài: "Xem xét đức hạnh của bà già kia, thật có thể để cho chồng con tới đây sao? Mẹ không nghĩ vậy."

Hoàng Dĩ Đồng nắm lấy tay mẹ Hoàng và nói: "Mẹ, dù anh ấy có đến hay không, con quay lại gặp mẹ và chăm sóc mẹ không được sao? Mắt không thấy tâm không phiền, phải không?"

Hai mẹ con đang trò chuyện thì bỗng có tiếng gõ cửa, mẹ Hoàng tưởng là con rể đến nên vội chạy ra mở cửa thì chỉ thấy hai người phụ nữ xa lạ đang đứng ngoài cửa."Hai người đang tìm ai? Tôi có biết mấy người không?"

"Chào chị." Vương Tiểu Quyên bước tới, đưa miếng thịt xông khói dài nhỏ trong tay với nụ cười trên môi: "Tôi là họ hàng của Lý Minh Sơn cạnh nhà chị. Theo bối phận, tôi gọi Lý Minh Sơn là ông nội, nhưng người nhà bọn họ không có ai, chúng ta có thể ngồi ở nhà chị một lát chờ người nhà họ về được không?"

Lý Minh Sơn là người của bà nội cô, ông ta không phải là ông nội của cô sao? Cho nên lời cô ta nói cũng không có sai.

Mẹ Hoàng thấy họ là họ hàng nhà bên cạnh thì mời họ vào, dẫn họ ngồi trong phòng chính và rót trà cho họ, Vương Tiểu Quyên cùng mẹ Hoàng nói chuyện ngắn gọn vài câu, sau đó chậm rãi đi vào vấn đề: "Đây là con gái của tôi, Mai Nhu hiện đã mười tám tuổi và đang cần tìm người kết hôn. Hôm nay tôi đưa con bé đến đây để gặp ông nội Lý Minh Sơn vì tôi muốn nhờ Lý Minh Sơn giúp Mai Nhu của chúng tôi tìm một nửa phù hợp ở thôn An Cư. Ở gần Lý Minh Sơn hơn, sau này tôi cũng có thể chăm sóc ông ấy. Chị, chị thấy có đúng không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Hoàng gật đầu tán thành: "Hai người đều là những đứa con ngoan và hiếu thảo."

"Chị, không biết khi nào nhà họ Lý mới về. Chị có thể giới thiệu ngắn gọn về hoàn cảnh của gia đình các nam sinh trong độ tuổi đi học ở thôn An Cư được không? Chúng tôi không yêu cầu điều kiện tốt, chỉ cần bố mẹ chồng tốt, chị dâu tốt, ở cùng con bé hòa thuận là được. Miễn là không gây ồn ào cãi nhau, tất nhiên sẽ tốt hơn nếu gia đình đã ra ở riêng." Vương Tiểu Quyên đầy mong đợi nhìn mẹ Hoàng.

Hôm nay bà ta tiêu rất nhiều tiền, mang đi miếng thịt ba chỉ duy nhất còn sót lại ở nhà, tuy không nhiều nhưng là thứ cả nhà không nỡ ăn, mỗi lần ăn đều có người cắt thành từng miếng và đem đi nấu chín. Hấp lên trên cơm, sau đó dùng dầu và nước từ thịt ba chỉ đã hấp để xào.

Nếu hôm nay chuyện của Mai Nhu không được giải quyết, gia đình họ sẽ thua lỗ.

Sau đó, Mẹ Hoàng kể ngắn gọn về tình trạng thanh niên trong làng chưa lập gia đình trong độ tuổi từ 18 đến 22, bởi vì yêu cầu của Vương Tiểu Quyên là họ phải từ 18 đến 22 tuổi, những người trên 23 tuổi không được xem xét.

"Chị ơi, chị có thể giúp chúng tôi gọi những chàng trai trẻ này đến gặp Mai Nhu của chúng tôi trước để xem họ có ý kiến gì được không? Nếu họ không thích Mai Nhu của chúng tôi, tôi sẽ không nói chuyện này với Lý Minh Sơn nữa, dù sao tôi cũng không muốn nợ ai cái gì cả. Đương nhiên, nếu có người yêu Mai Nhu của chúng ta, thì chị cả sẽ làm bà mối cho Mai Nhu của chúng ta, chúng ta sẽ cảm ơn chị một cách đàng hoàng với tư cách là bà mối."

Nếu có người yêu Mai Nhu thì sẽ vội vàng cưới cô ấy, quyền chủ động nằm trong tay họ, nếu Mai Nhu yêu người khác mà vội vàng gả đi thì đó là cách tự hạ giá chính mình, người khác cũng sẽ không quý trọng nó.

Mẹ Hoàng nghĩ đến lễ cảm ơn bà mối, vui vẻ gật đầu rồi vội chạy ra ngoài gọi người đến.

Chẳng mấy chốc bảy người trẻ tuổi đã được đưa về, Mai Nhu không ngờ mình sẽ hẹn hò với bảy người cùng một lúc, cô ấy lập tức xấu hổ và vội vàng cúi đầu.

Mẹ Hoàng gả vào thôn này đã ba mươi năm, có chút hiểu biết với thanh niên trong thôn, những thanh niên bà dẫn đến hôm nay đều do bà chọn lọc kỹ lưỡng, có nghĩa là dù Mai Nhu gả cho ai, chỉ cần miễn là cô ấy bước vào cửa không làm ầm ĩ lên thì ngày sau của cô ấy sẽ sống ổn thôi.

Tất cả những gì có thể nói là mệnh Mai Nhu tốt! Gặp được mẹ Hoàng chân thành và nhiệt tình, những người mà bà giới thiệu đều là những người trẻ và tốt, những người khác thực sự không may mắn như vậy!

Vương Tiểu Quyên khá hài lòng với những người trẻ tuổi này, nhưng họ không thể đưa ra quyết định trước, nếu họ chọn một người không thích Mai Nhu và trực tiếp từ chối họ thì sao? Vì vậy, phải chờ đợi những người này thích Mai Nhu!

Mấy người trẻ tuổi ngồi ở trong phòng chính nói chuyện uống trà, nửa giờ sau mới rời đi, mẹ Hoàng tiễn bọn họ ra cửa, một lúc sau mới quay lại với vẻ mặt vui vẻ: "Em gái à, chị đây có một tin vui muốn báo cho em. Người đàn ông tên Hoàng Văn Đống đó đã yêu Mai Nhu của em. Thật ra, Hoàng Văn Đống này là cháu trai của cha chồng tôi và được coi là cháu trai của tôi. Nếu Mai Nhu của em thực sự kết hôn với Hoàng Văn Đống, cô ấy sẽ là cháu dâu tương lai của tôi tương. Có chị ở đây sẽ không ai dám bắt nạt con bé."

Vương Tiểu Quyên có chút thất vọng, bởi vì bà ta không có hứng thú với người này mà là những người khác, điều kiện của những người khác tốt hơn, thậm chí có người còn xây xong nhà, nhưng những người đó không thích Mai Nhu, cho nên chuyện này bọn họ cũng không có biện pháp, không thể để Mai Nhu đi quấn quýt lấy bọn họ được phải không?

Vương Tiểu Quyên liếc mắt nhìn Mai Nhu hôm nay đã được chỉnh trang, trong lòng có chút bối rối, hôm nay ăn mặc không sai, sao lại không được coi trọng?

"Em gái, em có bằng lòng không? Nếu em bằng lòng, chị sẽ đến nhà Hoàng Văn Đống ngay lập tức để giúp em nói chuyện này. Nếu em quyết định càng sớm càng tốt thì bố mẹ các em sẽ yên tâm hơn, đúng không?" Mẹ Hoàng đẩy Vương Tiểu Quyên vỗ vai cô nói: "Hai chị em của Hoàng Văn Đống đều đã gả chồng, hiện giờ thằng bé là người duy nhất trong nhà chưa kết hôn. Tôi có thể nói cho em biết điều này, chỉ cần Mai Nhu của em kết hôn, mọi việc trong nhà sẽ là Mai Nhu quản lý. Em nghĩ có ai có thể được đãi ngộ tốt như vậy không?"

Mặc dù nhà Hoàng Văn Đống vẫn chưa xây dựng nhà nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian, dù sao thôn An Cư giàu có, nghĩ đến điều này, Vương Tiểu Quyên gật đầu: "Chúng tôi sẵn lòng. Cảm ơn chị cả đã giúp đỡ Mai Nhu của chúng tôi giải quyết được sự kiện lớn trong đời."

"Đi thôi, hiện tại chị đưa em đi đến nhà Hoàng Văn Đống, kẻo cho hai người nói chị lừa em." Hoàng mẫu vội vàng nắm lấy Vương Tiểu Quyên tay dẫn bà ta đến nhà của Hoàng Văn Đống, Mai Nhu cũng nhanh chóng đi theo.

Đi ngang qua con hẻm của mẹ Hoàng và nhà Lý Minh Sơn, nhà Hoàng Văn Đống ở bên phải, có thể nói là rất gần, Hoàng Văn Đống vừa về đến nhà đã kể cho gia đình nghe về buổi hẹn hò ở nhà mẹ Hoàng. Cả nhà rất mong chờ!

Mẹ Hoàng đi tới gõ cửa: "Có ai ở nhà không?"

"Có, có." Mẹ của Hoàng Văn Đống vội vàng đi tới mở cửa, rất vui mừng khi thấy đó là mẹ Hoàng: "Chị dâu, sao chị lại đến đây?"

"Chị vội tới giao một nàng dâu cho Hoàng Văn Đống nhà em." Hoàng mẫu kéo Mai Nhu về phía trước, cười nói: "Đây là Mai Nhu, cháu gái họ hàng xa của nhà Lý Minh Sơn, em thấy thế nào? Có phải rất xinh không?"
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 255: Chương 255



Hoàng Văn Đống nghe vậy ngại ngùng quay đầu đi không dám nhìn Mai Nhu, mà Mai Nhu cũng đỏ mặt. Tuy cô ấy biết hôm nay mình đến thôn An Cư là để tìm một anh người yêu có điều kiện tốt, nhưng khi nói thẳng ra ngoài như vậy vẫn khiến cô ấy cực kỳ xấu hổ.

Mẹ Hoàng Văn Đống đánh giá Mai Nhu một lượt rồi hài lòng gật đầu: "Quả thật rất xinh, vừa thấy đã biết mắn đẻ rồi."

"Vậy hai đứa tự nói chuyện với nhau tiếp đi, mẹ về nhà nấu cơm trước. Hoàng Dĩ Đồng nhà chúng ta cũng vừa về, giờ con bé đang có thai nên không thể bị đói được." Bà Hoàng cười tỉm tỉm nói xong bèn xoay người đi. Mẹ Hoàng Văn Đống vươn tay kéo lấy cánh tay bà Hoàng, cười hỏi: "Chị dâu, Dĩ Đồng có thai rồi hả?"

"Đúng vậy, tháng tám này sinh nè." Bà Hoàng vui vẻ đáp.

"Chị dâu à, chúc mừng chị nhé! Chị đợi em một chút, em bắt con gà mái lấy về cho Dĩ Đồng bồi bổ cơ thể." Mẹ Hoàng Văn Đống nói xong, đi vào chuồng gà bắt một con gà mái đưa cho bà Hoàng.

Bà Hoàng hơi ngại, nhưng vẫn nhận lấy, dù gì đây cũng là tấm lòng của người làm thím.

Vương Tiểu Quyên nhỏ giọng nói với Mai Nhu: "Mẹ chồng sắp cưới của chị cũng tốt bụng ghê, gả đến gia đình như vậy cũng không phải lo lắng họ bắt nạt mình. Đợi chị ổn định ở đó, lại mua giúp tụi em miếng đất. Đến lúc ấy, xây cho gia đình căn nhà rồi đưa mọi người đến ở."

Mai Nhu ngó Hoàng Văn Đồng rồi khẽ gật đầu, bố mẹ ở gần người ta mới không dám bắt nạt mình.

Dù Hoàng Văn Đống ức h.i.ế.p cô ấy, chỉ cần kêu một tiếng là người nhà sẽ đến dạy dỗ anh ta, cứ vậy đương nhiên Hoàng Văn Đống sẽ không dám bắt nạt mình nữa.

Bà Hoàng xách theo gà mẹ trở về nhà mình, Hoàng Dĩ Đồng đi ra khỏi phòng thấy gà mái thì khó hiểu hỏi: "Mẹ, mẹ lấy đâu ra gà mái thế?"

"Mẹ của Hoàng Văn Đống cũng là thím của con cho con bồi bổ cơ thể đó. Mẹ tìm con dâu giúp nhà họ, họ cho chúng ta một con gà mái chẳng phải là chuyển hiển nhiên à?" Bà Hoàng cười ha ha nói xong bèn đi g.i.ế.c gà.

Hoàng Dĩ Đồng bưng ghế dựa đến ngồi ở bên cạnh nhìn mẹ mình g.i.ế.c gà, chậm rãi nói: "Hai mươi năm rồi con không về, không ngờ trong thôn đã thay đổi nhiều như vậy."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng rồi đó. Giờ người dân trong thôn đều bận buôn bán, nhà nào cũng có tiền." Bà Hoàng nói đến đây thì vội vàng nghiêng đầu đi ngó Hoàng Dĩ Đồng: "Bây giờ, trong thôn có cả trường tiểu học và bệnh viện. Sau này, có đi học hay muốn khám bệnh đều tiện vô cùng. Đến lúc ấy, con sinh ở bệnh viện bên này luôn đi! Nếu con trở về, nhà kia chưa chắc sẽ đưa con đến bệnh viện đi đẻ. Ở nhà sinh em bé lại cực kỳ nguy hiểm, tính mạng của mình đều phải phụ thuộc vào người khác. Nếu mẹ chồng con không muốn cho con sống, vậy thì con cũng khó sống."

"Vâng." Hoàng Dĩ Đồng không chút do dự gật đầu đồng ý.

Quả thật sinh em bé ở nhà rất nguy hiểm, trước đây cũng không phải chưa xảy ra ngoài ý muốn. Cô ta không muốn mình cực cực khổ khổ sinh xong em bé, cuối cùng lại trở thành con của người khác.

"Hôm nào mẹ tìm thôn trưởng mua miếng đất xây cho con căn nhà, sau này con sang bên đây ở đi. Nếu nhà kia nhớ cháu thì tự đến thăm, dù sao con cũng đừng dắt con về đó thăm họ làm gì." Bà Hoàng nhớ đến những điều mà bà thông gia đã làm trước đó lại không khỏi nổi giận.

Hoàng Dĩ Đồng vừa gả đến đã bắt con bé làm việc ngay, dường như người trong nhà họ không có tay có chân, chỉ chờ con gái bà ta đến hầu hạ vậy.

Phụ nữ vì hạnh phúc mới lập gia đình chứ không phải lấy chồng để nai lưng làm việc. Nếu muốn làm việc thì công việc trong nhà để làm gì? Tại sao phải gả ra ngoài làm việc cho nhà người khác?

"Con cảm ơn mẹ." Hoàng Dĩ Đồng vui vẻ gật đầu. Có vẻ như trong nhà quả thật kiếm ra tiền, trước đó mẹ không có dùng tiền trợ giúp mình, chắc hẳn là không muốn nhà chồng cũng dùng tiền của mình! Dù sao mẹ cô ta cũng chẳng phải mẹ của mấy người bên nhà chồng, không cần thiết phải nuôi người ngoài làm gì.

Hoàng Dĩ Đồng chần chờ một lát rồi thử hỏi: "Mẹ, giờ Bạch Vân Sơn sao rồi?"

"Cậu ta à, đã ra riêng từ lâu rồi. Giờ người ta đã xây nhà lầu, cũng đính hôn, cuối năm sẽ kết hôn." Bà Hoàng đáp.

Thực ra, lúc trước khi còn là con gái ở nhà, cô ta từng nói với mẹ mình thích Bạch Vân Sơn, muốn gả cho cậu ta. Nhưng mà nhà họ Bạch quá nghèo, bị bà Hoàng từ chối. Sau đó, bà ta nhờ người tìm cho Hoàng Dĩ Đồng một nhà có điều kiện tốt.

Giờ bà Hoàng thấy nhà họ Bạch phát triển cũng hối hận không thôi, sớm biết như thế thì hồi đó đã đến nhà họ Bạch làm mai, để Hoàng Dĩ Đồng gả cho Bạch Vân Sơn. Hai nhà cũng gần, cũng chẳng cần phải chịu nhiều tủi hờn như vậy rồi.

Hoàng Dĩ Đồng nghe vậy thì phút chốc nghẹn ngào, không ngờ Bạch Vân Sơn đã đính hôn.

"Vậy bạn gái cậu ta trông thế nào? Mẹ thấy chưa?" Hoàng Dĩ Đồng dằn nỗi buồn xuống hỏi. Người mà mình từng thích trong độ tuổi thanh xuân không phải nói quên là quên một cách dễ dàng như vậy.

"Bạn gái của cậu ta rất mập, béo núc ních y như con heo nái ấy, không đẹp bằng nửa con nữa." Bà Hoàng không biết trong lòng Hoàng Dĩ Đồng vẫn còn thích Bạch Vân Sơn. Bởi vì đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, Hoàng Dĩ Đồng cũng đã kết hôn, giờ còn mang thai.

Song bà Hoàng cũng không thích bạn gái của Bạch Vân Sơn, chỉ với điều kiện giờ đây của cậu ta muốn tìm người như thế nào mà chẳng được. Cuối cùng, cậu ta lại chọn một người mập như thế, đi mấy bước đã thở hồng hộc, đúng là không hiểu ánh mắt cậu bị sao nữa.

Hoàng Dĩ Đồng nghe miêu tả về vẻ ngoài của người yêu Bạch Vân Sơn, lại nghĩ đến mấy con heo dơ dáy trong chuồng. Cô ta cho rằng bạn gái của Bạch Vân Sơn xấu như vậy thì trong lòng không khỏi đắc ý.

Sao Bạch Vân Sơn có thể tìm được cô bạn gái tốt như cô ta chứ!

"Bạch Vân Sơn mà cũng có người vậy, vậy Bạch Đại Sơn chắc cũng kết hôn rồi nhỉ? Chuyện khi nào vậy mẹ, sao con chẳng biết gì hết vậy!" Hoàng Dĩ Đồng lập tức thích thú hỏi.

"Cô dâu của Bạch Đại Sơn chính là Lý Trình Trình, cháu gái nhỏ của nhà họ Lý sát vách ấy. Chẳng phải trước đây hai đứa còn chơi với nhau hả? Hai người họ kết hôn sắp được hai năm rồi. À, Lý Trình Trình kia cũng có thai đó. Giờ bụng cũng lớn, có lẽ sẽ sinh trước con đấy." Bà Hoàng nói.

"Hở?" Hoàng Dĩ Đồng kinh ngạc trợn to mắt: "Lý Trình Trình ấy ạ, hai người họ chênh lệch nhiều tuổi, sao lại quen nhau được hay vậy?"

Cô ta và Lý Trình Trình là hàng xóm nên đương nhiên quen biết nhau. Hồi bé, Hoàng Dĩ Đồng thấy Lý Trình Trình gặp phải hoàn cảnh như vậy còn vui sướng khi người gặp họa, vì cô ta có cuộc sống hạnh phúc hơn Lý Trình Trình. Nhưng không ngờ, cô bé số khổ kia lại gả cho Bạch Đại Sơn.

Bà Hoàng ngẫm nghĩ rồi lắc đầu bảo: "Cái này thì mẹ không biết. Dù sao ngày nào cũng bận tối mặt tối mày, nào có rảnh mà biết được nhiều chuyện của nhà người khác như vậy? Có điều, mẹ nghe nói Lý Trình Trình kia cũng lén lút làm chuyện xấu bên ngoài, tối mịt còn hẹn hò với đàn ông trong sơn động, bị nhà họ Lý phát hiện nên muốn gả cô ra xa nhà. Không biết thế nào lại gả cho Bạch Đại Sơn. Có lẽ, Bạch Đại Sơn kia nghèo quá, sợ là đến cả mấy con đàn bà lẳng lơ cũng muốn lấy."
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 256: Chương 256



Rất nhiều người trước mặt người khác cư xử thế này, sau lưng lại cư xử thế kia. Đồng chí nam nhà họ Hoàng đi theo Lý Trình Trình bán hải sản kiếm tiền, còn đồng chí nữ thì đào rau dại cho Lý Trình Trình kiếm tiền, kết quả bí mật hay không vẫn giống nhau, lời gì cũng nói ra ngoài.

"Con muốn đi xem Lý Trình Trình, bọn họ sống ở đâu, hay là sống chỗ ở trước đây của nhà họ Bạch à?" Hoàng Dĩ Đồng hỏi, cô ta muốn xem Lý Trình Trình là giả, xem bây giờ Lý Trình Trình sống thế nào mới là thật.

"Con còn nhớ ngôi nhà cũ của ông thợ săn già trong thôn không? Hiện tại Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình đang ở nơi đó đấy. Giờ ăn cơm vẫn còn sớm, con đi chơi thì nhớ về nhà ăn tối nhé. Đừng để cho người ta coi thường chúng ta." Mẹ Hoàng nói.

Hoàng Dĩ Đồng vui vẻ gật đầu: "Vâng ạ, bây giờ con đi ngay."

"Mẹ kêu người dẫn con qua đó." Mẹ Hoàng lau sạch nước trên tay, đi tới bức tường trong sân, bà ta hô một tiếng với nhà hàng xóm, bảo cô gái nhà bên cạnh đi cùng Hoàng Dĩ Đồng ra ngoài.

Chẳng bao lâu, Hoàng Trác Nhiên từ nhà bên cạnh chạy tới, năm nay cô bé đã mười bốn tuổi. Sau khi tốt nghiệp tiểu học, gia đình không cho đi học nữa, hiện tại cô bé đang ở nhà đào rau dại kiếm tiền.

Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Trác Nhiên, Hoàng Dĩ Đồng đã đứng trước nhà của Lý Trình Trình. Khi chứng kiến có vài chiếc xe bò đậu bên ngoài nhà cô, Hoàng Dĩ Đồng tò mò hỏi: "Đây là đang làm gì nhỉ? Tại sao trong nhà họ lại có nhiều người như vậy?"

"Lý Trình Trình đang giúp quán cơm trên trấn thu gom đồ ăn. Hiện tại nhà nào cũng mang đồ ăn và rau dại đến để đổi tiền. Tất cả mọi người đều rất biết ơn Lý Trình Trình đã tạo cơ hội tốt như vậy cho người dân trong thôn, để cho tất cả mọi người có một cuộc sống tốt đẹp." Hoàng Trác Nhiên giải thích.

Hoàng Dĩ Đồng nghe đến đó, cô ta cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ một người tầm thường như Lý Trình Trình bây giờ lại lợi hại như vậy.

Thật ra, lô rau được giao hôm nay đều do người của Hạ Vân Lai từ nơi khác thu gom đến mà không phải trực tiếp đưa đến cửa hàng thực phẩm tươi sống. Đó là bởi vì hiện tại rau dưa, rau dại đang dần được đưa ra thị trường, sản phẩm càng nhiều, giá cả sẽ phải giảm xuống, nhưng có thể mua được rau ở khắp nơi mà không cần phải đến cửa hàng thực phẩm tươi sống để mua rau nữa. Nếu có quá nhiều rau trong cửa hàng thực phẩm tươi sống, nó có thể sẽ không bán được.

Vì vậy Lý Trình Trình nhờ bọn họ thu gom số rau được thu thập từ nơi khác đến cho cô, cô muốn cất chúng vào trong sơn động, giữ cho đến mùa đông không có rau ăn lại lấy ra bán. Khi đó lượng tiêu thụ sẽ tốt hơn và giá cả sẽ cao hơn, cô có thể kiếm nhiều tiền hơn.

Tất nhiên, không phải toàn bộ cô đều cất trong sơn động, vẫn như cũ, mỗi ngày cô sắp xếp một người lái xe bò chở rau đến cửa hàng thực phẩm tươi sống. Dù sao mỗi ngày chỉ có một xe, ở đó có các loại rau dưa, khách quen vẫn thích rau dưa sạch ở chỗ cô. Hơn nữa, cũng có thể mua một lúc tất cả các loại rau mình cần mua mà không cần phải chạy khắp nơi.

Có thể nói cửa hàng thực phẩm tươi sống bây giờ làm ăn chủ yếu với khách quen.

Chờ xe bò đi hết, Hoàng Dĩ Đồng mới đi tới cạnh cửa, cổng đang mở. Nếu đi thẳng vào trong thì rất bất lịch sự, có thể khiến người khác khó chịu, cho nên Hoàng Dĩ Đồng đành phải gõ cửa.

Lý Trình Trình đang ở trong sân hướng dẫn Bạch Đại Sơn, Bạch Vân Sơn và Bạch Nhất Thuận chuyển rau vào nhà. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn sang. Thông qua trí nhớ của nguyên chủ, cô biết người này là Hoàng Dĩ Đồng - chị gái nhà họ Lý kế bên.

Nguyên chủ không hiểu tốt xấu, không biết Hoàng Dĩ Đồng là loại người như thế nào, nhưng cô có thể thông qua ký ức của nguyên chủ nhìn ra, Hoàng Dĩ Đồng này ỷ vào ở nhà được nuông chiều, rất đáng ghét, nhưng cô ta cũng không làm chuyện gì xấu hết. Dù sao cô ta luôn có thể khơi mào khiến những cô gái khác phải ghen tị với mình.

Lý Trình Trình đi tới cổng sân: "Hoàng Dĩ Đồng, Hoàng Trác Nhiên, các người tìm tôi có chuyện gì không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoàng Dĩ Đồng thật sự không ngờ tới tới đây sẽ đụng phải Bạch Vân Sơn. Hôm nay nhiệt độ rất cao, hơn hai mươi độ, Bạch Vân Sơn mặc quần áo mùa thu bên trong, ống tay áo xắn cao lên, lộ ra cánh tay cường tráng, hơn nữa cơ bắp dưới lớp áo mùa thu vô cùng đầy đặn, anh đang làm việc, cơ bắp đều phồng lên.

Lúc này tất cả mọi người ăn không được ngon, coi như là đàn ông thì cũng toàn gầy giơ xương, sao có thể đẹp bằng Bạch Vân Sơn được.

Có thể thấy được điều kiện sống hiện tại của Bạch Vân Sơn tốt đến mức nào.

Nghĩ đến việc một lợn to béo có thể sở hữu Bạch Vân Sơn với điều kiện tốt như vậy, trong lòng Hoàng Dĩ Đồng dâng lên một tia đố kỵ. Trước đây người khác luôn ghen tị với cô ta, không ngờ bây giờ lại đến lượt cô ta ghen tị với người khác.

Lý Trình Trình thấy Hoàng Dĩ Đồng không để ý tới mình, cô nhìn theo tầm mắt Hoàng Dĩ Đồng, chỉ thấy điểm cuối tầm mắt cô ta lại là Bạch Vân Sơn. Lập tức Lý Trình Trình hiểu ra, Hoàng Dĩ Đồng này không phải chính là Liễu Lệ Hoa trước đây sao?

Liễu Lệ Hoa khi còn là cô gái ở nhà đã phải lòng Bạch Đại Sơn nhưng cô ta lại chê nhà Bạch Đại Sơn nghèo, nên cô ta không lấy. Sau đó thấy Bạch Đại Sơn phát triển và trở nên giàu có, cô ta mới thấy hối hận.

Mà hôm nay Hoàng Dĩ Đồng chắc cũng thầm mến Bạch Vân Sơn, cũng chê nhà họ Bạch nghèo nên không lấy. Hiện giờ cô ta nghe nói Bạch Vân Sơn xây nhà lầu, giàu có, nên cô ta cũng thấy hối hận.

Tất cả mọi thứ đều là kết cục đã định trước, hối hận cũng vô dụng thôi. Tự mình làm tự mình quyết định con đường của bản thân, dù có bò cũng phải bước qua.

Lý Trình Trình vẫy tay trước mặt Hoàng Dĩ Đồng: "Hoàng Dĩ Đồng, Hoàng Dĩ Đồng..."

Hoàng Dĩ Đồng lấy lại tinh thần, lập tức cảm thấy hơi xấu hổ: "Lý Trình Trình, không ngờ lúc này mới qua vài năm không gặp, vậy mà cô đã gả cho Bạch Đại Sơn rồi, còn trở nên xinh đẹp như vậy, xem ra sau khi cưới Bạch Đại Sơn, cô có cuộc sống rất tốt nhỉ."

Lý Trình Trình mỉm cười nói: "Hình như đã mấy năm cô không về nhà mẹ đẻ rồi đúng không? Tôi cảm giác mấy năm rồi vẫn chưa gặp cô."

"Ba năm." Hoàng Dĩ Đồng nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Bạch Vân Sơn, nhìn cậu ta ngẩng đầu uống nước, bọt nước nhỏ xuống cổ, vô thức cô ta cảm thấy miệng lưỡi cũng khô khan.

Không ngờ mới mấy năm không gặp, vậy mà Bạch Vân Sơn đã biến thành người đàn ông như vậy.

"Hôm nay các người tới tìm tôi có chuyện gì không?" Lý Trình Trình không có ý định mời bọn họ vào nhà ăn cơm, Liễu Lệ Hoa này lúc trước lợi dụng con trai của mình để hãm hại Bạch Đại Sơn, ai biết Hoàng Dĩ Đồng sẽ làm ra chuyện gì.

Cô không thể dẫn sói vào nhà, cô cũng sẽ không để cho người khác phá hư mối quan hệ giữa Hoàng Tú Lan và Bạch Vân Sơn được.

Hoàng Dĩ Đồng xấu hổ mỉm cười: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là hôm nay tôi mới về nghe nói cô gả cho Bạch Đại Sơn nên muốn đến xem cô sống thế nào thôi. Tôi thấy cô sống rất tốt là yên tâm rồi, bụng của hai người chúng ta có kích thước tương đương nhau, đến lúc đó đứa nhỏ sinh ra chắc cũng sát ngày nhau. Chúng ta có thể để hai đứa nó lớn lên cùng nhau, giống như chúng ta hồi đó vậy."

Khóe miệng Lý Trình Trình nhếch lên, đúng là người này tới đây để xem cô sống thế nào nhưng thứ cô ta muốn nhìn thấy nhất chắc chắn là cuộc sống tồi tệ của cô chứ không phải là dáng vẻ trải qua cuộc sống tốt đẹp.

"Cám ơn cô, hiện tại tôi có việc làm, cuộc sống trôi qua tạm được, không phiền cô quan tâm lắm đâu. Bây giờ bụng cô cũng rất lớn, sau này tốt nhất là bớt quan tâm chuyện của người khác đi, quan tâm đến bản thân nhiều hơn, dù sao thì điều quan trọng nhất bây giờ chính là cô mà." Lý Trình Trình mỉm cười nói.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 257: Chương 257



Giờ phút này cô dường như đang đeo một chiếc mặt nạ, không ai có thể nhìn thấu được cô.

Hoàng Dĩ Đồng gật đầu, lưu luyến không rời nhìn Bạch Vân Sơn một cái rồi cô ta cầm tay Hoàng Trác Nhiên xoay người rời đi.

Lý Trình Trình đóng cửa sân, đi tới trong sân, bước đến trước mặt Bạch Vân Sơn, tò mò hỏi: "Chú hai, trước đây em có từng thích cô gái nào không?"

Bạch Vân Sơn lắc đầu, cậu ta hơi hoang mang nói: "Không có, làm sao vậy ạ?"

"Vậy mối quan hệ giữa em và Hoàng Dĩ Đồng có tốt không?" Lý Trình Trình hỏi tiếp.

Bạch Vân Sơn càng hoang mang hơn nữa: "Ai vậy? Hoàng Dĩ Đồng là ai? Thôn chúng ta có người họ Hoàng sao?"

Bạch Đại Sơn: "Có năm nhà."

"Chính là nhà bên cạnh của nhà chị đấy, nhà bọn họ có một cô gái tên là Hoàng Dĩ Đồng, năm nay hai mươi bốn tuổi, hai người bọn em tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm, chắc cũng quen biết nhau nhỉ?" Nếu không quen biết nhau thì tại sao Hoàng Dĩ Đồng có thể thích Bạch Vân Sơn chứ?

Bạch Vân Sơn suy nghĩ một hồi, nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân, cậu ta lắc đầu nói: "Em không biết, có thể là lúc làm việc đồng áng đã từng gặp rồi, nhưng em thật sự không nhớ rõ em có quen biết người như vậy từ khi nào."

"Chú hai, từ nay về sau, ngoại trừ Hoàng Tú Lan, chị, Bạch San San, và họ hàng gia đình của em ra thì những đồng chí nữ khác, bất kể là người già hay trẻ, em cũng phải giữ khoảng cách ba mét cho chị, em hiểu không?" Lý Trình Trình dặn dò.

Chỉ cần giữ khoảng cách, người khác muốn giội nước bẩn cũng không giội được.

Bạch Đại Sơn đá Bạch Vân Sơn một cước: "Nghe rõ chưa? Chị dâu của em nói như vậy là muốn tốt cho em và Hoàng Tú Lan đấy."

Hiện tại những người đang tiếp cận cậu ta đều không thực sự thích cậu ta, tất cả đều đến vì tiền của cậu ta và họ hoàn toàn không phải là người sống đàng hoàng.

Bạch Vân Sơn liên tục gật đầu: "Hiểu rồi, hiểu rồi."

Hoàng Dĩ Đồng về đến nhà, ngồi xuống bàn ăn trong nhà chính, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt cho thấy giờ phút này cô ta đang rất tức giận, mẹ Hoàng lo lắng hỏi: "Sao con về sớm vậy? Lý Trình Trình không mời con vào nhà ngồi à?"

"Không có." Hoàng Dĩ Đồng lắc đầu: "Cô ta rất cảnh giác với con, ngay cả cửa sân cũng không thèm cho con đến gần. Thật đúng là cho rằng mình gả cho Bạch Đại Sơn là có thể phất lên như diều gặp gió sao? Bạch Đại Sơn lớn tuổi như vậy, làm sao anh ta có thể thật sự thích cô ta được. Chẳng qua Bạch Đại Sơn lớn tuổi, muốn nối dõi tông đường mà thôi!"

"Chuyện của bọn họ không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, không cần phải tức giận vì mấy người ngoài làm gì đâu." Mẹ Hoàng nhẹ nhàng vỗ vai Hoàng Dĩ Đồng, nói.

"Mẹ ơi, tại sao năm đó mẹ không gả con cho Bạch Vân Sơn vậy? Nếu con cưới cậu ta, sao con sẽ phải chịu đau khổ nhiều như vậy, sao đứa con đầu lòng của con sẽ bị sẩy thai chứ? Nếu như con cưới Bạch Vân Sơn thì bây giờ mỗi ngày con đều được mặc quần áo mới, mỗi ngày đều được ăn thịt, người ở nhà lầu chắc chắn là con... Làm sao có thể là con heo mập c.h.ế.t tiệt kia được..." Hoàng Dĩ Đồng tức giận nằm trên bàn khóc: "Rốt cuộc con với cái đồ lợn béo đáng c.h.ế.t đó có gì thua kém chứ? Tại sao con phải trải qua cuộc sống ngột ngạt như vậy..."

Thấy Lý Trình Trình có cuộc sống tốt, Bạch Đại Sơn, Bạch Vân Sơn phất lên nhanh chóng, sự không cam lòng của cô ta hoàn toàn bùng nổ.

Mẹ Hoàng nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Dĩ Đồng, trong lòng vừa khó chịu lại hối hận, nếu năm đó bà ta để Hoàng Dĩ Đồng gả cho Bạch Vân Sơn thì tốt rồi, như vậy người hưởng hạnh phúc hiện tại chính là con gái của bà ta.

Nhưng cả hai người họ đều không hoán đổi vị trí mà tự hỏi rằng, nếu như đó là Bạch Vân Sơn, vậy Bạch Vân Sơn có đồng ý cưới Hoàng Dĩ Đồng không? Tại sao trong mắt bọn họ, Bạch Vân Sơn giống như vật trong tay bọn họ, chỉ cần bọn họ đồng ý gả thì Bạch Vân Sơn nhất định phải cưới vậy?

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng xe đạp, mẹ Hoàng vội vàng mở cửa, nhìn thấy con gái nhỏ Hoàng Dĩ Hân nhảy từ ghế sau xe đạp của con rể xuống, mẹ Hoàng có chút kinh ngạc: "Dĩ Hân, không phải con đang học ở trường à? Sao lại trở về bất thình lình vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc trước sau khi tốt nghiệp tiểu học thì Hoàng Dĩ Hân không đi học nữa, hai năm nay trong nhà có tiền, cô bé mới quay lại trường học để học tiếp.

Chồng của Hoàng Dĩ Đồng là Chu Phi Dực lấy một miếng thịt mỡ treo trên tay lái xe đạp xuống đưa cho mẹ Hoàng: "Mẹ, do con đi qua cổng trường học, đi tìm Dĩ Hân, nói với em ấy là hôm nay chị cả của em ấy về nhà mẹ ruột, em ấy liền về nhà, ăn cơm xong ngồi xe đạp của con về trường là được, sẽ không đến muộn đâu mẹ, mẹ làm món thịt này đi, để mọi người bồi bổ cơ thể thật tốt."

"Được, được." Mẹ Hoàng thấy anh ta tốt mà vừa mừng vừa lo, bà ta nhận thịt heo của Chu Phi Dực đưa tới.

Mặc dù hiện tại Chu Phi Dực vẫn cư xử như con rể, nhưng do Hoàng Dĩ Đồng ở nhà anh ta bị ngược đãi mấy năm, nên mẹ Hoàng vẫn coi thường anh ta, nếu anh ta mạnh mẽ hơn thì Hoàng Dĩ Đồng sẽ không phải tủi thân như vậy.

Hoàng Dĩ Đồng biết chồng và em gái mình tới, vội vàng lau nước mắt đi, bất kể là người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được việc vợ mình có người khác trong lòng, còn mơ tưởng đến chuyện sống với người khác. Ở trong mắt đàn ông, điều này với việc bị cắm sừng chẳng có gì khác nhau.

Nếu để cho Chu Phi Dực biết do cô ta nhìn thấy dáng vẻ hôm nay của Bạch Vân Sơn mà càng nhớ thương Bạch Vân Sơn hơn, chắc có lẽ anh ta sẽ đánh c.h.ế.t cô ta mất, bởi vì điều này ở trong mắt đàn ông là sự sỉ nhục cực lớn.

Hoàng Dĩ Đồng lau khô nước mắt, đi ra khỏi nhà chính, cười tủm tỉm nhìn Hoàng Dĩ Hân: "Em gái, em về rồi! Hôm nay mẹ hầm canh gà mái, buổi trưa em nhớ uống thêm hai chén nhé."

"Chị cả." Hoàng Dĩ Hân chạy đến trước mặt Hoàng Dĩ Đồng, kích động nhìn cô ta nói: "Chị cả, bụng chị lớn như vậy sao? Em sắp có cháu ngoại rồi, có phải không?"

Hoàng Dĩ Đồng sờ mái tóc Hoàng Dĩ Hân, vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, rất nhanh em có thể nhìn thấy cháu ngoại rồi..."

Hoàng Dĩ Đồng rất hâm mộ Hoàng Dĩ Hân, sinh ra đúng lúc nhà điều kiện khá giả, lại có thể đi học, đâu có giống cô ta, học đến lớp ba tiểu học đã phải nghỉ học, trình độ học vấn lớp ba thì cô ta có thể làm gì đây?

Giữa trưa, người nhà Hoàng Dĩ Đồng đều trở về, ông bà nội của cô ta đã mất từ lâu, cha mẹ và các chú thím khác cũng đã sớm ở riêng, cho nên giữa trưa gia đình bọn họ ngồi ăn chung với nhau.

Mẹ Hoàng nhìn thoáng qua Chu Phi Dực: "Tiểu Chu này, hiện tại trong thôn chúng ta đã xây được bệnh viện tốt hơn cả bệnh viện trên thị trấn, mà con còn phải chăm sóc mẹ của con, không có thời gian chăm sóc Dĩ Đồng và đứa bé. Vì vậy, trong khoảng thời gian này để cho Dĩ Đồng ở lại nhà chúng ta đi, sinh con cũng sinh ở bệnh viện bên này luôn! Mọi người sẽ giúp con chăm sóc Dĩ Đồng, nên con cứ chuyên tâm chăm sóc mẹ của mình đi, như vậy con có thể thoải mái hơn một chút, cũng có thể có thời gian nghỉ ngơi hơn, đúng không?"

Mẹ Hoàng cẩn thận nói, bà ta cố gắng nói thêm lời mật ngọt, muốn dụ dỗ Chu Phi Dực, sau đó để Chu Phi Dực cam tâm tình nguyện cho Hoàng Dĩ Đồng ở lại nhà bọn họ, sinh con ở đây, đợi đến khi đứa nhỏ ra đời, chắc chắn bọn họ sẽ không để cho nhà họ Chu mang đứa bé đi.

Chu Phi Dực vừa nghe xong, như vậy đối với anh ta mà nói, thực sự rất tốt, nếu không thì anh ta phải chạy qua chạy lại hai bên cũng rất mệt.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 258: Chương 258



Hơn nữa anh ta cũng sẽ không cần chăm sóc cho phụ nữ có thai, đến khi đứa nhỏ chào đời, anh ta lại càng không cần chăm sóc, nhỡ lúc đó lại xảy ra vấn đề gì. Vì vậy tốt nhất vẫn nên để cho Hoàng Dĩ Đồng về nhà mẹ đẻ.

Nhưng anh ta không hiểu những khúc mắc liên quan.

Vì thế Chu Phi Dực trực tiếp gật đầu đồng ý: "Vâng, vậy làm phiền cha mẹ chăm sóc Dĩ Đồng. Chờ mẹ con xuất viện, con nhất định đến nhà cảm ơn."

Mẹ Hoàng vui mừng không thôi, quay đầu lại nhìn Hoàng Dĩ Đồng, kiêu ngạo nháy mắt với cô ta, ý tứ đó như muốn nói, nhìn này, mẹ lợi hại không!

Sau khi ăn xong, Chu Phi Dực đưa Hoàng Dĩ Hân đến trường học, sau đó anh ta đi bệnh viện. Mẹ Hoàng bảo cha Hoàng dẫn theo hai đứa con trai đi tìm trưởng thôn phân chia đất, nếu không đủ họ sẽ bỏ tiền mua thêm một ít. Nhà bọn họ tổng cộng có bốn đứa con, đứa lớn nhất và đứa nhỏ nhất đều là con gái, ở giữa là hai đứa con trai. Hai đứa con trai vẫn chưa có bạn gái, nhưng phải chuẩn bị nhà ở, nếu không sẽ khó mà tìm được vợ.

Buổi sáng lúc giới thiệu đối tượng cho Mai Nhu, bà ta hoàn toàn không hề nghĩ đến hai đứa con trai nhà mình. Bởi vì bà ta chướng mắt với Mai Nhu, chưa nói đến nhan sắc không đẹp mà đã thấy cái thái độ nhỏ mọn rồi. Nếu Hoàng Văn Đống để ý vậy cũng chẳng tới lượt bà ta nhọc lòng đến làm gì.

Hoàng Dĩ Đồng rất vui khi thấy cả nhà đều đồng ý mua đất và xây nhà cho cô ta. Sau nhiều năm trải qua sự giày vò trong hôn nhân, bây giờ cô ta thà ở nhà mẹ đẻ còn hơn là về nhà chồng. Bởi vì cha mẹ chồng sẽ không bao giờ đối xử với con dâu như con gái ruột được, bọn họ chỉ biết chờ con dâu đến hầu hạ, chứ tuyệt đối sẽ không giúp đỡ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu như không phải lần đầu tiên cô ta mang thai sinh non, gia đình tìm tới cửa thì bọn họ sẽ không thu liễm lại đâu. Bọn họ ước gì cô ta múc cơm dâng tới tận tay cho họ, nếu có thể đút vào miệng họ thì càng tốt hơn.

Tại ngôi nhà của Hoàng Văn Đống phía sau, Vương Tiểu Quyên và mẹ Hoàng Văn Đống đang nói chuyện rất vui vẻ, Vương Tiểu Quyên mong hôm nay có thể để Mai Nhu ở lại nhà Hoàng Văn Đống, để cô ấy sống cùng Hoàng Văn Đống. Bởi vì cô ta sợ đêm dài lắm mộng.

Nhưng cô ta sẽ không làm như vậy, còn phải xem nhà của Hoàng Văn Đống làm như thế nào, nếu như nhà Hoàng Văn Đống muốn bọn họ kết hôn sớm một chút, vậy nhất định sẽ phải hành động sớm. Họ chỉ ở nhà đợi nhà họ Hoàng tới cửa cầu hôn là được.

Sau khi ăn xong, Vương Tiểu Quyên và Mai Nhu phải đi, Hoàng Văn Đống hết sức lưu luyến.

Mẹ anh ta nói: "Bây giờ vẫn chưa tới lúc bận, con có thể đến nhà Mai Nhu tìm con bé đi, dẫn con bé ra ngoài dạo phố xem phim, mua quần áo, Tiểu Quyên, cháu nói xem thím nói có đúng không?"

Vương Tiểu Quyên liên tục gật đầu: "Đúng ạ, người trẻ tuổi nên ở chung nhiều hơn, như vậy tình cảm mới có thể càng thêm đậm sâu được!"

"Mai Nhu, hôm nay cháu về trước đi, hôm nào thím bảo Văn Đống qua tìm cháu chơi!" Mẹ Hoàng tủm tỉm cười nói.

Mai Nhu gật đầu: "Cháu cảm ơn thím."

Sau khi Vương Tiểu Quyên và Mai Nhu ra ngoài, mẹ Hoàng kéo Hoàng Văn Đống đang mất hồn trở về, bà ta nói: "Văn Đống, con thật sự muốn cưới Mai Nhu này sao?"

"Làm sao vậy ạ? Không được hả mẹ?" Hoàng Văn Đống khó hiểu hỏi: "Mẹ, không phải mẹ rất thích Mai Nhu sao?"

"Mẹ cũng chẳng có ấn tượng tốt gì với Mai Nhu này, mẹ chỉ lễ phép và khách sáo thôi. Cái cô Mai Nhu này không có chủ kiến gì cả, toàn bộ đều nghe mẹ nó, mẹ sợ con cưới nó vào cửa, nó dọn sạch nhà chúng ta đi đấy." Mặt mũi của Mai Nhu bình thường, không có chỗ nào hơn người, tính cách cũng không được, quan trọng nhất là cô ấy không có chủ kiến, toàn bộ đều nghe theo Vương Tiểu Quyên, Vương Tiểu Quyên bảo cô ấy làm gì thì cô ấy làm cái đó. Sau này cô ta bảo cô ấy giúp đỡ em trai nhà mẹ đẻ. Chắc chắn cô ấy sẽ không từ chối.

"Không phải việc này rất đơn giản sao? Sau này nhà chúng ta gửi hết tiền vào sổ tiết kiệm, để mẹ giữ. Mỗi tháng chúng con cầm mấy chục đồng tiền lẻ, cuộc sống như vậy không phải tốt hơn à? Nếu Mai Nhu không có chủ kiến, mẹ cô ấy nói gì nghe nấy, vậy thì chúng ta có thể cố gắng sửa lại để cô ấy nghe theo những gì con nói không phải là được rồi sao?" Trong nhà có tiền, lời nói của Hoàng Vân Đống càng thêm hống hách hơn.

Trước đây trong nhà một năm không kiếm được mấy chục đồng, bây giờ một tháng kiếm được phải mấy chục đồng, con số này hoàn toàn không thể so sánh.

Mẹ Hoàng nghe vậy lập tức vui mừng, con trai sẵn sàng giao tiền cho bà ta giữ. Điều đó có nghĩa là trong lòng con trai, bà ta mới là người quan trọng nhất. Có bà ta phụ trách, cho dù Mai Nhu muốn dọn sạch nhà họ Hoàng đi thì cô ấy cũng không dám!

"Văn Đống, vậy con định khi nào thì kết hôn?" Mẹ Hoàng hỏi.

"Không phải mẹ muốn ôm cháu trai từ lâu rồi sao? Tất nhiên là càng nhanh càng tốt chứ!"

"Được, vậy mẹ sẽ đi gặp bác gái của con, xem bà ấy có thể giúp con đi cầu hôn không, hay là mẹ đi tìm bà mai giúp con cầu hôn, để con có thể cưới Mai Nhu càng sớm càng tốt." Tuy Mai Nhu không phải rất tốt, nhưng so với những cô con dâu bậy bạ gì đó thì cũng khá tốt rồi.

Trong thôn có mẹ chồng và con dâu người ta như nước với lửa, ngày nào trong nhà cũng giống như đang đánh trận vậy.

Thà bà ta hỏi cưới Mai Nhu ngốc nghếch và yếu đuối một chút còn hơn là một cô con dâu như vậy.

Sau khi thu thập hết khoai tây trong nhà, đợi đến lúc họp chợ thì Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cùng nhau đi chợ, muốn nhìn xem có thể gặp được người bán khoai tây làm việc với bọn họ hồi năm ngoái không.

"Thím, cuối cùng thím cũng xuất hiện." Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn vừa đến chợ, người bán khoai tây năm ngoái từ đối diện chạy tới chỗ họ, thở hổn hển nói: "Năm nay các người có cần khoai tây không?"

"Cần ạ." Lý Trình Trình không nói rõ là cô chắc chắn sẽ cần, bởi vì cô muốn xem giá cả của khoai tây trước đã. Năm ngoái khoai tây có giá là tám xu một cân, không biết qua một năm giá tăng lên bao nhiêu nữa.

"Khoai tây tăng giá, năm nay là chín xu một cân, các người còn cần không?" Người bán khoai tây nhìn Lý Trình Trình với vẻ mặt đầy mong đợi, nếu như Lý Trình Trình cần, như vậy năm nay ông ấy lại có thể kiếm được một khoản tiền.

Năm ngoái tám xu một cân, năm nay chín xu một cân, một cân tăng lên một xu, mức độ tăng lên này coi như hợp lý, Lý Trình Trình gật đầu, đồng ý: "Tôi cần, nhưng ông phải đồng ý với tôi, không thể ép giá quá mạnh được, không thể để nông dân trồng trọt thất vọng đau khổ. Ông phải biết rằng, có bọn họ thì ông mới có kiếm được tiền, cho nên ông không thể bạc đãi bọn họ."

Người bán khoai tây gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi cũng xuất thân từ nông dân mà, tôi hiểu nông dân rất vất vả."

"Vậy thì hai ngày sau, chúng ta chờ ở chỗ cũ." Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm giao dịch, người bán khoai hào hứng rời đi, ông ấy phải trở về sắp xếp việc thu khoai nữa.

Mà Lý Trình Trình thì đi dạo ở chợ với Bạch Đại Sơn, lúc này trong chợ bày bán rất nhiều loại mặt hàng, có rất người bán rau dại và măng. Lý Trình Trình nhờ Hạ Vân Lai sắp xếp một người lên núi xuống nông thôn để thu gom rau dại, cũng có thể tiết kiệm thời gian mọi người đi ra ngoài bán. Thế nhưng kết quả là vẫn có người tự mình bày sạp, có vẻ như họ chê giá thu mua của cô tương đối thấp!

Chê thì chê thôi, cô cũng tính theo giá thu mua trên thị trường, không thấp hơn giá thị trường, nhưng cũng chẳng cao hơn giá thị trường. Cô không thể tự mình nâng giá được, đến lúc đó mọi người sẽ có cuộc sống càng khó khăn hơn.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ
Chương 259: Chương 259



Thấy một gian hàng bán bánh quai chèo, Lý Trình Trình đi tới hỏi: "Ông chủ, bánh quai chèo ở đây bán thế nào?"

"Bốn hào một cân." Bánh quai chèo tương đối tốn dầu mỡ, cho nên bán đắt hơn một chút.

"Chỗ ông tổng cộng có bao nhiêu cân? Phiền ông cân giúp tôi một chút, tôi lấy hết." Sợ ông chủ hỏi thêm, Lý Trình Trình vội giải thích: "Nhà chúng tôi sắp tổ chức đám cưới nên nhu cầu về số lượng thức ăn rất lớn."

Lúc này, Hoàng Văn Đống cũng đi tới: "Ông chủ, cho tôi mười cân bánh quai chèo." Hoàng Văn Đống nhận ra Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn, anh ta xấu hổ mỉm cười: "Tôi mua mười cân, không ảnh hưởng gì đến các cô chứ?"

Lý Trình Trình lắc đầu nói: "Không ảnh hưởng đâu." Thấy cô gái bên cạnh anh ta hơi quen quen, cô tò mò hỏi: "Hoàng Văn Đống, cô gái bên cạnh anh là ai vậy? Tại sao tôi lại thấy quen mắt thế nhỉ?"

"Đây là Mai Nhu, là bạn gái của tôi, chúng tôi vừa mới quen nhau nên vẫn chưa công khai!" Hoàng Vân Đống xấu hổ vừa cười vừa nói.

Hai má Mai Nhu cũng đỏ lên: "Xin chào, tôi là Mai Nhu."

Vân Mộng Hạ Vũ

Đột nhiên, Lý Trình Trình nhớ tới, lúc ngày đó Ngô Tú Châu dẫn người vào thôn, cô gái này cũng ở trong đó, xem ra cô gái này chính là người nhà của Ngô Tú Châu: "Cô và Ngô Tú Châu có quan hệ gì thế?"

"Ngô Tú Châu là bà ngoại của mẹ tôi, là bà cố của tôi." Mai Nhu nhẹ giọng giải thích.

Lý Trình Trình trầm tư gật đầu, không ngờ người phụ nữ ác độc như Ngô Tú Châu sẽ hạnh phúc như vậy, con cháu đầy nhà, bốn thế hệ dưới một mái nhà, rất nhiều cô gái xuất sắc giỏi giang cũng không thể hạnh phúc được như bà ta. Đúng là ai cũng có số mệnh của riêng mình!

Hoàng Văn Đống mua mười cân bánh quai chèo, ông chủ bán cho anh ta trước, sau đó mới cân cho Lý Trình Trình. Hoàng Văn Đống cầm lấy bánh quai chèo cười với Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn: "Vậy chúng tôi đi trước đây."

Lý Trình Trình gật đầu: "Chơi vui vẻ nhé!"

Mùa này phong cảnh đẹp, chim hót hoa thơm, hơn nữa mùa xuân vừa mới qua, hiện tại cũng không quá bận rộn, bớt chút thời gian ra ngoài đi dã ngoại thư giãn cũng rất tốt. Đây là vùng nông thôn, thứ không thiếu nhất chính là nơi để đi dã ngoại.

Sau khi cân và đóng gói bánh quai chèo kỹ càng, Bạch Đại Sơn treo bánh quai chèo trên xe ba bánh, hai người đi về phía trước, gặp phải người bán gia cầm, Lý Trình Trình đều mua, gia cầm lúc này khác với trại gia cầm ở thế hệ sau, chỉ mất một tháng đã được xuất chuồng.

Lúc này gia cầm cũng là món ngon mà các thế hệ sau không ăn được.

Nếu cô tích trữ nhiều hơn, cho dù bây giờ cô không bán được bao nhiêu thì sao? Cô có thể giữ lại cho mình và gia đình ăn mà.

Thấy có người bán ngải cứu và bánh được làm từ rau Thanh Minh, Lý Trình Trình thu dọn mọi thứ trên gian hàng vào bao. Lúc này không còn cách nào để gian lận, đồ đạc đều là hàng thật nên không thể bị lừa hoặc lỗ được.

Hơn nữa những công đoạn phức tạp như vậy, Lý Trình Trình sẽ không làm đâu, muốn ăn cũng chỉ có thể ra ngoài mua đồ người khác làm.

Hai người từ đầu chợ đi dạo đến cuối chợ cũng chẳng có gì để mua, Lý Trình Trình mua cho Lý Hiểu Đồng mấy bộ quần áo và giày theo mùa, sau đó hai người trở về nhà.

Lý Trình Trình lấy hai quả dừa lớn từ trong sơn động ra, cô bảo Bạch Bạch Đại chặt, đổ nước dừa vào trong bát, sau đó chẻ dừa ra, cạo lấy phần cùi dừa sát bên trong, cùi dừa có hàm lượng protein phong phú, cacbonhydrat và các thành phần dinh dưỡng khác, có thể ăn sống trực tiếp.

Chỉ là bóc rất khó nhưng trong nhà có một người sức lao động mạnh như vậy, sao không dùng chứ!

Hai trái dừa đổ ra ba bát nước dừa, Lý Trình Trình uống một bát nước dừa trong veo, cả người thấy thoải mái, để lại cho Lý Hiểu Đồng một chén, cô đặt một chén khác tới trước mặt Bạch Đại Sơn: "Đại Sơn, chén này là của anh."

Bạch Đại Sơn nhíu mày: "Anh chỉ là một người đàn ông thô lỗ, không cần đâu, món ngon như vậy tốt nhất là để lại cho vợ và đứa nhỏ ăn đi!"

"Anh làm ra vẻ cái gì chứ? Với điều kiện của nhà chúng ta, chẳng phải muốn ăn cái gì thì ăn cái đó sao? Chúng ta còn cần phải dựa vào anh tiết kiệm từng miếng để sống qua ngày à? Bây giờ không giống trước đây đâu, anh uống đi." Lý Trình Trình nói.

Bạch Đại Sơn cười ngây ngô, bưng bát lên uống: "Vị rất thanh và ngọt."

"Nhớ kỹ, em bảo anh làm gì thì anh chỉ cần làm là được, không cần phải nói một đống lời vô nghĩa." Nhà bọn họ có điều kiện như thế nào chứ? Vào những năm 1980. gia đình thu nhập hàng tháng nhiều hơn mấy chục vạn, còn cần tiết kiệm một miếng ăn này sao?

"Được." Bạch Đại Sơn kiên quyết đáp.

Hiện tại bọn họ đang kinh doanh hải sản và hoa quả khô, thứ không thiếu nhất với Lý Trình Trình chính là hải sản và trái cây khô, cô cũng đã trữ rất nhiều hải sản và trái cây khô để cô có thể ăn trái cây mình muốn mọi lúc mọi nơi.

Lý Trình Trình dự định sau này khi nhà kho xây xong, cô sẽ nhờ Hạ Vân Lai đưa người đến các khu sản xuất hoa quả khác nhau để giúp cô thu gom trái cây về. Nếu cô đã kinh doanh trái cây, vậy chắc chắn cô phải cố gắng hết sức cập nhật các loại trái cây!

Cái vại bên cạnh vại gạo được Lý Trình Trình dùng để đựng trái cây, như vậy thuận tiện cho Lý Hiểu Đồng lấy ăn bất cứ lúc nào.

Lý Trình Trình rất thích ăn nhãn và vải, nhưng vận chuyển thứ này bằng xe lửa chở hàng cũng không khả quan lắm. Bởi vì không có kỹ thuật giữ tươi bảo quản, nghĩ đến nhãn khô và vải khô, Lý Trình Trình vội vàng gọi điện thoại cho người phụ trách phía Nam, nói với thím ấy bên cô đang cần nhãn khô và vải khô, thịt nhãn và vải khô cũng được.

Nếu không được ăn đồ tươi, vậy ăn đồ khô, ngoại trừ hương vị không giống nhau ra thì ăn cũng rất ngon.

Lý Trình Trình mới vừa nói xong chuyện này, cô liền nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa bước ra khỏi phòng thì thấy Bạch Đại Sơn đã đi qua mở cửa, nhìn thấy mẹ của Liễu Lệ Hoa là Trương Quế Phương dẫn theo một chàng trai xa lạ đứng ở bên ngoài, Lý Trình Trình hơi kinh ngạc, đây chẳng phải là người mà được Trương Quế Phương tin tưởng giới thiệu cho Bạch San San sao?

Trương Quế Phương này cũng chẳng phải là người tốt lành gì, bà ta sẽ có lòng tốt đi giới thiệu đối tượng cho Bạch San San sao?

Cho dù đó thật sự giới thiệu đi chăng nữa thì cũng không đáng tin.

"Sao vậy?" Lý Trình Trình đi tới, khó hiểu hỏi.

Cô nhìn thoáng qua chàng trai đang đứng sau lưng Trương Quế Phương, tóc húi cua, đeo kính mắt, trong túi áo trước n.g.ự.c còn cài một cây bút máy, trông chàng trai giống như một người cán bộ vậy.

"Không phải thím muốn tìm hai người, là chàng trai này, cậu ta tới tìm Bạch San San, có chuyện gì thì hai người tự nói đi, thím đi trước đây." Có thể Trương Quế Phương sợ đắc tội với Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn, nên bà ta chỉ giải thích một câu rồi trực tiếp quay người chạy đi.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn là thần tài của thôn An Cư, sao bà ta dám đắc tội được.

"Các người chính là anh trai và chị dâu của Bạch San San phải không?" Chàng trai lễ phép hỏi.

"Đúng vậy, cậu là ai?" Lý Trình Trình gật đầu.

"Tôi tên là Cát Thiên Minh, là bạn học cùng lớp của Bạch San San, nghe nói Bạch San San đến nơi khác, có thể phiền mọi người nói địa chỉ của Bạch San San cho tôi biết không? Tôi muốn liên lạc với cô ấy." Cát Thiên Minh nói xong, trên mặt còn xuất hiện một tia đỏ ửng đáng ngờ.
 
Back
Top Bottom