Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 40: Chương 40



Thấy vậy, Hồ Tú lườm con trai: “Sao hả? Vừa rồi con định ngồi chờ Đình Đình treo áo cho con chứ gì? Nhà chúng ta không có quy tắc này đâu.”

Hoắc Tiếu: “...”

Hoắc Tiếu xoa xoa chóp mũi: “Con xuống bếp giúp cô ấy đây.” Nói xong, anh lập tức đi ra ngoài. Đôi chân dài chỉ cần sải hai, ba bước đã ra khỏi cửa.

Không phải anh muốn vợ cất áo cho mình, chẳng qua anh bị hấp dẫn trước sự thân mật đầy tự nhiên giữa cô và mẹ, trong lòng mềm nhũn, nên mới vô thức sinh ra ý định chờ cô treo áo giúp mình.

Không ngờ đối phương còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái.

Hoắc Tiếu đã nhận rõ hiện thực rồi, sự quan tâm của vợ dành cho mẹ và sự quan tâm của vợ dành cho anh chẳng khác nào trên trời dưới đất.

Nhớ lại hành vi đắc ý khoe khoang khi đưa túi bánh bích quy cho mẹ ban nãy, anh thầm thở dài, đang yên đang lành đi làm trò cười trước mặt mẹ làm gì không biết.

---

Trong phòng bếp.

Lận Đình đang chuẩn bị nhóm lửa.

Thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đẩy cửa tiến vào, cô dừng động tác trong tay, ngửa đầu nhìn anh: “Sao anh lại xuống đây?”

Hoắc Tiếu lập tức đi về phía cô: “Anh xuống nhóm lửa.”

Lận Đình khá ngạc nhiên, nhưng cô vẫn nói: “Để lần sau nhé? Hôm nay anh đã mệt lắm rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoắc Tiếu lắc đầu: “Anh vẫn ổn, không sao đâu.”

Thấy anh không muốn rời đi, Lận Đình cũng không khuyên nữa, dứt khoát đứng dậy nhường chỗ cho anh.

Trong lòng cô lại nghĩ, có thể chung đụng với nhau một lát để quen thuộc hơn cũng tốt, tránh cho lúc nào cũng mất tự nhiên.

Thật ra, sau cái lần chạm mặt đám tạo phản ở công xã, vì sự an toàn tính mạng trong mười năm tới, Lận Đình vẫn luôn điều chỉnh lại tư tưởng của mình.

Nếu rời đi không phải lựa chọn tốt nhất, thì cô sẽ cố gắng chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Hoắc Tiếu xứng đáng.

Nghĩ đến đây, Lận Đình dùng xẻng nấu ăn xúc một chút mỡ lợn trong hũ mỡ, bỏ vào nồi sắt đã được hâm nóng, lại bỏ thêm mấy lát hành tây.

Chờ hành tây dậy mùi, cô mới đánh tan hai quả trứng, đổ vào nồi để rán. Đợi trứng phồng lên, cô mới cất tiếng hỏi: “Lần trước anh nói đơn vị mới chỉ cách nhà bốn ngày đường xe, vị trí cụ thể ở đâu thế?”

“Ở Thiên Kinh.”

“Nơi đó khá tốt. Anh được điều chuyển hay thăng chức?” Thiên Tân chỗ nào cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là mùa đông không có kháng mà nằm.

“Được thăng một bậc, bây giờ anh là đoàn trưởng rồi.” Hoắc Tiếu vẫn luôn lẳng lặng đánh giá vẻ mặt của vợ mình, thấy sau khi nghe được đơn vị mới của anh ở Thiên Kinh, tuy cô không quá vui mừng, nhưng cũng không ghét bỏ, trái tim vẫn luôn lơ lửng của anh cuối cùng cũng trở về vị trí cũ.

Xem ra, chờ thêm hai ngày nữa... Khụ khụ, chờ khi tâm trạng vợ tốt lên, anh sẽ bàn bạc với vợ chuyện theo quân. Chắc hẳn vợ sẽ đồng ý thôi.

Tuy nói ở thời đại này có rất nhiều cơ hội lập công, thế nhưng anh mới hai mươi tám tuổi đã được thăng chức làm đoàn trưởng cũng đã tài giỏi lắm rồi. Lận Đình không keo kiệt lời khen, cô cất giọng chân thành: “Lợi hại lắm.”

Cho dù được đơn vị tổ chức đại hội khen thưởng, Hoắc Tiếu cũng không thấy vui bằng nghe được một câu khen suông của cô vợ nhỏ. Anh mím môi

Món mì cũng không quá phức tạp, trừ trứng gà ra, Lận Đình chỉ bỏ thêm vài bẹ bắp cải.

Chờ mì được bưng lên bàn, Lận Đình tự múc cho mình một bát nhỏ.

Không ngờ vừa gắp được một nắm mì, trong bát đã có nhiều thêm một miếng trứng gà.

Lận Đình ngơ ngác quay đầu nhìn người đàn ông ngồi cạnh.

Thấy cô nhìn mình, Hoắc Tiếu giải thích: “Anh vẫn chưa ăn đâu.” Bát đũa vẫn sạch sẽ.

Lận Đình không có ý này, nhìn thấy biểu cảm trêu chọc trên gương mặt mẹ chồng, hai tai cô bắt đầu nóng lên, cô nhỏ giọng nói: “Trong bát em cũng có trứng mà.”

Hoắc Tiếu vùi đầu bắt đầu ăn: “Anh không thích ăn trứng gà.”

Có quỷ mới tin anh.

Thế nhưng Lận Đình cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng có chút vui mừng.

Không phải cô dễ dàng cảm động vì một vài việc nhỏ, mà từ thái độ của Hoắc Tiếu, cô có thể nhìn ra được, anh cũng đang cố gắng duy trì cuộc hôn nhân của hai người.

Hồ Tú ngồi ở đối diện nhìn thấy hết những tương tác nhỏ giữa cặp vợ chồng son, trong lòng bà không nhịn được mà đắc ý trước sự tinh mắt của mình.

Nhìn hai đứa hợp nhau chưa kìa!

Quay đầu lại..., nhìn cặp cháu trai cháu gái song sinh, mà lại càng đắc ý hơn.

Nghĩ đến đây, Hồ Tú nhìn về phía con dâu: “Đêm nay Miêu Miêu và Quả Quả sẽ ngủ với mẹ.” Tránh cản trở việc ân ái của vợ chồng con.

Tốc độ này của mẹ cũng nhanh quá rồi đấy... Lận Đình đỏ mặt, đến cả cần cổ cũng đỏ bừng lên.

Thấy con dâu xấu hổ, Hồ Tú không trêu cô nữa mà quay đầu nhìn đứa con trai tuy biểu cảm không thay đổi, nhưng vành tai lại đỏ bừng. Bà cất tiếng nói: “Nhóc Tiếu, chút nữa tắm đi rồi hẵng ngủ. Đúng rồi, Đình Đình có may quần áo cho con đấy, đến cả vải cũng là tự tay con bé chọn, sau khi tắm xong con có thể mặc thử xem có vừa không.”

Lận Đình: “... Khụ khụ khụ.”

Hồ Tú là người thích sạch sẽ.

Hiện tại thời tiết khắc nghiệt, trời đông giá rét mà quần áo lại ít ỏi, thế nên hễ sang đông, phần lớn dân làng chỉ tắm vào đêm giao thừa.

Nếu thật sự không thể nhịn nổi nữa, họ cũng chỉ dùng khăn ngân nước nóng lau qua người.

Đương nhiên, cũng có một vài người thích sạch sẽ, tuy chưa đến mức ngày ngày tắm rửa, nhưng ít nhất ba đến năm ngày sẽ tắm một lần.

Hồ Tú chính là một trong những người như thế.

Vì thế, trong phòng bếp của nhà họ Hoắc, đã đặc biệt xây dựng một gian phòng tắm rộng cỡ hai, ba mét vuông.

Đồng thời nhờ thợ thủ công lành nghề đến làm cho một chiếc bồn tắm.

Lận Đình rất sợ lạnh, sau khi cô gả đến, để tiện cho cô đánh răng rửa mặt, Hồ Tú chuyển luôn những đồ dùng đánh răng rửa mặt vào đó.

---

Sau khi ăn mì xong.

Lận Đình xách đèn dầu đi đến phòng tắm để đánh răng rửa mặt thêm lần nữa.

Nếu là bình thường thì cô chỉ súc miệng thôi.

Thế nhưng hôm nay... sắp cùng giường chung gối với ông chồng xa lạ, cô vô thức chú ý vệ sinh hơn.

Chẳng qua đợi đánh răng sau, vô thức phản ứng lại bản thân đang làm gì, Lận Đình lại ảo não vỗ đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rụt rè! Rụt rè một chút chứ!

Đợi một lúc lâu sau, Lận Đình vỗ vỗ mặt để bản thân tỉnh táo lại. Sau khi xác định hai má mình không hề đỏ lên, cô mới vờ bình tĩnh rời khỏi phòng rửa mặt.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 41: Chương 41



Lúc đi ngang qua chiếc bếp lò đang đun nước, cô do dự vài giây, nhưng vẫn xoay người chuyển bếp lò và ấm nước vào phòng tắm.

Bây giờ lạnh lắm, nếu không chuyển bếp lò vào phòng tắm để sưởi ấm, thì đến người sắt cũng không chịu nổi.

Kết quả, sau khi Hoắc Tiếu thu dọn hành lý xong, tìm bộ quần áo mà vợ may cho đi đến nhà tắm, vừa đẩy cửa ra, hơi nóng đã phả thẳng vào mặt anh.

Hoắc Tiếu nhanh chóng đóng cửa lại rồi treo quần áo sạch lên, mới chú ý đến chiếc bếp lò sắt đặt trong góc phòng.

Bếp vẫn đang cháy, bên trên còn có một nồi nước sôi sùng sục.

Không cần nghĩ anh cũng biết mấy thứ này là do vợ anh chuẩn bị cho.

Nhìn qua bộ quần áo mới vợ làm cho mình, tâm trạng vui vẻ của anh lập tức lan đến đầu máy khóe mắt.

Pha nước ấm tắm thôi!

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi rửa trôi hết những bụi bặm, mệt mỏi trên đường, cả người Hoắc Tiếu trở nên khoan khoái hơn nhiều.

Khi quay về nhà chính, anh khẽ liếc mắt nhìn sang căn phòng ở chái tây - nơi mẹ anh ngủ.

Thấy đèn trong phòng đã tắt, anh đoán bà đã ngủ rồi, bèn lập tức đi sang căn phòng ở chái đông.

Thế nhưng khi đi vào, lo vợ không quen với sự xuất hiện đột ngột của anh, nên Hoắc Tiếu do dự mấy giây, sau đó đưa tay gõ cửa.

Gõ xong, anh đứng đợi vài giây mới đẩy cửa đi vào.

Trong phòng vẫn còn thắp đèn dầu.

Điều khiến Hoắc Tiếu cảm thấy ngạc nhiên là, cô vợ anh vốn tưởng sẽ căng thẳng, sẽ xấu hổ, sẽ thẹn thùng, lúc này đang ngủ say.

Còn ngủ đến độ gò má ửng hồng nữa chứ.

Hoắc Tiếu nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, nhìn vợ mình mà dở khóc dở cười.

Cũng may cô còn chừa chỗ cho anh.

“Em vô tư thật đấy.” Mãi một lúc lâu sau, Hoắc Tiếu mới vươn ngón tay thon dài ra, khẽ chọc vào giữa trán vợ rồi mới thổi tắt đèn, nằm ở mé ngoài giường.

Hôm sau.

Năm rưỡi sáng.

Lận Đình mới ngủ được ba tiếng đồng hồ, nay lại bị tiếng đập cửa ồn ào đánh thức.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô bực bội trở mình.

Bên cạnh chợt vang lên giọng nói trầm khàn của một người đàn ông: “Em ngủ tiếp đi, để anh ra ngoài xem sao.”

Giọng nói rất nhẹ, thậm chí xen lẫn chút dịu dàng, nhưng vẫn khiến Lận Đình bừng tỉnh giấc.

Cô lập tức ngồi bật dậy, khi nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông đang ngồi trên mép giường xỏ giày, cô mới thở phào: “Ồ, đúng rồi, mình đã kết hôn rồi mà.”

Hoắc Tiếu: “...”

Hoắc Tiếu ho nhẹ một tiếng, cố gắng nuốt tiếng cười đã sắp lên đến miệng xuống, giơ tay ấn cô nằm lại, kéo chăn cho cô rồi mới nói: “Cẩn thận nhiễm lạnh, bây giờ mới hơn năm giờ thôi, em ngủ tiếp đi.”

Lận Đình xấu hổ kéo chăn lên trùm kín người, chỉ để lộ mỗi đôi mắt: “Anh nhanh đi mở cửa đi.”

Thế nhưng Hoắc Tiếu lại không vội vã rời đi, mà kéo chăn xuống, đợi đến khi mắt, mũi, miệng của vợ lộ ra, anh mới đứng dậy ra ngoài.

Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Lận Đình nằm trên giường ảo não đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.

Tối hôm qua khi nằm trên giường, cô rất căng thẳng, lăn qua lộn lại một lúc lâu vẫn không biết nên làm gì.

Hai người đúng là vợ chồng hợp pháp, thế nhưng Lận Đình độc thân từ trong bụng mẹ không có cách nào thản nhiên làm đến bước cuối cùng, chỉ nghĩ thôi mà cô đã thấy da đầu tê dại rồi.

Không thể trách cô bảo thủ được, thật sự thì từ bé đến lớn, cha mẹ cô quản lý và giáo dục rất nghiêm khắc.

Cô còn nhớ hồi cấp hai, có một lần cô đến nhà bạn cùng lớp chơi.

Không may là trời đổ mưa, mẹ bạn cô giữ cô ở lại qua đêm.

Nhưng cha cô không đồng ý, sau khi tạnh mưa, ông lái xe máy đến đón cô về.

Lúc ấy đã hơn mười giờ đêm rồi.

Đối với bạn học nữ mà cha mẹ cô còn quản lý nghiêm khắc như thế, càng đừng nói đến việc để cô tiếp xúc với bạn học nam.

Trước đây Lận Đình không hiểu, cô đã rất nhiều lần oán hận sự nghiêm khắc của cha mẹ, cảm thấy họ đã làm cô mất mặt với bạn bè.

Chờ lớn lên rồi, nhớ lại những khoảng thời gian đó, cô mới biết đó là cách cha mẹ bảo vệ cô.

Nhưng có được ắt có mất, do bị quản lý nghiêm khắc như thế, nên sau khi lớn lên, cô khá chậm chạp về phương diện tình yêu trai gái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô rất hâm mộ những cô gái có thể yêu đương một cách tùy ý và vui vẻ.

Nhưng đến lượt mình, cô lại không thể tùy ý được, chỉ trò chuyện vài câu thôi mà cô đã phải cố gắng lắm rồi.

Thì làm sao làm được những bước tiếp theo?

Vì thế, cô giả vờ ngủ.

Nhưng không ngờ rằng sau đó cô ngủ thiếp đi thật.

Ngủ say đến độ Hoắc Tiếu vào phòng lúc nào cũng không biết.

Nghĩ đến đâu, mặt mũi Lận Đình đỏ bừng lên, cô rúc đầu vào chăn theo thói quen.

“... Sao em lại thích rúc đầu vào chăn thế nhỉ?”

Cơ thể Lận Đình cứng đờ, cô thò đầu ra nhìn anh, thấy anh đã mặc quần áo chỉnh tề thì cất giọng khó hiểu: “Ai gõ cửa thế? Anh chuẩn bị ra ngoài à?”

Hoắc Tiếu: “Là chú hai. Chú biết anh về nên đến gọi đi hóa vàng cho các cụ.”

Lận Đình: “Mấy hôm trước mẹ đã đi hóa rồi mà.” Tuy nói bây giờ đang có chính sách phá tứ cựu, thế nhưng có một vài phong tục, những vùng nông thôn hẻo lánh vẫn lén tiến hành, bình thường cũng chẳng ai rảnh mà đi tố cáo cả.

Hoắc Tiếu: “Hiếm khi anh về, cũng nên đến thăm mộ các cụ xem sao. Em cứ ngủ trước đi.” Dứt lời, lo cô không được tự nhiên, anh lại bổ sung một câu: “Mẹ vẫn đang ngủ.”

Không phải cô để ý đến chuyện này, cô do dự một lát rồi hỏi anh: “Có cần em đi cùng anh không?”

Hoắc Tiếu lắc đầu: “Để lần sau đã. Bên ngoài đang đổ tuyết, anh đi đây, chú hai vẫn đang chờ.”

Nhìn theo bóng lưng rời đi của người đàn ông, Lận Đình chợt cảm thấy có chút may mắn.

May mà suốt buổi tối đầu tiên xấu hổ nhất, khó khăn nhất cô đều ngủ say.

Ít nhất có trải nghiệm cùng giường chung gối tối qua, những buổi tối tiếp theo cô sẽ không căng thẳng như thế nữa.

Đêm nay là giao thừa.

Do Hoắc Tiếu đã về, nên mấy gia đình đều phá bỏ quyết định nhà nào ăn tết nhà nấy lúc trước.

Chú hai Hoắc và chú ba Hoắc dẫn vợ con đến, tụ tập ở nhà chị dâu cả cùng gói sủi cảo, khiến cả khoảnh sân nhỏ chật kín người.

Vì thế, Lận Đình chỉ kịp ngủ thêm hai tiếng đã lại tỉnh giấc.

Có rất nhiều người gói sủi cảo.

Lận Đình không thể chen vào, chỉ đành ngồi trên mép giường chơi giấy gói kẹo với cặp song sinh long phượng và mấy đứa em gái họ.

Đúng vậy, chính là chơi giấy gói kẹo.

Ở thời đại này, đám trẻ con chẳng có đồ chơi gì cả, nên rất thích sưu tầm giấy gói kẹo, vỏ thuốc lá, ... để kẹp vào sách, vở.

Hoắc Tiếu cũng bị chú hai và chú ba kéo lên kháng, kể chuyện ở quân đội cho họ nghe.

Bên cạnh ba người là đám bé trai choai choai.

Cho dù Hoắc Tiếu không giỏi ăn nói, cách kể chuyện cũng vô cùng khô khan, thế nhưng đám trẻ vẫn rất hào hứng.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 42: Chương 42



Mà Hồ Tú, thím hai thím ba và mấy đứa em họ lớn tuổi, ngồi ở bàn tám góc, vừa gói sủi cảo vừa trò chuyện rôm rả.

Vui thì vui thật, nhưng cũng rất ồn.

Có điều, thế này mới là Tết chứ.

Sau khi ăn sủi cảo xong, họ tiếp tục tham gia một số hoạt động tiếp theo.

Hàng năm, cứ vào ngày giao thừa, thì trong thôn đều tổ chức chương trình, chủ yếu là chiếu phim.

Lần này lão bí thư nhờ người mời nghệ sĩ kinh kịch đến, hát theo kiểu Nhị Nhân Chuyển.

Đừng nói đám trẻ, đến cả người lớn cũng rất mong chờ.

Do hát theo kiểu Nhị Nhân Chuyển, nên nhóm đàn ông thậm chí còn chẳng đụng đến một giọt rượu nào, sau khi ăn sủi cảo xong, họ bỏ lại bát đũa rồi vội vàng đi về phía đại đội.

Lận Đình nhìn mẹ chồng cũng đang nôn nóng muốn đi xem thì bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Mấy người Trụ Tử sẽ chiếm vị trí tốt giúp chúng ta mà, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ biểu diễn, mẹ nôn nóng thế làm gì?”

Hồ Tú mặc chiếc áo khoác dày lên, nghe cô nói thế thì dỗi lườm cô một cái: “Còn có việc phải làm cơ, con cũng nhanh khoác áo vào đi.”

Lận Đình: “Việc gì thế ạ?”

Hồ Tú: “Đến văn phòng đại đội mượn cân để kiểm tra cân nặng của đám trẻ.”

Thế thì cũng không cần đi sớm tận một tiếng chứ? Mặc dù nói trong đầu vẫn còn rất nhiều câu hỏi, thế nhưng Lận Đình không hỏi ra miệng, mà ngoan ngoan khoác áo khoác vào.

Lúc này, Hoắc Tiếu đột nhiên xách theo hai chiếc sọt và một chiếc đòn gánh đến.

Hồ Tú bật cười: “Ha ha, ý tưởng của con hay lắm, làm thế này sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Dứt lời, bà quay về phòng lấy chăn bông lót cho bọn trẻ.

Bà thích sạch sẽ, nên trước tiên trải hai lớp vải dệt thủ công vào đáy sọt, rồi mới đặt chăn bông nhỏ và đứa bé vào đó.

Nhìn thấy hai đứa bé trong sọt hào hứng cào cào thành sọt, Lận Đình cũng vui vẻ theo, cô giơ ngón cái với người đàn ông: “Thông minh lắm!”

Hoắc Tiếu cong môi cười.

Khi cặp song sinh long phượng chưa đầy một tuổi, cha mẹ hai đứa đều gặp chuyện không may, để bảo vệ hai đứa, anh bàn bạc với lữ trưởng đưa hai đứa về bên cạnh mẹ mình.

Cũng vì anh chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của bọn nhỏ, nên dù hai đứa biết anh là ca mình, cũng không cho anh bế. Thế nên anh chỉ có thể nghĩ cách khác.

Nghĩ đến đây, Hoắc Tiếu nhìn về phía người vợ đứng cạnh mình.

Cô vẫn chưa biết Quả Quả và Miêu Miêu không phải con anh.

Có lẽ, nên tìm một cơ hội nói cho cô biết...

Lần trước đến văn phòng đại đội là để ăn tiệc thịt lợn, khi đó có rất nhiều người.

Lận Đình không ngờ rằng, lần này cũng có rất nhiều người xếp hàng chờ cân, khó trách mẹ chồng cô phải đi sớm tận một tiếng đồng hồ.

Thế nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả, cân ở thời đại này thật ra là cân đòn có thể chịu được tối đa hai trăm ki-lo-gram.

Vân Mộng Hạ Vũ

Những đứa bé có thể cân bằng cách móc cái móc cân vào cạp quần, những đứa lớn hơn chút thì dùng hai tay đu móc cân, hai chân nhấc lên khỏi mặt đất.

Nếu nặng hơn năm ngoái, người lớn sẽ vui vẻ ra mặt, nói chúng ăn không uổng phí.

Thế nhưng nếu cân nặng không thay đổi, hoặc nhẹ hơn năm ngoái, chúng sẽ bị người lớn nhéo lỗ tai, mắng thẳng là đồ ngốc ăn mãi không béo.

Người không biết sẽ tưởng họ đang mắng lợn ấy chứ.

Chờ đến lượt cặp song sinh long phượng nhà họ, Hoắc Tiếu tự mình cầm cân. Lận Đình không nhịn được nghiêng đầu, nhìn về phía cán cân.

Thế nhưng cô chưa kịp nhìn rõ, thì Hoắc Tiểu Hải - thằng tư nhà chú hai, năm nay đã mười một tuổi chợt lớn tiếng ồn ào: “Anh họ cả, chị dâu họ cũng muốn anh cân chị ấy kìa.”

Nghe vậy, Hoắc Tiếu đang chuẩn bị thả đứa bé xuống lập tức nghiêng đầu nhìn về phía vợ mình: “Em cũng muốn cân à?”

Gương mặt Lận Đình đỏ bừng xấu hổ: “Không, em không muốn.” Cô chỉ muốn nhìn kỹ số cân thôi mà.

Lại nói, để chồng cân ở trước mặt cả đống người thế này, còn với tư thế như kia, cô không cần thể diện nữa chắc?

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Quế Lan vẫn luôn nói chuyện với chị dâu cả nãy giờ, thấy cháu dâu xấu hổ thì tiến lên nhéo tai con trai, cười mắng: “Thằng nhóc thối, con nói linh tinh gì thế hả? Mẹ thấy con ngứa đòn rồi, chị dâu họ con là người có văn hóa, da mặt mỏng, con đừng có lấy con bé ra làm trò đùa.”

Hoắc Tiếu Hải bị mẹ véo đau đến độ hét ầm lên: “Ôi... nhẹ thôi, mẹ ơi nhẹ thôi. Con mẹ cũng là người có văn hóa mà, con còn biết nói tiếng nước ngoài nữa kìa. Đều là người có văn hóa cả, sao mẹ đối xử khác biệt thế?”

Trần Quế Lan còn lâu mới tin cậu bé, bà ta cười chế giễu: “Nói phét không biết ngượng miệng, cái ngữ con mà có văn hóa nỗi gì? Còn biết nói tiếng nước ngoài nữa cơ đấy?”

Hoắc Tiểu Hải rất không thích nghe cái giọng điệu này của mẹ mình, cậu ta đứng thẳng lưng, hét lớn để chứng minh: “Kiss me! Đây là từ nước ngoài con mới học được đấy.”

Trần Quế Lan nghi ngờ: “Cái gì cơ?”

Nhân cơ hội này, Hoắc Tiểu Hải trốn khỏi bàn tay của mẹ mình, chạy hai ba bước đến trốn sau lưng chị dâu họ, rồi vươn đầu ra nói với mẹ mình: “Kiss me chứ cái gì? Có nghĩa là “xin chào” đó. Mẹ chẳng biết gì cả!”

Trần Quế Lan nhìn về phía cháu dâu sinh viên của mình: “Thằng tư nói thật à? Nó thật sự biết tiếng nước ngoài à?”

Lận Đình: “...”

Lận Đình cố nín cười, thân là giáo viên tiếng anh, cô cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải giải nghĩa cho cậu bé hiểu.

Nhưng không ngờ, cô còn chưa kịp mở miệng, thì bạn nhỏ Hoắc Tiếu Hải - người bị mẹ nghi ngờ mấy lần liên tiếp - đã lớn tiếng nói: “Sao lại không? Con nghe cô con dâu thanh niên trí thức của lão bí thư nói với chồng chị ta như thế đấy. Người ta là giáo viên đến từ thành phố, chị ta chính miệng nói với con rằng, kiss me có nghĩa là xin chào.”

Nói xong, cậu bé chống nạnh nhìn về phía Lận Đình, đắc ý nói: “Chị dâu kiss me... Ối giời ơi, đau, đau, đau, anh họ cả ơi, sao anh cũng véo tai em thế... Đau... đau c.h.ế.t mất.”

Hoắc Tiếu đẩy em họ về phía Trần Quế Lan, lạnh lùng nói: “Thím hai, bây giờ bên ngoài đang làm căng lắm, thím đừng để em họ nói tiếng anh lung tung như thế.”

Nghe vậy, Trần Quế Lan vốn đang xem trò hề của con trai mình, lập tức sợ run người. Bà ta lập tức rút đòn gánh đập lên, định đập cho thằng con mình một trận.

Tất nhiên Hoắc Tiểu Hải sẽ không đứng ngốc tại chỗ để ăn đòn, cậu bé hét lên một tiếng rồi chạy biến đi.

Thấy vậy, Trần Quế Lan vác đòn gánh đuổi theo phía sau.

Lận Đình lại nghi ngờ đánh giá người đàn ông ở bên cạnh mình: “Bên ngoài làm căng đến mức đó cơ à?”

Theo cô biết, bây giờ có rất nhiều trường cấp hai đưa tiếng Anh vào chương trình học, trẻ con mười một tuổi, chẳng có lý nào chỉ vì nói vài câu tiếng anh mà xảy ra chuyện.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 43: Chương 43



Hoắc Tiếu nghiêm túc nói: “Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

Lận Đình: “...”

Là một sản phẩm văn hóa được chính quyền địa phương dùng để thúc đẩy sự liêm chính của xã hội, địa vị và trình độ nghệ thuật của cách hát Nhị Nhân Chuyển đạt đến đỉnh cao vào những năm thập niên sáu mươi.

Tuy nói chủ đề biểu diễn đều xoay quanh các đề tài tích cực như giáo dục, ủng hộ chính quyền,... nhưng nội dung lời thoại lại không kém phần hài hước.

Từ trước đến nay Lận Đình không quá hứng thú với mấy sản phẩm văn hóa thế này, thế nhưng buổi biểu diễn hôm nay hấp dẫn đến độ một người sợ lạnh như cô, vậy mà có thể đứng giữa trời trong cái thời tiết âm độ, để xem hết màn biểu diễn.

Thậm chí khi kết thúc rồi, cô còn có chút lưu luyến.

Thân là người sinh ra và lớn lên ở nơi này, Hoắc Tiếu không quá ngạc nhiên với cách hát Nhị Nhân Chuyển, thế nhưng thấy ánh mắt sáng rực của vợ mình, anh hỏi: “Em thích à?”

Cách hát Nhị Nhân Chuyển ở thời nay khác hoàn toàn với cách hát ở đời sau, đây là lần đầu tiên Lận Đình nghe chăm chú đến vậy, cô nghiêm túc gật đầu: “Rất thích.”

Hoắc Tiếu: “Gánh hát của họ sẽ biểu diễn luân phiên ở các thôn, ngày mai đến lượt đại đội Thắng Lợi, em có muốn đi xem không?”

Lận Đình do dự: “Họ sẽ biểu diễn một câu chuyện mới ạ?”

Hoắc Tiếu lắc đầu: “Có lẽ vẫn là câu chuyện hôm nay thôi.”

Lận Đình: “Thế thì thôi ạ.” Lạnh lắm.

Nghe vậy, Hoắc Tiếu cũng không nói gì nữa, anh xoay người luồn đòn gánh qua sợi dây thừng, khiêng hai đứa bé lên, im lặng đi bên cạnh vợ mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy thế, Hồ Tú đi cạnh vẫn luôn không nói chuyện chỉ hận không thể đá cho con trai một cú, Đình Đình không muốn đi nghe hát Nhị Nhân Chuyển, chẳng lẽ anh không biết rủ cô lên trấn trên mua đồ à?

Đúng là ngu ngốc mà.

Cũng may, Hoắc Tiếu không phải bị ngốc thật.

Sau khi về đến nhà, Hồ Tú còn chưa kịp mắng anh, thì anh đã chuẩn bị ra sau núi một chuyến.

Anh chỉ có thể ở nhà bốn năm ngày, thế mà còn không chịu ở yên bên cạnh vợ. Hồ Tú cảm thấy lúc này bà không còn là mẹ hiền yêu thương con trai nữa rồi, mà lườm anh: “Đi luôn bây giờ á? Trời vẫn đang đổ tuyết đấy?”

Hoắc Tiếu có thể cảm nhận được sự mất hứng của mẹ mình, thế nhưng anh chỉ nghĩ là do bà lo lắng anh sẽ bị nhiễm lạnh, vì thế bèn nói: “Tuyết cũng không lớn, con đã hẹn với mấy đứa Đại Hải, Đại Trụ đi cùng, chứ không đi một mình, nên mẹ đừng lo lắng.”

Hồ Tú: “...” Ai lo lắng cho con?

“Thế thì cũng không nên đi vào hôm nay chứ?”

Hoắc Tiếu nhìn vợ đang cởi áo khoác cho cặp song sinh long phượng, ánh mắt cũng mềm đi: “Mùng hai con và Lận Đình sẽ về nhà mẹ cô ấy, con muốn vào núi săn chút thú rừng.”

Tuy trời lạnh, nhưng vẫn có thể bắt vài con thỏ hoặc hoẵng, cộng thêm mấy món đồ anh mang từ thành phố Dung về nữa, tuyệt đối đủ thể diện.

Nghe vậy, gương mặt Hồ Tú lập tức cười như hoa nở: “Nên thế, nên thế chứ. Cũng là con nghĩ chu đáo.”

Lận Đình vẫn luôn im lặng nãy giờ nghe vậy lại cau mày: “Quà tặng nhà mẹ em đã chuẩn bị xong cả rồi, anh đừng vào núi nữa, nguy hiểm lắm.”

Hoắc Tiếu có sự cố chấp của riêng mình: “Không sao đâu, bình thường bọn anh cũng huấn luyện dã ngoại trong núi sâu mà, hơn nữa mấy đứa Đại Hải cũng rất mong chờ.” Vợ đã vì anh mà phải chịu rất nhiều tin đồn, anh muốn cố gắng bù đắp cho cô.

Hồ Tú cũng nói đỡ cho anh: “Đúng đó, Hoắc Tiếu đã vào núi từ năm mười tuổi rồi, Đình Đình, con cứ yên tâm đi.”

Hai người đã nói đến mức này rồi, Lận Đình cũng không tiện khuyên thêm nữa.

Chẳng qua trước khi tiễn anh đi, cô không nhịn được mà dặn dò: “An toàn là trên hết, mấy thứ thú hoang gì đó không quan trọng, bọn em còn chờ anh về ăn cơm đoàn viên đấy.”

Hoắc Tiếu đứng ngoài cửa cúi đầu nhìn cô: “Ừm, anh sẽ về trước năm giờ chiều.”

Để lại những lời này, sau khi nhìn sâu vào mắt vợ, anh mới xoay người nhanh chóng rời đi.

Trong lòng có chút sung sướng.

Anh thầm nghĩ, lữ trưởng nói đúng, quả thật vợ anh rất thích anh.

Lần sau... lần sau có lẽ anh có thể thử gọi cô là “Đình Đình”.

Lận Đình hoàn toàn không biết mình chỉ mới dặn dò vài câu, đã bị ông chồng hờ bổ não đủ điều.

Cô đóng cổng lại, quay đầu đã nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của mẹ chồng, cô khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì mà mẹ vui thế?”

Đương nhiên là vui vì con trai đã nghĩ thông chứ sao.

Con bà sinh ra thì bà hiểu, nếu không phải đã thích con dâu, thì thằng nhóc thối kia còn lâu mới chủ động như thế.

Thật ra trước khi con trai về, Hồ Tú cũng rất lo lắng.

Dù sao lúc trước anh vẫn luôn chậm chạp không chịu kết hôn.

Nếu không phải bà hạ tối hậu thư, thì không biết còn phải chờ đến ngày tháng năm nào nữa.

Nhưng Hồ Tú cũng hiểu rõ, đứa con dâu này do bà chọn, chẳng có chút tình cảm gì với con trai bà cả.

Tuy nói ở thời đại này, phần lớn mọi người đều như thế, thế nhưng bà và người chồng đã mất có tình cảm rất tốt, nên tất nhiên bà cũng hi vọng con cái ân ái, yêu thương nhau.

Bây giờ thấy con trai thích con dâu như thế, sao bà không vui cho được?

Nghĩ đến đây, Hồ Tú lại trở nên hưng phấn hơn: “Con chơi với Miêu Miêu và Quả Quả đi, mẹ đi chuẩn bị quà cho nhà thông gia.”

Lại chuẩn bị thêm mấy món quà nữa, đây là lần đầu tiên con rể đến nhà, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến nhà thông gia ngồi chơi hóng chuyện, bà phải chuẩn bị quà cáp cho đủ thể diện mới được.

Lận Đình: “...?”

Mẹ định dọn cả cái nhà này qua nhà mẹ con luôn à?

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Đình vừa cảm động, vừa có chút dở khóc dở cười.

Chẳng qua, thấy mẹ chồng vui vẻ như thế, cô cũng không nói mấy lời mất hứng nữa, mà xoay người đi đến bên cạnh hai đứa bé.

Trẻ con ba tuổi đang ở thời điểm sức lực tràn đầy.

Thấy không, ra đường chơi suốt hai, ba tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy mệt.

Vừa vào nhà, Quả Quả đã leo lên con ngựa gỗ nhỏ, “giá”, “giá” không ngừng, cả người hưng phấn không thôi.

Còn cô gái nhỏ Miêu Miêu lại khá yên tĩnh, dịu dàng, lúc này cô bé đang đứng trên chiếc ghế nhỏ bên cửa sổ, dùng bàn tay nhỏ bé vẽ hoa lên cánh cửa.

Lận Đình lấy khăn ra khỏi túi, cầm lấy tay cô bé, vừa lau khô nước trong tay cô bé, vừa hắng giọng: “Con không thấy lạnh à? Làm thế dễ cảm lắm, cảm là phải uống thuốc đấy.”

Nghĩ đến nước thuốc đắng dã họng, bạn nhỏ Miêu Miêu vốn định đổi một tay khác để vẽ hoa sợ đến mức gương mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó lại: “Con không muốn uống thuốc đâu.”

Thấy thế, Lận Đình hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi hù dọa cô bé, mà cố nhịn cười lau khô tay cô nhóc, rồi bế người xuống khỏi ghế.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 44: Chương 44



Khi cô đang chuẩn bị vẽ tranh với cô bé, thì khóe mắt vô tình liếc thấy bóng người bên ngoài cửa sổ.

Cô quay lại nhìn kỹ hơn, sau đó mới gọi với vào chái nhà phía Tây: “Mẹ ơi, thím hai đến ạ.”

“Không phải mới tách ra à, sao lại đến nữa nhỉ?” Hồ Tú vừa nói vừa ra khỏi phòng.

Lận Đình đi mở cửa, nghe bà hỏi vậy, cô cũng không quay đầu lại mà đáp ngay: “Chắc hẳn có việc gấp ạ. Cháu mở ngay đây.”

Nghe vậy, Hồ Tú ngẩn ra một lát, sau đó cũng bước nhanh đến cửa.

Trần Quế Lan chạy suốt cả đoạn đường, bây giờ nhìn thấy chị dâu cả, nụ cười trên gương mặt bà ta lại càng tươi tắn hơn. Trong giọng nói hổn hển ngắt quãng xen lẫn chút vui vẻ: “Chị dâu cả... Vợ Nhị Vượng vừa làm mai cho con cả nhà em... Em muốn nhờ cháu cả đến làm đại diện đằng gái.”

Hồ Tú khó hiểu: “Cô cứ ổn định hơi thở đi đã, sau vợ Nhị Vượng lại làm mối cho Đại Ny?”

Nhị Vượng là người trong thôn, thế nhưng họ hàng trong nhà có quan hệ nên chạy cho anh ta một chân tài xế trong đội vận tài của huyện. Trong thôn này, ngoại trừ Hoắc Tiếu ra, anh ta cũng được coi là người trẻ tuổi thành công nhất.

Cũng vì ăn lương thực thành phố, thế nên sau này anh ta dứt khoát cưới một cô vợ ở thị trấn luôn, nhà gái còn là công nhân trong xưởng dệt nữa.

Trong ấn tượng của Hồ Tú, vợ thằng nhóc kia hiếm khi về thôn, cho dù có về cũng chỉ dùng lỗ mũi nhìn người khác, sao có thể có lòng tốt làm mối cho Đại Ny được?

Trần Quế Lan sải bước vào nhà, vừa cúi đầu gạt sạch tuyết dính trên đế giày, vừa vui vẻ rạo rực nói: “Có gì lạ đâu? Dáng dấp Đại Ny nhà em xinh đẹp, tính cách cũng chín chắn, còn từng học hết cấp hai, được người thị trấn nhìn trúng cũng là chuyện bình thường mà.”

Tuy nói thì nói vậy, thế nhưng nghĩ đến chuyện cha đằng trai là chủ nhiệm xưởng phân xưởng trong xưởng dệt, Trần Quế Lan lại không khỏi vui mừng. Nếu có một con rể là người thành phố, sống lưng bà ta sẽ thẳng hơn hai phần.

“Không phải Đại Ny mới mười bảy tuổi ư?” Xem mắt vào tuổi này có phải hơi sớm rồi không?

Lận Đình đã gặp mặt Đại Ny mấy lần rồi, cô ấy là một cô gái chịu thương chịu khó, diện mạo cũng giống thím hai, nhỏ nhắn, xinh xắn. Chẳng qua tính cách của cô ấy khá ngại ngùng, mỗi lần nói chuyện với cô đều đỏ mặt, còn không dám nhìn thẳng vào cô.

Tuy nói thời đại này có rất nhiều cô gái xem mắt, kết hôn vào năm mười bảy, mười tám tuổi, thế nhưng nếu chuyện này xảy ra dưới mí mắt mình, Lận Đình vẫn hơi khó chấp nhận.

Cả người Trần Tú Lan vẫn đang chìm đắm trong niềm vui khi sắp có con rể là người thành phố, nghe vậy thì thờ ơ nói: “Chuyện này có hề gì đâu. Mới chỉ xem mắt chứ đâu phải lập tức kết hôn ngay, dù có kết hôn thì cũng là chuyện của mấy tháng sau rồi, lúc đó Đại Ny đã mười tám, sao lại không thể kết hôn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói đến đây, tầm mắt bà ta dừng lại trên gương mặt xinh đẹp giống như yêu tinh của cháu dâu, nụ cười trên gương mặt bà ta chợt nhạt đi vài phần, nửa đùa nửa thật nói: “Lúc Đại Ny xem mắt, cháu không được đến đâu đấy.”

Tuy nói nhan sắc của Đại Ny nhà bà ta cũng không tệ, thế nhưng khi đứng bên cạnh cháu dâu, thì chắc chắn sẽ bị lu mờ.

Nghĩ đến đây, Trần Quế Lan vội nhìn về phía chị dâu cả: “Cháu Tiếu đâu? Nhanh ra đây để em còn nhờ chứ.”

“Nó với đám Trụ Tử cùng ra sau núi rồi, cô không biết à?” Hồ Tú đưa một nắm lạc rang cho em dâu, ý bảo bà ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Trần Quế Lan nào còn tâm trạng mà ăn uống gì nữa, bà ta cất lạc vào túi áo, giọng điệu lo lắng nói: “Hừ, cái thằng Trụ Tử thối tha kia, đang là lúc mấu chốt...”

Hồ Tú an ủi: “Cô sốt ruột cái gì? Sao có thể nói gió được mưa ngay như thế được? Cô vẫn chưa kể với tôi lý do vì sao vợ Nhị Vượng lại mai mối cho Đại Ny đâu, tình huống nhà trai thế nào?”

Không phải bà đa nghi, thế nhưng ở thời đại này, hộ khẩu thành phố vô cùng quý giá, đó chính là người thị trấn ăn lương thực thành phố, nếu nhà trai không khiếm khuyết gì, sao có thể bằng lòng tìm một cô vợ nông thôn cơ chứ?

Lại nói, ấn tượng của bà với vợ Nhị Vượng thật sự không tốt.

Biết chị dâu cả cũng chỉ muốn tốt cho mình, Trần Quế Lan bèn kiềm chế tính cách nóng nảy, kiên nhẫn thuật lại điều kiện của nhà trai cho bà nghe. Dứt lời, bà ta còn nói: “Em cũng không ngốc, lúc trước quan hệ giữa em và vợ Nhị Vượng cũng thường thường thôi, bây giờ cô ta đột nhiên đến làm mai, chắc chắn là vì muốn bám víu vào cháu cả chứ sao nữa. Không phải bên ngoài vẫn đang đồn đãi chuyện cháu cả được thăng chức đấy à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đương nhiên, Trần Quế Lan cũng hiểu rõ, do cháu cả là con một, chứ nếu anh có em gái ruột, thì chuyện tốt này nào đến lượt Đại Ny nhà bà ta.

Hồ Tú và con dâu đưa mắt nhìn nhau: “Không phải tôi đã dặn mọi người đừng lan truyền tin nhóc Tiếu được thăng chức rồi à?”

Trần Quế Lan vội xua tay: “Không phải bọn em lan truyền đâu nhé, mọi người cứ đoán rồi đồn cho nhau thôi.”

“Trên đời này không có bí mật tuyệt đối, chắc chắn bên phía công xã cũng có rất nhiều người biết chuyện Hoắc Tiếu được thăng chức, bị lan truyền cũng dễ hiểu thôi.” Lận Đình phân tích suy đoán của mình cho mẹ chồng nghe.

“Đúng, đúng, đúng đó.” Trần Quế Lan liên tục gật đầu, cả đời này bà ta chẳng sợ ai, chỉ sợ mỗi chị dâu cả. Không có cách nào khác, bởi vì khung xương chậu của bà ta khá nhỏ, nên mỗi lần sinh con đều nhờ có chị dâu cả cứu mạng.

Hơn nữa mẹ chồng qua đời quá sớm, bà ta vô thức coi chị dâu cả lớn hơn bà ta gần mười tuổi thành nửa mẹ chồng, nên sự sợ hãi trở thành bản năng rồi.

Nghe xong lời phân tích của con dâu, Hồ Tú cũng không tiếp tục truy cứu nữa, mà hỏi tiếp: “Thế bao giờ xem mắt?”

Trần Quế Lan vui vẻ nói: “Vẫn chưa hẹn thời gian cụ thể, thế nhưng em cũng không ngốc, em nói với vợ Nhị Vượng rằng thời gian cụ thể cứ để sau hẵng bàn. Em đến cũng là vì muốn nhờ cháu cả hỏi thăm tình huống đằng trai đây, lời bà mối cũng chỉ tin được phần nào thôi chứ.”

“Nếu hoàn cảnh đằng đó tốt thật, thì sẽ sắp xếp xem mắt vào đầu mùng ba, mùng hai em sợ cháu cả phải cùng cháu dâu về nhà mẹ đẻ, mà đầu mùng bốn thì nhóc Tiếu lại về quân đội rồi.”

“May mà cô không bị người ta lừa cho mụ mị đầu óc, cuối cùng cũng có dáng vẻ của người làm mẹ rồi... Được rồi, chờ chút nữa nhóc Tiếu về, tôi sẽ chuyển lời cho nó.” Dứt lời, dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, Hồ Tú nhắc nhở em dâu: “Chuyện này cô đừng vội khoe khoang ra ngoài đấy nhé.” Lỡ có vấn đề gì thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của Đại Ny.

Nghe vậy, vẻ mặt Trần Quế Lan hiện lên sự khôn khéo: “Chị dâu cả cứ yên tâm, em đâu có ngốc đâu. Nói ra lỡ có người không biết xấu hổ, cướp chồng của Đại Ny nhà em thì sao?”
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 45: Chương 45



Đến cả em dâu ba ngốc nghếch kia, bà ta cũng không nói, vì nhà Mai Hoa cũng có một con nhóc mười sáu tuổi.

Hồ Tú: “...” Ý của bà có phải thế đâu?

Lận Đình: “...”

---

Hoắc Tiếu nói chuyện rất giữ lời.

Anh thật sự về trước năm giờ chiều.

Nhìn con hoẵng và hai con thỏ c.h.ế.t trên mặt đất, cả người Lận Đình đều tê rần.

“Trên núi có con mồi tốt thế này cơ à?” Khi đưa cốc nước ấm cho chồng, Lận Đình không nhịn được mà hỏi ra miệng.

Hoắc Tiếu nhận lấy cốc nước trong tay cô, sau khi một hơi uống cạn, cảm giác tim, gan, tì, phổi đều ấm lên, anh mới đáp: “Không dễ săn cho lắm, chủ yếu là nhờ có chó săn của chú Đại Căn nên mới bắt được đấy... Chú Đại Căn là thợ săn trong thôn.”

Đương nhiên, anh chưa nói chuyện anh lấy phần lớn con mồi, còn Đại Hải và Đại Trụ thì mỗi người được chia cho một con thỏ.

Lận Đình không hiểu mấy chuyện này, thấy thắc mắc của mình được giải đáp, cô cũng không nhiều lời nữa, mà pha nước ấm vào chậu rửa mặt, rồi gọi anh: “Ra đây ngâm tay đi, ban nãy em vô tình chạm phải, còn tưởng chạm phải băng không đấy.”

Nghe vậy, Hoắc Tiếu ngẩn ra, ngón tay lạnh đến cứng đờ dường như chợt nóng lên.

Ban nãy... Đình Đình chạm phải tay anh à?

“Ngồi ngẩn ở đó làm gì? Nước lạnh bây giờ. Đúng rồi, anh cởi giày ra luôn đi, để em lấy cái chậu khác pha nước cho anh ngâm chân luôn.” Lận Đình mở tủ đựng giày, lấy một đôi giày vải kiểu nam mới tinh ra đặt ở đầu kháng, xoay người phát hiện người đàn ông vẫn ngồi ngẩn người, cô dứt khoát tiến lên kéo tay áo của đối phương đi về phía chậu rửa mặt.

Hoắc Tiếu vẫn chưa kịp hoàn hồn, bị vợ kéo như thế thì lảo đảo vài cái, ngã nhào vào người vợ.

Lận Đình không hề phòng bị, bị đụng thì kinh ngạc hét lên một tiếng, cả người suýt chút thì té sấp về phía trước.

Cũng may tốc độ phản ứng của Hoắc Tiếu rất nhanh, anh duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của vợ mình, chỉ chốc lát đã kéo người lại.

Thế nhưng dường như anh đã hiểu lầm sức nặng của đối phương, do kéo quá mạnh nên cô va thẳng vào lồng n.g.ự.c anh, vang lên một tiếng “bụp”.

Mềm quá.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cả người Đình Đình mềm như bông vậy.

“Suýt...” Lận Đình cảm thấy hình như tai mình bị đập vào cúc áo trước n.g.ự.c chồng, cô đau đến độ hít vào một ngụm khí lạnh. Còn nữa, cơ thể người đàn ông này làm bằng sắt đấy à? Sao toàn thân cứng thế không biết.

Đầu óc Hoắc Tiếu vốn có chút hỗn loạn, nghe thấy tiếng kêu của cô thì lập tức hoàn hồn. Anh xoay người nhìn chằm chằm vợ mình, rồi lo lắng hỏi: “Em bị trẹo chân à?”

Lận Đình che tai lại, đau đến độ cô chảy cả nước mắt sinh lý, cô châm chọc nói: “Em vừa đập vào ván sắt thôi.”

Hoắc Tiếu: “...?”

Hồ Tú vẫn luôn trốn ở chái nhà phía Tây, muốn dành không gian riêng để con dâu và con trai bồi dưỡng tình cảm, khi nghe thấy tiếng kêu đau của con dâu, bà vội vàng xuống giường xỏ giày.

Bà không ngờ rằng, vừa lao ra cửa, đã nhìn thấy hai người đang ôm nhau vô cùng thân thiết.

Trong lòng Hồ Tú thầm “ối” một tiếng, rồi vui vẻ quay đầu đi vào phòng.

Nhưng do quá hưng phấn, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ bản thân lại sắp có thêm cháu trai, thế nên Hồ Tú lao thẳng vào khung cửa, phát ra một tiếng “ầm” vô cùng vang dội.

Đêm giao thừa.

Dù trời đông giá rét đến đâu thì cũng không ngăn cản được bầu không khí náo nhiệt.

Trời vừa tối, sau khi ăn bữa cơm đoàn viên xong, đám trẻ con trong thôn bắt đầu tụ tập đốt pháo.

Khi âm thanh bùm bùm của tiếng pháo hoa truyền vào trong căn phòng ấm áp, nhà họ Hoắc mới đang chuẩn bị ăn cơm.

Trên chiếc bàn tám góc bóng loáng bày đủ các loại món ngon.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước mặt Lận Đình là âu thịt lợn hầm cải chua, thể hiện sự thiên vị trắng trợn của mẹ chồng dành cho cô.

Sau khi bắt đầu ăn cơm, Hồ Tú ôm cái trán đỏ bừng do va đập mạnh, kể với con trai về chuyện xem mắt của Đại Ny.

Nghe mẹ kể vậy, Hoắc Tiếu cảm thấy trong chuyện này có gì đó mờ ám.

Chẳng qua xưa nay anh vẫn luôn chín chắn, dù rằng lòng có nghi ngờ, thế nhưng trước khi có chứng cứ, anh sẽ không phán xét gì. Anh chỉ nói: “Mai con sẽ nhờ người hỏi thăm.”

Trước nay con trai vẫn luôn làm việc thỏa đáng, Hồ Tú không còn lo lắng nữa.

Quả Quả bị tiếng pháo hoa bên ngoài hấp dẫn, cái m.ô.n.g như bị rôm sẩy cọ tới cọ lui trên ghế, không thể ngồi yên được. Hồ Tú thấy vậy thì đập nhẹ cậu bé một cái, lại hứa đợi ăn cơm xong sẽ dẫn cậu bé ra ngoài chơi, mới quay đầu hỏi con trai và con dâu có dự định gì cho tương lai không.

Lận Đình đang gắp thịt cho Miêu Miêu ngồi cạnh, nghe vậy thì không vội nói chuyện, mà nhìn về phía người đàn ông ngồi bên tay trái mình.

Quả thật trong lòng Hoắc Tiếu đã có dự định rồi, bây giờ mẹ nhắc đến, anh bèn nhìn về phía vợ rồi giải thích: “Anh vốn định chờ đưa em về nhà mẹ đẻ xong, mới bàn bạc với em về chuyện theo quân.”

Lận Đình gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu được.

Thế nhưng nói thật thì không phải cô chưa từng nghĩ đến việc này, dù sao mười năm tới, bên ngoài không được an toàn cho lắm.

Cho nên, sau vài giây im lặng, cô hỏi: “Lần này em cùng đi với anh luôn à?”

Hoắc Tiếu vẫn luôn quan sát biểu cảm của vợ, nghe cô hỏi vậy thì trái tim vốn lơ lửng chợt thả lỏng: “Không đâu. Phải chờ anh xin được nhà ở đã mới có thể đón mọi người qua, nếu không có gì bất ngờ thì phải chờ khoảng một tháng đấy.”

Từ “mọi người” này, Lận Đình vô thức hiểu thành cả mẹ chồng cũng đi cùng.

Cho nên, đợi đến khi cơm nước xong xuôi, Hoắc Tiếu thu dọn bát đũa rồi dẫn cặp song sinh ra ngoài đốt pháo.

Biết được mẹ chồng không đi, Lận Đình đang ngâm chân chợt ngẩn ra: “Mẹ không đi ấy ạ? Vì sao?”

Hồ Tú bị dáng vẻ hoảng hốt của con dâu chọc cười: “Con đấy, còn có thể vì sao nữa? Mẹ đã sống ở cái thôn này gần một đời người rồi, đã sớm quen thuộc với nơi này. Lại nói, nếu mẹ cũng theo quân, thế cái nhà này phải làm sao?”

Lận Đình khó hiểu: “Phải làm sao là làm sao ạ? Trong nhà có gì cần mẹ đích thân trông coi đâu?”

Hồ Tú: “Đàn gà, nhà cửa, rau củ ở mảnh đất sau nhà trước nhà, còn cả đất vườn trong thôn nữa,... Cả đống đấy thôi.”

Lần này Lận Đình không vội vàng phản bác, bởi vì từ những vụn vặt trong lời nói của mẹ chồng, cô chợt hiểu ra: tuy bà có chút sợ hãi với một thế giới xa lạ thật, thế nhưng càng nhiều hơn là không muốn liên lụy đến con cái.

Thẳng thắn mà nói, Lận Đình giống phần lớn những người phụ nữ hiện đại, nếu kết hôn, đương nhiên sẽ thích sống riêng hơn.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 46: Chương 46



Thế nhưng, nói cuộc hôn nhân giữa cô và Hoắc Tiếu là bị ép buộc cũng không phải nói quá, mặc dù thoạt trông mối quan hệ giữa hai người rất tốt, thế nhưng lại không đủ thấu hiểu lẫn nhau, thế thì sau này biết sống sao?

Lại nói, cho dù cô thích trẻ con, nhưng cũng không muốn trở thành một người mẹ toàn thời gian.

Nói một cách ích kỷ, thì hiện tại chỉ khi mẹ chồng đi theo, Lận Đình mới có cơ hội ra ngoài làm việc.

Đương nhiên, con người là động vật có tình cảm.

Nói Lận Đình khó mà sống thiếu mẹ chồng thì cũng không đúng.

Nhưng mà, bỏ qua phần ích kỷ kia, bảo cô để mẹ chồng ở trong thôn một mình, cô sẽ không đành lòng.

Chẳng qua có một vài lời nói, Hoắc Tiếu nói sẽ có tác dụng hơn cô nhiều, cô chỉ cần đứng ra bày tỏ lập trường của mình là được.

Nghĩ đến đây, Lận Đình cụp mắt, cô rút đôi chân đỏ bừng ra khỏi chậy gỗ, vừa dùng khăn vải lau chân vừa lầm bầm chơi xấu: “Dù sao nếu mẹ không đi, con cũng không đi.”

Chóp mũi Hồ Tú chua xót, bà giơ ngón tay chọc chọc con dâu, rồi cười hiền từ: “Con đừng chơi xấu, mẹ lớn tuổi rồi, vợ chồng son các con lại đang trong thời gian tân hôn, mẹ đi theo làm gì?”

Quả nhiên bà đang sợ mình sẽ liên lụy đến con cái...

Đêm giao thừa có tập tục gác đêm.

Thế nhưng cơ thể Hồ Tú vẫn còn yếu, cặp song sinh lại quá nhỏ, nên bà đã dẫn chúng về phòng ngủ trước rồi.

Lận Đình không tiện về phòng say giấc một mình, nên chủ động ngồi gác đêm với Hoắc Tiếu.

Chẳng qua cô không phải người thích bạc đãi bản thân.

Cô sai khiến Hoắc Tiếu đi pha trà, còn cô mở tủ bát, lấy hạt hướng dương do chính mẹ chồng cô trồng ra.

Hạt hướng dương vẫn còn sống, cũng không có nhiều, mẹ chồng cô tích cóp rồi cất kỹ, chờ đến Tết mới lấy ra nướng ăn.

Tuy rằng loại hướng dương này không có nhân, thế nhưng Lận Đình lại thích nhau cả vỏ, cảm thấy vô cùng thơm. Chẳng qua quá trình nướng rất rắc rối.

Bây giờ không có ti vi, không có di động, vừa hay có thể nướng để g.i.ế.c thời gian.

Kết quả, chờ Hoắc Tiếu pha trà xong, trên bếp lò đã có một hàng hạt hướng dương.

Sợ cô bị bỏng, sau khi đưa trà cho cô, Hoắc Tiếu khẽ đẩy cô một cái: “Để anh nướng cho, cho ngồi sang bên cạnh đi.”

Lận Đình đưa chiếc đũa để lật hạt hướng dương cho anh, khẽ xê mông, chừa ra một chỗ trống cho anh rồi, rồi nói: “Em có chuyện này muốn nói với anh.”

“Em nói đi.”

“Anh có biết chuyện mẹ không muốn đến bộ đội không?”

Hoắc Tiếu khá ngạc nhiên: “Mẹ nói với em là mẹ không muốn đi à?”

Lận Đình lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Mẹ nói mẹ đã quen sống trong thôn rồi, thế nhưng em cảm thấy hình như mẹ sợ liên lụy đến anh ấy...” Dứt lời, cô thuật lại nguyên văn đoạn đối thoại giữa mình và mẹ chồng cho anh nghe.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quả nhiên, Hoắc Tiếu cau mày, sau đó nhanh chóng thả lỏng ra. Anh nhìn vợ mình, nói bằng giọng điệu chân thành: “Cảm ơn, để anh nói chuyện với mẹ.”

Được anh cảm ơn một cách trịnh trọng như thế, Lận Đình cảm thấy rất ngại ngùng, dù sao cô làm thế cũng là vì có lòng riêng.

Nhưng khi nên bày tỏ, cô cũng không phải con ngốc: “Có gì đâu mà cảm ơn, đó là do mẹ rất tốt, dù sao mẹ đã nói với mẹ rồi, nếu mẹ không đi, em cũng sẽ không đi.”

Hoắc Tiếu: “...”

Tuy anh rất vui khi quan hệ giữa vợ và mẹ hòa thuận, thế nhưng khi hai người hòa thuận đến mức có thể ném anh sang một bên, tâm trạng của Hoắc Tiếu lại khá phức tạp.

Đêm hôm qua ngủ không đủ giấc.

Thế nên Lận Đình chưa từng gác đêm hoàn toàn không biết bản thân đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.

Lại càng không biết rằng, mình đã ghé vào đùi chồng mà ngủ.

Cô chỉ biết, khi cô tỉnh giấc, cô đã thấy mình nằm trên giường, trên giường chỉ còn mỗi mình cô.

Vốn Lận Đình còn có chút xấu hổ, không cần nghĩ cũng biết chính Hoắc Tiếu đã bế cô về.

Thế nhưng, chờ cô thu dọn xong, mất tự nhiên đi ra mở cửa, thì lại chẳng nhìn thấy anh đâu nữa.

Hỏi ra mới biết, anh đã đi chúc tết bộ trưởng Hồ của bộ vũ trang từ sáng sớm rồi, thuận tiện sẽ hỏi thăm chuyện đối tượng xem mắt của Đại Ny.

Vì thế, Lận Đình lập tức ném chút mất tự nhiên kia ra sau đầu.

Cô vừa ăn sáng, vừa chiêu đãi đám trẻ con đến chúc tết.

Cùng lúc đó.

Hoắc Tiếu rời giường từ lúc sáng tinh mơ, hiện tại đang ngồi trong văn phòng của bộ trưởng Hồ.

Ở thời đại này, lễ tết không có lịch nghỉ, ngày mồng một đầu năm mà bộ trưởng Hồ vẫn phải đi làm như thường.

Thấy anh em tốt bất ngờ đến thăm, bộ trưởng Hồ vui mừng không thôi.

Hai người đã vài năm không gặp, nên có rất nhiều lời muốn nói với nhau, từ công việc, thời sự, đến chuyện gia đình.

Hai người trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, trà cũng vơi mấy chén rồi, Hoắc Tiếu mới giải thích mục đích đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bộ trưởng Hồ ngậm điếu thuốc lá: “Chỉ mỗi việc cỏn con này cũng đáng để cậu đích thân đến vào ngày mùng một đầu năm à? Hai anh em chúng ta đâu mấy lễ nghi khách sáo thế này, gọi một cuộc điện thoại là được rồi mà. Sao hả? Chẳng lẽ là bị vợ đuổi ra khỏi nhà?”

Dứt lời, trên gương mặt không đứng đắn của người đàn ông trung niên còn xen lẫn ý cười đáng khinh, hoàn toàn chẳng có dáng vẻ nghiêm túc như khi đứng trước mặt người khác.

Hoắc Tiếu không để ý đến ông ta, chẳng qua nghĩ đến dáng vẻ vợ ngoan ngoãn ghé vào đầu gối mình, khóe miệng anh không nhịn được mà cong lên: “Có một vài việc có nói anh cũng không hiểu.”

Lời này khiến bộ trưởng Hồ không vui: “Sao ông đây lại không hiểu? Ông đây đã có ba đứa con rồi, chẳng lẽ lại kém hiểu biết hơn thằng nhóc chớm mọc lông vừa khai trai là cậu chắc?”

Nói đến đây, ông ta cũng chẳng có tâm trạng đâu mà đùa giỡn nữa. Ông ta ngoắc ngoắc cậu em trước mặt lại gần, rồi nhẹ giọng hỏi: “Chuyện đứa bé... cậu đã kể rõ với em dâu chưa?”

Lúc trước bộ trưởng Hồ cũng là cấp dưới của lữ trưởng Ngụy, lại có quan hệ tốt với Hoắc Tiếu, cho nên, ông ta là một trong số ít người biết về lai lịch của cặp song sinh.

Hoắc Tiếu lắc đầu: “Đây là chuyện lớn, vì thế em tính đợi sau khi cô ấy theo quân, em mới nói cho cô ấy sau.”

Nghe vậy, bộ trưởng Hồ lại ngả người về sau, dựa lưng vào lưng ghế, tiếp tục hút thuốc. Khói thuốc nhả ra rồi lượn lờ trước mặt ông ta: “Cậu làm thế là đúng, cẩn thận không bao giờ thừa, thế nhưng... Vợ cậu là người tốt, cậu phải đối xử tốt với người ta đấy.”

“Vì thế em mới đến tìm anh đây.”

Động tác hút thuốc của bộ trưởng Hồ khẽ khựng lại, ông ta cười mắng: “Tôi biết ngay là thằng nhóc nhà cậu không thể đến đây chỉ vì chút việc cỏn con kia mà. Nói đi, coi như nể mặt hai chai rượu thuốc cậu mang đến.”

Hoắc Tiếu: “Anh giúp em sắp xếp một công việc trong xưởng gia cụ của huyện với.”
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 47: Chương 47



Quan hệ của ông ta và mấy lãnh đạo trong thị trấn cũng không tệ lắm, sắp xếp công việc cho một người không phải chuyện gì quá khó khăn, thế nhưng: “Tay nghề thế nào? Sắp xếp cho ai?”

Tuy đồng đội ông ta không phải loại người không đáng tin cậy, thế nhưng bộ trưởng Hồ vẫn có trách nhiệm phải hỏi rõ ràng.

Hoắc Tiếu hiểu được sự băn khoăn của đối phương: “Anh cả của vợ em, tay nghề không thành vấn đề, tính cách cũng hàm hậu, kiên định... Anh có thể tổ chức một buổi kiểm tra, quan sát tay nghề anh ấy thế nào rồi quyết định có nhận người hay không cũng không muộn.”

“Anh cũng nói là vợ em không có chỗ nào để chê rồi còn gì, bây giờ cô ấy còn nguyện ý theo quân, sau này không biết bao giờ mới có thể quay về thăm nhà mẹ đẻ, cho nên em mới muốn sắp xếp cho anh cả cô ấy một công việc.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh từng nói sẽ bù đắp cho vợ, đó không phải là lời nói suông.

Nhận được lời giải thích, bộ trưởng Hồ đồng ý gật đầu. Ông ta cảm thán: “Đều nói quân nhân không dễ dàng, thật ra người nhà quân nhân cũng rất khó khăn. Thằng nhóc cậu có thành ý như vậy là rất tốt.”

Biết đối phương nói vậy là đã đồng ý với mình, Hoắc Tiếu cười cười: “Thế em đây đành thiếu anh một nhân tình vậy.”

Bộ trưởng Hồ cất giọng cười to: “Tôi sẽ ghi nợ! Tôi sẽ nhớ kỹ món nợ này.”

Dứt lời, ông ta đứng dậy: “Đi thôi, tôi biết cậu không có nhiều thời gian, bây giờ chúng ta đến xưởng gia cụ luôn. Nếu thuận lợi, thì ngày mai cậu có thể bảo anh vợ cậu đến kiểm tra.”

Chuyện này càng nhanh càng tốt, thế nên Hoắc Tiếu cũng không nói mấy lời khách sáo. Anh đứng dậy theo bộ trưởng Hồ ra ngoài.

Lúc xuống lầu, bộ trưởng Hồ lại thì thầm một câu: “Đến cũng đến rồi, giữa nay ở lại ăn cùng anh một bữa cơm nhé. Tay nghề nấu nướng của chị dâu cậu là thế này này.”

Nhìn đối phương vừa nói vừa giơ ngón cái, Hoắc Tiếu suy nghĩ vài giây, rồi gật đầu đồng ý.

Đi lên thị trấn mất nửa ngày trời.

Chờ Hoắc Tiếu về đến nhà thì đã gần bốn giờ chiều.

Anh còn chưa kịp cởi áo khoác ra, thì đã bị thím hai thẩm chờ nửa ngày tiến lên hỏi chuyện.

Nghĩ đến chuyện ngày kia là ngày hẹn xem mắt, Hoắc Tiếu cũng có thể hiểu cho tâm trạng của bà ta.

Lại thấy vợ đang híp mắt ngồi cạnh bếp lò sưởi ấm, anh cũng dứt khoát ngồi xuống cạnh cô, vừa hơ tay vừa nói: “Cháu cảm thấy mối này không thích hợp.”

Trần Quế Lan hiếm lắm mới có được một thằng con rể là người thành phố, đêm qua vui vẻ đến độ không thể chợp mắt, sao có thể chấp nhận một đáp án thế này. Bà ta lập tức truy hỏi: “Sao lại không thích hợp? Bị ngốc, hay bị tàn tật?”

Khóe môi Lận Đình giật giật, chẳng lẽ chỉ cần không bị ngốc hoặc không bị tàn tật, thím hai đều có thể chấp nhận ư?

Hồ Tú mất hứng quát bà ta: “Nói cái gì thế? Nhân phẩm quan trọng nhất, chờ nhóc Tiếu nói xong rồi cô hỏi cũng không muộn.”

Trần Quế Lan rụt cổ lại: “Em... em chỉ hi vọng con cả được gả vào thành phố để hưởng phúc thôi mà...”

Hoắc Tiếu không ủng hộ quan điểm này của bà ta, anh cau mày: “Trong thành phố cũng có rất nhiều gia đình còn chẳng bằng nông thôn đâu.”

Trần Quế Lan có sự kính trọng trời sinh với người thành phố, nghe thế thì không cho là đúng: “Vậy thì họ cũng là người thành phố.”

Hồ Tú lười mắng cô em dâu này nữa, nên hỏi thẳng con trai: “Thế vì sao thằng nhóc kia lại không hợp?”

Hoắc Tiếu kể lại những gì mình hỏi thăm được cho mọi người nghe: “Năm nay tên kia hai mươi hai tuổi, còn chưa học hết cấp hai, không có công việc đứng đắn, thích đeo phủ hiệu hồng lên cánh tay rồi đi phá loại khắp nơi. Đúng rồi, chiều cao... cũng cao tầm thím hai thôi.”

“Chỉ vậy thôi mà cháu đã bảo không thích hợp ư? Điều kiện vẫn tốt chán. Người ta chính là người thành phố đó.” Trần Quế Lan rất không hiểu đối phương không thích hợp ở chỗ nào, đàn ông thấp một chút cũng có sao đâu, không có công việc cũng không cần lo lắng, vì dù sao cha đối phương cũng là chủ nhiệm phân xưởng cơ mà.

Hiếm khi Hồ Tú tức giận: “Tôi thấy cô điên rồi.”

Lận Đình nhìn thím hai cao cỡ một mét năm, cũng thấy bà ta điên rồi.

Không đề cập đến những điều kiện linh tinh như gia đình, học vấn, nghề nghiệp gì đó, chỉ riêng chiều cao này cô đã không chấp nhận được rồi, ừm, cô khá coi trọng vẻ ngoài.

Nghĩ đến đây, Lận Đình đưa mắt nhìn người đàn ông có mặt mày tuấn tú ở bên cạnh, cảm thấy càng nhìn càng hài lòng.

Cảm nhận được tầm mắt của vợ, Hoắc Tiếu nghiêng đầu, thấp giọng hỏi cô: “Sao thế?”

Lận Đình: “Anh uống rượu à?”

“Chỉ uống hai chén, mùi nồng lắm à?”

Lận Đình lại hít hít thêm hai cái: “Thế thì không, chẳng qua trên quần áo có mùi thoang thoảng thôi.”

Nói đến quần áo, Hoắc Tiếu vô thức sờ túi áo khoác.

Sau vài giây do dự, anh vẫn lẳng lặng lấy một túi giấy ra, nhét vào túi áo của cô.

Lận Đình giơ tay sờ theo bản năng: “Gì thế?”

Hoắc Tiếu ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng đáp lời: “Đồ ăn vặt.”

Hôm qua anh phát hiện, vợ anh là một bé tham ăn.”

Cho nên trên đường về, anh đặc biệt ghé vào hợp tác xã mua bán mua chút đồ ăn vặt.

Trong túi là bánh đào, hợp tác xã mua bán cũng chỉ còn lại có hai miếng, thì thế anh giữ lại cho riêng vợ.

Nhưng dù sao đây cũng là hành vi ăn mảnh, đây lại là lần đầu tiên Hoắc Tiếu làm ra hành vi này, thế nên anh có hơi mất tự nhiên, hành động cũng có chút lén le lén lút.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh không ngờ rằng, anh đã lén lút như vậy rồi mà vẫn bị Quả Quả thấp bé đứng gần đó nhìn thấy. Thằng nhóc kia lập tức ồn ào: “Cha lén mua đồ ăn ngon cho mẹ, con cũng muốn ăn.”

Mồng hai tết là ngày con gái đã lấy chồng về chúc tết nhà mẹ đẻ.

Hồ Tú cũng từng là con gái của người, tuy cha mẹ bà đã mất, thế nhưng những anh chị em từng quan tâm chăm sóc bà vẫn còn sống.

Vì thế hôm nay không chỉ có mỗi Lận Đình cần về nhà mẹ đẻ, mà Hồ Tú cũng phải về.

Nhưng nhà mẹ đẻ của bà và nhà họ Lận không cùng một hướng, bà lại dẫn theo cặp song sinh long phượng, nên chắc chắn không thể đi một mình được.

Cho nên trời vừa tờ mờ sáng, Hoắc Tiếu đã đặc biệt đến mượn xe đạp của bộ trưởng Hồ, đưa mẹ và cặp song sinh long phượng về nhà ngoại, thuận tiện chúc tết mấy cậu mấy mợ.

Cũng may nhà họ Hồ ở ngay thôn bên cạnh, đi đi về về mất chưa đến hai tiếng đồng hồ.

Điều kiến Hoắc Tiếu dở khóc dở cười là, hơn bảy giờ anh mới về đến nhà, thế nhưng vợ anh vẫn ngủ nướng chưa chịu dậy.

Nếu là bình thường, anh sẽ để mặc cô muốn dậy lúc nào thì dậy, dù sao thời tiết lạnh thế này, dậy cũng có việc gì làm đâu.

Thế nhưng hôm nay là ngày đầu tiên con rể là anh đến thăm nhà vợ, nên không thể đi quá muộn được.

Cho nên anh chỉ đành nhẫn tâm kéo vợ mình ra khỏi ổ chăn ấm áp...
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 48: Chương 48



Nhà họ Lận sinh được hai cô con gái.

Con gái Lận Tương gả đến trấn bên cạnh sắp sinh con.

Năm ngoái hai vợ chồng Lận Thắng Lợi và Lý Đào Hồng đã xách đồ đạc đến thăm chị ấy, đồng thời cũng dặn dò mùng hai này chị ấy không cần về nhà.

Cuộc hôn nhân của cô con gái thứ hai Lận Đình tràn ngập trắc trở, cũng may hiện tại đã khổ tận cam lai, con rể thứ hai là quân nhân lại lần đầu tiên đến thăm nhà, thế nên từ sáng sớm nhà họ Lận đã bận rộn, người thì thịt gà hầm canh, người thì mổ cá thái rau...

“Sao vẫn chưa đến nhỉ? Sắp chín giờ đến nơi rồi.” Đây là lần thứ tám Lý Đào Hồng thúc giục con trai út ra ngoài cổng chờ, thấy con rể và con gái vẫn chưa đến, bà ấy lại sai cậu ấy ra ngoài đứng chờ.

Lận Hoành cũng không ngại phiền, liên tục chạy ra chạy vào.

Đừng hiểu lầm, cậu ấy làm thế không phải vì mong ngóng chị hai đâu, mà là mong ngóng anh rể hai thôi.

Những cậu thiếu niên luôn có một niềm khao khát với thế giới bên ngoài và quân đội, đều cảm thấy quân nhân chính là anh hùng.

Lúc này Lận Thắng Lợi vẫn đang làm đồ dùng gia cụ cho khách, thấy giờ này con gái và con rể vẫn chưa đến, ông ấy cũng sốt ruột lắm chứ, thế nhưng ông ấy vẫn cất lời an ủi vợ già: “Bà cũng biết là vẫn chưa đến chín giờ đấy à? Ngày nào con nhóc Đình Đình kia chẳng hơn bảy giờ mới dậy, hai đứa nó sẽ không đến nhanh thế đâu.”

Tất nhiên Lý Đào Hồng cũng biết chuyện này, thế nhưng bà ấy không thể kiềm chế được nỗi sốt ruột dưới đáy lòng, vì thế trợn trắng mắt lườm chồng một cái: “Chỉ mỗi ông thông minh thôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày nào Lận Thắng Lợi cũng vị vợ mắng, mắng vài câu không đau cũng chẳng ngứa, thế là ông ấy nở nụ cười hàm hậu, rồi lại cúi đầu làm việc.

Lận Vĩ đang giúp đỡ cha và anh cả thấy vậy thì cất giọng nói đùa: “Con đoán hai đứa xách nhiều quà quá, không xách nổi nên mới đi chậm như thế. Mẹ, mẹ chứ yên tâm chờ con gái và con rể hiếu thuận là được rồi.”

Quả nhiên, Lý Đào Hồng bị những lời này chọc cười: “Nhà này có mỗi mình con là biết ăn nói thôi. Nhưng mẹ không cần quà cáp gì cả, chỉ cần hai vợ chồng son chúng nó sống hạnh phúc với nhau là được rồi.”

Đây là lời thật lòng, thân là cha mẹ, luôn hết lòng lo lắng cho con cái.

Hơn nữa, cũng không biết cậu con rể chưa thấy mặt kia đối xử với con gái bà ấy thế nào nữa?

Nếu không phải mùng một tết đến nhà thông gia thì không được hay cho lắm, thì hôm qua bà ấy đã chạy đến xem thế nào rồi.

Bà ấy không định chờ thằng năm về báo tin nữa, mà tháo chiếc tạp dề buộc bên hông ra, lại búi gọn mái tóc lên, rồi định đích thân ra ngoài xem thế nào.

Không ngờ bà ấy vừa đi đến cửa, đã thấy thằng năm vội vàng chạy về, vừa chạy vừa hét: “Anh rể hai đến rồi, cha mẹ, anh rể hai, chị hai về rồi.

Tiếng hét lớn vô cùng.

Không chỉ có Lý Đào Hồng và những người trong nhà nghe được, mà đến cả hàng xóm hai bên trái phái cũng nghe được, họ tò mò chạy ra xem.

Có hàng xóm thường ngày lắm miệng đang chuẩn bị hỏi hai câu, thì thấy toàn bộ người nhà họ Lận đều ra ngoài đón, đến cả Viên Viên mới năm tuổi cũng vui vẻ chạy theo.

Thấy cả nhà họ vờ như không nhìn thấy mình, hàng xóm nọ cảm thấy mất mặt, bèn cất giọng chua chát: “Nhìn nhà họ Lận hèn mọn chưa kìa. Chỉ là một đứa con rể quân nhân thôi mà nhà họ đã nịnh bợ đến mức đó rồi, đối phương cũng chỉ là người cưới vợ lần hai thôi mà.”

Nghe thấy những lời này, một người phụ nữ cao gầy có quan hệ tốt với Lý Đào Hồng lập tức đốp chát lại: “Ôi cái miệng chó nhà bà, thấy người ta sống tốt thì bà không chịu nổi đúng không? Bà có tin tôi kể lại những lời bà vừa nói cho Đào Hồng nghe, để bà ấy xé miệng bà ra không?”

Sau khi mắng xong, thấy biểu cảm đối phương lúng túng, người phụ nữ kia mới hừ lạnh một tiếng.

Sau khi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đường cái, thấy Đình Đình và chồng cô ở phía xa đang tiến lại gần phía này, người phụ nữ cao gầy thầm lẩm bẩm: “Ôi chao, vóc dáng của con rể hai này của Đào Hồng cao lớn quá nhỉ?”

Có người cất tiếng hùa theo: “Đúng đó, tôi thấy nó còn cao to hơn thằng nhóc Lận Minh nữa kìa.”

Con cả nhà họ Lận - Lận Minh cao lớn thô kệch, cao tầm một mét tám mươi lăm, có đàn ông phương bắc điển hình.

Người phụ nữ cao gầy có quan hệ tốt với Lý Đào Hồng, thấy chị em già của mình có được một thằng con rể tốt, bà ấy cũng vui lây: “Đúng là cao to hơn một chút... Ối giời, thấy không, chàng rể mới kia tuấn tú quá. Còn có xe đạp nữa chứ... Bộ quân trang kia cũng rất có thể diện, rất có tinh thần, khó trách đứng từ xa đã thấy Đào Hồng cười hở cả hàm răng... Đi thôi, chúng ta cũng qua đó xem, trò chuyện cùng chàng rể mới nào.”

Kết quả, hai người Lận Đình và Hoắc Tiếu nhanh chóng bị đám đông vây quanh.

Hơn nữa, đám đông còn có xu hướng càng ngày càng đông.

Nếu là bình thường, Lý Đào Hồng nóng tính đã sớm đuổi người đi rồi.

Thế nhưng cuộc hôn nhân này của Đình Đình nhà bà ấy đã vướng phải rất nhiều lời bàn tán, bây giờ con rể tài năng, xuất sắc thế này, tất nhiên bà ấy phải khoe ra rồi.

Đương nhiên, đợi vợ chồng son vào nhà, ý đồ khoe khoang của bà ấy cũng lập tức tan biến sạch, bắt đầu đuổi người.

Nhưng lúc này, tầm mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào những túi đồ to đùng mà hai người Lận Đình mang đến, chẳng ai chịu đi cả.

Ngay cả người phụ nữ cao gầy nói giúp kia cũng ở lại, dựa vào khung cổng mà trêu: “Ôi chao, Đào Hồng, bà làm thế là không đúng đâu nhé. Đây là lần đầu tiên chàng rể mới đến thăm nhà, chắc chắn sẽ mang theo không ít đồ tốt, bà cũng phải cho mọi người được mở rộng tầm mắt chứ.”

“Đúng đó, đúng đó. Đừng có giấu diếm thế chứ, khi con rể tôi đến thăm nhà, tôi cũng cho mọi người xem quà rồi còn gì.”

“Đúng đó, chờ Ny Nhi nhà tôi về, tôi cũng sẽ gọi mọi người đến xem.”

Mọi người đã nói đến mức này rồi, biết họ cũng chỉ muốn hóng hớt, lại là hàng xóm láng giềng, nên Lý Đào Hồng cũng không tiện từ chối nữa, hào phóng mở một chiếc túi ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc trước con gái đã lén thì thầm vào tai bà, rằng con rể và bà thông gia đã chuẩn bị rất nhiều đồ tốt, khiến bà ít nhiều cũng có chút lòng hư vinh.

Thế nhưng khi mở một túi to trong đó ra, bà ấy kéo kéo hai cái, sau khi nhìn rõ những món đồ bên trong, bà lại lập tức siết chặt miệng túi lại.

Khó trách bà ấy ngạc nhiên đến vậy, thật sự là bên trong đều là đồ quý giá cả.

Ngoài vải dệt ra, còn có t.h.u.ố.c lá và rượu. Chỉ riêng hai thứ này thôi đã vượt xa số tiền sính lễ của những gia đình bình thường rồi.

Ở thời đại này, con gái về nhà mẹ đẻ cùng lắm cũng chỉ mang mấy quả táo, mấy quả trứng gà, không thì xách theo nửa cân thịt cũng khiến người ta hâm mộ lắm rồi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 49: Chương 49



Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Đào Hồng vừa vui vẻ vừa cảm thấy có chút phỏng tay, đồng thời lại càng không muốn lấy ra cho mọi người xem nữa.

Đùa à, tuy bà ấy không được ăn học nhiều, thế nhưng bà ấy cũng biết đạo lý không được khoe khoang tiền tài.

Về phần hàng xóm không vui á? Ai thèm quan tâm?

Lúc này toàn bộ lực chú ý của bà đều tập trung lên người Hoắc Tiếu, làm gì còn tâm trạng mà đi ứng phó với người ngoài nữa.

Con rể có năng lực, lại quan tâm săn sóc con gái, thân là mẹ vợ, tất nhiên bà ấy rất vui mừng.

Thế nhưng con rể quá tài giỏi, bây giờ còn mang đến nhiều quà cáp thế này, trong lòng bà ấy lại chợt cảm thấy bất an.

Bà ấy thầm nghĩ, chút nữa bà ấy chỉ lấy một hai thứ thôi, những thứ khác sẽ để hai đứa xách về.

Bà không nghĩ nữa, sau khi đuổi mấy người hàng xóm đi, bà mới đi vào nhà. Thế nhưng bà còn chưa kịp lên tiếng nói gì, thì đã nghe thấy một chuyện khiến bà điếng người.

“Cái gì? Tìm việc cho thằng cả?” Còn là công việc trên xưởng gia cụ ở thị trấn nữa chứ? Nếu thật sự được tuyển, thì thằng cả sẽ trở thành người làm công ăn lương, thành người có bát sắt, cả đời đều có hi vọng.

Chứ không giống như bây giờ, dân chúng đều nghèo, làm gì có mấy nhà nõ bỏ tiền làm nội thất cỡ lớn. Dù tay nghề tốt đến đây thì cũng chẳng có chỗ mà bộc lộ, mà thể hiện, căn bản chẳng kiểm được mấy đồng.

Hoắc Tiếu: “Vẫn chưa chắc chắn ạ. Con và xưởng trưởng của xưởng gia cụ đã hẹn trước rồi, chiều nay con sẽ đưa anh cả đến đó, sau khi vượt qua bài kiểm tra thì mới có thể được tuyển.

Anh vừa dứt lời, ngoại trừ Viên Viên chẳng hiểu mấy người lớn đang nói gì ra, thì những người còn lại trong nhà họ Lận đều vui mừng không thôi.

Từ nhỏ Lận Minh đã theo Lận Thắng Lợi học nghề, là người có tay nghề nổi tiếng ở mười dặm tám thôn quanh đây. Công việc này chẳng khác nào đã nắm chắc trong tay.

Nghĩ thế, Lận Minh lại càng kích động hơn, sắc mặt anh ấy đỏ bừng, đôi bàn tay to rộng không ngừng chà sát vào nhau.

Anh ấy vốn có chút sợ em rể hai, cảm thấy đối phương vừa lạnh lùng vừa khó gần, không ngờ đối phương lại tặng mình một niềm vui bất ngờ lớn đến mức này.

Anh ấy rất muốn nói hai câu để bày tỏ sự cảm kích, thế nhưng bình thường anh ấy không giỏi ăn nói, lúc này lại càng không nặn ra được chữ nào.

Tình huống của mấy người còn lại cũng không tốt hơn Lận Minh bao nhiêu, tuy mồm mép của Lận Vĩ khá lưu loát, nhưng anh ấy không vội lên tiếng, chỉ nở nụ cười ấm áp, dưới đáy mắt lại âm thầm đánh giá.

Vì thế, bầu không khí dần rơi vào tình trạng xấu hổ.

Cuối cùng, vẫn là Lận Đình ngồi bên cạnh người đàn ông chậm rãi lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Sao hôm qua không nghe anh kể chuyện này?”

Nói ra khó tránh khỏi giống như kể công, Hoắc Tiếu quen làm nhiều nói ít rồi, nghe vợ hỏi vậy, anh cũng chỉ bình tĩnh đáp: “Anh vốn định nói rồi, nhưng bị Quả Quả quấy một lúc thì quên mất.”

Nghe vậy, nhớ lại chuyện ngày hôm qua, trên gương mặt Lận Đình hiện lên sự xấu hổ, cô không nhịn được mà giận trách: “Việc này đều tại anh cả.”

Hoắc Tiếu tốt tính nhận lỗi: “Ừm, đều là lỗi của anh.”

Thấy vậy, Lý Đào Hồng dần cảm thấy tò mò.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Đình vốn không định nói, thế nhưng thấy người nhà quá vui mừng vì Hoắc Tiếu giới thiệu công việc cho, vui đến độ không nói lên lời, cô bèn quyết định kể ra để mọi người thả lỏng, vì vậy mới nói một năm một mười.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, mọi người đều cười ầm lên. Lý Đào Hồng vừa cười vừa nói: “Thế cuối cùng miếng bánh đào kia rơi vào miệng ai?”

Lận Đình cố ý khuấy động bầu không khí, vì thế cô vô cùng thân thiết đập vào cánh tay của người đàn ông ngồi cạnh, hắng giọng: “Mẹ đi mà hỏi anh ấy.”

Hoắc Tiếu mím môi cười: “Đình Đình lấy một nửa ạ.”

Đột nhiên bị gọi là Đình Đình, trong lòng Lận Đình giống như bị móng mèo cào nhẹ một cái, vô cùng mất tự nhiên, trên mặt cũng vô thức hiện ra biểu cảm ghét bỏ: “Mất mặt như thế mà chỉ lấy được có nửa miếng bánh, thật sự lỗ nặng.”

Lý Đào Hồng cười mắng: “Đừng có chiếm hời còn khoe mẽ. Con rể làm vậy cũng là vì con thôi mà.” Dứt lời, bà ấy lại nhìn về phía con rể: “Đứa con gái này của mẹ được mẹ và cha nó chiều hư, con rể bao dung cho nó nhiều hơn nhé.”

Tuy nói thì nói vậy, nhưng không có ý bảo con gái mình sửa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù lần đầu tiên làm con rể, thế nhưng Hoắc Tiếu không phải người ngốc, anh lập tức tỏ thái độ: “Đình Đình tốt lắm ạ, trái lại là con đã khiến cô ấy thiệt thòi nhiều.”

Lận Đình: “Mẹ, mẹ đừng thấy con rể mẹ thoạt trông lạnh như băng, thế nhưng trong lòng lại rất tinh tế đấy. Lần này t.h.u.ố.c lá và rượu anh ấy mang đến đều là đồ nhờ lãnh đạo ở thành phố Dung mua giúp, không có quan hệ thì không mua được đâu. Còn hoắng và thỏ kia nữa, cũng là tự anh ấy vào núi săn, lúc quay về tay chân lạnh như băng vậy, còn tấm vải dệt kia nữa...”

Thật ra cô không thích cách kể lể thế này, cô cũng không có ý định khoe khoang.

Chẳng qua miệng chồng cô cứ như hũ nút ấy, chẳng bao giờ kể những vất vả sau lưng ra gì cả, thế nên Lận Đình chỉ có thể kể thay anh.

Ít nhất có những chuyện này làm tiền đề, mới có thể để cha mẹ thấy Hoắc Tiếu thật sự đối xử tốt với cô, thậm chí yêu ai yêu cả đường đi, quý trọng cả người nhà cô.

Sau này có nhắc đến chuyện theo quân, mọi người cũng sẽ bớt lo hơn một chút.

Quả nhiên, Lận Đình vừa giải thích xong, đừng nói hai người già và Lận Minh đôn hậu, đến cả Lận Vĩ, nụ cười trên gương mặt anh ấy cũng thật lòng hơn vài phần.

Họ không phải cười vì nhận được những món quà quý giá hiếm thấy, mà cười vì sự coi trọng của Hoắc Tiếu dành cho Lận Đình.

Sau khi hiểu được tấm lòng sau từng món quà, Lý Đào Hồng bèn từ bỏ ý định bảo hai đứa bé xách đồ về, mà thầm nghĩ nên chuẩn bị quà đáp lễ, nếu không đủ thì phải đến nhà chị em tốt để mượn một chút.

Nghĩ đến đây, bà lại đứng ngồi không yên, mà ngoắc tay với Hà Vân - con dâu cả cũng đang hưng phấn đến độ hai má đỏ bừng: “Dâu cả, đi thôi, chúng ta đi nấu cơm, ăn sớm để thằng cả còn lên thị trấn sớm, cũng không thể để lãnh đạo người ta chờ được.”

“Vâng.” Hà Vân nhanh nhẹn đồng ý, rồi xoay người đặt Viên Viên trên tay vào lòng chồng.

Khi đi đến cửa, Lý Đào Hồng phát hiện ra con gái mình xuống giường xỏ giày, bèn trợn trắng mắt lườm cô: “Không mượn con, có mẹ và chị dâu cả con là được rồi.”

Hà Vân cũng cười: “Đình Đình cứ ngồi đi, con gái về nhà mẹ đẻ là khách, lại nói, đồ ăn cũng chuẩn bị hòm hòm rồi.”
 
Back
Top Bottom